Home Blog Page 2

Con gái lớp 2 làm đề thi lớp 10 được 9,75 điểm, mẹ vẫn khiêm tốn “chưa ra biển lớn”: Màn khoe con khiến Đoàn Di Bom đứng ngồi không yên

Câu chuyện của phụ huynh này khiến netizen tranh cãi.

Mới đây, một bài đăng trên mạng xã hội đã khiến cộng đồng mạng dậy sóng khi một phụ huynh khoe khéo về cô con gái lớp 2 của mình. Bài đăng kèm dòng trạng thái đầy tự hào: “Ôi nay các bạn lớp 2 đã đạt B2 hết rồi, nhìn choáng quá. Ngưỡng mộ hết sức. Cô gái lớp 2 nhà mình chưa dám ra biển lớn chỉ làm thử đề tuyển sinh lớp 10 được 39/40 (1 câu này làm đúng rồi mà sửa lại bị sai), được 9,75 điểm. Cứ học với mẹ vài năm khi nào tự tin mình sẽ thử sức nhé con gái. Yêu lắm”. Hình ảnh kèm theo là một bé gái nhỏ nhắn, xinh xắn cùng tờ đề thi.

Cho những ai chưa biết, B2 ý chỉ trình độ tiếng Anh theo Khung tham chiếu chung châu Âu về Ngôn ngữ (CEFR – Common European Framework of Reference for Languages). Đây là một hệ thống được dùng rộng rãi toàn cầu để đánh giá năng lực ngôn ngữ gồm trình độ từ cao xuống thấp A1, A2, B1, B2, C1, C2. Trong đó, B2 là trình độ trung cao cấp, thường được sử dụng để tốt nghiệp Thạc sĩ tại Việt Nam.

Con gái lớp 2 làm đề thi lớp 10 được 9,75 điểm, mẹ vẫn khiêm tốn "chưa ra biển lớn": Màn khoe con khiến MXH dậy sóng- Ảnh 1.

Màn khoe con khiến netizen dậy khóc (Ảnh chụp màn hình)

Ngay lập tức, bài đăng thu hút hàng trăm lượt chia sẻ, bình luận và hàng nghìn lượt tương tác. Nhiều người bày tỏ sự ngạc nhiên trước năng lực “siêu phàm” của bé gái mới chỉ lớp 2 nhưng đã làm được đề tuyển sinh lớp 10 vốn được đánh giá là rất khó, kể cả với học sinh lớp 9 đang ôn luyện sát sao để thi vào trường chuyên.

Tuy nhiên, đi kèm với lời khen ngợi, không ít cư dân mạng tỏ ra hoài nghi, thậm chí lên tiếng phản đối cách thể hiện của phụ huynh.

Con học giỏi, cha mẹ tự hào là đúng rồi

Ở phe ủng hộ, nhiều người cho rằng nếu bé thực sự làm được đề thi khó như vậy thì đúng là một “thần đồng”, xứng đáng được phát hiện và bồi dưỡng sớm. Họ cho rằng không nên giới hạn trẻ theo độ tuổi, vì có những em nhỏ sở hữu năng lực vượt trội, chỉ cần được tạo điều kiện đúng cách là có thể phát triển rất xa. Việc thử sức với đề lớp 10 cũng được xem là một cách để khám phá tiềm năng và mở rộng giới hạn của bản thân, miễn là bé vẫn cảm thấy vui vẻ và không bị ép buộc.

– Con học siêu quá, xin vía con mình cũng giỏi giang như vậy.

– Nếu bé thích học và học như chơi thì không có gì phải chê cả.

– Đỉnh thật sự, mới lớp 2 mà làm được đề lớp 10 thì không phải dạng vừa đâu. Bé chắc chắn có tố chất ngôn ngữ nổi bật, nên được đầu tư bài bản từ sớm.

– Bé thông minh mà lại chăm chỉ thì tương lai sáng lắm. Hy vọng con giữ được sự ham học này lâu dài. Phụ huynh nào cũng mong có con học được như thế!

– Ủa con học giỏi, phụ huynh tự hào cũng có gì sai đâu nhỉ?

– Con có năng khiếu thì cha mẹ nên phát huy.

Con gái lớp 2 làm đề thi lớp 10 được 9,75 điểm, mẹ vẫn khiêm tốn "chưa ra biển lớn": Màn khoe con khiến MXH dậy sóng- Ảnh 2.

Câu chuyện của người mẹ khiến netizen tranh cãi

Khoe con không sai, nhưng theo cách này thì thật sự phản cảm

Tuy nhiên, phe phản đối lại cho rằng bài đăng này không đơn thuần là chia sẻ thành tích của con mà đã trở thành một hình thức “khoe con” quá mức, mang nặng tính phô trương. Việc đưa một kết quả học tập vượt cấp lên mạng xã hội với lời lẽ tự hào thái quá dễ khiến người khác cảm thấy bị so sánh.

Nhiều ý kiến cho rằng hành động này vô tình tạo ra áp lực kép: một mặt khiến đứa trẻ phải sống dưới cái bóng “con nhà người ta” mà chính cha mẹ xây dựng, mặt khác khiến cộng đồng, đặc biệt là các bậc phụ huynh khác rơi vào vòng xoáy lo lắng, chạy theo thành tích. Khi trẻ em bị biến thành công cụ để cha mẹ khẳng định sự thành công trong việc nuôi dạy, ranh giới giữa động lực và áp lực sẽ trở nên mong manh hơn bao giờ hết.

– Con còn nhỏ quá mà đã phải gánh kỳ vọng của người lớn. Hôm nay là đề lớp 10, ngày mai sẽ là gì nữa – thi đại học à hay thi thạc sĩ luôn? Hãy để con học đúng với tuổi thơ của mình.

– Không phủ nhận bé có thể giỏi, nhưng cách đăng bài như vậy tạo áp lực cho cả con và phụ huynh khác. Đôi khi sự khoe khoang lại giết chết niềm vui học tập.

– Người ta khoe con thì được khen, còn người mẹ này khoe con thì gây phản cảm.

– Khoe điểm số thì dễ, nhưng ai dám chắc con thực sự hạnh phúc khi học? Mình chỉ mong con được phát triển đúng với nhịp độ tự nhiên của con thôi.

– Mạng xã hội không phải nơi để thi đua nuôi con. Khoe con học giỏi thì tốt, nhưng đừng biến thành áp lực thành tích lan truyền vô hình cho cả xã hội.

“Khoe con” là quyền hay áp lực?

Không ai cấm cha mẹ tự hào về con cái, nhất là khi đứa trẻ mang về điểm 10, huy chương, giải thưởng, hay đơn giản là một hành động ngoan ngoãn bất ngờ… Cảm xúc hạnh phúc đó quá đỗi tự nhiên, ai mà không muốn chia sẻ? Nhưng chính từ những khoảnh khắc “tự nhiên” ấy, khái niệm “khoe con” đã ra đời và gây tranh cãi: với người này là một quyền rất đỗi chính đáng, nhưng với người khác, đó lại là một áp lực đè nặng lên con cái và cả xã hội.

Thậm chí, đối với nhiều phụ huynh, khoe con cũng là cách để… tự khích lệ bản thân. Khi cuộc sống quá nhiều áp lực, những thành tựu nho nhỏ của con trẻ trở thành nguồn động lực. Mỗi lượt like, mỗi bình luận kiểu “Giỏi quá!”, “Mẹ khéo nuôi con thật!”… như một liều dopamine giúp cha mẹ cảm thấy mình đang đi đúng hướng.

Tuy nhiên, đằng sau ánh hào quang của những bài “khoe con” lại là mặt trái ít được nói đến: sự áp lực vô hình cho chính đứa trẻ và cho cả những gia đình khác.

Con gái lớp 2 làm đề thi lớp 10 được 9,75 điểm, mẹ vẫn khiêm tốn "chưa ra biển lớn": Màn khoe con khiến MXH dậy sóng- Ảnh 3.

Đằng sau ánh hào quang của những bài “khoe con” lại là mặt trái.

Một đứa trẻ, khi liên tục bị gắn với danh hiệu “con nhà người ta”, sẽ học được rằng mình chỉ được yêu thương khi đạt thành tích. Những lần không đạt được kỳ vọng, nỗi sợ bị so sánh hoặc mất mặt trên mạng xã hội có thể khiến trẻ căng thẳng, lo âu. Trẻ cũng có quyền riêng tư và không phải đứa nào cũng muốn hình ảnh hay điểm số của mình bị phơi bày, dù là trong tâm ý tốt của cha mẹ.

Với các phụ huynh khác, việc thấy bạn bè đồng loạt đăng thành tích con cái có thể khiến họ vô thức so sánh và cảm thấy thất bại. “Con người ta mới lớp 3 đã học IELTS, còn con mình vẫn đánh vần sai”, “Nhà đó chắc đầu tư học thêm ghê lắm”… những suy nghĩ như thế âm thầm tạo ra một cuộc đua thành tích không hồi kết. Và thế là từ một quyền chia sẻ, “khoe con” dễ dàng biến thành một cuộc chiến áp lực giữa các gia đình, giữa cha mẹ và chính con họ.

Sự khác biệt nằm ở mục đích. Một bài viết “khoe con” xuất phát từ tình yêu thương, từ mong muốn lưu giữ kỷ niệm, từ việc chia sẻ niềm vui thật sự thì đáng được trân trọng. Nhưng nếu khoe để chứng tỏ “mình hơn”, để chạy đua với thiên hạ hay gây áp lực ngược lên con cái, thì dù không ai cấm, đó vẫn là điều cần suy nghĩ lại.

Trẻ em cần được lớn lên trong một môi trường nuôi dưỡng sự tự tin, không bị gắn mãi với kỳ vọng thành tích. Còn cha mẹ, nếu yêu thương con, hãy học cách khoe một cách ý nghĩa hơn: thay vì chỉ là giấy khen, có thể là câu chuyện con biết giúp bà, tự giác học bài, hay cách con vượt qua một nỗi sợ. Những “thành tích mềm” này đôi khi còn đáng quý hơn cả một con điểm cao.

