Home Blog

Biết chồng đặt vé vào tận Nha Trang để hú hí với nhân tình, chị vẫn giả vờ như không. Chị rút tiền tút tát lại bản thân rồi đưa cả nhà đi du lịch. Chị cứ để cho chồng và nhân tình tận hưởng hết sự su::ng sư::ớng bên nhau còn mình thì vui vẻ bên gia đình. Để rồi ngày cuối cùng của chồng bên bồ cũng là ngày đôi m::èo m::ả gà đồng phải rợ::n tóc g::áy vì 1 kế hoạch quá hoàn hảo của chị….

“Người phụ nữ thông minh không cần phải gào thét để giành chồng với kẻ thứ ba. Chị chỉ cần im lặng, rồi khiến cả hai phải tự cúi đầu xin tha.”

Lan – người phụ nữ ở ngưỡng 35, nhẹ nhàng, sâu sắc và luôn biết cách giữ mình trong mọi hoàn cảnh. Chị không xinh rực rỡ như thời thiếu nữ, nhưng nét đằm thắm, thanh lịch của một người phụ nữ từng trải khiến ai đi qua cũng phải ngoái nhìn. Chị là mẫu người khiến đàn ông say đắm, nhưng lại khiến đàn bà ngại ngần.

Và chồng chị – Huy – từng là một người đàn ông yêu vợ như yêu hơi thở. Nhưng mọi thứ dần đổi thay khi anh thăng tiến trong công việc. Những buổi họp trễ, những cuộc gọi không bắt máy, rồi cả mùi nước hoa lạ dính trên áo – Lan không mù quáng. Phụ nữ có thể không nói ra, nhưng họ biết. Và chị cũng biết.

Chị biết Huy đang ngoại tình. Biết người đó là một cô nhân viên trẻ mới vào công ty, mỏng mảnh như sương và ranh ma như cáo. Cô ta đã từng vô tình để lộ chiếc vòng cổ giống hệt cái mà chị thấy trong cốp xe Huy.

Đỉnh điểm là khi chị vô tình đọc được lịch đặt vé máy bay của Huy – hai tấm vé khứ hồi Sài Gòn – Nha Trang, đặt sát ngày nghỉ lễ. Không có tên chị. Không có tên các con. Cũng chẳng có chuyến công tác nào trong thời gian đó. Chị hiểu.

Nhưng thay vì nổi điên, khóc lóc hay tra hỏi, chị chỉ mỉm cười. Chị gọi điện đặt phòng resort 5 sao cho chính mình, mẹ chồng, hai con, và cả em chồng. Rồi chị tới spa, làm lại tóc, chăm sóc da, mua vài bộ bikini mới tinh.

“Đi du lịch thôi. Cả nhà cùng nhau.” – Chị nói với mẹ chồng bằng giọng ngọt như mía lùi.

Mẹ chồng chị quý con dâu còn hơn con ruột. Bà chẳng cần lý do. Có người lo từ A đến Z, lại được đi biển, bà chỉ gật đầu lia lịa. Huy thì ngớ người khi nghe Lan thông báo cả nhà sẽ đi Nha Trang đúng ngày anh định “vắng nhà vài hôm”.

“Anh… anh tính đi công tác…” – Huy lúng túng nói.

Lan chỉ mỉm cười:
“Vậy thì anh xin dời lại mấy ngày. Cả năm có mỗi dịp lễ này mà. Các con cũng háo hức lắm.”

Đó là lần đầu tiên trong đời Huy cảm thấy lạnh sống lưng dù vợ mình vẫn nhẹ nhàng như mọi ngày. Anh đành gật đầu.

Ngày khởi hành, Lan diện chiếc váy maxi trắng hở lưng, gương mặt rạng rỡ. Chị không nói nhiều, không làm gì nổi bật, chỉ đơn giản là… đẹp. Đẹp và bình thản đến lạ.

Cả nhà lên máy bay, tình cờ thế nào lại cùng chuyến với Huy và… cô nhân tình. Khi ánh mắt Huy bắt gặp Lan đang cười nói với mẹ mình phía dưới, mặt anh tái xanh.

Còn cô nhân tình thì loạng choạng khi thấy cả nhà đang cười vui vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Lan nhìn cô ta, gật đầu nhẹ rồi quay đi, không nói lời nào.

Chuyến đi cứ thế trôi qua trong cái không khí kỳ lạ. Huy không dám tới gần người tình. Cô ta thì liên tục nhắn tin hỏi có nên rời đi, còn Lan – vẫn vô tư đưa con đi chơi, chụp ảnh, ngồi uống cocktail bên bể bơi với mẹ chồng.

Nhưng đâu ai biết, chị đang dệt nên từng sợi tơ của một cái bẫy mềm mại – mà khi sập xuống, sẽ không ai kịp trở tay…

Đêm đó, Lan ngồi một mình tại quầy bar của resort, nhấm nháp ly vang đỏ. Huy bước đến, lúng túng như một cậu học trò bị phát hiện quay cóp.

“Em… em biết đúng không?” – Anh hỏi khẽ.

Chị nhìn anh. Mắt chị ánh lên chút gì đó buồn, nhưng không đau khổ.

“Biết. Lâu rồi. Nhưng anh biết đấy, phụ nữ không hành động khi họ đang giận. Họ hành động khi họ đã sẵn sàng.”

Huy cứng họng. Anh từng nghĩ vợ mình hiền lành, yếu đuối. Anh chưa từng thấy Lan bình tĩnh đến đáng sợ như vậy.

“Vậy… em tính làm gì?” – Anh lắp bắp.

Lan đặt ly rượu xuống, mỉm cười.

“Chờ đi. Em muốn ngày cuối của anh bên cô ta sẽ đáng nhớ. Rất đáng nhớ.”

Buổi sáng ngày cuối cùng tại Nha Trang, trời trong veo đến lạ. Sóng biển vỗ rì rào, như không biết rằng có một cơn bão đang dần cuộn lên – không phải trên trời, mà trong lòng người.

Lan dậy sớm. Chị mặc bộ đồ thể thao ôm sát, buộc tóc gọn, tựa như đang chuẩn bị cho một buổi sáng bình thường. Nhưng chỉ mình chị biết hôm nay là “màn hạ màn”.

Chị đã lên kế hoạch từ trước. Rất chi tiết.

Lan gửi hai con cho bà nội trông. Chị nói có việc riêng cần ra ngoài. Chị tới quán cà phê rooftop nơi có tầm nhìn toàn cảnh biển – nơi Huy và nhân tình đã bí mật đặt bàn tối nay để “chia tay kỳ nghỉ”.

Chị biết vì đã cài định vị trên điện thoại Huy từ trước. Anh chẳng bao giờ nghi ngờ vợ mình lại có thể làm thế.

Lan không tới một mình. Chị gặp một người đàn ông – Tuấn – luật sư, bạn học cũ của chị, giờ là chuyên viên điều tra nội bộ doanh nghiệp. Anh đã âm thầm giúp chị thu thập bằng chứng ngoại tình của Huy suốt 2 tháng qua.

Camera khách sạn, lịch sử chi tiêu thẻ tín dụng, ảnh thân mật tại công ty, cả tin nhắn giữa Huy và cô bồ – tất cả đã được sao lưu cẩn thận.

“Em chắc chứ?” – Tuấn hỏi.

Lan gật đầu, bình thản.

“Cảm ơn anh. Giờ là lúc em kết thúc chuyện này.”

Chiều hôm đó, cả gia đình Lan – mẹ chồng, hai con, em chồng – tập trung ăn tối tại nhà hàng bên bờ biển. Một nơi đông đúc, nhiều khách du lịch và đặc biệt là… rất gần nơi Huy và nhân tình đang hẹn hò.

Lan diện một chiếc đầm đỏ rực, xẻ cao, môi tô đỏ sẫm, ánh mắt sắc như dao. Không ai nhìn chị mà nghĩ rằng đây là người phụ nữ vừa bị chồng phản bội.

Khi bữa ăn đang vui vẻ, Lan mỉm cười đứng dậy:

“Con đi dạo một chút. Sẽ quay lại ngay.”

Chị đi thẳng tới bàn đối diện – nơi Huy và cô gái đang ngồi.

Cả hai như đông cứng khi thấy Lan xuất hiện. Cô nhân tình toan đứng lên bỏ đi, nhưng Lan đưa tay ngăn lại:

“Chị có thứ này muốn gửi em.”

Chị rút trong túi ra một phong bì đen, đặt lên bàn. “Bên trong là tất cả bằng chứng hai người qua lại với nhau, trong và ngoài công ty. Bao gồm cả những hình ảnh trong phòng khách sạn tại Sài Gòn.

Chị đã gửi một bản cho ban giám đốc công ty sáng nay, một bản khác là hồ sơ ly hôn chị đã ký sẵn. Anh Huy, anh chỉ cần ký là xong.”

Cô gái mặt trắng bệch. Huy chết lặng.

Chị nói tiếp, giọng dịu dàng như một lời ru:

“Em nghĩ mình giành được anh ấy khỏi tay chị à? Không. Em chỉ đang hứng lấy phần tệ nhất của một người đàn ông chị đã từng yêu. Chúc may mắn.”

Rồi chị quay người bước đi – kiêu hãnh, mạnh mẽ, không ngoảnh đầu lại.

Vài tháng sau, vụ ly hôn của Lan và Huy khiến cả công ty xôn xao. Huy bị điều chuyển công tác, mất hết danh tiếng vì quan hệ bất chính với cấp dưới. Cô nhân tình thì âm thầm nghỉ việc sau khi bị đồng nghiệp xa lánh.

