Home Blog

Bắt khẩn cấp người đàn ông đ-ạp ngã nữ xe ôm trên đường ở Bình Dương, đọc bản tường trình, không ch;ấp nh;ận được

Chỉ vì mâu thuẫn nhỏ khi tham gia giao thông, người đàn ông ở Bình Dương đã đạp ngã nữ tài xế xe ôm công nghệ giữa đường khiến dư luận phẫn nộ.

Tối nay (18/6), Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Bình Dương đã ra lệnh bắt giữ người trong trường hợp khẩn cấp đối với Nguyễn Trọng Long (SN 1987, ngụ Bình Phước, tạm trú TP Thủ Dầu Một, Bình Dương) để điều tra về hành vi “gây rối trật tự công cộng”.

Long chính là người đạp ngã chị L.T.C.L (SN 1999, tài xế xe ôm công nghệ) trên đường Lê Hồng Phong (phường Phú Lợi) vào sáng 17/6 gây phẫn nộ dư luận.

bat giu.jpg
Nguyễn Trọng Long tại cơ quan công an. Ảnh: X.A

Theo cơ quan điều tra, hành vi của Long có dấu hiệu phạm tội “gây rối trật tự công cộng”, theo Điều 318 Bộ luật hình sự. Do đó, cơ quan điều tra đã ra lệnh bắt khẩn cấp để tiếp tục điều tra, làm rõ vụ việc.

Trước đó, Công an phường Phú Lợi phối hợp với Phòng CSGT Công an tỉnh Bình Dương làm việc với Nguyễn Trọng Long. Người này thừa nhận hành vi vi phạm; nguyên nhân được cho là xích mích bằng lời nói trong lúc tham gia giao thông.

phan no.jpg
Hình ảnh Long đạp ngã nữ tài xế xe ôm công nghệ. Ảnh cắt từ clip

Như VietNamNet đã thông tin, vào khoảng hơn 10h sáng ngày 17/6, xe ô tô biển số tỉnh Bình Phước đang di chuyển trên đường Lê Hồng Phong, đoạn qua phường Phú Lợi thì dừng lại. Lúc này, một người đàn ông mở cửa bước xuống xe, bất ngờ nhảy lên đạp trúng người phụ nữ cầm lái xe ôm công nghệ chạy từ phía sau tới.

anh 1.jpg
Chiếc xe ô tô chở Long vào thời điểm đạp ngã nữ tài xế. Ảnh: X.A

Sau cú đạp mạnh, nữ tài xế cùng chiếc xe máy loạng choạng, té ngã trên vỉa hè. Người đàn ông sau đó tiếp tục có lời nói thách thức rồi lên xe ô tô rời đi trước sự phẫn nộ của người dân.

Toàn bộ diễn biến sự việc được camera an ninh của người dân ghi lại, cung cấp cho cơ quan công an để phục vụ xác minh, điều tra.

Nhiều cư dân mạng thắc mắc sao mấy nay không thấy Huấn Hoa Hồng đăng bài viết nào, giờ đã rõ lý do

Huấn “hoa hồng” bất ngờ được hàng loạt fanpage đồng loạt nhắc tên khiến mạng xã hội xôn xao, nhưng anh vẫn im lặng và chưa có phản hồi chính thức.

Trong vài ngày gần đây, cái tên Bùi Xuân Huấn, hay còn được biết đến với biệt danh Huấn “hoa hồng”, bất ngờ trở thành tâm điểm trên các nền tảng mạng xã hội. Nhiều fanpage lớn đồng loạt đăng tải thông tin về hiện tượng mạng một thời này với nội dung gần giống nhau, chủ yếu giới thiệu lại “tiểu sử” của Huấn và nhấn mạnh: “Từng nổi đình nổi đám, hiện chuyển hướng sang kinh doanh…”.

Huấn Hoa Hồng liên tục được nhắc tên trên MXH, chuyện gì đang xảy ra?- Ảnh 1.

Bùi Xuân Huấn (Huấn hoa hồng) liên tục được nhắc tên trên MXH (ảnh chụp màn hình)

Việc Bùi Xuân Huấn (Huấn hoa hồng) liên tục được nhắc tên khiến cộng đồng mạng không khỏi tò mò, đặt câu hỏi: Chuyện gì đang xảy ra với Huấn “hoa hồng”?

Dù liên tục bị réo tên trên mạng xã hội và thu hút sự chú ý từ cộng đồng mạng, cho đến thời điểm hiện tại, Huấn “hoa hồng” vẫn chưa đưa ra bất kỳ phát ngôn hay động thái chính thức nào liên quan đến làn sóng nhắc tên dày đặc những ngày qua.

Trang cá nhân của anh vẫn duy trì các hoạt động thường ngày, không có dấu hiệu cho thấy đang vướng vào lùm xùm hay sự cố nào nghiêm trọng.

Trên trang Facebook cá nhân có dấu tích xanh, cập nhật mới nhất của anh là buổi livestream diễn ra vào ngày 16/6. Huấn “hoa hồng” giới thiệu bộ sưu tập cây cảnh có giá trị “khủng” tại vườn nhà. Trong video, Huấn nhiệt tình mời mọi người ghé thăm, thưởng lãm các “siêu cây” quý hiếm mà anh sở hữu.

Điều này càng khiến dư luận thêm tò mò: liệu tất cả chỉ là “chiêu” truyền thông để trở lại đường đua mạng xã hội, hay là màn dọn đường cho một kế hoạch mới sắp được tung ra?

Huấn Hoa Hồng liên tục được nhắc tên trên MXH, chuyện gì đang xảy ra?- Ảnh 2.

Ngày 16/6 vừa qua, Huấn hoa hồng livestream cập nhật vườn cây cảnh giá trị của mình trên mạng xã hội

Buổi livestream thu hút hàng chục ngàn lượt xem và tương tác. Nhiều người tỏ ra bất ngờ trước khối tài sản mà Huấn đang nắm giữ, khen ngợi đẳng cấp “chơi cây” của anh. Tuy nhiên, cũng không ít người tỏ ra nghi ngờ về nguồn gốc khối tài sản này, đặt câu hỏi liệu đây có phải chiêu “làm truyền thông ngược” để đánh bóng tên tuổi?

Trước đó, Bùi Xuân Huấn (biệt danh Huấn Hoa Hồng ) sinh năm 1984 tại Yên Bái. Từ năm 2015 đến nay, Huấn Hoa Hồng được nhiều người biết đến bởi thường xuyên livestream, đăng clip khoe tiền, vàng, xe, sổ đỏ… và có nhiều phát ngôn “gây sốc”.

Huấn Hoa Hồng liên tục được nhắc tên trên MXH, chuyện gì đang xảy ra?- Ảnh 3.

Những hình ảnh ở vườn cây cảnh giá trị liên tục được anh chia sẻ lên mạng xã hội

Từ năm 2015 đến nay, Huấn Hoa Hồng được nhiều người biết đến là “giang hồ mạng”, thường xuyên livestream, đăng clip khoe tiền, vàng và có nhiều phát ngôn gây sốc.

Tuy nhiên, sau đó Huấn “hoa hồng” dần chuyển sang quảng cáo sản phẩm, dịch vụ và bán hàng online.

Bên cạnh đó, Bùi Xuân Huấn từng được biết đến là người đại diện pháp luật của Công ty Cổ phần Tập đoàn HL Group có địa chỉ tại khu đô thị Dương Nội, phường Dương Nội, quận Hà Đông, TP.Hà Nội. Công ty này có ngành nghề kinh doanh mua bán ô tô, mỹ phẩm, bất động sản.

Ngoài ra, Bùi Xuân Huấn còn là cổ đông góp vốn và làm đại diện pháp luật các doanh nghiệp như: Công ty cổ phần Dịch vụ 168, Chi nhánh Công ty Cổ phần Dịch vụ 168 – Nhà hàng Huấn Hoa Hồng. Bên cạnh đó, Huấn cũng là cổ đông tại Công ty Cổ phần dịch vụ FB châu Á.

Còn gì đ;au đ;ớn hơn: Cả hệ thống quản lý nhưng thuốc giả, sữa giả vẫn được bán ngay trong b;ệnh viện

Vấn nạn hàng giả, hàng nhái, thực phẩm bẩn là một trong những vấn đề nóng được đề cập trên hội trường Quốc hội trong phiên thảo luận về tình hình kinh tế – xã hội sáng 17/6.

Đại biểu Lê Hữu Trí (Khánh Hòa) cho rằng chúng ta đang phấn đấu xây dựng một xã hội văn minh, hạnh phúc nên phải nghiêm túc đấu tranh với các loại tội phạm, đặc biệt tội phạm liên quan hàng giả, hàng nhái.

Ông Trí đề nghị cần có khung pháp lý nghiêm minh để xử lý và công khai thông tin để người dân biết, tẩy chay hàng giả, hàng nhái, đặc biệt là thuốc giả, thực phẩm bẩn.

Cả hệ thống quản lý nhưng thuốc giả vẫn được bán ngay trong bệnh viện" - YouTube

Đại biểu Quốc hội Lê Hữu Trí (Ảnh: Hồng Phong).

