Đêm trong bệnh viện luôn có một vẻ yên tĩnh đến rợn người. Sau mười giờ, hành lang dài chỉ còn ánh sáng vàng vọt của vài bóng đèn trực, tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên từ xa rồi tắt lịm. Tôi nằm trên giường bệnh, sau ca mổ chân bất ngờ, không ngủ được. Thay vì đếm cừu như mọi khi, tôi nằm nghe tiếng đồng hồ tích tắc, mong trời mau sáng.
Và rồi, như một thói quen kỳ lạ, cứ khi đèn tắt, cô y tá trẻ lại lén lút vào phòng tôi. Ban đầu, tôi tưởng đó chỉ là công việc bình thường: kiểm tra máy truyền dịch, xem mạch và nhiệt độ. Nhưng cách cô đi rất nhẹ, bước chân rụt rè, và ánh mắt thường nhìn quanh như sợ ai bắt gặp khiến tôi bắt đầu chú ý.
Một đêm, tôi giả vờ nhắm mắt ngủ, hơi thở chậm lại. Cửa phòng mở khe khẽ, tiếng dép cao su cọ vào sàn nghe rõ mồn một. Cô bước vào, tay ôm một hộp nhỏ màu bạc. Thay vì đến cạnh giường tôi ngay, cô dừng ở góc phòng, rút từ hộp ra vài tờ giấy và những phong bì tiền. Tôi mở hé mắt, tim đập mạnh. Hóa ra, sau lớp áo blouse trắng, cô y tá trẻ ấy lại cất giữ một bí mật.
Tôi thấy cô cẩn thận nhét tiền vào cuốn sách y học đặt sẵn trong ngăn bàn, rồi ngồi xuống chiếc ghế nhựa, viết vội vài dòng gì đó. Gương mặt cô lúc ấy không còn vẻ tươi cười thường thấy, mà mang nét lo lắng, căng thẳng. Viết xong, cô thở dài, nhìn đồng hồ, rồi lại rón rén rời đi.
Tôi nằm yên, tim vẫn chưa thôi đập nhanh. Suốt mấy ngày sau, hình ảnh ấy cứ lởn vởn trong đầu. Cô ấy làm gì vậy? Tiền ấy từ đâu ra? Tại sao phải giấu giếm vào lúc nửa đêm?
Tôi bắt đầu để ý kỹ hơn. Ban ngày, cô vẫn vui vẻ, dịu dàng chăm sóc bệnh nhân, hỏi han từng chi tiết nhỏ. Nhưng tôi thấy rõ quầng thâm dưới mắt, vẻ mệt mỏi hiện lên khi cô nghĩ không ai nhìn. Cô thường tranh thủ gọi điện ngoài hành lang, giọng nhỏ như sợ bị nghe lén. Và mỗi đêm, sau khi đèn tắt, cô lại lặp lại hành động bí ẩn ấy: cất tiền, ghi chép, thở dài.
Một lần, tôi đánh bạo hỏi:
– Dạo này em có vẻ mệt, có chuyện gì không?
Cô cười gượng, đáp nhanh:
– Không đâu anh, chắc do ca trực dài thôi.
Nhưng đôi mắt nhìn tránh đi đã tố cáo tất cả. Tôi biết mình vừa chạm vào một bí mật mà cô không muốn tiết lộ.
Đêm hôm sau, tôi lại giả vờ ngủ. Cô vào, lần này không chỉ giấu tiền mà còn mở một bức thư ra đọc. Ánh sáng lờ mờ đủ để tôi thấy vài chữ cái: “Tiền… thuốc… ba…” Trái tim tôi chùng xuống. Hóa ra, bí mật kinh hoàng mà tôi tưởng tượng chẳng phải điều gì tội lỗi, mà là một nỗi lo đời thường, nhưng đủ để đè nặng lên một cô gái trẻ vừa bước vào nghề.
Từ khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng, đêm nào cô y tá cũng mang trong mình một cuộc chiến riêng – không phải với bệnh nhân, mà với gánh nặng gia đình, tiền bạc, trách nhiệm. Và tôi, vô tình, đã trở thành nhân chứng cho bí mật ấy.
Từ hôm nhìn thấy bức thư ấy, lòng tôi nặng trĩu. Tôi cứ nghĩ mãi về cô y tá trẻ – người ngày ngày chăm sóc bệnh nhân bằng nụ cười dịu dàng, nhưng khi đêm xuống lại gánh trên vai cả một bầu trời lo toan.
Một lần nhân lúc cô đo huyết áp cho tôi, tôi khẽ hỏi:
– Em có vẻ hay suy nghĩ. Có chuyện gì khó khăn lắm sao?
Cô hơi giật mình, bàn tay thoáng run nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
– Không có gì đâu anh. Bệnh viện nhiều việc quá, em quen rồi.
Câu trả lời ấy càng làm tôi tin chắc rằng có điều gì đó cô không muốn nói. Người ta có thể giấu lời, nhưng khó giấu được đôi mắt. Ánh mắt ấy đầy ưu tư.
Tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn. Tôi nhận ra cô thường tận dụng giờ nghỉ ngắn ngủi để gọi điện về nhà. Giọng cô nhỏ, nhưng đôi khi vẫn nghe loáng thoáng: “Dạ… con biết rồi… mai con sẽ gửi thêm… ba nhớ uống thuốc đúng giờ…”.
