Home Blog

Giáo viên TPHCM có lương cao nhất cả nước, có người nhận hơn 400 triệu đồng/năm

Từ nhiều năm nay, giáo viên ở TPHCM có thu nhập cao nhất cả nước. Ngoài lương và các khoản phụ cấp, nhờ chính sách đặc thù của thành phố, không ít giáo viên có thêm nguồn thu nhập hàng trăm triệu đồng/năm.

Ngày 19/6/2025, báo Vietnamnet đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Giáo viên TPHCM có lương cao nhất cả nước, có người nhận hơn 400 triệu đồng/năm”. Nội dung như sau:

Chính sách đặc thù cho giáo viên TPHCM

Hiện nay thu nhập của giáo viên công lập ở TPHCM khá cao. Ngoài lương và các chế độ theo quy định của nhà nước, giáo viên còn nhận thu nhập tăng thêm theo nghị quyết của HĐND thành phố thí điểm một số cơ chế chính sách đặc thù.

Cách đây 7 năm, HĐND TPHCM ban hành Nghị quyết 03 quy định chi thu nhập tăng thêm cho cán bộ, công chức, viên chức thuộc khu vực quản lý nhà nước, tổ chức chính trị, tổ chức chính trị xã hội và đơn vị sự nghiệp công lập do thành phố quản lý.

Năm 2018, hệ số điều chỉnh tăng thu nhập để thực hiện cơ chế đặc thù tại từng đơn vị tối đa là 0,6 lần so với tiền lương theo ngạch bậc, chức vụ. Tiền lương theo ngạch bậc, chức vụ là mức lương đã bao gồm cả phần tăng lương theo lộ trình của Chính phủ.

Năm 2019, hệ số điều chỉnh tăng thu nhập để thực hiện cơ chế đặc thù tại từng đơn vị tối đa là 1,2 lần so với tiền lương theo ngạch bậc, chức vụ.

giao vien TPHCM.jpg
Giáo viên ở TPHCM có được nguồn thu nhập tăng thêm nhờ cơ chế vượt trội. Ảnh: Thanh Tùng

Năm 2020, hệ số điều chỉnh tăng thu nhập để thực hiện cơ chế đặc thù tại từng đơn vị tối đa là 1,8 lần so với tiền lương theo ngạch bậc, chức vụ.

Sau đó, HĐND TPHCM thông qua Nghị quyết 08/2023/NQ-HĐND quy định về chi thu nhập tăng thêm theo Nghị quyết 98/2023/QH15 về thí điểm cơ chế, chính sách đặc thù phát triển TPHCM (có hiệu lực từ ngày 29/9/2023). Trong đó quy định, đối với 5 tháng cuối năm 2023, các đối tượng được chi thu nhập tăng thêm theo hệ số căn cứ vào mức lương theo ngạch, bậc, chức vụ: Hệ số chi thu nhập tăng thêm tối đa là 0,8 lần so với tiền lương ngạch bậc, chức vụ.

Còn theo Nghị quyết 185/2023 HĐND TPHCM ban hành về dự toán thu ngân sách nhà nước và thu chi ngân sách năm 2024 thì hệ số chi thu nhập tăng thêm tối đa áp dụng cho năm 2024 là 1,5 lần so với tiền lương ngạch bậc, chức vụ.

Giáo viên nhận thêm mỗi tháng cao nhất 23 triệu đồng

Mức thu nhập tăng thêm/tháng = Hệ số lương + Hệ số phụ cấp chức vụ (nếu có) x 2.340.000 đồng (mức lương cơ sở) x 1,5 (hệ số thu nhập tăng thêm).

Trong đó 2.340.000 đồng là mức lương cơ sở có hiệu lực từ 1/7/2024.

Với cách tính này thì một giáo viên mầm non hạng III, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, có thu nhập tăng thêm từ 7,37 triệu đồng/tháng (bậc 1, hệ số 2,1) đến 17,1 triệu đồng/tháng (bậc 10, hệ số 4,89).

Một giáo viên mầm non hạng II, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, có thu nhập tăng thêm từ 8,2 triệu đồng/tháng (bậc 1, hệ số 2,34) đến 17,4 triệu đồng/tháng (bậc 9, hệ số 4,98).

học sinh, lớp 12 40.jpg
Ngoài lương và các khoản phụ cấp, nhờ chính sách đặc thù của thành phố, không ít giáo viên có thêm nguồn thu nhập hàng trăm triệu đồng/năm. Ảnh: Nguyễn Huế

Giáo viên mầm non hạng I, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, có thu nhập tăng thêm từ 14 triệu (bậc 1, hệ số 4) đến 22,3 triệu (bậc 8, hệ số 6,38).

Trong khi đó, đối với giáo viên tiểu học, THCS, THPT hạng III, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, có thu nhập tăng thêm là 8,2 triệu đồng/tháng (bậc 1, hệ số 2,34) đến 17,4 triệu đồng/tháng (bậc 9, hệ số 4,98).

Giáo viên tiểu học, THCS, THPT hạng II, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, có thu nhập tăng thêm là 14 triệu đồng/tháng (bậc 1, hệ số 4) đến 22 triệu đồng/tháng (bậc 8, hệ số 6,38).

Giáo viên tiểu học, THCS, THPT hạng I, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, có thu nhập tăng thêm là 15,4 triệu đồng/tháng (bậc 1, hệ số 4,4) đến 23,7 triệu đồng/tháng (bậc 8, hệ số 6,78).

Thu nhập tăng thêm ở TPHCM được trả theo quý (3 tháng).

Giáo viên cấp ba có thể nhận hơn 400 triệu đồng/năm

Cách đây không lâu, một giáo viên TPHCM đã công khai thu nhập năm 2023 là 412 triệu đồng. Tính trung bình khoảng 34 triệu/tháng. Thầy giáo này đi dạy từ năm 1995, đến nay đã có 30 năm trong nghề.

Thầy cho hay, thu nhập này bao gồm lương nhà giáo (bao gồm lương và các khoản phụ cấp thâm niên, ưu đãi…) và thu nhập tăng thêm theo Nghị quyết của HĐND TPHCM.

Thu nhập nhiều tháng của thầy khá cao, cụ thể như tháng 1 là 49 triệu đồng, tháng 4 là 64 triệu đồng, tháng 7 là 55 triệu đồng, tháng 11 là 48 triệu đồng, tháng 12 là 57 triệu đồng. Đây là những tháng ngoài lương nhà giáo, thầy được nhận thu nhập tăng thêm theo Nghị quyết của HĐND TPHCM. Tuy nhiên, hệ số thu nhập theo Nghị quyết của HĐND TPHCM từ quý 3/2023 đến nay là 0,8 nên thu nhập sau này giảm hơn. Các tháng không có khoản thu nhập này, lương của giáo viên này dao động từ 18 đến 22 triệu đồng.

Trừ các khoản như bảo hiểm (12 triệu đồng), giảm trừ gia cảnh bản thân (132 triệu đồng), khoản tiền thầy phải chịu thuế năm 2023 là 267,682 triệu đồng và số tiền thầy phải đóng thuế thu nhập cá nhân là 33,73 triệu đồng (không có người phụ thuộc).

Trước đó, báo VnExpress đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Nhà giáo được xếp lương cao nhất trong hệ thống thang bậc lương hành chính sự nghiệp”. Cụ thể như sau:

Theo đó, nhà giáo được xếp lương cao nhất trong hệ thống thang bậc lương hành chính sự nghiệp. Họ cũng được hưởng phụ cấp ưu đãi nghề và các khoản phụ cấp khác tùy theo tính chất công việc và điều kiện vùng miền, theo quy định pháp luật.

Diện được hưởng chính sách lương và phụ cấp cao hơn gồm: nhà giáo cấp học mầm non; công tác tại vùng đồng bào dân tộc thiểu số, miền núi, biên giới, hải đảo; vùng có điều kiện đặc biệt khó khăn; dạy tại trường chuyên biệt; thực hiện giáo dục hòa nhập; hoặc giảng dạy trong một số ngành, nghề đặc thù.

Nhà giáo làm việc ở ngành, nghề có chế độ đặc thù sẽ được hưởng mức cao nhất trong các chính sách đang áp dụng, nếu các chế độ trùng nhau.

Giải trình trước Quốc hội, Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa – Xã hội Nguyễn Đắc Vinh cho biết việc quy định lương, phụ cấp cao nhất cho nhà giáo là để thể chế hóa chủ trương của Đảng về chính sách đối với giáo viên. Điều này không trái với tinh thần cải cách chính sách tiền lương. Với nhà giáo làm việc ở khu vực ngoài công lập, việc trả lương thực hiện theo nguyên tắc thỏa thuận, căn cứ pháp luật lao động.

Giáo viên tại trường THCS Nguyễn Huệ, Đà Nẵng chụp ảnh cùng học sinh trong năm học mới 2024-2025. Ảnh: Nguyễn Đông

Luật cũng quy định rõ hệ thống chính sách hỗ trợ nhà giáo, bao gồm: trợ cấp theo tính chất công việc và địa bàn; hỗ trợ đào tạo, bồi dưỡng; chăm sóc sức khỏe định kỳ và sức khỏe nghề nghiệp; phụ cấp lưu động đối với giáo viên làm nhiệm vụ xóa mù chữ, phổ cập giáo dục, biệt phái, dạy tăng cường, dạy liên trường, dạy tại điểm trường lẻ…

Đối với thầy cô công tác ở miền núi, biên giới, hải đảo, vùng kinh tế xã hội đặc biệt khó khăn, hoặc dạy trường chuyên biệt, giáo dục hòa nhập, dạy tiếng dân tộc thiểu số, tăng cường tiếng Việt, năng khiếu và nghệ thuật… nếu chưa được bố trí nhà công vụ hoặc chỗ ở tập thể sẽ được hỗ trợ tiền thuê nhà ở theo mức tương đương. Ngoài ra, họ được hỗ trợ chi phí đi lại, thanh toán tiền tàu xe khi công tác tại vùng khó khăn.

Luật bổ sung nhóm chính sách thu hút và trọng dụng nhà giáo, dành cho người có trình độ cao, tài năng đặc biệt, người công tác tại vùng khó khăn hoặc tham gia giảng dạy, nghiên cứu trong các lĩnh vực trọng yếu. Các chính sách này bao gồm ưu tiên trong tuyển dụng, tiếp nhận; hỗ trợ lương, phụ cấp; đào tạo, quy hoạch, bổ nhiệm; điều kiện và trang thiết bị làm việc; phúc lợi và các hỗ trợ khác theo quy định pháp luật.

Luật cũng quy định cụ thể những hành vi nhà giáo không được làm (Điều 11), như: phân biệt đối xử giữa người học; gian lận trong tuyển sinh, đánh giá; ép buộc học thêm hoặc thu các khoản trái quy định; lợi dụng chức danh nhà giáo để vi phạm pháp luật. Ông Nguyễn Đắc Vinh cho biết luật không cấm dạy thêm, nhưng nghiêm cấm việc ép buộc học sinh học thêm – một điểm nhằm khắc phục tình trạng dạy thêm tràn lan hiện nay.

