“Ngày tôi thông báo mình không có khả năng làm mẹ, anh vẫn đòi cưới. Nhưng ngay trong đêm tân hôn, thứ anh đưa khiến tôi bàng hoàng — thì ra tất cả đã được viết sẵn từ lâu…”
Tôi tên Hạnh, năm nay 29 tuổi. Cả thanh xuân tôi quen anh – Minh – từ những ngày còn học đại học. Chúng tôi yêu nhau gần 7 năm, trải qua biết bao lần cãi vã rồi làm lành, chia tay tưởng chừng dứt hẳn nhưng cuối cùng vẫn quay về. Người ngoài nhìn vào thường bảo: “Chắc duyên nợ lớn lắm mới đi cùng nhau được lâu như thế.” Tôi cũng từng tin vậy.
Cách đây một năm, sau một lần đi khám sức khỏe tổng quát, bác sĩ nói tôi gặp vấn đề về tử cung, khả năng mang thai tự nhiên gần như bằng không. Nghe câu ấy, tôi như rơi xuống vực. Tôi mất ngủ nhiều tháng, lo sợ rằng khi nói ra, Minh sẽ bỏ tôi, sẽ chọn một người phụ nữ khác có thể sinh con.
Tôi đã cố giấu, nhưng rồi tình yêu không cho phép tôi mãi lừa dối. Tôi hẹn Minh ở quán cà phê quen, tay run run nói:
– Anh… em không thể làm mẹ. Nếu anh muốn dừng lại, em cũng chấp nhận.
Tôi còn chưa kịp ngẩng lên thì Minh đã nắm tay tôi thật chặt, ánh mắt kiên quyết:
– Hạnh, anh yêu em chứ đâu phải chỉ yêu vì con cái. Nếu em không thể sinh con, mình có thể nhận con nuôi, hoặc sống cùng nhau thôi cũng được. Anh vẫn muốn cưới em.
Lời anh khiến tôi bật khóc ngay tại quán. Tôi vừa biết ơn, vừa áy náy, vừa ngỡ ngàng trước sự rộng lượng đó. Từ ngày ấy, chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị đám cưới. Gia đình anh không phản đối, chỉ dặn dò: “Con cái là cái duyên, trời cho thì nhận, không có thì vẫn hạnh phúc được.” Tôi càng cảm động hơn.
Đám cưới diễn ra trong sự chúc phúc của mọi người. Tôi tin chắc mình đã tìm được bến đỗ bình yên. Nhưng ngay đêm tân hôn, khi cả hai khép cửa phòng, Minh mở ngăn kéo lấy ra một tập giấy. Anh đặt vào tay tôi, giọng trầm xuống:
– Anh muốn em đọc cái này.
Tôi ngỡ ngàng. Giữa khoảnh khắc thiêng liêng ấy, tôi cầm tập giấy run run. Đó là một cuốn sổ nhỏ, bên trong là những trang viết tay ngay ngắn, chữ của Minh. Mỗi trang ghi lại những lời hứa, những suy nghĩ, cả những kế hoạch cho tương lai của chúng tôi… từ cách đây rất lâu. Và điều làm tôi bàng hoàng là: tất cả đều được viết ra từ những năm đầu yêu nhau, ngay cả khả năng… tôi không thể sinh con cũng đã xuất hiện trong đó.
Tôi đọc mà tay run lẩy bẩy. Tại sao anh lại biết chuyện đó từ trước? Phải chăng anh đã âm thầm đi khám cùng tôi mà tôi không hề hay biết?
Minh ngồi xuống cạnh tôi, nhẹ nhàng nói:
– Anh từng tình cờ nghe bác sĩ nói chuyện khi em đi siêu âm cách đây ba năm. Lúc đó, em không biết, nhưng anh đã hiểu. Anh không nói ra vì sợ em tự dằn vặt. Anh viết cuốn sổ này để nhắc nhở mình rằng, tình yêu của anh dành cho em không phụ thuộc vào chuyện có con hay không.
