Home Blog Page 64

“Nửa đêm tỉnh dậy vì con sốt, con dâu ch/ết l/ặng khi thấy bố chồng và một người phụ nữ lạ trong phòng

Nửa đêm, bé Bông lên cơn sốt cao khiến Linh giật mình tỉnh dậy giữa cơn mê man. Vội vàng ôm con xuống bếp lấy khăn lau mát, cô bất giác nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên từ phòng bố chồng – căn phòng vốn vẫn lạnh lẽo kể từ ngày mẹ chồng qua đời. Những tưởng chỉ là ảo giác do mệt mỏi, nhưng khi Linh lặng lẽ hé cửa nhìn vào, trái tim cô như ngừng đập.

Bố chồng cô – ông Thành – đang ngồi cùng một người phụ nữ lạ mặt.

Không phải chỉ là ngồi đối diện trò chuyện. Họ ngồi cạnh nhau trên giường. Bàn tay người phụ nữ ấy đang đặt trên đùi ông. Cả hai thì thầm to nhỏ, ánh mắt ấm áp xen lẫn những tia sáng mờ ám khiến Linh chết lặng. Cô quay đi, ôm chặt lấy con trong vòng tay, nhưng hàng loạt câu hỏi cứ lần lượt hiện lên trong đầu…

Người đó là ai? Bố chồng cô đang che giấu điều gì? Và điều tồi tệ nhất: Mọi chuyện này đã diễn ra từ bao giờ…?

Linh về làm dâu nhà ông Thành được gần ba năm. Cuộc sống làm dâu trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội không đến nỗi nào, bởi ông Thành là người cha chồng hiền lành, ít nói, sống nguyên tắc nhưng chưa bao giờ nặng lời với con cái. Ngay cả khi vợ ông mất vì tai biến hai năm trước, ông vẫn cố gắng gồng gánh để giữ gìn không khí gia đình.

Chồng Linh – Hoàng – là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công tác tỉnh. Một tháng có khi chỉ ở nhà được vài ba ngày. Linh ở nhà với bố chồng và con gái nhỏ. Những tưởng cuộc sống cứ thế yên bình trôi qua, cho đến cái đêm định mệnh ấy.

Bé Bông sốt cao, người nóng như than, Linh vội vàng bật dậy lấy khăn, rồi bế con xuống nhà bếp. Trên đường đi ngang qua phòng bố chồng, Linh dừng lại – ánh sáng le lói từ khe cửa lọt ra, tiếng cười khe khẽ vọng lên. Cô hơi giật mình. Bố vẫn thức giờ này sao?

Sự tò mò khiến Linh lặng lẽ bước tới, ghé mắt nhìn vào. Và rồi cô chết lặng.

Người phụ nữ lạ, ngoài bốn mươi, mặc áo lụa mỏng, ngồi sát cạnh bố chồng trên chiếc giường nhỏ. Họ trò chuyện với nhau bằng ánh mắt thân mật, cứ như thể đây là chuyện đã diễn ra từ lâu.

Linh bối rối, lòng đầy nghi hoặc. Cô bế con lui về phòng, nhưng tâm trí rối như tơ vò. Sáng hôm sau, khi ông Thành vẫn bình thản ngồi uống trà, Linh không dám hỏi. Có điều gì đó không ổn, nhưng cô không chắc mình có quyền can thiệp.

Những ngày sau, Linh để ý hơn. Cô phát hiện ra buổi trưa ông Thành thường ra ngoài, ăn mặc gọn gàng hơn thường lệ. Có lần cô thấy ông nói chuyện điện thoại rất nhỏ, giọng trầm ấm khác hẳn dáng vẻ khô khan hằng ngày.

Một buổi chiều, nhân lúc bé Bông ngủ, Linh lặng lẽ theo sau ông Thành. Đến một quán cà phê nhỏ trong ngõ, ông gặp lại người phụ nữ hôm trước – lần này bà ta ăn mặc sang trọng, gương mặt trang điểm nhẹ. Họ cười nói thân mật như một cặp tình nhân.

Linh quay về, lòng ngổn ngang.

Phải chăng ông Thành đang có người yêu?

Chuyện này có gì sai? Ông là người góa vợ, cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc. Nhưng sao ông lại giấu giếm? Và tại sao người đó lại lén lút vào nhà giữa đêm?

Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm vào cuối tuần, khi chồng cô – Hoàng – trở về. Linh toan kể hết, nhưng không hiểu sao lại ngập ngừng. Cô sợ Hoàng sẽ nổi nóng, hoặc tệ hơn – không tin cô. Cô chỉ khuyên chồng nên để ý đến bố nhiều hơn.

Nhưng rồi điều mà Linh không ngờ tới nhất đã xảy ra.

Tối hôm ấy, Hoàng đang xem bóng đá thì ông Thành ra ngoài, nói là đi uống nước với bạn cũ. Khoảng 10 giờ, Linh định dọn dẹp thì nghe thấy tiếng động từ phòng bố chồng. Không phải là tiếng va chạm, mà là tiếng… thì thầm quen thuộc.

Linh lặng lẽ rút điện thoại, bật ghi âm. Cô bước thật nhẹ ra hành lang, nép người vào bóng tối. Khe cửa phòng hé mở, và một lần nữa, người phụ nữ đó đang ở bên ông Thành.

“Em chỉ sợ con dâu anh phát hiện…”

“Không sao đâu. Nó không dám nói gì đâu. Với lại, nó nợ anh quá nhiều rồi…”

Nợ? Linh nợ ông Thành điều gì?

Câu nói đó như một cú tát giáng thẳng vào đầu cô. Trái tim Linh đập loạn. Phải chăng… ông Thành đang giữ một bí mật gì đó? Một điều có liên quan đến cô?

Khi người phụ nữ kia rời đi, Linh nhìn rõ biển số chiếc xe máy – một chi tiết nhỏ nhưng sau này trở thành mấu chốt quan trọng.

Cô không ngủ được đêm ấy. Trong lòng trào dâng một cảm giác bất an khó tả. Cô phải biết sự thật. Không chỉ vì lòng tò mò, mà vì chính sự an toàn và bình yên của con gái cô.

Ngày hôm sau, Linh gửi bé Bông cho chị hàng xóm trông hộ rồi bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm sự thật.

Cô đến Công an phường nhờ tra cứu thông tin chiếc xe máy mà người phụ nữ kia đã đi. Nhờ một người quen làm trong ngành, Linh biết được chủ xe là Trịnh Thị Mai, 45 tuổi, hộ khẩu thường trú tại một phường khác trong thành phố, hiện đang sống cùng một con trai nhỏ.

Không đợi lâu, Linh bắt taxi đến địa chỉ đó. Đó là một khu nhà tập thể cũ, tầng ba, cửa gỗ bạc màu, bên trong vọng ra tiếng trẻ con học bài. Linh gõ cửa.

Một phụ nữ bước ra, đúng là người đêm đó – nhưng gương mặt bà Mai khi nhìn thấy Linh thì khựng lại, ánh mắt hoang mang. Linh nhẹ nhàng nói:

– Cháu là con dâu ông Thành… Cháu cần nói chuyện, chỉ một chút thôi.

Họ ngồi đối diện nhau trong căn bếp nhỏ. Bà Mai im lặng một lúc lâu, rồi nói chậm rãi:

– Có lẽ… đến lúc cháu phải biết.

Câu chuyện bắt đầu cách đây gần 6 năm. Khi ấy Linh vẫn là sinh viên năm cuối, mẹ bệnh nặng, nợ học phí chất chồng. Trong lúc tuyệt vọng, cô được một người bạn giới thiệu đến nhà ông Thành – khi đó là giám đốc một công ty xây dựng – xin làm giúp việc kiêm chăm sóc vợ ông đang bệnh nặng.

Linh không bao giờ quên ánh mắt bà Hạnh – mẹ chồng hiện tại – khi ấy. Một người phụ nữ tàn tạ vì đột quỵ nhưng luôn dịu dàng với Linh như con gái. Cô ở lại suốt nửa năm, vừa học, vừa chăm sóc bà.

Rồi một ngày, bà Hạnh qua đời.

Ngay sau đám tang, ông Thành gọi Linh ra nói chuyện. Ông bảo:

– Tôi không muốn Hoàng lấy những cô gái hời hợt. Nếu cháu đồng ý, tôi sẽ lo tiền thuốc men cho mẹ cháu, trả hết nợ học phí, nhưng với điều kiện: cháu phải lấy Hoàng.

Linh chết lặng. Cô không yêu Hoàng. Họ chỉ biết nhau sơ sài. Nhưng hoàn cảnh gia đình khiến cô không còn lựa chọn. Cô đã gật đầu.

Và đúng như lời hứa, ông Thành giúp gia đình Linh vượt qua cơn hoạn nạn. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng: cưới xin, giấy tờ, dọn về ở chung nhà. Hoàng không phản đối – có vẻ anh ta cũng không mặn mà chuyện tình cảm.

Sau khi cưới, Linh sống lặng lẽ trong vai trò người con dâu mẫu mực. Chồng đi suốt, cô dồn hết tình yêu thương cho bé Bông. Mọi bí mật tưởng như đã chôn vùi.

Cho đến khi bà Mai xuất hiện.

Bà Mai kể rằng bà và ông Thành từng có một mối quan hệ trước đây – lúc bà còn là nhân viên kế toán trong công ty của ông. Sau khi chồng mất sớm, bà Mai sống đơn thân nuôi con nhỏ. Tình cảm của họ kéo dài trong im lặng nhiều năm, chưa từng công khai.

Khi bà Hạnh bệnh nặng, ông Thành chấm dứt mọi liên lạc với bà Mai, nói rằng “gia đình là ưu tiên hàng đầu”.

Nhưng gần đây, ông Thành quay lại tìm bà. Ông nói muốn sống thật với mình sau những năm tháng cô đơn. Họ bắt đầu gặp nhau lại – bí mật, vì ông sợ con cháu dị nghị. Đặc biệt là… Linh.

Linh rời khỏi căn nhà tập thể, đầu óc quay cuồng.

Cô không ngờ toàn bộ cuộc hôn nhân của mình là một giao kèo. Không có tình yêu, không có sự lựa chọn. Và điều tồi tệ nhất: ông Thành coi cô như món nợ mà ông có quyền “điều khiển”.

Tối hôm đó, Linh ngồi đối diện ông Thành trong phòng khách. Chỉ có hai người.

– Bố… Cháu đã biết mọi chuyện rồi.

Ông Thành hơi giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

– Cháu nên biết ơn thay vì trách móc.

– Biết ơn vì điều gì ạ? Vì đã được bán mình để đổi lấy ơn nghĩa?

