Biển chiều Vịnh Hạ Long hôm ấy đẹp đến nao lòng, như thể cả vũ trụ đang hòa cùng hơi thở nhẹ nhàng của sóng, của gió, của những mạch sống đang trôi trên mặt nước xanh thẳm. Trời trong vắt như một tấm kính thủy tinh khổng lồ, để mặc ánh nắng vàng rót tràn xuống mặt vịnh, lung linh như rắc mật ong lên từng con sóng lăn tăn. Không khí lãng đãng, phảng phất mùi mặn của muối biển hòa quyện cùng hương nắng mới. Những hòn đảo đá vôi nhấp nhô như lưng khủng long ngủ yên, cổ tích hiện ra ngay trước mắt. Đó là khung cảnh trong mơ — và cũng là lần cuối cùng cả gia đình anh Hải còn được bên nhau trọn vẹn.
Du thuyền rẽ sóng băng băng tiến vào lòng vịnh, để lại phía sau là vệt nước bạc lấp lánh. Trên boong thuyền, gia đình ông bà Nam ríu rít tiếng nói cười. Chuyến đi này được chuẩn bị từ nhiều tháng trước, như một món quà tri ân cuộc sống mà ông bà muốn dành tặng cho cả gia đình – tám người, tám mảnh ghép yêu thương của một đại gia đình ấm cúng. Cụ ông Nam, mái tóc bạc trắng nhưng dáng người vẫn khỏe khoắn, tựa vai vào cụ bà – người phụ nữ hiền hậu với nụ cười nhân hậu luôn thường trực trên môi. Họ nhìn lũ cháu nội ngoại chơi đùa mà ánh mắt như ánh lên cả một đời viên mãn.
Ở giữa boong, Hải – người con trai trưởng, cao lớn và trầm tĩnh, đang chỉnh lại khăn quàng cổ cho mẹ. Gương mặt anh rám nắng, nét điềm đạm hiện rõ trên vầng trán cao, dáng người rắn rỏi như một thân cây gỗ lim đã trải qua bao gió sương. Hải là người ít nói nhưng sống tình cảm, luôn là người gánh vác những điều nặng nhọc nhất trong gia đình mà không một lời than vãn. Bên cạnh anh là Quỳnh – người con gái đã gắn bó gần ba năm, mảnh mai mà kiên cường, mang vẻ đẹp nhẹ nhàng như cánh sen sớm. Họ vừa đính hôn cách đây vài tháng và dự định sau chuyến đi này sẽ bắt đầu cuộc sống mới bằng một lễ cưới ấm cúng nơi quê nhà. Trong mắt Hải, Quỳnh không chỉ là người yêu – cô là định mệnh, là người sẽ cùng anh xây đắp một mái ấm, những đứa trẻ có đôi mắt biết cười, tiếng nói rộn ràng vang trong gian bếp nhỏ.
Lan – em gái út của Hải – đang tung tăng chạy nhảy khắp nơi như chú chim sẻ nhỏ, chiếc mũ rộng vành đội lệch trông thật đáng yêu. Cô bé chỉ mới mười sáu nhưng tràn đầy sức sống, đôi mắt long lanh như hút hết cả trời mây vịnh biển. Hai em gái còn lại, Thu và Hương, nắm tay nhau cười khúc khích khi ngắm những tảng đá kỳ lạ trồi lên từ mặt nước. Họ tranh nhau gọi tên những hòn đảo có hình thù độc đáo: nào là Hòn Trống Mái, nào là Đầu Người, nào là Lưỡi Rồng…
Không khí chan hòa yêu thương, không một ai nghĩ rằng tất cả chỉ là khoảng lặng bình yên trước cơn bão.
Ở mạn tàu, Hải lặng lẽ khoác áo khoác mỏng lên cho Quỳnh rồi vòng tay ôm nhẹ cô từ phía sau. “Em thấy không?” – anh khẽ nói bên tai cô – “Chúng ta đang ở nơi đẹp nhất đất nước, với những người mình yêu thương nhất. Anh ước gì thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này.”
Quỳnh không nói, chỉ mỉm cười – nụ cười mỏng manh như tia nắng vừa chạm xuống má nước. Trong tim cô, cũng đang đầy ắp niềm hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên cô chính thức hòa vào đại gia đình của Hải, lần đầu tiên thấy mình là một phần trong cái vòng tay ấm áp ấy. Dù là dâu tương lai, Quỳnh không hề thấy khoảng cách – vì chính sự chân thành của từng người trong gia đình đã khiến cô cảm nhận rõ ràng: mình thuộc về nơi đây.
Xa xa, tiếng còi tàu của chiếc du thuyền khác vọng lại, hòa cùng tiếng hải âu lượn lờ trên cao. Một ngày lý tưởng – như thể biển trời đã gửi gắm món quà đặc biệt dành riêng cho họ.
Nhưng ngay tại thời điểm tưởng chừng đẹp đẽ nhất, chính là lúc định mệnh bắt đầu khẽ rung lên những dây tơ mỏng manh…
Gió đổi chiều.
