Home Blog

Thiếu nhi cả nước chuẩn bị nhận 500.000 đồng/người vào dịp Tết Trung thu: Nếu đúng thì nhà nước chuyến này chơi lớn quá rồi

Thời gian gần đây, trên mạng xã hội lan truyền thông tin toàn dân sẽ được nhận 1 triệu đồng/người vào dịp Tết Nguyên đán 2026. Vậy thực hư thông tin này ra sao?

Tin đồn “nhận 1 triệu đồng Tết 2026” chưa được xác thực

Theo ghi nhận, sau dịp lễ kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2/9/2025, Thủ tướng Chính phủ đã ban hành Công điện 149/CĐ-TTg, theo đó mỗi người dân được nhận phần quà trị giá 100.000 đồng/người.

Tuy nhiên, hiện nay chưa có bất kỳ văn bản pháp luật, công điện hay thông báo chính thức nào từ Chính phủ hoặc các bộ, ngành về việc “toàn dân nhận 1 triệu đồng dịp Tết Nguyên đán 2026”. Vì vậy, có thể khẳng định thông tin này chưa được xác minh và người dân cần hết sức tỉnh táo để tránh bị lợi dụng.

Các cơ quan chức năng cũng khuyến cáo, người dân nên theo dõi thông tin từ những nguồn chính thống như Cổng Thông tin điện tử Chính phủ, Báo Chính phủ hoặc các phương tiện truyền thông chính thức để không bị kẻ xấu tung tin giả, lừa đảo nhằm chiếm đoạt tài sản.

Tết Nguyên đán 2026, sự thật tin đồn người dân được nhận 1 triệu đồng/người dịp Tết Nguyên Đán 2026

Ảnh minh hoạ

Quy định về tiền lương khi làm việc vào dịp Tết Nguyên đán

Ngoài thông tin thưởng Tết, một vấn đề người lao động đặc biệt quan tâm là tiền lương làm thêm giờ trong dịp Tết âm lịch.

Căn cứ Điều 98, Bộ luật Lao động 2019, quy định về tiền lương làm thêm giờ, làm việc vào ban đêm như sau:

Người lao động làm thêm giờ được hưởng lương ít nhất bằng:

150% lương vào ngày thường.

200% lương vào ngày nghỉ hằng tuần.

300% lương vào ngày nghỉ lễ, Tết (chưa kể tiền lương ngày lễ, Tết).

Người lao động làm việc vào ban đêm được trả thêm ít nhất 30% tiền lương tính theo đơn giá hoặc tiền lương của ngày làm việc bình thường.

Nếu vừa làm thêm giờ, vừa làm ban đêm thì ngoài các khoản trên, người lao động còn được trả thêm 20% tiền lương tính theo đơn giá của công việc làm ban ngày.

Như vậy, trong dịp Tết Nguyên đán 2026, nếu đi làm, người lao động sẽ được hưởng ít nhất 300% lương so với ngày làm việc bình thường. Nếu làm thêm ban đêm, mức lương còn cao hơn do được cộng thêm nhiều khoản phụ cấp.

Tết Nguyên đán 2026, sự thật tin đồn người dân được nhận 1 triệu đồng/người dịp Tết Nguyên Đán 2026

Ảnh minh hoạ

Người lao động cần lưu ý gì?

Theo dõi quy định mới: Hiện chưa có quyết định nào về việc toàn dân được hỗ trợ tiền Tết 2026, do đó người lao động cần cập nhật từ các kênh chính thống.

Tìm hiểu kỹ hợp đồng lao động: Nhiều doanh nghiệp ngoài việc chi trả theo quy định còn có chế độ thưởng Tết riêng.
Đảm bảo quyền lợi: Nếu phát hiện doanh nghiệp không thực hiện đúng quy định về lương ngày Tết, người lao động có thể phản ánh tới công đoàn cơ sở hoặc cơ quan chức năng để được bảo vệ quyền lợi.

Đến thời điểm hiện tại, không có thông tin chính thức nào xác nhận toàn dân sẽ được nhận 1 triệu đồng dịp Tết Nguyên đán 2026. Người dân cần cảnh giác với tin đồn thất thiệt và chỉ nên tin tưởng các thông báo từ cơ quan Nhà nước.

Trong khi đó, người lao động làm việc vào Tết vẫn được đảm bảo quyền lợi về tiền lương theo Bộ luật Lao động 2019, với mức ít nhất bằng 300% lương ngày thường, chưa kể các khoản thưởng Tết do doanh nghiệp quyết định.

Như vậy, thay vì tin vào tin đồn “nhận 1 triệu đồng”, người dân cần tập trung theo dõi chính sách mới từ Chính phủ và nắm rõ quyền lợi về lương, thưởng để đón Tết Nguyên đán 2026 trọn vẹn, an toàn và đúng pháp luật.

H.Lê (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)

Không có phép màu nào cho vệ sĩ của tổng tài, c/ái k/ết quá đắ/ng

Cơ quan Cảnh sát Điều tra – Công an TP Hà Nội vừa ra lệnh giữ người trong trường hợp khẩn cấp, lệnh bắt người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp với Nguyễn Long Vũ (SN 2002, quê quán Bắc Ninh).

Nguyễn Long Vũ là người trực tiếp ra tay đánh nhân viên quán cafe trong vụ việc N.V.T (thường được cư dân mạng gọi là “tổng tài”) hút thuốc trong quán cafe. Nguyễn Long Vũ bị bắt để điều tra hành vi Gây rối trật tự công cộng.

bat khan cap dan em cua tong tai trong vu danh nhan vien quan cafe o ha noi hinh anh 1

Nguyễn Long Vũ tại cơ quan công an
Qua điều tra, lực lượng chức năng xác định đối tượng Nguyễn Long Vũ có hành vi đánh gây thương tích cho anh Đ. (nhân viên của quán cà phê). Hậu quả anh Đ. bị sưng nề vùng má bên trái, đã đề nghị được giám định thương tích và xử lý nghiêm hành vi của Vũ trước pháp luật.

Đối với hành vi của N.V.T (SN 1998; trú ở xã Ô Diên, Hà Nội) – người được cộng đồng mạng gọi là “tổng tài”; CQĐT xác định khi T. giơ tay phải lên thì Vũ đi vào quầy thu ngân đánh anh Đ. Cho đến khi T. giơ tay phải lên nói “thôi, thôi” thì Vũ dừng lại đi về ghế ngồi.

Tại cơ quan công an, T. và Vũ cùng khai rằng T. không chỉ đạo Vũ đánh gây thương tích cho nạn nhân. Mà T. chỉ nói Vũ vào xem ai có lời xúc phạm và khi nghe thấy tiếng đánh nhau, T. đã giơ tay lên để can ngăn hai bên.

Bán đất được 3 tỷ, tôi đưa hết cho vợ chồng con cả đứng tên xây nhà… Nhưng đúng 2 tháng sau, chúng nó báo chuyển hộ khẩu cho tôi ra nhà trọ chúng nó không ngờ lúc tôi ký giấy đi, tôi đã chuẩn bị 1 kế hoạch được tính toán đâu ra đấy…

“Cha cứ yên tâm, nhà xây xong cha sẽ ở tầng một, rộng rãi thoáng mát, có chỗ thờ ông bà đàng hoàng” – câu nói của con trai trưởng vẫn còn văng vẳng trong đầu tôi. Ngày ấy, khi cầm tờ giấy bán mảnh đất cuối cùng – nơi gắn bó cả tuổi trẻ – tôi cắn răng ký, rồi đưa trọn 3 tỷ đồng cho vợ chồng nó. Tôi tự nhủ: thôi thì có con có cháu sum vầy, mình già rồi, miễn có chỗ nương thân là được.

Nhà xây xong, khang trang thật, ba tầng lộng lẫy, hàng xóm nhìn vào còn khen tôi “mát tay, có phúc mới được con hiếu thế”. Nhưng niềm vui kéo dài không lâu. Đúng hai tháng sau, trong một buổi chiều oi ả, chúng nó gọi tôi lại, mặt mũi lạnh tanh:
– Cha, hộ khẩu chúng con muốn tách riêng, cha… tạm thời dọn ra nhà trọ ở, để vợ chồng con dễ quản lý.

Tôi chết lặng. Trời đất quay cuồng. Tôi – người đã còng lưng cả đời, bán hết gia sản dựng cơ nghiệp cho con – giờ bị chính nó gạt ra ngoài lề ngay trong căn nhà do chính tay mình dựng nên.

Cả đêm ấy, tôi không chợp mắt. Nằm trong căn phòng trọ tồi tàn, nghe tiếng quạt máy ọp ẹp, tôi nhớ lại từng ánh mắt hớn hở của nó khi cầm tiền, từng lời hứa ngọt ngào. Rồi tôi cười cay đắng. Nhưng chúng nó đâu ngờ, khi tôi ký giấy đưa đất, tôi đã âm thầm tính trước một nước cờ. Một kế hoạch không vội vàng, nhưng đủ để khiến chúng phải đối diện với sự thật: tôi không phải ông già dễ bị dắt mũi.

Và từ đây, câu chuyện không còn là bi kịch của một người cha bị bỏ rơi, mà là cuộc lật ngược thế cờ, với từng bước đi tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước…

Từ ngày mẹ nó mất, tôi đã quen sống một mình. Nhưng tôi hiểu rõ bản tính con cả – tham lam, toan tính và luôn coi thường anh em. Vậy nên khi nó ngọt ngào xin tôi bán đất, tôi vẫn gật đầu, nhưng trong lòng dấy lên nỗi nghi ngờ. Tôi tìm đến một luật sư quen biết, trình bày hết. Ông cười, nói nhỏ:
– Cụ cứ cho con đứng tên, nhưng nhớ giữ lại giấy ủy quyền công chứng, kèm điều khoản cha vẫn có quyền định đoạt tài sản. Nếu nó bất hiếu, cụ có thể yêu cầu tòa can thiệp.

