Home Blog

Siêu bão “Thần tốc” đang tiến vào Biển Đông là cơn bão mạnh nhất năm 2025?

JTWC dự báo bão Ragasa sẽ đạt cấp siêu bão Cấp 5 (cấp mạnh nhất theo thang Saffir-Simpson) vào ngày 24-25/9.

Siêu bão Ragasa: Cơn bão mạnh nhất năm 2025 đang tiến vào Biển Đông?

Mùa bão Tây Thái Bình Dương đang bước vào đỉnh điểm với sự xuất hiện của bão Ragasa, một hệ thống nhiệt đới mạnh mẽ hình thành ngoài khơi Philippines, có khả năng trở thành siêu bão mạnh nhất năm 2025 tại Biển Đông vào cuối tháng 9.

Theo các cơ quan khí tượng quốc tế, vào 22h ngày 18/9 (giờ Việt Nam), áp thấp nhiệt đới mang số hiệu 24W đã chính thức mạnh lên thành bão nhiệt đới Ragasa. Tên Ragasa, do Philippines đề xuất, có nghĩa là “Thần tốc”, “Tốc độ”.

Đây là cơn bão thứ 18 hoạt động tại khu vực Tây Bắc Thái Bình Dương từ đầu năm 2025, đồng thời là cơn bão thứ 4 được ghi nhận trong tháng 9.

Siêu bão Ragasa "Thần tốc" đang tiến vào Biển Đông là cơn bão mạnh nhất năm 2025? - Ảnh 1.

Dự báo đường đi của cơn bão Ragasa. Nguồn: Accuweather.

Theo Trung tâm Cảnh báo Bão Liên hợp (JTWC) của Hải quân Mỹ, hệ thống đang di chuyển về hướng Tây Bắc, tốc độ khoảng 10 km/giờ, dự kiến vượt qua eo biển Bashi giữa Đài Loan (Trung Quốc) và Philippines vào ngày 22/9, rồi tiến sâu vào Biển Đông.

“Bão Ragasa có tiềm năng phát triển nhanh nhờ điều kiện thuận lợi với nhiệt độ mặt biển trên 29°C và độ ẩm cao”, chuyên gia dự báo JTWC nhận định.

JTWC dự báo bão Ragasa sẽ đạt cấp siêu bão (Cấp 5 – cấp cao nhất theo thang Saffir-Simpson của phương Tây, sức gió mạnh trên 252 km/giờ) vào ngày 24-25/9, với áp suất trung tâm giảm xuống dưới 920 hPa.

Nếu đúng như dự báo của JTWC thì Ragasa sẽ là cơn bão mạnh nhất năm 2025 tính đến nay, vượt xa bão Wutip (hồi tháng 6, sức gió tối đa 150 km/h) và các hệ thống trước đó.

Trung tâm Dự báo KTTV quốc gia đưa tin cảnh báo

Tại Nhật Bản, Cơ quan Khí tượng Nhật Bản (JMA) cũng xác nhận dự báo tương đồng. JMA ước tính sức gió gần tâm bão đạt 162 km/giờ, và có thể tăng lên 216 km/giờ khi tiếp cận đất liền.

JMA cảnh báo bão Ragasa có thể ảnh hưởng đến đảo Kyushu (Tây Nam Nhật Bản) nếu lệch hướng đông bắc, nhưng kịch bản chính là quét qua Biển Đông, đe dọa các tỉnh miền Bắc Việt Nam và Quảng Đông (Trung Quốc).

Siêu bão Ragasa "Thần tốc" đang tiến vào Biển Đông là cơn bão mạnh nhất năm 2025? - Ảnh 2.

Hình ảnh mây vệ tinh của bão Ragasa. Dữ liệu tính đến thứ sáu, ngày 19 tháng 9 lúc 8 giờ sáng theo giờ Philippines. Nguồn: Thời báo New York (Mỹ)

Tác động tiềm ẩn của Ragasa là rất lớn. Philippines đã ban bố tình trạng khẩn cấp tại Luzon, sơ tán hàng chục nghìn dân ven biển.

Tại Việt Nam, Trung tâm Khí tượng Thủy văn Quốc gia đã đưa tin về cơn bão này lúc 9 giờ ngày 19/9, dự báo từ ngày 23/9, khu vực Bắc Biển Đông (bao gồm đặc khu Hoàng Sa) chịu ảnh hưởng trực tiếp của bão Ragasa với cường độ rất mạnh, cấp 14–16, giật trên cấp 17.

Trước đó, vào ngày 18/9, ông Nguyễn Văn Hưởng, Trưởng phòng Dự báo Thời tiết thuộc Trung tâm Dự báo KTTV quốc gia, đã cung cấp thông tin ban đầu về cơn bão Ragasa. Theo ông Hưởng, đây là một cơn bão mạnh, dự kiến đổ bộ trực tiếp vào đất liền Việt Nam, gây gió mạnh và mưa lớn tại khu vực Bắc Bộ, cùng các tỉnh từ Thanh Hóa đến Huế.

Cơn bão “Thần tốc” này không chỉ đánh dấu đỉnh cao của mùa bão năm 2025 mà còn làm dấy lên lo ngại về biến đổi khí hậu, khi chuyên gia Mỹ và Nhật Bản cảnh báo về sự gia tăng tần suất và cường độ các hiện tượng thời tiết cực đoan.

Mối liên hệ với biến đổi khí hậu ngày càng rõ ràng. Theo báo cáo của Tổ chức Khí tượng Thế giới (WMO) và nghiên cứu từ AccuWeather (Mỹ), nhiệt độ đại dương Tây Thái Bình Dương năm 2025 tăng 1,1°C so với trung bình thế kỷ 20, do El Niño suy yếu chuyển sang La Niña trung tính.

Nghiên cứu từ Nature (tháng 5/2025) dự báo, dưới kịch bản ấm lên 2°C, số lượng siêu bão ở Bắc Thái Bình Dương tăng 30%, với đường đi dịch chuyển về phía bắc. Tại Nhật, JMA trong báo cáo mùa bão 2025 lưu ý: “Số lượng bão giảm (dự kiến 24-26), nhưng cường độ mạnh hơn do yếu tố nhân tạo”.

World Weather Attribution (tháng 8/2025) kết luận, biến đổi khí hậu đã “tăng tốc” mùa bão muộn ở Philippines, và Ragasa là minh chứng điển hình.

Lời cuối của cậu đồng 31 tuổi “xi::ên” người yêu 40 tuổi vì bắt gặp đi với bạn trai khác: “Tôi đa/u quá, bị lừ/a rồi … gửi 2 từ tới bố mẹ

Những lời nói cuối cùng trên MXH của đối tượng Vương Văn Dũng quê Kim Động( cũ ) trước khi ra công an xã đầu thú .
Dũng yêu một chị U40 đã li dị ck , sáng nay phát hiện chị U40 đi ngắm trời thu Hưng Yên với 1 người đàn ông , Dũng đuổi theo sau đó dùng🔪dam hơn 10 nhat vào chị U40 và 1 nhat vào vai người đàn ông đi cùng .
Có thể là hình ảnh về văn bản
Có thể là hình ảnh về 1 người và râu
Có thể là hình ảnh về 3 người

Tôi đã trao một phần gan của mình cho chồng, tin rằng mình đang cứu sống anh ấy. Nhưng vài ngày sau, bác sĩ kéo tôi lại và thì thầm những lời khiến tôi suy sụp: “Thưa cô, lá gan đó không dành cho anh ấy.” Kể từ khoảnh khắc đó, thế giới của tôi sụp đổ sự thật khiến tôi không tưởng tượng được.

“Khi chị mở mắt, anh ấy sẽ còn sống.” Đó là câu chị tự thì thầm trước gương, như một lời nhốt chặt vào tim để không ai khác nghe thấy. Chị đã tin như thế. Tin đến bấu víu, tin đến mù quáng. Tin đến mức sáng hôm đó, khi chiếc xe cứu thương hú vang trên đường, khi bác sĩ bảo rằng có một lá gan phù hợp đang chờ, chị bước lên bàn mổ không phải vì sợ chết — mà vì sợ mất anh.

Phút giây trước khi bị an thần, chị nhớ rõ khuôn mặt anh: xương quai xanh ngần, đôi mắt vẫn còn sáng dù mệt mỏi, và một nụ cười gượng như cố níu lấy hơi thở. Họ trao nhau cái nắm tay lạnh ngắt, lời hứa không cần nói thành tiếng. Chị nghĩ mình đang cắt đi một phần thân xác để ghép cho anh, nghĩ mình sẽ tỉnh dậy với vết sẹo và niềm an ủi rằng anh đã được cứu. Không ai chuẩn bị cho chị tai họa khác — không phải cái chết, mà là sự phản bội của số phận, của y khoa, của những quy trình tưởng như chắc chắn.