Lần đầu tiên, Linh nhìn ông Thành không phải với ánh mắt của một người con dâu, mà là ánh mắt của một người phụ nữ bị tổn thương. Cô nói:

– Bố đã cứu mẹ cháu. Cháu mang ơn. Nhưng hôn nhân không phải là một món hàng bố có thể định đoạt. Bố đã ép cháu sống một cuộc đời không tình yêu, sống trong dối trá. Bố có thể có quyền chọn người mình muốn bên cạnh… tại sao cháu thì không?

Không khí trong phòng đặc quánh. Ông Thành không đáp.

Linh đứng dậy, nói khẽ:

– Từ mai, cháu sẽ đưa bé Bông về nhà mẹ đẻ một thời gian. Khi nào bố thấy sẵn sàng để mọi thứ được minh bạch, cháu sẵn sàng ngồi lại nói chuyện như hai con người bình thường. Không phải trên danh nghĩa “nợ” hay “ân nhân”.

Một tuần sau, ông Thành đến tìm cô. Trông ông gầy đi thấy rõ. Ông đặt xuống bàn một xấp giấy:

– Đây là giấy chuyển nhượng căn nhà. Bố để lại cho Bông. Và… đơn ly hôn Hoàng cũng đã ký.

Ông nhìn Linh, mắt đầy xót xa:

– Có lẽ… bố sai thật rồi.

Linh không quay về căn nhà cũ. Cô thuê một căn hộ nhỏ, bắt đầu lại từ đầu với bé Bông. Cô không còn mang ơn ai, cũng không còn gánh nặng phải trả bất kỳ “món nợ” nào. Những buổi chiều muộn, khi ánh nắng trải dài qua khung cửa, Linh ôm con, mỉm cười. Cô biết, cuối cùng mình đã sống đúng với lựa chọn của bản thân.

Sự thật về cô gái bị Lê Tùng Vân rủ đến Tịnh Thất Bồng Lai sinh con

Trong một clip cũ, Lê Tùng Vân từng lỡ miệng để lộ chuyện một cô gái có con ở Tịnh Thất Bồng Lai. Nhiều dấu hiệu bất ổn đã xuất hiện từ trước, khiến nơi này rơi vào tầm ngắm nghi ngờ của dư luận.

Bộ mặt thật của Lê Tùng Vân và nhóm người ở Tịnh Thất Bồng Lai (còn gọi là Thiền Am Bên Bờ Vũ Trụ) gần như đã lộ rõ sau nhiều vụ việc bị cơ quan chức năng “khui” ra. Mới đây nhất, Lê Tùng Vân bị tuyên án 3 năm tù giam vì tội Loạn luân với chính 2 con gái ruột.

Nhưng cách đây vài năm, “thầy ông nội” và các “đệ tử” vẫn được nhiều cư dân mạng tung hô, thần tượng. Quay ngược thời gian trở về năm 2020, lúc bấy giờ đã bắt đầu rộ lên những nghi vấn “ni cô” ở Tịnh Thất Bồng Lai sinh con hay nơi đây. Bản thân Lê Tùng Vân và các “đệ tử” cũng nhiều lần để lộ dấu hiệu đáng ngờ.

tinh-that-bong-lai-3

Cuối năm 2020, Tịnh Thất Bồng Lai chia sẻ một clip người nhà của “ni cô” Chơn Ngọc Xuân đến thăm. Trong clip, Lê Tùng Vân nằm võng đón tiếp đối phương, vây quanh là Chơn Ngọc Xuân và các “chú tiểu”. Họ trò chuyện khá vui vẻ. Chơn Ngọc Xuân tỏ ra tự hào khi được “thầy ông nội” nhận làm “đệ tử” và giữ lại Tịnh Thất Bồng Lai. Thậm chí, cô gái này còn nói với cha rằng nhờ phước của ông nên mình mới được tu học nơi đây.

Sau khi thăm hỏi sức khỏe, Lê Tùng Vân gọi Chơn Ngọc Xuân đưa “con” ra để cha cô xem mặt: “Con của con đâu? Ẵm con của con ra đây cho ba con coi”. Chơn Ngọc Xuân vâng lời và đi vào nhà.

le-tung-van-1

Chỉ qua vài giây ngắn ngủi nhưng dân mạng đã bắt đầu cảm thấy có “dấu hiệu không ổn” ở Tịnh Thất Bồng Lai. “Ni cô” cạo đầu đi tu nhưng lại có con? Chưa kể việc người thân của “ni cô” còn đến tận nơi thăm hỏi như một gia đình?

Ngay sau khi dư luận đặt ra các câu hỏi, đại diện Tịnh Thất Bồng Lai khi đó là Nhất Nguyên đã lên tiếng. Chia sẻ với một trang tin, người này phủ nhận việc Chơn Ngọc Xuân đã sinh con, đồng thời giải thích 2 đứa bé ông Lê Tùng Vân nhắc đến trong clip là hai bé “bị cha mẹ bỏ rơi ở Tịnh Thất Bồng Lai” hồi tháng 2/2020?
Xe máy
“2 bé đó có người mang đến tận Thiền am mà không nói lời nào rồi bỏ về, người mẹ có để lại tờ giấy trong người bé. 2 bé này sư phụ giao cho 2 cô, trong đó có cô Ngọc Xuân nuôi 1 bé. Khi ba cô Xuân tới thăm, mình chưa quay 2 bé này lên mạng nên người ta không biết sư phụ nói ai. Sau này 2 bé cũng khá cứng cáp rồi mình mới thường xuyên quay và đăng lên kênh”, Nhất Nguyên nói.

le-tung-van-3

Tuy nhiên, tháng 11/2021, ông Nguyễn Văn Mưng – trưởng Ban Tôn giáo tỉnh Long An – cho biết cơ quan chức năng tỉnh này nhiều lần xác định hộ bà Cúc không phải là cơ sở tự viện Phật giáo, những người ở đây đều không phải là tu sĩ Phật giáo theo quy định của Giáo hội Phật giáo Việt Nam và các luật pháp liên quan.

Ngoài ra, nhiều trẻ em sống ở Tịnh Thất Bồng Lai cũng được xác định không phải trẻ mồ côi như ông Lê Tùng Vân nói. Ngược lại, nhiều em đều đang sống cùng với mẹ ruột, chỉ là không được người lớn cho biết sự thật về thân thế của mình.

le-tung-van-4

le-tung-van-5

le-tung-van-6

le-tung-van-7

Về phần Chơn Ngọc Xuân, cô gái này được xác định tên thật là Bùi Ngọc Trâm, từng là fan cuồng của Tịnh Thất Bồng Lai và nhóm “5 chú tiểu”. Không rõ vì sao sau một thời gian đi chơi cùng nhóm người này, cô nàng quyết định “xuống tóc quy y”, đến ở cùng ông Lê Tùng Vân và các “đệ tử”.

Giá vàng tối hôm nay: TIN VUI đến với mọi nhà

Trong phiên giao dịch ngày 24/5, giá vàng trong nước tiếp tục tăng lên ngưỡng mới. Với mức tăng này, dự báo sẽ có nhiều người nhận được số tiền lãi lớn.

Giá vàng trong nước ngày 24/5

Theo cập nhật của Techz, tính đến 18 giờ ngày 24/5, giá vàng trong nước đều ở mức trên 120 triệu đồng/lượng. Cụ thể, giá vàng miếng SJC hiện đang được Công ty VBĐQ Sài Gòn SJC niêm yết ở ngưỡng 119 – 121 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 500.000 đồng/lượng ở cả hai chiều mua vào và bán ra.

Giá vàng hôm nay ngày 24/5/2025. Ảnh: Công ty CP Dịch vụ Rồng Việt VDOS 

Trong khi đó, giá vàng miếng SJC được Tập đoàn DOJI niêm yết ở ngưỡng 119,3 – 121,3 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), 119 – 121 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 500.000 đồng/lượng ở cả hai chiều mua vào và bán ra.

Cùng chiều diễn biến, giá vàng tại Thương hiệu Bảo Tín Minh Châu niêm yết giá vàng miếng SJC ở ngưỡng 119 – 121 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 500.000 đồng/lượng ở cả hai chiều mua vào và bán ra so với phiên giao dịch ngày hôm qua. 

Giá vàng trong nước tăng cao vùn vụt trong hôm nay 

Trong khi giá vàng miếng tăng mạnh vào hôm nay, giá vàng nhẫn trong nước cũng có sự thay đổi đáng kể. Giá vàng nhẫn tròn hôm nay tại DOJI niêm yết ở ngưỡng 113,5-116 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 500.000 đồng/lượng so với ngày hôm qua. Bảo Tín Minh Châu niêm yết giá vàng nhẫn ở ngưỡng 115,5 -118,5 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 300.000 đồng/lượng ở cả hai chiều mua vào và bán ra.

Trên thực tế, nếu mua vàng vào thời điểm đầu tháng 3 năm nay với mứcgias 88,5-90,5 triệu đồng/lượng, tính tới hiện tại, nếu bán ra, người mua vàng sẽ có thể nhận “cơn bão” lợi nhuận với mức 28,5 triệu đồng/lượng. Đây là mức lãi người dân nhận được với mặt hàng vàng miếng SJC.

 Giá vàng thế giới

Tính đến 18 giờ hôm nay (theo giờ Việt Nam), giá vàng thế giới niêm yết trên Kitco ngưỡng 3356,9, giảm 3,8 USD/ouce so với phiên giao dịch hôm qua. 

Nhận định về giá vàng thế giới tuần tới, James Stanley – Chiến lược gia thị trường cấp cao tại Forex.com, cho biết ông vẫn duy trì quan điểm vàng tiếp tục xu hướng tăng. “Vào thời điểm tôi viết bài này, vàng đã phá vỡ mức 3.350 USD – mức cao nhất trong sáu tuần qua. Tôi chưa thấy dấu hiệu nào cho thấy xu hướng tăng đã kết thúc, nên tôi sẽ tiếp tục dự đoán giá vàng tăng”, ông nói.

Chuyên gia dự báo vàng thế giới còn tăng mạnh 

Trong khi đó, Adam Button – Giám đốc chiến lược tiền tệ tại Forexlive.com, nhận định giá vàng sẽ tiếp tục tăng do sự bất ổn liên quan đến chiến tranh thương mại. Ông cho biết: “Chiến tranh thương mại đã quay trở lại và vàng vẫn được xem là tài sản an toàn trong bối cảnh này”. Ông cũng lưu ý mặc dù có những nhịp tăng đột ngột của đô la Mỹ, nhưng xu hướng này nhanh chóng bị phản ứng điều chỉnh, củng cố thêm vị thế của vàng trên thị trường.

Máy bay rơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ ch/ế/t. Trong những giây phút cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến…..

Tiếng còi báo động vang lên chói tai, chấn động cả khoang máy bay. Chuyến bay số hiệu VN258 từ Hà Nội đi Paris vừa rời khỏi không phận Việt Nam thì đột ngột rung lắc dữ dội. Hành khách g/à/o th/ét, hành lý rơi loảng xoảng xuống sàn. Đèn báo hiệu khẩn cấp nhấp nháy đỏ rực.