Nước mắt tôi trào ra. Suốt bao lâu nay tôi cứ tưởng mình đang gánh bí mật một mình, hóa ra anh đã biết hết, chỉ là âm thầm bao dung tôi.
Tôi lật tiếp những trang sổ, từng câu chữ như những vết hằn của tình yêu:
“Dù Hạnh có con hay không, mình vẫn sẽ cưới. Con cái là duyên, không phải điều kiện.”
“Sau này, nếu cô ấy buồn, hãy nhắc rằng tình yêu này đủ lớn để san sẻ tất cả.”
“Ngày nào đó, mình sẽ đưa cuốn sổ này cho cô ấy, khi chúng mình thật sự là vợ chồng.”
Tôi gập sổ lại, ôm lấy anh trong tiếng nức nở. Tôi đã sợ hãi quá lâu, tự làm mình thu nhỏ trước mặc cảm. Hóa ra, tình yêu đôi khi chỉ cần một người đủ bao dung, một người đủ kiên nhẫn chờ mình bình tâm lại.
Thế nhưng, cuộc sống hôn nhân không chỉ có tình yêu. Những tháng ngày sau đó, khi chúng tôi sống cùng bố mẹ chồng, mọi chuyện bắt đầu phức tạp hơn. Họ thương tôi, nhưng cũng không giấu được sự mong ngóng có cháu bế bồng. Những ánh mắt, những câu hỏi vô tình khiến tôi đau. Nhiều đêm tôi nằm quay mặt vào tường, tự hỏi: “Liệu mình có ích kỷ không, khi để anh sống cuộc đời thiếu thốn tiếng trẻ con?”
Minh vẫn bên cạnh, vẫn nắm tay tôi, vẫn nói:
– Em là gia đình của anh. Thế là đủ.
Nhưng áp lực xã hội, lời ra tiếng vào từ họ hàng khiến tôi bắt đầu dao động…
Một lần về quê dự giỗ, dì họ của Minh buột miệng nói:
– Hai đứa cưới lâu rồi, sao chưa có cháu cho ông bà mừng?
Câu nói ấy như dao cứa. Tôi cười gượng, còn Minh im lặng. Đêm đó, trên đường về, tôi bật khóc:
– Hay là… anh lấy người khác đi. Em không muốn anh phải chịu tiếng tăm vì em.
Minh dừng xe, ôm chặt lấy tôi:
– Đừng bao giờ nói vậy nữa. Anh chọn em, không chọn ai khác. Nếu em cứ tự trách, thì anh mới thật sự khổ sở.
Câu nói ấy khiến tôi nhận ra: đôi khi mình không cần gánh thay suy nghĩ của cả thế giới. Người cùng mình đi hết chặng đường là chồng, chứ không phải lời xì xào của họ hàng.
Chúng tôi bàn bạc và quyết định đi theo hướng nhận con nuôi. Ban đầu tôi lo lắng, sợ mình không đủ tình thương, nhưng khi lần đầu bế một bé gái mồ côi vào lòng, tôi thấy trái tim mình nở rộ. Bé nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác, còn Minh thì nắm tay tôi, thì thầm:
– Từ nay chúng ta có một gia đình trọn vẹn.
Những năm tháng sau đó, tuy không phải hành trình dễ dàng, nhưng chúng tôi đã thực sự tìm thấy bình yên. Cuốn sổ Minh đưa tôi trong đêm tân hôn vẫn được tôi giữ gìn như báu vật. Mỗi lần khó khăn, tôi lại mở ra đọc, để nhắc mình rằng tình yêu này không bị giới hạn bởi những điều kiện nào cả.
Tôi từng nghĩ không sinh được con là mất mát lớn nhất đời mình. Nhưng giờ, tôi hiểu: mất mát chỉ thật sự tồn tại khi ta không tin vào tình yêu, không dám mở lòng đón nhận những điều khác mà cuộc đời ban tặng.