“Tôi tưởng bố tôi sợ bị tranh giành tài sản, nào ngờ ông lại đang bảo vệ một bí mật mà cả gia đình không ai dám ngờ tới…”
Buổi sáng hôm ấy, căn nhà của cha tôi — ngôi biệt thự đã nhuốm màu thời gian — vang lên tiếng la hét. Mẹ kế tôi, bà Hạnh, bị đuổi ra khỏi nhà với vẻ mặt đầy nước mắt và tức giận. Bố tôi, người đàn ông trầm tĩnh và hiền lành suốt đời, lần đầu tiên lớn tiếng như thế. Ông đập bàn, giọng khàn đặc:
“Bà đi đi! Từ hôm nay, tôi không muốn thấy bà trong ngôi nhà này nữa!”
Chúng tôi — ba anh chị em — đứng chết lặng. Suốt năm năm qua, sau khi mẹ tôi mất, bà Hạnh là người đã ở bên chăm sóc bố, dù đôi khi có những lời ra tiếng vào. Tôi từng nghĩ bà thật lòng, bởi thấy bố có vẻ tin tưởng. Thế mà giờ đây, trong khoảnh khắc ông bệnh nặng, sắp qua đời, lại đuổi bà đi thẳng tay như thế.
Sau khi bà Hạnh bỏ đi, bố tôi lặng người trên giường bệnh. Tôi ngồi bên, nắm tay ông, định hỏi lý do, nhưng ánh mắt ông chỉ nhìn xa xăm.
“Sau khi bố mất, con cứ làm theo đúng phong bì đỏ trong ngăn tủ đầu giường. Đừng vội tin những gì mắt thấy tai nghe. Bố đã sắp xếp cả rồi.”
Đó là những lời cuối cùng ông nói với tôi.
Ba ngày sau, bố tôi qua đời. Đám tang diễn ra lặng lẽ, chỉ người thân quen. Lạ thay, bà Hạnh không xuất hiện, cũng chẳng ai biết bà đi đâu. Sau tang lễ, tôi nhớ đến phong bì đỏ mà bố dặn. Trong đó là một lá thư ngắn và một bản sao giấy tờ ngân hàng, cùng dòng chữ viết run rẩy:
“Đừng trách bà ấy. Bố đã làm điều cần làm để bảo vệ người đáng được bảo vệ.”
Tôi bàng hoàng. “Bảo vệ ai? Bảo vệ điều gì?” — tôi tự hỏi. Bức thư không nói rõ, chỉ kèm theo một tờ giấy hẹn gặp luật sư của bố, ngày hôm sau.
Sáng hôm sau, tôi đến văn phòng luật sư. Ông ta nhìn tôi rất lâu rồi rút ra một tập hồ sơ dày cộp.
“Trước khi mất, cha anh có để lại di chúc, và cả một bản báo cáo riêng mà ông nhờ chúng tôi giữ kín. Tôi nghĩ anh cần biết toàn bộ sự thật về người tên Nguyễn Thị Hạnh — người mà anh vẫn gọi là mẹ kế.”
Tim tôi đập mạnh. Tôi mở tập hồ sơ, và chỉ sau vài dòng đầu tiên, tôi gần như không tin nổi vào mắt mình.
Người phụ nữ bị đuổi khỏi nhà không chỉ là vợ hai của bố — mà còn là người nắm giữ một bí mật có thể khiến cả gia đình tôi sụp đổ…
Tập hồ sơ trong tay tôi run lên nhẹ nhẹ. Dưới ánh đèn vàng của văn phòng luật sư, từng dòng chữ như dao cứa vào tim.
Theo hồ sơ, bà Hạnh từng là kế toán của công ty bố tôi. Năm đó, công ty ông đang gặp khủng hoảng tài chính nghiêm trọng — có dấu hiệu thất thoát gần hai tỷ đồng, và người bị nghi ngờ chính là bà. Nhưng không ai có bằng chứng, mọi chuyện bị gác lại khi bố tôi đột ngột tuyên bố nghỉ hưu, bán lại công ty cho người khác. Sau đó, ông kết hôn với bà Hạnh.
Tôi nhớ rõ ngày ấy, cả họ hàng đều phản đối. Ai cũng cho rằng bà chỉ “đào mỏ” — nhưng bố lại cười hiền, nói: “Con người ai cũng có quá khứ. Bố tin người ta có thể sửa sai.”
