Home Blog

Vụ chú Grab U60 bị 🔪 không qua khỏi Đối tượng khai sau khi 🔪 chú thì mang xe của chú bán được 4 triệu để trả nợ do thua game

Do thua tiền game, Hoàng Thanh Công (20 tuổi) gọi xe ôm, sau đó giết tài xế, cướp xe bán lấy tiền trả nợ, bị Công an Đồng Nai bắt sau 6 giờ.

Hoàng Thanh Công bị Công an Đồng Nai tạm giữ hình sự với hành vi giết người, cướp tài sản. (Ảnh: Công an Đồng Nai)

Hoàng Thanh Công bị Công an Đồng Nai tạm giữ hình sự với hành vi giết người, cướp tài sản. (Ảnh: Công an Đồng Nai)

Ngày 11/7, Cơ quan CSĐT Công an Đồng Nai cho biết, đang tạm giữ hình sự Hoàng Thành Công (20 tuổi, quê xã Ia Lâu, tỉnh Gia Lai) để điều tra làm rõ hành vi giết người, cướp tài sản.

Theo xác minh của công an, Công nghiện ma túy, không có nghề nghiệp, sống lang thang. Để có tiền tiêu xài, trưa ngày 10/7, Công nảy sinh ý định cướp tài sản của người chạy xe ôm bán lấy tiền.

Khi đến ấp 8, xã Long Thành, Công thấy người đàn ông chạy xe ôm 55 tuổi (quê Tiền Giang cũ, nay là Đồng Tháp), liền thuê ông chở đến xã Xuân Đường với giá 100 nghìn đồng.

Trên đường đi, Công yêu cầu lái xe chạy lòng vòng qua nhiều đoạn đường vắng người. Khi đến đoạn đường ở Khu công nghiệp Lộc An – Bình Sơn, xã Long Thành, Công yêu cầu tài xế dừng xe để đi vệ sinh. Sau đó, Công lấy con dao thủ sẵn cứa vào cổ tài xế, khiến nạn nhân tử vong tại chỗ.

Sau khi gây án, Công cướp chiếc xe máy, ví tiền bên trong có nhiều giấy tờ tùy thân rồi bỏ trốn.

Bằng các biện pháp nghiệp vụ, lúc 20h50 cùng ngày, Phòng Cảnh sát hình sự phối hợp với Phòng Kỹ thuật hình sự, Công an tỉnh Đồng Nai và Công an các xã Long Thành, Xuân Đường bắt giữ Công khi đang lẩn trốn trên địa bàn xã Xuân Đường.

Tại cơ quan công an, Công khai chiếc xe cướp được mang đi bán được 4 triệu đồng, trả nợ tiền thua game.

Công an tỉnh Đồng Nai đang củng cố hồ sơ để xử lý vụ án quy định của pháp luật.

Phú Thọ – nơi được quan tâm nhất lúc này, trời ơi nguyhiem quá

Sau mưa lớn, một ‘hố tử thần’ rộng hơn 9m, sâu 8m bất ngờ xuất hiện tại xã Mường Hoa (Phú Thọ), gây sạt lở nghiêm trọng, ăn sâu vào móng nhà dân, buộc chính quyền phải sơ tán khẩn cấp hai hộ dân.

Ngày 11/7, Công an tỉnh Phú Thọ cho biết, lực lượng chức năng địa phương đã phối hợp tổ chức di dời khẩn cấp hai hộ dân ở xã Mường Hoa (huyện Tân Sơn) do xuất hiện sụt lún nghiêm trọng sau mưa lớn.

Tại xóm Thăm, một “hố tử thần” bất ngờ hình thành trong khu vực dân cư, với đường kính hơn 9m, sâu khoảng 8m, đã khoét sâu vào phần móng của ngôi nhà thuộc hộ bà Bùi Thị Thương. Vết sụt này ăn sâu vào khoảng 1,5m phần móng nhà kiên cố, khiến toàn bộ kết cấu bị đe dọa, ảnh hưởng trực tiếp đến 5 nhân khẩu trong gia đình.

Hố sụt lún xuất hiện ngay góc căn nhà kiên cố. Ảnh: Công an tỉnh Phú Thọ

Trong khi đó, hộ ông Bùi Văn Yên bị sạt lở ta luy dương làm sập khoảng 3m tường bếp. Lượng đất đá trôi xuống ước tính lên tới 6.000m³, tiềm ẩn nguy cơ đẩy cả căn nhà trượt xuống sông nếu tiếp tục mưa lớn.

Ngay sau khi tiếp nhận thông tin, chính quyền xã Mường Hoa đã phối hợp cùng công an địa phương, ban chỉ huy quân sự xã và các tổ chức đoàn thể hỗ trợ người dân sơ tán người và toàn bộ tài sản. Đồng thời, khu vực nguy hiểm được căng dây cảnh báo, lắp biển báo cấm tiếp cận cho đến khi được đánh giá là an toàn.

Lực lượng chức năng cắm biển cảnh báo và di dời tài sản người dân. Ảnh: Công an tỉnh Phú Thọ
Đáng chú ý, trước đó vào đầu tháng 6, tại xã Thượng Cốc (cùng tỉnh Phú Thọ), cũng ghi nhận một hố sụt lớn gần quốc lộ 12B. Dù đã được đơn vị quản lý tổ chức san lấp nhiều lần nhưng mặt đất liên tục bị “nuốt chửng” trở lại. Đến ngày 9/7, khi hố có dấu hiệu mở rộng, chính quyền tiếp tục cắm biển cảnh báo và triển khai các biện pháp xử lý. Hiện tại, khu vực chưa ghi nhận sụt lún thêm, song vẫn đang được theo dõi sát sao.

Chính quyền các xã khuyến cáo người dân tại các khu vực có địa hình đồi núi, nền đất yếu cần nâng cao cảnh giác, đặc biệt sau các đợt mưa kéo dài, để kịp thời phát hiện và ứng phó với nguy cơ thiên tai.

Vụ bánh mì hơn 200 nghìn đồng ở sân bay: Cục Hàng không vào cuộc, kết quả quá rõ ràng

Dư luận hiện đang đặt câu hỏi về tính minh bạch trong giá cả tại các nhà ga hàng không từ câu chuyện chiếc bánh mì giá 208.000 đồng đang “gây bão” mạng xã hội.

Ngày 11 tháng 7 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Hành khách than trời về ổ bánh mì 208.000 đồng ở sân bay Nội Bài, Cục Hàng không nói gì?”. Nội dung như sau:

Nhiều hành khách sau mỗi chuyến bay lại có chung một nỗi bức xúc: Đồ ăn ở một số sân bay Việt Nam quá đắt đỏ. Từ ly cà phê, chai nước suối cho tới tô phở, chiếc bánh mì hay suất cơm đều “đội giá” lên gấp 2-3, thậm chí 4-5 lần so với bên ngoài.

Câu chuyện quen thuộc vẫn tiếp tục lặp lại ở các sân bay lớn như Nội Bài, Tân Sơn Nhất khiến nhiều hành khách thấy phiền lòng.

Mới đây nhất là phản ánh của một hành khách có tên Trà My. Chị My cho biết, do đến sân bay sớm lại phải chờ đợi khá lâu nên chị thấy đói bụng. Quan sát tại khu vực gần cửa ra máy bay, chị My thấy nhiều cửa hàng bày bán các món ăn nổi tiếng của Việt Nam như phở và bánh mì, cơm. Người phụ nữ quyết định mua một chiếc bánh để lót dạ.

Mức giá bánh mì tại các cửa hàng khá đa dạng, từ 7,9 đến 8 USD và hơn 8 USD. Chị My mua chiếc bánh mì giá 7,9 USD (khoảng 208.000 đồng).

Theo chị My, mức giá này là quá đắt cho một chiếc bánh mì ăn rất bình thường. “Bên trong có ít nhân thịt heo kèm chút rau, dưa, hương vị không có gì đặc biệt. Tôi vẫn biết đồ ăn ở sân bay là đắt nhưng vì chờ chuyến bay quá lâu, không còn lựa chọn nào khác nên tôi phải ăn tạm”, nữ hành khách cho biết.

Đây không phải là lần đầu tiên chị My trải nghiệm các món ăn có giá đắt đỏ tại sân bay. Cách đây không lâu, khi chờ máy bay tại sân bay Tân Sơn Nhất (TPHCM), người phụ nữ này từng chi trả 560.000 đồng cho 1 bát phở và 1 suất cơm gà theo chị nhận xét là “siêu dở”.

Thường xuyên đi công tác, du lịch nước ngoài và di chuyển bằng máy bay, chị My nhận thấy, việc bán 208.000 đồng 1 chiếc bánh mì hay những tô phở 200.000-300.000 là quá đắt. Đồ ăn tại sân bay Nội Bài và Tân Sơn Nhất, nhất là khu vực ga quốc tế nếu so với sân bay các nước khác trong khu vực như Hàn Quốc, Trung Quốc, Singapore, Indonesia… đều đắt hơn.

Có dịp trải nghiệm đồ ăn ở sân bay các nước này, chị My nhận thấy các món ăn khá ngon, giá hợp lý. “Tôi từng ăn những chiếc bánh mì chỉ 40.000-50.000 ở sân bay nước bạn, trong khi giá bán các loại đồ ăn ở sân bay Việt Nam cao hơn hẳn. Nhiều người lao động từng nói phải nhịn đói vì cái giá họ không thể chi trả cho bữa ăn tưởng chừng như rất bình dân”, chị My kể.

