Home Blog

Đại gia đình tôi thuê chị Hòa làm giúp việc được 6 năm nay. Chúng tôi xem chị như người thân trong gia đình chứ không phải mối quan hệ chủ – tớ nữa. Tính chị Hòa thật thà, hiền lành, đảm đang, làm việc gì là gọn gàng, chỉn chu việc đó. Nhưng mấy ngày trước, tôi lại phát hiện chị Hòa có những biểu hiện khác thường…

Ở một góc nhỏ yên bình của khu đô thị ven sông tại quận Long Biên, Hà Nội, cuộc sống của gia đình tôi trôi qua êm ả như bao ngày thường. Bố mẹ đi làm, tôi bận rộn với công việc văn phòng, hai đứa trẻ học hành ngoan ngoãn. Nhưng có một người thầm lặng đứng sau sự yên ổn đó – chị Hòa, người giúp việc đã gắn bó với nhà tôi suốt sáu năm nay.

Chị không phải máu mủ ruột rà, nhưng từ lâu, chúng tôi đã xem chị như một thành viên không thể thiếu trong đại gia đình này. Chị hiền lành, chất phác, chăm chỉ và đặc biệt luôn cư xử đầy lễ nghĩa, chân thành.

Ấy vậy mà, chỉ vài ngày trước thôi, tôi bắt đầu nhận ra những điều bất thường…

Tôi vẫn còn nhớ buổi sáng hôm ấy, khi vừa bước xuống bếp để lấy ly nước, tôi đã thấy chị Hòa đang ngồi tựa vào tường, tay ôm bụng, mặt tái mét như không còn giọt máu. Ly nước rơi khỏi tay tôi, vỡ tan trên nền gạch lạnh lẽo.

– “Chị Hòa! Chị làm sao đấy?”

Chị ngước lên, gượng cười, xua tay:
– “Không sao đâu em, chắc chị đau bụng nhẹ thôi, chị bị lạnh bụng…”

Nhưng khi tôi dìu chị đứng dậy, tay chị run rẩy, chân khuỵu xuống. Tôi không đành lòng để yên, liền đưa chị vào bệnh viện gần nhà, bất chấp chị một mực từ chối.

Tại bệnh viện Đa khoa Đức Giang, sau một hồi thăm khám, bác sĩ gọi tôi vào phòng riêng.

– “Chị là người nhà cô Hòa đúng không?”

Tôi gật đầu theo phản xạ.

– “Chúng tôi phát hiện cô ấy đang mang thai – khoảng gần ba tháng.”

Tôi chết lặng.

Chị Hòa năm nay đã gần bốn mươi, độc thân, sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ cuối xóm. Suốt sáu năm làm giúp việc ở nhà tôi, chị luôn cẩn thận, kín đáo, chưa bao giờ kể gì về chuyện riêng tư. Tôi chưa từng thấy ai đến thăm chị ngoài bà hàng xóm lâu lâu ghé qua rủ đi chợ.

Tôi bước ra khỏi phòng khám với hàng loạt câu hỏi trong đầu: “Ai là cha đứa bé? Tại sao chị ấy lại giấu?” Nhưng nhìn gương mặt chị – mệt mỏi, xám xịt và có phần hoang mang – tôi biết đây không phải lúc để hỏi.

Tối đó, khi đưa chị về, tôi pha cho chị ly sữa nóng. Hai chị em ngồi trên bộ ghế gỗ quen thuộc, không gian im lặng chỉ có tiếng quạt quay nhè nhẹ.

Một lúc lâu, tôi nhẹ nhàng hỏi:
– “Chị Hòa à… Em biết rồi. Sao chị không nói với em?”

Chị cúi mặt, mắt đỏ hoe.

– “Chị… chị tính giữ im lặng luôn… Chị không định giữ đứa bé đâu.”

Tôi lặng người.
– “Sao lại không giữ? Chị có quyền làm mẹ mà.”

Chị bật khóc. Những giọt nước mắt rơi xuống đôi bàn tay chai sạn.

– “Chị… chị dại lắm em ạ. Người đó – anh ấy có vợ con rồi. Chị cũng không biết mình lại mang thai. Đến lúc phát hiện thì không dám nói với ai. Chị sợ. Chị lo mình không đủ sức, không đủ điều kiện…”

Tôi siết nhẹ lấy tay chị.

– “Chị không đơn độc đâu. Gia đình em luôn xem chị là người thân. Chuyện gì cũng có cách giải quyết, miễn là chị muốn giữ đứa bé.”

Lần đầu tiên tôi thấy chị Hòa bật khóc nức nở như thế – tiếng khóc như bao năm dồn nén, như một người đã chịu đựng quá lâu.

Những ngày sau đó, tôi xin chị nghỉ vài tuần, để dưỡng sức. Tôi đến nhà trọ của chị, ngạc nhiên khi thấy không gian nhỏ hẹp, cũ kỹ, chỉ vỏn vẹn vài món đồ. Chị sống đạm bạc hơn tôi tưởng. Những đồng lương giúp việc chị dành dụm hầu hết để gửi về quê cho cha mẹ già yếu.

Biết chị không đủ điều kiện chăm con một mình, vợ chồng tôi quyết định:
– “Chị cứ ở lại nhà em. Đến khi nào chị sinh xong, rồi tính tiếp. Nếu chị muốn nuôi con, em sẽ giúp. Còn nếu chị cần ai nhận nuôi, em cũng có người bạn hiếm muộn muốn nhận đứa bé.”

Chị rưng rưng:
– “Em tốt với chị quá… Chị không biết làm sao báo đáp…”

Tôi chỉ cười:
– “Chị lo cho nhà em sáu năm nay rồi. Bây giờ tới lượt bọn em lo cho chị.”

Việc chị Hòa mang thai trở thành đề tài rì rầm khắp xóm trọ chỉ trong vòng vài ngày. Người thì thương xót, kẻ lại châm chọc. Trong mắt một số người, một người phụ nữ trung niên làm giúp việc mà lại “chửa hoang” là điều không thể chấp nhận được.

Một buổi chiều, khi tôi đưa chị đi khám thai, bà chủ nhà trọ của chị đứng ngoài sân chép miệng:

– “Tôi bảo rồi, sống phải đoan chính. Làm thân đàn bà mà không biết giữ mình thì khổ cả đời. Đẻ ra lại khổ thêm một kiếp.”

Chị Hòa đứng cạnh tôi, không nói một lời. Nhưng tôi biết, mỗi câu chữ kia như con dao cứa vào lòng chị. Tôi siết tay chị, nhỏ nhẹ:

– “Mặc kệ người ta nói gì. Quan trọng là con chị vẫn đang lớn lên từng ngày. Đó mới là điều đáng quý nhất.”

Từ ngày biết mình sẽ làm mẹ, chị Hòa như biến thành một con người khác. Vẫn là dáng vẻ cần mẫn đó, nhưng thêm vào là ánh mắt rạng rỡ khi nhìn ảnh siêu âm, là nụ cười nhẹ nhõm khi tôi tặng chị cái áo bầu cũ của tôi cách đây vài năm.

Chị bắt đầu đọc sách chăm con, học cách thở sâu khi thai máy mạnh, và mỗi buổi sáng đều vỗ về chiếc bụng tròn tròn:
– “Ngoan nhé con, mẹ sẽ cố gắng.”

Tôi quyết định một việc quan trọng: đưa chị Hòa về quê thăm bố mẹ – để chị có thể nói thật. Chuyến xe về vùng quê nghèo tỉnh Hưng Yên hôm ấy chở đầy tâm sự.

Ba mẹ chị – hai cụ già gầy gò với đôi mắt đã mờ – ban đầu sững sờ khi thấy con gái bụng bầu. Cụ ông lặng đi một lúc, quay mặt ra vườn. Cụ bà chỉ thốt được một câu:

– “Sao mày lại dại thế con…”

Không ai trong họ lớn tiếng hay chửi rủa. Nhưng cái im lặng ấy còn xót xa hơn vạn lời trách móc. Tôi ngồi cạnh chị Hòa trên chiếc giường tre cũ, vỗ nhẹ vào lưng chị:

– “Mọi chuyện rồi sẽ qua. Nhưng chị cần nói ra. Họ là cha mẹ chị. Họ xứng đáng biết.”

Và rồi chị kể. Kể về mối quan hệ sai trái, về những đêm khó ngủ, về cái thai lớn lên trong sợ hãi và đơn độc. Khi kể xong, nước mắt chị thấm đẫm gối.

Cụ ông quay vào, đặt tay lên vai chị:

– “Thôi… chuyện đã rồi. Tao chỉ mong mày sống cho đàng hoàng, nuôi đứa nhỏ tử tế. Chừng nào tao còn sống, vẫn còn chỗ cho mẹ con mày.”

Chị òa khóc như một đứa trẻ. Đó là lần đầu tôi thấy chị thật sự được tha thứ – bởi người quan trọng nhất.

Trở lại Hà Nội, thời gian trôi qua như chớp mắt. Chị Hòa mang thai tháng thứ tám. Căn nhà tôi bỗng vui như có thêm một thành viên mới. Hai đứa nhỏ nhà tôi gọi chị là “dì Hòa” – và luôn vuốt bụng chị, thì thầm:
– “Dì ơi, em bé có biết cháu không?”