Ba ngày sau, khi chị còn chưa xong cơn mơ dài vì thuốc mê, một bác sĩ trẻ tới cuối giường và kéo chị sang một góc hành lang ít người. Ánh đèn trắng rọi lên khuôn mặt ông, cái nhìn trũng sâu khiến chị đã linh cảm điều chẳng lành. Ông cúi xuống, giọng thì thầm: “Thưa bà, lá gan đó không dành cho anh ấy.” Chỉ bấy nhiêu lời thôi — ngắn, lạnh, đủ để phá tan mọi thứ. Chị không hiểu. “Ý ông là… sao ạ?” — tiếng chị mỏng như lá chỉ. Bác sĩ kéo dài câu nói bằng những từ khó nghe hơn: “Chúng tôi… đã nhầm người nhận. Bộ phận xét nghiệm ghi nhầm mã số. Lá gan đã thuộc về một bệnh nhân khác. Chúng tôi xin lỗi.” Lời xin lỗi rơi như một viên đá nặng vào tim chị; mặt đất dưới chân chị như tan ra.

Cảm giác đầu tiên là một tiếng nổ trong đầu: tức tưởi, uất ức, rồi là một cơn đau vật vã không tên. Chị nhớ lại cảnh mình nằm trên bàn mổ, những mũ phẫu thuật tối màu, những đôi tay vội vã. Có bao nhiêu bước có thể sai? Bao nhiêu con người đã chạm vào số phận hai người, bao nhiêu con dấu, bao nhiêu nút bấm, giấy tờ, điện thoại? Mắt chị như phun lửa; không phải vì mất một phần gan — chị vẫn còn đó, máu vẫn chảy trong mạch — mà vì nhận ra rằng chị đã trao tặng thân mình vào một sự lừa dối thô bạo của hệ thống, một sai sót đủ lớn để cướp đi hy vọng của người chị yêu.

Đêm đó, bệnh viện bỗng hóa thành một mê cung. Chồng chị nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ống dẫn, dây móc, tiếng máy thở đều đều như nhịp tim nhân tạo. Anh mở mắt khi nghe tiếng chân chị lảo đảo, nắm lấy tay chị bằng một sức lực yếu ớt: “Chị… sao chị lại ở đây…” Chị muốn kể, muốn hét cho cả thế giới nghe: Lá gan không phải dành cho anh! Nhưng âm thanh vỡ vụn. Thay vì hét lên, chị chỉ biết ôm anh, chạm vào vết sẹo trên ngực anh mà tim mình như bị bóp nghẹt.

Ngày hôm sau, báo chí nhanh như một con thú đói. Họ ngửi thấy mùi bê bối và ào đến. Người ta gọi điện, quay phim, đặt micro vào mặt chị: “Chị có biết tại sao lá gan lại không dành cho anh chị không?” Chị không đủ bình tĩnh; mọi lời nói trở nên giả tạo. Cô phóng viên nhìn chị như nhìn một vụ tai nạn đang chờ được bóc tách. Trong mắt chị, mọi ánh đèn chớp là một lời nhắc rằng điều đau đớn nhất không phải là làm một việc cho chính mình — mà là làm điều đó cho người khác và nhận về một bí ẩn đẫm máu.

Có những đêm chị tỉnh dậy giữa mùi thuốc sát trùng và tiếng rè của quạt trần. Mỗi tiếng quạt quay là một nhịp đếm cạn hy vọng. Chị tự hỏi: nếu lá gan không dành cho anh, thì dành cho ai? Ai đang sống vì thứ chị đã cho? Nghĩ tới đó, chị cảm thấy mình không còn quyền gọi là người. Người ta đã lấy đi phần thân xác kia, nhưng vẫn để lại cho chị nỗi tội lỗi không giải thích được — tội lỗi của kẻ đã “hiến” ra nhưng không cứu được.

Những cuộc điều tra bắt đầu. Ban giám đốc bệnh viện họp, các bác sĩ lên tiếng, luật sư xuất hiện. Chị trở thành nhân chứng và cũng là dấu chấm hỏi. Mọi con người liên quan đều phủ nhận trách nhiệm, thậm chí có người nhìn chị bằng ánh mắt như muốn kiểm tra xem chị có thật sự hiểu được điều mình nói không. Chị biết họ cần một cái tên để đổ lỗi, một lá bùa để bảo vệ danh tiếng. Và chị, người đã từng tự hào vì đã cho đi, giờ đây bị kéo vào một vụ lùm xùm y học mà chị không thể nắm bắt.

Và rồi, giữa cơn hỗn loạn, có một người xuất hiện — không báo chí, không luật sư, chỉ là một người đàn ông đứng nép cuối hành lang, mắt anh ta lạnh như băng. Anh ta nhìn chị và nói một câu khiến máu chị đông lại: “Chị làm ơn lùi lại. Người đó không phải chồng chị.” Chị nhìn anh như thể anh vừa cắt mất trái tim chị thêm lần nữa.

Khi lời nói của người đàn ông vang vọng trong hành lang, chị cảm thấy cả thế giới như quay cuồng. “Người đó không phải chồng chị.” Câu ấy vừa là một ám ảnh vừa là một đòn giáng. Chị kéo tay người đàn ông, mắt mở to, hỏi: “Anh nói gì? Anh là ai?” Anh ta giữ im lặng một lúc như đang cân đo; rồi chậm rãi: “Tôi biết chuyện xảy ra trong ngày hôm đó. Tôi không phải người của bệnh viện, nhưng tôi thấy một số chi tiết — quá nhiều chi tiết không khớp.” Giọng anh ta trầm, không ồn ào, nhưng chứa một quyết tâm khiến chị phải chú ý.

Anh giới thiệu tên là Minh, một nhân viên kỹ thuật trong hệ thống quản lý mẫu của bệnh viện khác. Anh giải thích rằng có thể có một đường dây chuyển mẫu giữa các bệnh viện lớn, và một lỗi mã hoá có thể đã khiến mẫu gan của anh A (người nhận dự định) bị gán nhầm với mã của một người khác. Nhưng không chỉ là nhầm lẫn ngẫu nhiên: theo Minh, có những điểm bất thường trong lịch sử chuyển mẫu, có những lần mã được chỉnh sửa trong hệ thống ở các thời điểm lạ lùng. Anh trình bày những con số, những bản in nhỏ bé mà mắt thường khó thấy. Mỗi con số như một mảnh ghép, và bức tranh dần lộ rõ một sự thật đau lòng: đây không chỉ là một sai sót đơn thuần.

Chị bắt đầu nghĩ về những đêm anh nằm trên giường bệnh, nhìn chị bằng đôi mắt mong manh. Anh cần gan — điều đó rõ ràng. Nhưng ai đã đến trước? Ai đang sống vì phần gan chị đã cho? Và nếu có sự can thiệp có chủ ý, mục đích là gì? Tiền? Quyền lực? Hoặc một âm mưu sâu hơn mà chị chưa thể tưởng tượng?

Minh cùng chị đào bới hồ sơ, dò từng dấu vết: lời gọi điện, xác nhận mẫu, chữ ký, email. Mỗi giấy tờ chị từng xem qua giờ hiện lên góc cạnh khác — ở đâu đó, dưới lớp mực là một đường chỉ đỏ dẫn chị tới một cái tên: “Công ty Dược Phát Triển Mekong.” Một công ty tư nhân chuyên cung cấp nội tạng nhân tạo và điều phối ghép tạng ở khu vực. Tên công ty lấp lánh giữa những dòng chữ như một lời nhắc rằng có lợi ích kinh tế khổng lồ quanh việc cắt ghép này.

Chị mang hồ sơ tới gặp luật sư. Người luật sư nhìn qua, nâng mày: “Đây là mớ hỗn độn, nhưng có thể khởi kiện. Nếu có bằng chứng chỉnh sửa mã, đây là bằng chứng của tội lừa đảo y tế.” Lời ông như một tia sáng nhỏ. Nhưng ngay sau đó ông cảnh báo: “Đừng công khai quá sớm. Những kẻ đứng sau có thể cố xóa dấu vết.” Sợ hãi và phẫn nộ cuộn trào trong chị. Cứ im lặng, họ được ăn tươi nuốt sống; cứ nói ra, họ có thể trả thù. Chị đứng giữa hai con đường: bảo vệ bản thân và cứu anh bằng mọi giá.

Trong lúc chị chuẩn bị tài liệu gửi cho báo, một người quen cũ của chồng xuất hiện — Lan, y tá từng làm việc với anh trong một dự án hồi trước. Lan đưa cho chị một file ghi âm. “Anh ấy đã gọi cho tôi trước khi mổ, nói rằng có điều gì đó anh cảm giác không ổn,” Lan nói. Ghi âm vang lên: giọng chồng chị thì thầm với Lan, nói rằng có một cuộc gọi lạ thông báo về một “lá gan đặc biệt” và rằng thủ tục dường như được thúc ép bởi một nhóm quản lý cao hơn. Tiếng thở nhẹ, giọng nói mệt mỏi như của kẻ bị ép buộc: “Nếu có điều gì không ổn, em hãy tìm hiểu.” Sau khi nghe, chị cảm thấy như bị lao vào một vực thẳm mới — anh đã nghi ngờ trước cả khi chị đặt bút ký đồng ý hiến? Tại sao anh lại không nói trực tiếp với chị? Tình yêu của họ từng bền chặt, vậy mà có kẽ nứt nào đó khiến anh giữ bí mật một mình.