Ngành giáo dục được trao quyền chủ động tuyển dụng nhà giáo

Một trong những điểm quan trọng của Luật Nhà giáo là giao ngành giáo dục quyền chủ động trong tuyển dụng đội ngũ nhà giáo. Bộ trưởng Giáo dục và Đào tạo sẽ quy định việc tuyển dụng giáo viên mầm non và giáo viên phổ thông.

Tại các cơ sở giáo dục nghề nghiệp công lập và cơ sở giáo dục đại học công lập, người đứng đầu cơ sở giáo dục được giao thẩm quyền trực tiếp tuyển dụng nhà giáo. Đối với cơ sở giáo dục ngoài công lập, thẩm quyền tuyển dụng thuộc về người đứng đầu cơ sở, căn cứ theo quy chế tổ chức và hoạt động của đơn vị đó.

Tại các trường thuộc lực lượng vũ trang nhân dân, việc tuyển dụng nhà giáo do Bộ trưởng Quốc phòng hoặc Bộ trưởng Công an quy định. Với các loại hình cơ sở giáo dục khác, thẩm quyền tuyển dụng được thực hiện theo quy định của Bộ trưởng Giáo dục và Đào tạo.

Theo ông Nguyễn Đắc Vinh, nhà giáo trong các cơ sở giáo dục công lập là viên chức, do đó việc tuyển dụng phải tuân thủ quy định của pháp luật về viên chức. Tuy nhiên, dự thảo Luật cũng bổ sung một số yêu cầu mang tính đặc thù trong tuyển dụng nhà giáo, như nội dung tuyển dụng căn cứ vào chuẩn nghề nghiệp, phương thức thi tuyển phải có nội dung thực hành sư phạm…

Luật Nhà giáo sẽ có hiệu lực từ ngày 1/1/2026.

N;Ó;NG: CSGT phát hiện cả trăm tài xế vừa lái xe vừa nghe điện thoại qua thiết bị giám sát hành trình. Xử ph;ạt ra sao

Qua dữ liệu thu từ thiết bị giám sát hành trình, thiết bị ghi nhận hình ảnh người lái xe của phương tiện, cảnh sát phát hiện 126 trường hợp tài xế sử dụng điện thoại khi đang lái xe.

Đại diện Cục CSGT (Bộ Công an) cho biết, từ ngày 15/12/2024 – 14/6, các Đội CSGT đường bộ cao tốc thuộc Cục đã kiểm tra, kiểm soát tổng cộng 180.442 lượt phương tiện.

Qua đó phát hiện và xử lý 28.175 trường hợp vi phạm (gồm 4.263 xe khách, 4.653 ô tô tải, 17.571 xe con, 1.444 xe container, 166 mô tô, 78 phương tiện khác).

Tài xế ô tô sử dụng điện thoại khi đang lái xe tiềm ẩn nguy cơ rất cao xảy ra TNGT. Ảnh: CSGT.

Tổng số tiền phạt dự kiến nộp kho bạc Nhà nước là hơn 125,9 tỷ đồng. Qua các vụ việc, lực lượng chức năng tước giấy phép lái xe đối với 7.322 tài xế, tạm giữ 595 phương tiện và trừ điểm bằng lái 5.916 trường hợp.

Riêng đối với xe kinh doanh vận tải, các lực lượng thuộc Cục CSGT đã tổng kiểm tra 64.290 phương tiện, từ đó phát hiện và xử lý 3.462 trường hợp vi phạm.

Trong số này, hành vi xe ô tô kinh doanh vận tải lắp thiết bị giám sát hành trình, thiết bị ghi nhận hình ảnh người lái xe nhưng không hoạt động là 6 trường hợp.

Hành vi sử dụng điện thoại khi điều khiển xe là 126 trường hợp, việc kiểm tra được thực hiện qua dữ liệu thu từ thiết bị giám sát hành trình, thiết bị ghi nhận hình ảnh người lái xe của phương tiện.

Theo Nghị định 168/2024, tài xế sử dụng điện thoại khi điều khiển ô tô sẽ bị phạt tiền từ 4-6 triệu đồng và bị trừ 4 điểm giấy phép lái xe.

Ngoài ra còn các lỗi khác như: Không thắt dây an toàn 1.794 tài xế; để hàng hóa trong khoang hành khách 721 trường hợp; chở quá số người quy định 345 phương tiện; điều khiển xe quá thời gian quy định 17 tài xế…

Nói về việc sử dụng điện thoại khi lái xe trên cao tốc, đại diện Cục CSGT đánh giá đây là hành vi đặc biệt nguy hiểm.

“Khi sử dụng điện thoại lái xe sẽ mất tập trung, phản ứng chậm trước các tình huống bất ngờ, làm giảm khả năng quan sát và xử lý tình huống. Đây cũng là nguyên nhân gây ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, đặc biệt với tốc độ cao như trên cao tốc”, Cục CSGT khẳng định.

Lực lượng chức năng khuyến cáo, tài xế tuyệt đối không sử dụng điện thoại bằng tay khi đang điều khiển phương tiện, đặc biệt là trên cao tốc. Nếu cần liên lạc khẩn cấp, người lái nên dừng xe đúng nơi quy định; có thiết bị hỗ trợ như tai nghe bluetooth nếu cần sử dụng khi thực sự cần thiết.

Thời gian tới, Cục CSGT sẽ tiếp tục chỉ đạo lực lượng chức năng quyết liệt xử lý nghiêm các hành vi vi phạm là nguyên nhân gây tai nạn giao thông với tinh thần thượng tôn pháp luật, không có vùng cấm, không có ngoại lệ.

Hoàng Lam

Vụ chủ tiệm tạp hóa ở Đồng Nai: Ca:me:ra ghi lại cảnh đáng s:ợ

Công an tỉnh Đồng Nai đã truy bắt nhanh đối tượng giết người, cướp tài sản xảy ra tại xã Long Phước, huyện Long Thành sau hơn 5 giờ.

Đêm 19/6, Công an tỉnh Đồng Nai thông tin đã bắt được đối tượng giết người, cướp tài sản xảy ra tại xã Long Phước, huyện Long Thành sau hơn 5 giờ gây án.

Trước đó, lúc 15h34’ ngày 19/6/2025, tại tiệm tạp hóa Tấn Hải ở ấp Đất Mới, xã Long Phước, huyện Long Thành xảy ra vụ “Giết người”, “Cướp tài sản” cực kì nghiêm trọng.

Nam thanh niên mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang, đội nón bảo hiểm, đi xe máy biển số TP. HCM đến tiệm tạp hóa trên quốc lộ 51, đoạn qua xã Long Phước. Đối tượng vào trong cửa hàng tạp hóa vờ hỏi mua hàng.

NÓNG: Công an bắt được kẻ giết hại nữ chủ quán tạp hóa giữa ban ngày- Ảnh 1.

Nghi phạm dùng dao khống chế, cướp tài sản và ra tay sát hại nạn nhân. Ảnh cắt từ clip

Camera an ninh tại đây ghi nhận, tiệm chỉ một mình bà chủ trông coi, xung quanh vắng vẻ. Gã thanh niên bất ngờ rút dao đe dọa người phụ nữ, yêu cầu đưa tiền. Sau một lúc giằng co, tên cướp khống chế nạn nhân ra sau tiệm rồi sát hại.

Gây án xong, hung thủ rời khỏi hiện trường cùng một số tiền, tài sản. Người dân khi vào mua hàng, phát hiện thi thể nạn nhân nên báo công an.

NÓNG: Công an bắt được kẻ giết hại nữ chủ quán tạp hóa giữa ban ngày- Ảnh 2.

CA tỉnh Đồng Nai khống chế đối tượng. Ảnh: CA Đồng Nai

Ngay sau khi nhận được tin báo, Đồng chí Thiếu tướng Nguyễn Đức Hải, Giám đốc Công an tỉnh Đồng Nai đã có mặt tại hiện trường chỉ đạo các lực lượng tập trung truy xét, truy bắt đối tượng gây án.

Sau hơn 5 giờ truy bắt, Công an tỉnh Đồng Nai phối hợp với Công an TP.HCM đã bắt được đối tượng khi đang lẩn trốn trên địa bàn phường cầu Ông Lãnh, quận 1, TP.Hồ Chí Minh.

Hiện, Công an Đồng Nai đang khẩn trương điều tra, làm rõ và xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.

Từ 1-7 khi đi công chứng, người dân sẽ phải chụp ảnh cùng công chứng viên, cần làm thêm 1 việc quan trọng nữa

Luật Công chứng 2024 và Nghị định 104/2025/NĐ-CP chính thức có hiệu lực từ 1-7-2025. Trong đó, đáng chú ý là quy định người ký văn bản công chứng phải chụp ảnh khi ký văn bản công chứng trước sự chứng kiến của công chứng viên. Cụ thể như sau:

Quy định mới về chụp ảnh khi ký văn bản công chứng trước sự chứng kiến của công chứng viên từ 1-7-2025

Cụ thể, khoản 1 Điều 50 Luật Công chứng 2024 có quy định như sau:

“Người yêu cầu công chứng, người làm chứng, người phiên dịch phải ký vào từng trang của giao dịch trước sự chứng kiến trực tiếp của công chứng viên, trừ trường hợp quy định tại khoản 2 Điều này và trường hợp người yêu cầu công chứng không ký được và không điểm chỉ được. Việc ký văn bản công chứng điện tử thực hiện theo quy định của Chính phủ.

Việc ký văn bản công chứng trước sự chứng kiến của công chứng viên phải được chụp ảnh và lưu trữ trong hồ sơ công chứng.

Như vậy, từ 1-7-2025 khi Luật Công chứng 2024 có hiệu lực, người dân có nhu cầu công chứng giấy tờ, khi ký văn bản công chứng trước sự chứng kiến của công chứng viên sẽ được chụp ảnh và lưu trữ trong hồ sơ công chứng.

Ảnh chụp công chứng viên chứng kiến việc ký văn bản công chứng phải đáp ứng các yêu cầu gì?

Căn cứ theo Điều 46 Nghị định 104/2025/NĐ-CP có quy định Chụp ảnh công chứng viên chứng kiến việc ký văn bản công chứng như sau:

– Việc chụp ảnh công chứng viên chứng kiến việc ký văn bản công chứng phải đáp ứng các yêu cầu sau đây:

+ Nhận diện được người ký văn bản công chứng và công chứng viên thực hiện việc công chứng;

+ Rõ ràng, sắc nét, không dễ bay màu hoặc phai mực; không được cắt ghép, chỉnh sửa, thêm, bớt chi tiết hoặc bối cảnh;

+ Được in màu hoặc đen trắng trên giấy A4; trường hợp sử dụng giấy in ảnh chuyên dụng thì kích thước ảnh tối thiểu là 13cm x 18cm.