Tôi từng cảm động vì lòng bao dung đó. Nhưng giờ đọc đến đoạn cuối hồ sơ, tôi mới hiểu — bố tôi không hề bao dung một cách mù quáng. Ông kết hôn với bà Hạnh… để bảo vệ một bí mật khác.
Trong thời gian điều tra nội bộ, ông phát hiện người thực sự biển thủ tiền là một người thân trong gia đình — anh cả của tôi.
Tôi choáng váng. Anh cả tôi, người luôn tỏ ra đạo mạo, chăm sóc bố hết mực, lại là kẻ lấy trộm tiền công ty. Và chính bà Hạnh, khi đó là kế toán, đã âm thầm biết chuyện. Bà không tố cáo, mà tự nhận lỗi về mình — với điều kiện bố tôi phải giữ bí mật, tránh để vụ việc liên quan đến anh tôi bị phanh phui, khiến cả gia đình sụp đổ.
Sau này, bố tôi vì biết ơn, nên đưa bà về sống chung, chăm sóc ông những năm cuối đời. Nhưng rồi, khi bệnh tình trở nặng, ông phát hiện anh cả bắt đầu lén rút tiền trong tài khoản của ông, nhờ một người trung gian — và người đó, trớ trêu thay, chính là bà Hạnh.
Tôi đọc đến đó, tay lạnh buốt. Vậy là bà đã phản bội bố? Nhưng chưa hết, trang cuối của bản báo cáo có đoạn chú thích bằng tay, nét chữ run run của bố tôi:
“Bà Hạnh biết anh cả con tái phạm, nhưng lần này, bà không giúp giấu nữa. Bà âm thầm chuyển toàn bộ bằng chứng cho bố. Khi bố chất vấn, bà chỉ khóc và nói: ‘Tôi không muốn ông chết mà vẫn mang nặng ơn oan’. Khi ấy, bố hiểu — người đàn bà ấy không xấu. Bà đang tự chuộc lỗi theo cách của mình.”
Giờ thì tôi hiểu vì sao trước lúc mất, bố lại đuổi bà ra khỏi nhà.
Không phải vì giận dữ. Mà là vì… bảo vệ bà.
Nếu anh cả biết bà đã tố cáo, chắc chắn bà sẽ gặp nguy hiểm. Bố tôi cố tình đuổi bà đi để anh tưởng rằng ông cắt đứt hoàn toàn với bà, không còn tin tưởng nữa. Như thế, bà sẽ được an toàn.
Tôi ngồi thẫn thờ. Bao nhiêu năm nay, tôi ghét bà Hạnh — nghĩ bà là kẻ chen vào giữa gia đình tôi, là người tham tiền. Nhưng hóa ra, bà là người duy nhất dám đối diện với sự thật, dám chịu tiếng xấu để giữ yên cho một gia đình vốn đã rạn nứt.
Luật sư khép tập hồ sơ lại, giọng trầm:
“Trước khi mất, cha anh dặn rằng, nếu anh hiểu ra mọi chuyện, hãy đi tìm bà Hạnh. Bà đang ở một nơi ông đã sắp xếp sẵn.”
Ông đưa tôi một địa chỉ: Trại dưỡng lão Hòa Bình, phòng số 203.
Tôi cầm tờ giấy, tim nhói lên. Bỗng thấy rõ trong đầu hình ảnh người đàn bà gầy gò hôm bị đuổi khỏi nhà, đứng lặng giữa cơn mưa, tay vẫn ôm chặt tấm ảnh của bố.
Lúc ấy, tôi không biết… đó là lần cuối cùng bà nhìn lại căn nhà mà bà từng gọi là “gia đình”.
Chiều hôm ấy, tôi lái xe gần hai tiếng đến trại dưỡng lão Hòa Bình. Con đường uốn quanh qua những ruộng lúa đã ngả vàng, gió thổi ràn rạt qua cửa kính. Lòng tôi trĩu nặng. Mỗi mét đường đi qua, tôi lại nhớ đến những bữa cơm có bà Hạnh, nhớ ánh mắt hiền lành của bà khi gắp cho bố từng miếng cá, còn tôi thì thản nhiên quay đi.
Cổng trại dưỡng lão cũ kỹ, bảng tên phai màu. Tôi hỏi cô y tá trực, cô nhìn danh sách rồi mỉm cười nhẹ:
“Bà Hạnh à? Bà hiền lắm, ngày nào cũng ngồi ngoài hiên nhìn về phía con đường lớn. Bảo rằng ở hướng đó có người bà thương.”
