Home Blog

Đề xuất chỉ bán xăng sinh học E10 từ năm 2026

Bộ Công Thương đề xuất từ 2026, toàn bộ xăng được pha chế, phối trộn, kinh doanh để sử dụng cho phương tiện cơ giới dùng động cơ xăng trên toàn quốc phải là E10.

Tại dự thảo Thông tư về lộ trình phối trộn nhiên liệu sinh học, Bộ Công Thương đề xuất toàn bộ xăng khoáng truyền thống (RON 92, RON 95 và các loại khoáng khác) bắt buộc pha với E100 thành xăng sinh học E10 để sử dụng cho phương tiện cơ giới dùng động cơ xăng trên toàn quốc.

Sau 2030, toàn bộ xăng được pha chế, phối trộn, kinh doanh để sử dụng cho phương tiện cơ giới dùng động cơ xăng trên cả nước chuyển sang E15 (hàm lượng ethanol từ 14-15%) hoặc xăng sinh học với tỷ lệ phối trộn khác do Bộ trưởng Công Thương quy định.

Trong bối cảnh cạnh tranh thương mại toàn cầu hiện nay, việc tăng sử dụng xăng sinh học còn tạo dư địa thị trường cho nhập khẩu etanol, nguồn nguyên liệu sản xuất etanol từ Mỹ vào Việt Nam. Bộ Công Thương nhìn nhận đây là một trong những giải pháp nhanh chóng và hữu hiệu giúp tăng nhập khẩu hàng hóa từ nước này, tiến tới cân bằng thương mại.

Bộ Công Thương khẳng định Việt Nam có đủ năng lực sản xuất, nhập khẩu và phối trộn để triển khai bắt buộc E10 từ 1/1/2026. Ước tính, cả nước sẽ cần 1,5 triệu m³ E100 mỗi năm để phối trộn, dựa trên tổng nhu cầu xăng khoảng 15 triệu m³ năm 2024.

Hiện, Việt Nam có 6 nhà máy ethanol (E100) với tổng công suất thiết kế khoảng 600.000 m³ mỗi năm. Các nhà máy hoạt động hết năng lực sẽ đáp ứng khoảng 40% nhu cầu etanol cho pha chế E10. Phần còn thiếu, nhà điều hành cho biết có thể bù đắp bằng nguồn nhập khẩu từ Mỹ và Brazil – hai quốc gia sản xuất cồn lớn nhất thế giới.

Về hạ tầng phối trộn, Bộ Công Thương cho biết Tập đoàn Xăng dầu Việt Nam (Petrolimex) và Tổng công ty Dầu Việt Nam (PVOIL) có năng lực vượt nhu cầu. Các doanh nghiệp khác như BSR (Dung Quất), Sài Gòn Petro cũng đã chuẩn bị cơ sở hạ tầng, đủ khả năng tham gia phối trộn.

“Xét về năng lực sản xuất, nhập khẩu và phối trộn, Việt Nam hoàn toàn có thể triển khai bắt buộc E10 từ 1/1/2026”, Bộ Công Thương khẳng định.

Xăng sinh học E10 được thí điểm tại Hà Nội, tháng 8/2025. Ảnh: Xuân Hải

Xăng sinh học E10 được thí điểm tại Hà Nội, tháng 8/2025. Ảnh: Xuân Hải

Cách đây 7 năm, cả nước dừng phân phối xăng khoáng truyền thống RON 92 và chuyển sang sử dụng xăng E5 RON 92 cho các phương tiện giao thông đường bộ. Nhờ vậy, giai đoạn 2015 – 2019, tỷ lệ tiêu thụ xăng sinh học E5 RON 92 tăng từ 0% lên trên 40% so với tổng lượng tiêu thụ xăng trong nước (gồm E5 RON92 và RON 95).

Tuy nhiên, từ 2020, tình hình tiêu thụ xăng E5 RON 92 liên tục giảm, chiếm khoảng từ 15-50% so với tổng mức tiêu thụ ở các địa phương. Tại một số vùng, các trạm bán lẻ đã không còn phân phối loại xăng này.

Nguyên nhân, theo Bộ Công Thương, xăng sinh học khó bảo quản do dễ ngậm nước, bay hơi, trong khi chính sách thuế, phí chưa đủ tạo chênh lệch giá để khuyến khích tiêu dùng. Truyền thông chưa đủ mạnh để xóa bỏ tâm lý e ngại “ảnh hưởng động cơ” và thiếu sự giám sát, chế tài thực thi cũng khiến E5 chưa có chỗ đứng trên thị trường.

Bộ Công Thương cho rằng trong bối cảnh Việt Nam từng bước chuyển dịch theo hướng xanh và bền vững, xăng sinh học E10 là một giải pháp chuyển đổi năng lượng hiệu quả, phù hợp với bối cảnh, nguồn lực trong nước, đón đầu xu thế quốc tế.

Ngoài ý nghĩa về môi trường, việc tăng sử dụng nhiên liệu sinh học còn giúp khôi phục lại hoạt động của các nhà máy sản xuất nhiên liệu sinh học đã được đầu tư nhưng chưa đưa vào hoạt động do không có thị trường tiêu thụ. Việc này góp phần tránh lãng phí nguồn lực đầu tư, đồng thời phát triển các vùng nguyên liệu (sắn, ngô), tạo việc làm cho lượng lớn lao động tại các khu vực trung du, miền núi.

Các tổ chức, cá nhân được khuyến khích sản xuất, phối trộn, phân phối và sử dụng diesel sinh học B5 và B10. Ngoài ra, các loại nhiên liệu sử dụng trong ngành hàng không và các loại xăng, dầu đặc chủng của quân đội, công an phục vụ mục đích quốc phòng, an ninh cũng không nằm trong diện bắt buộc.

Nhà điều hành dự kiến đưa ra một số quy định nhằm bắt buộc phối trộn E100 vào toàn bộ lượng xăng bán ra (xăng E10). Dự thảo cũng quy định các địa phương phải phối hợp cùng Bộ Công Thương để kiểm tra, giám sát và xử lý vi phạm trong thực hiện lộ trình áp dụng tỷ lệ phối trộn nhiên liệu sinh học.

Theo dự thảo, trong quá trình triển khai, cơ quan này sẽ phối hợp với Bộ Tài chính quản lý chính sách giá, thuế, giám sát phân phối. UBND các tỉnh, thành phố được giao hỗ trợ vùng nguyên liệu, hạ tầng phối trộn, truyền thông địa phương. Doanh nghiệp sản xuất có trách nhiệm khôi phục nhà máy ethanol, nhập khẩu bù đắp thiếu hụt, và bảo đảm chất lượng E10 trước khi lưu thông.

While patrolling a lonely stretch of highway, a police officer spotted a coffin dumped on the roadside and what lay inside sent him scrambling for his radio

While patrolling a deserted stretch of Highway 67 in rural Texas just after midnight, Officer Daniel Whitmore’s headlights caught something unusual at the side of the road. At first glance, it looked like a large wooden box dumped near the gravel shoulder. He slowed his cruiser, suspicion crawling up his spine. Abandoned furniture wasn’t uncommon out here, but this object was different—it was long, polished, and unmistakably shaped like a coffin.

Whitmore stepped out of the vehicle, the dry wind whipping against his uniform. He grabbed his flashlight and walked cautiously toward the object. The air felt heavier with every step. When the beam of light fell across the lid, his stomach tightened. It was indeed a coffin, its mahogany surface scarred as if dragged from a vehicle. The brass handles glimmered faintly.

Training told him to call dispatch immediately, but curiosity pushed him forward. He kneeled, noticing the lid wasn’t completely fastened. With his heart pounding, he lifted it slightly. Inside lay the body of a man, middle-aged, dressed in a faded hospital gown. The man’s skin was pale, and his body showed no obvious wounds, but the sight was jarring nonetheless.

Whitmore stumbled back, pulling his radio to his lips.
“Dispatch, this is Unit 12. I’ve got a coffin out here, Highway 67, mile marker 143. There’s a body inside. Repeat, body inside. Request immediate backup and medical examiner.”

The silence on the other end lasted a second too long before dispatch responded with controlled calm. “Copy that, Unit 12. Hold your position. Backup en route.”

Whitmore glanced around the deserted highway, suddenly aware of how alone he was. The desert stretched endlessly in both directions. Whoever dumped the coffin could still be out here, watching. He rested his hand on his holster, eyes scanning the shadows.

Within minutes that felt like hours, the rotating lights of another patrol car appeared in the distance. Whitmore exhaled, but his pulse didn’t slow. Something about the situation gnawed at him. Why would anyone abandon a coffin with a body inside on a remote highway? And why was the deceased dressed in a hospital gown, not burial clothes?

As his partner, Officer Karen Doyle, arrived and stepped out, Whitmore simply gestured toward the coffin. She peered inside and froze. Then she whispered the same chilling thought that had crossed his mind:
“This doesn’t look like a funeral case. This looks like someone wanted him gone.”

The following morning, the county medical examiner, Dr. Lucas Meyers, confirmed the obvious: the body belonged to a man who had not died of natural causes. Though there were no bullet wounds or knife marks, toxicology revealed high levels of sedatives in his system. “Overdose, likely administered,” Meyers explained in the cramped office of the county sheriff’s department. “This man didn’t put himself in that coffin. Someone did it for him.”

