Điện thoại reo dồn dập trong căn phòng làm việc rộng lớn. Giữa đêm khuya, tiếng chuông vang lên gấp gáp như muốn xé toang không gian yên tĩnh. Nguyễn Quang Minh, giám đốc một công ty xây dựng lớn ở Hà Nội, vừa kết thúc một ngày dài đầy căng thẳng. Anh uể oải cầm máy, nghĩ rằng lại là cuộc gọi công việc khẩn từ công trường. Nhưng giọng nói bên kia khiến anh sững người:
“Anh Minh phải không? Vợ anh vừa sinh xong, hiện đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Anh đến ngay nhé, tình hình nguy cấp lắm!”
Anh chết lặng. Vợ? Minh chưa bao giờ lập gia đình. Cả đời anh vùi đầu vào công việc, không còn thời gian nghĩ đến hôn nhân. Trước cú sốc này, sự mệt mỏi trong anh lập tức biến mất, thay vào đó là sự bối rối và linh cảm dữ dội. Nhưng sự khẩn thiết trong giọng nói của y tá khiến anh không thể chần chừ. Anh lao ra khỏi văn phòng, lên xe phóng thẳng đến bệnh viện, đầu óc rối bời.
Khi đến nơi, ánh đèn neon trắng lạnh nơi hành lang hắt lên gương mặt lo lắng của bao người nhà bệnh nhân. Minh bước nhanh về phía phòng cấp cứu. Một bác sĩ trẻ chặn anh lại, nhìn anh thẳng vào mắt:
“Anh là chồng sản phụ Nguyễn Thu Hằng đúng không? Cô ấy mất máu nhiều, cần người ký xác nhận phẫu thuật ngay.”
Khoảnh khắc ấy, Minh có thể phủ nhận. Anh có thể nói sự thật: mình chẳng liên quan gì đến cô gái kia. Nhưng trong sâu thẳm, anh nhìn thấy một sinh mệnh đang giằng co giữa sống và chết. Nếu không có chữ ký này, có thể cô ấy sẽ mất cơ hội được cứu sống. Không kịp nghĩ thêm, Minh run rẩy nói:
“Từ giờ phút này, tôi là chồng cô ấy. Hãy ghi tất cả hóa đơn dưới tên tôi. Xin hãy cứu mẹ con cô ấy.”
Bác sĩ gật đầu, vội vã chạy đi. Minh lặng người đứng trước cánh cửa phòng mổ đóng chặt. Tim anh đập thình thịch, mồ hôi túa ra, lòng nặng trĩu. Một quyết định bộc phát nhưng lại ràng buộc anh với một người phụ nữ xa lạ, và cả một sinh linh mới chào đời.
Nhiều giờ trôi qua như hàng thế kỷ. Cuối cùng, cửa phòng bật mở, bác sĩ bước ra. Minh lao tới:
“Cô ấy sao rồi? Đứa bé thì thế nào?”
Bác sĩ thở dài: “Mẹ đã qua cơn nguy kịch, nhưng cần theo dõi thêm. Bé trai nặng 2,8kg, tạm thời an toàn. Nhưng… cô ấy hỏi chồng mình đâu. Anh chuẩn bị tâm lý mà vào.”
Minh choáng váng. Anh bước vào, nhìn thấy người phụ nữ trẻ nằm xanh xao trên giường, ánh mắt yếu ớt nhưng vẫn cố nở nụ cười. Khi thấy anh, cô nắm lấy tay, thì thào:
“Anh… em biết anh sẽ đến. Cảm ơn anh…”
Minh nghẹn lời. Một người xa lạ lại tin tưởng trao cả mạng sống cho anh. Trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu, câu chuyện này mới chỉ bắt đầu – và anh đã bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra.
Nguyễn Quang Minh ngồi bần thần ở hành lang, mùi thuốc sát trùng hăng hắc len lỏi trong từng hơi thở. Đêm đã khuya nhưng lòng anh chẳng thể nào yên. Hình ảnh người phụ nữ trẻ vừa yếu ớt nắm tay anh, gọi anh là “chồng” như một mũi dao xoáy vào tâm trí. Anh biết mình đang gánh trên vai một trách nhiệm không thuộc về mình, nhưng cũng không nỡ bỏ mặc.
