“Được mẹ chồng tặng nhẫn vàng 2 chỉ, tôi mừng rỡ đeo ngay, nhưng vừa soi gương thì ho:ảng h:ố:t tháo ra…”
Ngày ấy, tôi vừa làm dâu được gần một năm. Thú thật, tôi cũng hơi mặc cảm vì gia cảnh nhà mình không mấy khá giả. Chồng tôi thì hiền lành, thương vợ nhưng đi làm lương cũng chỉ vừa đủ chi tiêu. Trong khi đó, mẹ chồng nổi tiếng là người tiết kiệm, ít khi thể hiện tình cảm bằng lời hay quà cáp. Chính vì thế, hôm ấy khi bà bất ngờ lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp nhung đỏ rồi đặt vào tay tôi, tôi vừa ngạc nhiên vừa bối rối.
“Con đeo thử xem vừa không. Mẹ thấy hợp với con lắm.” – bà nói nhẹ nhàng. Tôi run run mở hộp, bên trong là chiếc nhẫn vàng bóng loáng, ánh sáng hắt ra lấp lánh. Nhìn thoáng qua, tôi biết chắc đây phải là vàng thật, lại còn nặng tay, đoán chừng khoảng 2 chỉ. Tim tôi đập thình thịch, chưa bao giờ nghĩ mẹ chồng lại chủ động tặng cho tôi món quà quý giá đến thế.
Tôi mừng quýnh, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, liền đeo ngay vào tay áp út. Chiếc nhẫn vàng sáng rực trên bàn tay nhỏ bé khiến tôi thấy mình như được nâng niu. Tôi vừa ngắm nghía vừa hãnh diện, nghĩ bụng: “Vậy là mẹ đã thực sự công nhận mình rồi, không còn coi là con dâu mới nữa.”
Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài được vài phút. Khi tôi bước vào phòng, đứng trước gương soi kỹ hơn, ánh mắt bỗng khựng lại. Chiếc nhẫn to bản, dày cộm, lại khắc hoa văn loằng ngoằng. Trên ngón tay gầy gò của tôi, nó chẳng những không tôn thêm vẻ thanh thoát, mà còn làm bàn tay trông thô cứng lạ thường. Tôi nghiêng trái, xoay phải, càng nhìn càng thấy… sượng.
Trong giây lát, tôi bối rối, tim lạnh đi. “Trời ơi, sao mình đeo vào lại xấu thế này? Không hợp chút nào…” – tôi lẩm bẩm. Cảm giác tự hào ban nãy biến mất, thay vào đó là sự ngượng ngùng, như thể bản thân đang mang một thứ không thuộc về mình. Cuối cùng, tôi luống cuống tháo nhẫn ra, đặt lại vào hộp, rồi ngồi thừ trên giường.
Tôi không biết nên làm gì. Nếu cứ đeo thì ngày nào cũng tự ti khi nhìn bàn tay. Nhưng tháo ra thì lại sợ mẹ buồn, nghĩ rằng tôi chê bai quà bà tặng. Tôi ngồi đó, vừa lo lắng vừa hoang mang, chưa lường được rằng chuyện nhỏ xíu này sẽ dẫn tôi đến nhiều rắc rối bất ngờ.
Từ hôm nhận được chiếc nhẫn, tôi cứ lúng túng mãi. Ngày đầu tiên, tôi còn cố đeo khi đi ăn cơm cùng cả nhà, nhưng hễ nhìn xuống tay lại thấy khó chịu. Bàn tay vốn nhỏ nhắn của tôi như bị nuốt chửng bởi cái nhẫn to bản, bóng loáng. Lúc rửa bát thì vướng víu, cầm chổi quét nhà cũng không thuận, cứ sợ rơi mất. Thế là hôm sau, tôi khẽ tháo nhẫn ra, cất vào hộp, giấu trong ngăn tủ quần áo. Nghĩ bụng chắc mẹ cũng chẳng để ý đâu.
Ai ngờ, ngay buổi chiều, khi tôi vừa dọn dẹp xong thì mẹ chồng bước vào phòng. Ánh mắt bà dừng ngay trên bàn tay tôi.
“Ơ, nhẫn đâu rồi con? Sao không đeo?” – giọng bà không lớn nhưng rõ ràng có chút gặng hỏi.
Tôi lúng túng, bịa đại: “Con… sợ lúc làm việc nhà lỡ trầy xước nên tháo ra thôi mẹ ạ.”
Mẹ chồng gật gù, nhưng tôi nhận ra ánh nhìn chưa thật sự tin tưởng. Bà chỉ im lặng rồi quay đi.
Tối hôm đó, chồng tôi đi làm về, vừa ăn cơm vừa hỏi nhỏ:
“Mẹ bảo sao em không đeo nhẫn? Bà thấy buồn lắm đấy.”
Nghe vậy, tôi càng thêm áy náy. Tôi cố giải thích rằng nhẫn hơi to, đeo không hợp, nhưng chồng chỉ thở dài:
“Em ráng chiều ý mẹ đi. Bà ít khi tặng quà, lần này có lẽ là muốn ghi nhận em rồi.”
Tôi biết chồng nói đúng, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu.
