“Có những bí mật tưởng sẽ được chôn giấu mãi mãi, nhưng đến một ngày, nó lại kéo tôi về đối diện bằng cả trái tim và đôi tay run rẩy…”
Tôi vẫn nhớ rất rõ buổi chiều hôm đó – buổi chiều tôi phát hiện mình mang thai. Trên tay cầm tờ giấy xét nghiệm, tôi gần như chết lặng. Tôi – một nhân viên bình thường ở công ty, lại có thai với người đàn ông quyền lực nhất: tổng giám đốc. Mối quan hệ của chúng tôi vốn đã là một bí mật, chỉ những lần tan ca muộn, khi đèn văn phòng tắt, mới có thể nhìn nhau không giấu giếm. Nhưng bây giờ, một sinh linh bé nhỏ đã xuất hiện, ràng buộc tôi với anh, dù tôi biết rõ, khoảng cách giữa chúng tôi là không thể lấp đầy.
Anh – Trần Minh, một người đàn ông ngoài 30, lạnh lùng nhưng luôn dịu dàng khi ở cạnh tôi. Tôi – chỉ là nhân viên phòng hành chính, bình thường đến mức chẳng ai chú ý. Chúng tôi đến với nhau như một cơn say ngắn ngủi, không lời hứa hẹn, chỉ có những khoảnh khắc tim đập dồn dập trong bóng tối.
Đêm ấy, tôi gọi cho anh. Giọng anh ở đầu dây vẫn trầm ổn, nhưng khi nghe tin, anh im lặng rất lâu. Rồi chỉ buông một câu:
“Anh cần thời gian.”
Thời gian? Tôi cười khổ. Một mình tôi, làm sao gánh nổi ánh mắt soi mói của xã hội, sự chênh lệch địa vị, và cả đứa trẻ chưa ra đời?
Chỉ một tuần sau, tôi thu dọn hành lý, lặng lẽ bay sang Nhật Bản, nơi có cô bạn thân học cùng đại học đang làm việc. Tôi rời đi không một lời báo trước, kể cả với anh.
Nhật Bản mùa đông lạnh buốt. Tôi bắt đầu cuộc sống mới với chiếc bụng ngày càng lớn. Làm thêm ở quán cà phê nhỏ, vừa học vừa làm phiên dịch để có tiền trang trải. Đêm về, tôi thường ôm bụng thì thầm:
“Con à, mẹ sẽ cố gắng, dù không có cha bên cạnh.”
Có những hôm nhớ anh quay quắt, tôi mở điện thoại xem lại những tin nhắn cũ. Nhưng rồi lại gạt đi, nhủ lòng: anh có thế giới riêng, tôi không nên xen vào.
Ba năm trôi qua. Tôi đã có một cậu con trai kháu khỉnh tên Ken. Cuộc sống dần ổn định. Nhưng trong sâu thẳm, tôi biết, sợi dây định mệnh kia chưa bao giờ biến mất.
Rồi một ngày, mẹ tôi gọi điện từ Việt Nam, giọng run run:
“Con ơi, ba con bệnh nặng rồi. Nếu có thể, con về đi…”
Tôi lặng người. Về ư? Về để đối diện với tất cả quá khứ, với người đàn ông kia, và cả những bí mật tôi chôn giấu?
Máy bay đáp xuống sân bay Nội Bài, lòng tôi rối bời. Đã ba năm rồi tôi mới quay lại Việt Nam, mang theo một cậu bé ba tuổi với đôi mắt to tròn giống hệt cha nó. Ken nắm chặt tay tôi, vô tư hỏi:
“Ở đây có giống Tokyo không mẹ?”
Tôi mỉm cười, cố giấu nỗi run rẩy trong tim:
“Ở đây có ông bà ngoại, con sẽ thích thôi.”
Về đến nhà, tôi gần như bật khóc khi thấy ba gầy yếu nằm trên giường bệnh. Ông nắm lấy tay tôi, giọng run run:
“Con về là ba vui rồi. Còn thằng bé… là ai vậy?”
Tôi chưa kịp trả lời thì mẹ đã lên tiếng lấp liếm:
“Con bạn thân của nó nhờ chăm một thời gian đấy.”
Tôi biết mẹ đang cố bảo vệ tôi, nhưng giấu làm sao được mãi? Đứa trẻ này mang dòng máu Trần Minh, chỉ cần một ánh mắt tinh tường cũng có thể nhận ra.
Những ngày sau đó, tôi tất bật với bệnh tình của ba, nhưng trong lòng luôn thấp thỏm. Tin tôi về nước chắc chắn sớm muộn gì cũng đến tai anh. Quả nhiên, chiều hôm ấy, khi tôi dắt Ken đi mua ít đồ ăn vặt ở đầu ngõ, một chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại. Cửa kính hạ xuống, và giọng nói trầm ấm, quen thuộc vang lên:
“Em về rồi sao?”
Tôi khựng lại, trái tim như ngừng đập. Là anh – Trần Minh. Vẫn gương mặt điềm đạm ấy, chỉ có ánh mắt nhìn tôi sâu thẳm hơn.
