Home Blog

Mẹ chồng mời 10 khách nhưng chỉ đưa 50 nghìn để con dâu đi chợ, tới giờ cơm, cô tươi cười bưng mâm lên khiến mọi người t/ái mặt…

“Mẹ chồng đứng trước cửa bếp, đặt tờ 50 nghìn lên bàn rồi nói:
– Sáng nay nhà có khách. Mẹ mời mười người, con đi chợ lo bữa cơm cho tươm tất.”

Tôi nhìn tờ tiền nhỏ bé nằm chỏng chơ giữa bàn như một lời thách thức. Bốn năm sống làm dâu, lần đầu tôi thấy mình bị đẩy vào thế… không thể lùi.”

Sáng sớm, khi tôi vừa dọn xong bếp và định tranh thủ pha cho mình ly cà phê, mẹ chồng đã bước vào với dáng vẻ bận rộn khác thường. Trên tay bà là tờ tiền gấp tư, bà đặt mạnh xuống bàn ăn:

– Sáng nay có việc quan trọng. Mẹ mời mười khách trong hội bạn cũ, mấy bác trong phường. Con lo cho mẹ một bữa cơm trưa đàng hoàng nhé.

Tôi chưa kịp hỏi gì thì bà chỉ tờ tiền:

– Đây, 50 nghìn. Con lo liệu cho khéo.

Tôi sững người. Mười người ăn, bao gồm cả nhà tôi là mười ba. Bữa cơm trưa, “tươm tất” như lời mẹ chồng nói, mà với… 50 nghìn?

– Mẹ ơi, giờ cái gì cũng đắt đỏ, làm sao…

– Mẹ nói rồi, lo liệu cho khéo. Người phụ nữ giỏi là phải biết xoay xở. Ngày xưa mẹ từng đãi đám giỗ bằng gạo độn khoai, vẫn được khen nức nở. Không khéo thì học hỏi thêm. Có vậy sau này mới gánh vác gia đình được.

Nói rồi bà quay đi, để tôi đứng chết trân.

Tôi là con dâu thứ, chồng tôi là út. Bốn năm làm dâu, tôi quen với cách nói cạnh khóe, “thử thách” khéo léo của mẹ chồng. Nhưng chưa lần nào bà đưa ra bài toán khó đến vậy.

Tôi nghĩ đến chợ, đến giá cá, thịt, rau… rồi mở tủ lạnh kiểm tra. Trống rỗng.

Tôi không phải người dễ đầu hàng. Dù tủ lạnh trống trơn, nhưng trong bếp còn gạo, dầu ăn, và ít gia vị. Tôi kiểm tra lại mọi thứ trong nhà như một người lính rà phá bom mìn.

“Được rồi”, tôi nghĩ. “Nếu không thể dùng tiền mua nguyên liệu đủ món, thì phải biến hóa từ thứ mình có.”

Tôi lấy xe ra chợ, mang theo 50 nghìn trong túi. Trên đường đi, tôi ghé qua sạp quen mua:

  • 5 quả trứng gà loại nhỏ (12k)

  • Một bó rau muống (5k)

  • Một miếng đậu hũ trắng lớn (5k)

  • 2 lạng lòng gà gồm gan và mề (18k)

  • Một củ cà rốt, một củ cải trắng (5k)

  • Gia vị (ớt, tỏi, hành tím) mua lẻ (5k)

Tổng cộng: 50k tròn.

Trở về nhà, tôi bắt đầu kế hoạch “biến không thành có”.

Tôi rửa sạch lòng gà, bóp với muối và giấm cho hết mùi, rồi cắt nhỏ. Sau đó xào sơ với hành tỏi, thêm ít nước mắm, hạt nêm. Tôi dùng lòng gà này làm phần chính cho món cháo lòng rau củ – nấu cùng cà rốt và củ cải trắng cắt hạt lựu. Món này sẽ dễ ăn, nấu loãng một chút, đủ cho cả bàn lớn.

Trứng gà tôi đánh đều với hành lá, nêm gia vị, hấp lên thành món trứng hấp mềm – vừa đơn giản, vừa đẹp mắt.

Rau muống luộc – món rau truyền thống, dễ ăn. Phần nước luộc rau giữ lại để làm canh.

Miếng đậu hũ tôi cắt vuông nhỏ, chiên giòn rồi chưng với nước tương, đường, ớt băm – thành món đậu hũ rim cay ngọt.

Tôi dọn cơm trắng đầy nồi – gạo nhà tự có, không tốn thêm.

Dưới bàn tay tôi, bữa cơm gồm:

  1. Cháo lòng rau củ

  2. Trứng hấp mềm

  3. Rau muống luộc + nước chấm tỏi ớt

  4. Đậu hũ rim cay ngọt

  5. Canh rau muống (từ nước luộc)

Không món nào là “cao lương mỹ vị”, nhưng tất cả được bày biện khéo léo, đủ màu sắc: vàng óng trứng, xanh rau, nâu sậm đậu, trắng đục cháo… nhìn vào không hề “rẻ tiền”.

Đúng 11 giờ 30, khách bắt đầu đến. Các cô bác, bạn của mẹ chồng – phần lớn là người cùng thời, người mặc áo dài, người mặc đồ bộ nhưng ai cũng chải chuốt.

Tôi tươi cười chào đón, xếp dép ngay ngắn, rót nước, mời ngồi. Mẹ chồng nhìn tôi, không nói gì, chỉ liếc qua bàn ăn.

Khi tôi bưng mâm lên, từng món được đặt lên bàn một cách trang nhã. Những ánh mắt bắt đầu có sự ngạc nhiên.

– Ô, trứng hấp hả con? Nhìn mềm quá ha!
– Cháo lòng nè, trời nóng ăn cháo mát bụng ghê!
– Đậu hũ rim thơm ghê, ai làm vậy?

Mẹ chồng ngồi đầu bàn, im lặng nhìn. Khi bữa ăn bắt đầu, mọi người vừa ăn vừa gật gù.

– Cơm ngon nha! – Một bác tóc bạc lên tiếng – Nhẹ bụng mà vừa miệng, hợp tuổi tụi tui quá!

Một bác khác tiếp lời:

– Không cần thịt cá gì nhiều, như vầy là khéo rồi! Dâu út nấu đó hả?

Tôi chỉ mỉm cười, đáp nhỏ:
– Dạ, con nấu đơn giản thôi ạ.

Mẹ chồng vẫn không nói gì. Nhưng tôi để ý, bà ăn hết phần cháo trong chén, rồi lấy thêm một ít đậu rim. Tay bà nhấc chén nước mắm lên nếm, gật nhẹ đầu.

Lúc dọn dẹp, tôi nghe một bác nói nhỏ với mẹ chồng:

– Con dâu út khéo tay ha chị. Mà nghe đâu chị chỉ đưa có 50 nghìn?

Tôi đỏ mặt. Nhưng mẹ chồng chỉ cười nhẹ:

– Ừ, thử nó một chút. Mà nó làm được thiệt.

Buổi trưa hôm đó trôi qua êm đềm hơn tôi tưởng. Các cô bác lần lượt ra về trong tiếng cười, lời cảm ơn, và ánh mắt thân thiện dành cho tôi – người con dâu mà họ ít khi gặp.

Tôi rửa chén, lau bàn, dọn dẹp sạch sẽ. Căn bếp trở lại sự yên tĩnh thường nhật. Chỉ còn tôi và mẹ chồng.

Bà ngồi ở bàn, tay cầm ly nước chè, ánh mắt nhìn xa xăm ra sân trước. Tôi chần chừ rồi bước lại:

– Mẹ, con xin lỗi nếu bữa cơm chưa được như mong muốn của mẹ…

Mẹ chồng không trả lời ngay. Bà chỉ nhìn tôi một lát, rồi nói:

– Hồi nãy có bác hỏi, con nấu hết bao nhiêu. Mẹ không biết nói sao. 50 nghìn… đúng là quá ít. Mẹ cũng không nghĩ con làm được.

Tôi mím môi, không biết nên buồn hay vui. Nhưng giọng bà bất ngờ mềm lại:

– Mẹ thử con. Vì thật lòng mẹ muốn biết… con có phải kiểu phụ nữ chỉ biết than trách hay không.

Tôi im lặng. Một cảm giác gì đó nghèn nghẹn trong ngực.

– Mẹ biết, từ trước giờ mẹ không dễ chịu với con. Mẹ không phải mẫu mẹ chồng hiền hậu gì cho cam. Nhưng hôm nay… mẹ nhìn lại. Có thể… mẹ sai.

Tôi ngẩng lên, bối rối.

Mẹ chồng tiếp:

– Lúc mẹ bằng tuổi con, mẹ cũng từng bị mẹ chồng thử thách kiểu vậy. Mẹ đã khóc, đã trách. Nhưng rồi chính những lúc bị dồn vào đường cùng, mới học được cách đứng vững.

– Con nghĩ nếu mẹ đưa con 500 nghìn thay vì 50 nghìn, con sẽ vẫn nấu bữa cơm ngon. Nhưng có thể… con sẽ không sáng tạo đến vậy.

Tôi không ngờ mẹ chồng lại nói những lời này. Có gì đó trong tôi như được cởi trói. Nhưng khoảnh khắc ấy chưa kéo dài, thì…

Chiều hôm đó, chồng tôi đi làm về. Anh cười, ôm tôi từ phía sau trong bếp:

– Nghe nói hôm nay em lập kỳ tích hả?

Tôi cười nhẹ, kể lại sơ sơ mọi chuyện. Nhưng khi anh nghe tôi nói: “Mẹ chỉ đưa đúng 50 nghìn”, mặt anh bỗng đổi sắc.

– Em chắc không?

– Chắc chứ. Mẹ đặt lên bàn trước mặt em. Tờ 50 nghìn cũ.

Chồng tôi cau mày, rồi vào phòng lục tủ mẹ. Tôi hoảng hốt chạy theo:

– Anh làm gì vậy?

Anh im lặng. Một lát sau, anh lôi ra một phong bì màu trắng, mở ra. Trong đó là… 5 tờ 50 nghìn, còn mới nguyên.

– Mẹ nói với anh là để sẵn cho em 250 nghìn. Dặn anh đừng can thiệp, để em tự xoay sở bữa cơm đầu tiên đãi khách lớn. Nhưng hóa ra…

Tôi chết lặng. Mẹ chồng đã nói chỉ 50 nghìn, và quả thực… bà chỉ đưa một tờ duy nhất. Bốn tờ còn lại vẫn nằm trong phong bì, trong tủ.

Tôi hiểu. Đây không chỉ là một thử thách – mà là một cuộc kiểm tra tinh thần. Và có thể… là một sự tính toán.

Tối đó, tôi ngồi đối diện mẹ chồng trong phòng khách. Căn nhà yên ắng. Chồng tôi đã nói hết những gì anh phát hiện. Mẹ chồng không bất ngờ. Bà chỉ thở dài.

– Ừ. Là mẹ làm vậy.

– Tại sao mẹ lại… thử con bằng cách đó?

– Vì mẹ cần biết, con là người chạy đi tìm giúp đỡ khi gặp khó, hay là người tìm cách giải quyết trong khả năng.

Tôi nghẹn giọng:

– Nhưng… nếu con bỏ cuộc thì sao? Nếu con cảm thấy nhục nhã vì bị thử thách như vậy?

