Home Blog

Khẩn: Đường đi bất thường và sức mạnh khủng kh-iếp của bão Ragasa – ngang ngửa siêu bão Yagi

Dù đang có 2 kịch bản khác nhau về đường đi của siêu bão Ragasa nhưng đều chung dự báo khu vực chịu ảnh hưởng là Bắc Bộ và Bắc Trung Bộ.

Chồng tôi bỏ mặc tôi giữa trời mưa tầm tã, cách nhà hàng chục cây số, nói rằng tôi ‘cần được dạy một bài học’. Tôi chỉ đứng lặng nhìn anh ta lái xe đi. Một lúc sau, một chiếc bán tải màu đen dừng lại. Người vệ sĩ của tôi bước xuống. Tôi mỉm cười khi bước lên xe. Từ giây phút đó, sự tàn nhẫn của anh ta với tôi đã chấm dứt…

Trời xối xả mưa, từng giọt như kim châm rát buốt trên da. Tôi đứng lặng, toàn thân run lên vì lạnh và cả vì những lời vừa rồi của chồng. Anh ta mở cửa xe, liếc nhìn tôi một cái đầy khinh miệt rồi gằn giọng:
“Cô cần được dạy một bài học. Ở đó mà suy ngẫm đi.”

Nói xong, anh đóng sập cửa, nổ máy và phóng đi, để mặc tôi giữa con đường vắng ngập nước, cách nhà hàng chục cây số. Tiếng động cơ xa dần, hòa vào tiếng mưa, để lại trong tôi một khoảng trống lạnh lẽo đến mức nghẹt thở. Tôi cố gắng nuốt nước mắt, nhưng càng cố, cổ họng lại càng nghẹn đắng. Một phần nào đó trong tôi vẫn hy vọng anh ta sẽ quay lại, nhưng chiếc đèn hậu đỏ rực chỉ lùi xa, không hề ngoái nhìn.

Đứng trơ trọi giữa cơn mưa, tôi chợt thấy rõ hơn bao giờ hết sự tàn nhẫn trong hôn nhân của mình. Đó không phải lần đầu anh ta dùng “bài học” để trừng phạt tôi. Có khi là những lời mỉa mai trước mặt bạn bè, có khi là sự im lặng lạnh lùng suốt nhiều ngày. Nhưng hôm nay, bỏ mặc tôi giữa trời mưa thế này – đó là ranh giới của sự nhẫn tâm.

Tôi bắt đầu rùng mình, quần áo ướt sũng bám sát vào cơ thể. Bỗng từ xa, ánh đèn pha chiếu rọi, một chiếc bán tải màu đen dừng lại cạnh tôi. Cửa mở ra, người đàn ông cao lớn bước xuống – chính là vệ sĩ riêng mà ba tôi từng ép tôi phải giữ bên mình từ sau một biến cố gia đình. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình cần đến anh ấy, cho đến khoảnh khắc này.

Anh che ô, tiến lại gần, giọng trầm ấm:
“Thiếu phu nhân, lên xe đi, kẻo cảm lạnh.”

Tôi nhìn anh, một sự nhẹ nhõm lẫn cay đắng trào dâng. Tôi mỉm cười nhạt nhòa, bước lên xe. Tiếng đóng cửa xe vang lên như một dấu chấm hết cho màn kịch tàn nhẫn vừa diễn ra. Từ giây phút đó, tôi biết: sự tàn nhẫn của chồng tôi với tôi đã chấm dứt. Không phải vì anh ta bỗng thay đổi, mà vì tôi đã thay đổi.

Cuộc hôn nhân của tôi, với người ngoài nhìn vào, luôn là niềm ghen tị. Anh ta là giám đốc một công ty bất động sản lớn, bề ngoài lịch lãm, thành đạt, khéo léo trong giao tiếp. Tôi là con gái duy nhất của một gia đình có tiếng trong giới kinh doanh. Đám cưới của chúng tôi từng được báo chí đăng tải như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại.

Nhưng sau cánh cửa ngôi biệt thự sang trọng, sự thật lại khác xa. Chồng tôi coi hôn nhân là một “hợp đồng quyền lực”, trong đó tôi chỉ là món đồ trang trí, là cách anh ta thắt chặt quan hệ với nhà tôi. Anh thường xuyên nhắc nhở: “Cô phải biết ơn tôi, nếu không có tôi, cô chẳng là gì ngoài cái danh con gái nhà giàu.”

Ban đầu, tôi cố thuyết phục mình chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần thời gian, anh sẽ thay đổi. Nhưng những năm qua, thay đổi duy nhất tôi nhận được là sự gia tăng của sự kiểm soát và coi thường. Anh hạn chế bạn bè tôi, kiểm soát tài khoản ngân hàng, thậm chí còn đọc trộm tin nhắn của tôi. Bất kỳ sự phản kháng nhỏ nào cũng bị xem là “thách thức quyền uy” và tôi sẽ nhận về một “bài học”.

Tối hôm đó, khi anh bỏ tôi giữa mưa, tôi biết trong lòng anh chẳng còn coi tôi là vợ. Tôi chỉ là một vật sở hữu, có thể bỏ mặc bất cứ lúc nào để chứng tỏ quyền lực. Điều anh không ngờ, là tôi không còn đơn độc nữa.

Người vệ sĩ của tôi – tên anh là Lâm – vốn được gia đình tôi cử đến để bảo vệ. Anh ít nói, làm việc chuyên nghiệp, luôn giữ khoảng cách đúng mực. Nhưng ánh mắt anh khi thấy tôi run rẩy trong mưa hôm ấy không đơn thuần là trách nhiệm công việc, mà còn là sự lo lắng chân thành. Trên đường đưa tôi về, Lâm chỉ lặng im, nhưng tôi biết anh hiểu hết mọi chuyện.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhận ra: mình không nhất thiết phải chịu đựng nữa. Có những cánh cửa khác, chỉ là tôi chưa từng dám mở ra. Tôi đã sống quá lâu dưới cái bóng của một cuộc hôn nhân giả tạo, và giờ là lúc tôi cần lấy lại bản thân.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, chồng tôi đang ngồi trong phòng khách, bình thản uống cà phê. Anh ta ngẩng lên, cười nhạt:
“Tỉnh rồi à? Hôm qua chắc lạnh lắm. Biết sợ chưa?”

Tôi nhìn anh, lòng không còn run rẩy như mọi lần. Tôi chỉ đáp gọn:
“Anh không cần dạy tôi nữa. Tôi đã học xong rồi.”

Ánh mắt anh ta thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ khinh miệt. Anh nghĩ tôi chỉ dám nói thế. Nhưng hôm đó, tôi gọi cho luật sư riêng của gia đình, bắt đầu thu thập giấy tờ. Lâm lặng lẽ hỗ trợ tôi, bảo vệ tôi trong từng cuộc gặp gỡ.

Quá trình ấy không hề dễ dàng. Chồng tôi cố ngăn cản, đe dọa sẽ bôi nhọ tôi, thậm chí gây áp lực lên công việc của ba tôi. Nhưng lần đầu tiên, tôi không còn sợ. Tôi nhớ lại cái lạnh buốt của cơn mưa hôm ấy – nỗi nhục nhã bị bỏ mặc giữa đường chính là động lực để tôi bước đi.

Khi đơn ly hôn được nộp lên tòa, anh ta bùng nổ giận dữ, nhưng càng chống cự, anh ta càng lộ ra bộ mặt thật trước mọi người. Những người từng ngưỡng mộ “người đàn ông lịch lãm” bắt đầu thấy rõ bản chất kiêu ngạo, ích kỷ và tàn nhẫn.

Ngày phiên tòa kết thúc, tôi bước ra ngoài, trời cũng mưa lất phất. Nhưng lần này, tôi không còn run rẩy. Bên cạnh tôi, Lâm lặng lẽ che ô. Tôi ngẩng mặt lên, hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình cuối cùng đã thoát khỏi chiếc lồng son.

Cơn mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng tôi là sự bình yên. Tôi hiểu, không ai có quyền dạy tôi “bài học” bằng cách nhẫn tâm chà đạp. Bài học lớn nhất của đời tôi chính là học cách đứng lên, rời khỏi một cuộc hôn nhân không còn tình yêu.

Ragasa trở thành siêu bão mạnh nhất thế giới năm 2025, sức gió duy trì tới 270 km/h, tối nay sẽ đi vào Biển Đông

Dự báo, sáng 25/9, bão có khả năng tiến vào Vịnh Bắc Bộ với cường độ cấp 12–14, giật cấp 15–16 và dự báo ảnh hưởng trực tiếp đất liền nước ta từ Quảng Ninh đến Hà Tĩnh.

Tối nay, siêu bão đi vào vào Biển Đông, trở thành cơn bão số 9

Theo bản tin mới nhất từ Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia, vào lúc 7h ngày 22/9, siêu bão Ragasa cách đảo Lu-Dông (Philippines) khoảng 200 km về phía Đông Bắc, với cường độ cấp 16–17 (184–220 km/giờ), giật trên cấp 17, nằm trong nhóm siêu bão mạnh nhất từng xuất hiện trên Biển Đông.

Có thể là hình ảnh về lốc xoáy và văn bản cho biết '21 Sep. Sep.2025 2025'

 

Dự báo hướng đi và khu vực ảnh hưởng của siêu bão Sagasa ngày 22/9 (Ảnh: NCHMF).

Dự báo tối nay (22/9), bão sẽ đi vào Biển Đông, trở thành cơn bão số 9 trong năm, di chuyển nhanh khoảng 20 km/giờ và duy trì cường độ cực đại cấp 16–17, giật trên cấp 17 trong ngày 22–23/9, tương đương hoặc vượt cường độ mạnh nhất của bão số 3 (Yagi) năm 2024.

Đến sáng 25/9, bão có khả năng tiến vào Vịnh Bắc Bộ với cường độ cấp 12–14, giật cấp 15–16 và dự báo ảnh hưởng trực tiếp đất liền nước ta từ Quảng Ninh đến Hà Tĩnh.

Các trung tâm dự báo quốc tế và Việt Nam đều nhận định Ragasacó hoàn lưu rất rộng, quỹ đạo và cường độ còn phức tạp do tương tác với khối không khí lạnh đầu mùa, chỉ cần bão lệch 50–100 km sẽ gây khác biệt lớn về phạm vi và mức độ tác động.

