Home Blog

Tôi 61 tuổi, lên thành phố chăm cháu nội 6 năm, mỗi tháng tôi yêu cầu con dâu đưa 10 triệu đồng. 6 năm trời tôi bị họ hàng làng xóm chê tr::ách là “ham tiền”

“Bà nội gì mà chăm cháu lại còn đòi tiền công, thế thì khác gì giúp việc!” – suốt 6 năm qua, câu nói này tôi nghe đến mòn tai. Tôi, một người phụ nữ 61 tuổi, rời quê lên thành phố chăm sóc đứa cháu nội từ khi nó mới lọt lòng. Từ ngày ấy, tôi thẳng thắn nói với vợ chồng con trai: “Mỗi tháng mẹ cần 10 triệu, coi như tiền công sức, tiền thuốc men và sinh hoạt ở thành phố.”

Nghe xong, con dâu tôi hơi sững lại, nhưng rồi vẫn gật đầu đồng ý. Tôi biết nó nghĩ trong bụng: “Mẹ chồng gì mà tính toán thế này.” Con trai tôi thì im lặng, chắc khó xử. Nhưng tôi không bận tâm. Ai chưa từng sống cảnh “một nách con nhỏ”, thức đêm bế con khóc, loay hoay tã sữa thì sẽ không hiểu. Tôi cũng từng làm mẹ, cũng từng vất vả, và giờ tuổi già, sức yếu, nếu không có khoản đó, tôi không thể gánh nổi.

Mỗi tháng, đúng ngày, con dâu tôi đưa tôi 10 triệu. Hàng xóm, họ hàng dưới quê nghe chuyện thì chê trách tôi dữ dội:

  • “Người ta nhờ bà lên giúp là quý rồi, còn đòi tiền thì có khác gì người dưng đâu?”

  • “Ham tiền vừa thôi, con dâu nó lại ghét cho.”
    Tôi nghe mãi rồi thành quen. Người đời chỉ giỏi phán xét. Họ đâu sống thay tôi, đâu biết tôi vẫn phải gửi tiền về quê lo ruộng nương, thuốc thang cho ông nhà tôi sức khỏe yếu, rồi thỉnh thoảng hỗ trợ đứa con gái út chưa ổn định việc làm.

Thành phố đắt đỏ, đâu phải tôi chỉ ngồi ăn của con dâu. Tôi làm việc nhà, trông cháu, dậy từ 5 giờ sáng nấu cháo, giặt giũ, tối lại bế cháu ngủ. Một tháng 10 triệu so với công sức bỏ ra, tôi thấy công bằng. Mà thật ra, tôi cũng có ý khác, nhưng không nói cho ai biết.

Cứ thế, 6 năm trôi qua. Thằng bé giờ đã vào lớp 1, tôi cũng già thêm, tóc bạc nhiều, lưng đau nhức. Tôi nói với vợ chồng nó: “Tới đây mẹ về quê, tuổi này không còn sức nữa. Hai đứa tự lo cho con đi.” Chúng ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý. Ngày về, tôi lặng lẽ gom lại khoản tiền tiết kiệm suốt 6 năm qua – 895 triệu đồng – bỏ vào phong bì, đưa cho con trai và con dâu.

Cả hai sửng sốt. Con dâu mặt tái mét, run run: “Mẹ… sao mẹ lại có số tiền này? 895 triệu cơ ạ?” Nó còn hốt hoảng đến mức nghĩ rằng tôi có dính dáng chuyện mờ ám, vội vàng gọi điện báo công an…


Phần 2: Bí mật của những đồng tiền

Ngày đó, công an tới nhà, vợ chồng con trai tôi cuống quýt giải thích rằng mẹ già bỗng dưng mang gần 1 tỷ đưa lại cho mình. Họ nghi ngờ nguồn gốc. Tôi thì điềm nhiên ngồi uống trà, chỉ cười:

  • “Các chú đừng lo, đây là tiền sạch, do tôi tiết kiệm mà có.”

Mọi người nhìn tôi như nhìn một điều khó tin. Thế rồi tôi chậm rãi kể: Suốt 6 năm ở thành phố, ngoài 10 triệu con dâu đưa, tôi không tiêu pha gì nhiều. Ăn uống chung với gia đình, quần áo thì đã có sẵn từ quê mang lên. Thỉnh thoảng tôi mua thêm ít thuốc, ít bánh kẹo, chỉ tốn dăm ba trăm nghìn. Tháng nào cũng còn dư hơn 9 triệu, tôi gửi tiết kiệm ngân hàng.

Con dâu tôi trợn mắt: “Mẹ… mẹ không tiêu gì sao? Thế bao năm nay mẹ sống kham khổ như thế à?”
Tôi cười hiền: “Mẹ quen rồi, ở quê mẹ cũng vậy. Với lại, mẹ nghĩ đây là tiền công của mẹ, nhưng thực ra cũng là để dành cho các con, cho cháu sau này.”

Thật ra, mỗi lần cầm tiền từ tay con dâu, tôi vừa cứng rắn vừa chạnh lòng. Tôi biết nó không thích. Tôi biết hàng xóm dèm pha. Nhưng trong bụng tôi có một toan tính: thay vì tiêu xài, tôi cất giữ, coi như gửi lại mai sau. Con cái còn trẻ, tiền làm ra bao nhiêu lại trôi tuột vào nhà cửa, xe cộ, sữa bỉm. Chỉ có người già mới hiểu giá trị của việc “tích tiểu thành đại”.

895 triệu – số tiền tôi gom góp từ sự “ham tiền” mà thiên hạ chê trách. Vậy mà khi tôi đặt lên bàn, bọn trẻ không tin nổi. Con trai tôi ôm lấy vai tôi, rưng rưng: “Mẹ… tụi con trách nhầm mẹ rồi.” Con dâu cũng òa khóc, xin lỗi tôi, kể rằng bao năm nay nó vừa nể vừa sợ mẹ, nghĩ mẹ tính toán, hóa ra mẹ vì gia đình.

Tôi chỉ xua tay: “Thôi, mẹ già rồi, cần gì lời xin lỗi. Quan trọng là tụi con biết sống tiết kiệm, lo cho cháu nội mẹ học hành nên người.”