Tôi đi theo lối hành lang dài, tiếng dép cao su khẽ vang. Phòng 203 mở hé cửa. Bên trong, bà Hạnh đang ngồi gấp những tấm áo len cũ. Bà gầy hơn trước nhiều, tóc bạc trắng, da sạm lại, nhưng ánh mắt vẫn ấm. Khi bà ngẩng lên, tôi bỗng không nói được lời nào.
“Con đến rồi à?” — bà nói trước, giọng khàn mà dịu. “Bác sĩ bảo chắc cũng sắp đến lượt tôi. May là còn gặp được con.”
Tôi quỳ xuống bên giường, nước mắt trào ra.
“Tại sao bà không nói với tôi? Tại sao chịu để cả nhà hiểu lầm như vậy?”
Bà cười, nụ cười chậm rãi như đã buông bỏ hết.
“Vì nói ra thì ai tin hả con? Người ta chỉ tin điều họ muốn tin thôi. Mẹ kế thì lúc nào chẳng bị nghi ngờ. Bố con biết điều đó nên ông chọn im lặng. Còn tôi… tôi chọn ở lại để bù đắp cho lỗi lầm năm xưa.”
Bà kể, năm đó bà nhận tội thay anh cả tôi là vì thương bố tôi — người đã từng giúp bà khi bà lâm vào cảnh nợ nần, nuôi con nhỏ một mình. Bà nghĩ, nếu chuyện vỡ lở, bố tôi sẽ mất tất cả, nên bà chấp nhận tiếng xấu. Nhưng đến khi thấy anh cả tái phạm, bà không chịu nổi nữa.
“Tôi từng sai một lần, không thể để ông ấy chết mà vẫn bị lừa thêm lần nữa.”
Tôi lặng đi. Giọng bà run:
“Ông ấy đuổi tôi đi không phải vì hận. Ông nói nếu tôi ở lại, những người kia sẽ tìm cách hại tôi. Ông còn dặn tôi, khi nào con tìm đến, hãy đưa con cái này.”
Bà lấy ra một phong bì nhỏ, bên trong là cuốn sổ tiết kiệm mang tên bố tôi. Trên bìa là nét chữ quen thuộc:
“Cho Hân — con gái út. Bố gửi gắm con lo cho anh chị, đừng để thù hận làm mất gia đình.”
Tôi bật khóc.
“Con xin lỗi… suốt mấy năm qua, con chưa từng gọi bà một tiếng ‘mẹ’.”
Bà khẽ nắm tay tôi, mỉm cười hiền như thể tha thứ từ lâu.
“Bà chưa từng mong nghe điều đó. Chỉ cần con hiểu lòng bố là đủ.”
Tôi ở lại với bà đến tối. Trước khi rời đi, bà nhìn ra cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn đỏ rực cuối trời.
“Ông ấy từng nói, con người ta sống không cần được yêu thương nhiều, chỉ cần sống sao để khi mất đi, người khác hiểu mình là đủ rồi.”
Vài tuần sau, bà Hạnh qua đời. Trong di chúc, bà xin được chôn cạnh bố tôi. Anh cả tôi ban đầu phản đối dữ dội, nhưng khi luật sư công bố toàn bộ hồ sơ, anh chỉ lặng im. Tôi thấy anh khóc — lần đầu tiên trong đời.
Hôm hạ huyệt, trời đổ mưa. Tôi đứng nhìn hai ngôi mộ nằm song song, một cũ, một mới. Giữa cơn mưa, tiếng sấm vang xa, tôi tưởng như nghe lại giọng bố:
“Đừng vội tin những gì mắt thấy tai nghe…”
Lúc ấy, tôi mới thật sự hiểu. Có những người dùng cả đời để chứng minh mình đúng, nhưng cũng có những người — như bố, như bà Hạnh — chọn im lặng để giữ yên lòng người khác.
Tôi thắp hương, cúi đầu thật sâu.
“Bố ơi, mẹ… con hiểu rồi. Tất cả chỉ là để bảo vệ chúng con.”
Gió lướt qua, hương trầm nghi ngút. Và lần đầu tiên, tôi gọi:
“Mẹ ơi…”
Giữa nghĩa trang tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió cuốn đi, như lời tha thứ, như sự thanh thản cuối cùng mà cả đời họ đã kiếm tìm.