Lan, sau tất cả, không mất gì ngoài một người chồng không còn xứng đáng. Chị giành quyền nuôi con, giữ nhà, chia tài sản theo luật – và bắt đầu kinh doanh riêng cùng Tuấn, người vẫn luôn ở bên chị lặng lẽ.

Ngày tòa tuyên án ly hôn, Lan mặc váy trắng, tóc búi cao. Khi bước ra khỏi phòng xử, chị ngẩng đầu, ánh mắt sáng như chưa từng đau khổ.

Một người bạn hỏi chị:
“Chị không hối hận à?”

Lan cười – nụ cười không còn đắng, chỉ còn lại sự thanh thản:

“Hối hận vì đã tha thứ quá lâu. Nhưng không hối hận vì đã tỉnh lại đúng lúc.”

Đàn bà thông minh không níu giữ người đàn ông phản bội. Họ chỉ lặng lẽ rút dao khỏi lưng, lau sạch máu và mỉm cười bước đi – để lại sau lưng là một đống đổ nát mà người phản bội phải tự dọn lấy.

Người mẹ đ/ơn th/ân bị mắ/ng m/ỏ vì để 2 con sinh đôi khóc trên máy bay, đúng lúc không biết phải làm sao thì người đàn ông ngồi ghế bên cạnh đã đưa ra một yêu cầu khiến cô sữ/ng ng/ười

Trên chuyến bay kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ từ Sài Gòn ra Hà Nội, giữa tiếng rì rầm của động cơ và sự mệt mỏi của hành khách, tiếng khóc ré lên của hai đứa trẻ sinh đôi khiến mọi ánh mắt đổ dồn về một người phụ nữ trẻ. Cô luống cuống, mồ hôi túa ra, vừa cố dỗ đứa con bên trái vừa vội vã tìm bình sữa cho đứa còn lại. Một vài hành khách đã bắt đầu thì thầm, vài tiếng “suỵt” khó chịu vang lên, và rồi… một giọng nói lạnh lùng cất lên:

“Không biết chăm con thì đừng có bày đặt làm mẹ đơn thân, khổ con, khổ cả người khác!”

Người phụ nữ cứng người, cúi đầu xấu hổ. Cô muốn khóc theo con mình. Nhưng đúng lúc đó, người đàn ông ngồi ghế bên cạnh bất ngờ đứng dậy, bước tới và nói một câu khiến tất cả im bặt — và khiến cô lặng người, mãi mãi không thể quên…

Ngọc là một bà mẹ đơn thân. Cô 27 tuổi, làm kế toán tại một công ty nhỏ ở Sài Gòn. Sau cuộc hôn nhân ngắn ngủi với người chồng lạnh lùng và vô trách nhiệm, cô quyết định chia tay khi hai đứa con sinh đôi mới tròn một tuổi. Chuyện nuôi con một mình vốn đã khó, nhưng nuôi hai đứa — một mình — lại còn tệ hơn gấp bội.

Ngọc không có bố mẹ để nhờ vả. Mẹ cô đã mất sớm, còn cha thì bỏ đi từ khi cô mới lên năm. Cô quen với sự đơn độc, với việc tự làm mọi thứ, từ thay tã, pha sữa, đến làm thêm buổi tối khi hai con đã ngủ say. Ngọc từng nghĩ mình mạnh mẽ, cho đến khi buộc phải đưa hai con lên máy bay ra Hà Nội để dự tang lễ bà ngoại — người thân duy nhất còn lại.

Đó là chuyến bay đầu tiên của hai đứa nhỏ. Khi Ngọc bước lên khoang, ánh mắt của nhiều người đã nhìn cô: một phụ nữ trẻ, tay xách nách mang, hai đứa trẻ sinh đôi tròn hai tuổi, chiếc túi to kềnh càng, gương mặt phờ phạc. Ai cũng đoán được sẽ không yên ổn trong vài tiếng tới.

Chuyến bay chưa cất cánh, một đứa trẻ đã bắt đầu khóc. Tiếp theo là đứa còn lại. Chúng sợ, không gian chật hẹp, tiếng ồn và áp lực khiến chúng hoảng loạn. Ngọc dỗ mãi không được, trong lòng hoảng hốt vì sợ làm phiền người khác. Một người phụ nữ lớn tuổi phía sau nhăn mặt, thở dài. Một thanh niên phía trước ngoái lại nói thẳng:

“Không biết chăm con thì đừng có đi máy bay. Mệt người khác.”

Câu nói như một cái tát. Ngọc cắn môi. Tay cô run lên khi đưa bình sữa lên miệng con. Cô cảm thấy tất cả ánh mắt như những mũi kim châm vào tim. Lồng ngực tức nặng. Cô muốn biến mất.

Và đúng lúc đó, người đàn ông ngồi cạnh cô — một người mà cô không để ý mấy từ đầu vì mải với con — bất ngờ đứng dậy. Anh cao lớn, ăn mặc giản dị nhưng chỉnh chu, khoảng hơn 30 tuổi, ánh mắt bình thản.

Anh bước tới trước hàng ghế, giơ tay xin tiếp viên đến gần rồi nói:

“Chị có thể chuyển sang ghế khác được không ạ? Tôi muốn ngồi cạnh và phụ giúp chị này trông con.”

Cả khoang như chết lặng.

Người tiếp viên hơi bất ngờ, rồi mỉm cười, gật đầu. Người đàn ông quay lại, cởi áo khoác, nhường hẳn một chỗ ngồi, rồi ngồi xuống cạnh Ngọc. Anh không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng đưa một con gấu bông nhỏ trong túi ra, đưa cho một bé. Ngọc sững người.

“Chị để tôi bế đứa này một lúc nhé. Có vẻ nó đang buồn ngủ.” — giọng anh ấm áp.

Ngọc nhìn anh như không tin vào tai mình. Đôi mắt cô đã ướt nhòe.

Chuyến bay tiếp tục. Hai đứa trẻ sau khi được dỗ dành đã ngủ thiếp đi trong vòng tay người đàn ông và người mẹ. Không ai phàn nàn gì nữa. Một số hành khách bắt đầu nhìn họ với ánh mắt khác — trầm ngâm hơn, dịu lại, một chút áy náy.

Ngọc cuối cùng có thể thở một hơi dài. Cô nhìn sang người đàn ông, nói khẽ:

“Cảm ơn anh… Em thực sự không biết làm sao. Em cứ tưởng em mạnh mẽ lắm rồi.”

Người đàn ông cười hiền:

“Làm mẹ đã là một điều phi thường. Làm mẹ đơn thân còn phi thường hơn. Tôi chỉ giúp một chút thôi.”

Sau khi hai bé ngủ say, Ngọc hỏi:

“Anh có con chưa?”

Anh trầm ngâm giây lát rồi nói:

“Có. Nhưng mất rồi…”

Không gian bỗng lặng hẳn. Ngọc không dám hỏi thêm. Nhưng trong ánh mắt người đàn ông, có một nỗi buồn không tên, rất thật. Như một người từng biết thế nào là mất mát — và cũng từng hiểu sâu sắc giá trị của sự kiên cường.

Khi máy bay hạ cánh, anh chỉ nói:

“Chị và các bé giữ gìn sức khỏe nhé. Nếu cần giúp gì ở sân bay, tôi có thể đẩy hành lý cho chị.”

Ngọc rối rít cảm ơn. Nhưng khi cô quay lại, anh đã rời đi, nhanh chóng như cách anh đến.

Cô không biết tên anh, không biết nghề nghiệp, không có số điện thoại. Nhưng trước khi đi, anh đã để lại trong túi cô một mảnh giấy nhỏ, nét chữ nghiêng nghiêng:

“Không ai được quyền khiến chị xấu hổ vì yêu thương con mình. Chị đang làm rất tốt rồi.
— Một người từng đi qua mất mát.”

Ngọc gấp mảnh giấy lại, ôm hai con sát vào lòng.

Hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô cảm thấy mình không đơn độc trên hành trình làm mẹ.

Người dân chú ý: Từ 1/7, quá hạn 3 mốc thời gian này, sẽ không được sang tên sổ đỏ

Từ ngày 1/7, nếu người dân để quá hạn 3 mốc thời gian quan trọng dưới đây, sẽ không được phép thực hiện thủ tục đăng ký sang tên, đồng thời có thể bị xử phạt hành chính nghiêm ngặt.

Sang tên sổ đỏ: Hiểu đúng để không mất quyền lợi

“Sang tên sổ đỏ” là cách gọi phổ biến trong dân gian, chỉ thủ tục đăng ký biến động quyền sử dụng đất và tài sản gắn liền với đất khi có các giao dịch như chuyển nhượng, tặng cho, thừa kế, hoặc góp vốn. Việc này nhằm cập nhật thông tin chủ sở hữu mới lên Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất (sổ đỏ).

Theo Luật Đất đai 2024, việc sang tên là bắt buộc để Nhà nước ghi nhận chính thức chủ thể sử dụng đất mới, đồng thời quản lý đất đai minh bạch và hiệu quả.

So-Do-Nhu-Ha

Cảnh báo: Nếu quá hạn 3 mốc thời gian sau, sẽ không thể sang tên sổ đỏ

1. Quá 30 ngày kể từ ngày công chứng/chứng thực hợp đồng

Theo Khoản 3 Điều 133 Luật Đất đai 2024, khi có biến động như chuyển nhượng, tặng cho quyền sử dụng đất hoặc tài sản gắn liền với đất, người nhận phải thực hiện đăng ký biến động tại cơ quan có thẩm quyền trong vòng 30 ngày.

