Home Blog Page 59

Công nghệ làm nước mắm g/iả,

Được nhiều người giới thiệu rằng một số nơi ở Quảng Bình thường bán nước mắm đặc sản Phú Quốc và Nam Ngư rất rẻ và thơm nên chị Lê Thị Mỹ ở TP.Tuy Hòa, Phú Yên đã mua 5 chai loại 1 lít, nhưng về nhà được ít hôm thì nước mắm bốc mùi thum thủm và nổi váng. Nhiều người khác cũng vì ham rẻ và do một chút thiếu cẩn trọng mà mua phải loại nước mắm được chế bằng nước lã và hương liệu.

Thật ít, giả nhiều

Bà Lê Thị Thành-chủ cửa tiệm nước mắm Đại Thành ở Đồng Hới cho biết trên địa bàn Quảng Bình các nhãn hiệu nước mắm có tiếng như Nam Ngư, Phú Quốc được bán rất nhiều. Trong các siêu thị và cửa hàng lớn thì nước mắm được niêm yết giá theo đúng quy định, tuy nhiên ở các cửa hàng nhỏ lẻ bày bán ngay ở cổng chợ Đồng Hới thì giá cả rất khác nhau vì hầu hết đó là những sản phẩm không đảm bảo chất lượng hoặc đã bị làm giả.

Hiện tại thì thị trường Việt Nam tiêu thụ khoảng 190-200 triệu lít nước mắm nhãn hiệu Phú Quốc, trong khi năng lực sản xuất của các công ty chính hãng chỉ khoảng 20-25 triệu lít/năm. Vậy thì lấy đâu ra nước mắm đặc sản Phú Quốc nhiều đến thế?.
Nước mắm Nam Ngư bị Tâm làm giả nhiều nhất.Nước mắm Nam Ngư bị Tâm làm giả nhiều nhất.
Tương tự như sản phẩm nước mắm đặc sản Phú Quốc thì nước mắm nhãn hiệu Nam Ngư cũng được bày bán tràn lan trên địa bàn Quảng Bình. Có những sạp bán cả những chai không có nhãn mác và cũng không ghi hạn sử dụng. Nhiều tiểu thương ở đây cho biết, lực lượng chức năng cũng thường xuyên đi kiểm tra nhưng các sạp bán hàng này bán xong là thôi, không có đăng kí cửa hiệu đàng hoàng và cũng không có cam kết bán hàng đảm bảo an toàn thực phẩm nên khi xảy ra sự cố thì khó mà thắc mắc được.

Hơn nữa, tâm lý người dân khi mua phải mấy chai nước mắm rởm thì cũng chẳng kỳ công mà đi phản ánh. Bên cạnh đó, tâm lý nhiều người dân khi vào chợ thì muốn mua nhanh, mua rẻ nên mua ngay ở cổng chợ và đã mua phải nước mắm đểu. Có người khi mua còn không để ý cả nhãn mác và các chỉ số về hàm lượng được ghi trên bao bì.

Nhiều chủ cửa hiệu bán nước mắm chính hãng cũng cho biết, nếu là nước mắm Phú Quốc thật thì có chỉ dẫn địa lý và số điện thoại của nơi sản xuất là ở Phú Quốc đàng hoàng chứ không mập mờ như các cửa hàng bán trôi nổi trên địa bàn trong thời gian qua. Với nước mắm Nam Ngư cũng vậy, chỉ cần tin h ý một chút là người tiêu dùng có thể nhận ra đó là hàng thật hay hàng giả.

Chị Lê Thu Thảo cho biết cuối tháng 4/2015 chị mua 2 lít nước mắm Nam Ngư trong một sạp di động ở cổng chợ, có khuyến mãi thêm gói bột ngọt. Nhưng về đến nhà được 3 hôm thì chị thấy nước mắm sủi bọt trắng, mở nắp chai ra thì mùi hắc bốc lên nồng nặc. Chị đã không dám dùng loại nước mắm đó nữa và cũng không dám mua ở những tụ điểm bán di động kèm khuyến mãi như trước nữa.

Chiêu trò chế nước mắm rởm của ông trùm bị sa lưới

Ông Lê Văn Bảo, người bán nước mắm gần 20 năm ở Đồng Hới cho biết chiêu thức làm nước mắm rởm thì rất đơn giản nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng nhận biết được. Đôi khi chúng ta xem nhẹ nhưng thật sự tác hại từ nước mắm rởm là rất khôn lường, nhất là khi các loại nước mắm rởm được chế bằng nước lã và hương liệu. Các đối tượng buôn gian bán lận này thường làm nhái các nhãn hiệu nước mắm nổi tiếng như Phú Quốc, Nha Trang 584, Nam Ngư…
Triệt phá lò sản xuất nước mắm đặc sản rởm của Ngô Thành Tâm.Triệt phá lò sản xuất nước mắm đặc sản rởm của Ngô Thành Tâm.
Cách đây không lâu, tỉnh Quảng Bình đã tiến hành truy bắt đối tượng Ngô Thành Tâm (trú tại phường Quảng Long, thị xã Ba Đồn, Quảng Bình) về tội sản xuất hàng giả số lượng lớn, không đảm bảovệ sinh an toàn thực phẩm.

Tâm thú nhận rằng lợi dụng tâm lý của hầu hết người dân, người nội trợ trên địa bàn các tỉnh Bắc Miền Trung đều ham rẻ nhưng lại muốn dùng các loại nước mắm có nhãn hiệu thường được quảng cáo trên ti vi, mà nước mắm lại là đồ dùng thiết yếu hàng ngày nên Tâm đã lập một hệ thống sản xuất nước mắm rởm, rất có lời. Tâm cũng khai nhận rằng nếu tiêu thụ muốn tránh bị phát hiện thì cứ thuê xe tải chở về các vùng nông thôn, bán cho các cửa hàng, bán sỉ giá rẻ thôi cũng đã lời rất nhiều rồi.

