Liên quan đến video người phụ nữ xô ngã xe máy của shipper gây xôn xao mạng xã hội, ngày 29/7, lãnh đạo Đảng ủy phường Bình Hòa, TP.HCM (trước đây là TP. Thuận An, tỉnh Bình Dương) xác nhận, người phụ nữ trong video là cán bộ phường. Đảng ủy đã họp, kiểm điểm và rút kinh nghiệm đối với hành vi của cán bộ này.
Theo đó, người phụ nữ trong video lan truyền trên mạng xã hội là bà H.T.T.T, cán bộ đang công tác tại Văn phòng Đảng ủy phường Bình Hòa.
Bà T. xô ngã chiếc xe của nam shipper
Theo lãnh đạo Đảng ủy phường Bình Hòa, ngay sau khi sự việc xảy ra, Thường trực Đảng ủy phường đã yêu cầu bà T làm báo cáo giải trình. Đồng thời, phường đã thực hiện kiểm điểm, rút kinh nghiệm đối với bà T về hành vi không chuẩn mực của một cán bộ, đảng viên. Bà T đã nhận thức được hành vi của mình là không đúng và thiếu chuẩn mực.
Lãnh đạo Đảng ủy phường cũng đã họp, nhắc nhở toàn thể cán bộ phường cần lưu ý giữ gìn hình ảnh, tác phong, đảm bảo chuẩn mực của người đảng viên trong mọi hoàn cảnh.
Theo giải trình của bà T, sự việc xảy ra tại một con hẻm nhỏ nhỏ phường Lái Thiêu, TP. Thuận An, Bình Dương cũ (nay thuộc TP.HCM), cả hai đầu hẻm đều vướng chướng ngại vật và có một xe máy dựng trong hẻm, cản trở lối đi.
Lúc đó, trời đang mưa, bà đã kéo cửa xe gọi tài xế di chuyển xe gọn lại nhưng không được phản hồi. Do nóng vội và không kiềm chế được bản thân, bà T đã có hành vi xô ngã xe máy của shipper.
Bà T. đã xin lỗi nam shipper
Sau vụ việc, bà T đã chủ động đến Công an phường Lái Thiêu để làm việc và trực tiếp gửi lời xin lỗi đến nam shipper. Hai bên đã hòa giải. Bản thân bà T cũng đã bồi thường cho shipper tiền sửa chữa xe máy.
Về phía nam shipper, anh H.D.P (31 tuổi, ngụ TP.HCM) cũng xác nhận rằng sau vụ việc, anh và bà T đã cùng ra công an phường để làm việc.
Anh P giải thích, thời điểm xảy ra sự việc là lúc trời mưa nên anh để xe dưới lòng hẻm và chạy vào quán nước trú mưa. Do ngồi bấm điện thoại và đeo tai nghe nên không nghe được tiếng gọi từ bên ngoài. Sau sự việc, bà T đã trực tiếp xin lỗi và anh cũng đã chấp nhận lời xin lỗi. Cá nhân anh cũng nhận thức được việc dựng xe ở lòng đường là không đúng.
Những ngày qua, trên mạng xã hội đã lan truyền một đoạn video ghi lại cảnh một người phụ nữ từ trên ô tô chạy trong hẻm ở phường Bình Hòa, TP.HCM bước xuống xô ngã xe máy của shipper. Sau đó, nam shipper đã chạy ra cự cãi với đôi nam nữ đi trên ô tô này.
Sự việc gây xôn xao dư luận. Nhiều người nhận ra người phụ nữ là cán bộ phường cũng đã phản ứng lại vì hành vi thiếu chuẩn mực.
Chủ tàu ghi nhận lượng khách giảm tới 80% trong khi các công ty lữ hành loay hoay đổi lịch vì khách né đi du lịch vịnh Hạ Long sau vụ lật tàu Vịnh Xanh.
Sáng 28/7, thuyền trưởng Phạm Văn Quảng của tàu Phương Đông 14 ngồi buồn bã một mình lướt điện thoại trong khoang hành khách. Ông cho biết khách giảm hẳn sau vụ lật tàu Vịnh Xanh. Bình thường, đang trong mùa du lịch, tàu của ông xuất bến ít nhất ba chuyến một ngày. Nay may ra, tàu đi được một chuyến.
Là người gắn bó với tàu du lịch đưa khách đi tham quan trên vịnh Hạ Long hàng chục năm nay, chưa bao giờ ông Quảng thấy một sự cố đột ngột và thảm khốc như vụ tàu Vịnh Xanh. Ông Quảng cũng nói thêm sống gần nhà thuyền trưởng tàu Vịnh Xanh và biết người này có nhiều năm kinh nghiệm đi biển.
“Chúng tôi vận hành nhiều năm chưa gặp sự cố lật úp nhanh như thế”, ông kể.
Cảng tàu khách quốc tế Hạ Long sáng 28/7. Ảnh: Lê Tân
Ông Đào Duy Hiếu, chủ tàu Đông Dương, cũng chật vật suốt hơn một tuần qua vì lượng khách nội địa đặt tour tham quan vịnh Hạ Long giảm tới 80% so với trước vụ tai nạn. Nhóm khách nước ngoài không bị ảnh hưởng nhiều nhưng hiện đã qua mùa cao điểm khách quốc tế.
Vụ lật tàu Vịnh Xanh 58 hôm 19/7 làm 39 người chết là tai nạn tàu thuyền có số người tử vong lớn nhất trong 20 năm qua ở Việt Nam. Con tàu bị lật úp trong vài giây và mất kết nối GPS lúc 14h05. Hai tiếng sau, lực lượng cứu hộ mới tiếp nhận được tin báo đầu tiên về tai nạn.
“Tôi chưa từng thấy điều tương tự kể từ khi lái tàu vào năm 1994”, ông Hiếu nói, giải thích chuyện trời đang nắng đẹp bỗng chuyển dông lốc như hôm 19/7 rất hiếm gặp.
Ngoài ra, chủ tàu cho rằng các tàu hoạt động trên vịnh hầu hết là tàu vỏ thép, to gấp 3-4 lần tàu vỏ gỗ trước kia nên “an toàn” hơn. Ông cũng nói mạng xã hội có nhiều tin tức tiêu cực hoặc không chính xác khiến du khách càng hoang mang.
Ông Bùi Văn Toàn, chủ tàu Fuji QN 8755 sức chứa 48 khách, nói từ sau hôm 19/7, khách liên tục đòi hủy tour tham quan vịnh, có đoàn lên tới vài chục người. Ông ước tính lượng khách nội địa đi tàu giảm tới 50%, chủ yếu do tâm lý lo ngại. “Mấy ngày nay, tôi chỉ biết trả lại tiền cho khách”, ông nói.
Một số chủ tàu khác cho biết tình hình của họ còn tệ hơn khi nhiều ngày không có khách. Họ lo tâm lý e sợ sẽ còn kéo dài.
Tàu đỗ tại Cảng tàu khách quốc tế Hạ Long sáng 28/7. Ảnh: Lê Tân
Ông Hoàng Tùng, giám đốc một công ty lữ hành ở Hà Nội, cho biết ảnh hưởng của vụ lật tàu Vịnh Xanh không chỉ với những tàu tham quan tuyến cố định mà còn lan tới những du thuyền 5 sao. Khoảng hơn 50% khách Việt của công ty yêu cầu hoàn tiền hoặc đổi lịch liên quan đến thăm vịnh Hạ Long. Ông Tùng tiết lộ phải cử nhân viên kết hợp đi khảo sát để “đỡ phí” chuyến du thuyền 5 sao khách hủy.
Công ty Du Lịch Việt cũng cho biết một nhóm khách gia đình 10 người đã yêu cầu đổi điểm du lịch vì sợ đi tàu Hạ Long. Họ gặp khó trong việc gom đoàn khởi hành vì yêu cầu tối thiểu 20-30 khách. Trong khi đó, lượng đặt mới liên quan đến hành trình tham quan vịnh cũng chững lại từ sau vụ tai nạn.
Phó tổng giám đốc Phạm Anh Vũ cho rằng tình trạng này sẽ còn kéo dài nếu các đơn vị liên quan không có động thái trấn an tinh thần của du khách. Theo ông Vũ, vấn đề được quan tâm hàng đầu là cần sớm có hệ thống định vị, cảnh báo sớm thời tiết và phát tín hiệu khẩn cấp ngay khi tàu gặp sự cố.
Đại diện Cảng vụ đường thủy và Đăng kiểm phương tiện thủy nội địa tỉnh Quảng Ninh cho biết hệ thống quản lý tàu du lịch trên vịnh Hạ Long sử dụng công nghệ GPS, gọi là Hệ thống kiểm soát tàu tham quan vịnh Hạ Long – đến nay đã hoạt động 15 năm.
Ông Bùi Thanh Tú, Giám đốc Marketing của Best Price, nói muốn phục hồi niềm tin từ khách, chính quyền cần công bố kết quả điều tra vụ tai nạn minh bạch, nêu rõ nguyên nhân và biện pháp khắc phục. Ngoài ra, các cơ quan có thẩm quyền nên tăng cường kiểm định kỹ thuật định kỳ, yêu cầu tất cả tàu hoạt động phải có giấy chứng nhận an toàn cập nhật, công khai thông tin để khách dễ tra cứu. Thiết lập đường dây nóng và lực lượng cứu hộ trực 24/7 trên vịnh, công bố rõ quy trình ứng cứu cũng là cách giúp khách yên tâm.