Vợ chồng viện trưởng Viện Pháp y t;;âm t;;;hần trung ương cùng đồng bọn: Có phòng VIP để “đ;ập đ;á”, thường xuyên ra ngoài du lịch dài ngày…

Trong 36 bị can là lãnh đạo, cán bộ Viện Pháp y tâm thần trung ương bị khởi tố trong đường dây cấu kết ‘chạy’ kết luận giám định tâm thần, có vợ chồng viện trưởng Trần Văn Trường cùng nhiều trưởng, phó khoa, điều dưỡng, bảo vệ.

Viện Pháp y tâm thần trung ương - Ảnh 1.

Các bị can tại cơ quan công an – Ảnh: NGỌC BÍCH

Bệnh nhân tâm thần mời bác sĩ đi du lịch

Liên quan đến vụ án tàng trữ trái phép chất ma túy, tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy, đưa hối lộ, nhận hối lộ, môi giới hối lộ và lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ tại Viện Pháp y tâm thần trung ương, đến nay Cơ quan cảnh sát điều tra đã triệu tập 90 nghi phạm, người liên quan.

Đồng thời cơ quan điều tra đã ra quyết định khởi tố và áp dụng biện pháp ngăn chặn đối với 40 người. Trong đó có 36 bị can là lãnh đạo, cán bộ Viện Pháp y tâm thần trung ương, hai bị can là bệnh nhân đang chữa bệnh tâm thần bắt buộc.

Đáng chú ý, trong số này có ông Trần Văn Trường – viện trưởng Viện Pháp y tâm thần trung ương, bà Đặng Thị Hòa – vợ ông Trường, ông Lâm Văn Thành – viện phó, ông Dương Văn Biết – trưởng khoa giám định – phó phòng kế hoạch tổng hợp, Nguyễn Thị Thu Hoài – phó phòng tổ chức, Đỗ Khắc Doanh – phó khoa phụ trách khoa nam.

Vợ chồng viện trưởng Viện Pháp y tâm thần trung ương bị khởi tố là ai? - Ảnh 2.

Ông Trần Văn Trường thời điểm nhận quyết định bổ nhiệm giữ chức viện trưởng Viện Pháp y tâm thần trung ương – Ảnh: Bộ Y tế

Ngoài ra còn nhiều bác sĩ, điều dưỡng, cán bộ phòng kế hoạch tổng hợp, bảo vệ cũng bị khởi tố.

Quá trình điều tra, công an xác định năm 2016, sau khi phạm tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản, Nguyễn Thị Mai Anh (trú Thanh Xuân, Hà Nội) bị áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh tại Viện Pháp y tâm thần trung ương.

Tại đây, Mai Anh đã cấu kết với các cán bộ, giám định viên của Viện Pháp y tâm thần trung ương để được ra ngoài. Năm 2020, Mai Anh tiếp tục phạm tội làm giả con dấu, sử dụng con dấu, tài liệu giả của cơ quan, tổ chức và tiếp tục được áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh.

Vợ chồng viện trưởng Viện Pháp y tâm thần trung ương bị khởi tố là ai? - Ảnh 3.

Trung tướng Nguyễn Thanh Tùng – giám đốc Công an TP Hà Nội và đại diện các cơ quan chức năng thông tin về vụ án – Ảnh: DANH TRỌNG

Năm 2023, Mai Anh tiếp tục phạm tội gây rối trật tự công cộng (cùng với chồng là Lê Văn Đông). Sau đó cả hai vợ chồng Mai Anh đều bị áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh tại Viện Pháp y tâm thần trung ương.

Trong thời gian bắt buộc chữa bệnh tại Viện Pháp y tâm thần trung ương, Mai Anh đã hối lộ các lãnh đạo, nhân viên của viện để mỗi người được bố trí một phòng riêng, có điều hòa và các thiết bị âm thanh để tổ chức ăn chơi, thậm chí sử dụng ma túy tại viện và được ra ngoài.

Vợ chồng Mai Anh thường xuyên đi ra ngoài, thậm chí đi du lịch, nghỉ mát và mời cả khoa ở viện pháp y đi cùng.

Mai Anh đã dắt mối, đặt vấn đề với lãnh đạo viện pháp y để lo “chạy” kết luận giám định tâm thần cho các bị can khác.

Viện Pháp y tâm thần trung ương - Ảnh 4.

Vợ chồng bị can Lê Văn Đông, Nguyễn Thị Mai Anh – Ảnh: NGỌC BÍCH

Lời cảnh tỉnh

Một số trường hợp Mai Anh nhận hàng tỉ đồng, sau đó chuyển cho Trần Văn Trường – nguyên viện trưởng – vài trăm triệu. Trường nhận và chia cho các thành viên hội đồng giám định.

Sau khi nhận tiền, các giám định viên viết thêm vào hồ sơ bệnh án các biểu hiện của bệnh tâm thần hoặc viết không đúng về tình trạng bệnh, để có kết luận phù hợp so với hồ sơ bệnh.

Mai Anh đã chuyển rất nhiều tiền và nhiều trường hợp cho Trần Văn Trường để lo “chạy” kết luận giám định.

Ngoài ra Mai Anh còn móc nối với nhân viên khoa giám định, phòng kế hoạch tổng hợp để nắm thông tin gia đình các bị can đến giám định, nhằm đặt vấn đề “chạy” kết luận giám định, hưởng lợi hàng tỉ đồng từ việc làm trên.

Trung tướng Nguyễn Thanh Tùng – giám đốc Công an TP Hà Nội – đánh giá vụ án này lớn nhất từ trước tới nay liên quan đến lĩnh vực rất nhạy cảm.

Từ vụ này, Công an TP Hà Nội cùng các ngành tư pháp xác định đây là nhóm đối tượng rất nguy hiểm, liên quan đến các đối tượng chạy bệnh án tâm thần. Dù cơ quan chức năng, cơ quan tư pháp các địa phương rất tích cực, nhưng do quy định của luật nên gặp những khó khăn.

“Vụ việc này là lời cảnh tỉnh, đẩy lùi, tiến tới triệt tiêu toàn bộ vi phạm trong công tác khám bệnh”, Trung tướng Tùng nhấn mạnh.

Tôi là vợ lẽ, vừa kết hôn 1 tháng thì anh nhà phát hiện bị UT g-an giai đoạn cuối. Biết trước chẳng còn sống được lâu nên anh đã chia hết tài sản, tôi chính là người được thừa kế toàn bộ tài khoản tiết kiệm 30 tỷ của anh còn các con ru-ột chỉ được vài bộ nữ trang bằng bạc của mẹ quá cố để lại. Sau 49 ngày của anh, tôi mới ra ngân hàng tất toán sổ tiết kiệm thì ng-ớ ngư-ời khi nghe nhân viên thông báo…

Tôi là vợ lẽ. Vừa kết hôn được đúng một tháng thì anh phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối. Không ai ngờ được mọi chuyện lại trôi nhanh như một cơn lũ.

Biết chẳng còn sống được bao lâu, anh lặng lẽ chia hết tài sản. Tôi là người được thừa kế toàn bộ tài khoản tiết kiệm — ba mươi tỷ đồng. Các con ruột của anh, chỉ nhận vài bộ nữ trang bạc của mẹ ruột để lại.

Sau lễ cúng 49 ngày, tôi một mình cầm sổ tiết kiệm ra ngân hàng để tất toán. Tôi vẫn nghĩ đời mình sang trang kể từ đây. Nhưng khi nhân viên ngân hàng tra cứu thông tin, cô ấy ngước lên nhìn tôi — ánh mắt vừa thương hại, vừa lạnh lùng.

“Chị ơi… tài khoản này đã bị tất toán rồi từ ba tuần trước.”

Toàn thân tôi lạnh toát. Ai đã lấy? Bằng cách nào? Và quan trọng nhất — tại sao anh lại nói tôi là người duy nhất thừa kế?

Tôi tên là Lệ, 33 tuổi, chưa từng nghĩ mình sẽ làm “vợ hai” của một người đàn ông 60 tuổi. Nhưng cuộc đời tôi vốn chưa từng bình thường. Mẹ mất sớm, cha đánh đập, tôi rời quê vào Sài Gòn năm 19 tuổi với hai bàn tay trắng. Trải qua bao sóng gió, tôi gặp anh — ông Tuấn, chủ một doanh nghiệp gỗ ở Bình Dương, già nhưng tử tế, phong độ và đặc biệt, có một nỗi buồn trong mắt mà tôi nhìn thấy ngay từ lần đầu.

Anh goá vợ đã gần 10 năm. Có ba người con, hai gái một trai. Lúc tôi gặp anh, họ đều đã lớn, có gia đình riêng, ít khi về nhà. Anh bảo: “Anh già rồi, muốn có người bầu bạn.” Cứ thế, tôi về sống cùng anh. Đến đầu năm nay, đám cưới được tổ chức âm thầm, chỉ có vài người bạn thân của anh và tôi. Con cái anh không ai đến.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Sau đám cưới được đúng một tháng, anh phát hiện bụng chướng, vàng da, đi khám thì bác sĩ kết luận: ung thư gan giai đoạn cuối. Bệnh viện lắc đầu. Anh về nhà, lặng lẽ viết di chúc. Không luật sư, không công chứng. Chỉ có chữ ký và dấu vân tay anh.

Hôm đó, anh gọi tôi lại bên giường bệnh:
— Tài khoản tiết kiệm anh gửi riêng. Em cầm cuốn sổ này, giữ kỹ. Mai kia anh có mệnh hệ gì thì em ra ngân hàng, tất toán lấy tiền mà sống. Đừng tin ai, kể cả mấy đứa con anh. Tụi nó chỉ biết tiền, chẳng thèm ngó ngàng tới anh.