Câu chuyện về chiếc bánh mì 208.000 đồng chị My chia sẻ nhận về hàng chục nghìn lượt tương tác, bình luận. Nhiều người đồng tình cho rằng, giá các loại đồ ăn, nước uống ở hai sân bay lớn là Nội Bài và Tân Sơn Nhất luôn khiến họ giật mình. Các hàng quán ở khu vực ga quốc tế luôn có giá cao hơn ga quốc nội và cao gấp nhiều lần mặt bằng chung thị trường.

Cục Hàng không Việt Nam vào cuộc

Sau khi nhận được phản ánh của báo chí về giá dịch vụ ăn uống tại Cảng hàng không quốc tế Nội Bài trước tình trạng “Bánh mì 208.000 đồng ở Nội Bài, khách than đắt hơn sân bay quốc tế”, ngày 10/7, Cục Hàng không Việt Nam đã có văn bản yêu cầu xác minh, làm rõ các thông tin phản ánh và kịp thời chấn chỉnh các hành vi vi phạm (nếu có) nhằm đảm bảo chất lượng dịch vụ và quyền lợi của khách hàng.

Theo đó, Cục Hàng không Việt Nam yêu cầu Cảng hàng không quốc tế Nội Bài, trên cơ sở khoản 1 Điều 68 quy định “Doanh nghiệp cảng hàng không quyết định cho tổ chức, cá nhân thuê mặt bằng thuộc quyền quản lý, sử dụng của mình để cung cấp dịch vụ hàng không, phi hàng không theo quy định” phối hợp với Cảng vụ hàng không miền Bắc xác minh, làm rõ các nội dung phản ánh.

Cảng hàng không quốc tế Nội Bài kiểm tra việc tuân thủ các quy định tại khoản 5 Điều 70 Nghị định 05/2021/NĐ- CP của Chính phủ về quản lý, khai thác cảng hàng không, sân bay (Nghị định 05/2021/NĐ-CP) của các tổ chức, cá nhân cung cấp dịch vụ phi hàng không tại nhà ga hành khách. Đồng thời, kịp thời chấn chỉnh ngay các nội dung bất cập, ảnh hưởng đến chất lượng cung cấp dịch vụ, quyền lợi chính đáng của khách hàng.

Đối với Tổng công ty Cảng Hàng không Việt Nam – CTCP, Cục Hàng không Việt Nam yêu cầu tăng cường công tác chỉ đạo hoạt động cung cấp dịch vụ phi hàng không tại các cảng hàng không; rà soát giá hàng hóa, dịch vụ đặc biệt là dịch vụ ăn, uống để đảm bảo giá bán tương xứng với chất lượng và không quá cao so mặt bằng chung của hàng hóa, dịch vụ cùng loại.

Tổng công ty Cảng Hàng không Việt Nam – CTCP kịp thời chấn chỉnh ngay các nội dung bất cập, ảnh hưởng đến chất lượng cung cấp dịch vụ tại nhà ga hành khách, quyền lợi chính đáng của khách hàng; niêm yết công khai giá; bảo đảm văn minh, lịch sự, chu đáo.

Về phía Cảng vụ hàng không miền Bắc chủ trì, phối hợp với Cảng hàng không quốc tế Nội Bài xác minh, làm rõ các nội dung phản ánh; xử lý nghiêm các tổ chức, cá nhân có hành vi vi phạm (nếu có) theo quy định.

Song song, Cảng vụ hàng không miền Bắc tăng cường công tác kiểm tra, giám sát, tiếp nhận các phản ánh, kiến nghị của khách hàng, chủ trì giải quyết các phản ánh, kiến nghị theo theo trách nhiệm của Cảng vụ hàng không được quy định tại khoản 4, khoản 8 Điều 9, khoản 4 Điều 70 Nghị định 05/2021/NĐ-CP ngày 25/01/2021.

Trước đó, ngày 10 tháng 7 năm 2025, báo Lao động cũng đưa tin với tiêu đề “Yêu cầu 3 đơn vị báo cáo vụ bánh mỳ 208.000 đồng ở sân bay Nội Bài trước 11.7”. Nội dung như sau:

Yêu cầu 3 đơn vị báo cáo vụ bánh mỳ 208.000 đồng ở sân bay Nội Bài trước 11.7
Cơ quan chức năng đang yêu cầu xác minh vụ bán bánh mỳ giá 208 nghìn đồng ở sân bay Nội Bài. Ảnh: Hoàng Nam

Cục Hàng không yêu cầu 3 đơn vị các nội dung như sau:

Đối với Cảng hàng không quốc tế Nội Bài. Trên cơ sở khoản 1 Điều 68 quy định “Doanh nghiệp cảng hàng không quyết định cho tổ chức, cá nhân thuê mặt bằng thuộc quyền quản lý, sử dụng của mình để cung cấp dịch vụ hàng không, phi hàng không theo quy định”.

Theo đó, đơn vị này cần phối hợp với Cảng vụ hàng không miền Bắc xác minh, làm rõ các nội dung được Báo phản ánh.

Kiểm tra việc tuân thủ các quy định tại khoản 5 Điều 70 Nghị định 05/2021/NĐ-CP của Chính phủ về quản lý, khai thác cảng hàng không, sân bay (Nghị định 05/2021/NĐ-CP) của các tổ chức, cá nhân cung cấp dịch vụ phi hàng không tại nhà ga hành khách.

Kịp thời chấn chỉnh ngay các nội dung bất cập, ảnh hưởng đến chất lượng cung cấp dịch vụ, quyền lợi chính đáng của khách hàng.

Cục Hàng không cũng yêu cầu Tổng công ty Cảng Hàng không Việt Nam – CTCP tăng cường công tác chỉ đạo hoạt động cung cấp dịch vụ phi hàng không tại các cảng hàng không.

Rà soát giá hàng hóa, dịch vụ đặc biệt là dịch vụ ăn, uống để đảm bảo giá bán tương xứng với chất lượng và không quá cao so mặt bằng chung của hàng hóa, dịch vụ cùng loại.

Kịp thời chấn chỉnh ngay các nội dung bất cập, ảnh hưởng đến chất lượng cung cấp dịch vụ tại nhà ga hành khách, quyền lợi
chính đáng của khách hàng. Niêm yết công khai giá. Bảo đảm văn minh, lịch sự, chu đáo.

Đối với Cảng vụ hàng không miền Bắc, Cục Hàng không yêu cầu, chủ trì, phối hợp với CHKQT Nội Bài xác minh, làm rõ các nội dung được báo chí phản ánh; xử lý nghiêm các tổ chức, cá nhân có hành vi vi phạm (nếu có) theo quy định.

Tăng cường công tác kiểm tra, giám sát, tiếp nhận các phản ánh, kiến nghị của khách hàng, chủ trì giải quyết các phản ánh, kiến nghị theo theo trách nhiệm của Cảng vụ hàng không được quy định tại khoản 4, khoản 8 Điều 9, khoản 4 Điều 70 Nghị định 05/2021/NĐ-CP ngày 25.1.2021.

Cục Hàng không Việt Nam thông báo để các cơ quan, đơn vị triển khai thực hiện, báo cáo kết quả thực hiện về Cục HKVN trước 16h00 ngày 11.7.2025.

Ông lão cô độc cho cô gái trẻ ngủ nhờ một đêm, sáng ra ông sững sờ khi thấy…

Trời mưa tầm tã. Cơn mưa đầu mùa hạ bất ngờ trút xuống xã miền núi nhỏ như trút giận, nhấn chìm cả con đường đất đỏ vốn đã lầy lội. Trong căn nhà gỗ cũ kỹ nằm nép mình bên sườn đồi, ông Tám – người đàn ông già sống một mình đã gần chục năm – đang nhóm bếp nấu bữa tối.

Ở tuổi 70, ông Tám không còn nhiều mối liên hệ với thế giới bên ngoài. Vợ mất từ sớm, con trai đi làm ăn xa rồi biệt tăm. Ngày qua ngày, ông sống nhờ vào mảnh vườn nhỏ, vài con gà và tiền trợ cấp tuổi già. Sự cô đơn với ông đã không còn là nỗi buồn, mà trở thành một thứ thói quen yên tĩnh.

Đang loay hoay với cái nồi cá kho trên bếp, ông chợt nghe tiếng đập cửa dồn dập. Tiếng gió và mưa làm át đi phần nào âm thanh, nhưng ông vẫn cảm nhận rõ có ai đó đang cầu cứu. Ông lật đật chạy ra mở cửa.

Trước mặt ông là một cô gái trẻ, người ướt như chuột lột, tay ôm chặt ba lô cũ kỹ, mặt tái nhợt vì lạnh.

– “Cháu… cháu bị lạc. Xe hỏng giữa đường, không bắt được sóng… nhà bác có thể cho cháu trú mưa một đêm được không?” – Cô gái nói, giọng run rẩy.

Ông Tám thoáng chần chừ. Bao năm sống một mình, hiếm khi ông tiếp xúc với người lạ, nhất là vào buổi tối. Nhưng nhìn ánh mắt van lơn của cô gái, ông không nỡ khép cửa.