“Chúng ta có cả một hệ thống pháp luật quản lý bao quát ở tất cả lĩnh vực, chúng ta có nhiều lực lượng quản lý xã hội từ biên giới, cửa khẩu, trong khu dân cư, nhưng hàng trăm tấn thuốc giả, thực phẩm chức năng giả, đồ ăn, thức uống giả được sản xuất, lưu hành, kinh doanh và được bán trong các nhà thuốc, cửa hàng kinh doanh hợp pháp và hiện diện ngay ở bệnh viện, trường học”, ông Trí nêu thực tế.

Vị đại biểu góp ý cần nhanh chóng thay đổi phương thức quản trị xã hội hiệu quả hơn, không để các loại tội phạm này có môi trường tồn tại và phát triển.

Bên cạnh đó, cần có một hành lang pháp lý để trừng phạt nghiêm minh các loại tội phạm liên quan hàng giả, hàng nhái.

“Cần có các cuộc thanh lọc, phát hiện và xử lý thật nghiêm minh đối với những cán bộ thực thi pháp luật đã bao che, dung túng cho tội phạm”, ông Trí nói.

Chung mối quan tâm, đại biểu Tô Văn Tám (Kon Tum) nêu thống kê năm 2023, các cơ quan chức năng đã phát hiện, xử lý hơn 52.000 vụ hàng giả, hàng nhái, hàng kém chất lượng… Năm 2024, số vụ bị phát hiện và xử lý là hơn 47.000.

Ông cũng cho biết 4 tháng đầu năm 2025, các đơn vị, địa phương đã bắt giữ và xử lý hơn 30.000 vụ vi phạm, thu nộp ngân sách Nhà nước hơn 4.892 tỷ đồng, khởi tố hình sự 1.450 vụ với hơn 2.100 đối tượng.

Cả hệ thống quản lý nhưng thuốc giả vẫn được bán ngay trong bệnh viện" - YouTube

Đại biểu Quốc hội Tô Văn Tám (Ảnh: Phạm Thắng).

“Tình hình cho thấy sản xuất buôn bán hàng giả, hàng nhái, gian lận thương mại, buôn lậu diễn biến phức tạp bất chấp nỗ lực của các cơ quan chức năng”, ông Tám nhận định.

Theo vị đại biểu, hàng giả, hàng nhái không chỉ gây thiệt hại kinh tế, đe dọa sức khỏe, tính mạng của người dân, làm suy giảm uy tín thương hiệu của các doanh nghiệp chân chính, giảm niềm tin của người dân đối với hàng hóa trong nước, mà còn cản trở sự phát triển của nền kinh tế, gây thất thu ngân sách Nhà nước, gây bất ổn xã hội và môi trường đầu tư.

“Hơn nửa triệu sản phẩm hàng giả tồn tại gần 5 năm trên thị trường như thực phẩm giả, thuốc giả, mỹ phẩm giả… cho thấy thủ đoạn các đối tượng sản xuất buôn bán hàng giả rất tinh vi và phức tạp”, ông Tám nêu quan điểm.

Đặc biệt, việc đường dây sản xuất, buôn bán hàng trăm tấn thực phẩm chức năng giả liên quan đến cán bộ cao cấp của bộ chuyên ngành bị Bộ Công an khởi tố và một số vụ khác, cho thấy có sự tiếp tay của một số cán bộ thoái hóa về đạo đức, lối sống.

Ngoài ra, ông Tám còn nhắc đến hiện tượng hàng giả tràn lan trên mạng xã hội với sự quảng bá của một số người có tầm ảnh hưởng, người nổi tiếng với những lời quảng cáo “nổ vang”, khiến người tiêu dùng dù thông thái mấy cũng khó phân biệt.

Trước thực tế việc quản lý sản xuất, buôn bán hàng hóa, quản lý an toàn thực phẩm đã được giao cho các cơ quan chức năng từ Trung ương đến địa phương, nhưng diễn biến của hàng giả vẫn diễn biến phức tạp, vị đại biểu đề nghị Chính phủ tăng cường kiểm tra, rà soát quá trình tổ chức thực hiện chức năng, nhiệm vụ của các cơ quan chức năng.

“Cần xem thử tính thống nhất trong quản lý như thế nào, có tình trạng nhiều đầu mối quản lý kiểm soát nhưng phản ứng chậm, có sự chồng chéo trong quản lý hay có lỗ hổng nào để chấn chỉnh và xử lý”, ông Tám góp ý.

Nhận định hàng giả, gian lận thương mại có thể coi là một quốc nạn bởi nó gây ra hệ lụy xã hội và đạo đức rất nặng nề, thậm chí có sự móc ngoặc của một số cán bộ công quyền, đại biểu tỉnh Kon Tum cho rằng phòng chống hàng giả, gian lận thương mại cũng cần được nâng lên tầm quốc gia để quyết sách tương ứng, phù hợp.

Vụ án Trương Mỹ Lan: Hơn 43.000 người dân sắp được nhận tiền đợt 1

Cục THADS TPHCM cho biết, bắt đầu tổ chức thi hành án cho 43.108 bị hại liên quan đến vụ án bà Trương Mỹ Lan và đồng phạm nhận chuyển nhượng trái phiếu.

Theo Cục Thi hành án dân sự (Cục THADS) TPHCM, việc thi hành án căn cứ vào bản án phúc thẩm số 259/2025/HS-PT ngày 21/4/2025 của TAND Cấp cao tại TPHCM. Đồng thời, bà Trương Mỹ Lan có đơn yêu cầu để thi hành nghĩa vụ bồi thường cho các bị hại, người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan theo nội dung bản án nói trên.

truong-my-lan.png
Thi hành án vụ án Trương Mỹ Lan đạt kỷ lục về số tiền chi trả và số đương sự được thi hành án. Ảnh: Nguyễn Huế

Trên cơ sở đó, Cục THADS TPHCM ra quyết định thi hành án theo đơn yêu cầu số 3699/QĐ-CTHADS ngày 17/6/2025, trong đó có nội dung: “Buộc bà Trương Mỹ Lan có trách nhiệm bồi hoàn toàn bộ số tiền 30.081.509.700.000 đồng cho các bị hại và người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan nhận chuyển nhượng trái phiếu”.

Theo kế hoạch của Cục THADS TPHCM tính đến ngày 17/6, số tiền dự kiến sẽ chi trả cho người được thi hành án (bản án Trương Mỹ Lan và đồng phạm – giai đoạn 2) đợt 1 vào khoảng 8.694 tỷ đồng.

Cục THADS TPHCM cho biết, do số tiền chi trả đặc biệt lớn, số lượng đương sự kỷ lục (lên đến hơn 43.108 đương sự), để thực hiện chi trả tiền Cục THADS TPHCM đã hoàn thiện xây dựng phần mềm thanh toán tiền bằng một lệnh, đảm bảo chi trả đúng theo số tài khoản mà các đương sự đã cung cấp. Tuy nhiên, để đảm bảo tính chính xác, minh bạch và hạn chế tối đa sai sót, Cục THADS TPHCM đã huy động toàn bộ nhân sự tập trung rà soát, đối chiếu thông tin cá nhân và thông tin tài khoản.

Dự kiến, cơ quan này sẽ thực hiện thi hành án theo tỷ lệ cho người được thi hành án trước ngày 15/7/2025.

Về tài sản kê biên để đảm bảo thi hành án trong vụ án Trương Mỹ Lan và đồng phạm, hiện Cục THADS TPHCM đã và đang khẩn trương xác minh tình trạng pháp lý, hiện trạng tài sản, nhằm sớm đưa ra xử lý theo đúng quy định pháp luật.

Đối với các tài khoản phong tỏa để đảm bảo thi hành án, Cục THADS TPHCM đã gửi văn bản đề nghị các ngân hàng thực hiện chuyển giao số tiền từ các tài khoản đã bị phong tỏa. Cục THADS TPHCM tiếp tục tiến hành xác minh, thu thập thông tin đối với các tài sản và tài khoản khác liên quan nhằm bảo đảm thi hành đầy đủ các nghĩa vụ theo bản án, quyết định của tòa án.

Cục THADS TPHCM đề nghị người được thi hành án không cần thiết liên hệ trực tiếp hoặc tụ tập đông người tại trụ sở Cục THADS TPHCM. Mọi thông tin liên quan đến quá trình tổ chức thi hành vụ án Trương Mỹ Lan và đồng phạm, Cục THADS TPHCM sẽ đăng tải tại website của cơ quan này để người được thi hành án thường xuyên theo dõi, cập nhật thông tin, tránh bị lợi dụng hoặc tiếp cận các thông tin sai lệch, không chính xác.

Chị dâu cũ gật đầu cho tôi vay 100 triệu để cứu mẹ, nhưng điều kiện đi kèm khiến tôi ch:ế:t lặng

Chị dâu cũ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh tanh, nhưng rồi chị gật đầu: “Tôi sẽ cho em vay 100 triệu để cứu mẹ. Nhưng em phải đồng ý một điều kiện.”
Tôi thở phào chưa kịp cảm ơn, thì chị chậm rãi nói tiếp. Từng chữ như tiếng gõ cửa quan tài:
— Em phải sinh con cho anh trai tôi.

Tôi tên là Ngọc, 26 tuổi, nhân viên văn phòng bình thường, sống cùng mẹ ở một căn nhà nhỏ vùng ven Sài Gòn. Mẹ tôi là tất cả những gì tôi còn lại trên đời. Bố mất từ khi tôi còn học cấp hai, anh trai tôi—anh Hùng—là trụ cột gia đình cho đến khi anh mất vì tai nạn giao thông ba năm trước.