Bác sĩ tiến lại gần, đưa cho Minh một xấp giấy tờ: “Anh Minh, đây là hồ sơ tạm thời. Cần bổ sung thông tin người nhà để hoàn tất thủ tục.” Minh cầm lấy, thoáng thấy tên sản phụ: Nguyễn Thu Hằng, 27 tuổi, quê Nam Định. Dưới phần “người thân liên hệ” là khoảng trống bỏ trống.
Anh cau mày. Vì sao một người phụ nữ mang thai lại nhập viện mà không có bất kỳ ai đi cùng? Và tại sao y tá lại gọi nhầm số của anh?
Sáng hôm sau, Minh bước vào phòng hồi sức. Thu Hằng nằm đó, gương mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt sáng lên khi thấy anh.
“Anh… con trai chúng ta đâu rồi?” – cô hỏi, giọng run rẩy.
Tim Minh thắt lại. Anh muốn nói sự thật, muốn giải thích mình không phải chồng cô. Nhưng nhìn ánh mắt đầy hy vọng ấy, anh đành lảng tránh:
“Bé ổn, đang ở phòng sơ sinh. Em yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Cô mỉm cười yếu ớt, nắm chặt tay anh:
“Em biết anh bận, nhưng em đã cầu mong anh đến. Và anh đã đến thật…”
Minh lặng im. Trong khoảnh khắc, anh không chỉ thấy sự cảm kích mà còn cả sự cô đơn tột cùng nơi người phụ nữ này.
Buổi trưa, khi Hằng ngủ thiếp đi, Minh để ý chiếc túi nhỏ để cạnh giường. Bên trong là một chiếc điện thoại rạn nứt màn hình. Anh do dự, rồi bật nguồn. Hộp thư đến ngập tin nhắn đòi nợ. Những dòng chữ khô khốc:
-
“Hằng, trả tiền đi, đừng để bọn tao phải làm căng.”
-
“Cô mà trốn nữa thì cả mẹ con cũng không yên đâu.”
Ngực Minh thắt lại. Thì ra phía sau sự ra đời của đứa trẻ này là cả một mớ rắc rối. Anh nhớ lại gương mặt xanh xao của Hằng, nụ cười cố gượng, và sự im lặng bao trùm khi bác sĩ hỏi “người nhà đâu?”.
Anh bắt đầu hiểu: có thể Hằng đã bị bỏ rơi, hoặc người đàn ông trong câu chuyện này không còn dám xuất hiện. Và bằng một sự tình cờ kỳ lạ, anh bị lôi vào, trở thành “người chồng thay thế”.
Buổi chiều, khi Minh quay lại, Hằng khẽ hỏi:
“Anh Minh… anh có giận em không? Vì đã để anh gánh mọi thứ này?”
Anh thoáng giật mình: “Em… biết anh không phải chồng em?”
Hằng khẽ gật, nước mắt trào ra:
“Em biết ngay từ khi anh bước vào. Nhưng lúc đó em tuyệt vọng quá… em cần một chỗ dựa để giữ lại mạng sống cho con. Em xin lỗi vì đã lừa anh…”
Minh sững người. Tất cả những nghi ngờ trong anh dần được xâu chuỗi. Hằng đã chọn anh như một sự đánh cược – một người xa lạ nhưng đủ dũng cảm đứng ra khi sinh tử cận kề.
Anh nhìn đứa bé trong lồng kính phòng sơ sinh, nhỏ bé nhưng đầy nghị lực. Trong lòng Minh dấy lên một cảm xúc lạ lùng. Lý trí mách bảo anh rút lui, nhưng trái tim thì lại thúc giục: Nếu bỏ mặc, cả hai mẹ con sẽ đi về đâu?
Nguyễn Quang Minh rời phòng bệnh với tâm trạng nặng trĩu. Ngoài hành lang bệnh viện, ánh đèn vàng vọt hắt xuống sàn gạch lạnh lẽo, hằn rõ bước chân anh. Từ giây phút ký tên vào giấy phẫu thuật, anh đã không còn là người đứng ngoài cuộc. Nhưng càng bước đi, anh càng cảm thấy gánh nặng đang chồng chất lên vai: một người phụ nữ xa lạ, một đứa trẻ vừa chào đời, và cả những khoản nợ chồng chất đang rình rập.