Tôi run tay nhận lấy cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ. Số tiền ghi trên đó khiến tôi nghẹn lời: 30 tỷ đồng. Tôi hỏi:
— Sao anh không chia đều cho các con?
Anh thở dài:
— Tụi nó đủ cả rồi. Chúng chưa từng gọi hỏi thăm anh suốt mấy năm nay. Em là người duy nhất bên cạnh anh những ngày cuối. Anh không muốn tiền anh để lại rơi vào tay những đứa chỉ biết trách móc và tính toán.

Anh mất nhẹ nhàng sau gần hai tháng. Tôi lo hậu sự chu đáo, lễ 49 ngày cũng tổ chức đầy đủ, mời cả ba đứa con về — dù chỉ có con gái út là xuất hiện, không một lời chia buồn. Đôi mắt cô ấy nhìn tôi đầy khinh bỉ. Tôi quen rồi.

Ngày thứ 50, tôi cầm sổ tiết kiệm đến ngân hàng trung tâm quận 3. Trong đầu, tôi đã tính sẽ chuyển một phần sang đầu tư nhỏ, còn lại gửi tiết kiệm kỳ hạn dài để sống dần. Tôi không có gia đình, không con cái, chỉ cần đủ để không lệ thuộc vào ai.

Nhưng đời không như phim.

Cô nhân viên tra cứu xong thì đứng dậy, đi vào phòng trong. Chỉ vài phút sau, cô quay lại với một tập giấy.
— Chị Lệ, tài khoản này đã được tất toán vào ngày 18 tháng trước.
— Sao? Ai tất toán? Tôi là người cầm sổ gốc cơ mà!
— Người tên Nguyễn Huy Nam, con trai ruột của ông Tuấn. Anh ấy có giấy uỷ quyền và bản sao di chúc hợp pháp…

Tôi sững người.
— Di chúc nào?
— Di chúc có chữ ký và công chứng đầy đủ. Nội dung là toàn bộ tài sản, bao gồm tài khoản này, được chia đều cho ba người con ruột. Không nhắc gì đến chị cả.

Tôi cảm thấy đầu ong lên. Tim đập dồn dập.

Tôi lôi cuốn sổ di chúc tay mà anh Tuấn viết ra — dòng chữ run run, mực đã nhòe đi phần nào. Không có công chứng. Không có luật sư. Chỉ là niềm tin tôi đặt vào người đàn ông đã hứa sẽ cho tôi một cuộc đời khác.

Tôi thất thần bước ra khỏi ngân hàng, cuốn sổ tiết kiệm vô giá trị trên tay. Tôi hiểu mình vừa bị gạt, hoặc đánh tráo, hoặc phản bội — nhưng điều tồi tệ nhất là: tôi không biết ai đã làm điều đó.

Một phần trong tôi gào lên rằng: “Phải làm rõ!” Nhưng một phần khác lại thầm thì: “Hay là thôi, vì anh ấy thật sự không muốn em có gì…”

Tối hôm đó, tôi mở điện thoại xem lại đoạn ghi âm cuối cùng giữa tôi và anh. Trong đoạn ghi âm, anh ho nhiều, nói không rõ, nhưng có một câu vẫn còn đủ âm thanh:

“Lệ… nếu tụi nó làm khó em… em cứ tìm đến ông Duy, luật sư của anh… ông ấy biết rõ mọi chuyện…”

Tên “Duy” chưa từng xuất hiện trong di chúc hay trong câu chuyện anh kể với tôi. Nhưng đó có thể là chìa khóa duy nhất tôi còn có. Tôi biết mình phải tìm người tên Duy ấy… trước khi sự thật bị chôn vùi.

ôi tìm được địa chỉ văn phòng luật sư Duy sau ba ngày gọi điện khắp nơi. Ông là bạn thân của chồng tôi từ thời còn học Luật Sài Gòn thập niên 80, sau này không làm cho công ty ông Tuấn nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn cố vấn giấy tờ riêng. Khi tôi đến, ông nhìn tôi với vẻ mệt mỏi:

— Tôi chờ cô sẽ đến sớm hơn.

Tôi mở túi, đặt cuốn sổ tiết kiệm và tờ di chúc viết tay lên bàn.

— Ông Tuấn đã từng nói tôi là người thừa kế duy nhất. Nhưng ngân hàng bảo tài khoản đã bị tất toán, bằng một di chúc khác — có công chứng. Tôi muốn biết, cái nào là thật?

Ông Duy không ngạc nhiên. Ông rút ngăn kéo, lấy ra một tập hồ sơ mỏng, đưa cho tôi:

— Đây là bản gốc di chúc ông Tuấn làm trước khi bệnh nặng, có tôi làm chứng. Có cả đoạn ghi hình. Ngày ký là trước lễ cưới của cô với ông ấy… đúng 5 ngày.

Tôi chết lặng.

Tôi mở ra xem. Trong di chúc có con dấu công chứng, ông Duy là người chứng kiến. Nội dung đúng như ngân hàng nói: tài sản chia đều cho ba người con. Không hề nhắc đến tôi.

— Vậy… còn bản tôi có?
— Cô nhận được bản đó bao lâu sau khi cưới?
— Khoảng một tháng… khi anh ấy biết mình không còn sống được bao lâu.

Luật sư Duy nhìn tôi một lúc lâu:

— Ông ấy gọi cho tôi hai ngày trước khi mất. Hỏi tôi rằng nếu một người “muốn thay đổi di chúc nhưng không đủ sức lực đến văn phòng công chứng thì sao”. Tôi bảo: về mặt pháp lý, vẫn có thể làm di chúc tay, nhưng phải có hai người làm chứng trở lên, chữ viết phải rõ ràng, và có bằng chứng anh minh mẫn lúc ký.

— Nhưng không ai làm chứng hôm đó…
— Vậy là vô hiệu rồi.

Tôi ngồi thụp xuống ghế. Mọi thứ như sụp đổ. Cái tưởng là “món quà sau cùng” chỉ là một tờ giấy không giá trị. Tôi đã hy vọng, đã tin tưởng…

Nhưng ông Duy đẩy tập hồ sơ sang một bên và nói tiếp:

— Tuy nhiên, có một chi tiết đáng ngờ. Sau khi ông Tuấn mất, người con trai cả — Huy Nam — đến tìm tôi, yêu cầu tôi đưa toàn bộ bản di chúc gốc. Tôi không đồng ý, nên anh ta giận dữ bỏ đi. Nhưng chỉ hai ngày sau, tôi nhận được thông báo từ ngân hàng: tài khoản đã tất toán… với bản sao y của chính di chúc mà tôi đang cầm đây.

— Ông nghĩ bản sao đó… bị sửa đổi?

— Không, nhưng tôi chưa từng cho bản sao ấy. Có người đã tiếp cận văn phòng công chứng khác, và bằng cách nào đó — có thể là nhờ mối quan hệ, hoặc giả mạo — họ sao lại được bản di chúc. Tôi nghi là chính con trai ông Tuấn đã làm việc đó để tranh thủ rút tiền khi chưa có ai kịp ngăn.

Tôi cảm thấy như bị cuốn vào một trò chơi quá lớn. Mà tôi chỉ là con tốt.

Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Trong đầu là hàng ngàn câu hỏi:
“Nếu ông Tuấn thật sự muốn để lại cho tôi, tại sao không nhờ luật sư làm lại?”
“Vì ông ấy không tin ai nữa? Hay… vì chính ông ấy đã đổi ý vào phút cuối?”
“Còn Huy Nam — nếu anh ta đã biết rõ, tại sao lại phải lén lút tất toán tiền như một kẻ trộm?”

Tôi quay lại nhà cũ — nơi từng là tổ ấm vội vã của tôi và ông Tuấn. Căn nhà đã bị niêm phong tạm thời chờ chia tài sản. Nhưng tôi có chìa khoá. Tôi vào bằng cửa sau.

Căn phòng ngủ vẫn còn mùi thuốc bắc, dầu nóng và khăn vải cũ. Tôi mở tủ của ông Tuấn. Trong ngăn kéo, có một tập giấy tờ cũ và một bức thư nhỏ, viết tay, có ghi rõ: “Gửi Lệ — nếu em đọc được thư này nghĩa là anh đã không kịp làm lại giấy tờ…”

Tôi run tay mở ra.

**”Lệ à,
Anh yếu rồi. Không đủ sức ra công chứng lại di chúc. Mấy đứa nhỏ đến nói chuyện, anh nghe chúng dọa sẽ kiện em là vợ không hợp pháp, nếu anh để lại tài sản cho em. Anh không muốn em bị kéo vào mớ hỗn độn. Anh viết giấy này chỉ để em hiểu: tiền bạc không phải điều duy nhất anh để lại cho em. Anh để lại sự tự do, và cơ hội sống một cuộc đời mới — không ràng buộc, không oán hận.

Nếu sau này em thấy không còn gì, hãy đến chỗ anh Duy, nhờ ông ấy mở hộp thư ký gửi. Trong đó có một tài khoản khác, chỉ đứng tên anh, để dành riêng cho em từ trước khi cưới. Anh không dám đưa ra ban ngày, vì sợ các con phát hiện.

Anh xin lỗi vì không mạnh mẽ tới cùng. Nhưng anh tin em sẽ không gục ngã.

— Tuấn.”**

Ngày hôm sau, tôi đến văn phòng luật sư Duy một lần nữa. Khi tôi đưa ông bức thư, ông im lặng rất lâu. Sau đó, ông đi vào phòng trong, lấy ra một hộp sắt nhỏ có khóa số.

Bên trong là một thẻ ATM, một phong thư ghi rõ mã PIN, và bản sao kê của một tài khoản ở ngân hàng nước ngoài, tên chủ sở hữu: Tuấn Trần Minh.

Số dư cuối cùng: 1.500.000 USD.

Tôi không khóc. Tôi cũng không mừng. Chỉ thấy trong lòng nhẹ tênh.

Ông Tuấn không lừa tôi. Ông chỉ chọn cách bảo vệ tôi theo kiểu của riêng ông. Lặng lẽ. Không cần ai phải biết. Không cần tranh đấu.

Tôi không kiện các con anh. Không tranh tài sản. Tôi rút tiền, đóng cửa căn nhà thuê nhỏ, chuyển sang một vùng biển yên tĩnh ở Hội An. Mở quán trà nhỏ, sống những ngày bình thường như tôi từng mơ.