Dự báo từ ngày 23/9, khu vực Bắc Biển Đông có gió mạnh cấp 10–14, vùng gần tâm bão cấp 15–17, giật trên cấp 17, sóng cao trên 10 m, biển động dữ dội; từ ngày 24–26/9, Vịnh Bắc Bộ và ven biển Bắc Bộ – Bắc Trung Bộ khả năng có gió mạnh cấp 9–12, vùng gần tâm bão cấp 12–14, giật cấp 15–16, kèm mưa lớn diện rộng.

Chuyên gia dự báo 2 kịch bản siêu bão Sagasa ảnh hưởng tới Việt Nam

Hôm qua, Trưởng phòng Dự báo thời tiết, Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn Quốc gia Nguyễn Văn Hưởng chia sẻ 2 kịch bản di chuyển của siêu bão:

Thứ nhất, bão đi dọc vùng ven biển tỉnh Quảng Đông (Trung Quốc), đi qua khu vực Lôi Châu (Trung Quốc) và có khả năng tác động đến Việt Nam. Với kịch bản này, cường độ bão khi đi dọc ven biển Trung Quốc sẽ suy yếu đi đáng kể và khi tác động đến nước ta thì cường độ bão cũng giảm cấp.

Kich bản thứ 2 là khi vào Biển Đông, bão duy trì tốc độ và hướng di chuyển chủ đạo theo hướng Tây. Với kịch bản này, bão sẽ ảnh hưởng tới Việt Nam với cường độ mạnh, gây gió mạnh, mưa lớn.

Cơn bão dữ dội nhất hành tinh từ đầu năm 2025 đến nay

Tờ Người đưa tin dẫn thông tin từ trang The Weather Network cho biết, cuối tuần qua, siêu bão Ragasa đã đạt đến sức mạnh kỷ lục, trở thành cơn bão dữ dội nhất hành tinh tính từ đầu năm 2025 cho đến nay.

Theo đó, ngày 21/9, Ragasa được ghi nhận sức gió duy trì lên tới 270 km/giờ. Vị trí hiện nay của siêu bão nằm ở phía đông bắc Manila (Philippines). Với cường độ này, Ragasa được xếp tương đương cấp 5 trên thang Saffir-Simpson – mức cao nhất để phân loại bão.

Các hình ảnh vệ tinh cho thấy mắt bão nhỏ, rõ ràng, với dải mây đối xứng hoàn hảo – dấu hiệu điển hình của một siêu bão đã phát triển đến mức cực đại.

Nguồn: https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/sieu-bao-du-doi-nhat-hanh-tinh-nam-2025-se-do-bo-vao-dat-lien-nuoc-ta-vao-ngay-nao-a573643.html

Giá vàng vẫn tăng dữ dội, chuyên gia đưa ra dự báo vàng sắp đạt mức cao chưa từng có

Giá vàng miếng SJC chững lại trong khi giá vàng thế giới đi lên, giúp chênh lệch thu hẹp.

Sáng 22-9 (theo giờ Việt Nam), trên thị trường quốc tế, giá vàng hôm nay giao ngay tăng thêm 6 USD/ounce, lên 3.690 USD/ounce, tiến sát mốc kỷ lục 3.700 USD/ounce.

Đà tăng diễn ra ngay cả khi đồng USD phục hồi, với chỉ số DXY đạt 97,7 điểm, cao hơn 1% so với mức thấp nhất tuần trước. Điều này cho thấy nhu cầu trú ẩn của nhà đầu tư vẫn ở mức cao trong bối cảnh bất định kinh tế toàn cầu.

Ngược lại, giá vàng trong nước sáng nay đi ngang. Công ty TNHH MTV Vàng bạc Đá quý Sài Gòn (SJC) giữ nguyên mức 131 triệu đồng/lượng mua vào và 133 triệu đồng/lượng bán ra. Các loại vàng nhẫn và vàng trang sức 99,99% cũng ổn định quanh mức 126,8 – 129,5 triệu đồng/lượng.

Giá vàng miếng chững lại trong khi giá thế giới đi lên, giúp chênh lệch thu hẹp. Hiện, giá vàng thế giới quy đổi theo tỉ giá niêm yết tại Vietcombank vào khoảng 117,7 triệu đồng/lượng, thấp hơn vàng thế giới khoảng 15 triệu đồng/lượng. Mức cách biệt này đã thu hẹp đáng kể so với mức 20 triệu đồng/lượng vài tuần trước.

Giá vàng thế giới tăng tiếp, trong nước ổn định

 

Giá vàng thế giới tăng tiếp, trong nước ổn định

Theo các chuyên gia, xu hướng đi ngang của vàng trong nước phản ánh sự thận trọng của thị trường sau hàng loạt động thái điều hành từ Chính phủ và Ngân hàng Nhà nước. Đặc biệt, đề xuất đánh thuế thu nhập từ giao dịch vàng đang trở thành tâm điểm bàn luận.

Nhiều ý kiến cho rằng nếu triển khai hợp lý, biện pháp này sẽ vừa hạn chế đầu cơ, lướt sóng, vừa bổ sung nguồn thu ngân sách.

Tuy nhiên, chính sách cần quy định rõ đối tượng, mức thuế và lộ trình để tránh tình trạng “thuế chồng thuế”, đồng thời đảm bảo sự minh bạch và phát triển bền vững cho thị trường vàng.

Giá vàng trong nước ổn định và duy trì ở mức cao

Giá vàng trong nước ổn định và duy trì ở mức cao

Anh có thể… giả làm chồng tôi chỉ một ngày được không?” người phụ nữ thì thầm với người đàn ông lái xe ôm grap, không bao giờ tưởng tượng được điều đó sẽ thay đổi cuộc sống của cả hai như thế nào

“Anh có thể… giả làm chồng tôi chỉ một ngày được không?” – người phụ nữ khẽ thì thầm, giọng run run nhưng đôi mắt lại ánh lên một sự quyết liệt lạ thường.

Hùng – tài xế xe ôm công nghệ, 32 tuổi – khựng lại, đôi tay đang cầm chiếc mũ bảo hiểm như chợt hóa đá. Anh nghĩ mình nghe nhầm. Bao năm chạy xe, anh từng gặp vô số yêu cầu kỳ quặc của khách: đón lúc nửa đêm, chở đi hơn trăm cây số, thậm chí có lần chở một người say ngất về tận nhà. Nhưng chuyện “giả làm chồng” – lại chỉ trong một ngày – thì đây là lần đầu tiên.

Người phụ nữ tên Lan, chừng ngoài ba mươi, dáng vẻ đoan trang nhưng gương mặt lại toát lên sự mệt mỏi. Ánh mắt cô không có vẻ gì là đùa cợt. Lan nói, giọng nhỏ nhưng dồn dập:

– Tôi biết yêu cầu này kỳ lạ. Nhưng tôi cần một người đi cùng đến buổi họp mặt gia đình chiều nay. Họ… họ nghĩ tôi đã có chồng. Thật ra thì không. Và tôi… không muốn họ biết sự thật.

Hùng lặng im vài giây. Trong đầu anh hiện lên đủ thứ câu hỏi: Tại sao cô ấy phải nói dối gia đình? Chẳng lẽ cả nhà đều tin rằng cô đã lập gia đình? Và tại sao lại chọn một gã xe ôm như anh để “đóng vai”?

Lan nhìn thấy sự ngần ngại, vội vàng rút trong túi ra một xấp tiền, đặt lên yên xe:

– Tôi sẽ trả công xứng đáng. Chỉ cần anh đi cùng, giữ im lặng khi cần thiết, gật đầu khi tôi giới thiệu. Anh không cần phải nói nhiều.

Sự chân thành trong ánh mắt ấy khiến Hùng khó lòng từ chối. Anh vốn chỉ định chạy cuốc xe để kiếm tiền trang trải cuộc sống sau một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Người vợ cũ đã bỏ anh đi hai năm trước, để lại cho anh những vết sẹo lòng mà anh nghĩ mình không bao giờ muốn chạm đến nữa. Vậy mà hôm nay, định mệnh dường như buộc anh phải khoác lên vai vai trò một người chồng… dù chỉ là giả.

Chiều hôm đó, Hùng mặc chiếc áo sơ mi cũ nhưng sạch sẽ, tóc chải gọn gàng. Anh bước theo Lan vào căn biệt thự sang trọng nằm trong một con phố yên tĩnh. Bên trong là cả một đại gia đình đông đúc, cười nói rộn rã.

Lan giới thiệu:
– Đây là chồng em, anh Hùng.

Cả gian phòng lặng đi vài giây rồi lại rộ lên những tiếng chào hỏi, bắt tay, ánh mắt soi xét. Hùng cảm nhận rõ cái nhìn dò xét của một người đàn ông trung niên, có lẽ là anh trai của Lan. Trong ánh mắt ấy không chỉ là sự nghi ngờ mà còn có chút khinh khỉnh.

Trong suốt bữa tiệc, Hùng giữ vai trò đúng như Lan dặn: ít nói, chỉ mỉm cười, gật đầu, và khi cần thì đưa cho cô chiếc khăn giấy hay gắp cho cô món ăn. Nhưng càng ngồi lâu, anh càng nhận ra bầu không khí nơi đây không hề thân thiện. Những câu hỏi dồn dập từ người thân Lan – về công việc, gia đình Hùng, thậm chí cả kế hoạch con cái – dường như là những mũi kim nhắm thẳng vào cô.

Hùng nhận ra Lan cười nhiều, nhưng nụ cười ấy gượng gạo. Đôi mắt cô như muốn cầu cứu. Đến lúc ấy, anh biết mình không thể chỉ “giả vờ gật đầu” như thỏa thuận ban đầu.

Anh đặt chén xuống, nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần:

– Tôi biết có người không tin tưởng tôi. Nhưng với Lan, tôi chỉ có một điều chắc chắn: tôi sẽ không bao giờ để cô ấy phải chịu tổn thương thêm nữa.

Câu nói bất ngờ ấy khiến cả bàn tiệc lặng đi. Lan sững sờ, đôi mắt đỏ hoe.

Hùng không biết điều gì đang chờ mình sau đó – chỉ chắc chắn rằng, từ khoảnh khắc này, “vai diễn” của anh sẽ không còn đơn giản nữa.

Bữa tiệc kết thúc muộn hơn dự tính. Sau câu nói bất ngờ của Hùng, cả bàn ăn lặng đi trong vài giây, rồi không khí chuyển sang một dạng khác: trầm lắng, xen lẫn dò xét. Người đàn ông trung niên – đúng là anh trai cả của Lan – nhếch môi:

– Nói hay lắm. Nhưng đàn ông phải chứng minh bằng hành động, không phải bằng vài lời hứa suông.

