“Anh muốn em bỏ đứa bé. Nó… là gánh nặng, là trở ngại duy nhất giữa anh và hạnh phúc thật sự. Em hiểu mà, đúng không?”
Câu nói đó như tiếng sét đánh nát niềm tin cuối cùng của Mai. Người chồng đầu gối tay ấp suốt 5 năm giờ lại nhìn cô như một kẻ thừa thãi – cả cô lẫn đứa con chưa kịp chào đời.
Đêm đó, mưa Đà Lạt lạnh buốt. Mai ngồi bó gối trên sàn nhà, tay ôm chặt lấy bụng đã bắt đầu lộ rõ. Ngoài phòng khách, Khánh – chồng cô – vẫn rì rầm cuộc gọi với một giọng nữ lạ. Cô không cần đoán, cũng không muốn đoán nữa. Mọi thứ đã quá rõ ràng.
Cô từng nghĩ yêu là hy sinh. Nhưng hóa ra có những sự hy sinh chỉ làm người ta lún sâu vào vũng bùn phản bội. Cô từ bỏ công việc, theo Khánh về Đà Lạt mở nhà hàng, hỗ trợ anh không một lời oán trách. Khi anh thành công, lời đầu tiên anh nói là “Anh không còn yêu em nữa.”
Mai từng nghĩ sẽ níu kéo. Vì con. Nhưng đêm đó, sau khi Khánh ném tờ giấy siêu âm lên bàn và lạnh lùng nói: “Em bỏ nó đi, anh lo hết,” cô biết mình không còn đường lùi.
Mai không nói gì, lặng lẽ gói ghém vài bộ đồ, nhét tiền tiết kiệm lén để dành vào ba lô. Trước khi rời khỏi, cô nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường, khẽ cười: “Tôi sẽ không khóc nữa.”
Cô bắt chuyến xe đêm rời khỏi Đà Lạt, đi về phía Nam – nơi không ai quen biết cô, không ai phán xét, và cũng chẳng ai tên Khánh.
Mai chọn Đà Nẵng. Một thành phố biển đủ lớn để cô ẩn mình, đủ xa để không ai tình cờ nhận ra cô, và đủ yên bình để bắt đầu lại.
Khi đặt chân đến nơi, cô mang thai được 5 tháng. Không nhà, không người thân, không công việc, chỉ có ý chí và đứa trẻ trong bụng là động lực sống còn.
Ban đầu cô làm phục vụ cho một quán cơm nhỏ gần biển. Chủ quán – dì Hoa – thấy bụng bầu ngày càng lớn, thương tình cho ở nhờ phòng trọ sau bếp. “Đời phụ nữ, ai cũng có lúc phải gồng lên mà sống,” dì Hoa thường bảo vậy.
Tháng 10 năm đó, Mai sinh đôi hai bé gái trong một bệnh viện quận. Cô đặt tên chúng là An và Nhi – nghĩa là bình an và kiên nhẫn. Vì cô mong các con lớn lên sẽ không phải trải qua bão giông như mẹ chúng.
Bảy năm trôi qua như một giấc mộng. Mai giờ là chủ một tiệm hoa nhỏ, sống đạm bạc nhưng đủ đầy bên hai con. An lanh lợi, Nhi trầm tính – nhưng cả hai đều thông minh, biết thương mẹ.
Dịp Tết năm đó, trong một lần tình cờ xem TV, Mai thấy Khánh xuất hiện trên bản tin doanh nhân thành đạt. Anh mở rộng chuỗi nhà hàng ra khắp miền Trung, và đang tổ chức tiệc từ thiện lớn ở Đà Lạt. Vợ anh – người tình năm xưa – giờ là “nữ doanh nhân quyền lực”, tay trong tay hạnh phúc trước ống kính.
Mai không cảm thấy gì. Không giận, không ghen. Chỉ thấy buồn cười.
Con gái cô – hai đứa trẻ mà Khánh từng muốn xóa bỏ – nay đã lớn, xinh xắn, học giỏi. Chúng là điều tuyệt vời nhất đời cô, còn anh thì không hề hay biết.
Tối hôm đó, Mai viết lên trang cá nhân một dòng duy nhất sau 7 năm im lặng:
“Tôi trở lại. Và tôi không còn là Mai của ngày xưa.”
Sau Tết, Mai đưa hai con trở lại Đà Lạt. Cô thuê một căn nhà nhỏ gần trung tâm, đổi họ hai bé theo giấy khai sinh mẹ đơn thân.
Cô không cần Khánh nhận con. Cô cần anh nếm trải cảm giác bị bỏ rơi, bị phản bội – như cô từng chịu năm nào.
Mai xin làm quản lý sự kiện tại chính nhà hàng Khánh – dưới một danh tính hoàn toàn mới: Trần Thảo Linh.
Với ngoại hình điềm đạm, kinh nghiệm tổ chức và khả năng ăn nói, Linh nhanh chóng được ban giám đốc tín nhiệm. Còn Khánh – không hề nhận ra cô – lại tỏ ra đặc biệt chú ý đến người phụ nữ mới vào làm.
“Cô Linh có vẻ quen lắm. Chúng ta từng gặp nhau chưa?” – anh hỏi trong buổi tiệc cuối tuần.
Mai mỉm cười, nhấp rượu vang, ánh mắt lạnh băng:
“Có thể trong một giấc mơ. Nhưng tôi là người đàn bà không ai nhớ đến lâu.”
Anh cười, nhưng có điều gì đó khiến anh thấy bất an.
Còn Mai? Cô biết – trò chơi đã bắt đầu.