Thoạt đầu chỉ là một làn hơi nhẹ thổi ngang qua mặt nước, khiến mặt vịnh lăn tăn gợn. Rồi chẳng hiểu từ khi nào, bầu trời đang xanh trong bỗng nhuốm dần sắc xám. Những vệt mây xám xịt bắt đầu tụ lại, cuộn lên từng lớp như vải màn bị vò nhàu. Mặt trời vẫn còn đó, nhưng ánh sáng giờ đây không còn rực rỡ, mà lặng lẽ như chiếc đèn đang dần cạn dầu.
“Có bão à?” – ông Nam nhìn lên bầu trời, ánh mắt trầm ngâm.
Thuyền trưởng trên cabin vội điều chỉnh hướng đi, ra hiệu cho thủy thủ đoàn chú ý. Tiếng bộ đàm vang lên lách cách, loáng thoáng những lời trao đổi gấp gáp. Sóng bắt đầu vỗ mạnh vào mạn tàu. Con thuyền không còn lướt êm như ban nãy mà khẽ chao nghiêng theo nhịp.
Hải cảm nhận rõ không khí thay đổi. Anh đứng thẳng dậy, mắt nhìn ra xa xăm, nỗi lo thoáng qua đáy mắt. Anh chưa từng thấy bầu trời Hạ Long mang dáng vẻ này – như một chiếc lồng lớn đang từ từ khép lại, nhốt tất cả trong một vở kịch mà không ai biết đoạn kết.
Tiếng sấm vang lên, cuộn qua những dãy núi đá như gầm thét. Gió bỗng nhiên rít mạnh, cuốn tung tóc tai, váy áo. Những đứa trẻ vốn đang cười đùa bắt đầu bám chặt lấy người lớn, ánh mắt hoảng hốt.
“Chúng ta quay lại đi!” – Hải gọi lớn về phía thuyền trưởng.
Nhưng mọi thứ lúc ấy đã quá muộn. Cơn giông từ biển Đông như một con mãnh thú lao tới. Những đợt sóng cao hàng mét bắt đầu nổi lên. Du thuyền chao đảo dữ dội, như chiếc lá giữa dòng xoáy khổng lồ. Tiếng la hét vang lên chói lói khi một đợt sóng ập thẳng vào mạn phải, làm con thuyền nghiêng hẳn một bên.
“Bám vào! Tất cả bám vào lan can!” – tiếng ai đó hét lên giữa hỗn loạn.
Lan – cô em gái nhỏ – trượt chân, suýt bị hất văng khỏi boong nếu không được Hải lao tới kịp, ôm chặt lấy. Thu và Hương ôm lấy nhau, run rẩy. Ông bà Nam được một thủy thủ đỡ vào trong khoang nhưng nước đã tràn vào lối đi. Con thuyền không còn kiểm soát được nữa. Một cơn gió lốc xoáy, gào rú như thú dữ, quất mạnh từ phía sau.
Rồi điều không ai ngờ tới cũng đến.
Một tiếng rạn kinh hoàng vang lên – như thể thân tàu bị bẻ đôi. Toàn bộ chiếc du thuyền nghiêng hẳn, lật nghiêng trong tiếng hét kinh hoàng của hàng chục con người. Người bị hất văng, người bám trụ, nhưng cuối cùng – không ai thoát khỏi định mệnh: họ đều bị cuốn xuống biển nước đen ngòm.
Khoảnh khắc ấy, Hải không còn biết mình đang ở đâu. Tất cả trở nên mờ nhòe – tiếng gọi tên nhau, tiếng nước ào ạt, tiếng sóng gió gào thét. Trong cơn hỗn loạn, Hải cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước, tay quờ quạng. Anh thấy một cánh tay – là của Lan – và kéo em lên. Rồi đến Hương, rồi Thu. Quỳnh đâu? Mẹ đâu? Bố đâu?
“Anh Hải ơi… cứu em… em không thở được nữa rồi…” – tiếng gọi như từ cõi chết vọng lên giữa muôn trùng sóng dữ.
Hải gào lên, bơi về phía âm thanh. Anh thấy Quỳnh đang vật lộn, bàn tay yếu ớt giơ lên giữa nước đen. Anh vươn tay ra – chỉ một chút nữa thôi… Nhưng một cơn sóng khác ập đến, mạnh và dữ dội hơn tất cả. Nó cuốn Quỳnh đi xa khỏi tầm với, nuốt chửng cả lời gọi, cả hơi thở cuối cùng của người con gái anh yêu.
“KHÔÔÔÔÔNG!”
Tiếng gào thét của Hải rách toạc màn đêm.
Anh cứu được người – vài hành khách, vài người thân. Nhưng khi đếm lại… tám người trong gia đình anh… từng người… từng người… đã vĩnh viễn bị biển cả giữ lại.
Chỉ trong một buổi chiều.
Một gia đình hạnh phúc – hóa thành những mảnh vỡ đau thương.