Lan siết chặt tay Hùng dưới gầm bàn. Anh cảm nhận rõ sự run rẩy ấy. Trong khoảnh khắc, anh không còn coi đây là một vai diễn nữa, mà giống như một trách nhiệm bất ngờ ập tới.

Khi khách khứa đã lục tục ra về, Lan kéo Hùng vào gian bếp. Cánh cửa khép lại, cô mới thở hắt, ngồi phịch xuống ghế:

– Anh không cần phải nói thế trước mặt họ. Tôi chỉ muốn anh im lặng thôi.

– Nhưng tôi thấy họ… đang ép cô quá đáng. – Hùng trả lời, giọng thấp nhưng dứt khoát.

Lan im lặng một lúc lâu. Rồi cô cắn môi, đôi mắt rưng rưng:

– Anh không hiểu đâu. Cả nhà này… từ khi tôi còn trẻ đã luôn đặt kỳ vọng, bắt tôi phải “bằng người ta”. Họ không chấp nhận chuyện tôi ba mươi lăm tuổi mà vẫn độc thân. Tôi từng có người yêu, nhưng… anh ta bỏ đi. Tôi xấu hổ, không dám đối diện. Thế là tôi dựng lên câu chuyện đã kết hôn với một người ở xa. Đến giờ… không rút lại được nữa.

Hùng nhìn cô, bất giác thấy một sự đồng cảm sâu sắc. Anh nhớ lại cuộc hôn nhân của mình: những lời hứa cũng từng tan biến trong một buổi chiều mưa, để lại một mình anh loay hoay với nỗi đau.

– Vậy… hôm nay tôi chỉ là cái cớ? – Anh hỏi.

Lan gật đầu, giọng nghẹn lại:

– Phải. Nhưng tôi không ngờ anh lại… thật lòng đến thế.

Ngày hôm sau, Lan nhận được tin nhắn từ người anh trai cả: “Tối nay qua nhà nói chuyện. Mang chồng cô theo.”

Lan tái mặt. Hùng thấy thế, lặng lẽ gật đầu:

– Nếu cần, tôi sẽ đi cùng.

Tối hôm ấy, khi cả hai có mặt, bầu không khí nặng nề bao trùm. Người anh trai cả đặt tách trà xuống bàn, nhìn xoáy vào Hùng:

– Tôi không tin anh. Xuất thân thế nào? Làm nghề gì? Chúng tôi không muốn em gái mình khổ.

Hùng cười nhạt:

– Tôi làm nghề lái xe công nghệ. Nghèo, nhưng tự trọng. Tôi không có gì ngoài đôi tay và sự thật lòng. Nếu điều đó không đủ, anh có thể coi như tôi không tồn tại.

Lan vội vàng chen vào:

– Anh, em… em chỉ cần một người đối xử tốt với em. Không phải tiền bạc.

Câu nói ấy như giọt nước tràn ly. Một tràng những lời trách móc nặng nề vang lên, xoáy sâu vào Lan: nào là “cô làm mất mặt gia đình”, “chọn nhầm người”, “lừa dối người thân”. Hùng đứng im lặng, hai bàn tay nắm chặt.

Đến khi Lan bật khóc, Hùng không kìm được nữa. Anh đứng dậy, giọng gằn từng chữ:

– Đủ rồi. Anh có quyền gì mà áp đặt hạnh phúc của em gái mình? Một gia đình mà chỉ biết sĩ diện, mà không nhìn thấy nỗi khổ của chính người thân… thì có còn là gia đình không?

Căn phòng lặng đi. Người anh trai tức giận đến tím mặt, nhưng không đáp lại được.

Một sự thay đổi

Đêm ấy, trên đường về, Lan ngồi phía sau xe Hùng, vòng tay ôm chặt lấy anh. Cô không còn giữ khoảng cách như trước. Giọng cô run run:

– Cảm ơn anh. Nếu không có anh, chắc tôi… không chịu nổi.

Hùng đáp, gió thổi tạt qua mặt:

– Tôi chỉ làm điều một người chồng thật sự sẽ làm thôi.

Lan im lặng. Nhưng trong im lặng ấy, dường như có một mầm mống khác bắt đầu nảy nở – một sự tin tưởng, xen lẫn điều gì đó sâu hơn.

Hùng không ngờ, trò “giả làm chồng” chỉ một ngày lại dẫn anh bước vào vòng xoáy phức tạp của một gia đình vốn đầy những mâu thuẫn ngấm ngầm. Và anh cũng không ngờ, chính điều đó đang mở ra một lối rẽ mới cho cuộc đời cả hai.

Sau đêm đó, Hùng và Lan ít gặp nhau hơn, nhưng mỗi lần điện thoại rung lên với tin nhắn “Anh có rảnh không?”, trái tim Hùng lại lỡ một nhịp. Cả hai đều biết ban đầu chỉ là “trò đóng kịch”, nhưng ranh giới giữa giả và thật ngày càng mờ nhạt.

Một buổi chiều, Lan gọi Hùng ra quán cà phê nhỏ ven sông. Cô không trang điểm cầu kỳ, chỉ mặc chiếc váy giản dị. Nhưng ánh mắt lại có gì đó khác lạ, như vừa trải qua một cuộc đấu tranh dữ dội.

– Hùng, tôi… tôi không thể tiếp tục lừa dối được nữa. – Cô nói, bàn tay khẽ xoắn chặt mép khăn giấy. – Hôm qua, anh cả lại đến gặp tôi. Anh ấy nói sẽ điều tra về anh, và nếu phát hiện tôi bịa đặt, sẽ công khai cho cả họ biết.

Hùng lặng người. Anh hiểu, sự thật rồi cũng sẽ bị phơi bày. Nhưng bất ngờ hơn là câu tiếp theo của Lan:

– Tôi không sợ mất mặt nữa. Tôi chỉ sợ… mất đi một người thực sự đã đứng ra bảo vệ tôi, như anh.

Câu nói ấy khiến Hùng nhìn thẳng vào cô. Lần đầu tiên anh thấy trong đôi mắt Lan không chỉ là sự yếu đuối, mà còn có một niềm tin gửi gắm.

Đúng như Lan dự đoán, ít hôm sau, người anh trai cả tìm ra sự thật. Ông ta gọi cả gia đình họp mặt. Trước đông đủ bà con, ông ta ném tờ giấy in thông tin nghề nghiệp của Hùng xuống bàn:

– Đây, mọi người nhìn đi! Một gã lái xe ôm, học hành dở dang, không nhà cửa. Nó là “chồng” mà Lan giới thiệu đấy!

Cả căn phòng rộ lên những tiếng xì xào. Một số người lắc đầu, số khác tỏ vẻ thương hại. Lan cúi mặt, hai bàn tay run run. Nhưng Hùng thì đứng thẳng, nhìn thẳng vào mắt tất cả:

– Đúng, tôi chỉ là một tài xế xe ôm. Tôi không che giấu điều đó. Nhưng ít nhất, tôi sống thật. Còn việc Lan phải dựng nên một câu chuyện giả dối, chẳng phải vì các người đã quá khắc nghiệt với cô ấy sao?

Không ai lên tiếng, nhưng sự im lặng nặng nề ấy còn hơn cả tranh cãi.

Lan bỗng đứng dậy, nước mắt chảy dài:

– Em xin lỗi mọi người. Em đã nói dối. Nhưng em làm thế chỉ vì quá sợ hãi ánh nhìn của chính gia đình mình. Anh Hùng… không phải chồng em. Nhưng anh ấy là người duy nhất đã bảo vệ em khi em bị chính người thân dồn ép.

Câu nói ấy khiến cả căn phòng lặng đi. Người anh trai đỏ mặt, định quát lên, nhưng người mẹ già đã cắt lời:

– Thôi đủ rồi. Tôi chỉ mong con gái mình hạnh phúc. Tiền bạc hay địa vị đâu có giữ ấm được cả đời.

Lời nói ấy như nhát dao cắt đứt không khí căng thẳng.

Buổi họp hôm ấy kết thúc trong sự im lặng lạ lùng. Không ai còn trách mắng, cũng chẳng ai chúc phúc. Nhưng với Lan, chỉ cần ánh mắt cảm thông của mẹ cũng đủ.

Trên đường về, Lan ngồi sau lưng Hùng, lần này không chỉ là cảm giác an toàn, mà còn là sự gắn bó.

– Anh có hối hận vì đã nhận lời giúp tôi hôm đó không? – Lan hỏi khẽ.

– Nếu hối hận, tôi đã không đi cùng cô đến tận hôm nay. – Hùng đáp, giọng trầm nhưng chắc.

Lan cười qua làn nước mắt, tựa đầu vào lưng anh.

Câu chuyện “giả làm chồng” chỉ một ngày đã khép lại, nhưng nó đã mở ra một hành trình khác cho cả hai. Hùng không còn là kẻ sống lay lắt sau cuộc hôn nhân cũ, và Lan không còn là người phụ nữ bị ám ảnh bởi sự soi xét.

Giữa bao lời thị phi, giữa những ánh nhìn nghi ngờ, họ chọn tin vào cảm xúc thật sự. Và đôi khi, một lời nói dối được sinh ra từ sự sợ hãi… lại dẫn đến một sự thật không ai ngờ tới: tình yêu.

Siêu bão Ragasa mạnh nhất thế vào Biển Đông, thời gian chính thức bão di chuyển vào đất liền, mạnh gấp nhiều lần Yagi

Theo đại diện cơ quan khí tượng, với cường độ cực đại cấp 16-17, giật trên cấp 17 khi vào Biển Đông; siêu bão Ragasa nằm trong nhóm siêu bão mạnh nhất từng xuất hiện trên Biển Đông.

Mỗi đêm, con chó đen trong nhà lại gầm gừ về phía đứa trẻ sơ sinh, khiến người cha sinh nghi, lập tức gọi công an và từ đó phát hiện ra sự thật rùng rợn dưới gầm giường.

Từ ngày đưa đứa con trai mới sinh về nhà, con chó đen tên Mực bỗng trở thành kẻ canh gác không rời phòng ngủ. Ban đầu, vợ chồng Sơn coi đó là dấu hiệu tốt: chó biết giữ em, biết canh cửa. Nhưng chỉ sau ba đêm, niềm an tâm rơi vỡ. Đêm thứ tư, đúng 2 giờ 13 phút, Mực đứng thẳng bốn chân, lông gáy dựng như đinh, gầm gừ với chiếc nôi đặt cạnh giường. Không sủa, không lao vào, chỉ gầm — một tiếng kéo dài, đứt đoạn, y như ai đó bịt miệng nó từ trong bóng đêm.

