Home Blog Page 2

Siêu bão Ragasa mạnh nhất thế vào Biển Đông, thời gian chính thức bão di chuyển vào đất liền, mạnh gấp nhiều lần Yagi

Theo đại diện cơ quan khí tượng, với cường độ cực đại cấp 16-17, giật trên cấp 17 khi vào Biển Đông; siêu bão Ragasa nằm trong nhóm siêu bão mạnh nhất từng xuất hiện trên Biển Đông.

Mỗi đêm, con chó đen trong nhà lại gầm gừ về phía đứa trẻ sơ sinh, khiến người cha sinh nghi, lập tức gọi công an và từ đó phát hiện ra sự thật rùng rợn dưới gầm giường.

Từ ngày đưa đứa con trai mới sinh về nhà, con chó đen tên Mực bỗng trở thành kẻ canh gác không rời phòng ngủ. Ban đầu, vợ chồng Sơn coi đó là dấu hiệu tốt: chó biết giữ em, biết canh cửa. Nhưng chỉ sau ba đêm, niềm an tâm rơi vỡ. Đêm thứ tư, đúng 2 giờ 13 phút, Mực đứng thẳng bốn chân, lông gáy dựng như đinh, gầm gừ với chiếc nôi đặt cạnh giường. Không sủa, không lao vào, chỉ gầm — một tiếng kéo dài, đứt đoạn, y như ai đó bịt miệng nó từ trong bóng đêm.

Sơn bật đèn ngủ, bước đến vỗ về. Con trai vẫn ngủ yên, môi thoảng rung như đang mút, không khóc. Nhưng Mực thì không rời mắt khỏi gầm giường. Nó hạ người sát sàn, giang chân, chui đầu gần vào khoảng tối hoen bụi, rít lên. Sơn quỳ xuống, lấy điện thoại rọi đèn. Chỉ thấy hộp đồ linh tinh, vài cái tã dự trữ, và bóng đen đặc quánh như vũng nước không đáy.

Đêm thứ năm, chuyện y hệt lặp lại vào 2 giờ 13. Đêm thứ sáu, vợ Sơn — Hân — bỗng giật mình vì nghe như có tiếng dụi móng tay vào gỗ: rẹt… rẹt… rất chậm, rất cố ý. “Chắc chuột,” Hân nói, nhưng giọng run. Sơn đẩy nôi sát vào tủ quần áo, lấy bẫy chuột đặt ở góc tường. Mực vẫn dán mắt vào gầm giường, đôi lúc rít lên những nhịp ngắn khi đứa bé khẽ trở mình.

Đến đêm thứ bảy, Sơn quyết định không ngủ. Anh ngồi ở mép giường, tắt hết đèn, chỉ để đèn ngủ hành lang rọi một dải vàng lỏng vào phòng. Điện thoại đặt sẵn chế độ quay. 1 giờ 58, gió thốc qua khe cửa sổ khép hờ, mang theo mùi ẩm mốc từ vườn sau. 2 giờ 10, nhà im lặng như bị rút ruột. 2 giờ 13, Mực bật dậy. Nó không gầm ngay, mà quay nhìn Sơn, ấn mũi vào tay anh, kéo bằng ánh mắt. Rồi nó bò thấp, chậm như đang rình rập, gí mõm vào gầm giường. Tiếng gầm bật ra — trầm, dài, chặn một điều gì đang muốn trườn ra.

Sơn nhét điện thoại vào tay, rọi đèn. Trong chớp mắt lóe sáng ấy, anh thấy một thứ chuyển động. Không phải chuột. Một bàn tay — xanh lợt, bẩn đất — thu mình lại như con nhện. Ánh đèn tắt phụt do tay anh run. Sơn bật ngược, đập lưng vào tủ. Hân bật dậy, hỏi dồn. Và đứa bé… vẫn ngủ, hơi thở đều đều, miệng rịn một tia sữa.

Sơn vội bế con, giấu sau lưng, tay kia với lấy gậy bóng chày cũ. Mực xồ lên, lao đầu vào gầm giường. Tiếng rít biến thành sủa dồn, cào xoèn xoẹt. Từ gầm giường, tiếng sọat như hóa đá, rồi im bặt. Đèn điện nhấp nháy. Có thứ gì đó trườn ngược vào trong, nhanh và dài, để lại vệt bụi đen bầm.

Hân khóc, bảo gọi công an. Sơn run tay bấm máy. Chưa đầy mười phút, hai anh công an khu vực có mặt. Một người cúi xuống, rọi đèn pin, tay kia kéo mấy hộp đồ ra. Mực nằm chặn đầu giường, nhe răng, không cho ai đến gần nôi. “Bình tĩnh, anh chị,” người công an nói, giọng vẫn cố giữ đều. “Để tôi xem…” Dưới gầm giường trống trơn. Chỉ có lớp bụi bị cày tung, vệt cào thành đường ngoằn ngoèo. Người công an nhíu mày, đưa đèn quét chậm, dừng lại ở khe tường sát đầu giường: gỗ bị xẻ, một đường đủ cho cánh tay người thò qua. Anh ta gõ vào — rỗng. “Có khoang rỗng,” anh nói, “nhà này trước có sửa chữa gì không?”

Sơn lắc đầu. Lúc ấy, đứa bé khẽ ư ử. Và ngay khoảnh khắc đó, mắt Mực rực lên, nó quay ngoắt, gầm về phía khe tường. Từ trong khe tối, một tiếng thì thào rỉ rả trườn ra, nghe như giọng người lâu ngày không nói: “Suỵt… đừng đánh thức nó…”

Không ai trong nhà ngủ thêm được sau câu thì thào ấy. Người công an trẻ hơn — tên Dũng — gọi thêm đội hỗ trợ. Trong lúc chờ, anh tháo nẹp gỗ ở chân tường. Kỳ lạ thay, nẹp được cố định bằng những chiếc đinh mới, sáng trắng, tương phản rõ rệt với gỗ cũ đã ám thời gian. “Ai đó đã động vào đây trong vòng một, hai tháng trở lại,” Dũng nói. Sơn nuốt khan. Anh mua căn nhà này từ một cặp vợ chồng lớn tuổi, bàn giao cách đây ba tháng. Họ nói sửa mỗi mái hiên và sơn lại phòng khách, chưa đụng tới phòng ngủ.

Dũng dùng xà beng nạy. Gỗ bật ra, một khoang rỗng hiện lên, tối như cổ họng hang. Mùi ẩm mốc hắt táp, nhưng lẫn trong đó là một mùi khác: sữa chua vữa và bột talc. Mực kéo Sơn lùi lại, rít gằn. Hân ôm con, tim đập không theo nhịp. Dũng rọi đèn, gọi: “Có ai trong đó không?” Im lặng. Nhưng khi ánh đèn lia qua, cả ba người lớn đều thấy: mấy món đồ trẻ em bỏ túi — một chiếc núm vú giả, đầu thìa nhựa, mảnh khăn gạc vo lại… và những nét khắc nguệch ngoạc trên gỗ: những vạch đếm ngày, dày đặc, chằng chịt như mạng lưới.

Đội hỗ trợ đến, mang theo máy quay nhỏ và móc câu. Họ len khe, móc ra một bọc vải bông cũ đã ngả màu. Mở ra là một cuốn sổ tay dày, bìa bạc thếch, chữ viết nữ tính nhưng run: “Ngày thứ 1: Nó ngủ ở đây. Mình nghe tiếng thở của nó.” Trang sau: “Ngày thứ 7: Con chó biết. Nó đứng canh, nhưng không cắn.” Trang nữa: “Ngày thứ 19: Mình phải yên. Chỉ muốn vuốt má, chỉ muốn nghe tiếng khóc gần hơn. Đừng đánh thức ai.” Mỗi câu ngắn, đứt đoạn, như viết vội trong bóng tối.

“Nhà này từng có ai ở?” một anh công an hỏi lại. Sơn bấu tay vào thành giường, mắt khô ran. Ba tháng trước, đúng là có một cô gái đến cùng chủ nhà cũ, làm thủ tục chuyển giao. Cô cúi mặt, tóc che đi nửa gò má, hình như là cháu của chủ cũ. Anh nhớ mang máng tiếng người phụ nữ già giải thích: “Cháu nó khó ở, ít nói.” Lúc đó, Hân đang đếm tiền đặt cọc, Sơn chỉ bắt tay qua loa. Họ chưa bao giờ gặp lại cô gái ấy.

Camera len sâu vào khoang. Đoạn đường gỗ dẫn sang phía sau tủ, rồi tụt xuống khoảng sàn thứ hai — hóa ra trong quá trình sửa chữa, ai đó đã giữ lại một lớp nền cũ, tạo thành một “đường hầm” mỏng chạy quanh chân tường. Ống kính dừng ở một chỗ phồng. Như một cái ổ: chăn mỏng, vỏ gối, lon sữa rỗng. Trên ván, một câu mới viết nguệch thêm: “Ngày thứ 27: 2 giờ 13. Nó thở mạnh nhất.” Hân ôm con chặt hơn, nước mắt trào ra. 2 giờ 13 — giờ sữa đêm mà bác sĩ dặn cho bé bú. Lịch sinh hoạt của con, bằng cách nào đó, đã bị theo dõi — từ ngay trong vách.