Mẹ chồng nhìn tôi, không gay gắt, cũng không né tránh:

– Thì mẹ sẽ biết con không đủ sức đi cùng con trai mẹ đến cuối đời.

Câu nói ấy sắc như dao, nhưng lần này tôi không thấy tổn thương. Tôi hiểu, có lẽ từ sâu trong lòng, mẹ chồng luôn mang nỗi sợ: sợ con trai bà chọn sai người. Sợ cuộc đời con dâu chỉ dựa vào thuận tiện, không có sức bền.

Tôi đứng dậy, chậm rãi nói:

– Mẹ à, con có thể không khéo bằng mẹ. Nhưng con chưa từng bỏ bữa cơm nào của gia đình. Con có thể không giỏi nhất, nhưng con luôn cố gắng.

Một lúc sau, mẹ chồng đặt ly nước xuống bàn, rồi nói:

– Từ giờ mẹ không thử con nữa. Mẹ không cần nữa. Hôm nay, mẹ đã thấy rõ.

Bà bước lại gần, bất ngờ ôm tôi vào lòng.

Lần đầu tiên trong bốn năm làm dâu, tôi cảm nhận được cái ôm ấy – không còn sự lạnh lùng, mà là sự thừa nhận.

Tôi đứng lặng. Đôi vai tôi run nhẹ. Không phải vì tức tưởi, mà vì nhẹ nhõm.

Tối đó, trong bữa cơm gia đình, mẹ chồng gắp thêm cho tôi một miếng cá. Chồng tôi nhìn, cười nhỏ. Anh không nói gì, nhưng tay nắm lấy tay tôi dưới bàn.

Tôi không biết những ngày sau sẽ ra sao. Nhưng tôi biết, sau bữa cơm “50 nghìn” đó, đã có điều gì đó thật sự thay đổi – không chỉ là cách mẹ chồng nhìn tôi, mà cả cách tôi hiểu mẹ.

Có những bài học trong đời… không đến bằng giảng giải, mà bằng thử thách.

Chồng l/én l/út có qu:an h:ệ với đồng nghiệp, vợ biết thừa lên kịch bản b:ẫ:y lại đôi nhân tình..

“Phụ nữ không đáng sợ vì họ yếu đuối. Họ đáng sợ khi họ giả vờ không biết.”

Lan đã kết hôn với Hùng được gần tám năm. Họ từng là cặp đôi lý tưởng trong mắt bạn bè: Hùng là trưởng phòng kinh doanh của một công ty bất động sản lớn, ngoại hình sáng sủa, có tài ăn nói. Lan thì làm kế toán cho một công ty nhỏ, sống nội tâm, ít bạn bè. Họ có một con gái 5 tuổi, bé Bống – ngoan ngoãn và đáng yêu, là niềm vui duy nhất giữ gia đình họ gắn bó.

Cuộc sống hôn nhân không còn nồng nàn như thuở mới cưới, nhưng Lan chưa bao giờ nghĩ chồng mình lại… phản bội.

Mọi chuyện bắt đầu từ một chi tiết nhỏ đến lạ thường.

Một ngày nọ, khi đang gấp quần áo sau khi giặt, Lan phát hiện trên cổ áo sơ mi của Hùng vương lại một mùi nước hoa rất nhẹ nhưng lạ lẫm – không phải mùi nước giặt, cũng không phải mùi cơ thể quen thuộc của chồng. Là phụ nữ, giác quan thứ sáu của cô lập tức lên tiếng.

Lan không nói gì.

Cô im lặng, quan sát thêm. Dạo gần đây, Hùng thường về muộn với lý do “đi tiếp khách”, “giao lưu đội nhóm” hoặc “sếp gọi đi công tác đột xuất”. Khi về nhà, anh hay cắm cúi vào điện thoại, khóa màn hình rất nhanh nếu thấy cô đi ngang qua.

Lan vẫn không nói gì.

Đến một ngày, cô mở được điện thoại của Hùng khi anh đang ngủ say sau một cuộc nhậu. Trong phần tin nhắn Messenger, có một đoạn hội thoại trôi nổi với tên lưu là “Thái Dũng (Trưởng nhóm Kinh doanh)”. Nhưng tin nhắn lại đầy biểu tượng trái tim và lời lẽ ngọt ngào.

Cô hiểu. “Thái Dũng” chính là vỏ bọc cho một người đàn bà khác.

Lan cảm thấy cổ họng nghẹn ứ. Không khóc, không làm ầm lên. Cô chỉ chụp màn hình, lưu lại bằng chứng, rồi tắt máy. Hùng vẫn ngáy nhẹ bên cạnh, như thể chưa từng phản bội cô mỗi đêm.

**

Ba tuần sau, mọi chuyện sáng tỏ hơn qua một lần “đánh liều”.

Lan giả vờ nói công ty có kế hoạch đưa kế toán đi đào tạo 3 ngày ở Đà Lạt. Hùng gật đầu ngay, thậm chí còn tỏ ra vui vẻ khi cô vắng nhà.

Ngay đêm đầu tiên “đào tạo”, Lan thuê một người quen là thám tử – anh Thịnh, bạn cũ thời đại học, hiện đang làm dịch vụ điều tra tư nhân. Cô đưa địa chỉ, ảnh Hùng, thói quen sinh hoạt và cả hình ảnh chụp màn hình. Chỉ mất hơn 24 giờ, Thịnh gửi về một bộ ảnh chụp rõ nét: Hùng đang bước ra từ một quán cà phê sân vườn, đi cùng một cô gái ăn mặc lịch sự, tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt dễ thương – nhân viên mới trong công ty tên Vy, theo lời Thịnh kể.

Tối hôm đó, họ đi ăn lẩu cùng nhau. Khi ra về, Hùng đưa Vy về khu căn hộ phía Tây thành phố. Không vào nhà ngay, Vy còn đứng sát Hùng, cười nói, rồi trao nhau một nụ hôn nhanh nhưng đầy thân mật.

Lan nhìn những bức ảnh ấy cả đêm, không ngủ. Nhưng lần này, cô quyết định không đau khổ nữa.

Cô sẽ diễn. Và tạo ra một cái bẫy.

**

Hai ngày sau, Lan về nhà như chưa có chuyện gì. Cô hỏi han, mua quà cho chồng, chiều chuộng Hùng hơn thường lệ. Hùng thì tỏ vẻ áy náy, thi thoảng chủ động ôm vợ, như để xoa dịu cảm giác tội lỗi trong lòng mình.

Lan cũng bắt đầu “làm thân” với các chị em vợ của nhân viên công ty Hùng qua hội nhóm Facebook, qua việc góp tiền làm từ thiện cho công ty chồng, giả vờ quan tâm. Cô tìm ra Facebook của Vy, nick cá nhân thường xuyên khoe ảnh ăn trưa văn phòng, ảnh giấu mặt bên “anh người yêu chưa công khai” với caption đầy ẩn ý.

Lan biết Vy còn trẻ, tham vọng, và đang ngộ nhận rằng mình là “tình yêu đích thực” của Hùng. Cô mỉm cười lạnh lùng.

Đêm đó, Lan đề nghị cả hai vợ chồng đi ăn tối. Trong bữa ăn, cô giả vờ cầm điện thoại của chồng để chụp ảnh chung, rồi nhanh tay nhắn một dòng tin ngắn cho Vy từ nick của Hùng:

“Chiều mai 3h qua khách sạn cũ, phòng 404. Anh đặt rồi. Nhớ mang cái váy trắng hôm trước nhé.”

Tin nhắn gửi đi không lâu, Vy rep lại:

“Hihi, ok anh. Em nhớ anh điên lên được.”

Lan đặt ly rượu xuống bàn, nhếch môi cười. Trò chơi đã bắt đầu.

**

Chiều hôm sau, Lan đến khách sạn trước giờ hẹn 30 phút. Cô đã thuê phòng 403 – ngay sát cạnh 404. Cô mặc váy công sở, tóc buộc gọn, khuôn mặt lạnh như băng. Cô gắn máy quay mini đối diện cửa phòng 404, và một camera giấu kín trong phòng, qua thỏa thuận với lễ tân khách sạn (bằng một số tiền đủ thuyết phục).

Đúng 3h12 chiều, Vy xuất hiện. Váy trắng, nước hoa nồng, tay cầm túi xách nhỏ, mắt dáo dác như thể đang trốn tránh điều gì đó. Cô bước vào phòng 404.

Mười phút sau, Hùng tới. Áo sơ mi trắng, cà vạt tháo lỏng, vẻ mặt háo hức.

Lan bật máy ghi hình.

Một giờ sau đó, Lan gửi một tin nhắn cho chồng:

“Em đang ở phòng 403, bên cạnh anh. Anh mở cửa đi, em mang cà phê cho cả hai.”

Không có hồi âm. Nhưng chỉ 10 giây sau, tiếng động mạnh phát ra từ phòng 404. Cô nghe tiếng xô ghế, tiếng người lục đục, và rồi tiếng Hùng gào lên:

“Cô… cô bị điên à? Sao em biết?!”

Lan không trả lời. Cô bước ra khỏi khách sạn với chiếc USB chứa toàn bộ hình ảnh.

Ngày mai là thứ Hai. Cô sẽ đến công ty của Hùng – không phải để làm ầm lên. Mà để… diễn tiếp màn hai.

“Đàn bà thông minh không cần đánh ghen bằng dao kéo. Họ dùng cái đầu.”

Sáng thứ Hai. Văn phòng công ty bất động sản D.C như thường lệ náo nhiệt đầu tuần. Nhân viên tấp nập check-in, phòng họp kín lịch. Nhưng không ai ngờ rằng, hôm nay sẽ có một “cuộc họp” không nằm trong bất kỳ lịch trình nào.

Lan xuất hiện đúng 8h30 sáng. Cô mặc một bộ vest màu be thanh lịch, trang điểm nhẹ, dáng vẻ không chút căng thẳng. Tay cô xách một túi tài liệu cùng một chiếc USB nhỏ.

Cô đến thẳng quầy lễ tân, mỉm cười lịch sự:

— “Chị có hẹn với Giám đốc Hùng. Phiền em gọi anh ấy xuống hoặc cho chị lên văn phòng.”

Lễ tân chưa kịp phản ứng, thì từ phía xa, Hùng bước ra khỏi thang máy. Ánh mắt anh đơ lại khi thấy Lan.

— “Lan… Em đến đây làm gì?”

Lan nhìn chồng, bình tĩnh:

— “Em mang tài liệu anh quên ở nhà. Và một vài thứ… anh nên xem cùng cấp trên của anh.”

Cô quay sang lễ tân:

— “Em có thể báo giùm chị với Giám đốc điều hành của công ty là chị muốn gặp 5 phút, chuyện liên quan đến phòng ban Kinh doanh.”

Lễ tân nhìn Hùng đầy bối rối. Hùng tái mặt:

— “Lan, em đừng làm ầm lên…”

Lan mỉm cười rất nhẹ:

— “Em sẽ không làm ầm đâu. Em chỉ làm đúng… và gọn gàng.”

**

Cuộc gặp kéo dài 20 phút trong phòng Giám đốc điều hành – người trực tiếp quản lý Hùng.