Sơn bật đèn ngủ, bước đến vỗ về. Con trai vẫn ngủ yên, môi thoảng rung như đang mút, không khóc. Nhưng Mực thì không rời mắt khỏi gầm giường. Nó hạ người sát sàn, giang chân, chui đầu gần vào khoảng tối hoen bụi, rít lên. Sơn quỳ xuống, lấy điện thoại rọi đèn. Chỉ thấy hộp đồ linh tinh, vài cái tã dự trữ, và bóng đen đặc quánh như vũng nước không đáy.

Đêm thứ năm, chuyện y hệt lặp lại vào 2 giờ 13. Đêm thứ sáu, vợ Sơn — Hân — bỗng giật mình vì nghe như có tiếng dụi móng tay vào gỗ: rẹt… rẹt… rất chậm, rất cố ý. “Chắc chuột,” Hân nói, nhưng giọng run. Sơn đẩy nôi sát vào tủ quần áo, lấy bẫy chuột đặt ở góc tường. Mực vẫn dán mắt vào gầm giường, đôi lúc rít lên những nhịp ngắn khi đứa bé khẽ trở mình.

Đến đêm thứ bảy, Sơn quyết định không ngủ. Anh ngồi ở mép giường, tắt hết đèn, chỉ để đèn ngủ hành lang rọi một dải vàng lỏng vào phòng. Điện thoại đặt sẵn chế độ quay. 1 giờ 58, gió thốc qua khe cửa sổ khép hờ, mang theo mùi ẩm mốc từ vườn sau. 2 giờ 10, nhà im lặng như bị rút ruột. 2 giờ 13, Mực bật dậy. Nó không gầm ngay, mà quay nhìn Sơn, ấn mũi vào tay anh, kéo bằng ánh mắt. Rồi nó bò thấp, chậm như đang rình rập, gí mõm vào gầm giường. Tiếng gầm bật ra — trầm, dài, chặn một điều gì đang muốn trườn ra.

Sơn nhét điện thoại vào tay, rọi đèn. Trong chớp mắt lóe sáng ấy, anh thấy một thứ chuyển động. Không phải chuột. Một bàn tay — xanh lợt, bẩn đất — thu mình lại như con nhện. Ánh đèn tắt phụt do tay anh run. Sơn bật ngược, đập lưng vào tủ. Hân bật dậy, hỏi dồn. Và đứa bé… vẫn ngủ, hơi thở đều đều, miệng rịn một tia sữa.

Sơn vội bế con, giấu sau lưng, tay kia với lấy gậy bóng chày cũ. Mực xồ lên, lao đầu vào gầm giường. Tiếng rít biến thành sủa dồn, cào xoèn xoẹt. Từ gầm giường, tiếng sọat như hóa đá, rồi im bặt. Đèn điện nhấp nháy. Có thứ gì đó trườn ngược vào trong, nhanh và dài, để lại vệt bụi đen bầm.

Hân khóc, bảo gọi công an. Sơn run tay bấm máy. Chưa đầy mười phút, hai anh công an khu vực có mặt. Một người cúi xuống, rọi đèn pin, tay kia kéo mấy hộp đồ ra. Mực nằm chặn đầu giường, nhe răng, không cho ai đến gần nôi. “Bình tĩnh, anh chị,” người công an nói, giọng vẫn cố giữ đều. “Để tôi xem…” Dưới gầm giường trống trơn. Chỉ có lớp bụi bị cày tung, vệt cào thành đường ngoằn ngoèo. Người công an nhíu mày, đưa đèn quét chậm, dừng lại ở khe tường sát đầu giường: gỗ bị xẻ, một đường đủ cho cánh tay người thò qua. Anh ta gõ vào — rỗng. “Có khoang rỗng,” anh nói, “nhà này trước có sửa chữa gì không?”

Sơn lắc đầu. Lúc ấy, đứa bé khẽ ư ử. Và ngay khoảnh khắc đó, mắt Mực rực lên, nó quay ngoắt, gầm về phía khe tường. Từ trong khe tối, một tiếng thì thào rỉ rả trườn ra, nghe như giọng người lâu ngày không nói: “Suỵt… đừng đánh thức nó…”

Không ai trong nhà ngủ thêm được sau câu thì thào ấy. Người công an trẻ hơn — tên Dũng — gọi thêm đội hỗ trợ. Trong lúc chờ, anh tháo nẹp gỗ ở chân tường. Kỳ lạ thay, nẹp được cố định bằng những chiếc đinh mới, sáng trắng, tương phản rõ rệt với gỗ cũ đã ám thời gian. “Ai đó đã động vào đây trong vòng một, hai tháng trở lại,” Dũng nói. Sơn nuốt khan. Anh mua căn nhà này từ một cặp vợ chồng lớn tuổi, bàn giao cách đây ba tháng. Họ nói sửa mỗi mái hiên và sơn lại phòng khách, chưa đụng tới phòng ngủ.

Dũng dùng xà beng nạy. Gỗ bật ra, một khoang rỗng hiện lên, tối như cổ họng hang. Mùi ẩm mốc hắt táp, nhưng lẫn trong đó là một mùi khác: sữa chua vữa và bột talc. Mực kéo Sơn lùi lại, rít gằn. Hân ôm con, tim đập không theo nhịp. Dũng rọi đèn, gọi: “Có ai trong đó không?” Im lặng. Nhưng khi ánh đèn lia qua, cả ba người lớn đều thấy: mấy món đồ trẻ em bỏ túi — một chiếc núm vú giả, đầu thìa nhựa, mảnh khăn gạc vo lại… và những nét khắc nguệch ngoạc trên gỗ: những vạch đếm ngày, dày đặc, chằng chịt như mạng lưới.

Đội hỗ trợ đến, mang theo máy quay nhỏ và móc câu. Họ len khe, móc ra một bọc vải bông cũ đã ngả màu. Mở ra là một cuốn sổ tay dày, bìa bạc thếch, chữ viết nữ tính nhưng run: “Ngày thứ 1: Nó ngủ ở đây. Mình nghe tiếng thở của nó.” Trang sau: “Ngày thứ 7: Con chó biết. Nó đứng canh, nhưng không cắn.” Trang nữa: “Ngày thứ 19: Mình phải yên. Chỉ muốn vuốt má, chỉ muốn nghe tiếng khóc gần hơn. Đừng đánh thức ai.” Mỗi câu ngắn, đứt đoạn, như viết vội trong bóng tối.

“Nhà này từng có ai ở?” một anh công an hỏi lại. Sơn bấu tay vào thành giường, mắt khô ran. Ba tháng trước, đúng là có một cô gái đến cùng chủ nhà cũ, làm thủ tục chuyển giao. Cô cúi mặt, tóc che đi nửa gò má, hình như là cháu của chủ cũ. Anh nhớ mang máng tiếng người phụ nữ già giải thích: “Cháu nó khó ở, ít nói.” Lúc đó, Hân đang đếm tiền đặt cọc, Sơn chỉ bắt tay qua loa. Họ chưa bao giờ gặp lại cô gái ấy.

Camera len sâu vào khoang. Đoạn đường gỗ dẫn sang phía sau tủ, rồi tụt xuống khoảng sàn thứ hai — hóa ra trong quá trình sửa chữa, ai đó đã giữ lại một lớp nền cũ, tạo thành một “đường hầm” mỏng chạy quanh chân tường. Ống kính dừng ở một chỗ phồng. Như một cái ổ: chăn mỏng, vỏ gối, lon sữa rỗng. Trên ván, một câu mới viết nguệch thêm: “Ngày thứ 27: 2 giờ 13. Nó thở mạnh nhất.” Hân ôm con chặt hơn, nước mắt trào ra. 2 giờ 13 — giờ sữa đêm mà bác sĩ dặn cho bé bú. Lịch sinh hoạt của con, bằng cách nào đó, đã bị theo dõi — từ ngay trong vách.

Dũng siết chặt tay cầm đèn: “Không phải ma, mà là người.” Anh yêu cầu khóa tất cả cửa, kiểm tra mái hiên, cửa sổ, lỗ thông gió. Một đồng đội phát hiện dấu giày bẩn ở mái sau, đi dọc mép tôn đến cửa sổ phòng ngủ. Chốt bị vặn nát. “Ai đó vẫn ra vào cách đây vài ngày,” anh kết luận. “Có thể người ấy nghĩ đứa bé là… của mình?” Câu nói bỏ lửng. Mực lúc này đã bớt gầm, nhưng mỗi khi ai đến gần nôi, nó lại chen vào giữa, như vạch ranh: trong — ngoài.

Đến gần sáng, khi các anh công an thu dọn máy móc, Dũng đến gần Sơn: “Tôi sẽ cho người ở lại canh. Hai anh chị nên về phòng khách, khóa cửa phòng này, để chó với một người ở lại. Tôi muốn xem 2 giờ 13 đêm nay liệu có… chuyển động.” Sơn gật, nhưng trong lòng đặc quánh nỗi ám ảnh: giọng thì thào ấy — “Suỵt… đừng đánh thức nó…” — không phải hăm dọa. Nó năn nỉ, như một kẻ khát hơi ấm.

Hân hỏi khẽ: “Nếu cô ta quay lại? Nếu cô ta muốn bế con?” Dũng không trả lời. Ánh mắt anh lướt qua Mực. Con chó trông như đã già thêm một đêm, nhưng trong đáy mắt là ngọn lửa dẻo dai của giống loài từng sống cạnh con người hàng nghìn năm: nó hiểu, và nó sẽ đứng giữa.

Cả ngày hôm đó, căn nhà như được quấn băng. Các cửa sổ thay chốt, lỗ thông gió bịt lưới thép, mái hiên có người canh. Hân và bé được đưa sang phòng khách. Mực không chịu rời nôi, nên họ chuyển nôi ra khỏi phòng ngủ, đặt giữa phòng khách, dưới bóng đèn trần vàng vọt. Dũng ngồi ở ghế đối diện, trước mặt là máy quay, bên hông là bộ đàm; một anh khác nằm phục sau tấm màn, mắt không rời camera đặt sẵn nhắm vào khe tường đã gỡ nẹp. Sơn đứng tựa tường, tay siết gậy đến tê mỏi.