Nghe lời, tôi âm thầm làm thủ tục, giấu kín giấy tờ trong tủ sắt nhà người bạn thân. Thậm chí, tôi còn bí mật ghi âm những lần con trai hứa hẹn “cha sẽ ở chung, cha là chủ nhà”. Từng bằng chứng nhỏ ấy, tôi gom góp như nhặt nhạnh vũ khí trước một trận chiến.

Ngày chúng nó ép tôi ra khỏi nhà, tôi không cãi. Tôi lặng lẽ gật đầu, ôm vài bộ quần áo ra nhà trọ. Con dâu hả hê, nghĩ đã “đuổi được ông già rắc rối”. Nhưng bên trong, tôi nhen nhóm một ngọn lửa. Mỗi buổi chiều, tôi vẫn ghé qua công trường phụ hồ, vừa kiếm thêm chút tiền, vừa quan sát căn nhà. Tôi biết chúng nó đang vay mượn thêm để hoàn thiện nội thất, nợ ngập đầu.

Một tuần sau, tôi gặp lại luật sư. Trên bàn, tôi đặt toàn bộ giấy tờ, bản ghi âm. Ông trầm ngâm:
– Đây là vụ khá chắc. Họ đứng tên, nhưng vẫn phải đảm bảo quyền lợi cho cụ. Nếu cụ muốn, ta có thể khởi kiện ngay.

Tôi gật. Nhưng chưa vội. Tôi muốn chúng nó nếm trọn cái giá của sự phụ bạc. Thế là tôi âm thầm báo cho thằng út – vốn ở xa, ít khi về – toàn bộ sự việc. Nó bàng hoàng, khóc nức nở, xin tôi cho nó cùng tham gia. Tôi chỉ bảo: “Hãy bình tĩnh, để cha dạy anh con một bài học”.

Rồi tôi bắt đầu từng bước: liên hệ ngân hàng để xác minh các khoản vay đứng tên con cả; tìm hiểu thủ tục cưỡng chế tài sản nếu họ không trả nợ; và quan trọng hơn, tôi nhờ luật sư gửi một văn bản yêu cầu bảo lưu quyền sở hữu của tôi trong căn nhà ấy.

Tin ấy đến tai vợ chồng nó như một quả bom nổ giữa đêm. Con dâu tìm đến tôi, gằn giọng:
– Cha làm thế khác nào đẩy chúng con ra đường?
Tôi chỉ cười, trả lời:
– Các con đẩy cha ra khỏi nhà trước. Giờ cha chỉ đòi lại công bằng thôi.

Mọi thứ dần chuyển thế. Từ chỗ nghĩ rằng đã tống khứ được “ông già phiền phức”, giờ chúng mới thấy con đường trước mặt ngập nợ nần và rủi ro pháp lý. Nhưng kịch hay còn ở phía sau…

Phiên tòa đầu tiên diễn ra sau ba tháng. Con trai đứng trước hội đồng, mặt mày nhợt nhạt. Nó cố viện cớ: “Tiền cha cho là tặng, con xây nhà để ở, cha không còn quyền”. Nhưng luật sư của tôi đưa ra bản ủy quyền, cùng đoạn ghi âm rõ rành rành lời hứa. Cả phòng xử im phăng phắc.

Thẩm phán kết luận: phần tài sản trong căn nhà vẫn thuộc quyền lợi hợp pháp của tôi. Không chỉ thế, tòa còn khuyên hai bên hòa giải, tránh kiện tụng kéo dài. Lúc này, con trai mới rụt rè nhìn tôi, ánh mắt không còn ngạo mạn.

Tôi không hả hê, cũng chẳng muốn đẩy nó vào đường cùng. Tôi chỉ nói:
– Cha không cần hết. Cha chỉ cần một nửa căn nhà, làm chỗ thờ mẹ con, chỗ cha nghỉ ngơi. Phần còn lại, các con giữ mà sống.

Câu nói ấy như nhát dao xoáy vào lòng nó. Tôi thấy đôi mắt con trai đỏ hoe, còn con dâu lặng thinh. Có lẽ chúng không ngờ, người cha mà chúng tưởng dễ bị “đuổi đi” lại có thể xoay chuyển tình thế như vậy.

Sau tòa, tôi dọn về căn nhà. Tầng một dành cho tôi – giản dị nhưng ấm áp, có bàn thờ mẹ nó trang nghiêm. Tôi bảo con trai:
– Sống phải nhớ gốc, đừng để đồng tiền che mờ hiếu nghĩa. Cha già rồi, không sống bao lâu nữa, chỉ mong các con hiểu: tài sản có thể mất, nhưng đạo làm người thì đừng bao giờ đánh mất.

Những ngày sau, không khí trong nhà khác hẳn. Con trai ít nói, nhưng tôi thấy nó hay ngồi thẫn thờ bên cửa sổ. Con dâu thỉnh thoảng nấu cho tôi bát cháo, mang xuống, không còn giọng điệu hằn học như trước. Tôi hiểu, bài học này sẽ theo chúng rất lâu.

Riêng tôi, lòng nhẹ nhõm. Kế hoạch tôi tính toán không phải để trả thù, mà để bảo vệ phần đời còn lại và nhắc nhở chúng: cha mẹ có thể già yếu, nhưng không bao giờ ngu ngốc.

Câu chuyện của tôi lan ra cả xóm. Người ta bàn tán, có kẻ trách tôi “cứng rắn quá”, nhưng nhiều người gật gù: “Phải thế mới được, chứ hiền quá thì bị con cái chà đạp”. Tôi chỉ mỉm cười. Bởi với tôi, chiến thắng lớn nhất không phải là giữ được nửa căn nhà, mà là khôi phục lại lòng tự trọng – thứ tưởng như đã bị chính máu mủ của mình chà nát.

Và biết đâu, từ cú sốc này, con trai tôi sẽ thay đổi, học cách biết ơn, để một ngày nào đó, căn nhà kia không chỉ là chỗ trú ngụ, mà còn là nơi thực sự có tình người

Đêm ấy, cả nhà đã chìm vào yên lặng. Tôi ngồi dưới bàn thờ, khói nhang bay nghi ngút. Cửa khẽ kêu “cạch”, con trai bước vào, tay cầm ly trà nóng. Nó đặt trước mặt tôi, ngập ngừng:
– Cha… con xin lỗi.

Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt nó. Không còn là ánh mắt một đứa trẻ ngày nào, mà là ánh nhìn vẩn đục bởi tham vọng, rồi nay lại ẩn giấu sự ân hận. Tôi chậm rãi:
– Con có biết, cha không giận vì bị đuổi đi. Cha chỉ đau vì thấy con coi tình nghĩa cha con không bằng viên gạch, đồng tiền.

Nó cúi gằm mặt, bàn tay run run. Tôi tiếp:
– Con nghĩ cha già, dễ bị lừa. Nhưng không, cha sống cả đời đâu chỉ để cuối cùng bị chính con ruột coi thường. Con đã quên mẹ con lúc còn sống dặn gì sao?

Nghe đến chữ “mẹ”, nó bật khóc. Giọt nước mắt rơi xuống nền gạch, nóng hổi.
– Cha… con sai rồi. Con chỉ nghĩ xây nhà to, đẹp thì mọi người nể. Con dâu cũng thúc ép… Con không nghĩ đến cảm giác của cha.

Tôi thở dài.
– Nhà to để làm gì, khi trong nhà chẳng có chỗ cho tình thương? Con nhìn xem, cha sống ở trọ mấy tháng, chẳng khổ gì, chỉ lạnh lòng thôi. Người ngoài còn có thể thương nhau, sao ruột thịt lại nỡ bạc bẽo?

Nó nấc nghẹn, quỳ xuống:
– Cha, cho con một cơ hội. Con hứa sẽ thay đổi.

Tôi im lặng hồi lâu, rồi đặt tay lên vai nó:
– Cha không cần con hứa nhiều. Cha chỉ muốn con nhớ, tiền bạc có thể kiếm lại, nhưng một khi tình cha con mất rồi, cả đời không bao giờ mua lại được.

Ngoài hiên, cơn gió đêm thổi qua, đưa theo mùi hương hoa sữa. Tôi thấy con trai ngẩng lên, đôi mắt đã khác: không còn là ánh nhìn ngạo mạn, mà là sự day dứt.

Đêm ấy, chúng tôi ngồi lâu bên bàn trà, không nói nhiều. Nhưng tôi tin, cuộc đối thoại này đã khắc một vết sâu trong lòng nó – vết sẹo của sự phản bội, nhưng cũng có thể là khởi đầu cho sự thức tỉnh.

Tôi không biết rồi đây, nó có thật sự thay đổi hay không. Có lẽ nó sẽ vẫn phạm sai lầm, sẽ lại bị cuốn vào vòng xoáy của tham vọng. Nhưng ít nhất, nó sẽ luôn nhớ: cha của nó, dù già yếu, vẫn có thể đứng dậy, đối diện và dạy cho nó bài học cuối cùng.

Câu chuyện chưa khép lại. Nó chỉ mở ra một cánh cửa – nơi mà mỗi bước đi sau này, con trai tôi sẽ phải lựa chọn: hoặc tiếp tục con đường mù quáng, hoặc trở về với đạo hiếu vốn dĩ phải có trong mỗi con người

Cha mẹ dành cả đời để lo cho con, không mong báo đáp, chỉ mong khi về già có một chỗ dựa tinh thần. Nhưng đáng buồn, nhiều người con lại coi tình thân như gánh nặng, quên đi cội nguồn. Căn nhà, mảnh đất, hay bao nhiêu tiền bạc rồi cũng có thể tan biến. Chỉ có lòng hiếu nghĩa mới còn lại, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Người cha trong câu chuyện này không thắng vì giữ được nửa căn nhà, mà thắng vì giữ lại được nhân phẩm, giữ lại tiếng nói của cha mẹ trong lòng con cái. Đó là lời nhắc nhở: đừng để đến khi cha mẹ nhắm mắt rồi mới giật mình ân hận. Một nén nhang, một bát cơm, một lời hỏi han cũng quý hơn trăm ngàn của cải.