Cơn bão càng mạnh. Các cuộc gọi nặc danh bắt đầu xuất hiện: “Im lặng là tốt cho cả hai.” Một chiếc xe lạ theo sau chị về nhà, và một bức thư không ký tên đe dọa sẽ phơi bày quá khứ nếu chị tiếp tục đào sâu. Sự im lặng từng là nơi an toàn giờ trở thành mây đen che lấp mọi hướng. Chị thấy mình cô độc nhưng không thể dừng lại — bởi vì trong lòng chị, vẫn có một tiếng nói nhỏ: “Anh vẫn còn nằm đó, chờ chị.”

Minh đề nghị đưa chị tới một người bạn làm việc ở phòng thí nghiệm độc lập. “Chúng ta cần kiểm tra mẫu gốc,” anh nói. Chị biết việc này mạo hiểm; họ có thể bị truy tìm. Nhưng chị cũng biết nếu không tìm ra nguyên nhân, chồng mình có thể mất dần hy vọng. Đêm hôm đó, giữa màn mưa lất phất, chị và Minh lẻn vào một phòng thí nghiệm nhỏ, nơi những ống nghiệm như những con tàu chứa ký ức. Kết quả bước đầu khiến chị sững người: mẫu xét nghiệm của lá gan được nhận có dấu hiệu được xử lý trong điều kiện đặc biệt, chứa hợp chất mà thông thường chỉ xuất hiện trong các quy trình nghiên cứu thử nghiệm — không phải để ghép trực tiếp cho bệnh nhân.

Cảm giác như có thứ gì đó chuyên nghiệp hơn, khoa học hơn, và tàn nhẫn hơn đằng sau toàn bộ chuyện này. Ai đó đã dùng lá gan của chị không chỉ để cứu một bệnh nhân, mà có thể để phục vụ một mục đích khác — thử nghiệm, thị trường chợ đen, hoặc một chương trình điều trị bí mật. Những khả năng ấy khiến chị lạnh sống lưng.

Rồi, bất ngờ, bác sĩ phụ trách chương trình ghép tạng gọi chị tới văn phòng. Ông ta nhìn chị với vẻ mệt mỏi: “Chúng tôi đã tìm ra một số điều. Có một dự án thử nghiệm mà chị không được thông báo. Người đứng đầu dự án là… anh Lâm — một tên quen thuộc trong ngành. Chúng tôi sẽ phải hợp tác với cơ quan điều tra.” Tiếng ông như một đồng hồ báo hiệu: thời khắc chơi ván bài cuối đã tới. Chị nhận ra rằng cuộc chiến này không chỉ là về mạng sống của chồng, mà còn là về công lý, về một sự thật mà có thể thay đổi nhiều cuộc đời.

Phần 2 khép lại trong khi chị đứng giữa hai cánh cửa: một phía là bệnh viện với máy thở đều đều và sự héo hon của hy vọng, phía kia là một hành lang dài đầy nguy hiểm nhưng cũng đầy hy vọng. Chị hít một hơi dài, quyết tâm làm tất cả để tìm ra ai đã lấy lá gan ấy — và tại sao. Những mảnh ghép tiếp tục rơi vào chỗ, hé lộ một âm mưu lớn hơn cả những gì chị có thể tưởng tượng. Chị đã cho đi một phần thân, nhưng bây giờ chị sẽ lấy lại phần còn lại: sự thật.

Bước vào phần cuối của cuộc hành trình, chị không còn là người phụ nữ mảnh mai, dễ tổn thương ngày trước. Nỗi đau và phẫn nộ đã biến chị thành một con thú săn, một kẻ quyết liệt đứng giữa bão tố. Các cơ quan chức năng bắt đầu vào cuộc sau khi có bằng chứng từ minh chứng của Minh và file ghi âm Lan đưa. Những cái tên lớn trong ngành y — những người trước kia chị chỉ biết qua báo cáo và tên tuổi trên bảng tin — giờ xuất hiện trong những văn bản điều tra. Mỗi trang hồ sơ được lật mở ra một góc tối.

Cuộc họp ở Sở Y tế hôm đó căng như dây đàn. Có mặt luật sư, đại diện bệnh viện, công ty Dược Phát Triển Mekong, và một đội điều tra viên từ cơ quan chức năng. Chị ngồi đối diện với người đàn ông là Giám đốc dự án — anh Lâm — người mà mọi con ngươi báo chí từng gán cho cái danh “bậc thầy đổi mới y sinh”. Anh Lâm nhìn chị với ánh mắt điềm tĩnh, nụ cười nhẹ như khinh thường. “Chị nghĩ mình có quyền gì?” anh ta hỏi. Giọng anh ta không lớn, nhưng từng chữ như cây kim châm vào vết thương vẫn rỉ máu của chị.

Trước sự có mặt của mọi người, Minh trình bày chuỗi chỉnh sửa mã và dữ liệu. Những dòng thời gian, những file log bị sửa, những lượt xác nhận không đúng. Bằng chứng dẫn về một đường dây; một nhóm làm việc ở hậu trường đã dùng danh nghĩa “nghiên cứu” để chuyển những lá gan phù hợp vào một chương trình thử nghiệm mà không thông báo cho người hiến. Những thỏa thuận mập mờ giữa bệnh viện và công ty Mekong mô tả “quyền sử dụng mẫu” theo cách khiến người bình thường khó hiểu — nhưng điều đó giải thích vì sao lá gan chị được đưa vào quy trình khác.

Khi luật sư của chị đọc to một đoạn hợp đồng, giọng mọi người có phần lặng đi: hợp đồng ghi rõ điều khoản “tạm thời phân bổ mẫu cho mục đích nghiên cứu” nếu “tình huống lâm sàng cho phép”. Điều khoản đó mập mờ, là một lỗ hổng pháp lý mà những người quyền lực có thể lợi dụng. Chị bỗng nhận ra rằng họ đã dùng ngôn từ để che đi một tội ác: biến nhu cầu cứu người thành cơ hội thử nghiệm và lợi nhuận.

Tuy nhiên, căn nguyên sâu xa hơn vẫn chưa hé lộ: ai đã lệnh cho ca mổ ấy diễn ra để lá gan của chị không đến tay chồng? Một nhân chứng nội bộ — một kỹ thuật viên máy thở — xuất hiện, run rẩy kể rằng có một cuộc gọi khẩn từ ban giám đốc Mekong vào đêm trước ca mổ. “Họ nói: đảm bảo mẫu cho chương trình, mọi thứ khác tạm thời xử lý sau.” Lời nói của anh như mũi kim cuối cùng xuyên thẳng vào trái tim của chị. Đây không còn là sai sót nữa; đây là hành động có chủ ý, có kế hoạch.

Cuộc điều tra mở rộng. Điện thoại của một vài lãnh đạo bệnh viện bị tịch thu, email được trích xuất, tài khoản ngân hàng được kiểm tra. Tiền chảy vào các tài khoản liên quan đến một cổ đông nhỏ nhưng quyền lực của Mekong. Sự thật bắt đầu hiện ra: Mekong đang phát triển một loại liệu pháp ghép “cải tiến” được thổi phồng bằng quảng cáo, và việc họ cần mẫu thật để chứng minh hiệu quả đã khiến họ vượt qua ranh giới đạo đức. Họ dùng lá gan thật cho những thử nghiệm mà lẽ ra chỉ thực hiện sau khi có sự chấp thuận minh bạch và đầy đủ từ người hiến; họ thao túng quy trình bằng danh nghĩa “tiến độ nghiên cứu”.

Chị đứng đó, nghe mọi chuyện như qua lớp kính dày. Nhiều người sẽ nói rằng công lý đến muộn, nhưng ở phút này mọi cái lỗ hổng đều bị phơi bày: những người ký giấy, những lời gọi thúc ép, những khoản tiền chuyển tay. Và rồi, như một con sóng dữ, công bố chính thức: Mekong bị đình chỉ hoạt động; một số lãnh đạo bệnh viện bị tạm giam để điều tra; các hợp đồng bị hủy bỏ. Truyền thông nổ tung, đường dây nóng của bệnh viện nhận hàng loạt cuộc gọi phản ánh tương tự từ các gia đình khác.

Nhưng những hành động pháp lý không thể đảo ngược hoàn toàn hậu quả. Chồng chị, mặc dù đã trải qua ca mổ ghép, vẫn chịu tổn thương nghiêm trọng. Cơ thể anh phản ứng theo cách mà các bác sĩ không thể cam đoan sẽ hồi phục hoàn toàn, bởi quy trình sử dụng lá gan đã bị thay đổi, có thể chứa các yếu tố thử nghiệm. Ngày anh mở mắt, chị nắm tay anh như để truyền lại cả thế giới mình. Anh nhìn chị, đôi mắt trống rỗng một lúc như đang dò lại ký ức: “Chị… em… chúng ta…?” Anh gọi lầm tên; đó là dấu hiệu của một điều tàn nhẫn: trí nhớ của anh bị dao động do tác dụng phụ của quy trình thử nghiệm.

Có những ngày chị ngồi bên giường anh, nhìn từng chỉ số trên màn hình, tự hỏi liệu họ có cứu sống anh hay chỉ trao cho anh một mảnh sống rời rạc, đầy di chứng. Nhưng trong mắt anh, vẫn có một phần nhận ra chị — và điều đó là lý do khiến chị không thể buông. Họ còn đấu tranh, không chỉ cho công lý mà còn để lấy lại cái tên, cái nhân dạng, cái bình yên vốn thuộc về họ.