2 giờ 05, cả căn nhà như co lại. Gió ngừng, bóng đèn trần phát một tiếng “tách” khô rang. Dũng ra hiệu tất cả im lặng. 2 giờ 10, Mực đứng dậy. Nó bước vòng quanh nôi, chậm như đo sàn. 2 giờ 12, nó dừng, đầu quay về phía phòng ngủ tối thẫm. Mặc dù nôi đã chuyển, ánh nhìn của nó vẫn cắm vào ô cửa mở vào khoảng đen, nơi cái khe tường đã bị buộc giẻ tạm.

2 giờ 13. Một tiếng “rẹt” khẽ như sợi vải bị kéo. Giẻ nhúc nhích. Mực gầm ngay tức khắc, nhảy tới. Dũng ra hiệu “đợi”. Từ sau tấm giẻ, một bàn tay thò ra, gầy, bám đất, móng tay dính bụi đen. Rồi một khuôn mặt lộ dần: mắt lún sâu, tóc bết vào da đầu, đôi môi nứt như sa mạc. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải sự hoang dại ấy, mà là cách đôi mắt dừng lại ở nôi — giống một cơn khát được định nghĩa bằng hình hài. Cô ấy thì thầm, như lần trước: “Suỵt… đừng đánh thức nó… mình chỉ nhìn thôi…”

Dũng tiến thêm một bước, đèn rọi chéo để không làm bé giật mình. “Cô tên gì? Ra khỏi đó, an toàn. Không ai làm cô đau.” Cô gái lắc đầu thật nhẹ, mắt không rời nôi. “Đừng ồn…” Cô thò tay thêm chút nữa, như muốn chạm cạnh nôi dù khoảng cách còn xa. Mực gầm, nhưng không vồ. Nó đứng chặn, sẵn sàng cắn nếu tay ấy vượt quá ranh.

“Cô ấy là cháu người chủ cũ?” Sơn buột miệng. Cô gái giật mình nhìn anh, ngơ ngác, đôi môi mấp máy. “Người ta… lấy nó đi,” cô khẽ nói, “họ nói đứa của mình… không…” Lời vỡ ra, rối như sợi chỉ. Dũng ra hiệu giảm ánh sáng. Anh bước vòng sang bên hông, tránh để cô bị chói. “Cô đã ở đây bao lâu?” — “Hai mươi mấy đêm. Nửa đêm… nó thở… giống…” Cô khụy người xuống, như chính ký ức của mình làm đầu gối bật khóa. Những vạch đếm trong vách bỗng hiện về, mỗi vạch là một đêm nhìn trộm, một lần ghé sát để nghe một sinh linh ngủ.

“Cô ra đây, rồi nói,” Dũng nói, giọng mềm đi. “Ở đó nguy hiểm. Có đinh, có gỗ mục. Còn bé cần ngủ.” Cô gái ngước lên. Trong một giây, ánh mắt cô chạm ánh mắt Mực. Con chó bỗng thôi gầm. Nó rút một bước, nhưng vẫn chắn nửa lối. Cô lần tay ra, vừa lúc một chiếc núm vú giả cũ rơi khỏi tay áo, lăn lóc trên sàn. Hân ôm con chặt hơn, nấc khẽ. Sơn bước lên, không dám tiến quá nhanh. “Cô ấy… chỉ muốn nghe tiếng trẻ con,” Hân nói, giọng run mà đầy thương xót, “nhưng đây không phải cách.”

Dũng ra dấu. Hai anh công an áp sát từ hai bên, không ồn ào, kiên nhẫn như người gỡ một cái bẫy. “Cô tên gì?” — “Vy,” cô đáp, lần đầu nói rõ. “Họ bảo con… của Vy không còn. Ở bệnh viện. Nhưng… Vy nghe tiếng khóc. Ở đây.” Câu sau vỡ thành khóc. Dũng gật, nói chậm: “Vy ơi, tụi tui sẽ đưa cô đi khám, tìm người thân. Ở đây có em bé, nhưng không phải con cô. Cô làm vậy sẽ làm bé sợ. Ra đây, được không?” Cô nhìn nôi thêm một nhịp, như nhấp một ngụm nước cuối cùng sau sa mạc. Rồi cô bò ra, từng chút. Mực lùi đúng một khoảng, nhường lối nhưng mắt không rời bàn tay ấy.

Khi Vy ra khỏi khe, mùi mốc dội lại. Ánh đèn phơi bày những vết xước dọc cánh tay, những đốm bầm. Cô nhỏ bé đến tội. Dũng khoác áo khoác của mình lên vai cô, tránh để cô lạnh. “Đi thôi,” anh nói. Trước khi bước, Vy quay lại, nhìn nôi, thì thầm lần cuối: “Suỵt…” Mực rít nhẹ — không còn gầm, mà như đáp lời cảnh giác. Hân quay mặt đi, nước mắt rơi không thành tiếng.

Sau đêm ấy, thợ đến bít toàn bộ khoang rỗng, thay sàn mới. Dũng liên hệ gia đình chủ cũ và bệnh viện; câu chuyện dần rõ: Vy từng có thai, sảy muộn trong một ca cấp cứu khiến cô trượt dài vào trầm cảm. Họ tưởng cô ổn khi về quê, không ngờ cô quay lại thành phố, tìm đến căn nhà quen thuộc, sống trong những vách gỗ như loài dơi, lấy tiếng thở trẻ thơ làm dây buộc với thực tại. Sơn và Hân chuyển nôi vào phòng riêng, lắp camera khắp nhà. Nhưng người bảo mẫu vững vàng nhất vẫn là Mực. Nó không còn gầm lúc 2 giờ 13. Nó nằm cạnh nôi, thỉnh thoảng khịt mũi như nhắc: có tôi ở đây.

Một tháng sau, lúc đưa bé đi chích ngừa, Hân nhìn qua cửa sổ bệnh viện thấy Dũng đang nói chuyện với Vy — giờ sạch sẽ, tóc cột gọn, mắt vẫn sâu nhưng sáng hơn. Vy bế một con búp bê vải, cười một nụ cười nhỏ. Hân không bước lại. Chị chỉ áp má vào con, nghe tiếng thở phập phồng của một sinh linh đang lớn dần, cảm ơn con chó đã nhìn thấy điều mà người lớn không dám đối diện: đôi khi cái ác không ở dưới gầm giường; dưới đó chỉ có nỗi đau không biết đặt vào đâu. Và nhiệm vụ của những kẻ canh gác — dù là người hay là chó — không chỉ là xua đuổi, mà còn là chỉ thẳng vào bóng tối để người ta biết phải bít lại, chữa lành, và học cách khép cửa đúng giờ.

Trời ơi, không thể tin nổi đây là cách anh họ l//ớp 8 ti/ễn b//é g//ái 8 tuổi về trời, tannhan quá…

Thanh Hóa – Liên quan đến vụ việc phát hiện th-i th-ể một bé gái trong bao tải, sự việc được xác định xảy ra tại nhà ông bà nội của nạn nhân.

Ngày 22/9, Viện Kiểm sát Nhân dân tỉnh Thanh Hóa cho biết đã cử kiểm sát viên tham gia kiểm tra hiện trường và tiến hành giám định vụ việc có dấu hiệu “gi-ết ng-ười” xảy ra tại thôn Hoạch Thôn, xã Yên Định, tỉnh Thanh Hóa.

Theo kết quả xác minh ban đầu: do bố mẹ đi làm việc tại Đài Loan (Trung Quốc), cháu T.Q.V (SN 2012) và em trai T.Q.T (SN 2017) ở cùng ông bà nội.

Khoảng 7h sáng 20/9, chị N.T.T (SN 1994) đưa hai con là T.Q.A và T.Đ.D đến gửi ông bà nội trông giúp. Bố cháu V. là anh ruột của bố cháu A.

Trong ngày, 4 cháu gồm V., A., D. và T. cùng chơi tại nhà. Đến hơn 14h, ông bà nội ra đồng gặt lúa, cháu V. ở nhà trông các em. Trong lúc vui chơi, V. và A. phát sinh mâu thuẫn, dẫn đến cãi vã và xô xát. Sau đó, V. đã dùng vật dụng gây thương tích nghiêm trọng cho A.

Khi bà nội trở về không thấy cháu A., liền hô hoán mọi người tìm kiếm và phát hiện cháu trong bao tải được cất giấu ở vườn sau nhà.

Anh họ sát hại bé gái 8 tuổi rồi nhét vào bao tải phi tang ở góc vườn

Tại cơ quan chức năng, cháu V. khai nhận thành khẩn và chỉ rõ các vị trí liên quan tại hiện trường. Lời khai phù hợp với chứng cứ thu thập được.

Diễn viên Huỳnh Anh Tuấn đ;ột quỵ tim, não, chia sẻ 1 biểu hiện mà nhiều người hay bỏ qua

Sau quãng thời gian tập trung điều trị ở Cần Thơ, diễn viên Huỳnh Anh Tuấn được xuất viện, dự kiến trở lại các nền tảng mạng xã hội trong tuần tới.

Trao đổi với chúng tôi, quản lý cho biết diễn viên Huỳnh Anh Tuấn chính thức xuất viện hôm 16.9, kết thúc đợt điều trị vật lý trị liệu tại Cần Thơ. Trước đó, sau khi gặp biến cố đột quỵ, nam nghệ sĩ gác lại công việc để tập trung nghỉ ngơi, phục hồi. Sau hơn 1,5 tháng, sức khỏe của sao phim Hương phù sa cải thiện rõ rệt.

Diễn viên Huỳnh Anh Tuấn xuất viện, sức khỏe hiện tại ra sao sau đột quỵ? - Hình 1

Huỳnh Anh Tuấn rạng rỡ sau khi được xuất viện . ẢNH: FBNV

Diễn viên Huỳnh Anh Tuấn ở hiện tại

Theo dự kiến, Huỳnh Anh Tuấn sẽ xuất hiện trở lại trên các nền tảng mạng xã hội vào tuần tới. Quản lý cho biết thêm định hướng sắp tới của ê kíp sẽ không tập trung vào các video nấu ăn. Thay vào đó, nam diễn viên và các cộng sự sẽ thực hiện những clip với nội dung chữa lành, chia sẻ về hành trình hồi phục của anh khi qua cơn “thập tử nhất sinh”.

