Home Blog

Tàu cá Việt Nam có 11 người bị tàu Hàn Quốc đâ-m chìm rồi bỏ đi ngay lập tức, không tổ chức cứu n-ạn cho Việt Nam, tình hình mattich hiện tại của các thuyền viên

Tàu cá bị tông chìm mang số hiệu BĐ 83019-TS, dài 22,6m, công suất 800CV, hành nghề mành chụp, do ông Nguyễn Trần Út (SN 1976, trú thôn An Quang Tây, xã Đề Gi) làm chủ kiêm thuyền trưởng. Thời điểm bị tông trên tàu có 11 thuyền viên.

Theo Văn phòng Thường trực Ban Chỉ huy Phòng Thủ Dân sự tỉnh Gia Lai, tàu cá BĐ 83019-TS xuất bến vào lúc 13 giờ 50 phút ngày 4-10, tại Trạm kiểm soát Biên phòng Cà Ná (thuộc Bộ đội Biên Phòng Khánh Hòa). Đến 22 giờ 30 phút cùng ngày, tàu hoạt động cách cửa biển Cà Ná khoảng 17 hải lý về hướng Đông Nam thì bị tàu chở dầu có tên MS FAVOR (dài 98m, rộng 16m, mớn nước 4,5m) quốc tịch Hàn Quốc (MMSI 440870000; IMO 009448853, Hô hiệu D7MM) hành trình theo hướng Nam-Bắc tông.

Sau khi xảy ra tai nạn, tàu cá BĐ 83019-TS phát tín hiệu cấp cứu khẩn cấp và được tàu cá BV 95869-TS do ông Nguyễn Văn Tạo (SN 1989, trú xã Cát Tiến) làm thuyền trưởng tiếp cận, cứu 10/11 thuyền viên (riêng thuyền trưởng Nguyễn Trần Út mất tích, nhận định đang mắc kẹt trong ca bin tàu).

Trước đó, ngày 15-8, Đồn Biên phòng An Hải (Bộ đội biên phòng tỉnh Đắk Lắk) đã kịp thời tiếp cận, cứu hộ 5 thuyền viên trên tàu cá BĐ98470-TS gặp nạn trên vùng biển xã Ô Loan do va phải đá ngầm. Ảnh: Trọng Lợi

Hiện tàu cá BV 95869-TS đang trên đường đưa 10 thuyền viên gặp nạn về cảng Cà Ná (tỉnh Khánh Hòa). Trong khi đó, tàu cá BĐ 83019-TS bị chìm hoàn toàn và mất kết nối giám sát hành trình vào lúc 22 giờ 48 phút ngày 4-10.

Điều đáng nói, qua trao đổi với ông Nguyễn Hùng (SN 1990), thuyền trưởng tàu cá BĐ 93966-TS ở gần tàu cá bị tàu nước ngoài tông, cho biết sau khi tông tàu cá BĐ 83019-TS thì tàu chở dầu quốc tịch Hàn Quốc vẫn tiếp tục hành trình mà không tổ chức cứu nạn, tìm kiếm tàu cá BĐ 83019-TS.

Theo thông tin phóng viên nắm được, Ban Chỉ huy Bộ đội Biên phòng tỉnh Gia Lai đã có văn bản đề xuất UBND tỉnh, Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh, Sở Nông nghiệp và Môi trường báo cáo Ủy ban Tìm kiếm cứu nạn Quốc gia và đề nghị Bộ Tư lệnh Quân chủng Hải quân, Cảnh sát biển và Trung tâm Phối hợp tìm kiếm cứu nạn Hàng hải Khu vực II, IV điều động phương tiện tìm kiếm, cứu nạn phương tiện, ngư dân mất tích trên tàu cá 83019-TS. Đồng thời, đề xuất UBND tỉnh thông báo, trao đổi, đề nghị Cục Hàng hải (Bộ Xây dựng) chỉ đạo Cảng vụ Hàng hải các tỉnh nắm thông tin liên quan tàu chở dầu quốc tịch Hàn Quốc đang hành trình để phối hợp giải quyết.

Trong đám giỗ ở nhà chồng, mọi người đang tụ tập ăn uống vui vẻ. Em chồng tôi – người luôn miệng châm chọc – cười nói giữa đám đông “Chị mà biến mất chắc chẳng ai nhớ đâu.” Cả nhà bật cười ầm lên. Tôi chỉ mỉm cười, giơ ly bia lên, đáp: “Vậy để xem nhé.” Tối hôm đó, tôi xếp đồ, rời khỏi căn nhà, cắt hết liên lạc. Một năm sau, họ mới là những người bị lãng quên — còn tôi, sống bình yên, hạnh phúc, chẳng ai còn nhắc tới họ nữa.

“Chị mà biến mất chắc chẳng ai nhớ đâu.”
Câu nói ấy bật ra giữa tiếng cụng ly rộn ràng, xen giữa mùi khói thịt nướng và men bia cay xè. Mọi người cười ầm lên, như thể đó chỉ là một câu đùa vô hại.

Tôi mỉm cười, cụng nhẹ ly với em chồng — người nhỏ hơn tôi ba tuổi nhưng luôn coi mình là trung tâm của cả nhà. Ánh mắt cô ta lấp lánh, đắc thắng vì vừa “châm” được tôi một mũi. Trong tiếng cười ấy, không ai để ý đến tôi đang siết chặt ly đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

Tôi đã quen với kiểu đối xử ấy. Suốt ba năm làm dâu, tôi như cái bóng trong ngôi nhà này — người ta quen nhìn thấy tôi dọn dẹp, nấu nướng, nhưng chẳng mấy ai thật sự thấy tôi. Cứ mỗi dịp giỗ, tết, tôi lại là người dậy sớm nhất, dọn bàn thờ, lo bếp núc, rồi lặng lẽ thu dọn khi mọi người đang nhậu nhẹt, cười đùa. Họ không cần cảm ơn, chỉ cần mọi thứ “tự nhiên mà có”.

Chồng tôi — Nam — ngồi cạnh, bật cười theo mọi người, không buồn liếc nhìn tôi. Đôi khi tôi nghĩ, nếu tôi thật sự biến mất, anh cũng chỉ đơn giản bảo “chắc cô ấy về ngoại”, rồi tiếp tục cuộc sống như chưa từng có tôi.

Đêm ấy, khi tiếng cười tàn, tôi một mình rửa đống chén bát còn sót lại. Nước rửa chén làm da tay rát buốt, mà tôi lại thấy lòng mình lạnh hơn cả nước. Câu nói của em chồng cứ lặp đi lặp lại trong đầu như một bản nhạc méo mó.
“Chị mà biến mất chắc chẳng ai nhớ đâu.”

Lúc đó, tôi bỗng thấy một ý nghĩ lóe lên — biết đâu mình nên thử?

Khoảng hai giờ sáng, tôi mở tủ quần áo, gói gọn vài bộ đồ, ít tiền tiết kiệm, và cuốn sổ nhỏ tôi vẫn viết lén mỗi đêm. Tôi đứng nhìn lại căn phòng, nơi từng là “tổ ấm” của tôi — thực ra chỉ là nơi tôi ở nhờ. Cánh cửa khẽ khép lại, không một tiếng động.

Không ai biết tôi đi đâu, cũng chẳng ai hỏi.

Tôi tắt điện thoại, xóa tài khoản mạng xã hội, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở một thị trấn cách xa thành phố hơn trăm cây số. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi ngủ một giấc dài mà không bị giật mình bởi tiếng chồng quát hay tiếng bát đũa va nhau.

Tôi đã biến mất — đúng như lời họ nói.
Chỉ khác là, tôi biến mất để được sống.

Buổi sáng đầu tiên sau khi rời khỏi nhà chồng, tôi thức dậy trong căn phòng trọ nhỏ, ánh nắng len qua khung cửa gỗ cũ. Không còn tiếng ai gọi dậy nấu ăn, không còn tiếng TV ồn ào từ phòng khách. Không có gì cả — chỉ có tôi và sự yên tĩnh. Lạ lẫm, nhưng dễ chịu đến lạ.

Tôi bắt đầu tìm việc. Nhờ tấm bằng trung cấp kế toán từng bị chồng cấm dùng (“Lo việc nhà là được rồi!”), tôi xin vào làm ở một cửa hàng vật liệu xây dựng. Công việc không nhẹ, nhưng tôi cảm thấy vui khi được nghe ai đó gọi mình là “chị Linh” chứ không phải “con dâu nhà ấy”.

Ngày đầu tiên nhận lương, tôi mua một bó hoa nhỏ, cắm trong chai thủy tinh cũ. Nhìn nó trên bàn, tôi bật cười – lần đầu tiên trong đời tôi tặng quà cho chính mình.

Những tháng ngày sau đó, tôi học lại cách sống như một người bình thường. Tôi học nấu món mình thích thay vì món người khác muốn. Tôi học nói “không” khi mệt, và học ngủ ngon mà không chờ ai về muộn.

Tôi dần kết bạn với vài người trong khu trọ. Cô chủ trọ – bà Hạnh – hay kể chuyện về tuổi trẻ và khuyên tôi đừng sợ quá khứ. “Người ta chỉ nhớ mình khi họ còn cần mình,” bà nói. “Khi họ không cần nữa, mình phải học cách cần chính mình.”

Một hôm, tôi vô tình lướt thấy bài đăng của chồng trên mạng xã hội cũ. Dòng trạng thái lạnh lẽo:

“Ai biết Linh ở đâu, liên hệ giúp. Cô ấy rời nhà không nói gì.”