Identification came quickly. The deceased was Dr. Leonard Abrams, a 58-year-old physician from San Antonio who had gone missing three days earlier. His wife had filed the report, claiming he never returned home after leaving for work at a private clinic.

Sheriff Paul Jenkins assembled his small team in the briefing room. The case had escalated from suspicious discovery to probable homicide overnight. Officer Whitmore listened closely as the sheriff laid out the facts. Abrams had a spotless reputation, no criminal history, and was known for his work treating patients with chronic pain. Yet, quietly, some whispers had circulated that he prescribed opioids more freely than state regulations permitted.

That was the first lead. Doyle and Whitmore were assigned to dig into Abrams’ clinic records. By noon, they sat across from the clinic manager, who shifted uncomfortably in her seat. “Dr. Abrams… he cared for people, maybe too much. Some of his patients… they weren’t here for pain, not really. He wrote prescriptions he shouldn’t have.”

The officers pressed for names. A few stood out—patients with known ties to local gangs. Suddenly, the picture became sharper. If Abrams had been involved in illegal prescriptions, perhaps he had crossed paths with dangerous people.

But the coffin complicated everything. Why transport a body in such a conspicuous container, only to dump it on a highway? Doyle speculated it might have been a message. “Someone wanted us to find him, maybe wanted to humiliate him. A doctor, ending up like this—discarded like trash.”

That evening, Whitmore drove back out to the dump site. He walked the gravel shoulder carefully, scanning the ground with his flashlight. Tire tracks curved into the dirt, heading back toward the highway. He photographed them, noting their depth—likely a heavy vehicle, maybe a van.

Back at the station, he typed up his report, unease settling deeper in his chest. If Abrams’ death was tied to prescription abuse, this wasn’t just a homicide—it was a window into a larger operation. And if someone was bold enough to dump a coffin on a highway, they weren’t afraid of being noticed.

Two days later, Doyle and Whitmore received a tip from an informant connected to a local gang known as Los Diablos. The man swore Abrams had been supplying them with painkillers, but recently, he tried to cut ties. “Said he was done, that the DEA was sniffing around,” the informant muttered. “That’s when they decided he was a liability.”

The lead aligned with DEA reports. In fact, the agency had been building a case against Los Diablos for months. Abrams had unknowingly stepped into the crossfire between his conscience and their need for silence.

Investigators traced the tire marks near the coffin site to a rented cargo van, abandoned days later in a motel parking lot outside San Antonio. Inside, they found fragments of fabric matching Abrams’ hospital gown and traces of sedative residue. The case was tightening, and arrests seemed within reach.

Still, Whitmore couldn’t shake the image of the coffin. It was deliberate, theatrical. In a joint meeting with the DEA, he voiced his theory: “They didn’t just kill Abrams. They staged this to send a warning to anyone else thinking about walking away.”

Arrests followed swiftly. Three members of Los Diablos were taken into custody, charged with murder, drug trafficking, and obstruction. Under interrogation, one confessed: Abrams had threatened to expose their network if they didn’t leave him alone. They silenced him with an overdose, placed him in a coffin purchased from a shady funeral supplier, and dumped it on a deserted highway—a final act of intimidation.

For Whitmore, the case lingered long after the headlines faded. Late nights on patrol, he often replayed that first moment—the eerie silence of the desert, the sight of a coffin gleaming under his headlights, the shock of opening it. It reminded him of the fragile line officers walk daily, between routine patrol and the dark undercurrents of crime that rarely make it to daylight.

Doyle summed it up best after the suspects were arraigned. “They thought dumping him out there would scare people into silence. Instead, it exposed everything.”

Whitmore nodded, though unease still clung to him. The coffin on Highway 67 was no longer just a bizarre discovery. It was a stark reminder that beneath the surface of small-town America, crime could be as organized and ruthless as anywhere else. And sometimes, the highway at night had stories to tell—stories you could never forget.

Father and Daughter Lost on Sailing Voyage A Decade Later, His Wife Finds Out the Truth

It was early June of 2013 when David Miller, an experienced sailor in his mid-40s, decided to take his 12-year-old daughter, Emily, on a weekend sailing trip along the Massachusetts coastline. Sailing had always been their shared passion, a tradition that dated back to Emily’s fifth birthday. His wife, Claire, waved them off from the harbor pier that Friday afternoon, expecting their return by Sunday evening.

But Sunday came and went with no sign of the Sea Breeze, their modest white-hulled sloop. By Monday morning, panic set in. The Coast Guard was alerted, and search teams combed the coastline and open waters for days. Helicopters swept low over the ocean, rescue boats traced every inlet, but there was no wreckage, no life jackets, no debris.

Within a week, the official search was called off, leaving Claire with nothing but the gnawing absence of answers. Rumors swirled — some said a storm had caught them off guard, others whispered about faulty equipment, and a few hinted at something darker: that David might have staged their disappearance.

For the next decade, Claire lived in a limbo of grief and unanswered questions. She kept David’s study exactly as it had been — charts still pinned to the wall, a worn sailing cap hanging by the door. She visited the harbor often, as if expecting the Sea Breeze to glide back in someday.

Then, in 2023, everything changed. One afternoon, she received a letter postmarked from Portugal. Inside was a single sheet of paper. It read:

Claire, I’m sorry you had to live with the unknown for so long. We are safe. I can explain everything. — David.

The letter included an address in a small coastal town near Porto. Against the advice of friends, Claire booked a flight. When she arrived, she found David — older, bearded, sun-worn — standing at the doorway of a modest white cottage. And behind him, a grown Emily, her expression a mix of joy and apprehension.

They invited her in, and over strong Portuguese coffee, David finally told the truth. On that sailing trip in 2013, they had discovered a duffel bag floating in the water, zipped but leaking. Inside were stacks of cash — later estimated at over $1.5 million — wrapped in plastic, along with a small, rust-stained revolver. David guessed it was the result of a criminal drop gone wrong.

Instead of reporting it, he made a split-second decision that changed everything: he sailed far beyond their planned route, heading east into the Atlantic. He claimed he feared whoever had lost that money would come looking — and might kill them to erase loose ends. He told Emily it was an “adventure,” but he was really running.

The farther they went, the harder it became to turn back. By the time they reached the Azores, David had convinced himself there was no safe way to return. He sold the Sea Breeze for a modest price, used a fraction of the cash to start over under false identities, and moved them to mainland Portugal.

Emily grew up believing her mother would never understand. But now, at 22, she had pressured David to tell Claire the truth.

Claire listened in stunned silence. The years of grief, the endless nights imagining her daughter lost at sea — all of it had been unnecessary, yet David spoke as if he’d done it to protect her. She didn’t know whether to scream or weep.

The local police in Portugal, when she discreetly inquired, confirmed that David could face serious charges if he returned to the U.S. — not just for taking the money, but for kidnapping Emily. In American law, his “protection” would be seen as abduction. Emily, now an adult, could choose to stay or go, but the legal risk for David was enormous.

Claire stayed in Portugal for two weeks, torn between her fury and the overwhelming relief of holding Emily again. They walked along the shore, catching up on a decade of missed birthdays and life events. Emily admitted she had often thought of writing sooner but feared her father’s reaction.

When it was time for Claire to fly home, she hugged her daughter tightly and promised they’d stay in contact. David stood a few feet away, watching — not approaching — as if he already knew he didn’t belong in the reunion.

Back in Massachusetts, Claire faced a choice: report David to the authorities or keep his secret so Emily could visit freely. She never told anyone the full truth. Officially, the disappearance of David and Emily Miller remains an unsolved maritime mystery. But Claire knows, and so does Emily, that the ocean didn’t take them — David’s decision did.

Her little girl disappeared in a shopping mall restroom four years later, the mother stumbles upon a shoc;king sight on a beach

It was supposed to be an ordinary Saturday afternoon. Emily Carter had taken her eight-year-old daughter, Lily, to the Riverbend Mall in Ohio for some back-to-school shopping. The mall was crowded, filled with families and teenagers drifting from store to store, the air thick with the smell of cinnamon pretzels and perfume samples. Emily remembered clutching Lily’s hand tightly as they entered the department store near the west wing, but eventually Lily had tugged free, insisting she could go to the restroom alone.

The restroom was just a short walk away. Emily let her go, standing outside by the racks of discounted jeans, watching the entrance. Minutes passed. Five, then ten. Other women came and went. Lily never emerged. Emily’s chest tightened, panic blooming where casual waiting had been. She pushed into the restroom, calling Lily’s name. Stall doors swung open—empty. A woman washing her hands shook her head. No one had seen a child come out.

The next hours blurred. Mall security was called, then the police. Announcements went over the loudspeaker. Emily ran through the halls of the mall screaming her daughter’s name until her voice broke. Surveillance footage showed Lily entering the restroom but never exiting. No signs of struggle, no clear abduction on camera—just a chilling blank.

Days became weeks. News outlets swarmed the story, branding it “The Riverbend Mall Mystery.” Volunteers searched wooded areas nearby, and fliers with Lily’s smiling face littered the town. Yet no leads surfaced. The case stalled, investigators frustrated by the absence of physical evidence. Emily’s marriage frayed under the weight of grief; her husband, Daniel, withdrew into silence, while Emily poured her energy into advocacy groups for missing children.

Every night she replayed the scene in her head—the moment she let go of Lily’s hand, the choice to stand outside instead of walking her in. She told herself she had only given her daughter a small piece of independence. Instead, it felt like she had opened a door that could never be closed. But life did not stop, even though Emily felt like hers had ended. Four years later, far from Ohio, she would find herself on a quiet beach—where a familiar face would change everything.

