Home Blog Page 2

Xuất hiện thông tin không tin nổi về vợ chồng chủ nhà vụ bồn chứa nước ở Đồng Nai: Trời ơi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Từng có thời gian đi bốc mộ thuê, tiếp xúc với nhiều bộ xương, nhưng ông Trần Ngọc Ẩn vẫn cảm thấy ớn lạnh khi bất ngờ phát hiện bộ xương trong bồn chứa nước ở nhà bà Hà.

Ngày 23/6, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Đồng Nai tiếp tục điều tra nguyên nhân và xác minh danh tính của bộ xương người được phát hiện trong bồn nước tại căn nhà của bà Lê Thị Hà (64 tuổi, ngụ khu phố Bình Dương, phường Long Bình Tân, TP Biên Hòa, Đồng Nai).

Hiện vẫn chưa xác định được thời gian tử vong của nạn nhân. Qua công tác khám nghiệm hiện trường, công an thu giữ một chiếc ví, bên trong có giấy đăng ký xe biển số tỉnh Long An, 2 thẻ ATM có tên một nam, một nữ.

Trong trang phục được cho là của nạn nhân ở hiện trường, công an tìm thấy một căn cước của người đàn ông tên V., 49 tuổi, quê Tiền Giang. Công an tỉnh Đồng Nai đang liên hệ các bên liên quan để xác minh.

Trao đổi với Dân trí, ông Trần Ngọc Ẩn (62 tuổi, ngụ Đồng Nai) xác nhận, ông là người đầu tiên phát hiện vụ việc. Đến hiện tại, ông Ẩn vẫn còn bàng hoàng với những gì mình đã nhìn thấy.

Ông Ẩn cho biết, gia đình ông sống phía sau căn nhà của vợ chồng ông Châu, bà Hà. Từ nhà ông Ẩn nhìn lên là thấy bồn nước đặt trên mái tôn nhà bà Hà.

Những năm trước, chồng bà Hà còn khỏe mạnh vẫn hay giúp đỡ gia đình ông Ẩn, nên khi bà Hà qua nhờ sửa giúp căn nhà, ông Ẩn liền đồng ý.

“Chị Hà nhờ tôi hạ nền căn nhà để anh Châu thuận tiện đi lại, vì chân anh Châu bị viêm khớp đi rất khó khăn. Tôi bắt đầu làm từ ngày thứ bảy, đến trưa chủ nhật là xong. Chị Hà tiếp tục nhờ tôi dời bồn nước inox 1.000 lít trên mái tôn ra ban công phía trước tầng 1, tôi đồng ý nhưng lúc đó đã trưa nắng nên tôi hẹn chiều sẽ qua làm”, ông Ẩn kể.

Theo lời ông Ẩn, khoảng 15h ngày 22/6, ông mang máy móc qua và trèo lên mái tôn. Sau đó, ông dùng máy cắt phần ống nước nối với bồn.

“Tôi có ý định nghiêng bồn qua một bên để nước chảy hết ra ngoài. Lúc này, nắp bồn đã được mở từ trước, tôi nhìn vào bên trong bồn để kiểm tra và phát hiện bộ xương người. Tôi lấy hết bình tĩnh trèo xuống và báo tin cho chị Hà”, người đàn ông thuật lại.

“Tôi nói bồn nước nhà chị có bộ xương người, chị Hà không tin, nói tôi trời nắng nên bị hoa mắt. Chị Hà gọi cho một đồng chí an ninh trật tự cơ sở ở địa phương đến trèo lên kiểm tra và họ xác nhận có bộ xương người. Công an sau đó đến lấy lời khai tôi và vợ chồng chị Hà”, ông Ẩn cho biết thêm.

Theo người đàn ông này, trước đây, ông từng làm nghề bốc mộ thuê và đã tiếp xúc với nhiều bộ xương. Song, vụ việc lần này quá bất ngờ, gần một ngày trôi qua ông Ẩn vẫn còn thấy ớn lạnh.

Theo quan sát của Dân trí, chiếc bồn chứa nước được đặt trên mái tôn của căn nhà cấp 4, bên dưới có phần khung sắt làm giá đỡ. Căn nhà này vợ chồng bà Hà luôn đóng kín cửa, vì hai người sống ở căn nhà sát vách.

Muốn lên được vị trí của chiếc bồn nước, phải đi cầu thang của lối thoát hiểm nhà vợ chồng bà Hà đang sống, phần cầu thang này cũng có chốt khóa nên chỉ có gia chủ mới có thể ra vào. Còn trên mái tôn, do các nhà có chiều cao không bằng nhau, nên rất khó trèo qua lại.

Hai căn nhà của bà Hà và một căn nhà của hàng xóm là 3 căn sát vách nhau, hai bên hông của 3 căn nhà này được bao bọc bởi hai con hẻm, phía trước là đường lớn, phía sau là khoảng đất trống rồi đến nhà hàng xóm.

Hiện, Công an tỉnh Đồng Nai tiếp tục điều tra sự việc

“Sau khi thợ báo trong bồn nước có bộ xương người, tôi rất bất ngờ và có chút sợ nên nhờ họ xem kỹ lại, nghĩ hay do thời tiết nắng nóng mà thợ bị hoa mắt”, bà Hà kể.

Ngày 23/6, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Đồng Nai điều tra nguyên nhân và xác minh danh tính của bộ xương người được phát hiện trong bồn nước tại phường Long Bình Tân (TP Biên Hòa, Đồng Nai).

Qua kiểm tra trong trang phục của nạn nhân ở hiện trường, cơ quan chức năng đã tìm thấy căn cước của người đàn ông 49 tuổi, quê Tiền Giang. Công an đang liên hệ các bên liên quan để xác minh.

Trở lại căn nhà phát hiện bộ xương trong bồn nước ở khu phố Bình Dương, phường Long Bình Tân (TP Biên Hòa), người dân ở đây vẫn còn râm ran câu chuyện bí ẩn về bộ xương trong bồn nước trên mái nhà gia đình bà Lê Thị Hà (64 tuổi).

Hôm nay, bà Hà không đi bán bánh tét như hằng ngày. Ngồi trong căn nhà nhỏ, bà vẫn chia sẻ sự lo lắng từ khi phát hiện bộ xương trong bồn nước trên mái nhà.

Bà Hà kể ngày 21/6, bà Hà nhờ ông Trần Ngọc Ẩn (62 tuổi, hàng xóm) qua sửa nhà. Đến khoảng 15h chiều 22/6, sau khi sửa nền nhà xong, bà Hà nhờ thợ trèo lên mái tôn tháo bồn nước inox loại 1.000 lít để di dời xuống ban công tầng 1. Trong lúc thợ đang làm việc, người này phát hiện bộ xương bên trong bồn nước.

“Sau khi thợ báo trong bồn nước có bộ xương người, tôi rất bất ngờ và có chút sợ nên nhờ họ xem kỹ lại, nghĩ hay do thời tiết nắng nóng mà thợ bị hoa mắt”, bà Hà kể.

Sau đó lực lượng công an đến phong tỏa, khám nghiệm hiện trường. Cơ quan thu giữ một ví da, bên trong có giấy đăng ký xe biển số tỉnh Long An, 2 thẻ ATM có tên một nam, một nữ.

“Cơ quan chức năng khám nghiệm hiện trường, làm việc với gia đình tôi và thợ sửa nhà đến khoảng 12h khuya. Sau đó, công an tháo bồn nước cùng bộ xương nạn nhân đưa đi”, bà Hà kể thêm.

Bà Hà cho biết, bồn nước được gia đình lắp cách đây khoảng 7 năm. Tuy nhiên, khoảng 4 năm nay, gia đình chuyển qua sử dụng nước máy, nên không còn dùng bồn nước. Gia đình bà Hà có 2 người con trai, người con đầu đã lập gia đình và sống riêng, người con út đi làm ở nước ngoài hơn 10 năm nay.

“Trước đây, chồng tôi làm nghề sửa xe tại nhà, nhưng vài năm gần đây do bệnh tật nên ông đã nghỉ. Cách đây khoảng 2 năm, có thời điểm vợ chồng tôi ở bệnh viện cả tháng trời, vài hôm mới về lại nhà nhưng được vài ngày lại lên nhập viện. Gần đây, bệnh tình của ông nhà có chút tiến triển nên một năm chỉ đi tái khám một lần”, bà Hà kể.

Hiện, Công an tỉnh Đồng Nai tiếp tục điều tra sự việc.

Bước ngoặt trong vụ bồn chứa nước ở Đồng Nai: Trời ơi cả nước ch:.ấn đ:.ộng nghe lời kể của chủ nhà

“Sau khi thợ báo trong bồn nước có bộ xương người, tôi rất bất ngờ và có chút sợ nên nhờ họ xem kỹ lại, nghĩ hay do thời tiết nắng nóng mà thợ bị hoa mắt”, bà Hà kể.

Ngày 23/6, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Đồng Nai điều tra nguyên nhân và xác minh danh tính của bộ xương người được phát hiện trong bồn nước tại phường Long Bình Tân (TP Biên Hòa, Đồng Nai).