Cơ trưởng Nguyễn Văn Minh, một phi công kỳ cựu với 20 năm kinh nghiệm, cố gắng giữ bình tĩnh. Giọng ông vang lên trong loa nội bộ: “Xin hành khách giữ nguyên vị trí, cài dây an toàn. Chúng tôi đang gặp trục trặc kỹ thuật.”

Khoang máy bay trở nên hỗn loạn. Những chiếc mặt nạ dưỡng khí rơi xuống. Một bà cụ già nắm tay cháu gái run rẩy cầu nguyện. Một người đàn ông trung niên ôm điện thoại, gọi liên tục cho một số máy không ai bắt. Ở ghế 14A, một cô gái trẻ mở máy ghi âm, thì thầm: “Mẹ ơi, con xin lỗi… con yêu mẹ nhiều lắm.”

Tiếp viên trưởng Linh loạng choạng trong lối đi, cố trấn an hành khách nhưng nước mắt cô đã lăn dài từ bao giờ. Mỗi người trong khoảnh khắc tưởng chừng cận kề cái chết, đều trở về với bản ngã chân thật nhất.

Ở hàng ghế cuối, cậu bé khoảng 10 tuổi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, nếu con chết, con có được gặp bố không?” Người mẹ siết chặt cậu vào lòng, không nói nổi lời nào.

Máy bay rung mạnh như thể đang lao xuống không trung. Áp suất giảm đột ngột. Trong buồng lái, cơ trưởng Minh căng thẳng đối thoại với bộ phận kiểm soát không lưu. Hệ thống định vị bị mất tín hiệu. Tầm nhìn mờ đục. Họ đang ở giữa một vùng mây dày đặc, bị hút vào một vùng xoáy lạ chưa từng được cảnh báo.

Thời gian dường như ngừng lại. Trong khoảnh khắc đó, từng người hành khách – từ già đến trẻ, từ doanh nhân bận rộn đến sinh viên du học, từ người nổi tiếng đến công nhân bình thường – đều buông bỏ tất cả mọi mặt nạ họ từng mang. Không còn khoảng cách, không còn danh phận, chỉ còn nỗi sợ, tình yêu và sự thật.

Một người đàn ông đứng dậy giữa khoang, dù bị tiếp viên ngăn cản, lớn tiếng nói: “Tôi từng ngoại tình. Tôi đã phản bội người phụ nữ tôi yêu nhất. Nếu còn sống, tôi sẽ xin cô ấy tha thứ.”

Một cô gái cầm tay bạn trai mình, nước mắt giàn giụa: “Em vẫn luôn muốn có con. Em chỉ giả vờ mạnh mẽ. Em sợ anh sẽ rời bỏ em nếu biết em yếu đuối.”

Tiếng khóc, tiếng cười, tiếng cầu nguyện… tất cả hòa vào nhau tạo thành một bản giao hưởng kỳ lạ – hỗn loạn nhưng chân thật.

Trong buồng lái, cơ trưởng Minh phát hiện một giải pháp cuối cùng – dùng thao tác thủ công để thoát khỏi vùng nhiễu động. Đó là phương án rủi ro cao, nhưng là tia hy vọng duy nhất. Ông hít sâu, tay nắm chặt cần điều khiển: “Chúng ta sẽ thử một lần nữa.”

Chiếc máy bay gằn lên tiếng rít mạnh mẽ, như một con thú sắt gồng mình giữa bầu trời nổi giận. Ngoài cửa sổ, ánh sáng dần lộ rõ, xuyên qua lớp mây dày đặc.

Chiếc Boeing 787 hạ cánh an toàn xuống sân bay Charles de Gaulle trong tiếng vỗ tay rền vang. Nhiều người bật khóc. Không khí trong khoang như vỡ òa. Có những cái ôm chưa từng có giữa những người xa lạ. Những lời xin lỗi, cảm ơn, lời yêu thương được nói ra một cách đầy tự nhiên – không còn ngại ngùng, không còn tính toán.

Người đàn ông đã thừa nhận ngoại tình trong khoang, bước xuống máy bay và gọi ngay cho vợ. Anh không mong sự tha thứ lập tức, nhưng giọng anh run rẩy: “Anh vẫn còn sống, và nếu em còn muốn nghe, anh sẽ nói hết, từng chuyện một, để bắt đầu lại từ đầu.”

Cô gái trẻ ở ghế 14A mở điện thoại. Có hơn mười tin nhắn từ mẹ: “Con đang ở đâu? Gọi lại cho mẹ ngay. Mẹ yêu con!” Cô cắn môi, rơi nước mắt. Lần đầu tiên, cô không giấu lòng mình nữa. Cô nhấn nút gọi về.

Cậu bé 10 tuổi, tay vẫn nắm chặt tay mẹ, ngước lên hỏi: “Mình không chết phải không mẹ?” Người mẹ gật đầu, rồi thì thầm: “Không, con còn sống, và mẹ hứa sẽ kể cho con nghe hết về bố con. Về người đàn ông con luôn muốn gặp.”

Tiếp viên trưởng Linh ngồi bệt xuống sàn nhà ga, cởi giày cao gót, thở dài và bật cười. Cô gửi tin nhắn cho người yêu – người mà cô luôn né tránh mỗi khi anh đề cập đến chuyện cưới xin: “Em suýt chết rồi. Mình cưới nhau nhé?”

Cơ trưởng Minh bước ra sau cùng. Ánh mắt ông dừng lại nơi một đứa trẻ đang ôm chặt ba lô như báu vật. Ông mỉm cười, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời Paris đang dần chuyển xanh. Trong khoảnh khắc đó, ông thấy mọi đau đớn, hy sinh của cuộc đời mình đều xứng đáng.

Một tháng sau vụ việc, truyền thông khắp thế giới vẫn còn nhắc đến chuyến bay VN258 như một điều kỳ diệu. Không ai tử vong, không ai bị thương nặng. Nhưng điều kỳ diệu lớn hơn là: hơn 200 con người đã thay đổi.

Một nhà văn trẻ từng suýt tự tử vì bị từ chối bản thảo, nay đang viết tác phẩm mới lấy cảm hứng từ trải nghiệm sống còn. Một doanh nhân vốn chỉ biết đến lợi nhuận, nay chuyển hướng sang làm từ thiện. Một bà mẹ đơn thân từng giấu giếm thân thế, nay tự hào giới thiệu với cả thế giới về đứa con trai nhỏ của mình.

Và rất nhiều những người khác – trở lại với cuộc đời, với một phiên bản chân thật hơn của chính mình. Họ không còn chờ đến khi “máy bay rơi” mới sống thật nữa.

Cuộc sống chỉ thật sự bắt đầu… khi ta tưởng rằng mình sắp mất nó….

Con sắp ☠ mẹ không cứu mà đi mua bảo hiểm 3,7 tỷ, ký hợp đồng được 8 tiếng thì con ra đi, mẹ đến lĩnh tiền

Một phụ nữ Hàn Quốc bị điều tra vì không làm gì để cứu con mà mua bảo hiểm nhân thọ trị giá 3,7 tỷ đồng đứng tên con trai chỉ 8 tiếng trước khi anh qua đời.

Ngày 24/05/2025 VTC đưa tin “Con sắp chết, mẹ không cứu mà mua bảo hiểm trị giá 3,7 tỷ đồng để trục lợi”. Nội dung chính như sau: 

Theo báo cáo ngày 17/5 của Cơ quan Cảnh sát tỉnh Gyeonggi Bukbu (Hàn Quốc), vào đêm 20/9/2024, một người đàn ông ngoài 30 tuổi (sống tại Uijeongbu, tỉnh Gyeonggi) bắt đầu nôn ra lượng lớn máu do bệnh gan mãn tính (thông tin chi tiết về hoàn cảnh gia đình và nguyên nhân gây tình trạng vẫn chưa được tiết lộ).

Mặc dù bệnh nhân mất gần 3 lít máu và trạm cấp cứu chỉ cách nhà 7 phút lái xe nhưng mẹ anh (hiện ngoài 60 tuổi, làm việc trong ngành bảo hiểm) không gọi xe cứu thương hoặc tìm kiếm bất kỳ sự trợ giúp y tế nào. Thay vào đó, theo cáo buộc của cảnh sát, bà mua một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ trị giá 200 triệu won (3,7 tỷ đồng) đứng tên con trai mình.

Con sắp chết, mẹ vẫn mua bảo hiểm nhân thọ trị giá 3,7 tỷ đồng để trục lợi.

Con sắp chết, mẹ vẫn mua bảo hiểm nhân thọ trị giá 3,7 tỷ đồng để trục lợi.

Phải đến ngày hôm sau, 25 tiếng đồng hồ sau khi bị nôn ra máu dữ dội, người đàn ông mới được một người bạn đưa đến bệnh viện. Bác sỹ tuyên bố anh đã chết do sốc giảm thể tích máu, một tình trạng nguy hiểm đến tính mạng xảy ra khi cơ thể mất máu hoặc mất dịch nghiêm trọng, khiến tim không thể bơm đủ máu.

Cái chết của người đàn ông xảy ra chỉ 8 giờ sau khi mẹ anh mua hợp đồng bảo hiểm nhân thọ. Khoảng thời gian từ khi mua bảo hiểm đến lúc tử vong quá gần khiến công ty bảo hiểm nghi ngờ và báo cáo vụ việc với cảnh sát vào tháng 1/2025.

Cuộc điều tra của cảnh sát xác định người mẹ là nghi phạm chính, mặc dù bà phủ nhận cáo buộc. Bà nói: “Tôi không biết con trai nôn ra máu”.

Cảnh sát tỉnh Gyeonggi Bukbu cho biết người phụ nữ này đã bị chuyển đến cơ quan công tố với cáo buộc cố ý giết người và lừa đảo.

Chính quyền tin rằng hành động của bà cho thấy “ý định giết người gián tiếp”. Với tư cách người mẹ và chuyên gia bảo hiểm, bà hoàn toàn nhận thức được mức độ nghiêm trọng của tình trạng bệnh con trai mình, nhưng lại chọn cách không làm gì khác ngoài việc mua bảo hiểm tử vong vào hôm sau.

Một cảnh sát nói: “Chúng tôi tin rằng vụ án này đáp ứng các tiêu chí về tội giết người cố ý gián tiếp và đã nộp kết quả điều tra cho bên công tố để có hành động tiếp theo”.