Lan không khóc, không kể khổ. Cô chỉ mở USB, chiếu lên màn hình đoạn clip từ khách sạn, đầy đủ mặt hai người – kèm ngày giờ, địa điểm, âm thanh rõ nét. Cô đưa ra ảnh chụp tin nhắn giữa Hùng và Vy, bản sao kê chi tiêu bất thường từ thẻ tín dụng của Hùng những tháng gần đây – toàn là các khoản chi cho nhà hàng, spa, đặt phòng khách sạn.

— “Em không đòi sa thải ai cả,” Lan nói, “nhưng anh là cấp quản lý, lại quan hệ bất chính với nhân viên dưới quyền. Điều đó vi phạm nghiêm trọng quy định nội bộ và đạo đức nghề nghiệp. Em nghĩ công ty cần biết để xử lý đúng.”

Vị giám đốc điều hành không giấu được sự thất vọng và sửng sốt. Ông quay sang Hùng:

— “Anh Hùng, anh có gì để giải thích không?”

Hùng cúi đầu, không nói gì.

Lan đứng dậy, khẽ gật đầu chào:

— “Cảm ơn vì đã lắng nghe. Còn lại, em và anh Hùng sẽ tự giải quyết. Em chỉ muốn công ty biết rõ bản chất nhân sự của mình.”

Trước khi đi, cô chỉ nói một câu với Hùng:

— “Em từng im lặng… không phải vì ngu ngốc. Mà vì em chưa chọn thời điểm ra đòn.”

**

Ba ngày sau, tin tức về việc trưởng phòng Hùng tạm bị đình chỉ công tác để phục vụ điều tra nội bộ lan truyền khắp công ty. Vy – cô nhân viên trẻ – cũng “xin nghỉ phép” đột xuất, sau đó âm thầm rút hồ sơ nghỉ việc. Không ai nói gì nhiều, nhưng ánh mắt nhân viên trong công ty đã thay đổi khi nhắc tới hai cái tên ấy.

Tối hôm đó, Hùng về nhà, mặt mày phờ phạc.

Anh van xin, thậm chí quỳ xuống xin Lan tha thứ.

— “Anh biết anh sai rồi… Là phút yếu lòng… Là anh bị cô ta dụ dỗ…”

Lan cắt lời anh, giọng lạnh:

— “Anh bị dụ dỗ? Người đặt phòng là anh. Người nhắn tin là anh. Người hôn người ta trước là anh. Anh yếu lòng bao nhiêu lần? Còn tôi thì mạnh mẽ gồng gánh bao nhiêu năm?”

Hùng gục đầu, nước mắt rơm rớm:

— “Cho anh một cơ hội… vì con, vì gia đình…”

Lan lặng im vài giây. Rồi cô nói chậm rãi:

— “Tôi sẽ không làm ầm lên. Cũng sẽ không ly hôn vội. Tôi cần vài tháng để sắp xếp mọi thứ: tài chính, trường học cho con, nhà cửa. Khi mọi thứ xong, tôi sẽ ra đi. Nhưng từ hôm nay… anh và tôi không còn là vợ chồng nữa.”

**

Hai tháng sau…

Lan chính thức đệ đơn ly hôn. Không tranh chấp, không đòi tài sản, chỉ yêu cầu quyền nuôi con. Tòa xử nhanh chóng vì có đủ bằng chứng ngoại tình, sự thỏa thuận đôi bên, và thiện chí rõ ràng từ phía Lan.

Cô chuyển về sống cùng mẹ ruột một thời gian, sau đó nhận việc kế toán cho một công ty nhỏ gần nhà, mức lương vừa đủ nuôi con. Nhưng tâm thế của cô thì khác – bình thản, mạnh mẽ và quyết liệt hơn.

Hùng sau vụ việc bị chuyển sang một chi nhánh nhỏ, không còn quyền hành, uy tín giảm sút. Vy thì không ai rõ tung tích, có người nói cô đã nghỉ việc luôn ngành bất động sản.

Một buổi chiều, Lan dẫn bé Bống đi học về. Trên tay cô bé là một bức tranh vẽ cả nhà: mẹ, bé, và một “căn nhà nhỏ màu hồng”.

— “Bống không vẽ ba à con?” – Lan hỏi khẽ.

Bống ngẩng đầu, vô tư nói:

— “Ba không ở nhà mình nữa. Mẹ bảo chỉ vẽ những người sống thật với nhau.”

Lan mỉm cười, mắt hơi ướt. Cô gật đầu, xoa đầu con:

— “Ừ. Con vẽ đúng rồi. Chỉ cần sống thật… là đủ.”

Cập nhật bảng lương giáo viên mới nhất, thua mỗi lương công an, ấm no rồi 👇

Căn cứ theo khoản 1 Điều 3 Nghị quyết 159/2024/QH15 quy định:

Về thực hiện chính sách tiền lương, một số chính sách xã hội

1. Chưa tăng tiền lương khu vực công, lương hưu, trợ cấp bảo hiểm xã hội, trợ cấp hằng tháng, trợ cấp ưu đãi người có công trong năm 2025.

Theo đó, chưa có quyết định tăng tiền lương cho giáo viên trong năm 2025.

Bên cạnh đó, căn cứ theo khoản 4 Điều 4 Nghị quyết 159/2024/QH15 quy định:

Giao Chính phủ

4. Chỉ đạo các Bộ, cơ quan có liên quan nghiên cứu, đề xuất việc xử lý các bất hợp lý phát sinh trong chế độ cho một số đối tượng, ngành nghề (viên chức ngành giáo dục, y tế,…); đề xuất việc tiếp tục điều chỉnh tăng tiền lương khu vực công, lương hưu, trợ cấp bảo hiểm xã hội, trợ cấp hằng tháng, trợ cấp ưu đãi người có công trong trường hợp tình hình kinh tế – xã hội năm 2025 thuận lợi hơn và cân đối được nguồn, báo cáo cấp có thẩm quyền xem xét, quyết định.

Theo đó, chỉ đạo các Bộ, cơ quan có liên quan nghiên cứu, đề xuất việc xử lý các bất hợp lý phát sinh trong chế độ cho một số đối tượng, ngành nghề (viên chức ngành giáo dục, y tế,…).

Đề xuất việc tiếp tục điều chỉnh tăng tiền lương khu vực công, lương hưu, trợ cấp bảo hiểm xã hội, trợ cấp hằng tháng, trợ cấp ưu đãi người có công trong trường hợp tình hình kinh tế – xã hội năm 2025 thuận lợi hơn và cân đối được nguồn, báo cáo cấp có thẩm quyền xem xét, quyết định.

Như vậy, Quốc hội đã quyết nghị chưa tăng tiền lương khu vực công trong năm 2025, do đó giáo viên là viên chức sẽ chưa được tăng lương trong thời gian này. Tuy nhiên, Quốc hội giao Chính phủ thực hiện nhiệm vụ đề xuất việc tiếp tục điều chỉnh tăng tiền lương khu vực công (trong đó có giáo viên là viên chức) trong trường hợp tình hình kinh tế – xã hội năm 2025 thuận lợi hơn và cân đối được nguồn, báo cáo cấp có thẩm quyền xem xét, quyết định.

Chi tiết Bảng lương giáo viên năm 2025 mới nhất được áp dụng như thế nào?

Chi tiết Bảng lương giáo viên năm 2025 mới nhất được áp dụng như thế nào? (Hình từ Internet)

Chi tiết Bảng lương giáo viên năm 2025 mới nhất được áp dụng như thế nào?

Bảng lương giáo viên năm 2025 vẫn được áp dụng theo mức lương cơ sở quy định tại khoản 3 Điều 3 Nghị định 73/2024/NĐ-CP.

Bên cạnh đó, căn cứ tại Điều 3 Thông tư 07/2024/TT-BNV đã nêu ra công thức tính mức lương giáo viên: Mức lương = Mức lương cơ sở 2.34 triệu đồng/tháng x Hệ số lương hiện hưởng.

04 bảng lương giáo viên các cấp hiện nay bao gồm:

– Bảng lương giáo viên mầm non (Căn cứ Điều 8 Thông tư 01/2021/TT-BGDĐT quy định về cách xếp lương giáo viên mầm non được xếp theo 3 hạng 1, 2, 3 (tương đương viên chức loại A2, A1, A0))

– Bảng lương giáo viên tiểu học (Theo quy định tại Điều 8 Thông tư 01/2021/TT-BGDĐT quy định về cách xếp lương giáo viên tiểu học được xếp theo 3 hạng 1, 2, 3 (áp dụng hệ số lương của viên chức tương đương loại A2 – nhóm A2.1; loại A2 – nhóm A2.2 và loại A1))

– Bảng lương giáo viên THCS (Theo quy định tại Điều 8 Thông tư 01/2021/TT-BGDĐT quy định về cách xếp lương giáo viên trung học cơ sở được xếp theo 3 hạng 1, 2, 3 (áp dụng hệ số lương của viên chức tương đương loại A2 – nhóm A2.1; loại A2 – nhóm A2.2 và loại A1))

– Bảng lương giáo viên THPT (Theo quy định tại Điều 8 Thông tư 01/2021/TT-BGDĐT quy định về cách xếp lương giáo viên trung học phổ thông được xếp theo 3 hạng 1, 2, 3 (áp dụng hệ số lương của viên chức tương đương loại A2 – nhóm A2.1; loại A2 – nhóm A2.2 và loại A1))

Theo điểm b khoản 3.1 Mục 2 Nghị quyết 27-NQ/TW năm 2018 quy định thì bảng lương mới sẽ được xây dựng, ban hành theo vị trí việc làm, chức danh và chức vụ lãnh đạo thay thế hệ thống bảng lương hiện hành; chuyển xếp lương cũ sang lương mới, bảo đảm không thấp hơn tiền lương hiện hưởng, trong đó 02 bảng lương công chức viên chức gồm:

– 01 bảng lương chức vụ áp dụng đối với cán bộ, công chức viên chức giữ chức vụ lãnh đạo (bầu cử và bổ nhiệm) trong hệ thống chính trị từ Trung ương đến cấp xã.

– 01 bảng lương chuyên môn, nghiệp vụ theo ngạch công chức và chức danh nghề nghiệp viên chức áp dụng chung đối với công chức viên chức không giữ chức danh lãnh đạo; mỗi ngạch công chức, chức danh nghề nghiệp viên chức có nhiều bậc lương.

Mặt khác theo điểm c khoản 3.1 Mục 2 Nghị quyết 27-NQ/TW năm 2018 quy định thì 05 bảng lương mới được thiết kế dựa trên các yếu tố sau:

– Bãi bỏ mức lương cơ sở và hệ số lương hiện nay, xây dựng mức lương cơ bản bằng số tiền cụ thể trong bảng lương mới.

– Thực hiện thống nhất chế độ hợp đồng lao động theo quy định của Bộ luật Lao động 2019 (hoặc hợp đồng cung cấp dịch vụ) đối với những người làm công việc thừa hành, phục vụ (yêu cầu trình độ đào tạo dưới trung cấp), không áp dụng bảng lương công chức, viên chức đối với các đối tượng này.

– Xác định mức tiền lương thấp nhất của công chức, viên chức trong khu vực công là mức tiền lương của người làm công việc yêu cầu trình độ đào tạo trung cấp (bậc 1) không thấp hơn mức tiền lương thấp nhất của lao động qua đào tạo trong khu vực doanh nghiệp.

– Mở rộng quan hệ tiền lương làm căn cứ để xác định mức tiền lương cụ thể trong hệ thống bảng lương, từng bước tiệm cận với quan hệ tiền lương của khu vực doanh nghiệp phù hợp với nguồn lực của Nhà nước.