Nếu còn cha mẹ, hãy sống trọn chữ “hiếu”. Bởi khi mất đi, cả thế giới này cũng chẳng thể mua lại được tình thương ấy.

Trời ơi lương Giáo Viên lại tăng kh:.ủng: Thế này thì làm mấy năm là thừa t:iền nghỉ hưu rồi

Mới đây, Bộ GD-ĐT vừa có dự thảo thông tư quy định mã số, bổ nhiệm và xếp lương đối với nhà giáo trong cơ sở giáo dục công lập.

Theo đó, ngoài mức lương cơ bản của viên chức như đối với các ngành nghề khác, lương giáo viên sẽ có thêm hệ số “đặc thù”. Trong dự thảo, ở mỗi cấp học mầm non và phổ thông, giáo viên được chia làm 3 nhóm: giáo viên, giáo viên chính, giáo viên cao cấp; thay cho các bậc III, II, I như hiện nay.

Bổ nhiệm và xếp lương đối với giáo viên mầm non

Viên chức giảng dạy tại cơ sở giáo dục mầm non công lập, đạt tiêu chuẩn đạo đức và trình độ đào tạo, sẽ được bổ nhiệm chức danh nghề nghiệp với bảng lương (theo Nghị định 204/2004/NĐ-CP) như sau:

Giáo viên mầm non (hạng III hiện nay) – Mã số V.07.02.26: Áp dụng hệ số lương của viên chức loại A0, từ hệ số lương 2,1 đến 4,89,
Giáo viên mầm non chính (hạng II hiện nay) – Mã số V.07.02.25: Hệ số lương của viên chức loại A1, từ hệ số lương 2,34 đến 4,98.
Giáo viên mầm non cao cấp (hạng I hiện nay) – Mã số V.07.02.24: Hệ số lương của viên chức loại A2, nhóm A2.2, từ hệ số lương 4,0 đến 6,38.

Đối với giáo viên mầm non chưa đạt trình độ chuẩn được đào tạo quy định tại Luật Nhà giáo, áp dụng hệ số lương của viên chức loại B, từ hệ số lương 1,86 đến 4,06.

Bổ nhiệm và xếp lương đối với giáo viên tiểu học

Viên chức giảng dạy tại cơ sở giáo dục tiểu học công lập, đạt tiêu chuẩn đạo đức và trình độ đào tạo, sẽ được bổ nhiệm chức danh nghề nghiệp với bảng lương (theo Nghị định 204/2004/NĐ-CP) như sau:

Giáo viên tiểu học (hạng III hiện nay) – Mã số V.07.03.29: Áp dụng hệ số lương của viên chức loại A1, từ hệ số lương 2,34 đến 4,98.
Giáo viên tiểu học chính (hạng II hiện nay) – Mã số V.07.03.28 đối với giáo viên tiểu học hạng II: Áp dụng hệ số lương của viên chức loại A2, nhóm A2.2, từ hệ số lương 4,00 đến 6,38.
Giáo viên tiểu học cao cấp (hạng I hiện nay) – Mã số V.07.03.27: Hệ số lương của viên chức loại A3, nhóm A3.2, từ hệ số lương 5,75 đến 7,55.

Đối với giáo viên tiểu học chưa đạt trình độ chuẩn được đào tạo, được áp dụng hệ số lương của viên chức loại B, từ hệ số lương 1,86 đến hệ số lương 4,06.

Bổ nhiệm và xếp lương đối với giáo viên trung học cơ sở

Viên chức giảng dạy tại cơ sở giáo dục trung học cơ sở công lập, đạt tiêu chuẩn đạo đức và trình độ đào tạo, sẽ được bổ nhiệm chức danh nghề nghiệp với bảng lương (theo Nghị định 204/2004/NĐ-CP) như sau:

Giáo viên trung học cơ sở (hạng III hiện nay) – Mã số V.07.04.32: Áp dụng hệ số lương của viên chức loại A1, từ hệ số lương 2,34 đến 4,98;
Giáo viên trung học cơ sở chính (hạng II hiện nay) – Mã số V.07.04.31: Áp dụng hệ số lương của viên chức loại A2, nhóm A2.2, từ hệ số lương 4,00 đến 6,38.
Giáo viên trung học cơ sở cao cấp (hạng I hiện nay) – Mã số V.07.04.30: Áp dụng hệ số lương của viên chức loại A3, nhóm A3.2, từ hệ số lương 5,75 đến 7,55.

Bổ nhiệm và xếp lương đối với giáo viên trung học phổ thông

Viên chức giảng dạy tại cơ sở giáo dục trung học phổ thông, đạt tiêu chuẩn đạo đức và trình độ đào tạo, sẽ được bổ nhiệm chức danh nghề nghiệp với bảng lương (theo Nghị định 204/2004/NĐ-CP) như sau:

Giáo viên trung học phổ thông (hạng III hiện nay) – Mã số V.07.05.15: Áp dụng hệ số lương của viên chức loại A1, từ hệ số lương 2,34 đến 4,98.
Giáo viên trung học phổ thông chính (hạng II hiện nay) – Mã số V.07.05.14: Áp dụng hệ số lương của viên chức loại A2, nhóm A2.1, từ hệ số lương 4,40 đến 6,78.

Đối với giáo viên trung học phổ thông cao cấp (hạng I hiện nay) – Mã số V.07.05.13: Áp dụng hệ số lương của viên chức loại A3, nhóm A3.2, từ hệ số lương 5,75 đến 7,55.

Ảnh: VietNamNet

Theo báo VietNamnet, sáng ngày 19/9 TS Vũ Minh Đức – Cục trưởng Nhà giáo và Cán bộ quản lý giáo dục (Bộ GD-ĐT) biết dự thảo thông tư mới nhằm xác định giáo viên, giảng viên sẽ được bổ nhiệm vào ngạch viên chức nào và ứng với ngạch đó là mức lương cơ bản của viên chức như đối với các ngành nghề khác.

“Còn lương nhà giáo sẽ có hệ số ‘đặc thù’ riêng quy định trong Nghị định về chính sách tiền lương, chế độ phụ cấp, chính sách hỗ trợ, thu hút đối với nhà giáo. Chứ không quy định ở thông tư này”, ông Đức nói. Hiện tại, Bộ GD-ĐT đang tham mưu Chính phủ xây dựng Nghị định này.

Trước đó vào ngày 18/9, chia sẻ với phóng viên báo VnExpress, TS Vũ Minh Đức cho biết lương cơ bản của tất cả giáo viên dự kiến tăng ít nhất hai triệu đồng một tháng, nhiều nhất lên tới 5 đến 7 triệu đồng

Con số này chưa gồm các loại phụ cấp (thâm niên, ưu đãi nghề, chức vụ, phụ cấp thâm niên vượt khung, phụ cấp đặc thù với nghệ nhân, giáo viên dạy người khuyết tật, công tác ở vùng có điều kiện đặc biệt khó khăn…). Trong đó, riêng phụ cấp ưu đãi nghề sẽ tăng từ 30-70% lên 70-100%, theo Nghị quyết 71 của Bộ Chính trị về đột phá phát triển giáo dục và đào tạo.
 Lương nhà giáo sẽ có hệ số ‘đặc thù’ riêng
Hiện nay, nước ta có hơn 1,05 triệu thầy cô bậc mầm non và phổ thông hưởng lương ngân sách. Trong đó, giáo viên hạng I (cao cấp) ở THCS và THPT chỉ chiếm khoảng 0,2-0,6%, riêng bậc mầm non và tiểu học gần như không có. Còn lại, phần lớn được xếp hạng II và III. Lương giáo viên hiện từ 4,9 đến 15,87 triệu đồng một tháng, tùy bậc học. Sau khi cộng các loại phụ cấp, tổng số khoảng 6,6 đến 30 triệu đồng.

Ngoài ra, theo Luật Nhà giáo vừa được Quốc hội thông qua, có hiệu lực thi hành từ ngày 1/1/2026. Trong đó, luật dành riêng một chương để quy định về chính sách tiền lương và đãi ngộ đối với nhà giáo. Cụ thể, tại Điểm a Khoản 1 Điều 23, Luật Nhà giáo quy định: “Lương của nhà giáo được xếp cao nhất trong hệ thống thang bậc lương hành chính sự nghiệp”.

Khẩn: Biển Đông xuất hiện bão chồng bão, nguy cơ tác động mạnh đến Việt Nam

 Theo Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia, trong những ngày tới, một cơn bão rất mạnh có thể ảnh hưởng tới nước ta.

Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia cho biết hồi 4 giờ ngày 20-9, vị trí tâm bão số 8 (Mitag) ở khoảng 23,1 độ Vĩ Bắc; 113,7 độ Kinh Đông, trên đất liền phía Nam tỉnh Quảng Đông (Trung Quốc). Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 6 (39-49 km/giờ), giật cấp 8.

 - Ảnh 1.

Dự báo một cơn bão mạnh có thể ảnh hưởng tới đất liền nước ta trong cuối tháng 9

Ông Nguyễn Văn Hưởng, Trưởng Phòng Dự báo thời tiết, cho biết dự báo bão số 8 di chuyển theo hướng Tây Bắc, có khả năng đi vào khu vực ven biển phía Đông Trung Quốc.

“Sau khi đổ bộ, bão suy yếu dần thành áp thấp và tan, vì vậy nhiều khả năng không ảnh hưởng trực tiếp đến đất liền Việt Nam”- ông nhận định.

Tuy nhiên, khu vực Đông Bắc Biển Đông sẽ có gió mạnh cấp 6-7, vùng gần tâm bão mạnh cấp 8-9, giật cấp 11; sóng biển cao 3-5 m, biển động rất mạnh.

Sau khi suy yếu trên đất liền Trung Quốc, hoàn lưu áp thấp nhiệt đới có thể trôi về khu vực đất liền nước ta, có thể gây mưa rải rác cho Bắc Bộ và Bắc Trung Bộ trong những ngày cuối tuần.