– Trong một số trường hợp, việc chụp ảnh được quy định thực hiện như sau:

Trường hợp điểm chỉ thay cho ký: chụp ảnh công chứng viên chứng kiến việc điểm chỉ.

Trường hợp có người làm chứng hoặc người phiên dịch: chụp ảnh người làm chứng, người phiên dịch ký hoặc điểm chỉ trước sự chứng kiến của công chứng viên.

Trường hợp nhiều người ký cùng một thời điểm: chụp ảnh từng người ký trước sự chứng kiến công chứng viên hoặc chụp ảnh chung tất cả những người ký trước sự chứng kiến công chứng viên.

Trường hợp nhiều người ký tại các thời điểm hoặc địa điểm khác nhau: chụp ảnh người ký văn bản công chứng trước sự chứng kiến của công chứng viên tại các thời điểm hoặc địa điểm tương ứng.

– Ảnh chụp là một thành phần của hồ sơ công chứng, chỉ được lưu trữ và sử dụng theo quy định pháp luật về lưu trữ hồ sơ công chứng.

– Trường hợp người yêu cầu công chứng và công chứng viên thấy cần thiết thì có thể quay phim quá trình diễn ra việc các bên tham gia giao dịch ký văn bản công chứng; tư liệu hình ảnh là một thành phần của hồ sơ công chứng, chỉ được lưu trữ và sử dụng theo quy định pháp luật về lưu trữ hồ sơ công chứng.

Ngoài ra, việc chụp ảnh được áp dụng đối với quy trình công chứng điện tử.

Vietcombank, BIDV,… phát thông báo tới khách hàng phải hoàn tất việc này trước 1/7

Sau thời hạn 1/7, nếu chưa hoàn tất, toàn bộ giao dịch sẽ bị tạm ngưng.

Ngày 19 tháng 6 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đưa tin “Vietcombank, BIDV,… phát thông báo tới khách hàng phải hoàn tất việc này trước 1/7”. Nội dung như sau:

Hàng loạt ngân hàng lớn gồm Agribank, Vietcombank, SHB, MB, BIDV… đã phát đi thông báo khẩn đến các khách hàng tổ chức, doanh nghiệp, yêu cầu phải hoàn tất việc xác thực sinh trắc học cho người đại diện hợp pháp trước ngày 1/7/2025 theo quy định tại Thông tư 17/2024/TT-NHNN của Ngân hàng Nhà nước.

Theo quy định này, từ ngày 1/7/2025, các doanh nghiệp sẽ không thể thực hiện các giao dịch điện tử như chuyển khoản, rút tiền, thanh toán qua tài khoản nếu chưa cập nhật thông tin định danh sinh trắc học và đối chiếu giấy tờ tùy thân của người đại diện hợp pháp.

Từ 1/7, nhiều ngân hàng sẽ tạm ngừng các giao dịch rút/chuyển tiền và giao dịch với khách hàng tổ chức chưa hoàn tất việc bổ sung thông tin sinh trắc học của Người đại diện hợp pháp. (Ảnh minh hoạ)

Cụ thể, Agribank đã phát đi thông báo chính thức trên website, nhấn mạnh sẽ tạm dừng toàn bộ giao dịch điện tử, bao gồm thanh toán và rút tiền, đối với khách hàng tổ chức chưa hoàn tất cập nhật sinh trắc học sau ngày 1/7. Ngân hàng đề nghị doanh nghiệp đến trực tiếp chi nhánh nơi mở tài khoản để thực hiện, kèm theo giấy tờ tùy thân hợp lệ.

Vietcombank cũng yêu cầu các khách hàng tổ chức nhanh chóng hoàn tất xác thực để tiếp tục sử dụng các nền tảng như VCB DigiBiz, VCB iB@nking, VCB CashUp… Sau thời hạn 1/7, nếu chưa hoàn tất, toàn bộ giao dịch điện tử sẽ bị tạm ngưng.

SHB cho biết sẽ hỗ trợ khách hàng tổ chức thực hiện xác thực sinh trắc học trực tiếp tại quầy hoặc qua ứng dụng SHB Corporate Mobile từ ngày 28/6/2025 (hoặc theo thông báo cụ thể). Đồng thời, ngân hàng cảnh báo khách hàng cảnh giác với các hành vi lừa đảo, nhấn mạnh không yêu cầu cung cấp tài khoản, mật khẩu, CCCD, mã OTP qua điện thoại hay tin nhắn.

MB thông báo sẽ tạm dừng cung cấp dịch vụ giao dịch điện tử với những khách hàng chưa hoàn tất định danh sinh trắc học và đối chiếu giấy tờ tùy thân người đại diện pháp luật sau ngày 1/7/2025.

Trong khi đó, BIDV yêu cầu cả doanh nghiệp và hộ kinh doanh phải hoàn tất xác thực sinh trắc học cho người đại diện hợp pháp hoặc theo ủy quyền trước hạn chót. Nếu không thực hiện đúng thời gian, các giao dịch như rút tiền, chuyển khoản, thanh toán điện tử, bao gồm cả thanh toán thẻ online sẽ bị tạm dừng. BIDV hiện hỗ trợ cập nhật thông tin qua ứng dụng SmartBanking (bằng CCCD gắn chip hoặc tài khoản VNeID) hoặc thực hiện trực tiếp tại chi nhánh.

Động thái này cho thấy các ngân hàng đang gấp rút triển khai quy định mới nhằm nâng cao tính bảo mật trong giao dịch, đồng thời đảm bảo tuân thủ theo quy định của Ngân hàng Nhà nước.

Ngày 17 tháng 6 năm 2025, Thời báo Ngân hàng đưa tin “Ngừng giao dịch thẻ từ từ ngày 1/7: Hướng dẫn chuyển đổi an toàn”. Nội dung như sau:

Ngừng giao dịch thẻ từ từ ngày 1/7: Hướng dẫn chuyển đổi an toàn
Thẻ ATM từ sẽ bị “khai tử” từ ngày 1/7/2025

Thẻ từ được xem là công nghệ cũ, dễ bị sao chép thông tin bằng thiết bị skimming tại máy ATM hoặc POS. Thực tế đã có nhiều vụ khách hàng bị mất tiền dù không hề thực hiện giao dịch, nguyên nhân đến từ việc thông tin thẻ bị đánh cắp và lợi dụng.

Ngược lại, thẻ chip với vi mạch tích hợp hiện đại – có khả năng tạo mã giao dịch riêng biệt cho mỗi lần sử dụng. Theo ông Phạm Anh Tuấn, Vụ trưởng Vụ Thanh toán (Ngân hàng Nhà nước), “với công nghệ của thẻ chip, kẻ gian sẽ không thể lấy cắp được thông tin khách hàng giao dịch qua các máy tự động, POS. Điều này góp phần tạo sự yên tâm, an ninh và an toàn cho khách hàng khi thanh toán”.

Việc ngừng chấp nhận thẻ từ được kỳ vọng sẽ góp phần giảm thiểu gian lận tài chính và phù hợp với tiêu chuẩn bảo mật quốc tế, đặc biệt trong bối cảnh Việt Nam đang thúc đẩy chuyển đổi số toàn diện trong lĩnh vực ngân hàng.

Theo hướng dẫn từ Ngân hàng Nhà nước, khách hàng nên chủ động kiểm tra loại thẻ ATM mình đang sử dụng. Nếu mặt trước thẻ không có ô chip màu vàng (vi mạch điện tử), mà chỉ có dải từ đen phía sau, thì đó là thẻ từ và bắt buộc phải đổi. Ngay cả các thẻ kết hợp (có cả chip và dải từ), cũng nằm trong diện cần thay thế, bởi sau 1/7/2025, toàn bộ thẻ có dải từ sẽ bị từ chối giao dịch.

Trong khi đó, thẻ chip hoàn toàn (không có dải từ) hiện đã được một số ngân hàng phát hành và tiếp tục khuyến khích khách hàng chuyển đổi.

Chuyên gia kinh tế TS. Nguyễn Trí Hiếu nhận định: “Quá trình chuyển đổi thẻ từ sang chip là cần thiết để nâng cao chất lượng hệ thống thanh toán. Tuy nhiên, nếu không được tuyên truyền đúng cách, người dân rất dễ trở thành nạn nhân của các chiêu trò lừa đảo tinh vi. Vai trò của ngân hàng thương mại là cực kỳ quan trọng trong việc hướng dẫn và hỗ trợ người dùng thực hiện đúng quy trình”.

Theo lộ trình của Ngân hàng Nhà nước, sau ngày 1/7/2025, các thẻ ATM từ chưa được chuyển đổi sẽ không thể thực hiện bất kỳ giao dịch nào như rút tiền, chuyển khoản, gửi tiết kiệm tại ATM hoặc CDM, thanh toán qua POS, cũng như giao dịch liên ngân hàng. Thậm chí trong nhiều trường hợp, thẻ có thể bị khóa hoàn toàn, gây ảnh hưởng lớn đến hoạt động tài chính cá nhân.

Do đó, các ngân hàng thương mại đang khẩn trương thông báo rộng rãi đến khách hàng, đồng thời tăng cường hỗ trợ chuyển đổi thẻ tại điểm giao dịch cũng như trên các kênh số.

Việc chính thức ngừng hoạt động thẻ từ là một trong những dấu mốc quan trọng trong quá trình hiện đại hóa hệ thống thanh toán của Việt Nam. Không chỉ gia tăng tính an toàn, thẻ chip còn là nền tảng để phát triển các hình thức thanh toán số thông minh như ví điện tử, thanh toán QR, và tích hợp dịch vụ ngân hàng trên điện thoại di động.

Trong dài hạn, đây là một bước đi cần thiết để Việt Nam tiệm cận các chuẩn mực quốc tế về an toàn tài chính, tạo niềm tin cho người tiêu dùng và doanh nghiệp trong việc sử dụng dịch vụ ngân hàng số.

Thấy giúp việc lau ảnh cưới của tôi rồi khóc, tưởng cô ta thích chồng tôi cho đến ngày phát hiện thứ bí mật nằm dưới khung ảnh

Thấy giúp việc lau ảnh cưới của tôi rồi khóc, tôi tưởng cô ta thích chồng mình. Mãi đến ngày tấm khung ảnh rơi xuống, tôi mới phát hiện ra thứ bí mật được giấu dưới lớp kính ấy… và mọi thứ trong cuộc hôn nhân của tôi bắt đầu sụp đổ từ đó.”

Tôi tên là Hương, 32 tuổi, một nhân viên thiết kế nội thất, vừa kết hôn cách đây hơn một năm với Tuấn – một người đàn ông thành đạt, điềm đạm, và cực kỳ yêu chiều vợ. Chúng tôi sống trong một căn chung cư cao cấp giữa trung tâm Hà Nội, không quá lớn nhưng đầy đủ tiện nghi và yên bình. Với tôi, đó là tổ ấm mơ ước.

