“Người phụ nữ thông minh không cần phải gào thét để giành chồng với kẻ thứ ba. Chị chỉ cần im lặng, rồi khiến cả hai phải tự cúi đầu xin tha.”
Lan – người phụ nữ ở ngưỡng 35, nhẹ nhàng, sâu sắc và luôn biết cách giữ mình trong mọi hoàn cảnh. Chị không xinh rực rỡ như thời thiếu nữ, nhưng nét đằm thắm, thanh lịch của một người phụ nữ từng trải khiến ai đi qua cũng phải ngoái nhìn. Chị là mẫu người khiến đàn ông say đắm, nhưng lại khiến đàn bà ngại ngần.
Và chồng chị – Huy – từng là một người đàn ông yêu vợ như yêu hơi thở. Nhưng mọi thứ dần đổi thay khi anh thăng tiến trong công việc. Những buổi họp trễ, những cuộc gọi không bắt máy, rồi cả mùi nước hoa lạ dính trên áo – Lan không mù quáng. Phụ nữ có thể không nói ra, nhưng họ biết. Và chị cũng biết.
Chị biết Huy đang ngoại tình. Biết người đó là một cô nhân viên trẻ mới vào công ty, mỏng mảnh như sương và ranh ma như cáo. Cô ta đã từng vô tình để lộ chiếc vòng cổ giống hệt cái mà chị thấy trong cốp xe Huy.
Đỉnh điểm là khi chị vô tình đọc được lịch đặt vé máy bay của Huy – hai tấm vé khứ hồi Sài Gòn – Nha Trang, đặt sát ngày nghỉ lễ. Không có tên chị. Không có tên các con. Cũng chẳng có chuyến công tác nào trong thời gian đó. Chị hiểu.
Nhưng thay vì nổi điên, khóc lóc hay tra hỏi, chị chỉ mỉm cười. Chị gọi điện đặt phòng resort 5 sao cho chính mình, mẹ chồng, hai con, và cả em chồng. Rồi chị tới spa, làm lại tóc, chăm sóc da, mua vài bộ bikini mới tinh.
“Đi du lịch thôi. Cả nhà cùng nhau.” – Chị nói với mẹ chồng bằng giọng ngọt như mía lùi.
Mẹ chồng chị quý con dâu còn hơn con ruột. Bà chẳng cần lý do. Có người lo từ A đến Z, lại được đi biển, bà chỉ gật đầu lia lịa. Huy thì ngớ người khi nghe Lan thông báo cả nhà sẽ đi Nha Trang đúng ngày anh định “vắng nhà vài hôm”.
“Anh… anh tính đi công tác…” – Huy lúng túng nói.
Lan chỉ mỉm cười:
“Vậy thì anh xin dời lại mấy ngày. Cả năm có mỗi dịp lễ này mà. Các con cũng háo hức lắm.”
Đó là lần đầu tiên trong đời Huy cảm thấy lạnh sống lưng dù vợ mình vẫn nhẹ nhàng như mọi ngày. Anh đành gật đầu.
Ngày khởi hành, Lan diện chiếc váy maxi trắng hở lưng, gương mặt rạng rỡ. Chị không nói nhiều, không làm gì nổi bật, chỉ đơn giản là… đẹp. Đẹp và bình thản đến lạ.
Cả nhà lên máy bay, tình cờ thế nào lại cùng chuyến với Huy và… cô nhân tình. Khi ánh mắt Huy bắt gặp Lan đang cười nói với mẹ mình phía dưới, mặt anh tái xanh.
Còn cô nhân tình thì loạng choạng khi thấy cả nhà đang cười vui vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Lan nhìn cô ta, gật đầu nhẹ rồi quay đi, không nói lời nào.
Chuyến đi cứ thế trôi qua trong cái không khí kỳ lạ. Huy không dám tới gần người tình. Cô ta thì liên tục nhắn tin hỏi có nên rời đi, còn Lan – vẫn vô tư đưa con đi chơi, chụp ảnh, ngồi uống cocktail bên bể bơi với mẹ chồng.
Nhưng đâu ai biết, chị đang dệt nên từng sợi tơ của một cái bẫy mềm mại – mà khi sập xuống, sẽ không ai kịp trở tay…
Đêm đó, Lan ngồi một mình tại quầy bar của resort, nhấm nháp ly vang đỏ. Huy bước đến, lúng túng như một cậu học trò bị phát hiện quay cóp.
“Em… em biết đúng không?” – Anh hỏi khẽ.
Chị nhìn anh. Mắt chị ánh lên chút gì đó buồn, nhưng không đau khổ.
“Biết. Lâu rồi. Nhưng anh biết đấy, phụ nữ không hành động khi họ đang giận. Họ hành động khi họ đã sẵn sàng.”
Huy cứng họng. Anh từng nghĩ vợ mình hiền lành, yếu đuối. Anh chưa từng thấy Lan bình tĩnh đến đáng sợ như vậy.
“Vậy… em tính làm gì?” – Anh lắp bắp.
Lan đặt ly rượu xuống, mỉm cười.