Qua kiểm tra trong trang phục của nạn nhân ở hiện trường, cơ quan chức năng đã tìm thấy căn cước của người đàn ông 49 tuổi, quê Tiền Giang. Công an đang liên hệ các bên liên quan để xác minh.

Trở lại căn nhà phát hiện bộ xương trong bồn nước ở khu phố Bình Dương, phường Long Bình Tân (TP Biên Hòa), người dân ở đây vẫn còn râm ran câu chuyện bí ẩn về bộ xương trong bồn nước trên mái nhà gia đình bà Lê Thị Hà (64 tuổi).

Hôm nay, bà Hà không đi bán bánh tét như hằng ngày. Ngồi trong căn nhà nhỏ, bà vẫn chia sẻ sự lo lắng từ khi phát hiện bộ xương trong bồn nước trên mái nhà.

Bà Hà kể ngày 21/6, bà Hà nhờ ông Trần Ngọc Ẩn (62 tuổi, hàng xóm) qua sửa nhà. Đến khoảng 15h chiều 22/6, sau khi sửa nền nhà xong, bà Hà nhờ thợ trèo lên mái tôn tháo bồn nước inox loại 1.000 lít để di dời xuống ban công tầng 1. Trong lúc thợ đang làm việc, người này phát hiện bộ xương bên trong bồn nước.

“Sau khi thợ báo trong bồn nước có bộ xương người, tôi rất bất ngờ và có chút sợ nên nhờ họ xem kỹ lại, nghĩ hay do thời tiết nắng nóng mà thợ bị hoa mắt”, bà Hà kể.

Sau đó lực lượng công an đến phong tỏa, khám nghiệm hiện trường. Cơ quan thu giữ một ví da, bên trong có giấy đăng ký xe biển số tỉnh Long An, 2 thẻ ATM có tên một nam, một nữ.

“Cơ quan chức năng khám nghiệm hiện trường, làm việc với gia đình tôi và thợ sửa nhà đến khoảng 12h khuya. Sau đó, công an tháo bồn nước cùng bộ xương nạn nhân đưa đi”, bà Hà kể thêm.

Bà Hà cho biết, bồn nước được gia đình lắp cách đây khoảng 7 năm. Tuy nhiên, khoảng 4 năm nay, gia đình chuyển qua sử dụng nước máy, nên không còn dùng bồn nước. Gia đình bà Hà có 2 người con trai, người con đầu đã lập gia đình và sống riêng, người con út đi làm ở nước ngoài hơn 10 năm nay.

“Trước đây, chồng tôi làm nghề sửa xe tại nhà, nhưng vài năm gần đây do bệnh tật nên ông đã nghỉ. Cách đây khoảng 2 năm, có thời điểm vợ chồng tôi ở bệnh viện cả tháng trời, vài hôm mới về lại nhà nhưng được vài ngày lại lên nhập viện. Gần đây, bệnh tình của ông nhà có chút tiến triển nên một năm chỉ đi tái khám một lần”, bà Hà kể.

Hiện, Công an tỉnh Đồng Nai tiếp tục điều tra sự việc.

Trong lúc sửa nhà, người dân phát hiện bộ xương người trong bồn chứa nước trên mái nhà vào chiều 22/6.

Theo thông tin ban đầu từ báo Đồng Nai vào lúc 17h cùng ngày, trong lúc thợ sửa nhà leo lên sửa mái tôn nhà của ông L.H.C. tại khu phố Bình Dương, phường Long Bình Tân, thành phố Biên Hòa, thì bất ngờ phát hiện một bộ xương người trong bồn chứa nước của gia đình ông C (Ảnh: Khắc Thiết)

Ngay sau khi phát hiện, thợ sửa nhà đã báo cho gia chủ để thông báo cho cơ quan chức năng đến hiện trường điều tra vụ việc. (Ảnh: Đồng Nai Online)

Theo gia đình ông C., bồn chứa nước đặt trên mái tôn ngoài trời của gia đình là loại bồn inox, nhiều tháng nay gia đình đã chuyển sang dùng nguồn nước máy đấu nối trực tiếp nên bồn nước không còn được sử dụng. (Ảnh: Đồng Nai Online)

Theo thông tin từ báo Tiền Phong, bước đầu khám nghiệm hiện trường, lực lượng chức năng đã thu thập được một ví đựng giấy tờ tùy thân trên mái nhà. Trong ví có một giấy phép lái xe biển số 62F8-8653 với tên chủ xe là N.T.C (quê tỉnh Long An). (Ảnh: Đồng Nai Online)

Cơ quan chức năng tỉnh Đồng Nai đang tiếp tục điều tra, xác minh vụ việc. (Ảnh: Đồng Nai Online)

Kiểm điểm, đề nghị chuyển khỏi lực lượng cảnh sát giao thông cán bộ nói dân ‘m-ồm th-ối’

Khi người dân nghi ngờ máy kiểm tra nồng độ cồn, một cán bộ cảnh sát giao thông đã chửi người này ‘mồm thối’.

Đề nghị điều chuyển cán bộ cảnh sát giao thông nói dân 'mồm thối' - Ảnh 1.

Khi người dân nghi ngờ máy đo nồng độ cồn thì cán bộ cảnh sát giao thông chửi dân “mồm thối” – Ảnh: Cắt ra từ clip

Sáng 23-6, một lãnh đạo Công an tỉnh Đắk Lắk cho biết đã nắm thông tin về vụ cán bộ cảnh sát giao thông (CSGT) chửi dân “mồm thối” và đã chỉ đạo Phòng cảnh sát giao thông kiểm tra, xử lý nghiêm để chấn chỉnh các hành vi thiếu chuẩn mực của cán bộ chiến sĩ thuộc đơn vị này.

Cùng ngày, một lãnh đạo Phòng CSGT Công an tỉnh Đắk Lắk xác nhận đơn vị đã họp kiểm điểm và đề nghị điều chuyển một cán bộ ra khỏi lực lượng CSGT vì có hành vi ứng xử không phù hợp với người dân.

Trước đó, sáng 21-6, một tổ công tác của phòng đang làm nhiệm vụ trên quốc lộ 26 yêu cầu dừng xe một nhóm người đi mô tô để kiểm tra giấy tờ và đo nồng độ cồn.

Sau khi đo nồng độ cồn, cán bộ tên N.A.N. hỏi một người dân: “Hôm qua có làm một tí hả?”. Người này đáp: “Suốt 5 năm nay mình không uống rượu nên không có chuyện hôm qua làm một tí”.

Cán bộ công an nói tiếp: “Vậy thì hút thuốc nó cũng lên”, nhưng người dân khẳng định: “Mình cũng không hút thuốc”.

Bất ngờ, cán bộ CSGT lớn tiếng: “Mồm ông thối nên nó mới lên”, rồi tiếp tục có nhiều lời nói thiếu chuẩn mực, gây bức xúc cho người dân xung quanh.

Hai bên sau đó lời qua tiếng lại, cán bộ N. còn có hành vi thiếu chuẩn mực khác.

Toàn bộ sự việc được ghi lại bằng camera gắn trên mũ bảo hiểm của một người đi cùng và đăng tải lên mạng xã hội. Clip sau đó lan truyền, tạo làn sóng bức xúc trong dư luận.

Trao đổi với Tuổi Trẻ Online, thượng tá Nguyễn Huy Thành – trưởng Phòng CSGT Công an tỉnh Đắk Lắk – cho biết đơn vị đã tổ chức họp kiểm điểm, yêu cầu cán bộ liên quan báo cáo cụ thể.

“Qua clip cho thấy hành vi của cán bộ CSGT là thiếu chuẩn mực, không đúng tác phong của cán bộ chiến sĩ Công an nhân dân. Chúng tôi đã thống nhất điều chuyển cán bộ này sang bộ phận khác.

Phòng đã báo cáo, đề nghị lãnh đạo Công an tỉnh xem xét điều chuyển chính thức khỏi lực lượng cảnh sát giao thông”, ông Thành khẳng định.

Đi xuất khẩu lao động làm ngày làm đêm, ăn uống tằ:n tiện, tháng nào cũng gửi cho vợ 40 triệu để chữa vô sinh, nào ng:ờ ngày về nước nhìn thấy đứa trẻ trong sân, tôi vờ như không biết gì rồi gửi tiền về nhiều gấp đôi kèm theo bọc đen lớn, vợ hoảng h:;ồn gọi tôi về rồi đưa cho 3 tỷ ..

“Ngày tôi về nước, đứng trước cánh cổng cũ kỹ, vừa đưa tay chạm vào ổ khóa, tôi nghe tiếng cười trong trẻo vọng ra từ sân. Nhìn đứa bé tầm ba tuổi chạy nhảy tung tăng, tôi như chết lặng. Nó có đôi mắt nâu sâu hoắm, sống mũi cao giống hệt… người khác.”

Tôi tên Hùng, 36 tuổi, xuất thân từ một gia đình thuần nông ở Nghệ An. Ngày cưới vợ, tôi chẳng có gì ngoài đôi bàn tay và một trái tim đau đáu trách nhiệm. Loan – vợ tôi – là người phụ nữ chịu thương chịu khó, cưới tôi khi trong tay chỉ là cái nhà cấp bốn chưa lợp mái.