Ngày sinh của chị đến sớm hơn dự kiến hai tuần. Đó là một buổi sáng mưa phùn, gió rét, chị đau bụng và phải vào viện cấp cứu. Tôi phóng xe như bay giữa đường phố ngập nước. Khi đến nơi, bác sĩ nói chị phải mổ vì thai ngược, chị yếu sức, nguy cơ cao.

Tôi ký vào giấy đồng ý phẫu thuật thay chị, tay run bần bật. Trong lòng chỉ cầu mong một điều: hai mẹ con được bình an.

Cuối cùng, sau gần bốn giờ căng thẳng, bác sĩ bước ra với nụ cười:
– “Mẹ tròn con vuông. Là bé gái, nặng 2,7kg.”

Tôi bật khóc.

Khi chị Hòa được đẩy ra khỏi phòng mổ, đôi mắt nhòe nước, tay run run đón lấy hình hài bé nhỏ nằm cạnh mình, chị thì thầm:
– “Con ơi, mẹ xin lỗi… Mẹ sẽ bảo vệ con cả đời.”

Hai tháng sau, tôi đứng nhìn chị Hòa bế con, ánh nắng chiều chiếu nhẹ qua tấm rèm cửa. Cô bé được đặt tên là Hân Nhi, nghĩa là “niềm vui nhỏ”. Chị Hòa vẫn ở cùng nhà tôi, nhưng giờ không còn là người giúp việc nữa – mà là một người mẹ, một người thân, một người mà tôi trân quý.

Hàng xóm vẫn có người xì xào. Nhưng chị không còn cúi mặt nữa. Chị đi chợ, dắt con theo, ngẩng đầu chào mọi người. Ai thân thiện, chị cười đáp. Ai nói khó nghe, chị im lặng bước qua. Bởi chị biết, giờ đây, chị không sống vì người khác nghĩ gì, mà vì một sinh linh bé nhỏ đang nắm tay chị mỗi ngày.

Một buổi tối nọ, chị nói với tôi:

– “Nếu không có em, có lẽ đời chị đã khác. Chị mang ơn em suốt đời.”

Tôi lắc đầu:

– “Không đâu chị. Em chỉ làm điều mà bất kỳ ai có trái tim cũng sẽ làm.”

Chúng tôi ngồi bên nhau, giữa căn nhà nhỏ, nghe tiếng con bé Hân Nhi ê a cười khúc khích. Ngoài trời, hoa gạo đã bắt đầu nở đỏ rực.

Vải Thiều bị cho là Ngâm Hóa Chất bằng “Thuốc Bảo Quản” Tuồn Vào Từ Bên Kia Biên Giới? Sự thật phía sau mới là c-hấn đ-ộng

Trong khi vải thiều bước vào vụ thu hoạch rộ, trên mạng xã hội xuất hiện tin đồn người nông dân ngâm vải trong thùng hóa chất để quả vải tươi lâu.

Xôn xao video “vải ngâm thuốc, ngâm hóa chất”

Mùa vải năm nay đang nở rộ khắp các vùng quê Bắc Giang và Hải Dương. Thời tiết thuận lợi, cây vải có tỷ lệ ra hoa đậu quả cao.

Sản lượng vải toàn tỉnh Bắc Giang ước đạt trên 165.000 tấn, tăng mạnh 100.000 tấn so với năm 2024. Tại Hải Dương, 8.800 ha trồng vải dự kiến cho sản lượng khoảng 60.000 tấn.

Trong khi bà con đang vui mừng vì “trúng lớn” thì trên mạng xã hội xuất hiện thông tin ngâm vải trong thuốc, nhúng vải vào hóa chất gây hoang mang dư luận.

 

Mạng xã hội xôn xao trước thông tin vải thiều ngâm hóa chất.

 

Mạng xã hội xôn xao trước thông tin vải thiều ngâm hóa chất.

Theo đó, một tài khoản trên đăng tải đoạn video ghi lại cảnh một nhóm người rửa từng chùm vải trong thùng nước đá kèm theo dòng chữ: “Ôi má ơi, em đang định làm trà vải… thôi tắt điện”.

Theo hình ảnh trong video, một thùng nước to bên trong có nhiều khối đá lạnh, chai nhựa nổi lềnh bềnh. Từng chùm vải được đặt vào rổ, công nhân liên tục nhúng xuống nước, dùng tay khuấy nhẹ để rửa sạch bụi bẩn bám trên quả.

Đoạn video sau đó được lan truyền với tốc độ chóng mặt, nhận được hàng nghìn lượt tương tác và bình luận của cư dân mạng.

Xử phạt người tung tin ngâm vải trong hóa chất

Chị Nguyễn Toàn (Hải Dương) cho biết, là người dân vùng đất trồng vải, chị khẳng định đây là những tin đồn thất thiệt gây ảnh hưởng lớn đến người nông dân.

“Đến vụ vải, những người kinh doanh chịu sự giám sát rất chặt của các cơ quan chức năng. Chúng mình cân điêu cho người dân hay gian lận thì sẽ bị xử phạt ngay chứ đừng nói đến việc sử dụng hóa chất”, chị Toàn nói.

Theo chị Toàn, thùng nước chỉ chứa nước sạch và đá lạnh, hoàn toàn không có hóa chất. Việc dùng nước sạch và đá lạnh là biện pháp người nông dân áp dụng bấy lâu nay. Nước sạch để rửa vải, còn đá lạnh giúp vải được lạnh đều. Khi cho vào thùng xốp vận chuyển sẽ giữ độ ẩm và đẹp mã, tránh héo và thâm vỏ.

Những chai nhựa không phải là chai đựng hóa chất mà là chai chứa nước sạch, bia của công nhân. Họ để nhiều chai vào thùng nước đá cho mát giống như tủ lạnh, khi khát thì lấy ra uống để giải nhiệt.

Theo hình ảnh, trên vỏ quả vải có lưu lại vết màu xanh như các loại chanh, cam hay có, thật ra là thuốc chống nấm được phun từ khi quả còn nhỏ. “Biện pháp này được ứng dụng rất nhiều trong nông nghiệp và thủy sản. Nó là ứng dụng khoa học chứ không phải thuốc độc”, chị Toàn giải thích.

Tương tự, chị Phan Thị Phương (Bắc Giang) cũng đưa ra lời giải thích tương tự. Ngâm đá cho lạnh vải để đóng thùng gửi đi không bị héo. Lạnh quá nên công nhân dùng găng tay để bốc vải chứ không phải vì có hóa chất nên phải dùng găng tay.

Theo T.S Vũ Thị Tần – Giảng viên Đại học Bách khoa Hà Nội, gần đây có tin đồn vải thiều bị ngâm hoá chất để tươi lâu, nhưng sự thật là việc ngâm vải trong nước lạnh là mẹo bảo quản hoàn toàn tự nhiên.

Nước lạnh giúp làm chậm hoạt động của enzyme, từ đó giảm tốc độ oxy hóa – quá trình khiến quả bị hỏng nhanh. Khi được ngâm, vải cũng giảm tiếp xúc với không khí và vi khuẩn.

Một số người còn dùng nước muối loãng để ngâm vải. Cách này giúp hạn chế nấm mốc và vi khuẩn phát triển, không ảnh hưởng đến chất lượng quả.

Liên quan sự việc, Phòng An ninh mạng và phòng chống tội phạm sử dụng công nghệ cao, Công an tỉnh Bắc Giang đã phát hiện, xử lý 2 trường hợp sử dụng mạng xã hội đăng tải bài viết, video, bình luận sai sự thật, tiêu cực ảnh hưởng đến việc tiêu thụ vải thiều.

Trong đó, 1 trường hợp đăng tải video, bình luận xuyên tạc, sai sự thật, gây hoang mang khi cho rằng “vải vừa ngâm lạnh vừa ngâm thuốc… vải ngâm hóa chất”. Trường hợp còn lại đăng tải bài viết tiêu cực, cho rằng “năm nay vải không đổ xuống sông thì cũng đổ xuống suối”.

Phòng An ninh mạng và phòng chống tội phạm sử dụng công nghệ cao, Công an tỉnh Bắc Giang đề nghị các tập thể, cá nhân quan tâm đưa tin chính thống, quảng bá về thương hiệu vải thiều Lục Ngạn; hỗ trợ người dân, doanh nghiệp sản xuất, tiêu thụ vải thiều.

Đơn vị khuyến cáo người sử dụng mạng xã hội cần tỉnh táo, suy nghĩ thấu đáo trong việc đăng tải thông tin lên trang mạng xã hội, tránh gây hoang mang trong dư luận và ảnh hưởng tiêu cực đến tình hình kinh tế.

Ông Trịnh Văn Quyết được đề nghị giảm 13-14 năm t-ù và ph;ạt tiền 4 tỉ đồng

Đánh giá cựu chủ tịch FLC Trịnh Văn Quyết có nhiều tình tiết giảm nhẹ mới, nộp thừa tiền khắc phục hậu quả, VKS đề nghị giảm từ 21 năm xuống 7-8 năm, kèm 4 tỷ đồng phạt tiền.