Thời điểm tính là từ ngày hợp đồng được công chứng hoặc chứng thực hợp pháp.

Nếu không thực hiện trong thời hạn này, người dân không chỉ bị từ chối thủ tục sang tên, mà còn có thể bị xử phạt vi phạm hành chính theo quy định pháp luật hiện hành.

Đây là mốc thời gian quan trọng nhất trong toàn bộ quá trình sang tên sổ đỏ. Nhiều trường hợp lơ là hoặc chậm trễ đã dẫn tới hậu quả mất quyền lợi hoặc phải chịu phạt không đáng có.

2. Nộp hồ sơ khai thuế chậm nhất 10 ngày từ thời điểm hợp đồng có hiệu lực

Theo Điểm d Khoản 5 Điều 21 Thông tư 92/2015/TT-BTC, thời hạn nộp hồ sơ khai thuế chuyển nhượng bất động sản là:

Chậm nhất 10 ngày, tính từ ngày hợp đồng chuyển nhượng có hiệu lực, nếu hai bên không có thỏa thuận về việc bên mua nộp thuế thay cho bên bán.

Trường hợp có thỏa thuận bên mua nộp thay, thời hạn nộp hồ sơ là ngay tại thời điểm làm thủ tục đăng ký quyền sở hữu/sử dụng.

Nếu nộp quá hạn, không chỉ bị truy thu thuế mà còn ảnh hưởng đến tiến trình sang tên, gây chậm trễ trong quá trình cấp sổ mới hoặc cập nhật thông tin trên sổ đỏ cũ.

3. Thời gian giải quyết thủ tục hành chính không quá 10 ngày làm việc

Theo Điểm a Khoản 2 Điều 22 Nghị định 101/2024/NĐ-CP, cơ quan đăng ký đất đai có trách nhiệm giải quyết thủ tục sang tên sổ đỏ trong vòng 10 ngày làm việc kể từ khi nhận đủ hồ sơ hợp lệ. Quy định áp dụng cho các trường hợp:

  • Chuyển nhượng, tặng cho, thừa kế quyền sử dụng đất và tài sản gắn liền với đất;
  • Góp vốn bằng quyền sử dụng đất;
  • Chuyển đổi đất nông nghiệp không qua dồn điền, đổi thửa.

Tuy nhiên, nếu người dân không hoàn tất hồ sơ đúng thời hạn hoặc để kéo dài quá trình xử lý, cơ quan chức năng sẽ không thể hoàn thành thủ tục, khiến việc sang tên bị đình trệ hoặc bị từ chối.

Những lưu ý quan trọng để không bỏ lỡ quyền lợi

Để tránh rơi vào tình huống “mất trắng” cơ hội sang tên sổ đỏ hoặc bị xử phạt hành chính, người dân cần lưu ý:

  • Chuẩn bị đầy đủ giấy tờ: Bao gồm hợp đồng công chứng, giấy tờ tùy thân, Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, và các loại giấy tờ thuế liên quan.
  • Nắm rõ thời hạn từng bước: 10 ngày cho thuế, 30 ngày cho đăng ký biến động, và 10 ngày giải quyết thủ tục.
  • Không tự ý trì hoãn: Nhiều người có tâm lý “để từ từ làm” sau khi mua bán bất động sản, dẫn đến rủi ro pháp lý và bị phạt ngoài ý muốn.

Hệ quả pháp lý nếu không tuân thủ đúng thời gian

HUONG-2-1024x576

Nếu để quá hạn các mốc trên mà vẫn chưa thực hiện thủ tục sang tên:

  • Không được cơ quan đăng ký đất đai tiếp nhận hồ sơ;
  • Bị phạt hành chính từ vài triệu đến hàng chục triệu đồng, tùy theo thời gian vi phạm và mức độ nghiêm trọng;
  • Có nguy cơ tranh chấp pháp lý nếu tài sản chưa được xác nhận tên chủ sở hữu mới trong sổ đỏ;
  • Khó khăn khi giao dịch lại tài sản vì không đủ điều kiện pháp lý để công chứng chuyển nhượng.

Việc sang tên sổ đỏ không chỉ là thủ tục hành chính đơn thuần, mà là bằng chứng pháp lý khẳng định quyền sở hữu đối với bất động sản. Vì vậy, từ 1/7/2025, người dân cần tuyệt đối tuân thủ 3 mốc thời gian quan trọng gồm: 30 ngày để đăng ký biến động, 10 ngày nộp hồ sơ thuế và 10 ngày hoàn tất thủ tục hành chính.

Hà Nội: Công an từng tr;iệt p;há thành công thương vụ bán đông trùng hạ thảo không rõ nguồn gốc lớn nhất lịch sử

Theo Lãnh đạo Đội Quản lý thị trường số 1, Cục Quản lý thị trường Hà Nội, đây là một trong những vụ kinh doanh đông trùng hạ thảo không rõ nguồn gốc trên nền tảng thương mại điện tử lớn nhất.

Bắt giữ lô lớn đông trùng hạ thảo không rõ nguồn gốc bán trên mạng ảnh 1Đội Quản lý trật tự số 1 đã tiến hành tịch thu toàn bộ lô hàng để xác minh, làm rõ. (Nguồn: baotintuc.vn)

480 con đông trùng hạ thảo đựng trong 36 vỉ hút chân không vừa bị Tổ công tác 368 và Cục Nghiệp vụ Quản lý thị trường thuộc Tổng cục Quản lý thị trường thuộc Bộ Công Thương, phối hợp với Đội Quản lý thị trường số 1, Cục Quản lý thị trường Hà Nội đột xuất kiểm tra và thu giữ sáng 17/6 tại căn hộ 16-5A thuộc khu đô thị Vinhomes Symphony, Long Biên, Hà Nội.

Chủ cơ sở là bà Phạm Thanh Thủy, sinh năm 1988, hộ khẩu thường trú số 9 ngách 7, ngõ 300 phố Bạch Mai, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội.

Theo Lãnh đạo Đội Quản lý thị trường số 1, Cục Quản lý thị trường Hà Nội, đây là một trong những vụ kinh doanh đông trùng hạ thảo không rõ nguồn gốc trên nền tảng thương mại điện tử lớn nhất từ trước đến nay được kiểm tra, phát hiện và xử lý.

Đến thời điểm hiện tại, lực lượng quản lý thị trường vẫn chưa xác định được giá trị lô hàng. Do vậy, Đội Quản lý thị trường số 1 đã tiến hành tạm giữ toàn bộ số hàng hóa để xử lý theo quy định.

Tại thời điểm kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện 36 vỉ đông trùng hạ thảo, mỗi vỉ chứa 10 con đông trùng hạ thảo được hút chân không, cùng một lượng lớn đựng trong hộp nhựa và túi bóng với tổng số lượng 480 con.

Tất cả đều không có nhãn mác, bao bì sản phẩm, công dụng cũng như hướng dẫn sử dụng. Cách phân biệt duy nhất chỉ có dòng chữ được viết tay trên các vỉ hút chân không với nội dung “VIP” để phân biệt với các sản phẩm còn lại.

Cùng với đó, chủ cơ sở không xuất trình được bất cứ giấy tờ liên quan đến việc việc kinh doanh cũng như hóa đơn chứng từ chứng minh tính hợp pháp của hàng hóa.

Làm việc với Đoàn kiểm tra, chủ cơ sở cho biết toàn bộ số hàng hóa được nhập qua mạng từ một người không quen biết. Sau đó được bảo quản trong tủ lạnh và đăng bán trên nền tảng thương mại điện tử, chủ yếu qua Facebook dưới tài khoản “Thủy Phạm.”

Tại cơ sở kinh doanh, chủ cơ sở dành một khoảng rộng để dựng biển hiệu với nội dung “Đông trùng VIP Đông trùng hạ thảo Tây Tạng” phục vụ quá trình livetreams bán hàng./.

Cho cả 2 con uống hàng chục hộp sữa HIUP, người mẹ trẻ hoang mang uất nghẹn: “Khổ thân, con đã còi cọc lại uống sữa giả”. Chuyên gia chỉ rõ 6.700 tỷ doanh thu có được trả lại cho người mua

Vụ sữa HIUP 27 bị xác định là hàng giả khiến nhiều phụ huynh hoang mang, lo lắng vì từng tin tưởng mua cho con uống với kỳ vọng cải thiện chiều cao

Đáng chú ý, theo kết quả điều tra ban đầu, Công ty Z Holding đã thu về doanh thu lên tới 6.700 tỷ đồng nhờ tiêu thụ loại sữa bột giả HIUP 27, chủ yếu thông qua chiến lược tiếp thị rầm rộ trên mạng xã hội và sử dụng người nổi tiếng, KOLs để quảng bá sản phẩm. Các chiến dịch quảng cáo đánh vào tâm lý của các bậc phụ huynh, đưa ra các tuyên bố như: “HIUP 27 có khả năng giúp trẻ tăng chiều cao từ 3–5cm sau 3 tháng sử dụng”.

Tối 19/6, Bộ Công an cho biết Cơ quan Cảnh sát điều tra đã khởi tố, bắt tạm giam 10 bị can trong vụ án hình sự Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng; Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm, liên quan đến Sản phẩm dinh dưỡng Hiup 27.