– “Vô nhà đi cháu, mưa thế này biết đâu mà về…”

Cô gái rối rít cảm ơn. Ông Tám dúi vội cho cô chiếc khăn và cái áo ấm cũ. Cô gái ngồi bên bếp lửa, run run hơ tay, mắt lấm lét nhìn quanh. Dường như cô đang căng thẳng, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh.

– “Cháu tên gì?” – Ông hỏi, vừa rót trà nóng ra chén.

– “Cháu là Hân. Cháu đi phượt lên đây với nhóm bạn, nhưng xe cháu bị hỏng khi tách đoàn. Sóng điện thoại mất tiêu, cháu đi bộ cả mấy cây số mới thấy nhà bác.”

Ông gật gù. Dù câu chuyện nghe có vẻ hợp lý, ông vẫn cảm thấy có điều gì đó lạ ở cô gái này. Nhưng ông không hỏi thêm. Mưa vẫn rơi rả rích ngoài hiên. Ông trải tấm chăn cũ xuống sàn, nhường chỗ ngủ cho cô.

– “Ngủ đi, mai nắng lên bác chở cháu ra đường lớn, gọi được người tới sửa xe.”

Hân mỉm cười cảm ơn, vẻ mặt đã bớt căng thẳng. Ông Tám trở vào buồng, khép cửa, nhưng không chốt. Ông lắng nghe tiếng mưa và tiếng thở đều đều của cô gái, trong lòng vẫn thấy một nỗi bất an mơ hồ.

Sáng hôm sau, ông Tám thức dậy sớm. Ông ngạc nhiên khi thấy cửa chính mở hé, bếp lạnh tanh, và cô gái thì biến mất.

Trên bàn là tờ giấy ghi nguệch ngoạc:

“Cháu cảm ơn bác. Cháu phải đi sớm. Không dám làm phiền bác thêm. Xin lỗi.”

Ông Tám ngẩn người, cảm giác hụt hẫng len lỏi trong lòng. Ông bước ra ngoài, nhìn quanh. Dấu chân trên nền đất ướt in rõ vết đi bộ hướng ra phía đường lớn.

Vừa quay vào, ông chợt khựng lại.

Chiếc hộp gỗ cũ kỹ – nơi ông cất giữ chiếc đồng hồ của con trai để lại – đang mở toang.

Trống rỗng.

Ông Tám bước tới, tim đập mạnh. Trong hộp chỉ còn một tờ giấy nhỏ, gấp làm tư. Run run mở ra, ông đọc:

“Bác tha lỗi cho cháu. Cháu không có ý xấu. Cháu cần tiền cứu mẹ cháu. Cháu sẽ trả lại bác. Hãy tin cháu. – Hân.”

Ông ngồi phịch xuống ghế, mắt nhìn xa xăm. Trong lòng ông không phải là tức giận, mà là một nỗi đau lặng lẽ. Chiếc đồng hồ ấy là kỷ vật duy nhất còn lại của con trai ông – người đã mất trong một vụ tai nạn lao động ở Sài Gòn. Dù nó không có giá trị vật chất lớn, nhưng với ông, nó là vô giá.

Suốt buổi sáng hôm đó, ông Tám không ăn uống gì. Ông không biết phải giận hay thương cô gái kia. Một phần ông trách bản thân nhẹ dạ. Một phần khác, ông cảm thấy xót xa cho số phận nào đó đang đẩy đưa cô gái vào bước đường cùng.

Ông bước ra cửa, nhìn về phía con đường dẫn xuống thị trấn. Cơn mưa hôm qua đã ngớt. Nhưng trong lòng ông, một cơn bão khác đang bắt đầu.

Sau hôm ấy, ông Tám trở nên trầm lặng hơn. Mỗi buổi chiều, ông thường ra ngồi trước hiên nhà, mắt dõi về con đường đất đỏ – nơi cô gái tên Hân đã xuất hiện và biến mất chỉ sau một đêm. Những người hàng xóm thi thoảng ghé qua hỏi han, ông chỉ cười gượng, không kể chi tiết chuyện đã xảy ra.

Một tuần trôi qua.

Ông không báo công an. Ông cũng không kể với ai về chiếc đồng hồ bị lấy mất. Với ông, chuyện ấy giờ không còn đơn thuần là mất đồ, mà là một vết xước trong niềm tin mong manh còn sót lại.


Đến một buổi sáng nọ, khi ông đang dọn cỏ ngoài vườn thì nghe tiếng xe máy dừng trước cổng. Ông ngẩng đầu lên – một người đàn ông lạ, chừng ba mươi tuổi, ăn mặc lịch sự, đang bước xuống xe.

– “Dạ… cho cháu hỏi, bác có phải là ông Tám, ở một mình trên đồi không ạ?”

Ông Tám nheo mắt:
– “Phải… Có chuyện gì không cậu?”

Người lạ cúi đầu chào, rồi rút trong túi ra một phong thư dày.
– “Cháu là anh trai của Hân… Em gái cháu có ghé qua đây tuần trước. Chuyện xảy ra… cháu xin lỗi thay nó. Cháu đến để trả lại bác món đồ.”

Ông Tám chết lặng. Người đàn ông đưa ông phong thư, bên trong là chiếc đồng hồ bạc cũ, được gói cẩn thận trong khăn mỏng. Vẫn là chiếc đồng hồ ấy – kim đã gỉ sét, mặt kính xước nhẹ, nhưng đối với ông, nó như vừa trở lại từ một giấc mơ mất mát.

Bên cạnh đồng hồ là một mẩu giấy ngắn, viết tay:

“Bác Tám kính mến,
Cháu xin lỗi vì đã đánh mất lòng tin của bác. Đêm đó, cháu hoảng loạn. Mẹ cháu bị phát hiện có khối u ở phổi, bác sĩ nói phải mổ gấp. Cháu không có tiền, gọi cho bạn bè thì không ai giúp được.

Cháu nhìn thấy chiếc đồng hồ, cháu nghĩ bác già rồi, chắc không để ý… nhưng sáng ra, cháu đã hối hận. Cháu đem nó đến tiệm cầm đồ, nhưng rồi lại rút ra ngay.

Cháu không biết làm sao để đối diện với bác. Em cháu biết chuyện, mắng cháu rất nhiều, và thay cháu đến đây.

Mong bác tha lỗi cho một đứa trẻ dại dột. Cháu sẽ không bao giờ quên ân nghĩa bác đã cứu cháu khỏi cơn mưa đêm đó.

– Hân.”

Tay ông Tám run run. Ông không nói gì một lúc lâu. Người anh trai nhìn ông ái ngại, nói tiếp:

– “Cháu biết với bác, chiếc đồng hồ này có giá trị đặc biệt. Hân nó đã khóc rất nhiều. Mẹ cháu hiện đang được điều trị ở Bệnh viện Ung Bướu. Cháu xin hứa, gia đình cháu sẽ không để chuyện như vậy tái diễn. Mong bác tha thứ.”

Ông Tám khẽ gật đầu.
– “Ừ… đồ đã về lại, chuyện cũng qua rồi. Nhưng cậu nói với Hân, bác không giận. Chỉ mong nó nhớ: sống trên đời, lừa dối dễ lắm… nhưng lấy lại lòng tin, khó lắm nghe con.”

Người thanh niên rơm rớm nước mắt, cúi đầu cảm ơn. Trước khi lên xe, anh còn quay lại:

– “À… Hân dặn, nếu bác cần gì, chỉ cần gọi cho cháu. Đây là số điện thoại của cả nhà.”

Anh đưa ông mảnh giấy nhỏ, rồi rồ ga đi khuất.

Tối hôm đó, ông Tám ngồi nhìn chiếc đồng hồ đặt trên bàn. Những ký ức về con trai ông – đứa con trai duy nhất – lại ùa về. Anh mất năm 29 tuổi, để lại cho ông duy nhất món đồ ấy, trước khi lên đường vào Nam làm công nhân xây dựng.

Đối với người khác, đồng hồ ấy chỉ là đồ cũ. Nhưng với ông, đó là thời gian, là máu thịt, là hồi ức. Và việc nó được trả lại – không phải vì sợ, mà vì hối hận – khiến ông thấy nhẹ lòng.

Từ hôm đó, ngày nào ông cũng mở điện thoại ra xem lại số của Hân. Ông không gọi, nhưng mỗi lần nhìn số, ông lại thấy bình yên.

Ba tháng sau.

Trên con đường đất đỏ cũ kỹ, một chiếc taxi dừng lại trước cổng nhà ông Tám. Bước xuống là một cô gái mặc áo dài nhạt màu, tay cầm giỏ quà nhỏ. Mái tóc cô gọn gàng, gương mặt xanh xao nhưng ánh mắt rạng rỡ.

– “Bác Tám… là cháu, Hân đây.”

Ông Tám sững người. Cô gái cúi đầu, rưng rưng nước mắt.

– “Mẹ cháu đã khỏe. Bác sĩ nói khối u lành tính. Ca mổ thành công. Cháu đã xin được công việc làm tại trung tâm xã, cháu về lại đây để cảm ơn bác… và nếu bác cho phép, cháu muốn thỉnh thoảng ghé thăm.”