Vì giọng nói và tay phải của diễn viên Huỳnh Anh Tuấn vẫn cần thêm thời gian hồi phục hoàn toàn trong 3 – 6 tháng tới, do đó quản lý sẽ tiếp tục đồng hành cùng anh trong thời gian này.

Trên trang cá nhân, người đại diện cũng chia sẻ khoảnh khắc đón sao phim Domini: Lối thoát cuối cùng trở về nhà sau quãng thời gian tập trung điều trị. Có thể thấy vẻ ngoài của Huỳnh Anh Tuấn rạng rỡ hơn. Anh có thể đi lại, thoải mái trò chuyện cùng mọi người. Nhiều khán giả nhận ra ngoại hình của sao nam 6X ốm hơn so với trước đây, đồng thời mong anh cải thiện sức khỏe hơn để trở lại với các dự án nghệ thuật.

Diễn viên Huỳnh Anh Tuấn xuất viện, sức khỏe hiện tại ra sao sau đột quỵ? - Hình 2

Nam diễn viên nhận được lời động viên từ phía người hâm mộ sau biến cố sức khỏe . ẢNH: FBNV

Mua vitamin và thực phẩm chức năng

Kể từ khi gặp biến cố đột quỵ, tình hình sức khỏe của Huỳnh Anh Tuấn luôn nhận được sự quan tâm của khán giả. Thời gian qua, diễn viên Hương phù sa vắng bóng trên các nền tảng mạng xã hội để tập trung tập vật lý trị liệu.

Quản lý là người thay anh quản lý các kênh, thực hiện những clip nấu ăn để giữ lửa căn bếp vốn là tâm huyết của nam nghệ sĩ. Gần đây, người này thông báo dừng việc nấu ăn vì thấy bản thân không đủ sức và không phù hợp để duy trì công việc.

Trong giai đoạn nghệ sĩ Huỳnh Anh Tuấn vắng bóng, nhiều tin đồn thất thiệt liên quan đến anh xuất hiện với mục đích “câu like”. Điều đó khiến người hâm mộ hoang mang, buộc ê kíp phải lên tiếng đính chính. Điển hình là hôm 11.9, quản lý từng phải đăng bài làm rõ: “Tin anh Tuấn mất là tin đồn thất thiệt, dù đã nhiều lần khẳng định nhưng im ắng vài hôm thì tin này lại xuất hiện khiến nhiều người hoang mang, bàn tán. Anh Tuấn vẫn khỏe”.

Tính đến nay, nam diễn viên đã có hơn 30 năm gắn bó với màn ảnh.

Nhắc đến thế hệ diễn viên thập niên 1990, khán giả khó có thể quên Huỳnh Anh Tuấn – người từng được mệnh danh là “soái ca màn ảnh Việt” bởi ngoại hình điển trai, lối diễn xuất cuốn hút và phong thái lịch lãm.

Diễn viên góp mặt trong nhiều bộ phim truyền hình ăn khách như Người đẹp Tây Đô, Lời thề đất mũi, Bến sông trăng, Cổng mặt trời… để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người hâm mộ. Tính đến nay, Huỳnh Anh Tuấn đã có hơn 30 năm gắn bó với màn ảnh.

Tài tử Việt khiến khán giả say đắm một thời: Đột quỵ ở tuổi 57, đời tư cực bí ẩn - Hình 1

Diễn viên Huỳnh Anh Tuấn là một trong những gương mặt lãng tử nổi bật nhất của màn ảnh Việt những năm 1990

Tài tử Việt khiến khán giả say đắm một thời: Đột quỵ ở tuổi 57, đời tư cực bí ẩn - Hình 2

Huỳnh Anh Tuấn từng đóng nhiều phim như Những đứa con thành phố, Hương phù sa…

Những năm gần đây, nam diễn viên tập trung dành thời gian phát triển các kênh mạng xã hội , trổ tài nấu ăn. Kể từ khi lấn sân sang làm clip trên TikTok, Huỳnh Anh Tuấn nhanh chóng chiếm được cảm tình của khán giả nhờ lối nói chuyện dí dỏm, duyên dáng. Diễn viên thường xuyên tương tác, phản hồi bình luận bằng những câu trả lời hài hước, tạo nên hình ảnh gần gũi và đời thường.

Tháng 7 vừa qua, thông tin Huỳnh Anh Tuấn bị đột quỵ ở tuổi 57 khiến nhiều khán giả không khỏi bàng hoàng. Nam diễn viên đang tập hỗ trợ phục hồi chức năng, sức khỏe đang dần tiến triển tốt lên. Quản lý từng chia sẻ về tình trạng của nam diễn viên đang hồi phục.

“Anh chưa hồi phục hoàn toàn nên bác sĩ không cho làm việc ảnh hưởng tới hơi thở, giọng nói của anh. Cập nhật với cả nhà tình hình sức khỏe của anh Tuấn hiện phục hồi rất tốt. Các bác sĩ nói anh sẽ sớm quay trở lại thôi. Nhưng theo quan điểm của em thì anh phải mất ít nhất 2 tháng nữa mới gặp gỡ mọi người được.

Em có hỏi ý anh rồi, là có muốn xuất hiện lại chưa thì anh lắc đầu. Ý là anh không muốn gặp mọi người với giao diện chưa chỉn chu nên em và ê-kíp rất tôn trọng quan điểm của anh. Tất cả việc tụi em đang làm đều xuất phát từ mong muốn của anh Tuấn. Anh đã di chuyển về Cần Thơ được hơn 10 ngày rồi để bác sĩ tiện hỗ trợ phục hồi các chức năng. Dự kiến anh sẽ ở đây 1 tháng rồi quay trở lại thành phố Hồ Chí Minh”, quản lý nam diễn viên chia sẻ.

Tài tử Việt khiến khán giả say đắm một thời: Đột quỵ ở tuổi 57, đời tư cực bí ẩn - Hình 3

Đầu tháng 7/2025, Huỳnh Anh Tuấn bị đột quỵ trong nhà vệ sinh

Tài tử Việt khiến khán giả say đắm một thời: Đột quỵ ở tuổi 57, đời tư cực bí ẩn - Hình 4

Nam diễn viên đang tập hỗ trợ phục hồi chức năng, sức khỏe đang dần tiến triển tốt lên

Trong suốt quá trình hoạt động nghệ thuật, Huỳnh Anh Tuấn được đánh giá là người sống kín tiếng. Được biết nam diễn viên đã trải qua 2 cuộc hôn nhân. Anh đã có bốn con chung với người vợ đầu tiên. Tới năm 2016, Huỳnh Anh Tuấn kết hôn lần thứ 2 với một nữ diễn viên. Tuy nhiên, nam diễn viên chưa từng công khai hình ảnh vợ con với truyền thông.

Anh từng chia sẻ: “Tôi không cho phép mình lợi dụng tình cảm của người hâm mộ để làm điều sai. Là nghệ sĩ, tôi luôn đặt đạo đức lên hàng đầu”. Không ngoa khi nói rằng, anh là một trong những tài tử có cuộc sống riêng bí ẩn nhất showbiz Việt .

Tài tử Việt khiến khán giả say đắm một thời: Đột quỵ ở tuổi 57, đời tư cực bí ẩn - Hình 5

Dù nổi tiếng, Huỳnh Anh Tuấn chưa bao giờ phô trương đời tư

Tài tử Việt khiến khán giả say đắm một thời: Đột quỵ ở tuổi 57, đời tư cực bí ẩn - Hình 6

Huỳnh Anh Tuấn quay nhiều vlog ẩm thực, được khán giả yêu mến vì tính cách gần gũi, thân thiện

Tài tử Việt khiến khán giả say đắm một thời: Đột quỵ ở tuổi 57, đời tư cực bí ẩn - Hình 7

Diễn viên Huỳnh Anh Tuấn tích cực điều trị sau đột quỵ

Tôi bắt gặp chồng mình ngủ với bạn thân nhất của tôi nên tôi ngủ với chồng cô ấy, nhưng 2 năm sau biến cố ập đến

Đêm đó, tôi đứng giữa hiên nhà, mưa tạt vào mặt như ai đó cố tình giội một sự tỉnh táo lên đầu mình, và tôi hiểu một điều: có những vết nứt tưởng như đến từ kẻ phản bội trước mặt, nhưng thật ra lại nằm sâu trong chính mình từ rất lâu. Hai năm trước, tôi đã chọn cách trả đũa—và tưởng như đã thắng. Nhưng chiến thắng nào xây trên cát, cuối cùng cũng sẽ bị sóng cuốn đi. Và cơn sóng của đời tôi ập đến vào đúng lúc tôi tưởng mình an toàn nhất.

Tôi tên là Linh. Năm đó tôi hai mươi chín tuổi, có một cuộc hôn nhân tưởng chừng êm ấm, một căn hộ nhỏ có cửa sổ nhìn ra sông, và một người bạn thân—Mai—đi cùng tôi từ thời đại học. Chúng tôi học chung ngành kiến trúc, rồi rời trường với hai lối rẽ: tôi vào một công ty thiết kế nội thất, còn Mai cưới sớm, mở một tiệm hoa nhỏ ở góc phố. Chồng tôi, Huy, thuộc kiểu người dịu dàng, ít nói. Tôi tin Huy, như cách người ta tin vào nhịp đập của chính trái tim mình: đều đặn và trung thành.

Rồi một buổi tối, tôi tan ca muộn, trở về căn hộ bằng chiếc ô tô mượn tạm của công ty vì trời mưa. Cửa không cài chốt. Tôi nhớ mình đã nhíu mày: Huy không bao giờ quên chốt cửa. Trong bóng tối lốm đốm ánh đèn đường, tôi nghe tiếng cười—tiếng cười tôi quá quen—của Mai. Tôi đứng sững lại, tay tôi đặt lên công tắc đèn nhưng lại không bật. Có một thứ ánh sáng khác—mờ, vàng, ấm—rò ra từ phòng ngủ. Tôi bước đến, như một người lạc trong mơ. Cánh cửa khép hờ, và cảnh tượng bên trong khiến không khí trong phổi tôi rỗng toác.

Không có la hét. Không có vỡ đổ. Họ chỉ ngước lên, tròn mắt. Tôi nhìn Mai trước, rồi nhìn Huy, như nhìn hai kẻ lạ. Tôi không nhớ mình đã nói gì đêm ấy. Tôi chỉ nhớ sau đó tôi đi, lái xe trong mưa, nước đường và nước mắt hòa vào nhau. Tôi đến tiệm hoa của Mai—ngẫm lại thì thật mỉa mai—rồi ngồi thừ trong bóng tối của những cánh hồng chưa kịp bó. Trên bàn, điện thoại rung, tin nhắn của Huy: “Anh xin lỗi.” Tin nhắn của Mai: “Linh, tớ…”. Tôi tắt máy.