Người mẹ đã mua một hợp đồng bảo hiểm mang tên con trai mình khoảng 1 ngày trước khi cậu qua đời. (Ảnh: Shutterstock)

Người mẹ đã mua một hợp đồng bảo hiểm mang tên con trai mình khoảng 1 ngày trước khi cậu qua đời. (Ảnh: Shutterstock)

Vụ việc được Channel A, một kênh truyền hình và công ty phát sóng tại Hàn Quốc, đưa tin, gây nên làn sóng phẫn nộ trong dư luận. Cộng đồng mạng để lại nhiều bình luận bày tỏ sự căm phẫn với người mẹ: “Ngay cả hổ cũng không ăn thịt con của mình, nhưng người mẹ này đã gián tiếp giết con trai vì tiền”; “Thật là một người mẹ đáng xấu hổ. Một nhân viên bảo hiểm đã giữ lại hợp đồng bảo hiểm cuối cùng của mình cho chính con trai mình”…

Ngày 09/05/2025 Đời sống Pháp luật đưa tin “Người phụ nữ gửi tiết kiệm 71 triệu đồng, 2 tháng sau phát hiện tiền đã được dùng để mua bảo hiểm nhân thọ, ngân hàng khẳng định: “Đã có sự đồng ý của khách hàng””. Nội dung chính như sau: 

Theo The Paper, ngày 9/6/2022, bà Bành ở Hồ Bắc, Trung Quốc, đến chi nhánh Trạch Khẩu của Ngân hàng Tiết kiệm Bưu điện Trung Quốc tại thành phố Tiềm Giang để gửi tiết kiệm 20.000 NDT (hơn 71 triệu đồng). 2 tháng sau đó, vào ngày 31/8, khi quay lại ngân hàng để rút tiền, bà được nhân viên thông báo số dư thực nhận chỉ còn hơn 9.000 NDT (hơn 32 triệu đồng).

Về nhà, bà Bành kể lại chuyện này cho con trai. Sau khi giúp mẹ kiểm tra kỹ chứng chỉ tiền gửi, con trai bà phát hiện đó không phải là sổ tiết kiệm mà là một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ. Thêm vào đó, hợp đồng này có tổng cộng 25 trang nhưng mẹ anh chỉ được phát 2 trang. Theo nội dung ghi ở bên trong, gói bảo hiểm mà bà Bành mua là bảo hiểm nhân thọ trọn đời, yêu cầu khách hàng nộp phí trong 3 năm liên tiếp, mỗi năm 20.000 NDT. Đặc biệt, khoản tiền này chỉ có thể được rút toàn bộ sau ít nhất 6 năm. Nếu rút trong năm đầu tiên, bà Bành chỉ nhận lại 9.749 NDT; nếu rút sau năm thứ hai, số tiền là 26.049 NDT; còn nếu rút sau năm thứ ba, bà sẽ nhận được 56.138,6 NDT.

Nghe con trai nói vậy, bà Bành vô cùng hoang mang. Bà cho biết hôm đến ngân hàng gửi tiền tiết kiệm, vì không biết chữ và sử dụng điện thoại di động, bà đã được nhân viên ngân hàng hỗ trợ thực hiện thủ tục gửi tiền. Để làm rõ sự việc, ngày 2/9, mẹ con bà Bành đến ngân hàng hỏi nguyên do và yêu cầu ngân hàng hoàn tiền. Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, nhân viên ngân hàng cho biết họ đã giải thích rõ ràng về sản phẩm bảo hiểm cho bà Bành trước khi giúp bà làm thủ tục:

“Lúc đó, chúng tôi đã nói rõ với cô rằng đây là hợp đồng bảo hiểm do ngân hàng làm đại diện phân phối nên cô không cần trực tiếp giao dịch với công ty bảo hiểm. Hiện nay, lãi suất tiền gửi thông thường khá thấp, trong khi cô lại chưa cần dùng đến khoản tiền này nên chúng tôi gợi ý cô nên mua bảo hiểm này để hưởng lãi suất cao hơn. Đây cũng giống như một hình thức tiết kiệm để nghỉ hưu. Cô chỉ cần gửi 20.000 NDT mỗi năm, sau 3 năm không cần nộp thêm, sau 6 năm có thể rút được hơn 65.000 NDT. Lúc đó, cô đã đồng ý nên chúng tôi mới giúp cô làm thủ tục.”

Tuy nhiên, khi bà Bành khẳng định bản thân không biết đọc và cũng nói với nhân viên ngân hàng là muốn gửi tiết kiệm chứ không phải mua bảo hiểm. Con trai bà Bành cũng bức xúc nói: “Tiền gửi là để tiết kiệm, còn bảo hiểm là phải trả phí. Chị nói mua bảo hiểm giống gửi tiết kiệm thì làm sao mẹ tôi hiểu được!”

Nhân viên ngân hàng vội tiếp lời: “Ý tôi là gửi tiết kiệm và mua bảo hiểm có phương thức lưu trữ giống nhau, đều gửi tiền vào ngân hàng. Số tiền mẹ anh gửi vào vẫn được chuyển vào ngân hàng và thực hiện thông qua chuyển khoản từ thẻ ngân hàng. Hiện nay, Ủy ban Điều tiết Ngân hàng Trung Quốc và Ủy ban Điều tiết Bảo hiểm Trung Quốc, đều thuộc cùng một hệ thống tài chính nên những giao dịch này thực hiện rất dễ dàng và nhanh gọn .”

“Vậy tiền của mẹ tôi hiện đang nằm trong tài khoản ngân hàng hay là tài khoản của công ty bảo hiểm?”, con trai bà Bành tiếp lời.

Nhân viên ngân hàng đáp: “Tiền hiện đang nằm trong tài khoản của công ty bảo hiểm. Tất cả những thông tin liên quan đến hợp đồng bảo hiểm, chúng tôi đã nói rõ với mẹ anh và hợp đồng chỉ được thực hiện sau khi có sự đồng ý của bà.”

Ảnh minh hoạ: Sohu

Dù đã được nhân viên nhân hàng giải thích ngọn ngành sự việc, mẹ con bà Bành vẫn cho rằng họ đã bị lừa và nhất quyết yêu cầu phía ngân hàng hoàn lại toàn bộ tiền cho họ. Trước phản ứng gay gắt từ phía mẹ con bà Bành, nhân viên ngân hàng cho biết họ sẽ báo cáo sự việc lên cấp trên để đưa ra phương án xử lý.

Đến chiều ngày 3/9, đại diện ngân hàng khi trả lời truyền thông vẫn khẳng định họ giải thích rõ ràng với bà Bành và cho biết vào thời điểm đó, nhân viên của họ không biết người phụ nữ này không biết chữ. Dẫu vậy, đơn vị này vẫn chưa đưa ra phương án xử lý thỏa đáng nào.

Vụ việc này sau khi được chia sẻ trên MXH đã thu hút sự chú ý của dư luận Trung Quốc. Luật sư Long Văn Minh – Giám đốc Công ty Luật ở Hồ Bắc nhận định, trường hợp này có thể được xem là một hiểu lầm pháp lý nghiêm trọng.

Dưới góc độ pháp luật, ông phân tích: Ngân hàng có trách nhiệm tuân thủ nguyên tắc minh bạch khi giới thiệu và bán các sản phẩm tài chính, đảm bảo khách hàng được thông báo đầy đủ, rõ ràng về tính chất và điều kiện của từng sản phẩm. Nếu cố tình gây nhầm lẫn giữa gửi tiết kiệm và mua bảo hiểm, hành vi đó có thể bị coi là lừa dối khách hàng.

Theo Điều 147 Bộ luật Dân sự Trung Quốc, nếu một giao dịch dân sự được thực hiện do hiểu lầm nghiêm trọng, bên thực hiện có quyền yêu cầu tòa án tuyên hủy hợp đồng. Theo Biên bản Hội nghị dân sự lần thứ 9 của Tòa án nhân dân tối cao Trung Quốc, nếu tổ chức tài chính không chứng minh được đã giải thích đầy đủ nội dung rủi ro, mà chỉ dựa vào câu viết tay “Tôi hiểu rủi ro” của khách hàng, thì sẽ không được tòa án ủng hộ.

Bên cạnh đó, xét về điều kiện tài chính và trình độ nhận thức, bà Bành là người lao động có thu nhập thấp. Theo quy định của pháp luật Trung Quốc, đối với trường hợp như vậy, hợp đồng bảo hiểm phải do công ty bảo hiểm phát hành sau thẩm định thay vì để ngân hàng thực hiện tại chỗ thông qua quy trình tự động.

Luật sư Long cũng khẳng định, nếu ý định ban đầu của bà Bành chỉ là gửi tiết kiệm, nhưng lại bị nhân viên ngân hàng dẫn dắt mua bảo hiểm một cách không minh bạch, bà hoàn toàn có thể yêu cầu hủy hợp đồng. Đây là sự khác biệt về bản chất giữa một giao dịch gửi tiết kiệm (hợp đồng gửi tiền với ngân hàng) và mua bảo hiểm (hợp đồng bảo hiểm với công ty bảo hiểm).

Tuy nhiên, luật sư này cũng lưu ý rằng bà Bành là người có năng lực hành vi dân sự đầy đủ, và là khách hàng lâu năm của ngân hàng nên cũng có phần trách nhiệm trong việc phân biệt giữa sản phẩm tiết kiệm và sản phẩm bảo hiểm. Do đó trong vụ việc này, trách nhiệm không hoàn toàn thuộc về ngân hàng.

Dù kết quả vụ việc không được công bố, song đây cũng là lời cảnh báo cho người tiêu dùng khi tham gia các giao dịch tài chính. Luật sư Trung Quốc khuyên mọi người nên đọc kỹ và xác nhận rõ thông tin về sản phẩm tài chính trước khi giao dịch. Đối với những khách hàng là người lớn tuổi, họ nên có người thân đi cùng nếu muốn tham gia giao dịch tài chính. Cùng với đó, các ngân hàng với tư cách là tổ chức tài chính cũng cần siết chặt quy định và quy trình tư vấn để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của người dân, tránh lặp lại các trường hợp tương tự.

Theo SHTT

Đêm tân hôn, bố chồng đưa 5 triệu và bảo: “m;uốn sống thì tr;ốn ngay! …

Đêm tân hôn, khi ánh đèn trong phòng cưới vừa tắt, và tiếng cười nói chúc tụng còn vương ngoài hiên, cô dâu trẻ đang chờ đợi chồng bước vào thì cánh cửa mở ra. Không phải chồng cô, mà là bố chồng – người đàn ông trầm lặng, nghiêm nghị suốt từ ngày ra mắt đến ngày cưới. Ông ta không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt lên bàn một chiếc phong bì dày cộm, ánh mắt lạnh như thép:
“Trong này là 50 triệu. Nếu cô muốn sống, hãy rời khỏi căn nhà này ngay trong đêm.”
Cô đứng chết lặng. Trái tim đập loạn nhịp. Mọi câu hỏi vỡ òa trong đầu. Chuyện gì đang thực sự xảy ra sau cánh cửa hôn nhân này?