Four years had passed since that devastating day. Emily’s once neat suburban life had unraveled. She and Daniel had divorced, the grief creating a canyon neither of them could bridge. She moved to a small coastal town in North Carolina, needing distance from the mall, the memories, and the endless whispers of pity from neighbors who didn’t know what to say.

She worked part-time at a bookstore near the boardwalk, a quiet place where she could lose herself in the comfort of routine. The ocean had become her only solace. Every morning, before opening the store, she walked along the beach, watching the tide roll in and out like a steady breath.

One breezy August morning, Emily’s ritual was broken. Far down the shoreline, she noticed a teenage girl sitting cross-legged in the sand, sketching in a notebook. Something about the way she held her pencil, the slope of her shoulders, struck Emily with a force that made her heart stutter. She tried to dismiss it—after all, Lily would be twelve now, taller, older. But when the girl turned her head, the resemblance was unmistakable. Same hazel eyes. Same delicate chin.

Emily froze, her feet rooted in the sand. The girl noticed her staring and shifted uncomfortably, hugging the notebook closer. Behind her, a man in his fifties—sunburned, rugged, wearing a ball cap—called out. “Maya, time to go!”

The name hit Emily like a slap. Maya. Not Lily. And yet the girl’s eyes lingered on Emily for a moment too long, filled with a confusion that mirrored her own.

For the rest of the day, Emily couldn’t focus. She closed the shop early, pacing her small apartment, replaying the scene in her head. Could it be possible? Could her daughter have survived, taken, raised under another name? The rational part of her fought against hope. After all, the police had followed countless false sightings before. But this time, the certainty in her gut was unshakable.

The next morning, Emily returned to the beach, waiting. Hours passed before she saw them again—the same man, the same girl. They walked together as if father and daughter, but the man kept glancing around, wary, like someone with something to hide.

Emily decided she couldn’t ignore it. She snapped a discreet photo on her phone and drove straight to the local police station. Her hands trembled as she showed the officer the picture, her voice catching as she said, “I think this is my daughter.”

The police took Emily’s claim seriously. They contacted the National Center for Missing and Exploited Children, forwarding the photo for facial recognition analysis. Within days, the results came back: a strong likelihood that “Maya” was indeed Lily Carter, missing for four years.

An investigation unfolded quickly. The man she had been with was identified as Thomas Reed, a drifter with a history of short-term jobs along the East Coast. Records revealed that Reed had once worked as a janitor at Riverbend Mall around the time of Lily’s disappearance. The connection was undeniable.

Detectives followed Reed discreetly, gathering evidence before making an arrest. When they finally confronted him, he claimed he had “rescued” Lily, insisting she had been abandoned. But Lily—now Maya—was confused and frightened. She remembered fragments of the mall, a woman’s voice calling her name, but Reed had spent years convincing her those were just dreams.

Emily was granted supervised visitation first. She sat across from her daughter in a quiet room at the child services office, her hands shaking. Lily—hesitant, guarded—studied her face. “Do I…know you?” she whispered.

Tears blurred Emily’s vision. “I’m your mom. I’ve been looking for you every single day.”

Rebuilding trust wasn’t immediate. Lily had been raised under a different name, a different story, and returning to her old identity was overwhelming. Therapists worked closely with her, helping her process the truth. Slowly, she began to accept Emily’s presence, asking questions about her childhood, her favorite stuffed animal, the bedtime songs Emily used to sing.

The trial against Reed drew national attention. Prosecutors built their case carefully, pointing to his access to the mall, his transient lifestyle, and the lies he told the girl he had renamed Maya. Reed was convicted of child abduction and unlawful custody, sentenced to decades in prison.

For Emily, the reunion was bittersweet. The years lost could never be regained, but she chose to focus on the future. She and Lily moved into a small house near the ocean, where they spent evenings walking the shoreline together. Lily began to sketch again, this time drawing pictures of both of them, side by side.

One evening, as the sun dipped low, Lily slipped her hand into Emily’s. “Mom,” she said softly, “thank you for not giving up.”

And for the first time in four years, Emily felt whole again.

Declared Dead for 15 Years, She Found Her Husband Alive in Miami with a New Family

When Laura Mitchell’s husband, David, left their suburban home in Raleigh, North Carolina, on a rainy evening in 2007, she thought it was just another late-night drive to clear his head. David had been under pressure at work, struggling with mounting debt and a strained relationship with Laura. He promised he would be back in an hour. He never returned.

The next morning, his car was found abandoned near a bridge outside the city. Inside were his wallet and phone, but no trace of him. Investigators suspected he had jumped, though no body was ever recovered. Search teams combed the river for weeks. The case was eventually closed as a presumed drowning. Laura, left alone with their 6-year-old son, Jacob, was devastated but forced to carry on.

Friends and family rallied around her, urging her to move forward. After years of therapy and endless court procedures, she managed to get David legally declared dead. Life insurance money helped her pay off the mortgage and raise Jacob. She worked long hours as a teacher, often replaying in her mind those final days, wondering if she had missed signs of what was to come.

By 2010, Laura had begun piecing her life back together. Jacob grew into a bright, athletic teenager, always carrying the burden of growing up without a father. Laura eventually started dating again, though her trust in men had been fractured. Deep inside, she never fully let go of the idea that something about David’s disappearance didn’t add up. But after a decade, she had no choice but to bury those questions.

Fifteen years later, in 2022, Laura and her best friend, Caroline, decided to take a long-overdue vacation to Miami, Florida. They wanted sunshine, music, and a chance to feel carefree again. On their third day, while walking along Ocean Drive, Laura froze in her tracks. Across the street, seated at an outdoor café, was a man whose profile made her heart stop. The tilt of his head, the way he laughed, even the dimple in his cheek—it was David.

But he wasn’t alone. Sitting beside him was a woman about Laura’s age, holding his hand. Two children—around 10 and 12—played nearby, calling him “Dad.”

Laura’s world tilted. The man declared dead 15 years ago was alive, smiling, and building a new life as though she and Jacob had never existed.

For hours, Laura couldn’t breathe. She paced her hotel room, replaying the image over and over. Caroline urged her to confront him, but Laura hesitated. Was it really David? Could grief and memory be tricking her?

The next morning, determined to know the truth, she returned to the same café. He was there again, ordering breakfast with his new family. Laura approached slowly, her legs trembling.

“David?” she whispered.

He turned. The color drained from his face. For a moment, time stood still. Then, with forced calm, he said, “You must be mistaken.”

But Laura’s eyes were locked on his. She knew. His voice, his scar on the left wrist—there was no doubt.

“You’re alive,” she said, louder this time, shaking. “Fifteen years, David. Do you have any idea what you put me and Jacob through?”

His new wife—her name was Melissa, as Laura would later learn—looked horrified. The children stared in confusion. David tried to usher them away, muttering, “Not here, not now.” But Laura wasn’t moving.

They met later that afternoon in private. That was when the truth spilled out. David admitted he hadn’t died. Overwhelmed by debts, ashamed of failures, and desperate to escape, he had staged his disappearance. He left his car by the bridge, knowing authorities would assume the worst. With some cash he had hidden away, he traveled south, changed his name to Daniel Harper, and rebuilt his life.

“I didn’t plan for it to be forever,” he confessed, avoiding Laura’s eyes. “But then I met Melissa. We had kids. I couldn’t go back without destroying everything.”

Laura felt a surge of rage she had never known. Her husband had abandoned her, left their son fatherless, and forced her to mourn a man who was alive. While she struggled through grief and hardship, he was drinking cocktails under the Miami sun.

“What about Jacob?” she demanded, tears streaming. “Do you know what growing up without a father did to him? Do you know what it did to me?”

David looked down. “I thought it was better if I stayed gone.”

Better. The word echoed in Laura’s head like a cruel joke.

The days that followed were a whirlwind of anger, disbelief, and painful choices. Laura faced an impossible decision: expose David’s lie and risk shattering the lives of his new family, or walk away with the truth burning inside her.

She called Jacob, now 21 and in college, and told him everything. At first, he thought it was a cruel joke. But when Laura sent a photo she had secretly taken, his world cracked open.

“He’s alive?” Jacob said over the phone, his voice shaking with fury. “He left us. I spent years hating myself, thinking I wasn’t enough. And he was just… living another life?”

Jacob demanded to meet him. Against David’s wishes, Laura arranged it. Their reunion was tense. Jacob confronted his father, unleashing years of pent-up anger. “You don’t get to call yourself my dad. You’re a coward who ran away.”

David tried to apologize, but the words fell flat. The damage was irreversible.

Meanwhile, Melissa was blindsided. She had married David believing he was a widower with no past. Now, she had to process that her husband had faked his death, committed insurance fraud, and abandoned a family. Her trust was shattered. Their children were confused, caught in a storm they couldn’t understand.

Legal consequences loomed. Laura consulted a lawyer, who explained that David’s actions—staging his disappearance and benefiting from life insurance payouts—could constitute fraud. If pursued, he could face prison time. But pressing charges would also drag Jacob through a public scandal and traumatize the two innocent children David had with Melissa.

Laura wrestled with the decision for weeks. In the end, she chose not to press charges—not out of mercy for David, but for the children who had done nothing wrong. Instead, she made one thing clear: David would never again be welcome in her or Jacob’s life.