Công an xác minh xong cũng chỉ cười, nói: “Cụ tiết kiệm giỏi thật. Giờ ít ai giữ được kỷ luật như cụ.” Rồi họ rút về, để lại cả nhà tôi ngồi lặng yên.


Phần 3: Kết mở – bài học sau cùng

Từ hôm ấy, con dâu thay đổi hẳn cách nhìn. Nó chăm sóc tôi ân cần hơn, không còn gượng gạo khi nói chuyện. Hàng xóm khi nghe chuyện cũng tròn mắt, nửa tin nửa ngờ. Họ không còn cười chê, thậm chí có người còn bảo: “Bà ấy khôn thật, biết nghĩ xa.”

Còn tôi, trong lòng nhẹ nhõm. Không phải vì số tiền kia, mà vì cuối cùng con cái hiểu được tấm lòng của mẹ già. Tôi chẳng hề giận vì bị hiểu lầm, bởi ở đời, ai cũng nhìn sự việc theo bề ngoài. Người ta thấy tôi đòi tiền thì bảo ham tiền. Nhưng đâu biết trong cái ham ấy lại giấu một sự lo xa, một tình thương thầm lặng.

895 triệu không phải số tiền quá lớn, nhưng với tôi, nó là minh chứng cho sự kiên nhẫn, cho niềm tin rằng nếu sống có kế hoạch, nghĩ cho con cháu, thì “công” bỏ ra sẽ không vô nghĩa.

Ngày tôi xách vali về quê, cháu nội chạy lại ôm chầm lấy: “Bà ơi, bà đừng đi.” Tôi lau nước mắt, chỉ khẽ nói: “Bà vẫn ở đây, trong tim con. Khi nào con nhớ, cứ gọi điện cho bà.”

Chiếc xe khách rời thành phố, tôi nhìn qua cửa kính, lòng vừa buồn vừa vui. Buồn vì xa cháu, vui vì đã làm trọn trách nhiệm. Tôi không biết rồi mai này số tiền kia các con sẽ dùng thế nào, nhưng tôi mong chúng hiểu: đồng tiền là công cụ, quan trọng là phải biết giữ, biết dùng.

Và câu chuyện của tôi, có lẽ sẽ còn được người đời bàn tán. Nhưng tôi chẳng bận tâm nữa. Tôi chỉ mỉm cười, thầm nghĩ: đôi khi, bị mang tiếng “ham tiền” cũng không sao – miễn là trong lòng mình rõ, mình sống đúng với lương tâm và tình thương.

Lại thêm tin vui: Trẻ mầm non là con công nhân được hỗ trợ 240.000 đồng mỗi tháng

Khoảng 92.000 trẻ mầm non là con công nhân sẽ được hỗ trợ 240.000 đồng một bé mỗi tháng, theo nghị quyết của HĐND.

Nghị quyết được thông qua tại kỳ họp thứ 3 của HĐND thành phố, chiều 28/8. So với hiện nay, mức hỗ trợ tăng thêm 80.000 đồng mỗi tháng, tối đa 9 tháng một năm học.

Chính sách được áp dụng với “nơi tập trung nhiều lao động”, thay vì chỉ ở các khu công nghiệp như trước. Đây là các xã, phường có từ 3.000 người lao động trở lên đăng ký thường trú hoặc tạm trú.

Mức hỗ trợ của thành phố cao hơn mức Bộ Giáo dục và Đào tạo đề xuất trong dự thảo Nghị định về phổ cập giáo dục mầm non cho trẻ em 3-5 tuổi. Trong đó, trẻ có bố, mẹ, người nuôi dưỡng hợp pháp làm công nhân ở khu công nghiệp, được hỗ trợ 150.000 đồng mỗi tháng.

Cô và trò Trường mầm non Thanh Bình thuộc Khu lưu trú công nhân Thiên Phát, nằm trong Khu chế xuất Linh Trung II. Ảnh: Lê Tuyết

Cô và trò trường mầm non Thanh Bình thuộc Khu lưu trú công nhân Thiên Phát, thuộc Khu chế xuất Linh Trung II, TP HCM. Ảnh: Lê Tuyết

Cũng theo nghị quyết, các cơ sở giáo dục mầm non ngoài công lập tại khu công nghiệp, nơi có nhiều lao động cũng được hỗ trợ kinh phí đầu tư cơ sở vật chất, trang thiết bị, đồ chơi để nuôi dạy trẻ. Mức hỗ trợ là 35 triệu đồng với cơ sở dưới 30 trẻ; 55 triệu đồng và 70 triệu đồng, lần lượt với nhóm 30 – dưới 50 trẻ và 50-70 trẻ trở lên.

Trước đây, các chính sách hỗ trợ đặt điều kiện cơ sở mầm non phải có ít nhất 30% số trẻ là con của công nhân. Điều này khiến nhiều nhóm trẻ, lớp mẫu giáo độc lập không được hưởng.

Ngoài ra, giáo viên ở các cơ sở này được hỗ trợ một triệu đồng một người mỗi tháng, tăng 200.000 đồng so với trước.

Theo UBND, sau khi sáp nhập, thành phố trở thành đô thị đặc biệt, quy mô dân số cao, một tỷ lệ lớn là công nhân tại các khu công nghiệp, khu chế xuất. Hiện, thành phố có hơn 1.000 cơ sở giáo dục mầm non độc lập, 92.000 trẻ em là con công nhân và khoảng 6.000 giáo viên mầm non ngoài công lập. Dự kiến, tiền hỗ trợ cho tất cả khoảng 286 tỷ đồng.

Với học sinh, sinh viên (trung cấp, đại học, cao học) là người dân tộc thiểu số, thành phố hỗ trợ mỗi tháng 60% mức lương cơ sở (khoảng 1,4 triệu đồng), tối đa 10 tháng trong một năm học. Ngân sách hỗ trợ hơn 8.000 em ở nhóm này khoảng 14,7 tỷ đồng mỗi năm.

Vị Giáo Sư nổi tiếng là biểu tượng một thời của ngành Toán Học thế mà giờ đây lại rơi vào t::ình c::ảnh này.