Những ngày sau, mẹ chồng thi thoảng lại nhắc:
“Con gái thời nay lạ nhỉ, người ta có nhẫn vàng thì đeo khoe suốt, còn con lại cất đi. Mẹ chọn cho con mà.”
Mỗi lần như vậy, tôi chỉ cười trừ. Nhưng chuyện nhỏ này dần trở thành cái gai. Hàng xóm sang chơi, thấy tôi không đeo nhẫn thì chọc ghẹo:
“Nghe bảo mẹ chồng cho nhẫn vàng 2 chỉ cơ mà? Sao không thấy đeo khoe, giấu kỹ thế?”
Tôi đỏ mặt, chỉ biết ậm ừ. Trong lòng vừa xấu hổ vừa khó chịu, cảm giác như bị dồn vào thế bí.
Một lần khác, mẹ chồng vô tình thấy hộp nhẫn bị bỏ xó trong tủ. Bà nhìn tôi, ánh mắt thất vọng:
“Con không thích thì cứ nói, sao lại cất đi thế này? Mẹ mua cho con bằng tấm lòng chứ có phải đồ thừa đâu.”
Câu nói ấy khiến tôi như bị ai tạt gáo nước lạnh. Tôi vội vàng phân trần nhưng càng nói lại càng lúng túng, chẳng thể giải thích rõ được. Chồng thì ở giữa, chẳng biết phải đứng về bên nào, chỉ khuyên tôi:
“Hay em cứ đeo lúc có mặt mẹ, còn bình thường tháo ra cũng được. Đừng làm bà buồn.”
Nghe thì hợp lý, nhưng lòng tôi nặng nề hơn. Tôi không muốn giả tạo, cũng không muốn sống trong cảnh lúc đeo lúc tháo chỉ để vừa lòng người khác. Càng nghĩ, tôi càng thấy mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu mong manh, chỉ một chiếc nhẫn cũng có thể làm rạn nứt.
Đêm ấy, tôi trằn trọc mãi, lòng đầy bối rối. Liệu mình nên tiếp tục im lặng chiều lòng, hay phải tìm cách nói thật?
Sáng hôm sau, tôi quyết định phải giải tỏa. Tôi không muốn để chiếc nhẫn bé nhỏ này trở thành bức tường ngăn cách giữa mình và mẹ chồng.
Sau bữa cơm trưa, khi chồng đã ra ngoài, tôi ngồi xuống bên cạnh bà. Tim đập thình thịch, tôi lấy hết can đảm nói:
“Mẹ à… con xin lỗi nếu con làm mẹ buồn mấy hôm nay. Thực ra, con rất quý món quà của mẹ. Nhưng… chiếc nhẫn to quá, con đeo vào nhìn không hợp với tay. Con sợ mọi người nghĩ con khoe khoang nữa. Con ngại lắm.”
Mẹ chồng lặng im vài giây, rồi thở dài:
“Con thật thà đấy. Mẹ cũng đoán là con thấy không hợp. Thực ra, chiếc nhẫn này mẹ mua từ hồi còn trẻ, ngày cưới bố con. Mẹ giữ làm kỷ niệm. Giờ nghĩ mình già rồi, chẳng dùng đến, nên đưa lại cho con, coi như gửi gắm. Nhưng mẹ quên mất, cái gì hợp với mình chưa chắc hợp với người khác.”
Nghe đến đây, lòng tôi mềm nhũn. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt mẹ không phải sự trách móc, mà là nỗi niềm. Bà không hề keo kiệt như lời đồn, chỉ là không biết cách bày tỏ tình cảm. Chiếc nhẫn kia không đơn thuần là vàng bạc, mà còn là kỷ vật gắn liền với cuộc đời bà.
Tôi cầm tay mẹ, nghẹn ngào:
“Con hiểu rồi, con sẽ giữ gìn thật cẩn thận. Nhưng mẹ cho phép con chỉ đeo vào dịp đặc biệt thôi nhé. Con sợ làm mất thì tiếc lắm.”
Mẹ chồng cười, nụ cười hiền hậu hơn bao giờ hết:
“Ừ, miễn con quý trọng là được. Mẹ tặng con không phải để khoe, mà để con biết mẹ coi con như con gái. Đeo hay không không quan trọng, quan trọng là con hiểu lòng mẹ.”
Tôi thấy mắt mình cay cay. Hóa ra, mọi khúc mắc bấy lâu chỉ vì tôi ngại nói thật. Nếu sớm một chút chân thành, có lẽ đã chẳng phải dằn vặt nhiều ngày.
Kể từ đó, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi không còn e dè mỗi khi ngồi cạnh bà. Thỉnh thoảng, tôi vẫn đeo chiếc nhẫn vào dịp lễ tết, còn bình thường cất kỹ trong hộp, như một báu vật. Nó không chỉ là vàng 2 chỉ, mà còn là biểu tượng cho sự thấu hiểu, cảm thông giữa hai thế hệ phụ nữ trong một mái nhà.
Và tôi nhận ra, trong cuộc sống gia đình, đôi khi không phải những chuyện lớn lao mới khiến ta đau đầu, mà chính những điều nhỏ nhặt. Nhưng nếu biết mở lòng, biết đặt mình vào vị trí của nhau, thì mọi khúc mắc đều có thể hóa giải.