Phiên tòa sơ thẩm đầu tiên là một vở kịch căng thẳng. Luật sư của Mekong cố gắng bào chữa bằng luận điểm rằng “sự bất cẩn” đã xảy ra trong môi trường thử nghiệm đầy rủi ro, rằng không có ác ý trực tiếp. Nhưng các bằng chứng kỹ thuật, những tin nhắn thúc ép, và các khoản thanh toán ngầm đã phá tan tất cả. Những người đứng sau phải đối diện với trách nhiệm hình sự và dân sự. Bác sĩ phụ trách chương trình ghép tạng buộc phải từ chức, và lời xin lỗi chính thức của bệnh viện không thể bù đắp cho những ngày tháng đau đớn của các bệnh nhân.

Kết thúc của vụ án không hề là một câu chuyện cổ tích. Mekong bị xử phạt nặng, nhưng không ai có thể trả lại cho chồng chị thời gian đã mất, không ai có thể hoàn nguyên những đêm anh vật vã dưới ống thở. Chị đã chiến thắng một phần: công lý đã tìm tới kẻ sai, và luật pháp dường như nghiêm khắc hơn để bảo vệ người hiến và người nhận trong tương lai. Nhưng trẻo mỗi lần nhìn chồng, chị vẫn thấy trong mắt anh một khoảng trống mà chỉ có thời gian và tình yêu mới hàn gắn.

Trong đêm cuối cùng khi vụ án còn đang được thảo luận ở cấp cao hơn, chị trở về nhà, tựa vào ghế, nhìn lại vết sẹo nơi mổ. Nó như một bản đồ những trận chiến chị đã qua — vết rạch trên da, vết xước trên tâm hồn. Chị không hối tiếc vì đã cho đi; chị biết rằng hành động của mình là xuất phát từ tình yêu thuần khiết. Điều chị oán giận là thế giới đã lợi dụng tình yêu đó để kiếm lợi. Chị nhận ra rằng lòng tin là thứ mong manh, và khi nó bị lợi dụng, hậu quả có thể lan rộng hơn bất cứ chiếc kim nào.

Chiều xuống, chồng chị tỉnh lại, ngón tay anh quặp lấy tay chị. “Cảm ơn,” anh thì thầm, giọng khàn. Không phải vì anh đã được cứu hoàn toàn, mà vì chị đã ở đó, chiến đấu. Họ không có một kết thúc êm đẹp tuyệt đối, nhưng có một kết thúc lấp lánh hy vọng: công lý bắt đầu, mạng sống đang được chăm sóc, và tình yêu vẫn còn. Chị biết rằng chặng đường phía trước đầy chông gai: phục hồi, làm lại cuộc sống, đối diện với những ám ảnh và phẫn nộ còn sót. Nhưng chị cũng biết mình không đơn độc; có những người như Minh, như Lan, như luật sư — và cả chính bản thân chị — sẵn sàng đi tiếp.

Câu chuyện kết thúc không phải bằng một nốt nhạc duy nhất, mà bằng một hòa âm lẫn lộn của mất mát, công lý, và hy vọng. Chị đã trao đi một phần thân mình, và nhận về thứ giá trị hơn cả — một hiểu biết xương máu về sự mỏng manh của niềm tin và sức mạnh kiên cường của tình yêu.

Vụ máy tá/n sỏ/i Laser bị h/ỏ;ng nhưng vẫn pha:uthu:at cho 500 bệ:nh nh:ân, giám đốc bệnh viện bật khóc nói ra SỰ THẬT, một câu ngắn gọn mà nghe đa;u x;ót

Trong khi trưởng khoa cho rằng dù máy hỏng, hồ sơ vẫn ghi tán sỏi bằng laser cho bệnh nhân và khi thực hiện đã báo cho ban giám đốc bệnh viện, tuy nhiên, lãnh đạo bệnh viện bác bỏ thông tin này.

Ngày 18/9, ông Nay Phi La, Giám đốc Sở Y tế Đắk Lắk, cho biết đơn vị kiên quyết xử lý cá nhân, tổ chức có sai phạm trong vụ việc máy tán sỏi laser của Bệnh viện Đa khoa vùng Tây Nguyên hỏng, tuy nhiên, bác sĩ vẫn kê khai hàng trăm bệnh nhân có thực hiện phẫu thuật bằng phương pháp này.

Ông Nay Phi La thừa nhận có lỗi trong vụ việc khi đoàn kiểm tra của Sở phát hiện vụ việc vào ngày 17/7, nhưng hôm nay (18/9) mới báo cáo Tỉnh ủy, UBND tỉnh Đắk Lắk và Bộ Y tế.
Đắk Lắk: Chuyển công an làm rõ vụ máy tán sỏi hỏng vẫn "chữa" cho gần 500 bệnh nhân- Ảnh 1.Ông Nay Phi La, Giám đốc Sở Y tế Đắk Lắk, nhận lỗi đã chậm báo cáo vụ việc đến Tỉnh ủy, UBND tỉnh (Ảnh: Thúy Diễm).

“Chúng tôi xin nhận trách nhiệm với tỉnh khi không báo cáo kịp thời về vụ việc. Chúng tôi muốn làm rõ người, rõ trách nhiệm để đưa sang cơ quan công an điều tra nên có chậm trễ báo cáo”, ông Nay Phi La lý giải.

Theo báo cáo của Sở Y tế Đắk Lắk, ông Nguyễn Ngọc Hoàng, Trưởng khoa Ngoại Thận – Tiết niệu, Bệnh viện Đa khoa vùng Tây Nguyên, thừa nhận trong khoảng thời gian tháng 5-11/2024, ông có áp dụng phương pháp phẫu thuật khác để phẫu thuật cho bệnh nhân, tuy nhiên, trong hồ sơ bệnh án ghi là dịch vụ kỹ thuật nội soi tán sỏi bằng laser.

Theo ông Hoàng, khi thực hiện việc này, ông có báo cáo với ban giám đốc bệnh viện. Thời điểm sau tháng 11/2024, ông không thực hiện kỹ thuật này nữa do sợ vướng đến thủ tục thanh toán.

Trái lại, ông Nguyễn Đăng Giáp, Giám đốc Bệnh viện Đa khoa vùng Tây Nguyên, khẳng định với đoàn kiểm tra việc ông Hoàng trình bày trước khi thực hiện có báo cáo với ban giám đốc của bệnh viện là không có căn cứ.

Ông Giáp cho rằng, việc máy tán sỏi laser hư nhưng vẫn phát sinh hồ sơ bệnh án dịch vụ kỹ thuật liên quan để thanh toán là sai hoàn toàn.

Còn theo ông Hoàng Ngọc Đức, Trưởng khoa Phẫu thuật – Gây mê hồi sức, Bệnh viện Đa khoa vùng Tây Nguyên, nhiệm vụ của khoa là xếp lịch mổ, phân công kíp gây mê, không tham gia vào nội dung hội chẩn và công tác chuyên môn của kíp phẫu thuật.

Với giải trình của các cá nhân nêu trên, ông Nguyễn Ngọc Thịnh, Phó Giám đốc Bệnh viện Đa khoa vùng Tây Nguyên, cho rằng đây là những trình bày thiếu trách nhiệm, không trung thực, hoàn toàn sai với quy chế chuyên môn, hội chẩn, hồ sơ bệnh án, phẫu thuật. Do đó, Sở Y tế đề nghị làm rõ trách nhiệm, mức độ sai phạm.

Theo Giám đốc Sở Y tế Đắk Lắk, đây là sự việc nghiêm trọng, ảnh hưởng đến uy tín của ngành y tế tỉnh cũng như niềm tin của người dân. Do đó, Sở không né tránh, không bao che và kiên quyết làm rõ để xử lý dứt điểm.

Đắk Lắk: Chuyển công an làm rõ vụ máy tán sỏi hỏng vẫn "chữa" cho gần 500 bệnh nhân- Ảnh 2.Hàng trăm bệnh nhân bị ảnh hưởng do máy tán sỏi laser bị hỏng (Ảnh: Thúy Diễm).

Sở Y tế Đắk Lắk đã chỉ đạo Bệnh viện Đa khoa vùng Tây Nguyên thành lập Hội đồng chuyên môn để đánh giá lại toàn bộ quá trình thực hiện kỹ thuật tán sỏi trong thời gian máy hỏng, xác định mức độ ảnh hưởng đến chất lượng điều trị và an toàn người bệnh.

“Nếu có bệnh nhân nào bị ảnh hưởng đến sức khỏe do việc thực hiện kỹ thuật không đúng quy định trong thời gian máy tán sỏi hỏng, chúng tôi sẽ xử lý và có trách nhiệm với người bệnh”, ông Nay Phi La nhấn mạnh.

Như Dân trí phản ánh, ngày 22/7, Sở Y tế Đắk Lắk phối hợp cùng Bệnh viện Đa khoa vùng Tây Nguyên kiểm tra chuyên môn tại Khoa Thận – Tiết niệu của bệnh viện này. Tại đây, phát hiện 480 ca tán sỏi laser được thực hiện tại bệnh viện trong giai đoạn máy tán sỏi laser đã hỏng, không còn sử dụng.