Back in Raleigh, Laura felt a strange sense of closure. She hadn’t received justice, but she had truth. And truth, after fifteen years of lies and grief, was its own kind of freedom.

David remained in Miami, his perfect façade cracked, his new family forever altered by the revelation. Jacob, though scarred, grew stronger from the confrontation. And Laura, though still carrying the weight of betrayal, finally stopped waiting for answers.

For the first time in years, she could breathe.

Anh xe ôm ngh-èo cứu nữ tỷ phú trong một chiều mưa ngập, hôm sau cô trở lại với lời đề nghị shock, cuộc đời anh cũng thay đổi mãi mãi kể từ đây…

Có những khoảnh khắc tưởng chừng như tầm thường, lại thay đổi cả một đời người. Với anh, một người lái xe ôm nghèo sống lay lắt từng ngày, cơn mưa hôm đó chính là ngã rẽ của định mệnh. Nếu không có trận mưa ấy, có lẽ anh vẫn tiếp tục chuỗi ngày lam lũ, chẳng bao giờ ngờ rằng mình sẽ bước vào thế giới xa hoa của một nữ tỷ phú.

Chiều hôm đó, trời Sài Gòn đổ mưa như trút. Cả thành phố như biến thành biển nước. Anh – tên Hùng, ngoài ba mươi, gương mặt sạm nắng, dáng người gầy gò – đang trú mưa bên mái hiên cũ. Chiếc xe máy cà tàng đã theo anh suốt nhiều năm, cũng run lên từng chập như muốn gục ngã. Tiền anh kiếm được hằng ngày chẳng đủ để lo cho mẹ già và đứa em đang học đại học, nên bất kể mưa nắng, anh vẫn phải chạy xe.

Trong màn mưa trắng xóa, anh chợt thấy một chiếc xe hơi hạng sang chết máy giữa dòng nước. Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt tái nhợt của một người phụ nữ. Bà con xung quanh thì chỉ lo chạy tránh mưa, chẳng ai để ý. Anh chần chừ một lát, rồi lao ra. Nước dâng đến nửa bánh xe, lạnh buốt, nhưng anh gõ cửa hỏi:

– Cô có cần giúp không?

Người phụ nữ thoáng ngạc nhiên. Đó là một quý bà ngoài ba mươi, thần thái sang trọng, nhưng lúc ấy ánh mắt đầy tuyệt vọng.

– Xe tôi chết máy rồi, không liên lạc được ai…

Hùng không nói thêm nhiều, liền tháo giày, dắt chiếc xe hơi nặng nề ra khỏi vùng ngập. Dưới cơn mưa xối xả, anh dốc toàn bộ sức lực. Mưa hắt vào mặt, quần áo ướt sũng, nhưng anh vẫn kiên trì. Cuối cùng, chiếc xe cũng được đẩy vào một góc khô ráo. Người phụ nữ run rẩy bước xuống, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin.

– Tại sao anh lại giúp tôi, trong khi… chẳng ai khác quan tâm?

Anh lau nước trên mặt, cười:

– Thấy người gặp nạn thì giúp thôi. Tôi cũng chẳng giàu có gì, nhưng ít ra còn sức mà.

Người phụ nữ im lặng, chỉ khẽ gật đầu. Cô đưa anh một tờ danh thiếp, nói nhỏ:

– Cảm ơn anh. Nếu có dịp, hãy liên lạc.

Hùng không để tâm, chỉ nghĩ đó là phép lịch sự. Anh bỏ tấm danh thiếp vào túi áo, rồi lại tiếp tục vòng xe đi chở khách, như chưa từng có gì xảy ra.

Sáng hôm sau, khi đang đứng đón khách ở bến xe quen thuộc, Hùng thấy một chiếc xe sang bóng loáng dừng lại trước mặt. Từ trong xe bước ra chính là người phụ nữ hôm qua, nay diện bộ váy công sở đắt tiền, đi cùng hai trợ lý. Người đi đường xôn xao, không ngớt thì thầm:

– Trời ơi, đó là bà Lan, nữ tỷ phú ngành bất động sản kìa!

Hùng ngơ ngác. Anh chưa từng nghĩ người phụ nữ mình giúp đỡ lại là nhân vật tầm cỡ như vậy. Bà Lan tiến lại, nhìn anh chăm chú, rồi bất ngờ nói:

– Anh Hùng, tôi đã suy nghĩ cả đêm qua. Tôi muốn đưa ra một lời đề nghị.

Cả bến xe lặng đi. Anh bối rối, chẳng hiểu chuyện gì.

– Lời đề nghị gì vậy, thưa cô?

Bà Lan mỉm cười đầy bí ẩn:

– Nếu anh đồng ý, cuộc đời anh sẽ không bao giờ như trước nữa.

Người ta thường nói, cơ hội đến luôn vào lúc không ngờ nhất. Với Hùng, giây phút bà Lan – nữ tỷ phú quyền lực trong giới bất động sản – bước xuống xe và hướng thẳng về phía mình, anh đã linh cảm rằng có điều gì đó vượt ngoài sức tưởng tượng sắp xảy ra.

Cả bến xe sáng hôm ấy đều náo loạn. Người dân vây quanh, xì xào bàn tán. Ai cũng tò mò muốn biết tại sao một người giàu có và nổi tiếng như bà Lan lại tìm đến một anh xe ôm nghèo khổ.

Hùng lúng túng bước lùi một bước, giọng ngập ngừng:
– Cô… cô muốn nói gì?

Bà Lan nhìn thẳng vào mắt anh, nét mặt nghiêm nghị:
– Tôi muốn thuê anh làm tài xế riêng cho tôi.

Câu nói ấy rơi xuống khiến xung quanh như nổ tung. Nhiều người há hốc miệng, không tin vào tai mình. Một anh xe ôm với chiếc xe máy cũ nát, giờ lại được một nữ tỷ phú mời làm tài xế riêng? Đó chẳng khác nào chuyện hoang đường.

Hùng càng bất ngờ hơn. Anh vội xua tay:
– Tôi… tôi chỉ là người chạy xe ôm. Tôi đâu có kinh nghiệm lái xe sang trọng như của cô. Tôi sợ không làm nổi.

Bà Lan khẽ mỉm cười:
– Anh đã dám lao vào mưa cứu một người xa lạ mà không toan tính. Người như vậy, tôi tin tưởng hơn bất kỳ kẻ nào cầm cả xấp bằng cấp trong tay. Kỹ năng lái xe có thể học, còn nhân cách thì không.

Câu nói ấy làm Hùng lặng người. Cả đời anh chưa từng được ai đánh giá cao đến thế. Anh chỉ biết chăm chỉ, chịu khó, chứ chưa từng nghĩ bản thân có “giá trị” gì.

Bà Lan tiếp tục:
– Tôi cần một người không chỉ là tài xế, mà còn là người tôi có thể tin cậy tuyệt đối. Nếu anh đồng ý, mức lương mỗi tháng gấp mười lần số tiền anh kiếm được hiện tại.

Nghe đến đây, Hùng như rơi vào một cơn mơ. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh mẹ già bệnh tật, em trai đang chật vật với học phí. Nếu thật sự có khoản thu nhập ấy, mọi gánh nặng sẽ được tháo bỏ. Nhưng anh vẫn dè dặt:
– Nhưng… vì sao lại là tôi?

Bà Lan nhìn xa xăm, đôi mắt thoáng chút u buồn:
– Vì anh không giống những người khác. Hôm qua, khi tôi bất lực giữa dòng nước, xung quanh có hàng chục người, nhưng không ai dám tiến lại gần. Chỉ có anh – một kẻ chẳng quen biết – đã không ngần ngại lao ra. Người như thế, tôi muốn ở bên cạnh mình.

Không gian lặng đi. Chỉ còn tiếng gió và những ánh mắt tò mò của đám đông. Hùng cảm thấy tim mình đập dồn dập. Anh biết đây là cơ hội duy nhất trong đời.

Cuối cùng, anh gật đầu:
– Nếu cô thật sự tin tôi, tôi xin nhận.

Bà Lan mỉm cười, như trút được gánh nặng. Bà quay sang trợ lý:
– Lo giấy tờ, hợp đồng, và sắp xếp xe tập huấn cho anh ấy ngay.

Chỉ trong một buổi sáng, cuộc đời Hùng rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Anh được đưa đến công ty lớn, giới thiệu với đội ngũ nhân viên. Ban đầu ai cũng ngạc nhiên, thậm chí có người cười nhạo: “Một anh xe ôm mà làm tài xế riêng cho nữ tỷ phú sao?”. Nhưng thái độ cương quyết của bà Lan khiến mọi người phải im lặng.

Những ngày đầu không hề dễ dàng. Anh phải tập làm quen với chiếc xe hơi hạng sang, học cách xử lý tình huống, nắm rõ từng tuyến đường quan trọng. Anh lóng ngóng, vụng về, nhiều lần suýt gây ra sự cố. Nhưng anh không bỏ cuộc. Ban ngày chạy xe theo huấn luyện, ban đêm anh lại ngồi đọc bản đồ, học quy tắc ứng xử của tài xế chuyên nghiệp.

Điều khiến anh càng bất ngờ hơn là bà Lan không hề coi thường anh. Ngược lại, bà còn kiên nhẫn chờ anh tiến bộ, thậm chí nhiều lần động viên:
– Anh cứ yên tâm, tôi tin anh sẽ làm được.