Chúng tôi sống với nhau 5 năm, mà chẳng có con. Bố mẹ hai bên thúc giục, mắng nhiếc, có người xì xào rằng vợ tôi “không biết đẻ”. Cũng có người bảo tôi “coi lại giống nòi nhà mình”. Tôi đưa Loan đi khám, kết luận là do cô ấy khó có con – vô sinh thứ phát. Cô ấy khóc cả đêm, còn tôi thì nắm chặt tay vợ mà nói:

“Anh sẽ kiếm tiền, chữa được, đừng lo.”

Năm đó, tôi đi xuất khẩu lao động ở Nhật. Bỏ lại vợ nơi quê nghèo, tôi hứa tháng nào cũng gửi tiền về. Và tôi giữ lời. Tôi làm hai, ba công việc một lúc: sáng dọn vệ sinh công nghiệp, chiều phụ công trình, đêm giao hàng siêu thị. Tằn tiện từng đồng, mỗi tháng tôi đều gửi về đúng 40 triệu, để cô ấy chữa trị. Lắm lúc nghĩ về đôi mắt sưng húp của vợ qua những lần gọi video, tôi chỉ muốn bỏ hết mà bay về ngay.

Bốn năm sau, tôi kết thúc hợp đồng, trở về nước. Tôi không báo trước – tính tạo bất ngờ.

Nhưng người bất ngờ lại là tôi.

Chiều đó, tôi đứng trước cổng. Nhà có vẻ mới sơn lại, sạch sẽ và khang trang hơn. Khi tay vừa chạm ổ khóa, tôi nghe tiếng cười khúc khích vọng ra từ sân sau.

Tôi nghiêng người nhìn.

Một bé trai chừng ba tuổi đang chơi đùa với trái banh nhựa. Thằng bé kháu khỉnh, làn da trắng, tóc xoăn nhẹ, sống mũi cao – không phải nét giống tôi, càng không giống Loan. Tôi đứng lặng một lúc lâu, không tin vào mắt mình.

Loan bước ra sau, thấy tôi, cô sững người như hóa đá. Trên tay cô là tô cháo còn bốc khói, ánh mắt đầy hoảng loạn. Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười.

“Anh về rồi.”

Cô run run, lí nhí:

“Anh… về sao không báo?”

Tôi đáp nhẹ:

“Tính tạo bất ngờ… mà hình như anh là người bất ngờ rồi.”

Cô im lặng. Còn tôi thì nhìn đứa bé, thằng nhỏ chạy đến nấp sau chân mẹ. Tôi không hỏi, không giận, cũng không tra vấn. Tôi chỉ nói:

“Anh về lấy ít đồ, rồi qua nhà thằng Nam vài hôm. Có gì… cứ gọi.”

Tối đó, tôi thuê nhà trọ gần đó. Một tuần sau, tôi nhắn tin cho Loan:

“Anh sẽ gửi tiền về đều đặn, gấp đôi trước. Lo cho con đi học đàng hoàng.”

Kèm theo đó, tôi nhờ bạn thân mang về một bọc đen lớn, bên trong là một thứ không ai ngờ tới…

Loan mở bọc đen ra, ánh mắt lập tức tái mét. Cô ngồi bệt xuống sàn, tay run lên, nước mắt không ngừng rơi. Trong bọc là một tập hồ sơ dày, gồm:

  • Kết quả xét nghiệm ADN giữa tôi và đứa trẻ – âm tính.

  • Hình ảnh chụp từ camera một phòng khám hiếm muộn – nơi Loan từng đi cùng một người đàn ông lạ.

  • Bản sao giấy vay 3 tỷ đồng đứng tên cô – tiền mà tôi không hề biết, không hề ký.

  • Và… một bức thư viết tay của tôi, ngắn gọn:

“Anh đã từng tin tưởng em tuyệt đối.
Nhưng hóa ra… trong lúc anh nghĩ em cô đơn cần chồng bên cạnh, em lại có ‘phương án dự phòng’.
Em biết cái gì đau hơn nghèo không?
Là bị phản bội bởi người mình sống chết vì.
3 tỷ đó là tiền anh gom góp, cộng thêm vay nóng ở bên Nhật. Anh không cần lại.
Em và con sống cho tốt. Anh đi.”

Loan gọi cho tôi ngay đêm đó. Tôi không nghe máy. Gọi mãi, cô nhắn tin:

“Em sai rồi, nhưng em có lý do… Xin anh về một lần, gặp con.”

Tôi về. Cô ngồi đợi tôi ngoài sân, đứa bé nằm ngủ trong lòng. Đôi mắt Loan trũng sâu, không còn chút sức sống. Cô kể:

“Em tuyệt vọng quá. Chữa mãi không được, bác sĩ bảo khả năng thấp hơn 5%. Mẹ chồng thì chửi bới, người làng cười nhạo. Em đã từng định bỏ cuộc.
Nhưng rồi… có một người đàn ông, bác sĩ hỗ trợ hiếm muộn, đồng cảm, lắng nghe. Em yếu lòng. Rồi chuyện gì đến cũng đến…”

Cô nghẹn lại:

“Khi biết có thai, em hoảng sợ. Định giấu luôn, nhưng ngày anh gửi về tiền, gửi cả lời yêu thương, em không thể nói. Em sợ mất anh.”

Tôi cười nhạt.

“Em sợ mất tôi, nhưng chấp nhận có con với người khác? Vậy đó là tình yêu?”

Loan im lặng. Tôi không trách cô nữa. Vì lúc đó tôi không còn đau – chỉ thấy trống rỗng.

Ba tháng sau, tôi ra Hà Nội làm việc cho một công ty kỹ thuật của người Nhật, nhờ vốn tiếng và kinh nghiệm. Tôi không còn liên lạc với Loan, nhưng tháng nào vẫn chuyển tiền – không phải vì cô, mà vì đứa bé.

Nó không có tội.

Một năm sau, tôi về quê, ghé qua nhà cũ, thấy trong sân một bé trai đang chơi. Nó nhìn tôi, cười tươi:

“Chú ơi, chú có kẹo không?”

Tôi quỳ xuống, đưa tay xoa đầu nó, lòng nhẹ tênh.

“Có, nhưng chỉ cho bé ngoan thôi.”

Tôi không ngờ, vài năm sau, mình lại trở thành “người thân quen” với một đứa trẻ không mang giọt máu của mình. Mỗi lần về quê, tôi lại ghé qua thăm thằng bé, mang cho nó hộp sữa, cuốn truyện tranh, có khi chỉ là vài cây bút màu.

Loan lúc đầu lúng túng, sau thì quen. Chúng tôi không nói nhiều với nhau, nhưng ánh mắt đã bớt gượng gạo. Cô ấy gầy đi, vẻ kiêu hãnh ngày xưa không còn nữa. Như thể sau tất cả, cô ấy cũng đã học được cách trả giá mà không cần ai dạy.

Một buổi chiều mưa, tôi đứng nép dưới mái hiên, nhìn thằng bé đạp xe ba bánh trên sân. Loan bưng ra một ly trà nóng, đưa cho tôi. Cả hai im lặng thật lâu. Rồi cô hỏi:

“Anh có bao giờ… tha thứ cho em không?”

Tôi cười, không trả lời ngay. Chỉ đưa mắt nhìn đứa trẻ – nó đang nhặt mấy chiếc lá rụng, xếp lên xe như một trò chơi bí mật.

“Anh không ghét em,” – tôi nói – “nhưng tha thứ… có lẽ là điều anh đã làm từ ngày gửi tiền lần đầu, kèm theo cái bọc đen.”

Loan cúi đầu, môi mím chặt.

“Vậy… nếu một ngày em bệnh, anh có đưa em đi viện không?”

Tôi bật cười:

“Anh sẽ chở em đi. Nhưng chỉ từ nhà ra bệnh viện. Còn từ bệnh viện về… có thể sẽ là người khác.”

Lúc đó, cả hai cùng cười – một nụ cười buốt giá nhưng nhẹ nhõm. Chúng tôi hiểu: tình yêu đã chết, nhưng tình người còn đó. Thằng bé kia là vết nứt của một niềm tin, nhưng cũng là nhịp cầu giữ lại chút gì đó không thể gọi tên.

Tôi không quay lại với Loan. Nhưng tôi vẫn sống gần, như một bóng mờ đứng sau lưng ba người: cô, con trai cô, và người đàn ông nào đó sẽ đến sau này.

Bởi vì dù không là cha của thằng bé, tôi cũng từng là lý do khiến nó được sống trên đời.

Vô tình gặp bố vợ cũ sau 10 năm l;y h;ôn, tôi ch/ết lặng khi thấy cô bé đứng bên cạnh ông…

“Vô tình gặp bố vợ cũ sau 10 năm ly hôn, tôi chết lặng khi thấy cô bé đứng bên cạnh ông… Cô bé ấy có đôi mắt giống tôi đến lạ, cái nhíu mày, dáng đứng, tất cả như một bản sao thu nhỏ… Cơn gió chiều xào xạc thổi qua nhưng tôi không còn nghe thấy gì nữa, tim tôi như rơi vào khoảng không.”