Các chủ tàu cũng cần có bằng chứng, cam kết về an toàn, niêm yết công khai tại cảng và trên tàu. Các buổi đào tạo về kỹ năng an toàn cho nhân viên cần thực hiện định kỳ, công khai bằng clip diễn tập để tạo niềm tin với du khách.
Sau 2 tiếng xảy ra sự cố lật tàu Vịnh Xanh 58 bị lật trên vịnh Hạ Long, đơn vị cứu hộ mới tiếp nhận tin báo tai nạn đầu tiên.
Theo báo Thanh niên ngày 28/7 có bài Chính phủ chỉ đạo làm rõ ‘tàu Vịnh Xanh 58 lật 2 tiếng mới có tin báo’. Nội dung như sau:
Văn phòng Chính phủ vừa có công văn truyền đạt ý kiến chỉ đạo của Phó Thủ tướng thường trực Nguyễn Hòa Bình, về việc đề xuất các giải pháp xử lý lỗ hổng từ vụ lật tàu Vịnh Xanh 58.
Trước đó, báo chí đã phản ánh “lỗ hổng từ vụ lật tàu Vịnh Xanh 58”, chỉ rõ tàu được thiết kế cao hơn quy chuẩn, nhưng không có thiết bị phát tín hiệu cấp cứu tự động, cơ quan giám sát không sớm phát hiện khi tàu bị ngắt GPS.
Tàu Vịnh Xanh 58 bị lật ở Vịnh Hạ Long chiều 19.7. ẢNH: LÃ NGHĨA HIẾU
Đến 14 giờ 5 ngày 19.7, tàu đã mất kết nối GPS. Vị trí tàu lật cách bến Tuần Châu hơn một km, cách đất liền 3 km.
Tại cuộc họp chiều 20.7, đại tá Hoàng Văn Thuyết, Chính ủy Bộ Chỉ huy quân sự tỉnh Quảng Ninh, cho biết 15 giờ 30 đơn vị tiếp nhận tin báo tai nạn đầu tiên, tức sau 2 tiếng xảy ra sự cố và sau 10 phút đã triển khai tàu cứu hộ tới hiện trường.
Ông Phạm Hà, CEO Lux Group cho rằng khi mất tín hiệu GPS, thuyền trưởng có 2 cách để phát cảnh báo về cơ quan quản lý là phát tín hiệu qua bộ đàm hoặc ấn nút hệ thống nhận dạng tự động AIS cạnh chỗ lái. Nếu gặp sự cố bất ngờ, thuyền trưởng hay thuyền viên không kịp phản ứng thì chưa có cơ chế cảnh báo tự động.
Đây là lỗ hổng trong thiết kế tàu du lịch. Đồng thời, các tàu trên vịnh chưa có hướng dẫn hay quy chuẩn chung về cách đối phó giông lốc. Khi tàu đã rời bến, thời tiết thay đổi đột ngột, không kịp trở tay thì những bản tin định kỳ 6 tiếng một lần như Việt Nam đang làm là không đủ.
Theo ông Phạm Hà, cần hệ thống dự báo biển theo thời gian thực (như web windy của Mỹ), sử dụng công nghệ radar ven bờ, phao đo sóng, dữ liệu vệ tinh, trí tuệ nhân tạo để mô phỏng và cảnh báo theo vùng cụ thể. Thông tin phải được chuẩn hóa quốc tế, dễ hiểu, truyền tải đa nền tảng, từ ứng dụng di động, đài VHF, đến màn hình trên tàu…
Phó thủ tướng thường trực Nguyễn Hòa Bình yêu cầu Bộ Xây dựng đề xuất giải pháp quản lý; báo cáo Thủ tướng Chính phủ trước ngày 15.8.
Trước đó tại họp báo ở tỉnh Quảng Ninh, ông Bùi Hồng Minh, Phó giám đốc Sở Xây dựng tỉnh Quảng Ninh cho biết, tàu Vịnh Xanh 58 đạt hệ số an toàn ổn định 2,3, cao hơn nhiều so với tiêu chuẩn đăng kiểm là 1,0.
Ông Minh cũng cho biết, theo quy định, du khách không bắt buộc mặc áo phao khi tàu đang di chuyển bình thường. Nhiều nạn nhân được phát hiện mặc áo phao, cho thấy có thể thuyền trưởng đã kịp cảnh báo trước khi tàu bị lật.
Tuy nhiên, cơ quan chức năng tỉnh Quảng Ninh cũng thừa nhận việc dự báo giông lốc chưa kịp thời. Các bản tin lúc 6 giờ 30 và 10 giờ sáng của Trung tâm Khí tượng Thủy văn Quảng Ninh không cảnh báo hiện tượng thời tiết nguy hiểm. Tàu Vịnh Xanh 58 xuất bến lúc 12 giờ 45, đến 13 giờ 30 mới có bản tin cập nhật cảnh báo giông lốc.
Vụ lật tàu Vịnh Xanh 58 xảy ra chiều 19.7 đã khiến 39 người thiệt mạng, 10 người may mắn được cứu sống. Đây là một trong những thảm kịch lớn nhất trong ngành vận tải đường thủy nội địa.
Ngày 22/7/2025, VNexpress đưa tin “Lỗ hổng từ vụ lật tàu Vịnh Xanh”. Nội dung chính như sau:
Tàu Vịnh Xanh 58 chở 46 hành khách và 3 thuyền viên rời bến cảng Bãi Cháy, tỉnh Quảng Ninh lúc 12h55 ngày 19/7, đến 13h30 khi gần hang Đầu Gỗ thì bị giông gió xô lật úp, tất cả người trên tàu rơi xuống biển. Đến 14h05, tàu mất kết nối GPS. Vị trí tàu lật cách bến Tuần Châu hơn một km, cách đất liền ba km.
Tại cuộc họp chiều 20/9, đại tá Hoàng Văn Thuyết, Chính ủy Bộ Chỉ huy quân sự tỉnh Quảng Ninh, cho biết 15h30 đơn vị tiếp nhận tin báo tai nạn đầu tiên, tức sau hai tiếng gặp nạn và sau 10 phút đã triển khai tàu cứu hộ tới hiện trường. Lý do cứu hộ cứu nạn chậm, theo đại tá Thuyết là sau khi tàu lật, trời xuất hiện mưa đá, giông gió tiếp tục đến khoảng 15h nên thông tin tai nạn được báo chậm.
Không sớm được phát hiện và cứu nạn, nạn nhân tàu Vịnh Xanh 58 tự cứu nhau. Nhiều người mắc kẹt trong tàu, được người khác cứu ra ngoài nhưng kiệt sức và tử nạn. Thống kê đến chiều nay, 37 người đã tử nạn, 2 người mất tích, 10 người được cứu sống. Các lực lượng vẫn đang tìm kiếm 2 người mất tích còn lại.
Thiết kế, tiêu chuẩn tàu đã đáp ứng yêu cầu cứu hộ cứu nạn?
Theo chứng nhận đăng ký phương tiện thủy nội địa do Sở Giao thông Vận tải (nay là Sở Xây dựng) tỉnh Quảng Ninh cấp, tàu Vịnh Xanh 58 được đóng năm 2015, dài 24 m, rộng 6 m, trọng tải 12 tấn, công suất chở 48 hành khách. Tháng 1/2025, tàu được cấp chứng nhận An toàn kỹ thuật và bảo vệ môi trường phương tiện thủy nội địa.
Hạn kiểm định tàu, theo Phó giám đốc Công an tỉnh Cù Quốc Thắng, đến hết 2026. Vịnh Xanh 58 cũng đã lắp GPS, thiết bị định vị xác định vị trí con tàu, theo chỉ đạo của UBND tỉnh Quảng Ninh.
Lực lượng tìm kiếm đang buộc dây, tìm cách xoay tàu để tìm người mắc kẹt phía trong. Ảnh: Xuân Hoa
Trả lời báo chí chiều 20/7, ông Bùi Hồng Minh, Phó giám đốc Sở Xây dựng Quảng Ninh, khẳng định theo quy định của địa phương, tàu du lịch trên vịnh Hạ Long phải có quy chuẩn an toàn cao hơn quy chuẩn quốc gia, thực tế 100% tàu đã đạt. Vịnh Xanh 58 có hệ số an toàn ổn định 2,3 (quy chuẩn là 1).
Tàu thiết kế cao hơn quy chuẩn, nhưng khi gặp sự cố, ngắt kết nối GPS thì lại không thể phát tín hiệu cấp cứu tự động. TS Phạm Hà, CEO Lux Group, đơn vị sở hữu chuỗi du thuyền sang trọng ở Nha Trang, Lan Hạ, cho biết khi tín hiệu GPS bị mất, thuyền trưởng sẽ có hai cách khác để phát cảnh báo về cơ quan quản lý là phát tín hiệu qua bộ đàm hoặc ấn nút AIS cạnh chỗ lái. Nếu gặp sự cố bất ngờ, thuyền trưởng hay thuyền viên không kịp phản ứng thì chưa có cơ chế cảnh báo tự động. Đây là lỗ hổng trong thiết kế tàu du lịch.