Dần dần, Hùng nhận ra vị nữ tỷ phú ấy không lạnh lùng, xa cách như lời đồn. Bà có lúc trầm tư, có lúc mỉm cười dịu dàng, và luôn giữ khoảng cách kỳ lạ với thế giới xung quanh. Anh bắt đầu tò mò: tại sao một người phụ nữ giàu có và quyền lực như thế, lại đặt niềm tin lớn đến vậy vào một anh xe ôm nghèo?

Một buổi tối, khi đưa bà về biệt thự, anh lấy hết can đảm hỏi:
– Cô Lan, thật ra… vì sao cô chọn tôi, ngoài chuyện hôm mưa hôm đó?

Bà Lan khựng lại, đôi mắt thoáng hiện lên sự đau đớn. Sau một thoáng im lặng, bà nói khẽ:
– Vì anh gợi tôi nhớ đến một người… người đã từng cứu tôi, nhưng mãi mãi không còn nữa.

Câu nói ấy như mở ra một cánh cửa khác. Hùng hiểu rằng đằng sau vẻ hào nhoáng kia, bà Lan cũng mang một quá khứ đầy bí mật. Và từ giây phút đó, anh biết rằng cuộc đời mình sẽ không chỉ thay đổi về tiền bạc, mà còn bị cuốn vào những điều lớn lao, phức tạp hơn anh từng nghĩ…

Hùng ngồi sau tay lái, tim đập mạnh khi nghe bà Lan nhắc đến “một người đã từng cứu tôi, nhưng mãi mãi không còn nữa”. Anh im lặng, không dám hỏi thêm. Nhưng từ hôm đó, trong đầu anh luôn văng vẳng câu nói ấy.

Anh tự hỏi: người kia là ai? Có mối quan hệ thế nào với bà Lan? Và tại sao, chỉ một hành động trong mưa, lại khiến bà đặt niềm tin đặc biệt vào anh?

Một đêm khuya, sau khi đưa bà Lan về biệt thự, bất ngờ bà mời anh ở lại. Trên bàn tiệc chỉ có hai người. Rượu vang đỏ sóng sánh trong ly, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt bà, vừa sang trọng vừa u uẩn.

– Anh có muốn biết vì sao tôi chọn anh không? – bà hỏi, giọng trầm buồn.

Hùng gật đầu.

Bà khẽ thở dài, bắt đầu kể:
– Hơn mười năm trước, khi tôi còn chưa có gì trong tay, đã có một người đàn ông đã cứu tôi trong một tai nạn khủng khiếp. Anh ta cũng nghèo, cũng lái xe máy như anh. Nhờ sự giúp đỡ đó, tôi mới còn sống để gây dựng nên sự nghiệp hôm nay. Nhưng rồi… anh ấy qua đời trong một vụ tai nạn khác, bỏ lại tôi với món nợ ân tình không thể trả.

Bà dừng lại, mắt ánh lên những giọt nước long lanh.

– Ngày hôm qua, khi anh lao ra cứu tôi trong cơn mưa, dáng vẻ anh khiến tôi như nhìn thấy lại hình bóng người đó. Tôi tin đây là định mệnh.

Hùng lặng người. Anh chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại tình cờ dính liền với quá khứ đầy bi thương của một nữ tỷ phú.

Từ hôm đó, vai trò của Hùng không còn là một tài xế đơn thuần nữa. Anh dần trở thành người bà Lan tin tưởng nhất. Bà đưa anh tham gia nhiều chuyến công tác, cả những cuộc họp quan trọng.

Có lần, bà Lan thẳng thắn nói:
– Hùng, tôi không chỉ muốn anh làm tài xế. Tôi muốn anh trở thành cánh tay phải của tôi. Người không chỉ lái xe, mà còn đồng hành cùng tôi trên con đường kinh doanh.

Điều này vượt quá sức tưởng tượng của Hùng. Anh vốn chỉ học hết phổ thông, chưa từng bước vào thương trường. Nhưng bà Lan tin rằng sự chân thành và lòng trung thực của anh quý giá hơn bất kỳ tấm bằng đại học nào.

Thế là Hùng bắt đầu học. Anh học cách quan sát đối tác, học cách lắng nghe và phân tích. Ban đầu anh như con cá nhỏ lạc vào đại dương, nhưng nhờ sự kiên nhẫn của bà Lan và ý chí bền bỉ, anh dần tiến bộ.

Tuy vậy, sự xuất hiện của Hùng bên cạnh bà Lan khiến không ít kẻ trong giới bất động sản khó chịu. Nhiều người đồn đại: “Một anh xe ôm nghèo có gì đặc biệt mà được bà ấy nâng đỡ như thế?”. Thậm chí, có đối thủ còn cố tình bày mưu hãm hại, mong hạ bệ bà Lan và kéo Hùng xuống.

Một ngày nọ, khi cả hai đi khảo sát một dự án lớn ở vùng ven thành phố, xe của họ bất ngờ bị chặn lại bởi nhóm người lạ mặt. Hùng lập tức nhận ra đây không phải là một vụ “cướp đường” bình thường, mà là âm mưu có tổ chức nhằm vào bà Lan.

Anh không hề do dự, lao ra che chắn cho bà, giống như mười năm trước người đàn ông kia từng làm. Trong lúc giằng co, Hùng bị thương, nhưng nhờ sự dũng cảm của anh, bà Lan an toàn.

Sau khi cảnh sát đến giải cứu, bà Lan run rẩy nắm chặt tay anh:
– Tại sao… tại sao anh lại làm vậy? Anh có thể mất mạng mà!

Hùng mỉm cười, dù máu đang chảy bên khóe môi:
– Vì tôi nợ cô một ân tình. Hôm mưa đó, nếu tôi không ra tay, chắc cả đời tôi cũng không yên lòng. Hôm nay, được đứng chắn trước cô, tôi thấy mình không hề hối tiếc.

Bà Lan òa khóc. Trong mắt bà, Hùng không chỉ là một “người thay thế” hình bóng trong quá khứ nữa, mà là một con người thực sự – chân thành, dũng cảm và xứng đáng để bà tin cậy.

Sau sự kiện ấy, Hùng chính thức trở thành trợ lý thân cận của bà Lan. Từ một người xe ôm nghèo khổ, anh bước vào thế giới hoàn toàn khác – thế giới của quyền lực và thử thách. Nhưng anh không hề đánh mất bản chất giản dị của mình.

Anh vẫn gửi phần lớn tiền lương về cho mẹ và em trai, vẫn sống khiêm nhường. Điều khác duy nhất là giờ đây, anh mang trên vai một trách nhiệm lớn lao: bảo vệ và đồng hành cùng một trong những người phụ nữ quyền lực nhất đất nước.

Câu chuyện từ cơn mưa định mệnh đã thay đổi mãi mãi cuộc đời anh – không chỉ vì tiền bạc hay địa vị, mà vì anh đã tìm thấy ý nghĩa thật sự: sống để biết ơn, để bảo vệ, và để viết tiếp một định mệnh dang dở của quá khứ.

Bão số 5 chưa vào, đã có thiệt hại về người

Ngay trước bão số 5, hai người dân tại Quảng Trị chèo thuyền đi đánh cá ở hồ Bàu Sen thì bị chìm thuyền. Một người bơi được vào bờ, người còn lại đã tử vong.

Đến chiều 24-8, thi thể bà X. đã được tìm thấy dưới hồ Bàu Sen – Ảnh: L.T.

Ngày 24-8, UBND xã Sen Ngư (tỉnh Quảng Trị) xác nhận lực lượng cứu hộ cùng người dân vừa tìm thấy thi thể một người dân chết đuối dưới hồ Bàu Sen tại địa phương chỉ một ngày trước khi bão số 5 đổ bộ.

Theo thông tin ban đầu, trưa cùng ngày, bà Trần Thị X., 51 tuổi và anh Ngô Văn Th., 28 tuổi (cùng trú tại xã Sen Ngư) chèo thuyền tại khu vực hồ Bàu Sen (xã Sen Ngư) để đánh bắt cá.

Đến khoảng 12h, thuyền gặp nạn khiến cả hai rơi xuống nước. Anh Th. kịp bơi vào bờ, bà X. đã mất tích.

Sau đó chính quyền địa phương cùng người dân đã tổ chức lực lượng tìm kiếm. Khoảng 15h chiều cùng ngày đã vớt được thi thể nạn nhân.

Sau khi thực hiện các thủ tục, thi thể bà X. đã được bàn giao cho gia đình đưa về an táng theo phong tục địa phương.

Vì ảnh hưởng của bão số 5, trên địa bàn Quảng Trị từ buổi sáng cùng ngày đã có mưa vài nơi. Ở những khu vực gần biển, sức gió cũng tăng lên đáng kể. Khu vực hồ Bàu Sen nơi xảy ra vụ việc nằm cách biển khoảng 1km.

Nguồn: https://tuoitre.vn/bao-so-5-chua-vao-mot-nguoi-tai-quang-tri-tu-vong-khi-di-danh-ca-20250824162655485.htm

Thứ cực đ:ộc bên trong quả na nhưng không phải ai cũng biết để tránh!

Quả na là một món quà tuyệt vời từ thiên nhiên, nhưng đừng vì sự thiếu hiểu biết mà biến nó thành mối nguy hại cho sức khỏe.