Từ ngày anh mất, chị dâu tôi—chị Hằng—chuyển đi, mang theo đứa con gái bé bỏng mới 2 tuổi. Cũng phải, ở lại làm gì khi không còn ai thân thích? Chị không cắt đứt liên lạc, nhưng giữa tôi và chị, không thể nói là thân thiết. Tôi luôn có cảm giác chị chưa bao giờ ưa tôi.

Mọi chuyện bắt đầu từ tuần trước, khi mẹ tôi đột ngột ngất xỉu trong nhà. Bác sĩ nói bà bị tắc nghẽn mạch vành cấp tính, cần phẫu thuật gấp. Chi phí trọn gói hơn 100 triệu. Tôi chỉ còn đúng 12 triệu trong tài khoản. Bạn bè tôi không ai có số tiền lớn như vậy. Vay ngân hàng thì mất thời gian, làm hồ sơ chứng minh thu nhập mà tôi thì lương ba cọc ba đồng, lại không có tài sản thế chấp.

Tôi nghĩ đến người cuối cùng có thể giúp: chị Hằng.

Tôi nhắn tin cho chị, thật lòng cầu xin. Chị đọc rồi không trả lời. Nhưng hôm sau, chị gọi lại, bảo tôi qua nhà chị.

Căn hộ của chị nằm ở khu chung cư cao cấp, sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi. Tôi bước vào, chợt cảm thấy mình như một kẻ ăn xin lạc vào thế giới khác. Chị rót nước, lạnh lùng hỏi:

— Em cần 100 triệu?

— Vâng… mẹ em… mẹ bệnh nặng… Em hứa sẽ làm việc trả dần cho chị.

Chị nhìn tôi, rồi chậm rãi gật đầu.

— Tôi sẽ cho em vay. Nhưng em phải đồng ý một điều kiện.

Tôi chưa kịp mừng, chị đã nói tiếp, giọng bình thản đến rợn người:

— Em phải sinh con cho anh trai tôi. Một đứa con trai.

Tôi chết lặng. Tôi cứ tưởng mình nghe nhầm. Nhưng ánh mắt chị không đùa.

— Chị… chị nói gì cơ?

— Tôi không đùa. Tôi không còn sinh con được nữa. Bác sĩ nói tôi bị suy buồng trứng sớm. Nhưng gia đình bên nội anh Hùng… họ vẫn còn cổ hủ. Họ không chấp nhận con gái tôi thừa kế tài sản của nhà chồng nếu không có một đứa cháu trai. Em biết nhà bên ấy có khối tài sản khổng lồ không? Đất đai ở Biên Hòa, nhà máy, cổ phần công ty… Nếu con em sinh ra là con ruột của anh Hùng, nó sẽ được chia phần. Tôi cũng vậy.

Tôi chưa từng nghe đến chuyện hoang đường như vậy.

— Nhưng anh Hùng đã mất rồi mà?

— Em còn giữ tinh trùng của anh ấy. Sau khi anh mất, anh có hiến tạng. Trước đó, anh ký giấy lưu trữ tinh trùng phòng trường hợp muốn có con sau này. Lúc ấy tôi không biết mình đã bị bệnh… Tôi giữ lại. Giờ tôi muốn dùng nó. Nhưng không thể tự mang thai. Pháp luật không cho phép một phụ nữ độc thân thụ tinh bằng tinh trùng người quen. Em thì khác.

Tôi lùi lại như bị tát.

— Chị… chị bị điên rồi.

— Em có thể từ chối. Nhưng mẹ em… bà ấy sẽ sống được bao lâu nếu em không lo chi phí viện?

Tôi nghẹn họng.

— Nếu em đồng ý, tôi sẽ làm hợp đồng cam kết. Sau khi sinh, em có thể giữ đứa bé, tôi không tranh chấp. Em sẽ được thêm một khoản tiền nữa. Còn nếu em không muốn nuôi, tôi sẽ nhận. Mọi chuyện hoàn toàn hợp pháp. Em chỉ cần đồng ý.

Tôi ra về, đầu óc quay cuồng. Câu nói “sinh con cho anh trai đã mất” cứ ám ảnh tôi như một lời nguyền. Từ chối thì mẹ tôi có thể chết. Đồng ý thì… tôi sẽ sống như thế nào sau này? Ai sẽ tin tôi? Ai sẽ chấp nhận một đứa trẻ ra đời bằng cách đó?

Tôi mất ngủ suốt hai đêm. Cuối cùng, tôi gọi lại cho chị.

— Em đồng ý… Nhưng em có một điều kiện.

— Nói đi.

— Em muốn mọi thủ tục hợp pháp, không vi phạm pháp luật. Em sẽ là người mẹ trên giấy khai sinh, và em được quyết định có nuôi con hay không sau khi sinh.

Chị im lặng một hồi lâu.

— Được.

Chị chuyển khoản 100 triệu ngay trong đêm đó.

Ba ngày sau, tôi đến bệnh viện theo lịch hẹn. Ký giấy tờ thụ tinh nhân tạo bằng tinh trùng lưu trữ. Các bác sĩ xác nhận tất cả đều hợp pháp: tôi độc thân, người hiến là chồng cũ của chị tôi, đã mất nhưng còn lưu trữ hợp lệ. Thủ tục diễn ra trong im lặng như thể không có gì bất thường.

Khi tôi nằm trên giường bệnh, chuẩn bị bước vào ca cấy, một y tá thì thầm:

— Em còn trẻ… nghĩ kỹ chưa?

Tôi bật khóc.

Nhưng đã quá muộn để quay đầu.

Ba tuần sau ca cấy, tôi biết mình đã mang thai. Kết quả dương tính khiến lòng tôi rối như tơ vò. Tôi không biết phải vui hay sợ. Tôi cố ép bản thân nghĩ rằng mình chỉ là một “người mang thai hộ có tình”, nhưng sự thật là mỗi sáng thức dậy, bàn tay tôi không tự chủ mà đặt lên bụng, thì thầm những điều chưa ai dạy.

Mẹ tôi phẫu thuật thành công. Bà chưa biết chuyện tôi đã làm để có tiền. Tôi nói dối rằng bạn thân cho vay. Mẹ tin. Bà vui vẻ, khỏe lên từng ngày. Còn tôi thì đêm nào cũng trằn trọc, lồng ngực nặng như đá đè.

Chị Hằng thì trái lại. Từ sau khi tôi mang thai, chị thường xuyên ghé thăm, đưa tôi đi khám thai, mua sữa dưỡng thai, còn thuê hẳn một bác sĩ riêng. Chị chăm tôi kỹ như bảo mẫu nuôi gà quý.

Nhưng càng về sau, tôi càng cảm thấy có gì đó sai sai.

Chị bắt đầu nói nhiều về “tương lai đứa bé”. Rằng chị sẽ đăng ký cho bé học trường quốc tế, mua trước bảo hiểm, mở tài khoản tiết kiệm. Tôi cười gượng, nghĩ đơn giản là chị nôn nóng, muốn lo cho cháu mình.

Cho đến tháng thứ 5, mọi chuyện vỡ lở.

Một buổi tối, tôi nghe lén được cuộc gọi của chị khi chị đang đứng ở ban công nhà tôi, tưởng tôi đã ngủ:

— …Vâng, mẹ yên tâm. Con bé đó chỉ là cái lồng ấp. Đợi sinh xong, con sẽ làm thủ tục nhận nuôi… Không, nó không có quyền gì cả. Giấy tờ, con đã chuẩn bị. Nó nghĩ nó là mẹ ruột, nhưng luật không đứng về phía nó đâu… Vâng, đúng là ngu ngốc như hồi trước thôi…

Tôi chết sững.

Tôi không thể ngủ được đêm đó. Sáng hôm sau, tôi đi hỏi luật sư. Quả thật, nếu tôi không đăng ký khai sinh đứa bé ngay sau sinh, mà để chị Hằng đứng tên làm mẹ nuôi, chị hoàn toàn có thể đưa bé đi mà tôi không làm gì được. Hơn nữa, chị còn có thể tố tôi đã “cho con”, và như thế tôi mất quyền nuôi con vĩnh viễn nếu không chứng minh được lý do đặc biệt.

Tôi cảm thấy mình bị lừa.

Tôi gọi chị đến nhà, yêu cầu nói chuyện rõ ràng. Lúc đầu chị còn chối, nhưng khi thấy tôi đã tìm hiểu luật và có bằng chứng ghi âm, chị đổi giọng:

— Em muốn gì? Em muốn nuôi con à? Em lấy gì để nuôi? Lương tháng 6 triệu? Căn nhà dột nát? Hay mẹ già bệnh tật?

— Đó là con em. Em không cần gì hết ngoài việc làm mẹ nó.

Chị cười khẩy:

— Em tưởng mình cao thượng lắm à? Em chấp nhận mang thai bằng tinh trùng người chết để cứu mẹ. Em đã đặt giá rồi. Bây giờ muốn lật ngược?

Tôi run rẩy:

— Em không bán con.

— Em đã nhận tiền. 100 triệu. Cả hợp đồng. Em ký rồi.

Tôi lục túi, rút ra bản hợp đồng đã bị tôi xé vụn từ đêm trước, vứt xuống bàn.

— Chị kiện đi. Em không sợ.

Chị đứng dậy, khuôn mặt lạnh như băng:

— Được. Vậy chúng ta để pháp luật giải quyết.