Bên dưới là vài bình luận của họ hàng:

“Chắc lại giận dỗi.”
“Tính nó thế mà, rồi về thôi.”
“Chị ta đi đâu cũng chẳng ai nhớ đâu.”

Tôi đọc hết, không thấy buồn. Chỉ thấy trống. Cái “gia đình” ấy, hóa ra chỉ lo khi thiếu người phục vụ, chứ chẳng ai thật sự nhớ một con người.

Thời gian trôi. Mùa mưa đến, tôi dọn sang căn nhà thuê nhỏ hơn nhưng có cửa sổ nhìn ra đường. Tôi mua một chiếc xe đạp cũ, đi làm mỗi sáng. Từng chút một, cuộc sống của tôi trở nên bình yên.

Có lần, tôi tình cờ gặp lại em chồng cũ trong siêu thị. Cô ta đi cùng bạn trai, ăn mặc sành điệu, cười nói lớn tiếng. Ánh mắt cô lướt qua tôi, có chút ngờ ngợ nhưng rồi quay đi nhanh. Tôi đứng giữa dãy hàng, nghe tim mình đập mạnh, nhưng rồi mỉm cười.
Đúng như cô từng nói – tôi “biến mất”, và không ai nhớ.

Nhưng điều cô không biết là: tôi không còn cần họ nhớ nữa.

Một năm tròn kể từ đêm tôi rời đi, tôi ngồi trong quán cà phê nhỏ, nhâm nhi tách cappuccino, nhìn những đám mây trôi lững lờ ngoài khung cửa. Tôi đã có việc ổn định, một vài người bạn thật sự, và quan trọng nhất — sự thanh thản.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn nghĩ về họ — không phải vì nhớ, mà vì tò mò. Tôi không còn giận, nhưng đôi khi, ký ức như một vết sẹo — không đau, chỉ nhắc rằng nó từng tồn tại.

Một buổi chiều, bà Hạnh mang cho tôi tờ báo địa phương. “Này Linh, hình như có người bà quen.”
Tôi nhìn xuống, bức ảnh nhỏ ở góc tin: cửa hàng điện máy nơi chồng tôi làm việc bị giải thể, nợ nần chồng chất. Tôi im lặng. Mọi thứ thay đổi nhanh thật.

Tối đó, tôi mở lại tài khoản mạng xã hội — thứ tôi từng xóa sạch. Hộp tin nhắn tràn đầy những dòng chưa đọc:

“Linh à, mẹ ốm rồi, về đi.”
“Chúng tôi sai rồi, chỉ cần cô về thôi.”
“Em đừng biến mất nữa, anh xin lỗi.”

Tôi đọc từng dòng, không rơi nước mắt. Trong từng chữ, tôi vẫn thấy sự ích kỷ — không phải họ nhớ tôi, mà họ nhớ những gì tôi từng làm cho họ. Khi họ mất đi sự tiện nghi ấy, họ mới nhận ra “chỗ trống” không thể lấp bằng ai khác.

Tôi không trả lời.

Một tháng sau, tôi nhận được thư từ người bạn cũ – Hương – người vẫn giữ liên lạc với gia đình chồng tôi. Cô viết:

“Họ vẫn chờ cậu, nhưng hình như mỗi người giờ một nơi. Mẹ chồng cậu chuyển về quê, chồng cậu bán nhà, còn cô em thì sang nước ngoài làm việc. Cả nhà ấy giờ chẳng còn ai tụ họp như trước.”

Tôi gấp thư lại, nhìn ra khung cửa. Ngoài kia, trời đang đổ mưa. Tôi bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường — như thể một khối đá trong lòng vừa tan chảy.

Một năm qua, họ là những người bị quên lãng — không phải vì ai rời đi, mà vì họ chưa từng thật sự giữ ai ở lại.

Tôi nhấc ly lên, cụng nhẹ vào không khí, như lời đáp muộn màng cho câu nói cũ:

“Chị mà biến mất chắc chẳng ai nhớ đâu.”

Và tôi thì thầm, với chính mình:

“Không sao cả. Bởi tôi chẳng cần ai nhớ — chỉ cần tôi được sống đúng là mình.”

Nhà tôi bị bão cuốn hư hỏng hết, tôi đành sang ở nhờ nhà thằng con trai ở Hà Nội. Nó bảo: ‘Bọn con cần riêng tư, vợ con thấy không tiện.’ Tôi bèn gọi cho bạn cấp ba—giờ là một doanh nhân thành đạt. Không ai biết tôi vẫn giữ số của anh. Khi anh tới nơi, anh chỉ nói đúng ba chữ…”

“Bão cuốn hết rồi.”
Đó là câu đầu tiên bà Lan nghe được khi tỉnh dậy sau một đêm trắng. Giọng hàng xóm nghẹn ngào bên ngoài: “Nhà chị… chỉ còn cái nền.”

Bà Lan, năm mươi lăm tuổi, góa chồng đã gần mười năm, nhìn đống gạch vụn ngổn ngang trước mắt. Mái tôn méo mó, tủ gỗ sập một nửa, chiếc khung ảnh cưới cháy nám góc. Bà không khóc. Có lẽ nước mắt cũng bị gió bão thổi bay hết rồi.

Bà chỉ còn lại cái vali cũ — bên trong là vài bộ quần áo ướt và tấm sổ tiết kiệm đã lem. Không còn nơi nào để về, bà đành lên xe khách, lầm lũi đi Hà Nội, nơi có đứa con trai duy nhất — Tuấn.

Tuấn là kỹ sư, ở chung cư mới với vợ là Thảo. Cửa mở, con dâu nhìn bà, ánh mắt thoáng qua một nét do dự.
“Ôi, mẹ đến rồi à?”
Tuấn kéo vali giúp, gật đầu: “Mẹ ở tạm ít hôm nhé, để con tính lại cái nhà dưới quê.”
Bà mỉm cười, “Ừ, mẹ chỉ ở nhờ chút thôi.”

Nhưng “ít hôm” hóa ra chỉ được ba ngày.
Tối thứ tư, khi bà đang rửa chén, nghe tiếng thì thầm trong phòng ngủ:
“Anh nói với mẹ đi, chứ em thấy… không tiện.”
“Nhưng giờ mẹ chưa biết đi đâu.”
“Bọn con cũng cần riêng tư chứ.”

Bà Lan đứng chết lặng. Nước ấm tràn qua tay, chén rơi xuống vỡ tan.

Sáng hôm sau, Tuấn ngập ngừng:
“Mẹ… hay mẹ tạm tìm chỗ khác ở, để bọn con dễ sinh hoạt hơn.”
“Ờ, mẹ hiểu mà,” bà nói, giọng nhẹ tênh, như thể chính mình cũng tin vậy.

Cả buổi chiều, bà ngồi ở bến xe, ôm vali, chẳng biết đi đâu.
Đêm xuống, Hà Nội đổ mưa, mưa nhỏ nhưng lạnh hơn cả cơn bão quê nhà.

Trong túi áo, bà lục ra chiếc điện thoại cũ, màn hình nứt đôi, lướt qua vài số. Dừng lại ở cái tên: Minh – bạn cấp ba.
Bà không biết sao vẫn giữ số ấy. Có lẽ vì thói quen, hoặc vì một góc ký ức chưa tắt.

Bà do dự hồi lâu rồi bấm gọi.
Giọng nam trầm ấm vang lên sau hai hồi chuông:
“Lan à? Là em hả?”
“Ừ… Anh Minh, em… Em đang ở Hà Nội.”
“Ở đâu? Gửi anh địa chỉ.”

Hai mươi phút sau, một chiếc xe đen dừng trước trạm xe. Người đàn ông bước xuống, áo sơ mi sẫm, gương mặt có nét từng trải. Ông không hỏi gì, chỉ nhìn bà thật lâu rồi nói ba chữ:
“Lên xe đi.”

Bà Lan cắn môi. Nước mưa hòa với nước mắt. Cánh cửa xe đóng lại, và một chương khác của đời bà bắt đầu — nơi mà quá khứ, lòng tự trọng và sự cô đơn cùng va vào nhau dữ dội.

Căn nhà của ông Minh nằm ở khu Tây Hồ, tĩnh lặng và sang trọng. Khi xe dừng, bà Lan thấy mình lạc vào một thế giới khác — nơi mọi thứ đều sáng, sạch và… xa lạ.
Ông Minh mở cửa, nhẹ giọng:
“Cứ coi đây là nhà em. Phòng trên tầng hai còn trống.”

Bà ngập ngừng: “Anh Minh, em chỉ ở vài hôm, khi nào tìm được chỗ thì…”
Ông ngắt lời, mắt nhìn thẳng: “Không cần nói nhiều. Ở đây cho yên.”

Ba mươi năm rồi họ mới gặp lại. Ngày xưa, bà Lan từng là hoa khôi lớp, còn ông Minh là chàng trai nghèo luôn lặng lẽ mang cặp hộ cô mỗi chiều. Họ từng có một quãng thanh xuân chưa kịp gọi tên thì mỗi người rẽ một hướng — bà lấy chồng, ông đi Nam lập nghiệp.

Bây giờ, ông là doanh nhân thành đạt, có vợ con đang định cư ở Úc. Còn bà, là một người đàn bà lạc lõng giữa cơn bão đời.

Những ngày đầu, bà chỉ nấu ăn, dọn dẹp, như để trả ơn. Ông Minh thường về muộn, chỉ ăn ít cơm rồi lại lên phòng làm việc. Họ nói chuyện ít, nhưng ánh mắt đôi lần chạm nhau — ngập ngừng, khó tả.