Dũng siết chặt tay cầm đèn: “Không phải ma, mà là người.” Anh yêu cầu khóa tất cả cửa, kiểm tra mái hiên, cửa sổ, lỗ thông gió. Một đồng đội phát hiện dấu giày bẩn ở mái sau, đi dọc mép tôn đến cửa sổ phòng ngủ. Chốt bị vặn nát. “Ai đó vẫn ra vào cách đây vài ngày,” anh kết luận. “Có thể người ấy nghĩ đứa bé là… của mình?” Câu nói bỏ lửng. Mực lúc này đã bớt gầm, nhưng mỗi khi ai đến gần nôi, nó lại chen vào giữa, như vạch ranh: trong — ngoài.

Đến gần sáng, khi các anh công an thu dọn máy móc, Dũng đến gần Sơn: “Tôi sẽ cho người ở lại canh. Hai anh chị nên về phòng khách, khóa cửa phòng này, để chó với một người ở lại. Tôi muốn xem 2 giờ 13 đêm nay liệu có… chuyển động.” Sơn gật, nhưng trong lòng đặc quánh nỗi ám ảnh: giọng thì thào ấy — “Suỵt… đừng đánh thức nó…” — không phải hăm dọa. Nó năn nỉ, như một kẻ khát hơi ấm.

Hân hỏi khẽ: “Nếu cô ta quay lại? Nếu cô ta muốn bế con?” Dũng không trả lời. Ánh mắt anh lướt qua Mực. Con chó trông như đã già thêm một đêm, nhưng trong đáy mắt là ngọn lửa dẻo dai của giống loài từng sống cạnh con người hàng nghìn năm: nó hiểu, và nó sẽ đứng giữa.

Cả ngày hôm đó, căn nhà như được quấn băng. Các cửa sổ thay chốt, lỗ thông gió bịt lưới thép, mái hiên có người canh. Hân và bé được đưa sang phòng khách. Mực không chịu rời nôi, nên họ chuyển nôi ra khỏi phòng ngủ, đặt giữa phòng khách, dưới bóng đèn trần vàng vọt. Dũng ngồi ở ghế đối diện, trước mặt là máy quay, bên hông là bộ đàm; một anh khác nằm phục sau tấm màn, mắt không rời camera đặt sẵn nhắm vào khe tường đã gỡ nẹp. Sơn đứng tựa tường, tay siết gậy đến tê mỏi.

2 giờ 05, cả căn nhà như co lại. Gió ngừng, bóng đèn trần phát một tiếng “tách” khô rang. Dũng ra hiệu tất cả im lặng. 2 giờ 10, Mực đứng dậy. Nó bước vòng quanh nôi, chậm như đo sàn. 2 giờ 12, nó dừng, đầu quay về phía phòng ngủ tối thẫm. Mặc dù nôi đã chuyển, ánh nhìn của nó vẫn cắm vào ô cửa mở vào khoảng đen, nơi cái khe tường đã bị buộc giẻ tạm.

2 giờ 13. Một tiếng “rẹt” khẽ như sợi vải bị kéo. Giẻ nhúc nhích. Mực gầm ngay tức khắc, nhảy tới. Dũng ra hiệu “đợi”. Từ sau tấm giẻ, một bàn tay thò ra, gầy, bám đất, móng tay dính bụi đen. Rồi một khuôn mặt lộ dần: mắt lún sâu, tóc bết vào da đầu, đôi môi nứt như sa mạc. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải sự hoang dại ấy, mà là cách đôi mắt dừng lại ở nôi — giống một cơn khát được định nghĩa bằng hình hài. Cô ấy thì thầm, như lần trước: “Suỵt… đừng đánh thức nó… mình chỉ nhìn thôi…”

Dũng tiến thêm một bước, đèn rọi chéo để không làm bé giật mình. “Cô tên gì? Ra khỏi đó, an toàn. Không ai làm cô đau.” Cô gái lắc đầu thật nhẹ, mắt không rời nôi. “Đừng ồn…” Cô thò tay thêm chút nữa, như muốn chạm cạnh nôi dù khoảng cách còn xa. Mực gầm, nhưng không vồ. Nó đứng chặn, sẵn sàng cắn nếu tay ấy vượt quá ranh.

“Cô ấy là cháu người chủ cũ?” Sơn buột miệng. Cô gái giật mình nhìn anh, ngơ ngác, đôi môi mấp máy. “Người ta… lấy nó đi,” cô khẽ nói, “họ nói đứa của mình… không…” Lời vỡ ra, rối như sợi chỉ. Dũng ra hiệu giảm ánh sáng. Anh bước vòng sang bên hông, tránh để cô bị chói. “Cô đã ở đây bao lâu?” — “Hai mươi mấy đêm. Nửa đêm… nó thở… giống…” Cô khụy người xuống, như chính ký ức của mình làm đầu gối bật khóa. Những vạch đếm trong vách bỗng hiện về, mỗi vạch là một đêm nhìn trộm, một lần ghé sát để nghe một sinh linh ngủ.

“Cô ra đây, rồi nói,” Dũng nói, giọng mềm đi. “Ở đó nguy hiểm. Có đinh, có gỗ mục. Còn bé cần ngủ.” Cô gái ngước lên. Trong một giây, ánh mắt cô chạm ánh mắt Mực. Con chó bỗng thôi gầm. Nó rút một bước, nhưng vẫn chắn nửa lối. Cô lần tay ra, vừa lúc một chiếc núm vú giả cũ rơi khỏi tay áo, lăn lóc trên sàn. Hân ôm con chặt hơn, nấc khẽ. Sơn bước lên, không dám tiến quá nhanh. “Cô ấy… chỉ muốn nghe tiếng trẻ con,” Hân nói, giọng run mà đầy thương xót, “nhưng đây không phải cách.”

Dũng ra dấu. Hai anh công an áp sát từ hai bên, không ồn ào, kiên nhẫn như người gỡ một cái bẫy. “Cô tên gì?” — “Vy,” cô đáp, lần đầu nói rõ. “Họ bảo con… của Vy không còn. Ở bệnh viện. Nhưng… Vy nghe tiếng khóc. Ở đây.” Câu sau vỡ thành khóc. Dũng gật, nói chậm: “Vy ơi, tụi tui sẽ đưa cô đi khám, tìm người thân. Ở đây có em bé, nhưng không phải con cô. Cô làm vậy sẽ làm bé sợ. Ra đây, được không?” Cô nhìn nôi thêm một nhịp, như nhấp một ngụm nước cuối cùng sau sa mạc. Rồi cô bò ra, từng chút. Mực lùi đúng một khoảng, nhường lối nhưng mắt không rời bàn tay ấy.

Khi Vy ra khỏi khe, mùi mốc dội lại. Ánh đèn phơi bày những vết xước dọc cánh tay, những đốm bầm. Cô nhỏ bé đến tội. Dũng khoác áo khoác của mình lên vai cô, tránh để cô lạnh. “Đi thôi,” anh nói. Trước khi bước, Vy quay lại, nhìn nôi, thì thầm lần cuối: “Suỵt…” Mực rít nhẹ — không còn gầm, mà như đáp lời cảnh giác. Hân quay mặt đi, nước mắt rơi không thành tiếng.

Sau đêm ấy, thợ đến bít toàn bộ khoang rỗng, thay sàn mới. Dũng liên hệ gia đình chủ cũ và bệnh viện; câu chuyện dần rõ: Vy từng có thai, sảy muộn trong một ca cấp cứu khiến cô trượt dài vào trầm cảm. Họ tưởng cô ổn khi về quê, không ngờ cô quay lại thành phố, tìm đến căn nhà quen thuộc, sống trong những vách gỗ như loài dơi, lấy tiếng thở trẻ thơ làm dây buộc với thực tại. Sơn và Hân chuyển nôi vào phòng riêng, lắp camera khắp nhà. Nhưng người bảo mẫu vững vàng nhất vẫn là Mực. Nó không còn gầm lúc 2 giờ 13. Nó nằm cạnh nôi, thỉnh thoảng khịt mũi như nhắc: có tôi ở đây.

Một tháng sau, lúc đưa bé đi chích ngừa, Hân nhìn qua cửa sổ bệnh viện thấy Dũng đang nói chuyện với Vy — giờ sạch sẽ, tóc cột gọn, mắt vẫn sâu nhưng sáng hơn. Vy bế một con búp bê vải, cười một nụ cười nhỏ. Hân không bước lại. Chị chỉ áp má vào con, nghe tiếng thở phập phồng của một sinh linh đang lớn dần, cảm ơn con chó đã nhìn thấy điều mà người lớn không dám đối diện: đôi khi cái ác không ở dưới gầm giường; dưới đó chỉ có nỗi đau không biết đặt vào đâu. Và nhiệm vụ của những kẻ canh gác — dù là người hay là chó — không chỉ là xua đuổi, mà còn là chỉ thẳng vào bóng tối để người ta biết phải bít lại, chữa lành, và học cách khép cửa đúng giờ.