Chuyện kéo dài đến tận khi tôi sinh con—một bé trai kháu khỉnh, nặng 3,4 kg. Tôi không ngăn được nước mắt khi lần đầu ôm bé vào lòng. Mọi mệt mỏi, đau đớn, ân hận… tan biến chỉ trong một khoảnh khắc khi đôi mắt nhỏ bé kia nhìn tôi như đã quen từ lâu lắm rồi.

Chị Hằng không đến bệnh viện hôm tôi sinh. Nhưng sáng hôm sau, chị gửi đơn kiện: yêu cầu công nhận quyền nuôi dưỡng hợp pháp dựa trên “thỏa thuận mang thai hộ có chứng cứ”.

Tôi nhận được giấy mời tòa.

Cuộc chiến bắt đầu.

Thời gian trôi qua như ác mộng. Tôi vừa chăm con sơ sinh, vừa đối mặt với những lần triệu tập, những buổi điều trần. Chị Hằng thuê luật sư giỏi, đưa ra bản sao hợp đồng, ảnh tin nhắn giữa hai người, giấy chuyển tiền. Tôi thì chỉ có lời khai, nước mắt, và lòng quyết tâm bảo vệ con.

Tưởng như tôi sẽ thua.

Nhưng rồi, luật sư do bạn tôi giới thiệu phát hiện điểm mấu chốt: Hợp đồng mang thai hộ vì mục đích nhân đạo phải được lập tại cơ sở y tế được Bộ Y tế cấp phép, và phải có sự đồng thuận của vợ chồng người nhờ mang thai. Trong khi đó, anh Hùng đã qua đời. Hợp đồng giữa tôi và chị Hằng không được xác lập đúng quy trình, và việc cấy tinh trùng sau khi người hiến đã mất là một vùng xám pháp lý. Ngoài ra, không có giấy tờ nào thể hiện tôi đồng ý từ bỏ quyền làm mẹ.

Sau ba tháng, tòa tuyên: Tôi là mẹ hợp pháp. Chị Hằng không có quyền nuôi dưỡng hay can thiệp nếu không có sự đồng ý của tôi.

Chị Hằng đứng dậy khỏi ghế, mặt trắng bệch. Lần đầu tiên tôi thấy chị không còn lạnh lùng, không còn kiêu ngạo. Chị nhìn tôi như thể tôi vừa giết chết tất cả hy vọng của chị.

Tôi không mừng. Tôi chỉ thấy trống rỗng.

Ra về, tôi bế con. Trời mưa nhẹ. Đứa bé ngáp một cái, nắm tay tôi chặt như sợ tôi bỏ đi. Tôi khẽ thì thầm:

— Con là ánh sáng cuối cùng trong đời mẹ.

Tôi biết mình sẽ phải đối diện với vô vàn khó khăn phía trước: tiền bạc, công việc, định kiến xã hội. Nhưng có một điều tôi chưa từng nghi ngờ, từ lúc quyết định giữ đứa bé này:

Tôi không hối hận.

M-ất cả tỷ đặt nhà hàng 5 sao cho đám cưới, tôi ch-ết l-ặng khi nhận tin nhắn lúc chuẩn bị đón dâu…

“M-ất cả tỷ đặt nhà hàng 5 sao cho đám cưới, tôi ch-ết l-ặng khi nhận tin nhắn lúc chuẩn bị đón dâu…”

Cả đời người, có mấy lần mặc váy cưới? Tôi đã dành ba năm tiết kiệm từng đồng, chọn từng loại hoa, đặt từng chiếc ghế theo màu chủ đạo. Tất cả chỉ để chờ khoảnh khắc bước vào lễ đường, khoác tay người tôi yêu suốt 7 năm thanh xuân. Nhưng đúng lúc đang ngồi trong phòng trang điểm, chiếc váy trắng như mây vừa được thợ sửa lại khít eo, một tin nhắn đến từ số điện thoại quen thuộc đã khiến tôi không thể thở nổi…

Tôi tên là Vy. 29 tuổi. Một nhân viên marketing bình thường với mơ ước rất đỗi giản đơn: cưới người đàn ông tôi yêu, có một gia đình nhỏ, và sống những ngày bình yên.

Tôi và Khải yêu nhau từ năm thứ hai đại học. Anh là người đầu tiên và cũng là người duy nhất mà tôi từng gọi là “bạn trai”. 7 năm bên nhau, trải qua biết bao nhiêu lần sóng gió – từ lúc anh đi du học, tôi một mình ở lại làm việc, đến lúc cả hai cùng thất nghiệp vì dịch bệnh. Thế nên, khi anh cầu hôn tôi trên đỉnh Fansipan vào đúng sinh nhật lần thứ 28, tôi đã không chần chừ một giây nào.

Chúng tôi quyết định tổ chức lễ cưới sau đúng một năm, để có thời gian chuẩn bị chu đáo. Khải làm trong ngành tài chính, còn tôi chuyển sang làm tự do nên linh động thời gian. Tôi tự tay chọn từng kiểu phông nền, từng bản nhạc, và cả thực đơn bốn món Tây – ba món Việt tại nhà hàng 5 sao trên phố Tràng Thi. Tổng chi phí cưới hơn 1,2 tỷ đồng – gần như toàn bộ tiền tiết kiệm của cả hai. Tôi nghĩ, chỉ cần ngày hôm đó trọn vẹn, tôi có thể bắt đầu lại từ đầu cũng không sao.

Buổi sáng ngày cưới, tôi dậy từ 4 giờ sáng. Mẹ cẩn thận nấu cho tôi bát cháo trắng, dặn đi dặn lại: “Ăn chút cho đỡ tụt huyết áp.” Tôi gật đầu, nhưng bát cháo chẳng nuốt nổi. Trong lòng là một nỗi bồi hồi không tên – vừa háo hức, vừa sợ sệt.

Khoảng 7 giờ, tôi đang được thợ trang điểm hoàn thiện những nét cuối cùng thì điện thoại tôi rung lên. Là Khải. Tôi mỉm cười, nghĩ anh gọi nhắc nhở chuyện gì đó. Nhưng không – đó không phải cuộc gọi, mà là một tin nhắn.

“Anh xin lỗi. Mọi chuyện dừng lại ở đây thôi. Anh không đủ can đảm để tiếp tục lừa em và lừa bản thân.”

Tôi chết lặng.

Mất vài giây tôi mới kịp hiểu những con chữ đang nhảy múa trước mắt. Tôi run rẩy bấm gọi lại – thuê bao. Tôi thử gọi cho mẹ anh – không nghe máy. Gọi cho Dũng – bạn thân Khải, người làm phù rể – vẫn không bắt máy. Không ai trả lời.

Mọi thứ bắt đầu sụp đổ từ bên trong tôi, như thể một con đê bị vỡ mà không ai kịp ngăn lại.

Cả ê-kíp trang điểm đều im lặng. Không ai dám hỏi tôi vừa đọc gì, nhưng họ nhìn thấy sự biến sắc trên khuôn mặt tôi, ánh mắt trống rỗng và đôi môi run lên từng hồi.

Tôi chậm rãi bước ra ngoài, nơi bố tôi đang ngồi uống trà đợi giờ đón dâu.

“Con sao thế Vy?”

Tôi không trả lời. Chỉ giơ điện thoại ra. Bố tôi đọc xong tin nhắn, gương mặt ông đổi sắc rõ rệt, rồi lại trở nên bình tĩnh một cách đáng sợ.

“Con vào trong đi. Để bố gọi người nhà nó.”

Tôi nghe lời như một cái máy. Quay lại phòng, tôi ngồi xuống ghế, nhìn mình trong gương. Mắt tôi được kẻ bằng phấn nâu, môi tô màu cam đất dịu dàng, tóc búi cao kiêu sa. Tôi trông thật đẹp – một cô dâu hoàn hảo. Nhưng chỉ có mình tôi biết, bên trong tôi lúc đó là một khoảng trống hoang hoải, lạnh ngắt và vô định.

30 phút trôi qua. Không ai gọi lại. Không có bất kỳ chiếc xe hoa nào đến. Mọi người trong nhà bắt đầu xôn xao. Mẹ tôi ôm tôi khóc. Còn tôi – tôi không còn nước mắt. Tôi không thể khóc. Tôi đã quá choáng váng, quá kinh ngạc để đau.

8 giờ. Đúng thời khắc mà tôi lẽ ra đang bước vào xe hoa, thì một cuộc gọi đến – từ số lạ.

Là Thảo – người yêu cũ của Khải.

Cô ta cười lạnh trong điện thoại:

“Chắc giờ này chị biết rồi nhỉ? Em nghĩ là anh ấy nên chọn sự thật, hơn là sống với một mối quan hệ giả dối. Em không cần anh ấy cưới em. Em chỉ không muốn anh ấy cưới chị.”

Tôi siết chặt điện thoại trong tay. Cảm giác đau lúc này không còn là một nhát dao nữa. Mà là cả nghìn chiếc kim nhỏ, đâm từ từ, đều đặn, khiến tôi không thể thở nổi.

Sau cuộc gọi từ Thảo – người yêu cũ của Khải – tôi tắt máy. Không chửi, không khóc, không gào thét. Tôi ngồi đó, trong bộ váy cưới trắng lộng lẫy, giữa căn phòng trang điểm phủ đầy hoa lan hồ điệp, mà thấy mình như vừa rơi xuống một vực sâu không đáy.