Lãnh đạo Bệnh viện Đa khoa vùng Tây Nguyên khẳng định, bệnh viện đã lập tổ kiểm tra, xác định trong số 480 ca bệnh, có 255 bệnh nhân không sử dụng nhưng các bác sĩ vẫn áp mức giá của máy tán sỏi trong thực hiện phẫu thuật. Đây là vi phạm nghiêm trọng của nhiều bác sĩ, nhân viên y tế tại bệnh viện.

Đã có 3 bác sĩ, 1 điều dưỡng bị xử lý kỷ luật và 20 cá nhân bị xử phạt hành chính.

Bão số 8 sẽ là s-iêu b-ão đầu tiên trong năm 2025? Ai có người thân ở những tỉnh sau chú ý giữ liên lạc liên tục

Theo tin mới nhất từ Cục Quản lý Thiên văn, Địa vật lý và Khí quyển Philippines (PAGASA), trưa 18/9 áp thấp nhiệt đới Mirasol đã mạnh lên thành bão nhiệt đới, được đặt tên quốc tế là Mitag – cơn bão số 8 trên Biển Đông trong năm nay. Hiện bão đang di chuyển bên ngoài khu vực dự báo của Philippines (PAR).

 

 

Lúc 13 giờ ngày 18/9, tâm bão Mitag ở khoảng 19,9 độ vĩ Bắc; 118,4 độ kinh Đông, cách Calayan, Cagayan (Philippines) khoảng 450 km về phía tây. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão đạt cấp 8 (khoảng 65 km/giờ), giật cấp 10 (khoảng 80 km/giờ). Bão di chuyển theo hướng tây bắc với tốc độ khoảng 15 km/giờ.

Tin bão số 8 trên Biển Đông. Ảnh: Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia Việt Nam

Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia Việt Nam cho biết, đến 13 giờ ngày 19/9, vị trí tâm bão sẽ ở khoảng 22,4 độ vĩ Bắc; 115,2 độ kinh Đông, trên vùng ven biển phía nam tỉnh Quảng Đông (Trung Quốc). Cường độ bão dự kiến tăng lên cấp 9, giật cấp 11, tiếp tục hướng tây bắc và mạnh thêm. Vùng biển phía đông bắc khu vực Bắc Biển Đông được cảnh báo rủi ro thiên tai cấp 3.

Bão số 8 hình thành trên Biển Đông, bão số 9 vừa tăng tốc 

Đến 13 giờ ngày 20/9, tâm bão có khả năng nằm trên đất liền phía nam tỉnh Quảng Đông, cường độ giảm còn cấp 7, giật cấp 10. Sau đó bão tiếp tục di chuyển theo hướng tây tây bắc khoảng 10 km/giờ, suy yếu thành áp thấp nhiệt đới.

Ngoài bão Mitag, PAGASA cũng đang theo dõi áp thấp nhiệt đới Nando trong khu vực PAR. Lúc 13 giờ ngày 18/9, tâm áp thấp nằm ở khoảng 15,7 độ vĩ Bắc; 133,4 độ kinh Đông, cách Trung Luzon (Philippines) khoảng 1.260 km về phía đông. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm đạt 55 km/giờ, giật 70 km/giờ, di chuyển theo hướng tây bắc với tốc độ 15 km/giờ.

Dự báo khoảng ngày 23/9, áp thấp nhiệt đới Nando sẽ đi vào Biển Đông và có khả năng mạnh lên thành bão số 9. Các chuyên gia nhận định đây có thể là cơn bão có cường độ rất mạnh, thậm chí trở thành siêu bão đầu tiên của năm 2025 trên khu vực Tây Bắc Thái Bình Dương.

Các cơ quan khí tượng khuyến cáo tàu thuyền hoạt động ở khu vực Biển Đông và vùng biển phía đông bắc cần theo dõi sát các bản tin dự báo, chủ động phòng tránh trước diễn biến phức tạp của bão Mitag và áp thấp nhiệt đới Nando trong những ngày tới.

Mỗi đêm, sau khi đèn tắt, cô y tá trẻ lại l/én l/út vào phòng bệnh của tôi. Có lần, khi tôi giả vờ ngủ, tôi đã chứng kiến ​​bí mật k-inh h-oàng của cô ấy…

Đêm trong bệnh viện luôn có một vẻ yên tĩnh đến rợn người. Sau mười giờ, hành lang dài chỉ còn ánh sáng vàng vọt của vài bóng đèn trực, tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên từ xa rồi tắt lịm. Tôi nằm trên giường bệnh, sau ca mổ chân bất ngờ, không ngủ được. Thay vì đếm cừu như mọi khi, tôi nằm nghe tiếng đồng hồ tích tắc, mong trời mau sáng.

Và rồi, như một thói quen kỳ lạ, cứ khi đèn tắt, cô y tá trẻ lại lén lút vào phòng tôi. Ban đầu, tôi tưởng đó chỉ là công việc bình thường: kiểm tra máy truyền dịch, xem mạch và nhiệt độ. Nhưng cách cô đi rất nhẹ, bước chân rụt rè, và ánh mắt thường nhìn quanh như sợ ai bắt gặp khiến tôi bắt đầu chú ý.

Một đêm, tôi giả vờ nhắm mắt ngủ, hơi thở chậm lại. Cửa phòng mở khe khẽ, tiếng dép cao su cọ vào sàn nghe rõ mồn một. Cô bước vào, tay ôm một hộp nhỏ màu bạc. Thay vì đến cạnh giường tôi ngay, cô dừng ở góc phòng, rút từ hộp ra vài tờ giấy và những phong bì tiền. Tôi mở hé mắt, tim đập mạnh. Hóa ra, sau lớp áo blouse trắng, cô y tá trẻ ấy lại cất giữ một bí mật.

Tôi thấy cô cẩn thận nhét tiền vào cuốn sách y học đặt sẵn trong ngăn bàn, rồi ngồi xuống chiếc ghế nhựa, viết vội vài dòng gì đó. Gương mặt cô lúc ấy không còn vẻ tươi cười thường thấy, mà mang nét lo lắng, căng thẳng. Viết xong, cô thở dài, nhìn đồng hồ, rồi lại rón rén rời đi.

Tôi nằm yên, tim vẫn chưa thôi đập nhanh. Suốt mấy ngày sau, hình ảnh ấy cứ lởn vởn trong đầu. Cô ấy làm gì vậy? Tiền ấy từ đâu ra? Tại sao phải giấu giếm vào lúc nửa đêm?

Tôi bắt đầu để ý kỹ hơn. Ban ngày, cô vẫn vui vẻ, dịu dàng chăm sóc bệnh nhân, hỏi han từng chi tiết nhỏ. Nhưng tôi thấy rõ quầng thâm dưới mắt, vẻ mệt mỏi hiện lên khi cô nghĩ không ai nhìn. Cô thường tranh thủ gọi điện ngoài hành lang, giọng nhỏ như sợ bị nghe lén. Và mỗi đêm, sau khi đèn tắt, cô lại lặp lại hành động bí ẩn ấy: cất tiền, ghi chép, thở dài.

Một lần, tôi đánh bạo hỏi:
– Dạo này em có vẻ mệt, có chuyện gì không?

Cô cười gượng, đáp nhanh:
– Không đâu anh, chắc do ca trực dài thôi.

Nhưng đôi mắt nhìn tránh đi đã tố cáo tất cả. Tôi biết mình vừa chạm vào một bí mật mà cô không muốn tiết lộ.

Đêm hôm sau, tôi lại giả vờ ngủ. Cô vào, lần này không chỉ giấu tiền mà còn mở một bức thư ra đọc. Ánh sáng lờ mờ đủ để tôi thấy vài chữ cái: “Tiền… thuốc… ba…” Trái tim tôi chùng xuống. Hóa ra, bí mật kinh hoàng mà tôi tưởng tượng chẳng phải điều gì tội lỗi, mà là một nỗi lo đời thường, nhưng đủ để đè nặng lên một cô gái trẻ vừa bước vào nghề.

Từ khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng, đêm nào cô y tá cũng mang trong mình một cuộc chiến riêng – không phải với bệnh nhân, mà với gánh nặng gia đình, tiền bạc, trách nhiệm. Và tôi, vô tình, đã trở thành nhân chứng cho bí mật ấy.

Từ hôm nhìn thấy bức thư ấy, lòng tôi nặng trĩu. Tôi cứ nghĩ mãi về cô y tá trẻ – người ngày ngày chăm sóc bệnh nhân bằng nụ cười dịu dàng, nhưng khi đêm xuống lại gánh trên vai cả một bầu trời lo toan.

Một lần nhân lúc cô đo huyết áp cho tôi, tôi khẽ hỏi:
– Em có vẻ hay suy nghĩ. Có chuyện gì khó khăn lắm sao?

Cô hơi giật mình, bàn tay thoáng run nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
– Không có gì đâu anh. Bệnh viện nhiều việc quá, em quen rồi.