Ba ngày sau, trong một sự tỉnh táo méo mó, tôi gặp Khang—chồng của Mai—ở quán cà phê gần hồ. Khang biết chuyện. Không phải do Mai thú nhận, mà do một bức ảnh nhòe tình cơ rơi khỏi ví của Huy khi Khang đến nhà tôi tìm Mai. Khang cười—một kiểu cười như gió đi qua kính vỡ. “Em tính sao?” anh hỏi. Tôi nghe mình nói một điều mà sau này mỗi lần nhớ lại, tôi đều vừa rùng mình, vừa cảm thấy đó là bước ngoặt: “Nếu họ muốn phá hỏng mọi thứ, tại sao chúng ta phải đứng yên nhìn?”

Chúng tôi không lập kế hoạch dài dòng. Một sự trả đũa giản đơn, sạch gọn, như đặt lại cán cân công bằng bằng cách vứt vào đó một cục đá tương xứng. Đêm ấy, tôi và Khang ở cùng nhau. Không có tình yêu. Không có lãng mạn. Chỉ là hai con người bấu víu vào cơ chế đơn giản nhất của nỗi đau: khiến kẻ khác đau y như mình. Sáng ra, khi bầu trời xám xịt xung quanh thành phố như một vết bầm lớn, tôi nhận ra điều đáng sợ nhất: cảm giác thắng thế. Nó bứt khỏi lồng ngực tôi như một con chim dữ, đập cánh rào rào.

Tôi trở về nói với Huy: “Em biết. Và em cũng làm điều tương tự.” Khuôn mặt anh trắng bệch, rồi xám lại. Tôi tưởng tượng có lẽ anh sẽ xin lỗi, sẽ giải thích, sẽ níu kéo. Nhưng Huy chỉ lặng lẽ gật đầu, như nhận một bản án mà anh biết mình xứng đáng. “Chúng ta tạm xa nhau,” tôi nói. Chúng tôi chia nhà, chia đồ, chia thời gian. Mai biến mất khỏi đời tôi như một bông hoa bị gió bứt khỏi cành. Khang dọn về nhà bố mẹ đẻ một thời gian.

Hai năm sau, tôi đã thay đổi công việc, lên chức, chuyển đến một căn hộ khác, trồng cỏ Nhật trên ban công và học cách pha cà phê pour-over. Tôi tin mọi thứ đã dần bình thường. Cho đến một buổi chiều, tôi nhận cuộc gọi từ một số lạ. Giọng nữ ở đầu dây, khàn và chậm: “Chào cô Linh, tôi là mẹ của Mai.” Một khoảng lặng ngắn, rồi bà nói tiếp: “Mai… không qua khỏi. Bác sĩ nói là u não. Con bé giấu mọi người. Trước khi đi, nó nhờ tôi đưa cho cô một bức thư.”

Tôi ngồi bất động rất lâu. Cơn sóng ập đến từ trống rỗng—không phải từ dằn vặt cũ, không phải từ thù hận. Nó đến từ một câu hỏi đột ngột như sấm: nếu những gì chúng ta thấy chỉ là bề mặt, thì tôi đã trả đũa điều gì, và bằng cái giá nào?

Tôi nhận bức thư vào một chiều trời đặc quánh mùi mưa. Mẹ Mai đứng trước cửa, tay nắm chiếc túi vải, mắt đỏ. Bà đưa cho tôi một phong bì trắng, góc đã sờn. “Nó dặn tôi, nếu có ngày nào đó—” Bà dừng lại, cố nuốt nước mắt— “—hãy đưa cho con.” Tôi mời bà vào, pha trà, nhưng cả hai chúng tôi đều không uống. Bà ngồi rất thẳng, đôi bàn tay khô gầy đặt trên đầu gối như cầu nguyện. Khi bà rời đi, căn phòng trống rỗng đến mức tiếng kim đồng hồ cũng như vỡ ra.

Tôi cầm phong bì, lưỡi kéo chạm vào giấy. Tôi nghĩ về bao nhiêu lời muốn nghe mà đã không còn cơ hội; bao nhiêu câu hỏi muốn hỏi mà bây giờ trở thành vô nghĩa. Tờ giấy mở ra, chữ Mai nghiêng nghiêng như cánh hoa:

“Linh,

Nếu cậu đọc lá thư này, nghĩa là tớ đã thất hứa lần cuối cùng: không kịp giải thích mọi thứ khi còn ở đây. Tớ biết cậu sẽ cười nhạt: giải thích để làm gì. Nhưng tớ vẫn muốn nói.

Tớ đã bị chẩn đoán u não cách đây ba năm. Ban đầu nhỏ, bác sĩ bảo có thể chịu đựng được một thời gian trước khi phẫu thuật. Tớ sợ. Tớ sợ chết, sợ mất trí, sợ nhìn đời trôi qua như khúc phim chậm. Tớ giấu Khang. Tớ giấu cả cậu. Tớ muốn sống như một người bình thường thêm một chút.

Huy là người đầu tiên biết. Không phải vì tớ cố tình tìm anh ấy. Tình cờ thôi: tháng ấy cửa tiệm hoa xuống khách, tớ nhận thiết kế trang trí cho một dự án nội thất, và người phụ trách là Huy. Khi dự án kết thúc, tớ ngất giữa buổi họp tổng kết. Huy đưa tớ vào viện. Từ đó anh ấy hỏi han, dẫn tớ đi chụp, đi khám. Tớ không nghĩ gì… cho đến khi lần đầu tớ thấy Linh, cậu ấy và tớ vừa giống nhau vừa khác nhau đến lạ. Tớ muốn cậu dựa vào ai đó khi tớ… không còn bên cậu. Nghe thật ngớ ngẩn phải không?

Nhưng mọi thứ trượt khỏi tay. Trong một tối tớ hoảng loạn vì kết quả chụp xấu hơn, Huy ôm tớ, bảo đừng sợ. Cậu biết phần còn lại rồi. Tớ không biện minh. Tớ đã phản bội cậu. Tớ chỉ muốn cậu biết: có một phần trong tớ không phải vì dục vọng hay thiếu thốn, mà vì sợ hãi và yếu đuối. Và có lẽ vì tớ ích kỷ: tớ muốn một người nhìn tớ không như một bệnh nhân.

Khi cậu nói với tớ: ‘Tớ biết’, tớ đã nghĩ cậu sẽ mắng, sẽ tát tớ. Cậu không làm thế. Cậu biến mất. Tớ biết cậu đau đến mức không còn lời. Vài tuần sau, Khang rời nhà. Thế giới của bốn chúng ta sụp đổ như một mô hình học sinh bày tạm trên bàn. Tớ đáng bị như vậy.

Nhưng tớ nghe nói cậu và Khang… Tớ không biết cảm xúc của tớ là gì. Tớ không có quyền. Chỉ là, Linh ơi, cái vòng tròn trả đũa ấy, nó không dừng lại đâu. Nó nghiền mọi thứ thành bột. Và rồi một ngày, khi cậu nhìn lại, cậu sẽ thấy chính cậu cũng bị nghiền nát.

Tớ sắp mổ. Tỷ lệ tốt không nhiều. Nếu tớ đi, cậu hãy đừng ghét tớ thêm nữa. Cậu hãy ghét tớ ít đi một chút, như người ta tha thứ cho một kẻ ngu ngốc. Tớ để lại cho cậu chìa khóa tủ gỗ ở tiệm, ngăn dưới cùng. Trong đó có một hộp nhỏ: mấy tấm ảnh chúng mình thời sinh viên, và một cuốn sổ tớ chưa bao giờ dám đưa cậu. Tớ muốn cậu giữ.

Tớ xin lỗi.

Mai.”

Tôi đọc đi đọc lại nhiều lần, từng câu chữ như giọt mưa rơi xuống sàn nhà vắng, từng giọt một. Có những chi tiết tôi chưa từng biết: Huy đưa Mai đi khám; Mai mang trong người khối u suốt ba năm; chìa khóa tủ gỗ. Có những điều tôi nghĩ mình biết nhưng giờ không chắc: lý do của Huy, lý do của Mai, và cả lý do của chính tôi.

Tối ấy, tôi đến tiệm hoa. Cửa cuốn kéo lên, bụi phủ một lớp mỏng trên bàn quầy, trên bình thủy tinh, trên mấy cuộn dây ruy băng màu. Tủ gỗ ở góc, đúng loại tủ mộc mạc Mai thích—màu gỗ sẫm và mùi nhựa cây phảng phất. Chìa khóa mở một tiếng “tạch” nhẹ như tắc lưỡi. Ngăn dưới cùng có một hộp giấy cũ buộc dây. Bên trong là những tấm ảnh: chúng tôi mặc áo mưa nilon bốn nghìn đồng, cười nhòe dưới cơn mưa ký túc; chúng tôi ngủ gục trên bàn vẽ; chúng tôi ngồi sau xe bus tuyến 33, tóc bay rối. Có cả một bức ảnh mờ chúng tôi ôm nhau, phía sau là bức tường vẽ phấn: “Nếu lạc nhau, gặp lại ở đây.”

Cuốn sổ là thứ làm tôi dừng thở. Trang đầu là câu: “Những điều muốn nói với Linh.” Rồi là những danh sách vụn vặt: “Món bún bò đầu hẻm Linh thích”, “Ngày Linh bảo muốn đi Kyoto nhưng chưa bao giờ rảnh”, “Khi Linh buồn thì im lặng, đừng hỏi ‘có sao không?’ mà hãy pha trà gừng”. Giữa sổ là một trang viết đậm, không ngay hàng: “Tớ sợ, Linh ơi. Tớ sợ cậu thấy tớ tàn phai. Tớ muốn cậu nhớ tớ khi tớ còn là tớ.”

Tôi ngồi giữa tiệm hoa, bật đèn vàng. Thành phố ngoài kia vẫn ồn, nhưng trong không gian này, tôi như đang chìm vào một bể nước yên. Tôi hiểu rằng tôi đã nhìn mọi việc như những đường thẳng: phản bội → trả đũa → cân bằng. Nhưng thực tế là một mạng lưới dây leo rối rắm: bệnh tật, sợ hãi, chăm sóc, yếu đuối, im lặng. Tôi thấy mình ở giữa mạng lưới ấy, cầm con dao nhỏ và cắt bừa mọi sợi dây, tưởng rằng cắt là giải phóng. Chỉ khi sợi dây cuối cùng rơi xuống, tôi mới phát hiện mình cũng đang treo lơ lửng.

