Home Blog

Từ nay: Ai chưa chuyển đất vườn tạp sang đất ở thì làm ngay vì hiện nay không m:ất 1 đồng

Trường hợp chuyển đất vườn sang đất ở không phải đóng thêm tiền sử dụng đất, người dân nên nắm rõ để không bị thiệt.

Một số người dân do sơ suất không kiểm tra thông tin trên sổ đỏ được cấp có đúng với mục đích sử dụng  đất hiện tại. Trong trường hợp này, họ có quyền đề nghị, kiến nghị cơ quan chức năng cấp đổi, cấp bổ sung, công nhận lại diện tích đất ở trong sổ cho khớp với thực tế sử dụng, thời điểm sử dụng mà không phải đóng thêm tiền sử dụng đất.

Trường hợp chuyển đất vườn sang đất ở không phải đóng thêm tiền sử dụng đất

Gần đây, truyền thông đưa tin, bà Lê Thị Ngân (sinh năm 1968, thôn Hạ, Cự Khê, Thanh Oai, Hà Nội) và gia đình bà đang sinh sống trên mảnh đất 316m2 nằm trong diện thu hồi để thực hiện dự án Đường vành đai 4. Bà Ngân cho hay, mảnh đất bà đang sinh sống là đất ông cha để lại từ nhiều đời nay.

Năm 2017, gia đình bà được UBND huyện Thanh Oai cấp sổ đất vườn (mục đích sử dụng trên giấy tờ pháp lý là  đất trồng cây lâu năm). “Khi đó, do thiếu hiểu biết, nên tôi nhận sổ và không có ý kiến gì” – bà Ngân nói. Do đó, trong trường hợp thu hồi này, quyền lợi của gia đình bà bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Trường hợp chuyển đất vườn sang đất ở không phải đóng thêm tiền sử dụng đất

Trường hợp chuyển đất vườn sang đất ở không phải đóng thêm tiền sử dụng đất

Theo các luật sư, khi quyền lợi bị ảnh hưởng, người sử dụng đất có quyền đề nghị, kiến nghị cơ quan chức năng cấp đổi, cấp bổ sung, công nhận lại diện tích đất ở trong sổ cho khớp với thực tế sử dụng, thời điểm sử dụng.

Nếu UBND cấp xã có Biên bản xác nhận có nguồn gốc sử dụng đất có nhà ở ổn định trước ngày 18.12.1980, quá trình sử dụng không tranh chấp, lấn chiếm; sổ mục kê lập theo hồ sơ 299/TTg thể hiện toàn bộ đất là loại đất thổ cư thì Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đã cấp cho gia đình cần được cơ quan chức năng cấp lại cho đúng thực tế. Lúc này toàn bộ thửa đất sẽ đủ điều kiện công nhận là đất ở.

Ngoài ra nếu không thuộc trường hợp trên thì gia đình căn cứ quy định “Trường hợp thửa đất có vườn, ao gắn liền với nhà ở được hình thành trước ngày 18 tháng 12 năm 1980, người đang sử dụng có một trong các loại giấy tờ về quyền sử dụng đất quy định tại các Khoản 1, 2 và 3 Điều 100 của Luật Đất đai và Điều 18 của Nghị định này mà trong giấy tờ đó chưa xác định rõ diện tích đất ở thì diện tích đất ở được công nhận không phải nộp tiền sử dụng đất bằng diện tích thực tế của thửa đất đối với trường hợp diện tích thửa đất nhỏ hơn 5 lần hạn mức giao đất ở, bằng 5 lần hạn mức giao đất ở đối với trường hợp diện tích thửa đất lớn hơn 5 lần hạn mức giao  đất ở theo quy định của Luật Đất đai” theo khoản 3, điều 24 Nghị định số 43/2014/NĐ-CP.

Với quy định này khi cấp đổi, cấp lại giấy chứng nhận, người sử dụng đất sẽ tăng được diện tích đất ở lên đến 5 lần mà không phải nộp tiền sử dụng đất do thay đổi mục đích sử dụng đất từ đất vườn, ao thành đất ở.

Khi giấy chứng nhận đã được cấp đổi, cấp bổ sung, công nhận đất ở như trên, quyền lợi của người dân sẽ được đảm bảo, không còn bị ảnh hưởng, thiệt hại khi tách thửa đất, bồi thường khi Nhà nước thu hồi đất.

Trình tự, thủ tục chuyển đất vườn sang đất ở

Căn cứ Điều 69 Nghị định 43/2014/NĐ-CP, việc chuyển từ đất vườn sang đất ở được thực hiện theo các bước dưới đây.

Căn cứ Điều 69 Nghị định 43/2014/NĐ-CP, việc chuyển từ đất vườn sang đất ở được thực hiện theo các bước dưới đây.

Căn cứ Điều 69 Nghị định 43/2014/NĐ-CP, việc chuyển từ đất vườn sang đất ở được thực hiện theo các bước sau:

Bước 1. Chuẩn bị hồ sơ

Hộ gia đình, cá nhân cần chuẩn bị 01 bộ hồ sơ, gồm:

– Đơn xin phép chuyển mục đích sử dụng đất.

– Giấy chứng nhận (Sổ đỏ, Sổ hồng).

Bước 2. Nộp và tiếp nhận hồ sơ

– Nơi nộp hồ sơ:

Cách 1: Nộp hồ sơ tại Bộ phận một cửa để chuyển cho Phòng Tài nguyên và Môi trường.

Cách 2: Nơi chưa tổ chức Bộ phận một cửa thì nộp trực tiếp tại Phòng Tài nguyên và Môi trường.

– Tiếp nhận hồ sơ:

+ Nếu hồ sơ đầy đủ thì bộ phận tiếp nhận sẽ ghi vào sổ tiếp nhận và trao phiếu tiếp nhận cho người nộp (trong phiếu ghi rõ hạn trả kết quả).

+ Nếu hồ sơ thiếu, chưa hợp lệ thì trong thời gian không quá 03 ngày làm việc, phải thông báo và hướng dẫn người nộp hồ sơ bổ sung, hoàn chỉnh theo quy định.

Bước 3. Giải quyết yêu cầu

Giai đoạn này thì người dân cần lưu ý nghĩa vụ quan  trọng nhất là nộp tiền sử dụng đất.

Bước 4. Trả kết quả

Thời gian giải quyết: Không quá 15 ngày làm việc kể từ ngày nhận được hồ sơ hợp lệ; không quá 25 ngày làm việc đối với các xã miền núi, hải đảo, vùng sâu, vùng xa, vùng có điều kiện kinh tế – xã hội khó khăn.

Lưu ý: Thời gian trên không tính thời gian thực hiện nghĩa vụ tài chính của người sử dụng đất.

Dấu chấm hết cho vợ chồng “đại gia quận 7”: Công an đã ra quyết định thu hồi với công ty Đoàn Di Băng

Sở Y tế Đà Nẵng đình chỉ, thu hồi mặt nạ G-Thera do sai thành phần công bố. Sản phẩm do công ty của chồng ca sĩ Đoàn Di Băng phân phối.

Ngày 21/6, Sở Y tế Đà Nẵng cho biết đã ban hành văn bản về việc đình chỉ lưu hành, thu hồi và xử lý sản phẩm mỹ phẩm vi phạm liên quan đến Công ty TNHH Thương mại Dịch vụ VB Group.

Động thái này được đưa ra căn cứ các quy định hiện hành về quản lý mỹ phẩm và theo văn bản số 1425 của Cục Quản lý Dược (Bộ Y tế) về việc đình chỉ lưu hành, thu hồi sản phẩm mỹ phẩm không đáp ứng yêu cầu.