Được biết HIUP – sản phẩm được quảng cáo là sữa có tác dụng hỗ trợ tăng chiều cao, với thành phần được công bố là 37 chỉ tiêu, tuy nhiên cơ quan công an xác định sản phẩm này chỉ có từ 15 – 17 thành phần, rất nhiều chỉ tiêu không đạt 70% như công bố, được coi là hàng giả. Công ty sản xuất sản phẩm này cũng đã sử dụng phiếu kiểm nghiệm khống để cung cấp cho các cơ quan chức năng.

Vụ việc sữa Hiup 27 – một sản phẩm từng được hàng nghìn cha mẹ tin tưởng lựa chọn cho con nhỏ – bị cơ quan điều tra xác định là hàng giả khiến cộng đồng phụ huynh rúng động. Đặc biệt là những người từng tin tưởng mua sản phẩm Hiup27 với kỳ vọng cải thiện chiều cao và thể chất cho con.

Trên các diễn đàn làm cha mẹ, hàng loạt bài viết bày tỏ sự hoang mang, bức xúc và đặt câu hỏi về trách nhiệm kiểm soát thị trường. Nhiều ý kiến cho rằng việc để một loại sữa giả tràn lan trên mạng, quảng bá công khai trong thời gian dài là lỗ hổng nghiêm trọng trong quản lý thực phẩm chức năng dành cho trẻ em.

Cho cả 2 con uống hàng chục hộp sữa HIUP, người mẹ trẻ hoang mang uất nghẹn: “Khổ thân, con đã còi cọc lại uống sữa giả”- Ảnh 1.
Cho cả 2 con uống hàng chục hộp sữa HIUP, người mẹ trẻ hoang mang uất nghẹn: “Khổ thân, con đã còi cọc lại uống sữa giả”- Ảnh 2.

“Con vừa uống hết 1 thùng sữa Hiup, vừa mua thêm thùng nữa. Cứ sợ con không cao hối bà ngoại pha. Tóm lại sữa giả là do công bố không đúng thành phần hay có thành phần nguy hiểm vậy ạ?”, chị T. bày tỏ hoang mang.

Chị T. cho biết do con trai lười ăn nên chị thường ép con uống thêm sữa để bổ sung dưỡng chất. Do vậy, khi đọc được thông tin sữa Hiup được xác định là sữa giả chị rất lo lắng. Không biết những thành phần trong sữa có gây ảnh hưởng đến sức khỏe của con hay không. “Tôi đang rất hoang mang về chất lượng sữa. Nghe mọi người quảng cáo rồi nhân viên bán hàng tư vấn nên tôi mới tin tưởng cho con sử dụng”, chị T nói.

Cho cả 2 con uống hàng chục hộp sữa HIUP, người mẹ trẻ hoang mang uất nghẹn: “Khổ thân, con đã còi cọc lại uống sữa giả”- Ảnh 3.
Cho cả 2 con uống hàng chục hộp sữa HIUP, người mẹ trẻ hoang mang uất nghẹn: “Khổ thân, con đã còi cọc lại uống sữa giả”- Ảnh 4.

Không chỉ chị T. mà nhiều phụ huynh khác cũng không giấu được nỗi hoang mang, lo lắng khi cho con sử dụng không biết bao nhiêu lon sữa HIUP trong thời gian dài. “Buồn quá, vì mẹ cứ tưởng đã mua cho con những gì tốt nhất. Ai ngờ lại như này. Cả 2 anh em mỗi ngày không biết đã uống bao nhiêu lon sữa rồi. Mà giá cũng không hề rẻ…”.

“Khổ thân, con đã còi cọc lại còn uống phải sữa giả. 2 thằng uống được 16 hộp sữa HIUP thì đừng mong không ảnh hưởng gì… Giờ mua cái gì cũng có thể giả được vậy”, chị T.H chia sẻ.

Cho cả 2 con uống hàng chục hộp sữa HIUP, người mẹ trẻ hoang mang uất nghẹn: “Khổ thân, con đã còi cọc lại uống sữa giả”- Ảnh 5.

Nhiều phụ huynh đã bỏ tiền mua cả thùng sữa HIUP về cho con uống dần khi tin vào quảng cáo rầm rộ trên mạng xã hội với lời cam kết “tăng chiều cao” cho trẻ em

Theo vị phụ huynh cho biết, dù sản phẩm được khuyến mại nhưng tính ra giá thành cũng không hề rẻ. “Mua 2 tặng 1 nhưng giá cũng vẫn cao, tính ra 540k/hộp cũng đâu có rẻ. Định tin sữa Việt Nam 1 lần mà không ngờ… Tôi thấy quảng cáo nhiều với xung quanh mọi người cho con uống nhiều phản hồi tốt mới dám mua. Giờ chỉ mong trong thành phần sữa có chất gì ảnh hưởng đến các con không, và việc uống lâu như vậy có bị ảnh hưởng gì về sau không”.

Không chỉ được quảng cáo rầm rồ trên các nền tảng mà nhân viên tư vấn của hãng sữa còn đánh vào tâm lý của các vị phụ huynh với mong mỏi sử dụng sữa sẽ giúp trẻ cải thiện chiều cao. Theo chia sẻ của chị K. – nhân viên tư vấn không chỉ chốt đơn đặt hàng cho khách mà còn nhiệt tình tư vấn cả những bài tập tăng chiều cao, cải thiện sức khỏe một cách rất nhiệt tình.

Cho cả 2 con uống hàng chục hộp sữa HIUP, người mẹ trẻ hoang mang uất nghẹn: “Khổ thân, con đã còi cọc lại uống sữa giả”- Ảnh 6.

Không chỉ bán sữa, khách hàng còn được tặng thêm một số sản phẩm đi kèm như men vi sinh…

Cho cả 2 con uống hàng chục hộp sữa HIUP, người mẹ trẻ hoang mang uất nghẹn: “Khổ thân, con đã còi cọc lại uống sữa giả”- Ảnh 7.

Trước đó,, Cơ quan cảnh sát điều tra (C01) đã khởi tố hàng loạt lãnh đạo của ba doanh nghiệp để điều tra về các tội “vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng” và “sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm”.

Theo đó, “Sản phẩm dinh dưỡng HIUP 27” sản xuất tại Nhà máy Công ty CP Thương mại và Sản xuất Nature Made từ ngày 8/8/2024 đến 5/3/2025 không đảm bảo thành phần như công bố, vi phạm nghiêm trọng các quy định về chất lượng sản phẩm.

Cả ba doanh nghiệp này đều có trụ sở tại Hà Nội. Hiện toàn bộ website, trang Facebook chính thức của các công ty đều không thể truy cập được.

Khoảnh khắc người dân phá cửa cứu 13 n.ạn nh.ân trong ô tô rơi xuống mương

Thấy ô tô chở 13 người rơi xuống mương nước, người dân ở huyện Phú Hòa, tỉnh Phú Yên đã hợp sức phá cửa, cứu các nạn nhân đưa lên bờ an toàn.

Ngày 20 tháng 6 năm 2025, báo Dân trí đưa tin “Khoảnh khắc người dân phá cửa cứu 13 nạn nhân trong ô tô rơi xuống mương”. Nội dung như sau:

Ngày 20/6, ông Lê Văn Tòng, Chủ tịch UBND xã Hòa Định Tây (huyện Phú Hòa), cho biết các lực lượng chức năng đã sử dụng phương tiện để trục vớt ô tô 16 chỗ từ mương nước đưa lên bờ.

Theo ông Tòng, trước đó vào lúc 17h ngày 19/6, ô tô 16 chỗ chở 13 người lưu thông trên quốc lộ 25 theo hướng từ thành phố Tuy Hòa đi huyện Sơn Hòa (tỉnh Phú Yên). Khi xe di chuyển đến đoạn qua xã Hòa Định Tây thì xảy ra va chạm với một xe máy chở 2 người đi ngược chiều.

Người dân ở xã Hòa Định Tây ứng cứu các nạn nhân trên ô tô 16 chỗ rơi xuống mương nước (Ảnh: Loan Thanh).

Hậu quả, 2 người trên xe máy bị thương nặng được đưa đi cấp cứu, còn ô tô 16 chỗ cùng 13 người trên xe lao xuống mương nước cạnh quốc lộ 25.

Ông Tòng cho hay, thời điểm xảy ra tai nạn, có nhiều người dân địa phương đang tắm gần đó nên hô hoán, cùng hợp sức phá cửa đưa các nạn nhân thoát ra ngoài.

“Khi xe rơi xuống nước, người bên trong hoảng loạn, không xử lý được. May là người dân địa phương kịp thời phá cửa ứng cứu, nếu không chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra”, ông Tòng chia sẻ.

Quốc lộ 25 dài hơn 180km, nối tỉnh Gia Lai với Phú Yên. Dọc theo quốc lộ có một mương nước sâu 2-3m phục vụ tưới tiêu cho nông nghiệp. Do không có hộ lan, đoạn đường này thường ghi nhận một số trường hợp tai nạn rơi xuống mương dẫn đến đuối nước tử vong.

Vụ tai nạn mới nhất xảy ra vào ngày 9/6, cũng tại quốc lộ 25 đoạn qua xã Hòa Định Tây. Một người mẹ (37 tuổi) chở con trai 3 tuổi về thăm nhà ngoại không may cả xe và người rơi xuống mương nước ven đường. Người dân kịp thời cứu được bé trai, còn người mẹ bị nước cuốn trôi và tử vong.