Một buổi tối, điện trong khu mất. Bà Lan ra ban công, nhìn hồ lấp lánh ánh đèn xa. Ông Minh mang ra hai cốc trà nóng, đặt xuống bàn.
“Em vẫn thích trà mạn à?”
Bà khẽ cười: “Anh còn nhớ…”
“Ba chục năm rồi, có mấy thứ mà quên được.”

Câu nói khiến không khí lặng lại. Ngoài kia, gió hồ thổi mát rượi, nhưng trong lòng bà Lan nóng rát.

Hôm sau, Thảo — con dâu bà — gọi điện. Giọng cô ta nhẹ nhàng nhưng lạnh:
“Mẹ ở chỗ bạn à? Con định gửi ít tiền phụ mẹ thuê phòng. Ở nhà người khác mãi cũng bất tiện.”

Bà Lan im lặng, mắt nhìn căn phòng sáng đèn, nơi ông Minh đang cặm cụi làm việc.
“Ừ, mẹ biết rồi.”
Sau cuộc gọi, bà ngồi rất lâu. Cảm giác xấu hổ, ơn nghĩa, và nỗi cô độc đan xen như những sợi dây siết chặt.

Tối đó, bà thu dọn đồ, định lặng lẽ đi. Nhưng khi vừa kéo vali xuống tầng, ông Minh đã đứng sẵn ở cửa.
“Đi đâu?”
“Em không thể phiền anh thêm nữa.”
“Lan.” Ông nói chậm rãi. “Em gọi cho anh tối đó không phải để vay chỗ ngủ. Mà là vì tin anh. Anh không muốn để em lại ngoài đường lần nào nữa.”

Bà Lan cúi đầu, nước mắt rơi ướt bàn tay nhăn nheo.
“Anh Minh, em… em sợ người ta nói.”
Ông chỉ đáp gọn:
“Đời em đã chịu đủ bão rồi. Đừng sợ thêm mưa.”

Ba tháng sau, căn nhà cũ ở quê được sửa lại nhờ tiền hỗ trợ và phần lớn là do ông Minh giúp. Bà Lan nhất quyết gửi lại ông, nhưng ông chỉ cười:
“Coi như anh trả món nợ hồi xưa không dám nắm tay em.”

Ngày bà về quê, ông Minh đưa ra bến xe, tay cầm chiếc giỏ đựng bánh bà tự làm. Họ không nói gì nhiều, chỉ im lặng. Đến khi xe sắp lăn bánh, ông khẽ nói:
“Có ai đối tốt với em, em nhớ giữ. Nhưng nếu không ai còn thương em nữa, hãy gọi anh.”

Bà Lan cười, giấu đi giọt nước mắt cuối cùng.
Chiếc xe rời bến, bỏ lại sau lưng bóng người đàn ông đứng yên dưới mưa phùn.

Về đến quê, bà bắt đầu lại cuộc sống. Nhà nhỏ, nhưng yên bình. Mỗi sáng, bà trồng rau, pha trà, nghe tiếng gà gáy. Hàng xóm sang hỏi thăm, ai cũng mừng vì bà “gặp được quý nhân”. Nhưng bà không kể chi tiết, chỉ bảo:
“Người tốt còn nhiều lắm.”

Thỉnh thoảng, Tuấn gọi điện, giọng có phần áy náy:
“Mẹ, con xin lỗi… Bọn con lúc ấy căng thẳng, giờ nghĩ lại thấy mình sai.”
Bà cười hiền: “Không sao đâu con. Bão qua rồi, ai mà chẳng muốn yên ổn.”

Một chiều cuối thu, bà nhận được bưu phẩm: một hộp trà mạn và mảnh giấy ghi vỏn vẹn bốn chữ “Nhớ uống với anh”. Không ký tên, nhưng bà biết rõ nét chữ ấy.

Bà ngồi trên hiên, nắng rọi lên gương mặt đã hằn thời gian. Nụ cười nở nhẹ — không phải của người chờ đợi, mà của người biết mình vẫn còn được trân trọng.

Cơn bão năm ấy cướp đi căn nhà, nhưng trả lại cho bà một mái ấm khác: trong lòng mình.
Và đôi khi, chỉ ba chữ giản đơn “Lên xe đi” cũng đủ cứu một cuộc đời khỏi trôi dạt mãi mãi.

Đúng 20h00, bão số 11 Matmo mạnh nhất giậ:t cấp 16 đổ bộ: Khu vực này cần tránh b:ã:o ngay lập tức

Cập nhật từ Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia, hồi 19 giờ ngày 4.10, vị trí tâm bão ở khoảng 18,7 độ vĩ bắc; 114,3 độ kinh đông, trên khu vực bắc Biển Đông, cách đảo Hải Nam (Trung Quốc) khoảng 380 km về phía đông đông nam. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 12 (118-133 km/giờ), giật cấp 15. Bão di chuyển theo hướng tây tây bắc với tốc độ khoảng 25 km/giờ.

Bão đổ bộ Quảng Ninh với cường độ khoảng cấp 8-9

Dự báo trong 12 giờ tới, bão di chuyển theo hướng tây tây bắc với tốc độ 20-25 km/giờ và có khả năng mạnh thêm.

Đến 7 giờ ngày 5.10, vị trí tâm bão ở khoảng 19,8 độ vĩ bắc; 111,9 độ kinh đông, trên vùng biển phía tây bắc khu vực bắc Biển Đông, cách Quảng Ninh khoảng 500 km về phía đông đông nam. Sức gió mạnh cấp 12-13, giật cấp 16.

Vùng nguy hiểm là phía bắc vĩ tuyến 17 độ bắc; phía đông kinh tuyến 110-116,5 độ kinh đông. Cấp độ rủi ro thiên tai cấp 3 đối với vùng biển tây bắc khu vực bắc Biển Đông và vùng biển phía đông khu vực bắc Vịnh Bắc Bộ.

Theo ông Nguyễn Văn Hưởng – Trưởng phòng Dự báo thời tiết, Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia, khi vượt qua phía bắc bán đảo Lôi Châu (Trung Quốc) và đi vào Vịnh Bắc Bộ, bão sẽ ma sát với mặt đất và độ đứt gió ở khu vực này tăng lên nên cường độ bão có xu hướng giảm dần.
Ông Ông Nguyễn Văn Hưởng cho biết, bão lệch bắc, vùng núi và trung du Bắc Bộ là trọng tâm mưa lớn.
Dự báo trong 24 giờ tới, bão tiếp tục di chuyển theo hướng tây tây bắc với tốc độ 20-25 km/giờ. Đến 19 giờ ngày 5.10, vị trí tâm bão ở khoảng 20,9 độ vĩ bắc; 109,4 độ kinh đông, trên vùng biển phía đông khu vực bắc Vịnh Bắc Bộ, cách Quảng Ninh khoảng 190 km về phía đông nam. Sức gió mạnh cấp 11-12, giật cấp 15.

Vùng nguy hiểm là phía bắc vĩ tuyến 17,5 độ bắc; phía đông kinh tuyến 108-113,5 độ kinh đông. Cấp độ rủi ro thiên tai cấp 3 đối với vùng biển phía tây bắc khu vực bắc Biển Đông và khu vực bắc Vịnh Bắc Bộ.

Dự báo trong 36 giờ tới, bão di chuyển theo hướng tây tây bắc với tốc độ khoảng 20 km/giờ. Khoảng rạng sáng 6.10, bão có thể đổ bộ đất liền.

“Tính toán của chúng tôi về đường đi của bão cho thấy rằng xu hướng thời gian tới bão lệch lên phía bắc, bão sẽ đi vào khu vực giữa Quảng Ninh (Việt Nam) và tỉnh Quảng Tây (Trung Quốc)” – ông Hưởng cho hay.

Đến 7 giờ ngày 6.10, vị trí tâm bão ở khoảng 21,8 độ vĩ bắc; 107,5 độ kinh đông, trên khu vực giữa tỉnh Quảng Ninh (Việt Nam) và tỉnh Quảng Tây (Trung Quốc). Sức gió mạnh cấp 8-9, giật cấp 12.

Vùng nguy hiểm là phía bắc vĩ tuyến 19 độ bắc; phía tây kinh tuyến 112 độ kinh đông. Cấp độ rủi ro thiên tai cấp 3 đối với vùng biển bắc Vịnh Bắc Bộ và khu vực đất liền ven biển từ Quảng Ninh đến Hưng Yên.

Dự báo trong 48 giờ tới, bão di chuyển theo hướng tây tây bắc với tốc độ khoảng 20 km/giờ, đi sâu vào đất liền và suy yếu dần thành vùng áp thấp. Đến 19 giờ ngày 6.10, vị trí trung tâm vùng áp thấp ở khoảng 22,3 độ vĩ bắc; 105,6 độ kinh đông, trên khu vực vùng núi phía bắc của Bắc Bộ. Cường độ gió dưới cấp 6.

Cần đề phòng nguy cơ dông lốc trước khi bão đổ bộ

Về tác động của bão trên biển, khu vực bắc Biển Đông có gió mạnh cấp 8-10, vùng gần tâm bão đi qua cấp 11-13, giật cấp 15-16; sóng biển cao 4-6 m, vùng gần tâm bão 6-8 m, biển động dữ dội, có sức phá hoại cực kỳ lớn, sóng biển cực mạnh có thể đánh đắm tàu trọng tải lớn.

Từ chiều 5.10, vùng biển phía đông khu vực bắc Vịnh Bắc Bộ (bao gồm đặc khu Bạch Long Vĩ) có gió mạnh dần lên cấp 6-7, sau tăng lên cấp 8-9. Từ tối 5.10, khu vực bắc Vịnh Bắc Bộ (bao gồm đặc khu Bạch Long Vĩ, Vân Đồn, Cô Tô, Cát Hải và đảo Hòn Dấu) gió mạnh dần lên cấp 8-9, sóng biển cao 2-4 m; vùng gần tâm bão đi qua cấp 10-11, giật cấp 14, sóng cao 3-5 m, biển động dữ dội, rất nguy hiểm đối với tàu thuyền.