Sản phẩm bị đình chỉ lưu hành và thu hồi là G-Thera Amino Anti-Wrinkle Mask, loại 5 miếng, hộp 25g, số lô: CL06C7, hạn sử dụng: 18/12/2025, số tiếp nhận phiếu công bố: 196219/23/CBMP-QLD.

doan di bang mat na 87248.jpgMặt nạ dưỡng da do ca sĩ Đoàn Di Băng quảng cáo bị thu hồi. Ảnh chụp màn hình

 

Đây là sản phẩm do C&Tech Corporation (Hàn Quốc) sản xuất, được Công ty TNHH Thương mại Dịch vụ VB Group (địa chỉ phường 14, quận 5, TPHCM) chịu trách nhiệm đưa ra thị trường.

Lý do thu hồi do nhãn gốc sản phẩm ghi không đúng thành phần công thức như hồ sơ công bố sản phẩm mỹ phẩm (ghi thiếu Butylene Glycol, Phenoxyethanol, Ethylhexylglycerin).

Sở Y tế Đà Nẵng yêu cầu tất cả cơ sở kinh doanh, sử dụng mỹ phẩm trên địa bàn thành phố ngừng ngay việc kinh doanh, sử dụng sản phẩm nêu trên; đồng thời trả lại cho cơ sở cung ứng và báo cáo về Sở Y tế trước ngày 19/7/2025.

Thanh tra Sở Y tế sẽ phối hợp với các phòng chuyên môn và Trung tâm Kiểm nghiệm Đà Nẵng kiểm tra, giám sát việc chấp hành và xử lý nghiêm các đơn vị vi phạm theo quy định hiện hành.

Theo tìm hiểu, Công ty TNHH Thương mại dịch vụ VB Group được thành lập năm 2021, ngành nghề kinh doanh chính là bán buôn đồ dùng khác cho gia đình.

Công ty này còn hoạt động trong nhiều lĩnh vực khác, bao gồm sản xuất mỹ phẩm, xà phòng, chất tẩy rửa và các chế phẩm vệ sinh, kinh doanh bán buôn thực phẩm, đồ uống, bán lẻ thực phẩm, thuốc, dụng cụ y tế và mỹ phẩm trong các cửa hàng chuyên doanh.

Người đại diện theo pháp luật kiêm chủ sở hữu Công ty TNHH Thương mại dịch vụ VB Group là ông Nguyễn Quốc Vũ (SN 1978) – chồng ca sĩ Đoàn Di Băng. Trên mạng xã hội, Đoàn Di Băng nhiều lần quảng bá, giới thiệu về sản phẩm G-Thera Amino Anti- Wrinkle Mask.

Ở quê nghèo “chó ăn đá, gà ăn sỏi”, đủ tuổi kết h:;ôn tôi liền lấy luôn chồng Đài Loan để “ngồi mát ăn bát vàng”, mới về làm dâu đã phục vụ cả nhà chồng như giúp việc, chồng thì nh;:u cầ:u cao đòi cả ngày lẫn đêm, được 1 năm thì mẹ chồng ngoại quốc gọi đưa cho cọc tiền 200 triệu bảo con tr;;ốn đi…

“Ở quê tôi có câu ‘chó ăn đá, gà ăn sỏi’ – nghèo đến mức không còn gì để mất.
Nên khi được mai mối lấy chồng Đài Loan, tôi cứ nghĩ đời mình sang trang, sẽ ‘ngồi mát ăn bát vàng’ như người ta vẫn đồn.
Ai ngờ đâu, mới sang chưa đầy 3 tháng, tôi đã thành người giúp việc không công, chồng thì xem tôi như thứ đồ mua về, đêm nào cũng đòi hỏi.
Một năm sau, mẹ chồng – người mà tôi sợ nhất – lại chính là người dúi vào tay tôi cọc tiền 200 triệu rồi nói:
‘Con trốn đi đi. Trốn ngay khi tao giữ chân nó giúp mày.’

Tôi tên Hương, quê ở một làng nhỏ miền Trung, sát biển, quanh năm bão lũ. Nhà có 5 miệng ăn, chỉ dựa vào mấy sào ruộng bạc màu. Học hết lớp 9 thì nghỉ, đi làm phụ quán ăn, phụ hồ, ai thuê gì làm nấy.

Năm tôi 18 tuổi, dì họ giới thiệu: “Có mối lấy chồng Đài Loan, giàu lắm, bên đó sống sướng, khỏi cực khổ. Gửi tiền về nuôi cả nhà.”

Tôi không yêu, cũng chẳng quen. Nhưng nghe đến chuyện lấy chồng rồi được đưa đi nước ngoài, tôi thấy như bắt được vàng. Chẳng phải gái trong làng tôi đứa nào đi lấy chồng ngoại về cũng sắm được nhà, gửi tiền đều cho cha mẹ sao?

Thế là tôi gật đầu.

Ngày cưới diễn ra gọn lỏn trong cái nhà bạt dựng tạm ở sân. Tôi mặc áo cưới trắng, tay run rẩy ký vào giấy tờ mà chẳng hiểu hết chữ nghĩa. Người đàn ông sắp thành chồng tôi hơn tôi gần 15 tuổi. Lùn, đậm người, gương mặt lạnh lùng. Nhưng khi chụp ảnh thì cười hết cỡ.

Ba mẹ tôi không khóc tiễn con gái. Chỉ dúi vào tay tôi một xấp phong bì cưới – tiền mừng, hy vọng tôi mang lại cuộc đời mới cho cả nhà.

Chuyến bay sang Đài Loan là chuyến đi xa đầu tiên trong đời tôi. Tim tôi đập liên hồi, vừa sợ vừa mừng. Tôi hình dung đến nhà cao, xe đẹp, thức ăn đầy tủ lạnh như trong phim.

Nhưng đời không phải phim.

Căn nhà mà tôi về làm dâu chỉ có một tầng, không sang trọng như mơ. Trong nhà có mẹ chồng, bố chồng, chồng tôi, và hai em chồng – một trai, một gái. Không ai nói tiếng Việt. Tôi chỉ biết bập bẹ vài câu tiếng Trung cơ bản học vội ở lớp môi giới.

Từ ngày đầu tiên, tôi đã biết mình không phải nàng dâu – mà là người ở không lương.

Mẹ chồng đưa tôi cây lau nhà, chỉ chỗ giặt đồ, nói dứt khoát bằng giọng lệnh:
“Việc mày đó. Làm sạch.”

Mỗi ngày tôi dậy lúc 5h sáng, nấu ăn, dọn dẹp, rửa bát, đi chợ, về lại nấu tiếp. Đến tối, chưa kịp thở thì chồng tôi lại bảo:
“Vợ thì phải phục vụ chồng. Không thì lấy làm gì?”

Mỗi đêm là một lần tôi bật khóc trong lặng lẽ. Đau. Mệt. Nhục. Nhưng tôi không dám nói. Không dám than.

Tôi nhớ nhà. Muốn gọi về, nhưng sợ mẹ lo. Muốn bỏ đi, nhưng chẳng biết đi đâu. Tôi không có giấy tờ, không có tiền. Làm gì cũng bị mẹ chồng kiểm soát.

Lâu dần, tôi sống như cái bóng. Vô hình, vô tiếng. Người giúp việc thì còn có lương, tôi thì không.

Chồng tôi ngày càng thô lỗ. Về nhà là mắng, là lườm nguýt. Uống rượu vào là đập bàn, đập ghế, đòi hỏi như một con thú. Tôi từ chối thì hắn nhốt tôi ngoài ban công giữa mùa đông lạnh cắt da.

Tôi từng nghĩ đến việc nhảy lầu. Nhưng mỗi lần nghĩ đến mẹ tôi ở quê, tôi lại không dám. Tôi phải sống. Dù chỉ là để gửi tiền về. Dù chỉ để “sướng” thay ba mẹ.

Một hôm, chồng tôi đi làm đêm. Tôi đang giặt đồ thì mẹ chồng đi xuống, đưa tôi một cái túi vải. Mở ra là cọc tiền 200 triệu – toàn tờ mới.

Tôi hoảng hốt:
“Gì đây? Sao mẹ…?”