Mỗi chiều, tôi pha một ấm trà, đặt lên chiếc ghế trống bên kia bàn, dành cho một người đã đi xa. Không vì tiền. Mà vì một tình yêu — dù muộn màng, dù không toàn vẹn, nhưng là thật.

Bắt k;hẩn cấp 36 đối tượng là lãnh đạo, cán bộ Viện Pháp y t;;âm t;;hần trung ương biến phòng b;ệnh thành nơi ăn chơi, sử dụng m;;ai t;;húy: Trời đất ơi

Trong thời gian bắt buộc chữa bệnh tại Viện Pháp y tâm thần trung ương, Nguyễn Thị Mai Anh đã hối lộ lãnh đạo, nhân viên của viện để được bố trí một phòng riêng, có điều hòa và các thiết bị âm thanh, tổ chức ăn chơi, sử dụng ma túy.

Viện pháp y tâm thần Trung ương - Ảnh 1.

Vợ chồng Mai Anh tại cơ quan điều tra – Ảnh: NGỌC BÍCH

Chiều 23-6, Công an TP Hà Nội tổ chức hội nghị thông tin vụ án tàng trữ trái phép chất ma túy, tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy, đưa hối lộ, nhận hối lộ, môi giới hối lộ và lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ tại Viện Pháp y tâm thần trung ương thành phố Hà Nội và tỉnh Thanh Hóa.

Cấu kết lãnh đạo, nhân viên Viện Pháp y tâm thần trung ương, “chạy” kết luận giám định pháp y tâm thần

Theo Công an TP Hà Nội, qua công tác theo dõi quá trình chữa bệnh tâm thần bắt buộc của hai bị can Nguyễn Thị Mai Anh (sinh năm 1979, trú Thanh Xuân, Hà Nội) và Lê Văn Đông (sinh năm 1978, chồng của Nguyễn Thị Mai Anh, có 5 tiền án, tiền sự) tại Viện Pháp y tâm thần trung ương và công tác thẩm định quyết định trưng cầu giám định tâm thần, áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh của liên ngành tư pháp thành phố Hà Nội.

Cơ quan cảnh sát điều tra Công an thành phố Hà Nội phát hiện một số nghi phạm đang chữa bệnh tâm thần bắt buộc tại Viện Pháp y tâm thần trung ươngthường xuyên ra khỏi viện để thực hiện hành vi vi phạm pháp luật.

Nhóm này có dấu hiệu thông qua Mai Anh móc nối, cấu kết với lãnh đạo, nhân viên Viện Pháp y tâm thần trung ương để “chạy” kết luận giám định pháp y tâm thần theo hướng có lợi (không tâm thần nhưng vẫn kết luận bị tâm thần), để được áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh tâm thần, nhằm trốn tránh trách nhiệm hình sự.

Căn cứ tài liệu thu thập được, giám đốc Công an thành phố Hà Nội chỉ đạo Văn phòng Cơ quan cảnh sát điều tra và các đơn vị liên quan tập trung điều tra, xác minh để xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.

Khoảng 23h45 ngày 7-6, Cơ quan cảnh sát điều tra phối hợp với các lực lượng thuộc Công an tỉnh Thanh Hóa bắt giữ Lê Văn Đông, Nguyễn Thị Mai Anh và năm người (có cả nhân viên và bệnh nhân của Viện Pháp y tâm thần trung ương) khi các nghi phạm đang có hành vi tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy tại bãi biển thuộc khu du lịch Sầm Sơn, Thanh Hóa.

Viện pháp y tâm thần Trung ương - Ảnh 2.

Các bị can trong vụ án – Ảnh: NGỌC BÍCH

Đồng thời ngay trong đêm ngày 7, rạng sáng 8-6, Cơ quan cảnh sát điều tra triệu tập 14 cán bộ, nhân viên thuộc khoa điều trị bắt buộc nam Viện Pháp y tâm thần trung ương đang nghỉ dưỡng tại khách sạn Long Thành 3 (cùng khách sạn với vợ chồng Lê Văn Đông, Nguyễn Thị Mai Anh) về cơ quan công an để điều tra làm rõ.

Căn cứ kết quả đấu tranh với các nghi phạm về hành vi vi phạm pháp luật nêu trên, từ ngày 7 đến ngày 9-6, Cơ quan cảnh sát điều tra đã tổ chức đồng loạt khám xét khẩn cấp tại nhiều địa điểm là chỗ ở, nơi làm việc của các đối tượng thực hiện hành vi tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy tại tỉnh Thanh Hóa và Hà Nội.

Mở rộng khám xét khẩn cấp tại 48 địa điểm là nơi ở, nơi làm việc của đối tượng liên quan về hành vi đưa, nhận hối lộ.

Qua khám xét, Cơ quan cảnh sát điều tra đã thu giữ, tạm giữ nhiều tài liệu, tang vật vụ án trị giá hàng chục tỉ đồng có liên quan đến hành vi phạm tội của các đối tượng.

Tại thời điểm Công an Hà Nội bắt giữ, khám xét khẩn cấp nơi ở, nơi làm việc của các nghi phạm liên quan, xác định có 22 người có quyết định chữa bệnh bắt buộc nhưng không có mặt tại viện.

Đối với 22 hồ sơ của các nghi phạm nêu trên, sơ bộ nhận định có 15 người có dấu hiệu “can thiệp trái pháp luật” để có kết luận giám định tâm thần không đúng quy định đã được áp dụng bắt buộc chữa bệnh, nhằm mục đích trốn tránh việc xử lý hình sự theo pháp luật.

Đến nay, Cơ quan cảnh sát điều tra Công an Hà Nội đã triệu tập 90 nghi phạm, người liên quan. Trong đó có 76 người là lãnh đạo, cán bộ Viện Pháp y tâm thần trung ương và 4 người chữa bệnh bắt buộc tại Viện Pháp y tâm thần trung ương.

Ngày 18-6, Cơ quan cảnh sát điều tra đã ra quyết định khởi tố vụ án hình sự tàng trữ trái phép chất ma túy, tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy, đưa hối lộ, nhận hối lộ, môi giới hối lộ và lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ xảy ra tại Viện Pháp y tâm thần trung ương, Hà Nội và tỉnh Thanh Hóa.

Đồng thời ra quyết định khởi tố và áp dụng biện pháp ngăn chặn đối với 40 người (trong đó có 36 bị can là lãnh đạo, cán bộ Viện Pháp y tâm thần trung ương; hai bị can là bệnh nhân đang chữa bệnh tâm thần bắt buộc).

Biến phòng bệnh thành nơi sử dụng ma túy; đi nghỉ mát và mời cả khoa ở viện pháp y đi cùng

Viện pháp y tâm thần Trung ương - Ảnh 3.

Các bị can tại cơ quan công an – Ảnh: NGỌC BÍCH

Căn cứ tài liệu điều tra, công an xác định năm 2016, sau khi phạm tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản, Mai Anh bị áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh tại Viện Pháp y tâm thần trung ương.

Tại đây, Mai Anh đã cấu kết với các cán bộ, giám định viên của Viện Pháp y tâm thần trung ương để được ra ngoài. Năm 2020, Mai Anh tiếp tục phạm tội làm giả con dấu, sử dụng con dấu, tài liệu giả của cơ quan, tổ chức và tiếp tục được áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh.

Năm 2023, Mai Anh tiếp tục phạm tội gây rối trật tự công cộng (cùng với chồng là Lê Văn Đông). Sau đó cả hai vợ chồng Mai Anh đều bị áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh tại Viện Pháp y tâm thần trung ương.

Trong thời gian bắt buộc chữa bệnh tại Viện Pháp y tâm thần trung ương, Mai Anh đã hối lộ các lãnh đạo, nhân viên của viện để mỗi người được bố trí một phòng riêng, có điều hòa và các thiết bị âm thanh để tổ chức ăn chơi, thậm chí là sử dụng ma túy tại viện và được ra ngoài.

Vợ chồng Mai Anh thường xuyên đi ra ngoài, thậm chí đi du lịch, nghỉ mát và mời cả khoa ở viện pháp y đi cùng.

Mai Anh đã dắt mối, đặt vấn đề với lãnh đạo viện pháp y để lo “chạy” kết luận giám định tâm thần cho các bị can khác.

Một số trường hợp Mai Anh nhận hàng tỉ đồng, sau đó chuyển cho Trần Văn Trường – nguyên viện trưởng – vài trăm triệu. Trường nhận và chia cho các thành viên hội đồng giám định.

Sau khi nhận tiền, các giám định viên viết thêm vào hồ sơ bệnh án các biểu hiện của bệnh tâm thần hoặc viết không đúng về tình trạng bệnh để có kết luận phù hợp so với hồ sơ bệnh.

Mai Anh đã chuyển rất nhiều tiền và nhiều trường hợp cho Trần Văn Trường để lo “chạy” kết luận giám định. Ngoài ra, Mai Anh còn móc nối với nhân viên khoa giám định, phòng kế hoạch tổng hợp để nắm thông tin gia đình các bị can đến giám định để đặt vấn đề “chạy” kết luận giám định, hưởng lợi hàng tỉ đồng từ việc làm trên.

Công an thành phố Hà Nội đánh giá việc điều tra xử lý các nghi phạm trong vụ án đã kịp thời ngăn chặn được rất nhiều đối tượng phạm tội rất nghiêm trọng, đặc biệt nghiêm trọng lợi dụng việc bắt buộc chữa bệnh để trốn tránh trách nhiệm hình sự để tiếp tục thực hiện hành vi phạm tội.

Từ nay tới 31/12/2025: Người dân có bảo hiểm xe máy vẫn bị CSGT phạt tới 600 nghìn nếu không làm điều này?

Nếu đã mua bảo hiểm xe máy bắt buộc nhưng không mang theo bản giấy hoặc chỉ xuất trình bản điện tử (như file PDF, mã QR), người dân vẫn có thể bị phạt.