Kể từ khi cưới, do công việc bận rộn, tôi thuê một cô giúp việc trẻ tên là Hạnh – chừng 23, 24 tuổi – để phụ giúp việc nhà. Cô gái nhỏ nhắn, trầm tính, hiền lành, nói năng lễ phép và chăm chỉ vô cùng. Tôi không có gì để chê cô ấy, ngoài một điều…

…cô ta thường xuyên lau ảnh cưới của vợ chồng tôi – quá thường xuyên.

Tấm ảnh treo trên bức tường lớn giữa phòng khách. Tôi nhớ rõ ngày cưới, chúng tôi đã chụp trong một buổi chiều hoàng hôn rực rỡ ở Đà Lạt. Trong ảnh, tôi tựa đầu vào vai Tuấn, anh nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng. Đó là bức ảnh tôi rất yêu thích, vậy nên không thấy phiền khi cô giúp việc lau chùi nó thường xuyên.

Cho đến một lần, tôi vô tình quay về nhà sớm hơn dự kiến. Vừa bước vào, tôi đã nghe tiếng nấc khe khẽ từ phòng khách. Nhẹ bước tới, tôi chết lặng khi thấy Hạnh đang đứng đối diện bức ảnh, lau kính bằng khăn mềm – nhưng nước mắt rơi lã chã trên má cô ấy.

Cô ta khóc.

Không phải khóc kiểu xúc động thông thường – mà là đau đớn, thổn thức. Tôi bàng hoàng, không biết nên phản ứng ra sao. Khi Hạnh quay lại và bắt gặp ánh mắt tôi, cô hoảng hốt, lau nước mắt vội vã rồi cúi đầu lắp bắp:

– Em… xin lỗi… em bị dị ứng bụi một chút ạ…

Dị ứng bụi mà mắt đỏ hoe, nước mắt chan chứa thế kia sao?

Tôi không nói gì. Cô ta vội vàng rút lui vào bếp. Nhưng trong đầu tôi, mối nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm. Một cô gái trẻ, thường xuyên nhìn chằm chằm vào ảnh cưới của tôi rồi lén khóc lóc… Liệu có phải Hạnh có tình cảm với chồng tôi?

Tôi bắt đầu để ý.

Từ cách cô ấy nói chuyện với Tuấn – nhẹ nhàng nhưng không vượt khuôn phép, cho tới việc cô hay lặng lẽ nhìn anh khi anh đi ngang qua. Tuấn thì chẳng mảy may để tâm, hoặc giả vờ như vậy. Tôi hỏi khéo, anh chỉ cười:

– Em nghĩ xa quá rồi. Chắc cô ấy nhớ người yêu cũ thôi. Giúp việc chứ có phải rô-bốt đâu.

Câu trả lời không thuyết phục được tôi.

Tôi không phải kiểu người hay ghen bóng gió, nhưng linh cảm phụ nữ có điều gì đó sai sai, và linh cảm của tôi chưa bao giờ sai.

Một buổi chiều muộn, tôi về nhà sớm với mục đích kiểm tra đột xuất. Tôi bước vào phòng khách – y như dự đoán, Hạnh đang lau bức ảnh, lần này cô ấy đứng thật lâu. Khi tôi lên tiếng, cô giật mình làm rơi khung ảnh xuống sàn.

Tiếng kính vỡ loảng xoảng.

Tôi hoảng hốt chạy tới, sợ mảnh kính cắt trúng tay ai. Nhưng điều tôi nhìn thấy sau đó khiến tôi đứng chết trân tại chỗ.

Mặt sau tấm ảnh cưới, phía dưới lớp lưng gỗ của khung ảnh – có dán một bức ảnh cũ, đã phai màu. Tôi rút ra, tay run run.

Đó là một tấm ảnh đen trắng chụp hai đứa trẻ nhỏ – một bé gái khoảng bốn, năm tuổi ôm chặt một bé trai gầy gò. Mặt đứa bé gái… chính là Hạnh.

Còn đứa bé trai… chính là Tuấn – chồng tôi.

Tôi nghẹn họng, chân tay lạnh ngắt. Không thể nhầm được. Đôi mắt đó, gò má đó, nụ cười lệch đặc trưng ấy – là Tuấn của tôi, hồi nhỏ. Nhưng anh chưa bao giờ nhắc đến người bạn thời thơ ấu nào tên Hạnh, chứ đừng nói là thân thiết đến mức như vậy.

Hạnh đứng đó, mặt tái nhợt, tay nắm chặt. Cô biết tôi đã thấy bức ảnh.

– Cô là ai? – Tôi hỏi, giọng lạc đi.

Hạnh cúi đầu thật thấp, rồi nói một câu khiến thế giới tôi đảo lộn:

– Em là em gái nuôi của anh Tuấn. Ngày trước… anh từng cứu em thoát khỏi trận hỏa hoạn. Nhưng sau đó… gia đình em mất hết. Em được đưa vào trại mồ côi. Anh ấy từng hứa sẽ tìm lại em.

Tôi cứng người. Cổ họng khô rát. Những điều này – tôi chưa từng nghe từ chồng mình, dù chỉ là một từ.

Tại sao anh ấy lại giấu?

Và tại sao Hạnh lại vào làm giúp việc trong nhà tôi, sống cùng tôi, lau bức ảnh cưới của tôi mỗi ngày mà không nói gì?

Hạnh tiếp tục, nước mắt lăn dài:

– Em đã tìm được anh ấy ba năm trước, nhưng khi em đến… anh ấy đã yêu chị.

Tôi sững sờ.

– Em không muốn phá hoại… chỉ muốn ở gần anh ấy một chút, nhìn thấy anh ấy sống hạnh phúc… là đủ rồi.

Tôi không nói nên lời. Trong đầu chỉ có một câu vang lên: “Tại sao Tuấn lại giấu mình chuyện này?”

Và điều đó đã đưa tôi đến phần sự thật mà tôi không bao giờ ngờ tới…

Tối hôm đó, khi Tuấn về đến nhà, tôi đã chờ sẵn. Hạnh đã xin nghỉ tạm vài ngày, còn tôi thì ngồi lặng người trước bàn ăn, bức ảnh cũ đặt ngay giữa bàn như một lời chất vấn câm lặng.

Anh bước vào, nhìn thấy ảnh, sững lại.

– Em… đã biết rồi à? – Anh hỏi, giọng trầm xuống như thể nợ tôi một sự thật mà anh sợ mình không có quyền nói ra.

Tôi gật đầu. Không cần vòng vo nữa.

– Sao anh giấu em? – Tôi hỏi, cố giữ bình tĩnh. – Sao anh không bao giờ nhắc đến Hạnh? Hay… anh cố tình để cô ấy đến làm giúp việc trong nhà mình?

Tuấn kéo ghế ngồi xuống đối diện, ánh mắt đầy mệt mỏi. Có một điều gì đó trong vẻ mặt anh làm tôi chột dạ – không phải là vẻ mặt của một người đàn ông bị phát hiện ngoại tình, mà là của một kẻ mang theo một bí mật nặng nề đã chực vỡ ra từ rất lâu.

– Anh không cố ý. Khi em bảo muốn tìm người giúp việc, anh thực sự không biết đó là Hạnh. Anh không còn nhớ rõ mặt em gái nuôi ngày xưa… Khi anh nhận ra, thì mọi thứ đã quá muộn. Cô ấy đã ở đây, sống cùng chúng ta.

Tôi nhìn anh, chờ đợi phần còn lại.

– Em nhớ anh từng nói anh lớn lên ở quê không?

Tôi gật.

– Năm anh mười tuổi, có một trận cháy lớn ở xóm. Nhà Hạnh bị thiêu rụi, bố mẹ cô ấy mất trong đám cháy. Lúc đó anh đã liều mình lao vào cứu cô bé. Cô ấy không phải ruột thịt, nhưng bố mẹ anh thương, nhận làm em nuôi.

– Sau đó thì sao?

– Vài tháng sau, bố anh mất vì bệnh, mẹ anh đưa anh lên Hà Nội. Trong lúc chuyển đi, Hạnh được đưa vào viện mồ côi vì giấy tờ không đầy đủ, mẹ anh không thể nuôi tiếp. Anh từng thề sẽ quay lại tìm cô ấy khi lớn lên.

– Và anh không tìm?

Tuấn cúi đầu.

– Anh đã quên. Dù anh cố nhớ, cuộc sống cuốn đi… Một phần anh cũng hèn. Anh nghĩ chắc em ấy đã có cuộc sống khác, không muốn khơi lại ký ức đau buồn.

Tôi im lặng. Tôi không chắc nên thương cảm hay giận dữ. Nhưng còn một điều khiến tim tôi run rẩy:

– Vậy… bức ảnh đó? Tại sao nó lại nằm sau khung ảnh cưới?

Tuấn ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh cũ, trầm mặc:

– Là anh giấu. Không phải để giấu em – mà là để không quên.

Tôi sửng sốt.

– Khi anh tình cờ gặp lại Hạnh, em ấy đến xin việc, anh đã nhận ra ngay. Anh không thể đuổi em ấy đi. Anh nghĩ để em ấy làm giúp việc là một cách để bù đắp… dù sai.

– Và… còn tình cảm? Anh có yêu cô ấy không?

Tuấn ngẩng lên, đôi mắt ánh đau đớn:

– Anh thương, như một phần ký ức tuổi thơ. Nhưng anh chưa từng… yêu em ấy như một người đàn ông yêu phụ nữ. Còn với em – Hương – anh yêu em từ trái tim. Điều đó chưa từng thay đổi.

Lời anh nói thật. Tôi cảm nhận được.

Nhưng tôi vẫn chưa hiểu – tại sao Hạnh lại khóc khi nhìn ảnh cưới?


Ba ngày sau, Hạnh trở lại. Cô gõ cửa, trong tay cầm một cuốn sổ nhật ký cũ. Tôi mời cô vào, không có Tuấn ở nhà.

– Em không định phá hoại gia đình chị đâu – Hạnh mở lời. – Em chỉ muốn đưa chị cái này rồi sẽ rời đi.

Tôi cầm cuốn sổ. Mở trang đầu tiên, dòng chữ nguệch ngoạc hiện lên:

“Nếu sau này anh Tuấn không nhớ em, em cũng sẽ không buồn. Chỉ cần được gặp lại anh một lần, em sẽ sống yên ổn cả đời.”

Những trang sau là dòng tâm sự của một đứa trẻ lớn lên trong trại mồ côi, cô đơn, mang theo vết bỏng mờ nơi cánh tay, nuôi hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại “anh Tuấn” – người đã từng bế cô ra khỏi đống đổ nát cháy rực, ôm cô run rẩy mà dỗ dành: “Đừng sợ. Có anh ở đây.”

Tôi đọc từng chữ, nước mắt cứ thế rơi.