Vùng ven biển và các đảo thuộc Quảng Ninh – Hải Phòng có nước dâng do bão cao 0,4-0,6 m. Cảnh báo nguy cơ ngập úng tại các khu vực trũng, thấp ven biển và cửa sông từ chiều và tối 5.10 do nước dâng và sóng lớn.

Trên đất liền, từ đêm 5.10, khu vực ven biển từ Quảng Ninh đến Hưng Yên có gió mạnh dần lên cấp 6-7, vùng gần tâm bão đi qua cấp 8-9, giật cấp 10-11, có khả năng làm gãy cành cây, tốc mái nhà, gây thiệt hại nhà cửa, không thể đi ngược gió. Khu vực sâu trong đất liền phía đông Bắc Bộ có gió mạnh cấp 4-5, có nơi cấp 6, giật cấp 7-8.

Theo ông Hưởng, do ảnh hưởng của hoàn lưu bão số 11 Matmo, từ đêm 5.10 đến đêm 7.10, khu vực Bắc Bộ sẽ xảy ra một đợt mưa lớn diện rộng.

“Với tính toán bão đi lên phía bắc khả năng mưa sẽ trọng tâm là khu vực trung du và vùng núi Bắc Bộ. Lượng mưa phổ biến từ đêm 5.10 đến ngày 7.10 khoảng 150 – 250mm, có nơi trên 400mm.

Do bão dịch chuyển lên phía bắc nên vùng mưa ở đồng bằng Bắc Bộ và Thanh Hóa sẽ không lớn bằng, phổ biến ở mức 70 – 150mm, có nơi trên 200mm” – ông Hưởng cho hay.

Còn ở khu vực Hà Nội ít khả năng chịu ảnh hưởng của gió bão, dự báo từ gần sáng 6.10 đến hết ngày 7.10 có mưa vừa, mưa to với lượng mưa phổ biến 70-120 mm, cục bộ có nơi trên 150 mm.

“Mưa và gió bão nguy hiểm nhưng dông lốc trước, trong khi bão ảnh hưởng rất đáng quan tâm. Hoàn lưu bão số 11 rộng nên có khả năng khi bão chưa vào, chưa gây ảnh hưởng trực tiếp nhưng vẫn có thể xuất hiện dông lốc ở phần phía trước của bão, trọng tâm là Vịnh Bắc Bộ, khu vực Bắc Bộ” – Trưởng phòng Dự báo thời tiết cảnh báo.

Tin mới nhất về bão số 11 Matmo: Giật cấp 15 gây mưa rất to, 6 tỉnh sau đặc biệt chú ý

Dự báo khoảng trưa và chiều mai 5/10, bão Matmo có thể đi qua bán đảo Lôi Châu (Trung Quốc) với cường độ cực đại cấp 13, giật cấp 16 rồi đi vào Vịnh Bắc Bộ.

Theo thông tin từ Trung tâm dự báo Khí tượng Thuỷ văn Quốc gia, hồi 13 giờ ngày 4/10, vị trí tâm bão ở vào khoảng 18,3 độ Vĩ Bắc; 115,3 độ Kinh Đông, trên khu vực Bắc Biển Đông, cách đảo Hải Nam (Trung Quốc) khoảng 500km về phía Đông Đông Nam. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 11-12 (103-133km/giờ), giật cấp 15. Bão di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc với tốc độ khoảng 25km/h.

Dự báo, đến 13 giờ ngày 05/10, bão di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc, tốc độ 20-25km/h và có khả năng mạnh thêm. Vị trí tâm bão ở khoảng 20,4 độ Vĩ Bắc; 110,3 độ Kinh Đông, trên vùng biển phía Đông bán đảo Lôi Châu (Trung Quốc). Cường độ bão mạnh cấp 12-13, giật cấp 16. Vùng nguy hiểm nằm phía Bắc vĩ tuyến 16,5 độ Bắc và từ kinh tuyến 109,0 đến 118,0 độ Đông. Cấp độ rủi ro thiên tai cấp 3, khu vực chịu ảnh hưởng là Bắc Biển Đông.

Tin mới nhất về bão số 11 Matmo: Giật cấp 15 gây mưa rất to, 6 tỉnh sau đặc biệt chú ý- Ảnh 1.

Hướng di chuyển của bão Matmo. Nguồn: Trung tâm dự báo Khí tượng Thuỷ văn Quốc gia

Đến 01 giờ ngày 06/10, bão tiếp tục di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc, tốc độ khoảng 20km/h, đi vào khu vực phía Bắc vịnh Bắc Bộ và suy yếu dần. Vị trí tâm bão ở khoảng 21,2 độ Vĩ Bắc; 108,5 độ Kinh Đông, trên vùng biển Quảng Ninh – Hải Phòng. Cường độ bão mạnh cấp 9-10, giật cấp 13. Vùng nguy hiểm nằm phía Bắc vĩ tuyến 18,0 độ Bắc và phía Đông kinh tuyến 113,0 độ Đông. Cấp độ rủi ro thiên tai cấp 3, ảnh hưởng đến vùng biển phía Tây Bắc của Bắc Biển Đông, vùng biển Bắc vịnh Bắc Bộ và khu vực đất liền ven biển từ Quảng Ninh đến Hưng Yên.

Đến 13 giờ ngày 06/10, bão di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc, tốc độ khoảng 20km/h, đi vào đất liền và suy yếu dần. Vị trí tâm bão ở khoảng 22,1 độ Vĩ Bắc; 106,5 độ Kinh Đông, trên khu vực biên giới Việt Nam – Trung Quốc. Cường độ bão mạnh cấp 7, giật cấp 9. Vùng nguy hiểm nằm phía Bắc vĩ tuyến 19,0 độ Bắc và phía Đông kinh tuyến 112,0 độ Đông. Cấp độ rủi ro thiên tai cấp 3, ảnh hưởng đến vùng biển Bắc vịnh Bắc Bộ và khu vực đất liền ven biển từ Quảng Ninh đến Hưng Yên.

Đến 01 giờ ngày 07/10, bão tiếp tục di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc với tốc độ 15-20km/h, đi vào khu vực vùng núi phía Tây của Bắc Bộ. Lúc này, cường độ gió giảm xuống dưới cấp 6.

Dự báo tác động của bão

Gió mạnh, sóng lớn, nước dâng

Trên biển: Khu vực Bắc Biển Đông có gió mạnh cấp 8-10, vùng gần tâm bão đi qua mạnh cấp 11-13, giật cấp 16; sóng biển cao từ 4,0-6,0m, vùng gần tâm bão 6,0-8,0m; biển động dữ dội, sức phá hoại cực kỳ lớn, có thể đánh đắm cả tàu biển trọng tải lớn. Từ chiều 05/10, vùng biển phía Đông khu vực Bắc vịnh Bắc Bộ (bao gồm đặc khu Bạch Long Vĩ) gió mạnh dần lên cấp 6-7, sau tăng lên cấp 8-9. Từ tối 05/10, khu vực Bắc vịnh Bắc Bộ (bao gồm Bạch Long Vĩ, Vân Đồn, Cô Tô, Cát Hải và đảo Hòn Dấu) có gió mạnh cấp 8-9, sóng biển cao 2,0-4,0m; vùng gần tâm bão đi qua gió mạnh cấp 10-11, giật cấp 14, sóng cao 3,0-5,0m; biển động dữ dội, cực kỳ nguy hiểm đối với tàu thuyền.

Nước dâng và ngập lụt ven biển: Ven biển và các đảo thuộc Quảng Ninh – Hải Phòng có nước dâng do bão cao từ 0,4-0,6m. Nguy cơ ngập úng tại các khu vực trũng, thấp ven biển và cửa sông từ chiều đến tối 05/10.

Cảnh báo: Thời tiết trên biển và vùng ven bờ trong bão cực kỳ nguy hiểm, không an toàn cho bất kỳ phương tiện, công trình nào trong vùng nguy hiểm, bao gồm tàu du lịch, tàu chở khách, tàu vận tải, lồng bè, khu nuôi trồng thủy sản, đê kè và tuyến đường ven biển. Các phương tiện có khả năng cao bị lật úp, phá hủy; đồng thời nguy cơ ngập úng lớn do gió mạnh, sóng lớn và nước biển dâng.

Trên đất liền: Từ đêm 5/10, khu vực ven biển từ Quảng Ninh đến Hưng Yên gió mạnh dần lên cấp 6-7, vùng gần tâm bão đi qua mạnh cấp 8-9, giật cấp 10-11. Gió có thể làm gãy cành cây, tốc mái nhà và gây thiệt hại về công trình, nhà cửa. Khu vực sâu trong đất liền Đông Bắc Bộ có gió mạnh cấp 4-5, có nơi cấp 6, giật cấp 7-8.

Mưa lớn từ đêm 05/10 đến hết đêm 07/10, khu vực vùng núi, trung du Bắc Bộ có mưa to, lượng mưa phổ biến 150-250mm, cục bộ có nơi trên 400mm. Nguy cơ mưa với cường suất lớn trên 150mm trong 3 giờ. Khu vực đồng bằng Bắc Bộ và Thanh Hóa có mưa vừa, mưa to với lượng mưa phổ biến 70-150mm, cục bộ có nơi trên 200mm.

