“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để gọi công an, nhưng khi nhìn vào ánh mắt hoảng loạn của cô ấy, tôi lại chỉ thở dài… Có lẽ, lòng tốt đôi khi là một canh bạc.”
Bà Hồng năm nay gần 50 tuổi, là chủ một cửa hàng thời trang nữ cao cấp ở quận trung tâm. Chồng mất sớm, con gái du học nước ngoài, bà sống một mình trong căn nhà ba tầng khang trang. Dù cuộc sống khá giả, bà Hồng luôn sống giản dị, thương người. Từ ngày một bên chân bị tai nạn nhẹ, bà thuê giúp việc để hỗ trợ việc nhà.
Một ngày đầu tháng Tư, bà nhận hồ sơ của một cô gái tên Trang, quê ở Quảng Ngãi, mới 21 tuổi. Trang gầy, da ngăm đen, giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt luôn nhìn xuống. Trong đơn xin việc, Trang khai mồ côi mẹ từ nhỏ, ba bệnh nặng nằm một chỗ. Nhìn tấm ảnh thẻ cũ kỹ kẹp trên hồ sơ, bà Hồng mủi lòng, quyết định nhận cô về làm.
Ban đầu, Trang làm việc rất chăm chỉ: dậy sớm, nấu ăn, dọn dẹp sạch sẽ, không bao giờ nói nhiều. Bà Hồng thậm chí cảm thấy may mắn vì tìm được một người giúp việc như Trang.
Cho đến một buổi chiều nọ…
Bà Hồng đi làm về sớm vì bị đau đầu, định lên phòng nằm nghỉ. Khi vừa lên đến cầu thang tầng hai, bà sững người thấy cửa phòng mình hé mở. Trong phòng, Trang đang đứng trước tủ, tay run run cầm ra xấp tiền từ hộc ngăn kéo.
Tiếng bước chân khiến Trang giật mình quay lại. Xấp tiền rơi xuống đất.
Không ai nói gì trong vài giây. Không khí đặc quánh.
Bà Hồng bước vào phòng, ánh mắt nghiêm khắc:
— Em đang làm gì vậy?
Trang quỳ sụp xuống, nước mắt trào ra:
— Em xin lỗi… em biết sai rồi… Em không định lấy đâu… nhưng… nhưng ba em cần tiền mổ gấp… em đã vay khắp nơi… em không biết phải làm sao…
Cô vừa nói vừa nức nở, tay bấu lấy váy như muốn xé toạc nỗi nhục nhã của mình.
Bà Hồng nhìn cô gái trước mặt. Trong bà, cảm xúc lẫn lộn: giận dữ, thất vọng, thương xót. Trước giờ, bà ghét nhất là dối trá và trộm cắp. Nhưng hôm nay, trong ánh mắt ấy, bà không thấy sự gian xảo—chỉ thấy tuyệt vọng.
Bà không gọi công an. Cũng không lớn tiếng.
— Đứng dậy đi. Dọn đồ rồi về quê lo cho ba em. Còn tiền… tôi sẽ cho mượn. Nhưng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.
Trang chết lặng. Cô ngẩng đầu, ánh mắt sưng đỏ ngấn nước:
— Em… em không xứng đáng… em sai rồi, em không dám nhận đâu…
— Cầm lấy. Nếu em biết xấu hổ, thì sau này sống sao cho đàng hoàng là được.
Trang gật đầu, khóc không thành tiếng. Hôm đó cô lặng lẽ rời đi, mang theo số tiền 20 triệu cùng một nỗi day dứt khôn nguôi.
Bà Hồng không kể chuyện này với ai. Một phần vì ngại, phần khác… có lẽ vì bà vẫn tin một phần nhỏ trong người giúp việc ấy còn lương thiện.
Sau đó, bà thuê người khác. Cuộc sống lại quay về guồng cũ. Câu chuyện cũ dần bị lãng quên.
Cho đến bảy năm sau…
Một chiều thứ bảy, khi bà đang dọn lại đống giấy tờ cũ, chuông cửa reo. Một cô gái mặc váy công sở gọn gàng, dáng người cao, tóc cột gọn gàng, nở nụ cười nhẹ:
— Chào cô… Cô còn nhớ cháu không ạ?
Bà Hồng nheo mắt nhìn. Tim khẽ rung lên.
— Trang?
Trang đứng trước cửa, dáng vẻ đã khác xa so với cô gái run rẩy năm xưa. Gương mặt cô sáng sủa, ánh mắt tự tin nhưng vẫn giữ nét hiền lành. Bà Hồng bước ra, vừa ngạc nhiên vừa xúc động.