Trang cuối là dòng chữ:

“Anh ấy đã có chị. Chị rất đẹp, và anh cười khi nhìn chị. Em không ghen. Em chỉ buồn vì ước mơ nhỏ bé nhất của mình – được làm em gái anh – giờ cũng không còn chỗ.”

Tôi đóng cuốn sổ lại.

Im lặng.

Rồi tôi bước tới, ôm lấy Hạnh – thật chặt.

Cô ấy bật khóc nức nở, như đứa trẻ bao năm nay chưa từng được khóc thành tiếng.

Từ ngày hôm đó, Hạnh không còn làm giúp việc cho nhà tôi nữa. Cô chuyển đến sống ở một nơi khác, tìm một công việc văn phòng. Nhưng chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Vào các dịp lễ, cô vẫn về chơi, như một người em gái thực sự của gia đình.

Còn tôi và Tuấn – chúng tôi đã đi qua một cơn bão.

Không phải vì phản bội, mà vì những bí mật của quá khứ đôi khi lớn hơn cả tình yêu hiện tại. Nhưng khi ta đối mặt được với sự thật – bằng lòng trắc ẩn, sự cảm thông và cả tình thương – thì những vết rạn cũng có thể là nơi ánh sáng đi vào.

Đường dây sản xuất sữa giả HIUP đặc biệt lớn, toàn nghệ sĩ nổi tiếng quảng cáo. Phiếu kiểm nghiệm khống, doanh thu hơn 6.700 tỷ đồng

Bộ Công an vừa triệt phá đường dây sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm quy mô đặc biệt lớn với doanh thu lên tới hơn 6.700 tỷ đồng.

Cục cảnh sát phòng chống tội phạm về môi trường phối hợp với Văn phòng cơ quan cảnh sát điều tra, Bộ Công an vừa triệt phá đường dây sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm quy mô đặc biệt lớn với doanh thu lên tới hơn 6.700 tỷ đồng. Hàng giả được quảng cáo là sữa HIUP, 1 nhãn hiệu rất quen thuộc với người tiêu dùng.

Thông qua công tác nắm bắt tình hình và tổ chức xác minh theo từng tuyến, lĩnh vực cụ thể, Cục Cảnh sát phòng, chống tội phạm về môi trường (C05) đã phát hiện dấu hiệu nghi vấn liên quan đến hoạt động sản xuất và kinh doanh thực phẩm bổ sung giả mạo với quy mô lớn, tính chất nghiêm trọng.

Kết quả xác minh cho thấy các đối tượng Hoàng Quang Thịnh, Nguyễn Văn Minh và La Khắc Minh đã thành lập và điều hành hàng chục doanh nghiệp cùng hàng trăm hộ kinh doanh trong hệ sinh thái Z Holding, với quy mô khoảng 5.000 nhân viên. Hệ thống này chuyên sản xuất và phân phối ra thị trường các sản phẩm thực phẩm bổ sung, thực phẩm bảo vệ sức khỏe là hàng giả với số lượng đặc biệt lớn. Trong đó, hai sản phẩm nổi bật bị phát hiện là “Hiup” và “Chitose” – thực phẩm dùng cho chế độ ăn đặc biệt.

Cụ thể, sản phẩm dinh dưỡng “HIUP 27” được sản xuất tại Nhà máy Công ty Cổ phần Thương mại và Sản xuất Nature Made trong khoảng thời gian từ ngày 8/8/2024 đến ngày 5/3/2025 không đáp ứng đúng thành phần như công bố, vi phạm nghiêm trọng quy định về chất lượng sản phẩm. Quá trình hoạt động của các đối tượng được tổ chức khép kín, từ khâu sản xuất đến tiêu thụ, và khi bị phát hiện, chúng đã nhanh chóng tiêu hủy chứng cứ, xóa dấu vết nhằm che giấu hành vi phạm tội.

Đường dây sản xuất sữa giả HIUP đặc biệt lớn: Phiếu kiểm nghiệm khống, doanh thu hơn 6.700 tỷ đồng- Ảnh 1.

Các đối tượng: Hoàng Quang Thịnh (bên trái) và La Khắc Minh. Ảnh: Bộ Công an

Đáng chú ý, sản phẩm sữa HIUP được công bố có tới 37 chỉ tiêu thành phần, nhưng kết quả kiểm tra từ cơ quan công an cho thấy thực tế chỉ có khoảng 15–17 thành phần, trong đó nhiều chỉ tiêu không đạt 70% so với hàm lượng công bố, bị xác định là hàng giả. Ngoài ra, doanh nghiệp còn sử dụng phiếu kiểm nghiệm giả để cung cấp cho cơ quan chức năng tại tỉnh Vĩnh Phúc.

Đường dây sản xuất sữa giả HIUP đặc biệt lớn: Phiếu kiểm nghiệm khống, doanh thu hơn 6.700 tỷ đồng- Ảnh 2.

Sản phẩm sữa HIUP. Ảnh: VTC News

Từ những tài liệu, chứng cứ ban đầu do Cục C05 thu thập, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an đã tiến hành điều tra mở rộng vụ án, làm rõ hành vi của nhiều cá nhân, tổ chức liên quan. Đây là hành vi sản xuất thực phẩm giả, xâm phạm nghiêm trọng quyền lợi người tiêu dùng và đe dọa đến sức khỏe cộng đồng.

Hiện Bộ Công an đang tiếp tục điều tra mở rộng, xác minh vai trò của các cá nhân, tổ chức liên quan để xử lý nghiêm minh theo quy định pháp luật.

Đường dây sản xuất sữa giả HIUP đặc biệt lớn: Phiếu kiểm nghiệm khống, doanh thu hơn 6.700 tỷ đồng- Ảnh 3.

Lực lượng chức năng khám xét kho hàng của công ty Z Holding. Ảnh: Nông nghiệp và Môi trường

Liên quan đến vụ việc, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an (C01) đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự, các quyết định khởi tố bị can, lệnh bắt bị can để tạm giam và lệnh khám xét (chỗ ở, nơi làm việc) về tội “Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng” và “Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm”, quy định tại Điều 221 và Điều 193 Bộ luật Hình sự năm 2015, đối với:

(1) Hoàng Quang Thịnh, Tổng Giám đốc, Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Cổ phần Z Holding,

(2) La Khắc Minh, Phó Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Z Holding,

(3) Nguyễn Văn Minh, Phó Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Z Holding

về tội “Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng” và “Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm” quy định tại khoản 3 Điều 221 và khoản 3 Điều 193 Bộ luật Hình sự.

 

(4) Trần Hải Bình, Phó Tổng Giám đốc tài chính Công ty Cổ phần Z Holding,

(5) Hoàng Thị Hiền, Trưởng Ban kế toán Công ty cổ phần Z Holding,

(6) Nguyễn Quốc Vương, Trưởng Ban tài chính Công ty cổ phần Z Holding

về tội “Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng” quy định tại khoản 3 Điều 221 Bộ luật Hình sự.

(7) Lê Văn Duyên, Kinh doanh tự do,

(8) Nguyễn Thị Thu Hiền, Giám đốc Công ty Cổ phần thương mại và sản xuất Nature Made,

(9) Phạm Duy Tân, nguyên Giám đốc Công ty Cổ phần thương mại và sản xuất Nature Made

về tội “Sản xuất hàng giả là thực phẩm” quy định tại khoản 3 Điều 193 Bộ luật Hình sự;

(10) Trần Xuân Chiến, Giám đốc Công ty TNHH Kinh doanh và Công nghệ Alama về tội “Buôn bán hàng giả là thực phẩm” quy định tại khoản 3 Điều 193 Bộ luật Hình sự.

Ngay trong tối 19/6, BTV Quang Minh, MC Vân Hugo đã lần lượt lên tiếng trên trang cá nhân để làm rõ quan điểm và trách nhiệm của mình trong vụ việc.

Ngày 19/6, dư luận chấn động khi Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an ra quyết định khởi tố vụ án, bắt tạm giam ban lãnh đạo Công ty Cổ phần Z Holding – đơn vị đứng sau thương hiệu sữa Hiup – để điều tra về hai tội danh: “Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng” và “Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm”, theo Điều 221 và 193 Bộ luật Hình sự năm 2015.

Theo kết luận ban đầu từ cơ quan chức năng, sản phẩm sữa non tăng chiều cao “Hiup 27” không đảm bảo các thành phần và hàm lượng dinh dưỡng như đã công bố. Các sản phẩm này được sản xuất từ ngày 8/8/2024 đến 5/3/2025 tại Nhà máy của Công ty Cổ phần Thương mại và sản xuất Nature Made. Trong thời gian đó, nhiều người nổi tiếng đã tham gia quảng bá cho Hiup – trong đó có BTV Quang Minh và MC Vân Hugo.

Ngay trong tối 19/6, cả hai đã lần lượt lên tiếng trên trang cá nhân để làm rõ quan điểm và trách nhiệm của mình trong vụ việc.

MC Vân Hugo viết trên trang cá nhân: “Tôi đã bị lừa. Không chỉ là sự tổn thương danh dự, mà còn là cảm giác bị lợi dụng niềm tin nghiêm trọng”.

Nữ MC cho biết cô từng nhận lời quảng bá sản phẩm này sau khi được cung cấp đầy đủ hồ sơ pháp lý và giấy kiểm nghiệm. Cô tin vào các giấy tờ đó, cũng như hiệu quả thực tế khi con cô sử dụng sản phẩm nhiều năm. Tuy nhiên, khi biết sản phẩm có dấu hiệu không đạt chuẩn từ lô hàng tháng 8/2024, cô không thể im lặng.

“Tôi đã bị xử phạt hành chính vì ‘quảng cáo sữa Hiup gây nhầm lẫn công dụng’, và sau đó đã chủ động yêu cầu nhãn hàng ngừng sử dụng hình ảnh của mình, đồng thời đề nghị họ mời cơ quan chức năng vào kiểm tra minh bạch”, Vân Hugo chia sẻ.

Đáng nói, đến ngày 27/5/2025, cô vẫn còn nhận được giấy kiểm nghiệm sản phẩm đạt chuẩn. Nhưng sau khi sự việc bị phanh phui, cô khẳng định: “Giờ thì tôi hiểu: tôi đã bị lừa”.

Cô cũng cho biết đã làm việc với luật sư để yêu cầu doanh nghiệp chịu trách nhiệm và sẽ theo đuổi sự việc đến cùng:
“Tôi không trốn tránh. Tôi xin chịu trách nhiệm. Và tôi chọn minh bạch”.

Cũng trong tối 19/6, BTV Quang Minh cũng lên tiếng gay gắt không kém: “Tôi đã bị lừa. Và tôi chọn lên tiếng”.

Anh cho biết việc hợp tác quảng bá cho Hiup dựa trên các hồ sơ pháp lý, chứng nhận đạt chuẩn và kịch bản do doanh nghiệp soạn sẵn: “Tôi không sản xuất, không phân phối, không kiểm nghiệm, tôi là người nhận quảng bá trên cơ sở tin tưởng vào giấy tờ hợp pháp do doanh nghiệp đưa ra và các con tôi trải nghiệm trong thời gian dài”.