– Hoàn thiện chế độ nâng bậc lương thường xuyên và nâng bậc lương trước thời hạn đối với cán bộ, công chức, viên chức và lực lượng vũ trang phù hợp với quy định của bảng lương mới.

Như vậy, trong năm 2025 giáo viên thuộc các cấp bậc giáo dục công lập sẽ áp dụng bảng lương cải cách tiền lương thay thế mức lương cơ sở và hệ số lương hiện nay bằng mức lương cơ bản sử dụng cách tính lương quy định tại Điều 3 Thông tư 07/2024/TT-BNV.

Bảng lương giáo viên năm 2025 đối với giáo viên mầm non:

>>  Tải về: Đầy đủ và chi tiết Bảng lương giáo viên năm 2025

Ngoài tiền lương thì Nhà nước còn có chính sách hỗ trợ đối với giáo viên như thế nào trong năm 2025?

Căn cứ theo Điều 24 Luật Nhà giáo 2025 quy định về chính sách hỗ trợ nhà giáo. Theo đó, ngoài tiền lương thì Nhà nước còn có chính sách hỗ trợ đối với giáo viên trong năm 2025 như sau:

– Chính sách hỗ trợ nhà giáo bao gồm:

+ Chế độ trợ cấp theo tính chất công việc, theo vùng;

+ Hỗ trợ đào tạo, bồi dưỡng;

+ Hỗ trợ chăm sóc sức khỏe định kỳ, chăm sóc sức khỏe nghề nghiệp;

+ Phụ cấp lưu động đối với nhà giáo làm công tác xóa mù chữ, phổ cập giáo dục, biệt phái, dạy tăng cường, dạy liên trường, dạy ở các điểm trường;

+ Chính sách hỗ trợ khác cho nhà giáo theo quy định của pháp luật về viên chức, pháp luật về lao động và quy định khác của pháp luật có liên quan.

– Ngoài chính sách quy định tại khoản 1 Điều 24 Luật Nhà giáo 2025, nhà giáo công tác ở vùng đồng bào dân tộc thiểu số, miền núi, biên giới, hải đảo và vùng có điều kiện kinh tế – xã hội đặc biệt khó khăn; nhà giáo dạy trường chuyên biệt; nhà giáo thực hiện giáo dục hòa nhập; nhà giáo dạy tiếng dân tộc thiểu số; nhà giáo dạy tăng cường tiếng Việt cho học sinh người dân tộc thiểu số; nhà giáo dạy các môn năng khiếu, nghệ thuật được hưởng một số chính sách hỗ trợ trong các chính sách sau đây:

+ Được thuê nhà ở công vụ theo quy định của pháp luật về nhà ở hoặc được bảo đảm chỗ ở tập thể khi đến công tác tại vùng đồng bào dân tộc thiểu số, miền núi, biên giới, hải đảo và vùng có điều kiện kinh tế – xã hội đặc biệt khó khăn. Trường hợp không bố trí được chỗ ở tập thể hoặc nhà ở công vụ thì được hỗ trợ tiền thuê nhà ở theo mức hỗ trợ thuê nhà ở công vụ theo quy định của pháp luật;

+ Được hỗ trợ thanh toán tiền tàu xe trong thời gian làm việc ở vùng có điều kiện kinh tế – xã hội đặc biệt khó khăn theo quy định của pháp luật;

+ Chế độ phụ cấp, trợ cấp theo đối tượng.

– Địa phương, cơ sở giáo dục có chính sách hỗ trợ nhà giáo bảo đảm cuộc sống, phát triển nghề nghiệp phù hợp với điều kiện thực tiễn và nguồn tài chính của địa phương, cơ sở giáo dục.

Vụ chú Grab U60 bị 🔪 không qua khỏi Đối tượng khai sau khi 🔪 chú thì mang xe của chú bán được 4 triệu để trả nợ do thua game

Do thua tiền game, Hoàng Thanh Công (20 tuổi) gọi xe ôm, sau đó giết tài xế, cướp xe bán lấy tiền trả nợ, bị Công an Đồng Nai bắt sau 6 giờ.

Hoàng Thanh Công bị Công an Đồng Nai tạm giữ hình sự với hành vi giết người, cướp tài sản. (Ảnh: Công an Đồng Nai)

Hoàng Thanh Công bị Công an Đồng Nai tạm giữ hình sự với hành vi giết người, cướp tài sản. (Ảnh: Công an Đồng Nai)

Ngày 11/7, Cơ quan CSĐT Công an Đồng Nai cho biết, đang tạm giữ hình sự Hoàng Thành Công (20 tuổi, quê xã Ia Lâu, tỉnh Gia Lai) để điều tra làm rõ hành vi giết người, cướp tài sản.

Theo xác minh của công an, Công nghiện ma túy, không có nghề nghiệp, sống lang thang. Để có tiền tiêu xài, trưa ngày 10/7, Công nảy sinh ý định cướp tài sản của người chạy xe ôm bán lấy tiền.

Khi đến ấp 8, xã Long Thành, Công thấy người đàn ông chạy xe ôm 55 tuổi (quê Tiền Giang cũ, nay là Đồng Tháp), liền thuê ông chở đến xã Xuân Đường với giá 100 nghìn đồng.

Trên đường đi, Công yêu cầu lái xe chạy lòng vòng qua nhiều đoạn đường vắng người. Khi đến đoạn đường ở Khu công nghiệp Lộc An – Bình Sơn, xã Long Thành, Công yêu cầu tài xế dừng xe để đi vệ sinh. Sau đó, Công lấy con dao thủ sẵn cứa vào cổ tài xế, khiến nạn nhân tử vong tại chỗ.

Sau khi gây án, Công cướp chiếc xe máy, ví tiền bên trong có nhiều giấy tờ tùy thân rồi bỏ trốn.

Bằng các biện pháp nghiệp vụ, lúc 20h50 cùng ngày, Phòng Cảnh sát hình sự phối hợp với Phòng Kỹ thuật hình sự, Công an tỉnh Đồng Nai và Công an các xã Long Thành, Xuân Đường bắt giữ Công khi đang lẩn trốn trên địa bàn xã Xuân Đường.

Tại cơ quan công an, Công khai chiếc xe cướp được mang đi bán được 4 triệu đồng, trả nợ tiền thua game.

Công an tỉnh Đồng Nai đang củng cố hồ sơ để xử lý vụ án quy định của pháp luật.

Phú Thọ – nơi được quan tâm nhất lúc này, trời ơi nguyhiem quá

Sau mưa lớn, một ‘hố tử thần’ rộng hơn 9m, sâu 8m bất ngờ xuất hiện tại xã Mường Hoa (Phú Thọ), gây sạt lở nghiêm trọng, ăn sâu vào móng nhà dân, buộc chính quyền phải sơ tán khẩn cấp hai hộ dân.

Ngày 11/7, Công an tỉnh Phú Thọ cho biết, lực lượng chức năng địa phương đã phối hợp tổ chức di dời khẩn cấp hai hộ dân ở xã Mường Hoa (huyện Tân Sơn) do xuất hiện sụt lún nghiêm trọng sau mưa lớn.

Tại xóm Thăm, một “hố tử thần” bất ngờ hình thành trong khu vực dân cư, với đường kính hơn 9m, sâu khoảng 8m, đã khoét sâu vào phần móng của ngôi nhà thuộc hộ bà Bùi Thị Thương. Vết sụt này ăn sâu vào khoảng 1,5m phần móng nhà kiên cố, khiến toàn bộ kết cấu bị đe dọa, ảnh hưởng trực tiếp đến 5 nhân khẩu trong gia đình.

Hố sụt lún xuất hiện ngay góc căn nhà kiên cố. Ảnh: Công an tỉnh Phú Thọ

Trong khi đó, hộ ông Bùi Văn Yên bị sạt lở ta luy dương làm sập khoảng 3m tường bếp. Lượng đất đá trôi xuống ước tính lên tới 6.000m³, tiềm ẩn nguy cơ đẩy cả căn nhà trượt xuống sông nếu tiếp tục mưa lớn.

Ngay sau khi tiếp nhận thông tin, chính quyền xã Mường Hoa đã phối hợp cùng công an địa phương, ban chỉ huy quân sự xã và các tổ chức đoàn thể hỗ trợ người dân sơ tán người và toàn bộ tài sản. Đồng thời, khu vực nguy hiểm được căng dây cảnh báo, lắp biển báo cấm tiếp cận cho đến khi được đánh giá là an toàn.

Lực lượng chức năng cắm biển cảnh báo và di dời tài sản người dân. Ảnh: Công an tỉnh Phú Thọ
Đáng chú ý, trước đó vào đầu tháng 6, tại xã Thượng Cốc (cùng tỉnh Phú Thọ), cũng ghi nhận một hố sụt lớn gần quốc lộ 12B. Dù đã được đơn vị quản lý tổ chức san lấp nhiều lần nhưng mặt đất liên tục bị “nuốt chửng” trở lại. Đến ngày 9/7, khi hố có dấu hiệu mở rộng, chính quyền tiếp tục cắm biển cảnh báo và triển khai các biện pháp xử lý. Hiện tại, khu vực chưa ghi nhận sụt lún thêm, song vẫn đang được theo dõi sát sao.

Chính quyền các xã khuyến cáo người dân tại các khu vực có địa hình đồi núi, nền đất yếu cần nâng cao cảnh giác, đặc biệt sau các đợt mưa kéo dài, để kịp thời phát hiện và ứng phó với nguy cơ thiên tai.

Vụ bánh mì hơn 200 nghìn đồng ở sân bay: Cục Hàng không vào cuộc, kết quả quá rõ ràng

Dư luận hiện đang đặt câu hỏi về tính minh bạch trong giá cả tại các nhà ga hàng không từ câu chuyện chiếc bánh mì giá 208.000 đồng đang “gây bão” mạng xã hội.

Ngày 11 tháng 7 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Hành khách than trời về ổ bánh mì 208.000 đồng ở sân bay Nội Bài, Cục Hàng không nói gì?”. Nội dung như sau:

Nhiều hành khách sau mỗi chuyến bay lại có chung một nỗi bức xúc: Đồ ăn ở một số sân bay Việt Nam quá đắt đỏ. Từ ly cà phê, chai nước suối cho tới tô phở, chiếc bánh mì hay suất cơm đều “đội giá” lên gấp 2-3, thậm chí 4-5 lần so với bên ngoài.

Câu chuyện quen thuộc vẫn tiếp tục lặp lại ở các sân bay lớn như Nội Bài, Tân Sơn Nhất khiến nhiều hành khách thấy phiền lòng.

Mới đây nhất là phản ánh của một hành khách có tên Trà My. Chị My cho biết, do đến sân bay sớm lại phải chờ đợi khá lâu nên chị thấy đói bụng. Quan sát tại khu vực gần cửa ra máy bay, chị My thấy nhiều cửa hàng bày bán các món ăn nổi tiếng của Việt Nam như phở và bánh mì, cơm. Người phụ nữ quyết định mua một chiếc bánh để lót dạ.

Mức giá bánh mì tại các cửa hàng khá đa dạng, từ 7,9 đến 8 USD và hơn 8 USD. Chị My mua chiếc bánh mì giá 7,9 USD (khoảng 208.000 đồng).