Về giải pháp, một chuyên gia làm việc trong ngành thông tin hàng hải cho rằng để cảnh báo sự cố sớm và tự động cần có thiết bị chuyên dụng giống đèn hiệu vô tuyến chỉ báo vị trí khẩn cấp (EPIRB) mà tàu biển thường lắp. Thiết bị này sẽ tự động được kích hoạt khi tàu chìm, nổi lên mặt nước và phát tín hiệu cấp cứu qua vệ tinh trực tiếp tới các trung tâm cứu hộ. “Nếu được trang bị, có lẽ lực lượng chức năng đã nhận được cảnh báo ngay khi tàu Vịnh Xanh lật”, ông nói.
Vai trò giám sát tàu
Theo quy định được tỉnh Quảng Ninh ban hành năm 2024, tàu tham quan vịnh Hạ Long đi theo tuyến hành trình du lịch được ghi trong Giấy phép rời cảng, bến và khu vực neo đậu trên vịnh do Cảng vụ cấp. Trường hợp thay đổi tuyến du lịch, chủ tàu kiến nghị với Cảng vụ và được Ban Quản lý vịnh chấp thuận.
Tại các cảng, bến ở điểm tham quan, khu vực neo đậu trên vịnh, thuyền trưởng sử dụng Giấy phép đã cấp tại cảng trong đất liền để trình báo với Cảng vụ và làm cơ sở cấp phép cho tàu hành trình tiếp, chuyển hành trình hoặc về cảng. Trước khi cấp phép, cảng phải kiểm tra thiết bị giám sát hành trình của tàu đảm bảo đang hoạt động bình thường.
Về quy trình xuất bến, chủ tàu/đại diện chủ tàu tiếp nhận thông tin từ khách, điền vào danh sách khách, sau đó mua vé từ Ban Quản lý vịnh Hạ Long, xin xác nhận danh sách khách từ Cảng tàu khách (xem có vượt quá số lượng trọng tải cho phép hay không). Chủ tàu sau đó đi làm lệnh xuất bến cho tàu tại Cảng vụ đường thủy và nộp một bản cho Biên phòng.
Như vậy, tàu rời bến tham quan vịnh Hạ Long phải được Cảng vụ cấp phép, Ban Quản lý vịnh Hạ Long và Biên phòng đều nắm bắt. Nhưng trên thực tế tàu Vịnh Xanh 58 ngắt kết nối từ 14h05 ngày 19/7, nhưng phải 15h30, tức gần 90 phút sau Biên phòng tỉnh mới tiếp nhận thông tin báo tai nạn. Hiện cơ quan chức năng chưa thông tin khi tàu Vịnh Xanh mất tín hiệu GPS thì các đơn vị cấp phép, giám sát tàu có phát hiện hay không và phải phản ứng thế nào.
Tàu Vịnh Xanh 58 hai tầng, màu trắng đã được xoay lại rạng sáng 20/7, chuẩn bị kéo về bờ. Ảnh: Xuân Hoa
Quy trình cảnh báo giông lốc, tình huống đột xuất
Theo quy định của tỉnh Quảng Ninh, khi hành trình trong vùng nước cảng, bến, khu vực nhiều phương tiện hoạt động có nguy cơ đâm va hoặc thời tiết xấu (có mưa, mù, gió lớn…), thuyền trưởng phải trực tiếp điều khiển phương tiện, thợ máy phải có mặt trong buồng máy, thuyền viên phải cảnh giới trên boong ở các vị trí cần thiết và không được để khách đứng, ngồi, đi lại hai bên mạn, mũi, lái và boong dạo của tàu.
Khi thời tiết không bảo đảm an toàn để tiếp tục hành trình thì thuyền trưởng thông báo cho khách biết và chủ động điều động tàu vào nơi tránh trú an toàn, thông báo cho Cảng vụ về vị trí tránh trú, tình hình của thời tiết để theo dõi, phối hợp khi cần thiết. Cảng vụ căn cứ tình hình thực tế thông báo các tàu du lịch về nơi tránh trú khi thời tiết bất thường.
Với trường hợp của Vịnh Xanh 58, giông lốc ập đến bất ngờ đã xô nghiêng và lật úp con tàu chỉ trong vài giây. Các bước xử lý như cảnh báo cho khách, cho tàu vào nơi tránh trú và thông báo với Cảng vụ đều đã không thực hiện được. Câu hỏi đặt ra là có cách nào cập nhật thường xuyên diễn biến thời tiết, cảnh báo sớm tình huống đột xuất như giông lốc cho thuyền trưởng?
Trả lời tại cuộc họp chiều 19/7, Phó giám đốc Sở Xây dựng Bùi Hồng Minh cho biết nhiều năm nay Cảng vụ Hàng hải Quảng Ninh hợp đồng với Trung tâm Khí tượng Thủy văn tỉnh, mỗi ngày sẽ có ba bản tin cố định về thời tiết vịnh Hạ Long. Trong ngày 19/7, các bản tin lúc 6h30 và 10h đều dự báo thời tiết tốt, gió cấp 2-3. Tàu Vịnh Xanh 58 rời bến lúc 12h45 hoàn toàn hợp lệ. Chỉ đến 13h30, bản tin cảnh báo về giông lốc bất thường mới được phát đi, nhưng lúc này tàu đã đi vào vùng nguy hiểm.
Toàn cảnh vụ tai nạn lật tàu khiến 35 nạn nhân thiệt mạng, 4 người vẫn mất tích.
Toàn cảnh vụ lật tàu Vịnh Xanh 58 chiều 19/7.
TS Phạm Hà, CEO Lux Group, cũng cho biết hiện các tàu trên vịnh chưa có hướng dẫn hay quy chuẩn chung về cách đối phó giông lốc. Các quốc gia khác cũng không có quy chuẩn hướng dẫn đối phó này. “Tuy nhiên tại Mỹ, họ có trang web windy.com, nơi các dữ liệu thời tiết được cập nhật liên tục, tại thời điểm thuyền trưởng đang lái tàu. Nhờ đó lái tàu có thể dựa vào để đưa ra các quyết định, giúp giảm thiểu tai nạn khi đang trong hải trình”, ông Hà nói.
CEO đang vận hành nhiều du thuyền cho rằng khi tàu đã rời bến, thời tiết thay đổi đột ngột, không kịp trở tay thì những bản tin định kỳ 6 tiếng một lần như Việt Nam đang làm là không đủ, cần hệ thống dự báo biển theo thời gian thực (như web windy của Mỹ), sử dụng công nghệ radar ven bờ, phao đo sóng, dữ liệu vệ tinh, trí tuệ nhân tạo để mô phỏng và cảnh báo theo vùng cụ thể. Thông tin phải được chuẩn hóa quốc tế, dễ hiểu, truyền tải đa nền tảng – từ ứng dụng di động, đài VHF, đến màn hình trên tàu.
Tối 19/7, Thủ tướng đã chỉ đạo Bộ Quốc phòng, Bộ Công an và các bộ, cơ quan, địa phương liên quan tập trung điều tra nguyên nhân vụ việc, xử lý nghiêm vi phạm (nếu có); rà soát, kiểm tra toàn bộ quy trình an toàn hàng hải, tổ chức rút kinh nghiệm, khắc phục ngay hạn chế, bảo đảm tuyệt đối an toàn cho phương tiện, tàu thuyền đang hoạt động.
Ở tuổi 65, bà Thanh cứ ngỡ cuộc sống đã bước vào những tháng ngày bình yên nhất. Chồng bà, ông Minh – người đàn ông suốt mấy chục năm cần mẫn, hiền lành, chung thủy – bỗng một ngày thay đổi. Đi sớm về muộn. Ăn mặc chỉn chu lạ thường. Và rồi… một tin sét đánh giáng xuống: ông ngoại tình với một phụ nữ trong câu lạc bộ dưỡng sinh. Nhưng lý do đằng sau sự phản bội ấy – mới là điều khiến bà “ngã ngửa”, đau một, rồi bàng hoàng mười…
Bà Thanh và ông Minh đã sống với nhau gần 40 năm. Con cái đều đã trưởng thành, lập gia đình, có cuộc sống riêng. Ở cái tuổi mà người ta thường rút về sống chậm, nghỉ ngơi và hưởng thụ chút bình yên cuối đời, bà Thanh không mong gì nhiều. Chỉ cần sáng dậy có ông ngồi uống trà, chiều ra công viên dạo một vòng, là đủ mãn nguyện.
Từ nhỏ ông Minh đã nổi tiếng là người chừng mực. Không rượu chè, cờ bạc, không lớn tiếng với vợ con, càng không mấy khi giao du bạn bè. Thậm chí, ông sống khép kín đến mức đôi khi con cái còn trách bố “sống lạnh lùng”. Nhưng bà Thanh hiểu, ông không phải người khô khan, chỉ là kiểu đàn ông cũ kỹ, âm thầm thể hiện tình cảm bằng hành động.
Vậy nên khi ông đề nghị đi tham gia “Câu lạc bộ dưỡng sinh” mỗi sáng – bà không chút nghi ngờ. Trái lại, bà còn ủng hộ hết mực. “Đi cho khỏe, có bạn có bè, vui tuổi già”, bà nói.
Chẳng ngờ, câu lạc bộ đó lại trở thành nơi khởi đầu của mọi bi kịch.