Trời ơi, không thể tin nổi đây là cách anh họ l//ớp 8 ti/ễn b//é g//ái 8 tuổi về trời, tannhan quá…

Thanh Hóa – Liên quan đến vụ việc phát hiện th-i th-ể một bé gái trong bao tải, sự việc được xác định xảy ra tại nhà ông bà nội của nạn nhân.

Ngày 22/9, Viện Kiểm sát Nhân dân tỉnh Thanh Hóa cho biết đã cử kiểm sát viên tham gia kiểm tra hiện trường và tiến hành giám định vụ việc có dấu hiệu “gi-ết ng-ười” xảy ra tại thôn Hoạch Thôn, xã Yên Định, tỉnh Thanh Hóa.

Theo kết quả xác minh ban đầu: do bố mẹ đi làm việc tại Đài Loan (Trung Quốc), cháu T.Q.V (SN 2012) và em trai T.Q.T (SN 2017) ở cùng ông bà nội.

Khoảng 7h sáng 20/9, chị N.T.T (SN 1994) đưa hai con là T.Q.A và T.Đ.D đến gửi ông bà nội trông giúp. Bố cháu V. là anh ruột của bố cháu A.

Trong ngày, 4 cháu gồm V., A., D. và T. cùng chơi tại nhà. Đến hơn 14h, ông bà nội ra đồng gặt lúa, cháu V. ở nhà trông các em. Trong lúc vui chơi, V. và A. phát sinh mâu thuẫn, dẫn đến cãi vã và xô xát. Sau đó, V. đã dùng vật dụng gây thương tích nghiêm trọng cho A.

Khi bà nội trở về không thấy cháu A., liền hô hoán mọi người tìm kiếm và phát hiện cháu trong bao tải được cất giấu ở vườn sau nhà.

Anh họ sát hại bé gái 8 tuổi rồi nhét vào bao tải phi tang ở góc vườn

Tại cơ quan chức năng, cháu V. khai nhận thành khẩn và chỉ rõ các vị trí liên quan tại hiện trường. Lời khai phù hợp với chứng cứ thu thập được.

Diễn viên Huỳnh Anh Tuấn đ;ột quỵ tim, não, chia sẻ 1 biểu hiện mà nhiều người hay bỏ qua

Sau quãng thời gian tập trung điều trị ở Cần Thơ, diễn viên Huỳnh Anh Tuấn được xuất viện, dự kiến trở lại các nền tảng mạng xã hội trong tuần tới.

Trao đổi với chúng tôi, quản lý cho biết diễn viên Huỳnh Anh Tuấn chính thức xuất viện hôm 16.9, kết thúc đợt điều trị vật lý trị liệu tại Cần Thơ. Trước đó, sau khi gặp biến cố đột quỵ, nam nghệ sĩ gác lại công việc để tập trung nghỉ ngơi, phục hồi. Sau hơn 1,5 tháng, sức khỏe của sao phim Hương phù sa cải thiện rõ rệt.

Diễn viên Huỳnh Anh Tuấn xuất viện, sức khỏe hiện tại ra sao sau đột quỵ? - Hình 1

Huỳnh Anh Tuấn rạng rỡ sau khi được xuất viện . ẢNH: FBNV

Diễn viên Huỳnh Anh Tuấn ở hiện tại

Theo dự kiến, Huỳnh Anh Tuấn sẽ xuất hiện trở lại trên các nền tảng mạng xã hội vào tuần tới. Quản lý cho biết thêm định hướng sắp tới của ê kíp sẽ không tập trung vào các video nấu ăn. Thay vào đó, nam diễn viên và các cộng sự sẽ thực hiện những clip với nội dung chữa lành, chia sẻ về hành trình hồi phục của anh khi qua cơn “thập tử nhất sinh”.

Vì giọng nói và tay phải của diễn viên Huỳnh Anh Tuấn vẫn cần thêm thời gian hồi phục hoàn toàn trong 3 – 6 tháng tới, do đó quản lý sẽ tiếp tục đồng hành cùng anh trong thời gian này.

Trên trang cá nhân, người đại diện cũng chia sẻ khoảnh khắc đón sao phim Domini: Lối thoát cuối cùng trở về nhà sau quãng thời gian tập trung điều trị. Có thể thấy vẻ ngoài của Huỳnh Anh Tuấn rạng rỡ hơn. Anh có thể đi lại, thoải mái trò chuyện cùng mọi người. Nhiều khán giả nhận ra ngoại hình của sao nam 6X ốm hơn so với trước đây, đồng thời mong anh cải thiện sức khỏe hơn để trở lại với các dự án nghệ thuật.

Diễn viên Huỳnh Anh Tuấn xuất viện, sức khỏe hiện tại ra sao sau đột quỵ? - Hình 2

Nam diễn viên nhận được lời động viên từ phía người hâm mộ sau biến cố sức khỏe . ẢNH: FBNV

Mua vitamin và thực phẩm chức năng

Kể từ khi gặp biến cố đột quỵ, tình hình sức khỏe của Huỳnh Anh Tuấn luôn nhận được sự quan tâm của khán giả. Thời gian qua, diễn viên Hương phù sa vắng bóng trên các nền tảng mạng xã hội để tập trung tập vật lý trị liệu.

Quản lý là người thay anh quản lý các kênh, thực hiện những clip nấu ăn để giữ lửa căn bếp vốn là tâm huyết của nam nghệ sĩ. Gần đây, người này thông báo dừng việc nấu ăn vì thấy bản thân không đủ sức và không phù hợp để duy trì công việc.

Trong giai đoạn nghệ sĩ Huỳnh Anh Tuấn vắng bóng, nhiều tin đồn thất thiệt liên quan đến anh xuất hiện với mục đích “câu like”. Điều đó khiến người hâm mộ hoang mang, buộc ê kíp phải lên tiếng đính chính. Điển hình là hôm 11.9, quản lý từng phải đăng bài làm rõ: “Tin anh Tuấn mất là tin đồn thất thiệt, dù đã nhiều lần khẳng định nhưng im ắng vài hôm thì tin này lại xuất hiện khiến nhiều người hoang mang, bàn tán. Anh Tuấn vẫn khỏe”.

Tính đến nay, nam diễn viên đã có hơn 30 năm gắn bó với màn ảnh.

Nhắc đến thế hệ diễn viên thập niên 1990, khán giả khó có thể quên Huỳnh Anh Tuấn – người từng được mệnh danh là “soái ca màn ảnh Việt” bởi ngoại hình điển trai, lối diễn xuất cuốn hút và phong thái lịch lãm.

Diễn viên góp mặt trong nhiều bộ phim truyền hình ăn khách như Người đẹp Tây Đô, Lời thề đất mũi, Bến sông trăng, Cổng mặt trời… để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người hâm mộ. Tính đến nay, Huỳnh Anh Tuấn đã có hơn 30 năm gắn bó với màn ảnh.

Tài tử Việt khiến khán giả say đắm một thời: Đột quỵ ở tuổi 57, đời tư cực bí ẩn - Hình 1

Diễn viên Huỳnh Anh Tuấn là một trong những gương mặt lãng tử nổi bật nhất của màn ảnh Việt những năm 1990

Tài tử Việt khiến khán giả say đắm một thời: Đột quỵ ở tuổi 57, đời tư cực bí ẩn - Hình 2

Huỳnh Anh Tuấn từng đóng nhiều phim như Những đứa con thành phố, Hương phù sa…

Những năm gần đây, nam diễn viên tập trung dành thời gian phát triển các kênh mạng xã hội , trổ tài nấu ăn. Kể từ khi lấn sân sang làm clip trên TikTok, Huỳnh Anh Tuấn nhanh chóng chiếm được cảm tình của khán giả nhờ lối nói chuyện dí dỏm, duyên dáng. Diễn viên thường xuyên tương tác, phản hồi bình luận bằng những câu trả lời hài hước, tạo nên hình ảnh gần gũi và đời thường.

Tháng 7 vừa qua, thông tin Huỳnh Anh Tuấn bị đột quỵ ở tuổi 57 khiến nhiều khán giả không khỏi bàng hoàng. Nam diễn viên đang tập hỗ trợ phục hồi chức năng, sức khỏe đang dần tiến triển tốt lên. Quản lý từng chia sẻ về tình trạng của nam diễn viên đang hồi phục.

“Anh chưa hồi phục hoàn toàn nên bác sĩ không cho làm việc ảnh hưởng tới hơi thở, giọng nói của anh. Cập nhật với cả nhà tình hình sức khỏe của anh Tuấn hiện phục hồi rất tốt. Các bác sĩ nói anh sẽ sớm quay trở lại thôi. Nhưng theo quan điểm của em thì anh phải mất ít nhất 2 tháng nữa mới gặp gỡ mọi người được.

Em có hỏi ý anh rồi, là có muốn xuất hiện lại chưa thì anh lắc đầu. Ý là anh không muốn gặp mọi người với giao diện chưa chỉn chu nên em và ê-kíp rất tôn trọng quan điểm của anh. Tất cả việc tụi em đang làm đều xuất phát từ mong muốn của anh Tuấn. Anh đã di chuyển về Cần Thơ được hơn 10 ngày rồi để bác sĩ tiện hỗ trợ phục hồi các chức năng. Dự kiến anh sẽ ở đây 1 tháng rồi quay trở lại thành phố Hồ Chí Minh”, quản lý nam diễn viên chia sẻ.