Các loại bảo hiểm xe máy phổ biến tại Việt Nam:

Bảo hiểm trách nhiệm dân sự bắt buộc: Đây là loại bảo hiểm mà mọi chủ xe máy phải mua theo quy định pháp luật Việt Nam (Nghị định 03/2021/NĐ-CP). Mục đích là bù đắp thiệt hại cho bên thứ ba (người bị tai nạn do xe máy gây ra) về tài sản, sức khỏe hoặc tính mạng. Mức phí thường dao động từ 60.000 – 66.000 VNĐ/năm (tùy loại xe).

Bảo hiểm tự nguyện: Bao gồm các loại như bảo hiểm tai nạn cho người ngồi trên xe, bảo hiểm thiệt hại vật chất (hư hỏng xe, mất cắp),… Loại này không bắt buộc, phí và quyền lợi phụ thuộc vào gói bảo hiểm.

Trường hợp có bảo hiểm xe máy vẫn bị xử phạt trong tình huống nào?

Theo quy định tại Điều 58 Luật Giao thông đường bộ 2008 và Nghị định 168/2024/NĐ-CP (có hiệu lực từ 1/1/2025), người điều khiển xe máy bắt buộc phải mang theo bản giấy chứng nhận bảo hiểm trách nhiệm dân sự còn hiệu lực khi tham gia giao thông.

Ảnh minh họa

Nếu đã mua bảo hiểm xe máy bắt buộc nhưng không mang theo bản giấy hoặc chỉ xuất trình bản điện tử (như file PDF, mã QR), người dân vẫn có thể bị Cảnh sát giao thông (CSGT) xử phạt từ 200.000 đến 300.000 đồng (theo khoản 2 Điều 18 Nghị định 168/2024/NĐ-CP).

Lưu ý, mức phạt lên tới 600.000 đồng áp dụng cho trường hợp người điều khiển xe máy chuyên dùng không có hoặc không mang theo bảo hiểm bắt buộc (khoản 1 Điều 19 Nghị định 168/2024/NĐ-CP). Đối với xe máy thông thường, mức phạt tối đa là 300.000 đồng.

Luật pháp quy định thế nào về bảo hiểm xe máy

Hiệ nay Điều 12 Thông tư 32/2023/TT-BCA (được sửa đổi bởi Thông tư 28/2024/TT-BCA) quy định khi lưu thông trên đường thì người điều khiển xe máy phải mang theo các giấy tờ sau:

– Giấy phép lái xe

– Giấy đăng ký xe

– Bảo hiểm xe máy bắt buộc

– Giấy tờ tùy thân như CMND hoặc CCCD…

Từ 1/1/2025 Luật Trật tự an toàn giao thông đường bộ số 36/2024/ QH15 có hiệu lực thay thế cho luật hiện hành nhưng quy định về giấy tờ bảo hiểm bắt buộc của chủ xe máy vẫn là giấy tờ bắt buộc. Cụ thể khoản 1 Điều 56 của Luật này quy định:

1. Người lái xe tham gia giao thông đường bộ phải đủ tuổi, sức khỏe theo quy định của pháp luật; có giấy phép lái xe đang còn điểm, còn hiệu lực phù hợp với loại xe đang điều khiển do cơ quan có thẩm quyền cấp, trừ người lái xe gắn máy quy định tại khoản 4 Điều này. Khi tham gia giao thông đường bộ, người lái xe phải mang theo các giấy tờ sau đây:

a) Chứng nhận đăng ký xe hoặc bản sao Chứng nhận đăng ký xe có chứng thực kèm bản gốc giấy tờ xác nhận của tổ chức tín dụng, chi nhánh ngân hàng nước ngoài còn hiệu lực trong trường hợp xe đang được thế chấp tại tổ chức tín dụng, chi nhánh ngân hàng nước ngoài;

b) Giấy phép lái xe phù hợp với loại xe đang điều khiển;

c) Chứng nhận kiểm định an toàn kỹ thuật và bảo vệ môi trường đối với xe cơ giới theo quy định của pháp luật;

d) Chứng nhận bảo hiểm bắt buộc trách nhiệm dân sự của chủ xe cơ giới.

Như vậy bảo hiểm xe máy bắt buộc vẫn là giấy tờ mà người chủ xe phải mua khi tham gia giao thông.

Theo báo Dân trí ngày 19/3 có bài Hàng loạt tài xế ô tô bị xử phạt vì dừng xe mua ổi. Nội dung như sau:

Chiều 18/3, Phòng CSGT Hà Nội thông tin về tình trạng người dân tụ tập buôn bán, ô tô dừng đỗ sai quy định trên quốc lộ 1B (đoạn dưới chân cầu Thanh Trì), gây cản trở và tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn giao thông.

Để xử lý tình trạng này, trong các ngày 17 và 18/3, Đội CSGT đường bộ số 5 (Phòng CSGT Hà Nội) phối hợp với Công an phường Cự Khối (Long Biên) đã tăng cường tuần tra kiểm soát, xử lý nghiêm các vi phạm.

Một tài xế ô tô dừng đỗ ven đường để mua ổi bị CSGT phát hiện, xử lý (Ảnh: Công an cung cấp).

Theo cảnh sát, qua ghi nhận thực tế, nhiều tài xế ô tô dừng đỗ ngay trên phần đường dành cho xe cơ giới để mua hàng (ổi), khiến các phương tiện phía sau bị ùn ứ, xe máy phải lấn vào làn ô tô, tiềm ẩn nguy cơ xảy ra va chạm.

Anh N.V.T. (quê Hòa Bình) điều khiển ô tô biển kiểm soát 30F-945.xx, dừng xe ngay trước biển cấm dừng, cấm đỗ để mua ổi. Khi bị kiểm tra, tài xế này viện lý do chỉ dừng “một lát”, nhưng vẫn bị Tổ công tác lập biên bản xử lý.

Tương tự, anh P.V.T., tài xế xe đầu kéo BKS 51C-939.xx (quê Hải Dương) cũng bị cảnh sát xử lý khi đỗ xe dưới lòng đường để chờ người nhà mua hàng.

Với hành vi trên, các tài xế bị xử phạt từ 800.000 đồng đến 1 triệu đồng.

CSGT xử lý hàng loạt tài xế ô tô dừng xe mua ổi, gây cản trở giao thông (Ảnh: Công an cung cấp).

Theo Phòng CSGT Hà Nội, mặc dù khu vực quốc lộ 1B đã được ngăn cách bằng dải phân cách với đường dân sinh, nhưng nhiều người vẫn trèo qua lan can để họp chợ, dựng lều bạt che chắn.

Khi lực lượng chức năng tuần tra, một số người liền nhanh chóng thu dọn, nhưng ngay khi vắng bóng lực lượng chức năng, tình trạng “họp chợ” lại tái diễn.

Nhà chức trách cho biết chỉ trong 2 ngày (17 và 18/3), lực lượng chức năng đã phá dỡ hàng chục bục bệ do người dân tự ý xây lên để bày bán hàng hóa.

Đại úy Vũ Cường, Phó Đội trưởng Đội CSGT đường bộ số 5, cho biết trong thời gian tới, đơn vị sẽ tiếp tục phối hợp với công an phường sở tại tăng cường kiểm tra, xử lý vi phạm, bảo đảm trật tự an toàn giao thông trên tuyến.

Gần 1.000 người đổi xe máy xăng lấy xe máy điện : Hai mẫu xe máy điện dưới 15 triệu đồng không cần bằng lái gây sốt ngày hội đổi xe

“Nay tôi đem chiếc xe máy tay ga mua từ năm 2010 đến đây đổi lấy một chiếc xe máy điện để vợ đi làm hàng ngày”, anh Nguyễn Hoàng Cương ở Hà Đông chia sẻ với VietNamNet.

Sáng 21/6, tranh thủ ngày cuối tuần, anh Cương cùng vợ chạy xe máy từ Hà Đông đến Công viên Thanh Xuân (quận Thanh Xuân, Hà Nội) để tham gia chương trình “Đổi xăng lấy điện – Cùng VinFast kiến tạo tương lai xanh”.

Chỉ ít phút, chiếc xe máy tay ga mua từ năm 2010 đã được định giá xong. Sau đó, nhân viên tư vấn và anh chốt được ngay một chiếc xe điện có giá 22 triệu đồng. Các thủ tục được thực hiện nhanh chóng trong chưa đầy 30 phút, anh đã được bàn giao chiếc xe điện mới của hãng VinFast.

“Xe máy điện hay ô tô điện tôi biết từ lâu. Nhưng đến hôm nay, lần đầu tiên gia đình sở hữu chiếc xe máy điện”, anh Cương nói và cho biết, lý do để vợ chồng anh quyết định mang xe máy xăng đi đổi lấy xe máy điện chính là để bảo vệ môi trường, giúp giảm thiểu ô nhiễm.

W-xe may dien.png
Người dân chen chân nhau đi đổi xe máy xăng lấy xe máy điện tại Công viên Thanh Xuân sáng 21/6. Ảnh: Tâm An

Không chỉ anh Cương, tại Công viên Thanh Xuân, nhiều người chen chân đi đổi xe máy xăng lấy xe máy điện.

Theo đó, ngay từ sáng sớm ngày 21/6, khu vực gian hàng của VinFast đã tấp nập, bởi hàng trăm người mang xe máy xăng cũ đến thẩm định, đăng ký và trải nghiệm chạy thử các dòng xe máy điện mới.

Đây là một trong những điểm nhấn của chuỗi sự kiện do VinFast tổ chức từ đầu tháng 6, nhằm khuyến khích người tiêu dùng chuyển đổi từ phương tiện chạy xăng truyền thống sang xe máy điện.

W-xe may dien.png
Nhiều người đem xe máy chạy xăng đến đổi lấy xe máy điện. Ảnh: Tâm An
W-xe may dien.png

Đại diện hãng cho biết, chương trình không chỉ hỗ trợ định giá và thu mua xe máy xăng cũ, mà còn đi kèm các ưu đãi tiền mặt, giảm giá trực tiếp và trải nghiệm thực tế các sản phẩm xe điện ngay tại chỗ.