Tôi gọi cho Khang. Chúng tôi gặp ở bờ hồ như hai năm trước, chỉ khác là bờ nước giờ loang ánh đèn của một công trình mới. Khang gầy đi, mắt hõm sâu như thiếu ngủ triền miên. Tôi đưa anh bức thư. Anh đọc, bàn tay siết lại từng đoạn. “Anh không biết,” anh nói, giọng khàn. “Anh thật sự không biết.” Tôi gật đầu. “Em cũng không.” Chúng tôi ngồi im rất lâu. Cuối cùng, tôi nói: “Em muốn dừng cái vòng tròn này.” Khang thở dài, như vừa thở ra một viên đá cứng nghẹn trong cổ: “Anh cũng vậy.”

Nhưng đời không dừng vì mong muốn. Đó là lúc biến cố thứ hai gõ cửa, không ồn ào như một cơn bão, mà lặng lẽ như một giọt nước bào mòn đá: tôi phát hiện mình mang thai.

Tin nhắn hiện lên trên que thử: hai vạch đỏ. Tôi nhìn nó như nhìn một tín hiệu lạ từ hành tinh khác. Lịch trong đầu chạy ngược, những ngày tháng xếp hàng như những viên đá trong trò chơi búng tay—và rồi bức tường sự thật lặng lẽ trồi ra: thời điểm không trùng với Huy. Nó trùng với một đêm đã được niêm phong bằng ký ức lẫn lộn và giận dữ—đêm tôi ở cùng Khang. Tôi ngồi bệt xuống sàn phòng tắm, lưng dựa vào gạch lạnh, và lần đầu tiên sau hai năm, tôi khóc không vì giận, mà vì sợ.

Tôi kể cho Khang ở một quán bún cá bình dân, nơi người ta nói chuyện to và cười to, nơi mùi thì là và nước dùng át đi mùi của tin xấu. Khang sững lại, bát bún trên tay anh như dừng ở giữa không trung. Anh đặt xuống, nhìn vào mắt tôi thật lâu, như muốn tìm trong đó một lối thoát. “Anh… sẽ chịu trách nhiệm,” Khang nói. Từ ấy nặng nề rơi xuống bàn giữa chúng tôi. Tôi lắc đầu: “Không ai ‘chịu trách nhiệm’ cho một sinh mệnh bằng cách gồng mình như gánh nợ. Nếu làm, phải là vì muốn.”

Hội thoại của chúng tôi bị cắt bởi tiếng điện thoại: Huy gọi. Tôi chưa nói với anh về bức thư của Mai, về cái thai, về những đêm tôi nghĩ mãi về từ “tha thứ”. Tôi hẹn Huy gặp ở công viên. Anh đến, vẫn chiếc áo khoác xanh rêu quen thuộc, mắt thâm quầng. Chúng tôi ngồi trên ghế đá. “Anh đọc cáo phó của Mai,” Huy mở lời. “Anh đến tang lễ, nhưng… anh sợ gặp em.” Tôi kể cho anh về thư của Mai. Mặt Huy co lại như ai đó vừa khâu một vết chỉ thô vào da. “Anh đã sai,” anh nói. “Sai từ đầu—khi giữ bí mật giúp Mai mà không nói với em. Anh tưởng mình đang làm điều đúng: không làm em lo. Rồi… mọi thứ đi quá xa.” Tôi gật đầu. Trong lòng, một chiếc cân nhỏ lắc lư, không còn vì giận nữa, mà vì chiếc bóng của hiểu ra.

Tôi hít sâu. “Em có thai.” Huy nhìn tôi, đôi mắt run lên như giọt nước sắp rơi. Anh hiểu ngay. Có lẽ chưa bao giờ giữa chúng tôi từng có một sự thấu hiểu nào tàn nhẫn hơn lúc đó. “Của Khang,” tôi nói. Huy gật đầu chậm rãi. Chúng tôi cùng nhìn về phía hồ nơi một cặp chim bồ câu đang nhảy nhót. Cuối cùng, Huy cười khẽ—một nụ cười méo mó: “Kỳ lạ là… anh thấy nhẹ đi. Như thể sự thật này, dù đau, cũng là một cánh cửa.”

Những ngày sau đó là một chuỗi quyết định nhỏ, tích tụ thành một trận động đất lặng. Tôi tới bệnh viện kiểm tra, ôm ô siêu âm trắng đen như ôm một mảnh trời đêm có ngôi sao nhỏ. Khang lặng lẽ ở hành lang. Lúc nghe tim thai, khoảnh khắc âm thanh rền nhẹ như ngoại biên của một bản nhạc, tôi nhìn anh. Anh khóc. Người đàn ông từng đi qua ly hôn, qua phản bội, qua cả tang tóc vô hình, giờ khóc như một đứa trẻ. “Anh muốn làm bố,” anh nói, ngắn gọn, thật thà. Tôi thấy trong lòng mình một cánh cửa khác mở ra.

Tôi kể cho mẹ Mai. Bà ngồi im, rồi nắm tay tôi. “Con bé Mai,” bà nói, “nếu còn ở đây, chắc nó sẽ mắng cháu vì đẩy mình vào rắc rối. Nhưng cuối cùng nó sẽ ôm cháu, bảo: ‘làm ơn đừng lặp lại lỗi của tớ, đừng để sợ hãi dẫn đường.’ Cháu hiểu ý bác không?” Tôi gật. Tôi hỏi bà có ghét tôi không. Bà lắc đầu: “Bác ghét bệnh tật. Ghét im lặng. Không ghét người.”

Một buổi sáng, tôi đứng trước mộ Mai. Gió đẩy lũ cỏ lau nghiêng một hướng. Tôi đặt xuống một bó cúc trắng. “Tớ sẽ không để sợ hãi dẫn đường nữa,” tôi nói rất khẽ. “Tớ không dám xin cậu tha thứ. Nhưng tớ sẽ sống tử tế hơn để có ngày dám đến đây mà không cúi mặt.” Đáp lại, chỉ có tiếng gió xào xạc và một đám mây trôi chậm.

Huy chuyển công tác sang một chi nhánh khác. Trước khi đi, anh đến gặp tôi lần cuối. “Anh sẽ không biến mất,” anh nói, “nhưng anh sẽ để em có không gian. Khi nào em cần một người mang thùng đồ, hay sửa ổ điện, hay chỉ ngồi im nghe nhạc, gọi anh. Không vì nghĩa vụ, mà vì phần của chúng ta từng là thật.” Tôi ôm anh, lần đầu tiên sau hai năm, và đóng lại một cánh cửa đã gõ lốc cốc quá lâu.

Tôi và Khang không cưới ngay. Chúng tôi đi chậm như những người vừa học lại cách bước trên mặt đất đã từng nứt. Khang dọn đến căn hộ của tôi ba đêm mỗi tuần, mang theo một chiếc ghế bành cũ anh nhặt ở chợ đồ cũ, bảo “để con ngồi đọc truyện sau này.” Tôi cười, tưởng tượng một đứa bé co ro trong ghế bành, giữa căn phòng ngập ánh nắng chiều.

Ba tháng sau, tôi mơ một giấc mơ lạ: tôi, Mai, Huy và Khang đứng trên bờ biển. Sóng đánh vào chân đến mắt cá. Mai quay lưng lại biển, cười, tóc cô bay như những cánh hoa trắng. “Đừng sợ,” Mai nói, đôi mắt không còn bóng đau, “biển luôn trả lại những gì nó nuốt đi, nhưng theo một cách khác.” Tôi tỉnh dậy, tay đặt trên bụng, nước mắt chảy ướt gối. Tôi lần vào bếp, pha một cốc sữa nóng, và ngồi đợi bình minh như đợi một người bạn cũ quay về.

Ngày con tôi chào đời, trời đổ mưa rào rồi tạnh nhanh, như ai đó vội rửa sạch bầu trời. Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm của con, nghe tiếng khóc bé xíu mà kiên quyết, và tôi hiểu: có những chuỗi sai lầm không cần được xóa, chỉ cần được chuyển hóa. Tôi nhắn cho Huy một tấm ảnh. Anh trả lời: “Chúc mừng hai mẹ con. Nhìn đáng yêu quá.” Khang bế con, miệng anh mấp máy những lời vô nghĩa chỉ những người lần đầu làm bố mới biết nói. Mẹ Mai đến, bồng cháu, đặt lên trán tôi một nụ hôn. “Tên nó là gì?” bà hỏi. Tôi nói: “Biển.”

Tối đó, khi bệnh viện im đi, chỉ còn tiếng giày mềm của điều dưỡng và tiếng máy đo nhịp đập, tôi viết một lá thư nhỏ, đặt vào cuốn sổ của Mai: “Tớ đã đi qua cơn sóng, Mai ạ. Không phải bằng cách chống lại nó, mà bằng cách học cách nổi. Nếu cậu ở đây, tớ tin cậu sẽ cười.”

Một cuộc đời mới bắt đầu không kèn không trống. Tôi không còn muốn thắng ai nữa. Tôi muốn dựng từng viên gạch nhỏ có tên là tin tưởng, hiểu, và cả sự dũng cảm để nói lời thật. Có lúc về đêm, tôi nghe tiếng mưa chạm lên mái, lại nhớ buổi đêm xưa cũ—nhưng thay vì chông chênh, lòng tôi phẳng như mặt nước sau cơn mưa. Tôi biết, mình sẽ dạy Biển một điều đầu tiên: nếu lỡ đánh rơi một điều gì, con đừng vội nhặt một viên đá để ném trả. Hãy cúi xuống, nhìn xem mình vấp ở đâu. Vì đôi khi, thứ khiến ta ngã không phải là hòn đá trước mặt, mà là sợi dây rối trong lòng chưa kịp tháo.

Và thế là, vòng tròn trả đũa đã khép lại. Không phải bằng một cú đo ván, mà bằng một tiếng thở ra dài, dịu. Những gì sóng lấy đi, sóng cũng trả về—ở hình hài của một sinh linh bé nhỏ, ở một trái tim đã học cách dũng cảm, và ở một tình bạn dù vỡ vụn vẫn để lại một ánh sáng mong manh đủ để dẫn lối những đêm mưa.