Sau khi bị xử phạt hành chính vì “quảng cáo lố”, anh đã yêu cầu nhãn hàng ngừng sử dụng hình ảnh, đồng thời đề nghị họ mời cơ quan chức năng xác minh. Thậm chí đến cuối tháng 5/2025, anh vẫn còn nhận được phiếu kết quả kiểm nghiệm từ Chi cục An toàn vệ sinh thực phẩm Hà Nội cho phép lưu thông sản phẩm.

Tuy nhiên, trước kết luận mới từ cơ quan chức năng, anh khẳng định: “Tôi không né tránh. Và tôi đang làm việc cùng luật sư để khởi kiện nhãn hàng vì đã lừa dối cả chính tôi trong vụ việc này”.

z6569920784152_8d248787df19ab1feba811437010925e.jpg

Xử phạt BTV Quang Minh 37,5 triệu đồng, MC Vân Hugo 70 triệu đồng

VOV.VN – Do có sai phạm trong hoạt động quảng cáo, ông Trần Quang Minh (BTV Quang Minh) bị xử phạt 37,5 triệu đồng và bà Nguyễn Thanh Vân (MC Vân Hugo) bị xử phạt 70 triệu đồng.

Trước khi vụ án sữa Hiup bị khởi tố và công bố là hàng giả, cả BTV Quang Minh và MC Vân Hugo đều từng bị xử phạt hành chính vì vi phạm trong hoạt động quảng cáo sản phẩm này. Cụ thể, vào tháng 4 và 5/2025, Cục Phát thanh – Truyền hình và Thông tin điện tử đã ban hành quyết định xử phạt đối với hai nhân vật nổi tiếng. BTV Quang Minh bị phạt 37,5 triệu đồng vì quảng cáo sản phẩm Hiup không đúng nội dung hồ sơ công bố và sử dụng tên bác sĩ trong quảng cáo mà không có sự xác nhận hợp pháp từ người được nhắc đến. Trong khi đó, MC Vân Hugo bị xử phạt 70 triệu đồng vì quảng bá sản phẩm với nội dung gây nhầm lẫn nghiêm trọng về công dụng – cụ thể là khẳng định trẻ em uống sữa Hiup trong 3–6 tháng có thể tăng chiều cao 3–5 cm, vượt quá tác dụng thực tế đã được công bố. Cả hai bị buộc phải gỡ bỏ các quảng cáo vi phạm và cải chính thông tin sai lệch.

Sau khi ly hôn, tôi và con gái nhỏ, Minh Anh, chuyển đến một căn nhà nhỏ xinh xắn ở ngoại ô. Cuộc sống mới không dễ dàng, nhưng tôi tự nhủ phải mạnh mẽ vì Minh Anh. Cô bé chỉ mới 5 tuổi, luôn hỏi về bố, nhưng tôi chỉ mỉm cười và nói: “Bố bận làm việc ở xa

Sau ly hôn, tôi không còn là người phụ nữ luôn mỉm cười rạng rỡ như trước. Tôi đã gấp nỗi đau vào trong lòng, khóa chặt, và ném chiếc chìa khóa đi. Tôi phải sống – vì Minh Anh, cô bé con là sợi dây duy nhất còn lại giữa tôi và cuộc hôn nhân cũ.

Tôi chưa từng oán trách Phong, ít nhất là trước mặt con. Mỗi lần Minh Anh hỏi về bố, tôi đều nuốt nghẹn vào tim và trả lời bằng một nụ cười dịu dàng, “Bố bận làm việc ở xa.” Con bé chưa đủ lớn để hiểu thế nào là chia ly, càng chưa hiểu được lý do khiến tôi phải mang nó rời khỏi một ngôi nhà đã từng ấm áp.

Buổi chiều hôm đó, trời se lạnh, mây xám phủ kín lối về. Tôi vừa xong ca làm ở một quán café nhỏ trong thị trấn. Căn nhà của hai mẹ con nằm cạnh một rừng thông thưa, yên tĩnh đến mức đôi khi khiến tôi quên mất rằng mình không còn sống giữa nhịp phố đông đúc nữa.

Trước cửa là một chiếc hộp quà – thứ khiến tim tôi khựng lại ngay khi nhìn thấy chữ “Từ Phong” trên thiệp. Một năm. Không một lời hỏi han, không một dấu hiệu. Vậy mà hôm nay, anh gửi đến một thùng táo? Tôi không biết nên giận hay cười. Những quả táo đỏ mọng, căng tròn và bóng loáng như vừa được hái xuống từ cây. Đẹp đến kỳ lạ.

Tôi không nói với Minh Anh, cũng không gọi cho Phong. Tôi đẩy thùng táo vào gầm bàn bếp, một cách không thương tiếc. Tôi đã học được cách không kỳ vọng nữa – kỳ vọng chỉ khiến người ta thất vọng nhiều hơn thôi.

Ba ngày sau, trong khi lau nhà, tôi tình cờ phát hiện lại thùng táo dưới gầm bàn. Tôi định vứt đi vì chắc hẳn chúng đã hỏng, nhưng khi mở ra, tôi khựng lại. Từng quả vẫn còn tươi rói, vỏ bóng mượt, không một dấu hiệu nào của sự hư hỏng. Thậm chí, hương thơm còn quyến rũ hơn cả lúc trước.

Tôi thấy kỳ lạ – nhưng không phải là không vui. Cũng đã lâu rồi tôi không nấu món gì ngọt ngào cho Minh Anh. Nghĩ vậy, tôi lấy dao, định bổ vài quả để nấu chè. Khi cắt quả táo đầu tiên, lưỡi dao đi qua một khoảng rỗng, nhẹ bẫng đến mức tôi sững người.

Tôi dừng tay, nhìn kỹ phần lõi táo: trống rỗng. Tôi lắc nhẹ – có tiếng sột soạt bên trong. Tim tôi bỗng thắt lại. Cẩn thận, tôi cắt đôi quả táo, và từ bên trong, một mẩu giấy nhỏ cuộn tròn hiện ra.

Tôi run rẩy mở ra. Nét chữ… đúng là của Phong.

“Nếu em đang đọc dòng này, nghĩa là em vẫn giữ đủ kiên nhẫn để chưa vứt bỏ mọi thứ liên quan đến anh. Anh không biết liệu em có còn ghét anh không – có lẽ là có. Nhưng hãy đọc hết, vì nó liên quan đến Minh Anh.”

Tôi đọc chậm, từng chữ như ngấm vào từng mạch máu. Tờ giấy không dài, nhưng nó khiến tôi rơi vào khoảng lặng đến nghẹt thở.

“Minh Anh không đơn giản như những đứa trẻ khác. Em có bao giờ để ý rằng con bé thường xuyên bị ho về đêm, hay dễ mệt sau khi chạy một đoạn ngắn? Em từng nghĩ chỉ là cảm lạnh, nhưng không… Anh đã âm thầm đưa con đi khám trước khi ly hôn. Bác sĩ chẩn đoán con có vấn đề về tim bẩm sinh – nhẹ thôi, nhưng cần được theo dõi thường xuyên. Anh không nói vì em đang quá mệt mỏi. Nhưng khi em dắt con đi, anh hiểu rằng em cần bình yên hơn là những nỗi lo không tên.”

Tôi ngồi bệt xuống nền bếp, tay nắm chặt mảnh giấy đến run rẩy. Tại sao anh không nói gì sớm hơn? Tại sao tôi lại không nhận ra?

Minh Anh đang ngồi trong phòng khách, chơi búp bê, miệng hát khe khẽ bài “Ba thương con vì con giống mẹ…”. Tim tôi nhói lên. Những cơn ho về đêm, những lần con bé mệt mỏi, tôi đều đổ lỗi cho thời tiết, cho môi trường mới… Nhưng Phong đã biết. Và anh giữ nó cho riêng mình.

Tôi mở tiếp quả táo thứ hai. Lại một mảnh giấy khác.

“Anh đã tìm được một bác sĩ rất giỏi ở Đà Lạt, họ nói có thể theo dõi và điều trị nếu phát hiện sớm. Anh xin em – nếu em còn chút tin tưởng ở anh, hãy đưa con đi khám. Em không cần trả lời anh. Anh chỉ mong Minh Anh lớn lên đủ khỏe mạnh để được sống một cuộc đời trọn vẹn.”

Lúc này, tôi đã không thể ngăn được nước mắt. Tôi mở từng quả táo còn lại – trong mỗi quả là một mảnh giấy khác nhau. Có cái ghi chỉ dẫn, có cái là lời xin lỗi, có cái chỉ là một câu:

“Anh nhớ con.”

Tôi ngồi đó đến tối. Minh Anh chạy lại, ôm lấy tôi: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Mẹ khóc à?”

Tôi ôm con, áp đầu vào mái tóc thơm mùi nắng của con bé. “Không, mẹ không sao. Mẹ chỉ… nhớ một người.”

Minh Anh nghiêng đầu, nhìn tôi với ánh mắt non nớt: “Có phải là bố không?”

Tôi gật đầu, lần đầu tiên, sau một năm dài, tôi không nói dối con.

Sau đêm hôm đó, tôi không còn ngủ được ngon giấc. Mỗi lần nhắm mắt, tôi lại nghĩ đến lời Phong viết, đến căn bệnh của Minh Anh, đến từng cơn ho mà tôi đã từng cho là vặt vãnh. Hóa ra, tôi đã quá mỏi mệt để nhìn sâu vào những dấu hiệu đang hiển hiện trước mắt.

Sáng hôm sau, tôi gọi điện đến một bệnh viện lớn trong thành phố, hẹn khám cho Minh Anh. Tôi không nhắc gì đến Phong, cũng không nói rõ lý do – chỉ lặng lẽ đưa con bé đi với một nỗi lo âm ỉ.

Kết quả xét nghiệm sau đó khiến tôi như chết lặng: đúng như những gì Phong đã viết. Minh Anh có một dị tật nhỏ ở van tim. Không phải quá nghiêm trọng, nhưng nếu để lâu mà không theo dõi, có thể gây biến chứng khi con bé lớn lên.

Bác sĩ nói: “Cô bé cần được khám định kỳ mỗi ba tháng, có thể cần thuốc trong một số giai đoạn phát triển. Quan trọng là tinh thần – đừng để cháu sống trong lo lắng.”

Tôi gật đầu, lòng trào lên một cảm xúc không rõ tên – vừa tội lỗi, vừa biết ơn. Tôi muốn trách Phong vì đã giấu tôi. Nhưng đồng thời, tôi cũng hiểu, nếu là tôi, có lẽ tôi cũng đã chọn cách im lặng như thế, khi thấy người mình yêu đang chật vật cố gắng giữ một thế giới không còn trọn vẹn.