Ông Tám nhìn cô một lúc, rồi khẽ cười.
– “Có gì mà phải xin. Bác ở một mình, có người ghé qua trò chuyện, quý lắm chứ.”

Từ hôm đó, mỗi chiều thứ Bảy, Hân đều ghé nhà ông Tám. Cô dọn dẹp, nấu ăn, cùng ông uống trà dưới hiên nhà. Dân làng bắt đầu gọi vui cô là “cháu gái nuôi của ông Tám”. Không ai biết chuyện chiếc đồng hồ từng mất tích, cũng không ai cần biết. Chỉ có ông Tám – mỗi khi nhìn nụ cười của Hân – lại thấy hình bóng con trai mình ngày xưa.

Cơn mưa năm ấy đã đem đến một cô gái xa lạ. Và từ một lỗi lầm, đã nảy mầm một mối quan hệ đầy nhân văn.

Sau đám cưới, tôi đề nghị đưa toàn bộ tiền cưới cho mẹ giữ hộ, nào ngờ câu trả lời của vợ khiến tôi ngh/ẹn đắ/ng

“Sau đám cưới, tôi đề nghị đưa toàn bộ tiền cưới cho mẹ giữ hộ, nào ngờ câu trả lời của vợ khiến tôi nghẹn đắng…”

Tôi tên là Hưng, 31 tuổi, nhân viên kỹ thuật trong một công ty thiết bị công nghiệp. Tôi và Ngân – vợ tôi – quen nhau gần 3 năm trước khi quyết định tiến tới hôn nhân. Cô ấy là giáo viên tiểu học, tính tình hiền lành, chu đáo, có phần hơi độc lập quá mức nhưng tôi lại thích điều đó. Bởi với tôi, phụ nữ thời nay nên có chính kiến, có lập trường, và biết tự lập.

Gia đình tôi ở Hà Nam, gia đình Ngân ở Nam Định. Cả hai bên đều là gia đình lao động, không giàu sang nhưng cũng chẳng nghèo khó. Bố mẹ tôi buôn bán nhỏ, còn bố mẹ Ngân làm nông. Khi quyết định cưới, tôi và Ngân đều thống nhất sẽ tổ chức đơn giản, tiết kiệm, không rườm rà. Chúng tôi chỉ mời khoảng 300 khách – chia đều hai bên. Tính sơ sơ, sau trừ chi phí, có lẽ cũng để dư được vài trăm triệu.

Ngay sau đám cưới, khi đang dọn dẹp lại phong bì tiền mừng, tôi bất chợt nói:

– “Anh tính đưa hết tiền cưới cho mẹ anh giữ hộ nhé. Dù gì tiền mừng phần lớn là của khách bên nhà trai, coi như là mình nhờ mẹ cất giữ, sau này cần gì thì xin lại cũng tiện.”

Ngân đang cầm sổ ghi chép thì khựng lại. Cô ấy không nói gì ngay. Tôi thấy thái độ im lặng hơi bất thường liền hỏi:

– “Sao? Em thấy không ổn hả?”

Ngân ngẩng lên, nhìn tôi thẳng thắn:

– “Em không đồng ý. Đây là tiền cưới chung của hai vợ chồng mình. Sao lại đưa hết cho mẹ anh giữ được? Dù là mẹ ruột đi nữa thì em cũng không thấy hợp lý.”

Câu trả lời của cô ấy khiến tôi hơi nghẹn. Từ bé đến lớn, mẹ là người tôi tin tưởng nhất. Bà tằn tiện, chu đáo, quản lý tiền bạc rất tốt. Trong đầu tôi lúc đó chỉ nghĩ đơn giản rằng: tiền để mẹ cầm thì an toàn, cần gì cứ xin là được. Nhưng nhìn ánh mắt của Ngân – không giận dỗi, cũng không gay gắt – tôi biết, đây không phải là chuyện nhỏ như tôi nghĩ.

Tôi cười gượng:

– “Anh đâu có ý gì đâu, chỉ là… mẹ giữ giúp thì sau này dễ tính toán, mình còn trẻ, giữ lắm tiền cũng không tiện.”

Ngân vẫn nhẹ nhàng:

– “Vấn đề không phải là tiện hay không, mà là nguyên tắc. Đây là tài sản chung. Mình là vợ chồng rồi, mọi thứ nên minh bạch, công bằng và cùng quyết định. Em không giữ cũng được, nhưng phải gửi chung sổ tiết kiệm đứng tên cả hai, hoặc nếu cần mẹ giữ, thì cũng phải là mẹ em thì mới công bằng. Anh thấy sao?”

Tôi im lặng.

Trong lòng tôi có chút tự ái, chút khó chịu. Tôi nghĩ thầm: “Chẳng lẽ mình làm chồng mà không có quyền quyết định chuyện nhỏ như vậy?”

Nhưng rồi tôi cũng cố gắng dẹp suy nghĩ đó sang một bên. Ngân không sai. Cô ấy chỉ đang giữ lập trường công bằng. Nếu đổi lại là cô ấy muốn đưa tiền cưới cho mẹ cô ấy giữ, có lẽ tôi cũng thấy bất hợp lý.

Thế là tối hôm đó, chúng tôi ngồi lại thống kê tiền mừng. Tổng cộng sau khi trừ hết chi phí, còn dư hơn 410 triệu đồng. Cuối cùng, tôi và Ngân quyết định mở một sổ tiết kiệm chung đứng tên hai vợ chồng, gửi toàn bộ số tiền đó vào.

Câu chuyện tưởng chừng đơn giản, nhưng lại là lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ: Hôn nhân không chỉ là yêu thương mà còn là học cách tôn trọng ranh giới, lắng nghe nhau và đặc biệt là quản lý tài chính chung.

Những ngày sau đó, cuộc sống vợ chồng mới cưới của chúng tôi khá suôn sẻ. Ngân vẫn dịu dàng, khéo léo, mọi thứ trong nhà cô ấy lo toan đâu vào đấy. Tôi cũng dần quen với việc “hỏi ý kiến vợ” trước những quyết định liên quan đến tiền bạc, chứ không còn tự tung tự tác như trước.

Thế nhưng, sóng gió thật sự bắt đầu khi mẹ tôi – vốn không biết về chuyện tiền cưới được gửi tiết kiệm – một hôm gọi điện bảo:

– “Hưng này, mẹ tính mở rộng sạp hàng ngoài chợ, mà thiếu khoảng trăm triệu. Con đưa mẹ tạm ít tiền mừng cưới hôm nọ nhé, có gì sau mẹ trả.”

Tôi ậm ừ, vì trong đầu vẫn nghĩ: “Ờ thì có gì đâu, mẹ mượn tí, sau trả cũng được.”

Tối hôm đó, tôi nói lại với Ngân:

– “Mẹ anh cần vay tạm 100 triệu để mở rộng sạp, em rút tạm ra đưa mẹ nhé, sau này mẹ gửi lại.”

Ngân đặt bát canh xuống, nhìn tôi rất nghiêm túc:

– “Không được. Đây là tiền hai vợ chồng mình. Nếu là vay thì phải có giấy tờ rõ ràng. Và anh có chắc mẹ trả không? Em không muốn sau này chuyện tiền nong gây sứt mẻ tình cảm.”

Tôi sững người. Cái cảm giác nghẹn nghẹn trong cổ lại quay về.

Không khí trong căn bếp nhỏ lặng đi sau câu trả lời của Ngân. Tôi đặt đũa xuống, gượng gạo cười:

– “Mẹ anh cũng đâu phải người ngoài đâu em… Là mẹ ruột của anh mà. Chuyện lớn thì em tính kỹ anh hiểu, nhưng chuyện nhỏ như vậy, sao em phải căng thẳng vậy?”

Ngân đáp, giọng vẫn bình tĩnh nhưng rõ ràng:

– “Chuyện tiền nong liên quan đến gia đình hai bên không bao giờ là chuyện nhỏ. Mình còn mới cưới, chưa gì đã mượn tiền – dù là mẹ chồng hay mẹ ruột – đều phải rõ ràng. Nếu mẹ cần giúp thật sự, mình có thể ngồi lại bàn, tính toán rồi hỗ trợ. Nhưng không thể nói ‘rút tạm’ là rút được.”

Tôi im lặng, không phản ứng ngay. Một phần vì tự ái, một phần vì… tôi cũng không biết nói gì thêm. Mẹ tôi đúng là chưa biết chuyện tiền mừng đã gửi tiết kiệm. Nếu giờ tôi bảo: “Tiền đó con gửi ngân hàng rồi, không rút được”, chắc chắn bà sẽ không vui. Bà từng nghĩ rằng cưới con trai là… sẽ “thu lại vốn” sau bao năm nuôi nấng. Bà không nói ra, nhưng tôi hiểu.

Tối hôm đó, tôi ngủ không ngon. Tâm trí bị giằng xé giữa hai bên: một bên là mẹ – người đã tảo tần cả đời vì tôi, một bên là vợ – người tôi lựa chọn để đi cùng cả đời.

Hôm sau, tôi đánh bạo gọi điện cho mẹ, giọng vòng vo:

– “Mẹ ơi, cái vụ tiền mở sạp ấy… chắc con không giúp mẹ ngay được đâu…”

– “Sao lại không?” – mẹ tôi cắt ngang – “Tiền mừng cưới khách đưa chứ có phải của vợ mày đâu. Mày lấy vợ xong rồi khác lạ hẳn đi đấy Hưng ạ.”