Bà không nói nhiều, chỉ dúi vào tay tôi cái sim điện thoại và một tờ giấy ghi địa chỉ. Giọng bà nhỏ nhưng dứt khoát:

“Mày đi đi. Tao gọi xe cho. Tao giữ chân nó giúp. Cứ đi, đừng quay lại.”

Tôi đứng chết lặng.

Người mà tôi sợ nhất – mẹ chồng – giờ lại bảo tôi trốn đi. Không giận, không đay nghiến. Chỉ có ánh mắt mệt mỏi và điều gì đó… giống như thương hại.

– Sao… mẹ lại giúp con?

Mắt bà hoe đỏ. Lần đầu tiên, tôi thấy bà không còn là người đàn bà lạnh lùng nữa. Bà nhìn tôi chằm chằm, rồi nói chậm rãi:

“Vì tao cũng từng là mày. Tao từng là dâu Việt ở đây. Tao hiểu.”

Tôi ngồi thụp xuống, tim đập dồn dập, mắt không dám chớp khi nghe bà nói:

“Vì tao cũng từng là mày… Tao cũng là gái Việt lấy chồng Đài Loan.”

Tôi chết lặng.

Mẹ chồng tôi – người phụ nữ luôn mắng chửi, kiểm soát tôi từng bữa ăn, giấc ngủ – lại từng là một cô dâu như tôi, cách đây hơn 30 năm?

Nhưng sao bà lại tàn nhẫn với tôi như vậy?

Bà ngồi xuống ghế nhựa cạnh sân giặt đồ, thở dài, rít một hơi thuốc mà từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy bà hút.

– Hồi đó tao còn trẻ hơn mày. Mới 16 đã bị bán qua đây. Chồng tao không khác gì chồng mày bây giờ. Mẹ chồng tao thì ác hơn cả phim. Tao trốn một lần bị bắt lại, đánh gần chết.

Tôi nín thở nghe, không dám chen vào.

– Rồi tao có thai. Không còn đường lùi. Tao buộc phải sống, phải biến mình thành người mà tao ghét nhất: lạnh, cứng, độc đoán. Tao sống được, nhưng đánh đổi bằng linh hồn.

Giọng bà khàn đi.

– Tao tưởng mày cũng sẽ như vậy. Rồi tao thấy mày y chang tao: mắt vô hồn, tay chai sạn. Nhưng khác một điều: mày còn đường thoát. Tao không muốn mày giống tao.

Tôi nghẹn ngào, ôm lấy bà lần đầu tiên. Trong vòng tay không còn là mẹ chồng – mà là một người phụ nữ đau khổ nhận ra chính mình trong tôi.

Sáng hôm sau, tôi rời nhà lúc 5h sáng khi mọi người còn ngủ. Mẹ chồng đã thuê sẵn một chiếc xe 7 chỗ qua người quen của bà – một ông bác Đài gốc Việt làm nghề đưa người trốn khỏi hôn nhân bạo hành.

Tôi mang theo balo nhỏ, vài bộ đồ, giấy tờ tùy thân photocopy và hơn 200 triệu tiền mặt bà dúi cho tôi.

Trên xe, tôi ngoái lại nhìn căn nhà đã từng là ngục tù của tôi. Không thấy bà ra tiễn, nhưng tôi biết, bà đang nhìn qua khe rèm cửa, nước mắt lặng lẽ rơi.

Bắt đầu lại

Tôi đến Cao Hùng – nơi có một trung tâm bảo trợ cô dâu Việt từng bị bạo hành, do chính một chị người Việt lập ra sau khi trốn khỏi cuộc hôn nhân giống tôi. Chị tên là Hòa, 35 tuổi, nói tiếng Việt lơ lớ pha tiếng Trung như người lai.

Chị đón tôi bằng một cái ôm thật chặt:

– Em không cần phải sợ nữa. Ở đây, ai cũng từng giống em.

Ở đó, tôi gặp những người phụ nữ từ khắp nơi ở Việt Nam: Quảng Ngãi, Hậu Giang, Nam Định… Có người bị đánh đến hỏng một mắt, có người mang thai mà bị đuổi ra đường. Nhưng họ vẫn sống sót.

Chúng tôi cùng làm việc trong tiệm bánh, quán ăn, xưởng đóng gói nhỏ của cộng đồng Việt. Tôi học tiếng Trung mỗi tối, học cách đi xe bus, cách mở tài khoản ngân hàng. Sau ba tháng, tôi đủ vững để xin vào làm tạp vụ cho một tiệm nail lớn của người Đài.

Lương không cao, nhưng là tiền của tôi – không ai giành, không ai kiểm soát. Từng đồng tôi cầm được là từng nhịp thở tự do.

📩 Lá thư từ người mẹ chồng cũ

6 tháng sau, tôi nhận được một bưu phẩm: là một lá thư tay của mẹ chồng, kèm theo tấm ảnh cũ – là bà hồi trẻ, mặc áo dài trắng ngày cưới.

Bức thư viết bằng chữ Việt xiêu vẹo, nét chữ run rẩy:

“Con Hương,

Tao biết chắc mày sẽ sống được. Tao tin vậy. Tao không cần mày quay lại, cũng không cần cảm ơn. Tao chỉ muốn mày sống khác tao. Sống đúng với phần người trong mình.

Còn tao… tao đã không thể rời khỏi nhà đó, nhưng tao sẽ không để mấy đứa con tao lớn lên thành người như cha chúng. Tao hứa với mày.

Thương con.
Mẹ (cũ).”_

Tôi đã khóc. Khóc như đứa trẻ được tha thứ.

Tôi biết, trên đời này, tình thương có thể ẩn giấu trong lớp vỏ cứng như đá. Nhưng nếu đủ đau, nó sẽ nứt ra, rồi nở thành một thứ gì đó… gọi là nhân hậu.

🌱 Ba năm sau

Tôi giờ 24 tuổi. Làm quản lý tiệm nail, biết 2 thứ tiếng, có căn hộ thuê riêng, và gửi tiền về cho cha mẹ mỗi tháng.

Tôi chưa lấy chồng lại. Tôi chưa sẵn sàng. Nhưng tôi biết, nếu có lần sau – tôi sẽ chọn bằng con tim và lý trí, không phải bằng miếng ăn và lời hứa hão.

Tôi cũng đã bắt đầu tham gia hỗ trợ phiên dịch cho các cô gái Việt mới sang, làm cầu nối để các em không rơi vào địa ngục như tôi từng trải.

🌸 Kết

Ngày xưa tôi nghĩ lấy chồng Đài Loan là con đường đổi đời.
Bây giờ tôi hiểu, chỉ có chính mình mới cứu được đời mình.

Và trong một thế giới khắc nghiệt, đôi khi, người giơ tay cứu mình lại chính là người mình sợ nhất.

Đi trông trẻ cho mẹ đơn thân nhà giàu được ăn sung mặc sướ::ng, nào ng:ờ một ngày mẹ đứa b:é b:;ất ng:ờ bỏ con gá:;i hơn 1 tu:;ổi để đi biền biệt, tôi đang làm bảo mẫu cho nhà giàu thì thành mẹ nu;;ôi cưu mang trong căn nhà dột nát ở quê, nào ngờ 10 năm sau có chiếc xe tiền tỷ đỗ trước nhà, người đàn ông bước xuống đưa ra một trao đổi chấn động, tôi không biết có nên đồng ý không…

Tôi từng nghĩ công việc trông trẻ chỉ đơn giản là thay tã, pha sữa, dỗ dành những cơn khóc dai dẳng. Nhưng không ai nói với tôi rằng có ngày, tôi sẽ trở thành mẹ nuôi bất đắc dĩ của một đứa trẻ bị bỏ rơi, sống lay lắt trong căn nhà dột nát giữa vùng quê nghèo. Mười năm trôi qua, mọi thứ tưởng chừng đã lắng lại, cho đến khi một chiếc xe sang trọng đỗ xịch trước cổng, và người đàn ông mặc vest đen lạnh lùng đưa ra một lời đề nghị khiến tim tôi lạnh buốt: “Trả lại con bé cho chúng tôi – và cô sẽ có tất cả.”
Nhưng liệu tình yêu của một người mẹ có thể đem ra đổi chác?