Câu trả lời ấy càng làm tôi tin chắc rằng có điều gì đó cô không muốn nói. Người ta có thể giấu lời, nhưng khó giấu được đôi mắt. Ánh mắt ấy đầy ưu tư.

Tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn. Tôi nhận ra cô thường tận dụng giờ nghỉ ngắn ngủi để gọi điện về nhà. Giọng cô nhỏ, nhưng đôi khi vẫn nghe loáng thoáng: “Dạ… con biết rồi… mai con sẽ gửi thêm… ba nhớ uống thuốc đúng giờ…”.

Càng nghe, tim tôi càng chùng xuống. Tôi nhớ lại những lần cô lén giấu phong bì vào ngăn bàn, những dòng chữ trong thư nhắc đến “tiền thuốc” và “ba”. Rõ ràng, cô đang vừa đi làm vừa gồng gánh cả gia đình.

Có một đêm, khi mọi người đã ngủ say, tôi quyết định không giả vờ ngủ nữa. Khi cô bước vào, tôi khẽ gọi:
– Này, em làm gì khuya thế?

Cô đứng sững lại, hoảng hốt. Trong giây phút ấy, tôi thấy gương mặt cô như vừa bị bắt gặp một lỗi lầm lớn. Tôi vội vàng trấn an:
– Không sao đâu. Anh chỉ tò mò thôi. Nếu cần, em có thể chia sẻ.

Cô im lặng hồi lâu, đôi mắt long lanh. Rồi bất ngờ, nước mắt rơi xuống. Cô kéo chiếc ghế lại gần, ngồi xuống, giọng run rẩy:
– Em xin lỗi… Anh thấy hết rồi đúng không?

Tôi gật nhẹ. Cô khẽ gục đầu, kể rằng ba cô bị bệnh nặng, cần thuốc đặc trị rất tốn kém. Lương y tá mới ra trường chẳng thấm vào đâu, nên cô phải vay mượn, nhận trực đêm liên tục, thậm chí tranh thủ làm thêm ngoài giờ. Tiền tích cóp được, cô giấu đi, chuẩn bị gửi về quê cho ba.

Nghe đến đây, tôi cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Bí mật mà tôi tưởng “kinh hoàng” hóa ra lại là câu chuyện quen thuộc ở đời: một cô con gái trẻ gồng gánh gia đình trong lặng lẽ.

– Sao em không nhờ ai giúp? – Tôi hỏi.

Cô cười buồn:
– Ai cũng có khó khăn riêng. Em không muốn trở thành gánh nặng.

Khoảnh khắc ấy, tôi vừa thương, vừa khâm phục. Người con gái mảnh mai ấy mang trong mình một nghị lực lớn hơn tôi tưởng. Và tôi biết, mình không thể cứ đứng ngoài mà nhìn.

Từ sau đêm đó, tôi và cô y tá như có một sợi dây gắn kết lạ kỳ. Ban ngày, cô vẫn vui vẻ như trước, nhưng tôi nhận thấy trong ánh mắt có sự nhẹ nhõm hơn, như thể việc được chia sẻ đã giải tỏa phần nào gánh nặng.

Tôi bắt đầu kể cho cô nghe những câu chuyện đời mình – về những lần tôi cũng từng lao đao vì gia đình, những lần tưởng như không đứng dậy nổi nhưng rồi vẫn vượt qua. Cô lắng nghe chăm chú, đôi khi khẽ cười, đôi khi trầm ngâm.

Một hôm, tôi bảo:
– Em biết không, bí mật chỉ đáng sợ khi ta phải giữ một mình. Khi chia sẻ, nó không còn nặng nề nữa.

Cô gật đầu, mắt đỏ hoe nhưng ánh lên sự biết ơn.

Sau ngày xuất viện, tôi không quên câu chuyện ấy. Tôi âm thầm gửi chút tiền hỗ trợ qua một người bạn làm chung bệnh viện, dặn không nói tên. Tôi biết, với cô, điều quan trọng không phải là nhận sự thương hại, mà là cảm giác không bị bỏ rơi.

Thời gian trôi, tôi vẫn thỉnh thoảng quay lại bệnh viện tái khám. Mỗi lần gặp, cô đều niềm nở chào, nụ cười rạng rỡ hơn trước. Một lần, cô kể nhỏ:
– Ba em đỡ nhiều rồi, nhờ thuốc hiệu quả. Em cũng xin được học bổng nâng cao tay nghề. Em nghĩ, mọi thứ rồi sẽ ổn.

Tôi mừng cho cô từ tận đáy lòng. Giữa cuộc đời bộn bề, không phải ai cũng đủ mạnh mẽ để vừa chăm sóc bao người, vừa gánh cả gia đình. Và tôi thấy, hóa ra, sức mạnh thật sự không nằm ở cơ bắp, mà ở trái tim và ý chí.

Đêm hôm ấy, khi tôi rời bệnh viện sau lần khám cuối, tôi nhớ lại những ngày nằm trong phòng bệnh, chứng kiến cô lén lút vào phòng với vẻ mặt lo âu. Giờ đây, hình ảnh ấy đã thay bằng một nụ cười an nhiên. Tôi thầm nghĩ: đôi khi, “bí mật kinh hoàng” không đến từ tội lỗi, mà chỉ là những nỗi lo cơm áo gạo tiền mà ai cũng có thể gặp.

Câu chuyện ấy để lại trong tôi một bài học giản dị: mỗi người đều đang mang một gánh nặng mà ta không thấy. Thay vì phán xét, đôi khi chỉ cần lắng nghe và cảm thông cũng đủ để ai đó có thêm sức mạnh bước tiếp.

Và trong bóng tối bệnh viện năm nào, tôi đã may mắn được chứng kiến – không phải một tội ác, mà là tình yêu thương lặng thầm của một cô con gái dành cho cha mình.

Giá vàng sáng 19/9: Vàng nhẫn, vàng miếng đều khiến dân ôm vàng ch;óng mặt

 Giá vàng hôm nay, 19-9 bất ngờ lao dốc mạnh mẽ do áp lực từ hoạt động chốt lời của nhà đầu tư sau khi giá vàng đạt đỉnh trong những ngày gần đây

Giá vàng hôm nay, 19-9: Giảm mạnh do chốt lời - Ảnh 1.

Giá vàng hôm nay tiếp tục “bốc hơi”

Tính đến 6 giờ sáng ngày 19-9 (giờ Việt Nam), giá vàng hôm nay trên thị trường quốc tế giảm mạnh xuống còn 3.641 USD/ounce, mất 31 USD so với mức cao nhất trong phiên giao dịch đêm qua là 3.672 USD/ounce. Trên thị trường giao dịch tương lai, giá vàng giao tháng 12 cũng ghi nhận mức giảm đáng kể, mất 45 USD, xuống còn 3.672 USD/ounce.

Sự sụt giảm này được cho là kết quả của việc các nhà đầu tư chốt lời sau khi vào ngày 17-9, giá vàng đạt mức cao kỷ lục trong 14 năm qua.

Một trong những nguyên nhân chính khiến giá vàng giảm mạnh là tâm lý thất vọng của nhà đầu tư trước quyết định của Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (FED) giảm 0,25 điểm % lãi suất. Động thái này, dù đã được dự đoán rộng rãi nhưng không đáp ứng kỳ vọng của một số nhà đầu tư về mức cắt giảm mạnh hơn (0,5 điểm %). Điều này buộc thị trường phải đánh giá lại chính sách lãi suất của FED, dẫn đến áp lực bán tháo trên thị trường vàng.

Các nhà phân tích cho rằng sự thận trọng của FED trong việc nới lỏng chính sách tiền tệ đã làm giảm sức hấp dẫn của vàng – tài sản vốn được xem là nơi trú ẩn an toàn trong bối cảnh lạm phát và bất ổn kinh tế. Ngoài ra, đồng USD tăng giá mạnh trong phiên giao dịch đêm qua càng gây thêm áp lực lên giá vàng.

Giá trị “đồng bạc xanh” tăng lên khiến kim loại quý trở nên đắt đỏ hơn đối với nhà đầu tư sử dụng các loại tiền tệ khác.

Tại Việt Nam, cuối ngày 18-9, giá vàng miếng SJC được niêm yết ở mức 132 triệu đồng/lượng, trong khi giá vàng nhẫn bán ra 129 triệu đồng/lượng.

Giá vàng hôm nay, 19-9: Giảm mạnh do chốt lời - Ảnh 2.

“Quá vui” khiến chồng tôi và nhân tình của anh ấy phải vào phòng cấp cứu — và anh ấy thậm chí còn dùng thẻ của tôi để thanh toán. Nhưng cả hai đều bật khóc khi bác sĩ báo tin…

Người ta thường nói hạnh phúc gia đình không đo bằng những bữa tiệc xa hoa, mà ở sự chân thành của hai người. Tôi từng tin vào điều đó. Nhưng hôm nay, khi đứng trước quầy lễ tân bệnh viện, trên tay vẫn cầm hóa đơn thanh toán ghi rõ “thẻ visa của chị Nguyễn Thị H.”, tôi đã cay đắng nhận ra: có những niềm tin bị người khác chà đạp thẳng thừng.