Ngày 19 tháng 6 năm 2025, báo VnExpress đưa tin “Ôtô chở 13 người lao xuống mương nước sau va chạm xe máy”. Nội dung như sau:

Khoảng 17h, ôtô khách lưu thông trên quốc lộ 25 theo hướng từ TP Tuy Hòa đi huyện Sơn Hòa. Khi đến đoạn xã Hòa Định Tây (huyện Phú Hòa), ôtô va chạm xe máy chạy chiều ngược lại khiến phương tiện mất kiểm soát, lao xuống mương nước ven đường.

Xe khách chìm xuống mương nước sau cú va chạm. Ảnh: Trịnh TrườngXe khách chìm xuống mương nước sau cú va chạm. Ảnh: Trịnh Trường

Sau cú tông, ôtô khách ngập dần trong nước, nhiều người trên xe kêu cứu. Người dân đang tắm gần đó cùng người đi đường phá cửa, đưa các nạn nhân lên bờ an toàn.

Hai người đi xe máy bị thương nặng, được đưa vào viện cấp cứu. Theo nhân chứng, cả hai có dấu hiệu say xỉn, bất ngờ lấn làn khi ôtô đi tới, dẫn đến tai nạn. Xe máy hư hỏng nặng, ôtô được lực lượng chức năng trục vớt sau đó.

Lực lượng chức năng đang điều tra nguyên nhân vụ việc.

Quốc lộ 25 dài hơn 180 km, nối Phú Yên với Gia Lai, thường xuyên có xe tải, xe khách qua lại. Nhiều đoạn xuống cấp, mặt đường hẹp, nhiều cua gấp, tiềm ẩn nguy cơ tai nạn. Khu vực xảy ra sự cố là đoạn đường cong, sát mương thoát nước lớn.

Bảy năm sống với vợ cũ, tôi cảm thấy ch;;án nản vô cùng. Đúng thời điểm đó, tôi lại gặp Hải – cô gái 23 tuổi, em tươi tắn, dịu dàng, hiểu chuyện khiến tôi muốn ‘làm lại cuộc đời’. Rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi ru;;ồng rẫy vợ con đến với tình trẻ vì “trách nhiệm đàn ông”. Vợ tôi sh;;ock không nói nên lời nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý sau 1 đêm suy nghĩ. Tôi cứ ngỡ mình đã được giải thoát để đường đường chính chính tới với người mình yêu. Thế nhưng đúng lúc tôi đang hạnh phúc nhất thì một người đàn ông xuất hiện…

“Tôi từng nghĩ, sự lựa chọn rũ bỏ gia đình để chạy theo tình yêu mới là hành động dũng cảm. Nhưng không ai nói cho tôi biết, cái giá phải trả cho sự ‘dũng cảm’ đó, đôi khi chính là sự trống rỗng mãi mãi không lấp đầy được.”

Khi một người đàn ông khác bước vào cuộc đời cô ấy, tôi mới nhận ra — người bị bỏ rơi, có thể không phải là vợ tôi… mà là chính tôi.

Bảy năm sống cùng vợ, từng ngày một, tôi thấy mình như lún sâu vào vùng bùn mỏi mệt. Cô ấy – người phụ nữ từng khiến tôi quyết tâm cưới bằng được – giờ đây chỉ còn là một cái bóng lặng lẽ trong căn nhà chật chội. Những bữa cơm nguội ngắt, những câu chuyện lặp đi lặp lại về tiền điện, tiền học, tiền gạo. Tôi mệt mỏi. Cô ấy cũng vậy. Nhưng khác tôi, cô ấy chọn cách im lặng chịu đựng. Còn tôi, tôi tìm một lối thoát.

Lối thoát ấy mang tên Hải.

Tôi gặp Hải trong một buổi hội thảo do công ty tổ chức. Cô gái ấy chỉ mới 23, trẻ trung, có ánh mắt biết cười và luôn hỏi tôi những câu nhẹ nhàng mà suốt bao năm rồi tôi chưa từng được nghe: “Anh mệt không?”, “Anh có hay thức khuya thế này không tốt đâu…” Hải khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn đáng được quan tâm, đáng được yêu.

Chúng tôi bắt đầu nhắn tin, gọi điện, hẹn cà phê… Rồi một lần, khi vợ tôi đi công tác, tôi đã để Hải qua đêm ở nhà trọ gần cơ quan. Lần đó, tôi biết mình đã vượt qua ranh giới. Nhưng tôi không hối hận.

Về nhà, nhìn ánh mắt của vợ khi tôi tránh né, tôi biết cô ấy cảm nhận được điều gì đó. Nhưng cô không hỏi, không trách. Chỉ cắm cúi dọn nhà, lo cho con. Có lẽ chính sự nhẫn nhịn đó càng khiến tôi thấy mình không còn yêu cô nữa.

Tôi đưa đơn ly hôn vào một tối thứ Sáu.

Cô ấy cầm tờ giấy, đọc chậm rãi. Không khóc. Không gào thét. Chỉ lặng lẽ hỏi:
– Có người khác rồi à?
Tôi im lặng.
– Em đoán mà.

Rồi cô cười. Một nụ cười buồn nhất tôi từng thấy.

Sau một đêm, cô đồng ý ký. Đơn giản, gọn gàng, không đòi hỏi gì ngoài quyền nuôi con. Tôi nhẹ nhõm ra khỏi cuộc hôn nhân như kẻ được tha bổng sau nhiều năm ngồi tù.

Hải đón tôi bằng vòng tay, bằng bữa tối lung linh ánh nến. “Chúng mình bắt đầu lại từ đầu anh nhé.”

Cuộc sống mới là những chuỗi ngày đầy màu sắc: Hải đưa tôi đi du lịch Đà Lạt, Phú Quốc, vào những quán cà phê chill, chụp ảnh, cười nói không dứt. Tôi thấy mình trẻ lại cả chục tuổi. Không còn tiếng con khóc, không còn việc nhà bề bộn, không còn những lần phải nhẫn nhịn cãi vã.

Tôi cứ nghĩ: “À, đây mới là tình yêu thực sự.”

Chúng tôi sống cùng nhau như vợ chồng son, Hải nghỉ việc để tập trung “chăm sóc anh cho tốt”. Mọi chi tiêu tôi lo hết – không sao, đàn ông mà.

Cho đến một ngày, tôi trở về nhà và thấy Hải nằm dài trên ghế sofa, mắt dán vào điện thoại. Căn phòng bừa bộn, hộp mì ly chưa đổ, quần áo giăng đầy. Tôi hỏi nhẹ:
– Em không đi chợ nấu gì à?

Hải quay lại, không buồn ngước lên:
– Mệt, tự ăn ngoài đi.

Tôi thoáng giật mình. Nhưng rồi gạt đi, nghĩ có lẽ cô ấy không khỏe. Chỉ là một ngày thôi… phải không?

Nhưng rồi ngày đó kéo dài ra. Những đêm không còn chuyện trò mà thay vào đó là Hải lướt TikTok, chán nản, buồn bực vì “anh không kiếm được nhiều như người yêu nhỏ bạn em”. Tôi bắt đầu thức khuya lại, không phải vì làm việc, mà vì nằm suy nghĩ: Mình có đang lặp lại chính cuộc hôn nhân cũ?

Một ngày chủ nhật, tôi đến đón con trai như thường lệ. Tôi chờ trước cửa nhà cũ. Căn nhà trông sáng sủa hơn, ban công có vài chậu hoa, cửa sơn lại, rèm mới. Khi tôi định bấm chuông, cửa mở.

Một người đàn ông lạ bế con trai tôi ra ngoài.

– Chào anh – anh ta nói, nụ cười nhã nhặn. – Tôi là Tuấn, bạn của H.
Tôi nhìn sững.

Vợ cũ tôi bước theo sau, bình thản nói:
– Em định gọi báo anh trễ chút. Tuấn chở con đi học bóng rổ dùm em, anh không phiền chứ?

Tôi đứng đó, không trả lời nổi.

Con trai tôi bám lấy tay người đàn ông đó, tíu tít:
– Bác Tuấn dạy con đá bóng giỏi lắm! Bác còn cho con ăn kem hôm bữa nữa.

Tôi bỗng thấy mình… thừa thãi.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu theo dõi Facebook của vợ cũ. Cô ấy thay đổi thật. Ăn mặc khác. Tóc ngắn hơn, tự tin hơn. Không còn là người phụ nữ chỉ biết cắm đầu vào bếp, cằn nhằn con cái. Cô hay đi café, thỉnh thoảng check-in ở các sự kiện. Có những bức ảnh chụp cùng “Tuấn” – người đàn ông ấy – không thân mật nhưng gần gũi.

Tôi thấy trong lòng gợn lên một cảm giác rất lạ. Thoạt đầu là tức giận. Sau đó là hối hận.

Hải càng lúc càng khiến tôi mệt. Cô bắt đầu nói về cưới xin, nhà cửa, sinh con. Nhưng tôi không còn hào hứng. Cô đòi hỏi nhiều, ghen tuông vô lý, thậm chí lục cả điện thoại tôi một lần vì nghi tôi nhắn tin lại với vợ cũ.

Tôi bắt đầu cảm thấy sợ… chính “tự do” mà mình từng khao khát.

Một đêm, tôi viết một tin nhắn rất dài gửi cho vợ cũ. Trong đó có câu:

“Anh biết mình sai. Nếu được quay lại, anh nhất định sẽ không buông tay em như vậy.”

Nhưng cô chỉ trả lời đúng một câu:

“Chúng ta đã hết duyên rồi. Em không hối hận vì đã từng tha thứ, nhưng cũng không muốn quay lại để lại đau.”