Theo chị My, mức giá này là quá đắt cho một chiếc bánh mì ăn rất bình thường. “Bên trong có ít nhân thịt heo kèm chút rau, dưa, hương vị không có gì đặc biệt. Tôi vẫn biết đồ ăn ở sân bay là đắt nhưng vì chờ chuyến bay quá lâu, không còn lựa chọn nào khác nên tôi phải ăn tạm”, nữ hành khách cho biết.

Đây không phải là lần đầu tiên chị My trải nghiệm các món ăn có giá đắt đỏ tại sân bay. Cách đây không lâu, khi chờ máy bay tại sân bay Tân Sơn Nhất (TPHCM), người phụ nữ này từng chi trả 560.000 đồng cho 1 bát phở và 1 suất cơm gà theo chị nhận xét là “siêu dở”.

Thường xuyên đi công tác, du lịch nước ngoài và di chuyển bằng máy bay, chị My nhận thấy, việc bán 208.000 đồng 1 chiếc bánh mì hay những tô phở 200.000-300.000 là quá đắt. Đồ ăn tại sân bay Nội Bài và Tân Sơn Nhất, nhất là khu vực ga quốc tế nếu so với sân bay các nước khác trong khu vực như Hàn Quốc, Trung Quốc, Singapore, Indonesia… đều đắt hơn.

Có dịp trải nghiệm đồ ăn ở sân bay các nước này, chị My nhận thấy các món ăn khá ngon, giá hợp lý. “Tôi từng ăn những chiếc bánh mì chỉ 40.000-50.000 ở sân bay nước bạn, trong khi giá bán các loại đồ ăn ở sân bay Việt Nam cao hơn hẳn. Nhiều người lao động từng nói phải nhịn đói vì cái giá họ không thể chi trả cho bữa ăn tưởng chừng như rất bình dân”, chị My kể.

Câu chuyện về chiếc bánh mì 208.000 đồng chị My chia sẻ nhận về hàng chục nghìn lượt tương tác, bình luận. Nhiều người đồng tình cho rằng, giá các loại đồ ăn, nước uống ở hai sân bay lớn là Nội Bài và Tân Sơn Nhất luôn khiến họ giật mình. Các hàng quán ở khu vực ga quốc tế luôn có giá cao hơn ga quốc nội và cao gấp nhiều lần mặt bằng chung thị trường.

Cục Hàng không Việt Nam vào cuộc

Sau khi nhận được phản ánh của báo chí về giá dịch vụ ăn uống tại Cảng hàng không quốc tế Nội Bài trước tình trạng “Bánh mì 208.000 đồng ở Nội Bài, khách than đắt hơn sân bay quốc tế”, ngày 10/7, Cục Hàng không Việt Nam đã có văn bản yêu cầu xác minh, làm rõ các thông tin phản ánh và kịp thời chấn chỉnh các hành vi vi phạm (nếu có) nhằm đảm bảo chất lượng dịch vụ và quyền lợi của khách hàng.

Theo đó, Cục Hàng không Việt Nam yêu cầu Cảng hàng không quốc tế Nội Bài, trên cơ sở khoản 1 Điều 68 quy định “Doanh nghiệp cảng hàng không quyết định cho tổ chức, cá nhân thuê mặt bằng thuộc quyền quản lý, sử dụng của mình để cung cấp dịch vụ hàng không, phi hàng không theo quy định” phối hợp với Cảng vụ hàng không miền Bắc xác minh, làm rõ các nội dung phản ánh.

Cảng hàng không quốc tế Nội Bài kiểm tra việc tuân thủ các quy định tại khoản 5 Điều 70 Nghị định 05/2021/NĐ- CP của Chính phủ về quản lý, khai thác cảng hàng không, sân bay (Nghị định 05/2021/NĐ-CP) của các tổ chức, cá nhân cung cấp dịch vụ phi hàng không tại nhà ga hành khách. Đồng thời, kịp thời chấn chỉnh ngay các nội dung bất cập, ảnh hưởng đến chất lượng cung cấp dịch vụ, quyền lợi chính đáng của khách hàng.

Đối với Tổng công ty Cảng Hàng không Việt Nam – CTCP, Cục Hàng không Việt Nam yêu cầu tăng cường công tác chỉ đạo hoạt động cung cấp dịch vụ phi hàng không tại các cảng hàng không; rà soát giá hàng hóa, dịch vụ đặc biệt là dịch vụ ăn, uống để đảm bảo giá bán tương xứng với chất lượng và không quá cao so mặt bằng chung của hàng hóa, dịch vụ cùng loại.

Tổng công ty Cảng Hàng không Việt Nam – CTCP kịp thời chấn chỉnh ngay các nội dung bất cập, ảnh hưởng đến chất lượng cung cấp dịch vụ tại nhà ga hành khách, quyền lợi chính đáng của khách hàng; niêm yết công khai giá; bảo đảm văn minh, lịch sự, chu đáo.

Về phía Cảng vụ hàng không miền Bắc chủ trì, phối hợp với Cảng hàng không quốc tế Nội Bài xác minh, làm rõ các nội dung phản ánh; xử lý nghiêm các tổ chức, cá nhân có hành vi vi phạm (nếu có) theo quy định.

Song song, Cảng vụ hàng không miền Bắc tăng cường công tác kiểm tra, giám sát, tiếp nhận các phản ánh, kiến nghị của khách hàng, chủ trì giải quyết các phản ánh, kiến nghị theo theo trách nhiệm của Cảng vụ hàng không được quy định tại khoản 4, khoản 8 Điều 9, khoản 4 Điều 70 Nghị định 05/2021/NĐ-CP ngày 25/01/2021.

Trước đó, ngày 10 tháng 7 năm 2025, báo Lao động cũng đưa tin với tiêu đề “Yêu cầu 3 đơn vị báo cáo vụ bánh mỳ 208.000 đồng ở sân bay Nội Bài trước 11.7”. Nội dung như sau:

Yêu cầu 3 đơn vị báo cáo vụ bánh mỳ 208.000 đồng ở sân bay Nội Bài trước 11.7
Cơ quan chức năng đang yêu cầu xác minh vụ bán bánh mỳ giá 208 nghìn đồng ở sân bay Nội Bài. Ảnh: Hoàng Nam

Cục Hàng không yêu cầu 3 đơn vị các nội dung như sau:

Đối với Cảng hàng không quốc tế Nội Bài. Trên cơ sở khoản 1 Điều 68 quy định “Doanh nghiệp cảng hàng không quyết định cho tổ chức, cá nhân thuê mặt bằng thuộc quyền quản lý, sử dụng của mình để cung cấp dịch vụ hàng không, phi hàng không theo quy định”.

Theo đó, đơn vị này cần phối hợp với Cảng vụ hàng không miền Bắc xác minh, làm rõ các nội dung được Báo phản ánh.

Kiểm tra việc tuân thủ các quy định tại khoản 5 Điều 70 Nghị định 05/2021/NĐ-CP của Chính phủ về quản lý, khai thác cảng hàng không, sân bay (Nghị định 05/2021/NĐ-CP) của các tổ chức, cá nhân cung cấp dịch vụ phi hàng không tại nhà ga hành khách.

Kịp thời chấn chỉnh ngay các nội dung bất cập, ảnh hưởng đến chất lượng cung cấp dịch vụ, quyền lợi chính đáng của khách hàng.

Cục Hàng không cũng yêu cầu Tổng công ty Cảng Hàng không Việt Nam – CTCP tăng cường công tác chỉ đạo hoạt động cung cấp dịch vụ phi hàng không tại các cảng hàng không.

Rà soát giá hàng hóa, dịch vụ đặc biệt là dịch vụ ăn, uống để đảm bảo giá bán tương xứng với chất lượng và không quá cao so mặt bằng chung của hàng hóa, dịch vụ cùng loại.

Kịp thời chấn chỉnh ngay các nội dung bất cập, ảnh hưởng đến chất lượng cung cấp dịch vụ tại nhà ga hành khách, quyền lợi
chính đáng của khách hàng. Niêm yết công khai giá. Bảo đảm văn minh, lịch sự, chu đáo.

Đối với Cảng vụ hàng không miền Bắc, Cục Hàng không yêu cầu, chủ trì, phối hợp với CHKQT Nội Bài xác minh, làm rõ các nội dung được báo chí phản ánh; xử lý nghiêm các tổ chức, cá nhân có hành vi vi phạm (nếu có) theo quy định.

Tăng cường công tác kiểm tra, giám sát, tiếp nhận các phản ánh, kiến nghị của khách hàng, chủ trì giải quyết các phản ánh, kiến nghị theo theo trách nhiệm của Cảng vụ hàng không được quy định tại khoản 4, khoản 8 Điều 9, khoản 4 Điều 70 Nghị định 05/2021/NĐ-CP ngày 25.1.2021.

Cục Hàng không Việt Nam thông báo để các cơ quan, đơn vị triển khai thực hiện, báo cáo kết quả thực hiện về Cục HKVN trước 16h00 ngày 11.7.2025.

Ông lão cô độc cho cô gái trẻ ngủ nhờ một đêm, sáng ra ông sững sờ khi thấy…

Trời mưa tầm tã. Cơn mưa đầu mùa hạ bất ngờ trút xuống xã miền núi nhỏ như trút giận, nhấn chìm cả con đường đất đỏ vốn đã lầy lội. Trong căn nhà gỗ cũ kỹ nằm nép mình bên sườn đồi, ông Tám – người đàn ông già sống một mình đã gần chục năm – đang nhóm bếp nấu bữa tối.

Ở tuổi 70, ông Tám không còn nhiều mối liên hệ với thế giới bên ngoài. Vợ mất từ sớm, con trai đi làm ăn xa rồi biệt tăm. Ngày qua ngày, ông sống nhờ vào mảnh vườn nhỏ, vài con gà và tiền trợ cấp tuổi già. Sự cô đơn với ông đã không còn là nỗi buồn, mà trở thành một thứ thói quen yên tĩnh.

Đang loay hoay với cái nồi cá kho trên bếp, ông chợt nghe tiếng đập cửa dồn dập. Tiếng gió và mưa làm át đi phần nào âm thanh, nhưng ông vẫn cảm nhận rõ có ai đó đang cầu cứu. Ông lật đật chạy ra mở cửa.

Trước mặt ông là một cô gái trẻ, người ướt như chuột lột, tay ôm chặt ba lô cũ kỹ, mặt tái nhợt vì lạnh.

– “Cháu… cháu bị lạc. Xe hỏng giữa đường, không bắt được sóng… nhà bác có thể cho cháu trú mưa một đêm được không?” – Cô gái nói, giọng run rẩy.

Ông Tám thoáng chần chừ. Bao năm sống một mình, hiếm khi ông tiếp xúc với người lạ, nhất là vào buổi tối. Nhưng nhìn ánh mắt van lơn của cô gái, ông không nỡ khép cửa.

– “Vô nhà đi cháu, mưa thế này biết đâu mà về…”

Cô gái rối rít cảm ơn. Ông Tám dúi vội cho cô chiếc khăn và cái áo ấm cũ. Cô gái ngồi bên bếp lửa, run run hơ tay, mắt lấm lét nhìn quanh. Dường như cô đang căng thẳng, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh.

– “Cháu tên gì?” – Ông hỏi, vừa rót trà nóng ra chén.