Khi được bổ nhiệm làm giáo sư, GS Ngô Bảo Châu nghĩ từ đây mình sẽ có cuộc sống dư dả hơn. Nhưng ông đã sốc trong ngày nhận tháng lương đầu tiên. Với số tiền này, còn không đủ để mua vé máy bay về Việt Nam.

gs-ngo-bao-chau-toi-tung-soc-khi-nhan-duoc-bang-luong-cua-minh

GS Ngô Bảo Châu đã có những chia sẻ với các bạn trẻ về con đường làm nghiên cứu khoa học.

Nhân dịp kỷ niệm tròn 10 năm nhận giải thưởng Fields, GS. Ngô Bảo Châu đã thực hiện bài giảng đại chúng với chủ đề “Trao đổi về nghiên cứu khoa học”. Tại đây, ông đã có những chia sẻ với các bạn trẻ về con đường làm nghiên cứu khoa học.

Chủ nhân giải thưởng Fields từng nghi ngờ khả năng của mình

Trong bài giảng, GS Ngô Bảo Châu đã chia sẻ lại những chặng đường từ khi còn là một học sinh phổ thông đến khi trở thành nhà nghiên cứu khoa học thực thụ. Theo ông, điều quan trọng nhất trên hành trình ấy chính là phương pháp và kỹ năng tư duy.

“Nhiều người hỏi, đã bao giờ tôi có ý định rời bỏ con đường nghiên cứu khoa học hay không? Về cơ bản là không, nhưng cũng có một vài thời điểm tôi thật sự nghi ngờ về khả năng của mình”, GS Châu nói.

Sau khi giành được tấm Huy chương Vàng tại Kỳ thi Olympic Toán học quốc tế vào năm lớp 11, cậu học trò Ngô Bảo Châu không còn cảm thấy thích thú với việc sẽ tiếp tục đi thi vào năm sau nữa. Cũng trong thời điểm này, ông biết được toán cao cấp có nhiều điểm khác biệt so với toán sơ cấp.

Vì thế, ông đã đến tìm gặp GS Đoàn Quỳnh, người đã từng tham gia hướng dẫn đoàn học sinh Việt Nam tham dự kỳ thi IMO, đồng thời được thầy cho mượn một cuốn giáo trình về toán cao cấp. Nhưng đến khi mang về đọc, Châu bất ngờ vì thấy mình không hiểu gì cả.

“Sau đó tôi bỏ cuộc và bắt đầu nghi ngờ vào khả năng học toán lý thuyết của bản thân”, GS Châu nói.

Cảm giác đó tiếp tục lặp lại sau khi ông sang Pháp. Việc học ngày càng khó hơn khiến ông dần thấy ngợp. Nhưng rất may sau đó, ông đã gặp được người thầy là Giáo sư Gérard Laumon. Người thầy đặc biệt này hiểu được điểm mạnh, điểm yếu của học trò và có cách giảng dạy dễ tiếp nhận. Nhờ đó, Ngô Bảo Châu bắt đầu làm chủ được kiến thức toán học.
gs-ngo-bao-chau-toi-tung-soc-khi-nhan-duoc-bang-luong-cua-minh-1

GS Ngô Bảo Châu tại buổi tọa đàm

GS Ngô Bảo Châu đúc kết ra rằng, người quan trọng nhất trong hành trình theo đuổi khoa học của một người mới bước chân vào con đường nghiên cứu chính là người thầy. Việc “chọn thầy để học” cũng quan trọng không kém việc cưới vợ, cưới chồng. Cuộc đời khoa học phụ thuộc rất nhiều vào bước quyết định ban đầu này.

“Trước đó, nhiều người khuyên tôi nên lựa chọn một người thầy tên tuổi hơn. Thế nhưng tôi vẫn quyết định theo thầy giáo của tôi. Thầy tôi khi ấy còn rất trẻ, thậm chí chưa có tên tuổi gì. Nhưng tôi cảm thấy rất tin tưởng. Tôi bỏ qua những lời khuyên bên ngoài để đi theo thầy.

Sau này tôi mới nhận thấy, quả thực thầy có một tầm nhìn xa và sâu sắc. Ông luôn có cách hiểu rất mới và có cái nhìn đặc biệt về các vấn đề của toán học”, GS Ngô Bảo Châu nhớ lại.

Đến thời kỳ postdoc (làm nghiên cứu sau tiến sĩ), theo GS Châu, đây là giai đoạn đặc biệt. Lúc này, nhà khoa học phải trở thành một nhà nghiên cứu độc lập, đồng thời phải tự tìm ra vấn đề và phương pháp thay vì “dựa” vào một bờ vai nào. Do đó, một trong những kỹ năng khó nhất trong nghiên cứu khoa học là luôn luôn phải đổi mới mình.

“Một nhà khoa học có tham vọng thực sự là phải đổi mới mình liên tục; không bao giờ được viết quá 2 bài báo cho một ý tưởng; đồng thời luôn luôn phải có ý thức tìm ra cái mới”, GS Châu nói.

Ông cũng kể lại câu chuyện, bản thân đã từng đưa ra quyết định đầy rủi ro khi muốn làm bổ đề cơ bản.

“Tôi không muốn mình bị phân tán bởi các vấn đề khác nữa. Vì thế tôi quyết định viết thư cho tất cả các đồng nghiệp của tôi về việc xin phép rút lui khỏi những đề tài đang làm, kể cả có bài tôi tham gia đóng góp đến 80%. Tôi quyết định rời bỏ ‘vùng an toàn’ để đến nơi đầy rủi ro, nhưng đó thực sự là điều tôi muốn làm”, GS Châu kể lại.

Mức lương luôn là thiệt thòi của người làm khoa học

Theo GS Ngô Bảo Châu, người làm khoa học luôn thiệt thòi về thu nhập. Ngoài ra, người làm khoa học cũng không có thời gian đi giao lưu xã hội, gặp gỡ bạn bè.

“Cho đến tầm tuổi 30 – 40, tôi vẫn không có khái niệm đi ăn quán. Việc giao lưu với bạn bè cũng rất hãn hữu. Tôi cảm thấy mình không có nhu cầu. Mặc dù tôi cũng nhìn thấy một xã hội rất đáng mơ ước nhưng nó vẫn như thể chẳng liên quan gì đến mình. Đó chính là cái giá phải trả nếu bạn muốn theo đuổi việc nghiên cứu khoa học”.