Theo thú nhận của ông trùm làm nước mắm rởm này thì có những tháng cao điểm đầu năm 2015, Tâm tiêu thụ được vài ngàn chai nước mắm. Tại thời điểm bị truy bắt, Tâm cũng đang vận chuyển gần 2.000 chai nước mắm rởm đặc sản hiệu Nam Ngư đi tiêu thụ. Đối tác ở thành phố mà Tâm hướng đến là các sạp bán hàng nhỏ lẻ, di động chứ không dám đưa vào các cửa hàng lớn vì sợ bị lộ.
Các dụng cụ để Tâm sản xuất nước mắm rởm.Các dụng cụ để Tâm sản xuất nước mắm rởm.
Chiêu trò Tâm thường dùng nhất để sản xuất nước mắm đặc sản giả đó là mua nguyên vật liệu, công cụ trôi nổi trênthị trườngđể làm giả. Tất cả nước mắm đó chủ yếu chế từ nước lã, muối, nước khoáng và đường nấu cháy tạo màu. Vỏ chai đựng nước mắm được mua từ các nơi bán phế liệu với giá rẻ bèo. Các loại nhãn mác thì Tâm tự chế tác thông qua chiếc máy scan và máy photo. Nước mắm rởm này bảo quản được trong thời gian rất ngắn, thế nên khi các tụ điểm hết hàng thì Tâm mới tiến

Theo nhiều chủ hàng phân phối nước mắm đặc sản thật trên địa bàn Đồng Hới thì chỉ cần nắm được một số thủ thuật nhỏ và quan sát là có thể nhận biết được nước mắm giả hay thật. Điều đó sẽ giúp cho người tiêu dùng tránh được rất nhiều tác hại. Người tiêu dùng nên đọc kỹ các thành phần, hạn sử dụng trên sản phẩm, theo đó độ đạm càng cao thì nước mắm càng có dinh dưỡng, càng thơm ngon.

Hiện nước mắm có 4 loại: Loại đặc biệt có độ đạm 30 độ (hoặc 30,5 độ), loại thượng hạng 25 độ, loại 1 là 15 độ, loại 2 là 10 độ. Với nước mắm không ghi thành phần độ đạm mà chỉ ghi là hương cá hồi, hương cá cơm, cá ngừ… thì chỉ làm từ hương liệu pha với một tỷ lệ nhỏ nước mắm cốt mà thôi.

Đây cũng chính là dấu hiệu để nhận biết hàng kém chất lượng. Hơn nữa, khi mua nước mắm về sử dụng, người tiêu dùng có thể phân biệt chất lượng nước mắm bằng một cái chảo nóng: Khi đổ một thìa nhỏ nước mắm vào, nếu nước mắm khô rất nhanh, tạo thành một vệt trắng thì đó là nước mắm pha muối và hương liệu; còn nước mắm làm từ cá có độ đạm cao sẽ bốc hơi chậm hơn, khi cháy để lại vệt cháy đen và bốc mùi khét nẹt. Nếu phát hiện ra điều này thì nên ngừng việc sử dụng loại nước mắm đó vì đó là hàng rởm, sử dụng lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe .

Toàn bộ tâm thư tố cáo của chính nhân viên hãng th-ịt CP lớn nhất Việt Nam: Trời ơi gia đình nào cũng đã ăn phải sống sao đây!!!

QUÁ KINHKHUNG: XUẤT HIỆN TÀI KHOẢN ĐƯỢC CHO LÀ NHÂN VIÊN CTY CP VIỆT NAM – TỐ CÁO CÔNG TY THƯỜNG XUYÊN TRÀ TRỘN HEO, GÀ BỊ BỆNH, H:Ô:I T:H:ỐI RA THỊ TRƯỜNG THU LỢI HÀNG CHỤC NGHÌN TỶ ĐỒNG  Chưa rõ thực hư ra sao nhưng nếu đúng là sự thật thì t:ội á:c này là tày trời, không thể dung thứ. Nghĩ sao mà đem đồ hết date tuồn ra làm chả viên, làm lạp xưởng. Heo bệnh thì lọc là bán rẻ nửa giá . Thông tin hiện tại chưa được xác minh

CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc


ĐƠN TỐ CÁO VI PHẠM PHÁP LUẬT
(V.v Vệ Sinh An Toàn Thực Phẩm)

Tôi tên: Liễu Quý Ngân
Sinh ngày: 22/09/1985
CCCD: ….., Cấp ngày: 26/08/2021 tại Cục QLHC Về TTXH
Địa chỉ thường trú: 115 Trần Hưng Đạo, Ấp Hòa Mỹ, TT Mỹ Xuyên, Huyện Mỹ Xuyên, Tỉnh Sóc Trăng

Kính gửi:

  • Bác Tổng Bí Thư Tô Lâm

  • Bác Thủ Tướng Phạm Minh Chính

  • Bác Chủ Tịch Nước Lương Cường

  • Bác Chủ Tịch Quốc Hội Trần Thanh Mẫn

  • Các Anh Chị/Cô/Chú quản lý các sở, ban, ngành

  • Cùng toàn thể đồng bào nhân dân Việt Nam

Hôm nay, con trình bày nội dung sự việc muốn tố cáo như sau:

Con là nhân viên Sale làm việc tại Công ty Cổ phần Chăn nuôi CP Việt Nam, về mảng thịt heo, bộ phận gia công.

Trong quá trình làm việc tại Cửa hàng CP Freshop Mỹ Xuyên – Sóc Trăng, con và nhân viên cùng một số người dân có phát hiện một số sai phạm nghiêm trọng của lãnh đạo Công ty Cổ phần Chăn Nuôi CP Việt Nam như sau:

Hàng ngày thường xuyên trà trộn heo bệnh, gà bệnh, có mảnh heo lên mùi hôi thối đưa về Freshop, bắt nhân viên bán ra thị trường tại Sóc Trăng.

Những mảnh heo, gà bệnh nhìn rất kinh khủng như:

  • Nổi trái, hột

  • Áp xe, mủ

  • Những mảnh heo bệnh đã cắt ra, mang mủng kiểm tra, để lên mùi hôi thối, ruồi bâu
    → Nhưng vẫn gửi về cửa hàng Freshop để bán.

Lãnh đạo Công ty Cổ phần Chăn nuôi CP còn:

  • Kêu pha lóc ra bán rẻ cho người dân làm lạp xưởng

  • Xúc xích hết date kêu tháo thương hiệu ra, bán làm chả chiên

Nhận thấy vấn đề vô cùng phức tạp, có thể kéo dài, gây ảnh hưởng đến sức khoẻ nhân dân, cộng đồng và con cháu thế hệ mai sau,

Chúng con là những người dân thấp cổ bé họng, quá nhỏ bé so với Công ty Cổ phần Chăn nuôi CP Việt Nam, không thể đứng ra thưa kiện được.

Một số lãnh đạo công ty CP còn thách thức chúng con:

“Có quen biết ai thì thưa kiện đi.”

Nay con trình bày sự việc như trên, kính mong:

  • Các lãnh đạo cơ quan Đảng, Nhà nước

  • Các cơ quan chức năng

Vào cuộc điều tra, thu thập dữ liệu, thông tin từ nhân dân để có biện pháp xử lý, nhằm bảo vệ sức khoẻ nhân dân và cộng đồng trước những vấn nạn thực phẩm giả, thực phẩm bẩn đang tàn phá sức khoẻ người dân Việt Nam.