Tài tử Việt khiến khán giả say đắm một thời: Đột quỵ ở tuổi 57, đời tư cực bí ẩn - Hình 3

Đầu tháng 7/2025, Huỳnh Anh Tuấn bị đột quỵ trong nhà vệ sinh

Tài tử Việt khiến khán giả say đắm một thời: Đột quỵ ở tuổi 57, đời tư cực bí ẩn - Hình 4

Nam diễn viên đang tập hỗ trợ phục hồi chức năng, sức khỏe đang dần tiến triển tốt lên

Trong suốt quá trình hoạt động nghệ thuật, Huỳnh Anh Tuấn được đánh giá là người sống kín tiếng. Được biết nam diễn viên đã trải qua 2 cuộc hôn nhân. Anh đã có bốn con chung với người vợ đầu tiên. Tới năm 2016, Huỳnh Anh Tuấn kết hôn lần thứ 2 với một nữ diễn viên. Tuy nhiên, nam diễn viên chưa từng công khai hình ảnh vợ con với truyền thông.

Anh từng chia sẻ: “Tôi không cho phép mình lợi dụng tình cảm của người hâm mộ để làm điều sai. Là nghệ sĩ, tôi luôn đặt đạo đức lên hàng đầu”. Không ngoa khi nói rằng, anh là một trong những tài tử có cuộc sống riêng bí ẩn nhất showbiz Việt .

Tài tử Việt khiến khán giả say đắm một thời: Đột quỵ ở tuổi 57, đời tư cực bí ẩn - Hình 5

Dù nổi tiếng, Huỳnh Anh Tuấn chưa bao giờ phô trương đời tư

Tài tử Việt khiến khán giả say đắm một thời: Đột quỵ ở tuổi 57, đời tư cực bí ẩn - Hình 6

Huỳnh Anh Tuấn quay nhiều vlog ẩm thực, được khán giả yêu mến vì tính cách gần gũi, thân thiện

Tài tử Việt khiến khán giả say đắm một thời: Đột quỵ ở tuổi 57, đời tư cực bí ẩn - Hình 7

Diễn viên Huỳnh Anh Tuấn tích cực điều trị sau đột quỵ

Tôi bắt gặp chồng mình ngủ với bạn thân nhất của tôi nên tôi ngủ với chồng cô ấy, nhưng 2 năm sau biến cố ập đến

Đêm đó, tôi đứng giữa hiên nhà, mưa tạt vào mặt như ai đó cố tình giội một sự tỉnh táo lên đầu mình, và tôi hiểu một điều: có những vết nứt tưởng như đến từ kẻ phản bội trước mặt, nhưng thật ra lại nằm sâu trong chính mình từ rất lâu. Hai năm trước, tôi đã chọn cách trả đũa—và tưởng như đã thắng. Nhưng chiến thắng nào xây trên cát, cuối cùng cũng sẽ bị sóng cuốn đi. Và cơn sóng của đời tôi ập đến vào đúng lúc tôi tưởng mình an toàn nhất.

Tôi tên là Linh. Năm đó tôi hai mươi chín tuổi, có một cuộc hôn nhân tưởng chừng êm ấm, một căn hộ nhỏ có cửa sổ nhìn ra sông, và một người bạn thân—Mai—đi cùng tôi từ thời đại học. Chúng tôi học chung ngành kiến trúc, rồi rời trường với hai lối rẽ: tôi vào một công ty thiết kế nội thất, còn Mai cưới sớm, mở một tiệm hoa nhỏ ở góc phố. Chồng tôi, Huy, thuộc kiểu người dịu dàng, ít nói. Tôi tin Huy, như cách người ta tin vào nhịp đập của chính trái tim mình: đều đặn và trung thành.

Rồi một buổi tối, tôi tan ca muộn, trở về căn hộ bằng chiếc ô tô mượn tạm của công ty vì trời mưa. Cửa không cài chốt. Tôi nhớ mình đã nhíu mày: Huy không bao giờ quên chốt cửa. Trong bóng tối lốm đốm ánh đèn đường, tôi nghe tiếng cười—tiếng cười tôi quá quen—của Mai. Tôi đứng sững lại, tay tôi đặt lên công tắc đèn nhưng lại không bật. Có một thứ ánh sáng khác—mờ, vàng, ấm—rò ra từ phòng ngủ. Tôi bước đến, như một người lạc trong mơ. Cánh cửa khép hờ, và cảnh tượng bên trong khiến không khí trong phổi tôi rỗng toác.

Không có la hét. Không có vỡ đổ. Họ chỉ ngước lên, tròn mắt. Tôi nhìn Mai trước, rồi nhìn Huy, như nhìn hai kẻ lạ. Tôi không nhớ mình đã nói gì đêm ấy. Tôi chỉ nhớ sau đó tôi đi, lái xe trong mưa, nước đường và nước mắt hòa vào nhau. Tôi đến tiệm hoa của Mai—ngẫm lại thì thật mỉa mai—rồi ngồi thừ trong bóng tối của những cánh hồng chưa kịp bó. Trên bàn, điện thoại rung, tin nhắn của Huy: “Anh xin lỗi.” Tin nhắn của Mai: “Linh, tớ…”. Tôi tắt máy.

Ba ngày sau, trong một sự tỉnh táo méo mó, tôi gặp Khang—chồng của Mai—ở quán cà phê gần hồ. Khang biết chuyện. Không phải do Mai thú nhận, mà do một bức ảnh nhòe tình cơ rơi khỏi ví của Huy khi Khang đến nhà tôi tìm Mai. Khang cười—một kiểu cười như gió đi qua kính vỡ. “Em tính sao?” anh hỏi. Tôi nghe mình nói một điều mà sau này mỗi lần nhớ lại, tôi đều vừa rùng mình, vừa cảm thấy đó là bước ngoặt: “Nếu họ muốn phá hỏng mọi thứ, tại sao chúng ta phải đứng yên nhìn?”

Chúng tôi không lập kế hoạch dài dòng. Một sự trả đũa giản đơn, sạch gọn, như đặt lại cán cân công bằng bằng cách vứt vào đó một cục đá tương xứng. Đêm ấy, tôi và Khang ở cùng nhau. Không có tình yêu. Không có lãng mạn. Chỉ là hai con người bấu víu vào cơ chế đơn giản nhất của nỗi đau: khiến kẻ khác đau y như mình. Sáng ra, khi bầu trời xám xịt xung quanh thành phố như một vết bầm lớn, tôi nhận ra điều đáng sợ nhất: cảm giác thắng thế. Nó bứt khỏi lồng ngực tôi như một con chim dữ, đập cánh rào rào.

Tôi trở về nói với Huy: “Em biết. Và em cũng làm điều tương tự.” Khuôn mặt anh trắng bệch, rồi xám lại. Tôi tưởng tượng có lẽ anh sẽ xin lỗi, sẽ giải thích, sẽ níu kéo. Nhưng Huy chỉ lặng lẽ gật đầu, như nhận một bản án mà anh biết mình xứng đáng. “Chúng ta tạm xa nhau,” tôi nói. Chúng tôi chia nhà, chia đồ, chia thời gian. Mai biến mất khỏi đời tôi như một bông hoa bị gió bứt khỏi cành. Khang dọn về nhà bố mẹ đẻ một thời gian.

Hai năm sau, tôi đã thay đổi công việc, lên chức, chuyển đến một căn hộ khác, trồng cỏ Nhật trên ban công và học cách pha cà phê pour-over. Tôi tin mọi thứ đã dần bình thường. Cho đến một buổi chiều, tôi nhận cuộc gọi từ một số lạ. Giọng nữ ở đầu dây, khàn và chậm: “Chào cô Linh, tôi là mẹ của Mai.” Một khoảng lặng ngắn, rồi bà nói tiếp: “Mai… không qua khỏi. Bác sĩ nói là u não. Con bé giấu mọi người. Trước khi đi, nó nhờ tôi đưa cho cô một bức thư.”

Tôi ngồi bất động rất lâu. Cơn sóng ập đến từ trống rỗng—không phải từ dằn vặt cũ, không phải từ thù hận. Nó đến từ một câu hỏi đột ngột như sấm: nếu những gì chúng ta thấy chỉ là bề mặt, thì tôi đã trả đũa điều gì, và bằng cái giá nào?

Tôi nhận bức thư vào một chiều trời đặc quánh mùi mưa. Mẹ Mai đứng trước cửa, tay nắm chiếc túi vải, mắt đỏ. Bà đưa cho tôi một phong bì trắng, góc đã sờn. “Nó dặn tôi, nếu có ngày nào đó—” Bà dừng lại, cố nuốt nước mắt— “—hãy đưa cho con.” Tôi mời bà vào, pha trà, nhưng cả hai chúng tôi đều không uống. Bà ngồi rất thẳng, đôi bàn tay khô gầy đặt trên đầu gối như cầu nguyện. Khi bà rời đi, căn phòng trống rỗng đến mức tiếng kim đồng hồ cũng như vỡ ra.