Về mặt thu nhập, theo GS Ngô Bảo Châu, với những nhà khoa học trẻ, bài toán kinh tế vô cùng khó khăn. Khi còn ở Pháp, bản thân ông cũng từng vài lần “sốc”, bởi lúc trẻ ông nghĩ mình không cần tiền mà chỉ cần thời gian để nghiên cứu, chỉ cần đủ ăn và có một chỗ ở.

Đến khi được bổ nhiệm làm giáo sư, ông lại nghĩ rằng, từ đây mình sẽ có một cuộc sống dư dả hơn, không cần quá lo lắng về kinh tế. Nhưng ông đã tiếp tục sốc khi nhận được tờ bảng lương đầu tiên của mình. Với số tiền này, ông còn không đủ để mua một chiếc vé máy bay về Việt Nam.

“Đó không phải do cách đối xử của người ta với tôi không tốt mà mặt bằng chung ở Pháp như thế. Hay như ở Mỹ, mức lương của người làm khoa học cũng kém xa so với những người làm nghề khác. Nhiều nghề, sinh viên vừa ra trường đã nhận được mức lương ngang với giáo sư toán học”, ông nói về những thiệt thòi của những người theo đuổi việc nghiên cứu.

Tuy vậy, GS Châu vẫn động viên những người trẻ nên sẵn sàng theo đuổi công việc này nếu thực sự có đam mê.

“Hiện nay, điều kiện nghiên cứu của các nhà khoa học ở Việt Nam đã tốt hơn rất nhiều. Những công sức nhà khoa học bỏ ra sẽ được xã hội đền đáp xứng đáng.

Người làm khoa học giờ đây đã có thể sống bằng nghề của mình, không phải đi làm thêm ngoài giờ như trước. Ngoài các quỹ đầu tư của nhà nước, một số quỹ tư nhân cũng bắt đầu hình thành để hỗ trợ việc nghiên cứu khoa học. Do đó, các nhà khoa học trẻ hoàn toàn có thể yên tâm làm nghiên cứu”, GS Ngô Bảo Châu khích lệ.

N;óng: Cách để nhận 100.000 đồng Nhà nước tặng toàn dân ăn Tết Độc lập qua VNeID.

Người dân có thể hưởng trợ cấp an sinh xã hội bằng cách xác thực và liên kết tài khoản ngân hàng ngay trên ứng dụng VNeID.

Người dùng có tài khoản ngân hàng có thể liên kết với VNeID. Ảnh: Xuân Sang.

Thủ tướng Chính phủ vừa có công điện về việc tặng 100.000 đồng mỗi người dân nhân dịp kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2/9.

Từ sáng 28/8, một loạt ngân hàng đã thông báo cách liên kết dịch vụ an sinh xã hội với tài khoản ngân hàng, dành cho công dân có định danh mức 2 VNeID.

Trong thông báo của mình, Ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển nông thôn (Agribank) cho biết hoạt động này nhằm tiếp tục mở rộng và thúc đẩy Đề án phát triển ứng dụng dữ liệu dân cư, định danh và xác thực điện tử phục vụ chuyển đổi số quốc gia do Thủ tướng Chính phủ phê duyệt. Người dân hoàn toàn không mất phí khi liên kết tài khoản hay sử dụng dịch vụ.

Để có thể liên kết tài khoản hưởng an sinh xã hội với tài khoản thanh toán của ngân hàng, người dùng cần có tài khoản ngân hàng. Sau khi có tài khoản, người dùng thực hiện theo các bước dưới đây.

lien ket tai khoan VNeID anh 1
VNeID hỗ trợ liên kết với nhiều ngân hàng trong nước. Ảnh: Xuân Sang.

Bước 1: Đăng nhập vào ứng dụng VneID, lựa chọn nhóm dịch vụ An sinh xã hội và chọn Tài khoản hưởng An sinh xã hội. Nhập Passcode (mật khẩu 6 ký tự).

Bước 2: Hệ thống hiển thị các ngân hàng cho phép nhận trợ cấp từ các chính sách an sinh xã hội, chọn ngân hàng muốn liên kết. Hiện tại, hệ thống hỗ trợ 18 ngân hàng và ví điện tử.

Bước 3: Người dùng nhập thông tin liên kết, gồm số tài khoản thanh toán ngân hàng, và số CCCD (nếu có). Nếu thông tin tại ngân hàng đang dùng CMND 9 số, cần nhập thêm số CMND.

Nhấn tiếp tục, hệ thống sẽ gửi yêu cầu lên bộ phận tiếp nhận. Kết quả xác nhận sẽ được gửi về qua thông báo trên VNeID.

lien ket tai khoan VNeID anh 2
Các bước liên kết tài khoản an sinh xã hội trên VNeID với tài khoản ngân hàng. Ảnh: Agribank.

Một số lưu ý khi thực hiện bao gồm tài khoản liên kết phải là tài khoản VND, cùng chủ sở hữu, đang hoạt động và không bị hạn chế. Người nhận trợ cấp cần dùng đúng thông tin định danh (CCCD, mã số định danh cá nhân) để đồng bộ với cơ sở dữ liệu dân cư. Trong trường hợp có thay đổi cần thông báo kịp thời cho ngân hàng để tránh gián đoạn quá trình nhận tiền.

Ứng dụng VNeID do Trung tâm Dữ liệu Quốc gia về Dân cư phát triển, hiện có thể tải về từ CH Play (Android) hoặc App Store (iOS). Khi tìm kiếm, người dân cần chú ý chọn đúng ứng dụng có gắn nhãn Chính phủ hoặc được phát triển bởi cơ quan Nhà nước. Không tải ứng dụng VNeID qua các tệp .apk hoặc nguồn không rõ ràng, vì có nguy cơ chứa mã độc, lừa đảo.

Bắt Giám đốc Tổng đại lý bảo hiểm Dai-ichi Life Việt Nam, 👮‍♂️ công an phát thông báo tìm bị hại

Nửa đầu năm 2025, Dai-ichi Life Việt Nam đạt 966 tỷ đồng lợi nhuận sau thuế, giảm 12% so với cùng kỳ.