Đồng thời, đề nghị:

  • Truy thu lại số tiền hàng chục ngàn tỷ doanh thu mỗi năm từ việc trà trộn bán thịt bẩn của Công ty Cổ phần Chăn nuôi CP Việt Nam

  • Xung vào công quỹ hoặc hỗ trợ nhân dân

Những mảnh heo chết, bệnh không có giá trị, chỉ để thiêu huỷ, nhưng Công ty CP đã trà trộn bán cho người dân Việt Nam, mỗi năm thu lợi hàng chục ngàn tỷ đồng trên xương máu và sức khỏe nhân dân Việt Nam.

Vi phạm đạo đức, quy tắc ứng xử và tiêu chuẩn cộng đồng.
Vi phạm Luật 55/QH12/2010
Vi phạm về tội lợi dụng chức vụ, quyền hạn bao che tội phạm, cản trở điều tra, phát hiện sai phạm
Gây ảnh hưởng đến sức khỏe cộng đồng
Có dấu hiệu vi phạm về tội lừa dối khách hàng

Trân trọng,
Người tố cáo:
Liễu Quý Ngân

Tôi quyết định ly hôn với chồng mình vào đúng ngày sinh nhật. Không phải vì tôi muốn biến ngày ấy thành một kỷ niệm buồn, mà bởi vì… tôi không muốn sống thêm một năm nào nữa trong d;ối tr;á.

Tôi quyết định ly hôn với chồng mình vào đúng ngày sinh nhật.
Không phải vì tôi muốn biến ngày ấy thành một kỷ niệm buồn, mà bởi vì… tôi không muốn sống thêm một năm nào nữa trong dối trá.

Thành phố Hồ Chí Minh đầu tháng 5, không khí hầm hập hơi nóng từ bê tông và dòng xe cộ ken đặc trên những con đường. Tôi đứng bên cửa kính tầng 18 của một quán ăn sang trọng tại quận 1, nhìn xuống thành phố nhấp nháy ánh đèn, bàn tay vô thức chạm lên cổ tay mình—nơi chiếc đồng hồ của chồng từng đeo hôm hẹn hò đầu tiên vẫn còn in dấu trong trí nhớ.

“Chị muốn gọi món chưa ạ?”
Giọng cô phục vụ khiến tôi giật mình. Tôi mỉm cười, lắc đầu, “Tôi đợi thêm người.”

Người đó là chồng tôi — Lâm Quân.

Chúng tôi đã kết hôn gần bốn năm. Trước đó là hai năm yêu đương không ồn ào, không hoa mỹ. Lâm Quân là kiểu đàn ông ít nói, thực tế, không có những hành động lãng mạn như bế bổng tôi qua vũng nước hay bất ngờ ôm eo từ phía sau. Nhưng khi đó, tôi nghĩ: “Người ta trưởng thành, đâu thể cứ sống bằng cảm xúc.”

Tôi từng nghĩ mình may mắn.

Cho đến khi phát hiện ra, hóa ra mình chỉ là một cái tên được gạch đầu dòng trong danh sách “nên cưới” của anh ta.

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng. Lâm Quân đến, trên tay cầm bó hoa nhỏ, là loại cúc họa mi mà tôi từng nói thích… ba năm trước.

“Xin lỗi, công ty họp hơi lâu,” anh nói như cũ, điềm đạm và lạnh lùng, đặt bó hoa lên bàn như một thủ tục xã giao.

Tôi cười nhạt, “Không sao, em cũng mới tới.”

Anh ngồi xuống, mắt liếc qua menu mà không ngẩng lên nhìn tôi. “Em chọn món chưa?”

“Chưa. Em có câu hỏi nhỏ trước khi ăn,” tôi mỉm cười, nghiêng đầu như thể đang đùa. “Anh có yêu em không?”

Lâm Quân nhếch môi, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi thực đơn, dừng lại trên mặt tôi.
“Hơn ba mươi tuổi rồi, còn làm màu gì nữa?” Anh cười lạnh.

Tôi không phản ứng gì, chỉ cúi đầu, ngón tay lướt nhẹ qua màn hình điện thoại.
Ảnh chụp màn hình vẫn nằm đó, sắc nét, trơ trẽn.

Trong bức ảnh: Lâm Quân đang ôm một người phụ nữ, hôn cô ta dưới ánh đèn vàng của một quán bar.

Dưới ảnh là đoạn tin nhắn được chụp lại:

“Cả đời này, Lâm Quân tôi chỉ từng yêu một mình em, Thu Thảo.”

Tim tôi không đau. Có lẽ vì nỗi đau đã bị mài mòn từ nhiều lần nghi ngờ, thất vọng, cố chấp tin tưởng rồi lại sụp đổ.

Tôi ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào anh. “Anh có thể tặng em một món quà sinh nhật không?”

Lâm Quân không mảy may ngạc nhiên, gật đầu: “Em muốn gì, cứ nói.”

Tôi tháo chiếc nhẫn cưới bạc trên tay, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, tiếng va chạm nhỏ xíu mà tôi nghe như tiếng chuông gõ cuối một chương truyện dài.

“Cho em một khởi đầu mới. Lâm Quân, chúng ta ly hôn đi.”

Lâm Quân nhìn chiếc nhẫn. Mắt anh không dao động, chỉ hơi cụp xuống.
“Vì tấm ảnh đó à?” anh hỏi.

Tôi im lặng.

“Anh không định phủ nhận sao?” tôi hỏi lại, môi cong nhẹ một nụ cười buốt giá.

“Không,” anh đáp. “Anh mệt. Giữ một cuộc hôn nhân lạnh lẽo còn mệt hơn.”

Tôi cười gượng, thì ra… chúng tôi đều mệt, nhưng thay vì cùng nhau sửa, anh chọn cách đi tìm hơi ấm nơi khác.

Ly hôn. Một từ tưởng dễ mà chẳng dễ.

Chúng tôi rời quán ăn trong im lặng. Anh đưa tôi về, chiếc xe chạy như thể không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào vừa diễn ra.

Tới chân chung cư, tôi mở cửa xe. Anh vẫn ngồi yên, không nói một lời.

Tôi quay đầu, nói lời cuối cùng: “Cảm ơn anh. Vì đã không diễn vai người chồng tốt đến cùng.”

Rồi bước ra.

Đêm đó, tôi đứng trong căn phòng quen thuộc, tháo từng món đồ khỏi tủ: váy cưới, ảnh cưới, những bức thư tay ngày đầu yêu nhau.

Tôi cầm bật lửa, châm lửa cho một bức ảnh.
Ngọn lửa nhỏ dần liếm qua khuôn mặt tươi cười của tôi trong ảnh.

Chỉ có ánh mắt tôi lúc này, là không còn sáng như khi ấy.

Tôi thức dậy sớm hôm sau, trong một căn hộ đã vắng đi tiếng bước chân quen thuộc và mùi nước hoa nam nhẹ trên khăn tắm.