– “Cháu là Hân. Cháu đi phượt lên đây với nhóm bạn, nhưng xe cháu bị hỏng khi tách đoàn. Sóng điện thoại mất tiêu, cháu đi bộ cả mấy cây số mới thấy nhà bác.”

Ông gật gù. Dù câu chuyện nghe có vẻ hợp lý, ông vẫn cảm thấy có điều gì đó lạ ở cô gái này. Nhưng ông không hỏi thêm. Mưa vẫn rơi rả rích ngoài hiên. Ông trải tấm chăn cũ xuống sàn, nhường chỗ ngủ cho cô.

– “Ngủ đi, mai nắng lên bác chở cháu ra đường lớn, gọi được người tới sửa xe.”

Hân mỉm cười cảm ơn, vẻ mặt đã bớt căng thẳng. Ông Tám trở vào buồng, khép cửa, nhưng không chốt. Ông lắng nghe tiếng mưa và tiếng thở đều đều của cô gái, trong lòng vẫn thấy một nỗi bất an mơ hồ.

Sáng hôm sau, ông Tám thức dậy sớm. Ông ngạc nhiên khi thấy cửa chính mở hé, bếp lạnh tanh, và cô gái thì biến mất.

Trên bàn là tờ giấy ghi nguệch ngoạc:

“Cháu cảm ơn bác. Cháu phải đi sớm. Không dám làm phiền bác thêm. Xin lỗi.”

Ông Tám ngẩn người, cảm giác hụt hẫng len lỏi trong lòng. Ông bước ra ngoài, nhìn quanh. Dấu chân trên nền đất ướt in rõ vết đi bộ hướng ra phía đường lớn.

Vừa quay vào, ông chợt khựng lại.

Chiếc hộp gỗ cũ kỹ – nơi ông cất giữ chiếc đồng hồ của con trai để lại – đang mở toang.

Trống rỗng.

Ông Tám bước tới, tim đập mạnh. Trong hộp chỉ còn một tờ giấy nhỏ, gấp làm tư. Run run mở ra, ông đọc:

“Bác tha lỗi cho cháu. Cháu không có ý xấu. Cháu cần tiền cứu mẹ cháu. Cháu sẽ trả lại bác. Hãy tin cháu. – Hân.”

Ông ngồi phịch xuống ghế, mắt nhìn xa xăm. Trong lòng ông không phải là tức giận, mà là một nỗi đau lặng lẽ. Chiếc đồng hồ ấy là kỷ vật duy nhất còn lại của con trai ông – người đã mất trong một vụ tai nạn lao động ở Sài Gòn. Dù nó không có giá trị vật chất lớn, nhưng với ông, nó là vô giá.

Suốt buổi sáng hôm đó, ông Tám không ăn uống gì. Ông không biết phải giận hay thương cô gái kia. Một phần ông trách bản thân nhẹ dạ. Một phần khác, ông cảm thấy xót xa cho số phận nào đó đang đẩy đưa cô gái vào bước đường cùng.

Ông bước ra cửa, nhìn về phía con đường dẫn xuống thị trấn. Cơn mưa hôm qua đã ngớt. Nhưng trong lòng ông, một cơn bão khác đang bắt đầu.

Sau hôm ấy, ông Tám trở nên trầm lặng hơn. Mỗi buổi chiều, ông thường ra ngồi trước hiên nhà, mắt dõi về con đường đất đỏ – nơi cô gái tên Hân đã xuất hiện và biến mất chỉ sau một đêm. Những người hàng xóm thi thoảng ghé qua hỏi han, ông chỉ cười gượng, không kể chi tiết chuyện đã xảy ra.

Một tuần trôi qua.

Ông không báo công an. Ông cũng không kể với ai về chiếc đồng hồ bị lấy mất. Với ông, chuyện ấy giờ không còn đơn thuần là mất đồ, mà là một vết xước trong niềm tin mong manh còn sót lại.


Đến một buổi sáng nọ, khi ông đang dọn cỏ ngoài vườn thì nghe tiếng xe máy dừng trước cổng. Ông ngẩng đầu lên – một người đàn ông lạ, chừng ba mươi tuổi, ăn mặc lịch sự, đang bước xuống xe.

– “Dạ… cho cháu hỏi, bác có phải là ông Tám, ở một mình trên đồi không ạ?”

Ông Tám nheo mắt:
– “Phải… Có chuyện gì không cậu?”

Người lạ cúi đầu chào, rồi rút trong túi ra một phong thư dày.
– “Cháu là anh trai của Hân… Em gái cháu có ghé qua đây tuần trước. Chuyện xảy ra… cháu xin lỗi thay nó. Cháu đến để trả lại bác món đồ.”

Ông Tám chết lặng. Người đàn ông đưa ông phong thư, bên trong là chiếc đồng hồ bạc cũ, được gói cẩn thận trong khăn mỏng. Vẫn là chiếc đồng hồ ấy – kim đã gỉ sét, mặt kính xước nhẹ, nhưng đối với ông, nó như vừa trở lại từ một giấc mơ mất mát.

Bên cạnh đồng hồ là một mẩu giấy ngắn, viết tay:

“Bác Tám kính mến,
Cháu xin lỗi vì đã đánh mất lòng tin của bác. Đêm đó, cháu hoảng loạn. Mẹ cháu bị phát hiện có khối u ở phổi, bác sĩ nói phải mổ gấp. Cháu không có tiền, gọi cho bạn bè thì không ai giúp được.

Cháu nhìn thấy chiếc đồng hồ, cháu nghĩ bác già rồi, chắc không để ý… nhưng sáng ra, cháu đã hối hận. Cháu đem nó đến tiệm cầm đồ, nhưng rồi lại rút ra ngay.

Cháu không biết làm sao để đối diện với bác. Em cháu biết chuyện, mắng cháu rất nhiều, và thay cháu đến đây.

Mong bác tha lỗi cho một đứa trẻ dại dột. Cháu sẽ không bao giờ quên ân nghĩa bác đã cứu cháu khỏi cơn mưa đêm đó.

– Hân.”

Tay ông Tám run run. Ông không nói gì một lúc lâu. Người anh trai nhìn ông ái ngại, nói tiếp:

– “Cháu biết với bác, chiếc đồng hồ này có giá trị đặc biệt. Hân nó đã khóc rất nhiều. Mẹ cháu hiện đang được điều trị ở Bệnh viện Ung Bướu. Cháu xin hứa, gia đình cháu sẽ không để chuyện như vậy tái diễn. Mong bác tha thứ.”

Ông Tám khẽ gật đầu.
– “Ừ… đồ đã về lại, chuyện cũng qua rồi. Nhưng cậu nói với Hân, bác không giận. Chỉ mong nó nhớ: sống trên đời, lừa dối dễ lắm… nhưng lấy lại lòng tin, khó lắm nghe con.”

Người thanh niên rơm rớm nước mắt, cúi đầu cảm ơn. Trước khi lên xe, anh còn quay lại:

– “À… Hân dặn, nếu bác cần gì, chỉ cần gọi cho cháu. Đây là số điện thoại của cả nhà.”

Anh đưa ông mảnh giấy nhỏ, rồi rồ ga đi khuất.

Tối hôm đó, ông Tám ngồi nhìn chiếc đồng hồ đặt trên bàn. Những ký ức về con trai ông – đứa con trai duy nhất – lại ùa về. Anh mất năm 29 tuổi, để lại cho ông duy nhất món đồ ấy, trước khi lên đường vào Nam làm công nhân xây dựng.

Đối với người khác, đồng hồ ấy chỉ là đồ cũ. Nhưng với ông, đó là thời gian, là máu thịt, là hồi ức. Và việc nó được trả lại – không phải vì sợ, mà vì hối hận – khiến ông thấy nhẹ lòng.

Từ hôm đó, ngày nào ông cũng mở điện thoại ra xem lại số của Hân. Ông không gọi, nhưng mỗi lần nhìn số, ông lại thấy bình yên.

Ba tháng sau.

Trên con đường đất đỏ cũ kỹ, một chiếc taxi dừng lại trước cổng nhà ông Tám. Bước xuống là một cô gái mặc áo dài nhạt màu, tay cầm giỏ quà nhỏ. Mái tóc cô gọn gàng, gương mặt xanh xao nhưng ánh mắt rạng rỡ.

– “Bác Tám… là cháu, Hân đây.”

Ông Tám sững người. Cô gái cúi đầu, rưng rưng nước mắt.

– “Mẹ cháu đã khỏe. Bác sĩ nói khối u lành tính. Ca mổ thành công. Cháu đã xin được công việc làm tại trung tâm xã, cháu về lại đây để cảm ơn bác… và nếu bác cho phép, cháu muốn thỉnh thoảng ghé thăm.”

Ông Tám nhìn cô một lúc, rồi khẽ cười.
– “Có gì mà phải xin. Bác ở một mình, có người ghé qua trò chuyện, quý lắm chứ.”

Từ hôm đó, mỗi chiều thứ Bảy, Hân đều ghé nhà ông Tám. Cô dọn dẹp, nấu ăn, cùng ông uống trà dưới hiên nhà. Dân làng bắt đầu gọi vui cô là “cháu gái nuôi của ông Tám”. Không ai biết chuyện chiếc đồng hồ từng mất tích, cũng không ai cần biết. Chỉ có ông Tám – mỗi khi nhìn nụ cười của Hân – lại thấy hình bóng con trai mình ngày xưa.

Cơn mưa năm ấy đã đem đến một cô gái xa lạ. Và từ một lỗi lầm, đã nảy mầm một mối quan hệ đầy nhân văn.

Sau đám cưới, tôi đề nghị đưa toàn bộ tiền cưới cho mẹ giữ hộ, nào ngờ câu trả lời của vợ khiến tôi ngh/ẹn đắ/ng

“Sau đám cưới, tôi đề nghị đưa toàn bộ tiền cưới cho mẹ giữ hộ, nào ngờ câu trả lời của vợ khiến tôi nghẹn đắng…”

Tôi tên là Hưng, 31 tuổi, nhân viên kỹ thuật trong một công ty thiết bị công nghiệp. Tôi và Ngân – vợ tôi – quen nhau gần 3 năm trước khi quyết định tiến tới hôn nhân. Cô ấy là giáo viên tiểu học, tính tình hiền lành, chu đáo, có phần hơi độc lập quá mức nhưng tôi lại thích điều đó. Bởi với tôi, phụ nữ thời nay nên có chính kiến, có lập trường, và biết tự lập.

Gia đình tôi ở Hà Nam, gia đình Ngân ở Nam Định. Cả hai bên đều là gia đình lao động, không giàu sang nhưng cũng chẳng nghèo khó. Bố mẹ tôi buôn bán nhỏ, còn bố mẹ Ngân làm nông. Khi quyết định cưới, tôi và Ngân đều thống nhất sẽ tổ chức đơn giản, tiết kiệm, không rườm rà. Chúng tôi chỉ mời khoảng 300 khách – chia đều hai bên. Tính sơ sơ, sau trừ chi phí, có lẽ cũng để dư được vài trăm triệu.

Ngay sau đám cưới, khi đang dọn dẹp lại phong bì tiền mừng, tôi bất chợt nói:

– “Anh tính đưa hết tiền cưới cho mẹ anh giữ hộ nhé. Dù gì tiền mừng phần lớn là của khách bên nhà trai, coi như là mình nhờ mẹ cất giữ, sau này cần gì thì xin lại cũng tiện.”