“Có những vết thương không chảy máu, nhưng vẫn khiến người ta nhớ mãi cả đời. Anh sẵn sàng trả giá chưa?”
Khánh bắt đầu để ý đến Linh – người quản lý mới trầm tĩnh nhưng sắc sảo. Cô biết lắng nghe, nói năng có chừng mực và mang một vẻ gì đó vừa quen vừa xa. Anh không biết vì sao, nhưng ánh mắt cô khiến anh cảm thấy trống rỗng mỗi khi nhìn vào.
Linh không tán tỉnh, không hờ hững, chỉ lịch sự đúng mực – điều đó khiến Khánh càng bị hút vào.
Một buổi tối, sau khi nhà hàng tổ chức thành công một tiệc cưới sang trọng, Khánh đề nghị Linh đi uống rượu mừng. Cô chấp nhận – lần đầu tiên.
Tại quán rượu nhỏ, Khánh kể về cuộc hôn nhân hiện tại – hóa ra chẳng hạnh phúc như vẻ ngoài. Vợ anh ghen tuông, toan tính, và chỉ quan tâm đến tài sản chung. Họ có một đứa con trai nhưng không gần gũi. “Đôi khi,” Khánh thở dài, “tôi thấy mình như tù nhân trong chính gia đình.”
Mai – giờ là Linh – nhìn anh không biểu cảm. Cô từng là tù nhân của anh. Giờ đến lượt anh sống trong lồng do chính mình dựng nên.
Từ hôm đó, Linh bắt đầu “vô tình” để lộ những điều khiến Khánh nghi ngờ. Một bài hát cũ mà chỉ Mai từng thích. Một món ăn Khánh từng yêu cầu vợ nấu mỗi dịp sinh nhật. Một câu nói vu vơ mà anh chỉ từng nghe trong quá khứ.
Khánh bối rối. Linh là ai?
Anh âm thầm nhờ trợ lý tìm hiểu, nhưng lý lịch cô hoàn toàn sạch sẽ: Trần Thảo Linh, từng sống ở Đà Nẵng, không chồng, có hai con gái sinh đôi.
Sinh đôi? Khánh giật mình. Cảm giác bất an lan khắp sống lưng.
Một ngày, Khánh đến nhà Linh bất ngờ. Anh giả vờ cần ký giấy tờ. Khi cửa mở, anh chết lặng.
Hai bé gái sinh đôi bước ra. Một trong hai bé nhìn anh, nghiêng đầu hỏi:
“Chú ơi, chú là ai mà giống con thế?”
Anh đứng đờ. Chân không nhấc nổi. Cô bé… có ánh mắt y hệt anh.
Linh xuất hiện, không bất ngờ.
“Anh đến đúng lúc đấy, Khánh. Anh gặp con gái mình rồi.”
Mặt anh tái mét.
“Cô… là Mai?”
“Không. Là mẹ của con anh. Là người anh từng yêu cầu bỏ đứa trẻ vì ‘ngáng đường sự nghiệp’.”
Khánh không nói nổi lời nào. Cơn ác mộng năm xưa ập về như sóng dữ. Anh từng chối bỏ, từng ruồng rẫy. Giờ, anh đứng trước chính kết quả mà mình định tiêu diệt.
Tối đó, Khánh đến tìm Linh, quỳ xuống trước cửa. Anh khóc – lần đầu trong đời.
“Cho anh cơ hội, anh sai rồi. Để anh được chuộc lỗi. Để anh làm cha tụi nhỏ.”
Mai im lặng một lúc lâu. Rồi cô nói:
“Anh không có quyền làm cha tụi nhỏ. Anh chưa từng chọn chúng. Lúc cần bảo vệ, anh chọn bỏ rơi. Giờ khi chúng đáng yêu, ngoan ngoãn, anh muốn quay lại? Con tôi không phải phần thưởng cho sự hối hận của anh.”
Anh bật khóc: “Anh thực sự muốn bù đắp…”
Mai ngắt lời:
“Bù đắp à? Được. Từ mai, anh sẽ ‘bù đắp’ bằng cách ký vào đơn chuyển nhượng 20% cổ phần nhà hàng cho Quỹ Hỗ trợ Bà mẹ đơn thân tôi mới lập. Ghi rõ: vì hối lỗi.”
Anh sững sờ. “Cô dùng con để ép tôi?”
Mai mỉm cười: “Không. Tôi dùng lỗi của anh để dạy anh về trách nhiệm.”
Vài tháng sau, Mai và hai con chuyển khỏi Đà Lạt, trở lại Đà Nẵng. Cô để lại phía sau một Khánh gầy gò, lặng lẽ, ngày ngày đến quỹ từ thiện, lắng nghe những bà mẹ từng bị bỏ rơi như Mai kể chuyện.
Cô không cần anh nhận lại con. Cô chỉ cần anh không làm điều tương tự với ai khác lần nữa.
Một buổi chiều, An và Nhi hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, sao mẹ không để tụi con gọi chú đó là ba?”
Mai xoa đầu con, cười nhẹ:
“Vì mẹ muốn tụi con biết – làm mẹ là đủ. Mẹ đã không bỏ tụi con, nên tụi con không cần ai ‘nhận lại’ cả.”
Câu chuyện khép lại bằng chiến thắng thầm lặng của người phụ nữ từng bị phản bội. Không trả thù bằng dao kéo, mà bằng lòng tự trọng, sự thành công, và cách khiến kẻ từng làm tổn thương mình phải đối mặt với chính tội lỗi của họ.