Tôi cầm phong bì, lưỡi kéo chạm vào giấy. Tôi nghĩ về bao nhiêu lời muốn nghe mà đã không còn cơ hội; bao nhiêu câu hỏi muốn hỏi mà bây giờ trở thành vô nghĩa. Tờ giấy mở ra, chữ Mai nghiêng nghiêng như cánh hoa:

“Linh,

Nếu cậu đọc lá thư này, nghĩa là tớ đã thất hứa lần cuối cùng: không kịp giải thích mọi thứ khi còn ở đây. Tớ biết cậu sẽ cười nhạt: giải thích để làm gì. Nhưng tớ vẫn muốn nói.

Tớ đã bị chẩn đoán u não cách đây ba năm. Ban đầu nhỏ, bác sĩ bảo có thể chịu đựng được một thời gian trước khi phẫu thuật. Tớ sợ. Tớ sợ chết, sợ mất trí, sợ nhìn đời trôi qua như khúc phim chậm. Tớ giấu Khang. Tớ giấu cả cậu. Tớ muốn sống như một người bình thường thêm một chút.

Huy là người đầu tiên biết. Không phải vì tớ cố tình tìm anh ấy. Tình cờ thôi: tháng ấy cửa tiệm hoa xuống khách, tớ nhận thiết kế trang trí cho một dự án nội thất, và người phụ trách là Huy. Khi dự án kết thúc, tớ ngất giữa buổi họp tổng kết. Huy đưa tớ vào viện. Từ đó anh ấy hỏi han, dẫn tớ đi chụp, đi khám. Tớ không nghĩ gì… cho đến khi lần đầu tớ thấy Linh, cậu ấy và tớ vừa giống nhau vừa khác nhau đến lạ. Tớ muốn cậu dựa vào ai đó khi tớ… không còn bên cậu. Nghe thật ngớ ngẩn phải không?

Nhưng mọi thứ trượt khỏi tay. Trong một tối tớ hoảng loạn vì kết quả chụp xấu hơn, Huy ôm tớ, bảo đừng sợ. Cậu biết phần còn lại rồi. Tớ không biện minh. Tớ đã phản bội cậu. Tớ chỉ muốn cậu biết: có một phần trong tớ không phải vì dục vọng hay thiếu thốn, mà vì sợ hãi và yếu đuối. Và có lẽ vì tớ ích kỷ: tớ muốn một người nhìn tớ không như một bệnh nhân.

Khi cậu nói với tớ: ‘Tớ biết’, tớ đã nghĩ cậu sẽ mắng, sẽ tát tớ. Cậu không làm thế. Cậu biến mất. Tớ biết cậu đau đến mức không còn lời. Vài tuần sau, Khang rời nhà. Thế giới của bốn chúng ta sụp đổ như một mô hình học sinh bày tạm trên bàn. Tớ đáng bị như vậy.

Nhưng tớ nghe nói cậu và Khang… Tớ không biết cảm xúc của tớ là gì. Tớ không có quyền. Chỉ là, Linh ơi, cái vòng tròn trả đũa ấy, nó không dừng lại đâu. Nó nghiền mọi thứ thành bột. Và rồi một ngày, khi cậu nhìn lại, cậu sẽ thấy chính cậu cũng bị nghiền nát.

Tớ sắp mổ. Tỷ lệ tốt không nhiều. Nếu tớ đi, cậu hãy đừng ghét tớ thêm nữa. Cậu hãy ghét tớ ít đi một chút, như người ta tha thứ cho một kẻ ngu ngốc. Tớ để lại cho cậu chìa khóa tủ gỗ ở tiệm, ngăn dưới cùng. Trong đó có một hộp nhỏ: mấy tấm ảnh chúng mình thời sinh viên, và một cuốn sổ tớ chưa bao giờ dám đưa cậu. Tớ muốn cậu giữ.

Tớ xin lỗi.

Mai.”

Tôi đọc đi đọc lại nhiều lần, từng câu chữ như giọt mưa rơi xuống sàn nhà vắng, từng giọt một. Có những chi tiết tôi chưa từng biết: Huy đưa Mai đi khám; Mai mang trong người khối u suốt ba năm; chìa khóa tủ gỗ. Có những điều tôi nghĩ mình biết nhưng giờ không chắc: lý do của Huy, lý do của Mai, và cả lý do của chính tôi.

Tối ấy, tôi đến tiệm hoa. Cửa cuốn kéo lên, bụi phủ một lớp mỏng trên bàn quầy, trên bình thủy tinh, trên mấy cuộn dây ruy băng màu. Tủ gỗ ở góc, đúng loại tủ mộc mạc Mai thích—màu gỗ sẫm và mùi nhựa cây phảng phất. Chìa khóa mở một tiếng “tạch” nhẹ như tắc lưỡi. Ngăn dưới cùng có một hộp giấy cũ buộc dây. Bên trong là những tấm ảnh: chúng tôi mặc áo mưa nilon bốn nghìn đồng, cười nhòe dưới cơn mưa ký túc; chúng tôi ngủ gục trên bàn vẽ; chúng tôi ngồi sau xe bus tuyến 33, tóc bay rối. Có cả một bức ảnh mờ chúng tôi ôm nhau, phía sau là bức tường vẽ phấn: “Nếu lạc nhau, gặp lại ở đây.”

Cuốn sổ là thứ làm tôi dừng thở. Trang đầu là câu: “Những điều muốn nói với Linh.” Rồi là những danh sách vụn vặt: “Món bún bò đầu hẻm Linh thích”, “Ngày Linh bảo muốn đi Kyoto nhưng chưa bao giờ rảnh”, “Khi Linh buồn thì im lặng, đừng hỏi ‘có sao không?’ mà hãy pha trà gừng”. Giữa sổ là một trang viết đậm, không ngay hàng: “Tớ sợ, Linh ơi. Tớ sợ cậu thấy tớ tàn phai. Tớ muốn cậu nhớ tớ khi tớ còn là tớ.”

Tôi ngồi giữa tiệm hoa, bật đèn vàng. Thành phố ngoài kia vẫn ồn, nhưng trong không gian này, tôi như đang chìm vào một bể nước yên. Tôi hiểu rằng tôi đã nhìn mọi việc như những đường thẳng: phản bội → trả đũa → cân bằng. Nhưng thực tế là một mạng lưới dây leo rối rắm: bệnh tật, sợ hãi, chăm sóc, yếu đuối, im lặng. Tôi thấy mình ở giữa mạng lưới ấy, cầm con dao nhỏ và cắt bừa mọi sợi dây, tưởng rằng cắt là giải phóng. Chỉ khi sợi dây cuối cùng rơi xuống, tôi mới phát hiện mình cũng đang treo lơ lửng.

Tôi gọi cho Khang. Chúng tôi gặp ở bờ hồ như hai năm trước, chỉ khác là bờ nước giờ loang ánh đèn của một công trình mới. Khang gầy đi, mắt hõm sâu như thiếu ngủ triền miên. Tôi đưa anh bức thư. Anh đọc, bàn tay siết lại từng đoạn. “Anh không biết,” anh nói, giọng khàn. “Anh thật sự không biết.” Tôi gật đầu. “Em cũng không.” Chúng tôi ngồi im rất lâu. Cuối cùng, tôi nói: “Em muốn dừng cái vòng tròn này.” Khang thở dài, như vừa thở ra một viên đá cứng nghẹn trong cổ: “Anh cũng vậy.”

Nhưng đời không dừng vì mong muốn. Đó là lúc biến cố thứ hai gõ cửa, không ồn ào như một cơn bão, mà lặng lẽ như một giọt nước bào mòn đá: tôi phát hiện mình mang thai.

Tin nhắn hiện lên trên que thử: hai vạch đỏ. Tôi nhìn nó như nhìn một tín hiệu lạ từ hành tinh khác. Lịch trong đầu chạy ngược, những ngày tháng xếp hàng như những viên đá trong trò chơi búng tay—và rồi bức tường sự thật lặng lẽ trồi ra: thời điểm không trùng với Huy. Nó trùng với một đêm đã được niêm phong bằng ký ức lẫn lộn và giận dữ—đêm tôi ở cùng Khang. Tôi ngồi bệt xuống sàn phòng tắm, lưng dựa vào gạch lạnh, và lần đầu tiên sau hai năm, tôi khóc không vì giận, mà vì sợ.

Tôi kể cho Khang ở một quán bún cá bình dân, nơi người ta nói chuyện to và cười to, nơi mùi thì là và nước dùng át đi mùi của tin xấu. Khang sững lại, bát bún trên tay anh như dừng ở giữa không trung. Anh đặt xuống, nhìn vào mắt tôi thật lâu, như muốn tìm trong đó một lối thoát. “Anh… sẽ chịu trách nhiệm,” Khang nói. Từ ấy nặng nề rơi xuống bàn giữa chúng tôi. Tôi lắc đầu: “Không ai ‘chịu trách nhiệm’ cho một sinh mệnh bằng cách gồng mình như gánh nợ. Nếu làm, phải là vì muốn.”