Tôi tên là Ngân, năm ấy mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp trung cấp mầm non thì may mắn được giới thiệu đến làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có ở quận 2. Chủ nhà là chị Khánh – một người phụ nữ đơn thân xinh đẹp, lạnh lùng, luôn bận rộn với công việc kinh doanh. Bé gái chị mới hơn một tuổi, tên là An, kháu khỉnh nhưng nhạy cảm.

Tôi sống tại căn biệt thự ấy, được ăn mặc đầy đủ, hưởng mức lương cao đến mức không dám khoe với ai. Mỗi sáng tôi bế bé An ra vườn, hát cho con nghe, dạy con bi bô nói từng từ một. Tôi bắt đầu yêu quý đứa trẻ ấy hơn cả mức cần thiết trong công việc. Bé An dường như cũng quấn tôi hơn mẹ ruột. Chị Khánh thường xuyên đi sớm về muộn, có hôm đi công tác cả tuần, chỉ gọi về đúng một lần.

Rồi một ngày, chị Khánh rời đi như thường lệ. Nhưng lần này là… mãi mãi.

Ban đầu tôi nghĩ chị chỉ đi công tác dài hạn. Nhưng sau một tháng không ai liên lạc, tôi lo lắng. Tôi báo với quản gia – người cũng chỉ làm bán thời gian – và chúng tôi tìm cách liên lạc. Điện thoại, email, mạng xã hội đều im lặng. Tôi hoảng hốt, đi đến công ty chị làm thì được biết chị đã thôi việc từ trước. Một người bảo rằng chị nợ nần, người khác lại đồn chị bỏ trốn với tình nhân ra nước ngoài.

Thực tế thế nào, tôi chẳng thể biết. Chỉ biết tôi và bé An bị bỏ lại như hai cái bóng giữa căn biệt thự lạnh ngắt.

Một tuần sau, chủ nợ kéo đến. Tôi ôm bé trốn về quê – nơi chỉ còn căn nhà cấp bốn lợp tôn của ba má để lại. Tôi không biết phải làm gì, chỉ biết không thể để bé An rơi vào tay trại trẻ mồ côi hay cảnh sát.

Tôi bắt đầu cuộc đời mới, vừa làm thuê vừa nuôi con nhỏ. Hàng xóm dị nghị, người thì thương, người thì chửi là “ngu dại ôm của nợ nhà giàu”. Nhưng tôi mặc kệ. Tôi đăng ký khai sinh lại cho con, đổi tên bé thành Hạ An – “niềm an yên giữa mùa hạ bỏng rát nhất của cuộc đời tôi.”

Mười năm trôi qua. Hạ An lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi, lại thừa hưởng vẻ đẹp trời cho từ mẹ ruột. Con không hề biết sự thật về quá khứ, chỉ gọi tôi là “mẹ”. Tôi cũng chưa từng có ý định nói ra, vì tôi sợ sẽ mất con – tình yêu duy nhất trong đời tôi.

Một buổi trưa hè, khi tôi đang rửa chén sau buổi cơm đạm bạc, thì một chiếc xe Mercedes đỗ trước cổng. Người đàn ông mặc vest đen bước xuống, ánh mắt nghiêm nghị, gõ cửa rồi chìa ra một tập hồ sơ. Bên trong là giấy xét nghiệm ADN, hình ảnh của chị Khánh – mẹ ruột Hạ An.

Tôi choáng váng.

– Chị Khánh không chết, – ông ta nói – Chị ấy giờ là chủ một chuỗi bất động sản lớn ở Singapore. Mười năm qua, chị ấy đã tìm lại được chính mình… và giờ muốn đón lại con gái.

Tôi siết chặt tay.
– Cô ấy đã bỏ con bé lại khi nó mới hơn một tuổi! – Tôi gần như gào lên. – Tôi nuôi nó bằng nước mắt, bằng cơm cháy và sữa loãng, bây giờ muốn lấy lại là lấy à?

Người đàn ông trầm giọng:
– Nếu cô giao bé lại, cô sẽ có một căn nhà mới, công việc ổn định, một khoản tiền lớn đủ để đổi đời. Cô không cần sống trong căn nhà dột nát này nữa.

Tôi nhìn vào bức ảnh trong hồ sơ. Hạ An – vẫn là con bé ấy – đứng giữa khu biệt thự ngày xưa, đôi mắt long lanh nhìn tôi.

Cả đêm đó tôi không ngủ. Tôi nghĩ về tương lai của con. Một nơi có trường học tốt hơn, điều kiện sống đầy đủ hơn, một người mẹ ruột đang chuộc lại lỗi lầm. Tôi nghĩ đến chính mình – người mẹ nuôi từng ăn cháo qua ngày để con được uống sữa.

Nhưng liệu tôi có quyền cướp mất sự thật? Hay tôi đang ích kỷ giữ con lại vì sợ cô đơn?

Sáng hôm sau, tôi dắt Hạ An ra ngồi trước hiên nhà.
– Con à, nếu một ngày có người nói rằng mẹ… không phải mẹ ruột của con, thì con có buồn không?

Con bé nhìn tôi, đôi mắt trong veo:
– Con chỉ cần mẹ luôn ở bên con. Vậy là đủ.

Tôi bật khóc. Tôi biết mình phải lựa chọn. Một quyết định sẽ thay đổi cả cuộc đời hai mẹ con.

Tôi ngồi bất động suốt đêm, lòng như có bão. Hơn mười năm qua, tôi chưa từng một lần nghĩ sẽ phải giao con cho bất kỳ ai, nhất là người đã từng vứt bỏ nó. Nhưng tôi cũng không thể ích kỷ nếu như chính Hạ An – đứa con tôi nuôi lớn bằng tất cả yêu thương – lại có thể có một tương lai xán lạn hơn.

Sáng hôm sau, người đàn ông đó quay lại. Vẫn với chiếc xe đen bóng, vẫn với gương mặt lạnh tanh.
– Quyết định của cô là gì?

Tôi nuốt nước bọt, tay siết chặt vào nhau.
– Tôi muốn gặp Khánh. Không phải vì tiền, mà vì tôi cần nghe chính miệng cô ấy nói rằng, cô ấy thực sự muốn làm mẹ lại – lần này là một người mẹ đúng nghĩa.

Ông ta gật đầu, gọi điện thoại. Hai ngày sau, một chiếc xe khác đến. Và lần này, người bước xuống chính là chị Khánh.

Tôi nhận ra chị ngay lập tức – vẫn khuôn mặt ấy, chỉ là sắc sảo và lạnh lùng hơn xưa. Nhưng đôi mắt – đôi mắt chị có gì đó run rẩy. Khi nhìn thấy Hạ An đang chơi trong sân, chị đứng sững lại, đôi tay bất giác siết chặt túi xách.

Chúng tôi ngồi trong nhà. Tôi không nhìn chị, nhưng tôi nghe giọng chị khàn khàn:

– Tôi biết tôi không có tư cách xin lại con. Mười năm trước, tôi là một người mẹ tệ hại. Tôi lạc lối, trốn tránh, tôi tưởng mình chỉ đang bỏ đi khỏi trách nhiệm, nhưng hóa ra tôi bỏ luôn cả một phần trái tim mình lại.

Tôi không nói gì.

– Tôi đã tìm các người suốt nhiều năm. Khi tìm ra rồi, tôi sợ. Sợ con không nhận ra mình. Sợ nó gọi người khác là mẹ… Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị ghét. Nhưng tôi vẫn muốn gặp con, dù chỉ một lần. Và… nếu được, tôi mong cô cho phép tôi được đồng hành trong cuộc sống của con, dù là một vai trò nhỏ nhất.

Tôi quay sang nhìn chị. Lần đầu tiên sau mười năm, tôi thấy chị khóc.