Chỉ vài tuần sau khi tham gia câu lạc bộ, ông Minh bắt đầu có những thay đổi lạ. Ông dậy sớm hơn, chăm chút đầu tóc, thậm chí xức chút dầu thơm – điều mà hơn 40 năm chung sống, bà Thanh chưa từng thấy. Quần áo đi tập cũng được ông ủi phẳng phiu, chọn màu sắc sáng sủa thay vì mấy chiếc áo cũ kỹ màu nâu xám quen thuộc.
Ban đầu bà Thanh nghĩ ông đang “trẻ lại”, hoặc học được sự chỉn chu từ bạn bè mới. Nhưng rồi mọi chuyện đi xa hơn. Ông thường về trễ, viện cớ “ngồi lại uống nước, nói chuyện với mấy ông bạn”. Có hôm bà chờ mãi không thấy chồng đâu, gọi điện thì ông tắt máy. Đến khi về, ông cũng chẳng giải thích rõ ràng.
Trực giác người đàn bà từng trải mách bảo bà có điều gì đó sai sai.
Một buổi sáng, bà Thanh lấy cớ đi bộ sớm để “tình cờ” ghé qua công viên nơi ông Minh tập dưỡng sinh. Từ xa, bà nhìn thấy chồng mình đang đứng trò chuyện thân mật với một người phụ nữ. Người phụ nữ ấy – trạc tuổi bà, nhưng dáng vẻ vẫn còn mặn mà, ánh mắt lấp lánh và đặc biệt… bà ta đang cười rất tươi khi chạm tay lên vai ông Minh.
Trái tim bà Thanh thắt lại.
Bà không làm ầm. Bà chọn cách lặng lẽ theo dõi. Những ngày sau đó, bà phát hiện ra chồng mình thường xuyên gặp gỡ người phụ nữ kia – tên là bà Lệ. Một “thành viên tích cực” của câu lạc bộ, góa chồng từ lâu, sống một mình, nổi tiếng khéo léo và vui tính.
Sự thân mật giữa ông Minh và bà Lệ ngày càng rõ ràng. Họ đi ăn sáng riêng. Có lần bà bắt gặp ông đứng chờ bà ta trước ngõ nhà, tay cầm bó hoa cúc vàng – loài hoa bà Thanh thích nhất.
Bà Thanh không còn chịu đựng nổi. Một buổi tối, khi ông vừa tắm xong, bà hỏi thẳng:
– Ông có quan hệ gì với bà Lệ?
Ông Minh thoáng sững sờ, rồi im lặng. Không phủ nhận. Không chống chế. Cái im lặng ấy còn đau hơn ngàn lời phản bội.
– Ông có còn xem tôi là vợ không? Ở tuổi này rồi, còn gì để giấu nhau?
Một hồi lâu, ông mới cất giọng khàn khàn:
– Tôi… tôi xin lỗi. Nhưng chuyện này không như bà nghĩ đâu. Tôi có lý do. Một lý do mà… có thể bà sẽ không bao giờ hiểu được.
Bà Thanh không thể ngờ được rằng lý do ông đưa ra sau đó không phải là chuyện tình cảm – mà là một bí mật ông đã giấu kín suốt hơn 30 năm. Một bí mật liên quan đến người phụ nữ ấy… và một sai lầm trong quá khứ.
Căn phòng tối, chỉ có ánh đèn vàng nhạt chiếu lên gương mặt nhăn nheo của ông Minh – đầy mệt mỏi và xấu hổ. Sau một hồi im lặng, ông khẽ thở dài và bắt đầu kể…
– Năm đó, tôi đi công tác ở miền Trung. Có lần đoàn bị kẹt lại gần một tháng vì bão lụt. Trong khoảng thời gian ấy… tôi quen một người phụ nữ. Chính là bà Lệ.
Bà Thanh chết lặng.
– Lúc đó, tôi mới cưới bà chưa được bao lâu. Tôi đã nghĩ… đó chỉ là một lần sai lầm trong đời. Sau đợt công tác, tôi cắt đứt liên lạc và không bao giờ nhắc đến chuyện ấy nữa.
Bà Thanh siết chặt tay. Giọng nghèn nghẹn:
– Ông… phản bội tôi ngay từ những năm đầu tiên?
– Tôi hối hận lắm. Nhưng tôi nghĩ mọi thứ đã chấm dứt. Cho đến vài tháng trước… khi tôi đến câu lạc bộ và gặp lại bà ấy.
– Bà ấy nói với tôi… rằng chúng tôi có một đứa con gái. Và nó… đã mất cách đây hai năm vì tai nạn.
Tim bà Thanh như ngừng đập. Một đứa con? Của chồng mình với người đàn bà khác? Suốt mấy chục năm, ông giấu kín chuyện ấy?
Ông Minh tiếp tục, mắt đỏ hoe:
– Nó không bao giờ tìm đến tôi. Không một lời trách móc. Chỉ đến khi qua đời, nó mới để lại một bức thư nhờ bà Lệ gửi cho tôi. Trong thư, nó nói nó biết tôi là cha ruột. Nó từng đứng từ xa nhìn tôi nhiều lần… nhưng không đủ can đảm lại gần.
Bà Thanh run rẩy. Một cảm xúc phức tạp xâm chiếm – vừa đau đớn, vừa giận dữ, vừa xót xa cho một đứa trẻ chưa từng có cha.
– Tôi đến tìm bà Lệ không phải vì tình cảm. Tôi chỉ muốn biết về con bé, về cuộc đời nó. Tôi mang đồ cúng đến mộ nó mỗi tuần. Chúng tôi chỉ trò chuyện, chia sẻ… Tôi biết tôi sai. Tôi không định giấu bà mãi. Nhưng tôi sợ.
Bà Thanh không nói thêm lời nào. Cả đêm ấy, bà không ngủ. Những hình ảnh quá khứ lũ lượt ùa về: ngày cưới giản dị, những lần vượt khó cùng nhau, những lần ông Minh im lặng mỗi khi nhắc đến miền Trung…
Phải chăng, trong suốt hơn 40 năm hôn nhân, có một phần cuộc sống ông chưa bao giờ cho bà biết?
Sáng hôm sau, bà dậy sớm, ngồi im lặng nhìn ông Minh đang pha trà. Không còn ánh mắt giận dữ, nhưng cũng không còn sự dịu dàng quen thuộc. Bà nói:
– Tôi không biết tha thứ có đủ hay không. Nhưng nếu ông thật sự chỉ tìm đến để biết về con, thì tôi muốn cùng ông đi gặp bà ấy. Tôi muốn biết… đứa trẻ ấy – nó từng sống thế nào.
Ông Minh ngẩng đầu nhìn vợ. Mắt ông rưng rưng. Có lẽ, sau tất cả, điều ông sợ nhất – không phải là bà phát hiện, mà là bà không muốn đồng hành nữa.
Vài tuần sau, bà Thanh và ông Minh cùng nhau đến nghĩa trang nhỏ ở ngoại ô. Trên bia mộ đơn sơ là tên một cô gái – trạc tuổi con út của họ – với dòng chữ: “Con đã tha thứ cho cha.”
Bà Thanh đứng trước mộ, nước mắt rơi không ngừng. Không chỉ là nỗi đau vì sự phản bội, mà còn là nỗi tiếc nuối vì không được biết đến đứa con riêng ấy sớm hơn. Một sinh linh vô tội – là kết quả của sai lầm nhưng cũng là một phần máu thịt của chồng mình.
Bà nắm tay ông. Không chặt. Nhưng cũng không buông.
Cuộc sống sau đó không còn hoàn toàn êm ả. Sự việc ấy để lại một vết nứt âm ỉ trong lòng bà Thanh. Nhưng bà chọn tiếp tục sống, không phải vì tha thứ hoàn toàn, mà vì bà hiểu: ở tuổi 65, điều cần nhất không phải là sự hoàn hảo, mà là sự chân thành.
Ông Minh cắt hẳn liên lạc riêng với bà Lệ, nhưng đôi khi, cả ba cùng ngồi với nhau trong những dịp giỗ con bé. Lặng lẽ, bình thản. Không ai nói nhiều, nhưng tất cả đều biết: quá khứ không thể xóa, nhưng có thể học cách sống cùng nó.
Có những cuộc ngoại tình không bắt đầu vì tình yêu. Có những phản bội không bắt nguồn từ ham muốn. Và có những bí mật, khi được tiết lộ, không phải để phá vỡ – mà để cứu lấy phần người còn sót lại trong trái tim tưởng chừng đã hóa đá.
Bạn đọc có email [email protected] hỏi: Mức tiền thưởng với giáo viên được tặng Kỷ niệm chương “Vì sự nghiệp giáo dục” từ tháng 7.2025 như thế nào?