Tôi cắn răng giải thích:

– “Bọn con gửi tiết kiệm chung rồi. Tiền đó là tài sản hai vợ chồng, con không tự ý rút được…”

Im lặng. Rồi sau đó là tiếng thở dài não nề từ đầu dây bên kia:

– “Hóa ra là nó ép mày phải thế đúng không? Mẹ biết mà, con bé đó từ lúc đầu mẹ đã thấy nó tính toán… Cưới vào là muốn nắm hết tay hòm chìa khóa. Giờ mẹ vay tạm con cũng không dám đưa. Mẹ nuôi mày hai mươi mấy năm không bằng nó sống với mày vài tháng.”

Cổ họng tôi nghẹn đắng. Tôi cố nén lại:

– “Mẹ nói vậy oan cho Ngân. Cô ấy không cấm, chỉ muốn tính rõ ràng. Vợ chồng con góp ý nhau, chứ đâu phải cãi nhau đâu mẹ.”

– “Thôi khỏi nói! Cái nhà này từ nay chắc không còn con trai nữa đâu!”

Rồi bà cúp máy.

Tôi ngồi thừ người ra. Câu nói ấy như dao cắt vào lòng. Tôi chưa bao giờ nghĩ mẹ – người yêu thương tôi nhất – lại có thể nói ra câu đó chỉ vì tôi không đưa bà tiền.

Tối hôm đó, tôi kể hết cho Ngân nghe. Không giấu giếm. Tôi không muốn trong hôn nhân có chỗ cho sự lắt léo.

Ngân im lặng nghe hết, rồi hỏi tôi một câu khiến tôi không quên được:

– “Anh chọn cách im lặng với em để dễ thở với mẹ, hay là vì anh thấy em sai?”

Tôi nhìn cô ấy, lần đầu tiên thật sự hiểu được trách nhiệm của một người chồng: không phải là đứng về một bên, mà là dung hòa cả hai.

Tôi nắm tay Ngân:

– “Anh xin lỗi. Anh biết em đúng. Nhưng mẹ anh chưa hiểu, vì thế mẹ phản ứng vậy. Cho anh thời gian.”

Ngân gật đầu, nhưng đôi mắt cô ấy vẫn buồn.

**

Một tuần sau, tôi cùng Ngân về quê – lần đầu tiên sau đám cưới.

Không khí ở nhà có gì đó lạnh lẽo hơn trước. Mẹ tôi vẫn chào hỏi, nhưng hờ hững. Đến bữa cơm, bà nói bóng gió:

– “Giờ thời buổi hiện đại, ai nắm được tiền là nắm được quyền. Có người khôn thật đấy…”

Tôi muốn lên tiếng nhưng Ngân nhẹ nhàng nói:

– “Mẹ ơi, con xin lỗi nếu khiến mẹ buồn. Nhưng con không có ý chiếm quyền hay tính toán gì hết. Chỉ là từ nhỏ, con đã chứng kiến nhiều gia đình tan vỡ chỉ vì chuyện tiền bạc không rõ ràng. Con nghĩ, mình yêu thương nhau thì càng nên sòng phẳng – để không phải nghi kỵ sau này. Nếu mẹ thật sự cần tiền mở sạp, con với anh Hưng sẽ tính giúp mẹ, theo đúng khả năng của hai đứa.”

Căn phòng im phăng phắc.

Tôi nhìn mẹ. Bà quay đi, lau mắt. Một lát sau mới nói:

– “Thôi… mẹ già rồi, mẹ nói linh tinh. Mẹ hiểu. Cảm ơn các con.”

**

Sau chuyến về quê đó, mối quan hệ dần cải thiện. Mẹ tôi không còn nhắc đến tiền cưới nữa, và bà cũng dần hiểu rằng tôi không vì vợ mà bạc với mẹ – mà là tôi đang cố gắng làm đúng.

Chúng tôi sau đó thống nhất trích 50 triệu từ sổ tiết kiệm – số tiền cả hai thấy hợp lý – để đưa mẹ tôi làm vốn mở rộng sạp hàng. Không phải cho vay, mà là một món quà có kế hoạch. Ngân không phản đối, còn gợi ý thêm cách ghi chép chi tiêu giúp mẹ quản lý sạp hiệu quả hơn.

Vài tháng sau, tôi nghe mẹ khoe với hàng xóm:
– “Con dâu tôi nó thẳng thắn mà đàng hoàng. Lúc đầu tôi không ưa lắm, nhưng giờ thương nó lắm cơ!”

**

Giờ đây, mỗi khi có ai hỏi tôi:
“Hôn nhân là gì?”

Tôi thường trả lời:

“Là khi một người khiến bạn nghẹn đắng bằng sự thẳng thắn… để sau đó bạn học được cách yêu thương một cách trưởng thành hơn.”

Chúc mừng nhà nào s;i;nh 2 c;o;n g;á;i: Làm ngay thủ tục nhận tiền thưởng, không biết quá thiệt thòi

Bộ Y tế đề xuất sẽ ưu tiên tài chính hỗ trợ bằng tiền mặt hoặc hiện vật với gia đình sinh con một bề, có hai con gái và quy định các biện pháp giảm thiểu mất cân bằng giới tính khi sinh phù hợp với mỗi địa phương và cả nước.

Đề xuất hỗ trợ tiền mặt, hiện vật với gia đình sinh hai con gái - Ảnh 1.

Bà Đào Hồng Lan, bộ trưởng Bộ Y tế, phát biểu tại lễ mít tinh hưởng ứng Ngày Dân số thế giới 11-7 – Ảnh: D.LIỄU

Đây là chia sẻ của bà Đào Hồng Lan, bộ trưởng Bộ Y tế, trong lễ mít tinh hưởng ứng Ngày Dân số thế giới (11-7) năm 2025 và công bố báo cáo tình trạng dân số thế giới năm 2025 của quỹ dân số Liên hợp quốc, do Bộ Y tế phối hợp quỹ dân số Liên hợp quốc tại Việt Nam tổ chức sáng 11-7.

Phát biểu tại buổi lễ, bà Đào Hồng Lan nhấn mạnh tổng tỉ suất sinh của Việt Nam đang ở mức thấp kỷ lục và tiếp tục xu hướng giảm. Năm 2024, tỉ suất sinh chỉ còn 1,91 con/phụ nữ, thấp nhất trong lịch sử nhân khẩu học của nước ta.

Bên cạnh đó, dù tốc độ gia tăng tỉ số giới tính khi sinh đã được khống chế so với giai đoạn trước, mất cân bằng giới tính vẫn cao và chưa ổn định.

Năm 2024, Việt Nam ghi nhận tỉ số giới tính khi sinh là 111,4 bé trai/100 bé gái – cao hơn hẳn mức cân bằng tự nhiên là khoảng 105/100.

Một thực trạng đáng lo ngại khác là tình trạng mang thai ở tuổi vị thành niên, tảo hôn và hôn nhân cận huyết thống tại các khu vực Tây Nguyên, trung du và miền núi phía Bắc vẫn phổ biến, chiếm đến 21,9%.

Trong khi đó, dù tuổi thọ trung bình đã tăng, nhưng người Việt Nam chỉ sống khỏe mạnh trung bình 65 năm, sau đó phần lớn mỗi người đều mắc nhiều bệnh, cho thấy còn nhiều thách thức về chất lượng sống và sức khỏe.

Trước những thách thức về cơ cấu dân số, già hóa, chất lượng sống và bình đẳng giới, Bộ Y tế đang tích cực xây dựng Luật Dân số và chương trình mục tiêu chăm sóc sức khỏe, dân số giai đoạn 2026 – 2035, đặt con người làm trung tâm của mọi chính sách phát triển.

“Bộ Y tế đề xuất nhiều chính sách mang tính đột phá, đáng chú ý như hỗ trợ tiền mặt hoặc hiện vật với các gia đình sinh con một bề, có hai con gái.

Hỗ trợ bằng tiền mặt hoặc hiện vật khi sinh con; hỗ trợ cho phụ nữ mang thai, sinh con, khi sàng lọc trước sinh và sơ sinh; ưu tiên tiếp cận chính sách hỗ trợ về nhà ở xã hội và các hỗ trợ khác phù hợp với tình hình phát triển kinh tế – xã hội của từng thời kỳ.

Quy định chính sách khám sức khỏe tiền hôn nhân, sàng lọc và điều trị dị tật bẩm sinh. Xây dựng hệ thống chăm sóc người cao tuổi, cấp học bổng và miễn học phí cho sinh viên ngành lão khoa”, bà Lan nhấn mạnh.

Liên hợp quốc ghi nhận nỗ lực của Việt Nam

Phát biểu tại lễ mít tinh, bà Pauline Tamesis – điều phối viên thường trú Liên hợp quốc tại Việt Nam – cam kết sẽ tiếp tục đồng hành với Việt Nam trong việc bảo đảm tiếp cận phổ cập các dịch vụ sức khỏe sinh sản có chất lượng, mở rộng giáo dục giới tính toàn diện và xây dựng chính sách dân số toàn diện.