Trước đây, buổi sáng của tôi thường bắt đầu bằng việc pha hai cốc cà phê – một đen đá không đường cho anh, một sữa đá cho tôi. Giờ chỉ còn một ly, nhưng tôi thấy nhẹ lòng hơn cả những sáng đầy đủ.

Ly hôn không khiến tôi tan nát, nhưng lại cho tôi thấy mình đã biến mất khỏi chính cuộc sống của mình như thế nào. Tôi đã sống quá lâu trong vai trò “vợ của Lâm Quân”, quên mất mình là một người phụ nữ từng có ước mơ làm thiết kế nội thất, từng yêu màu xanh olive và từng thích đi Đà Lạt mỗi mùa mưa.

Sáng đó, tôi đi cắt tóc.
Tôi chọn kiểu bob ngắn, mái xéo – kiểu tôi thích nhưng Lâm Quân từng nói “trông không hợp vợ anh.”

Giờ thì tôi không còn là “vợ anh” nữa.

Ngày ký đơn ly hôn, Lâm Quân đến tòa đúng giờ. Anh mặc sơ mi trắng, vẫn điềm tĩnh như mọi khi. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, giữa căn phòng nhỏ với ghế nhựa xanh và quạt trần quay chậm.

Thẩm phán đọc đơn, hỏi chúng tôi có chắc chắn.

Tôi gật đầu. Anh không nói gì, chỉ ký tên.

Cuộc hôn nhân bảy năm khép lại bằng một nét bút.

Ra khỏi tòa, trời đổ mưa bất chợt. Người ta nói mưa rửa sạch mọi thứ – tôi không biết liệu có thật vậy không, nhưng ít nhất tôi thấy lòng mình phẳng lặng.

Hai tuần sau, tôi xin nghỉ việc ở công ty thiết kế nơi tôi đã làm 5 năm. Không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi muốn bắt đầu lại – không còn là “vợ của giám đốc Lâm”, cũng không còn là người lúc nào cũng phải sống cho vừa lòng người khác.

Tôi thuê một góc nhỏ ở quận Bình Thạnh, mở một tiệm decor kiêm quán cà phê nho nhỏ. Tiệm tên là “Mộc Nhiên”, đúng như cách tôi muốn sống: đơn giản, thật thà, tự nhiên.

Người đầu tiên bước vào tiệm không phải khách hàng, mà là mẹ tôi.

Bà nhìn tôi, nhìn góc quán nhỏ, rồi nói:
“Con biết mẹ từng nghĩ con hôn nhân ổn định là tốt… Nhưng giờ mẹ thấy, con cười nhẹ nhàng vậy, là đủ rồi.”

Tôi ôm mẹ, nước mắt rơi ướt vạt áo bà.

Một tối cuối tuần, tôi ngồi chỉnh lại đèn trang trí trong tiệm thì có tiếng chuông cửa vang lên.

Người bước vào là một người đàn ông trạc tuổi tôi, mang theo một bó lavender khô. Anh đặt lên quầy, nói:
“Cho tôi một ly bạc sỉu, và nếu cô rảnh, một chút thời gian để nghe về ý tưởng decor nhà nhỏ ven sông.”

Tôi cười, gật đầu.

Chúng tôi nói chuyện về ánh sáng tự nhiên, về gỗ sồi và màu pastel. Không có ánh mắt dò xét, không có những câu nói lạnh lẽo. Chỉ là hai con người, tìm thấy nhau giữa một Sài Gòn xô bồ.

Tên anh là Minh, làm kiến trúc sư tự do, vừa trở về từ Đà Lạt sau một dự án dài.

Không ai nhắc đến quá khứ. Cả tôi và anh đều không vội. Chúng tôi uống cà phê, trao đổi về công việc, và dần quen việc có nhau trong những buổi chiều nhàn rỗi.

Một năm sau ngày ly hôn, vào đúng sinh nhật lần thứ 33 của mình, tôi tự mua cho mình một món quà – một chuyến đi đến Hội An.

Tôi ngồi trên bãi biển An Bàng, viết vài dòng lên một tấm bưu thiếp:

“Gửi người phụ nữ từng ngồi lặng lẽ trong bóng tối của một cuộc hôn nhân lạnh nhạt.
Em đã sống sót.
Giờ là lúc sống cho chính mình.
Chúc mừng sinh nhật.”

Tôi không gửi tấm bưu thiếp ấy cho ai, chỉ bỏ nó vào quyển sổ tay, như một lời nhắc nhở.

Tôi không cần ai khác hoàn thiện mình nữa. Tôi không là “vợ của” ai.
Tôi là Ngọc Mai – người phụ nữ đã ly hôn, đã mất mát, nhưng chưa bao giờ ngừng hy vọng.Chúng ta không thể chọn được người bước vào đời mình đầu tiên.
Nhưng ta có quyền chọn cách mình bước ra – kiêu hãnh, tự do, và đầy bản lĩnh.

Số phận căn biệt thự 400 tỷ của Đoàn Di Băng

Mới đây, NTK Thái Công đã có những chia sẻ liên quan đến nghi vấn nghỉ chơi với Đoàn Di Băng.

Theo báo Thương trường ngày 30/5 có bài Thái Công tiết lộ sốc số phận biệt thự 400 tỷ của Đoàn Di Băng và quan hệ với đại gia quận 7. Nội dung như sau:

Những ngày qua, trên mạng xã hội xuất hiện nhiều đồn đoán liên quan đến việc Đoàn Di Băng và Thái Công “nghỉ chơi”. Nguyên nhân xuất phát từ việc loạt ảnh chụp chung giữa đôi bên đã “không cánh mà bay” trên trang cá nhân của nhà thiết kế này.

Trước những nghi vấn, chiều 29/5, Thái Công đã có những chia sẻ chú ý trên trang cá nhân về mối quan hệ hiện tại với vợ chồng doanh nhân Nguyễn Quốc Vũ.

Thái Công tiết lộ nóng về số phận biệt thự 400 tỷ và mối quan hệ với Đoàn Di Băng
Thái Công lên tiếng về mối quan hệ hiện tại với Đoàn Di Băng.

Đầu tiên là việc hình ảnh chụp chung của 2 bên “bay màu”, Thái Công giải thích: “Các video quay cùng Di Băng vẫn còn công khai trên YouTube và TikTok của tôi.

Và cứ khoảng 3 đến 4 tháng đội ngũ quản lý ẩn bớt một số bài cũ trên trang Facebook cá nhân của tôi, không riêng gì với Di Băng, để giúp định hướng nội dung và tập trung vào các bài viết mới (nhưng những hình ảnh trong ‘album’ vẫn còn xem được). Đây là cách quản lý hoàn toàn bình thường, không hề mang mục đích cá nhân…”.