Dắt chiếc xe Honda Lead mua từ năm 2019 vào khu vực định giá xe máy xăng, anh Ngô Xuân Thắng ở Cầu Giấy (Hà Nội) nói với VietNamNet: “Xe máy xăng này vẫn đi tốt nhưng nay muốn đổi sang xe điện”.

Cách đây khoảng 5 năm, tất cả 3 chiếc xe máy của gia đình anh đều là xe chạy xăng. Sau đó, anh bán 2 xe máy xăng để mua xe máy điện.

“Đi xe điện rất nhẹ, êm, không có tiếng ồn. Dùng khá ổn so với nhu cầu sử dụng của gia đình”, anh nhận xét. Còn về vấn đề sử dụng xe điện tiết kiệm hơn xe xăng, anh Thắng cho biết gia đình không quá quan tâm đến vấn đề này. Anh chọn mua xe điện trước đó và nay quyết định đổi chiếc xe máy xăng sang xe điện là vì đi xe điện không phát thải khí nhà kính, bảo vệ môi trường.

W-xe may dien.png
Một khách hàng đang làm thủ tục để đổi xe máy xăng lấy xe máy điện. Ảnh: Tâm An
W-xe may dien.png
Nhân viên lắp gương xe máy điện để bàn giao cho khách. Ảnh: Tâm An

Sự kiện “Đổi xăng lấy điện – Cùng VinFast kiến tạo tương lai xanh” được hãng tổ chức tại Công viên Thanh Xuân, từ 8h-21h, trong hai ngày 21-22/6.

Trước đó, ở TP HCM, VinFast ghi nhận có hơn 10.000 lượt khách tham dự trong hai ngày (ngày 14 và 15/6). Hãng đã bàn giao 570 chiếc xe máy điện và có 249 xe xăng được đổi trực tiếp tại gian hàng.

Tại Việt Nam, VinFast bán ra 12 phiên bản xe máy điện, chia thành ba phân khúc phổ thông, trung cấp và cao cấp. Mẫu rẻ nhất là Motio dành cho học sinh, sinh viên có giá 12 triệu đồng. Mẫu đắt nhất là Theon S có giá 56,9 triệu đồng.

Trong sự kiện đổi xe xăng lấy xe điện, hai mẫu xe máy điện dưới 15 triệu đồng, không cần bằng lái của VinFast là tâm điểm gây chú ý.

V;ứt ngay đi còn kịp. Cập nhật 23/06 danh sách 20 mỹ phẩm quốc dân mới bị thu hồi …

20 loại mỹ phẩm nhập khẩu, chủ yếu là các tinh chất dưỡng da, kem dưỡng da, nước cân bằng da… do một công ty chịu trách nhiệm đưa ra thị trường vừa bị yêu cầu thu hồi trên toàn quốc.

Cục Quản lý Dược (Bộ Y tế) vừa ra quyết định đình chỉ lưu hành, thu hồi trên toàn quốc đối với 20 sản phẩm do Công ty TNHH quốc tế Đại Cát Á chịu trách nhiệm đưa ra thị trường (địa chỉ 43D/44 Hồ Văn Huê, phường 9, quận Phú Nhuận, TPHCM).

20 mỹ phẩm này được nhập khẩu, chủ yếu là các tinh chất dưỡng da, kem dưỡng da, nước cân bằng da…

thu hoi my pham
Tinh chất dưỡng da Queendoes Rhea Serum được giới thiệu trên website Công ty TNHH quốc tế Đại Cát Á. Ảnh chụp màn hình

Trong đó, 2 loại mỹ phẩm chăm sóc da Queendoes Rhea Serum (số tiếp nhận 241190/24/CBMP-QLD) và Renewing concentrate (số tiếp nhận 232960/24/CBMP-QLD) bị thu hồi, tiêu hủy do lưu thông có công thức không đúng như hồ sơ đã công bố.

18 mỹ phẩm còn lại do công ty này đưa ra thị trường bị thu hồi vì có nhãn ghi công dụng không phù hợp với hồ sơ công bố. Cục Quản lý Dược yêu cầu trường hợp không loại bỏ được yếu tố vi phạm (không thể tách rời nhãn hàng hóa vi phạm ra khỏi hàng hóa) thì buộc tiêu hủy sản phẩm.

Cục Quản lý Dược đề nghị sở y tế các địa phương thông báo cho các cơ sở kinh doanh, sử dụng mỹ phẩm trên địa bàn ngừng ngay việc kinh doanh, sử dụng 20 sản phẩm nêu trên và trả lại cơ sở cung ứng sản phẩm. Đồng thời thu hồi 20 sản phẩm vi phạm; xử lý các đơn vị vi phạm theo quy định hiện hành.

Cùng với quyết định đình chỉ lưu hành, thu hồi 20 sản phẩm do Công ty TNHH quốc tế Đại Cát Á chịu trách nhiệm đưa ra thị trường, Cục Quản lý Dược cũng thu hồi 20 số tiếp nhận phiếu công bố sản phẩm mỹ phẩm do Cục cấp đối với 20 sản phẩm này.

Đồng thời, Cục Quản lý Dược tạm ngừng xem xét và tiếp nhận hồ sơ công bố sản phẩm mỹ phẩm đối với Công ty TNHH quốc tế Đại Cát Á trong thời gian 6 tháng kể từ ngày 20/6.

Hồ sơ đề nghị cấp số tiếp nhận phiếu công bố sản phẩm mỹ phẩm do tại Công ty TNHH quốc tế Đại Cát Á đứng tên công bố được nộp trước ngày 20/6 sẽ không còn giá trị.

Khi hết thời hạn tạm ngừng nhận hồ sơ, nếu công ty này muốn công bố sản phẩm mỹ phẩm phải nộp hồ sơ theo quy định.

Chủ nhà phát hiện có b-ộ X trong bồn nước tiết lộ sự thật gây s-ố-c, hoá ra suốt 2 qua gia đình vẫn làm 1 điều này

Người thợ sửa nhà nói, lúc nhìn vào bồn thấy bộ xương người khiến ông “lạnh gáy”, tay chân run rẩy, còn chủ nhà không tin lời ông kể.

Ngày 23/6, Công an tỉnh Đồng Nai tiếp tục điều tra nguyên nhân tử vong, đồng thời xác minh danh tính bộ xương người được phát hiện trong bồn nước tại một căn nhà ở phường Long Bình Tân (TP Biên Hòa).

Bồn chứa nước trên mái nhà có bộ xương người bên trong. (Ảnh: A.X)

Bồn chứa nước trên mái nhà có bộ xương người bên trong. (Ảnh: A.X)

Hiện trường là căn nhà trong khu phố Bình Dương, do bà Lê Thị H. (64 tuổi, vợ ông C.) làm chủ. Người dân địa phương vẫn chưa hết bàng hoàng khi hay tin bộ xương người được phát hiện trong bồn chứa nước inox loại 1.000 lít đặt trên mái tôn.

Theo lời kể của bà H., ngày 21/6, bà nhờ ông Trần Ngọc A. (hàng xóm) sang sửa chữa lại nền nhà. Đến chiều 22/6, bà tiếp tục nhờ ông tháo bồn nước trên mái nhà để di dời xuống ban công tầng 1. Trong lúc trèo lên mái, ông A. cắt ống nước nối với bồn thì phát hiện điều bất thường.

“Lúc đó tôi nhìn vào bên trong bồn thì thấy bộ xương người. Tay chân tôi run nhưng cố giữ bình tĩnh leo xuống báo lại với chị H. Ban đầu chị ấy không tin, nghĩ tôi nhìn nhầm vì trời nắng gắt”, ông A. kể.

Sau đó, bà H. gọi lực lượng an ninh địa phương đến kiểm tra và được xác nhận chính xác đây là bộ xương người.

Bồn chứa nước trên mái nhà có bộ xương người bên trong. (Ảnh: A.X)

Bồn chứa nước trên mái nhà có bộ xương người bên trong. (Ảnh: A.X)

Trong chiều tối cùng ngày, lực lượng công an phối hợp các đơn vị nghiệp vụ phong tỏa khu vực, lấy lời khai các nhân chứng và khám nghiệm hiện trường kéo dài đến gần nửa đêm.

Lực lượng chức năng thu giữ một ví da bên trong có giấy đăng ký xe máy mang biển số tỉnh Long An, cùng 2 thẻ ATM. Ngoài ra, một số mảnh vải nghi là quần áo nạn nhân cũng được phát hiện trong bồn, có mùi hôi thối nồng nặc.

Bà H. cũng cho biết, bồn nước được lắp cách đây khoảng 7 năm, nhưng 4 năm nay, gia đình chuyển sang dùng nước máy nên không còn sử dụng bồn. Trong thời gian đó, gia đình bà từng vắng nhà thường xuyên do chồng bà bị bệnh nặng, phải nhập viện điều trị liên tục.

“Có khi vợ chồng tôi nằm viện cả tháng trời, vài hôm mới về nhà rồi lại đi. Gần đây ông nhà đỡ hơn, mỗi năm chỉ tái khám một lần”, bà H. nói.

Bà H. kể lại diễn biến sự việc khi phát hiện bộ xương bên trong bồn chứa nước. (Ảnh: A.X)

Bà H. kể lại diễn biến sự việc khi phát hiện bộ xương bên trong bồn chứa nước. (Ảnh: A.X)

Theo ông A., do nhà ông nằm phía sau căn nhà của bà H. nên ông thường thấy rõ bồn nước trên mái tôn. Trước đây, chồng bà H. hay giúp đỡ gia đình ông nên khi được nhờ sửa nhà, ông không ngần ngại nhận lời.

“Chị H. nhờ tôi sửa nhà giúp vì chồng chị vì bị đau khớp đi lại khó khăn. Hôm đó làm xong nền nhà, chị nhờ dời bồn nước, không ngờ phát hiện ra bộ xương người”, ông A. bàng hoàng nhớ lại.