Tối hôm đó, tôi lấy nốt những quả táo còn lại ra khỏi thùng. Còn ba quả. Tôi nhẹ nhàng đặt chúng lên bàn, như thể sợ làm vỡ đi những điều chưa kịp nói bên trong.

Quả thứ ba chứa một bản vẽ nguệch ngoạc – là Minh Anh. Một bức tranh Phong vẽ tay, với những nét cứng cáp nhưng đầy trìu mến. Dưới góc tranh, dòng chữ nhỏ:
“Con bé cười rất nhiều, nhưng nụ cười đó giống em – luôn có chút gì đó cố giấu.”

Tôi đặt tay lên tranh, cảm giác như vừa nghe anh thì thầm từ quá khứ. Những kỷ niệm ào về – ngày tôi sinh Minh Anh, ngày đầu tiên đưa con đi học, lần đầu tiên con tập đi, té ngã rồi òa khóc gọi cả bố lẫn mẹ… Hóa ra, không phải mình tôi nhớ.

Quả táo kế tiếp không có giấy. Nhưng bên trong có một vật nhỏ cứng. Tôi cẩn thận bổ ra – một chiếc mặt dây chuyền hình trái tim, bạc sáng, đơn giản, nhưng khắc tên: M.A. – Minh Anh.

Tôi siết chặt sợi dây, tim đập nhanh. Không hiểu vì sao, tôi không khóc, nhưng cổ họng thì nghẹn cứng. Phong chưa từng là người giỏi thể hiện cảm xúc. Anh lúng túng khi tặng hoa, bối rối khi tôi khóc, và thường chọn cách im lặng khi có chuyện buồn. Nhưng hóa ra, trong sự im lặng ấy, anh vẫn nghĩ về tôi, về con, theo một cách riêng.

Quả táo cuối cùng. Tôi gần như sợ mở nó ra. Như thể, chỉ cần không cắt ra, câu chuyện này vẫn chưa kết thúc. Nhưng tôi biết, tôi phải làm.

Bên trong, là một mảnh giấy dày hơn – có vẻ là một bức thư. Tôi mở ra, và đọc.

“Gửi Yến,

Nếu em đọc đến đây, nghĩa là em đã tha thứ cho anh – ít nhất là một phần. Cảm ơn em vì đã không vứt bỏ những quả táo này. Chúng không chỉ là hoa quả – chúng là từng lần anh ước mình đủ can đảm để nói lời xin lỗi.

Anh biết anh sai. Khi em im lặng thu dọn hành lý rời khỏi căn nhà của chúng ta, anh đáng lẽ nên níu giữ em, nhưng lại chỉ biết đứng nhìn. Không phải vì anh không còn yêu, mà vì anh không biết làm sao để yêu em đúng cách nữa.

Anh đã làm tổn thương em – bằng sự lơ đễnh, bằng những lần vắng mặt, bằng cách giả vờ rằng mọi thứ vẫn ổn trong khi em một mình chống chọi với tất cả.

Anh không mong chúng ta quay lại. Có thể đã quá muộn. Nhưng anh mong con gái của chúng ta được lớn lên với đủ yêu thương – từ cả hai phía. Anh không muốn Minh Anh nghĩ rằng mình là lý do khiến ba mẹ chia tay, hay là đứa trẻ bị bỏ rơi.

Nếu em cho phép, anh muốn được gặp con. Không phải với tư cách người chồng cũ, mà là một người cha – chỉ thế thôi.

Anh sẽ chờ. Dù là một tuần, một tháng, hay một năm nữa. Ở Đà Lạt, nơi có rừng táo mà anh đã tự tay hái những quả đầu mùa này – dành cho hai mẹ con.”

– Phong

Tôi gập lá thư lại. Ngoài trời, sương bắt đầu phủ mờ khung cửa sổ. Minh Anh đã ngủ, hơi thở con bé đều đặn, khuôn mặt yên bình. Tôi vuốt nhẹ mái tóc mềm của con, và tự hỏi: liệu con có cảm nhận được tất cả yêu thương đang dồn tụ quanh mình không?

Tôi không biết tương lai có cho tôi và Phong một cơ hội nào nữa không. Có lẽ chúng tôi đã đi quá xa để quay lại làm vợ chồng. Nhưng là cha mẹ – thì chưa bao giờ kết thúc.

Ba ngày sau, tôi đặt Minh Anh vào ghế sau xe. Tôi không nói với con là đi đâu, chỉ bảo: “Mẹ đưa con đến nơi có thật nhiều táo đỏ.”

Chiếc xe lăn bánh hướng về phía Đà Lạt. Trong túi áo khoác của tôi là sợi dây chuyền nhỏ. Trong lòng là một hy vọng – mỏng manh nhưng đủ lớn để khiến tôi bước tiếp.

“Có những sự thật cần thời gian để được nghe. Có những yêu thương cần trái tim đủ tĩnh lặng để cảm nhận. Và có những quả táo – tưởng là tặng phẩm tầm thường – lại chứa cả một giấc mơ chưa từng kịp nói thành lời.”

Kết quả chính thức vụ Chu Thanh Huyền bị t;ố cáo, l;òi ra khối tài sản khổng lồ của vợ chồng cầu thủ Quang Hải đều từ đây mà ra

Cục Quản lý và Phát triển thị trường (Bộ Công thương) đang phối hợp với cơ quan chức năng kiểm tra, xác minh đơn tố cáo Chu Thanh Huyền bán hàng không có hóa đơn, có dấu hiệu trốn thuế.

Chia sẻ tại cuộc họp báo thường kỳ quý 2 của Bộ Công thương vào chiều 19.6, ông Hoàng Ánh Dương, Cục phó Cục Quản lý và Phát triển thị trường trong nước, đã thông tin về vụ việc Chu Thanh Huyền bị tố cáo bán mỹ phẩm không có hóa đơn, có dấu hiệu trốn thuế.

Bộ Công thương đang xác minh đơn tố cáo Chu Thanh Huyền bán hàng gian- Ảnh 1.

Theo ông Hoàng Ánh Dương, ngay sau khi nhận được thông tin về vụ việc liên quan đến Chu Thanh Huyền, Cục Quản lý và Phát triển thị trường trong nước đã vào cuộc kiểm tra. Hiện nay, đơn vị này đang phối hợp Sở Công thương Hà Nội, Chi cục Quản lý thị trường Hà Nội để kiểm tra, xác minh các nội dung trong đơn tố cáo.

Ngày 19/6, Bộ Công Thương tổ chức họp báo thường kỳ. Phóng viên đặt câu hỏi về việc kiểm tra và xử lý đơn tố cáo bà Chu Thanh Huyền – vợ cầu thủ Quang Hải – bán hàng không có hóa đơn chứng từ, ông Hoàng Ánh Dương – Phó Cục trưởng Cục Quản lý và Phát triển thị trường trong nước (Bộ Công Thương) – cho biết sau khi nhận được thông tin, Cục đã tiến hành kiểm tra, xử lý.

“Cục đã phối hợp cơ quan chức năng, Sở Công Thương, Chi cục Quản lý thị trường các tỉnh tiến hành kiểm tra, xử lý. Sau khi có kết quả cụ thể, chúng tôi sẽ thông tin”, ông Dương thông tin.

Chu Thanh Huyền nổi tiếng sau khi công khai hẹn hò cầu thủ Quang Hải.

Trước đó, ngày 2/4 Cục Quản lý Dược (Bộ Y tế) tiếp nhận đơn tố cáo liên quan đến bà Chu Thanh Huyền. Đơn được chuyển đến Chi cục Quản lý thị trường TP Hà Nội cùng Sở Công Thương TP Hà Nội để xử lý theo thẩm quyền.

Theo nội dung đơn tố cáo, Chu Thanh Huyền bị cáo buộc kinh doanh bộ mỹ phẩm nước hoa hồng OHUI PRIME (xuất xứ Hàn Quốc) nhưng không có nhãn phụ tiếng Việt, không xuất hóa đơn bán hàng, có dấu hiệu tiêu thụ hàng nhập lậu và trốn thuế.

Hoạt động kinh doanh mỹ phẩm của Chu Thanh Huyền chủ yếu diễn ra trên fanpage cá nhân. Giữa tháng 3, vợ Quang Hải gây tranh luận vì đem con trai ra để quảng cáo bất chấp cho một sản phẩm sữa của Hàn Quốc. Trong video đăng tải trên mạng xã hội, Chu Thanh Huyền giới thiệu một loại sữa men tăng khả năng hấp thụ của Hàn Quốc. Cô khẳng định sản phẩm có chất lượng tốt và pha cho con trai 7-8 tháng tuổi uống.

Bà xã Quang Hải thường xuyên livestream.

Cư dân mạng phát hiện nhà sản xuất cung cấp thông tin loại sữa men này khuyến cáo dùng cho trẻ từ 2 tuổi trở lên và chỉ trích Chu Thanh Huyền quảng cáo sai sự thật. Cũng có người cho rằng Chu Thanh Huyền cắt ghép video để quảng cáo. Thực tế cô không cho con trai uống loại sữa này.

Chu Thanh Huyền sinh năm 2000, nổi tiếng sau khi công khai hẹn hò cầu thủ Quang Hải năm 2021. Sau ba năm yêu đương kín tiếng, cả hai tổ chức đám cưới linh đình đầu năm 2024. Tháng 7/2024, Chu Thanh Huyền sinh con trai đầu lòng.

Sở hữu fanpage 3,9 triệu người theo dõi, vợ Quang Hải thường xuyên livestream bán hàng, nhận được lượng tương tác lớn. Trang cá nhân cũng là nơi Chu Thanh Huyền chia sẻ về cuộc sống hôn nhân.

67 tuổi sống nhờ con cái, tôi vô tình mở nhầm túi r:á:c và phát hiện sự thật khiến t:i:m th:ắt lại

67 tuổi, tôi sống nương nhờ con cái, nghĩ rằng cuộc đời cuối cùng cũng được an yên. Nhưng chỉ vì một lần vô tình mở nhầm túi rác, tôi phát hiện ra một sự thật khiến tim mình như thắt lại. Hóa ra, cái gọi là “tình thân” đôi khi cũng có thể mục nát mà ta chẳng hề hay…

Tôi tên là Nhàn, năm nay 67 tuổi. Sau khi chồng tôi mất cách đây hơn 10 năm, tôi sống một mình trong căn nhà cũ ở quê. Hai đứa con tôi, con trai tên Hưng và con gái tên Hoa, đều đã có gia đình, lập nghiệp ở thành phố. Những năm gần đây, tuổi cao, sức yếu, một lần tai biến nhẹ khiến tôi không thể tự chăm sóc bản thân như trước. Hoa bàn với anh trai đưa tôi lên thành phố ở cùng con cháu, vừa tiện chăm sóc, vừa đỡ phần nào cô quạnh.