* Tiếp tục cập nhật

Quan điểm được VKSND cấp cao nêu sáng 19/6, sau hai ngày xét hỏi. Theo kiểm sát viên, toàn bộ hậu quả vụ án đã được khắc phục, một số bị cáo không bị buộc nộp tiền vẫn tự nguyện nộp, do đó khi xét giảm án cho những người đầu vụ, có căn cứ giảm án cho các đồng phạm và cả những người liên quan.

Trong vai trò cao nhất, cựu chủ tịch FLC Trịnh Văn Quyết được VKS đánh giá có rất nhiều tình tiết giảm nhẹ mới. Ngoài việc khắc phục thừa nghĩa vụ dân sự, ông Quyết có hơn 5.000 đơn xin giảm án của các đối tác, doanh nghiệp, nhân viên, địa phương, các đơn vị, đoàn thể. Bị cáo này đang được xét xử vắng mặt do mắc nhiều bệnh, sức khỏe kém, gia đình có công với cách mạng.

VKS do đó đề nghị HĐXX tuyên ông Quyết 7-8 năm tù về tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản (án sơ thẩm 18 năm) và 4 tỷ đồng tiền phạt cho tội Thao túng thị trường chứng khoán (án sơ thẩm 3 năm). Như vậy, ông Quyết đang được đề nghị giảm 13-14 năm tù so với án sơ thẩm 21 năm.

Đề nghị chuyển sang phạt tiền với nhóm thao túng thị trường chứng khoán

Hai em gái của ông Quyết được VKS đề nghị chuyển hình phạt tù sang phạt tiền cho tội Thao túng thị trường chứng khoán và giảm án tù cho tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản, do có nhiều tình tiết giảm nhẹ.

Cụ thể, VKS đề nghị phạt bà Trịnh Thị Minh Huế 3,5 tỷ đồng cho tội Thao túng thị trường chứng khoán và 4 năm 6 tháng đến 5 năm tù cho tội còn lại. Án sơ thẩm tuyên bà Huế 14 năm tù.

Em gái còn lại của ông Quyết là Trịnh Thị Thúy Nga, cựu phó tổng giám đốc Công ty Chứng khoán BOS, cũng được đề nghị chuyển án tù sang phạt tiền 3,5 tỷ đồng cho tội Thao túng thị trường chứng khoán và 3 năm 6 tháng đến 4 năm tù cho tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Án sơ thẩm của bà này là 8 năm tù.

Tương tự ba anh em ông Quyết, nhóm bị cáo phạm tội Thao túng thị trường chứng khoán cũng được đề nghị chuyển từ án tù sang phạt tiền. Mức cụ thể với mỗi người phụ thuộc vai trò trong vụ án, thấp nhất là 2 tỷ đồng.

Trong phiên phúc thẩm này, một số người không có kháng cáo, kháng cáo muộn, có đơn xin xem xét cũng được cơ quan công tố đề nghị giảm nhẹ để có mức án đồng bộ so với những bị cáo đầu vụ đã được đề nghị giảm án.

Theo đó, nhóm cựu cán bộ của HoSE được đề nghị giảm án gồm: Trầm Tuấn Vũ (Cựu phó tổng giám đốc, Phó chủ tịch hội đồng niêm yết HoSE) từ 5 năm 6 tháng xuống 2 năm đến 2 năm 6 tháng tù; Lê Hải Trà (Cựu ủy viên HĐQT, Phó tổng giám đốc thường trực HoSE) từ 5 năm xuống từ 4 năm đến 4 năm 6 tháng; Trần Đắc Sinh (Cựu chủ tịch HĐQT HoSE) từ 6 năm 6 tháng xuống từ 4 năm 6 tháng tới 5 năm.

Ông Lê Công Điền (Cựu vụ trưởng Giám sát công ty đại chúng thuộc Ủy ban Chứng khoán Nhà nước) được đề nghị giảm từ 36 tháng xuống 18-24 tháng tù về tội Công bố thông tin sai lệch hoặc che giấu thông tin trong hoạt động chứng khoán.

Với 530 người (trong hơn 65.000 nhà đầu tư) có kháng cáo ở tư cách bị hại hoặc người có quyền lợi nghĩa vụ liên quan, VKS chỉ đề nghị chấp nhận kháng cáo của họ về nội dung giảm án cho anh em ông Quyết và đề nghị bác các nội dung còn lại.

VKS lý giải toàn bộ thiệt hại vụ án đã được anh em ông Quyết khắc phục, mức bồi thường cho các nhà đầu tư được tính theo thời điểm họ mua cổ phiếu để xác định thiệt hại, do đó không có căn cứ để chấp nhận các yêu cầu trên.

Do hậu quả vụ án đã được khắc phục, VKS cũng đề nghị trả lại cho các bị cáo các tài sản đang bị kê biên phong tỏa ở giai đoạn điều tra, trong đó ông Quyết và các em gái hiện đang bị kê biên hơn 2.200 m2 nhà đất tại quận Nam Từ Liêm và Cầu Giấy (Hà Nội).

Đại diện VKSND cấp cao nêu quan điểm về vụ án. Ảnh: Danh Lam

Đại diện VKSND cấp cao nêu quan điểm về vụ án. Ảnh: Danh Lam

Án sơ thẩm xác định từ khi ông Quyết khi làm Chủ tịch tập đoàn FLC và xây dựng hệ sinh thái 82 công ty, trong đó có Faros được mua lại năm 2011 với vốn điều lệ 1,5 tỷ đồng. Ông Quyết và đồng phạm sau đó dùng thủ đoạn gian dối, khống vốn lên 4.300 tỷ đồng, đưa lên sàn giao dịch chứng khoán TP HCM (HoSE).

Tòa đánh giá đây là hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản khi cổ phiếu ROS của Faros đã được hơn 25.000 nhà đầu tư bỏ tiền mua, tổng giá trị hơn 3.620 tỷ đồng.

Ngoài ra, 430 triệu cổ phiếu đã phát hành theo vốn điều lệ 4.300 tỷ đồng của Faros, trong đó giá trị nâng khống là 3.102 tỷ đồng. Như vậy mỗi cổ phiếu ROS được niêm yết phát hành có 72,15% nâng khống. Mệnh giá cổ phiếu ROS được chào bán trên thị trường khi đó là 10.000 đồng.

Do đó trên mỗi cổ phiếu, các bị cáo đã nâng khống 7.215 đồng. “Các bị cáo sẽ phải đền bù 7.215 đồng cho mỗi cổ phiếu bán cho bị hại, nhân với khối lượng cổ phiếu bị hại đang sở hữu”, bản án nêu.

Tính đến ngày ROS bị hủy niêm yết trên sàn HoSE, 5/9/2022, 63.075 nhà đầu tư (không bao gồm các bị cáo) đang giữ tổng cộng hơn 567 triệu cổ phiếu ROS. Trong quá trình điều tra và tại phiên tòa, 27.866 nhà đầu tư có yêu cầu bồi thường thiệt hại.

Ông Trịnh Văn Quyết trong phiên tòa sơ thẩm, tháng 7/2024. Ảnh: Ngọc Thành

Ông Trịnh Văn Quyết trong phiên tòa sơ thẩm, tháng 7/2024. Ảnh: Ngọc Thành

Sau phiên sơ thẩm, 3 anh em ông Quyết bị tuyên buộc chịu trách nhiệm liên đới khắc phục toàn bộ hậu quả 2.467 tỷ đồng. Số tiền được vợ ông thu xếp nộp nhiều lần trước phiên phúc thẩm này và đã nộp thừa 22 tỷ đồng, theo thông báo của chủ tọa Võ Hồng Sơn.

Ngoài ra trong phiên xét hỏi chiều qua, luật sư của cựu chủ tịch FLC cho biết gia đình thân chủ vừa nộp thêm 24,5 tỷ đồng vào ngân hàng, bên cạnh 22 tỷ đồng đã nộp thừa từ trước ngày mở phiên phúc thẩm. Các chứng từ về số dư tài khoản và văn bản đề nghị, cam kết của chủ tài khoản về việc sẵn sàng thực hiện lệnh phong tỏa theo quyết định đã được gửi đến HĐXX để xem xét.

Theo luật sư, mục đích nộp thêm tiền là để bảo đảm cho nghĩa vụ nộp tiền phạt của các bị cáo phạm tội Thao túng thị trường chứng khoán đang xin thay đổi hình phạt từ tù sang phạt tiền, nếu được tòa chấp nhận. Nếu được chuyển sang phạt tiền và vẫn thừa thì khoản tiền ông Quyết đã nộp sẽ dùng để nộp thay cho các bị cáo khác.

“Nộp xong mà vẫn thừa thì sẽ sung công quỹ Nhà nước”, luật sư nói.

Các bị cáo tại tòa phúc thẩm. Ảnh: Danh Lam

Các bị cáo tại tòa phúc thẩm. Ảnh: Danh Lam

Trước phiên phúc thẩm, tòa nhận được hơn 5.000 đơn xin giảm nhẹ hình phạt cho ông Quyết từ bị hại, nhân viên FLC, một số hiệp hội và địa phương.