Tôi rời khỏi Đà Lạt năm 35 tuổi, khi mọi thứ tưởng chừng như vừa bắt đầu lại từ đầu, nhưng hóa ra chỉ là một vòng luẩn quẩn khác trong đời. Cuộc sống của tôi mười năm trước không hề ồn ào – chỉ là những trận cãi vã triền miên giữa tôi và Linh – vợ cũ của tôi, người phụ nữ mà tôi từng nghĩ sẽ cùng mình già đi.

Tôi nhớ lần cuối cùng chúng tôi ngồi với nhau là ở toà. Linh không khóc. Cô ấy ngẩng mặt, chỉ lạnh lùng nói: “Anh không cần phải trách ai cả. Cứ xem như tụi mình chưa từng nên duyên.” Và thế là kết thúc. Mười năm trôi qua như một cái chớp mắt, tôi chưa từng gặp lại ai trong gia đình cô ấy – kể cả ông Tư, bố của Linh, người đàn ông già nua nhưng luôn gọi tôi là “con trai” mỗi lần ghé qua nhà.

Hôm đó, tôi đi công tác, ghé ngang Đà Lạt theo lời rủ của một người bạn cũ. Chúng tôi ngồi ở một quán cà phê trên đồi cao – kiểu quán có ghế gỗ nhỏ và tiếng nhạc Trịnh lãng đãng suốt buổi chiều. Tôi bước ra ngoài để nghe điện thoại thì thấy một người đàn ông đứng cạnh một cô bé gái chừng 9 hoặc 10 tuổi. Có điều gì đó khiến tôi đứng khựng lại. Ông ấy mặc áo len cũ, tay run run chống gậy – đó chính là ông Tư. Nhưng thứ khiến tôi không thể rời mắt là cô bé đứng bên cạnh ông.

Cô bé có đôi mắt to, hàng mi cong vút, mái tóc dài cột lệch một bên – tất cả đều quá quen thuộc. Nhưng quen thuộc nhất là ánh nhìn đó – đôi mắt ấy như sao chép lại từ chính tôi. Tôi thấy tim mình siết lại.

Tôi tiến lại gần, ngập ngừng gọi:

– Dạ… bác Tư?

Ông quay sang. Một thoáng ngỡ ngàng. Rồi ánh mắt già nua của ông rưng lên:

– Là… là con đó hả… Nam?

Tôi gật đầu. Ông bước lại, cánh tay gầy guộc run rẩy đặt lên vai tôi. Cô bé trốn sau lưng ông, đôi mắt to tròn nhìn tôi đầy tò mò.

– Con bé tên gì vậy bác? – Tôi hỏi mà tim đập liên hồi.

Ông Tư quay lại, dịu dàng kéo cô bé ra:

– Đây là Bảo Vy… cháu ngoại của bác.

Tôi chết đứng.

Cháu ngoại…? Vậy là… là con của Linh?

Cô bé cúi chào tôi, giọng nhỏ nhẹ:

– Con chào chú…

Tôi quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt nó. Một thứ gì đó vỡ òa trong lòng. Cảm giác ấy như khi nhìn vào một phần đã mất của chính mình.

– Bảo Vy mấy tuổi rồi cháu?

– Dạ, con sắp tròn 10 tuổi ạ.

Mười tuổi…? Nhưng tôi và Linh ly hôn cũng mười năm trước.

Tôi đứng dậy, quay sang nhìn ông Tư. Ánh mắt ông như đang giấu cả một thế giới:

– Bác ơi… cháu… Vy… là… con của Linh với ai vậy?

Ông Tư nhìn xa xăm, gương mặt đầy những nếp nhăn chất chứa thời gian và đau đáu:

– Con ngồi xuống đi, bác kể cho nghe…

Chúng tôi chọn một góc vắng trong quán. Bảo Vy nghịch mấy viên sỏi nhỏ ngoài sân, còn tôi thì chết lặng nghe ông Tư kể.

– Sau khi tụi con ly hôn, Linh phát hiện mình mang thai. Nó không nói với ai, cũng không muốn con biết. Nó bảo không muốn níu kéo, không muốn dùng đứa bé để trói buộc… Rồi nó một mình nuôi con, dọn về Đà Lạt dạy học.

Tim tôi như có ai siết lại. Từng chữ của ông Tư như dao cứa vào da thịt.

– Bác giận nó lắm. Nhưng nhìn nó ngày đêm ôm bụng bầu đi dạy, đêm về ngồi khóc một mình, bác cũng chẳng biết trách ai nữa.

– Rồi… Linh đâu ạ?

Ông Tư cúi đầu. Gió chiều nổi lên, đám lá thông xào xạc như tiếng thở dài của đất trời.

– Linh mất hai năm trước… ung thư gan. Phát hiện thì đã muộn.

Tôi bật dậy, miệng há ra nhưng không thể thốt thành lời. Tôi thấy mắt mình cay, rất cay.

– Bác xin lỗi… Bác không biết con vẫn còn quan tâm đến nó. Nếu biết… bác đã nói sớm hơn.

Tôi ngồi xuống, gục mặt vào tay. Một nỗi hối hận không thể gọi tên tràn ngập. Tôi đã sống mười năm qua mà không hề biết rằng, ở một nơi nào đó, tôi có một đứa con. Và người phụ nữ tôi từng yêu, đã âm thầm nuôi con tôi lớn lên trong âm thầm, rồi rời khỏi thế giới này khi chưa từng đòi hỏi một điều gì.

Tôi quay lại nhìn Bảo Vy – con bé vẫn vô tư đếm sỏi như chưa từng hay biết điều gì.

– Cháu có biết… ba cháu là ai không?

Ông Tư lắc đầu:

– Linh chưa bao giờ nói. Chỉ bảo với con bé là ba nó ở xa. Nó chưa từng dám kể cho ai hết.

Tôi mím môi. Một phần trong tôi muốn chạy đến ôm con bé ấy thật chặt, hét lên rằng “ba đây!”. Nhưng một phần khác thì sợ… sợ làm đảo lộn cuộc sống của nó.

– Con muốn… được nhận lại con bé, bác à.

Ông Tư nhìn tôi rất lâu, rồi chậm rãi gật đầu:

– Nhưng con phải chuẩn bị tinh thần. Con bé không dễ chấp nhận điều đó. Nó chưa từng được dạy để gọi ai là “ba”.

Tôi nhìn ra khung cửa. Đà Lạt vẫn mù sương như một bức tranh thủy mặc. Tôi biết rằng, sau hôm nay, cuộc đời tôi sẽ không còn như cũ nữa.

Tôi quyết định ở lại Đà Lạt. Ban đầu là vài ngày, rồi kéo dài thành vài tuần. Tôi thuê một căn phòng nhỏ gần trường tiểu học nơi Bảo Vy học, tìm việc tạm thời ở một tiệm sách cũ trong khu Hòa Bình – không vì gì khác ngoài việc được gần con bé.

Mỗi sáng, tôi đứng từ xa, nhìn Bảo Vy dắt tay ông Tư đi học. Mỗi chiều, tôi lặng lẽ theo họ về nhà. Tôi không dám đến gần, chỉ sợ con bé sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm, sợ làm đảo lộn thế giới nhỏ bé mà nó đã quen sống trong suốt gần 10 năm.

Một hôm, ông Tư gọi điện cho tôi:

– Cuối tuần này con rảnh không? Bảo Vy thi kể chuyện ở trường. Nó bảo không ai lên cổ vũ nên có vẻ buồn…

Tôi đến trường từ rất sớm. Ngồi hàng ghế cuối cùng của khán phòng, tôi không dám lại gần, chỉ lặng im dõi theo. Khi tên Bảo Vy được xướng lên, tôi nín thở.

Con bé bước lên sân khấu, tay cầm cuốn sách cũ, giọng kể trong trẻo và đầy biểu cảm: “Ngày xửa ngày xưa, có một chú chim nhỏ không biết bay. Nhưng nó không bao giờ từ bỏ, vì nó tin một ngày nào đó, bố sẽ đến dạy nó sải cánh như bầu trời mong muốn…”

Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.

Có ai đó vỗ nhẹ vai tôi. Là ông Tư.

– Câu chuyện nó tự nghĩ ra. Nó bảo “nếu con có ba, chắc ba sẽ dạy con bay…”

Tôi cúi đầu, mắt nhòe đi.

Sau buổi thi, ông Tư dắt con bé ra sân trường thì tôi chủ động bước tới. Bảo Vy nhìn thấy tôi, hơi khựng lại, rồi mỉm cười.

– Chú lại đến à?

Tôi gật, lòng nhẹ nhõm một chút.

– Chú có món quà cho cháu…

Tôi đưa cho con bé một cuốn truyện cổ tích cũ – cuốn truyện tôi từng tặng mẹ nó vào lần sinh nhật đầu tiên sau khi cưới. Trên trang đầu là nét chữ quen thuộc: “Cho Vy – cô gái có thể bay thật xa dù không có đôi cánh.”