Thái Công tiết lộ nóng về số phận biệt thự 400 tỷ và mối quan hệ với Đoàn Di Băng
Hình ảnh thiết kế 3D được Thái Công đính kèm bài viết.

Tiếp đó, Thái Công cũng nói rõ về hiện trạng căn biệt thự 400 tỷ của vợ chồng Đoàn Di Băng. Dù khẳng định căn biệt thự vẫn đang trong quá trình hoàn thiện nhưng hình ảnh đi kèm với bài viết của Thái Công vẫn chỉ là bản thiết kế 3D, không có hình thực tế.

“Phối cảnh 3D phòng khách công trình Di Băng Villa – dự án do Thái Công thiết kế toàn bộ kiến trúc và nội thất, bộ phận xây dựng và phía bên nhà thầu hiện vẫn đang trong quá trình hoàn thiện”, Thái Công nói.

Ngay sau bài thông báo, phía Thái Công đã cho “khôi phục” trở lại rất nhiều bài viết mà mình ẩn đi trước đó.

Thái Công tiết lộ nóng về số phận biệt thự 400 tỷ và mối quan hệ với Đoàn Di Băng
Thái Công tiết lộ nóng về số phận biệt thự 400 tỷ và mối quan hệ với Đoàn Di Băng
Đoàn Di Băng và Thái Công có mối quan hệ thân thiết.

Theo cập nhật cách đây ít ngày, trên page Thái Công Interior Design, bài đăng gần nhất về Di Băng Villa là vào ngày 3/3/2025. Tuy nhiên, nội dung cập nhật về công trình này cũng chỉ là trên bản thiết kế, không có hình ảnh thực tế.

Tên YouTube, series Di Băng Villa có 6 tập, tập gần nhất vào ngày 11/5/2022. Nhưng trong buổi gặp mặt ấy, nội dung cuộc trò chuyện chỉ liên quan đến cuộc sống đời thường còn phần quan trọng nhất là tiến độ xây dựng biệt thự 400 tỷ lại không được đề cập.

Thái Công tiết lộ nóng về số phận biệt thự 400 tỷ và mối quan hệ với Đoàn Di Băng
Đoàn Di Băng còn đặt biệt danh cho Thái Công là “người thương”.

Về phía Đoàn Di Băng, cuối năm 2024, nhân dịp Giáng sinh, khi trang trí cho căn nhà đang ở, bà mẹ 3 con từng úp mở cho biết đây là năm cuối đón Noel tại đây. Cô trả lời người hâm mộ rằng, năm 2025 sẽ chuyển về toà lâu đài của mình.

Tuy nhiên từ đó đến nay, không thấy Đoàn Di Băng cập nhật thêm bất cứ thông tin nào về căn biệt thự trăm tỷ nói trên.

Ngày 27/05/2025 báo Dân trí có bài viết “Nhà máy sản xuất mỹ phẩm cho công ty chồng Đoàn Di Băng bị thu hồi GMP” với nội dung như sau:

Thu hồi Giấy chứng nhận “Thực hành tốt sản xuất mỹ phẩm”

Ngày 27/5, Cục Quản lý Dược ra quyết định thu hồi Giấy chứng nhận “Thực hành tốt sản xuất mỹ phẩm” đối với Công ty Cổ phần nhà máy y tế EBC Đồng Nai (KCN Giang Điền, Đồng Nai), cấp ngày 21/1.

Lý do thu hồi công ty không tuân thủ các nguyên tắc, tiêu chuẩn “Thực hành tốt sản xuất mỹ phẩm” của Hiệp hội các nước Đông Nam Á (CGMP-ASEAN).

Cục yêu cầu Sở Y tế tỉnh Đồng Nai rà soát, kiểm tra điều kiện sản xuất mỹ phẩm để thu hồi Giấy chứng nhận đủ điều kiện sản xuất mỹ phẩm số 24/CNĐĐKSXMP-ĐN cấp ngày 10/1/2025 theo quy định.

Sở Y tế TPHCM, Sở Y tế tỉnh Đồng Nai có trách nhiệm triển khai thực hiện biện pháp quản lý, giám sát đối với các sản phẩm mỹ phẩm được sản xuất trước ngày Giấy chứng nhận đủ điều kiện sản xuất mỹ phẩm của cơ sở bị thu hồi; xử lý các vi phạm theo quy định.

Đồng thời, Sở Y tế TPHCM, Sở Y tế Đồng Nai chuyển hồ sơ sai phạm của Công ty TNHH thương mại dịch vụ VB Group (TPHCM) và Công ty EBC Đồng Nai đến cơ quan công an để điều tra xử lý vi phạm theo thẩm quyền.

Buộc thu hồi sữa rửa mặt có chất bảo quản nhưng không công bố trên nhãn

Ngày 27/5, Cục Quản lý Dược quyết định thu hồi trên toàn quốc lô sữa rửa mặt Adaphil Gentle Skin Cleanser, chai 125ml.

Cụ thể, lô sữa rửa mặt Adaphil Gentle Skin Cleanser bị thu hồi trên toàn quốc, trên nhãn ghi: Số tiếp nhận Phiếu công bố 001454/23/CBMP-HCM; Số lô: ADSX010324; NSX: 11/03/2024; HSD: 11/03/2027.

Tổ chức chịu trách nhiệm đưa sản phẩm ra thị trường và sản xuất là Công ty TNHH MTV sản xuất dược – mỹ phẩm GAMMA (TPHCM).

Lý do thu hồi mẫu kiểm nghiệm chứa methylparaben và propylparaben không có trong thành phần công thức sản phẩm đã được cấp số tiếp nhận Phiếu công bố sản phẩm mỹ phẩm.


Một lô sữa rửa mặt Adaphil Gentle Skin Cleanser bị thu hồi trên toàn quốc (Ảnh: I.T).

Cục Quản lý Dược đề nghị Sở Y tế các tỉnh, thành phố thông báo cho các cơ sở kinh doanh, sử dụng mỹ phẩm trên địa bàn ngừng ngay việc kinh doanh, sử dụng lô sữa rửa mặt trên; thu hồi và tiêu hủy lô sản phẩm vi phạm nêu trên; xử lý các đơn vị vi phạm theo quy định hiện hành.

Công ty TNHH MTV sản xuất dược – mỹ phẩm GAMMA phải gửi thông báo thu hồi tới những nơi phân phối, sử dụng lô sản phẩm trên; gửi báo cáo thu hồi và tiêu hủy lô sản phẩm này về Cục Quản lý Dược trước ngày 21/6.

Sở Y tế TPHCM có trách nhiệm giám sát Công ty GAMMA trong việc thu hồi và tiêu hủy lô sản phẩm không đáp ứng quy định; thu hồi số tiếp nhận Phiếu công bố sản phẩm mỹ phẩm 001454/23/CBMP- HCM.