Nhiều nhà đầu tư được triệu tập tới tòa, trong tư cách bị hại hoặc người có quyền nghĩa vụ liên quan đều có mong muốn nhận lại tối đa tiền thiệt hại.

Từ sau hôm tuyên án phiên tòa sơ thẩm ngày 5/8/2024, ông Quyết không xuất hiện tại tòa do “mắc nhiều bệnh lý về hô hấp, nguy cơ tử vong rất cao, cần điều trị lâu dài”, theo trình bày của luật sư và các giấy tờ y tế nộp cho tòa.

9 trường hợp nhận tiền chuyển khoản không phải nộp thuế, người dân ai cũng nên biết

Nhiều người lo lắng rằng mọi khoản tiền nhận qua tài khoản ngân hàng đều có thể bị cơ quan thuế giám sát và truy thu. Tuy nhiên, quy định pháp luật đã nêu rõ nhiều trường hợp dòng tiền vào tài khoản cá nhân nhưng không phát sinh nghĩa vụ nộp thuế.

Ngày 19/6/2025, Tạp chí Người đưa tin đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “9 trường hợp nhận tiền chuyển khoản không phải nộp thuế, người dân ai cũng nên biết”. Nội dung như sau:

Trong bối cảnh các giao dịch không dùng tiền mặt ngày càng phổ biến, nhiều người dân không khỏi lo lắng rằng mọi khoản tiền nhận qua tài khoản ngân hàng cá nhân đều có thể bị cơ quan thuế giám sát và truy thu. Tuy nhiên, sự lo ngại này xuất phát từ việc chưa hiểu đúng bản chất của quy định pháp luật.

Theo các chuyên gia thuế, việc xác định một khoản tiền có phải nộp thuế hay không phụ thuộc hoàn toàn vào bản chất của giao dịch đó, chứ không phải mọi dòng tiền vào tài khoản đều bị đánh thuế.

Trao đổi với Tạp chí Đầu tư Tài chính, ông Lê Văn Tuấn, Giám đốc Công ty TNHH Kế toán Thuế Keytas, đã làm rõ những trường hợp phổ biến mà người dân nhận tiền qua tài khoản nhưng không phát sinh nghĩa vụ thuế, nhằm tránh những hiểu lầm và thông tin không chính xác đang lan truyền.

Có 9 trường hợp tài khoản nhận tiền nhưng không phát sinh nghĩa vụ thuế

Trước hết, các giao dịch trong phạm vi cá nhân, gia đình và bạn bè là hoàn toàn không chịu thuế. Những khoản tiền như vay mượn giữa anh chị em, bạn bè, hoặc đơn giản là chồng chuyển tiền sinh hoạt cho vợ đều là các giao dịch dân sự, không làm phát sinh thu nhập tính thuế.

Tương tự, khi một người đã nhận lương từ công ty và hoàn thành nghĩa vụ thuế thu nhập cá nhân (TNCN), phần tiền còn lại sau thuế đó khi chuyển cho người thân sẽ không phải chịu thuế lần thứ hai. Dòng tiền từ nước ngoài gửi về, hay còn gọi là kiều hối, cũng thuộc diện được miễn thuế theo quy định. Chuyên gia cũng lưu ý rằng các khoản tiền này nên được chuyển qua hệ thống ngân hàng chính thức để đảm bảo tính minh bạch và tuân thủ quy định quản lý ngoại hối.

9 trường hợp tiền vào tài khoản không phải nộp thuế

Giao dịch cá nhân, gia đình: Tiền vay mượn, cho tặng giữa người thân, bạn bè, hoặc vợ chồng chuyển tiền sinh hoạt cho nhau.

Lương đã nộp thuế: Khoản tiền lương sau khi đã nộp thuế TNCN được một người chuyển cho vợ/chồng hoặc người thân.

Kiều hối: Tiền do người thân từ nước ngoài gửi về.

Thu hộ – Chi hộ: Tiền thu từ khách hàng rồi nộp lại cho công ty/chủ cửa hàng (ví dụ: shipper thu tiền COD).

Dịch vụ chuyển/rút tiền hộ: Phần tiền gốc trong giao dịch (thuế chỉ tính trên phí dịch vụ nếu có).

Đáo hạn vay ngân hàng: Tiền nhận được để tất toán một khoản vay cũ rồi chuyển đi ngay.

Lãi từ cho vay cá nhân: Tiền lãi phát sinh từ việc cho vay giữa các cá nhân với nhau (ví dụ: chơi hụi, họ).

Bán bất động sản (đã nộp thuế): Tiền bán nhà, đất khi đã khai báo và nộp thuế đầy đủ trên giá trị giao dịch thực tế.

Lương từ nước ngoài: Lương của bản thân đã được nộp thuế ở nước ngoài, sau đó chuyển về tài khoản cá nhân tại Việt Nam.

Bên cạnh đó, nhiều tài khoản cá nhân có dòng tiền ra vào liên tục với vai trò trung gian, và bản chất các khoản tiền này cũng không phải là thu nhập. Điển hình là trường hợp thu hộ – chi hộ, chẳng hạn như shipper nhận tiền COD từ khách hàng hoặc nhân viên cây xăng thu tiền bán hàng rồi nộp lại toàn bộ cho công ty. Để chứng minh đây không phải thu nhập của mình, cá nhân trong trường hợp này nên có giấy ủy quyền từ công ty.

Tương tự, với các dịch vụ chuyển, rút tiền hộ, nếu có phát sinh phí dịch vụ thì nghĩa vụ thuế chỉ tính trên phần phí rất nhỏ đó, còn toàn bộ số tiền gốc chuyển đi không bị tính thuế. Tuy nhiên, cần phải nhấn mạnh rằng hoạt động này về pháp lý chỉ dành cho các tổGhi chú:hức tín dụng.

Ảnh minh họa

Trong lĩnh vực tài chính, các khoản tiền liên quan đến đáo hạn vay ngân hàng, khi tiền được chuyển vào để tất toán một khoản vay cũ rồi ngay lập tức được chuyển đi, cũng không phát sinh nghĩa vụ thuế. Ngay cả tiền lãi phát sinh từ việc cho vay giữa các cá nhân với nhau, ví dụ như chơi hụi, họ, cũng không thuộc diện chịu thuế TNCN. Dù vậy, nếu một cá nhân cho công ty vay và nhận lãi, khoản lãi đó sẽ phải chịu thuế 5%.

Trường hợp đặc biệt cần lưu ý là tiền bán bất động sản. Về nguyên tắc, người bán đã nộp thuế TNCN tại thời điểm công chứng hợp đồng. Nếu giá trị giao dịch trên hợp đồng khớp với số tiền thực nhận trong tài khoản, khoản tiền này sẽ không bị tính thuế nữa. Rủi ro chỉ phát sinh khi người bán cố tình khai giá trên hợp đồng thấp hơn giá trị thực tế, khi đó cơ quan thuế có thể truy thu phần thuế chênh lệch.

Việc một khoản tiền vào tài khoản có bị đánh thuế hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc nó có phải là thu nhập chịu thuế hay không. Để tránh những rủi ro và phiền hà không đáng có, người dân nên luôn giữ lại các chứng từ, hợp đồng, hoặc giấy tờ chứng minh nguồn gốc và bản chất của các giao dịch để giải trình khi cần thiết.

Báo Người quan sát ngày 18/6 cũng đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Những trường hợp tiền chuyển vào tài khoản không phát sinh nghĩa vụ thuế”. Cụ thể như sau:

Trước lo ngại về vấn đề tiền chuyển vào tài khoản cá nhân sẽ làm phát sinh nghĩa vụ thuế, trao đổi với chúng tôi, Luật sư Nguyễn Thanh Hà cho biết có 5 trường hợp tiền chuyển vào tài khoản cá nhân không phát sinh nghĩa vụ thuế bao gồm:

Thứ nhất, việc chuyển tiền giữa các tài khoản cùng tên hoặc trong nội bộ gia đình.

Những trường hợp tiền chuyển vào tài khoản không phát sinh nghĩa vụ thuế
Dưới góc độ pháp lý, Luật sư Nguyễn Thanh Hà, Chủ tịch Công ty Luật SBLAW khẳng định không phải khoản tiền nào về tài khoản cũng bị tính thuế.

Thứ hai, tiền cho/tặng từ người thân thuộc hàng thừa kế thứ nhất theo quy định của pháp luật là miễn thuế thu nhập cá nhân nếu giữa các đối tượng có quan hệ hôn nhân, huyết thống trực tiếp theo quy định tại Điểm b.1 Khoản 1 Điều 3 Thông tư 111/2013/TT-BTC (quy định cụ thể các đối tượng được miễn thuế khi nhận quà tặng, thừa kế).

Thứ ba là các khoản vay, mượn, hoàn trả tiền.

Thứ tư là các khoản tiền chuyển nhầm, hoàn trả sai sót do không cấu thành thu nhập. Tuy nhiên, người nhận cần có chứng cứ rõ ràng và hoàn trả lại kịp thời để tránh bị đánh giá là “chiếm giữ tài sản trái phép”.