Linh là cô gái gốc quê, cha mẹ đều là giáo viên nghỉ hưu. Tốt nghiệp đại học kinh tế, cô quyết định ở lại thành phố lập nghiệp. Qua một lần tình cờ trong buổi liên hoan công ty, cô quen Khánh – chàng trai thành đạt, hiền lành và có vẻ rất quan tâm đến cô. Sau một năm yêu nhau, Khánh cầu hôn. Linh ngỡ như mình chạm được giấc mơ. Khánh là con trai độc nhất trong một gia đình giàu có, sở hữu chuỗi nhà hàng nổi tiếng. Cô chưa từng nghĩ số mình sẽ “số hưởng” đến vậy.

Ngày cưới được tổ chức linh đình trong khuôn viên biệt thự nhà trai. Khách mời toàn những người tai to mặt lớn. Linh hơi ngợp trước quy mô buổi lễ, nhưng Khánh luôn nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng khiến cô an tâm.

Tuy nhiên, từ lúc bước chân về nhà chồng, Linh luôn cảm nhận một điều gì đó rất lạ lùng. Mẹ chồng thì vắng mặt – Khánh nói bà mất sớm. Bố chồng – ông Trí – lại gần như không trò chuyện với cô. Gương mặt ông nghiêm khắc, ánh mắt sâu hun hút khiến cô rợn người mỗi khi lỡ bắt gặp.

Đêm tân hôn, sau khi khách khứa đã ra về, Linh vào phòng thay váy cưới, lòng hồi hộp chờ đợi thời khắc thiêng liêng. Nhưng chờ mãi không thấy Khánh, chỉ có tiếng gõ cửa khẽ khàng.

Ông Trí bước vào. Tay ông cầm một phong bì lớn. Linh hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

– “Trong này là 50 triệu. Không phải tiền thưởng. Là tiền cho cô rời đi. Đêm nay.” – Ông nói, giọng lạnh như nước đá.

Linh đứng chết lặng.

– “Chú… chú nói gì cơ ạ? Cháu không hiểu…”

– “Nếu cô còn muốn sống, thì hãy đi. Ngay. Đừng hỏi gì cả.”

Linh ngã ngồi xuống mép giường. Tay run rẩy. Một loạt suy nghĩ tràn vào đầu: Phải chăng Khánh lừa cô? Phải chăng có âm mưu gì đen tối phía sau? Hay là… cô chỉ là công cụ trong một cuộc giao dịch nào đó?

Cô ngước nhìn ông Trí. Người đàn ông đó không lộ một biểu cảm nào. Như thể ông ta đã chuẩn bị câu nói này từ lâu.

– “Cháu… cháu không đi đâu. Cháu là vợ của Khánh. Nếu có chuyện gì, cháu cần biết rõ.”

Ông Trí thở dài. Lần đầu tiên, giọng ông lộ vẻ run rẩy:

– “Khánh… không như cô nghĩ đâu. Con trai tôi có một… bí mật. Một bí mật mà nếu cô biết, có thể sẽ không bao giờ dám nhìn lại gương mặt nó nữa.”

Linh siết tay lại:

– “Dù là gì, cháu cũng muốn biết. Cháu không bỏ chạy.”

Ông Trí im lặng vài giây. Rồi ông từ từ rút từ túi áo ra một bức ảnh. Đưa cho cô.

Trong ảnh là Khánh. Nhưng bên cạnh Khánh là một người phụ nữ trẻ, khuôn mặt rất giống Linh – đến rợn người. Người phụ nữ ấy mặc váy cưới… và tay đang nắm chặt tay Khánh. Một đám cưới?

– “Cô gái này tên Hương. Là vợ cũ của Khánh. Đã mất cách đây 2 năm.”

Linh chết sững.

– “Khánh không bao giờ chấp nhận cái chết của Hương. Nó… thay đổi hoàn toàn. Trở nên… kỳ lạ. Và nguy hiểm. Nó tìm mọi cách để tái tạo lại hình bóng của Hương – từ tính cách đến khuôn mặt… Và rồi, nó gặp cô.”

Ông Trí siết chặt tay:

– “Nó chọn cô vì cô giống Hương. Quá giống. Nhưng cô không phải Hương. Và khi nó nhận ra điều đó… sẽ có chuyện xảy ra. Lần trước, nó từng… suýt giết một cô gái vì cô ấy cười sai kiểu của Hương.”

Căn phòng bỗng lạnh ngắt. Gió từ khe cửa lùa vào khiến Linh rùng mình.

– “Tôi không muốn mất thêm một mạng người vô tội nữa. Làm ơn… rời khỏi đây. Còn kịp.”

Ông Trí đặt lại phong bì lên bàn rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại sau lưng ông, để lại Linh ngồi bất động, trái tim hoang mang tột độ.
Cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh. Ánh mắt Khánh trong ảnh không giống người đang yêu – mà là của một kẻ bị ám ảnh, bệnh hoạn.

Và rồi, cánh cửa bật mở lần nữa. Nhưng lần này, là Khánh.

Khánh bước vào phòng, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ sơn đen, ánh mắt anh ta dịu dàng – nhưng Linh giờ đây đã không còn thấy nó dễ chịu nữa. Thay vào đó, một cơn ớn lạnh lan khắp người khi nhớ lại lời ông Trí: “Nó chọn cô vì cô quá giống Hương.”

– “Em chưa thay đồ à?” – Khánh hỏi, giọng nhỏ nhẹ. “Anh xin lỗi, lúc nãy có việc dưới bếp, ba gọi.”

Linh gượng gạo gật đầu, cố gắng giữ nét mặt bình thường. Cô ngồi im, hai tay bấu lấy vạt váy cưới, giấu đi sự run rẩy.

Khánh bước đến, đặt chiếc hộp gỗ lên bàn, mở ra. Bên trong là một chiếc lược ngà, một lọ dầu thơm đã cũ, và một cuốn nhật ký nhỏ.

– “Đây là những món đồ Hương từng dùng,” Khánh nói. “Anh muốn giữ lại. Đêm nay, em có thể… thử dùng những thứ này không?”

Linh chết sững.

– “Sao… sao lại là em?”

Khánh nhìn cô chăm chú, ánh mắt không còn dịu dàng, mà như xuyên thấu:

– “Bởi vì em là Hương. Em phải là Hương. Từ hôm nay.”

Không khí trong phòng chợt đặc quánh. Linh cảm giác không thể thở nổi.

– “Em không phải Hương. Em là Linh. Em đã từng nghĩ anh yêu em… là em thật sự.”

Khánh đứng dậy. Cười – một nụ cười méo mó:

– “Linh? Không. Em chỉ là cái vỏ bọc hoàn hảo. Hương sẽ không bao giờ rời xa anh. Không bao giờ.”

Anh ta tiến lại, đôi mắt như lên cơn sốt. Tay đưa ra, chạm vào tóc cô:

– “Mái tóc này… mùi hương này… đúng rồi. Chỉ cần em im lặng, đừng phản kháng, đừng cãi lời, thì chúng ta sẽ sống hạnh phúc. Giống như trước kia.”

Linh hất tay Khánh ra, lùi lại, tim đập thình thịch:

– “Anh cần giúp đỡ. Đây không phải tình yêu. Đây là bệnh.”

Câu nói như một nhát dao. Khánh đứng khựng lại. Rồi đột nhiên, anh ta hét lớn, giọng vỡ vụn:

– “CÂM MIỆNG! CÔ KHÔNG PHẢI HƯƠNG!”

Linh lao về phía cửa, nhưng Khánh nhanh hơn. Anh ta chặn đường, kéo mạnh cô lại, bàn tay siết chặt như gọng kìm.

– “Cô dám phản bội tôi… giống như cô ta sao? Chính cô ta đã khiến tôi phát điên… chính cô ta phản bội tôi trước!”

– “Hương… đã phản bội anh?” – Linh hỏi trong cơn hoảng loạn.

Khánh cười sằng sặc, nước mắt chảy ra từ khóe mắt:

– “Cô ta yêu người khác. Sắp bỏ tôi. Đêm đó, tôi chỉ muốn cô ta ở lại. Nhưng… nhưng cô ta ngã cầu thang. Tôi không cố ý… tôi chỉ giữ tay cô ta thôi… nhưng cô ta vùng ra. Rồi… rồi…”

Anh ta ôm đầu, run rẩy. Linh thở dốc. Giờ thì mọi mảnh ghép đã lắp lại.

Hương không chết vì tai nạn. Cô bị Khánh gián tiếp giết chết. Và giờ, anh ta đang cố tìm lại Hương qua cô.

Tiếng gõ cửa vang lên. Mạnh. Dồn dập.

– “Linh! Con có sao không?” – giọng ông Trí vang lên bên ngoài.

Linh cố hét lên:

– “Cứu cháu! Cứu cháu với!”

Cánh cửa bị đạp tung. Ông Trí lao vào, trên tay cầm một cây gậy gỗ. Khánh quay lại, đôi mắt đỏ ngầu:

– “Ba cũng phản bội con. Ba định để nó đi sao? Nó là Hương! HƯƠNG PHẢI Ở LẠI VỚI CON!”

– “Không, Khánh. Con phải dừng lại. Con cần điều trị. Con trai à, ba đã im lặng quá lâu… nhưng giờ thì không thể nữa.”

Hai người giằng co. Trong lúc hỗn loạn, Linh chạy đến chiếc điện thoại bàn, gọi cảnh sát. Khi cô quay lại, Khánh đã bị ông Trí quật ngã, nằm gục trên sàn, nước mắt và nước dãi lẫn lộn.

Ba tuần sau

Linh ngồi trong quán cà phê gần bệnh viện tâm thần – nơi Khánh đang điều trị. Cô vẫn chưa hoàn toàn vượt qua cú sốc, nhưng đã bình tâm lại phần nào.

Ông Trí đến, đặt trước mặt cô một phong thư.

– “Là từ Khánh. Nó muốn gửi lời xin lỗi.”

Linh mở thư. Trong đó là một dòng chữ nguệch ngoạc:

“Xin lỗi vì đã biến em thành cái bóng của một hồn ma. Em không đáng chịu điều đó. Hy vọng em sẽ sống – thật sự sống – như chính em.”

Linh gấp thư lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh.

Cô biết mình đã thoát khỏi một cơn ác mộng. Nhưng cũng biết, có những tổn thương sẽ mãi để lại sẹo.

Trời ơi sao mà kinhkhung quá: Biết bao bà con đã mua và ăn phải giá đỗ này rồi

Từ đầu năm đến nay, cơ sở của Nguyễn Văn Tân ở Bắc Giang đã sản xuất và đưa ra thị trường khoảng 60 tấn giá đỗ “ngậm” chất kích thích tăng trưởng.

Nhiều lời khuyên trước "họa" giá đỗ ngâm chất cấm | Báo Hà Tĩnh - Tin tức  Hà Tĩnh mới nhất, tin nhanh Hà Tĩnh 24h

Công an tỉnh Bắc Giang ngày 19/5 cho biết, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh đang tiếp tục điều tra làm rõ hành vi sử dụng thuốc kích thích tăng trưởng để làm hàng tấn giá đỗ tung ra thị trường bán cho người tiêu dùng của một chủ cơ sở làm giá đỗ ở thành phố Bắc Giang.