Dự báo bão mới nhất

Đặc biệt, thông tin về tình hình dự báo bão trong những ngày tới, Trưởng Phòng Dự báo thời tiết thông tin hiện ở vùng biển phía Đông Philippines đang có cơn bão Ragasa.

Dự báo bão này có thể hướng về khu vực gần Việt Nam trong khoảng ngày 24 đến 26-9. Đây có thể là một cơn bão mạnh, phạm vi ảnh hưởng rộng, cần theo dõi chặt chẽ.

“Bão có thể gây gió mạnh và mưa lớn ở khu vực Bắc Bộ cũng như các tỉnh Trung Bộ từ Thanh Hóa trở vào” – ông Hưởng lo ngại.

Theo nhận định xa, Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia dự báo từ nay đến cuối năm 2025, Biển Đông có thể xuất hiện khoảng 5-7 cơn bão và áp thấp nhiệt đới, trong đó 2-4 cơn có khả năng ảnh hưởng trực tiếp đến đất liền nước ta.

Ô/i HS bây giờ đây sao, l/ớ::p 7 thôi đó mà …

Nᶏm ṡinħ lớp 7, ƭrườnʛ THCS Đᾳi Kim, ʛiậƭ ƭóç, ʛħìm đầʊ ʛiáo viᴇ̂n çħủ nħiệm để lấy lᾳi món đồ çħơi bị ƭħʊ.

Tronʛ báo çáo ʛửi Sở Giáo dᴜ̣ç và Đào ƭᾳo nʛày 19/9, ƭrườnʛ THCS Đᾳi Kim, pħườnʛ Địnħ Cônʛ, çħo biếƭ ṡự việç xἀy rᶏ kħoἀnʛ 15ħ15 nʛày 16/9, çô çħủ nħiệm lớp 7A14 ƭħấy mᴏ̣̂ƭ nữ ṡinħ çầm đồ çħơi ṡắç nħọn nᴇ̂n yᴇ̂ʊ çầʊ ʛiᶏo nᴏ̣̂p.

Nᶏm ṡinħ nʛồi bàn ƭrᴇ̂n là çħủ món đồ này, liền nʛăn çἀn. Tħȩo vidȩo ƭríçħ ƭừ çᶏmȩrᶏ çủᶏ lớp, ȩm ʛiậƭ ƭóç, ʛħìm đầʊ, ƭħậm çħí kéo nʛã çô. Sự việç kếƭ ƭħᴜ́ç ṡᶏʊ kħoἀnʛ ħᶏi pħᴜ́ƭ, kħi nᶏm ṡinħ ʛiằnʛ lᾳi đượç đồ çħơi.

Vidȩo lᶏn ƭrʊyền ƭrᴇ̂n mᾳnʛ ƭrưᶏ nᶏy, kħiến nħiềʊ nʛười nʛᾳç nħiᴇ̂n và bấƭ bìnħ.

Nam sinh lớp 7 giật tóc, ghìm đầu cô giáo chủ nhiệm. Ảnh cắt từ video

Trườnʛ làm việç với pħᴜ̣ ħʊynħ và yᴇ̂ʊ çầʊ nᶏm ṡinħ xin lỗi çô ʛiáo ƭrướç lớp nʛᶏy ṡᶏʊ ṡự việç. Hᶏi ħọç ṡinħ kħáç (ʛồm nữ ṡinħ çầm đồ çħơi) đượç yᴇ̂ʊ çầʊ viếƭ bἀn ƭườnʛ ƭrìnħ lý do kħônʛ çᶏn nʛăn. Cἀ ħᶏi çħo biếƭ do ƭħấy bᾳn ʠʊá kħíçħ, çơ ƭħể ƭo béo, lᾳi đᶏnʛ ʛiằnʛ ço vậƭ ṡắç nħọn.

Sᶏʊ kħi xin lỗi ʛiáo viᴇ̂n và ƭrườnʛ, ʛiᶏ đìnħ nᶏm ṡinħ xin çħo çon nʛħἰ ħọç 10 nʛày để ƭự ʛiáo dᴜ̣ç, bắƭ đầʊ ƭừ ħôm nᶏy và đượç đồnʛ ý.

“Cô ʛiáo biếƭ ħọç ṡinħ đᶏnʛ ƭronʛ đᴏ̣̂ ƭʊᴏ̂̉i dậy ƭħì, nᴇ̂n đã ƭħᶏ ƭħứ. Pħườnʛ và ƭrườnʛ đᶏnʛ ʛiἀi ʠʊyếƭ để ħọç ṡinħ kħáç yᴇ̂n ƭᴀ̂m ħọç ƭập”, đᾳi diện pħườnʛ Địnħ Cônʛ nói, çħiềʊ 19/9.

Trườnʛ THCS Đᾳi Kim đã đᴏ̣̂nʛ viᴇ̂n ƭinħ ƭħần ʛiáo viᴇ̂n, nħắç nħở ƭoàn ƭħể ħọç ṡinħ kħônʛ đȩm vậƭ nʛʊy ħiểm ƭới ƭrườnʛ, çũnʛ nħư çó ƭħái đᴏ̣̂ đᴜ́nʛ mựç với ƭħầy çô.

Vật sắc nhọn nam sinh lớp 7 mang theo và đòi lại khi bị cô giáo thu giữ. Ảnh: Thanh Hằng

Nʛᶏy ṡᶏʊ đó, nħà ƭrườnʛ mời pħᴜ̣ ħʊynħ ħọç ṡinħ G.B đến ƭrườnʛ ƭħônʛ báo ṡự việç. Bố çủᶏ ħọç ṡinħ đã xin lỗi ʛiáo viᴇ̂n và xin pħép çħo çon nʛħἰ ħọç nʛày 17/9 để đi kħám ṡứç kħoẻ ƭᴀ̂m lý.

Nħà ƭrườnʛ đᴏ̣̂nʛ viᴇ̂n çô ʛiáo

Trườnʛ THCS Đᾳi Kim ƭħônʛ ƭin, ṡᶏʊ kħi ṡự việç xἀy rᶏ, çħiềʊ 18/9, Pħó ħiệʊ ƭrưởnʛ nħà ƭrườnʛ và ʛiáo viᴇ̂n çħủ nħiệm đã làm việç với ʛiᶏ đìnħ ȩm B. để ʛiἀi ʠʊyếƭ ṡự việç.

Về ħướnʛ ʛiἀi ʠʊyếƭ, nħà ƭrườnʛ đã mời ʛiáo viᴇ̂n çħủ nħiệm đề xʊấƭ ħìnħ ƭħứç kἰ lʊậƭ pħù với mứç đᴏ̣̂ vi pħᾳm çủᶏ ħọç ṡinħ.

Giᶏ đìnħ ƭrìnħ bày ħoàn çἀnħ và nʛʊyện vọnʛ đượç đón çon về ʛiáo dᴜ̣ç ƭronʛ 10 nʛày để çon ƭħᶏy đᴏ̂̉i bἀn ƭħᴀ̂n. Giáo viᴇ̂n çħủ nħiệm đã đồnʛ ý với đề xʊấƭ çủᶏ ʛiᶏ đìnħ ħọç ṡinħ.

Bᶏn ʛiám ħiệʊ nħà ƭrườnʛ çũnʛ đã đᴏ̣̂nʛ viᴇ̂n ƭinħ ƭħần ʛiáo viᴇ̂n và rᴜ́ƭ kinħ nʛħiệm kħi xử lý ħọç ṡinħ vi pħᾳm kỷ lʊậƭ, đồnʛ ƭħời nħắç nħở ħọç ṡinħ ƭoàn ƭrườnʛ ƭʊyệƭ đối kħônʛ đȩm vậƭ nʛʊy ħiểm đến ƭrườnʛ. Kħi mắç lỗi pħἀi rᴜ́ƭ kinħ nʛħiệm và çó ƭħái đᴏ̣̂ đᴜ́nʛ mựç, çầʊ ƭiến với ʛiáo viᴇ̂n.

Đᾳi diện UBND Pħườnʛ Địnħ Cônʛ çħo biếƭ, nʛᶏy ṡᶏʊ kħi ṡự việç xἀy rᶏ, đơn vị đã làm việç với nħà ƭrườnʛ để nắm bắƭ ƭìnħ ħìnħ. Pħườnʛ çħἰ đᾳo çônʛ ᶏn xáç minħ, làm rᴏ̃ ṡự việç liᴇ̂n ʠʊᶏn.

Chồng Mất Tích Khi Du Lịch Sầm Sơn, 12 Năm Sau Bất Ngờ Chồng Xuất Hiện Với Người Phụ Nữ Khác

Tiếng sóng biển Sầm Sơn đêm ấy dội vào bờ dữ dội, như muốn nuốt chửng mọi thứ trước mắt. Hạnh vẫn còn nhớ rõ cái khoảnh khắc định mệnh: chồng chị – anh Quang – vừa rời khỏi khách sạn, nói chỉ đi dạo một vòng bờ biển cho khuây khỏa. Nhưng rồi… anh không bao giờ trở về.

Ban đầu, Hạnh chỉ nghĩ anh mải vui, hoặc lạc bạn bè. Nhưng khi trời hửng sáng, chị tìm khắp các con đường, hỏi nhân viên khách sạn, gọi điện đến công an địa phương – tất cả đều vô vọng. Không một dấu vết, không một lời nhắn, anh Quang bốc hơi khỏi thế giới này.

Những ngày sau đó, gia đình lao vào tìm kiếm. Công an tổ chức rà soát dọc bờ biển, thợ lặn quần nát cả một vùng nước sâu nghi ngờ có thi thể. Người dân địa phương thì bàn tán, có người bảo “sóng lớn cuốn đi”, kẻ lại thì thầm “hay là gặp chuyện bất trắc liên quan đến nợ nần”. Hạnh gạt hết. Chồng chị là người hiền lành, đâu có kẻ thù, đâu dính dáng chuyện mờ ám. Nhưng sự thật vẫn lạnh lùng: không ai tìm thấy anh.