Con bé mở ra, đọc mấy dòng, rồi chớp mắt:

– Ủa… sao giống chữ mẹ con vậy?

Tôi nhìn ông Tư. Ông không nói gì, chỉ gật nhẹ.

Tôi cúi xuống ngang tầm con bé:

– Vy nè… con có bao giờ muốn biết ba mình là ai không?

Nó ngẩng lên, ngơ ngác.

– Mẹ con bảo ba đi xa. Rồi không nói gì thêm…

Tôi hít sâu, lòng run như chưa từng run bao giờ.

– Ba ở đây… trước mặt con.

Im lặng. Rồi như có một cơn gió lạnh lướt qua, cuốn theo mọi âm thanh.

Bảo Vy lùi lại một bước, mặt biến sắc:

– Chú… nói gì vậy?

– Là sự thật. Ba xin lỗi vì đã vắng mặt khỏi cuộc đời con suốt 10 năm. Ba không biết… cho đến khi gặp con. Mọi thứ… là lỗi của ba.

Con bé im lặng nhìn tôi một lúc lâu, rồi quay sang ông Tư.

– Ngoại… có phải vậy không?

Ông Tư đặt tay lên vai nó, khẽ gật. Tôi thấy nước mắt rơi trên má con bé.

– Sao ba không đến tìm con? Sao ba không ở bên mẹ?

Tôi không biết phải trả lời thế nào. Mọi lời biện minh đều trở nên vô nghĩa.

– Ba sai rồi. Rất sai. Nhưng nếu con cho ba một cơ hội, ba sẽ làm tất cả để được con gọi một tiếng “ba”…

Con bé không nói gì. Nó quay lưng, bước đi thật nhanh. Tôi định đuổi theo nhưng ông Tư giữ tôi lại.

– Cho nó thời gian… Nó cần tiêu hóa điều này.

Những ngày sau đó, tôi không gặp lại con bé. Ông Tư bảo nó vẫn đi học, vẫn ăn cơm, vẫn cười. Nhưng với tôi, nó tuyệt nhiên không nói một lời.

Tôi tiếp tục đứng xa nhìn nó mỗi chiều, mang truyện cổ tích đến đặt trước cửa nhà như một thói quen. Trên mỗi cuốn truyện, tôi viết một mẩu ghi chú:

  • “Ngày thứ 4: Ba vẫn ở đây.”

  • “Ngày thứ 7: Ba chưa bỏ cuộc.”

  • “Ngày thứ 10: Ba nhớ con.”

Tôi không mong gì nhiều. Chỉ mong được tha thứ.

Đến ngày thứ 21, một chiều mưa lạnh, tôi ngồi co ro trước hiên nhà ông Tư, định quay về thì cánh cửa mở ra.

Là Vy.

Nó mặc chiếc áo khoác dài, tóc cột lệch như mọi khi. Tay nó cầm một cuốn truyện – cuốn tôi để hôm qua.

– Chú… viết hay đấy.

Tôi mỉm cười, không biết nên nói gì.

– Nhưng… chú hứa đi. Nếu bây giờ cháu không thể gọi chú là “ba”, thì chú cũng không được bỏ đi lần nữa.

Tôi gật đầu. Mắt tôi cay xè. Tôi quỳ xuống, vòng tay ôm lấy con bé. Nó không đẩy tôi ra.

– Cháu có thể từ từ… không?

– Tất nhiên rồi, Vy à. Từ từ thôi, ba không vội.

Con bé ngẩng lên, mắt long lanh:

– Cháu sẽ gọi… khi cháu thấy sẵn sàng.

Tôi mỉm cười. Không còn mong gì hơn.

Thời gian trôi đi. Mỗi ngày, tôi đón Vy tan học, cùng làm bài tập, kể chuyện cổ tích và thỉnh thoảng nghe con bé bật cười thành tiếng. Có khi nó bất chợt hỏi về mẹ. Tôi kể bằng tất cả yêu thương có thể. Rằng mẹ nó mạnh mẽ, can đảm, và đã yêu nó hơn bất cứ điều gì trên đời.

Một tối, khi tôi đang đọc sách ở phòng khách thì con bé bước ra, đứng lặng một lúc. Rồi nó nói nhỏ, rất khẽ:

– Ba ơi… con buồn.

Tôi chết lặng.

Rồi tôi bật dậy, ôm chặt lấy con gái mình – người mà tôi đã mất gần một đời để nhận ra và giữ lại.

C/;lip: cận cảnh hiện trường phát hiện bộ x-ương người trong bồn chứa nước gia đình tại Đồng Nai. S;ởn gai ốc khi thấy 1 thứ còn k;inhkhung hơn …

Trong lúc sửa nhà, người dân phát hiện bộ xương người trong bồn chứa nước trên mái nhà vào chiều 22/6.

Clip cận cảnh hiện trường phát hiện bộ xương người trong bồn chứa nước gia đình tại Đồng Nai- Ảnh 1.

Theo thông tin ban đầu từ báo Đồng Nai vào lúc 17h cùng ngày, trong lúc thợ sửa nhà leo lên sửa mái tôn nhà của ông L.H.C. tại khu phố Bình Dương, phường Long Bình Tân, thành phố Biên Hòa, thì bất ngờ phát hiện một bộ xương người trong bồn chứa nước của gia đình ông C (Ảnh: Khắc Thiết)

Clip cận cảnh hiện trường phát hiện bộ xương người trong bồn chứa nước gia đình tại Đồng Nai- Ảnh 2.

Ngay sau khi phát hiện, thợ sửa nhà đã báo cho gia chủ để thông báo cho cơ quan chức năng đến hiện trường điều tra vụ việc. (Ảnh: Đồng Nai Online)

Clip cận cảnh hiện trường phát hiện bộ xương người trong bồn chứa nước gia đình tại Đồng Nai- Ảnh 3.

Theo gia đình ông C., bồn chứa nước đặt trên mái tôn ngoài trời của gia đình là loại bồn inox, nhiều tháng nay gia đình đã chuyển sang dùng nguồn nước máy đấu nối trực tiếp nên bồn nước không còn được sử dụng. (Ảnh: Đồng Nai Online)

Clip cận cảnh hiện trường phát hiện bộ xương người trong bồn chứa nước gia đình tại Đồng Nai- Ảnh 4.

Theo thông tin từ báo Tiền Phong, bước đầu khám nghiệm hiện trường, lực lượng chức năng đã thu thập được một ví đựng giấy tờ tùy thân trên mái nhà. Trong ví có một giấy phép lái xe biển số 62F8-8653 với tên chủ xe là N.T.C (quê tỉnh Long An). (Ảnh: Đồng Nai Online)

Clip cận cảnh hiện trường phát hiện bộ xương người trong bồn chứa nước gia đình tại Đồng Nai- Ảnh 5.

Cơ quan chức năng tỉnh Đồng Nai đang tiếp tục điều tra, xác minh vụ việc. (Ảnh: Đồng Nai Online)

Manh mối quan trọng vụ phát hiện bộ X-người trong bồn nước trên mái nhà ở Đồng Nai, không phải do tr;ượt chân

Công an tỉnh Đồng Nai đang phối hợp với các đơn vị nghiệp vụ khẩn trương điều tra, xác minh danh tính một bộ xương người được phát hiện trong bồn chứa nước inox đặt trên mái nhà một hộ dân ở Tp.Biên Hòa vào chiều 22/6.

Ngày 23/6/2025, Tạp chí Người đưa tin đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Manh mối quan trọng vụ phát hiện bộ xương người trong bồn nước trên mái nhà ở Đồng Nai”. Nội dung như sau:

Tối 22/6, Công an tỉnh Đồng Nai đang phối hợp với các đơn vị nghiệp vụ và Công an phường Long Bình Tân (Tp.Biên Hòa) phong tỏa hiện trường, khẩn trương điều tra vụ việc một bộ xương người được phát hiện trong bồn chứa nước inox đặt trên mái nhà một hộ dân tại địa phương.

Theo thông tin ban đầu, khoảng 17h cùng ngày, trong lúc đang thi công sửa chữa mái tôn nhà ông L.H.C. (ngụ khu phố Bình Dương, P.Long Bình Tân, Tp.Biên Hòa), một người thợ bất ngờ phát hiện một bộ xương người nằm bên trong bồn chứa nước đặt trên mái tôn ngoài trời.

Manh mối quan trọng vụ phát hiện bộ xương người trong bồn nước trên mái nhà ở Đồng Nai- Ảnh 1.

Phát hiện bộ xương người bên trong bồn chứa nước trên mái nhà. (Ảnh: KT).

Ngay sau đó, người thợ đã lập tức thông báo cho gia chủ để trình báo sự việc đến cơ quan chức năng.

Theo đại diện gia đình ông C. thông tin bồn nước inox nói trên vốn được lắp đặt để chứa nước sinh hoạt nhưng đã ngưng sử dụng từ nhiều tháng nay do gia đình đã chuyển sang dùng nước máy đấu nối trực tiếp. Vì bồn được đặt trên mái tôn và nằm ngoài khu vực sinh hoạt nên không ai chú ý đến trong thời gian dài.