Mẹ tôi gần như ngã quỵ, bà không ngừng hỏi tôi: “Nó nói thật không con? Con có chắc không phải ai đó trêu?” Nhưng trong ánh mắt tôi lúc ấy, chắc bà cũng đã hiểu. Không có ai trên đời lại lấy chuyện bỏ cưới ra để đùa, vào đúng ngày cưới, đúng giờ đón dâu.

Một buổi sáng, thành đám tang của chính lòng tin.

Tôi đứng lên, tháo khăn voan khỏi đầu, cởi dần từng lớp váy cưới ra như đang bóc từng niềm tin cuối cùng mình từng giữ. Mỗi lớp vải tuột xuống, là một phần trái tim tôi rã rời theo.

Bố tôi gọi cho Khải thêm lần nữa. Vẫn thuê bao. Lúc này Dũng – bạn thân Khải, phù rể, nhắn lại một tin vỏn vẹn:

“Xin lỗi. Anh ấy không đủ can đảm. Mong mọi người tha lỗi.”

Chỉ thế thôi. Vậy là bao nhiêu năm thanh xuân, bao nhiêu chuẩn bị, bao nhiêu lời hứa về ngôi nhà có ban công trồng đầy cúc hoạ mi, kết thúc trong… một tin nhắn và một lời xin lỗi từ người thứ ba.

Thay vì khóc, tôi bắt đầu gọi điện. Cho nhà hàng, hủy suất tiệc. Gọi cho đội quay phim chụp ảnh, hủy lịch. Gọi cho bạn bè thân thiết – không để họ an ủi, mà để họ đừng cất công tới dự một đám cưới không tồn tại nữa. Từng cuộc gọi như một cú tát vào mặt tôi, nhưng tôi vẫn làm, như một cái máy, như thể mình cần phải làm gì đó để không vỡ vụn hoàn toàn.

Đến chiều, tôi tắt điện thoại. Tự khóa mình trong phòng.

Tối đó, có hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ người quen, họ hàng, bạn bè. Tin nhắn Facebook ngập tràn: “Ơ sao hoãn cưới vậy?”, “Có chuyện gì à Vy ơi?”, “Sao không thấy livestream như đã hứa?”…

Tôi đọc từng dòng, không trả lời ai. Tôi biết, chỉ cần mở miệng, là tôi sẽ gục.
Tôi sẽ khóc. Sẽ bật lên tiếng thét. Sẽ tan vỡ.

Không báo cho ai. Tôi book chuyến bay đêm và chọn một homestay vắng vẻ trên đồi.

Ngày đầu tiên tôi chỉ ngủ. Ngủ đến 16 tiếng liên tục. Cả cơ thể như vừa đi qua một trận chiến sống còn.

Ngày thứ hai, tôi bước ra ban công. Gió lạnh lùa vào tóc, mắt tôi khô cong. Tôi bắt đầu viết. Không phải nhật ký, mà là một lá thư gửi cho Khải – không để gửi đi, mà để tôi hiểu rõ hơn chính mình.

“Khải à,
Nếu anh không còn yêu em, anh có thể nói. Nếu anh có người khác, em có thể chịu đựng. Nhưng cái cách anh biến mất vào đúng ngày cưới, cái tin nhắn cụt ngủn như một kẻ trốn chạy, là nhát dao giết chết lòng tin của em – vào anh, vào tình yêu, và vào chính bản thân mình.

Anh không chỉ huỷ một buổi lễ. Anh hủy luôn cả những năm tháng em sống hết mình vì một tình yêu tưởng chừng đáng tin cậy nhất. Nhưng em sẽ không để anh là dấu chấm hết. Em sẽ bắt đầu lại – không vì anh, mà vì chính em.”

Tôi khóc sau khi viết những dòng đó. Nhưng lần này, là khóc để buông bỏ, không còn là đau đớn níu kéo.

Không phải một khởi đầu vĩ đại, nhưng là khởi đầu thật sự.

Tôi đặt tên quán là “Tỉnh” – bởi tôi đã từng mê muội, từng tin tưởng mù quáng, và giờ tôi đã tỉnh.

Tôi vẫn chưa yêu ai. Nhưng tôi đã học cách yêu chính mình.

Một hôm, trong lúc dọn dẹp quán, tôi tình cờ thấy Khải ghé qua. Anh không vào. Chỉ đứng ngoài nhìn qua cửa kính. Nhìn tôi đang cười với khách hàng, tay pha cà phê, tay nhận bánh giao đến. Tôi không biết anh nghĩ gì. Nhưng tôi biết một điều:

Tôi không còn sợ anh nữa.

Tôi không còn cần một lời giải thích. Không cần một lời xin lỗi.

Bởi vì những gì anh bỏ lại hôm đó – tôi đã tự mình nhặt lên, chữa lành, và biến nó thành sức mạnh để sống tiếp.

Cuộc đời này đôi khi không cho ta lựa chọn kết thúc, nhưng luôn cho ta quyền lựa chọn bắt đầu lại.

Ngày hôm đó, tôi không cưới được người mình yêu. Nhưng sau cùng, tôi đã cưới được một người quan trọng hơn: chính tôi.

Chân dung tài xế xe Jeep gây tainan khiến 2 mẹ con tuvong, h//é l//ộ lời khai và á/n ph//ạt cực nặng

Tài xế chiếc xe Jeep gây tai nạn liên hoàn khiến 2 mẹ con ở TP.HCM tử vong đã bị tạm giữ hình sự. Người này cũng có lời khai về sự việc vừa qua với cơ quan công an.

Vụ tai nạn liên hoàn tại đường Kinh Dương Vương, quận Bình Tân, TP.HCM gây xôn xao dư luận suốt những ngày qua. Chiếc xe Jeep không làm chủ được tay lái đã đâm thẳng vào đám đông, khiến 2 mẹ con tử vong, nhiều người bị thương và các phương tiện hư hỏng.

Mới đây, VietNamNet đưa tin, Công an TP.HCM cho biết đã tạm giữ Nguyễn Bảo Hoàng (31 tuổi, ngụ huyện Dầu Tiếng, tỉnh Bình Dương, tạm trú phường An Lạc, quận Bình Tân). Hoàng bị tạm giữ để điều tra về hành vi vi phạm quy định về tham gia giao thông đường bộ theo Điều 260 Bộ luật hình sự.

 

tai-xe-xe-jeep-1Đối tượng Nguyễn Bảo Hoàng. Ảnh: Công an cung cấp

Hoàng được xác định chính là người cầm lái chiếc Jeep biển số 51k – 314.07, gây tai nạn đặc biệt nghiêm trọng ở đường Kinh Dương Vương, phường An Lạc, quận Bình Tân chiều tối 15/6.

Hai nạn nhân tử vong được xác định là mẹ con bà B.T.C. (72 tuổi) – N.T.T. (49 tuổi, cùng ngụ quận Tân Bình). Người bị thương là anh T.K.C. (30 tuổi, ngụ quận 6) bị thương, hiện đang điều trị tại bệnh viện.

Sau khi gây tai nạn, Hoàng bỏ trốn khỏi hiện trường, đến ngày 16/6, đối tượng này đến trụ sở Công an phường Mỹ Phú, TP Cao Lãnh, tỉnh Đồng Tháp để đầu thú.

tai-xe-xe-jeep-2Công an lấy lời khai đối với Nguyễn Bảo Hoàng. Ảnh: Công an cung cấp

Hoàng cho biết, chiếc xe Jeep đã mua lại từ ông L.H.T (45 tuổi, ngụ quận Tân Phú) từ đầu năm 2023 nhưng chưa làm thủ tục sang tên. Chiều 15/6, Hoàng ăn nhậu với bạn bè ở đường Vành Đai Trong, quận Bình Tân. Sau đó đối tượng điều khiển xe ra về, đến đường Kinh Dương Vương (đoạn gần ngã ba Sinco), cách quán ăn chỉ khoảng 3km thì gặp sự cố và bị mất lái.

tai-xe-xe-jeep-3Công an khám nghiệm hiện trường vụ tai nạn. Ảnh: H.H

Hoàng khai nhận, thời điểm đó không kiểm soát được xe, khiến chiếc Jeep húc đổ lan can dải phân cách và lao sang làn đường của người đi  xe máy đối diện, tông trực diện vào nhiều xe máy đang di chuyển. Thời điểm nhìn thấy người, xe máy nằm la liệt, Hoàng hốt hoảng gọi cho bạn đi xe máy đến đón rời khỏi hiện trường.

Sau khi Hoàng ra đầu thú, kết quả xét nghiệm cho thấy đối tượng này âm tính với ma túy, nồng độ cồn. Hiện vụ việc vẫn đang được cơ quan chức năng điều tra mở rộng để xử lý theo quy định.

Chủ kênh Tik;Tok “Gia đình Hải Sen” có thể đối mặt với mức á;n ch;ung th;ân

Chủ kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” bị bắt để điều tra về hành vi liên quan việc bán các sản phẩm hàng hóa trên mạng xã hội. Nếu cơ quan điều tra chứng minh được hành vi buôn bán hàng giả thì mức phạt chủ kênh Tiktok này phải đối mặt là không hề nhẹ.