Hội thoại của chúng tôi bị cắt bởi tiếng điện thoại: Huy gọi. Tôi chưa nói với anh về bức thư của Mai, về cái thai, về những đêm tôi nghĩ mãi về từ “tha thứ”. Tôi hẹn Huy gặp ở công viên. Anh đến, vẫn chiếc áo khoác xanh rêu quen thuộc, mắt thâm quầng. Chúng tôi ngồi trên ghế đá. “Anh đọc cáo phó của Mai,” Huy mở lời. “Anh đến tang lễ, nhưng… anh sợ gặp em.” Tôi kể cho anh về thư của Mai. Mặt Huy co lại như ai đó vừa khâu một vết chỉ thô vào da. “Anh đã sai,” anh nói. “Sai từ đầu—khi giữ bí mật giúp Mai mà không nói với em. Anh tưởng mình đang làm điều đúng: không làm em lo. Rồi… mọi thứ đi quá xa.” Tôi gật đầu. Trong lòng, một chiếc cân nhỏ lắc lư, không còn vì giận nữa, mà vì chiếc bóng của hiểu ra.

Tôi hít sâu. “Em có thai.” Huy nhìn tôi, đôi mắt run lên như giọt nước sắp rơi. Anh hiểu ngay. Có lẽ chưa bao giờ giữa chúng tôi từng có một sự thấu hiểu nào tàn nhẫn hơn lúc đó. “Của Khang,” tôi nói. Huy gật đầu chậm rãi. Chúng tôi cùng nhìn về phía hồ nơi một cặp chim bồ câu đang nhảy nhót. Cuối cùng, Huy cười khẽ—một nụ cười méo mó: “Kỳ lạ là… anh thấy nhẹ đi. Như thể sự thật này, dù đau, cũng là một cánh cửa.”

Những ngày sau đó là một chuỗi quyết định nhỏ, tích tụ thành một trận động đất lặng. Tôi tới bệnh viện kiểm tra, ôm ô siêu âm trắng đen như ôm một mảnh trời đêm có ngôi sao nhỏ. Khang lặng lẽ ở hành lang. Lúc nghe tim thai, khoảnh khắc âm thanh rền nhẹ như ngoại biên của một bản nhạc, tôi nhìn anh. Anh khóc. Người đàn ông từng đi qua ly hôn, qua phản bội, qua cả tang tóc vô hình, giờ khóc như một đứa trẻ. “Anh muốn làm bố,” anh nói, ngắn gọn, thật thà. Tôi thấy trong lòng mình một cánh cửa khác mở ra.

Tôi kể cho mẹ Mai. Bà ngồi im, rồi nắm tay tôi. “Con bé Mai,” bà nói, “nếu còn ở đây, chắc nó sẽ mắng cháu vì đẩy mình vào rắc rối. Nhưng cuối cùng nó sẽ ôm cháu, bảo: ‘làm ơn đừng lặp lại lỗi của tớ, đừng để sợ hãi dẫn đường.’ Cháu hiểu ý bác không?” Tôi gật. Tôi hỏi bà có ghét tôi không. Bà lắc đầu: “Bác ghét bệnh tật. Ghét im lặng. Không ghét người.”

Một buổi sáng, tôi đứng trước mộ Mai. Gió đẩy lũ cỏ lau nghiêng một hướng. Tôi đặt xuống một bó cúc trắng. “Tớ sẽ không để sợ hãi dẫn đường nữa,” tôi nói rất khẽ. “Tớ không dám xin cậu tha thứ. Nhưng tớ sẽ sống tử tế hơn để có ngày dám đến đây mà không cúi mặt.” Đáp lại, chỉ có tiếng gió xào xạc và một đám mây trôi chậm.

Huy chuyển công tác sang một chi nhánh khác. Trước khi đi, anh đến gặp tôi lần cuối. “Anh sẽ không biến mất,” anh nói, “nhưng anh sẽ để em có không gian. Khi nào em cần một người mang thùng đồ, hay sửa ổ điện, hay chỉ ngồi im nghe nhạc, gọi anh. Không vì nghĩa vụ, mà vì phần của chúng ta từng là thật.” Tôi ôm anh, lần đầu tiên sau hai năm, và đóng lại một cánh cửa đã gõ lốc cốc quá lâu.

Tôi và Khang không cưới ngay. Chúng tôi đi chậm như những người vừa học lại cách bước trên mặt đất đã từng nứt. Khang dọn đến căn hộ của tôi ba đêm mỗi tuần, mang theo một chiếc ghế bành cũ anh nhặt ở chợ đồ cũ, bảo “để con ngồi đọc truyện sau này.” Tôi cười, tưởng tượng một đứa bé co ro trong ghế bành, giữa căn phòng ngập ánh nắng chiều.

Ba tháng sau, tôi mơ một giấc mơ lạ: tôi, Mai, Huy và Khang đứng trên bờ biển. Sóng đánh vào chân đến mắt cá. Mai quay lưng lại biển, cười, tóc cô bay như những cánh hoa trắng. “Đừng sợ,” Mai nói, đôi mắt không còn bóng đau, “biển luôn trả lại những gì nó nuốt đi, nhưng theo một cách khác.” Tôi tỉnh dậy, tay đặt trên bụng, nước mắt chảy ướt gối. Tôi lần vào bếp, pha một cốc sữa nóng, và ngồi đợi bình minh như đợi một người bạn cũ quay về.

Ngày con tôi chào đời, trời đổ mưa rào rồi tạnh nhanh, như ai đó vội rửa sạch bầu trời. Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm của con, nghe tiếng khóc bé xíu mà kiên quyết, và tôi hiểu: có những chuỗi sai lầm không cần được xóa, chỉ cần được chuyển hóa. Tôi nhắn cho Huy một tấm ảnh. Anh trả lời: “Chúc mừng hai mẹ con. Nhìn đáng yêu quá.” Khang bế con, miệng anh mấp máy những lời vô nghĩa chỉ những người lần đầu làm bố mới biết nói. Mẹ Mai đến, bồng cháu, đặt lên trán tôi một nụ hôn. “Tên nó là gì?” bà hỏi. Tôi nói: “Biển.”

Tối đó, khi bệnh viện im đi, chỉ còn tiếng giày mềm của điều dưỡng và tiếng máy đo nhịp đập, tôi viết một lá thư nhỏ, đặt vào cuốn sổ của Mai: “Tớ đã đi qua cơn sóng, Mai ạ. Không phải bằng cách chống lại nó, mà bằng cách học cách nổi. Nếu cậu ở đây, tớ tin cậu sẽ cười.”

Một cuộc đời mới bắt đầu không kèn không trống. Tôi không còn muốn thắng ai nữa. Tôi muốn dựng từng viên gạch nhỏ có tên là tin tưởng, hiểu, và cả sự dũng cảm để nói lời thật. Có lúc về đêm, tôi nghe tiếng mưa chạm lên mái, lại nhớ buổi đêm xưa cũ—nhưng thay vì chông chênh, lòng tôi phẳng như mặt nước sau cơn mưa. Tôi biết, mình sẽ dạy Biển một điều đầu tiên: nếu lỡ đánh rơi một điều gì, con đừng vội nhặt một viên đá để ném trả. Hãy cúi xuống, nhìn xem mình vấp ở đâu. Vì đôi khi, thứ khiến ta ngã không phải là hòn đá trước mặt, mà là sợi dây rối trong lòng chưa kịp tháo.

Và thế là, vòng tròn trả đũa đã khép lại. Không phải bằng một cú đo ván, mà bằng một tiếng thở ra dài, dịu. Những gì sóng lấy đi, sóng cũng trả về—ở hình hài của một sinh linh bé nhỏ, ở một trái tim đã học cách dũng cảm, và ở một tình bạn dù vỡ vụn vẫn để lại một ánh sáng mong manh đủ để dẫn lối những đêm mưa.

Bão số 9 Ragasa giật cấp trên 17 tiến thẳng vào Biển Đông hôm nay: Các tỉnh miền Bắc và miền Trung sau chú ý

Dự báo tối nay (22-9), siêu bão Ragasa sẽ đi vào Biển Đông và trở thành cơn bão số 9. Khoảng sáng sớm 25-9, bão đi vào vịnh Bắc Bộ, sau đó đổ bộ vào Quảng Ninh – Hà Tĩnh.

Hôm nay, siêu bão Ragasa vào Biển Đông, cường độ có thể mạnh cấp 17, giật trên cấp 17 - Ảnh 1.

Dự báo vị trí và hướng di chuyển siêu bão Ragasa lúc 1h sáng 22-9 – Ảnh: NCHMF

Theo Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia lúc 1h sáng 22-9, tâm siêu bão Ragasa đang ở cách đảo Luzon (Philippines) khoảng 230km về phía đông đông bắc.

Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 16-17 (184-220km/h), giật trên cấp 17.

Dự báo ngày và đêm nay (24 giờ tới), siêu bão Ragasa đi vào Biển Đông, trở thành cơn bão số 9 trong năm nay và cường độ có khả năng mạnh thêm.

Đến 1h sáng mai, tâm bão ở trên vùng biển phía đông bắc khu vực bắc Biển Đông, cường độ bão lúc này mạnh cấp 17 (202-220km/h), giật trên cấp 17.

Trong ngày và đêm mai (24-48 giờ tiếp theo), siêu bão di chuyển theo hướng tây tây bắc với tốc độ 20km/h.