Đó không phải là nước mắt của người đàn bà yếu đuối. Đó là nước mắt của một người mẹ vừa đánh mất, vừa tìm lại được hy vọng sau cả thập kỷ.

Tối hôm đó, tôi ngồi cạnh Hạ An, kể cho con nghe mọi chuyện. Con bé im lặng, rất lâu. Rồi nó hỏi:
– Mẹ có buồn không nếu con gọi người khác là mẹ?

Tôi cười, dù tim như bị bóp nghẹt.
– Không, nếu đó là điều khiến con hạnh phúc. Mẹ chỉ buồn nếu con nghĩ mẹ không yêu con.

Con bé ôm tôi thật chặt.
– Mẹ sẽ luôn là mẹ của con. Không ai thay thế được. Nhưng… con muốn gặp mẹ Khánh.

Tôi gật đầu. Chúng tôi không có buổi chia ly. Không ai phải rời xa ai cả. Thay vào đó, là một sự hòa hợp kỳ lạ của ba con người, trong một gia đình không bình thường, nhưng đầy yêu thương.

Khánh mua lại căn nhà cũ ở quê, tu sửa lại khang trang hơn. Bà về nước định cư. Tôi tiếp tục sống cùng Hạ An, nhưng giờ không còn nghèo khổ, không còn sợ hãi.

Mỗi cuối tuần, cả ba chúng tôi cùng nấu ăn, cùng đi chợ, cùng cười đùa. Không ai tranh giành danh xưng “mẹ”, vì chúng tôi biết: tình yêu của một người mẹ không nằm ở máu mủ, mà ở việc ai sẵn sàng ở lại khi người khác rời đi.

Một ngày nọ, Hạ An viết trong nhật ký:

“Tôi có hai người mẹ. Một người sinh ra tôi, một người dạy tôi sống. Tôi không biết có phải mình may mắn không, nhưng tôi biết mình được yêu – và điều đó đủ để tôi lớn lên không hối hận.”

Chỉ 1 bức thư, kỹ sư quê Vĩnh Phúc đã khiến TO-YO-TA phải thu hồi hơn 60.000 chiếc ô tô, từng chữ quá thấm

Đó là tâm niệm của người kỹ sư cơ khí làm việc cho Toyota VN khi tố giác các lỗi kỹ thuật của hãng xe có tiếng này. Mãi đến khi lãnh đạo Công ty ôtô Toyota Việt Nam (TMV) thừa nhận những lỗi xảy ra trong quá trình sản xuất ôtô và cơ quan chức năng vào cuộc, cả gia đình kỹ sư Lê Văn Tạch – người tố giác ba lỗi kỹ thuật trong sản xuất ôtô của TMV đến cơ quan chức năng – mới cất được hòn đá tảng đè trên ngực.

42PvxzVC.jpg

Kỹ sư Lê Văn Tạch chỉ phần lỗi kỹ thuật của xe Innova – Ảnh: Tuấn Phùng

Đã làm ăn thì phải đúng luật chứ không thể vì tiết kiệm bằng mọi cách để giảm chi phí, dẫn đến sản phẩm mất an toàn với người tiêu dùng

Với những việc của mình, ông Tạch cho rằng những người làm kỹ thuật thấy các lỗi đó không được khắc phục thì sẽ tố giác nếu có lương tâm và trách nhiệm với khách hàng của mình.

“Chất lượng là số 1, khách hàng là trên hết”

“Đó là khẩu hiệu được treo ở TMV, nhưng sau hơn hai tháng tôi báo cáo lên lãnh đạo công ty những sai sót trong sản xuất mà họ vẫn không khắc phục nên tôi nghĩ phải để khách hàng được biết” – ông Tạch nói lý do khi gửi thông tin về các lỗi của TMV đến Cục Đăng kiểm và cơ quan truyền thông.

Nếu không gặp trực tiếp, không nghe ông Tạch bộc bạch, ít ai có thể hình dung được người kỹ sư chuyên lập quy trình lắp ráp cho các dự án xe mới, hỗ trợ bộ phận sản xuất điều tra nguyên nhân gây ra lỗi chất lượng xe của TMV lại có thể chọn hành động mà nhiều người gọi là “chấp nhận hi sinh” này. Tốt nghiệp ĐH Bách khoa Hà Nội, tám năm làm việc cho TMV, thạo tiếng Anh để hiểu, triển khai được những tiêu chuẩn, quy trình trong sản xuất nhưng nhìn dáng dấp, cách ăn nói của ông vẫn thẳng thật, phơi bày ruột gan như tâm tính của một người dân quê.

Theo ông Tạch, sau khi bộ phận kiểm tra chất lượng trong công ty phát hiện lỗi trên những xe đã lắp đặt xong, công ty đã thành lập một nhóm các kỹ sư thuộc nhiều bộ phận kiểm tra các vấn đề cũng như quy trình sản xuất. Trong đó ông Tạch nhận nhiệm vụ đánh giá điều kiện lắp đặt thiết bị trong nhà máy. Vì vậy, hai lỗi áp suất dầu phanh của xilanh phanh bánh sau quá tiêu chuẩn và bulông chân ghế bị giảm lực siết đã được nhóm kiểm tra phát hiện. Lỗi bulông chân ghế bị siết được phát hiện ngày 19-1-2009 và lỗi áp suất dầu phanh ở xilanh phanh bánh sau cao hơn tiêu chuẩn được phát hiện ngày 24-11-2010. Riêng lỗi bulông camber được siết khi xe không ở trạng thái tiêu chuẩn được ông Tạch phát hiện nguyên nhân vào ngày 11-10-2006.

Kể từ đó, nhiều thư từ, văn bản đề nghị khắc phục lỗi đã được ông gửi đến lãnh đạo các bộ phận sản xuất, công ty và thông qua các cuộc họp. Tuy nhiên, mong muốn triệu hồi sản phẩm để sửa chữa của ông vẫn không được thực hiện. Và trong quá trình này, theo như ông nói, bản thân ông cũng bị cấm tham gia điều tra và nhận được những lời đe dọa bóng gió từ cấp quản lý người Việt trong công ty. Ông Tạch than thở: “Dù khẩu hiệu “Mắt thấy, tai nghe” được dùng làm quy định kiểm tra sản phẩm cũng như lỗi kỹ thuật, nhưng lần cuối cùng là ngày 27-12-2010 tôi tiếp tục gửi thư đến tổng giám đốc TMV nhưng lãnh đạo cao nhất của nhà máy cũng không đến kiểm tra xem lỗi đó nằm ở bộ phận nào, xảy ra trên xe nào”.

Thất vọng nhưng vẫn hết lòng với công ty, ngày 17-2-2011 ông Tạch tiếp tục gửi thư đánh động tới lãnh đạo công ty một lần nữa và cảnh báo: Nếu công ty không có động thái tích cực sẽ công bố thông tin cho công luận. Lãnh đạo TMV vẫn im lặng và ông không còn cách nào khác…

rKNEG6KD.jpgPhóng to

Kỹ sư Lê Văn Tạch giải thích sự hoạt động của hệ thống phanh bánh sau xe Innova nếu áp suất xilanh phanh bánh sau quá mức – Ảnh: T.Phùng

“Việc tôi làm không có gì ghê gớm”

Ủng hộ việc con làm

Xem truyền hình thấy con tố giác sai phạm của TMV, bác Lê Đức Tân – bố ruột ông Tạch – tức tốc từ quê Nam Định về gặp con trai. “Câu đầu tiên bố hỏi con là làm thế vì động cơ gì, ăn chia không đều, không thăng tiến được hay sao?”. Được giải thích, bác Tân vẫn không tin mà tiếp tục đi gặp một người bạn thân của ông Tạch đang làm quản lý ở TMV để tìm hiểu. Sau cuộc gặp, bác Tân yên tâm và dặn dò con trước khi trở về quê: “Nếu sự việc đúng như vậy thì bố ủng hộ việc con làm vì đó là việc tốt cho nhiều người. Đến giờ thì bố mẹ không ngăn được con nữa, chỉ mong con tĩnh tâm, giữ sức khỏe và phản ảnh thông tin chính xác, đúng sự thật”.