Ngày 14/6/2025, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình đã quyết định khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can đối với Trần Đại Phúc và Lê Văn Hải (29 tuổi) chủ tài khoản Tiktok “Gia đình Hải Sen” về tội “Buôn bán hàng giả là thực phẩm” quy định tại khoản 1, Điều 193, Bộ luật hình sự. Đồng thời tiến hành khám xét chỗ ở, nơi làm việc và thi hành lệnh bắt bị can để tạm giam đối với Lê Văn Hải.

 

thuc pham 4 98624.jpg
Kênh TikTok 2,6 triệu lượt follow “Gia đình Hải Sen”.

Với tội danh nói trên, theo luật sư Lê Văn Kiên, Trưởng văn phòng Luật sư Ánh sáng, Lê Văn Hải có thể sẽ phải đối mặt với án phạt không hề nhẹ.

Luật sư Kiên cho biết, theo quy định tại điều 193 Bộ luật Hình sự, người nào sản xuất, buôn bán hàng giả là lương thực, thực phẩm, phụ gia thực phẩm, thì bị phạt tù từ 2 đến 5 năm.

Mức hình phạt sẽ tăng nặng nếu phạm tội có tổ chức, có tính chất chuyên nghiệp, tái phạm nguy hiểm, lợi dụng chức vụ, quyền hạn hoặc danh nghĩa cơ quan, tổ chức; thực hiện hành vi buôn bán qua biên giới; hoặc nếu hàng giả tương đương với số lượng hàng thật, hàng hóa có cùng công dụng trị giá từ 150 triệu đến dưới 500 triệu đồng; thu lợi bất chính hoặc gây thiệt hại về tài sản trong khoảng từ 100 triệu đến dưới 500 triệu đồng; hoặc gây tổn hại sức khỏe cho người khác với tỷ lệ tổn thương cơ thể từ 31% đến 60%. Với những hành vi phạm tội trên có thể bị phạt tù từ 5 đến 10 năm.

hai sen 2 50968.jpg
Lê Văn Hải bị bắt để điều tra tội “Buôn bán hàng giả là thực phẩm”.

Nếu hành vi vi phạm gây hậu quả nghiêm trọng hơn, như hàng giả trị giá từ 500 triệu đồng trở lên, thu lợi bất chính hoặc gây thiệt hại tài sản từ 500 triệu đồng đến dưới 1,5 tỷ đồng, làm chết người hoặc gây tổn hại cho một hoặc nhiều người với tổng tỷ lệ thương tật từ 61% đến 121%, thì hình phạt sẽ là từ 10 đến 15 năm tù.

Trường hợp đặc biệt nghiêm trọng như thu lợi bất chính hoặc gây thiệt hại từ 1,5 tỷ đồng trở lên, làm chết từ hai người trở lên, hoặc gây thương tích với tổng tỷ lệ thương tật từ 122% trở lên cho nhiều người, cá nhân phạm tội có thể bị phạt tù từ 15 năm đến 20 năm hoặc tù chung thân.

“Ngoài hình phạt tù, người phạm tội còn có thể bị phạt tiền từ 20 triệu đồng đến 100 triệu đồng, bị cấm đảm nhiệm chức vụ, hành nghề hoặc làm công việc nhất định từ 1 đến 5 năm, và có thể bị tịch thu một phần hoặc toàn bộ tài sản”, luật sư Kiên cho biết.

Thực hiện chỉ đạo của Bộ Công an và của Giám đốc Công an tỉnh Ninh Bình về mở đợt cao điểm đấu tranh tình trạng buôn lậu, gian lận thương mại, sản xuất, buôn bán hàng giả, xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ, Phòng Cảnh sát kinh tế đã triển khai đồng bộ các biện pháp nghiệp vụ, phát hiện, xử lý nghiêm các trường hợp vi phạm.

Kết quả, Phòng Cảnh sát kinh tế phát hiện chủ tài khoản mạng xã hội TikTok “Gia đình Hải Sen” của Lê Văn Hải ở thôn Thành Tây (xã Văn Phú, huyện Nho Quan), là thành viên sáng lập của Công ty TNHH Hải Bé thường xuyên đăng tải các video bán các mặt hàng là mỹ phẩm, thực phẩm chức năng trong đó thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé”.

Tiến hành kiểm tra đối với Công ty TNHH Hải Bé do Trần Đại Phúc (35 tuổi, ở thị trấn Giao Thủy, huyện Giao Thủy, tỉnh Nam Định) là Giám đốc, lực lượng Công an phát hiện, thu giữ nhiều mặt hàng là mỹ phẩm và thực phẩm chức năng không có đầy đủ hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ.

Quá trình điều tra, bước đầu xác định: Trong khoảng thời gian từ năm 2024 đến nay Công ty TNHH Hải Bé đã tổ chức bán hàng qua các kênh trên mạng xã hội như Tiktok shop, Facebook, Shopee “Gia đình Hải Sen”, “Hải Sen” với hơn 800.000 sản phẩm được bán ra, trong đó riêng mặt hàng “Siro ăn ngon Hải Bé” các đối tượng đã bán trên 100.000 hộp sản phẩm.

Kết quả giám định đối với các chỉ tiêu chất lượng của “Siro ăn ngon Hải Bé” xác định: Các chất gồm Vitamin A, Calci, Vitamin C (chất chính tạo nên công dụng của sản phẩm) chỉ đạt dưới 70% so với công bố, theo quy định tại Nghị định số 98/2020 của Chính phủ thì thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé” là hàng giả.

Lê Văn Hải chính là người lập kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” với 2,6 triệu lượt follow và 1 Vlog trên Facebook với tên gọi “Hải Sen Vlog”. Các bài đăng bán hàng trước đó trên TikTok của Hải đã được xóa sạch, số người theo dõi cũng từ hơn 2 triệu xuống còn vài trăm, kênh Vlog chỉ còn một số ít thông tin.

Trước đó, Hải thường xuyên đăng tải các video livestream trên nền tảng mạng xã hội bán các sản phẩm xịt khử mùi hôi, sữa rửa mặt, kem tẩy lông, siro ăn ngon… mang thương hiệu, vỏ bao bì, tất cả đều được đăng ký công bố sản phẩm bởi Công ty TNHH Hải Bé.

Đi công tác 1 tuần, bác giúp việc cứ than thở ‘nghĩ tội cái Cún, mẹ đi xa, bố cũng chẳng thèm về cứ để nó lủi thủi một mình với tôi’, vừa xót con vừa nghi ngờ chồng tôi mới mở đ;ịnh v;ị lên theo dõi thì thấy anh đang ở một khách sạn, vừa hạ cánh tôi lao thẳng đến bắt gh/e/n nhưng khi vừa thấy anh bước ra cùng em gái r/uột của mình thì tôi đứng hình…

Tôi vừa đặt chân xuống sân bay Nội Bài sau một tuần công tác dài ở Đà Nẵng. Trong tay còn kéo vali, trong đầu chỉ còn một điều duy nhất: “Phải đến khách sạn đó ngay, lập tức.”

Mọi chuyện bắt đầu từ những tin nhắn đầy ẩn ý của bác giúp việc:

“Cái Cún dạo này cứ lủi thủi chơi một mình… Tối nào cũng gọi ‘bố ơi’, mà có ai trả lời đâu.”
“Tôi thương nó mà phát khóc đấy cô ạ. Cô thì đi công tác, còn cậu Minh cũng chẳng thèm về nhà.”

Tôi nhắn cho chồng hỏi han thì chỉ nhận được vài dòng cụt lủn:

“Anh bận.”
“Làm thêm tối nay.”

Gọi video thì thấy con gái tròn mắt nhìn tôi trên màn hình, mặt buồn thiu. Mỗi lần tôi hỏi bố đâu, nó lại lắc đầu:

“Bố không có nhà.”

Tôi bắt đầu thấy lạ. Vài hôm đầu còn nghĩ chắc chồng bận thật. Nhưng đến ngày thứ năm, tôi thấy định vị điện thoại anh ấy ở… khách sạn Ngọc Mai, một khách sạn ba sao ở quận Ba Đình.

“Chẳng lẽ là thật? Chẳng lẽ anh phản bội mình?” – Tôi tự hỏi đến mức không ngủ được.

Dù mệt nhoài sau chuyến bay, tôi vẫn nhảy lên taxi và nói thẳng với tài xế:

“Chú ơi, cho cháu đến khách sạn Ngọc Mai, càng nhanh càng tốt.”

Trời Hà Nội tháng Sáu mưa bụi lất phất, cửa kính xe ướt nhòe. Tim tôi đập nhanh liên hồi, mỗi tiếng chuông điện thoại cũng khiến tôi giật mình.
Mười phút sau, tôi đứng trước sảnh khách sạn. Không cần nghĩ ngợi, tôi nhắn cho Minh một tin:

“Anh đang ở đâu?”

Không đợi trả lời, tôi bước nhanh vào trong, tay nắm chặt điện thoại vẫn đang hiển thị định vị. Thang máy vừa mở ra, thì đúng lúc tôi thấy một bóng người quen thuộc bước ra: Minh.

Đi sau anh là một cô gái trẻ – mái tóc dài buộc hờ, dáng mảnh khảnh, làn da trắng như sứ. Vừa thấy tôi, cô gái reo lên:

“Chị Trang!”

Tôi sững người.

“Linh…?” – Tôi lắp bắp.