Đến 1h sáng 24-9, tâm bão cách bán đảo Lôi Châu (Trung Quốc) khoảng 490km về phía đông, cường độ bão lúc này mạnh cấp 16-17, giật trên cấp 17.

Hôm nay, siêu bão Ragasa vào Biển Đông, cường độ có thể mạnh cấp 17, giật trên cấp 17 - Ảnh 2.

Ảnh mây vệ tinh siêu bão Ragasa lúc 4h30 sáng 22-9 – Ảnh: NCHMF

Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia đánh giá siêu bão Ragasa trên Biển Đông có cường độ mạnh tương đương cường độ mạnh nhất của cơn bão số 3 (Yagi) năm 2024.

Trong ngày 24-9, bão có khả năng suy yếu dần, đến khoảng sáng sớm ngày 25-9, bão sẽ vượt qua khu vực bán đảo Lôi Châu (Trung Quốc) và di chuyển vào vịnh Bắc Bộ với cường độ mạnh cấp 12-14, giật cấp 15-16.

Dự báo trong ngày 25-9, bão sẽ di chuyển vào đất liền nước ta, trọng tâm là khu vực từ Quảng Ninh – Hà Tĩnh.

Cơ quan khí tượng cũng cảnh báo về kịch bản xấu hơn có khả năng xảy ra, đó là khi vào Biển Đông, siêu bão Ragasa sẽ di chuyển chủ yếu theo hướng tây, quỹ đạo bão đi thấp hơn thì cường độ bão sẽ bị suy giảm ít hơn, tác động của gió mạnh và sóng lớn trên vịnh Bắc Bộ sẽ cao hơn, với kịch bản này ở ven biển Bắc Bộ, khu vực ven biển Trung Bộ từ Thanh Hóa – Huế sẽ có gió bão rất mạnh, kèm mưa lớn.

Ngoài ra hiện nay ở phía Bắc còn có thêm một khối không khí lạnh đầu mùa đang di chuyển về phía nước ta, tương tác của không khí lạnh với bão trong những ngày tới sẽ khiến cho diễn biến quỹ đạo và cường độ của bão Ragasa thêm phức tạp và các dự báo xa (sau 3 ngày) hiện có độ phân tán lớn.

Thời tiết đêm 21 ngày 22-9: Ảnh hưởng của bão Ragasa, khu vực Bắc Biển Đông sóng biển cao trên 10m, biển động dữ dội

Với diễn biến và dự báo đến hiện tại, Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia lưu ý trước tiên là tác động của gió mạnh, sóng lớn trên biển đối với hoạt động tàu thuyền.

Do ảnh hưởng của hoàn lưu bão trên khu vực phía bắc của Biển Đông (bao gồm đặc khu Hoàng Sa) từ hôm nay (22-9) gió mạnh cấp 8-9, sau tăng lên cấp 10-14, vùng gần tâm bão đi qua cấp 15-17, giật trên cấp 17, sóng biển cao trên 10m, biển động dữ dội, có thể đánh đắm tất cả các tàu thuyền, kể cả tàu trọng tải lớn.

Vùng biển vịnh Bắc Bộ (bao gồm các đặc khu Cồn Cỏ, Bạch Long Vĩ, Cô Tô) từ ngày 24-9 có gió bão mạnh cấp 8, vùng gần tâm bão cấp 11-13, giật cấp 15-16, biển động rất mạnh kèm dông, lốc và mưa lớn.

Khoảng gần sáng ngày 25-9 vùng biển ven bờ khu vực từ Quảng Ninh – Hà Tĩnh có gió mạnh cấp 7-8, sau tăng dần lên cấp 9-10, vùng gần tâm bão cấp 12-14, giật cấp 15-16, sóng biển cao 4-7m.

“Các khu neo đậu tàu thuyền, lồng bè nuôi trồng thủy sản có nguy cơ chịu ảnh hưởng lớn của gió mạnh và sóng lớn, đặc biệt khu vực từ Quảng Ninh đến Hà Tĩnh.

Đề phòng hiện tượng dông, lốc khi bão còn cách đất liền 300-400km và các khu vực bãi biển từ Quảng Ninh đến Huế, Đà Nẵng cần lưu ý tới dông lốc do tác động của hoàn lưu ở phần phía trước của bão” – Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia cảnh báo.

N:Ó:N:G: 7 đài khí tượng quốc tế đồng loạt dự báo bão Ragasa sẽ đổ bộ vào Việt Nam các tỉnh sau chú ý

Bão Ragasa khi vào Biển Đông sẽ mạnh cấp 17, cấp siêu bão (khoảng 220km/h). Dự báo của đài khí tượng Việt Nam và quốc tế khá tương đồng về đường đi của bão tới thời điểm vào Vịnh Bắc Bộ sáng 25/9.

Theo Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia, đến 13h chiều nay (21/9), vị trí tâm bão Ragasa cách đảo Lu-Dông (Philippines) khoảng 430km về phía Đông. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 14-15 (150-183km/giờ), giật trên cấp 17. Di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc với tốc độ khoảng 15-20km/h.bao Ragasa moi.gifHướng di chuyển của bão Ragasa vẫn khả năng hướng vào Vịnh Bắc Bộ. Nguồn: NCHMF
Trong 24 giờ tới, bão tiếp tục di chuyển Tây Tây Bắc, 15-20km/h, có khả năng mạnh thêm. Đến 13h ngày 22/9, cách đảo Lu-Dông (Philippines) khoảng 120km về phía Bắc với cường độ tăng lên cấp siêu bão – cấp 16-17, giật trên cấp 17.

Dự báo 24 giờ tiếp theo, bão Ragasa vẫn đi theo hướng Tây Tây Bắc, 15-20km/h, đi vào Biển Đông – trở thành cơn bão số 9 trong mùa mưa bão năm 2025.

Đáng lưu ý, đến 13h ngày 23/9, vị trí tâm bão trên vùng biển phía Đông khu vực Bắc Biển Đông, vẫn với cường độ cấp siêu bão 16-17, giật trên cấp 17.

Trong 24 giờ sau đó, bão giữ nguyên hướng di chuyển, tốc độ nhanh hơn với 20-25km/h. Đến 13h ngày 24/9, vị trí tâm bão trên vùng biển tỉnh Quảng Đông (Trung Quốc), cường độ giảm nhẹ còn cấp 15, giật trên cấp 17.

Từ 72 đến 120 giờ tiếp theo, bão đổi hướng di chuyển, theo Tây Tây Nam, mỗi giờ đi được khoảng 20km, cường độ suy yếu dần.

Có thể là hình ảnh về bản đồ và văn bản cho biết 'hongqing 重庆 武汉市 Taipei 臺北 Shenzhen 深圳市 Taiwan 23/12Z 23/12Z-115knots -115 knots 22/12Z 115 22/12Z-115knots knots 21/12Z-105knots 21/12Z 105 knots Paracel Is/ands Philippine PhilippineSea Sea South China Sea 20/12Z-75 20/12Z-75knots 75 knots Luzon 19/12Z-50knots 19/12Z 50 knots 19/00Z 40 knots 20/00Z 60 knots West Philippine Sea Manila Mindoro 18/12Z (TROPICAL DEPRESSION 24W (RAGASA) WARNING Philinninae Dhilin'

Do ảnh hưởng của bão Ragasa, từ ngày 22/9, vùng biển phía Đông khu vực Bắc Biển Đông gió mạnh dần lên cấp 8-9, sau tăng lên cấp 10-14, vùng gần tâm bão đi qua cấp 15-17, giật trên cấp 17, sóng biển cao trên 10m; biển động dữ dội. Tàu thuyền hoạt động trong các vùng nguy hiểm nói trên đều có khả năng chịu tác động của giông, lốc, gió mạnh, sóng lớn.

Theo các chuyên gia, bão Ragasa khi vào Biển Đông (ngày 23/9) sẽ mạnh cấp 17, cấp siêu bão. Đây sẽ là cơn bão mạnh nhất trên Biển Đông từ đầu mùa bão 2025.

Đến nay, dự báo của Việt Nam và quốc tế khá tương đồng về đường đi của bão tới thời điểm vào Vịnh Bắc Bộ sáng 25/9. Bão có thể ảnh hưởng trực tiếp đến Bắc Bộ trong ngày 25 và 26/9.

Tuy nhiên, Trung tâm Dự báo khí tượng thuỷ văn quốc gia nhấn mạnh, khoảng ngày 23/9 bão mới vào Biển Đông, diễn biến còn phức tạp, khó lường nên chính quyền và người dân cần chú ý các bản tin dự báo bão tiếp theo để có phương án ứng phó trước thiên tai.

Một gia đình đã mất 03 người (mẹ và hai con) trong vụ TNGT gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng tại TP. Hồ Chí Minh: Bất ngờ với kết quả nồng độ c;ồn

 Liên quan đến vụ ô tô va chạm xe máy khiến 3 mẹ con tử vong, qua kiểm tra, tài xế ô tô vi phạm nồng độ cồn.

Ngày 21/9, Công an TPHCM đã có báo cáo nhanh về vụ tai nạn giao thông giữa ô tô và xe máy làm 3 mẹ con tử vong, xảy ra vào đêm qua (20/9).