Từ ngày 1.7.2025, giáo viên được tặng Kỷ niệm chương “Vì sự nghiệp giáo dục” thì được thưởng không quá 1.404.000 đồng. Ảnh: Đình Trọng
Văn phòng Tư vấn pháp luật Báo Lao Động trả lời:
Khoản 1, Điều 8 Thông tư 29/2023/TT-BGDĐT Quy định chi tiết thi hành một số điều của Luật Thi đua, khen thưởng đối với ngành giáo dục, quy định Kỷ niệm chương “Vì sự nghiệp giáo dục” là hình thức khen thưởng của Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo để tặng một lần cho cá nhân trong ngành Giáo dục, đạt một trong các tiêu chuẩn sau:
a) Nhà giáo, cán bộ quản lý giáo dục tại các cơ sở giáo dục và cơ quan quản lý giáo dục (bao gồm cả cán bộ, công chức, viên chức, nhân viên chuyên trách công tác quản lý giáo dục tại các bộ, cơ quan ngang bộ, cơ quan thuộc Chính phủ, ban, ngành, cơ quan, tổ chức ở trung ương) có thời gian công tác trong ngành Giáo dục từ 20 năm trở lên. Trường hợp cá nhân đang công tác được cử đi học hoặc thực hiện nghĩa vụ quân sự, sau đó tiếp tục công tác trong ngành Giáo dục thì thời gian đi học hoặc thực hiện nghĩa vụ quân sự được tính là thời gian công tác trong ngành Giáo dục để xét tặng Kỷ niệm chương. Thời gian chịu kỷ luật không được tính để xét tặng Kỷ niệm chương;
b) Cá nhân đang công tác từ 05 năm trở lên ở vùng có điều kiện kinh tế – xã hội đặc biệt khó khăn theo quy định của Thủ tướng Chính phủ được xét tặng Kỷ niệm chương sớm hơn so với thời gian quy định tại điểm a khoản này là 05 năm.
Điểm d, Khoản 1, Điều 54 Nghị định 152/2025/NĐ-CP (có hiệu lực từ ngày 1.7.2025) quy định: Cá nhân được tặng Kỷ niệm chương của bộ, ban, ngành, tỉnh, tổ chức chính trị, tổ chức chính trị – xã hội, tổ chức chính trị xã hội – nghề nghiệp, tổ chức xã hội, tổ chức xã hội – nghề nghiệp có tổ chức đảng thuộc Đảng bộ Mặt trận Tổ quốc, các đoàn thể trung ương được tặng Bằng, khung, Kỷ niệm chương, hộp đựng Kỷ niệm chương và kèm theo mức tiền thưởng không quá 0,6 lần mức lương cơ sở.
Theo Nghị định 73/2024/NĐ-CP thì mức lương cơ sở hiện nay là 2.340.000 đồng/tháng.
Như vậy, từ ngày 1.7.2025, giáo viên được tặng Kỷ niệm chương “Vì sự nghiệp giáo dục” thì được thưởng không quá 1.404.000 đồng (2.340.000 đồng x 0,6) theo quy định nêu trên.
Tư vấn pháp luật
Hãy gọi đường dây nóng tư vấn pháp luật: 0979310518, 0961360559 để nhận được câu trả lời nhanh chóng, kịp thời hoặc gửi email cho chúng tôi: [email protected] để được trả lời.
Tòa phúc thẩm xác định chưa có căn cứ vững chắc buộc tội ông Trần Văn Tâm, 54 tuổi, tham ô 10,7 triệu đồng trong quá trình tự mua vật liệu để làm các thiết bị cho trường.
Theo hồ sơ vụ án, tháng 7/2022, ông Tâm được phân công làm Hiệu trưởng Trường THCS Tam Giang Tây (huyện Ngọc Hiển cũ, nay là xã Tân Ân, tỉnh Cà Mau). Trong năm học 2022–2023, nhận thấy trường thiếu nhiều dụng cụ phục vụ giảng dạy, ông họp Hội đồng sư phạm và thống nhất mua sắm thiết bị.
Vốn có tay nghề hàn, ông Tâm không chọn mua thiết bị hoàn chỉnh mà mua vật tư về tự làm, thuê thêm người phụ giúp để chế tạo các sản phẩm như kệ đựng hồ sơ, kệ tivi… Sau khi hoàn thành, các vật dụng này được trường đưa vào sử dụng.
Do không có hóa đơn đầu vào và hợp đồng mua bán đúng quy định, ông Tâm đã liên hệ một số doanh nghiệp bên ngoài để mua hóa đơn khống, ghi nội dung mua bán hàng hóa nhằm hợp thức hóa thủ tục thanh toán.
Một số vật dụng do ông Trần Văn Tâm làm đang được sử dụng tại trường. Ảnh: Minh Minh
Hơn 10 triệu đồng và bản án 7 năm tù
Theo kết quả điều tra, ngày 29/12/2022, ông Tâm duyệt chi 11 triệu đồng theo hóa đơn bán hàng của doanh nghiệp. Trong số tiền này, doanh nghiệp đã tính luôn phần tiền 5,5 triệu đồng nợ vật tư cá nhân của ông Tâm trước đây. Khoảng 10 ngày sau, ông Tâm lấy tiền cá nhân trả lại hơn 1,2 triệu đồng cho doanh nghiệp. Công an xác định ông Tâm chiếm đoạt gần 4,3 triệu đồng.
Cùng ngày, ông duyệt chi mua ghế thang kẽm hơn 1,8 triệu đồng. Số tiền này ông Tâm liên hệ doanh nghiệp mua hóa đơn. Cơ quan điều tra xác định ông Tâm chiếm đoạt hơn 6,1 triệu đồng rồi hơn 2,3 triệu đồng mua sơn để sửa bồn hoa – tức chiếm đoạt hơn 3,8 triệu đồng còn lại.
Đến ngày 15/3/2023, ông tiếp tục duyệt chi hai chứng từ với tổng số tiền 6,9 triệu đồng làm hai kệ tivi. Trước đó, ông đã đến hai công ty khác để mua hóa đơn, kế toán trường làm thủ tục thanh toán dựa trên đó.
Phiên tòa sơ thẩm ngày 17/2 kết luận ông Tâm chi trả vật tư và công làm thấp hơn số tiền được thanh toán theo hóa đơn, phần chênh lệch khoảng 10,7 triệu đồng được xem là khoản tham ô. Tòa tuyên phạt ông 7 năm tù về tội Tham ô tài sản, cấm đảm nhiệm chức vụ 2 năm sau khi mãn hạn tù, buộc sung công số tiền 10,7 triệu đồng. Ông Tâm không đồng ý và nộp đơn kháng cáo.
‘Sai vì dùng hóa đơn khống, không có ý định tham ô’
Ngày 6/5, TAND tỉnh Cà Mau mở phiên phúc thẩm. Cũng như tại phiên sơ thẩm, ông Tâm thừa nhận việc dùng hóa đơn khống là sai pháp luật, nhưng khẳng định không có ý định tham ô.
Ông nói mình có tay nghề hàn, đã tận dụng vật liệu, bỏ công sức ra làm để tiết kiệm chi phí cho trường. Các sản phẩm như kệ hồ sơ, kệ tivi, thang kẽm, bảng thông báo đều có thật và đang được nhà trường sử dụng. Số tiền hơn 10 triệu đồng nhận được không được ông sử dụng cho cá nhân mà dùng cho hoạt động tập thể.
Bào chữa cho ông Tâm, luật sư Quách Trọng Phú cho rằng thân chủ của mình có sai sót khi sử dụng hóa đơn khống, nhưng hành vi này diễn ra trong bối cảnh đặc biệt: thời điểm trường thiếu Hiệu phó, không có kế toán, ông Tâm vừa dạy học vừa làm quản lý. Các cơ quan tố tụng cũng cần đánh giá công sức lao động, giá trị thật của sản phẩm phục vụ nhà trường, bởi các thiết bị này nếu đặt mua bên ngoài còn đắt hơn rất nhiều.
“Nhà giáo nhiều năm trong nghề, là hiệu trưởng, đảng viên, bị tuyên 7 năm tù vì tham ô hơn 10 triệu đồng, trong khi đã chủ động khắc phục hậu quả – là bản án quá nặng nề, chưa thấu tình đạt lý”, luật sư Phú nói về bản án sơ thẩm. Tính từ ngày bị bắt (15/8/2024), ông Tâm đã bị giam gần một năm. Luật sư kiến nghị nên thay đổi biện pháp ngăn chặn, cho bị cáo được tại ngoại vì hậu quả không lớn, hành vi không có động cơ trục lợi.
Tòa phúc thẩm: Chưa đủ căn cứ buộc tội
Sau khi xem xét, TAND tỉnh Cà Mau đã tuyên hủy toàn bộ bản án sơ thẩm vì vi phạm tố tụng và nhiều vấn đề chưa được làm rõ.
Theo HĐXX, ông Tâm có mua vật tư để làm thiết bị. Trong khi việc quy kết tham ô chỉ căn cứ lời khai thừa nhận sử dụng hóa đơn không có hàng hóa thật là chưa đủ cơ sở và thiếu thuyết phục.
Tòa yêu cầu phải định giá toàn bộ sản phẩm ông Tâm đã làm, đối chiếu với số tiền nhà trường chi ra, bao gồm cả vật tư và công thợ. Ngoài ra, nhiều vật dụng chưa được định giá, chưa mời đại diện nhà trường tham gia tố tụng, cũng như chưa xác minh thiệt hại thực tế và mục đích sử dụng khoản tiền bị cho là chiếm đoạt.
Trường THCS Tam Giang Tây ở xã Tân Ân. Ảnh: Minh Minh
Hiện, Công an và VKSND Cà Mau chưa công bố kết quả điều tra mới, sau động thái của tòa phúc thẩm.
Vợ ông Tâm, bà Lê Thị Tuyết, cho biết đã có đơn gửi cơ quan chức năng để xin bảo lãnh cho chồng được tại ngoại.