Trước đó, ngày 8/5, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Bắc Giang đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự, Quyết định khởi tố bị can, Lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú đối với Nguyễn Văn Tân (sinh năm 1983, trú tại phường Thọ Xương, thành phố Bắc Giang) về tội “Vi phạm quy định về an toàn thực phẩm” quy định tại khoản 1, Điều 317, Bộ luật Hình sự.

Khởi tố chủ cơ sở bán hơn 60 tấn giá đỗ “ngậm” thuốc kích thích tăng trưởng ra thị trường - Ảnh 1.

Nguyễn Văn Tân. (Ảnh: Bộ Công an)

Qua công tác kiểm tra việc chấp hành quy định của pháp luật về an toàn thực phẩm, Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an tỉnh Bắc Giang; Trung tâm kiểm soát bệnh tật tỉnh Bắc Giang và Công an phường Thọ Xương đã phát hiện, thu giữ trên 2 tấn giá đỗ từ 1 – 4 ngày tuổi và các dụng cụ, hóa chất được sử dụng để sản xuất giá đỗ (lu nhựa, mê giá, thanh kim loại, túi nylon chứa chất bột màu trắng và dung dịch nuôi giá đỗ) tại cơ sở sản xuất giá đỗ của Nguyễn Văn Tân.

Kết quả điều tra cho thấy, từ tháng 1/2025 đến ngày bị phát hiện, Nguyễn Văn Tân đã sử dụng chất kích thích tăng trưởng 6-Benzylaminopurine để sản xuất giá đỗ. Đây là một loại chất nằm ngoài danh mục được phép sử dụng trong sản xuất thực phẩm.

Khởi tố chủ cơ sở bán hơn 60 tấn giá đỗ “ngậm” thuốc kích thích tăng trưởng ra thị trường - Ảnh 2.

Hàng chục chiếc lu làm giá đỗ chuẩn bị xuất ra thị trường. (Ảnh: Bộ Công an)

Trung bình mỗi ngày, cơ sở này đã sản xuất khoảng 500 kg giá đỗ. Qua ước tính sơ bộ, tính từ đầu năm đến nay, cơ sở này đã tiêu thụ ra thị trường khoảng 60 tấn giá “ngậm” chất kích thích tăng trưởng 6-Benzylaminopurine.

Hoàng Hường phải tr;ả gi;á rồi, quá là hả hê luôn! Cho chừa tật h;ống h;ách

Công an mời bà Hoàng Hường lên làm việc

Nữ doanh nhân Hoàng Hường được công an mời lên làm việc sau một số phát ngôn gây sốc như gọi một số người làm dịch vụ là “ăn xin” hay gọi mèn mén là “cám lợn”.

Công an mời bà Hoàng Hường lên làm việc - Ảnh 1.

Nữ doanh nhân Hoàng Hường có một số phát ngôn gây bức xúc dư luận gần đây

Công an tỉnh Hà Giang vừa gửi giấy mời bà Hoàng Hường (tên thật là Hoàng Thị Hường, ở phường Mỹ Đình 2, quận Nam Từ Liêm, TP Hà Nội – Tổng giám đốc Công ty cổ phần dược phẩm Hoàng Hường) lên công an tỉnh để làm việc vào ngày 27/3 tới đây.

Theo thông tin từ Dân trí, bà Hường bị mời lên làm việc do liên quan tới một số phát ngôn gây sốc.

Trước đó, Công an tỉnh Hà Giang đã nhận được đơn phản ánh của Sở VH-TT-DL tỉnh Hà Giang và đang tiến hành điều tra, xác minh để xử lý.

Theo đơn phản ánh, bà Hường đã gọi những người dân, đứa trẻ bán hàng và làm dịch vụ cho du khách thuê hoa chụp ảnh tại dốc Thẩm Mã là “những người ăn xin”.

Bên cạnh đó, cơ quan công an cũng đã tiếp nhận thông tin để xác minh về việc Hoàng Hường gọi mèn mén là cám lợn, là món ăn “giải nghiệp”.

Vào ngày 13/4/2022, Công ty cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường từng bị xử phạt 65 triệu đồng về hành vi vi phạm quảng cáo đối với quảng cáo viên xương khớp Hoàng Hường gây hiểu nhầm có tác dụng như thuốc chữa bệnh.

Thực tế, trên các nền tảng mạng xã hội không khó để bắt gặp những quảng cáo “nổ” gây hiểu lầm về công dụng của sản phẩm. Những vi phạm này từng bị xử lý như thế nào?

Những quảng cáo ‘nổ’ từng gây bức xúc, đã xử phạt thế nào? - Ảnh 1.

Những quảng cáo thổi phồng công dụng gây bức xúc dư luận – Ảnh: Chụp màn hình

Trị dứt điểm đủ bệnh

Quảng cáo “nổ” từng làm mưa làm gió trên khắp các nền tảng mạng xã hội có lẽ không thể bỏ qua những video quảng cáo của nữ “doanh nhân” Hoàng Hường.

Công ty cổ phần dược phẩm Hoàng Hường được thành lập năm 2021, sau đó nổi tiếng với những livestream quảng cáo bán thuốc nam trị xương khớp, nước súc miệng với lời lẽ “tâng bốc” thái quá về công dụng của sản phẩm.

Đỉnh điểm, tháng 4-2022, trên sóng VTV1 đưa quảng bá cho thương hiệu dược phẩm Hoàng Hường trong bản tin “Điểm tựa tương lai”. Sau đó có nhiều ý kiến bức xúc trong cộng đồng, đài đã gỡ bản tin trên website.

Năm 2022, tại một livestream giới thiệu sản phẩm viên xương khớp Hoàng Hường, bà Hường nói: “Tất tần tật, những gì đau liên quan đến xương khớp từ đầu xuống chân, em giải quyết được hết. Em không khẳng định là uống 1 liều sẽ hết nhưng chỉ cần uống trong 1-2 tuần sẽ khỏi đến 50 – 60%. Ai nặng lắm thì 2 tháng là hết… dù xương khớp đau đến cỡ nào”.

Những lời quảng cáo “thần thánh” đánh vào lòng tin của nhiều người. Dù sản phẩm đắt đỏ nhưng với tâm lý “có bệnh vái tứ phương”, nhiều người đã chi cả triệu đồng để sử dụng 1 liệu trình cho viên xương khớp Hoàng Hường.

Sau khi gây sóng gió “cõi mạng” với những quảng cáo “nổ tung trời”, ngày 13-4 -2022, Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) xử phạt Công ty cổ phần dược phẩm Hoàng Hường 65 triệu đồng vì vi phạm trong quảng cáo sản phẩm thực phẩm bảo vệ sức khỏe, quảng cáo gây hiểu lầm tác dụng như thuốc chữa bệnh.

Dù đã bị xử phạt nhưng chỉ 1 tháng sau đó, công ty này lại tiếp tục vi phạm, Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) phát đi thông báo cảnh báo về thực phẩm bảo vệ sức khỏe viên xương khớp Hoàng Hường và hoạt huyết Hoàng Hường vi phạm quy định pháp luật về quảng cáo.

Tưởng chừng sau nhiều lần nhắc nhở, xử phạt, công ty sẽ rút ra bài học. Thế nhưng, mới đây video của nữ doanh nhân Hoàng Hường lại bị Cục An toàn thực phẩm “đính kèm” trong cảnh báo về quảng cáo thực phẩm bảo vệ sức khỏe Viên trinh nữ hoàng cung Crilin Women Health có nội dung quảng cáo sản phẩm gây hiểu nhầm có tác dụng như thuốc chữa bệnh.

Trong video quảng cáo về thực phẩm bảo vệ sức khỏe này, bà Hường nói: “Sản phẩm đã được hội đồng khoa học thế giới thừa nhận nên mọi người yên tâm”.

Tăng chiều cao ‘bất chấp’

Đánh vào tâm lý muốn con cao lớn của nhiều cha mẹ, thời gian qua trên mạng xã hội xuất hiện những video quảng cáo sản phẩm “Sữa non chuyên biệt tăng chiều cao HIUP” (Sữa HIUP), những người nổi tiếng liên tục nhắc đi nhắc lại: “Cứ uống là cao, bất chấp bố mẹ thấp lùn. Cam kết trẻ cao 3 – 5cm sau 3 tháng. Dùng cho trẻ từ 3 – 15 tuổi”.

Thậm chí người này còn khẳng định thấp còi do dinh dưỡng, “nấm lùn” bẩm sinh, uống các loại canxi không cao nhưng uống sữa chắc chắn sẽ cao. Những quảng cáo này tràn lan trên các nền tảng bán hàng trực tuyến, mạng xã hội.

Sản phẩm “Sữa non chuyên biệt tăng chiều cao HIUP” (Sữa HIUP) do Công ty TNHH Kinh doanh và Công nghệ Alama Việt Nam chịu trách nhiệm và phân phối.

Sau khi có những phản ảnh về quảng cáo này, tháng 3-2024 Sở Y tế Hà Nội xác định Công ty TNHH Kinh doanh và Công nghệ Alama Việt Nam đã có hành vi quảng cáo thực phẩm (sản phẩm dinh dưỡng HIUP 27) không phù hợp với một trong các tài liệu theo quy định.

Công ty đã bị xử phạt 25 triệu đồng và buộc cải chính thông tin, buộc tháo gỡ, tháo dỡ, xóa nội dung quảng cáo của Sản phẩm dinh dưỡng HIUP 27.

Thế nhưng cho đến nay, chỉ cần tra từ khóa sữa HIUP không khó để thấy những người nổi tiếng như Vân Hugo… chia sẻ công dụng tăng chiều cao của loại sữa này. Mới đây, công ty còn cho ra thêm một sản phẩm HIUP IQ – với quảng cáo giúp con thông minh, tập trung, giảm tình trạng tăng động, giảm chú ý…?!

Những người nổi tiếng, có sức ảnh hưởng chia sẻ sử dụng sản phẩm “vô cùng tốt” đã khiến không ít cha mẹ tin tưởng lựa chọn sản phẩm.

Mới đây nhất, Chu Thanh Huyền (vợ cầu thủ Quang Hải) cũng gây bức xúc khi quảng cáo cho một hãng sữa. Dù theo quy định hiện nay không được quảng cáo sữa cho trẻ dưới 24 tháng tuổi, thế nhưng cô nàng đã đổ một hộp mà cô gọi là sữa vào cốc và bón cho con trai gần 9 tháng tuổi.

Cộng đồng mạng cho rằng trẻ em trên 2 tuổi mới được sử dụng sản phẩm này, tuy nhiên Chu Thanh Huyền lại quảng cáo cho trẻ uống từ 8 tháng tuổi, khiến hội mẹ bỉm sữa bức xúc. Sau đó Huyền đã lên livestream để “xin lỗi”.