Ngày 26/8, Cơ quan Cảnh sát điều tra (CSĐT) Công an TP. HCM cho biết đang thụ lý điều tra vụ án lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản xảy ra tại tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu (cũ) từ năm 2022.

Trước đó ngày 7/8, cơ quan điều tra đã ra quyết định khởi tố, bắt tạm giam Trương Mạnh Hà – Giám đốc Tổng đại lý Vũng Tàu của Công ty Bảo hiểm Nhân thọ Dai-ichi Life Việt Nam – để điều tra hành vi lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản.

Kết quả điều tra ban đầu cho thấy, Hà là người trực tiếp tư vấn để ông P.C.S ký hai hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, gồm hợp đồng số 1208028 ngày 30/11/2015 và hợp đồng số 1253082 ngày 18/7/2016. Sau khi ký kết, ông S liên tục đóng phí bảo hiểm đều đặn từ năm 2015 đến nay.

Tuy nhiên, vào các ngày 16/12/2022, 4/7/2023 và 16/1/2024, do đi làm xa trên biển, ông S đã chuyển tiền cho Hà nhờ đóng phí. Dù đã nhận tiền, Hà không nộp cho công ty bảo hiểm mà chiếm đoạt để sử dụng cho mục đích cá nhân, khiến hai hợp đồng bảo hiểm bị rơi vào tình trạng nợ phí.

Phòng Cảnh sát Kinh tế (PC03) Công an TP. HCM ra thông báo, nếu có cá nhân nào là nạn nhân của hành vi này, đề nghị liên hệ Điều tra viên Phan Văn Lĩnh (số điện thoại 0907.678.757) tại trụ sở CSĐT, số 15 Trường Chinh, phường Bà Rịa, TP. HCM để phối hợp làm rõ.

Lợi nhuận mảng bảo hiểm giảm sâu, Dai-ichi Life Việt Nam “bơm” hơn 50.000 tỷ  đồng đầu tư tài chính

 

Công an bắt tạm giam Trương Mạnh Hà – Giám đốc Tổng đại lý Vũng Tàu của Công ty Dai-ichi Life Việt Nam

Bảo hiểm Nhân thọ Dai-ichi Life Việt Nam được thành lập từ tháng 1/2007, là công ty bảo hiểm nhân thọ 100% vốn Nhật Bản. Hiện công ty có gần 1.900 nhân sự, 50 văn phòng và hơn 2.300 điểm giao dịch, tổng đại lý trên toàn quốc.

Báo cáo tài chính nửa đầu năm 2025 cho thấy, Dai-ichi Life Việt Nam ghi nhận doanh thu từ hoạt động kinh doanh bảo hiểm đạt trên 8.500 tỷ đồng, giảm nhẹ so với cùng kỳ năm trước. Doanh thu tài chính đạt 1.800 tỷ đồng. Sau khi trừ chi phí, lợi nhuận sau thuế công ty đạt 966 tỷ đồng, giảm 12%.

Bắt Giám đốc Tổng đại lý bảo hiểm Dai-ichi Life Việt Nam, công an phát

 

Kết quả kinh doanh của Dai-ichi Life Việt Nam

Tính đến 30/6/2025, tổng tài sản công ty đạt 79.600 tỷ đồng, tăng 6% so với đầu năm. Trong đó, công ty nắm giữ hơn 1.200 tỷ đồng tiền mặt, tăng gấp 3 lần so với đầu năm và gần 12.766 tỷ đồng tiền gửi kỳ hạn dưới 3 tháng tại ngân hàng. Bên cạnh đó, Dai-ichi dùng khoảng 3.600 tỷ đồng đầu tư cổ phiếu và gần 44.000 tỷ đồng phân bổ vào trái phiếu doanh nghiệp, trái phiếu chính phủ.

Nguồn: https://nguoiquansat.vn/bat-giam-doc-tong-dai-ly-bao-hiem-dai-ichi-life-viet-nam-cong-an-phat-thong-bao-tim-bi-hai-240189.html

Two Siblings Lost on Fishing Trip Seven Years Later, Their Satellite Device Sends a Signal from the Middle of the Ocean

On the evening of June 14, 2016, siblings Daniel and Emily Carter set out on what was meant to be a simple overnight kayaking trip into the marshes near Delacroix, Louisiana. Daniel, 27, had grown up fishing these waters with his father, and Emily, 24, shared his love of the quiet, winding bayous. They borrowed a pair of brightly colored sea kayaks, packed a small tent, a portable cooler, and Emily’s phone, which had a newly purchased satellite tracker clipped to its waterproof case.

That night, the siblings called their mother from the launch dock. They promised to be back the following afternoon and reassured her that they had mapped the route carefully. The weather report warned of light storms, but nothing that seemed unusual for Louisiana’s summer skies. Witnesses at the dock remembered seeing them paddle into the fading sunset, laughing as Daniel teased Emily about overpacking snacks.

The next day, when they failed to return, their mother reported them missing. Local search and rescue teams were mobilized immediately. Helicopters swept the marshes, airboats crisscrossed the channels, and divers scanned deeper waters. For a week, the operation stretched on, pulling in volunteers and even federal support. All they found was Daniel’s yellow kayak paddle lodged in reeds twenty miles from their launch site. The boats, the siblings, and Emily’s tracker were gone.

Authorities considered multiple theories: that they had been caught in a storm surge and swept into the Gulf of Mexico; that an accident with a passing shrimp trawler had destroyed their kayaks; or even that they had tried to push farther offshore than planned. Without wreckage or bodies, the search could not confirm anything. Eventually, the case grew cold. For the Carters, the grief turned to an open wound—no answers, no closure.

Their disappearance was occasionally revisited in local media as one of Louisiana’s enduring mysteries. To their mother, every passing year was marked by June 14, the day she lost both of her children in the silence of the marsh.

Seven years later, in September 2023, a technician at OrbitalSat, a private satellite communications company, flagged an unusual ping. The frequency matched the registration of a consumer-grade satellite beacon that had been dormant since 2016. Its signal was faint but traceable, registering deep in the Gulf of Mexico, roughly 180 miles southeast of New Orleans.