Mọi chuyện bắt đầu vào tối thứ Sáu. Tôi đi công tác về sớm hơn dự kiến, lòng vui phơi phới vì nghĩ sẽ tạo bất ngờ cho chồng. Nhưng cái bất ngờ lại dành cho tôi: trong căn phòng quen thuộc, tiếng cười khúc khích và mùi nước hoa lạ lẫm phả ra từ khe cửa. Không cần mở ra, tôi cũng hiểu hết. Tôi lặng lẽ quay đi, không gào thét, không đánh ghen. Tôi chọn sự im lặng. Nhưng số phận lại có cách trả thù rất… bất ngờ.

Chỉ hơn một giờ sau, điện thoại tôi đổ chuông. Số lạ. Người ở đầu dây nói gấp gáp:
– “Chị là người nhà anh Minh phải không? Anh ấy và bạn gái vừa được đưa vào cấp cứu.”

Tôi chết lặng. Một thoáng, tôi còn nghĩ đây là trò đùa độc ác. Nhưng khi đến bệnh viện, mọi thứ hiện ra rõ mồn một: chồng tôi và cô nhân tình mặt cắt không còn giọt máu, quần áo xộc xệch, đang nằm riêng hai giường trong cùng một phòng cấp cứu.

Bác sĩ trực ban nhìn tôi, chắc cũng đoán ra vai trò của tôi trong câu chuyện rối rắm này. Ông thở dài:
– “Hai người… gọi là quá vui, quá sức. May mà đưa đến kịp. Nhưng phải nhập viện theo dõi. Anh ấy không mang tiền mặt, thẻ của anh không quẹt được, chị là người duy nhất có tên trong hồ sơ, phiền chị thanh toán tạm ứng.”

Tôi sững người. Trớ trêu thay, trong khoảnh khắc đó, cả chồng tôi lẫn cô nhân tình đều gượng dậy, nhìn tôi với ánh mắt… cầu cứu. Một sự nhục nhã không lời nào tả nổi. Tôi đã quẹt thẻ, không phải vì thương hại, mà để nhanh chóng chấm dứt sự rùm beng có thể khiến gia đình tôi bị hàng xóm bàn tán.

Nhưng cú sốc lớn hơn chưa dừng lại ở đó. Khi bác sĩ quay lại báo kết quả xét nghiệm, cả hai – chồng tôi và người đàn bà kia – bỗng bật khóc. Tôi cũng chết lặng theo. Căn phòng cấp cứu đêm ấy, bỗng chốc biến thành nơi lật tung mọi bí mật mà tôi chưa từng nghĩ đến.

Bác sĩ cầm trên tay tờ giấy, giọng trầm xuống:
– “Cả hai bệnh nhân đều có dấu hiệu suy nhược cơ thể nặng, cần nghỉ ngơi. Nhưng điều tôi muốn thông báo… nghiêm trọng hơn. Kết quả xét nghiệm cho thấy cả hai đều dương tính với cùng một loại bệnh lây qua đường tình dục. Và…” – ông ngập ngừng – “…nguy cơ đã kéo dài nhiều tháng.”

Trong khoảnh khắc ấy, căn phòng im phăng phắc. Tôi thấy mặt chồng mình trắng bệch, cô nhân tình ôm mặt khóc nức nở. Còn tôi… một nỗi đau lạnh lẽo lan khắp người. Bao năm qua, tôi chung thủy, tin tưởng, nghĩ rằng mình đang giữ gìn hạnh phúc gia đình. Nhưng hóa ra, kẻ nằm cạnh tôi mỗi đêm lại mang trong người thứ bệnh mà chỉ cần nghe tên đã khiến tim tôi như thắt lại.

– “Có lẽ chị cũng nên đi xét nghiệm,” bác sĩ nói, nhìn tôi ái ngại.

Tôi gượng cười, cảm giác như cả thế giới vừa sụp đổ. Tôi đã trả viện phí cho hai kẻ phản bội mình, và giờ đứng trước nguy cơ mất đi sức khỏe, thậm chí cả tương lai.

Chồng tôi – người đàn ông từng thề non hẹn biển, bỗng òa khóc như đứa trẻ:
– “Anh xin lỗi… anh không ngờ… anh chỉ nghĩ là vui vẻ chút thôi…”

Câu nói ấy như lưỡi dao cắm vào tim. “Vui vẻ chút thôi” – bốn chữ nhẹ tênh, đổi lại bằng sự phản bội, bệnh tật, và những giọt nước mắt của tôi.

Cô nhân tình kia cũng bật khóc, miệng liên tục lặp lại: “Em không biết, em không cố ý…” Nhưng lời biện minh nào còn ý nghĩa khi sự thật đã bày ra?

Tôi rời khỏi phòng cấp cứu, tay run run cầm phiếu chỉ định xét nghiệm dành cho mình. Ngoài hành lang, ánh đèn trắng hắt xuống sàn lạnh lẽo. Tôi bỗng nhớ lại bao kỷ niệm: những ngày anh còn chở tôi trên chiếc xe máy cà tàng, những bữa cơm chỉ có canh rau nhưng đầy tiếng cười. Tất cả giờ đây chỉ còn là mảnh gương vỡ vụn.

Kết quả của tôi được trả sau một ngày. Khoảnh khắc nhận phong bì niêm phong từ tay y tá, tim tôi đập loạn. May mắn thay – tôi âm tính. Nhưng niềm vui ấy không đủ khỏa lấp sự tủi hờn. Tôi may mắn thoát nạn, nhưng điều đó càng cho thấy: suốt thời gian qua, tôi đã sống cạnh một quả bom nổ chậm mà không hề hay biết.

Tối hôm đó, tôi ngồi ngoài hành lang bệnh viện, nhìn vào căn phòng nơi chồng và nhân tình đang nằm. Hai kẻ ấy đều mang nét mặt đau khổ, ân hận, nhưng với tôi, đó chẳng còn quan trọng nữa. Tôi bỗng nhận ra, bản thân mình mới là người cần được cứu – không phải bằng thuốc men, mà bằng sự giải thoát khỏi cuộc hôn nhân mục ruỗng.

Ngày chồng được xuất viện, anh cố nắm tay tôi, ánh mắt van lơn:
– “Cho anh một cơ hội, anh sai rồi. Anh sẽ cắt đứt với cô ta, anh hứa sẽ bù đắp cho em.”

Cô nhân tình cũng đến tìm tôi, cúi gằm mặt:
– “Em xin lỗi chị, em thật sự không biết anh ấy đã có gia đình. Em sẽ đi xa, không bao giờ làm phiền nữa.”

Tôi lắng nghe, nhưng lòng trống rỗng. Tôi biết những lời hứa hẹn kia chỉ là tạm thời, để xoa dịu tình thế. Bởi một người đàn ông đã coi sự phản bội là “chỉ vui vẻ chút thôi” thì liệu có còn đáng để tin?

Tôi trở về nhà, căn nhà mà bao năm qua tôi đã nâng niu, chăm chút từng chậu hoa, từng bức rèm cửa. Nhưng bước chân vào, tôi chỉ thấy nó lạnh lẽo như nhà trọ. Từng kỷ niệm bỗng biến thành bằng chứng phản bội: cái ghế sofa nơi anh từng ôm tôi xem phim giờ lại là nơi anh hẹn hò lén lút. Căn bếp từng ấm áp giờ chỉ còn hơi lạnh.

Tôi dành nhiều đêm suy nghĩ. Ly hôn không phải là điều tôi từng mong muốn. Tôi đã hy sinh, đã tin tưởng, đã cố gắng gìn giữ mái ấm này. Nhưng sự thật hiển hiện: giữ lại chỉ để tự giày vò mình thêm mà thôi.

Một buổi sáng, tôi đặt tờ đơn ly hôn lên bàn, trước mặt chồng. Anh chết lặng, nước mắt lưng tròng:
– “Em thật sự không còn chút tình cảm nào sao?”

Tôi nhìn anh, bình thản đáp:
– “Tình cảm không biến mất. Nó bị anh chà đạp, bị anh vứt bỏ. Em đã tha thứ nhiều lần cho những lỗi nhỏ, nhưng lần này, cái giá quá đắt. Không chỉ là sự phản bội, mà còn là sự coi thường sức khỏe, tính mạng của em. Em không thể tiếp tục.”

Ngày ra tòa, tôi không khóc. Người khóc là anh – và cả cô nhân tình đến xin lỗi thêm một lần nữa. Tôi chợt thấy nhẹ nhõm. Hóa ra, buông tay không đáng sợ như tôi từng nghĩ. Đáng sợ nhất chính là cứ níu kéo một thứ đã mục nát.

Sau khi ly hôn, tôi chuyển về sống với mẹ một thời gian. Tôi đi làm, tham gia lớp học yoga, gặp gỡ bạn bè. Dần dần, tôi thấy mình hồi sinh. Không còn những đêm trằn trọc, không còn cảm giác bất an khi nghĩ đến chuyện chồng đi đâu, với ai. Tôi học cách yêu bản thân – điều mà bấy lâu nay tôi quên mất.

Có lần, một người bạn hỏi tôi có hối hận không. Tôi mỉm cười:
– “Không. Vì nhờ cú sốc ấy, tôi mới nhận ra giá trị thật sự của mình. Tôi xứng đáng với sự tôn trọng và tình yêu chân thành, chứ không phải sự thương hại hay dối trá.”