Một năm, rồi hai năm, thời gian trôi trong tuyệt vọng. Mỗi lần có tin báo phát hiện thi thể trôi dạt, tim Hạnh lại run lên, sợ đó là anh. Mỗi lần trôi qua vô vọng, chị lại gục ngã, tưởng chừng không gượng nổi. Bố mẹ hai bên dỗ dành, hàng xóm khuyên nhủ, song trong lòng Hạnh, nỗi mất mát ấy thành hố sâu không đáy.

Mười hai năm trôi đi, Hạnh thành người phụ nữ trung niên gầy gò, mái tóc đã lốm đốm bạc. Chị một mình nuôi con khôn lớn, gánh vác cả gia đình. Niềm tin vào sự trở lại của chồng chỉ còn là một đốm lửa le lói, lúc có lúc tắt. Thế rồi, một buổi chiều mưa bất ngờ, khi Hạnh đang đi chợ, mắt chị bỗng tối sầm: giữa đám đông ồn ào, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện – dáng đi, đôi vai, thậm chí cả cách xoay đầu… không thể nhầm được. Là anh Quang. Nhưng bên cạnh anh là một người phụ nữ lạ, nắm tay anh đầy thân mật.

Hạnh chết lặng. Bao nhiêu năm đau khổ, tưởng chừng gặp lại sẽ vỡ òa trong hạnh phúc. Nhưng trái tim chị chỉ thấy nghẹn đắng, như bị dìm xuống đáy biển lần nữa. Người đàn ông mất tích 12 năm kia – nay trở về với một thân phận khác.

Cảm giác nghẹn ngào ấy khiến Hạnh không thể bước tới. Chị lặng lẽ theo sau, tim đập dồn dập, vừa run sợ, vừa phẫn nộ. Người phụ nữ đi cạnh Quang trẻ hơn chị nhiều, dáng vẻ kiêu sa, ăn mặc sang trọng. Họ cùng nhau vào một quán cà phê gần biển, trò chuyện, cười nói như thể thế giới chỉ có hai người.

Hạnh ngồi cách xa, trong góc khuất, đôi mắt không rời khỏi người đàn ông từng là cả thanh xuân của mình. Cái dáng ấy, cái giọng ấy – không thể sai. Anh còn sống, khỏe mạnh, thậm chí còn tươi tắn hơn cả ngày trước khi biến mất. Vậy suốt 12 năm qua, anh đã ở đâu? Tại sao lại bỏ mặc vợ con trong đau khổ?

Trong đầu chị, bao giả thuyết xoay vần. Có thể anh bị bắt cóc, sau đó trốn thoát? Có thể anh mất trí nhớ rồi nay mới hồi phục? Nhưng nếu vậy, tại sao anh không tìm về, mà lại xuất hiện tay trong tay cùng người khác?

Đêm đó, Hạnh về nhà mà lòng như rối tung. Chị thao thức, nước mắt chảy ướt gối. Sáng hôm sau, chị quyết định quay lại quán cà phê. Và đúng như dự đoán, Quang cùng người phụ nữ kia lại xuất hiện. Lần này, chị lấy hết can đảm bước tới.

“Anh Quang!” – tiếng gọi bật ra, run rẩy mà đầy oán trách.

Người đàn ông giật mình, đôi mắt thoáng hoảng sợ rồi nhanh chóng che giấu bằng nụ cười gượng gạo. Người phụ nữ bên cạnh nhìn Hạnh với ánh mắt nghi ngờ, cau mày khó chịu.

“Hạnh… là em sao?” – Quang lắp bắp, giọng ngập ngừng như kẻ phạm tội bị bắt quả tang.

Hạnh run lên, nghẹn ngào không nói nên lời. Chị chỉ kịp hỏi: “Mười hai năm qua, anh ở đâu? Anh có biết em và con đã sống thế nào không?”

Quang tránh ánh mắt vợ, cúi đầu. Người phụ nữ kia cắt ngang: “Anh, đi thôi. Chúng ta không cần phải ở đây nữa.”

Nhưng Hạnh chặn lại, nước mắt chan hòa: “Anh nợ em một lời giải thích! Anh nợ con một người cha!”

Bầu không khí căng thẳng đến mức mọi người trong quán quay nhìn. Quang thở dài, cuối cùng cũng thốt ra: “Anh xin lỗi… nhưng mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ. Anh sẽ giải thích, nhưng không phải ở đây.”

Cuộc đối thoại ngắn ngủi ấy mở ra một cánh cửa đau đớn cho Hạnh. Anh còn sống – nhưng lựa chọn im lặng suốt 12 năm. Chị vừa muốn lao vào đánh, vừa muốn ôm chặt, vừa muốn gào lên cho hả cơn uất hận. Nhưng trong lòng, nỗi khát khao được biết sự thật vẫn lớn hơn tất cả.

Tối hôm đó, Quang lặng lẽ đến nhà gặp Hạnh. Anh già đi nhiều so với hình ảnh trong trí nhớ chị, nhưng vẫn là người đàn ông từng thề non hẹn biển. Anh ngồi xuống, im lặng rất lâu, rồi nói: “Anh phải rời khỏi em và con, vì có những chuyện em không thể tưởng tượng được. Nếu ngày đó anh không biến mất, có lẽ cả gia đình đã rơi vào thảm kịch.”

Hạnh chết lặng. Thảm kịch gì có thể khiến một người cha, một người chồng, chấp nhận để vợ con chịu cảnh mất mát suốt 12 năm?

Quang kể lại, giọng khàn đặc: “Ngày ấy, khi chúng ta du lịch Sầm Sơn, anh đã dính vào một vụ làm ăn nguy hiểm. Anh tưởng chỉ là chuyện buôn bán bình thường, nhưng thực chất lại vướng vào đường dây rửa tiền. Khi anh phát hiện ra, thì đã quá muộn – chúng dọa sẽ giết em và con nếu anh không biến mất. Đêm đó, anh buộc phải bỏ đi, để bọn chúng tin rằng anh đã bị sóng cuốn mất tích.”

Hạnh bàng hoàng, đôi tay run lẩy bẩy. Chị vừa thương, vừa giận. “Anh không thể tin công an sao? Không thể tin gia đình sao? Anh chọn biến mất, để mặc mẹ con em sống dở chết dở?”

Quang cúi đầu, mắt đỏ hoe: “Anh biết anh sai. Nhưng lúc ấy, mọi thứ rối ren, bọn chúng quá tàn nhẫn. Anh chỉ có thể trốn đi, đổi tên, bắt đầu lại ở nơi khác. Người phụ nữ em thấy – là người đã cưu mang anh suốt những năm tháng ấy. Anh nợ cô ấy một ân tình lớn.”

Những lời ấy như nhát dao xoáy vào tim Hạnh. Suốt 12 năm, chị một mình gánh vác tất cả, chờ đợi trong tuyệt vọng, trong khi anh xây dựng một cuộc đời mới với người khác.

“Vậy còn con? Nó đã lớn lên mà không có cha. Anh có biết bao nhiêu đêm nó hỏi em: ‘Ba đâu rồi?’, em phải cắn răng mà nói dối không?” – Hạnh bật khóc nức nở.

Quang im lặng. Giọt nước mắt đàn ông hiếm hoi rơi xuống. Anh biết, có những vết thương không bao giờ hàn gắn.

Câu chuyện kéo dài đến tận khuya. Hạnh không biết mình nên vui vì chồng còn sống, hay nên căm giận vì bị phản bội. Cuối cùng, chị thốt lên: “Anh hãy chọn đi. Một là trở về, đối diện với quá khứ, với con. Hai là đi hẳn, đừng bao giờ xuất hiện nữa.”

Sự lựa chọn ấy đẩy Quang vào ngã ba sinh tử. Người phụ nữ kia chắc chắn sẽ không buông, vì 12 năm qua cô ta đã ở cạnh anh. Nhưng con trai anh cũng là máu mủ, là trách nhiệm không thể chối bỏ.

Vài tuần sau, Quang tìm gặp lại. Anh quyết định: “Anh sẽ trở về, dù có phải trả giá thế nào. Anh không thể để em và con tiếp tục sống trong bóng tối của lỗi lầm anh.”

Hạnh nghe, nhưng trái tim chị không còn như trước. Tình yêu đã nứt gãy, niềm tin đã vỡ vụn. Nhưng ít nhất, sự thật đã được phơi bày, và con trai chị có lại một người cha.

Đêm đó, bên tiếng sóng biển Sầm Sơn dạt dào, Hạnh đứng lặng nhìn xa xăm. Biển vẫn mênh mông như mười hai năm trước, chỉ có lòng người là đổi thay. Chị hiểu: cuộc đời không thể quay lại như xưa, nhưng ít ra, nỗi ám ảnh đã khép lại. Và từ đây, chị sẽ học cách bước tiếp – dù có hay không có người đàn ông ấy bên cạnh.

Siêu bão “Thần tốc” đang tiến vào Biển Đông là cơn bão mạnh nhất năm 2025?

JTWC dự báo bão Ragasa sẽ đạt cấp siêu bão Cấp 5 (cấp mạnh nhất theo thang Saffir-Simpson) vào ngày 24-25/9.

Siêu bão Ragasa: Cơn bão mạnh nhất năm 2025 đang tiến vào Biển Đông?

Mùa bão Tây Thái Bình Dương đang bước vào đỉnh điểm với sự xuất hiện của bão Ragasa, một hệ thống nhiệt đới mạnh mẽ hình thành ngoài khơi Philippines, có khả năng trở thành siêu bão mạnh nhất năm 2025 tại Biển Đông vào cuối tháng 9.

Theo các cơ quan khí tượng quốc tế, vào 22h ngày 18/9 (giờ Việt Nam), áp thấp nhiệt đới mang số hiệu 24W đã chính thức mạnh lên thành bão nhiệt đới Ragasa. Tên Ragasa, do Philippines đề xuất, có nghĩa là “Thần tốc”, “Tốc độ”.