Tôi ngồi lặng trong phòng, bên cạnh là Hải đang ngủ say, mặt còn dính lớp kem nền và mascara lem.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy… trống rỗng.

Tôi đã đánh đổi cả một gia đình, cả một người vợ yêu thương mình trong im lặng… để đổi lấy một thứ tình yêu chóng vánh, dễ vỡ như bong bóng xà phòng.

Ngoài kia, đèn đường vẫn sáng. Nhưng tôi biết, với mình, chẳng còn con đường nào để quay về nữa.

Ông bà Hùng đã dành cả đời để nuôi dạy con trai duy nhất, với tất cả tình yêu thương. Nam lớn lên, lập gia đình với Linh, một cô gái thành phố sắc sảo. Cuộc sống của họ tưởng chừng êm đềm, cho đến khi Nam dính vào c/ờ b/ạc và nợ nầ/n chồng chất. Số n/ợ lên đến hàng tỷ đồng, khiến bọn cho vay nặng lãi đ//e dọ//a tính mạng Nam. Để cứu con trai, ông bà Hùng quyết định bán căn nhà tổ tiên để lại tài sản duy nhất của họ cùng toàn bộ tài sản tích cóp cả đời. Họ chuyển đến sống chung với Nam và con dâu trong căn hộ nhỏ ở thành phố. Nhưng Linh ngày càng tỏ ra khó chịu với sự hiện diện của ông bà, thường xuyên cằn nhằn rằng họ là gánh nặng.

Hai bóng người già lầm lũi kéo chiếc vali sờn cũ rời khỏi căn hộ nhỏ. Không tiếng gọi tiễn biệt, không ánh đèn hành lang bật sáng tiễn họ đi. Họ không biết rằng vài phút sau, ánh đèn pha của một chiếc xe lao tới như định mệnh đã chờ sẵn. Tiếng thắng xe xé toạc màn đêm. Một tiếng hét thất thanh. Và rồi… tĩnh lặng.

Mọi bi kịch bắt đầu từ sự im lặng ấy — từ khi người con trai cúi đầu không dám nói “Không” với vợ mình.

Ông Hùng ngồi trầm ngâm bên bàn nước cũ kỹ trong gian phòng khách nhỏ hẹp của căn hộ chung cư tầng 9. Ánh mắt ông lặng lẽ dõi theo tiếng nói cười của vợ chồng Nam và Linh vọng ra từ phòng ngủ — nơi ông bà chẳng bao giờ được bước chân vào trừ khi có lời mời. Dù là căn hộ ba phòng ngủ, nhưng ông bà già vẫn chỉ được xếp ở chiếc phòng nhỏ nhất, nơi từng là kho chứa đồ.

Ngày mới dọn về đây, ông còn hồ hởi: “Miễn có chỗ mà ở, sống gần con cái là vui rồi”. Bà Hùng gật đầu, tay vuốt vuốt chiếc khăn tay thêu hình con hạc, món quà bà tặng ông hồi còn trẻ.

Nhưng niềm vui ấy kéo dài chưa đầy một tuần.

“Bố để nước đọng ra sàn bếp, con suýt trượt ngã đấy!” – giọng Linh the thé làm ông giật mình.

“Ông ấy không cố ý đâu con…” – bà Hùng nhỏ nhẹ, đôi tay gầy gò nắm chặt nhau.

Linh chẳng thèm để tâm, quay ngoắt đi, để lại sự im lặng ngột ngạt.

Ông Hùng từng là thầy giáo cấp 3, người ta gọi ông là “ông giáo Hùng” với sự kính trọng. Suốt đời dạy học, chưa từng vướng điều tiếng. Bà Hùng là y tá nghỉ hưu, từng cứu sống không biết bao nhiêu người. Họ sống giản dị, thanh liêm, dành dụm từng đồng để cho con ăn học nên người.

Nam là niềm tự hào của họ. Cậu bé học giỏi, điềm đạm, lớn lên thi đỗ Đại học Kinh tế, ra trường có công việc văn phòng, cưới được vợ thành phố. Ngày cưới, ông Hùng rưng rưng nắm tay con trai: “Chỉ cần con sống hạnh phúc, cha mẹ không cần gì hơn.”

Nhưng họ đâu ngờ sóng gió lại đến từ chính người họ thương nhất.

Nam giấu vợ, giấu cả gia đình, lao vào đỏ đen với bạn bè. Ban đầu chỉ là những ván bài cuối tuần, sau là cá độ bóng đá, rồi “đập đá” theo phong trào. Khi Linh phát hiện, nợ đã lên đến gần hai tỷ đồng. Đám người cho vay nặng lãi kéo đến tận nhà, đập cửa, chửi bới.

“Chúng mày không trả, tao cho người xử cả nhà!”

Đêm ấy, ông bà Hùng ngồi ôm nhau dưới ánh đèn phòng khách. Nam quỳ gối, mặt mũi bầm dập: “Bố mẹ… cứu con…”

Họ bán tất cả — căn nhà ba gian ở quê do tổ tiên để lại, cả sổ tiết kiệm bà Hùng dành dụm hơn 30 năm, vàng cưới, tiền hưu trí… Mọi thứ, chỉ để con trai không bị đánh chết ngoài đường.

Họ không tiếc.

Họ chỉ mong con “làm lại từ đầu.”

Nhưng Linh thì không nghĩ vậy.

“Anh nợ, bố mẹ anh sai lầm, sao em phải gánh?” – Linh hét lên trong một cuộc cãi vã với Nam mà ông bà nghe được từ sau cánh cửa phòng.

“Bố mẹ anh về đây, em đã chịu đựng lắm rồi! Không ai sống nổi trong cái nhà chật chội này với hai ông bà già!”

Nam im lặng.

Luôn là sự im lặng.

Bà Hùng ngồi co ro trong phòng, nước mắt rơi xuống tấm chăn cũ. Ông Hùng thở dài, mắt nhìn ra khung cửa sổ mờ bụi, thành phố ngoài kia không giống quê hương của ông chút nào.

Rồi cái đêm định mệnh đó đến.

Linh đứng giữa phòng khách, tay chống nạnh: “Nhà này không đủ chỗ cho cả bốn người. Bố mẹ già rồi, ra ngoài sống tự lập đi. Bọn con không nuôi nổi nữa.”

Bà Hùng bật khóc: “Con ơi, mẹ không cần ăn ngon, ngủ ấm… chỉ cần được gần con thôi.”

Linh quay mặt: “Con không phải là người đẻ ra anh Nam. Con không nợ nần gì hai người cả.”

Nam vẫn cúi đầu.

Không nói gì.

Không nhìn bố mẹ.

Không một lời xin lỗi.

Đêm ấy mưa to.

Ông Hùng run run kéo chiếc vali sờn góc, làn áo mưa rách, gió tạt nước vào mặt. Bà Hùng cầm ô, tay níu tay ông.

Họ không biết đi đâu.

Chỉ biết cần rời khỏi nơi từng gọi là “nhà.”

Xuống đến tầng trệt, mưa như trút nước. Ông Hùng vẫy taxi không được, đành kéo vali băng qua con đường lầy lội hướng về bến xe bus đêm. Bà Hùng thì thầm: “Mình cứ lên xe về quê… cắm nhờ tạm nhà bác Hai, được không ông?”

Ông gật.

Nhưng rồi ánh đèn pha chói lóa từ hướng ngược chiều rọi thẳng vào mắt họ.

Chiếc xe mất lái, tiếng còi rú lên.

“Ông ơi…!” – tiếng bà Hùng vang lên.

**Đèn đường vẫn sáng.
Chiếc vali lăn lóc giữa lòng đường, bật tung nắp.
Những bộ quần áo cũ rách, một tấm ảnh cưới ố vàng, và một mảnh giấy nhàu nát viết vội:
“Con trai yêu dấu, dù con không nói, cha mẹ vẫn tha thứ…”

iếng còi xe cứu thương rít lên trong màn mưa.

Những người dân gần đó vội chạy đến. Bà Hùng nằm bất động, chiếc ô tung tóe bên vệ đường. Ông Hùng nằm cách đó vài mét, máu thấm đỏ áo mưa.

Người tài xế xe ô tô run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu: “Tôi… tôi không kịp thắng… trời mưa… họ băng qua bất ngờ quá…”

Cảnh sát đến sau đó không lâu. Chiếc vali bung nắp, quần áo vương vãi, tấm ảnh cưới nhàu nát được một cảnh sát nhặt lên, đặt lại vào vali một cách cẩn thận.

Hai ông bà được đưa vào bệnh viện thành phố. Tình trạng nguy kịch.

Lúc này, điện thoại Nam mới đổ chuông.

Linh nghe máy trước. Khi nghe đến “tai nạn”, mặt cô biến sắc, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng. “Chúng tôi đến sau,” cô chỉ nói vậy, rồi quay sang Nam: “Anh xử lý đi.”

Nam tái mặt, tay run run cầm chìa khóa xe. Một giờ sau, họ có mặt tại bệnh viện.

Căn phòng ICU lạnh lẽo.

Bác sĩ bước ra, vẻ mặt căng thẳng: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức… nhưng bà cụ bị chấn thương sọ não nặng. Khả năng qua khỏi là rất thấp.”

Nam như chết lặng. Anh lảo đảo đến bên cửa kính nhìn cha – ông Hùng vẫn còn thở, nhưng hôn mê sâu. Trên tay ông vẫn còn nắm chặt một tấm khăn tay thêu hình con hạc.

Nam đập mạnh tay vào tường, bật khóc lần đầu sau bao năm.