Lo lắng, hoang mang khi chồng thông báo sẽ tố giác lỗi của TMV nhưng bà Nguyễn Thị Kim Chung – vợ kỹ sư Lê Văn Tạch – vẫn quyết định ủng hộ chồng sau khi hiểu thấu mục đích của ông.

Bà Chung cho biết: “Cả tháng trời thấy chồng đi làm về lại âm thầm vào phòng làm việc ngồi tới khuya. Vài ngày trước khi công bố thông tin ra dư luận anh ấy mới cho tôi biết. Nghĩ chồng mình phận làm công ăn lương, nói ra lại ảnh hưởng cả mình lẫn công nhân nhà máy. Nhưng sau khi được chồng phân tích và tôi thức hai đêm để đọc tài liệu kỹ thuật của chồng, đến lúc hiểu thì quyết định ủng hộ chồng. Yêu nhau bốn năm, cưới nhau được hơn bốn năm tôi hiểu tính chồng mình. Tâm niệm của anh ấy là: biết sai mà không nói là có tội”.

Trong những ngày này, người quen, bạn bè gặp bà Chung ai cũng bảo chồng bà dại. “Họ bảo công việc đang tốt thế lại không giữ mà làm. Dù việc anh ấy làm là tốt cho xã hội nhưng thiệt cho mình” – kể lại thế nhưng sau những lo lắng, bà cũng trở nên dũng cảm hơn. “Dù anh ấy là trụ cột trong nhà nhưng tôi không còn sợ chồng bị mất việc. Có sức lao động thì việc gì cũng làm được. Chỉ mong chồng không bị ảnh hưởng xấu tới tâm lý nếu xảy ra trường hợp bị mất việc” – bà Chung nói.

Chia sẻ với vợ, ông Tạch cho biết: “Cũng nghĩ đến trường hợp bị mất việc khi đang là trụ cột của gia đình, tôi phải thuyết phục vợ mãi mới được ủng hộ. Nhưng đến nay thì tôi vui vẻ, không ân hận với việc mình làm. Hiện giờ tôi vẫn đi làm bình thường, trong công ty chưa ai phán xét gì nhưng tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý trong trường hợp sau này bị cô lập và phải chuyển việc”.

Vui vì dư luận ủng hộ, TMV đã thừa nhận lỗi trước công luận và cơ quan quản lý nhưng đến thời điểm này ông Tạch vẫn bị không ít dị nghị. “Có người bảo tôi làm vậy là do bức xúc riêng với công ty, có người xúi giục. Nhưng nói thật tôi không hề có tư thù trong việc này dù trong công việc ai cũng có những khúc mắc, những lúc không hài lòng. Có người còn bảo nếu cho thằng Tạch làm quản lý thì công ty đã không bị vụ này. Tôi chỉ cười chứ chẳng biết nói sao cho người ta hiểu lòng mình…”.

Nhưng cũng có nhiều người khen ông Tạch như một người hùng. Nghe thế, ông chỉ cười và nói: “Việc tôi làm không có gì ghê gớm, mọi người nên nhìn nhận nó bình thường. Việc này sẽ gây hậu quả cho công ty (TMV) lớn nhưng không lớn bằng nếu không khắc phục và gây hậu quả cho khách hàng. Không biết thì thôi nhưng người làm kỹ thuật là dễ nhận thấy lỗi kỹ thuật và lo lắng nhất. Ai có lương tâm cũng hành động như tôi thôi”.

Người ít nói

Ông Nguyễn Quang Trung – tổ trưởng tổ dân phố số 1, phường Hùng Vương, thị xã Phúc Yên, tỉnh Vĩnh Phúc – nói: “Trong năm năm sống ở đây, gia đình ông Lê Văn Tạch chưa để xảy ra điều tiếng, xích mích với ai. Ông Tạch là người ít nói và hiền lành, dù sống cùng tổ dân phố nhưng mọi người ở đây xem truyền hình, đọc báo về việc xe Toyota bị lỗi mới biết là do ông Tạch phát giác. Tôi nghĩ, nếu ông Tạch bị đe dọa, chính quyền địa phương chắc chắn sẽ vào cuộc quyết liệt để bảo vệ công dân tốt”.

Sở dĩ ông Trung nói đến chuyện này là bởi bác Nguyễn Thị Chanh – mẹ vợ ông Tạch – cho biết: “Hôm trước đi chợ nghe công nhân nhà máy nói với nhau rằng nếu 30-4 này mà không có tiền thưởng thì đánh thằng Tạch một trận nên tôi cũng thấy lo”.

Kỹ sư Lê Văn Tạch sinh năm 1976 tại Hải Hậu, Nam Định. Tốt nghiệp kỹ sư cơ khí ĐH Bách khoa Hà Nội năm 2002. Sau khi ra trường, ông Tạch làm công việc quản lý thiết bị khoan thủy lực ở một công ty tại Hà Nội. Tháng 3-2003 về làm việc tại TMV đến nay. Ông kết hôn với bà Nguyễn Thị Kim Chung (sinh năm 1980) năm 2006. Bà Chung đang là y sĩ công tác tại phòng khám bệnh Bệnh viện Đa khoa Phúc Yên (Vĩnh Phúc). Con gái đầu của hai người được 3 tuổi rưỡi, con trai thứ hai 1 tuổi rưỡi. Khi được hỏi về thu nhập, ông Tạch cho biết: “Lương tôi được 12 triệu đồng/tháng, cả phụ cấp nữa là 15 triệu”.

Hàng nghìn thỏi son bị vứt bỏ bên ven đường, nhiều nhãn hiệu rất quen mặt, 30 phút sau điều kinhhoang xảy ra

Hàng nghìn thỏi son bị vứt bỏ bên ven đường, nhiều nhãn hiệu rất quen mặt

Vào sáng ngày 21/6, nhiều người dân khi lưu thông qua tuyến đường Cienco 5, đoạn cách ngã tư đèn đỏ Thanh Thùy khoảng 3-4km hướng đi Hà Đông (Hà Nội), đã vô cùng bất ngờ và hoang mang khi phát hiện một lượng lớn thỏi son bị vứt la liệt bên ven đường. Số lượng son quá nhiều, trải dài dọc vỉa hè, khiến không ít người phải dừng xe lại để quan sát và chụp hình.

Theo ghi nhận tại hiện trường, ước tính có đến hàng nghìn thỏi son thuộc nhiều nhãn hiệu khác nhau, trong đó nổi bật nhất là dòng sản phẩm mang thương hiệu Black Rouge – một thương hiệu mỹ phẩm nổi tiếng đến từ Hàn Quốc, vốn được rất nhiều người tiêu dùng Việt Nam ưa chuộng, đặc biệt là giới trẻ. Nhiều thỏi son vẫn còn nguyên tem mác, hộp giấy bao bọc bên ngoài chưa hề có dấu hiệu đã qua sử dụng, khiến nhiều người không khỏi nghi ngờ về nguồn gốc và lý do tại sao chúng lại bị bỏ rơi một cách bí ẩn như vậy.

Hàng nghìn thỏi son bị vứt bỏ bên ven đường, nhiều nhãn hiệu rất quen mặt
Nhiều người dân bức xúc khi các sản phẩm này không được xử lý theo quy định mà đổ ra ven đường.

 

Một số người dân địa phương cho biết, trước đó khu vực này không hề có dấu hiệu gì bất thường. Tuy nhiên, đến sáng nay, họ ngỡ ngàng khi thấy hàng nghìn thỏi son nằm ngổn ngang, khiến khu vực ven đường trở nên lộn xộn và tiềm ẩn nguy cơ ô nhiễm môi trường. Một số người dân lo ngại đây có thể là hàng giả, hàng nhái hoặc sản phẩm hết hạn được vứt bỏ nhằm phi tang.