Đây là cơn bão thứ 18 hoạt động tại khu vực Tây Bắc Thái Bình Dương từ đầu năm 2025, đồng thời là cơn bão thứ 4 được ghi nhận trong tháng 9.

Siêu bão Ragasa "Thần tốc" đang tiến vào Biển Đông là cơn bão mạnh nhất năm 2025? - Ảnh 1.

Dự báo đường đi của cơn bão Ragasa. Nguồn: Accuweather.

Theo Trung tâm Cảnh báo Bão Liên hợp (JTWC) của Hải quân Mỹ, hệ thống đang di chuyển về hướng Tây Bắc, tốc độ khoảng 10 km/giờ, dự kiến vượt qua eo biển Bashi giữa Đài Loan (Trung Quốc) và Philippines vào ngày 22/9, rồi tiến sâu vào Biển Đông.

“Bão Ragasa có tiềm năng phát triển nhanh nhờ điều kiện thuận lợi với nhiệt độ mặt biển trên 29°C và độ ẩm cao”, chuyên gia dự báo JTWC nhận định.

JTWC dự báo bão Ragasa sẽ đạt cấp siêu bão (Cấp 5 – cấp cao nhất theo thang Saffir-Simpson của phương Tây, sức gió mạnh trên 252 km/giờ) vào ngày 24-25/9, với áp suất trung tâm giảm xuống dưới 920 hPa.

Nếu đúng như dự báo của JTWC thì Ragasa sẽ là cơn bão mạnh nhất năm 2025 tính đến nay, vượt xa bão Wutip (hồi tháng 6, sức gió tối đa 150 km/h) và các hệ thống trước đó.

Trung tâm Dự báo KTTV quốc gia đưa tin cảnh báo

Tại Nhật Bản, Cơ quan Khí tượng Nhật Bản (JMA) cũng xác nhận dự báo tương đồng. JMA ước tính sức gió gần tâm bão đạt 162 km/giờ, và có thể tăng lên 216 km/giờ khi tiếp cận đất liền.

JMA cảnh báo bão Ragasa có thể ảnh hưởng đến đảo Kyushu (Tây Nam Nhật Bản) nếu lệch hướng đông bắc, nhưng kịch bản chính là quét qua Biển Đông, đe dọa các tỉnh miền Bắc Việt Nam và Quảng Đông (Trung Quốc).

Siêu bão Ragasa "Thần tốc" đang tiến vào Biển Đông là cơn bão mạnh nhất năm 2025? - Ảnh 2.

Hình ảnh mây vệ tinh của bão Ragasa. Dữ liệu tính đến thứ sáu, ngày 19 tháng 9 lúc 8 giờ sáng theo giờ Philippines. Nguồn: Thời báo New York (Mỹ)

Tác động tiềm ẩn của Ragasa là rất lớn. Philippines đã ban bố tình trạng khẩn cấp tại Luzon, sơ tán hàng chục nghìn dân ven biển.

Tại Việt Nam, Trung tâm Khí tượng Thủy văn Quốc gia đã đưa tin về cơn bão này lúc 9 giờ ngày 19/9, dự báo từ ngày 23/9, khu vực Bắc Biển Đông (bao gồm đặc khu Hoàng Sa) chịu ảnh hưởng trực tiếp của bão Ragasa với cường độ rất mạnh, cấp 14–16, giật trên cấp 17.

Trước đó, vào ngày 18/9, ông Nguyễn Văn Hưởng, Trưởng phòng Dự báo Thời tiết thuộc Trung tâm Dự báo KTTV quốc gia, đã cung cấp thông tin ban đầu về cơn bão Ragasa. Theo ông Hưởng, đây là một cơn bão mạnh, dự kiến đổ bộ trực tiếp vào đất liền Việt Nam, gây gió mạnh và mưa lớn tại khu vực Bắc Bộ, cùng các tỉnh từ Thanh Hóa đến Huế.

Cơn bão “Thần tốc” này không chỉ đánh dấu đỉnh cao của mùa bão năm 2025 mà còn làm dấy lên lo ngại về biến đổi khí hậu, khi chuyên gia Mỹ và Nhật Bản cảnh báo về sự gia tăng tần suất và cường độ các hiện tượng thời tiết cực đoan.

Mối liên hệ với biến đổi khí hậu ngày càng rõ ràng. Theo báo cáo của Tổ chức Khí tượng Thế giới (WMO) và nghiên cứu từ AccuWeather (Mỹ), nhiệt độ đại dương Tây Thái Bình Dương năm 2025 tăng 1,1°C so với trung bình thế kỷ 20, do El Niño suy yếu chuyển sang La Niña trung tính.

Nghiên cứu từ Nature (tháng 5/2025) dự báo, dưới kịch bản ấm lên 2°C, số lượng siêu bão ở Bắc Thái Bình Dương tăng 30%, với đường đi dịch chuyển về phía bắc. Tại Nhật, JMA trong báo cáo mùa bão 2025 lưu ý: “Số lượng bão giảm (dự kiến 24-26), nhưng cường độ mạnh hơn do yếu tố nhân tạo”.

World Weather Attribution (tháng 8/2025) kết luận, biến đổi khí hậu đã “tăng tốc” mùa bão muộn ở Philippines, và Ragasa là minh chứng điển hình.

Lời cuối của cậu đồng 31 tuổi “xi::ên” người yêu 40 tuổi vì bắt gặp đi với bạn trai khác: “Tôi đa/u quá, bị lừ/a rồi … gửi 2 từ tới bố mẹ

Những lời nói cuối cùng trên MXH của đối tượng Vương Văn Dũng quê Kim Động( cũ ) trước khi ra công an xã đầu thú .
Dũng yêu một chị U40 đã li dị ck , sáng nay phát hiện chị U40 đi ngắm trời thu Hưng Yên với 1 người đàn ông , Dũng đuổi theo sau đó dùng🔪dam hơn 10 nhat vào chị U40 và 1 nhat vào vai người đàn ông đi cùng .
Có thể là hình ảnh về văn bản
Có thể là hình ảnh về 1 người và râu
Có thể là hình ảnh về 3 người

Tôi đã trao một phần gan của mình cho chồng, tin rằng mình đang cứu sống anh ấy. Nhưng vài ngày sau, bác sĩ kéo tôi lại và thì thầm những lời khiến tôi suy sụp: “Thưa cô, lá gan đó không dành cho anh ấy.” Kể từ khoảnh khắc đó, thế giới của tôi sụp đổ sự thật khiến tôi không tưởng tượng được.

“Khi chị mở mắt, anh ấy sẽ còn sống.” Đó là câu chị tự thì thầm trước gương, như một lời nhốt chặt vào tim để không ai khác nghe thấy. Chị đã tin như thế. Tin đến bấu víu, tin đến mù quáng. Tin đến mức sáng hôm đó, khi chiếc xe cứu thương hú vang trên đường, khi bác sĩ bảo rằng có một lá gan phù hợp đang chờ, chị bước lên bàn mổ không phải vì sợ chết — mà vì sợ mất anh.

Phút giây trước khi bị an thần, chị nhớ rõ khuôn mặt anh: xương quai xanh ngần, đôi mắt vẫn còn sáng dù mệt mỏi, và một nụ cười gượng như cố níu lấy hơi thở. Họ trao nhau cái nắm tay lạnh ngắt, lời hứa không cần nói thành tiếng. Chị nghĩ mình đang cắt đi một phần thân xác để ghép cho anh, nghĩ mình sẽ tỉnh dậy với vết sẹo và niềm an ủi rằng anh đã được cứu. Không ai chuẩn bị cho chị tai họa khác — không phải cái chết, mà là sự phản bội của số phận, của y khoa, của những quy trình tưởng như chắc chắn.

Ba ngày sau, khi chị còn chưa xong cơn mơ dài vì thuốc mê, một bác sĩ trẻ tới cuối giường và kéo chị sang một góc hành lang ít người. Ánh đèn trắng rọi lên khuôn mặt ông, cái nhìn trũng sâu khiến chị đã linh cảm điều chẳng lành. Ông cúi xuống, giọng thì thầm: “Thưa bà, lá gan đó không dành cho anh ấy.” Chỉ bấy nhiêu lời thôi — ngắn, lạnh, đủ để phá tan mọi thứ. Chị không hiểu. “Ý ông là… sao ạ?” — tiếng chị mỏng như lá chỉ. Bác sĩ kéo dài câu nói bằng những từ khó nghe hơn: “Chúng tôi… đã nhầm người nhận. Bộ phận xét nghiệm ghi nhầm mã số. Lá gan đã thuộc về một bệnh nhân khác. Chúng tôi xin lỗi.” Lời xin lỗi rơi như một viên đá nặng vào tim chị; mặt đất dưới chân chị như tan ra.

Cảm giác đầu tiên là một tiếng nổ trong đầu: tức tưởi, uất ức, rồi là một cơn đau vật vã không tên. Chị nhớ lại cảnh mình nằm trên bàn mổ, những mũ phẫu thuật tối màu, những đôi tay vội vã. Có bao nhiêu bước có thể sai? Bao nhiêu con người đã chạm vào số phận hai người, bao nhiêu con dấu, bao nhiêu nút bấm, giấy tờ, điện thoại? Mắt chị như phun lửa; không phải vì mất một phần gan — chị vẫn còn đó, máu vẫn chảy trong mạch — mà vì nhận ra rằng chị đã trao tặng thân mình vào một sự lừa dối thô bạo của hệ thống, một sai sót đủ lớn để cướp đi hy vọng của người chị yêu.

Đêm đó, bệnh viện bỗng hóa thành một mê cung. Chồng chị nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ống dẫn, dây móc, tiếng máy thở đều đều như nhịp tim nhân tạo. Anh mở mắt khi nghe tiếng chân chị lảo đảo, nắm lấy tay chị bằng một sức lực yếu ớt: “Chị… sao chị lại ở đây…” Chị muốn kể, muốn hét cho cả thế giới nghe: Lá gan không phải dành cho anh! Nhưng âm thanh vỡ vụn. Thay vì hét lên, chị chỉ biết ôm anh, chạm vào vết sẹo trên ngực anh mà tim mình như bị bóp nghẹt.