Càng nghe, tim tôi càng chùng xuống. Tôi nhớ lại những lần cô lén giấu phong bì vào ngăn bàn, những dòng chữ trong thư nhắc đến “tiền thuốc” và “ba”. Rõ ràng, cô đang vừa đi làm vừa gồng gánh cả gia đình.
Có một đêm, khi mọi người đã ngủ say, tôi quyết định không giả vờ ngủ nữa. Khi cô bước vào, tôi khẽ gọi:
– Này, em làm gì khuya thế?
Cô đứng sững lại, hoảng hốt. Trong giây phút ấy, tôi thấy gương mặt cô như vừa bị bắt gặp một lỗi lầm lớn. Tôi vội vàng trấn an:
– Không sao đâu. Anh chỉ tò mò thôi. Nếu cần, em có thể chia sẻ.
Cô im lặng hồi lâu, đôi mắt long lanh. Rồi bất ngờ, nước mắt rơi xuống. Cô kéo chiếc ghế lại gần, ngồi xuống, giọng run rẩy:
– Em xin lỗi… Anh thấy hết rồi đúng không?
Tôi gật nhẹ. Cô khẽ gục đầu, kể rằng ba cô bị bệnh nặng, cần thuốc đặc trị rất tốn kém. Lương y tá mới ra trường chẳng thấm vào đâu, nên cô phải vay mượn, nhận trực đêm liên tục, thậm chí tranh thủ làm thêm ngoài giờ. Tiền tích cóp được, cô giấu đi, chuẩn bị gửi về quê cho ba.
Nghe đến đây, tôi cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Bí mật mà tôi tưởng “kinh hoàng” hóa ra lại là câu chuyện quen thuộc ở đời: một cô con gái trẻ gồng gánh gia đình trong lặng lẽ.
– Sao em không nhờ ai giúp? – Tôi hỏi.
Cô cười buồn:
– Ai cũng có khó khăn riêng. Em không muốn trở thành gánh nặng.
Khoảnh khắc ấy, tôi vừa thương, vừa khâm phục. Người con gái mảnh mai ấy mang trong mình một nghị lực lớn hơn tôi tưởng. Và tôi biết, mình không thể cứ đứng ngoài mà nhìn.
Từ sau đêm đó, tôi và cô y tá như có một sợi dây gắn kết lạ kỳ. Ban ngày, cô vẫn vui vẻ như trước, nhưng tôi nhận thấy trong ánh mắt có sự nhẹ nhõm hơn, như thể việc được chia sẻ đã giải tỏa phần nào gánh nặng.
Tôi bắt đầu kể cho cô nghe những câu chuyện đời mình – về những lần tôi cũng từng lao đao vì gia đình, những lần tưởng như không đứng dậy nổi nhưng rồi vẫn vượt qua. Cô lắng nghe chăm chú, đôi khi khẽ cười, đôi khi trầm ngâm.
Một hôm, tôi bảo:
– Em biết không, bí mật chỉ đáng sợ khi ta phải giữ một mình. Khi chia sẻ, nó không còn nặng nề nữa.
Cô gật đầu, mắt đỏ hoe nhưng ánh lên sự biết ơn.
Sau ngày xuất viện, tôi không quên câu chuyện ấy. Tôi âm thầm gửi chút tiền hỗ trợ qua một người bạn làm chung bệnh viện, dặn không nói tên. Tôi biết, với cô, điều quan trọng không phải là nhận sự thương hại, mà là cảm giác không bị bỏ rơi.
Thời gian trôi, tôi vẫn thỉnh thoảng quay lại bệnh viện tái khám. Mỗi lần gặp, cô đều niềm nở chào, nụ cười rạng rỡ hơn trước. Một lần, cô kể nhỏ:
– Ba em đỡ nhiều rồi, nhờ thuốc hiệu quả. Em cũng xin được học bổng nâng cao tay nghề. Em nghĩ, mọi thứ rồi sẽ ổn.
Tôi mừng cho cô từ tận đáy lòng. Giữa cuộc đời bộn bề, không phải ai cũng đủ mạnh mẽ để vừa chăm sóc bao người, vừa gánh cả gia đình. Và tôi thấy, hóa ra, sức mạnh thật sự không nằm ở cơ bắp, mà ở trái tim và ý chí.
Đêm hôm ấy, khi tôi rời bệnh viện sau lần khám cuối, tôi nhớ lại những ngày nằm trong phòng bệnh, chứng kiến cô lén lút vào phòng với vẻ mặt lo âu. Giờ đây, hình ảnh ấy đã thay bằng một nụ cười an nhiên. Tôi thầm nghĩ: đôi khi, “bí mật kinh hoàng” không đến từ tội lỗi, mà chỉ là những nỗi lo cơm áo gạo tiền mà ai cũng có thể gặp.
Câu chuyện ấy để lại trong tôi một bài học giản dị: mỗi người đều đang mang một gánh nặng mà ta không thấy. Thay vì phán xét, đôi khi chỉ cần lắng nghe và cảm thông cũng đủ để ai đó có thêm sức mạnh bước tiếp.
Và trong bóng tối bệnh viện năm nào, tôi đã may mắn được chứng kiến – không phải một tội ác, mà là tình yêu thương lặng thầm của một cô con gái dành cho cha mình.