Sở cũng cần tiến hành kiểm tra công ty trong việc chấp hành các quy định của pháp luật về quản lý mỹ phẩm trong hoạt động sản xuất, kinh doanh mỹ phẩm; xử lý, xử phạt vi phạm theo quy định hiện hành; báo cáo kết quả kiểm tra, giám sát về Cục trước ngày 6/7.

Cùng ngày, Cục Quản lý Dược cũng thông báo đình chỉ lưu hành, thu hồi trên toàn quốc lô sản phẩm Evit mù U – lọ 15ml.

Trên nhãn ghi: Số tiếp nhận Phiếu công bố: 18185/23/CBMP-HN; Số lô: 010824; NSX: 210824; HSD: 210828.

Tổ chức chịu trách nhiệm đưa sản phẩm ra thị trường và sản xuất là Công ty Cổ phần Hóa dược Việt Nam (TP Hà Nội).

Lý do thu hồi là mẫu kiểm nghiệm không đạt tiêu chuẩn chất lượng độ đồng đều thể tích.

Cục đề nghị sở y tế các tỉnh thành thu hồi lô sản phẩm vi phạm nêu trên; xử lý các đơn vị vi phạm theo quy định hiện hành.

Sở Y tế TP Hà Nội có trách nhiệm giám sát Công ty Cổ phần Hóa dược Việt Nam trong việc thực hiện thu hồi lô sản phẩm không đáp ứng quy định; kiểm tra công ty trong việc chấp hành các quy định của pháp luật về quản lý mỹ phẩm trong hoạt động sản xuất, kinh doanh mỹ phẩm; xử lý, xử phạt vi phạm theo quy định hiện hành.

Không biết bao nhiêu người ở Nghệ An đã ăn phải giá đỗ của nhà này nữa, hoá chất thế này bảo sao UT nhiều quá!

Từ năm 2024 đến thời điểm bị bắt, nhóm bốn người đàn ông mở 4 cơ sở ở Nghệ An sản xuất khoảng 3.500 tấn giá đỗ ngâm hóa chất rồi bán ra thị trường.

giá đỗ - Ảnh 1.

Các bị can trong đường dây sản xuất giá đỗ ngâm chất cấm – Ảnh: Công an Nghệ An cung cấp

Ngày 19-4, thông tin từ Phòng cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng, kinh tế và buôn lậu – Công an tỉnh Nghệ An cho biết đơn vị vừa khởi tố vụ án, khởi tố bị can và bắt tạm giam 4 bị can để điều tra về hành vi “vi phạm quy định về an toàn thực phẩm”.

Bốn bị can bị bắt giữ gồm: Lưu Mạnh Hưởng (32 tuổi), Lưu Văn Trung (28 tuổi), cùng ngụ huyện Trực Ninh, tỉnh Nam Định; Trần Khắc Duy (35 tuổi) và Nguyễn Văn Hướng (27 tuổi), cùng ngụ thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An.

Công an Nghệ An bắt 4 người sản xuất 3.500 tấn giá đỗ ‘ngậm’ hóa chất

Theo hồ sơ vụ việc, qua công tác nắm tình hình, Phòng cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng, kinh tế và buôn lậu – Công an tỉnh Nghệ An phát hiện một số cơ sở sản xuất giá đỗ trên địa bàn có dấu hiệu vi phạm quy định về vệ sinh an toàn thực phẩm.

Đường dây này do một số nghi phạm ngoại tỉnh cấu kết với người ở thành phố Vinh hoạt động sản xuất giá đỗ sử dụng hóa chất nhằm tăng sản lượng, thu lợi nhuận cao hơn bình thường.

Phòng cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng, kinh tế và buôn lậu Công an tỉnh Nghệ An chủ trì phối hợp với đơn vị liên quan đồng loạt kiểm tra 4 cơ sở sản xuất giá đỗ ở thành phố Vinh.

giá đỗ - Ảnh 2.

Lực lượng công an khám nghiệm một kho sản xuất giá đỗ ngâm hóa chất – Ảnh: Công an Nghệ An cung cấp

Tang vật thu giữ gồm gần 2.000 lu chứa giá đỗ các loại, có tổng khối lượng khoảng 25 tấn giá đỗ; 25 lít dung dịch hóa chất “nước kẹo” (tên khoa học là chất 6-Benzylaminopurine (6-BAP) nguyên chất và 150 lít dung dịch đã pha chế để phục vụ việc sản xuất giá đỗ cùng một số tang vật liên quan khác.

Theo cơ quan chức năng, hóa chất 6-Benzylaminopurine mà các nghi phạm sử dụng tưới vào các lu giá đỗ trong quá trình sản xuất là chất cấm.

Công an Nghệ An bắt 4 người sản xuất 3.500 tấn giá đỗ 'ngậm' hóa chất - Ảnh 3.

4 cơ sở dùng chất cấm có thể gây chết người để sản xuất giá đỗĐỌC NGAY

Khi tiếp xúc sử dụng có nhiều tác hại nghiêm trọng đến sức khỏe, trường hợp nghiêm trọng có thể dẫn đến xơ phổi, thậm chí tử vong.

Bước đầu, cơ quan điều tra làm rõ để giá đỗ to, mập, ngắn rễ và đẹp mắt hơn, bán thu lợi nhuận cao hơn, từ năm 2024 đến thời điểm bị bắt các bị can đã sản xuất và bán ra thị trường 3.500 tấn giá đỗ thành phẩm có sử dụng “nước kẹo” ngâm, tưới giá đỗ.

Hiện chuyên án đang được tiếp tục đấu tranh, mở rộng điều tra.

Tôi nấu cơm miễn phí cho các cụ già trong làng đã ba năm nay. Mỗi ngày một bữa tối, có thịt có rau, nhà nào có trẻ nhỏ bị bỏ lại thì tôi sẽ phần thêm một suất. Ba năm qua, chưa từng lấy của họ một xu.

Suốt ba năm ròng, người phụ nữ ấy đều đặn thắp bếp lửa ấm giữa làng quê yên ả, nấu từng bữa cơm chiều cho các cụ già neo đơn. Không ai trả cô một đồng, cũng chẳng ai yêu cầu cô làm vậy. Cô chỉ cười và nói: “Có cơm ăn, có người già cười, thế là đủ.” Nhưng một ngày nọ, tất cả bỗng chấm dứt. Và người ta gọi cô là “kẻ trục lợi từ lòng tốt”…

Làng Trúc Sơn, Nghệ An – một buổi chiều mùa hè oi ả

Trời tháng sáu, nắng như đổ lửa. Trong căn nhà cấp bốn nhỏ nằm cạnh con ngõ đất đỏ, chị Hà – một phụ nữ ngoài ba mươi, dáng người tần tảo, tóc búi gọn sau gáy – đang lúi húi bên nồi giò heo to tướng đang sôi lục bục.