Ông A. cho biết, ông từng làm nghề bốc mộ thuê nên không xa lạ với cảnh tượng xương cốt, nhưng vụ việc lần này vẫn khiến ông “lạnh gáy”.

Vụ việc đang được cơ quan chức năng điều tra, làm rõ.

Bắt Viện trưởng Pháp y tâm thần Trung ương ăn hối lộ trong nhiều vụ “chạy” kết luận giám định

Công an cáo buộc Nguyễn Thị Mai Anh đã hối lộ các lãnh đạo, nhân viên của Viện pháp y tâm thần Trung ương để tổ chức sử dụng mai thuý ở đây.

Ngày 23-6, Công an TP Hà Nội tổ chức Hội nghị thông tin báo chí về kết quả điều tra, xử lý ban đầu vụ đưa hối lộ, tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy tại Viện pháp y tâm thần Trung ương (Hà Nội); Vụ vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng liên quan đến hoạt động kinh doanh qua mạng xã hội.

Trung tướng Nguyễn Thanh Tùng, Giám đốc Công an TP Hà Nội, chủ trì buổi cung cấp thông tin.

Bắt Viện trưởng Pháp y tâm thần Trung ương ăn hối lộ trong nhiều vụ "chạy" kết luận giám định- Ảnh 1.

Trung tướng Nguyễn Thanh Tùng phát biểu tại buổi cung cấp thông tin

Đại diện Công an TP Hà Nội cho biết Cơ quan Cảnh sát điều tra, Công an TP Hà Nội vừa ra quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can, áp dụng biện pháp ngăn chặn đối với 40 người. Trong đó, có 1 bị can là Viện trưởng Viện pháp y tâm thần Trung ương, 1 bị can là Phó Viện trưởng, 2 trưởng khoa điều trị bắt buộc cùng 27 bị can khác về các tội Nhận hối lộ; 9 bị can khác bị khởi tố nhiều tội danh khác nhau.

Theo Công an TP Hà Nội, sự việc được phát hiện qua theo dõi quá trình chữa bệnh tâm thần bắt buộc của 2 bị can Nguyễn Thị Mai Anh (SN 1979, trú tại quận Thanh Xuân, TP Hà Nội) và Lê Văn Đông (SN 1978, chồng của Nguyễn Thị Mai Anh) tại Viện pháp y tâm thần Trung ương.

Cơ quan Cảnh sát điều tra đã phát hiện một số đối tượng đang chữa bệnh tâm thần bắt buộc tại Viện pháp y tâm thần Trung ương thường xuyên ra khỏi Viện để thực hiện hành vi vi phạm pháp luật. Có dấu hiệu các đối tượng thông qua Mai Anh móc nối, cấu kết với lãnh đạo, nhân viên Viện pháp y tâm thần Trung ương để “chạy” kết luận giám định pháp y tâm thần theo hướng có lợi (không tâm thần nhưng vẫn kết luận bị tâm thần) để được áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh tâm thần nhằm trốn tránh trách nhiệm hình sự.

Trong quá trình điều tra, hồi 23 giờ 45 phút ngày 7-6, Công an TP Hà Nội đã phối hợp với các lực lượng thuộc Công an tỉnh Thanh Hóa bắt giữ Lê Văn Đông, Nguyễn Thị Mai Anh và 5 nghi phạm (có cả nhân viên và bệnh nhân của Viện pháp y tâm thần Trung ương) khi các đối tượng đang có hành vi tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy tại bãi biển thuộc khu du lịch Sầm Sơn (Thanh Hóa). Cùng với đó, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an thành phố đã triệu tập 14 cán bộ, nhân viên thuộc Khoa điều trị bắt buộc nam Viện pháp y tâm thần Trung ương đang nghỉ dưỡng tại khách sạn Long Thành 3 (cùng khách sạn với vợ chồng Lê Văn Đông, Nguyễn Thị Mai Anh) về cơ quan Công an để điều tra làm rõ.

Tiếp đó, mở rộng điều tra, cơ quan điều tra khám xét khẩn cấp tại 48 địa điểm là nơi ở, nơi làm việc của đối tượng liên quan về hành vi đưa, nhận hối lộ. Qua khám xét, cơ quan cảnh sát đã thu giữ, tạm giữ nhiều tài liệu, tang vật vụ án trị giá hàng chục tỉ đồng có liên quan đến hành vi phạm tội của các đối tượng.

Tại thời điểm công an bắt giữ, khám xét khẩn cấp nơi ở, nơi làm việc của các đối tượng liên quan, xác định có 22 người có quyết định chữa bệnh bắt buộc nhưng không có mặt tại Viện. Kiểm tra hồ sơ của 22 người, sơ bộ nhận định có 15 người có dấu hiệu “can thiệp trái pháp luật” để có kết luận giám định tâm thần không đúng quy định đã được áp dụng bắt buộc chữa bệnh nhằm mục đích trốn tránh việc xử lý hình sự theo pháp luật.

Đến nay, Cơ quan Cảnh sát điều tra đã triệu tập 90 đối tượng, người liên quan. Trong đó có 76 nghi phạm là lãnh đạo, cán bộ Viện pháp y tâm thần Trung ương và 4 đối tượng chữa bệnh bắt buộc tại Viện pháp y tâm thần Trung ương.

Bắt Viện trưởng Pháp y tâm thần Trung ương ăn hối lộ trong nhiều vụ "chạy" kết luận giám định- Ảnh 2.

Hai vợ chồng Lê Văn Đông, Nguyễn Thị Mai Anh. Ảnh: Công an TP Hà Nội

Căn cứ tài liệu điều tra, Công an TP Hà Nội xác định năm 2016, sau khi phạm tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản, Nguyễn Thị Mai Anh bị áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh tại Viện pháp y tâm thần Trung ương. Tại đây, Mai Anh đã cấu kết với các cán bộ, giám định viên của Viện pháp y tâm thần Trung ương để được ra ngoài. Năm 2020, Mai Anh tiếp tục phạm tội Làm giả con dấu, sử dụng con dấu, tài liệu giả của cơ quan, tổ chức và tiếp tục được bị áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh.

Năm 2023, Mai Anh lại tiếp tục phạm tội Gây rối trật tự công cộng (cùng với chồng là Lê Văn Đông). Sau đó cả 2 vợ chồng Mai Anh đều bị áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh tại Viện pháp y tâm thần Trung ương.

Trong thời gian bắt buộc chữa bệnh tại Viện pháp y tâm thần Trung ương, Mai Anh đã hối lộ các lãnh đạo, nhân viên của Viện để mỗi người được bố trí 1 phòng riêng, có điều hòa. Tại đây, các bị can lắp đặt cả thiết bị âm thanh để tổ chức ăn chơi, thậm chí sử dụng ma túy tại Viện và được ra ngoài. Quá trình khám xét có thu giữ được ma túy tại phòng của Đông và Mai Anh ở Viện.

Vợ chồng Mai Anh thường xuyên đi ra ngoài, thậm chí đi du lịch, nghỉ mát và mời cả Khoa ở Viện pháp y đi cùng. Mai Anh đã dắt mối, đặt vấn đề với lãnh đạo viện pháp y để lo “chạy” kết luận giám định tâm thần cho các bị can khác. Một số trường hợp Mai Anh nhận hàng tỉ đồng, rồi chuyển cho Trần Văn Trường, nguyên Viện trưởng, vài trăm triệu.

Trường nhận và chia cho các thành viên hội đồng giám định. Sau khi nhận tiền, các giám định viên viết thêm vào hồ sơ bệnh án các biểu hiện của bệnh tâm thần hoặc viết không đúng về tình trạng bệnh để có kết luận phù hợp so với hồ sơ bệnh.

Nguyễn Thị Mai Anh đã chuyển rất nhiều tiền và nhiều trường hợp cho Trần Văn Trường để lo “chạy” kết luận giám định. Ngoài ra, Mai Anh còn móc nối với nhân viên khoa giám định, phòng Kế hoạch tổng hợp nhằm nắm thông tin gia đình các bị can đến giám định để đặt vấn đề “chạy” kết luận giám định, hưởng lợi hàng tỉ đồng từ việc làm trên.

Vừa về làm dâu, buổi tối xong hết công việc mẹ chồng sang phòng rồi đòi giữ hết vàng cưới của vợ chồng tôi. Chưa kịp nói gì bà đã đi thẳng ra két cầm luôn tay nải, tôi chạy theo đòi lại rồi trách móc nhưng sáng hôm sau ngủ dậy thì thầm biết ơn bà…

“Mẹ chồng tôi là người đàn bà đặc biệt – lạnh lùng, quyết đoán và không bao giờ nói hai lần. Tôi vừa về làm dâu chưa đầy một tuần, thì bà đã vào phòng, mặt không cảm xúc, chìa tay đòi giữ toàn bộ vàng cưới. Tôi chưa kịp phản ứng, bà đã đi thẳng ra két, cầm luôn tay nải. Tôi hoảng hốt chạy theo, trách bà lấn lướt, nhưng chỉ đến sáng hôm sau, khi mọi bí mật dần hé lộ, tôi mới lặng người cảm ơn bà…”

Tôi tên là Vy, 26 tuổi, vừa kết hôn với Trung – người đàn ông tôi yêu suốt 3 năm qua. Đám cưới diễn ra trong niềm hân hoan của hai họ, và tôi cứ nghĩ cuộc sống sau hôn nhân sẽ là chuỗi ngày ngọt ngào, dù biết sẽ sống chung với mẹ chồng.

Mẹ Trung – bà Lành – là người phụ nữ từng trải, góa chồng sớm, một tay nuôi Trung và chị gái anh khôn lớn. Ai cũng bảo bà thương con, nhưng nghiêm khắc và khó tính. Hồi còn yêu nhau, tôi từng run khi lần đầu gặp bà, ánh mắt bà nhìn tôi sắc lạnh, không niềm nở, chẳng hỏi han nhiều.