At first, the report was treated as a technical anomaly—possibly a recycled device that had been resold or a glitch in the system. But when the serial number was cross-checked, it matched Emily Carter’s lost tracker. That finding immediately reignited interest in the case. The National Oceanic and Atmospheric Administration (NOAA), already operating vessels in the Gulf, agreed to divert a research ship to investigate.

The coordinates marked a patch of open water far from major shipping lanes. The research team deployed a drone buoy and underwater cameras. Within days, they transmitted images back to shore: a kayak hull, sun-bleached and coated with barnacles, resting awkwardly against a coral outcrop 200 feet below the surface. Nearby, a second hull lay cracked in half, its metal fittings corroded but still identifiable.

The discovery was relayed to the Carter family. Their mother wept when investigators confirmed that the kayaks matched the models her children had taken. Alongside the wrecks, a diver retrieved Emily’s waterproof case. The satellite tracker inside had somehow survived years of saltwater exposure, its casing sealed tight enough that, when disturbed by a storm or current, it briefly reactivated and sent out the ping that solved the mystery.

What the site did not reveal, however, was what happened to Daniel and Emily themselves. There were no remains visible, no clothing fragments, no clear evidence of injury or collision. The wrecks raised as many questions as they answered: How had the siblings drifted so far offshore? Why had neither managed to send an emergency signal before losing contact?

The case was reclassified from “missing persons” to “lost at sea.” Media outlets across the country covered the story under headlines like “Siblings Vanished on Fishing Trip, Found Seven Years Later in Gulf”. For the Carter family, it was both relief and devastation—the mystery was partly solved, but the truth of those final hours remained hidden in the waves.

In the months after the discovery, the Carter case became a subject of renewed study among coastal safety experts. Kayaking and small-boat fishing had grown increasingly popular in southern Louisiana, but the siblings’ disappearance highlighted the risks of underestimating the Gulf’s currents and weather patterns. Marine authorities pointed out that even a mild storm could pull kayaks from the sheltered marshes into open water in less than an hour.

The family cooperated with the Coast Guard to produce a safety campaign titled “Know the Gulf, Respect the Gulf.” Billboards, public service announcements, and training seminars urged small-craft boaters to carry functioning beacons, weather radios, and redundant communication devices. The Carters wanted their children’s story to serve as a warning rather than just a tragedy.

Meanwhile, investigators continued to review the details. The prevailing theory, pieced together from currents, weather records, and the kayaks’ final resting place, suggested that Daniel and Emily had been caught in a sudden squall. The storm may have separated them from their marsh route, pushing them steadily into deeper waters. Their satellite device, while functional, may have lost signal under heavy cloud cover—or perhaps, in the chaos, they never managed to activate it before capsizing.

For their mother, closure came in fragments. She kept the recovered waterproof case on her mantel, alongside framed photos of Daniel and Emily. Friends described her as quieter now, more at peace, though she admitted that every time she drove past the marshes, she still imagined her children paddling into the sunset, young and carefree.

Seven years had stolen the hope of their return, but the ocean had finally given back a trace of truth. In coastal Louisiana, the story of the Carter siblings entered local lore—not a ghost tale, not a myth, but a stark reminder of the sea’s power. Their disappearance and rediscovery illustrated the fragile line between adventure and catastrophe, between leaving home and never returning.

For the public, it was a dramatic headline. For the family, it was life forever divided into “before the marsh” and “after the signal.” And for those who still launched their kayaks into the Louisiana waters, it was a quiet vow: to remember Daniel and Emily Carter every time they paddled toward the horizon.

Chính thức rồi nhé: Mỗi người dân nhận 100.000 đồng ăn Tết Độc Lập, chi tiết cách nhận như sau

Nhiều ngân hàng vừa có hướng dẫn khách hàng liên kết với tài khoản ngân hàng để nhận các khoản trợ cấp an sinh xã hội.

Một số ngân hàng ngày 28.8 đã thông báo hướng dẫn khách hàng thực hiện liên kết tài khoản ngân hàng để nhận tiền từ chính sách an sinh xã hội. Cụ thể, Ngân hàng Vietcombank thông báo hiện nay, trên ứng dụng VNeID đã có mục “An sinh xã hội”. Tại mục này, công dân có thể đăng ký tài khoản hưởng An sinh xã hội và liên kết với tài khoản ngân hàng để nhận các khoản trợ cấp từ các chính sách an sinh xã hội.

Làm thế nào để liên kết tài khoản ngân hàng nhận trợ cấp an sinh xã hội? - Ảnh 1.

Nhiều ngân hàng như Vietcombank, Agribank hướng dẫn liên kết tài khoản ngân hàng nhận an sinh xã hội

ẢNH: CHỤP MÀN HÌNH

Để liên kết tài khoản hưởng An sinh xã hội với tài khoản Vietcombank, khách hàng thực hiện theo các bước sau:

Đối với khách hàng đã có tài khoản Vietcombank và ứng dụng VNeID:

Bước 1: Mở ứng dụng VNeID trên điện thoại.

Bước 2: Vào mục “An sinh xã hội”.

Bước 3: Chọn “Tài khoản hưởng An sinh xã hội”.

Bước 4: Chọn “Vietcombank” và nhập số tài khoản để liên kết.

Đối với khách hàng đã có VNeID nhưng chưa có tài khoản Vietcombank:

Bước 1: Tải ứng dụng VCB Digibank và chọn “Mở tài khoản/Đăng ký VCB Digibank”.

Bước 2: Sau khi có tài khoản, thực hiện các bước ở mục trên để liên kết với VNeID.

Tương tự, Ngân hàng VietinBank cũng hướng dẫn khách hàng chỉ cần thực hiện 4 bước đơn giản như sau:

Bước 1: Đăng nhập VNeID – chọn “An sinh xã hội” – chọn “Tài khoản hưởng An sinh xã hội”.

Bước 2: Chọn Ngân hàng VietinBank.

Bước 3: Nhập số tài khoản ngân hàng và bấm đồng ý chia sẻ dữ liệu.

Bước 4: Gửi yêu cầu thành công và nhận kết quả xác nhận từ VneID.

Các ngân hàng khác như MBBank, BIDV, Agribank… cũng có hướng dẫn như trên. Trong thông báo từ Ngân hàng Agribank có lưu ý, tài khoản liên kết phải là tài khoản tiền đồng, cùng chủ sở hữu, đang hoạt động và không bị hạn chế.