— Trời ơi… Là cháu thật à?
— Vâng, cháu là Trang đây ạ. Cháu… đã về rồi.
Hai người ngồi lại ở phòng khách. Trang rót trà cho bà Hồng, đôi tay vẫn giữ nét rụt rè quen thuộc. Nhưng giọng nói đã chững chạc hơn rất nhiều.
— Cháu có biết… sau ngày cháu đi, cô đã nghĩ mãi. Không biết mình làm đúng hay sai…
Trang cúi đầu, mắt rưng rưng:
— Cô đã quá tốt với cháu. Lúc đó cháu chỉ là một đứa quê mùa, dốt nát, bất lực. Nếu không có cô… có lẽ cháu đã không còn đứng ở đây nữa.
Cô móc trong túi xách ra một phong bì dày, đặt lên bàn.
— Cháu trả lại số tiền năm đó, cả gốc lẫn lãi. Cháu chưa từng quên.
Bà Hồng lắc đầu:
— Cô không cần tiền. Cô chỉ muốn biết… sau bảy năm đó, cháu sống thế nào?
Trang kể.
Sau khi rời khỏi nhà bà Hồng, cô về quê với ba. Nhờ số tiền đó, ba cô được phẫu thuật kịp thời và dần hồi phục. Nhìn ba dần đi lại được, cô mới cảm thấy có thể thở nổi.
Rồi cô vào Sài Gòn, vừa làm phục vụ quán ăn, vừa học bổ túc ban đêm. Sau hai năm, cô thi đậu vào một trường cao đẳng kế toán. Thời gian đó là chuỗi ngày khốn khó, có lúc phải ăn mì gói sống, ngủ trên ghế gấp, nhưng trong đầu cô luôn hiện lên câu nói của bà Hồng: “Nếu biết xấu hổ, thì sau này sống sao cho đàng hoàng là được.”
Câu nói đó, với Trang, như một chiếc kim chỉ nam.
Ra trường, cô làm kế toán cho một công ty nhỏ, rồi sau đó chuyển lên vị trí trưởng nhóm. Năm ngoái, cô được nhận vào một công ty logistics lớn. Giờ đây, tuy không giàu có, nhưng cô đủ sống, và hơn hết, cô thấy mình xứng đáng với cuộc đời mới.
— Cháu trở lại… không chỉ để trả tiền, mà còn để nói lời cảm ơn. Cả đời cháu mang ơn cô. Cô là người đầu tiên không đánh cháu, không đuổi cháu ra đường, dù biết cháu là kẻ ăn trộm.
Bà Hồng nghẹn lời. Bà nắm lấy tay Trang, cảm nhận hơi ấm chân thành từ người con gái mà bảy năm trước bà từng đặt niềm tin.
— Cô mừng cho cháu… rất mừng.
Trang rút thêm từ túi một chiếc hộp nhỏ, bằng nhung.
— Đây là món quà cháu dành tặng cô. Không lớn, nhưng cháu tự tay chọn.
Bên trong là một chiếc vòng tay bạc, khắc dòng chữ:
“Lòng tốt sẽ không bao giờ lạc lối.”
Bà Hồng không kìm được nước mắt. Trong đời, bà đã từng cho đi rất nhiều. Nhưng đây là lần hiếm hoi, bà thấy điều mình cho đi… quay trở lại, đẹp đẽ và nguyên vẹn.
Hôm đó, Trang ở lại ăn cơm. Cô kể nhiều chuyện về công việc, bạn bè, cuộc sống hiện tại. Bà Hồng lắng nghe như một người mẹ lâu ngày gặp lại con.
Trước khi rời đi, Trang cúi chào thật sâu:
— Cô ơi… Nếu một ngày nào đó, cô cần người chăm sóc hay giúp đỡ… xin hãy gọi cho cháu. Lần này, cháu sẽ không để cô thất vọng nữa.
Bà Hồng gật đầu, vỗ nhẹ lên vai cô:
— Cô tin cháu. Lúc trước đã tin, giờ còn tin hơn.
Cánh cổng đóng lại sau lưng Trang. Nhưng trong lòng bà Hồng, có một điều gì đó vừa mở ra—rộng rãi, ấm áp như ánh nắng sau cơn mưa.
Lòng tốt có thể không được đền đáp ngay lập tức, nhưng đôi khi, chính lòng vị tha trong khoảnh khắc con người dễ tổn thương nhất lại có thể thay đổi cả cuộc đời họ.
Tha thứ không phải là sự yếu đuối—mà là sức mạnh sâu thẳm nhất của tình người.