Ông Matt Jackson, trưởng đại diện UNFPA tại Việt Nam – cũng chia sẻ qua báo cáo tình trạng dân số thế giới năm 2025, và nhấn mạnh không thể có phát triển bền vững nếu thiếu quyền tự quyết sinh sản.

Khi đảm bảo quyền lựa chọn của mỗi người, chúng ta đang trao quyền cho các gia đình, thúc đẩy bình đẳng giới và mở ra tiềm năng thay đổi cơ cấu dân số.

Thương tâm: Tìm thấy c:há:u b:é 6️⃣T đ:uối n:ước trên biển Sầm Sơn sau 3 ngày mất tích

Theo thông tin PV mới nhận được, sáng nay 11/7, ngư dân đánh cá trên biển đã phát hiện thi thể một nạn nhân được xác định đuối nước trước đó.

Ngày 11 tháng 7 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Thương tâm: Tìm thấy cháu bé 6 tuổi đuối nước trên biển Sầm Sơn sau 3 ngày mất tích”. Nội dung như sau:

Nhận được tin báo, cơ quan chức năng phối hợp làm các công tác khám nghiệm và bàn giao cho gia đình nạn nhân.

Trước đó, vào lúc gần 10h ngày 8/7, người phụ nữ quê Phú Thọ đưa 3 cháu nhỏ, thuê phao tròn xuống biển Sầm Sơn tắm. Quá trình nô đùa dưới nước, sóng đánh khiến 2 cháu bị tuột khỏi phao, còn người anh lớn di chuyển được vào bờ kêu cứu.

Thương tâm: Tìm thấy cháu bé 6 tuổi đuối nước trên biển Sầm Sơn sau 3 ngày mất tích- Ảnh 1.
Thương tâm: Tìm thấy cháu bé 6 tuổi đuối nước trên biển Sầm Sơn sau 3 ngày mất tích- Ảnh 2.

Hình ảnh người dân cung cấp

Khi lực lượng cứu hộ tiếp cận, chỉ vớt được 1 cháu bé trong tình trạng bất tỉnh. Cháu bé ngay lập tức được đưa đến Bệnh viện Nhi Thanh Hóa cấp cứu. Tuy nhiên, thông tin từ phía bệnh viện cho biết, cháu bé trong tình trạng nguy kịch.

Cháu bé còn lại bị sóng biển cuốn mất tích.

Trong 3 ngày qua, cơ quan chức năng đã phối hợp với gia đình nạn nhân tổ chức tìm kiếm và túc trực ngay bên bờ biển.

Được biết, trong ngảy hôm qua, cơ quan chức năng đã huy động thêm Đội cứu nạn cứu hộ 116 từ Thái Bình (cũ) cùng xuồng máy đến hiện trường tìm kiếm nạn nhân thâu đêm.

Danh tính nạn nhân mất tích vừa tìm thấy được xác định là Nguyễn Nhật M. (SN 2019) quê ở xã Bình Xuyên, tỉnh Phú Thọ.

Trước đó, ngày 8 tháng 7 năm 2025, báo Công Lý đã đăng tải bài viết liên quan đến sự việc trên với tiêu đề “Hai anh em gặp nạn khi cùng mẹ tắm biển”. Nội dung như sau:

Sự việc diễn ra vào khoảng gần 10 h sáng ngày 8/7, người phụ nữ đưa 3 cháu nhỏ ra thuê phao tròn xuống biển Sầm Sơn tắm. Qúa trình nô đùa dưới làn nước, sóng đánh khiến 2 cháu bị tuột khỏi phao. Cậu anh cả mò được vào bờ kêu cứu.

baibien.jpg
Khu vực nơi xảy ra sự việc

Khi lực lượng cứu hộ tiếp cận chỉ vớt được 1 cháu bé trong tình trạng bất tĩnh. Còn một cháu bị sóng biển cuốn ra xa. Đơn vị chức năng đã huy động lực lượng tại chỗ tổ chức tìm kiếm, đồng thời báo cho Cảnh sát phòng cháy chữa cháy và cứu hộ cứu nạn tăng cường người, phương tiện xuống hỗ trợ.

Các lực lượng dùng thợ lặn, flycam, thuyền và kéo lưới rùng để tìm kiếm nạn nhân. Mỗi lần kéo rùng phải cần tới 50-70 người to khỏe, mỗi giờ cũng chỉ quét được chừng 200 m2 trên biển.

cuunan.jpg
Lực lượng cứu hộ đang nỗ lực tìm kiếm nạn nhân mất tích

Đến thời điểm 15h, nước thủy triều dâng cao, sóng đánh mạnh vào bờ kè gây nguy hiểm nên công tác cứu hộ phải tạm thời dừng lại. Một số người được cử túc trực trên thuyền nhỏ để nắm bắt tình hình. Theo những người dân địa phương phải tầm 3-4 giờ sáng mai nước thủy triều mới rút. Lúc này công tác cứu hộ mới có thể tiếp tục thực hiện.

Danh tính nạn nhân mất tích được xác định là Nguyễn Nhật M. (sinh năm 2019), người bị thương là Nguyễn Trung K. (sinh năm 2018). Hai anh em trong một gia đình ở xã Bình Xuyên, tỉnh Phú Thọ.

Xác nhận với PV, chiều ngày 8/7, phía Bệnh viện Nhi Thanh Hóa cho biết, thời điểm nhập viện, tình trạng bệnh nhi rất nặng, các bác sỹ phải can thiệp, cấp cứu 15 phút mới thấy nhịp tim. Tuy nhiên đồng tử 2 bên giãn tối đa, dự liệu khó qua khỏi.

Được biết, cơ quan chức năng đã khuyến cáo, du khách đến Sầm Sơn thăm quan nghỉ dưỡng cần có thời gian nghỉ ngơi 1 đến 2 giờ trước khi tắm biển. Trẻ em dưới 16 tuổi hoặc người già yếu, người có bệnh tim mạch khi tắm biển phải có người lớn khỏe mạnh tắm kèm.

Khi tắm, để đảm bảo an toàn, du khách không được ra quá khu vực phao tiêu giới hạn; không được tắm ở khu vực chân núi, khu vực nguy hiểm khác đã có biển báo và cờ, phao tiêu giới hạn.

Đồng thời tuân theo sự hướng dẫn, nhắc nhở về nội quy tắm biển của lực lượng thực hiện nhiệm vụ, chấp hành khẩu hiệu, mệnh lệnh, cảnh báo về công tác cứu hộ và cấp cứu biển của Đội cứu hộ trong thời gian tắm biển…

Kết quả, 6 tháng đầu năm toàn tỉnh Thanh Hóa ước đón gần 10,5 triệu lượt khách, tăng 7,3% so với cùng kỳ năm 2024, đạt 65,6% kế hoạch năm 2025; tổng thu ước đạt trên 26,3 nghìn tỷ đồng, tăng 32,8% so với cùng kỳ năm 2024, đạt 57,9% kế hoạch năm 2025. Sầm Sơn luôn là điểm sáng trong du lịch xứ Thanh, nhất là thời điểm mùa hè đến.

 

Người đàn bà tên Hoàng Thị Thúy Lan đã phải trả giá cho “giơ 1 ngón tay là 1 triệu USD”: Hơi nhẹ! 👇

Lúc 9h sáng nay, hội đồng xét xử bắt đầu công bố bản án, cáo buộc cựu bí thư Vĩnh Phúc Hoàng Thị Thúy Lan nhận hối lộ 25 tỉ và 1 triệu USD từ ông chủ Phúc Sơn. Nhiều cựu lãnh đạo khác của Vĩnh Phúc, Quảng Ngãi nhận tiền từ vài tỉ đến gần 50 tỉ.

Hoàng Thị Thúy Lan - Ảnh 1.

Bà Hoàng Thị Thúy Lan, ông Nguyễn Văn Hậu, Phạm Hoàng Anh, Lê Viết Chữ tại phiên tòa – Ảnh: GIANG LONG

Sau hai tuần thẩm vấn và nghị án, sáng nay (11-7), hội đồng xét xử đã ra phán quyết tuyên án cựu bí thư Vĩnh Phúc Hoàng Thị Thúy Lan, chủ tịch Tập đoàn Phúc Sơn Nguyễn Văn Hậu cùng 39 người khác.

Theo đó, hội đồng xét xử tuyên phạt bà Hoàng Thị Thúy Lan 14 năm tù về tội nhận hối lộ.

Cùng tội danh trên, cựu phó bí thư tỉnh Vĩnh Phúc Phạm Hoàng Anh bị tuyên 8 năm tù.

Cựu chủ tịch tỉnh Lê Duy Thành bị tuyên 12 năm tù. Nguyễn Văn Khước (cựu phó chủ tịch UBND tỉnh) bị tuyên 7 năm tù.

Ở nhóm bị cáo phạm tội lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ, gồm các ông: Phạm Văn Vọng (cựu bí thư Tỉnh ủy Vĩnh Phúc), Phùng Quang Hùng (cựu chủ tịch UBND tỉnh Vĩnh Phúc), Hà Hòa Bình (cựu phó chủ tịch UBND tỉnh Vĩnh Phúc) cùng bị tuyên 3 năm tù.