Như vậy, bất kỳ người dân nào cũng có thể thực hiện việc liên kết tài khoản ngân hàng vào mục An sinh xã hội trên ứng dụng VNeID. Trong quá trình này, chỉ khác nhau ở bước chọn ngân hàng nào để liên kết (tùy thuộc vào số tài khoản của mỗi cá nhân đang sử dụng tại ngân hàng nào).

6 tuần sau khi hai đứa con sinh đôi của cô mất tích, một người phụ nữ vô gia cư đã bảo cô kiểm tra phòng vệ sinh của KFC…

“6 tuần sau khi hai đứa con sinh đôi của cô mất tích, một người phụ nữ vô gia cư đã bảo cô kiểm tra phòng vệ sinh của KFC…”

Người ta vẫn thường nói nỗi đau lớn nhất trên đời là mất đi con cái. Nhưng với Thu, nỗi đau ấy còn bị nhân lên gấp bội vì cô chẳng biết con mình còn sống hay đã chết. Sáu tuần qua, mỗi ngày đối với cô giống như đi trong một đường hầm không ánh sáng, hy vọng mỏng manh nhưng không bao giờ dứt.

Ngày hôm đó, trời Hà Nội cuối thu lành lạnh. Thu lững thững bước dọc con phố Trần Duy Hưng, mắt vô hồn. Cô không còn nhớ bao lần dán tờ rơi tìm trẻ, rồi lại bị mưa gió xé rách, hay bị người ta gỡ bỏ. Ai đó đã nhìn thấy hai đứa bé giống con cô ở bến xe, có người bảo ở công viên, nhưng khi cô chạy đến thì chẳng còn gì ngoài sự hụt hẫng.

Bất chợt, một người phụ nữ vô gia cư, dáng gầy gò, quần áo cũ nát, kéo tay cô. Giọng khàn khàn:
– Cô… cô ơi, thử đi xem… nhà vệ sinh ở KFC chỗ ngã tư kia kìa. Tôi nghe có tiếng trẻ con khóc ban đêm…

Thu sững lại. Bình thường cô sẽ cho đó là lời nói nhảm, nhưng đôi mắt của người đàn bà ấy – mệt mỏi nhưng sáng quắc, khiến cô không thể bỏ qua. Tim Thu đập mạnh, một tia hy vọng le lói.

Cô lao đến cửa hàng KFC ồn ào ánh đèn, giữa dòng người tấp nập. Trong lòng, nỗi sợ hãi và niềm hy vọng giằng xé, khiến bước chân vừa run rẩy vừa dồn dập.

Nhân viên cửa hàng ngạc nhiên khi thấy một người phụ nữ lạ vội vã xông thẳng vào khu vệ sinh. Thu đẩy cửa từng buồng một, ánh mắt đảo quanh, tim đập dồn dập. Không có gì ngoài mùi chất tẩy rửa nồng nặc và tiếng quạt kêu rè rè.

Đến buồng cuối cùng, cô khựng lại. Cánh cửa khép hờ, phía dưới khe hở lóe lên ánh sáng nhỏ. Thu run run đẩy ra. Trong góc tối, một cái thùng nhựa màu xanh được đậy hờ bằng tấm khăn cũ.

Cô tiến lại gần, đôi bàn tay run bần bật. Từ trong thùng, quả thật có tiếng động khe khẽ – giống tiếng thở, tiếng nấc của trẻ con. Thu bủn rủn, nước mắt trào ra, vội mở nắp.

Bên trong là… một con mèo con ướt lướt thướt, run rẩy, mắt long lanh. Không phải con cô.

Thu ngã quỵ xuống, bật khóc nức nở. Nhân viên chạy vào, tưởng cô bị ngất. Người phụ nữ vô gia cư đứng ngoài hành lang nhìn theo, ánh mắt mơ hồ, nửa thương hại, nửa bí hiểm.

– Tôi… tôi nghe nhầm sao? – Bà ta thì thào.

Thu cố đứng dậy, lau nước mắt. Mặc dù thất vọng, nhưng sự việc này lại khiến cô nhận ra một điều: vẫn còn có người lạ tin rằng con cô có thể tồn tại đâu đó. Niềm tin ấy, dù mong manh, đã nâng đỡ cô suốt những ngày tìm kiếm.

Tối hôm đó, Thu quay về căn phòng trọ nhỏ. Bàn thờ lập vội có tấm hình hai đứa bé sinh đôi, gương mặt hồn nhiên. Cô nhìn chăm chăm, bàn tay khẽ vuốt. Trong đầu, ký ức ngày cuối cùng hiện về rõ ràng: buổi sáng đưa con đi học mẫu giáo, lúc quay lại trường thì cô giáo bảo đã có người thân đến đón. Nhưng ai? Tại sao trường lại dễ dàng để người lạ dẫn đi?

Câu hỏi ấy ám ảnh cô, không lời giải.

Một tuần sau, công an báo tin mới: camera ở một ngã tư xa lắc cho thấy có người dắt tay hai đứa bé giống hệt con cô, nhưng hình ảnh mờ, không nhận diện rõ. Người đó mặc áo khoác rộng, đội mũ trùm kín.

Thu đi theo từng manh mối, bất chấp những lời dị nghị của người quen:
– Sáu tuần rồi, chắc là… thôi, lo mà sống tiếp đi.

Nhưng làm sao sống tiếp khi trái tim như mất một nửa?

Cô tìm lại người phụ nữ vô gia cư hôm trước. Bà ta ngồi co ro dưới gầm cầu vượt, mắt mờ đục. Thu ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ đưa cho bà hộp cơm. Người đàn bà nhìn cô thật lâu rồi khẽ nói:
– Đêm đó… tôi thật sự nghe tiếng trẻ con. Không phải mèo đâu. Có khi người ta kịp mang đi trước khi cô tới.

Thu lặng người. Câu nói ấy, dù mơ hồ, lại khiến tim cô nhói lên hy vọng mới. Có thể… con cô vẫn còn sống, chỉ là ở đâu đó ngoài tầm tay.

Đêm về, cô nằm thao thức. Trong giấc mơ chập chờn, cô thấy hai đứa bé chạy về phía mình, cười giòn tan. Cô dang tay ôm, nhưng chúng mờ dần như làn khói. Tỉnh dậy, nước mắt đẫm gối.