“Chồng tôi sai khi dùng hóa đơn khống, nhưng anh ấy không bỏ túi riêng. Các thiết bị làm xong đều đang được trường sử dụng, nếu mua bên ngoài giá cao hơn rất nhiều”, bà nói, cho biết gia đình mong vụ việc được xác định khách quan, thấu tình đạt lý. Bởi từ khi chồng vướng vòng lao lý, gia đình đã bị ảnh hưởng rất nhiều.
Nhiều đồng nghiệp đánh giá thầy Tâm là người chịu khó, có trách nhiệm với công việc, gia đình và xã hội. Ông Lê Xuân Hùng, nguyên trưởng phòng Giáo dục và Đào tạo huyện Ngọc Hiển (cũ) nhận xét ông Tâm là một giáo viên có năng lực, trách nhiệm và rất nhiệt huyết với nghề. “Thầy Tâm là người thẳng thắn và quyết đoán”, ông Hùng nói.
Bỏ 50 triệu đồng tổ chức tiệc sinh nhật cho chó cưng với phụ kiện hàng hiệu và dịch vụ trang trí sang trọng, cô gái Hà Nội khiến cộng đồng mạng tranh cãi dữ dội.
Video do chủ tài khoản @nariabynana – cô gái có tên thường gọi là Na, sống tại phường Nhật Tân, Hà Nội – đăng tải trên TikTok gần đây làm dấy lên làn sóng tranh luận trái chiều trong cộng đồng mạng. Trong video thu hút hơn 1 triệu lượt xem này, Na cho biết cô chi hơn 50 triệu đồng cho việc mừng sinh nhật chú chó cưng của mình. Hành động này lập tức
“Một tháng trước sinh nhật của Missy (tên chú chó), mình đã đi khắp nơi tìm quà tặng. Món quà mình chọn là một chiếc vòng cổ giá 15 triệu đồng và một sợi xích giá 10 triệu, đều đến từ thương hiệu Louis Vuitton” – Na chia sẻ.
Cô gái Hà Nội tổ chức tiệc sinh nhật hoành tráng cho chó cưng.
Tiệc sinh nhật được trang trí theo tông màu cam hồng.
Không dừng lại ở đó, cô gái trẻ đầu tư khoảng 10 triệu đồng để đặt dịch vụ trang trí tiệc sinh nhật theo tông màu cam hồng. Không gian buổi tiệc tràn ngập hoa tươi, bóng bay và các chi tiết dễ thương. Ngoài ra, bánh sinh nhật, quà tặng, đồ ăn cho khách mời cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Phần ảnh trang trí được cô lựa chọn, chuẩn bị kỹ như một cách lưu giữ dấu ấn riêng cho “nhân vật đặc biệt” đã bước vào cuộc đời cô. Trong video, nữ TikToker nghẹn ngào kể, khi không còn bố mẹ, chú chó nhỏ đến vào thời điểm Na không biết làm gì với cuộc đời mình. Nó trở thành nguồn an ủi, là điểm tựa tinh thần khiến cô cảm thấy mình vẫn còn gia đình, có lý do để sống tiếp.
Phụ kiện làm quà sinh nhật cho chó cưng có giá khoảng 25 triệu đồng.
Sau khi clip được đăng tải, màn “chơi lớn” của cô gái trở thành đề tài bàn luận với hai luồng ý kiến trái ngược. Nhiều người cho rằng việc tổ chức sinh nhật xa hoa cho một chú chó là quá lãng phí, vì “chó đâu biết sinh nhật là gì”.
“Chó nó có biết gì đâu mà làm rình rang như vậy? Giá như số tiền đó đem làm từ thiện thì có ích hơn biết bao,” một người bình luận. “Nếu thấy hình ảnh trẻ em vùng lũ chỉ mong có hộp bánh mì, thùng mì tôm thì chắc sẽ không dám tiêu tiền như vậy nữa,” người khác viết.
Tuy nhiên, nhiều người khác đứng về phía cô gái, cho rằng tiền do bản thân làm ra, tiêu xài thế nào là quyền cá nhân, miễn không gây hại cho ai: “Chăm thú cưng như con là quyền của mỗi người. Chó cũng là một thành viên trong gia đình”, “Miễn cô ấy không vay nợ ai để tổ chức là được”…
Cô gái coi chú chó cưng như người thân trong gia đình.
Bỏ ra 50 triệu đồng để tổ chức sinh nhật cho chó cưng, cô gái cảm thấy xứng đáng.
Trước những ý kiến trái chiều, Na giải thích trong các video sau đó rằng chú chó Missy là “người thân duy nhất” của cô: “Mình là trẻ mồ côi, được bố mẹ nuôi cưu mang. Missy đến với mình đúng giai đoạn khủng hoảng nhất, nên mình xem nó như một thành viên trong gia đình. Không cần hỏi là bỏ ra 50 triệu làm sinh nhật cho chó có đáng hay không. Mình đã xem nó như gia đình rồi thì hiển nhiên là đáng”.
Na nói thêm, cô có nhiều năm làm thiện nguyện giúp đỡ người yếu thế nhưng không chia sẻ trên mạng và cho rằng mỗi người làm việc thiện theo cách riêng, không nhất thiết phải đăng tải để được công nhận.
Cô gái cũng khiến nhiều người bất ngờ khi tiết lộ “lịch sinh hoạt” của chú chó cưng. Missy mỗi ngày đều đi học vào lúc 10h với huấn luyện viên người Mỹ và có thể hiểu tiếng Anh. Na chăm sóc chó cưng bằng cách tắm bằng nước ấm cho nó 3-4 ngày/lần và đưa đi spa tỉa lông 2-3 tuần/lần.
Dù được đồng tình hay phản đối, câu chuyện của cô gái này cũng phản ánh thực tế rằng với với nhiều người trẻ ngày nay, thú cưng không phải động vật nuôi trong nhà mà là thành viên không thể thiếu của gia đình. Với họ, tình yêu thương dành cho thú cưng cũng đáng được trân trọng như bất kỳ mối quan hệ nào khác.
Tôi và Minh kết hôn được 7 năm. Cuộc hôn nhân không phải màu hồng, nhưng tôi luôn cố gắng vì con, vì mái ấm mình đã chọn. Từ ngày cưới, tôi chấp nhận về sống cùng mẹ chồng – người phụ nữ mắc tai biến, liệt nửa người, chỉ nằm một chỗ và cần chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ.
Ban đầu, tôi nghĩ đơn giản: bà là mẹ chồng, tôi là dâu, chăm sóc là bổn phận. Nhưng tôi không ngờ, gánh nặng ấy sẽ kéo dài đến mòn mỏi, và đau lòng nhất là từ người đáng ra phải cùng tôi gánh vác – chồng tôi.
Minh đi làm, tối về mệt là nằm chơi điện thoại. Mọi việc chăm mẹ, cơm nước, thuốc men đều một tay tôi lo. Anh luôn nói:
“Em giỏi chăm mẹ hơn anh. Anh mà làm, mẹ còn khổ thêm.”
Tôi không trách. Tôi nghĩ đơn giản: thôi thì vợ lo, chồng đi làm. Nhưng rồi tôi phát hiện – Minh không chỉ đi làm. Anh có người khác.
Mọi chuyện vỡ lở khi tôi vô tình thấy tin nhắn: “Tối nay anh lại qua. Ở với em vui hơn ngàn lần ở nhà.”
Tôi không gào khóc. Không làm ầm. Tôi chỉ hỏi nhẹ:
“Anh định tính sao với mẹ – người anh bỏ mặc bao năm qua?”
Minh im lặng. Hôm sau, anh dọn ra ngoài. Tôi biết anh chuyển đến sống cùng người phụ nữ ấy. Mặc cho tôi gọi, nhắn tin – anh đều không trả lời. Mẹ chồng nằm trong phòng, không hay biết gì. Bà vẫn tin con trai đang bận việc, vài hôm nữa sẽ về.
Tôi nhìn bà – người từng xét nét tôi từng miếng ăn giấc ngủ, từng có lúc chỉ trích tôi “không xứng làm dâu” – mà thấy nghẹn. Tôi từng muốn buông bỏ tất cả, nhưng rồi lại nghĩ: làm người, nên có nghĩa.
Một tuần sau, tôi gọi cho Minh:
“Anh rảnh không? Em mang mẹ đến cho anh chăm.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi cúp máy.
Chiều hôm đó, tôi lặng lẽ lau người, thay quần áo, gấp gọn chăn màn cho mẹ chồng. Tôi xếp thuốc men, giấy tờ bệnh viện, cả sổ khám cũ vào một túi vải.
Tối, tôi bế bà lên xe lăn, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ à, con đưa mẹ đến ở với anh Minh vài hôm cho mẹ đổi gió. Ở mãi một chỗ cũng buồn.”
Bà gật nhẹ, ánh mắt vui như trẻ con. Bà không biết mình sắp bị “giao trả” cho đứa con trai ruột thịt đã chọn bỏ rơi.
Đến nơi – một căn hộ chung cư nhỏ, tôi bấm chuông. Minh ra mở cửa, bên trong là người phụ nữ kia, váy ngủ lụa, son môi đỏ chót.
Cả hai chết lặng khi thấy tôi đang đẩy xe lăn, mẹ chồng ngồi trên đó, gương mặt tươi tỉnh.
Tôi nhẹ nhàng đẩy xe vào tận phòng khách, sắp xếp chăn gối, đặt túi thuốc lên bàn. Căn nhà thơm mùi nước hoa nhưng lạnh tanh.