Theo báo Đời sống pháp luật ngày 23/8 có bài Thứ cực độc bên trong quả na nhưng không phải ai cũng biết để tránh! Nội dung như sau:

Thứ cực độc bên trong quả na

VTC News dẫn lời lương y đa khoa Bùi Đắc Sáng, Hội Đông y Hà Nội, khi ăn na cần lưu ý hạt na rất độc. Dù vậy sơ ý nuốt phải hạt cũng không nên quá lo lắng vì hạt na vỏ dày và rất cứng, bao bọc ngăn không cho độc tố trong nhân hạt phát huy tác dụng. Thường thì hạt na sẽ được tống ra ngoài cùng chất thải nên không nguy hại đến sức khỏe.

Trường hợp nuốt phải hạt na bị dập nát mới dẫn đến ngộ độc, nguy hiểm đến tính mạng (tùy vào số lượng hạt na nuốt phải). Hạt na chứa các acetogenin: squamosten A, anoslin, neo-desacetyluvaricin, neo-anonin-B, neo-reliculatacin A, các squamocin, các squamostatin gây độc cho cơ thể.

Theo nhà khoa học Bùi Đắc Sáng, từ xa xưa ông cha ta đã biết hạt na có độc tính, có thể giết chết côn trùng, sâu bọ, chấy, rận. Vì vậy, trong dân gian vẫn mách nhau các diệt chấy bằng cách nấu nước hạt na để gội đầu hoặc giã nát hạt na đắp nên đầu.

Quả na là một món quà tuyệt vời từ thiên nhiên.

Quả na là một món quà tuyệt vời từ thiên nhiên.

Độc tố trong hạt na nếu bị dính vào mắt không chỉ gây bỏng mắt, bỏng biểu mô giác mạc. Nếu sơ cứu, chữa trị không đúng dễ gây viêm loét giác mạc, dẫn đến mù lòa vĩnh viễn. Còn nếu bị vương trên da, nhất là dính vào vết thương hở trên da sẽ dễ dẫn đến lở loét, viêm nhiễm nặng nề, hủy hoại da.

Bỏng mắt vì gội đầu bằng rượu ngâm hạt na

Tin vào mẹo dân gian trị chấy bằng rượu ngâm hạt na, mới đây một phụ nữ ở Hà Tĩnh phải nhập viện trong tình trạng bỏng mắt, nguy cơ mất thị lực.

Thông tin ban đầu trên báo Sức khỏe & Đời sống, ngày 15/8, Trung tâm Y tế Thạch Hà (Hà Tĩnh) tiếp nhận bệnh nhân N.T.L. (61 tuổi, trú xã Việt Xuyên) trong tình trạng đau rát, sưng nề hai mắt, thị lực suy giảm nghiêm trọng.

Theo gia đình bệnh nhân, bà L. nghe truyền miệng cách trị chấy bằng hạt na rang, giã nhỏ, ngâm rượu rồi gội trực tiếp lên đầu. Trong quá trình sử dụng, dung dịch chảy vào mắt khiến bà bị bỏng. Sau 12 giờ tự rửa nước không đỡ, mắt sưng đau dữ dội, thị lực giảm còn 1-2m nên bà phải nhập viện.

Bác sĩ Trung tâm Y tế Thạch Hà kiểm tra mắt cho bệnh nhân sau 4 ngày điều trị.

Bác sĩ Trung tâm Y tế Thạch Hà kiểm tra mắt cho bệnh nhân sau 4 ngày điều trị.

Khám lâm sàng cho thấy giác mạc hai bên phù nề, loét trung tâm, thị lực chỉ còn đếm ngón tay ở khoảng cách ngắn. Bệnh nhân được chẩn đoán bỏng kết giác mạc, nguy cơ ảnh hưởng lâu dài đến thị lực. Sau khi điều trị tích cực bằng kháng sinh, chống viêm, sau 4 ngày tình trạng cải thiện rõ rệt, thị lực phục hồi 5/10 mắt phải và 6/10 mắt trái.

Ai không nên ăn na?

Người thừa cân béo phì

Na là loại quả chứa nhiều đường, cung cấp nhiều năng lượng nên người thừa cân béo phì không nên ăn nhiều. Nếu ăn một quả na loại 200 – 250g thì cũng tương đương với 1 bát cơm, cho nên nếu ăn nhiều các loại quả ngọt này thì việc tăng cân là chuyện đương nhiên.

Người tiểu đường không ăn nhiều

Đối với người mắc tiểu đường, đặc biệt là phụ nữ mang thai có tiền sử bệnh tiểu đường thì không nên ăn nhiều na bởi trong na có hàm lượng đường tương đối cao.

Người bị mụn nhọt

Một số người có cơ địa hay bị mọc mụn nhọt, rôm sảy, hay bị chắp lẹo mắt thì cũng không nên ăn nhiều na vì hàm lượng đường cao trong quả sẽ làm tăng lượng đường trong máu, là môi trường thuận lợi cho các loại vi khuẩn phát triển, nhất là tụ cầu – nguyên nhân gây nên tình trạng mụn nhọt, chốc lở.

Na là loại quả chứa nhiều đường, cung cấp nhiều năng lượng nên người thừa cân béo phì không nên ăn nhiều.

Na là loại quả chứa nhiều đường, cung cấp nhiều năng lượng nên người thừa cân béo phì không nên ăn nhiều.

Người suy thận

Người suy thận cũng không nên ăn nhiều na vì đây là thực phẩm giàu kali, không tốt cho người mắc bệnh cần ăn kiêng.

Ngoài ra, đối với người mắc tiểu đường, đặc biệt là phụ nữ mang thai có tiền sử bệnh tiểu đường thì cũng không nên ăn bởi na có hàm lượng đường tương đối cao.

Theo báo Doanh nghiệp tiếp thị ngày 22/8 có bài Một người rửa bát, cả nhà ungthu? 6 thói quen “tẩm chất độc” vào bát đĩa cần bỏ ngay. Nội dung như sau:

Sau mỗi bữa ăn, việc rửa bát tưởng như là chuyện đơn giản, ai cũng làm được. Thế nhưng ít ai biết rằng, nếu rửa bát không đúng cách, chính bạn đang vô tình “gieo mầm bệnh” cho cả gia đình. Nhiều người vẫn đang duy trì những thói quen sai lầm tưởng chừng vô hại, nhưng lại tiềm ẩn nguy cơ gây hại cho sức khỏe, thậm chí tạo điều kiện cho vi khuẩn sinh sôi, lan rộng trong căn bếp của bạn.

Dưới đây là 6 thói quen cực kỳ phổ biến nhưng vô cùng nguy hiểm khi rửa bát nếu bạn đang mắc phải, hãy thay đổi ngay trước khi quá muộn!

1. Ngâm bát đũa trong chậu lâu rồi mới rửa

Nhiều người vì mệt mỏi sau bữa ăn hoặc muốn “để đó rửa sau” nên thường cho hết bát đũa vào chậu nước, ngâm đó rồi… để nguyên. Có người thậm chí để tới tận bữa sau mới rửa luôn một thể. Cách làm này tạo môi trường lý tưởng cho vi khuẩn, nấm mốc và ký sinh trùng phát triển, đặc biệt là trong điều kiện thời tiết nóng ẩm.

Chuyên gia cảnh báo việc ngâm bát lâu không hề giúp sạch hơn, ngược lại còn khiến lượng vi khuẩn bám dày đặc hơn, gây nguy cơ nhiễm bệnh đường tiêu hóa, tiêu chảy, thậm chí ngộ độc.

Sau khi ăn, hãy rửa bát ngay khi còn mới bẩn. Mất 10-15 phút rửa sạch sẽ còn hơn phải trả giá bằng sức khỏe cả gia đình.

2. Đổ trực tiếp nước rửa chén lên bát rồi chà

Thói quen đổ trực tiếp nước rửa chén lên bát rồi chà khô là điều rất nhiều người đang làm. Nhưng bạn có biết: đa phần nước rửa chén trên thị trường là loại cô đặc, phải được hòa loãng mới đảm bảo an toàn và hiệu quả.

Việc đổ trực tiếp không những gây lãng phí, mà còn gây kích ứng da tay, làm khô và tổn thương lớp bảo vệ tự nhiên của da. Nặng hơn, nếu không tráng kỹ, hóa chất còn bám lại trên bát đĩa, đi vào cơ thể qua thức ăn.

Luôn hòa loãng nước rửa chén với nước trước khi sử dụng. Dùng găng tay khi rửa và rửa lại bằng nước sạch thật kỹ.

3. Dùng một chiếc giẻ rửa bát “cả đời không thay”

Giẻ rửa bát là vật dụng tiếp xúc trực tiếp với mọi loại chất bẩn, dầu mỡ và thức ăn thừa. Thế nhưng nhiều gia đình lại dùng đi dùng lại suốt cả tháng, thậm chí lâu hơn mà không hề thay mới.

Theo các nghiên cứu, trên một miếng giẻ rửa bát đã dùng hơn 2 tuần có thể chứa tới hàng triệu vi khuẩn, bao gồm cả vi khuẩn E.coli và Salmonella, nguyên nhân chính gây tiêu chảy, đau bụng và ngộ độc thực phẩm.

Hãy thay giẻ rửa bát ít nhất 2 tuần/lần, giặt sạch và phơi khô hằng ngày để hạn chế vi khuẩn sinh sôi.

4. Rửa xong cất ngay bát đĩa vào tủ

Nhiều người nghĩ rằng rửa sạch rồi để bát đĩa tự khô là an toàn. Nhưng thực tế, môi trường nhà bếp luôn ẩm ướt, là nơi lý tưởng cho nấm mốc và vi khuẩn phát triển.