Tuy nhiên, chiều 22/6, khi người thợ leo lên mái để sửa chữa lại phần mái tôn thì bất ngờ phát hiện hài cốt người bên trong bồn. Thông tin lập tức được báo cho lực lượng chức năng địa phương.

Ngay trong tối cùng ngày, Công an Tp.Biên Hòa, Công an tỉnh Đồng Nai cùng các đơn vị nghiệp vụ đã có mặt tại hiện trường để khoanh vùng, phong tỏa và tổ chức khám nghiệm.

Manh mối quan trọng vụ phát hiện bộ xương người trong bồn nước trên mái nhà ở Đồng Nai- Ảnh 2.

Người dân tập trung tại hiện trường vụ việc.

 

Bước đầu, lực lượng chức năng đã thu giữ một ví da có chứa giấy tờ tùy thân trên mái nhà, gần vị trí bồn nước. Đáng chú ý, trong ví có một giấy phép lái xe mang biển số 62F8-8653, đứng tên N.T.C., quê tỉnh Long An.

Tuy chưa thể xác định danh tính nạn nhân, nhưng cơ quan chức năng nhận định giấy tờ trên có thể là manh mối quan trọng để phục vụ công tác điều tra, nhận diện.

Đến 20h cùng ngày, hiện trường vẫn đang được phong tỏa để phục vụ công tác khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm tử thi và xác minh nhân thân nạn nhân. Công an cũng tiến hành thu thập lời khai từ những người có liên quan và trích xuất camera an ninh khu vực để làm rõ nguyên nhân vụ việc.

Hiện vụ việc đang tiếp tục được làm rõ.

Trước đó, báo Dân Trí đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Phát hiện bộ xương người trong bồn nước trên mái nhà ở Đồng Nai”. Cụ thể như sau:

Tối 22/6, Công an tỉnh Đồng Nai phối hợp với Công an phường Long Bình Tân (TP Biên Hòa, Đồng Nai) phong tỏa hiện trường để điều tra vụ bộ xương người trong bồn chứa nước tại một hộ dân trên địa bàn.

Theo Công an tỉnh Đồng Nai, khoảng 17h cùng ngày, ông L.H.C. (ngụ phường Long Bình Tân, TP Biên Hòa, Đồng Nai) gọi thợ đến sửa nhà. Khi người thợ leo lên sửa mái tôn thì bất ngờ phát hiện một bộ xương người trong bồn chứa nước.

Bộ xương người trong bồn nước tại Đồng Nai (Ảnh: Người dân cung cấp).

Sau khi phát hiện sự việc, người thợ báo cho chủ nhà và cơ quan chức năng phường Long Bình Tân. Ngay sau đó, lực lượng Công an tỉnh Đồng Nai và Công an phường Long Bình Tân đến hiện trường.

Ông C. cho biết, bồn chứa nước bằng inox được đặt trên mái tôn ngoài trời đã lâu không dùng. Nhiều tháng nay, gia đình ông đã chuyển qua dùng nước máy đấu nối trực tiếp.

Hiện, Công an tỉnh Đồng Nai tiếp tục điều tra sự việc.

Làm rõ nguyên nhân vụ nam thanh niên không đồ, kêu cứu rồi t:ử vo:ng ở TPHCM

Nam thanh niên không mặc quần áo, ôm vết thương ở tay chạy ra đường kêu cứu. Nạn nhân gục xuống đường và tử vong ở TP Thủ Đức (TPHCM).

Ngày 23/6/2025, báo Vietnamnet đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Làm rõ nguyên nhân vụ nam thanh niên loã thể, kêu cứu rồi gục chết ở TPHCM”. Cụ thể như sau:

chet nguoi 2 94052.png
Thi thể nam thanh niên được đưa khỏi hiện trường. Ảnh: L.A

Theo điều tra ban đầu, chiều tối 22/6 sau khi nhậu xong, N. đi về nhà tại đường số 13 (phường Bình Thọ). Lúc này, N. có phát sinh mâu thuẫn, cự cãi với người thân.

Trong lúc vào phòng thay đồ, N. vẫn bực tức, không kiểm soát được hành vi đã dùng tay đập vào tủ kính tại nhà. Tay phải của N. bị mảnh kính cắt sâu, thương tích nặng, chảy máu nhiều.

N. chạy ra khỏi nhà kêu cứu. Tuy nhiên, do thấy N. chảy máu khá nghiêm trọng và không ai biết chuyện gì xảy ra nên không dám ứng cứu. N. chạy vào 1 quán trà sữa gần đó để nhờ sự hỗ trợ nhưng sau đó chạy ra ngoài đường và gục chết trước nhà dân.

Công an xác định, N. tự gây thương tích, tử vong là do mất máu cấp. Sau khi khám nghiệm, công an tiến hành các thủ tục để bàn giao thi thể N. cho gia đình lo hậu sự.

Ngày 22/6/2025, báo Dân Trí đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Thanh niên tử vong trong tình trạng lõa thể sau tiếng kêu cứu ở TPHCM”. Nội dung như sau:

Tối 22/6, Công an TPHCM phối hợp cùng Công an phường Bình Thọ (TP Thủ Đức) điều tra nguyên nhân nam thanh niên tử vong trong tình trạng lõa thể.

Hiện trường vụ việc (Ảnh: Xuân Đoàn).

Theo thông tin ban đầu, khoảng 18h cùng ngày, người dân sống trên đường số 13, phường Bình Thọ (TP Thủ Đức), nhìn thấy một nam thanh niên không mặc quần áo chạy ra đường kêu cứu. Trên cánh tay phải của người này có vết thương sâu, chảy nhiều máu.

Nạn nhân ngã gục xuống trước cửa một nhà dân, nằm bất động. Ngay sau đó, nhân viên y tế đến kiểm tra, sơ cứu, nhưng nạn nhân đã tử vong. Người này được xác định tên Y.M.N. (20 tuổi, ngụ gần hiện trường).

“Nạn nhân vừa chạy vừa kêu cứu, nhưng máu ở cánh tay chảy nhiều nên không ai dám can thiệp. Nạn nhân chạy vào quán trà sữa cầu cứu, nhưng không có người, vừa quay ra thì ngã gục xuống”, nhân chứng kể.

Nhận tin báo, Công an TPHCM đến khám nghiệm hiện trường, lấy lời khai nhân chứng để điều tra nguyên nhân.

Đến 21h30, thi thể nạn nhân được chuyển về nhà xác để khám nghiệm tử thi.

Tôi đưa bạn gái đi du lịch Nha Trang với cả nhà, và điều không ngờ là chuyến đi ấy lại phơi bày một sự thật động trời, khiến tôi quyết định chia tay không chút do dự

“Đôi khi, những chuyến đi không chỉ để thư giãn hay khám phá, mà còn là chiếc gương soi rõ bản chất con người. Tôi cứ nghĩ mình đang nắm giữ một mối tình đẹp đẽ, cho đến khi Nha Trang – thành phố của nắng và biển – kéo tấm màn che sự thật xuống, để lộ ra điều mà tôi không bao giờ tưởng tượng được.”

Tôi quen Linh qua một buổi tụ tập bạn bè cách đây gần một năm. Cô ấy không quá nổi bật, không quá hào nhoáng, nhưng lại có một nét dịu dàng rất riêng, khiến tôi thấy an tâm. Sau vài lần hẹn hò, chúng tôi chính thức yêu nhau. Mẹ tôi – người kỹ tính và hơi bảo thủ – cũng tỏ vẻ hài lòng khi nghe tôi kể về Linh.

Khi cả nhà tôi lên kế hoạch đi du lịch Nha Trang nhân dịp nghỉ lễ, tôi ngỏ ý muốn đưa Linh theo. Mẹ tôi có hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý với điều kiện: Linh phải đi trong tư cách “bạn gái nghiêm túc” chứ không phải kiểu yêu đương hời hợt.

Linh vui lắm. Cô ấy chuẩn bị cả tuần, mua váy mới, đồ tắm biển, thậm chí còn học thêm vài món ăn để “ghi điểm” với mẹ tôi. Tôi cũng thấy ấm lòng. Tôi nghĩ, chuyến đi này sẽ là cơ hội để cả nhà hiểu và quý mến Linh hơn. Tôi thậm chí đã mường tượng đến một đám cưới không xa.

Ngày đầu tiên đến Nha Trang, mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Cả nhà tôi – gồm bố mẹ, chị gái và cháu nhỏ – đều vui vẻ. Linh tỏ ra hòa đồng, chăm sóc từng người, bồng bế cháu tôi, phụ mẹ vào bếp nấu hải sản. Mẹ tôi bắt đầu tấm tắc: “Con bé khéo tay, biết điều đấy.”

Tôi thấy nhẹ nhõm. Những tưởng mọi chuyện sẽ cứ êm đềm trôi, cho đến ngày thứ ba…

Hôm đó, cả nhà quyết định nghỉ ngơi ở khách sạn vì trời mưa nhẹ. Tôi rủ Linh đi dạo một vòng quanh khu resort để chụp ảnh. Cô ấy bảo hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Tôi gật đầu, không nghi ngờ gì, rồi một mình xách máy ảnh đi ra ngoài.