Các ông Ngô Đức Vượng (cựu bí thư Tỉnh ủy Phú Thọ), Nguyễn Doãn Khánh (cựu chủ tịch, cựu bí thư Tỉnh ủy Phú Thọ) cùng bị tuyên 30 tháng tù nhưng cho hưởng án treo.

Bà Hoàng Thị Thúy Lan 3 lần nhận gần 48 tỉ

Theo bản án, hội đồng xét xử nhận định trong quá trình thực hiện 14 dự án, gói thầu tại Vĩnh Phúc, Quảng Ngãi, Phú Thọ, ông Hậu đã trực tiếp thực hiện, chỉ đạo nhân viên cấp dưới hoặc cấu kết với các đơn vị khác thực hiện các hành vi vi phạm quy định của pháp luật về đấu thầu, kế toán.

Tòa tuyên phạt bà Hoàng Thị Thúy Lan 14 năm tù vì nhận 25 tỉ và 1 triệu USD - Ảnh 2.

Tòa đang tuyên án cựu bí thư Vĩnh Phúc Hoàng Thị Thúy Lan cùng 40 bị cáoĐỌC NGAY

“Hành vi sai phạm của Hậu và các đồng phạm gây hậu quả thiệt hại đặc biệt nghiêm trọng cho Nhà nước, với tổng số tiền hơn 1.160 tỉ đồng”, bản luận tội nêu.

Chủ tịch Tập đoàn Phúc Sơn Nguyễn Văn Hậu bị cáo buộc đã đưa tiền cho các lãnh đạo Tỉnh ủy, UBND, các sở ngành tỉnh Vĩnh Phúc, Quảng Ngãi với tổng số tiền là 132 tỉ đồng.

Mục đích của việc đưa tiền để những người này lợi dụng chức vụ, quyền hạn thực hiện công việc theo đề nghị của Hậu, giúp Hậu cùng Tập đoàn Phúc Sơn trúng thầu.

Bà Lan bị cáo buộc nhận hối lộ 25 tỉ cùng 1 triệu USD từ bị cáo Nguyễn Văn Hậu, chủ tịch Tập đoàn Phúc Sơn.

Hoàng Thị Thúy Lan - Ảnh 2.

Cựu bí thư Vĩnh Phúc Hoàng Thị Thúy Lan cùng các bị cáo tại phiên tòa – Ảnh: GIANG LONG

Việc nhận tiền theo cơ quan công tố quy kết để bà Lan chỉ đạo cán bộ dưới quyền thực hiện các thủ tục giúp Tập đoàn Phúc Sơn trúng thầu các dự án, gói thầu tại tỉnh Vĩnh Phúc. Sai phạm của nữ bí thư còn bị xác định liên quan thẩm định, xác định giá đất dự án chợ đầu mối gây thiệt hại cho tài sản Nhà nước số tiền 200 tỉ đồng.

Trong phần thẩm vấn, bà Lan khai 3 lần nhận tiền từ Hậu. Lần thứ nhất năm 2017 bị cáo nhận 20 tỉ đồng.

“Lần thứ 2 vào năm 2021, khi Hậu đến nhà chơi, vì nghĩ có tình cảm với lãnh đạo địa phương nên bị cáo có nhờ Hậu cho mượn 1 triệu USD. Lần thứ ba Hậu đến nhà đưa cho bị cáo gói quà bên trong có 5 tỉ đồng”, bà Lan khai tổng số tiền đã nhận là 25 tỉ và 1 triệu USD.

Tuy nhiên sau đó bà Lan thay đổi lời khai thừa nhận số tiền 1 triệu USD nhận từ ông Hậu là hối lộ.

Cựu chủ tịch tỉnh nhận 20 tỉ và 1,3 triệu USD

Hai cấp dưới của bà Lan là cựu chủ tịch tỉnh Lê Duy Thành và cựu phó bí thư Phạm Hoàng Anh cũng bị cáo buộc đồng phạm gây thiệt hại 200 tỉ.

Trong đó ông Thành bị xác định do quen biết, được Nguyễn Văn Hậu gặp gỡ đặt vấn đề đã nhận 4 lần tổng số tiền 20 tỉ đồng và 1,3 triệu USD.

Ông Hoàng Anh thực hiện chỉ đạo của bí thư Lan và được Hậu gặp gỡ, đặt vấn đề, sau đó 5 lần nhận tổng số tiền 400 triệu đồng và 20.000 USD.

Hoàng Thị Thúy Lan - Ảnh 3.

Hội đồng xét xử phiên tòa – Ảnh: GIANG LONG

Vĩnh Phúc cũng là địa phương có số cựu lãnh đạo, cán bộ bị đưa ra xét xử nhiều nhất trong vụ án này với 15 bị cáo.

Ngoài ba người trên còn có 12 cựu lãnh đạo, cán bộ khác, trong đó có cựu bí thư Phạm Văn Vọng (thời kỳ trước bà Lan) và cựu chủ tịch Phùng Quang Hùng.

Trước đó, trong phần luận tội viện kiểm sát đánh giá các bị cáo là cán bộ, đảng viên trong các cơ quan Đảng, nhà nước ở các địa phương trên đã suy thoái về phẩm chất, đạo đức, vì động cơ vụ lợi nên câu kết với doanh nghiệp tạo nên nhóm lợi ích và lợi ích nhóm.

Các cựu lãnh đạo địa phương “bị doanh nghiệp thao túng”, kiểm sát viên nhấn mạnh khi công bố bản luận tội.

Tôi trót dại nên m:ang th:ai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi 1 phong thư, chỉ với 3 dòng thư mà tôi ch:ết lặ:ng…

Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng…

Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17.

Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về.

Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng.

Tôi đã hoảng loạn, đã tìm cách giấu diếm. Mỗi lần nghe mẹ gọi từ bếp lên: “Hà ơi, con ăn gì chưa?”, tim tôi như ngừng đập vì sợ mẹ phát hiện bụng tôi đang lớn lên từng ngày. Tôi đã cố gắng nhịn ăn, nịt bụng, thậm chí từng nghĩ đến việc tìm thuốc phá thai lén lút, nhưng không đủ can đảm. Một lần tôi đến phòng khám thì bác sĩ nói đã hơn 4 tháng, không thể làm gì được.

Tôi gục ngã, nhưng ông trời dường như vẫn cho tôi một đường thoát.

Người chị dâu họ của tôi, chị Hoa—vợ anh họ ruột—lúc ấy đã gần 10 năm không sinh con. Chị đã từng sảy thai hai lần, bị kết luận là khó có con. Chị thương tôi từ nhỏ như em gái, một lần tình cờ nghe tôi khóc trong phòng tắm, chị gặng hỏi mãi rồi tôi bật khóc thú nhận.

Tôi nhớ như in hôm ấy, chị im lặng rất lâu rồi mới nói: “Nếu em tin chị, để chị nuôi con bé. Em coi như chưa từng mang thai. Còn chị, chị sẽ xem đó là con ruột.”

Tôi như người chết đuối vớ được cọc. Trong một tháng sau đó, mọi việc diễn ra chóng vánh. Tôi nghỉ học, tạm rời quê lên thành phố ở nhà một người bà con. Chị Hoa thì lặng lẽ xin chuyển công tác sang chỗ khác để che giấu chuyện mang thai. Khi tôi sinh con, chị có mặt ngay phòng sinh, ký tên là mẹ đẻ đứa bé. Còn tôi… chỉ là người “họ hàng đi chăm.”

Con bé chào đời vào một đêm mưa lớn. Một bé gái đỏ hỏn, khóc oe oe mà tôi chưa dám nhìn kỹ. Lòng tôi đau nhói khi y tá ẵm nó đi, giao cho chị Hoa. Tôi chỉ nghe tiếng chị thì thầm: “Con ngoan, từ hôm nay mẹ là mẹ của con.”

Tôi về quê, tiếp tục đi học, tốt nghiệp, đi làm. Không ai ngoài tôi và chị biết sự thật. Gia đình tôi và gia đình chị Hoa vẫn thân thiết, thỉnh thoảng tôi ghé thăm, chơi với “cháu”—bé Thư. Dù tôi không thể hiện, nhưng trong tim tôi biết đó là con mình.

Bé Thư lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi, hiền lành. Mỗi lần tôi tặng nó một quyển sổ tay, một cây bút mực, nó đều cười toe: “Con cảm ơn dì Hà!”

Nghe nó gọi “dì”, tim tôi như thắt lại.

Rồi thời gian trôi qua, tôi cũng có vài mối tình lỡ dở nhưng không ai đi đến đâu. Có lẽ tôi không đủ dũng cảm để xây dựng một gia đình mới, khi trái tim mình đã trót dành cho một đứa con không được gọi mình là mẹ.

Chị Hoa sống hạnh phúc với anh họ tôi. Bé Thư là cả thế giới của họ. Tôi chưa từng một lần nhắc đến quá khứ. Và tôi cũng tưởng rằng mình đã chôn chặt mọi thứ.

Cho đến ngày hôm nay.

Buổi sáng hôm đó, tôi dậy sớm chuẩn bị váy áo cho đám cưới của bé Thư. Nó đã tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định và chuẩn bị lên xe hoa với người yêu hơn 3 tuổi—một kỹ sư hiền lành, tử tế.

Nhà chị Hoa mời tôi lên thành phố dự đám cưới từ hôm trước. Tôi ngồi một góc nhìn nó trong chiếc váy cưới trắng tinh, lòng ngổn ngang.