Ngân đang cầm sổ ghi chép thì khựng lại. Cô ấy không nói gì ngay. Tôi thấy thái độ im lặng hơi bất thường liền hỏi:

– “Sao? Em thấy không ổn hả?”

Ngân ngẩng lên, nhìn tôi thẳng thắn:

– “Em không đồng ý. Đây là tiền cưới chung của hai vợ chồng mình. Sao lại đưa hết cho mẹ anh giữ được? Dù là mẹ ruột đi nữa thì em cũng không thấy hợp lý.”

Câu trả lời của cô ấy khiến tôi hơi nghẹn. Từ bé đến lớn, mẹ là người tôi tin tưởng nhất. Bà tằn tiện, chu đáo, quản lý tiền bạc rất tốt. Trong đầu tôi lúc đó chỉ nghĩ đơn giản rằng: tiền để mẹ cầm thì an toàn, cần gì cứ xin là được. Nhưng nhìn ánh mắt của Ngân – không giận dỗi, cũng không gay gắt – tôi biết, đây không phải là chuyện nhỏ như tôi nghĩ.

Tôi cười gượng:

– “Anh đâu có ý gì đâu, chỉ là… mẹ giữ giúp thì sau này dễ tính toán, mình còn trẻ, giữ lắm tiền cũng không tiện.”

Ngân vẫn nhẹ nhàng:

– “Vấn đề không phải là tiện hay không, mà là nguyên tắc. Đây là tài sản chung. Mình là vợ chồng rồi, mọi thứ nên minh bạch, công bằng và cùng quyết định. Em không giữ cũng được, nhưng phải gửi chung sổ tiết kiệm đứng tên cả hai, hoặc nếu cần mẹ giữ, thì cũng phải là mẹ em thì mới công bằng. Anh thấy sao?”

Tôi im lặng.

Trong lòng tôi có chút tự ái, chút khó chịu. Tôi nghĩ thầm: “Chẳng lẽ mình làm chồng mà không có quyền quyết định chuyện nhỏ như vậy?”

Nhưng rồi tôi cũng cố gắng dẹp suy nghĩ đó sang một bên. Ngân không sai. Cô ấy chỉ đang giữ lập trường công bằng. Nếu đổi lại là cô ấy muốn đưa tiền cưới cho mẹ cô ấy giữ, có lẽ tôi cũng thấy bất hợp lý.

Thế là tối hôm đó, chúng tôi ngồi lại thống kê tiền mừng. Tổng cộng sau khi trừ hết chi phí, còn dư hơn 410 triệu đồng. Cuối cùng, tôi và Ngân quyết định mở một sổ tiết kiệm chung đứng tên hai vợ chồng, gửi toàn bộ số tiền đó vào.

Câu chuyện tưởng chừng đơn giản, nhưng lại là lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ: Hôn nhân không chỉ là yêu thương mà còn là học cách tôn trọng ranh giới, lắng nghe nhau và đặc biệt là quản lý tài chính chung.

Những ngày sau đó, cuộc sống vợ chồng mới cưới của chúng tôi khá suôn sẻ. Ngân vẫn dịu dàng, khéo léo, mọi thứ trong nhà cô ấy lo toan đâu vào đấy. Tôi cũng dần quen với việc “hỏi ý kiến vợ” trước những quyết định liên quan đến tiền bạc, chứ không còn tự tung tự tác như trước.

Thế nhưng, sóng gió thật sự bắt đầu khi mẹ tôi – vốn không biết về chuyện tiền cưới được gửi tiết kiệm – một hôm gọi điện bảo:

– “Hưng này, mẹ tính mở rộng sạp hàng ngoài chợ, mà thiếu khoảng trăm triệu. Con đưa mẹ tạm ít tiền mừng cưới hôm nọ nhé, có gì sau mẹ trả.”

Tôi ậm ừ, vì trong đầu vẫn nghĩ: “Ờ thì có gì đâu, mẹ mượn tí, sau trả cũng được.”

Tối hôm đó, tôi nói lại với Ngân:

– “Mẹ anh cần vay tạm 100 triệu để mở rộng sạp, em rút tạm ra đưa mẹ nhé, sau này mẹ gửi lại.”

Ngân đặt bát canh xuống, nhìn tôi rất nghiêm túc:

– “Không được. Đây là tiền hai vợ chồng mình. Nếu là vay thì phải có giấy tờ rõ ràng. Và anh có chắc mẹ trả không? Em không muốn sau này chuyện tiền nong gây sứt mẻ tình cảm.”

Tôi sững người. Cái cảm giác nghẹn nghẹn trong cổ lại quay về.

Không khí trong căn bếp nhỏ lặng đi sau câu trả lời của Ngân. Tôi đặt đũa xuống, gượng gạo cười:

– “Mẹ anh cũng đâu phải người ngoài đâu em… Là mẹ ruột của anh mà. Chuyện lớn thì em tính kỹ anh hiểu, nhưng chuyện nhỏ như vậy, sao em phải căng thẳng vậy?”

Ngân đáp, giọng vẫn bình tĩnh nhưng rõ ràng:

– “Chuyện tiền nong liên quan đến gia đình hai bên không bao giờ là chuyện nhỏ. Mình còn mới cưới, chưa gì đã mượn tiền – dù là mẹ chồng hay mẹ ruột – đều phải rõ ràng. Nếu mẹ cần giúp thật sự, mình có thể ngồi lại bàn, tính toán rồi hỗ trợ. Nhưng không thể nói ‘rút tạm’ là rút được.”

Tôi im lặng, không phản ứng ngay. Một phần vì tự ái, một phần vì… tôi cũng không biết nói gì thêm. Mẹ tôi đúng là chưa biết chuyện tiền mừng đã gửi tiết kiệm. Nếu giờ tôi bảo: “Tiền đó con gửi ngân hàng rồi, không rút được”, chắc chắn bà sẽ không vui. Bà từng nghĩ rằng cưới con trai là… sẽ “thu lại vốn” sau bao năm nuôi nấng. Bà không nói ra, nhưng tôi hiểu.

Tối hôm đó, tôi ngủ không ngon. Tâm trí bị giằng xé giữa hai bên: một bên là mẹ – người đã tảo tần cả đời vì tôi, một bên là vợ – người tôi lựa chọn để đi cùng cả đời.

Hôm sau, tôi đánh bạo gọi điện cho mẹ, giọng vòng vo:

– “Mẹ ơi, cái vụ tiền mở sạp ấy… chắc con không giúp mẹ ngay được đâu…”

– “Sao lại không?” – mẹ tôi cắt ngang – “Tiền mừng cưới khách đưa chứ có phải của vợ mày đâu. Mày lấy vợ xong rồi khác lạ hẳn đi đấy Hưng ạ.”

Tôi cắn răng giải thích:

– “Bọn con gửi tiết kiệm chung rồi. Tiền đó là tài sản hai vợ chồng, con không tự ý rút được…”

Im lặng. Rồi sau đó là tiếng thở dài não nề từ đầu dây bên kia:

– “Hóa ra là nó ép mày phải thế đúng không? Mẹ biết mà, con bé đó từ lúc đầu mẹ đã thấy nó tính toán… Cưới vào là muốn nắm hết tay hòm chìa khóa. Giờ mẹ vay tạm con cũng không dám đưa. Mẹ nuôi mày hai mươi mấy năm không bằng nó sống với mày vài tháng.”

Cổ họng tôi nghẹn đắng. Tôi cố nén lại:

– “Mẹ nói vậy oan cho Ngân. Cô ấy không cấm, chỉ muốn tính rõ ràng. Vợ chồng con góp ý nhau, chứ đâu phải cãi nhau đâu mẹ.”

– “Thôi khỏi nói! Cái nhà này từ nay chắc không còn con trai nữa đâu!”

Rồi bà cúp máy.

Tôi ngồi thừ người ra. Câu nói ấy như dao cắt vào lòng. Tôi chưa bao giờ nghĩ mẹ – người yêu thương tôi nhất – lại có thể nói ra câu đó chỉ vì tôi không đưa bà tiền.

Tối hôm đó, tôi kể hết cho Ngân nghe. Không giấu giếm. Tôi không muốn trong hôn nhân có chỗ cho sự lắt léo.

Ngân im lặng nghe hết, rồi hỏi tôi một câu khiến tôi không quên được:

– “Anh chọn cách im lặng với em để dễ thở với mẹ, hay là vì anh thấy em sai?”

Tôi nhìn cô ấy, lần đầu tiên thật sự hiểu được trách nhiệm của một người chồng: không phải là đứng về một bên, mà là dung hòa cả hai.

Tôi nắm tay Ngân:

– “Anh xin lỗi. Anh biết em đúng. Nhưng mẹ anh chưa hiểu, vì thế mẹ phản ứng vậy. Cho anh thời gian.”

Ngân gật đầu, nhưng đôi mắt cô ấy vẫn buồn.

**

Một tuần sau, tôi cùng Ngân về quê – lần đầu tiên sau đám cưới.

Không khí ở nhà có gì đó lạnh lẽo hơn trước. Mẹ tôi vẫn chào hỏi, nhưng hờ hững. Đến bữa cơm, bà nói bóng gió:

– “Giờ thời buổi hiện đại, ai nắm được tiền là nắm được quyền. Có người khôn thật đấy…”

Tôi muốn lên tiếng nhưng Ngân nhẹ nhàng nói:

– “Mẹ ơi, con xin lỗi nếu khiến mẹ buồn. Nhưng con không có ý chiếm quyền hay tính toán gì hết. Chỉ là từ nhỏ, con đã chứng kiến nhiều gia đình tan vỡ chỉ vì chuyện tiền bạc không rõ ràng. Con nghĩ, mình yêu thương nhau thì càng nên sòng phẳng – để không phải nghi kỵ sau này. Nếu mẹ thật sự cần tiền mở sạp, con với anh Hưng sẽ tính giúp mẹ, theo đúng khả năng của hai đứa.”

Căn phòng im phăng phắc.

Tôi nhìn mẹ. Bà quay đi, lau mắt. Một lát sau mới nói:

– “Thôi… mẹ già rồi, mẹ nói linh tinh. Mẹ hiểu. Cảm ơn các con.”

**

Sau chuyến về quê đó, mối quan hệ dần cải thiện. Mẹ tôi không còn nhắc đến tiền cưới nữa, và bà cũng dần hiểu rằng tôi không vì vợ mà bạc với mẹ – mà là tôi đang cố gắng làm đúng.

Chúng tôi sau đó thống nhất trích 50 triệu từ sổ tiết kiệm – số tiền cả hai thấy hợp lý – để đưa mẹ tôi làm vốn mở rộng sạp hàng. Không phải cho vay, mà là một món quà có kế hoạch. Ngân không phản đối, còn gợi ý thêm cách ghi chép chi tiêu giúp mẹ quản lý sạp hiệu quả hơn.

Vài tháng sau, tôi nghe mẹ khoe với hàng xóm:
– “Con dâu tôi nó thẳng thắn mà đàng hoàng. Lúc đầu tôi không ưa lắm, nhưng giờ thương nó lắm cơ!”

**

Giờ đây, mỗi khi có ai hỏi tôi:
“Hôn nhân là gì?”

Tôi thường trả lời:

“Là khi một người khiến bạn nghẹn đắng bằng sự thẳng thắn… để sau đó bạn học được cách yêu thương một cách trưởng thành hơn.”