Theo thông tin trên báo Lao động, cơ quan khí tượng nhận định, tính đến thời điểm trưa 4/10, dự báo mưa từ 19h ngày 5/10 đến 19h ngày 6/10 tập trung ở phía Đông Bắc Bộ, đặc biệt là Quảng Ninh, Cao Bằng, Lạng Sơn, Thái Nguyên, phía bắc Tuyên Quang và Lào Cai. Từ 19h ngày 6.10 đến 19h ngày 7.10 vùng tâm mưa thu hẹp và dịch nhanh sang phía tây.

Khu vực Hà Nội ít khả năng chịu ảnh hưởng trực tiếp của gió bão. Tuy nhiên, dự báo từ gần sáng ngày 06/10 đến hết ngày 07/10 có mưa vừa đến mưa to, lượng mưa phổ biến 70-120mm, cục bộ có nơi trên 150mm.

Dông, lốc xoáy Do ảnh hưởng của hoàn lưu bão rộng, cần đề phòng nguy cơ xảy ra dông, lốc và gió giật mạnh cả trước và trong khi bão đổ bộ.

Tôi đang khám th;ai, thấy chồng bế nhân tình xông vào phòng cấp cứu h/é/t: “Bác sĩ, vợ tôi sắp sinh rồi!”, tôi cười lạnh ôm bụng b/ầu ra đi và cái kết…

Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy bụng mình quặn lại, không phải vì cơn đau chuyển dạ, mà vì một vết dao đâm thẳng vào tim.

Hôm đó, tôi được bác sĩ hẹn vào bệnh viện kiểm tra vì bụng có dấu hiệu gò cứng, sợ sinh non. Tôi ngồi chờ ở phòng cấp cứu, tay khẽ đặt lên bụng, thì bất chợt cửa bật mở. Tiếng bước chân vội vã vang lên, rồi giọng chồng tôi hốt hoảng:

– Bác sĩ! Vợ tôi sắp sinh rồi, mau cứu!

Tôi quay đầu lại, tim như ngừng đập. Người đàn ông tôi gọi là chồng đang bế một người phụ nữ khác, bụng bầu vượt mặt, mồ hôi nhễ nhại, gương mặt nhăn nhúm giả vờ đau đớn.

Bác sĩ cùng y tá chạy đến đỡ “vợ” anh ta. Tôi ngồi sững trên ghế, lạnh lẽo đến tận xương tủy. Nụ cười chua chát bật ra nơi khóe môi khi anh ta nhìn tôi thoáng chốc, ánh mắt bối rối rồi nhanh chóng quay đi, tiếp tục chăm sóc cho người đàn bà kia.

Không một lời giải thích. Không một chút áy náy.

Mọi thứ trước mắt tôi vỡ vụn. Tôi khẽ ôm lấy bụng bầu, đứng dậy. Mỗi bước đi nặng nề, nhưng tôi phải bước. Tôi không thể để con mình chứng kiến cảnh mẹ bị chà đạp ngay khi còn chưa kịp chào đời.

Ra đến cửa, tôi nghe loáng thoáng giọng anh ta:

– Cố lên em, anh ở đây rồi, vợ anh mạnh mẽ lắm…

Hai chữ “vợ anh” khiến lòng tôi nhói buốt. Hóa ra, người đàn bà đó mới là “vợ” trong tim anh ta, còn tôi chỉ là kẻ thế thân hợp pháp trên giấy tờ.

Tôi không khóc. Chỉ cười lạnh, tựa như một lời tiễn biệt cho đoạn hôn nhân đã mục ruỗng từ lâu. Cơn đau bụng lại dồn đến, nhưng tôi cắn răng chịu đựng, bước đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của vài y tá. Không ai ngăn lại. Không ai hỏi han.

Bởi tất cả họ đều tin rằng, người phụ nữ đang nằm trên giường kia mới là vợ chính thức của chồng tôi.

Và tôi, kẻ bị phản bội, chỉ còn con đường rời đi, bắt đầu một cuộc chiến mới – chiến đấu cho chính bản thân mình và đứa con trong bụng.

Tôi rời khỏi bệnh viện trong đêm mưa, bụng nặng trĩu và bước chân run rẩy. Nỗi đau thể xác không thể nào sánh được với nỗi đau tinh thần lúc ấy. Người chồng tôi từng yêu thương, tin tưởng đã công khai phản bội ngay trước mắt, lại còn ngang nhiên gọi kẻ khác là “vợ”.

Những ngày sau đó, tôi dọn về căn phòng trọ nhỏ thuê tạm gần chỗ làm cũ. Bụng ngày một lớn, tôi nghỉ việc sớm vì sức khỏe yếu. Không còn chồng, không còn nhà chồng, cũng chẳng còn sự quan tâm từ ai, tôi buộc phải tập làm quen với việc tự lo cho tất cả.

Buổi sáng, tôi lọ mọ ra chợ mua chút rau, ít cá khô. Trưa về nấu nồi canh, ăn qua loa, rồi nằm ôm bụng đọc sách về thai sản. Tôi biết mình không thể để tâm trạng tiêu cực ảnh hưởng đến con. Đứa bé không có lỗi. Nó là niềm an ủi duy nhất mà tôi có.

Đêm đến, nước mắt lặng lẽ rơi. Tôi từng nghĩ, ít nhất lúc mang thai, anh ta sẽ vì tình nghĩa mà quan tâm, nhưng hóa ra tôi quá ngây thơ. Tin nhắn hỏi han chẳng còn, thậm chí anh ta lặn mất tăm. Một lần, tôi thử gọi điện, đầu dây bên kia vang lên tiếng phụ nữ cáu gắt:

– Đừng làm phiền chồng tôi nữa!

Tôi im lặng cúp máy. Từ đó, tôi xóa số, cắt đứt mọi hy vọng.

Tháng thứ tám, bác sĩ bảo tôi bị tiền sản giật nhẹ, cần nghỉ ngơi tuyệt đối. Nhưng trong phòng trọ chật chội, chẳng ai đỡ đần, tôi vẫn phải tự xoay sở. Có hôm, trời mưa ngập, nước chảy vào nhà, tôi loạng choạng bê chậu hứng nước, bụng căng tức muốn ngất. Đứa bé đạp mạnh, như nhắc tôi: “Mẹ phải kiên cường!”.

Rồi ngày sinh cũng đến. Tôi một mình vào viện, tự làm thủ tục nhập viện. Cơn đau chuyển dạ dữ dội, mồ hôi đầm đìa, tôi bấu chặt ga giường. Xung quanh, ai cũng có chồng, có mẹ, có người thân túc trực, chỉ mình tôi lẻ loi.

Tiếng khóc oe oe vang lên, nước mắt tôi cũng trào ra. Con tôi chào đời – một bé trai kháu khỉnh, nặng 3,1kg. Tôi ôm con vào lòng, tất cả uất hận, buồn tủi như được xoa dịu.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi thề: “Dù chỉ còn một mình, mẹ cũng sẽ cho con một cuộc sống đầy đủ, sẽ thay cả cha để yêu thương, bảo vệ con.”

Thế là hành trình đơn độc làm mẹ chính thức bắt đầu. Vất vả, nhưng trong tim tôi lần đầu tiên bùng lên một thứ sức mạnh mãnh liệt: sức mạnh của tình mẫu tử.

Những năm sau, tôi sống cùng con trong một căn hộ nhỏ thuê trả góp dần. Ban ngày, tôi gửi con ở nhà trẻ, đi làm văn phòng; buổi tối nhận thêm việc dịch tài liệu tại nhà. Có hôm mệt rã rời, nhưng chỉ cần nhìn con cười khanh khách, tôi lại thấy mọi nỗ lực đều xứng đáng.

Con lớn lên trong tình yêu thương trọn vẹn từ mẹ. Tôi không kể cho con nghe chuyện cũ, chỉ nói rằng cha đã đi xa. Tôi không muốn gieo vào lòng con sự oán hận.

Thế nhưng, đời không bao giờ bằng phẳng. Một lần, khi con trai tôi được bốn tuổi, tôi tình cờ gặp lại chồng cũ trong siêu thị. Anh ta đi cùng người phụ nữ kia và một bé gái nhỏ. Ánh mắt sững lại khi thấy tôi dắt con. Anh ta nhận ra ngay đó là máu mủ của mình – gương mặt thằng bé giống hệt.

Anh ta ấp úng:

– Đây… là… con anh?

Tôi mỉm cười lạnh nhạt:

– Con tôi. Anh không có tư cách nhận.

Người đàn bà kia tái mặt, kéo tay chồng bỏ đi, nhưng anh ta cứ ngoái lại nhìn. Vài ngày sau, anh ta tìm đến tận nhà, xin được gặp con, nói muốn bù đắp. Tôi thẳng thắn:

– Ngày tôi đau đớn nhất, anh bỏ rơi. Ngày con chào đời, anh không hề hay biết. Bây giờ anh đến, tôi không cần. Con tôi cũng không cần một người cha chỉ biết đến khi thuận lợi.

Anh ta lặng im, rồi cúi đầu rời đi.

Từ hôm đó, tôi dứt khoát hơn bao giờ hết. Tôi lao vào công việc, nỗ lực thăng tiến. Sau nhiều năm, tôi trở thành trưởng phòng trong công ty, đủ khả năng mua căn hộ riêng cho hai mẹ con.

Con trai tôi vào tiểu học, học giỏi, ngoan ngoãn. Thỉnh thoảng nhìn nó nắm tay tôi và nói: “Con chỉ cần mẹ thôi”, tôi thấy mọi hy sinh đều đáng giá.