Thứ năm là các khoản chi trả bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm sức khỏe, tai nạn không mang tính thương mại sẽ được miễn thuế theo quy định tại Điều 3 Thông tư 111/2013/TT-BTC.

Đối với doanh nghiệp, Luật sư Nguyễn Thanh Hà cho hay có 2 trường hợp tiền chuyển vào tài khoản sẽ không làm phát sinh nghĩa vụ thuế gồm trường hợp thứ nhất là các khoản vay, ký quỹ, ký cược, góp vốn sẽ không tính vào doanh thu chịu thuế nếu có hợp đồng và chứng từ đầy đủ theo quy định tại Điều 4 Thông tư 96/2015/TT-BTC.

Thứ hai là tiền chuyển nhầm, hoàn trả, giao dịch nội bộ không làm phát sinh doanh thu, không tính vào doanh thu chịu thuế. Tuy nhiên cần có biên bản đối chiếu, xác nhận giữa các bên để chứng minh bản chất giao dịch.

“Để đảm bảo tuân thủ pháp luật, người nộp thuế cần lưu giữ đầy đủ hóa đơn, hợp đồng, biên bản và chứng từ chuyển khoản có liên quan nhằm sẵn sàng giải trình khi có yêu cầu từ cơ quan thuế”, Luật sư Hà nói.

Tr;uy t;ố cựu chủ tịch chi hối lộ 71 tỷ đồng để t;uồn thuốc vào bệnh viện là ai…

Cựu chủ tịch Công ty Sơn Lâm Phạm Văn Cách bị cáo buộc đút lót 71,1 tỷ đồng cho 18 cán bộ của 13 bệnh viện, trung tâm y tế trên cả nước để được tiêu thụ thuốc.

Ngày 18/6, VKSND Tối cao truy tố ông Cách, cựu Chủ tịch HĐQT Công ty cổ phần dược phẩm Sơn Lâm cùng Lê Văn Tình, cựu Phó giám đốc Công ty cổ phần dược phẩm Sơn Lâm, Nguyễn Mạnh Quyền (cựu Chủ tịch HĐQT, Tổng giám đốc Công ty cổ phần Y dược LanQ) về tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản và Đưa hối lộ.

Cùng vụ án, cựu Giám đốc Bảo hiểm xã hội tỉnh Bắc Giang Thân Đức Lại bị truy tố tội Nhận hối lộ. Ngoài ra, 18 lãnh đạo, cán bộ của 13 bệnh viện y dược cổ truyền, trung tâm y tế bị truy tố về tội Nhận hối lộ.

Cả 23 bị can bị VKSND Tối cao truy tố ra TAND thành phố Hà Nội để xét xử.

Theo cáo trạng, để Công ty Cổ phần dược phẩm Sơn Lâm cung cấp thuốc được thuận lợi, ông Cách đã phải chi tiền cho một số cá nhân có thẩm quyền thuộc một số bệnh viện, trung tâm y tế trước, trong hoặc sau khi thực hiện hợp đồng.

Ông đã hối lộ tổng cộng 71,1 tỷ đồng tại 13 bệnh viện y dược cổ truyền, trung tâm y tế trên cả nước.

Bị can Nguyễn Mạnh Quyền (trái) và Phạm Văn Cách. Ảnh: Bộ Công an

Bị can Nguyễn Mạnh Quyền (trái) và Phạm Văn Cách. Ảnh: Bộ Công an

Theo cáo trạng, ông Cách còn cùng ông Quyền bàn bạc, dùng các thủ đoạn gian dối cho Sơn Lâm là đơn vị duy nhất trúng thầu cung cấp thuốc cho Bệnh viện LanQ. Sau đó, hai bên hợp thức giá thuốc đầu vào, quyết toán với Bảo hiểm xã hội tỉnh Bắc Giang, chia nhau hưởng lợi.

Từ 26/3/2020 đến 28/4/2021, Công ty Sơn Lâm đã xuất 100 hóa đơn cung cấp thuốc cho Công ty LanQ với tổng giá trị là 55,7 tỷ đồng. Trong đó có 86 hóa đơn xuất khống để hợp thức số thuốc không có hóa đơn chứng từ mà LanQ đã mua của Công ty CQB.

Sau khi hợp thức được đầu vào thuốc, thông qua hoạt động khám, chữa bệnh bảo hiểm y tế, Công ty LanQ đã làm hồ sơ, được thanh toán 40 tỷ đồng từ Bảo hiểm xã hội tỉnh Bắc Giang và của người dân cùng chi trả.

Cáo trạng xác định ông Quyền và đồng phạm đã chiếm đoạt 18,1 tỷ đồng từ việc mua bán thuốc “chui”. Trong đó, ông Quyền thực hiện hành vi phạm tội với vai trò chủ mưu, cầm đầu, bị can còn lại có vai trò đồng phạm giúp sức và chưa được hưởng lợi.

Cựu Giám đốc BHXH Bắc Giang bị cáo buộc nhận hối lộ định kỳ theo quý

VKS cáo buộc nhằm được Bảo hiểm xã hội tỉnh Bắc Giang tạo điều kiện giải ngân sớm và vượt quy định tiền tạm ứng kinh phí khám chữa bệnh ông Quyền đã chỉ đạo Nguyễn Thúy Kim (kế toán trưởng Công ty Y dược LanQ) “đi cửa sau”. Từ quý 1/2017 đến 4/2021, bà Kim đã nhiều lần đến gặp, đưa từ 7 đến 60 triệu đồng một quý cho ông Lại.

Cựu giám đốc Bảo hiểm xã hội tỉnh Bắc Giang Thân Đức Lại. Ảnh: Bộ Công an

Cựu giám đốc Bảo hiểm xã hội tỉnh Bắc Giang Thân Đức Lại. Ảnh: Bộ Công an

Việc đưa tiền diễn ra tại phòng làm việc của ông Lại ở trụ sở Bảo hiểm xã hội tỉnh Bắc Giang vào đầu mỗi quý, thường vào các ngày mùng 5-6 của tháng 1, 4, 7, 10 hàng năm. Thời gian đưa tiền trùng với lúc gửi mẫu đề nghị thanh toán. Tổng cộng, ông Lại đã nhận 700 triệu đồng.

Sau mỗi lần nhận tiền, ông Lại chỉ đạo các trưởng phòng tạo điều kiện, ưu ái cho Công ty LanQ trong quá trình làm thủ tục giải ngân tiền tạm ứng kinh phí. Từ chỉ đạo của ông Lại, nhiều lần Công ty LanQ được giải ngân khi chưa có biểu mẫu và có hai lần được đề nghị giải ngân tạm ứng vượt quá 80% quy định.

Thương cô gái ướt mưa trên quốc lộ 1A, anh tài xe cho đi nhờ về thành phố, nào ngờ cuộc đời anh thay đổi từ đây

Trên quốc lộ 1A, trời bất chợt đổ mưa như trút. Một cô gái gầy guộc đứng bên lề đường, áo mưa mỏng dính vào người, tóc rối bời dính trên gò má nhợt nhạt. Từng chiếc xe tải rú ga chạy qua, hắt nước tung tóe vào người cô, nhưng không một ai dừng lại. Cho đến khi chiếc container biển số Đồng Nai thắng gấp trước mặt cô, và người tài xế – một người đàn ông trạc ba lăm tuổi, gương mặt rám nắng, ngoắc tay ra hiệu:

“Lên xe đi, trời kiểu này không đợi ai đâu em!”

Cô gái ngước lên, ánh mắt ngập ngừng – nhưng rồi cũng bước vội lên xe. Cánh cửa đóng lại, tiếng mưa rơi bị chặn lại bên ngoài. Không ai biết rằng, cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên ấy đã thay đổi cả cuộc đời của người đàn ông cô độc và cô gái ướt mưa kia mãi mãi…

Tên anh là Tâm, tài xế xe container chạy tuyến Bắc – Nam gần 10 năm nay. Đời anh gắn liền với chiếc vô-lăng, những cung đường xa hun hút và các trạm dừng bụi bặm. Cuộc sống trôi qua đều đều như chính nhịp máy xe, lặp lại, cũ kỹ và cô đơn. Anh từng có vợ, nhưng cuộc hôn nhân ấy tan vỡ sau khi con trai mất vì sốt xuất huyết – một cú sốc lớn khiến cả hai dần xa nhau. Vợ anh đi lấy chồng, còn anh sống trên bánh xe, mang nỗi buồn trốn chạy dọc chiều dài đất nước.

Ngày gặp cô gái ấy, trời mưa rất to. Mưa trắng xóa cả đoạn quốc lộ. Cô đứng nép bên gốc cây xà cừ, đôi mắt ráo hoảnh, người ướt như chuột lột. Anh nhìn gương chiếu hậu, định chạy tiếp, nhưng rồi có cái gì đó níu lại. Anh thắng xe, mở cửa. Cô bước lên, lặng lẽ như mưa.

“Em đi đâu?”
“Dạ… về Sài Gòn. Em bị lỡ xe.”
“Ngồi cho chắc, đừng ngại.”