Linh – em gái ruột của Minh, từng đi du học Canada ba năm, từng chỉ liên lạc vài lần trong các dịp lễ, nay đang đứng trước mặt tôi.

Minh tiến lại gần, giọng anh vẫn còn ngạc nhiên:

“Em về rồi à? Sao không báo anh đón?”

Tôi nuốt nước bọt, mặt nóng bừng. Tất cả những cơn ghen, hoang tưởng, tức giận trong tôi… vỡ tan như bong bóng. Tôi ngượng đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Linh cười, ôm lấy tôi:

“Em về hồi đầu tuần. Anh Minh bảo giữ bí mật để cuối tuần cả nhà bất ngờ, nên hai anh em ở khách sạn tạm mấy hôm. Em định gọi chị chiều nay cơ…”

Tôi lặng người. Bàn tay tôi lúc này vẫn cầm chiếc điện thoại run run – nơi còn hiện rõ dấu chấm đỏ “định vị” trên màn hình. Tôi xấu hổ. Cảm giác như mình vừa bị ai đó lột trần giữa chốn đông người – không phải vì ai làm sai, mà vì tôi đã tự phản bội lòng tin của người chồng mình yêu thương.

Minh không nói gì. Anh chỉ nhìn tôi, ánh mắt lặng lẽ – không giận, không buồn – nhưng tôi biết rõ, đó là sự thất vọng.

Chúng tôi ngồi với nhau tại một quán cà phê gần khách sạn. Linh đi trước, để lại không gian cho hai vợ chồng.

Tôi lí nhí:

“Em xin lỗi… Em chỉ thấy lo. Bác giúp việc nói anh không về nhà, con gái thì buồn. Rồi em xem định vị… thấy anh ở khách sạn…”

Minh dựa lưng ra ghế, khẽ gật đầu.

“Anh hiểu em lo. Nhưng… em không hỏi anh một lời, không tin anh thêm một chút nào sao?”

Tôi cúi đầu. Anh nói tiếp, giọng vẫn bình thản:

“Anh xin lỗi vì không nói rõ. Nhưng em có hiểu cảm giác bị theo dõi như thế nào không? Anh không làm gì sai, nhưng vẫn phải sống trong ánh nhìn nghi ngờ…”

Tôi cắn môi, trái tim như thắt lại. Có lẽ, việc tôi làm không sai về lý – nhưng lại sai về lòng tin. Tôi đã không hỏi anh. Tôi đã tự đưa ra phán xét.

Minh đứng dậy, nói nhỏ:

“Mình về đi. Cún chắc đang chờ mẹ lắm.”

Tôi đi sau anh, lặng lẽ như một đứa trẻ vừa bị thầy cô mắng vì tội gian lận. Và tôi biết – mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

Từ sau buổi tối đó, tôi và Minh về nhà trong im lặng.

Cún chạy ra ôm tôi, líu ríu kể bao chuyện như thể sợ mẹ lại đi mất. Tôi ôm con chặt trong vòng tay, nhưng ánh mắt Minh khi nhìn hai mẹ con không còn dịu dàng như trước. Anh vẫn chăm con, vẫn nói chuyện với tôi… nhưng lặng lẽ và xa cách như có một lớp kính chắn giữa hai người.

Tôi tưởng rằng chỉ cần nói lời xin lỗi, mọi thứ sẽ qua. Nhưng không.

Một đêm nọ, tôi thức dậy giữa chừng và không thấy Minh bên cạnh. Bước ra khỏi phòng, tôi thấy đèn bếp vẫn sáng. Anh đang ngồi một mình, mắt nhìn xa xăm. Tôi tiến lại, đặt tay lên vai anh.

“Anh chưa ngủ à?”

Anh không quay đầu, chỉ đáp hờ hững:

“Không buồn ngủ.”

Tôi muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Không khí nặng nề như thể mọi lời nói đều có thể châm ngòi cho một trận cãi vã.

Những ngày sau đó, Minh trở nên… khác.

Anh không còn ôm tôi mỗi sáng thức dậy. Không còn hỏi “Hôm nay em có mệt không?” mỗi khi tôi về nhà. Và đặc biệt, anh luôn đem theo điện thoại mọi lúc mọi nơi, thậm chí cả vào nhà tắm – điều mà trước đây anh chưa từng làm.

Sự thay đổi đó khiến trong tôi lại bắt đầu nhen nhóm sự nghi ngờ. Tôi tự nhủ: “Hay là lần trước anh giấu chuyện khác, chứ không chỉ là Linh?” – Và rồi, một lần nữa, tôi nhìn vào định vị. Một lần nữa, tôi đọc trộm tin nhắn khi anh ngủ.

Lần này, có một cái tên lạ xuất hiện trong nhật ký: “Cô Trà – Tư vấn”.

Tin nhắn của anh và người phụ nữ đó không có gì tình cảm, chỉ là vài dòng:

“Cảm ơn cô, buổi nói chuyện hôm nay rất có ích.”
“Tuần sau tôi sẽ sắp xếp thời gian gặp tiếp.”
“Tôi thấy mình bớt tức giận hơn khi nhớ lại chuyện hôm đó.”

Tôi bắt đầu thấy hoảng. “Tức giận? Chuyện hôm đó? Tư vấn là ai? Anh có chuyện gì giấu mình sao?”

Tôi không dám hỏi. Tôi thấy sợ. Lần trước tôi hỏi quá nhanh và sai. Lần này, tôi im lặng – nhưng nỗi lo âm ỉ ngày một lớn.

Một buổi chiều, tôi nhờ bác giúp việc đón Cún, còn mình âm thầm bám theo Minh sau giờ tan làm. Xe anh rẽ vào một con ngõ nhỏ trong quận Hai Bà Trưng, rồi dừng trước một tòa nhà ghi biển:

“Trung tâm Tham vấn tâm lý & Hôn nhân Gia đình.”

Tôi ngạc nhiên. Vừa ngạc nhiên, vừa… đau.

Anh bước vào. Tôi ngồi trong xe, lòng đầy hỗn loạn. Tôi muốn bước vào, hỏi anh: “Tại sao không nói với em?” Nhưng tôi không đủ can đảm.

Đến lúc anh ra, tôi lặng lẽ lái xe về.

Tối đó, khi Cún ngủ, tôi ngồi xuống cạnh Minh. Tôi không lục tìm điện thoại nữa. Tôi nhìn anh, nhẹ nhàng nói:

“Anh đến trung tâm tư vấn… vì em, đúng không?”

Minh sững người. Một lúc sau, anh mới trả lời:

“Ừ.”

Tôi nuốt nước mắt:

“Tại sao anh không nói với em?”

“Vì anh không biết em còn muốn nghe không.” – Minh nhìn tôi, lần đầu tiên anh để lộ hết nỗi tổn thương trong mắt. – “Anh đi gặp chuyên gia để hiểu xem… mình có đang quá nhạy cảm hay không. Để xem anh sai ở đâu. Nhưng cuối cùng người sai không chỉ là anh hay em. Mà là lòng tin… nó đã bị rạn.”

Tôi cúi đầu. Lần này tôi không có lý lẽ nào để phản biện.

Minh tiếp:

“Anh yêu em. Nhưng từ lúc em mở định vị, đọc trộm tin nhắn, rồi lao đến khách sạn để bắt ghen… anh thấy mình không còn là chồng em nữa. Anh là đối tượng bị theo dõi.”

“Anh cố gắng để quên cảm giác đó. Anh tìm đến tư vấn, vì anh không muốn ly hôn. Nhưng… nếu em không thay đổi, thì mọi cuộc đối thoại đều vô ích.”

Chúng tôi im lặng rất lâu sau đó.

Tôi nhớ lại mình đã từng yêu anh ra sao – một người đàn ông điềm đạm, trách nhiệm, chưa bao giờ lớn tiếng với tôi, chưa từng quên ngày sinh nhật của vợ hay con. Và rồi tôi thấy đau vì mình đã không đủ bình tĩnh để tin vào điều tốt đẹp ở người mình chọn sống cả đời.

Một tuần sau, tôi hẹn gặp “Cô Trà – Tư vấn.” Tôi nói với cô ấy rằng tôi muốn học lại cách lắng nghe, cách tin tưởng, cách cư xử trong một cuộc hôn nhân trưởng thành.

Tôi không đòi hỏi Minh phải tha thứ lập tức. Nhưng tôi muốn anh thấy: Tôi cũng đang thay đổi.

Chúng tôi bắt đầu lại – không phải bằng hoa hồng, quà cáp, mà bằng sự im lặng tôn trọng, bằng những cái nắm tay chưa vội buông, bằng những bữa tối nhỏ nơi bếp ấm.

Có lúc tôi vẫn lo, vẫn sợ. Nhưng lần này, tôi học cách nói ra, thay vì tra khảo.

Hạnh phúc đôi khi không rơi vỡ vì phản bội, mà vì chúng ta không còn đủ lòng tin để tin vào người kia – khi chưa hề hỏi rõ.

Sự ghen tuông mù quáng không cứu được tình yêu, nhưng lòng tin tỉnh táo thì có thể.

Vợ ng/ất trong nhà tắm, tôi vội vã mở điện thoại gọi c:ấp c:ứu, nhưng thứ đập vào mắt lại khiến tôi ch/oáng v/á/ng hơn cả cô ấy

Vợ tôi ngất trong nhà tắm.