Ken nấp sau lưng tôi, đôi mắt tò mò nhìn người đàn ông lạ. Trần Minh cũng nhìn nó, ánh mắt thoáng rung động. Tôi cuống quýt kéo con đi, giả vờ không nghe thấy. Nhưng anh không bỏ qua, chỉ khẽ nói:
“Chúng ta cần nói chuyện.”
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Tôi biết sớm muộn cũng phải đối diện. Và rồi, một tuần sau, anh tìm đến tận nhà. Lần này, mẹ tôi ngồi đó, im lặng quan sát. Ken thì đang nghịch trong phòng khách.
Anh nhìn tôi, khẽ hỏi:
“Thằng bé là con anh đúng không?”
Tôi cắn môi, cố lảng tránh:
“Anh đừng nghĩ nhiều. Nó chỉ là…”
“Đừng chối nữa.” – giọng anh cắt ngang, kiên quyết. – “Anh chỉ cần nhìn là biết. Em nghĩ em có thể giấu anh cả đời sao?”
Tôi lặng im. Mẹ tôi thở dài, đặt tay lên vai tôi:
“Con à, đã đến lúc phải đối diện rồi.”
Khoảnh khắc đó, tôi vừa sợ hãi vừa nhẹ nhõm. Sợ vì sự thật bị phơi bày, nhẹ nhõm vì không còn phải đơn độc gánh chịu bí mật. Tôi ôm lấy Ken, rơi nước mắt.
Trần Minh tiến đến gần, ánh mắt dịu lại:
“Anh xin lỗi vì ngày đó đã im lặng. Ba năm qua, anh luôn tìm em. Em có thể ghét anh, nhưng đừng cướp đi quyền làm cha của anh.”
Trái tim tôi chao đảo. Tôi không ngờ anh vẫn còn quan tâm. Nhưng liệu chúng tôi có thể nào quay lại? Giữa tôi và anh, ngoài tình cảm, còn là khoảng cách xã hội, dư luận, và cả những trách nhiệm đè nặng trên vai anh.
Từ hôm đó, Trần Minh thường xuyên lui tới. Ban đầu, tôi cự tuyệt, sợ mọi người trong xóm bàn tán, sợ ánh mắt dò xét. Nhưng Ken thì dần quen thuộc, gọi anh là “chú Minh”, ríu rít kể chuyện trường lớp. Tôi nhìn thấy niềm vui trong mắt anh, niềm vui mà ba năm nay anh đã bỏ lỡ.
Một buổi chiều, khi tôi đang phơi quần áo ngoài sân, anh đến, lặng lẽ đứng cạnh.
“Anh biết em lo lắng dư luận, lo cho tương lai của con. Nhưng anh hứa, anh sẽ chịu trách nhiệm. Em có thể không tha thứ cho anh, nhưng hãy cho con có một người cha.”
Tôi khựng lại. Lời anh khiến tôi rơi nước mắt. Ba năm qua, tôi đã quen với việc làm mẹ đơn thân, nghĩ rằng chỉ cần tình thương của tôi là đủ. Nhưng Ken vẫn thường hỏi:
“Mẹ ơi, con có ba không?”
Tôi chưa bao giờ trả lời được.
Những ngày sau, anh kiên nhẫn chứng minh sự chân thành. Anh không còn là vị tổng giám đốc lạnh lùng trước mặt nhân viên, mà là một người đàn ông giản dị, cúi xuống buộc dây giày cho con trai, kiên nhẫn ngồi chơi xếp hình cùng nó. Mẹ tôi cũng dần mở lòng.
Một lần, ba tôi – dù bệnh nặng, vẫn nắm tay tôi dặn dò:
“Con à, đời người ngắn lắm. Đừng để hối hận. Nếu nó thật lòng, hãy cho nó cơ hội.”
Tôi im lặng rất lâu. Trong tim tôi, bức tường ngăn cách dần sụp đổ. Tôi không còn nhìn anh như một người đứng ở thế giới quá xa vời nữa, mà là một người cha, một người đàn ông muốn bù đắp.
Ngày Ken sinh nhật tròn 4 tuổi, chúng tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Bạn bè đến không nhiều, chỉ có gia đình và vài người thân. Giữa lúc thổi nến, Ken bất ngờ nói to:
“Con ước gì ba mẹ luôn ở bên con!”
Không gian lặng đi. Tôi nhìn sang Trần Minh, bắt gặp ánh mắt anh đỏ hoe. Anh siết chặt tay tôi, khẽ nói:
“Em cho anh cơ hội nhé? Không phải cho anh, mà cho con.”
Tôi nghẹn ngào. Sau bao nhiêu sóng gió, có lẽ đã đến lúc buông bỏ sợ hãi.
Tôi gật đầu.
Ken vỗ tay reo lên: “Yeah! Con có ba rồi!”
Cả căn phòng vang lên tiếng cười. Trong giây phút ấy, tôi biết, hành trình chạy trốn đã kết thúc. Không còn là quá khứ ám ảnh, mà là một khởi đầu mới – nơi tôi không còn đơn độc, nơi con tôi có đủ cả cha lẫn mẹ.