Ngoài kia, thành phố vẫn sáng đèn. Người phụ nữ ấy vẫn sẽ tiếp tục tìm con, dù là một năm, năm năm, hay cả đời. Bởi trong sâu thẳm, một người mẹ luôn biết: sợi dây mẫu tử không dễ dàng đứt đoạn.

Câu chuyện khép lại ở đó – với một cánh cửa mở, nơi sự thật còn ẩn giấu trong bóng tối, nhưng ngọn lửa hy vọng thì chưa bao giờ tắt…. Truyện hư cấu không có thật

Bà con lại chuẩn bị đón tin d:.ữ vào ngày 30/8

Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia cho biết, đến 1h ngày 30/8, áp thấp nhiệt đới khả năng mạnh lên thành bão với cường độ cấp 8, giật cấp 10 trên vùng biển phía Tây Bắc đặc khu Hoàng Sa.

Ngày 30/8, áp thấp nhiệt đới có thể mạnh lên thành bão trên biển- Ảnh 1.

Áp thấp nhiệt đới khả năng mạnh lên thành bão trong ngày 30/8. (Ảnh: NCHMF).

Vào hồi 13 giờ chiều 28/8, tâm áp thấp nhiệt đới đang hoạt động trên khu vực Bắc Biển Đông, cách đặc khu Hoàng Sa khoảng 420km về phía Đông Đông Nam, mạnh cấp 6-7 (39-61km/h), giật cấp 9, di chuyển theo hướng Tây Nam với tốc độ khoảng 10-15km/h.

Dự báo khoảng 13h ngày 29/8, áp thấp nhiệt đới mạnh cấp 7, giật cấp 9 trên khu vực biển đặc khu Hoàng Sa và có khả năng mạnh thêm.

Đến 1h ngày 30/8, áp thấp nhiệt đới khả năng mạnh lên thành bão với cường độ cấp 8, giật cấp 10 trên vùng biển phía Tây Bắc đặc khu Hoàng Sa.

Do ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới (sau khả năng mạnh lên thành bão), khu vực Bắc Biển Đông (bao gồm đặc khu Hoàng Sa), vùng biển phía Tây khu vực Bắc Biển Đông (bao gồm đặc khu Hoàng Sa), và vùng biển từ Thanh Hóa đến Đà Nẵng có gió mạnh cấp 6-7, vùng gần tâm bão đi qua mạnh cấp 8, giật cấp 10; sóng biển cao 2-5m; biển động mạnh.

Khu vực Giữa và Nam Biển Đông (bao gồm đặc khu Trường Sa) có gió tây nam mạnh cấp 6- 7, giật cấp 8-9; sóng biển cao 2,0-3,5m, biển động mạnh. Vùng biển từ Khánh Hòa đến Tp. Hồ Chí Minh có gió Tây Nam mạnh cấp 6, giật cấp 7-8; sóng biển cao 2,0-3,5m; biển động

Tàu thuyền hoạt động trong các vùng nguy hiểm có khả năng chịu tác động của dông, lốc, gió mạnh, sóng lớn.

Cấp độ rủi ro thiên tai do gió mạnh trên biển: cấp 2; riêng vùng biển phía Đông khu vực Bắc Biển Đông cấp 3.

WHO THE HELL DO YOU THINK YOU ARE?!” – Explosive Clash Over Harry & Meghan’s Private Jet Demand at the Invictus Games

The walls of the Invictus Games boardroom practically shook when former CEO Scott Moore lost his cool. He didn’t just speak—he roared:
“WHO THE HELL DO YOU THINK YOU ARE?!”
The outburst, now echoing across social media gossip channels, came after Prince Harry and Meghan Markle allegedly strolled into the meeting with a bombshell demand: a private jet. What followed wasn’t a polite royal conversation—it was a full-scale verbal takedown that left the Sussexes scrambling and the room in stunned silence.

According to multiple viral posts circulating online, Harry and Meghan expected to be treated with “special privileges,” beyond even Harry’s status as the founder of the Games. Their supposed request for exclusive travel arrangements was the spark that ignited Moore’s fury. Witnesses claimed the ex-commander, a man known for his discipline and no-nonsense leadership, simply wasn’t going to tolerate any diva behavior.

Instead of quietly dismissing the idea, Moore allegedly let loose in front of the entire board. His words—“WHO THE HELL DO YOU THINK YOU ARE?!”—were described as a verbal thunderclap, instantly cutting through any sense of royal entitlement. For those in the room, it was less of a discussion and more of a public smackdown that caught the Sussexes completely off guard.

The fallout didn’t stop inside the boardroom. On YouTube, “royal drama channels” pounced on the story, churning out video after video with sensational titles:

  • “WHO THE HELL ARE YOU? Furious Scott Moore DESTROYS Harry After Jet Demand”

  • “Harry FREAKS OUT as Moore Tells Him to Leash Meghan!”

Each clip paints the same picture—Harry and Meghan making outrageous demands, and Moore stepping in as the no-nonsense enforcer who wasn’t about to let the Games turn into a Sussex vanity project.

Meanwhile, royal gossip pages on Facebook fanned the flames further, sharing “inside scoops” about the clash and portraying it as a humiliating moment for the Sussexes. Posts racked up thousands of comments, with many readers siding with Moore. One viral caption even called the showdown a “historic dressing-down” that left Harry and Meghan looking like “out-of-touch celebrities rather than committed patrons.”

Of course, no major news outlet has confirmed the details of the alleged altercation. Publications like People, The Sun, and New York Post covered Harry’s official appearances at Invictus—such as laughing courtside with Canadian Prime Minister Justin Trudeau and delivering an emotional closing speech—without mentioning any blow-up. The silence from mainstream media has only fueled speculation that this fiery boardroom clash lives squarely in the realm of rumor and gossip.

Still, the story has spread like wildfire online, tapping into the ever-growing narrative of Harry and Meghan as lightning rods for controversy. Whether the demand for a jet was real or exaggerated, one thing is clear: the Sussexes’ every move continues to spark drama, and Scott Moore’s legendary outburst—real or imagined—has already become a viral chapter in the saga.