Những vụ việc người nổi tiếng, người có sức ảnh hưởng quảng cáo “bất chấp” gây bức xúc dư luận nhưng việc xử phạt còn “hạn chế”.

Sau vụ việc của kẹo rau củ Kera, nhiều người cho rằng đã đến lúc xử mạnh tay đối với việc quảng cáo sai sự thật, lừa dối người tiêu dùng.

Tiếng còi xe cứu thương vang lên x;é t;oạc màn đêm tĩnh lặng. Đèn đỏ chớp liên hồi khi xe đâm thẳng qua giao lộ.

Tiếng còi xe cứu thương vang lên x;é t;oạc màn đêm tĩnh lặng. Đèn đỏ chớp liên hồi khi xe đâm thẳng qua giao lộ. Trong khoang xe, tôi nằm nghiêng trên cáng, tay ôm bụng đau quặn. Nước ối đã vỡ từ lúc va chạm xảy ra, m//áu lẫn nước chảy xuống chân lạnh buốt. Một sản phụ khác nằm sát bên, cũng đang r/ê/n r/ỉ, khuôn mặt t/ái m/ét. Cả hai chúng tôi được đẩy vào phòng cấp cứu sản.

Vừa vào đến phòng tiền phẫu, bác sĩ đã vội vã kiểm tra huyết áp, tim thai. Một y tá hô lớn:

— Bệnh nhân này đã vỡ ối! Cần mổ cấp cứu ngay! Mau tìm người nhà ký cam kết phẫu thuật!

Tôi cố gắng nắm lấy cánh tay y tá, nói trong tiếng thở gấp:

— Tôi tự ký được… chồng tôi bận, không đến kịp…

Chưa dứt lời, một người đàn ông lao vào, áo blouse trắng dính đầy máu, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và khẩn trương. Đó là anh — Phó Thịnh, chồng tôi.

Nhưng… đôi mắt anh không nhìn tôi. Thay vào đó, anh ôm chặt người phụ nữ nằm cáng bên cạnh tôi, giọng gấp gáp:

— Cô ấy nguy hiểm hơn! Cô ấy có bệnh tim! Cứu cô ấy trước!

Tôi chết lặng. Bàn tay đang nắm chặt mảnh giấy cam kết rơi xuống nền lạnh buốt.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn bác sĩ trực và nói:

— Tôi là Phó Thịnh, bác sĩ sản của Bệnh viện Trung ương. Hãy tin vào phán đoán chuyên môn của tôi. Trường hợp của cô ấy cần ưu tiên.

Một bác sĩ khác ngập ngừng:

— Nhưng sản phụ này đã vỡ ối rồi… nếu không mổ ngay sẽ nguy hiểm tính mạng mẹ và bé…

Ánh mắt anh cuối cùng dừng lại nơi tôi, chỉ một giây, rồi dứt khoát quay đi. Anh nói, lạnh lùng:

— Cô ấy vẫn chịu được. Tôi là chồng cô ấy, tôi sẽ ký giấy miễn trừ trách nhiệm.

Tôi không thể tin vào tai mình. Miệng há ra, muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại. Tay tôi run run đưa về phía anh, nhưng anh hất ra như chạm phải vật gì bỏng rát.

Tôi không phải bác sĩ, tôi không hiểu hết mọi phán đoán y khoa, nhưng tôi hiểu một điều — người đàn ông từng thề sống chết bên tôi, vừa từ chối quyền được sống của tôi và đứa con chúng tôi sắp chào đời.

Ca phẫu thuật được tiến hành nhanh chóng. Giường bệnh của người phụ nữ ấy — Bạch Linh — được đẩy thẳng vào phòng mổ.

Tôi nằm lại, bụng đau quặn như có lưỡi dao cứa từng hồi. Nước mắt tuôn xuống không vì cơn đau thể xác, mà vì tim tôi đang vỡ ra từng mảnh.

Các y tá cố trấn an tôi:

— Chị cố lên, bác sĩ Thịnh nói sau ca mổ kia, anh ấy sẽ mổ cho chị ngay. Chị và em bé sẽ ổn thôi.

Tôi nhìn họ, không nói được gì. Tên anh ấy là Phó Thịnh. Anh là chồng tôi. Nhưng giờ đây, anh đang siết tay người phụ nữ khác, thì thầm bên tai cô ta:

— Không sao đâu, đợi phê duyệt xong, anh sẽ đích thân mổ cho em. Em nhất định sẽ an toàn rời khỏi bàn mổ.

Tôi nghe rõ từng lời, như lưỡi dao cắt vào tim.

Tôi gặp Phó Thịnh năm năm trước, khi còn là sinh viên thực tập tại Bệnh viện Trung ương. Anh là người hướng dẫn của tôi — thông minh, điềm tĩnh, chuẩn mực. Tôi yêu anh bằng tất cả sự tin tưởng của một cô gái trẻ đặt trái tim mình vào người đàn ông đầu tiên mình gọi là “gia đình”.

Chúng tôi cưới nhau sau hai năm yêu. Cuộc sống sau cưới không quá ngọt ngào, nhưng cũng không thiếu tiếng cười. Cho đến khi tôi biết đến cái tên “Bạch Linh”.

Bạch Linh từng là người yêu cũ của anh. Một mối tình thời đại học kéo dài ba năm, chia tay vì cô ấy du học. Tôi từng nghe tên, từng xem ảnh, từng ngưỡng mộ nét đẹp mong manh và ánh mắt trong veo của cô ta.

Và giờ đây, cô ấy trở về, mang theo trái tim yếu ớt và một cái thai… mà tôi nghi ngờ không cần kiểm tra ADN cũng biết cha đứa bé là ai.

Tôi đã định im lặng. Tôi nghĩ chỉ cần giữ đứa bé, anh sẽ quay lại với mẹ con tôi. Nhưng tôi đã sai.

Một giờ trôi qua. Tôi vẫn chưa được đưa vào phòng mổ.

Huyết áp tôi giảm. Nhịp tim thai có dấu hiệu bất thường. Cơn đau đến liên hồi, bụng tôi cứng lại từng hồi như đá tảng.

Cuối cùng, một bác sĩ khác — bác sĩ Tùng, người tôi từng làm việc chung trong khoa — chạy đến.

— Cô Mai! Em bị chuyển dạ cấp rồi, không thể đợi nữa!

Tôi bấu chặt tay anh, thì thào:

— Cứ… cứu con em…

Anh không nói gì, chỉ gật đầu. Mọi thứ trước mắt tôi nhòe đi. Tôi nghe ai đó gọi tên mình. Rồi ánh đèn phẫu thuật chiếu thẳng vào mặt. Lạnh lẽo. Trắng toát.

Giây phút trước khi thiếp đi vì thuốc mê, tôi nghĩ về ánh mắt của Phó Thịnh khi nhìn Bạch Linh.

Anh từng nhìn tôi như thế. Rất lâu về trước.

Khi tôi tỉnh lại, khung cảnh đầu tiên tôi thấy là trần phòng hồi sức trắng lạnh, ánh đèn vàng vắt ngang qua mắt. Bên cạnh tôi không phải chồng mình, cũng không phải một người nhà nào cả — mà là bác sĩ Tùng, vẫn trong bộ áo phẫu thuật chưa thay.

Anh ngồi gục bên mép giường, ánh mắt mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm khi thấy tôi mở mắt.

— Em tỉnh rồi. Mẹ tròn con vuông, Mai ạ.

Tôi nhìn xuống bụng mình, không còn đau nữa. Bàn tay yếu ớt đưa ra như muốn xác nhận một điều gì đó. Tùng hiểu, anh đứng dậy, kéo chiếc nôi bên cạnh lại gần.

— Con trai, nặng ba ký tư. Khóc to lắm đấy. Giống em ở đôi mắt.

Tôi không cười. Nước mắt lặng lẽ tràn ra hai bên thái dương. Tôi cố nói nhưng cổ họng khô đắng, chỉ thì thào được vài từ:

— Anh ấy… có đến không?

Tùng lặng đi vài giây, rồi lắc đầu. Phó Thịnh không đến. Không hỏi. Không gọi. Không chờ.

Vài tiếng sau, tôi biết thêm một chuyện khác — Bạch Linh đã không giữ được con.

Phẫu thuật thành công nhưng tim cô ta không chịu nổi. Đứa bé sinh non, vài phút sau thì ngừng thở.

Ngày hôm sau, tôi được chuyển lên phòng hậu sản. Không có ai đến thăm. Không có hoa. Không có lời chúc. Chỉ có tiếng trẻ con khóc bên tai và khoảng trống trong lòng không sao lấp đầy.

Tôi ngồi một mình, tay ôm con, mắt nhìn ra cửa. Tôi cứ nghĩ anh sẽ đến. Dù là để nói một lời xin lỗi.

Nhưng người mở cửa lại là… mẹ chồng tôi.

Bà lặng người khi thấy tôi vẫn sống. Rồi nhìn đứa trẻ trong tay tôi, ánh mắt dao động.

— Cháu… đã sinh rồi?

Tôi gật đầu. Không muốn nói nhiều.

Bà bước lại gần, nhìn đứa bé một lúc lâu rồi buông một câu:

— Nó… không phải lỗi của con.

Tôi ngẩng đầu lên. Bà nhìn tôi, ánh mắt lần đầu tiên không có sự soi mói hay lạnh nhạt. Chỉ có một vẻ áy náy mơ hồ.

— Nó yêu Bạch Linh từ lâu rồi. Khi biết tin cô ấy về nước, nó như người khác. Nhưng tôi không ngờ nó lại nhẫn tâm đến mức này…

Tôi nhìn bà, muốn hỏi: “Vậy con dâu bà thì sao? Cháu nội bà thì sao?”
Nhưng tôi không hỏi nữa. Mọi thứ đã quá rõ ràng.

Một tuần sau tôi xuất viện. Tôi tự mình bế con về, không tiệc mừng, không ai đón. Bầu trời hôm ấy nắng gắt đến cay mắt.

Ba ngày sau đó là tang lễ của Bạch Linh. Tôi không định đi. Nhưng rồi lại đến.

Đứng ngoài rìa nghĩa trang, tôi thấy anh. Phó Thịnh mặc vest đen, gầy sọp đi thấy rõ. Anh quỳ gối trước mộ Bạch Linh rất lâu, không ai dám đến gần.

Tôi đứng xa xa, con trai nằm yên trong xe đẩy bên cạnh. Gió chiều thổi qua làm lá cây rơi lả tả. Tôi nghĩ, nếu hôm ấy tôi chết trên bàn mổ, có lẽ cũng sẽ không có cảnh tiễn biệt như vậy.

Chỉ là… một cái tên trên giấy chứng tử, và một đứa trẻ bị bỏ rơi trong cũi bệnh viện.

Một tháng sau, tôi đưa đơn ly hôn.