Cô không nói nhiều. Chỉ cảm ơn rồi im lặng. Nhưng ánh mắt cô… khiến anh nhớ đến đứa con trai mình. Cũng có cái nhìn buồn như vậy, mỗi lần lên cơn sốt.

Họ đi suốt quãng đường hơn 80 cây số mà không ai nói câu nào. Đến trạm nghỉ, anh dừng xe ăn cơm. Anh ngạc nhiên khi cô đi theo, chỉ gọi một gói mì tôm.

“Không ăn cơm sao?”
“Dạ… em không đói.”

Anh không hỏi nữa. Nhưng từ lúc đó, anh để thêm đôi đũa mỗi lần ăn. Cô dần bớt lặng im, bắt đầu kể: tên cô là Linh, quê ở Quảng Ngãi, vô Sài Gòn làm công nhân may. Vừa bị cắt hợp đồng, lương không trả, lại mất điện thoại. Định bắt xe khách về, nhưng bị kẻ xấu lừa lấy hết ví.

“Em không xin tiền, chỉ cần anh cho em quá giang về tới chỗ bạn.”

Tâm chỉ gật đầu. Nhưng trong lòng anh như có một điều gì rất lạ đang dần thức tỉnh.

Những ngày sau đó, Linh ở lại trên xe với anh. Vì Sài Gòn đang phong tỏa do dịch COVID-19, không ai vào được thành phố. Tâm đành tấp xe ở ngoại ô, hai người sống tạm trong cabin xe, đợi ngày được phép vào.

Anh ngạc nhiên khi thấy Linh rất chịu khó: dọn xe, giặt đồ, thậm chí nấu ăn bằng bếp mini anh vẫn mang theo. Cô nhỏ nhẹ, kín đáo, không hề than phiền dù sống chật chội.

Dần dần, những khoảng lặng giữa họ biến mất. Họ nói chuyện nhiều hơn – về gia đình, quá khứ, ước mơ. Linh kể cô từng học đại học ngành sư phạm nhưng bỏ giữa chừng vì mẹ bệnh. Tâm kể anh từng muốn mở một quán cơm ven đường cho người nghèo.

Một đêm mưa, Linh nhìn ra cửa kính xe, thì thầm:

“Nếu không gặp anh hôm đó, chắc giờ em đang nằm đâu đó ngoài đường.”
“Nếu không gặp em hôm đó, chắc giờ anh vẫn sống như cái xác không hồn.”

Cả hai không nói gì thêm. Nhưng có điều gì đó đã bắt đầu… như mưa rơi trên mái tôn, nhỏ giọt thành dòng.

Ba tuần sau ngày gặp Linh, xe Tâm được phép vào nội thành. Đường vào Sài Gòn vắng lặng đến lạ – như thể cả thành phố đang gồng mình chờ qua cơn sốt.

Linh ngồi ghế phụ, ôm chiếc balô rách đã bắt đầu bung khóa. Khi xe dừng trước khu trọ cũ ở quận Bình Tân, cô im lặng một lúc lâu rồi mới mở cửa xe, nhìn anh lần cuối:

“Cảm ơn anh vì tất cả. Em… em không biết nói gì hơn.”

Tâm chỉ cười, nụ cười gượng gạo.

“Đi cẩn thận. Có gì thì cứ gọi cho anh. Số anh em nhớ rồi mà, ha?”

Linh gật đầu, nhưng ánh mắt như có một nỗi ngại ngần chưa nói. Anh chờ cô đi khuất rồi mới lái xe đi – không nhìn lại. Lúc đó anh nghĩ, “Thôi vậy, có duyên thì gặp lại.”

Nhưng cả tuần sau, anh vẫn không lái xe về Đồng Nai như mọi khi. Anh quanh quẩn ở Sài Gòn, viện lý do lấy hàng, bảo dưỡng xe, kiểm tra tuyến… Thực ra chỉ để hy vọng “vô tình” gặp lại cô gái ấy đâu đó giữa Sài Gòn rộng lớn.

Rồi một đêm khuya, anh nhận được cuộc gọi.

“Anh Tâm… em Linh nè.”

Giọng cô nghèn nghẹn. Cô bị đuổi khỏi khu trọ vì chưa đóng tiền, bạn thì đi quê tránh dịch, chẳng còn ai giúp. Anh không hỏi thêm gì, chỉ trả lời:

“Em đứng yên đó. Mười lăm phút nữa anh tới.”

Từ đó, Linh sống cùng anh. Không còn là quá giang hay tình thế, mà như một người đồng hành thực sự. Cô giúp anh làm sạch cabin, kê thêm tấm nệm mỏng phía sau ghế lái để ngủ cho đỡ mỏi. Mỗi sáng, cô pha cho anh ly cà phê đen, bỏ vừa đủ ba muỗng đường – đúng kiểu anh thích. Anh chở hàng, cô ghi số, tính toán, kiểm hàng giùm.

Cả hai dần sống như một cặp vợ chồng lang bạt trên đường quốc lộ.

Nhưng không phải lúc nào đời cũng êm đềm như chuyến xe đêm.

Một hôm, trên đường ra Huế, xe bị trục trặc máy lạnh. Tâm dừng lại sửa ở một gara nhỏ. Trong lúc chờ, một người đàn ông lạ tới gần Linh, ánh mắt giễu cợt:

“Linh? Không ngờ gặp cô ở đây… Đổi nghề nhanh nhỉ?”

Tâm cau mày. Linh tái mặt, kéo anh đi chỗ khác. Tối hôm đó, khi họ dừng nghỉ ở đèo Hải Vân, Linh kể trong nước mắt:

“Người đó là quản lý xưởng may cũ. Hắn từng gạ gẫm em… Em không chịu nên bị đuổi. Hắn còn tung tin xấu về em.”

Tâm không nói gì. Chỉ siết nhẹ tay cô. Anh hiểu, quá khứ không ai sạch sẽ cả – nhưng điều đó không khiến anh yêu cô ít đi.

Một thời gian sau, họ về Đồng Nai. Anh đưa cô về căn nhà nhỏ sau rẫy – nơi cha mẹ anh từng ở. Căn nhà cũ kỹ, đầy bụi, nhưng Linh dọn dẹp sạch bong như mới. Cô trồng thêm mấy luống rau, nuôi hai con gà mái. Mỗi lần anh lái xe về, bữa cơm luôn có canh bí đỏ, món anh thích từ nhỏ.

Một hôm, anh nói nhỏ:

“Hay mình nghỉ chạy xe, anh mở quán cơm… Em nấu, anh rửa chén cũng được.”

Linh nhìn anh, mắt long lanh:

“Thật không?”
“Thật. Anh mệt rồi. Mệt cảnh sống không nhà. Mà nếu em đồng ý… thì mình làm nhà ở đây luôn.”

Họ ôm nhau giữa mảnh vườn sau nhà. Những giấc mơ nhỏ nhoi nhưng đủ đầy đang dần thành hình – bắt đầu từ một cơn mưa.

Một năm sau

Quán cơm ven quốc lộ 1A khai trương. Bảng hiệu viết tay, có dòng chữ đơn giản:
“Cơm Nhà – Quán của Linh & Tâm”

Tài xế đường xa truyền tai nhau: ở đoạn rẽ vào xã Phước Tân, có quán cơm vừa rẻ vừa ngon, bà chủ xinh hiền, ông chủ từng là tay lái container trứ danh. Cơm gà kho tiêu ở đó ăn một lần là nhớ.

Thỉnh thoảng, có mấy cô gái đi lỡ đường tấp vào quán trú mưa, Linh luôn pha sẵn ly trà gừng ấm và đưa khăn khô. Họ thường ngạc nhiên vì được đối xử quá tử tế.

Còn anh – Tâm – mỗi khi thấy mưa rơi trên mái tôn, vẫn hay đứng ngẩn ra một lúc lâu. Bởi vì có những cơn mưa, không chỉ làm ướt người… mà còn làm thay đổi cả một đời người.

Xe khách đâ m vào xe đầu kéo đang dừng ở làn khẩn cấp, 11 người thuongvong Cục CSGT khuyến cáo…

Liên quan đến vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra rạng sáng 19/6 trên tuyến cao tốc Đà Nẵng – Quảng Ngãi, Cục Cảnh sát giao thông (Bộ Công an) vừa đưa ra khuyến cáo quan trọng đối với các tài xế khi lưu thông trên đường cao tốc.

Theo thông tin ban đầu, khoảng 3h30 sáng cùng ngày, ô tô khách mang BKS 15H-098.XX do tài xế Phạm Đ.T. (SN 1976) điều khiển, lưu thông đến Km46+100 (đoạn qua xã Bình Chánh, huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam) thì bất ngờ đâm vào phía sau xe đầu kéo BKS 29H-928.XX do anh Lê X.H. (SN 1981) điều khiển đang dừng đỗ tại làn khẩn cấp.

Hiện trường vụ tai nạn

Hiện trường vụ tai nạn

Vụ va chạm khiến tài xế xe khách Phạm Đ.T. và phụ xe Nguyễn V.T. tử vong tại chỗ. Ngoài ra, 2 người khác bị thương nặng, 7 người bị thương nhẹ, tất cả đều đã được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện. Cả hai phương tiện đều hư hỏng nặng.