Anh nhớ đến từng bữa cơm bố nấu khi anh còn là sinh viên xa nhà. Nhớ đôi tay mẹ vuốt tóc anh, lo lắng khi anh sốt nhẹ. Nhớ ánh mắt của cha khi dốc hết tiền bạc cho con mà không một lời oán trách.

Tất cả giờ đang nằm đó – giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết – chỉ vì sự im lặng của chính anh.

Anh không dám ngẩng mặt nhìn vào gương.

Vài ngày sau, bà Hùng trút hơi thở cuối cùng.

Không một lời trăn trối.

Không một câu từ biệt.

Tang lễ diễn ra đơn sơ. Nam không dám thông báo với họ hàng vì xấu hổ, chỉ lặng lẽ đưa mẹ về quê, chôn bên cạnh mảnh đất tổ tiên mà họ từng bán để cứu chính anh.

Linh không đi theo.

Cô viện lý do bận công việc.

Khi trở về thành phố, Nam một mình đến bệnh viện, túc trực bên giường cha. Ông Hùng vẫn chưa tỉnh.

Nam nắm tay cha, khóc như một đứa trẻ: “Bố ơi… bố tỉnh dậy đi… con xin lỗi…”

Anh kể hết — về nợ nần, về sự yếu đuối của mình, về nỗi hối hận đã ăn mòn anh từng ngày. “Nếu bố tỉnh lại, con sẽ làm lại. Con sẽ không để mẹ ra đi vô ích…”

Nhưng ông Hùng không đáp.

Chỉ có máy theo dõi tim mạch vẫn nhấp nháy đều đặn, như từng nhịp lặng lẽ của thời gian đang trôi qua.

Một tuần sau.

Nam bước vào nhà, nơi Linh đang nằm dài trên sofa, tay cầm ly trà sữa.

“Anh về rồi à? Bố còn sống không?”

Nam nhìn cô – người phụ nữ từng khiến anh mê đắm – giờ đây chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lùng giữa hai con người.

“Anh muốn nói chuyện.”

Linh liếc nhìn, thở dài: “Lại chuyện tiền bạc?”

“Không. Là chuyện vợ chồng. Và chuyện bố mẹ anh.”

Cô đứng dậy, khoanh tay: “Nếu anh định trách móc em, thì nên nhớ – anh là người đánh mất tất cả, không phải em.”

Nam gật đầu.

“Đúng. Anh sai. Nhưng em chưa từng thương bố mẹ anh, dù một lần. Anh chịu hết. Nhưng từ hôm nay, anh muốn sống đúng với lương tâm.”

Linh nhíu mày: “Ý anh là sao?”

“Ly hôn.”

Linh sững người.

Nam nói tiếp: “Anh không trách em, chỉ mong mỗi người có thể sống cuộc đời mình chọn. Anh sẽ về quê. Anh sẽ xây lại ngôi nhà cũ, chôn mẹ nơi đó. Nếu bố tỉnh lại, ông có thể sống ở nơi ông từng gắn bó cả đời.”

Linh lặng người.

Vài ngày sau, họ chính thức ký giấy ly hôn.

Ông Hùng tỉnh lại sau ba tháng.

Lúc mở mắt, câu đầu tiên ông hỏi là: “Mẹ con đâu?”

Nam nắm tay ông, không giấu giếm, kể mọi chuyện.

Ông Hùng không khóc. Chỉ nhìn xa xăm qua cửa sổ bệnh viện, ánh mắt đục ngầu ánh lên một nỗi buồn thẳm sâu.

Sau khi xuất viện, hai cha con trở về quê, dựng lại căn nhà nhỏ trên mảnh đất từng bị bán. Họ sống giản dị, trồng rau, nuôi gà, sáng tối đốt hương trước mộ bà Hùng.

Mỗi ngày, Nam viết nhật ký, dán từng mẩu giấy nhỏ lên bức tường gỗ:

  • “Hôm nay bố cười lần đầu sau tai nạn.”

  • “Bữa cơm đầu tiên cha con nấu cùng nhau.”

  • “Con chưa quên mẹ. Và con sẽ không bao giờ quên.”

Nhiều năm sau, người ta thấy Nam trở thành thầy giáo ở trường làng – nơi cha từng giảng dạy. Ông Hùng già yếu, nhưng vẫn thích ra ngồi trước hiên nhà nhìn hoàng hôn. Còn Nam, giờ đã có học trò đến nhà chơi, gọi ông là “thầy Nam”.

Không ai nhắc đến chiếc vali năm xưa.

Nhưng đêm nào mưa rơi, ông Hùng vẫn nhìn về phía cổng làng, mắt mờ nhòe, thì thầm:
“Mẹ con… chắc đang ngồi đâu đó ngoài kia, tay vẫn cầm ô đợi cha con mình…”

Bi kịch đôi khi không đến từ sự phản bội hay thù hận. Nó đến từ sự im lặng, từ việc ta đứng yên khi lẽ ra phải bước lên.
Cái giá của im lặng, có khi… là mãi mãi.

Giờ mới biết nguyên liệu của sữa giả tăng chiều cao, kinhkhung quá, bảo sao doanh thu hơn 6.700 tỷ đồng

Bộ Công an vừa triệt phá đường dây sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm quy mô đặc biệt lớn với doanh thu lên tới hơn 6.700 tỷ đồng.

Cục cảnh sát phòng chống tội phạm về môi trường phối hợp với Văn phòng cơ quan cảnh sát điều tra, Bộ Công an vừa triệt phá đường dây sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm quy mô đặc biệt lớn với doanh thu lên tới hơn 6.700 tỷ đồng. Hàng giả được quảng cáo là sữa HIUP, 1 nhãn hiệu rất quen thuộc với người tiêu dùng.

Thông qua công tác nắm bắt tình hình và tổ chức xác minh theo từng tuyến, lĩnh vực cụ thể, Cục Cảnh sát phòng, chống tội phạm về môi trường (C05) đã phát hiện dấu hiệu nghi vấn liên quan đến hoạt động sản xuất và kinh doanh thực phẩm bổ sung giả mạo với quy mô lớn, tính chất nghiêm trọng.

Kết quả xác minh cho thấy các đối tượng Hoàng Quang Thịnh, Nguyễn Văn Minh và La Khắc Minh đã thành lập và điều hành hàng chục doanh nghiệp cùng hàng trăm hộ kinh doanh trong hệ sinh thái Z Holding, với quy mô khoảng 5.000 nhân viên. Hệ thống này chuyên sản xuất và phân phối ra thị trường các sản phẩm thực phẩm bổ sung, thực phẩm bảo vệ sức khỏe là hàng giả với số lượng đặc biệt lớn. Trong đó, hai sản phẩm nổi bật bị phát hiện là “Hiup” và “Chitose” – thực phẩm dùng cho chế độ ăn đặc biệt.

Cụ thể, sản phẩm dinh dưỡng “HIUP 27” được sản xuất tại Nhà máy Công ty Cổ phần Thương mại và Sản xuất Nature Made trong khoảng thời gian từ ngày 8/8/2024 đến ngày 5/3/2025 không đáp ứng đúng thành phần như công bố, vi phạm nghiêm trọng quy định về chất lượng sản phẩm. Quá trình hoạt động của các đối tượng được tổ chức khép kín, từ khâu sản xuất đến tiêu thụ, và khi bị phát hiện, chúng đã nhanh chóng tiêu hủy chứng cứ, xóa dấu vết nhằm che giấu hành vi phạm tội.

Đường dây sản xuất sữa giả HIUP đặc biệt lớn: Phiếu kiểm nghiệm khống, doanh thu hơn 6.700 tỷ đồng- Ảnh 1.

Các đối tượng: Hoàng Quang Thịnh (bên trái) và La Khắc Minh. Ảnh: Bộ Công an

Đáng chú ý, sản phẩm sữa HIUP được công bố có tới 37 chỉ tiêu thành phần, nhưng kết quả kiểm tra từ cơ quan công an cho thấy thực tế chỉ có khoảng 15–17 thành phần, trong đó nhiều chỉ tiêu không đạt 70% so với hàm lượng công bố, bị xác định là hàng giả. Ngoài ra, doanh nghiệp còn sử dụng phiếu kiểm nghiệm giả để cung cấp cho cơ quan chức năng tại tỉnh Vĩnh Phúc.

Đường dây sản xuất sữa giả HIUP đặc biệt lớn: Phiếu kiểm nghiệm khống, doanh thu hơn 6.700 tỷ đồng- Ảnh 2.

Sản phẩm sữa HIUP. Ảnh: VTC News

Từ những tài liệu, chứng cứ ban đầu do Cục C05 thu thập, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an đã tiến hành điều tra mở rộng vụ án, làm rõ hành vi của nhiều cá nhân, tổ chức liên quan. Đây là hành vi sản xuất thực phẩm giả, xâm phạm nghiêm trọng quyền lợi người tiêu dùng và đe dọa đến sức khỏe cộng đồng.

Hiện Bộ Công an đang tiếp tục điều tra mở rộng, xác minh vai trò của các cá nhân, tổ chức liên quan để xử lý nghiêm minh theo quy định pháp luật.

Đường dây sản xuất sữa giả HIUP đặc biệt lớn: Phiếu kiểm nghiệm khống, doanh thu hơn 6.700 tỷ đồng- Ảnh 3.

Lực lượng chức năng khám xét kho hàng của công ty Z Holding. Ảnh: Nông nghiệp và Môi trường

Hải Sen bán hàng giả vẫn được vinh danh “sản phẩm chất lượng quốc gia”: Phía trao giải nói gì?