Đêm cuối năm, khi nhìn ra khung cửa sổ đầy pháo hoa, tôi nhớ lại buổi tối kinh hoàng năm nào ở bệnh viện. Nếu hôm đó tôi yếu đuối, có lẽ tôi đã gục ngã. Nhưng chính sự phản bội ấy khiến tôi trưởng thành, mạnh mẽ và bản lĩnh hơn.

Cái kết không phải cổ tích màu hồng, nhưng là cái kết tôi lựa chọn: sống tự tin, tự do, ngẩng cao đầu, và nuôi con trong vòng tay ấm áp của một người mẹ đủ đầy tình thương.

Đôi khi, mất đi một người đàn ông bạc bẽo lại chính là may mắn lớn nhất đời phụ nữ.

Bấ/t n/gờ mức án dành cho Hoàng Hường, bảo sao nhập kho mà chị cười tươi rói

Để thực hiện hành vi trốn thuế, Hoàng Hường đã chỉ đạo nhân viên áp doanh thu vào các hộ kinh doanh và các cá nhân đăng ký kinh doanh

Liên quan đến vụ việc doanh nhân Hoàng Thị Hường (SN 1987, quê Phú Thọ) bị bắt về tội Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng, luật sư đã có những phân tích dưới góc độ pháp lý.

Tội Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng được quy định cụ thể tại Điều 221 Bộ luật Hình sự 2015 (sửa đổi 2017) như sau:

Người nào lợi dụng chức vụ, quyền hạn thực hiện một trong những hành vi sau đây, gây thiệt hại từ 100.000.000 đồng đến dưới 300.000.000 đồng hoặc dưới 100.000.000 đồng nhưng đã bị xử lý kỷ luật hoặc xử phạt vi phạm hành chính về hành vi này mà còn vi phạm, thì bị phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm hoặc phạt tù từ 01 năm đến 05 năm:

+ Giả mạo, khai man, thỏa thuận hoặc ép buộc người khác giả mạo, khai man, tẩy xóa tài liệu kế toán;

+ Dụ dỗ, thỏa thuận hoặc ép buộc người khác cung cấp, xác nhận thông tin, số liệu kế toán sai sự thật;

+ Để ngoài sổ kế toán tài sản của đơn vị kế toán hoặc tài sản liên quan đến đơn vị kế toán;

+ Hủy bỏ hoặc cố ý làm hư hỏng tài liệu kế toán trước thời hạn lưu trữ theo quy định của Luật Kế toán 2015;

+ Lập hai hệ thống sổ kế toán tài chính trở lên nhằm bỏ ngoài sổ kế toán tài sản, nguồn vốn, kinh phí của đơn vị kế toán.

– Phạm tội thuộc một trong những trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ 03 năm đến 12 năm: Vì vụ lợi; Có tổ chức;

Dùng thủ đoạn tinh vi, xảo quyệt; Gây thiệt hại từ 300.000.000 đồng đến dưới 1.000.000.000 đồng.

– Phạm tội gây thiệt hại 1.000.000.000 đồng trở lên, thì bị phạt tù từ 10 năm đến 20 năm.

– Người phạm tội còn có thể bị cấm đảm nhiệm chức vụ hoặc làm công việc nhất định từ 01 năm đến 05 năm hoặc tịch thu một phần hoặc toàn bộ tài sản.

Bị bắt vì trốn thuế, Hoàng Hường có thể đối diện mức án cao nhất?- Ảnh 1.

Bị can Hoàng Thị Hường – Ảnh: VTV

Phân tích cụ thể trên Vietnamnet, luật sư Nguyễn Hào Hiệp – Công ty Luật TNHH Hiệp Thành cho rằng, số tiền gian lận của Hoàng Hường vượt rất xa khung tối đa, nên nếu chứng minh được lỗi cố ý, đối tượng có thể đối mặt với mức án cao nhất 7 năm tù giam. Tuy nhiên, mức án thực tế sẽ phụ thuộc vào: hành vi cụ thể, mức độ hợp tác điều tra, khắc phục hậu quả và các tình tiết tăng nặng/giảm nhẹ.

Theo luật sư Hiệp, ngoài trách nhiệm hình sự, Hoàng Hường còn phải chịu xử lý về thuế và tài chính. Cơ quan chức năng sẽ truy thu toàn bộ thuế GTGT (5 – 10%), thuế TNDN (20%) và thuế TNCN (nếu có).

Luật sư cũng nhấn mạnh, dù cá nhân bị truy thu tiền để ngoài sổ sách nhưng vẫn không được miễn trách nhiệm hình sự. Bởi truy thu thuế và xử phạt hành chính không thay thế trách nhiệm hình sự nếu hành vi đã bị khởi tố.

Hoàng Hường khai gì?

Như đã đưa tin, tối ngày 3/10, Thời sự VTV cho biết cơ quan cảnh sát điều tra, Bộ Công an đã khởi tố vụ án, khởi tố 6 bị can về tội Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng, gồm Hoàng Thị Hường (SN 1987, quê Phú Thọ) cùng 2 em rể và 3 nhân viên.

Bị bắt vì trốn thuế, Hoàng Hường có thể đối diện mức án cao nhất?- Ảnh 2.

Hoàng Hường sở hữu nhiều fanpage, kênh TikTok có hàng triệu người theo dõi

Hoàng Hường bị cáo buộc đã chỉ đạo nhân viên áp doanh thu vào các hộ kinh doanh và các cá nhân đăng ký kinh doanh. Kết quả điều tra ban đầu xác định, từ tháng 1/2021 đến tháng 6/2025, Hoàng Hường đã để ngoài sổ sách kế toán doanh thu gần 1.800 tỷ đồng, kê sai quy định thuế Giá trị gia tăng doanh thu gần 2.100 tỷ đồng.

Tại cơ quan công an, bị can Hường thừa nhận dù lý do thế nào thì tôi vẫn phải chịu trách nhiệm vào việc này. Tuy nhiên, Hoàng Hường vẫn nguỵ biện do năng lực yếu kém, không nhìn nhận ra những điều làm chưa tốt trong vận hành mà chỉ tập trung vào bán hàng, quảng cáo.

“Năng lực của tôi chỉ tập trung vào bán hàng, KOLs, cũng như tập trung vào quảng bá sản phẩm, còn lại việc vận hành tôi giao cho 1 ekip khác. Các bạn là những người vận hành hoàn toàn ở đằng sau”, Hoàng Hường khai tại cơ quan điều tra.

Cơ quan CSĐT nhận định mặc dù là người điều hành toàn bộ hoạt động kinh doanh nhưng đây là cách đối tượng này nguỵ biện cho hành vi của mình.

Cụ thể, Hường đã chỉ đạo nhân viên áp doanh thu vào các hộ kinh doanh và các cá nhân đăng ký kinh doanh. Kết quả điều tra ban đầu xác định, từ tháng 1/2021 đến tháng 6/2025, Hoàng Hường đã để ngoài sổ sách kế toán doanh thu gần 1.800 tỷ đồng, kê sai quy định thuế Giá trị gia tăng doanh thu gần 2.100 tỷ đồng.

Chính thức: Tạm biệt Hoàng Hường

 Được biết đến là một doanh nhân hoạt động trong lĩnh vực dược phẩm, sức khỏe, Hoàng Hường từng vướng vào nhiều lùm xùm liên quan đến hoạt động kinh doanh và phát ngôn trên mạng xã hội.

Có thể là hình ảnh về 4 người và văn bản cho biết 'XIT LOITHOAT VNV THOI THOISU Su 3시NBS N3ㅅ리 BAN THỜI SỰ'

Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an đã khởi tố bị can đối với Hoàng Thị Hường (38 tuổi) về tội Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng.

Hoàng Hường (SN 1987, ở Phú Thọ), được biết đến là một doanh nhân hoạt động trong lĩnh vực dược phẩm và sức khỏe. Hiện, trên các trang mạng xã hội cá nhân, Hoàng Hường tự giới thiệu là chủ chuỗi phòng khám Nha khoa Quốc tế Hoàng Hường Confident Smile tại Hà Nội.

Có thể là hình ảnh về 3 người và văn bản

Hoàng Hường từng vướng vào nhiều lùm xùm liên quan đến hoạt động kinh doanh và phát ngôn trên mạng xã hội, như gọi món mèn mén của người dân tộc Mông ở Hà Giang là “cám lợn”; quảng cáo nước súc miệng và viên xương khớp với những công dụng “thần thánh hóa”, chữa khỏi hôi miệng “từ kiếp trước đến kiếp này” hay điều trị dứt điểm các bệnh xương khớp.

Có thể là hình ảnh về 2 người và văn bản

Năm 2020, bà Hường đăng tải thông tin không chính xác về tình hình mưa bão tại Quảng Bình, gây ảnh hưởng đến uy tín và công tác hỗ trợ khắc phục hậu quả của địa phương.

Chồng cũ của tôi đã mất cả chục năm trời đ/ổ hết tội lên đầu tôi vì cuộc hôn nhân không con cái. Hôm nọ tình cờ gặp ở phòng khám, anh ta chỉ vào người vợ mới đang mang b/ầu, rồi c;ười kh;ẩy: ‘Cô ấy sinh con cho tôi được, còn cô thì không.’ Anh ta chắc mẩm tôi sẽ đau khổ, t;ủi nh/ục. Nhưng tôi chỉ nhìn thẳng vào mắt anh ta, mỉm cười bình thản và nói câu mà tôi đã chờ suốt bao năm: ‘Bác sĩ bảo tôi hoàn toàn bình thường. Còn anh… đã bao giờ đi khám chưa?