Đêm ấy, khi mọi người đã yên giấc, tôi trở về phòng trong khách sạn thì thấy một phong thư đặt trên bàn, đề tên: “Gửi dì Hà”.

Tôi mở thư, và chỉ có vỏn vẹn ba dòng:

“Con biết dì chính là mẹ ruột của con.
Con đã biết từ năm 16 tuổi, nhưng con chọn im lặng.
Hôm nay, trước khi rời đi, con chỉ muốn nói: Con yêu mẹ.”

Tôi chết lặng trước ba dòng chữ trong phong thư của con bé.

Tôi đọc đi đọc lại từng chữ, từng nét mực mà tay run bần bật. Tại sao nó lại biết? Biết từ năm 16 tuổi, tức là cách đây 4 năm, mà vẫn âm thầm, vẫn gọi tôi là “dì”, vẫn cư xử như chưa từng hay biết điều gì. Bao nhiêu năm tôi sống trong nỗi day dứt, dằn vặt… giờ lại hóa ra chính con tôi mới là người giấu tất cả.

Tôi cầm thư mà như cầm cả trái tim của mình.

Đêm ấy tôi không ngủ được. Tôi ra ban công tầng 5 của khách sạn, nhìn về phía đèn đường xa xăm và nghĩ về cái đêm mưa năm nào—đêm mà một đứa bé gái được sinh ra nhưng bị chối bỏ quyền được gọi mẹ ruột.

Sáng hôm sau, tôi đến lễ cưới như không có chuyện gì. Bé Thư vẫn rạng rỡ, vẫn ôm tôi:
“Dì Hà, dì ngồi bàn số 5 nhé, con để phần cho dì riêng rồi!”

Tôi chỉ gật đầu, không dám nhìn vào mắt nó. Đến tận lúc nó khoác tay chồng bước lên sân khấu, tôi mới ngồi yên được. Cả buổi, tôi như người ngoài cuộc. Khi cô dâu chú rể chào từng bàn, đến lượt tôi, nó cúi đầu thật sâu rồi nhìn tôi rất lâu. Trong mắt nó, tôi không thấy sự oán trách. Chỉ có thương yêu, và một nỗi buồn không tên.

Sau lễ cưới, tôi xin phép về quê trước. Nó tiễn tôi ra taxi, chỉ nắm tay, siết nhẹ, không nói gì thêm. Tôi cũng không hỏi gì. Có những chuyện, nói ra không bằng để trong lòng.

Hai tháng sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ chị Hoa. Giọng chị nghèn nghẹn:

– “Hà à… Thư gửi chị một phong bì nhờ đưa lại em. Nó bảo chỉ em được xem.”

Tôi hẹn gặp chị ở quán cà phê nhỏ ven đường làng. Chị đã gầy đi nhiều, và ánh mắt có điều gì đó khác lạ. Chị không nói gì nhiều, chỉ đưa tôi chiếc phong bì màu trắng, rồi lặng lẽ về.

Tôi mở thư.

Trong đó là một lá thư dài của con bé. Nó viết tay, chữ tròn trịa nắn nót, vẫn là nét chữ tôi từng dạy nó khi còn nhỏ.

“Mẹ Hà của con,

Con đã biết chuyện từ năm 16 tuổi. Hôm ấy con bị té xe, chị y tá trong phòng khám đưa nhầm sổ tiêm chủng gốc của con—trong đó phần ‘mẹ đẻ’ là tên mẹ, chứ không phải mẹ Hoa. Con lặng người. Lúc đầu con nghĩ là có sự nhầm lẫn, nhưng sau đó con lén tìm lại hồ sơ cũ, và con biết sự thật.

Con không trách mẹ. Con chỉ tự hỏi, tại sao một người mẹ lại phải sống âm thầm như vậy? Có phải mẹ sợ con oán giận?

Con chưa từng giận mẹ. Ngược lại, con thương mẹ vô cùng. Con nhớ mẹ vẫn luôn là người may áo dài tặng con mỗi dịp sinh nhật. Con nhớ mẹ ôm con khi con trượt đại học năm đầu tiên, còn an ủi rằng “thua keo này bày keo khác.”

Con lớn lên trong vòng tay của mẹ Hoa, nhưng con cũng lớn lên trong tình thương thầm lặng của mẹ Hà.

Ngày cưới, con không muốn ai biết chuyện. Con sợ tổn thương cho cả hai người mẹ. Nhưng con phải để mẹ biết: con đã hiểu tất cả, và con yêu mẹ rất nhiều.

Con sẽ gọi lại, một ngày gần đây… để nói lời mà con chưa từng dám nói trước mặt mẹ: “Mẹ ơi.”

Thư.”

Lá thư ướt đẫm nước mắt tôi. Tôi gấp lại, ôm chặt vào ngực. Lần đầu tiên sau 20 năm, tôi thấy lòng nhẹ bẫng như vừa được tha thứ.

Một tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi từ con bé. Lúc ấy nó đã chuyển đi công tác với chồng sang Đà Nẵng. Chúng tôi nói chuyện qua điện thoại suốt hơn một tiếng đồng hồ. Nó kể chuyện gia đình, chuyện chồng, chuyện công việc, rồi đột nhiên hỏi:

– “Mẹ Hà nè… mẹ có hay mơ về con không?”

Tôi nghẹn lời. Rồi lần đầu tiên, tôi trả lời:

– “Có… Mẹ mơ con từ lúc con chưa kịp cất tiếng gọi mẹ.”

Bên kia đầu dây, con bé bật khóc.

Sau hôm đó, chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên. Tôi không ép con phải thay đổi cách gọi, cũng không đòi hỏi gì. Chỉ cần được nó xem là một phần thật sự trong trái tim, là đủ.

Tôi kể lại câu chuyện này không để mong được thương hại, mà để những người phụ nữ từng trót sai lầm như tôi hiểu rằng: có những điều tưởng như không thể cứu vãn, nhưng tình yêu thương có thể chữa lành.

Tôi không còn là mẹ trên giấy tờ. Nhưng với con tôi, tôi là mẹ… trong trái tim nó.

Nghi phạm s/át h/ạ/i chú tài xế Grab ở Long Thành đã bị bắt. Còn những hình ảnh cuối cùng của chú vẫn ở đó, khiến người ta nghẹn lòng

Nạn nhân nằm úp, có vết máu trên người, bên ngoài mặc áo khoác của xe ôm công nghệ, gần đó có mũ bảo hiểm của một hãng xe ôm công nghệ và một số vật dụng.

Ngày 11 tháng 7 năm 2025, chuyên trang Góc nhìn Pháp lý đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Phát hiện thi thể người đàn ông tại bãi đất trống ở Đồng Nai: Hiện trường kinh hãi”. Nội dung như sau:

Ngày 10/7, theo báo PLO, cơ quan chức năng tỉnh Đồng Nai vẫn đang điều tra làm rõ nguyên nhân cái chết của một người đàn ông tử vong tại Khu công nghiệp Lộc An – Bình Sơn (xã Long Thành, Đồng Nai).

thi-the-nguoi-6521-3864jpg-1752189372.jpg
Phát hiện thi thể người đàn ông tại bãi đất trống ở Đồng Nai: Hiện trường kinh hãi. Ảnh: PLO

Theo thông tin ban đầu vào trưa cùng ngày một số người dân phát hiện thi thể người đàn ông tại bãi đất trống trong Khu công nghiệp Lộc An – Bình Sơn. Nạn nhân nằm úp, có vết máu trên người, bên ngoài mặc áo khoác của xe ôm công nghệ, gần đó có mũ bảo hiểm của một hãng xe ôm công nghệ và một số vật dụng.

 

Nhận được tin báo, cơ quan công an tỉnh Đồng Nai đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường để điều tra nguyên nhân.

thi-the-o-giu-a-du-o-ng-175216-6-1752189407.jpg
Bước đầu, cơ quan chức năng nhận định đây có thể là vụ án “giết người, cướp tài sản”.

Bước đầu, cơ quan chức năng nhận định đây có thể là vụ án “giết người, cướp tài sản”.

Liên quan đến vụ việc, báo VnExpress đưa tin nghi can 20 tuổi đã bị bắt. Danh tính và quá trình truy tìm chưa được công bố.

Trước đó, ngày 10 tháng 7 năm 2025, báo VnExpress cũng đăng tải bài viết liên quan vụ việc trên với tiêu đề “Thi thể tài xế xe ôm công nghệ với nhiều vết thương”. Nội dung như sau:

Khu vực phát hiện thi thể. Ảnh: Phước Tuấn

Khu vực phát hiện thi thể. Ảnh: Phước Tuấn

Chiều 10/7, người dân xã Long Thành khi đi làm tại khu công nghiệp Lộc An – Bình Sơn đã phát hiện thi thể nam giới khoảng 50 tuổi nằm sấp, xung quanh nhiều giấy tờ, mũ bảo hiểm lăn lóc. Thi thể có nhiều vết thương, nghi do vật nhọn gây ra.

Bước đầu, cơ quan chức năng nhận định đây có thể là vụ án “giết người, cướp tài sản”.

Tối nay, nghi can 20 tuổi đã bị bắt. Danh tính và quá trình truy tìm chưa được công bố.