Minh lắp bắp:
“Em làm gì vậy?”
Tôi mỉm cười, bình thản đáp:
“Anh quên rồi sao? Mẹ là trách nhiệm của anh. Em chỉ giúp đỡ mấy năm thôi. Giờ thì… anh tự lo nhé.”
Người phụ nữ đứng phía sau Minh định cất lời thì tôi quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô ta.
“Từ giờ, mỗi lần anh đút thuốc, lau người, thay tã cho mẹ – hãy nhớ đến những bữa cơm tôi ăn vội, những đêm thức trắng vì mẹ sốt. Và nếu có lúc anh thấy mệt, hãy nhớ: đó là điều một người con – hay một người chồng – nên gánh từ lâu rồi, chứ không phải là tôi.”
Không khí trong phòng đặc quánh. Minh đỏ bừng mặt, còn cô kia tái nhợt, quay lưng đi.
Tôi cúi chào mẹ chồng một cái, khẽ nói:
“Mẹ à, từ nay con xin phép không chăm mẹ nữa. Con mệt rồi. Nhưng con không oán trách mẹ đâu. Mong mẹ bình an.”
Rồi tôi quay lưng đi, không chờ ai nói thêm lời nào. Trên đường về, tôi khóc. Không phải vì đau, mà vì cuối cùng tôi cũng đã buông – một cách thanh thản và tử tế.
Bài học rút ra:
Không phải ai hiền là người cam chịu. Có những người phụ nữ chỉ chọn im lặng vì lòng họ còn thương, còn nhẫn nhịn. Nhưng khi họ đã quyết định rời đi, thì không một ai có thể níu lại – kể cả người từng là chồng, hay người từng gọi là mẹ.
“Đỉnh điểm có lần mình có một buổi tiệc cùng các anh chị em nhân viên ở tiệm trang sức. Hẹn Thư 8h30 lên phòng nhưng vui quá nên trễ đúng 10 phút”, Hoàn Hảo chia sẻ.
Sau gần 1 năm kể từ đám cưới với của hồi môn “khủng” viral khắp mạng xã hội, hôn nhân của cô dâu Minh Thư – con gái chủ tiệm vàng ở Đồng Tháp và chú rể Hoàn Hảo mới đây được hé lộ trong chương trình Vợ chồng son.
Cặp đôi này từng gây sốt với đám cưới nhiều của hồi môn.
Chàng rể gốc Sài thành kể những “vỡ mộng” trong cuộc sống hôn nhân, khi ở rể, vợ không cho anh có không gian riêng tư. Hoàn Hảo cũng cho biết vợ anh là người nóng tính, trong hôn nhân không ít lần khiến anh chỉ biết “chui vào góc và khóc”.
“Đỉnh điểm có lần mình có một buổi tiệc cùng các anh chị em nhân viên ở tiệm trang sức. Hẹn Thư 8h30 lên phòng nhưng vui quá nên trễ đúng 10 phút. Thế mà lên là bả khóa cửa luôn, cho ngủ ngoài, quang gối quang chăn ra ngoài….”, Hoàn Hảo nhớ lại.
Lúc này, Minh Thư liền chối ngay rằng bản thân không mang chăn gối cho chồng ngủ ngoài mà chính là mẹ của cô.
Anh chia sẻ về lần bị vợ đuổi khỏi phòng vì lên trễ 10 phút so với lời hứa. Nguồn: Vợ chồng son.
“Mẹ vợ còn lấy gối, chăn cho mình ngủ ngoài mà vợ mình ra tịch thu luôn”, Hoàn Hảo chia sẻ.
Hai MC ở trường quay đều bất ngờ vì độ “nóng tính” của Minh Thư. Nhiều người cũng tò mò về mối quan hệ mẹ vợ – chàng rể của Hoàn Hảo, sau chuyện biết con rể bị con gái đuổi ra khỏi phòng. “Chắc mẹ vợ đã quá quen thuộc với điều này nên còn lấy gối, chăn cho con rể ngủ ngoài mà”, “Ở rể vậy không biết mẹ vợ có tâm lý không ha, chứ vợ đã nóng tính thế này”, “Thấy thỉnh thoảng chia sẻ clip, mẹ vợ cũng khen con rể lắm”,… là những bình luận của netizen.
Trên thực tế, trên mạng xã hội cá nhân, Hoàn Hảo cũng không chia sẻ quá nhiều về cuộc sống hôn nhân, khi ở rể, thay vào đó là công việc, một vài chuyến đi du lịch cùng vợ.
Hoàn Hảo ở rể, cùng vợ kinh doanh.
Song, trong một vài khoảnh khắc được bà Nguyễn Thụy Vân Khánh – chủ tiệm vàng Đồng Tháp cũng là mẹ vợ chia sẻ, cho thấy mối quan hệ mẹ vợ – chàng rể khá thân thiết, hòa thuận.
Cụ thể, vào tháng 11/2024, bà Vân Khánh từng đăng clip chia sẻ niềm vui khi được con rể tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ.
Mẹ Minh Thư đọc to những lời nhắn gửi tình cảm của chàng rể: “Hôm nay là ngày đặc biệt vì là ngày kỷ niệm mẹ chính thức ra đời, để mang đến cho con một người mẹ tuyệt vời, một người mẹ vợ mà ai cũng ao ước có được. Mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ tuyệt vời và luôn biết cách làm cho mọi người cảm thấy ấm áp.
Con cảm thấy may mắn vô cùng khi có mẹ trong cuộc đời mình. Con hứa sẽ luôn cố gắng trở thành chàng rể xứng đáng nhất với mẹ.
Và mẹ yên tâm nhé, nếu mẹ thấy bất kỳ điều gì không vừa ý con sẵn sàng tiếp thu ý kiến ạ. Chúc mừng sinh nhật mẹ – mẹ vợ tuyệt vời nhất quả đất”.
Con rể từng gây chú ý với màn tổ chức sinh nhật bất ngờ cho mẹ vợ vào cuối năm 2024.
Mẹ vợ tặng con rể đồ hiệu trong dịp sinh nhật. Nguồn: Tiktok nguyenthuykhanhvan
Nhiều người nhận xét Hoàn Hảo là chàng rể khéo léo, vừa đẹp người vừa đẹp nết. Trên mạng xã hội, hai mẹ con cũng thỉnh thoảng tương tác dưới các bài đăng.
Hiện tại, sau gần 1 năm về chung nhà, cặp đôi sắp sửa chào đón em bé đầu lòng. Đời thường, cả hai vẫn tập trung các hoạt động kinh doanh ở Đồng Tháp, thỉnh thoảng đi du lịch, làm clip bắt trend vui vẻ,…. được nhiều người quan tâm.
Bởi thế, dù không là TikToker hay hoạt động Vbiz, Minh Thư vẫn sở hữu kênh TikTok cá nhân với hơn 100 nghìn follower. Hoàn Hảo cũng chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống với vợ trên kênh TikTok riêng có hơn 30 nghìn người theo dõi.
Cặp đôi vẫn thỉnh thoảng cập nhật cuộc sống hôn nhân lên MXH. Nguồn: FBNV.
Trước đó, anh chàng làm các nội dung về bản thân, tips ăn mặc, tập luyện,…
Vào một buổi chiều tháng Sáu, khi cơn mưa giăng mờ cả phố cổ Hội An, một người phụ nữ lặng lẽ đứng trước cổng trường THPT, tay cầm chiếc ô cũ, mắt dõi theo một cậu học sinh đang bước ra. Bảy năm nuôi con một mình, mười bảy năm câm lặng chôn giấu nỗi đau, giờ đây, trái tim Hương lại thắt lại bởi một sự thật mà cô chưa bao giờ dám đối diện…”
Năm ấy Hương vừa tròn 20 tuổi, cái tuổi đẹp nhất đời con gái. Cô là sinh viên ngành kế toán trường Cao đẳng Kinh tế ở Đà Nẵng. Gia cảnh không khá giả, ba mất sớm, mẹ bán bánh mì đầu ngõ nuôi hai chị em ăn học. Hương học giỏi, chăm ngoan, chưa từng khiến mẹ phiền lòng. Nhưng rồi, chính mùa hè năm hai ấy đã viết nên trang đời u uất nhất trong tuổi trẻ của cô.
Hương gặp Minh khi đi làm thêm ở một quán cơm bình dân gần công trình xây dựng. Minh là công nhân mới từ quê Quảng Ngãi ra làm phụ hồ. Vóc dáng cao to, nụ cười hiền khô và ánh mắt có phần vụng về, anh khiến cô gái trẻ cảm thấy gần gũi và tin tưởng. Tình yêu đến tự nhiên như cơn mưa đầu mùa – nhanh, bất ngờ và thấm đẫm.
Họ yêu nhau chừng hơn ba tháng thì Hương phát hiện mình mang thai. Tin vui với cô lại là nỗi hoang mang không lời. Cô bỏ lớp, đi làm thêm nhiều hơn để dành dụm tiền. Minh hứa sẽ đưa cô về quê xin cưới đàng hoàng. Cô tin anh, như thể cả thế giới này chỉ có một người đàn ông duy nhất là Minh.