Phòng khám chiều hôm ấy đông người, tiếng loa gọi tên bệnh nhân vang lên từng hồi. Tôi ngồi một mình, tay nắm chặt tập hồ sơ, cố gắng giữ vẻ ngoài bình thản. Sau mười năm sống trong những lời dằn vặt của cuộc hôn nhân cũ, tôi đã quen với việc người khác nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. “Không thể sinh con” – đó là bản án mà chồng cũ từng treo lơ lửng trên đầu tôi, khiến tôi mang mặc cảm suốt một thời gian dài.

Đúng lúc đó, một giọng cười quen thuộc vang lên. Tôi ngẩng lên và thấy anh ta – người đàn ông đã từng nắm tay tôi trong lễ cưới, giờ sánh bước bên một người phụ nữ bụng bầu đã khá lớn. Ánh mắt anh ta dừng lại nơi tôi, thoáng bất ngờ rồi nhanh chóng biến thành một nụ cười nhạo báng. Anh ta chỉ tay về phía người vợ mới, giọng đầy khiêu khích:
“Cô ấy có thể sinh con cho tôi. Khác với cô.”

Câu nói ấy vang lên như một nhát dao. Mười năm qua, tôi đã nghe đủ những lời như vậy, nhưng không ngờ hôm nay, ngay giữa nơi công cộng, anh ta vẫn muốn đâm thẳng vào nỗi đau cũ. Nhiều ánh mắt xung quanh xoay lại nhìn, có người tỏ ra khó xử, có người thì buông tiếng thở dài. Anh ta nghĩ tôi sẽ gục ngã, sẽ cúi đầu trong tủi nhục như những năm tháng trước.

Nhưng anh ta không biết – tôi đã khác. Sau khi ly hôn, tôi đã đi khám, đã dám đối diện với sự thật thay vì sống trong bóng tối của lời buộc tội. Và kết quả, bác sĩ nói cơ thể tôi hoàn toàn bình thường, không hề có trở ngại nào trong việc mang thai.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, khẽ nhếch môi cười, giọng bình thản nhưng sắc lạnh:
“Bác sĩ nói em ổn. Anh… đã bao giờ đi khám chưa?”

Không khí lập tức đông cứng lại. Khuôn mặt anh ta thoáng biến sắc, nụ cười khẩy trên môi đông cứng. Người vợ mới bên cạnh nhìn anh ta, rồi quay sang tôi, vẻ mặt đầy ngờ vực. Mọi thứ đảo chiều trong tích tắc – kẻ tưởng mình là kẻ thắng lại trở thành người bị nghi ngờ. Còn tôi, lần đầu tiên sau mười năm, cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm, như trút được tảng đá đè nặng.

Tôi và anh cưới nhau khi cả hai đều còn trẻ, đầy mơ mộng và tin rằng tình yêu có thể vượt qua tất cả. Nhưng chỉ sau vài năm, sự mong mỏi về một đứa con bắt đầu trở thành gánh nặng. Gia đình anh thúc giục, bạn bè xung quanh liên tục hỏi, và ánh mắt anh ngày càng lạnh lẽo. Tôi là người đầu tiên bị đổ lỗi. “Chắc chắn là do cô”, anh nói, “trong gia đình tôi chẳng ai từng gặp chuyện này.”

Tôi âm thầm chịu đựng, âm thầm đi khám một mình, nhưng vì quá sợ hãi, tôi chưa bao giờ cầm kết quả mang về. Những lần chẩn đoán sơ bộ đều không phát hiện vấn đề, nhưng tôi không dám tin. Tôi bị ám ảnh bởi suy nghĩ: nếu tôi thật sự bình thường, vậy tại sao chúng tôi vẫn không có con? Và rồi, anh ta nhân danh “người đàn ông” trong nhà, dồn tất cả trách nhiệm sang tôi. Mỗi lần cãi vã, tôi lại nghe điệp khúc: “Nếu không vì cô, tôi đã có một gia đình đúng nghĩa.”

Mười năm ấy, tôi sống trong im lặng, né tránh ánh mắt của họ hàng, cắt đứt dần các mối quan hệ bạn bè vì không muốn bị hỏi han. Tôi dần trở thành cái bóng của chính mình, lúc nào cũng cúi mặt, sợ hãi và tự ti. Trong khi đó, anh ta ngày càng vô tâm, rời khỏi nhà thường xuyên, có những tin đồn về người phụ nữ khác. Tôi nghe nhưng không còn sức để chất vấn. Cho đến một ngày, anh thẳng thừng nói muốn ly hôn vì “không thể lãng phí cả đời cho một người đàn bà không sinh được con”.

Tôi im lặng ký giấy, mang theo vết thương lòng sâu hoắm. Nhiều tháng sau ly hôn, tôi vẫn sống trong ám ảnh, nhìn thấy phụ nữ mang thai thì rơi nước mắt, nghe tiếng trẻ con cười đùa thì lòng quặn thắt. Nhưng rồi, một người bạn thân kiên quyết kéo tôi đi khám lại, lần này là một bệnh viện lớn, uy tín. Kết quả rõ ràng: tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Bác sĩ còn nhẹ nhàng hỏi: “Chồng cũ của em đã đi khám bao giờ chưa?”

Câu hỏi ấy như tia sáng xuyên qua màn sương dày đặc. Tôi chợt nhận ra, suốt mười năm, chưa một lần anh ta chịu đứng ra kiểm tra. Mọi thứ chỉ dựa trên định kiến: đàn bà thì dễ bị đổ lỗi hơn. Và tôi, yếu đuối đến mức tự nhận lấy gánh nặng không thuộc về mình.

Từ hôm ấy, tôi bắt đầu học cách đứng dậy. Tôi tham gia các khóa học, đi du lịch, mở lòng với thế giới. Vết thương dần lành, và trong lòng tôi nung nấu một câu hỏi mà tôi khao khát được đối diện trực tiếp với anh ta: “Anh đã bao giờ đi khám chưa?”

Sau cuộc chạm mặt ở phòng khám hôm ấy, tôi biết rằng mọi thứ đã thay đổi. Người vợ mới của anh ta, người đang mang thai, bắt đầu hoang mang. Cô ấy hỏi dồn dập, còn anh ta thì lảng tránh. Vài tuần sau, tôi nghe tin đồn rằng cô ấy cũng ép anh ta đi khám. Và kết quả – trái với sự ngạo nghễ trước kia – không hề đẹp đẽ: tinh trùng yếu, khả năng thụ tinh thấp.

Thì ra, suốt mười năm, không phải tôi, mà chính anh ta mới là nguyên nhân lớn nhất khiến chúng tôi không thể có con. Nhưng anh ta chưa bao giờ dám thừa nhận, chưa bao giờ dám đối diện. Đổ lỗi cho tôi là cách anh ta bảo vệ cái tôi đàn ông của mình, là vỏ bọc cho sự yếu đuối trong chính anh ta.

Tôi nghe tin này từ một người quen cũ, và khi đó, tôi chỉ mỉm cười. Tôi không còn thấy hả hê hay oán giận. Mười năm qua đã dạy tôi rằng, sự thật có thể đến muộn, nhưng nó sẽ đến. Và cái giá của việc chối bỏ sự thật đôi khi còn nặng nề hơn rất nhiều so với nỗi đau ban đầu.

Anh ta giờ phải đối diện với ánh mắt ngờ vực từ chính người vợ mới, với gia đình bên ngoại không ngừng đặt câu hỏi. Từng lời anh ta dùng để đâm vào tôi, nay quay ngược trở lại, khiến anh ta không còn lối thoát.

Còn tôi, tôi đã tìm lại được sự bình yên. Tôi không còn trốn tránh khi nhìn thấy một gia đình hạnh phúc, không còn khóc khi nghe tiếng trẻ thơ. Tôi học được cách yêu bản thân, và nhận ra hạnh phúc không nhất thiết phải gắn với việc có con. Một ngày nào đó, nếu duyên đến, tôi sẽ có gia đình riêng, hoặc cũng có thể sẽ nhận nuôi một đứa trẻ. Điều quan trọng là tôi đã thoát khỏi bóng tối của quá khứ, và có đủ dũng khí để mỉm cười đối diện với kẻ từng hủy hoại tôi.

Câu hỏi “Anh đã bao giờ đi khám chưa?” không chỉ là một đòn phản công. Nó là dấu mốc khép lại mười năm đọa đày, mở ra một chương mới cho cuộc đời tôi. Và trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt biến sắc của anh ta ở phòng khám, tôi biết mình đã chiến thắng – không phải anh ta, không phải ai khác, mà là chiến thắng chính bản thân mình.

Cưới nhau từ lúc hàn vi, tay trắng. 5 năm sau khi tôi giàu có thành Giám đốc thì vợ lại đòi ly hôn. Tôi bực bội kí luôn đơn ly hôn để xem không có mình cô ấy sống sao. Một hôm bất ngờ thấy vợ cũ nhặt ve chai bên đường.. tôi mới hiểu lý do

“Anh tưởng sau này giàu có thì hạnh phúc sẽ bền chặt, nào ngờ mọi thứ lại vỡ vụn chỉ trong một tờ giấy.”

Tôi và Lan cưới nhau từ khi cả hai còn tay trắng. Năm ấy, tôi mới ra trường, lương ba cọc ba đồng, còn Lan làm công nhân may, ngày tăng ca tới mệt rã rời. Chúng tôi thuê một căn phòng trọ chật hẹp, mùa hè nóng như đổ lửa, mùa mưa dột tứ phía. Có những hôm hai vợ chồng chỉ ăn cơm với rau muống luộc chấm nước mắm, vậy mà vẫn thấy ấm áp, bởi lúc nào cũng có nhau.