Hàng nghìn thỏi son bị vứt bỏ bên ven đường, nhiều nhãn hiệu rất quen mặt
Hàng nghìn thỏi son vẫn còn nguyên hộp, tem mác.

Vụ việc hiện vẫn đang thu hút sự quan tâm lớn từ dư luận. Nhiều người đặt câu hỏi liệu đây có phải là hành vi tiêu hủy hàng hóa sai quy định, hay là một hành vi cố tình xả rác trái phép nhằm trốn tránh trách nhiệm pháp lý. Các chuyên gia cho rằng, cần sớm làm rõ và xử lý nghiêm các tổ chức, cá nhân liên quan nếu có dấu hiệu vi phạm pháp luật.

Chỉ trong vòng chưa đầy 30 phút, toàn bộ số son đã được người dân nhặt sạch.

Mẹ ơi, con bị l;ừa rồi” Điếng người khi biết tin số tiền 600 triệu đồng chuẩn bị cho con trai đi du học, bị lừa mất sạch, biết để tránh

Trong thời điểm nhiều gia đình đang tất bật chuẩn bị cho con em du học, các đối tượng lừa đảo đã lợi dụng tâm lý lo lắng và niềm tin của phụ huynh để thực hiện hành vi chiếm đoạt tiền dưới danh nghĩa “chứng minh tài chính” hoặc “kiểm tra hồ sơ học bổng”. Hình thức lừa đảo này tuy không mới, nhưng ngày càng tinh vi, có tổ chức và đã gây ra thiệt hại lớn cho không ít gia đình.

Từ một cuộc gọi lạ đến cú lừa hàng trăm triệu

Theo ghi nhận từ một số nguồn tin, nạn nhân chủ yếu là các học sinh – sinh viên từ 17 đến 20 tuổi, đang trong quá trình làm hồ sơ đi du học. Các đối tượng thường giả danh cơ quan công an, viện kiểm sát, hoặc cơ quan điều tra cấp cao gọi điện đến số cá nhân của học sinh. Bằng các chiêu trò tâm lý tinh vi, chúng thông báo rằng nạn nhân đang bị điều tra liên quan đến đường dây rửa tiền, buôn bán dữ liệu hoặc phạm tội tài chính quốc tế.

Kẻ gian đọc rõ ràng họ tên, địa chỉ, mã số căn cước công dân, trường học và thông tin người thân để tạo lòng tin. Tiếp theo, chúng gửi hình ảnh được làm giả rất chuyên nghiệp như công văn có mộc đỏ, quyết định khởi tố, lệnh tạm giam và ảnh tang vật. Nạn nhân nhanh chóng rơi vào trạng thái hoảng loạn, mất khả năng suy nghĩ tỉnh táo.

Đối tượng sau đó đưa ra lời “trấn an” rằng có thể tạm thời tin nạn nhân vô tội, nhưng để chứng minh điều đó, cần chuyển một khoản tiền vào tài khoản được chỉ định để kiểm tra nguồn tiền. Nếu từ chối hoặc kể lại với người thân, nạn nhân sẽ bị bắt giữ vì làm lộ quá trình điều tra.

Gần đây, dư luận đặc biệt quan tâm đến vụ việc một nam sinh tên Thành Đạt (19 tuổi) bị lừa mất toàn bộ số tiền 600 triệu đồng mà gia đình tích góp để chuẩn bị cho hành trình du học. Chỉ vì tin vào một cuộc gọi giả danh công an, Đạt đã giấu bố mẹ, dựng nên câu chuyện được học bổng toàn phần và cần chứng minh tài chính. Cậu thậm chí còn giao tiền mặt tại quán cà phê theo chỉ dẫn của đối tượng lừa đảo. Sự việc chỉ vỡ lở khi gia đình không thấy tiền hoàn trả như lời hứa và con trai hoảng loạn thú nhận toàn bộ.

“Con được học bổng du học, bố mẹ ơi!” – Niềm vui chưa kịp tròn

Con trai út – Thành Đạt, 19 tuổi – là niềm hy vọng lớn nhất của gia đình. Cậu ngoan ngoãn, chăm học, ước mơ sang châu Âu du học. Biết hoàn cảnh nhà mình khó khăn, Đạt luôn cố gắng học tập, mong giành được học bổng. Khi em gọi điện về báo tin đã nhận được học bổng nhưng cần bổ sung chứng minh tài chính, vợ chồng anh Toản tin tuyệt đối. Cả nhà tức tốc đi vay mượn đủ 600 triệu đồng – số tiền dành dụm cả đời – để nộp cho con.

Ít ai ngờ, phía sau cuộc gọi ấy là một kịch bản lừa đảo vô cùng tinh vi. Ba ngày trước đó, Đạt nhận được cuộc gọi từ người lạ, tự xưng là “Công an Hà Nội”. Giọng nói nghiêm trọng, lạnh lùng, người này tuyên bố Đạt liên quan đến một vụ rửa tiền xuyên quốc gia. “Anh công an” còn đọc chính xác thông tin cá nhân, gửi hình ảnh giả mạo công văn, tang vật và cả lệnh bắt giữ có dấu đỏ khiến Đạt sợ hãi tột độ.

hình ảnh

Thành Đạt, 19 tuổi, sau cú lừa đảo mất 600 triệu đồng. Ảnh VnExpress

Chúng đe dọa: “Nếu em nói với ai, kể cả bố mẹ, sẽ bị bắt vì làm lộ điều tra”. Trong cơn hoảng loạn, cậu không đủ tỉnh táo để phân biệt thật – giả. Khi Đạt cố gắng thanh minh, tên lừa đảo lại giả vờ an ủi: “Chúng tôi tin em vô tội, nhưng em phải chứng minh điều đó. Hãy hợp tác”.

Rồi chúng yêu cầu Đạt phải chuyển 600 triệu đồng vào tài khoản “cơ quan điều tra”, cam kết sẽ hoàn trả sau 2-3 ngày nếu điều tra xác minh cậu vô tội. Đạt hoảng hốt nói mình không có tiền, thì lập tức bị đánh vào điểm yếu: “Nếu bố mẹ biết, họ sẽ lo lắng, rối loạn, làm hỏng cả quá trình điều tra”.

Tên lừa đảo sau đó đưa ra “kế sách”: “Hãy nói với bố mẹ là em được học bổng, cần tiền chứng minh tài chính. Việc này là hợp lý, không ai nghi ngờ”.

Đạt nghe theo. Gọi về thông báo tin mừng, cậu khiến cha mẹ vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Trong vòng 3 ngày, vợ chồng anh Toản chạy đôn đáo vay nóng 300 triệu, cộng với khoản tiết kiệm được 300 triệu để chuyển cho con. Không chút nghi ngờ, họ tin tưởng tuyệt đối vào con mình.

Khi nhận tiền, nhóm lừa đảo hướng dẫn Đạt rút toàn bộ tiền mặt và đến một quán cà phê để giao tận tay cho “điều tra viên”. Không có đường link, không yêu cầu mã OTP – cách lừa đảo rất thật, rất đời, khiến Đạt tin rằng đây là người của chính quyền.

Ba ngày trôi qua. Không có ai gọi lại. Số điện thoại không liên lạc được. Lúc ấy, Đạt mới dần nhận ra: Em đã bị lừa.

Giấc mơ vỡ vụn, nỗi đau không lời

“Mẹ ơi, con bị lừa rồi” – câu nói nấc nghẹn trong điện thoại khiến người mẹ quỵ xuống.

Gần một tháng nay, vợ chồng anh Toản sống trong cảnh kiệt quệ. Số nợ 300 triệu chưa biết khi nào trả được. Mùa mưa sắp tới, việc xây dựng sẽ thưa dần, gánh nặng cơm áo, tiền nợ, nỗi buồn, và nỗi tủi hổ cứ thế dày thêm.