Chúc mừng nhà nào s;i;nh 2 c;o;n g;á;i: Làm ngay thủ tục nhận tiền thưởng, không biết quá thiệt thòi

Bộ Y tế đề xuất sẽ ưu tiên tài chính hỗ trợ bằng tiền mặt hoặc hiện vật với gia đình sinh con một bề, có hai con gái và quy định các biện pháp giảm thiểu mất cân bằng giới tính khi sinh phù hợp với mỗi địa phương và cả nước.

Đề xuất hỗ trợ tiền mặt, hiện vật với gia đình sinh hai con gái - Ảnh 1.

Bà Đào Hồng Lan, bộ trưởng Bộ Y tế, phát biểu tại lễ mít tinh hưởng ứng Ngày Dân số thế giới 11-7 – Ảnh: D.LIỄU

Đây là chia sẻ của bà Đào Hồng Lan, bộ trưởng Bộ Y tế, trong lễ mít tinh hưởng ứng Ngày Dân số thế giới (11-7) năm 2025 và công bố báo cáo tình trạng dân số thế giới năm 2025 của quỹ dân số Liên hợp quốc, do Bộ Y tế phối hợp quỹ dân số Liên hợp quốc tại Việt Nam tổ chức sáng 11-7.

Phát biểu tại buổi lễ, bà Đào Hồng Lan nhấn mạnh tổng tỉ suất sinh của Việt Nam đang ở mức thấp kỷ lục và tiếp tục xu hướng giảm. Năm 2024, tỉ suất sinh chỉ còn 1,91 con/phụ nữ, thấp nhất trong lịch sử nhân khẩu học của nước ta.

Bên cạnh đó, dù tốc độ gia tăng tỉ số giới tính khi sinh đã được khống chế so với giai đoạn trước, mất cân bằng giới tính vẫn cao và chưa ổn định.

Năm 2024, Việt Nam ghi nhận tỉ số giới tính khi sinh là 111,4 bé trai/100 bé gái – cao hơn hẳn mức cân bằng tự nhiên là khoảng 105/100.

Một thực trạng đáng lo ngại khác là tình trạng mang thai ở tuổi vị thành niên, tảo hôn và hôn nhân cận huyết thống tại các khu vực Tây Nguyên, trung du và miền núi phía Bắc vẫn phổ biến, chiếm đến 21,9%.

Trong khi đó, dù tuổi thọ trung bình đã tăng, nhưng người Việt Nam chỉ sống khỏe mạnh trung bình 65 năm, sau đó phần lớn mỗi người đều mắc nhiều bệnh, cho thấy còn nhiều thách thức về chất lượng sống và sức khỏe.

Trước những thách thức về cơ cấu dân số, già hóa, chất lượng sống và bình đẳng giới, Bộ Y tế đang tích cực xây dựng Luật Dân số và chương trình mục tiêu chăm sóc sức khỏe, dân số giai đoạn 2026 – 2035, đặt con người làm trung tâm của mọi chính sách phát triển.

“Bộ Y tế đề xuất nhiều chính sách mang tính đột phá, đáng chú ý như hỗ trợ tiền mặt hoặc hiện vật với các gia đình sinh con một bề, có hai con gái.

Hỗ trợ bằng tiền mặt hoặc hiện vật khi sinh con; hỗ trợ cho phụ nữ mang thai, sinh con, khi sàng lọc trước sinh và sơ sinh; ưu tiên tiếp cận chính sách hỗ trợ về nhà ở xã hội và các hỗ trợ khác phù hợp với tình hình phát triển kinh tế – xã hội của từng thời kỳ.

Quy định chính sách khám sức khỏe tiền hôn nhân, sàng lọc và điều trị dị tật bẩm sinh. Xây dựng hệ thống chăm sóc người cao tuổi, cấp học bổng và miễn học phí cho sinh viên ngành lão khoa”, bà Lan nhấn mạnh.

Liên hợp quốc ghi nhận nỗ lực của Việt Nam

Phát biểu tại lễ mít tinh, bà Pauline Tamesis – điều phối viên thường trú Liên hợp quốc tại Việt Nam – cam kết sẽ tiếp tục đồng hành với Việt Nam trong việc bảo đảm tiếp cận phổ cập các dịch vụ sức khỏe sinh sản có chất lượng, mở rộng giáo dục giới tính toàn diện và xây dựng chính sách dân số toàn diện.

Ông Matt Jackson, trưởng đại diện UNFPA tại Việt Nam – cũng chia sẻ qua báo cáo tình trạng dân số thế giới năm 2025, và nhấn mạnh không thể có phát triển bền vững nếu thiếu quyền tự quyết sinh sản.

Khi đảm bảo quyền lựa chọn của mỗi người, chúng ta đang trao quyền cho các gia đình, thúc đẩy bình đẳng giới và mở ra tiềm năng thay đổi cơ cấu dân số.

Thương tâm: Tìm thấy c:há:u b:é 6️⃣T đ:uối n:ước trên biển Sầm Sơn sau 3 ngày mất tích

Theo thông tin PV mới nhận được, sáng nay 11/7, ngư dân đánh cá trên biển đã phát hiện thi thể một nạn nhân được xác định đuối nước trước đó.

Ngày 11 tháng 7 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Thương tâm: Tìm thấy cháu bé 6 tuổi đuối nước trên biển Sầm Sơn sau 3 ngày mất tích”. Nội dung như sau:

Nhận được tin báo, cơ quan chức năng phối hợp làm các công tác khám nghiệm và bàn giao cho gia đình nạn nhân.

Trước đó, vào lúc gần 10h ngày 8/7, người phụ nữ quê Phú Thọ đưa 3 cháu nhỏ, thuê phao tròn xuống biển Sầm Sơn tắm. Quá trình nô đùa dưới nước, sóng đánh khiến 2 cháu bị tuột khỏi phao, còn người anh lớn di chuyển được vào bờ kêu cứu.

Thương tâm: Tìm thấy cháu bé 6 tuổi đuối nước trên biển Sầm Sơn sau 3 ngày mất tích- Ảnh 1.
Thương tâm: Tìm thấy cháu bé 6 tuổi đuối nước trên biển Sầm Sơn sau 3 ngày mất tích- Ảnh 2.

Hình ảnh người dân cung cấp

Khi lực lượng cứu hộ tiếp cận, chỉ vớt được 1 cháu bé trong tình trạng bất tỉnh. Cháu bé ngay lập tức được đưa đến Bệnh viện Nhi Thanh Hóa cấp cứu. Tuy nhiên, thông tin từ phía bệnh viện cho biết, cháu bé trong tình trạng nguy kịch.

Cháu bé còn lại bị sóng biển cuốn mất tích.

Trong 3 ngày qua, cơ quan chức năng đã phối hợp với gia đình nạn nhân tổ chức tìm kiếm và túc trực ngay bên bờ biển.

Được biết, trong ngảy hôm qua, cơ quan chức năng đã huy động thêm Đội cứu nạn cứu hộ 116 từ Thái Bình (cũ) cùng xuồng máy đến hiện trường tìm kiếm nạn nhân thâu đêm.

Danh tính nạn nhân mất tích vừa tìm thấy được xác định là Nguyễn Nhật M. (SN 2019) quê ở xã Bình Xuyên, tỉnh Phú Thọ.

Trước đó, ngày 8 tháng 7 năm 2025, báo Công Lý đã đăng tải bài viết liên quan đến sự việc trên với tiêu đề “Hai anh em gặp nạn khi cùng mẹ tắm biển”. Nội dung như sau:

Sự việc diễn ra vào khoảng gần 10 h sáng ngày 8/7, người phụ nữ đưa 3 cháu nhỏ ra thuê phao tròn xuống biển Sầm Sơn tắm. Qúa trình nô đùa dưới làn nước, sóng đánh khiến 2 cháu bị tuột khỏi phao. Cậu anh cả mò được vào bờ kêu cứu.

baibien.jpg
Khu vực nơi xảy ra sự việc

Khi lực lượng cứu hộ tiếp cận chỉ vớt được 1 cháu bé trong tình trạng bất tĩnh. Còn một cháu bị sóng biển cuốn ra xa. Đơn vị chức năng đã huy động lực lượng tại chỗ tổ chức tìm kiếm, đồng thời báo cho Cảnh sát phòng cháy chữa cháy và cứu hộ cứu nạn tăng cường người, phương tiện xuống hỗ trợ.

Các lực lượng dùng thợ lặn, flycam, thuyền và kéo lưới rùng để tìm kiếm nạn nhân. Mỗi lần kéo rùng phải cần tới 50-70 người to khỏe, mỗi giờ cũng chỉ quét được chừng 200 m2 trên biển.

cuunan.jpg
Lực lượng cứu hộ đang nỗ lực tìm kiếm nạn nhân mất tích

Đến thời điểm 15h, nước thủy triều dâng cao, sóng đánh mạnh vào bờ kè gây nguy hiểm nên công tác cứu hộ phải tạm thời dừng lại. Một số người được cử túc trực trên thuyền nhỏ để nắm bắt tình hình. Theo những người dân địa phương phải tầm 3-4 giờ sáng mai nước thủy triều mới rút. Lúc này công tác cứu hộ mới có thể tiếp tục thực hiện.

Danh tính nạn nhân mất tích được xác định là Nguyễn Nhật M. (sinh năm 2019), người bị thương là Nguyễn Trung K. (sinh năm 2018). Hai anh em trong một gia đình ở xã Bình Xuyên, tỉnh Phú Thọ.

Xác nhận với PV, chiều ngày 8/7, phía Bệnh viện Nhi Thanh Hóa cho biết, thời điểm nhập viện, tình trạng bệnh nhi rất nặng, các bác sỹ phải can thiệp, cấp cứu 15 phút mới thấy nhịp tim. Tuy nhiên đồng tử 2 bên giãn tối đa, dự liệu khó qua khỏi.

Được biết, cơ quan chức năng đã khuyến cáo, du khách đến Sầm Sơn thăm quan nghỉ dưỡng cần có thời gian nghỉ ngơi 1 đến 2 giờ trước khi tắm biển. Trẻ em dưới 16 tuổi hoặc người già yếu, người có bệnh tim mạch khi tắm biển phải có người lớn khỏe mạnh tắm kèm.

Khi tắm, để đảm bảo an toàn, du khách không được ra quá khu vực phao tiêu giới hạn; không được tắm ở khu vực chân núi, khu vực nguy hiểm khác đã có biển báo và cờ, phao tiêu giới hạn.

Đồng thời tuân theo sự hướng dẫn, nhắc nhở về nội quy tắm biển của lực lượng thực hiện nhiệm vụ, chấp hành khẩu hiệu, mệnh lệnh, cảnh báo về công tác cứu hộ và cấp cứu biển của Đội cứu hộ trong thời gian tắm biển…

Kết quả, 6 tháng đầu năm toàn tỉnh Thanh Hóa ước đón gần 10,5 triệu lượt khách, tăng 7,3% so với cùng kỳ năm 2024, đạt 65,6% kế hoạch năm 2025; tổng thu ước đạt trên 26,3 nghìn tỷ đồng, tăng 32,8% so với cùng kỳ năm 2024, đạt 57,9% kế hoạch năm 2025. Sầm Sơn luôn là điểm sáng trong du lịch xứ Thanh, nhất là thời điểm mùa hè đến.