Ngay sau khi nhận được thông tin, Đội CSGT đường bộ cao tốc số 5 đã có mặt tại hiện trường, tiến hành bảo vệ hiện trường, phân luồng giao thông và hỗ trợ đưa người bị nạn đi cấp cứu. Lực lượng Cảnh sát PCCC và cứu nạn cứu hộ cũng được huy động để đưa các nạn nhân mắc kẹt ra ngoài.

Lực lượng chức năng xử lý hiện trường tai nạn

Lực lượng chức năng xử lý hiện trường tai nạn

Kết quả kiểm tra nhanh cho thấy tài xế xe đầu kéo không vi phạm nồng độ cồn và ma túy.

Cảnh báo nguy cơ tai nạn nghiêm trọng từ dừng đỗ và xử lý sự cố sai cách

Cục CSGT nhận định, tai nạn trên đường cao tốc thường đặc biệt nghiêm trọng do các phương tiện lưu thông với tốc độ cao – từ 60 đến 120 km/h. Việc dừng, đỗ xe hoặc xử lý sự cố không đúng cách có thể trở thành “bẫy chết người” đối với các phương tiện khác.

Cục CSGT khuyến cáo: Khi gặp sự cố trên cao tốc, điều quan trọng nhất là tài xế phải bật đèn khẩn cấp ngay lập tức và cố gắng đưa phương tiện vào làn dừng khẩn cấp. Với các phương tiện nhỏ, nếu có thể, nên đẩy xe sát vào lề bên phải để tránh gây cản trở dòng xe đang lưu thông.

Cục CSGT khuyến cáo tài xế cần xử lý đúng cách khi gặp sự cố trên cao tốc

Cục CSGT khuyến cáo tài xế cần xử lý đúng cách khi gặp sự cố trên cao tốc

Sau khi dừng xe, tài xế cần nhanh chóng đặt các vật dụng cảnh báo như tam giác phản quang, cọc tiêu hình nón… cách xe ít nhất 150m để cảnh báo cho các xe phía sau. Trong trường hợp có đủ thiết bị, nên xếp các cọc tiêu thành hàng để tạo thành rào chắn mềm, giúp tăng khả năng nhận diện khu vực nguy hiểm từ xa.

Đặc biệt, để đảm bảo an toàn tính mạng, người trên xe nên lập tức rời khỏi phương tiện và di chuyển ra phía sau lan can đường hoặc khu vực càng xa làn xe chạy càng tốt.

Tổng đài hỗ trợ sự cố trên cao tốc: 1900 8099

Hiện nay, Cục CSGT đang duy trì đường dây nóng 1900 8099 để tiếp nhận thông tin phản ánh của người dân liên quan đến tình hình trật tự an toàn giao thông, tai nạn hoặc cần hỗ trợ khẩn cấp khi gặp sự cố trên cao tốc.

Tổng đài hoạt động 24/7, giúp người dân kết nối trực tiếp với lực lượng CSGT để được hỗ trợ kịp thời trong các tình huống phát sinh, góp phần bảo đảm an toàn và giảm thiểu thiệt hại khi có sự cố giao thông xảy ra.

Người giao trứng ngh/èo bị ng/ã giữa đường nhưng không ai giúp đỡ, bất ngờ một cô gái đi xe sang vội vàng bước xuống rồi qu/ỳ sụ/p xuống trước mặt ông…

Giữa trưa nắng gắt, từng dòng xe hối hả lướt qua con phố đông đúc. Trên vỉa hè nham nhở ổ gà, một ông lão lưng còng, áo sờn vai, loạng choạng cố giữ giỏ trứng treo ở ghi-đông xe đạp. Bất ngờ, bánh xe trước vấp phải cục gạch lăn lóc giữa đường. Ông ngã sõng soài. Giỏ trứng rơi xuống, vỡ tan loang lổ trắng đỏ giữa mặt đường như vệt máu. Người qua đường lướt qua, ngoảnh đầu nhìn rồi lại đi.

Bỗng, một chiếc ô tô sang trọng thắng gấp. Cô gái mặc vest đen, váy công sở chỉnh tề, khuôn mặt sắc sảo bước xuống. Không nói một lời, cô quỳ sụp xuống giữa phố, trước mặt ông lão đầy trầy xước…

Ông lão tên là Mười. Hơn 70 tuổi, ông sống một mình trong căn nhà tôn nhỏ ở ven sông. Vợ mất sớm, con trai duy nhất tha hương biệt tích sau lần cãi nhau gay gắt, ông đành tự nuôi thân bằng nghề giao trứng cho các tiệm tạp hóa.

Mỗi sáng, ông lão đạp xe từ lúc trời chưa sáng hẳn. Trong chiếc giỏ mây cũ, ông xếp từng vỉ trứng mà bà Sáu ở chợ gửi bán. Có hôm, người ta trả công ông mấy chục ngàn. Có hôm chẳng có gì, chỉ “cám ơn nghen chú Mười”. Nhưng ông chẳng than. Vì như ông vẫn hay nói: “Miễn có việc làm, đỡ suy nghĩ.”

Hôm đó, trời nóng như đổ lửa. Ông Mười vừa giao trứng cho tiệm cuối thì bánh xe bị xì hơi. Ông đành dắt bộ quay về, tay vẫn giữ chặt giỏ trứng còn lại mà bà Sáu dặn nhớ mang về cho người đặt hàng ở hẻm bên kia.

Đi giữa dòng xe như mắc cửi, ông vừa thở vừa nhìn đường. Chỉ một khoảnh khắc không để ý, bánh xe vấp phải cục gạch to. Mất thăng bằng, ông ngã nhào ra đường. Giỏ trứng theo quán tính rơi xuống, đập vào mặt đường, vỡ tung tóe.

Ông Mười ôm lấy đầu gối rướm máu, tay run run định nhặt mảnh trứng vỡ, miệng lẩm bẩm “Tiếc quá… bà Sáu sẽ trách mình…”. Người đi đường lướt qua, có người nhìn rồi ngoảnh mặt đi. Có tiếng cười khúc khích từ đám học sinh đứng gần:
– “Trời ơi, làm như bày trò khóc ăn vạ!”
– “Có mấy chục quả trứng mà làm dữ…”

Giữa lúc đó, chiếc ô tô màu đen bóng loáng thắng gấp ngay sát lề. Cửa xe mở ra, một cô gái trẻ bước xuống. Cô mặc vest công sở, tóc búi gọn, khuôn mặt nghiêm nghị và sắc lạnh. Không ai đoán được hành động tiếp theo của cô.

Không chần chừ, cô bước tới, quỳ xuống ngay bên ông Mười, tay đỡ lấy ông dậy:
– “Ông có sao không ạ? Đầu gối bị chảy máu rồi, để con lấy khăn lau…”

Người xung quanh bắt đầu xì xào:
– “Ủa, ai vậy ta? Giống mặt trên tivi lắm nghen!”
– “Trời, con nhỏ này giàu mà… sao lại quỳ xuống với ông già đó?”

Nhưng cô gái không để ý. Tay cô lau nhẹ máu trên đầu gối ông Mười bằng khăn tay trắng. Cô mở cốp xe, lấy ra chai nước suối, rửa sơ vết thương. Giọng cô dịu lại:
– “Ông đừng lo. Trứng vỡ bao nhiêu, con đền lại hết. Để con đưa ông tới trạm y tế nhé.”

Ông Mười rưng rưng, lắp bắp:
– “Cô ơi… cô tên gì để… ông nhớ… sau này cảm ơn…”

Cô gái khựng lại vài giây. Một thoáng bối rối vụt qua ánh mắt:
– “Ông… không nhớ con sao?”

Ông Mười ngơ ngác nhìn cô. Gương mặt ấy… có nét gì đó thân quen. Đôi mắt ấy, dù đã sắc sảo và trang điểm kỹ, vẫn có gì đó giống…

Nhưng ông Mười không nhớ được. Ký ức của người già như mặt kính mờ hơi sương. Có những gương mặt từng thân quen, từng gần gũi, cũng dần trôi khỏi trí nhớ như cát trôi theo nước.

Cô gái khẽ cúi đầu:
– “Không sao đâu, con đưa ông đi băng bó trước đã.”

Trong trạm y tế phường, ông Mười được băng bó cẩn thận. Cô gái tự tay mua băng, thuốc đỏ, rồi còn ghé nhà bà Sáu trả lại số trứng đã hỏng. Cô dúi vào tay ông một chiếc phong bì dày, khẽ nói:
– “Con thay ông trả số tiền đó. Coi như hôm nay ông giúp con… chuộc một điều cũ…”

Ông Mười không hiểu. Nhưng lòng ông ấm lại, như thể vừa được ai thắp một ánh đèn trong căn nhà nhỏ âm u.

Chiều hôm đó, ông Mười được cô gái đưa về tận nhà. Trên suốt đoạn đường về, ông lão cứ chốc chốc lại nhìn sang người con gái lái xe bên cạnh, cố lục lại trong trí nhớ hình ảnh nào đó tương đồng, nhưng không thể.