Nước vẫn xối đều trên người cô ấy, làn da tái nhợt lạnh lẽo khiến tim tôi thắt lại. Tôi vội vã lôi điện thoại ra, tay run lên không bấm nổi số. Nhưng chính lúc đó — chính cái khoảnh khắc tôi định gọi cấp cứu — thì thứ đập vào mắt tôi lại khiến tôi chết lặng:
Tin nhắn chia tay.
Không phải gửi cho tôi.

Người vợ tôi vẫn yêu thương suốt sáu năm qua… đang đau khổ vì một cuộc tình khác.

Tôi và Hương gặp nhau trong một lớp học kỹ năng mềm ở quận 3. Khi ấy, tôi là gã kỹ sư máy tính hướng nội, cô ấy là một nhân viên marketing lanh lợi, hoạt bát. Ngày đầu tiên, Hương hỏi tôi mượn bút, cười nhẹ một cái, và tôi ngây người mất vài giây. Cô ấy có kiểu cười khiến người ta muốn sống chậm lại chỉ để nhìn thêm một chút.

Sau khóa học, tôi rủ cô ấy đi uống cà phê. Bắt đầu từ những lần cà phê lẻ tẻ đó, một mối quan hệ lặng lẽ hình thành. Không ào ạt, không nồng nhiệt kiểu phim Hàn, mà bình dị như một bản nhạc jazz lúc chiều tàn.

Ba năm sau, chúng tôi cưới nhau. Căn hộ nhỏ chung cư tầng 15 là tổ ấm đầu tiên. Có hôm tôi thức dậy giữa đêm, chỉ để nhìn thấy bóng cô ấy quay lưng về phía tôi, mái tóc đen trải dài trên gối, và lòng tôi đầy một niềm yên bình giản dị. Tôi cứ nghĩ — nếu có thiên đường, thì chắc cũng chỉ đến vậy.

Cuộc sống sau cưới không phải lúc nào cũng ngọt ngào, nhưng chúng tôi biết cách yêu nhau theo kiểu trưởng thành. Cô ấy hay nổi nóng, tôi thì điềm đạm. Cô ấy thích hoa, tôi ghét hoa nhưng vẫn đặt đều vào mỗi thứ Sáu cuối tháng. Cô ấy thích trò chuyện, tôi thích lắng nghe. Có lần Hương bị stress vì dự án thất bại, tôi bỏ buổi họp quan trọng chỉ để ngồi cạnh cô ấy cả chiều trong một quán nước nhỏ, nơi cô ấy được phép khóc và không cần giải thích điều gì.

Chúng tôi cùng nhau vượt qua giai đoạn dịch bệnh. Khi cả hai đều làm việc tại nhà, va chạm xảy ra nhiều, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy tình yêu ấy vơi đi. Hương vẫn là người phụ nữ khiến tôi cẩn thận mỗi lần buộc dây giày để không làm cô ấy chờ lâu. Vẫn là người mà khi đi làm về tôi muốn kể chuyện đầu tiên.

Và rồi… vài tháng trước, tôi bắt đầu thấy một điều gì đó lạ. Cô ấy cười ít hơn, những cái ôm vội vàng hơn, và những ánh mắt… như đang giấu điều gì. Tôi không nghĩ nhiều. Tôi tin vào vợ mình.

Đêm qua, cô ấy nói “em đi tắm trước, anh xem phim gì đừng bật to quá nhé.”
Và rồi tôi nghe tiếng “rầm.”

Tôi lao vào nhà tắm. Cô ấy đã nằm gục dưới sàn. Tôi run rẩy mở điện thoại để gọi cấp cứu.

Và tin nhắn hiện ra, do điện thoại không khóa màn hình:

“Em xin lỗi. Nhưng em không thể chịu được nếu không còn anh bên cạnh. Chia tay ư? Anh có biết em đã mất gì để yêu anh không?”

Tôi chỉ đọc được vậy. Tin nhắn cuối cùng từ một người tên “Tuấn – Ẩn danh.”
Ngay lúc đó, tôi tưởng như chính mình vừa bị sét đánh. Không, không thể nào…

Hương được đưa vào viện ngay sau đó. Tôi gần như quỳ xuống bên giường bệnh khi cô ấy tỉnh lại. Cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt hoảng loạn, rồi bất ngờ quay mặt đi, cố giấu những giọt nước mắt đang chực trào ra.

Tôi không hỏi gì. Tôi chỉ cầm tay cô ấy, tay vẫn còn lạnh ngắt như chưa hoàn hồn sau cú sốc — nhưng tôi biết, không chỉ là cú ngã trong nhà tắm, mà là cú trượt dài của trái tim cô ấy… khỏi tôi, khỏi cuộc hôn nhân này.

Mấy ngày sau, Hương trở về nhà. Tôi vẫn chăm sóc cô ấy như bình thường. Nấu ăn, giặt đồ, chuẩn bị nước ấm trước khi ngủ — những việc tôi đã làm suốt sáu năm qua. Nhưng lần này, giữa chúng tôi là một bức tường vô hình dày đặc.

Tôi không thể giả vờ được nữa.

Tối hôm ấy, khi cô ấy đặt điện thoại xuống bàn, tôi mới nhẹ nhàng hỏi:

— Hương, em yêu người khác rồi à?

Cô ấy giật mình. Lặng vài giây, như thể cân nhắc giữa hàng triệu khả năng, rồi cuối cùng… chỉ gật đầu. Một cái gật nhẹ, nhưng như nhát dao vào lòng.

Tôi không nổi giận. Tôi cũng không khóc. Tôi chỉ thấy mình rỗng.

— Lâu chưa? – Tôi hỏi.

— Hơn bảy tháng. Lúc em chuyển sang dự án bên công ty đối tác. Ban đầu chỉ là nói chuyện… rồi không hiểu sao…

Cô ấy im lặng. Tôi không cần cô ấy nói tiếp. Tôi hiểu.

— Vậy tại sao em vẫn ở lại?

Cô ấy cười buồn:

— Vì em không đủ can đảm để phá nát tất cả. Vì anh quá tốt. Vì… em vẫn còn yêu anh. Nhưng là kiểu yêu khiến em thấy tội lỗi mỗi lần đối mặt.

Tôi cười, một nụ cười cay đắng mà cả đời mình chưa từng nghĩ sẽ phải dùng tới:

— Em yêu người khác nhưng lại thương hại anh?

— Không! – cô ấy bật dậy, mắt đỏ hoe – Không phải thương hại. Là… em đã cố dừng lại. Em đã thử. Em chặn số, em cắt liên lạc. Nhưng mỗi lần thấy anh vẫn nấu cơm, vẫn pha trà cho em, vẫn hỏi hôm nay công việc ổn không… em lại thấy mình kinh khủng quá. Em không đáng được anh yêu như vậy.

Tôi quay mặt đi.

Hóa ra… sự tử tế của tôi lại khiến người ta thấy tội lỗi. Và cô ấy yêu người khác… nhưng vẫn chọn ở lại trong căn nhà này, sống cùng tôi như một cặp vợ chồng mẫu mực — chỉ vì cô ấy không đủ tàn nhẫn.

Mấy hôm sau, Hương chủ động dọn sang phòng khác. Cô ấy nói cần thời gian suy nghĩ. Tôi không níu kéo. Căn nhà nhỏ bỗng trở nên lạnh như mùa đông Hà Nội.

Một tháng sau, tôi thấy cô ấy soạn vali. Không có nước mắt, không còn rối rắm. Cô ấy nhìn tôi lần cuối:

— Em sẽ chuyển ra ngoài một thời gian. Em cần tìm lại chính mình. Em xin lỗi… thật sự xin lỗi vì đã phản bội anh.

Tôi không trả lời. Tôi chỉ gật đầu. Và nhìn cánh cửa đóng lại sau lưng cô ấy, không biết khi nào — hay có bao giờ — sẽ mở ra trở lại.

Sau tất cả…

Tôi dọn lại phòng ngủ, cất đi những bức ảnh cưới, những món quà sinh nhật từ cô ấy, cả những ghi chú nhỏ dán đầy tủ lạnh với nét chữ quen thuộc:

“Chúc chồng ngày mới vui vẻ!”
“Em đặt cơm trong lò nhé, đừng quên ăn.”

Căn nhà giờ đây im lặng một cách đáng sợ. Nhưng không còn ai ngã trong nhà tắm. Không còn những tin nhắn lạ. Chỉ còn tôi — và một sự thật trần trụi đến rợn người:
Yêu thôi là không đủ.

Vài tuần sau, tôi nhận được tin nhắn từ cô ấy:

“Em đang ổn. Nhưng em nhớ những bữa cơm có anh. Không ai pha trà đúng vị như anh nữa…”

Tôi không trả lời. Tôi chỉ lặng lẽ xoá đi.
Đôi khi, tình yêu không chết vì hết thương, mà chết vì một người chọn không trung thực trong lúc lẽ ra nên đối mặt.

Họ bảo rằng: “Nếu yêu một người, hãy tha thứ cho họ.”
Có lẽ đúng. Nhưng tha thứ không có nghĩa là quên đi, và càng không có nghĩa là giữ họ lại trong đời mình bằng mọi giá.

Vợ tôi không xấu. Cô ấy chỉ yếu đuối trong một khoảnh khắc — nhưng đôi khi, chỉ một khoảnh khắc đó… là đủ để phá hủy cả một cuộc đời hai người cùng xây.