Khoảng hơn một tiếng sau, tôi quay về phòng thì thấy Linh không có ở đó. Điện thoại để lại trên giường. Tôi nghĩ cô ấy chắc xuống sảnh uống nước hay ra hồ bơi. Nhưng khi tôi vừa bước tới khu spa ở tầng trệt thì… tôi đứng khựng lại.

Linh đang ngồi ở một góc khuất, cạnh một người đàn ông lạ. Họ không phát hiện ra tôi. Tôi nấp sau bức tường kính, chỉ cách vài bước. Người đàn ông ấy mặc sơ mi trắng, tóc vuốt keo kỹ lưỡng, nhìn già dặn hơn Linh nhiều tuổi. Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng không phải là diện mạo của anh ta – mà là ánh mắt của Linh. Ánh mắt ấy không giống như khi cô nhìn tôi. Đó là ánh mắt pha chút e thẹn, chút âu yếm và rất nhiều… thân thuộc.

Tôi đứng chết lặng nhìn họ nói chuyện thì thầm, rồi người đàn ông cầm tay Linh, vuốt nhẹ như một cử chỉ đã quen từ lâu. Linh không rút tay ra. Cô ấy… mỉm cười.

Tôi thấy tim mình như có ai bóp nghẹt. Không phải ghen – mà là cảm giác bị phản bội một cách tinh vi. Tôi lặng lẽ quay đi, cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi cần biết sự thật. Tôi không thể kết luận chỉ bằng một cái nắm tay.

Tối hôm đó, tôi không nói gì. Linh cư xử bình thường, thậm chí còn chủ động massage vai cho mẹ tôi, cười đùa với chị gái tôi. Cô ấy diễn quá giỏi. Tôi bắt đầu đặt câu hỏi về mọi thứ. Liệu những hành động thân thiết trước mặt gia đình tôi có thật lòng? Hay chỉ là lớp vỏ?

Hôm sau, tôi viện cớ có việc cần đi ra ngoài và bí mật nhờ nhân viên lễ tân cho xem danh sách khách lưu trú. Sau một hồi thuyết phục và “bồi dưỡng”, tôi biết được phòng của người đàn ông kia – anh ta họ Vinh, ở tầng trên cùng của resort.

Tôi không định làm gì bốc đồng. Tôi chỉ muốn biết… Linh và người đó thực sự là ai, quan hệ ra sao. Tôi bấm máy quay lại đoạn video từ xa, khi Linh lên phòng anh ta chiều hôm ấy – trong lúc cả nhà tôi đang đi Vinpearl chơi với chị gái. Tôi lấy lý do đau đầu nên ở lại nghỉ trong phòng.

Khi Linh bước vào phòng người đàn ông kia, tôi thấy rõ: cô ấy gõ cửa hai cái nhẹ, không vội vàng, và khi cửa mở, họ nhìn nhau, rồi… ôm nhau. Không phải ôm kiểu xã giao. Đó là kiểu ôm của hai người yêu nhau lâu ngày mới gặp lại. Còn gì để nói nữa đâu?

Tôi về phòng, tim đập liên hồi nhưng đầu lại lạnh lẽo. Tôi cắm điện thoại vào laptop, lưu hết video và ảnh. Không khóc. Không gào. Chỉ cảm thấy mọi điều tốt đẹp tôi từng nghĩ về Linh đang vỡ vụn.

Tối đó, tôi nói chuyện riêng với Linh. Tôi mở điện thoại, không nói gì, chỉ chiếu đoạn video ngắn. Khuôn mặt cô ấy biến sắc. Từ trắng bệch chuyển sang đỏ ửng. Cô ấy im lặng rất lâu, rồi thốt lên một câu:

“Em xin lỗi… Em không định để anh biết.”

“Em xin lỗi… Em không định để anh biết.”

Câu nói của Linh rơi xuống như một tảng đá lạnh. Không có nước mắt, không có sự biện hộ. Chỉ là một lời thú tội… quá muộn.

Tôi ngồi yên, nhìn cô ấy. Nhìn thật kỹ – như thể đây là lần đầu tiên tôi thực sự quan sát con người này. Bao nhiêu kỷ niệm hiện lên trong đầu: những buổi tối chở nhau đi ăn, lần cô ấy ốm tôi nấu cháo mang qua, cả lời hứa “một ngày nào đó chúng mình sẽ cùng nhau ra biển.” Mà giờ, biển đây rồi. Chúng tôi ở bên nhau. Nhưng lòng tôi trống rỗng.

Tôi siết chặt tay.

“Anh ta là ai?”

Linh cúi đầu. Một lúc sau, cô mới cất giọng, nhẹ như tiếng sóng ngoài khơi:

“Anh ấy là người yêu cũ… hay đúng hơn là chưa từng ‘cũ’ hẳn.”

Tim tôi thắt lại.

“Em nói rõ đi.”

Linh ngước lên, đôi mắt đẫm nước, nhưng không còn che giấu. Cô kể – như thể đang trút bỏ một chiếc mặt nạ đã đeo quá lâu.

Hóa ra, người đàn ông tên Vinh đó là người yêu Linh từ thời đại học. Hai người từng yêu nhau sâu đậm suốt hơn ba năm. Nhưng Vinh đi du học châu Âu, hứa sẽ quay lại. Linh đợi, nhưng đợi mãi không thấy lời hứa trở thành hiện thực. Vài năm sau, cô tưởng anh đã có người khác. Đúng lúc ấy, tôi xuất hiện.

“Em không định quen anh để lấp chỗ trống,” Linh nói. “Em nghĩ mình đã quên được Vinh. Nhưng rồi, trước khi tụi mình đi Nha Trang, anh ấy bất ngờ liên lạc lại. Nói rằng đã về nước, và muốn gặp em một lần…”

Tôi cười cay đắng:

“Và rồi em tranh thủ gặp ‘một lần’ mỗi ngày khi gia đình anh đang vui vẻ, hả?”

Linh không trả lời. Tôi cảm nhận rõ sự xấu hổ, nhưng tôi không thể cảm thông. Không phải khi cô ấy đứng trước mặt bố mẹ tôi, chị gái tôi, mỉm cười như một nàng dâu tương lai ngoan hiền, trong khi sau lưng, lại âm thầm gặp gỡ người đàn ông khác.

“Em từng yêu anh không?” – tôi hỏi. Câu hỏi nghe như thừa, nhưng tôi vẫn cần một câu trả lời rõ ràng.

Linh thở dài, đôi mắt cụp xuống:

“Có. Nhưng không đủ để quên được người cũ.”

Tôi im lặng. Mỗi giây trôi qua, trái tim tôi như bị kéo căng ra, mỏi nhừ. Nhưng sự im lặng của tôi không kéo dài lâu. Tôi đứng dậy, nhìn cô một lần cuối:

“Cảm ơn em. Nhờ có chuyến đi này, anh nhìn rõ mọi thứ.”

Linh định nói gì đó, nhưng tôi đã bước ra khỏi phòng. Tôi không giận dữ, không ầm ĩ. Chỉ cảm thấy… nhẹ nhõm. Một kiểu nhẹ nhõm khi rút được chiếc dao cắm sâu trong lưng mình.

Tối hôm đó, tôi nói dối mẹ rằng Linh bị sốt và muốn về sớm. Tôi đặt vé riêng cho cô ấy vào sáng sớm hôm sau. Không tiễn, không nhắn thêm điều gì.

Ngày trở về, cả nhà vẫn vui vẻ kể về chuyến đi. Chỉ tôi là im lặng. Khi mẹ tôi hỏi Linh đâu, tôi chỉ trả lời ngắn gọn:

“Bọn con chia tay rồi.”

Mẹ tôi ngạc nhiên. Nhưng nhìn ánh mắt tôi, bà không hỏi thêm. Dường như bà hiểu – có những điều tốt hơn là không nên biết.

Hai tháng sau, tôi thấy Linh đăng ảnh chụp ở Đà Lạt. Cạnh cô là Vinh – người đàn ông hôm đó. Họ nắm tay nhau, cười rất rạng rỡ. Có người bạn gửi ảnh cho tôi, hỏi:

“Không phải bạn gái mày sao?”

Tôi chỉ nhắn lại:

“Cũ rồi. Nhẹ như mây.”

Tôi không ghét Linh. Cô ấy không hoàn toàn xấu. Chỉ là cô chọn cách ích kỷ để giữ một người trong tim, và thử một người khác để lấp khoảng trống. Nhưng sự ích kỷ ấy đủ để hủy hoại một tình yêu đang lớn lên.

Từ sau chuyến đi Nha Trang ấy, tôi không còn vội vàng trong yêu đương nữa. Tôi học cách lắng nghe – không chỉ lời nói, mà cả những khoảng lặng giữa hai người.

Và tôi nhận ra: Tình yêu không phải chỉ là những ngày nắm tay nhau đi chơi, mà là những ngày không giấu giếm nhau điều gì – dù là điều đau lòng nhất.