Căn nhà của ông nằm lọt thỏm giữa một khu ổ chuột bên bờ kênh. Những mái tôn cũ kỹ chắp vá, con đường đất lầy lội mùa mưa và bụi đỏ mùa nắng. Cô gái bước xuống xe, lặng người một chút khi nhìn xung quanh. Một mảng ký ức đã từng vùi chôn nay bất chợt trỗi dậy.

Ông Mười quay lại, nhìn cô ái ngại:
– “Cảm ơn cô nhiều lắm… chứ ông cũng không có gì để đáp lại… Cô tên gì, cho ông biết đi?”

Cô gái mỉm cười buồn, rồi cúi đầu nói nhỏ:
– “Con tên là Vy… Vy đây ông…”

Ông Mười khựng lại. Đôi mày ông chau lại, lặp đi lặp lại trong đầu cái tên ấy như một giai điệu đã từng quen thuộc: “Vy… Vy…”

Bất chợt, ông ngồi phịch xuống ghế tre trước cửa nhà. Đôi mắt trũng sâu bỗng nhòe đi.
– “Vy… không thể nào… Vy là… Vy con của thằng Đạt?”

Cô gái gật đầu.
– “Dạ… Con là con gái của ba Đạt… cũng là cháu nội của ông.”

Câu nói ấy như một nhát dao xoáy vào ký ức đã mờ nhạt của ông Mười. Ông run run, tay bấu lấy thành ghế.
– “Vậy… vậy cha con giờ ở đâu rồi?”

Cô Vy im lặng. Một lúc sau, cô nói:
– “Ba con mất rồi. Năm con học lớp 9, ba bệnh, không có tiền chữa, nên… mất trong đau đớn.”

Ông Mười bàng hoàng. Nỗi đau cũ ùa về – lần cuối cùng ông và con trai gặp nhau là một cuộc cãi vã nảy lửa. Đạt bỏ nhà đi, mang theo đứa con gái bé tí khi ấy mới 4 tuổi. Ông Mười đã cố tìm, nhưng không có tin tức. Vài năm sau, ông mặc định Đạt không còn coi ông là cha nữa.

Bây giờ, trước mặt ông là cô bé năm xưa – nay đã là một phụ nữ thành đạt, xinh đẹp, mạnh mẽ.

– “Con xin lỗi vì đã không tìm ông sớm hơn. Sau khi ba mất, mẹ con bỏ đi. Con sống nhờ nhà người quen, đi làm thêm từ năm 16 tuổi. Có lúc con ghét ông, con nghĩ nếu ông không đuổi ba đi, có khi ba con không chết sớm vậy đâu.”

Giọng cô nghèn nghẹn, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

– “Nhưng sau này, con lớn rồi, con hiểu… Không ai đúng hoàn toàn. Có lẽ ba con cũng sai. Con tìm lại quê cũ, hỏi mãi mới biết ông vẫn sống ở đây… và hôm nay… khi thấy ông ngã giữa đường, lòng con như nghẹn lại.”

Ông Mười rưng rưng, tay ông run run nắm lấy tay cô:
– “Ông… sai rồi… Ông cố chấp, ông thương con mà không biết cách giữ… Trời ơi… Vy ơi…”

Ông bật khóc. Tiếng khóc của một người cha từng nghĩ mình đã mất tất cả, nay bỗng được trả lại một điều quý giá hơn cả tiền bạc: người thân.

Cô Vy ngồi xuống bên ông, lần đầu tiên sau nhiều năm, hai ông cháu cùng ngồi bên nhau trong một buổi chiều tắt nắng, không ai nói thêm gì, chỉ có gió thổi khe khẽ và tiếng lòng dội lại từ năm tháng cũ.

Một tuần sau, ông Mười không còn phải đi giao trứng nữa. Cô Vy ngỏ ý đón ông về sống chung trong căn nhà nhỏ cô mua ở quận ven. Ông lắc đầu:
– “Ông quen sống ở đây rồi. Nhưng mỗi cuối tuần, con cứ ghé chơi với ông. Vậy là đủ vui rồi.”

Cô Vy đồng ý. Mỗi cuối tuần, chiếc ô tô đen lại ghé con hẻm cũ. Cô gái trẻ bước xuống, mang theo ít bánh trái, thức ăn, và cả những tấm hình xưa cô tìm được của ba mình – con trai ông Mười.

Một ngày nọ, khi trời vào đông, ông Mười đưa cho cô Vy một tấm ảnh cũ, bạc màu. Trong ảnh là một bé gái ngồi trên vai một người đàn ông trẻ, cả hai đang cười rất tươi bên một rặng hoa giấy đỏ rực.

– “Con bé này là… Vy đó sao?” – ông cười khẽ.

Vy nhìn tấm ảnh, mắt cô đỏ hoe, nhưng môi lại nở nụ cười:
– “Dạ… con nghĩ ký ức không thể mất, chỉ là chúng ta chưa đủ can đảm để nhìn lại.”

Chiếc giỏ trứng vỡ ngày hôm đó hóa ra lại là điểm bắt đầu cho một hành trình hàn gắn. Có những điều không thể thay đổi – như quá khứ, mất mát, hay thời gian. Nhưng cũng có những điều có thể bắt đầu lại – như tình thân, niềm tin, và sự tha thứ.

Và giữa dòng đời hối hả ấy, người ta vẫn có thể dừng lại, cúi xuống… không phải vì trứng vỡ, mà vì có một tấm lòng cần được chắp nối.

Cầu xin các mẹ đừng mua xúc xích ăn liền cho con nữa! Cứ ăn kiểu này không daythi sớm với UT mới lạ!

Xúc xích bẩn, xúc xích nhiễm có ấu trùng, dòi bọ được phát hiện khiến người tiêu dùng giật mình bởi mức độ an toàn của thực phẩm mà bấy lâu nay vẫn tin dùng.

Xúc xích luôn được coi là món ăn nhanh, tiện dụng, an toàn và đặc biệt bổ mà rẻ nên loại thực phẩm này luôn được ưa chuộng và phổ biến ở khắp mọi nơi. Tuy nhiên thời gian gần đây, người sử dụng bàng hoàng khi phát hiện ra những sản phẩm xúc xích mất an toàn vệ sinh thực phẩm như xuất hiện dòi bọ trong xúc xích còn hạn sử dụng…

Xúc xích có ấu trùng

xuc xich, xuc xich ban, xuc xich co au trung, xuc xich co doi bo, che bien xuc xich, phu gia doc trong xuc xich

Bức ảnh xuất hiện trên mạng được công đồng chia sẻ, truyền tay nhau về chiếc xúc xích sau khi  cắt ra ăn có vật thể lạ nghi ấu trùng. Hình ảnh còn cho thấy rõ ràng chiếc xúc xích còn trong thời hạn sử dụng nhưng lại có ‘ấu trùng’.

Những tưởng đồ chế biến sẵn đạt tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm, quy trình chế biến khép kín được kiểm định nghiêm ngặt sẽ không có trường hợp đáng tiếc xảy ra. Nhưng người tiêu dùng đâu được biết rõ nguồn gốc cũng như cơ sở sản xuất này có đạt tiêu chuẩn không? Quy trình cũng như nguyên liêu, quá trình xuất kho… có đựơc kiểm duyệt bởi cơ quan chức năng nào? để đem đến những sản phẩm đảm bảo cho sức khỏe người tiêu dùng.

Xúc xích ‘dòi bọ’?

xuc xich, xuc xich ban, xuc xich co au trung, xuc xich co doi bo, che bien xuc xich, phu gia doc trong xuc xich

Xúc xích có dòi bọ được phát hiện của công ty cổ phần (CP) Jupiter Foods Việt Nam (tỉnh Bình Dương), theo khiếu nạn của ông Thi Văn Tài, chủ Doanh nghiệp tư nhân (DNTN) Vạn Kim (TP. Biên Hòa), là đại lý của Công ty CP Jupiter Foods Việt Nam, sản phẩm Soyumm tuy chưa hết hạn sử dụng nhưng nhiều hộp xúc xích đã xuất hiện dòi bọ, nấm mốc và chảy nước!

Quan sát bằng mắt thường có thể dễ dàng nhận thấy từng cây xúc xích trong hộp vẫn còn nguyên bao bì, đựng trong hộp kín vẫn, hạn sử dụng vẫn còn nhưng cả chục con dòi và vỏ nhộng, bên cạnh đó nhiều hộp lên mốc đen, ướt nước.

Ngay sau khi bị khách hàng phản ánh ông Tài đã thu hồi toàn bộ số hàng và gửi yêu cầu tới công ty Jupiter Foods Việt Nam. Thừa nhận điều này, từ phía nhà sản xuất đã nhận lô hàng và xin lỗi người tiêu dùng.

Cập nhật giá vàng sáng 19.6: Liên tục sụt giảm, tiềm ẩn nguy cơ

Cập nhật giá vàng sáng 19.6: Vàng thế giới tiếp tục sụt giảm. Trong nước chênh lệch mua vào – bán ra quá cao, tiềm ẩn nguy cơ thua lỗ với người mua.