“Chờ đi. Em muốn ngày cuối của anh bên cô ta sẽ đáng nhớ. Rất đáng nhớ.”
Buổi sáng ngày cuối cùng tại Nha Trang, trời trong veo đến lạ. Sóng biển vỗ rì rào, như không biết rằng có một cơn bão đang dần cuộn lên – không phải trên trời, mà trong lòng người.
Lan dậy sớm. Chị mặc bộ đồ thể thao ôm sát, buộc tóc gọn, tựa như đang chuẩn bị cho một buổi sáng bình thường. Nhưng chỉ mình chị biết hôm nay là “màn hạ màn”.
Chị đã lên kế hoạch từ trước. Rất chi tiết.
Lan gửi hai con cho bà nội trông. Chị nói có việc riêng cần ra ngoài. Chị tới quán cà phê rooftop nơi có tầm nhìn toàn cảnh biển – nơi Huy và nhân tình đã bí mật đặt bàn tối nay để “chia tay kỳ nghỉ”.
Chị biết vì đã cài định vị trên điện thoại Huy từ trước. Anh chẳng bao giờ nghi ngờ vợ mình lại có thể làm thế.
Lan không tới một mình. Chị gặp một người đàn ông – Tuấn – luật sư, bạn học cũ của chị, giờ là chuyên viên điều tra nội bộ doanh nghiệp. Anh đã âm thầm giúp chị thu thập bằng chứng ngoại tình của Huy suốt 2 tháng qua.
Camera khách sạn, lịch sử chi tiêu thẻ tín dụng, ảnh thân mật tại công ty, cả tin nhắn giữa Huy và cô bồ – tất cả đã được sao lưu cẩn thận.
“Em chắc chứ?” – Tuấn hỏi.
Lan gật đầu, bình thản.
“Cảm ơn anh. Giờ là lúc em kết thúc chuyện này.”
Chiều hôm đó, cả gia đình Lan – mẹ chồng, hai con, em chồng – tập trung ăn tối tại nhà hàng bên bờ biển. Một nơi đông đúc, nhiều khách du lịch và đặc biệt là… rất gần nơi Huy và nhân tình đang hẹn hò.
Lan diện một chiếc đầm đỏ rực, xẻ cao, môi tô đỏ sẫm, ánh mắt sắc như dao. Không ai nhìn chị mà nghĩ rằng đây là người phụ nữ vừa bị chồng phản bội.
Khi bữa ăn đang vui vẻ, Lan mỉm cười đứng dậy:
“Con đi dạo một chút. Sẽ quay lại ngay.”
Chị đi thẳng tới bàn đối diện – nơi Huy và cô gái đang ngồi.
Cả hai như đông cứng khi thấy Lan xuất hiện. Cô nhân tình toan đứng lên bỏ đi, nhưng Lan đưa tay ngăn lại:
“Chị có thứ này muốn gửi em.”
Chị rút trong túi ra một phong bì đen, đặt lên bàn. “Bên trong là tất cả bằng chứng hai người qua lại với nhau, trong và ngoài công ty. Bao gồm cả những hình ảnh trong phòng khách sạn tại Sài Gòn.
Chị đã gửi một bản cho ban giám đốc công ty sáng nay, một bản khác là hồ sơ ly hôn chị đã ký sẵn. Anh Huy, anh chỉ cần ký là xong.”
Cô gái mặt trắng bệch. Huy chết lặng.
Chị nói tiếp, giọng dịu dàng như một lời ru:
“Em nghĩ mình giành được anh ấy khỏi tay chị à? Không. Em chỉ đang hứng lấy phần tệ nhất của một người đàn ông chị đã từng yêu. Chúc may mắn.”
Rồi chị quay người bước đi – kiêu hãnh, mạnh mẽ, không ngoảnh đầu lại.
Vài tháng sau, vụ ly hôn của Lan và Huy khiến cả công ty xôn xao. Huy bị điều chuyển công tác, mất hết danh tiếng vì quan hệ bất chính với cấp dưới. Cô nhân tình thì âm thầm nghỉ việc sau khi bị đồng nghiệp xa lánh.
Lan, sau tất cả, không mất gì ngoài một người chồng không còn xứng đáng. Chị giành quyền nuôi con, giữ nhà, chia tài sản theo luật – và bắt đầu kinh doanh riêng cùng Tuấn, người vẫn luôn ở bên chị lặng lẽ.
Ngày tòa tuyên án ly hôn, Lan mặc váy trắng, tóc búi cao. Khi bước ra khỏi phòng xử, chị ngẩng đầu, ánh mắt sáng như chưa từng đau khổ.
Một người bạn hỏi chị:
“Chị không hối hận à?”
Lan cười – nụ cười không còn đắng, chỉ còn lại sự thanh thản:
“Hối hận vì đã tha thứ quá lâu. Nhưng không hối hận vì đã tỉnh lại đúng lúc.”
Đàn bà thông minh không níu giữ người đàn ông phản bội. Họ chỉ lặng lẽ rút dao khỏi lưng, lau sạch máu và mỉm cười bước đi – để lại sau lưng là một đống đổ nát mà người phản bội phải tự dọn lấy.