Theo thông tin ban đầu, khoảng 21h tối 20/9, tại ngã ba giao nhau giữa đường ĐH.507 với đường Tân Phú thuộc ấp 1, xã Phước Thành, TPHCM xảy ra vụ va chạm giữa ô tô 5 chỗ và xe máy.

Thời điểm trên, Nguyễn Đức Thanh Nam (SN 1993, ngụ TPHCM) điều khiển ô tô con biển số 61K-127.24 lưu thông theo hướng từ đường Tân Phú ra đường ĐH.507. Khi đến ngã ba thì xảy ra va chạm với xe mô tô biển số 61F1-031.30 do chị Nguyễn Thị Thu V. (SN 1989, ngụ TPHCM) điều khiển đang chở 2 con nhỏ. Vụ va chạm đã làm cả 3 mẹ con chị V. tử vong.

Nguyên nhân ban đầu được xác định, do người điều khiển ô tô không nhường đường khi điều khiển xe từ đường nhánh ra đường chính gây tai nạn giao thông. Kết quả kiểm tra cồn trong máu của tài xế Nguyễn Đức Thanh Nam là 50mg/100ml.

tai-na.jpg

tai-nan.jpg
Ô tô biến dạng sau tai nạn

Cơ quan CSĐT Công an TPHCM đang củng cố hồ sơ, xem xét để khởi tố vụ án và khởi tố bị can với tội danh “Vi phạm quy định về tham gia giao thông đường bộ”.

Một cán bộ công an cho biết, nếu bị khởi tố, tài xế ô tô sẽ phải đối mặt mức án từ 3 đến 10 năm tù, với tình tiết phạm tội trong tình trạng có sử dụng rượu, bia, trong máu hoặc hơi thở có nồng độ cồn vượt quá mức quy định.

Xác định nguyên nhân ban đầu vụ tai nạn xe ôtô và xe máy khiến 3 mẹ con tử vong

Như Tiền Phong đã đưa tin, tối 20/9, người dân bên đường ĐH.507 đoạn qua xã Phước Thành nghe tiếng động mạnh nên tiến hành kiểm tra và phát hiện có 3 người tử vong trong vườn cao su bên đường. Cả ô tô và xe máy bị hư hỏng nặng.

Hiện tại, tài xế ô tô đang được điều trị tại bệnh viện với sự giám sát của lực lượng chức năng.

Ngày mai, bão mạ/nh nhất 2025 sẽ chính thức tiến vào biển Đông, thư/ơng quá bà con ơi

Bão Ragasa thần tốc tăng cấp siêu bão trong hôm nay, với sức tàn phá hủy diệt khi tiến sát Biển Đông ngay sau bão số 8 Mitag.

Siêu bão Ragasa xuất hiện hôm nay, sức gió hủy diệt 250km/h vào Biển ĐôngDự báo đường đi và vùng ảnh hưởng của bão Ragasa sắp mạnh lên thành siêu bão vào Biển Đông, hướng về vịnh Bắc Bộ. Ảnh: NCHMF
Theo tin bão mới nhất từ Trung tâm Cảnh báo Bão Liên hợp (JTWC), bão Ragasa hiện ở cách Manila (Philippines) khoảng 872 km về phía đông bắc, di chuyển theo hướng tây bắc với tốc độ khoảng 11 km/h.

Sóng biển quanh vùng bão cao tới 8,2 m.

Trong vòng 48 giờ tới, bão Ragasa được dự báo tiếp tục mạnh lên nhanh chóng nhờ điều kiện khí quyển thuận lợi và nhiệt độ nước biển cao, có thể đạt sức gió cực đại tới 250 km/h và trở thành siêu bão.

Cục Quản lý Thiên văn, Địa vật lý và Khí quyển Philippines (Pagasa) cho biết lúc 23h ngày 20.9 (giờ địa phương), bão Ragasa (tên địa phương: Nando) ở cách Isabela 710 km về phía đông và cách Tuguegarao (Cagayan) 695 km.

Bão có gió mạnh nhất gần tâm đạt 155 km/h, giật tới 190 km/h, đang di chuyển theo hướng tây bắc.
Pagasa dự báo đường đi của siêu bão Ragasa. Ảnh: PagasaPhilippines dự báo đường đi của siêu bão Ragasa. Ảnh: Pagasa
Pagasa dự báo bão Ragasa có thể mạnh thành siêu bão vào ngày 21.9 (Chủ Nhật), tiến sát khu vực cực Bắc Luzon và có khả năng ảnh hưởng trực tiếp hoặc đổ bộ vào Batanes và quần đảo Babuyan trong chiều hoặc tối 22.9 (Thứ Hai).

Sau đó, bão nhiều khả năng rời khỏi vùng trách nhiệm của Philippines vào sáng 23.9 (Thứ Ba), tiến về phía Hong Kong, Macao, miền Nam của Trung Quốc và có thể gây ảnh hưởng đến Bắc Bộ Việt Nam khi đi vào Vịnh Bắc Bộ.

Khi vào Biển Đông, Ragasa sẽ trở thành bão số 9 trên Biển Đông năm nay. Ragasa cũng là siêu bão mạnh nhất năm 2025.

Theo dự báo bão của Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia, tối 20.9 sức gió mạnh nhất ở vùng gần tâm bão Ragasa đạt cấp 13 (134-149 km/h), giật cấp 16.

Dự báo đến 19h ngày 21.9, bão Ragasa đi theo hướng Tây Tây Bắc với vận tốc 15 km/h, mạnh thêm, đạt cấp 14-15, giật trên cấp 17, cách đảo Luzon khoảng 340 km về phía Đông.

Đến 19h ngày 22.9 bão tiếp tục hướng Tây Tây Bắc 15-20 km/h, mạnh lên cấp 16, giật trên cấp 17, ở trên vùng biển phía Bắc đảo Luzon.

Từ chiều 22.9, khu vực Đông Bắc Biển Đông có gió mạnh cấp 6-7, sau tăng lên cấp 8-9, giật cấp 11.

Từ đêm 22.9, gió mạnh dần lên cấp 10-13; vùng gần tâm bão có thể đạt cấp 14-16, giật trên cấp 17. Sóng cao 4-8 m, riêng gần tâm bão trên 10 m. Biển động dữ dội.

Nguy cơ: tàu thuyền hoạt động trong vùng nguy hiểm sẽ chịu ảnh hưởng của dông, lốc, gió mạnh và sóng lớn.

Đến 19h ngày 23.9 bão đi theo hướng Tây Tây Bắc 20-25 km/h, tiến vào Biển Đông, ở vị trí cách Hong Kong (Trung Quốc) khoảng 270 km về phía Đông Nam, duy trì sức gió cấp 16, giật trên cấp 17.

Vùng biển nguy hiểm: phía Bắc vĩ tuyến 17,5°N, phía Đông kinh tuyến 114,0°E. Mức độ rủi ro thiên tai: cấp 4 (vùng biển phía Đông Bắc Biển Đông).

Bão sau đó được dự báo di chuyển Tây Tây Bắc, rồi đổi hướng Tây Tây Nam với tốc độ khoảng 20 km/h và suy yếu dần.

Do ảnh hưởng của siêu bão Ragasa trên Biển Đông, du khách hạn chế di chuyển bằng đường biển hoặc đường hàng không tại các vùng chịu ảnh hưởng trực tiếp.

Chuẩn bị phương án điều chỉnh lịch trình nếu có kế hoạch đến miền Bắc Philippines, Hong Kong, miền Nam ở Trung Quốc hoặc các tỉnh miền Bắc của Việt Nam trong vài ngày tới.

Thương tâm quá con ơi! Con mới 8 tu-ổi ở Thanh Hóa đi chơi cùng bạn chẳng thấy về, mẹ đi tìm thì phát hiện thjthe trong 1 chiếc bì, xung quanh vương vãi toàn là…

Một vụ việc thương tâm vừa xảy ra ở Thanh Hóa đang gây chấn động dư luận. Bé gái 8 tuổi mất tích sau khi đi chơi cùng bạn. Gia đình mới đây đã tìm thấy thi thể của em trong tình trạng đau lòng.

Tối 20/9, mạng xã hội rúng động trước thông tin liên quan đến một bé gái ở Thanh Hóa. Theo thông tin ban đầu, sáng cùng ngày, bé đi chơi cùng bạn nhưng mãi không về nhà. Gia đình tá hỏa đi tìm, đến chiều thì phát hiện thi thể con dưới ao. Điều đáng nói, thi thể được cho vào một bao tải, bị chặn gạch.

be-gai-8-tuoi-thanh-hoa-1

Vụ việc xảy ra tại xã Yên Định, huyện Yên Định (cũ), Thanh Hóa. Chưa rõ nguồn cơn sự việc ra sao, nhưng câu chuyện thương tâm này đang được dư luận đặc biệt quan tâm. Nhiều bình luận bày tỏ sự thương tiếc đến cháu bé, đồng thời mong vụ việc sớm được làm sáng tỏ.

Chúng tôi sẽ cập nhật thông tin liên quan đến vụ việc trong thời gian sớm nhất!