Cuộc đời, đôi khi phải trải qua nỗi đau mới tìm thấy bình yên. Và tôi, cuối cùng, đã chọn con đường bình yên cho chính mình.

Bất ngờ về mối liên hệ giữa người xây nhà trên đất không thuộc sở hữu và PGĐ Công an Hải Phòng

Đại tá Đỗ Văn Điệp, Phó Giám đốc Công an TP Hải Phòng bác tin có quan hệ họ hàng với Đỗ Văn Hữu – người xây nhà nhầm trên đất người khác nhưng không trả lại.

CHÍNH THỨC: Mức á;n bất ngờ cho ‘vua lì đòn’ ngang nhiên xây nhà trên đất người khác ở Hải Phòng, chuyến này mất nhiều rồi

Luật sư Nguyễn Thanh Hải – Giám đốc Công ty Luật An Hoàng Gia (Đoàn Luật sư TP Hà Nội) – nhìn nhận, việc gia đình ông Hữu – bà Tuyến xây dựng nhà trên phần đất đã có Giấy chứng nhận quyền sử dụng hợp pháp của bà Loan là hành vi xâm phạm nghiêm trọng quyền sử dụng đất của người khác.
Theo luật sư, Căn cứ Điều 166 và Điều 584 Bộ luật Dân sự 2015, người tự ý sử dụng đất do bà Loan đứng tên buộc phải trả lại đất cho bà Loan, đồng thời có thể phải bồi thường thiệt hại phát sinh như việc chủ đất mất quyền sử dụng trong thời gian dài, chi phí tố tụng, chi phí ngăn chặn hành vi vi phạm.
Về hành chính có thể bị phạt từ vài chục triệu đồng, đồng thời buộc tháo dỡ công trình, khôi phục hiện trạng ban đầu.
Về hình sự: Nếu sau khi bản án có hiệu lực mà người vi phạm vẫn cố tình không thi hành,có thể bị xử lý về “Tội không chấp hành án”, với khung hình phạt lên đến 3 năm tù giam.
___________
NGUỒN: Ý NHỤY – BÁO VIETNAMNET

Một vụ tranh chấp đất đai hy hữu vừa xảy ra tại TP Hải Phòng, khi một gia đình phát hiện có người xây hẳn ngôi nhà hai tầng kiên cố trên phần đất đã được cấp sổ đỏ của mình. Sự việc kéo dài gần một năm qua, thu hút dư luận bởi những tình tiết bất ngờ xung quanh.

Xây nhà trên đất người khác rồi đòi chủ đất bán lại 

Theo Vietnamnet, vào tháng 9/2024, ông Nguyễn Đăng Ca và bà Trần Thị Kim Loan mua mảnh đất có sang tên sổ đỏ từ gia đình ông Nguyễn Trí Hậu, diện tích 60m2, thuộc thôn 7, xã Kiền Bái, huyện Thủy Nguyên (cũ), nay thuộc phường Thiên Hương, TP Hải Phòng.

Tuy nhiên, ngày 12/11/2024, gia đình bà Loan đến kiểm tra đất thì thấy gia đình ông Đỗ Văn Hữu và vợ là bà Vũ Thị Tuyến đang xây dựng ngôi nhà 2 tầng trên đất của mình.

Gia đình bà Loan yêu cầu họ dừng việc xây dựng, trả lại đất nhưng bất thành nên đã làm đơn trình báo lên xã Kiền Bái.

Sau đó, UBND xã Kiền Bái đã làm việc với các bên. Tại buổi làm việc, vợ chồng ông Hữu, bà Tuyến cho biết việc xây dựng nhà trên đất bà Loan là do nhầm lẫn. Vị trí đất nhà ông Hữu mua cách đó 4 thửa.

Toàn bộ diễn biến vụ "xây nhầm nhà" trên đất người khác ở Hải Phòng: Phản ứng của người xây nhà càng gây bất ngờ- Ảnh 1.

Vợ chồng ông Hữu cho biết việc xây dựng nhà trên đất bà Loan đứng tên là nhầm lẫn. Ảnh: Hoài Anh.

Chủ tịch UBND xã Kiền Bái đã có kết luận, yêu cầu gia đình ông Hữu dừng ngay việc xây dựng trên thửa đất của gia đình bà Loan, đề nghị hai bên gặp gỡ, tìm giải pháp giải quyết ổn thoả vấn đề. Nếu hai bên không tự giải quyết được, đề nghị tiếp tục giải quyết theo trình tự, thủ tục tại cơ quan có thẩm quyền.

Sau buổi làm việc, UBND xã đã có thông báo yêu cầu dừng thi công công trình xây dựng gửi đến gia đình ông Hữu nhưng gia đình ông không chấp hành.

Vì vậy, gia đình bà Loan đã tiến hành khởi kiện lên Tòa án nhân dân có thẩm quyền.

Thừa nhận xây nhầm nhưng vẫn không chịu di dời

Ngày 11/8/2025, TAND khu vực I – Hải Phòng đã xét xử sơ thẩm vụ việc trên.

Kết quả, tòa tuyên xử: “Buộc ông Đỗ Văn Hữu, bà Vũ Thị Tuyến phải di chuyển toàn bộ đồ đạc, tự tháo dỡ toàn bộ các công trình xây dựng trên thửa đất 4856, tờ bản đồ số 03, tại Tổ dân phố 7, khu vực Kiền Bái, phường Thiên Hương để trả lại thửa đất trên cho ông Nguyễn Đăng Ca, bà Trần Thị Kim Loan”.

Bất chấp việc bị UBND xã Kiền Bái nhiều lần yêu cầu dừng thi công, gia đình ông Hữu vẫn cố tình hoàn thiện công trình và đưa vào sử dụng.

Đáng nói, dù thừa nhận “xây nhầm” trên đất của nhà ông Ca, bà Loan nhưng thay vì di dời đồ đạc, vật tư để trả lại mặt bằng thì ông Hữu lại đưa ra phương án giải quyết bằng cách đề nghị gia đình bà Loan phải chấp nhận “đổi đất” hoặc bán lại lô đất cho gia đình ông Hữu với mức giá 550 triệu đồng.

Tuy nhiên, gia đình bà Loan kiên quyết phản đối, yêu cầu ông Hữu tháo dỡ công trình để trả lại mặt bằng lô đất.

Liên quan đến sự việc hy hữu, chia sẻ với VTC News, bà Loan cho rằng, nguyên nhân thật sự không phải do người môi giới chỉ vị trí nhầm như lời ông Đỗ Văn Hữu (người xây nhà trên đất của gia đình bà Loan) lý giải. Theo quan sát của phóng viên, gần lô đất của gia đình ông Hữu có ngôi mộ chưa di dời.

Toàn bộ diễn biến vụ "xây nhầm nhà" trên đất người khác ở Hải Phòng: Phản ứng của người xây nhà càng gây bất ngờ- Ảnh 2.

Phần đất của gia đình ông Hữu mua nằm sâu bên trong và cách đó không xa còn ngôi mộ chưa di dời (Ảnh: VTC News)

“Thực tế, đất của gia đình tôi cách lô đất của nhà ông Hữu đến 4 thửa nữa. Đất của nhà ông ấy nằm sâu bên trong chứ hai nhà không giáp ranh cạnh nhau nên nói nhầm vị trí là vô lý”, bà Loan nêu.

Ngày 15/9, UBND phường Thiên Hương mời các bên đến để làm việc và lãnh đạo phường thống nhất một số nội dung, trong đó đề nghị gia đình ông Hữu chấp hành thực hiện bản án của TAND khu vực 1 – Hải Phòng.

Cũng theo Vietnamet, sau khi nghe ý kiến trình bày của các bên, Chủ tịch UBND phường Thiên Hương kết luận như sau: Khẳng định quyền sử dụng đất hợp pháp của ông Nguyễn Đăng Ca, bà Trần Thị Kim Loan; Yêu cầu ông Đỗ Văn Hữu, bà Vũ Thị Tuyến nghiêm túc chấp hành Bản án sơ thẩm số 08/2025/DS-ST ngày 11/8/2025 của TAND khu vực 1 – Hải Phòng.

Đồng thời, giao Công an phường phối hợp đảm bảo an ninh trật tự trong quá trình giải quyết vụ việc, ngăn chặn các hành vi cản trở, chống đối; Đề nghị Ủy ban Mặt trận Tổ quốc, các tổ chức chính trị – xã hội, tổ trưởng tổ dân phố tăng cường công tác tuyên truyền, vận động để các bên chấp hành nghiêm quy định pháp luật, giữ gìn ổn định tình hình tại địa phương.

Ông Đỗ Văn Hữu cho biết đã gửi đơn kháng cáo Bản án sơ thẩm của TAND Khu vực 1 – Hải Phòng đến TAND thành phố Hải Phòng.

Trong quá trình chờ kết quả xét xử phúc thẩm của TAND thành phố Hải Phòng, chính quyền đề nghị hai bên tiếp tục thỏa thuận để thống nhất phương án giải quyết, đảm bảo hạn chế tối đa thiệt hại và chấp hành nghiêm quy định pháp luật.