Mỗi tháng thu nhập của tôi không dưới 30 triệu, nhưng vì là đàn ông không cần tiêu nhiều nên tôi chỉ giữ lại vài triệu còn lại đưa cho vợ tất. Ngặt nỗi, vợ tôi rất tiết kiệm thậm chí là đến mức hà tiện. Bản thân cô ấy cũng không sắm sửa gì cao sang, đồ ăn trong nhà cũng đơn giản

“Thu nhập mỗi tháng của tôi không dưới 30 triệu, thậm chí đôi lúc còn hơn, nhưng tôi tiêu chẳng đáng bao nhiêu. Là đàn ông, ăn mặc đơn giản, nhậu nhẹt cũng hạn chế vì có tuổi rồi. Phần lớn tiền tôi đều đưa hết cho vợ – người phụ nữ hiền lành, tằn tiện đến mức nhiều lúc tôi thấy thương. Nhưng rồi một ngày, khi mở ngăn đá tủ lạnh để kiểm tra đường rò điện, tôi phát hiện ra một bọc nilon đen nhỏ, được giấu sau lớp đá dày. Tôi tò mò mở ra, và… tôi thực sự ngã quỵ. Thứ bên trong đó không chỉ là vật chất, mà là **bí mật chôn giấu suốt bao năm của người vợ đầu ấp tay gối…”

Thu nhập mỗi tháng của tôi không dưới 30 triệu. Tôi làm kỹ sư bảo trì cho một công ty điện tử lớn – công việc không hào nhoáng nhưng ổn định. Là đàn ông, tôi cũng không tiêu pha gì nhiều: sáng cà phê lề đường, trưa cơm văn phòng, cuối tuần tụ tập bạn bè đôi ba lần gọi là xã giao.

Tôi đưa hầu như toàn bộ tiền lương cho vợ – Hằng. Cô ấy nội trợ, ở nhà chăm con, quán xuyến việc nhà. Ngày đầu mới cưới, tôi từng nghĩ: “Phụ nữ không đi làm, đưa tiền cho giữ liệu có ổn không?” Nhưng nhìn cách Hằng chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ, rồi cả những ngày tôi ốm sốt cô ấy thức trắng đêm nấu cháo, tôi tin.

Hằng không phải mẫu phụ nữ sành điệu. Tủ quần áo của cô ấy toàn đồ vải thun, màu nhạt. Mỹ phẩm chỉ có mỗi tuýp kem chống nắng loại rẻ, son môi hết hạn vẫn dùng tiếp. Nhà tôi không có món đồ nào đắt tiền, kể cả cái tivi cũng là hàng khuyến mãi. Mỗi lần tôi bảo vợ sắm cái gì, cô ấy đều xua tay: “Tiếc tiền, để dành cho con.”

Lúc đầu tôi cảm động. Nhưng rồi theo thời gian, tôi bắt đầu… nghi ngờ. 30 triệu/tháng – không phải quá nhiều, nhưng với mức sống của nhà tôi thì cũng không ít. Hai đứa nhỏ học trường công, ăn uống thì cực kỳ tiết kiệm, không tiệc tùng, không du lịch. Vậy mà mỗi lần tôi hỏi: “Tiền để đâu em?”, là Hằng cau mày:
— Anh hỏi làm gì? Tiền tiêu vào đủ thứ.
— Nhưng cụ thể là thứ gì?
— Tiền học, tiền viện phí, tiền sữa… nhiều lắm. 30 triệu của anh nhiều lắm đấy à?

Tôi nghẹn lời. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ: “Hay là cô ấy có quỹ đen? Hay đang gửi tiền cho ai khác?”

Sự nghi ngờ dâng cao đến đỉnh điểm vào cái hôm tủ lạnh bị rò điện. Tôi tháo phích cắm, mở ngăn đá kiểm tra khe làm lạnh. Mắt tôi bỗng dừng lại ở một bọc nilon màu đen được nhét sát vào vách đá, gần như dính cứng vào đó. Mặt tôi nhăn lại. Cái gì mà cô ấy lại giấu trong tủ lạnh?

Tò mò, tôi lấy dao gỡ lớp đá, kéo bọc ra. Lạnh buốt. Bọc dính mùi ẩm, lẫn mùi nấm mốc.

Tôi mở ra.

Bên trong là hàng chục cọc tiền cuộn chặt, được bọc thêm lớp nilon trong. Một vài tờ đã ẩm, mép giấy rã nhẹ ra vì nước đá. Bên cạnh là một cuốn sổ tay nhỏ, màu xanh lá cây bạc màu.

Tôi cầm lên, lật từng trang một.

Mỗi trang là một tháng, mỗi tháng là một bảng thu – chi tỉ mỉ không sót một đồng:

“Tháng 5: Lương chồng: 32 triệu.

  • Tiền học Toàn: 1.200.000

  • Sữa: 780.000

  • Gạo: 600.000

  • Tiết kiệm gửi: 10 triệu

  • Chuyển khoản P.A: 2 triệu”

Tôi chết lặng. Từng tháng, đều có một khoản: “Chuyển khoản P.A”. Có lúc 2 triệu, lúc 3,5 triệu. Tổng cộng trong cuốn sổ hơn 30 khoản.
P.A là ai?

Người phụ nữ tôi từng nghĩ là tằn tiện, thậm chí keo kiệt, lại âm thầm chuyển tiền cho ai đó suốt nhiều năm?

Tôi cất cuốn sổ và bọc tiền, tim đập thình thịch. Trong đầu tôi hiện lên đủ thứ giả thuyết: ngoại tình? Bồ bịch? Gửi tiền cho người thân giấu mình?

Không. Tôi phải điều tra.

Ba ngày sau, tôi bắt đầu theo dõi vợ.

Tôi vờ để quên laptop ở nhà để gắn một thiết bị định vị nhỏ vào túi xách của cô ấy. Tôi biết – việc này đáng xấu hổ, nhưng sự nghi ngờ đang giày vò tôi từng ngày.

Ngày thứ Bảy, Hằng dắt con trai út ra ngoài, bảo đi học thêm. Tôi bám theo từ xa.

Cô ấy gửi con tại lớp học thêm rồi rẽ vào một khu trọ tồi tàn nằm sâu trong con hẻm nhỏ ở quận 8. Tôi đứng lặng, nép sau cột điện, dõi theo.

Cánh cửa căn phòng trọ mở ra, một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi bước ra, trên tay là đứa bé chừng ba tuổi. Mắt tôi mở to khi đứa nhỏ nhìn thấy Hằng liền reo lên:
Dì Hằng tới rồi!

Dì?

Hằng ôm đứa nhỏ, hôn lên má nó như cách cô ấy từng làm với con mình. Cô gái trẻ đứng bên cạnh, nói chuyện nhẹ nhàng. Tôi không nghe rõ, nhưng cảm giác gần gũi giữa ba người khiến tôi chấn động.

Tối hôm đó, khi các con đã ngủ, tôi đối chất vợ.

— Em đang giấu anh chuyện gì? P.A là ai? Sao em lại giấu tiền trong ngăn đá?

Hằng lặng người. Mắt cô ấy nhìn tôi một lúc thật lâu rồi bất ngờ bật khóc.

— P.A là… con riêng của anh.

Tôi chết sững.

Hằng kể: hơn 7 năm trước, có một cô gái tìm đến nhà, tên Phương Anh. Cô ấy là người yêu cũ của tôi hồi đại học – người mà tôi chia tay không lâu trước khi gặp Hằng. Cô ấy không trách móc, chỉ mang theo một đứa trẻ và nói: “Đây là con anh. Em không cần gì, chỉ cần anh biết.”

Hằng lúc đó như sụp đổ. Nhưng thay vì làm ầm lên, cô chọn cách âm thầm chấp nhận.

— Anh là chồng em. Em không muốn các con biết, không muốn gia đình tan vỡ. Nhưng em cũng không thể làm ngơ với đứa bé vô tội. Em chuyển khoản giúp cô ấy nuôi con. Cô ấy đi làm, nhưng thu nhập bấp bênh. Em giấu tiền trong tủ lạnh vì biết anh không bao giờ đụng vào. Em chỉ… cố gắng giữ mọi thứ bình yên.

Tôi ngồi sụp xuống, không nói nổi một lời.

Người phụ nữ tôi từng nghi ngờ, từng trách móc là keo kiệt… hóa ra đang cõng trên vai một bí mật quá lớn – mà lỗi lầm lại là từ tôi.

Vài ngày sau, tôi đến khu trọ nhỏ ấy. Phương Anh đón tôi, ánh mắt lạ lẫm nhưng không thù hận.

Đứa trẻ – con trai tôi – chạy đến, nắm tay tôi. Tôi bối rối, gượng cười.

Nó nhìn tôi, hồn nhiên hỏi:

— Chú là… ba con hả?

Tôi nuốt nghẹn. Và lần đầu tiên, tôi không biết nên trả lời như thế nào.

Tôi từng nghĩ mình là trụ cột gia đình, là người đàn ông có trách nhiệm vì đưa hết tiền cho vợ. Nhưng rồi tôi hiểu: trách nhiệm thực sự, không phải là đưa bao nhiêu tiền – mà là nhận ra ai đang vì mình gánh cả bầu trời mà chẳng một lời oán trách.