Lan là người phụ nữ kiên nhẫn, chịu thương chịu khó. Khi tôi quyết định vay mượn để khởi nghiệp, cô ấy không cản, thậm chí còn mang đôi bông tai duy nhất – kỷ vật mẹ để lại – đi bán, đưa tôi lấy vốn. Tôi đã hứa trong lòng: “Sau này thành công, nhất định phải bù đắp cho vợ.”

Năm năm sau, công ty tôi thành đạt, tôi từ một gã nghèo kiết xác trở thành Giám đốc. Xe sang, nhà mặt phố, nhân viên hàng chục người. Ai gặp cũng kính nể, chúc mừng. Thế nhưng, khi tôi tưởng hạnh phúc sẽ viên mãn, Lan lại đột ngột đưa đơn ly hôn.

Tôi choáng váng. Trong đầu hiện lên muôn vàn câu hỏi: “Cô ấy có người khác? Cô ấy thấy tôi thay đổi? Hay chê trách tôi không còn quan tâm?” Nhưng khi hỏi, Lan chỉ im lặng, rồi thở dài:
– Chúng ta nên dừng lại thôi.

Tôi tức giận, cảm thấy bị phản bội. Cơn tự ái của một người đàn ông thành đạt trỗi dậy. Tôi nghĩ: “Ngày xưa nghèo khó thì bám, giờ tôi có tiền lại đòi bỏ. Được, để xem không có tôi thì sống sao.” Thế là, không cần cân nhắc, tôi ký vào đơn ly hôn, lạnh lùng quay lưng, như thể muốn chứng minh cho cô ấy thấy sự quyết đoán của mình.

Sau ly hôn, tôi lao vào công việc, tiệc tùng và những mối quan hệ mới. Nhưng sâu thẳm, đôi khi vẫn thấy hụt hẫng khi trở về căn nhà rộng lớn, trống trải.

Cho đến một buổi chiều mưa, đang ngồi trong xe chờ đèn đỏ, tôi bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên đường. Người phụ nữ lom khom, gầy gò, đang lục trong đống rác nhặt những chai nhựa. Áo mưa rách, tóc xõa, đôi tay run run. Tôi nín thở nhìn kỹ – chính là Lan.

Tim tôi chợt thắt lại. Mọi ký ức ùa về. Một câu hỏi xé lòng bật ra trong đầu: “Tại sao Lan lại ra nông nỗi này?”

Tôi ngồi chết lặng trong xe, nhìn Lan lom khom nhặt từng chiếc lon bia móp méo. Mưa vẫn rơi xối xả, áo mưa rách tả tơi không che nổi thân hình gầy guộc. Tim tôi nhói lên từng cơn. Người phụ nữ từng sát cánh cùng tôi suốt những năm tháng cơ cực, nay lại sống bằng nghề nhặt ve chai sao?

Tôi vội vàng mở cửa xe, chạy đến.
– Lan! – Tôi gọi khản giọng.

Cô giật mình, đôi mắt thoáng hoảng hốt, rồi quay đi, định bỏ chạy. Tôi nắm lấy tay cô. Lạnh buốt. Khô gầy.

– Tại sao em lại thành ra thế này? Em thiếu tiền thì sao không nói với anh? – Tôi gặng hỏi.

Lan cúi mặt, lặng thinh. Một lát sau, cô rút tay ra, chậm rãi nói:
– Chúng ta đã ly hôn. Em không còn quyền nhờ vả anh nữa.

Câu nói như một nhát dao đâm vào lòng. Tôi cố nén cơn giận và tự ái. Bao nhiêu câu hỏi dồn dập: “Cô ấy không phải có việc làm sao? Sao lại rơi xuống tận đáy thế này?”

Tôi ép cô ngồi vào xe, đưa đến một quán ăn nhỏ. Trước bát phở nóng hổi, Lan chỉ lặng lẽ ăn từng thìa, mắt đỏ hoe. Cuối cùng, khi tôi kiên nhẫn chờ đợi, cô mới kể.

Hóa ra sau ly hôn, Lan không nhận lấy một đồng trợ cấp nào. Tất cả tài sản tôi đều đứng tên, cô ra đi tay trắng. Cô không muốn mang tiếng “ăn bám chồng cũ”, càng không muốn tôi nghĩ cô giả vờ khổ sở để níu kéo. Ban đầu Lan thuê phòng trọ, xin làm giúp việc. Nhưng rồi bệnh cũ của mẹ tái phát, em phải nghỉ việc chăm sóc. Tiền bạc cạn kiệt, mẹ mất, nợ nần chồng chất, Lan không còn lựa chọn nào khác ngoài nhặt ve chai, kiếm từng đồng lẻ qua ngày.

Nghe đến đó, cổ họng tôi nghẹn lại. Thì ra, cô không hề phản bội hay tham lam. Chính tôi, trong cơn tự ái mù quáng, đã đẩy cô vào cảnh này.

– Sao em không nói với anh? – Tôi khẽ hỏi.
Lan nhìn tôi, cười nhạt:
– Anh đã giàu có, đã có cuộc sống mới. Em… không còn thuộc về thế giới của anh nữa.

Tôi lặng người. Lời cô nói phũ phàng nhưng cũng là sự thật. Từ ngày thành Giám đốc, tôi say mê công việc, ít trò chuyện, ít quan tâm. Những bữa cơm giản dị bên nhau biến mất, thay vào đó là tiệc tùng sang trọng. Lan dần trở thành người dưng trong chính căn nhà mình. Khi cô ly hôn, tôi không hỏi lý do, chỉ nghĩ đến sĩ diện và sự tổn thương của bản thân.

Giờ đây, thấy Lan ngồi trước mặt, tôi mới nhận ra sự kiêu ngạo của mình đã khiến cô phải chịu khổ sở. Tôi muốn nói một lời xin lỗi, muốn dang tay kéo cô về. Nhưng liệu còn kịp không?

Đêm đó, tôi lái xe đưa Lan về căn phòng trọ tồi tàn. Trên chiếc giường ọp ẹp, góc nhà bừa bộn chai lọ, cô khẽ nói:
– Anh đừng đến nữa. Em ổn mà.

Tôi im lặng bước ra, lòng nặng trĩu. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình thất bại không phải ở thương trường, mà ở chính hạnh phúc gia đình.

Những ngày sau, hình ảnh Lan nhặt ve chai cứ ám ảnh tôi. Trong các cuộc họp, tôi chẳng tập trung nổi. Khi nhân viên báo cáo, đầu óc tôi vẫn loanh quanh câu hỏi: “Nếu ngày đó tôi không vội ký đơn, liệu hôm nay đã khác?”

Cuối cùng, tôi quyết định tìm gặp cô lần nữa. Nhưng Lan tránh mặt, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn. Tôi phải nhờ một người quen tìm đến. Khi gặp lại, Lan gầy hơn, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.

– Em định cứ thế này mãi sao? – Tôi hỏi.
– Em không muốn dựa vào anh. – Cô kiên quyết.
– Không phải dựa. Anh muốn cùng em bắt đầu lại. – Tôi nói, giọng run rẩy.

Lan im lặng rất lâu. Rồi cô lắc đầu:
– Anh có sự nghiệp, có tương lai. Em bây giờ chẳng còn gì. Anh sẽ nhanh chóng thấy chán thôi.

Lời từ chối ấy khiến tôi đau nhói. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi tìm cách giúp cô gián tiếp: thuê cho Lan một căn nhà nhỏ đứng tên người khác, xin việc nhẹ tại xưởng may quen biết. Ban đầu cô phản đối, nhưng cuối cùng cũng nhận.

Thời gian dần trôi, tôi vẫn lui tới thăm mẹ cô (dù bà đã mất, tôi vẫn thường thắp hương), gửi gạo, thuốc men đến chỗ Lan mà không ghi tên. Cô biết, nhưng không trách, chỉ lặng lẽ chấp nhận.

Một năm sau, trong một lần gặp, Lan nhìn tôi, ánh mắt ướt át:
– Tại sao anh vẫn tốt với em như vậy?
Tôi nghẹn ngào:
– Bởi vì anh nợ em cả cuộc đời.

Chúng tôi ngồi thật lâu, không ai nói gì thêm. Ngoài kia, trời lại mưa. Tôi nhớ về năm tháng nghèo khó, hai vợ chồng ngồi trong căn phòng trọ rách nát, ăn chung tô mì gói mà vẫn thấy hạnh phúc.

Hôm đó, tôi không cầu xin cô quay về nữa. Tôi chỉ nói:
– Anh sẽ ở đây, bất cứ khi nào em cần.

Lan mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhõm, nhưng cũng chứa đựng khoảng cách. Tôi hiểu, có những vết nứt không thể hàn gắn, có những sai lầm không thể sửa chữa bằng tiền bạc hay quyền lực.

Tôi trở về, tiếp tục công việc, nhưng lòng đã khác. Tôi không còn tự mãn hay coi thường tình cảm. Tôi tham gia các hoạt động thiện nguyện, giúp đỡ những người khó khăn, bởi trong họ, tôi thấy hình bóng Lan những ngày nhặt ve chai mưu sinh.

Câu chuyện của chúng tôi khép lại không trọn vẹn, nhưng lại mở ra cho tôi một bài học: Giàu có không đồng nghĩa với hạnh phúc. Nếu không biết trân trọng người ở bên khi nghèo khó, sẽ có lúc phải trả giá đắt.

Đến hôm nay, tôi vẫn là Giám đốc, vẫn có mọi thứ người khác mơ ước. Nhưng thứ quan trọng nhất – một mái ấm giản dị cùng Lan – thì mãi mãi không lấy lại được. Và đó là nỗi tiếc nuối lớn nhất của đời tôi.