Ngày về ra mắt, mọi chuyện không như Hương tưởng tượng. Bố mẹ Minh lạnh nhạt, gương mặt tối sầm lại khi nghe đến chuyện “ăn cơm trước kẻng”. Mẹ anh bảo: “Con gái bây giờ hư lắm, chưa gì đã dính, chắc gì là con Minh?” – câu nói như nhát dao cứa vào tim Hương.
Họ quay về Đà Nẵng trong im lặng. Từ hôm đó, Minh bắt đầu tránh mặt cô, rồi viện cớ này kia: “Bố mẹ chưa đồng ý, đợi thêm một thời gian nữa…” – câu nói đó lặp lại nhiều lần như một đoạn băng cũ.
Ba tháng trôi qua, bụng Hương ngày càng lớn. Trong khi Minh càng ít liên lạc. Rồi một buổi chiều mưa, người bạn làm cùng quán gọi cho cô, giọng run run: – Hương ơi… Minh nó… cưới vợ ở quê rồi…
Hương cứng người. Cô ngồi thừ trên ghế đá công viên gần ký túc xá suốt nhiều tiếng. Không nước mắt. Không oán trách. Chỉ có một khoảng lặng như bị rút sạch mọi âm thanh.
Cô quyết định nghỉ học, dọn trọ ra ngoại ô, xin làm kế toán cho một xưởng gỗ nhỏ, và giữ lại đứa bé. “Không cần ai thương hại, mình sẽ làm mẹ đơn thân” – cô tự nhủ mỗi tối, khi đôi chân sưng phù vì mang thai mà vẫn không dám ngơi nghỉ.
Thằng bé chào đời vào một đêm mưa lớn, trong căn phòng trọ lợp tôn, có tiếng ếch nhái và hơi đất ngai ngái. Cô đặt tên con là Khôi – nghĩa là khởi đầu. Vì đối với Hương, đứa bé là ánh sáng duy nhất còn lại giữa đời mình.
Cuộc sống không dễ dàng. Làm mẹ đơn thân ở tuổi hai mươi mốt, Hương vừa đi làm, vừa nuôi con. Đôi khi phải bế Khôi đi gửi nhờ bác tổ trưởng khi tăng ca đột xuất. Nhiều đêm, cô khóc vì mệt, vì tủi thân, vì nhớ mẹ già ngoài quê nhưng không dám về, sợ người ta dị nghị.
Khôi lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Cậu bé có đôi mắt giống hệt Minh – điều mà mỗi lần nhìn thấy, tim Hương lại se lại. Cô chưa từng kể cho con biết cha nó là ai. Trong mọi hồ sơ nhập học, giấy tờ, cô luôn để trống mục “tên cha”. Với cô, Khôi chỉ cần mẹ là đủ.
Năm Khôi học lớp 10, cô tích góp mua được một mảnh đất nhỏ ở Hội An, mở tiệm tạp hóa nhỏ trước nhà. Cuộc sống đã yên ổn, nhưng một góc ký ức vẫn nằm đó – như vết sẹo không bao giờ liền.
Thế rồi, vào một buổi chiều tháng Sáu, khi Khôi vừa kết thúc kỳ thi cuối kỳ lớp 11, Hương tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa con và bạn học. Giọng Khôi: – Tớ cũng không biết ba mình là ai, mẹ tớ nói ba mất từ lâu… nhưng dạo gần đây có một bác ở quê nói nhìn tớ giống một người tên Minh nào đó…
Hương chết lặng. Cái tên ấy – Minh – như một cú giáng mạnh khiến cô quay cuồng. Cô đã giấu con gần mười bảy năm. Không nghĩ, rồi cũng đến lúc sự thật lộ diện..
Sau hôm nghe tên “Minh” thốt ra từ chính miệng con trai, Hương bỗng sống lại quãng ký ức đau đớn tưởng chừng đã chôn vùi. Đêm đó, cô ngồi thâu đêm trước hiên nhà, nhìn những con đom đóm lập lòe giữa vườn rau sau nhà mà lòng ngổn ngang trăm mối.
Sáng hôm sau, Hương ra chợ từ sớm, như mọi ngày. Nhưng khi đang thu xếp sạp rau thì một người phụ nữ trung niên bước tới, nét mặt lạ mà quen. Bà đứng trước mặt Hương khá lâu mới cất tiếng:
– Cô là… Hương phải không?
Hương khựng lại. Câu hỏi tưởng như đơn giản, nhưng giọng nói ấy, ánh mắt ấy… khiến tim cô đập thình thịch.
– Dạ… bà là…?
– Tôi là… mẹ của Minh.
Hương như chết lặng. Người phụ nữ ấy già đi nhiều so với 17 năm trước. Không còn vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng năm nào. Bà khẽ đặt túi quà xuống: – Tôi đi Quảng Nam công việc, nghe người quen nói cô ở Hội An nên tìm tới… Tôi muốn gặp cháu Khôi.
Một khoảng lặng dài.
– Gặp nó để làm gì? Để xin lỗi à? Muộn rồi. Mười bảy năm, bà có biết tôi đã sống thế nào không?
Hương nói trong nghẹn ngào. Nhưng bà cụ chỉ cúi đầu:
– Tôi biết… tôi sai. Ngày đó tôi ép Minh cưới người khác. Cô ấy – vợ Minh, không sinh được con. Họ li dị năm ngoái. Minh bị tai nạn xe và mất cách đây ba tháng. Trước khi mất, nó nói… “Con có một đứa con trai. Nếu mẹ còn thương con, hãy tìm cách gặp cháu và xin Hương tha thứ…”
Tai Hương ù đi. Thế giới như quay cuồng. Cô cố gắng đứng vững, tay siết chặt quầy bán rau để không gục xuống. Minh đã chết… Và anh chưa từng quên mẹ con cô.
Chiều hôm đó, sau bao lần do dự, Hương gọi Khôi lại, ngồi đối diện con nơi bàn ăn gỗ cũ kỹ – nơi mà mỗi tối hai mẹ con vẫn chia sẻ bữa cơm đạm bạc.
– Khôi… mẹ có chuyện muốn nói với con.
Cậu bé ngơ ngác. Hương kể lại tất cả – tình yêu tuổi trẻ, sự phản bội, nỗi đau, và quyết định sinh con một mình. Lần đầu tiên Khôi nghe về cha mình. Khi mẹ dừng lại, cậu lặng thinh. Không khóc. Không gào lên như Hương từng lo sợ. Chỉ khẽ hỏi:
– Vậy… ba con có biết con tồn tại không?
– Có… nhưng mẹ không nghĩ anh ấy đủ can đảm để đối mặt. Giờ thì… không còn cơ hội nữa rồi con.
Khôi im lặng. Tối hôm đó, cậu nằm quay mặt vào tường, không ngủ, và lần đầu tiên trong đời, thấy nước mắt mình rơi mà không kịp ngăn.
Một tuần sau, bà cụ – mẹ Minh – quay lại. Trên tay là một bọc giấy màu nâu, cũ kỹ, bên trong là cuốn nhật ký bìa da đã sờn. Bà đưa cho Hương.
– Nó viết trong thời gian cuối đời… Tôi nghĩ cô nên đọc.
Đêm hôm ấy, khi Khôi đã ngủ, Hương mở cuốn nhật ký ra.
“Hương à, Nếu em đọc được những dòng này, nghĩa là anh đã không còn. Anh xin lỗi vì năm đó đã để em một mình chống chọi với tất cả. Anh hèn. Anh sợ mẹ, sợ dư luận, sợ cả ánh mắt thất vọng của em. Nhưng em có biết, ngày cưới người khác, anh say suốt cả tháng. Người ta bảo đàn ông nên sống lý trí. Nhưng suốt 17 năm, mỗi lần nghe ai đó gọi tên ‘Hương’, tim anh lại thắt lại. Anh từng lén về Hội An vài lần, thấy em bế con đi chợ, thấy con lớn lên từng ngày… Anh ước được một lần ôm lấy con, gọi nó là con trai của ba. Nhưng… chẳng đủ can đảm. Xin em… nếu con muốn biết sự thật, đừng giấu. Để nó biết, ít ra, có một người cha từng hối hận suốt đời…”
Trang cuối cùng là một bức ảnh. Minh, khi còn nằm viện, gầy gò nhưng vẫn cố mỉm cười. Trên tay là một chiếc vòng len màu xanh – màu mà Hương từng đan tặng anh năm ấy.
Hương khóc. Lần đầu tiên sau mười bảy năm, cô khóc thật sự. Không phải vì oán hận, mà vì buông bỏ.
Tháng sau, Hương dẫn Khôi về Quảng Ngãi – nơi Minh an nghỉ. Cậu bé đứng trước mộ cha, tay run run đặt bó hoa trắng xuống.
– Con không trách ba. Nhưng con cần thời gian.
Cậu quay lại, ôm chặt lấy mẹ.
– Con chỉ biết một điều… mẹ là người dũng cảm nhất thế gian.
Hương mỉm cười. Gió từ biển Lý Sơn thổi về, mặn mà và dịu dàng như lòng người mẹ đã đi qua bão giông mà vẫn kiêu hãnh đứng vững.
Có những tình yêu không cần kết thúc bằng một đám cưới, có những nỗi đau không cần phải trả giá. Nhưng điều đẹp nhất trong cuộc đời này, là có người chọn sinh ra bạn… và một người khác chọn không từ bỏ bạn, dù cả thế giới quay lưng.