Nhiều người thắc mắc khi Công ty Hải Bé của Lê Văn Hải được vinh danh chất lượng quốc gia nhưng sau đó lại bị phát hiện kinh doanh hàng giả.

Mới đây, dư luận xôn xao về việc Lê Văn Hải (SN 1995, Ninh Bình) – chủ kênh Tik Tok “Gia đình Hải Sen” – bị bắt giữ vì tội buôn bán hàng giả. Đáng nói, vào thời điểm năm 2023, doanh nghiệp Hải Bé của Lê Văn Hải đã được vinh danh trong một chương trình về sản phẩm chất lượng quốc gia. Và hiện tại, sản phẩm của doanh nghiệp này đã bị cơ quan điều tra xác định là hàng giả.

Trả lời PV Báo điện tử VTC News về vấn đề này, một cán bộ của Viện Nghiên cứu kinh tế Châu Á (đơn vị tổ chức) cho biết, chương trình vinh danh này chủ yếu mang tính chất truyền thông. Khi các doanh nghiệp tham gia, gửi hồ sơ thì ban tổ chức sẽ đánh giá dựa trên những thông tin được doanh nghiệp cung cấp.

Chúng tôi không có chức năng để kiểm tra, giám sát chất lượng sản phẩm, quy trình sản xuất như cơ quan quản lý Nhà nước. Cho nên khi các doanh nghiệp muốn được vinh danh trong chương trình để làm công tác truyền thông nhưng sau đó lại vi phạm, không tuân thủ cam kết thì ban tổ chức sẽ thu hồi những chứng nhận đã cấp”, vị này nói.

Ngoài ra, vị này cho biết thêm, hiện ban tổ chức đã làm hồ sơ gửi doanh nghiệp để thông báo thu hồi lại danh hiệu: “Chương trình này đã diễn ra từ năm 2023 và trong quá trình kinh doanh họ vi phạm nên ban tổ chức sẽ thu hồi”.

Theo giới thiệu, chương trình Thương hiệu uy tín, sản phẩm – dịch vụ chất lượng quốc gia được tổ chức thường niên từ chục năm nay. Trên website của Viện Nghiên cứu kinh tế Châu Á cũng từng xuất hiện nhiều bài viết giới thiệu về chương trình này. Thế nhưng hiện tại, website này đã không thể truy cập với lý do đang bảo trì.

Website của Viện Nghiên cứu kinh tế Châu Á trước...

Website của Viện Nghiên cứu kinh tế Châu Á trước…

...và sau khi không thể truy cập. (Ảnh chụp màn hình)

…và sau khi không thể truy cập. (Ảnh chụp màn hình)

Kiểm soát chặt các giải thưởng vinh danh

Bàn luận về vấn đề này, chuyên gia kinh tế Nguyễn Minh Phong nhận định, có thể có 2 khả năng xảy ra.

Một là chứng nhận vinh danh đã được doanh nghiệp vận động nhằm đạt được, với mục đích dùng để quảng bá thương hiệu, làm điểm tựa cho khách hàng tin tưởng vào chất lượng sản phẩm, giúp bán được nhiều hàng.

Hai là trước đó họ làm thật và được vinh danh, nhưng sau đó họ lại làm sai luật. Trường hợp này tương tự việc một người trước đó được tôn vinh nhưng sau một thời gian lại trở thành tội phạm.

Trước khi bị bắt vì bán hàng giả, công ty của Lê Văn Hải từng được vinh danh trong một chương trình về thương hiệu uy tín chất lượng quốc gia. (Ảnh: Mạng xã hội)

Trước khi bị bắt vì bán hàng giả, công ty của Lê Văn Hải từng được vinh danh trong một chương trình về thương hiệu uy tín chất lượng quốc gia. (Ảnh: Mạng xã hội)

Cũng theo ông Phong, về bản chất thì các chương trình trao giải thưởng, vinh danh là tốt khi nhằm tôn vinh, khuyến khích những cá nhân, đơn vị hoạt động tích cực, có nhiều đóng góp cho xã hội nhằm lan tỏa ra cộng đồng.

“Tuy nhiên, gần đây việc vinh danh này mọc lên ngày càng nhiều và xuất hiện cả chứng nhận giả hoặc chứng nhận trao nhầm. Đây là khiếm khuyết, thậm chí là sai lầm của những đơn vị trao giải thưởng. Và nguy hiểm hơn là với những doanh nghiệp không chân chính thì họ sẽ lợi dụng điều đó nhằm trục lợi, lừa dối khách hàng”, ông Phong nhấn mạnh.

Cũng bàn về lỗ hổng trong việc vinh danh doanh nghiệp hoặc cá nhân, luật sư Trần Tuấn Anh – Giám đốc Công ty Luật Minh bạch kể lại: Trước đây ông từng làm việc cho doanh nghiệp sản xuất và nhận được rất nhiều lời mời tham dự các chương trình vinh danh tương tự.

Thế nhưng, khi tìm hiểu để tham gia, ông nhận ra các chương trình này không hề đề ra một tiêu chí cụ thể nào để so sánh, xếp hạng. “Họ không hề kiểm tra chất lượng sản phẩm mà hoàn toàn dựa vào những cam kết của doanh nghiệp. Từ đó, xếp hạng vinh danh bằng niềm tin hoặc thậm chí là giá trị số tiền tài trợ cho từng vị trí”, ông Tuấn Anh nêu thực tế.

Đại biểu Quốc hội Nguyễn Quang Huân (đoàn Bình Dương), Phó Chủ tịch Hội doanh nhân tư nhân Việt Nam, thẳng thắn nêu quan điểm: “Việc doanh nghiệp được trao giải thưởng nhưng sau đó lại bị phát hiện sản xuất hàng giả, hàng kém chất lượng sẽ gây hệ luỵ rất lớn không chỉ cho người tiêu dùng mà cho cả xã hội và ảnh hưởng đến những doanh nghiệp chân chính. Vì sẽ khiến người tiêu dùng nghi ngờ chất lượng hàng hóa Việt Nam, nghi ngờ cả kết quả của những giải thưởng. Từ đó họ hạn chế mua, ngay cả sản phẩm của những doanh nghiệp uy tín”.

Vì thế, theo đại biểu Nguyễn Quang Huân, cơ quan điều tra cần làm rõ xem việc trao giải thưởng cho các cá nhân, doanh nghiệp hiện đang thực hiện theo quy trình nào, có hợp lý không? Trách nhiệm của họ là gì nếu vinh doanh nhầm?

“Nếu việc doanh nghiệp, cá nhân phạm pháp sau khi được trao giải thì đơn vị tổ chức không liên đới. Nhưng nếu trường hợp cơ quan chức năng phát hiện có việc thông đồng, vụ lợi, bắt tay giữa các bên thì bên tổ chức phải chịu trách nhiệm”, ông Huân nêu ý kiến.

Đồng quan điểm, chuyên gia Nguyễn Minh Phong nhấn mạnh: “Điều này cũng giống như việc phạt người nổi tiếng quảng cáo bừa, không thể vô tư quảng bá như vậy. Các đơn vị trao giải thưởng đã đến lúc không thể thoải mái cấp chứng nhận mà không xem xét kỹ về sản phẩm được“.

Luật sư Trần Tuấn Anh cũng nêu quan điểm cần kiểm soát chặt những giải thưởng vinh danh. “Mới đây dư luận đã bàng hoàng với thông tin một doanh nghiệp bàn cà phê nổi tiếng, được chứng nhận OCOP nhưng lại bán sản phẩm giả và đến bây giờ lại là vụ việc của Hải Bé”, ông Tuấn Anh dẫn chứng.

Do đó, ông Tuấn Anh cho rằng, cơ quan quản lý cần đề ra những tiêu chí cụ thể để các chương trình vinh danh coi đây là “kim chỉ nam” khi lựa chọn doanh nghiệp, cá nhân xứng đáng được vinh danh.

Đồng thời, về mặt pháp lý, cần có những cơ chế hậu kiểm để sẵn sàng thu hồi danh hiệu khi có vi phạm. “Thường thì các đơn vị trao giải, vinh danh xong là xong, họ không chịu trách nhiệm gì với sản phẩm hay hoạt động của các doanh nghiệp, cá nhân sau đó. Do đó, các đơn vị tổ chức không có trách nhiệm pháp lý. Nhưng tôi cho rằng, các đơn vị đã thu lợi từ chương trình vinh danh của mình thì cần có trách nhiệm đến cùng”, ông Tuấn Anh nêu quan điểm.

Chiều tối 16/6, Công an tỉnh Ninh Bình đã bắt giữ Lê Văn Hải (SN 1995, trú xã Văn Phú, huyện Nho Quan) để điều tra về hành vi liên quan việc bán các sản phẩm hàng hóa trên mạng xã hội. Theo Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình, từ năm 2024 đến nay Hải cùng một số cá nhân bán hơn 800.000 sản phẩm, trong đó riêng mặt hàng “siro ăn ngon Hải Bé” đã bán với số lượng trên 100.000 hộp sản phẩm.

Kết quả giám định đối với các chỉ tiêu chất lượng của “siro ăn ngon Hải Bé”, lực lượng chức năng phát hiện các chất gồm vitamin A, calci, vitamin C (chất chính tạo nên công dụng của sản phẩm) chỉ đạt dưới 70% so với công bố. Theo quy định tại nghị định số 98/2020 của Chính phủ thì thực phẩm bảo vệ sức khỏe “siro ăn ngon Hải Bé” là hàng giả.