Tôi về ở với vợ chồng Hưng đầu năm ngoái. Nhà nó rộng, có phòng riêng cho tôi, đầy đủ tiện nghi. Mỗi sáng tôi thường dậy sớm, quét sân, tưới cây, nấu cơm. Không phải để “trả ơn” con, mà là để thấy mình vẫn có ích trong căn nhà này. Dù tuổi già, tôi vẫn thích làm việc lặt vặt, miễn là còn được vận động và nhìn thấy người thân.

Vợ Hưng – con dâu tôi – tên là Lan. Nó ít nói, từ tốn, chăm lo nhà cửa chu đáo. Nhưng không hiểu sao tôi luôn cảm thấy giữa hai mẹ con có một khoảng cách vô hình, như thể Lan không muốn tôi ở đây. Có những bữa cơm, Lan chỉ cắm cơm vừa đủ cho ba người, rồi mới chợt nhớ ra tôi. Có lần nó để tôi tự dọn mâm, rồi ngồi ăn một mình vì mọi người đã ăn xong.

Tôi không trách, chỉ nghĩ: “Thôi thì, dâu con khác máu tanh lòng.”

Thằng cháu nội – bé Bin – học lớp 4, rất ngoan. Nó quấn tôi, hay khoe điểm, đọc truyện cho tôi nghe mỗi tối. Có nó, lòng tôi dịu lại. Tôi sống nhờ con, không dám đòi hỏi, chỉ mong nhà cửa yên ấm, cháu con học hành tốt là mãn nguyện.

Một buổi chiều thứ Bảy, trời mưa lâm râm, tôi dọn dẹp phòng khách. Thùng rác trong bếp đầy, nên tôi mang ra trước nhà để thay. Lúc tôi định bỏ túi rác cũ vào thùng ngoài cổng thì chợt nhớ hôm nay có hai túi: một của phòng bếp, một của phòng ngủ Hưng và Lan. Tôi không để ý, vô tình cầm nhầm túi từ phòng ngủ. Nó nặng bất thường, lạo xạo bên trong. Tôi tò mò – thứ cảm giác mà người già hay có – mở túi ra nhìn thử.

Đó là khoảnh khắc mọi thứ vỡ vụn trong tôi.

Trong túi, ngoài giấy vụn, còn có một cuốn sổ tay nhỏ bị xé rách, một tập giấy A4 in chi chít chữ và một phong bì chưa niêm phong hẳn. Tôi nhặt cuốn sổ lên, mở ra. Dù giấy bị rách, tôi vẫn nhận ra nét chữ con dâu tôi – nét chữ gọn gàng, quen thuộc vì tôi từng thấy nó ghi thực đơn trong bếp.

“Mẹ anh ở lâu thế này thì đến bao giờ mới có nhà riêng?”

“Em thật sự không chịu nổi cái mùi thuốc xoa bóp, và cả việc phải rửa chén hai lần vì mẹ rửa không sạch.”

“Tết này nói khéo để anh đưa bà về quê. Em không muốn bị gò bó nữa.”

Tôi lặng người. Tim tôi đập mạnh. Tôi không biết mình đang giận, đang đau, hay chỉ là hụt hẫng. Từng câu từng chữ như những nhát dao nhỏ đâm vào lòng tôi, chậm rãi, âm thầm.

Phong bì rơi ra từ sổ tay, trong đó là… 3 triệu đồng và một tờ giấy ghi nguệch ngoạc:
“Mẹ, đây là tiền phụ thêm tháng này. Con xin lỗi vì không gọi được cho mẹ. Con bận quá. Thương mẹ.”

Là của Hoa – con gái tôi. Tờ giấy ghi tháng 3, giờ đã là tháng 6. Tôi chưa từng nhận được số tiền hay lời nhắn đó.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi bắt đầu hiểu. Có lẽ… không phải lần đầu.

Tôi buông túi rác xuống, cảm thấy chân mình run lên. Tôi ngồi phịch xuống bậc thềm, nhìn cơn mưa lất phất bay. Bao nhiêu tháng ngày qua tôi sống ở đây, tưởng mình là một phần của gia đình. Hóa ra chỉ là một “gánh nặng” được gói ghém tử tế.

Lúc ấy, cháu Bin chạy ra, đưa tôi cái khăn:
– Bà ơi, sao bà ngồi ngoài này vậy? Bà bị ướt rồi.

Tôi cười gượng, lau mặt, không rõ là nước mưa hay nước mắt.

– Bà đang hong người một chút thôi con ạ. Bà không sao.

Cháu nội nhìn tôi, ánh mắt ngây thơ mà ấm áp. Tôi ôm nó vào lòng, như bám víu vào chút hơi ấm cuối cùng trong ngôi nhà không còn là tổ ấm nữa.

Tối hôm đó, tôi không ăn cơm. Tôi nói với Lan là thấy mệt, muốn nghỉ sớm. Nó không hỏi thêm gì, chỉ “vâng” một tiếng rồi đóng cửa phòng.

Tôi nằm trên giường mà lòng trĩu nặng. Tôi nhắm mắt nhưng không thể ngủ. Trong đầu cứ lặp lại hình ảnh túi rác, cuốn sổ tay và tờ giấy của con gái.

Hóa ra tôi đã tự ru mình sống trong ảo tưởng quá lâu. Cái gọi là “yên vui tuổi già” mà tôi từng tin tưởng, hóa ra lại là sự chịu đựng có giới hạn của người khác.

Hưng – con trai tôi – là đứa hiếu thảo từ bé. Nhưng có lẽ, khi đã làm chồng, làm cha, trách nhiệm của nó bị chia nhỏ. Nó mải lo toan những điều lớn lao, mà không thấy những điều nhỏ nhặt đang bào mòn lòng mẹ.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn mọi khi, pha sẵn một ấm trà rồi gọi Hưng ra hiên ngồi. Nó hơi bất ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Tôi chậm rãi nói:

– Mẹ muốn hỏi con một chuyện. Từ hồi mẹ về ở đây, mẹ có phiền các con lắm không?

Hưng ngẩn ra:

– Mẹ nói gì vậy? Sao lại phiền ạ? Mẹ là mẹ con, không ai thấy phiền cả.

Tôi cười buồn, nhìn thẳng vào mắt nó:

– Mẹ nhặt được vài thứ trong túi rác của con hôm qua. Không cố ý. Nhưng mẹ đọc rồi… mẹ hiểu hết.

Mặt Hưng tái đi. Nó ú ớ:

– Mẹ… mẹ đọc gì cơ ạ?

– Những điều Lan viết trong sổ. Cả tờ giấy của Hoa. Số tiền đó… mẹ chưa từng nhận được.

Không khí im phăng phắc. Chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng xe cộ lờ mờ ngoài phố.

Một lát sau, Hưng cúi đầu:

– Con xin lỗi mẹ. Con không biết Lan làm vậy. Cô ấy… chắc là cô ấy mệt mỏi thật. Nhưng con sai vì đã không để ý, không lắng nghe mẹ. Con xin lỗi…

Tôi đặt tay lên vai nó, giọng dịu lại:

– Mẹ không trách gì con. Mẹ biết mỗi người một cuộc sống, không ai nợ ai cả. Nhưng có những thứ không cần phải “trả nợ” – đó là tình thân. Mẹ đến tuổi này rồi, không cần ai chăm sóc, chỉ cần được sống thật với lòng mình.

– Ý mẹ là… mẹ muốn về quê? – Hưng hỏi, lo lắng.

Tôi gật đầu.

– Ừ. Về quê mẹ có cây cau, bụi chuối, có mái hiên ngả nắng. Không có ai cau có vì mùi dầu gió hay bát đũa rửa hai lần. Vài triệu mẹ để dành vẫn đủ sống. Lúc nào nhớ các con, mẹ sẽ gọi. Mẹ vẫn là mẹ các con, chỉ là không sống cùng nữa.

Hưng im lặng thật lâu. Nó là đứa đàn ông trưởng thành, làm giám đốc chi nhánh, nhưng giờ lại như một đứa trẻ không biết phải làm gì.

Tôi không oán giận Lan. Mỗi người phụ nữ đều có nỗi khổ riêng. Nhưng sự thật là: nếu không cùng chung nhịp, sống gần nhau chỉ là tra tấn nhau âm thầm.

Trưa hôm đó, tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Không nhiều – chỉ vài bộ quần áo, một bức ảnh cưới cũ với chồng, lọ dầu gió, và cuốn nhật ký nhỏ tôi vẫn viết từ ngày về thành phố.

Lan không nói gì. Cô ấy chỉ cúi đầu, né ánh mắt tôi. Tôi cũng không muốn làm khó. Trước khi ra cửa, tôi nói khẽ:

– Cảm ơn con thời gian qua. Dù không trọn vẹn, mẹ vẫn biết ơn.

Cháu Bin khóc òa khi biết tôi đi. Tôi ôm nó thật chặt. Tim tôi như bị bóp nghẹt khi nghe nó hỏi:

– Bà không thương con nữa hả?

Tôi nghẹn giọng:

– Bà thương, thương nhiều lắm. Nhưng bà già rồi, bà cần một chỗ để thở. Khi nào con nhớ bà, gọi điện cho bà, bà sẽ đọc truyện cho con nghe, được không?

Nó gật đầu, nước mắt ròng ròng. Tôi cố quay mặt đi, vì nếu nhìn thêm giây nào nữa, tôi sẽ không đủ can đảm bước chân.

Về lại quê, tôi sống trong căn nhà cũ phủ rêu xanh, tường vôi tróc lở. Nhưng lòng tôi bình yên hơn. Mỗi sáng, tôi tưới cây, nấu ăn, mở radio nghe cải lương, rồi chiều dạo bộ quanh làng. Hàng xóm lâu năm vẫn còn đó, đôi khi sang ngồi uống trà, nói chuyện tuổi già.

Mỗi tháng, Hoa gửi tiền đều đặn, gọi điện thường xuyên. Hưng thì có gọi, nhưng ít hơn. Có lẽ vì bận, hoặc vì vẫn mang mặc cảm. Tôi không trách.

Tôi học cách dùng điện thoại thông minh, lên Zalo xem ảnh cháu. Bin hay nhắn tin: “Bà ăn cơm chưa?”, “Bà kể chuyện nha?”, “Bà gửi ảnh con mèo nhà bà đi.” Những dòng chữ ngắn ngủi đó là niềm vui lớn nhất mỗi ngày của tôi.

Có người hỏi tôi: “Sao không ở cùng con cháu, cho tiện? Ở một mình buồn lắm.”

Tôi chỉ cười:

– Ở cùng chưa chắc đã vui. Ở riêng chưa chắc đã buồn. Chỉ cần lòng mình yên, thì chỗ nào cũng là nhà.

Tuổi già, điều người ta cần không phải là vật chất dư thừa, mà là sự tôn trọng và thấu hiểu. Đôi khi, lựa chọn rời xa không phải vì không còn yêu thương, mà là để giữ lại chút ấm áp cuối cùng cho cả hai phía.