Mồ hôi nhỏ giọt từ trán chị xuống chiếc áo cũ sờn vai, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên niềm vui. Hôm nay, chị hầm giò heo với đậu xanh – món khoái khẩu của cụ Tám bên xóm Hạ, người cụ đã 83 tuổi mà sống một mình trong căn nhà lá xập xệ.

Chị Hà bắt đầu nấu cơm miễn phí cho người già trong làng từ ba năm trước, sau khi nghỉ làm công nhân ở miền Nam, về quê vì mẹ mất đột ngột. Trong những ngày u buồn nhất, chị phát hiện ra có quá nhiều cụ già neo đơn trong làng – con cháu đi làm ăn xa, cả tháng không ghé. Có người bệnh, có người đói, có người chỉ cần một bữa cơm ấm là khóc òa.

Chị nghĩ: “Mình còn sức, sao không giúp họ được?”

Từ hôm đó, chị dựng lại gian bếp cũ của mẹ, đi xin củi, gom gạo, mua thêm ít rau, ít thịt từ tiền tiết kiệm. Dần dần, chị Hà học cách quay video lại quá trình nấu nướng, đăng lên mạng xã hội. Không phải để khoe, mà để chia sẻ câu chuyện của các cụ – và bất ngờ, video của chị lan truyền mạnh mẽ.

Người xem thương cảm, ủng hộ chị bằng những khoản donate nhỏ. Có người gửi tiền, có người gửi gạo, có người chỉ nhắn “Cố lên, chị Hà ơi”.

Chính những điều đó giúp chị duy trì bếp cơm suốt ba năm. Mỗi ngày một bữa, đều đặn lúc 5 giờ chiều. Không ai bắt buộc, không ai ép buộc. Chị gọi đó là “Bếp Tình”.

Nhưng rồi chuyện không ngờ xảy đến.

Chiều hôm đó, khi chị Hà đang xếp từng phần cơm vào hộp, ngoài cổng bỗng vang lên tiếng ồn ào. Một nhóm người lạ mặt, cùng vài người trong làng, dẫn đầu là ông Phúc, trưởng thôn mới nhậm chức, bước thẳng vào sân.

Chị Hà ngạc nhiên, còn chưa kịp chào, ông Phúc đã chỉ tay vào nồi giò heo:

– Chị nấu cơm này để làm gì?

– Dạ, để phát cho các cụ trong làng như mọi hôm ạ…

– Vậy chị có biết việc quay video các cụ già trong làng là xâm phạm hình ảnh người khác không?

Chị Hà bối rối:

– Dạ… em đều hỏi ý các cụ trước rồi, ai đồng ý thì em mới quay. Em cũng không hề bôi xấu hay dựng chuyện, chỉ muốn lan tỏa điều tích cực thôi…

Ông Phúc nhếch mép, gằn giọng:

– Lan tỏa điều tích cực à? Hay là lợi dụng sự khốn khổ của người già để câu view, kiếm tiền?

Người phụ nữ đứng cạnh ông tiếp lời:

– Ba năm nay, chị livestream, quay video, nhận donate từ mạng xã hội, số tiền đó không nhỏ đâu! Chị ăn một mình, còn các cụ có được đồng nào?

Chị Hà sững người. Rồi chị khẽ đáp:

– Nhưng… em dùng toàn bộ tiền đó để mua thực phẩm, gas, dụng cụ nấu, và duy trì bếp ăn này. Em không giữ riêng đồng nào hết…

Nhưng đám người kia không nghe. Một người trong nhóm giật lấy điện thoại đang đặt quay trên giá, ném xuống đất vỡ tan. Rồi họ lao vào:

– Dẹp! Cấm nấu cơm từ hôm nay! Muốn nấu thì phải chia tiền cho cả làng! Còn không, dẹp hết đi!

Tiếng xoong nồi va chạm chát chúa. Cái nồi giò heo – tâm huyết của chị suốt ba tiếng – bị đá lật, đổ tràn cả nền đất. Chị Hà hoảng hốt nhào tới, nhưng quá muộn. Nước nóng làm bỏng tay chị, nhưng chị không kêu, chỉ thẫn thờ nhìn những khúc giò trôi dưới nền gạch.

Bà cụ Mười – người hay tới sớm nhất để nhận cơm – đứng ngoài hàng rào, lặng người chứng kiến.

– Mấy người… mấy người làm gì thế? Hà nó tốt bụng nấu cho tụi tôi ăn… Mấy người phá nồi cơm này rồi ai lo cho tụi tôi?

Ông Phúc quắc mắt:

– Cụ ơi, tốt bụng gì! Nó lấy hình ảnh của cụ đem lên mạng kiếm tiền. Cụ có được chia không? Có ai gửi tiền về cho cụ không? Cái này gọi là “làm màu”, là trục lợi từ lòng tốt đó!

Bà Mười rơi nước mắt.

Chị Hà không nói thêm gì. Chị ôm tay bị bỏng, cúi xuống nhặt lại những chiếc muôi, chiếc vá còn sót lại dưới đất. Không ai giúp, không ai cản họ. Những người từng nhận cơm im lặng quay đi. Có người tránh ánh mắt chị.

Tối hôm đó, lần đầu tiên sau ba năm, Bếp Tình không đỏ lửa.

Chị Hà ngồi một mình trên bậc cửa, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt mệt mỏi. Không khóc. Không oán. Chỉ là… buồn đến tận đáy lòng.

Chị nghĩ: “Làm ba năm rồi, chắc cũng đến lúc nghỉ…”

Nhưng chị không biết rằng, phía sau tấm màn đêm, có một đứa trẻ đang lén đứng bên cửa sổ nhìn chị. Đó là Bé Na – cháu nội của cụ Tám, mồ côi mẹ, ba bỏ đi, sống cùng cụ trong căn nhà rách.

Và chính con bé ấy sẽ là người khơi lại bếp lửa tưởng chừng đã lụi tàn…

Sáng hôm sau, làng Trúc Sơn như thường lệ, vẫn yên bình. Nhưng có một điều gì đó đã vắng đi…

Không còn mùi thơm của cơm chiều bốc lên từ gian bếp của chị Hà.

Không còn tiếng cụ Tám ngồi húng hắng ho chờ phần giò.

Không còn hình ảnh chị Hà với chiếc tạp dề bạc màu, nở nụ cười quen thuộc khi trao hộp cơm nóng cho từng người.

Người ta cứ nghĩ một ngày không có bếp thì cũng như bao ngày khác thôi. Nhưng đến ngày thứ hai, thứ ba, rồi cả tuần, sự trống vắng đó như một lỗ hổng không thể lấp.