Ngày hôm sau, báo chí nhanh như một con thú đói. Họ ngửi thấy mùi bê bối và ào đến. Người ta gọi điện, quay phim, đặt micro vào mặt chị: “Chị có biết tại sao lá gan lại không dành cho anh chị không?” Chị không đủ bình tĩnh; mọi lời nói trở nên giả tạo. Cô phóng viên nhìn chị như nhìn một vụ tai nạn đang chờ được bóc tách. Trong mắt chị, mọi ánh đèn chớp là một lời nhắc rằng điều đau đớn nhất không phải là làm một việc cho chính mình — mà là làm điều đó cho người khác và nhận về một bí ẩn đẫm máu.

Có những đêm chị tỉnh dậy giữa mùi thuốc sát trùng và tiếng rè của quạt trần. Mỗi tiếng quạt quay là một nhịp đếm cạn hy vọng. Chị tự hỏi: nếu lá gan không dành cho anh, thì dành cho ai? Ai đang sống vì thứ chị đã cho? Nghĩ tới đó, chị cảm thấy mình không còn quyền gọi là người. Người ta đã lấy đi phần thân xác kia, nhưng vẫn để lại cho chị nỗi tội lỗi không giải thích được — tội lỗi của kẻ đã “hiến” ra nhưng không cứu được.

Những cuộc điều tra bắt đầu. Ban giám đốc bệnh viện họp, các bác sĩ lên tiếng, luật sư xuất hiện. Chị trở thành nhân chứng và cũng là dấu chấm hỏi. Mọi con người liên quan đều phủ nhận trách nhiệm, thậm chí có người nhìn chị bằng ánh mắt như muốn kiểm tra xem chị có thật sự hiểu được điều mình nói không. Chị biết họ cần một cái tên để đổ lỗi, một lá bùa để bảo vệ danh tiếng. Và chị, người đã từng tự hào vì đã cho đi, giờ đây bị kéo vào một vụ lùm xùm y học mà chị không thể nắm bắt.

Và rồi, giữa cơn hỗn loạn, có một người xuất hiện — không báo chí, không luật sư, chỉ là một người đàn ông đứng nép cuối hành lang, mắt anh ta lạnh như băng. Anh ta nhìn chị và nói một câu khiến máu chị đông lại: “Chị làm ơn lùi lại. Người đó không phải chồng chị.” Chị nhìn anh như thể anh vừa cắt mất trái tim chị thêm lần nữa.

Khi lời nói của người đàn ông vang vọng trong hành lang, chị cảm thấy cả thế giới như quay cuồng. “Người đó không phải chồng chị.” Câu ấy vừa là một ám ảnh vừa là một đòn giáng. Chị kéo tay người đàn ông, mắt mở to, hỏi: “Anh nói gì? Anh là ai?” Anh ta giữ im lặng một lúc như đang cân đo; rồi chậm rãi: “Tôi biết chuyện xảy ra trong ngày hôm đó. Tôi không phải người của bệnh viện, nhưng tôi thấy một số chi tiết — quá nhiều chi tiết không khớp.” Giọng anh ta trầm, không ồn ào, nhưng chứa một quyết tâm khiến chị phải chú ý.

Anh giới thiệu tên là Minh, một nhân viên kỹ thuật trong hệ thống quản lý mẫu của bệnh viện khác. Anh giải thích rằng có thể có một đường dây chuyển mẫu giữa các bệnh viện lớn, và một lỗi mã hoá có thể đã khiến mẫu gan của anh A (người nhận dự định) bị gán nhầm với mã của một người khác. Nhưng không chỉ là nhầm lẫn ngẫu nhiên: theo Minh, có những điểm bất thường trong lịch sử chuyển mẫu, có những lần mã được chỉnh sửa trong hệ thống ở các thời điểm lạ lùng. Anh trình bày những con số, những bản in nhỏ bé mà mắt thường khó thấy. Mỗi con số như một mảnh ghép, và bức tranh dần lộ rõ một sự thật đau lòng: đây không chỉ là một sai sót đơn thuần.

Chị bắt đầu nghĩ về những đêm anh nằm trên giường bệnh, nhìn chị bằng đôi mắt mong manh. Anh cần gan — điều đó rõ ràng. Nhưng ai đã đến trước? Ai đang sống vì phần gan chị đã cho? Và nếu có sự can thiệp có chủ ý, mục đích là gì? Tiền? Quyền lực? Hoặc một âm mưu sâu hơn mà chị chưa thể tưởng tượng?

Minh cùng chị đào bới hồ sơ, dò từng dấu vết: lời gọi điện, xác nhận mẫu, chữ ký, email. Mỗi giấy tờ chị từng xem qua giờ hiện lên góc cạnh khác — ở đâu đó, dưới lớp mực là một đường chỉ đỏ dẫn chị tới một cái tên: “Công ty Dược Phát Triển Mekong.” Một công ty tư nhân chuyên cung cấp nội tạng nhân tạo và điều phối ghép tạng ở khu vực. Tên công ty lấp lánh giữa những dòng chữ như một lời nhắc rằng có lợi ích kinh tế khổng lồ quanh việc cắt ghép này.

Chị mang hồ sơ tới gặp luật sư. Người luật sư nhìn qua, nâng mày: “Đây là mớ hỗn độn, nhưng có thể khởi kiện. Nếu có bằng chứng chỉnh sửa mã, đây là bằng chứng của tội lừa đảo y tế.” Lời ông như một tia sáng nhỏ. Nhưng ngay sau đó ông cảnh báo: “Đừng công khai quá sớm. Những kẻ đứng sau có thể cố xóa dấu vết.” Sợ hãi và phẫn nộ cuộn trào trong chị. Cứ im lặng, họ được ăn tươi nuốt sống; cứ nói ra, họ có thể trả thù. Chị đứng giữa hai con đường: bảo vệ bản thân và cứu anh bằng mọi giá.

Trong lúc chị chuẩn bị tài liệu gửi cho báo, một người quen cũ của chồng xuất hiện — Lan, y tá từng làm việc với anh trong một dự án hồi trước. Lan đưa cho chị một file ghi âm. “Anh ấy đã gọi cho tôi trước khi mổ, nói rằng có điều gì đó anh cảm giác không ổn,” Lan nói. Ghi âm vang lên: giọng chồng chị thì thầm với Lan, nói rằng có một cuộc gọi lạ thông báo về một “lá gan đặc biệt” và rằng thủ tục dường như được thúc ép bởi một nhóm quản lý cao hơn. Tiếng thở nhẹ, giọng nói mệt mỏi như của kẻ bị ép buộc: “Nếu có điều gì không ổn, em hãy tìm hiểu.” Sau khi nghe, chị cảm thấy như bị lao vào một vực thẳm mới — anh đã nghi ngờ trước cả khi chị đặt bút ký đồng ý hiến? Tại sao anh lại không nói trực tiếp với chị? Tình yêu của họ từng bền chặt, vậy mà có kẽ nứt nào đó khiến anh giữ bí mật một mình.

Cơn bão càng mạnh. Các cuộc gọi nặc danh bắt đầu xuất hiện: “Im lặng là tốt cho cả hai.” Một chiếc xe lạ theo sau chị về nhà, và một bức thư không ký tên đe dọa sẽ phơi bày quá khứ nếu chị tiếp tục đào sâu. Sự im lặng từng là nơi an toàn giờ trở thành mây đen che lấp mọi hướng. Chị thấy mình cô độc nhưng không thể dừng lại — bởi vì trong lòng chị, vẫn có một tiếng nói nhỏ: “Anh vẫn còn nằm đó, chờ chị.”

Minh đề nghị đưa chị tới một người bạn làm việc ở phòng thí nghiệm độc lập. “Chúng ta cần kiểm tra mẫu gốc,” anh nói. Chị biết việc này mạo hiểm; họ có thể bị truy tìm. Nhưng chị cũng biết nếu không tìm ra nguyên nhân, chồng mình có thể mất dần hy vọng. Đêm hôm đó, giữa màn mưa lất phất, chị và Minh lẻn vào một phòng thí nghiệm nhỏ, nơi những ống nghiệm như những con tàu chứa ký ức. Kết quả bước đầu khiến chị sững người: mẫu xét nghiệm của lá gan được nhận có dấu hiệu được xử lý trong điều kiện đặc biệt, chứa hợp chất mà thông thường chỉ xuất hiện trong các quy trình nghiên cứu thử nghiệm — không phải để ghép trực tiếp cho bệnh nhân.

Cảm giác như có thứ gì đó chuyên nghiệp hơn, khoa học hơn, và tàn nhẫn hơn đằng sau toàn bộ chuyện này. Ai đó đã dùng lá gan của chị không chỉ để cứu một bệnh nhân, mà có thể để phục vụ một mục đích khác — thử nghiệm, thị trường chợ đen, hoặc một chương trình điều trị bí mật. Những khả năng ấy khiến chị lạnh sống lưng.

Rồi, bất ngờ, bác sĩ phụ trách chương trình ghép tạng gọi chị tới văn phòng. Ông ta nhìn chị với vẻ mệt mỏi: “Chúng tôi đã tìm ra một số điều. Có một dự án thử nghiệm mà chị không được thông báo. Người đứng đầu dự án là… anh Lâm — một tên quen thuộc trong ngành. Chúng tôi sẽ phải hợp tác với cơ quan điều tra.” Tiếng ông như một đồng hồ báo hiệu: thời khắc chơi ván bài cuối đã tới. Chị nhận ra rằng cuộc chiến này không chỉ là về mạng sống của chồng, mà còn là về công lý, về một sự thật mà có thể thay đổi nhiều cuộc đời.