Khi nước còn đọng trên bát đĩa, đặc biệt nếu để trong tủ bếp kín, vi khuẩn sẽ sinh sôi trong vài giờ đồng hồ, khiến bát đĩa tưởng sạch nhưng thực ra đã “bẩn trở lại”.

Sau khi rửa, dùng khăn sạch hoặc giấy bếp lau khô hoàn toàn rồi mới cất vào tủ.

5. Dùng miếng cọ sắt chà nồi chống dính

Nồi chống dính ngày càng phổ biến trong các gia đình. Tuy nhiên, không ít người lại dùng miếng cọ kim loại (như búi sắt) để chà mạnh, khiến lớp chống dính bong tróc.

Lớp chống dính này khi bong ra giải phóng các hợp chất hóa học và kim loại nặng có thể gây hại cho gan, thận, thậm chí là tiềm ẩn nguy cơ ungthu nếu tích tụ lâu dài trong cơ thể.

Chỉ dùng miếng bọt biển mềm hoặc dụng cụ chuyên dụng để rửa nồi chống dính. Tuyệt đối không dùng búi sắt.

6. Không vệ sinh chậu rửa sau khi rửa bát

Sau khi rửa bát xong, nhiều người chỉ lo cất bát đĩa mà quên mất việc dọn sạch chậu rửa, nơi còn đầy dầu mỡ, thức ăn thừa và cặn bẩn.

Nếu không vệ sinh, chỉ sau vài giờ, chậu rửa sẽ bốc mùi, phát sinh nấm mốc, thậm chí thu hút gián, ruồi và chuột tìm đến.

Sau mỗi lần rửa bát, hãy dùng nước nóng và chất tẩy rửa để làm sạch toàn bộ chậu rửa và lưới lọc rác, tránh để tồn đọng vi khuẩn gây mùi và bệnh tật.

Việc rửa bát tưởng đơn giản, nhưng nếu làm sai, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Hãy xem lại mình có đang mắc phải những thói quen nguy hiểm nào kể trên không, và thay đổi ngay hôm nay để giữ căn bếp cũng là trái tim của gia đình luôn sạch sẽ, an toàn và khỏe mạnh.

TIN BÃO KHẨN Chỉ còn vài tiếng nữa thôi, siêu b;ã;o Kajiki sẽ qu;ần th;ả;o đất liền, mạnh ngang Yagi, 10 sân bay có nguy cơ đóng cửa

Từ sáng mai, các tỉnh Thanh Hóa đến Quảng Trị bắt đầu có gió mạnh cấp 10, người dân khó di chuyển ở khu vực trống. Khoảng trưa và chiều, tâm bão số 5 (Kajiki) có khả năng đi vào đất liền, gây gió mạnh đến cấp 14 ở Nghệ An – Bắc Quảng Trị.

Chiều nay (24/8), Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia đã có cuộc họp đánh giá về đặc điểm cơn bão số 5 (Kajiki) cũng như thông tin về diễn biến mới nhất.

Tăng 7 cấp trong vòng 2 ngày 

Ông Hoàng Phúc Lâm, Phó Giám đốc Trung tâm cho biết, bão số 5 (hay còn gọi là bão Kajiki) được đánh giá là một cơn bão rất đặc biệt.W-Hoang Phuc Lam 5.jpgPhó Giám đốc Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia Hoàng Phúc Lâm cho biết trọng tâm vẫn là 3 tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh và Bắc Quảng Trị cả về mưa, gió, sóng và nước dâng đều là cao nhất. Ảnh: T.P
Đầu tiên là tốc độ di chuyển của cơn bão này khá nhanh. Từ thời điểm là áp thấp nhiệt đới vào Biển Đông đêm 22/8 cho đến chiều nay, bão thường xuyên di chuyển với tốc độ lên tới 20-25, thậm chí trên 25km/h.

Cường độ bão cũng mạnh lên rất nhanh, tối và đêm 22/8, khi mới vào Biển Đông ở cuối cấp 6, đầu cấp 7, đến sáng 23/8 mạnh lên thành bão đến chiều nay thì mạnh lên cấp 13, tức mạnh thêm 7 cấp chỉ chưa đầy 2 ngày.bao so 5.gif

Hướng di chuyển của bão số 5, cập nhật chiều 24/8. Nguồn: NCHMF

Đến 16h ngày 24/8, vị trí tâm bão cách Nghệ An khoảng 470km, cách Hà Tĩnh 450km về phía Đông Đông Nam, cách Bắc Quảng Trị khoảng 390km về phía Đông. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 13 – 14 (134 – 166km/giờ), giật cấp 16; di chuyển theo hướng Tây với tốc độ khoảng 20km/h và còn có khả năng mạnh thêm.

Ông Lâm dự báo, trong 24 giờ tới, bão số 5 di chuyển chủ yếu theo hướng Tây Tây Bắc, khoảng 20km/h, cường độ trong đêm nay và rạng sáng mai có thể đạt cấp 13 – 14 (và có thể còn mạnh hơn, đạt cấp 15). Khoảng trưa và chiều mai (25/8), tâm bão có khả năng đi vào đất liền các tỉnh từ Thanh Hóa – Bắc Quảng Trị.

“Hoàn lưu của bão hiện nay khá rộng nên mây bão có thể bao trùm nhiều tỉnh. Thậm chí, từ cuối giờ chiều tối nay, hoàn lưu rìa phía Tây Bắc của bão đã bắt đầu gây mưa cho khu vực đồng bằng Bắc Bộ, trong đó có thủ đô Hà Nội”, ông Lâm thông tin.

Sóng biển cao đến 10m

Vùng biển từ Thanh Hóa đến TP Huế (bao gồm đảo Hòn Ngư, đặc khu Cồn Cỏ) có gió mạnh dần lên cấp 7 – 9 trong chiều và tối nay; sau tăng lên cấp 10 – 11, vùng gần tâm bão đi qua cấp 12 – 14, giật cấp 16. Cường độ gió như vậy, sóng biển có thể cao 5 – 7m, vùng gần tâm 8 – 10m; biển động dữ dội.

Đồng thời, khi tâm bão chuẩn bị vào bờ, vùng ven biển và các đảo từ Hải Phòng – Bắc Quảng Trị có nước dâng do bão cao từ 0,5 – 1,5m.

Mưa lớn diện rộng

Ông Lâm cũng nhấn mạnh, từ đêm nay, trên đất liền từ Thanh Hóa đến Quảng Trị có gió mạnh dần lên cấp 8 – 10, vùng gần tâm bão trong khu vực đất liền ven biển cấp 11-13, giật cấp 14 – 15; vùng ven biển các tỉnh từ Quảng Ninh đến Ninh Bình gió yếu hơn, nhưng cũng mạnh dần lên cấp 6 – 8, giật cấp 9.W-mua to hoang minh 3.jpgHoàn lưu bão còn gây mưa lớn cho khu vực đồng bằng Bắc Bộ. Ảnh minh họa: Hoàng Minh
Từ chiều nay đến hết ngày 26/8, ở khu vực trung du và đồng bằng Bắc Bộ, khu vực Lào Cai và từ Thanh Hóa đến TP Huế có mưa lớn diện rộng với lượng mưa phổ biến 100-150mm, cục bộ có nơi trên 250mm.

Riêng khu vực Thanh Hóa đến Bắc Quảng Trị có mưa to đến rất to với lượng mưa phổ biến 200-400mm, cục bộ có nơi trên 700mm.

“Chúng tôi cảnh báo mưa lớn cục bộ cường suất lớn trong thời gian ngắn có thể đạt trên 200mm trong vòng 3 giờ”, ông Lâm lưu ý.

Ông Lâm nói thêm, với cấu trúc mây hiện tại của bão số 5, vùng mưa từ Thanh Hóa đến Bắc Quảng Trị với lượng mưa phổ biến 200-400mm là khá đồng đều ở hầu hết các tỉnh này.

Không có quá trình bão suy yếu

Các yếu tố môi trường có thể ảnh hưởng quỹ đạo và cường độ bão cho thấy, từ khi áp thấp nhiệt đới vào Biển Đông và hình thành, môi trường cho bão phát triển khá thuận lợi, nhiệt độ duy trì khoảng 30 độ C.

Đặc biệt, hiện nay, các đường dẫn như áp cao cận nhiệt đới đang lấn mạnh về phía Tây khiến bão di chuyển ổn định và tốc độ nhanh. Yếu tố thuận lợi nữa khiến cường độ bão luôn duy trì và tăng thêm là hầu như bão không có tương tác với các đảo. Do những yếu tố này nên khả năng bão suy yếu là rất khó, ông Lâm lý giải.bao song Thanh Hoa Le Duong 1.jpgBão gây sóng lớn, hình ảnh tại Thanh Hoá trong cơn bão số 3. Ảnh: Lê Dương
“Chúng tôi dự báo kịch bản nguy cơ cao bão có thể đạt đến cấp 14, tương đương cơn Yagi năm ngoái ở khu vực Quảng Ninh, thậm chí có kịch bản ở cấp 15, nhưng không cao”, ông Lâm nhấn mạnh.

Đồng thời, ông Lâm nói rõ, hoàn lưu của bão rất rộng từ Thanh Hóa đến Bắc Quảng Trị, nhưng trọng tâm vẫn là 3 tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh và Bắc Quảng Trị cả về mưa, gió, sóng và nước dâng đều là cao nhất. Riêng lũ quét, sạt lở đất thì dịch lên phía Bắc, tập trung ở vùng núi Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh.