Anh không phản đối. Cũng không nói gì.

Chúng tôi ký giấy tại phòng công chứng, không một lời trách móc, không nước mắt, không níu kéo. Mọi thứ diễn ra nhẹ tênh — như thể chưa từng có một đám cưới, một lời hứa, hay một cái thai.

Lúc tôi đứng dậy ra về, anh chỉ nói một câu:

— Xin lỗi.

Tôi nhìn anh, lạnh lùng:

— Anh nên nói điều đó với con.

Ba năm sau.

Tôi mở một phòng mạch nhỏ ở ngoại thành, vừa làm vừa nuôi con. Cuộc sống đơn giản, không giàu có nhưng bình yên. Con tôi đã biết gọi “mẹ” rõ ràng, và mỗi khi tôi mệt, nó lại tựa vào vai tôi thì thầm: “Mẹ ơi, đừng buồn.”

Tôi không còn oán hận. Đàn bà không cần phải mạnh mẽ hơn ai hết, chỉ cần đủ mạnh để đứng dậy sau khi bị bỏ rơi là đủ rồi.

Một buổi chiều, có người gõ cửa phòng khám. Là Phó Thịnh.

Anh đứng đó, vẫn là ánh mắt quen thuộc, nhưng giờ mang thêm vài nếp nhăn.

— Anh đi công tác ngang đây. Nghe nói em mở phòng khám…

Tôi không nói gì. Con trai tôi từ bên trong chạy ra, bám vào váy mẹ.

Anh nhìn nó, sững sờ.

— Nó… giống em thật.

Tôi gật đầu.

— Cũng giống cả anh nữa.

Anh muốn nói gì đó, nhưng tôi đã cắt lời:

— Nó không cần một người cha, chỉ cần một người mẹ không bỏ rơi nó.

Anh không còn gì để nói. Tôi đóng cửa lại.

Ngoài trời, gió thổi qua hàng cây, lá rơi lả tả. Mùa thu đến rồi.

Công ty nhà Đoàn Di Băng lại gặp B:IẾN, tình hình khó lường

Cục Quản lý Dược đề nghị Sở Y tế Đồng Nai kiểm tra nhà máy sản xuất sản phẩm vi phạm chất lượng do công ty của chồng ca sĩ Đoàn Di Băng phân phối.

Theo báo Người lao động đưa tin ngày 24/5 có bài Công ty liên quan chồng Đoàn Di Băng tiếp tục bị truy trách nhiệm. Nội dung như sau:

Ngày 23-5, Cục Quản lý Dược (Bộ Y tế) có văn bản gửi Sở Y tế Đồng Nai, yêu cầu kiểm tra việc chấp hành quy định pháp luật về quản lý mỹ phẩm tại Công ty CP nhà máy y tế EBC Đồng Nai – đơn vị sản xuất sản phẩm cho thương hiệu Hanayuki.

Hai sản phẩm được Đoàn Di Băng quảng cáo vừa bị thu hồi

Động thái trên được đưa ra sau khi Cục nhận được báo cáo nhanh về việc thu hồi, tiêu hủy hai sản phẩm mỹ phẩm vi phạm là Hanayuki Shampoo và Hanayuki Sunscreen Body. Các sản phẩm này do Công ty TNHH Thương mại Dịch vụ VB Group là pháp nhân đứng sau thương hiệu Hanayuki, chịu trách nhiệm phân phối ra thị trường, EBC Đồng Nai sản xuất.

Cục Quản lý Dược yêu cầu EBC Đồng Nai báo cáo chi tiết các thông tin về nguyên liệu, kiểm soát chất lượng đầu vào (đặc biệt là 2-Phenoxyethanol), số lượng sản xuất, hồ sơ nghiên cứu và kết quả thử nghiệm chống nắng (SPF). Riêng sản phẩm Hanayuki Sunscreen Body bị phát hiện chỉ đạt SPF 2,4 trong khi bao bì ghi SPF 50.

Ngoài ra, Cục đề nghị Sở Y tế căn cứ vào kết quả kiểm tra và báo cáo của EBC Đồng Nai để xử lý vi phạm theo quy định. Trường hợp có dấu hiệu hình sự như sản xuất mỹ phẩm giả, hồ sơ cần chuyển cơ quan công an.

Liên quan đến sai phạm này, Chủ tịch UBND tỉnh Đồng Nai Võ Tấn Đức cũng vừa ký văn bản hỏa tốc, giao Sở Y tế chủ trì phối hợp với Công an tỉnh, Sở Công Thương kiểm tra và xử lý nghiêm các cá nhân, tổ chức liên quan.

Trước đó, Cục Quản lý Dược đã ra 2 quyết định đình chỉ lưu hành, thu hồi và tiêu hủy lô dầu gội Hanayuki Shampoo (chai 300 g) và kem chống nắng Hanayuki Sunscreen Body (tuýp 100 g). Dầu gội bị phát hiện vượt giới hạn vi sinh vật và chứa 2-Phenoxyethanol – thành phần không có trong công thức công bố.

Ông Nguyễn Quốc Vũ, chồng ca sĩ Đoàn Di Băng, là người đại diện pháp luật và Tổng giám đốc của VB Group.

Ngày 20/05/2025  Tuổi trẻ đưa tin “Kiểm tra đột xuất nhà máy sản xuất cho công ty của chồng Đoàn Di Băng”. Nội  dung chính như sau: 

Đoàn kiểm tra kiểm tra các sản phẩm dầu gội Hanayuki trong lô bị đình chỉ lưu hành – Ảnh: A.B.

Tối 20-5, Sở Y tế Đồng Nai cho biết đã tiến hành kiểm tra công ty liên quan hai sản phẩm bị đình chỉ lưu hành do công ty chồng ca sĩ Đoàn Di Băng đưa ra thị trường.

Cụ thể, Thanh tra và Phòng nghiệp vụ Sở Y tế Đồng Nai đã đến kiểm tra các sản phẩm bị đình chỉ lưu hành do Công ty cổ phần Nhà máy y tế EBC Đồng Nai (Khu công nghiệp Giang Điền, huyện Trảng Bom) sản xuất.

Thời điểm kiểm tra, công ty đang chạy hai chuyền sản xuất, bố trí theo nguyên tắc một chiều. Đường đi của nguyên liệu, bán thành phẩm tách biệt với khu vực pha chế, lưu trữ, đóng gói.

Đối với sản phẩm dầu gội Hanayuki Shampoo (chai 300g), ngày 6-5, công ty đã nhận được công văn của Bộ Y tế về việc đình chỉ lưu hành, thu hồi và tiêu hủy. Ngay ngày hôm sau, công ty đã có thông báo về việc thu hồi sản phẩm trên.

Theo đó, Công ty cổ phần Nhà máy y tế EBC Đồng Nai đã thu hồi từ Công ty TNHH thương mại dịch vụ VB Group (TP.HCM, đơn vị chịu trách nhiệm đưa sản phẩm ra thị trường) 1.734 trong tổng số 3.840 chai.

Sở Y tế Đồng Nai yêu cầu kiểm tra công ty của chồng Đoàn Di BăngSản phẩm công ty chồng Đoàn Di Băng: Chỉ số chống nắng bằng 4,8% so với nhãn dán, có phải hàng giả?

Số sản phẩm thu hồi này hiện đang lưu tại kho của công ty. Những sản phẩm còn lại hiện VB Group đang tiếp tục thu hồi.

Ngày 16-5, Công ty cổ phần Nhà máy y tế EBC Đồng Nai tiếp tục nhận được công văn thu hồi của Bộ Y tế đối với sản phẩm Hanayuki Sunscreen Body (trọng lượng 100g).

Sau đó, công ty đã có thông báo thu hồi 1.652 hộp đưa ra thị trường. Hiện tại VB Group đang tiến hành thu hồi.

Đoàn kiểm tra ghi nhận đối với hai sản phẩm trên, Công ty cổ phần Nhà máy y tế EBC Đồng Nai có lập và lưu trữ hồ sơ lô sản phẩm, phiếu kiểm nghiệm thành phẩm phù hợp với quá trình sản xuất.

Hợp đồng nguyên tắc thử nghiệm số 02/HĐ-TTKN ngày 15-6-2024 với Trung tâm Kiểm nghiệm thuốc, mỹ phẩm, thực phẩm tỉnh Quảng Trị.

Lực lượng chức năng đã tạm giữ một số hồ sơ pháp lý, giấy tờ có liên quan đến hai sản phẩm trên (bản photo). Còn số lượng sản phẩm thu hồi vẫn lưu tại kho và công ty chịu trách nhiệm lưu giữ số hàng hóa trên.

Chỉ số chống nắng quá thấp so với công bố

Liên quan vụ việc, Sở Y tế Đồng Nai cho hay đã có văn bản gửi các đơn vị liên quan về việc đình chỉ lưu hành, thu hồi và tiêu hủy sản phẩm mỹ phẩm không đạt tiêu chuẩn chất lượng.

Cụ thể, thực hiện công văn của Cục Quản lý dược – Bộ Y tế, giám đốc Sở Y tế Đồng Nai thông báo đình chỉ lưu hành, thu hồi trên toàn quốc lô sản phẩm Hanayuki Sunscreen Body (hộp 1 tuýp 100g).

Trong đó, Công ty cổ phần Nhà máy y tế EBC Đồng Nai sản xuất, còn Công ty TNHH thương mại dịch vụ VB Group (do ông Nguyễn Quốc Vũ – chồng ca sĩ Đoàn Di Băng – là người đại diện pháp luật kiêm tổng giám đốc của công ty) chịu trách nhiệm đưa sản phẩm ra thị trường.

Lý do, chỉ số chống nắng trên nhãn (SPF 50) không phù hợp kết quả kiểm nghiệm chỉ số chống nắng (SPF: 2,4).

Trước đó ngày 7-5, Cục Quản lý dược cũng ra quyết định đình chỉ lưu hành, thu hồi và tiêu hủy toàn bộ lô sản phẩm dầu gội Hanayuki Shampoo (chai 300g) cũng của hai công ty trên.

Lý do kết quả kiểm nghiệm cho thấy mẫu sản phẩm vi phạm giới hạn vi sinh vật và chứa 2-Phenoxyethanol – thành phần không có trong công thức đã đăng ký công bố.

Thời gian qua Đoàn Di Băng cũng trở thành “gương mặt thương hiệu” để đưa sản phẩm ra thị trường.

Đoàn Di Băng lại đăng đàn ‘xin lỗi’ và nói là bên ‘bị ảnh hưởng’

Sau khi có thông tin về việc thu hồi lô kem chống nắng do Công ty VB GROUP phân phối, ngày 17-5 Đoàn Di Băng đã đăng tải trên trang cá nhân về việc thu hồi sản phẩm. Trước đó, cô cũng đăng tải thông báo tương tự khi lô dầu gội bị thu hồi.

Theo SHTT