“Chúng tôi không trách con. Nó chỉ mới 19 tuổi, làm sao đủ khôn ngoan để nhận ra đó là trò lừa. Chúng tôi đau vì mất tiền, nhưng còn đau hơn khi thấy con tự trách bản thân và dằn vặt mỗi đêm”, người cha nói, ánh mắt đỏ hoe.

Đây không chỉ là một vụ lừa đảo. Đây là một bi kịch – của một gia đình nghèo, của niềm tin và sự ngây thơ bị lợi dụng, của một giấc mơ vỡ nát.

Phụ huynh cần làm gì để tự bảo vệ?

Các chuyên gia an ninh mạng và tâm lý học tội phạm khuyến cáo phụ huynh cần thường xuyên trò chuyện với con cái, đặc biệt trong giai đoạn chuẩn bị du học. Cần hướng dẫn trẻ cách xử lý khi nhận được cuộc gọi đáng ngờ, yêu cầu tuyệt đối không tự ý chuyển tiền, không cung cấp thông tin cá nhân và không thực hiện bất kỳ giao dịch nào nếu chưa có sự xác minh từ gia đình.

Các cơ quan chức năng cũng nhấn mạnh rằng không có quy định nào yêu cầu người dân chuyển tiền để phục vụ công tác điều tra, càng không có việc yêu cầu đưa tiền mặt ở quán cà phê hay qua người lạ mặt. Khi nhận được những yêu cầu bất thường, hãy chủ động ngắt máy, liên hệ với công an phường hoặc đường dây nóng của Bộ Công an để được hỗ trợ.

Tỉnh táo và bình tĩnh là chìa khóa phòng tránh lừa đảo

Trong thời đại số, việc nhận biết các chiêu trò lừa đảo không chỉ là kỹ năng sống cần thiết, mà còn là yếu tố quyết định bảo vệ sự an toàn tài chính và tinh thần cho cả gia đình. Đừng để giấc mơ du học của con trẻ trở thành cơn ác mộng chỉ vì một phút thiếu cảnh giác.

Thủ tục cấp đổi Sổ đỏ để ghi theo diện tích thực tế 2025

Căn cứ Khoản 24 Điều 1 Nghị định 148/2020/NĐ-CP, khi đo đạc xác định lại diện tích, kích thước thửa đất mà diện tích thực tế nhỏ hơn so với diện tích trên sổ đỏ thì người sử dụng đất được cấp đổi sổ đỏ để xác định diện tích theo số liệu đo đạc thực tế.

Cả nước Việt Nam đang lên á;n: Người phụ nữ Tiền Giang, biết lý do ai cũng g;iận tím người

 Vị trí người mẹ bỏ con xuống đường là một huyện lộ thuộc huyện Châu Thành, tỉnh Tiền Giang

Trưa 21-6, một nhân viên của Trung tâm Y tế huyện Châu Thành, tỉnh Tiền Giang xác nhận đã tiếp nhận bé 18 tháng vào đây kiểm tra tình trạng sức khỏe do người cha đưa đến.

CLIP: Mẹ bỏ con nhỏ giữa đường, bất chấp nguy hiểm. Nguồn: Mạng xã hội

Trước đó, trên mạng xã hội xôn xao hình ảnh một người phụ nữ chở 2 đứa bé trên xe máy rồi đột ngột dừng lại giữa đường.

Phẫn nộ trước clip mẹ bỏ con 18 tháng tuổi giữa đường lộ đông xe cộ - Ảnh 1.
Phẫn nộ trước clip mẹ bỏ con 18 tháng tuổi giữa đường lộ đông xe cộ - Ảnh 2.
Phẫn nộ trước clip mẹ bỏ con 18 tháng tuổi giữa đường lộ đông xe cộ - Ảnh 3.

Hình ảnh cháu bé bị mẹ bỏ xuống giữa đường. Ảnh cắt ra từ clip

Sau đó, người phụ nữ này bỏ một bé nhỏ xuống rồi thản nhiên chạy xe máy bỏ đi, mặc cho đứa bé bò qua đường trong lúc có nhiều xe máy qua lại. Người dân đi đường vội ẵm cháu bé vào lề.

Xem qua clip, rất nhiều người tỏ ra phẫn nộ trước hành động của người phụ nữ. Bởi lẽ, chỉ cần một phương tiện chạy qua nếu không để ý thì có thể dẫn đến gây nguy hiểm đối với đứa bé.

Cha của cháu bé cho biết người bỏ con mình xuống đường là vợ của ông. Do mâu thuẫn với chồng nên người mẹ này chở con ra ngoài rồi bỏ xuống đường.

Vị trí bỏ cháu bé xuống đường là một huyện lộ thuộc huyện Châu Thành, tỉnh Tiền Giang.

Bản tường trình của hung thu r;a t;ay với bà chủ tạp hóa ở Đồng Nai: Không thể chấp nhận được

Ngày 21-6, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Đồng Nai đang tiếp tục lấy lời khai của Nguyễn Minh Phúc (30 tuổi, ở TP Cần Thơ, hiện đang tạm trú huyện Nhơn Trạch) để củng cố hồ sơ về tội giết người cướp tài sản.

Trước đó, ngày 19-6, sau khi nhận được tin báo tại tiệm tạp hoá T.H (xã Long Phước, huyện Long Thành) xảy ra vụ giết người, cướp tài sản. Thiếu tướng Nguyễn Đức Hải, Giám đốc Công an tỉnh Đồng Nai đã đến hiện trường chỉ đạo các lực lượng Công an tỉnh Đồng Nai tập trung truy bắt hung thủ gây án.

Chỉ sau hơn 5 giờ truy xét nhanh, Công an tỉnh Đồng Nai phối hợp với Công an TP.HCM đã bắt được kẻ gây án là Nguyễn Minh Phúc khi đang lẩn trốn tại địa bàn phường Cầu Ông Lãnh (quận 1, TP.HCM).

nữ chủ tiệm.jpg
Các trinh sát bắt giữ Phúc khi đang trên đường lẩn trốn. Ảnh: CT.

Bước đầu, Nguyễn Minh Phúc khai: Hiện đang thuê ở trọ tại xã Long Thọ (huyện Nhơn Trạch) sống cùng vợ và con.

Chiều ngày 19-6, sau khi cãi nhau với vợ, Phúc lấy xe máy đi khỏi nhà qua huyện Long Thành về hướng tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu. Trên đường đi Phúc thấy có người bán dao kéo dạo nên mua con dao nhọn để đi cướp tài sản.

Đến 15 giờ 30 phút, Phúc đến tiệm tạp hóa T.H (xã Long Phước, huyện Long Thành) thấy một người phụ nữ (bà LLTC, 59 tuổi) ở trong quán một mình nên giả vờ mua đồ rồi dùng dao khống chế nữ chủ tiệm tạp hoá đe doạ, cướp được 1,5 triệu đồng.

giám đốc Công an.jpg
Phúc tại cơ quan công an. Ảnh: CA.

“Sau khi cướp xong tiền người phụ nữ có la lên: Cướp, cướp, cướp nên tôi khống chế và có nói chỉ cần tiền, cô đừng la lên. Nhưng cô ấy không nghe nên tôi lôi cô vào bên trong, cô tiếp tục chống cự và la nên hoảng quá, tôi dùng dao đâm vào người cô ấy nhiều nhát…”, Phúc khai nhận.

Khi thấy nạn nhân nằm yên, Phúc ra xe máy chạy trốn về hướng phà Cát Lái để về TP.HCM. Trên đường đi Phúc thấy trên quần áo có nhiều máu sợ đi đường bị phát hiện nên đã ghé vào tiệm bên đường mua áo thun, quần tây, áo khoác để thay.

Khi tới Trung tâm huyện Nhơn Trạch, Phúc đã thay áo khoác, áo thun và gói chiếc áo khoác, áo thun cũ bỏ vào cốp xe máy

Sau đó, Phúc chạy xe đến địa bàn phường Cầu Ông Lãnh, quận 1, TP.HCM thì bị công an bắt giữ.