Mưa lớn, gió mạnh liên tục trong 24 giờ

TS. Hoàng Phúc Lâm cho biết, hiện nay, nhiều địa phương đã bắt đầu có mưa nhưng chưa rõ rệt. Dự báo, rạng sáng mai, bắt đầu xuất hiện gió cấp 9 – 10, lúc đó, người dân sẽ rất khó di chuyển trên các khu vực trống.

Do đó, các hoạt động ứng phó ở các địa phương về chằng chống nhà cửa, gia cố công trình, thu hoạch mùa màng, cây ăn quả… và đặc biệt là di dân thường phải kết thúc trước 22h hôm nay.

Ông Lâm nhận định, bão số 5 di chuyển nhanh nên tác động về gió mạnh và mưa lớn hết nhanh, không lâu như cơn Yagi, lên đến vùng núi vẫn gây gió mạnh và mưa nhiều ngày.

Với cơn này, mưa và gió mạnh chỉ kéo dài khoảng 24 giờ, từ sáng mai đến đêm. Mưa trên vùng núi có thể lâu hơn, sang ngày 26.

“Trên đất liền các tỉnh Thanh Hóa – Bắc Quảng Trị, ngày mai là cao điểm mưa bão và tối đêm là kết thúc”, ông Lâm nói rõ.

Tuy nhiên, ông Lâm cũng lưu ý mưa sau bão, ngoài mở rộng lên vùng núi Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, sang cả Trung và Thượng Lào còn ra đồng bằng Bắc Bộ, trong đó có thủ đô Hà Nội và vùng núi Lào Cai, Yên Bái (cũ).

Lũ quét, sạt lở đất ở vùng núi Thanh Hóa – Nghệ An

Với tình hình mưa, gió bão do bão số 5, nguy cơ về lũ, lũ quét ở khu vực Trung Bộ trong những ngày tới rất đáng lưu ý.

Cụ thể, từ đêm nay (24/8) đến hết ngày mai, tại các tỉnh từ Thanh Hóa đến Huế xuất hiện 1 đợt lũ, đỉnh lũ trên các sông có khả năng như sau:

Thanh Hóa: Sông Bưởi lên mức BĐ2, thượng lưu sông Mã (Thanh Hóa) lên mức BĐ1-BĐ2, hạ lưu sông Mã lên trên BĐ1.

Nghệ An: Thượng lưu sông Cả lên mức BĐ2-BĐ3 và trên BĐ3; hạ lưu sông Cả BĐ2-BĐ3.

Hà Tĩnh: Sông Ngàn Sâu, Ngàn Phố lên mức BĐ2-BĐ3 và trên BĐ3; sông La lên mức BĐ2-BĐ3

Quảng Trị: Sông Gianh, sông Kiến Giang, sông Thạch Hãn lên mức BĐ2-BĐ3 và trên BĐ3.

TP Huế: Sông Bồ, sông Hương lên mức BĐ1-BĐ2.

Cảnh báo nguy cơ xảy ra lũ quét, sạt lở đất, đá tại các tỉnh thuộc khu vực trung du và vùng đồng bằng Bắc Bộ, khu vực Trung Bộ (trọng tâm từ Thanh Hóa – TP Huế).

She Was an Olympic Hopeful Who Vanished at Sea… 4 Years Later, Her Father Found the Clue No One Expected on a Buoy

Nineteen-year-old Claire Matthews had always felt at home in the water. A rising star in competitive swimming, she had represented her state in junior nationals and was training with hopes of qualifying for the next Olympic trials. That summer, she had returned to her hometown of Newport, Rhode Island, for a short break before her rigorous training resumed in California. Her father, Mark Matthews, was proud of her discipline but sometimes worried about her tendency to push limits, especially when it came to swimming alone in open water.

On a warm July morning, Claire headed to Easton’s Beach with her childhood friend, Hannah. The two had planned a casual swim before meeting friends for lunch. Claire, restless as always, suggested they swim farther out, toward a buoy about half a mile offshore. Hannah hesitated—currents could be unpredictable, even for experienced swimmers—but Claire insisted she was fine. “It’s nothing compared to training sets,” she joked, before diving into the waves.

They swam together for a while, but Hannah grew uneasy as the distance increased. When she paused to catch her breath, she noticed Claire already several yards ahead, moving with the powerful, confident strokes of an elite athlete. Then, in a moment Hannah would replay endlessly in her mind, Claire turned to wave, smiled, and kept going.

Minutes later, Hannah lost sight of her. At first, she assumed Claire had reached the buoy and was resting behind it. But as time passed with no sign of her friend, panic set in. She screamed for help, drawing the attention of lifeguards. Boats and jet skis fanned out, and helicopters hovered above the water. For hours, rescuers searched tirelessly, but there was no trace of Claire.

News of the disappearance spread quickly. The Matthews family faced the media spotlight, enduring interviews and endless speculation. Some claimed Claire had been caught in a rip current; others wondered if she had collapsed from exhaustion. Mark refused to accept that his daughter, a disciplined swimmer who knew safety protocols, could vanish without a trace. Still, as days turned into weeks, the search was scaled back, and the ocean kept its silence.

By the end of summer, Claire’s story had faded from headlines. But for Mark, time did not dull the anguish. Every visit to the shoreline was a reminder of his daughter’s laughter, her determination, and the moment she disappeared into the horizon. He promised himself he would never stop looking.

The following four years tested Mark Matthews in ways he had never imagined. A retired Navy officer, he drew upon his training and discipline to focus his grief into action. While friends and relatives urged him to accept the painful reality, he couldn’t. He believed answers still waited out there.

Mark immersed himself in learning about ocean currents, drift patterns, and coastal topography. He met with oceanographers, Coast Guard officials, and divers. He traced every possible route Claire’s body—or belongings—might have taken if swept away. He filed countless Freedom of Information requests for Coast Guard reports, hoping to uncover a detail that had been overlooked.

He also developed a ritual. Every few weeks, he would drive his small fishing boat out toward the buoy where Claire was last seen. At first, it was just an act of remembrance, but soon it became an obsession. He inspected the buoy carefully each time, searching for any sign that could connect him to Claire. Most outings ended with nothing but the sting of salt air and disappointment.

Meanwhile, life moved on for others. Hannah, wracked with guilt, eventually left Rhode Island to study nursing. Claire’s teammates graduated, some leaving the sport altogether, while others advanced in their careers. The Matthews family tried to maintain normalcy—birthdays, holidays, small gatherings—but every occasion felt incomplete without Claire’s presence.

Mark’s persistence often made him a subject of sympathy, and sometimes ridicule. Neighbors whispered that he was chasing ghosts. But he ignored them. He clung to the belief that one day, somehow, he would find something.

Then, in the summer of the fourth year, during one of his routine trips, Mark noticed something unusual. As he approached the buoy, he saw a tangle of fishing lines and debris snagged on its side. Among the mess, something bright caught his eye. He maneuvered closer and carefully reached out with a gaff hook.

What he pulled up made his heart stop. It was a small waterproof pouch, weathered and crusted with salt. The zipper had corroded, but he forced it open. Inside, remarkably preserved, was Claire’s laminated swim club ID card, along with a few personal items she often carried in a small waterproof belt pack during open-water swims. The sight of her name, her photo smiling back at him, brought Mark to his knees on the deck of his boat.

It wasn’t proof of survival—but it was proof she had been there, and that something had happened far closer to the buoy than anyone thought.

The discovery reignited the case. Authorities reopened investigations, this time using the recovered items as a focal point. Forensics confirmed the pouch had belonged to Claire. Saltwater damage suggested it had been submerged for a long time before getting caught on the buoy. Mark insisted this changed the narrative: if her belongings had been trapped so close to the buoy, perhaps Claire herself had encountered trouble right there, not miles away as previously assumed.

Divers were deployed to survey the area around the buoy. What they found was heartbreaking but clarifying. About thirty feet below the surface lay a cluster of jagged rocks, nearly invisible from above due to shifting sands and tides. It was a hidden hazard not charted on standard recreational maps. Investigators concluded Claire might have struck the rocks while attempting to grab the buoy, been injured, and pulled under by currents before rescue teams arrived.

The official report described it as a tragic accident, but for Mark, it was more than that—it was closure. He finally had an answer, something to fill the hollow ache of uncertainty. Though he grieved anew, he felt relief in knowing his daughter hadn’t simply vanished without explanation.

The story of Claire’s disappearance and the eventual discovery spread again through national media. This time, the tone was different. It wasn’t about sensational mystery, but about resilience, a father’s unyielding search for truth, and the dangers of open-water swimming, even for the strongest athletes.

Mark established a foundation in Claire’s name, dedicated to improving safety awareness for young swimmers and advocating for better mapping of coastal hazards. Each summer, the foundation hosted a memorial swim at Easton’s Beach, where friends and athletes from across the country gathered to honor Claire’s memory and raise awareness.

Though he would never hear her laugh again, Mark found purpose in ensuring that others could learn from her story. Standing at the shoreline during the memorial each year, he would look out at the buoy where it all began. The ocean had taken his daughter, but in return, it had given him a mission: to turn loss into legacy, and grief into guidance for others.

Claire Matthews’ story became one of both tragedy and endurance—a reminder that the sea holds both beauty and peril, and that the love of a parent can cut through even the deepest silence of the waves.