Phần 2 khép lại trong khi chị đứng giữa hai cánh cửa: một phía là bệnh viện với máy thở đều đều và sự héo hon của hy vọng, phía kia là một hành lang dài đầy nguy hiểm nhưng cũng đầy hy vọng. Chị hít một hơi dài, quyết tâm làm tất cả để tìm ra ai đã lấy lá gan ấy — và tại sao. Những mảnh ghép tiếp tục rơi vào chỗ, hé lộ một âm mưu lớn hơn cả những gì chị có thể tưởng tượng. Chị đã cho đi một phần thân, nhưng bây giờ chị sẽ lấy lại phần còn lại: sự thật.

Bước vào phần cuối của cuộc hành trình, chị không còn là người phụ nữ mảnh mai, dễ tổn thương ngày trước. Nỗi đau và phẫn nộ đã biến chị thành một con thú săn, một kẻ quyết liệt đứng giữa bão tố. Các cơ quan chức năng bắt đầu vào cuộc sau khi có bằng chứng từ minh chứng của Minh và file ghi âm Lan đưa. Những cái tên lớn trong ngành y — những người trước kia chị chỉ biết qua báo cáo và tên tuổi trên bảng tin — giờ xuất hiện trong những văn bản điều tra. Mỗi trang hồ sơ được lật mở ra một góc tối.

Cuộc họp ở Sở Y tế hôm đó căng như dây đàn. Có mặt luật sư, đại diện bệnh viện, công ty Dược Phát Triển Mekong, và một đội điều tra viên từ cơ quan chức năng. Chị ngồi đối diện với người đàn ông là Giám đốc dự án — anh Lâm — người mà mọi con ngươi báo chí từng gán cho cái danh “bậc thầy đổi mới y sinh”. Anh Lâm nhìn chị với ánh mắt điềm tĩnh, nụ cười nhẹ như khinh thường. “Chị nghĩ mình có quyền gì?” anh ta hỏi. Giọng anh ta không lớn, nhưng từng chữ như cây kim châm vào vết thương vẫn rỉ máu của chị.

Trước sự có mặt của mọi người, Minh trình bày chuỗi chỉnh sửa mã và dữ liệu. Những dòng thời gian, những file log bị sửa, những lượt xác nhận không đúng. Bằng chứng dẫn về một đường dây; một nhóm làm việc ở hậu trường đã dùng danh nghĩa “nghiên cứu” để chuyển những lá gan phù hợp vào một chương trình thử nghiệm mà không thông báo cho người hiến. Những thỏa thuận mập mờ giữa bệnh viện và công ty Mekong mô tả “quyền sử dụng mẫu” theo cách khiến người bình thường khó hiểu — nhưng điều đó giải thích vì sao lá gan chị được đưa vào quy trình khác.

Khi luật sư của chị đọc to một đoạn hợp đồng, giọng mọi người có phần lặng đi: hợp đồng ghi rõ điều khoản “tạm thời phân bổ mẫu cho mục đích nghiên cứu” nếu “tình huống lâm sàng cho phép”. Điều khoản đó mập mờ, là một lỗ hổng pháp lý mà những người quyền lực có thể lợi dụng. Chị bỗng nhận ra rằng họ đã dùng ngôn từ để che đi một tội ác: biến nhu cầu cứu người thành cơ hội thử nghiệm và lợi nhuận.

Tuy nhiên, căn nguyên sâu xa hơn vẫn chưa hé lộ: ai đã lệnh cho ca mổ ấy diễn ra để lá gan của chị không đến tay chồng? Một nhân chứng nội bộ — một kỹ thuật viên máy thở — xuất hiện, run rẩy kể rằng có một cuộc gọi khẩn từ ban giám đốc Mekong vào đêm trước ca mổ. “Họ nói: đảm bảo mẫu cho chương trình, mọi thứ khác tạm thời xử lý sau.” Lời nói của anh như mũi kim cuối cùng xuyên thẳng vào trái tim của chị. Đây không còn là sai sót nữa; đây là hành động có chủ ý, có kế hoạch.

Cuộc điều tra mở rộng. Điện thoại của một vài lãnh đạo bệnh viện bị tịch thu, email được trích xuất, tài khoản ngân hàng được kiểm tra. Tiền chảy vào các tài khoản liên quan đến một cổ đông nhỏ nhưng quyền lực của Mekong. Sự thật bắt đầu hiện ra: Mekong đang phát triển một loại liệu pháp ghép “cải tiến” được thổi phồng bằng quảng cáo, và việc họ cần mẫu thật để chứng minh hiệu quả đã khiến họ vượt qua ranh giới đạo đức. Họ dùng lá gan thật cho những thử nghiệm mà lẽ ra chỉ thực hiện sau khi có sự chấp thuận minh bạch và đầy đủ từ người hiến; họ thao túng quy trình bằng danh nghĩa “tiến độ nghiên cứu”.

Chị đứng đó, nghe mọi chuyện như qua lớp kính dày. Nhiều người sẽ nói rằng công lý đến muộn, nhưng ở phút này mọi cái lỗ hổng đều bị phơi bày: những người ký giấy, những lời gọi thúc ép, những khoản tiền chuyển tay. Và rồi, như một con sóng dữ, công bố chính thức: Mekong bị đình chỉ hoạt động; một số lãnh đạo bệnh viện bị tạm giam để điều tra; các hợp đồng bị hủy bỏ. Truyền thông nổ tung, đường dây nóng của bệnh viện nhận hàng loạt cuộc gọi phản ánh tương tự từ các gia đình khác.

Nhưng những hành động pháp lý không thể đảo ngược hoàn toàn hậu quả. Chồng chị, mặc dù đã trải qua ca mổ ghép, vẫn chịu tổn thương nghiêm trọng. Cơ thể anh phản ứng theo cách mà các bác sĩ không thể cam đoan sẽ hồi phục hoàn toàn, bởi quy trình sử dụng lá gan đã bị thay đổi, có thể chứa các yếu tố thử nghiệm. Ngày anh mở mắt, chị nắm tay anh như để truyền lại cả thế giới mình. Anh nhìn chị, đôi mắt trống rỗng một lúc như đang dò lại ký ức: “Chị… em… chúng ta…?” Anh gọi lầm tên; đó là dấu hiệu của một điều tàn nhẫn: trí nhớ của anh bị dao động do tác dụng phụ của quy trình thử nghiệm.

Có những ngày chị ngồi bên giường anh, nhìn từng chỉ số trên màn hình, tự hỏi liệu họ có cứu sống anh hay chỉ trao cho anh một mảnh sống rời rạc, đầy di chứng. Nhưng trong mắt anh, vẫn có một phần nhận ra chị — và điều đó là lý do khiến chị không thể buông. Họ còn đấu tranh, không chỉ cho công lý mà còn để lấy lại cái tên, cái nhân dạng, cái bình yên vốn thuộc về họ.

Phiên tòa sơ thẩm đầu tiên là một vở kịch căng thẳng. Luật sư của Mekong cố gắng bào chữa bằng luận điểm rằng “sự bất cẩn” đã xảy ra trong môi trường thử nghiệm đầy rủi ro, rằng không có ác ý trực tiếp. Nhưng các bằng chứng kỹ thuật, những tin nhắn thúc ép, và các khoản thanh toán ngầm đã phá tan tất cả. Những người đứng sau phải đối diện với trách nhiệm hình sự và dân sự. Bác sĩ phụ trách chương trình ghép tạng buộc phải từ chức, và lời xin lỗi chính thức của bệnh viện không thể bù đắp cho những ngày tháng đau đớn của các bệnh nhân.

Kết thúc của vụ án không hề là một câu chuyện cổ tích. Mekong bị xử phạt nặng, nhưng không ai có thể trả lại cho chồng chị thời gian đã mất, không ai có thể hoàn nguyên những đêm anh vật vã dưới ống thở. Chị đã chiến thắng một phần: công lý đã tìm tới kẻ sai, và luật pháp dường như nghiêm khắc hơn để bảo vệ người hiến và người nhận trong tương lai. Nhưng trẻo mỗi lần nhìn chồng, chị vẫn thấy trong mắt anh một khoảng trống mà chỉ có thời gian và tình yêu mới hàn gắn.

Trong đêm cuối cùng khi vụ án còn đang được thảo luận ở cấp cao hơn, chị trở về nhà, tựa vào ghế, nhìn lại vết sẹo nơi mổ. Nó như một bản đồ những trận chiến chị đã qua — vết rạch trên da, vết xước trên tâm hồn. Chị không hối tiếc vì đã cho đi; chị biết rằng hành động của mình là xuất phát từ tình yêu thuần khiết. Điều chị oán giận là thế giới đã lợi dụng tình yêu đó để kiếm lợi. Chị nhận ra rằng lòng tin là thứ mong manh, và khi nó bị lợi dụng, hậu quả có thể lan rộng hơn bất cứ chiếc kim nào.

Chiều xuống, chồng chị tỉnh lại, ngón tay anh quặp lấy tay chị. “Cảm ơn,” anh thì thầm, giọng khàn. Không phải vì anh đã được cứu hoàn toàn, mà vì chị đã ở đó, chiến đấu. Họ không có một kết thúc êm đẹp tuyệt đối, nhưng có một kết thúc lấp lánh hy vọng: công lý bắt đầu, mạng sống đang được chăm sóc, và tình yêu vẫn còn. Chị biết rằng chặng đường phía trước đầy chông gai: phục hồi, làm lại cuộc sống, đối diện với những ám ảnh và phẫn nộ còn sót. Nhưng chị cũng biết mình không đơn độc; có những người như Minh, như Lan, như luật sư — và cả chính bản thân chị — sẵn sàng đi tiếp.

Câu chuyện kết thúc không phải bằng một nốt nhạc duy nhất, mà bằng một hòa âm lẫn lộn của mất mát, công lý, và hy vọng. Chị đã trao đi một phần thân mình, và nhận về thứ giá trị hơn cả — một hiểu biết xương máu về sự mỏng manh của niềm tin và sức mạnh kiên cường của tình yêu.