Đêm đầu tiên sau đám cưới, tôi cùng Trung dọn dẹp vàng cưới: vòng tay, kiềng, nhẫn, hoa tai… tổng cộng hơn 10 cây vàng, phần lớn do nhà trai và khách mừng. Chúng tôi gói cẩn thận, bỏ vào chiếc túi nhung đỏ, khóa trong két sắt trong phòng ngủ.

Tôi thở phào, nằm dài ra giường:
— “Thế là ổn rồi, mình ngủ thôi chồng.”

Trung cười nhẹ, ôm tôi vào lòng:
— “Ừ, mai bắt đầu đời sống mới rồi.”

Tôi không ngờ, đời sống mới lại bắt đầu bằng… một cuộc “tịch thu”.

Tối hôm sau, khi tôi đang gấp quần áo trong phòng, thì mẹ chồng gõ cửa, rồi bước thẳng vào. Bà nhìn tôi, không cười, cũng chẳng chào:

— “Cái tay nải đựng vàng cưới đâu? Đưa mẹ giữ cho.”

Tôi sững người, chưa hiểu bà nói gì.

— “Vàng là tài sản lớn, để tụi bây giữ không yên tâm. Để mẹ cất.”

Tôi lắp bắp:

— “Mẹ… nhưng đó là của tụi con mà? Vợ chồng con tính sau này để dành…”

— “Không bàn. Đưa đây.”

Không đợi tôi nói thêm, bà bước thẳng đến két, bấm mật khẩu. Tôi hoảng hốt:

— “Mẹ! Mật khẩu đó… sao mẹ biết?!”

— “Nhà này của mẹ, két của mẹ, mật khẩu mẹ đặt.”

Tôi nghẹn họng. Tay bà thò vào lấy chiếc tay nải đỏ, điềm nhiên ra khỏi phòng.

Tôi bật dậy, chạy theo, hét lên:
— “Mẹ ơi, mẹ không thể như vậy được! Vàng đó là của tụi con! Mẹ không hỏi gì mà…”

Bà dừng lại, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt lạnh băng:

— “Ở trong nhà này, cái gì của con cũng là của mẹ. Lo làm vợ tử tế đi đã.”

Rồi bà đi thẳng về phòng, đóng cửa cái rầm.

Tôi đứng như trời trồng giữa hành lang. Trung vừa đi công tác 2 ngày, không có nhà, tôi chỉ biết gọi điện khóc kể. Anh khuyên tôi bình tĩnh, nói mẹ làm gì cũng có lý, chờ anh về sẽ nói chuyện lại. Nhưng tôi thấy tủi nhục, cay đắng, cảm giác mình chẳng khác gì một đứa con dâu bị coi rẻ, không quyền lên tiếng.

Cả đêm tôi không ngủ được. Lòng dâng trào nỗi tức giận lẫn sợ hãi. Tôi thấy mình bị xúc phạm. Nhưng sáng hôm sau, khi tôi thức dậy và bước xuống bếp, một cảnh tượng đã khiến tôi đứng lặng.

Mẹ chồng đang ngồi với một người đàn ông lạ, đầu đội mũ bảo hiểm, mặt mày bặm trợn. Bà đưa tay nải vàng ra, nhưng lại nói:

— “Không có một cắc nào cho chú hết. Tôi cảnh cáo, nếu còn dám gọi đòi nợ thằng Trung lần nữa, tôi sẽ báo công an.”

Tôi giật mình, nép vào vách tường nghe lén. Người đàn ông giở giọng đe dọa:

— “Bà giỏi thì cứ thử xem. Con bà nợ tụi tôi 500 triệu tiền đánh bạc, trốn không trả, giờ bà định bảo kê?”

Mẹ chồng tôi không hề nao núng. Bà nhìn thẳng:

— “Tôi biết rõ con trai tôi sai, nhưng tụi bay cũng không vừa. Tao đã trả 200 triệu trước đám cưới, giờ vàng này coi như thêm 300 triệu, không thiếu một đồng. Nhận rồi thì cút. Đụng vào con dâu tao, đụng vào nhà tao, đừng trách tao ác.”

Người đàn ông cầm tay nải, mặt hằm hằm, rồi lầm lũi bước ra khỏi cổng.

Tôi đứng chết lặng.

Tay nải vàng… không còn… nhưng là để trả nợ cho chồng tôi.

Tôi đứng như hóa đá sau bức tường, tay run lên từng hồi. Tai tôi ù đi, tim đập nhanh đến nghẹt thở. Trong đầu tôi là một mớ hỗn độn: Trung – chồng tôi – nợ nần, đánh bạc? Mẹ chồng – người lạnh lùng ấy – vừa âm thầm bán sạch vàng cưới để cứu con trai và bảo vệ tôi?

Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu. Chỉ đến khi bà quay vào, tôi vội lùi về phòng, đóng cửa, ngồi sụp xuống mép giường, nước mắt rơi không kiểm soát. Mọi tự ái, giận hờn từ tối qua giờ phút này như tan biến, thay vào đó là một nỗi sợ – sợ hôn nhân của tôi không như mơ, sợ chồng tôi không như tôi từng tin tưởng, và sợ rằng mình chỉ là một con cờ trong cuộc chiến của mẹ chồng với những tai họa không ai biết.

Chiều hôm đó, Trung về. Anh ôm tôi, mặt mũi mệt mỏi, nhưng tôi đẩy anh ra. Tôi hỏi thẳng:

— “Có phải anh vay tiền đánh bạc không? Có phải mẹ đã phải lấy hết vàng cưới trả nợ cho anh?”

Trung chết lặng. Một thoáng hoảng hốt hiện lên trong mắt anh, rồi gục đầu xuống vai tôi.

— “Anh xin lỗi… anh lỡ dại trong lúc quá căng thẳng chuyện công việc. Anh cứ nghĩ… sẽ thắng để xoay vòng nợ.”

— “Vậy mà anh để mẹ phải gánh hết? Để bà âm thầm cầm hết vàng cưới, đối đầu với dân xã hội đen, mà không nói với em một lời?”

Anh nghẹn ngào:

— “Mẹ cấm anh nói. Mẹ nói nếu để em biết, em sẽ hoảng loạn rồi bỏ đi… Mẹ bảo để bà gánh lần cuối, sau này ráng mà sống cho tử tế.”

Tôi khóc. Không phải vì giận anh, mà vì thương… thương mẹ chồng – người mà tôi từng nghĩ là người phụ nữ cay nghiệt, độc đoán.

Tối hôm đó, tôi tự tay nấu một bữa cơm đơn giản. Bà Lành vẫn như mọi ngày, ăn uống lặng lẽ, không nhìn tôi, không nói một lời. Sau bữa ăn, tôi rửa chén xong, bước vào phòng bà, khẽ gõ cửa:

— “Mẹ, con xin phép vào một lát.”

Bà nhìn tôi, hơi nhíu mày, nhưng gật đầu. Tôi ngồi xuống mép giường, rút trong túi một chiếc vòng tay nhỏ – là món quà mẹ ruột tôi cho ngày cưới, tôi giấu riêng ra vì có giá trị tinh thần đặc biệt.

— “Con không có gì nhiều… nhưng con muốn gửi lại cho mẹ. Cảm ơn mẹ đã bảo vệ con mà không cần con biết. Con xin lỗi vì đã hiểu lầm mẹ.”

Bà nhìn chiếc vòng, rồi nhìn tôi. Ánh mắt bà không còn lạnh như trước nữa. Bà cười, rất nhẹ, lần đầu tiên từ ngày tôi bước chân vào nhà này.

— “Giữ mà đeo. Đừng làm dâu kiểu phải ‘trả ơn’. Cứ sống tử tế, sống bản lĩnh, vậy là đủ.”

Tôi sững người, rồi khẽ gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy bà không còn là “mẹ chồng” nữa – bà là người mẹ thứ hai, người đã im lặng chịu đựng để giữ lấy danh dự cho con, cho tôi, cho gia đình.

Những ngày sau đó là khoảng thời gian tôi và Trung cùng nhau trả nốt khoản nợ còn lại. Trung xin nghỉ việc, vào làm phụ hồ cho người quen của mẹ. Anh thay đổi hẳn – ít nói, ít cười, nhưng chăm chỉ. Tôi mở tiệm may nhỏ, nhận đồ online để phụ tiền sinh hoạt. Mẹ chồng vẫn không nói nhiều, nhưng luôn là người đầu tiên dậy sớm nấu cơm, để phần cho tôi mang đi.

Một chiều mưa, tôi đi làm về muộn, thấy bà đang cắm cúi vá lại cái áo mưa rách của Trung. Tôi đứng nhìn, tự dưng nước mắt lại rơi.

— “Mẹ ơi… sao mẹ không kể gì cho con từ đầu?”

Bà không ngẩng lên:

— “Kể rồi con có chịu nổi không? Mới về làm dâu mà đã biết chồng nợ bạc, mẹ chồng trả thay. Con có còn dám ở lại không? Tao không muốn mất thêm ai nữa.”

Tôi hiểu. Trong ánh mắt bà là ký ức, là thương tích của một đời vất vả, mất chồng sớm, con trai thì dại dột, con dâu vừa bước vào đời đã phải chứng kiến gia đình nhà chồng bấp bênh như thuyền nan gặp bão.

Tôi quỳ xuống, ôm lấy bà. Bà khựng lại một giây, rồi vỗ nhẹ vào lưng tôi:

— “Khóc lóc gì. Đứng dậy mà sống. Nhà này chưa chết là còn hy vọng.”

Bây giờ, sau hai năm, tiệm may của tôi đã có khách quen ổn định. Trung học thêm nghề điện lạnh, làm thuê nhưng thu nhập vững. Mẹ chồng vẫn vậy – ít nói, nhiều làm. Và chiếc vòng tay hôm đó, bà vẫn cất trong hộc tủ, chưa từng trả lại tôi.

Tôi không còn trách bà vì giữ vàng cưới. Nếu có, tôi chỉ trách bản thân ngày đó đã vội phán xét.

Hóa ra, tình thân cũng như vàng – càng bị tôi luyện, càng sáng lên giữa lửa đỏ của thử thách.