Chiều hôm sau, khi Minh vừa rời bệnh viện để ghé qua công ty, một nhóm thanh niên chặn anh ngay bãi đỗ xe. Một tên xăm trổ hất cằm:
“Anh là chồng của con Hằng phải không? Nó nợ bọn tao gần trăm triệu. Giờ mẹ tròn con vuông rồi, anh tính sao?”
Minh siết chặt nắm đấm. Anh biết nếu im lặng, chúng sẽ không buông tha Hằng. Nhưng nếu thừa nhận, anh sẽ phải đối diện với cả một cơn ác mộng tài chính không hề liên quan.
Anh bình tĩnh đáp:
“Cô ấy đang nằm viện, vừa thoát chết. Các anh muốn gì thì để tôi lo. Nhưng đừng bén mảng đến bệnh viện.”
Lũ thanh niên cười khẩy, bỏ đi, để lại lời đe dọa:
“Cuối tuần không có tiền, thì cả nhà không yên đâu.”
Đêm ấy, Minh trằn trọc trên ghế sofa. Lý trí anh gào thét: “Đây không phải chuyện của mày. Hãy rút lui trước khi quá muộn.” Nhưng rồi hình ảnh đứa bé đỏ hỏn, nhỏ bé trong lồng kính lại hiện lên. Và ánh mắt Hằng – ánh mắt tin tưởng tuyệt đối vào anh – khiến anh không tài nào ngoảnh mặt.
Anh nhớ về tuổi thơ của mình: lớn lên trong nghèo khó, chứng kiến mẹ đơn thân vật lộn nuôi con. Có lẽ chính ký ức đó khiến anh không thể để một đứa trẻ nữa rơi vào cảnh thiếu vắng bờ vai người cha.
Ngày hôm sau, Minh mang một ít cháo nóng vào phòng bệnh. Hằng đón anh bằng nụ cười yếu ớt.
“Anh Minh… em biết anh có thể bỏ mặc mẹ con em. Nhưng sao anh vẫn ở đây?”
Minh ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô:
“Anh cũng không biết. Có lẽ vì anh không muốn thằng bé lớn lên trong cảnh không ai bảo vệ. Nhưng em phải nói thật: cha của đứa bé đâu?”
Nước mắt Hằng rơi lã chã.
“Hắn bỏ đi khi biết em mang thai. Em một mình chống chọi, làm thuê khắp nơi, vay nợ để sinh con. Em không dám tin ai… cho đến khi anh xuất hiện.”
Minh im lặng hồi lâu. Anh biết, nếu tiếp tục, cuộc đời anh sẽ rẽ sang một lối khác đầy chông gai. Nhưng nếu quay lưng, anh sẽ sống mãi trong ám ảnh.
Cuối cùng, Minh nắm chặt tay Hằng, giọng dứt khoát:
“Từ giờ, anh không hứa gì xa vời. Nhưng anh sẽ lo cho mẹ con em thoát khỏi đám người kia. Sau đó, chúng ta cùng tính tiếp.”
Hằng òa khóc, đôi vai gầy run lên. Trong khoảnh khắc ấy, Minh biết mình vừa bước vào một trận chiến mới – không phải ở thương trường, mà là trong cuộc đời thực, nơi anh phải bảo vệ một người phụ nữ yếu đuối và một sinh mệnh bé bỏng.
Ngày xuất viện, Minh đích thân bế đứa bé ra ngoài. Cánh cửa bệnh viện mở ra, như một ranh giới mới. Trước mặt anh là cả một tương lai bất định: những món nợ, những kẻ thù giấu mặt, và những lựa chọn khó khăn. Nhưng anh đã có quyết định – dù không phải cha ruột, anh sẽ là điểm tựa cho đứa trẻ này.
Và trong khoảnh khắc ấy, Minh chợt nhận ra: đôi khi, gia đình không bắt đầu bằng huyết thống, mà bằng một khoảnh khắc dũng cảm đứng ra, thay vì bỏ chạy.