Bà Mười – cụ già hay kể chuyện thời chống Pháp – ngồi thở dài:
– Mỗi chiều không có hộp cơm của con Hà… bụng không đói, mà lòng cứ thấy lạnh…

Cụ Tám càng ngày càng yếu, chán ăn, còn bé Na thì từ hôm đó không chịu ra ngoài. Trong đầu con bé là hình ảnh chiếc nồi bị hất đổ, đôi mắt đỏ hoe của chị Hà, và ánh nhìn lạnh lùng của những người lớn hôm ấy.

Một chiều thứ Bảy, bé Na xách chiếc cặp tơi tả, chạy một mạch đến nhà chị Hà.

Chị Hà đang trồng rau sau vườn, bàn tay quấn băng vì vết bỏng vẫn chưa lành hẳn. Bé Na đứng ngoài hàng rào, khẽ gọi:

– Cô Hà ơi…

Chị ngẩng lên, mỉm cười nhẹ:

– Na đó hả con? Sao không ở nhà với ông?

Na bặm môi, mắt hoe đỏ:

– Con nhớ cơm cô nấu. Ông Tám cũng nhớ. Cô… nấu lại được không?

Chị Hà khựng lại, cúi đầu. Một lúc lâu sau, chị đáp:

– Cô nấu lại… người ta lại tới đập phá nữa thì sao?

– Con không cho họ đập đâu! Con quay video, quay lại hết, đăng lên mạng! Người ta sẽ bênh cô!

Chị Hà lắc đầu, cười buồn:

– Người ta bênh hay chửi, cô đều từng trải qua rồi. Nhưng cái cô sợ nhất là… khi mình thật lòng giúp người mà lại bị nghi ngờ, bị xem là “làm màu”, là “tham tiền”. Cô mệt rồi, Na à…

Bé Na im lặng. Rồi nó rút trong cặp ra một phong bì nhàu nát, giúi vào tay chị:

– Con lượm ve chai mấy tháng nay, được 126 nghìn. Cô cầm lấy, nấu lại bếp cơm cho tụi con đi. Con không cần phần, chỉ cần ông Tám có cơm ăn là được.

Chị Hà nghẹn ngào, ôm chặt con bé vào lòng.

Tối hôm đó, video đầu tiên sau gần hai tuần im lặng xuất hiện lại trên kênh của chị Hà.

Nó không quay bữa cơm nào. Không có cảnh bếp lửa, cũng không có cụ già xúc động. Chỉ là hình ảnh chị ngồi dưới gốc cây vú sữa, tay cầm phong bì giấy nhỏ, đọc lá thư viết nguệch ngoạc của bé Na:

“Con mong mọi người giúp cô Hà nấu lại cơm cho các ông bà. Vì tụi con nhỏ, tụi con chưa biết nấu, nhưng cô biết, và cô thương tụi con…”

Video khép lại với câu nói của chị Hà:

– Tôi không xin tiền. Tôi chỉ mong mọi người hiểu: lòng tốt không phải lúc nào cũng cần được hiểu đúng, chỉ cần không bị đạp đổ.

Chị tưởng video ấy rồi cũng sẽ bị bỏ qua. Nhưng không.

Nó lan truyền chóng mặt. Các bình luận ùa về:

“Chị là ánh sáng ở vùng quê nghèo này!”
“Đừng bỏ cuộc, chị Hà. Cả nước ủng hộ chị.”
“Tôi gửi ít tiền mua gạo. Cố lên!”

Một nhóm thiện nguyện lớn ở Hà Nội – Hội Tấm Lòng Vàng – đăng bài viết ủng hộ chị Hà. Họ quyết định hỗ trợ chị dựng lại Bếp Tình, nhưng lần này sẽ hợp pháp hóa hoạt động qua mô hình “Bếp cộng đồng”. Họ sẽ làm việc với chính quyền địa phương, minh bạch tài chính, bảo vệ hình ảnh người được giúp đỡ, và đặc biệt là:

Chị Hà sẽ vẫn là người đứng bếp chính.

Khi đoàn thiện nguyện về làng Trúc Sơn, cả làng kéo ra xem. Lúc ấy, ông Phúc – trưởng thôn – lúng túng không nói nên lời. Một thành viên trong hội chỉ nhẹ nhàng nói:

– Chúng tôi không bênh ai, chỉ bảo vệ điều đúng. Một cộng đồng mạnh không phải nhờ ai giàu, mà nhờ có người biết yêu thương.

Nhưng lần này, không chỉ có chị Hà nấu nữa. Có thêm bà Mười phụ gói xôi, bé Na rửa rau, chú Hòa – hàng xóm – chở gạo, và thậm chí cả ông Phúc cũng xin được góp một ngày công mỗi tuần để “chuộc lỗi”.

Một bảng chi tiêu được dán công khai trước cửa bếp. Mỗi phần cơm đều có tên người ủng hộ, có lời nhắn gửi.

Và lần đầu tiên, chị Hà nở nụ cười thật sự – không gồng, không buồn. Chị hiểu: lòng tốt khi gặp hiểu lầm là điều đau đớn, nhưng nếu giữ được niềm tin, thì nó sẽ thắp sáng lại – như bếp lửa không tắt.

Tạm biệt Milo: Th:.ất v:.ọng quá, tin dùng bao năm nay

Liên quan thông tin quảng cáo trên sản phẩm sữa lúa mạch Nestle’ Milo, Sở Y tế Đồng Nai nhận định có dấu hiệu lừa dối người tiêu dùng, nên kiến nghị chuyển hồ sơ vụ việc cho cơ quan cảnh sát điều tra.

Nestle' Milo - Ảnh 1.

Sản phẩm Nestlé Milo – Ảnh: TTO

Ngày 29-5, Sở Y tế Đồng Nai có văn bản gửi Cục An toàn thực phẩm và UBND tỉnh Đồng Nai về việc báo cáo tiến độ kiểm tra, xác minh, làm rõ thông tin về quảng cáo sản phẩm “thực phẩm bổ sung sữa lúa mạch Nestlé Milo” của Công ty TNHH Nestlé Việt Nam.

Theo đó ngày 21-5, Sở Y tế Đồng Nai có văn bản báo cáo UBND tỉnh về việc tiến độ kiểm tra, xác minh, làm rõ thông tin về quảng cáo sản phẩm “thực phẩm bổ sung sữa lúa mạch Nestlé Milo” của Công ty TNHH Nestlé Việt Nam.

Đến ngày 28-5, Sở Y tế phối hợp các sở, ngành liên quan tổ chức cuộc họp thống nhất xử lý các nội dung về kiểm tra an toàn thực phẩm tại Công ty TNHH Nestlé Việt Nam.

Tại buổi làm việc này, qua kiểm tra, rà soát hồ sơ tài liệu liên quan, đại diện Sở Y tế và đoàn kiểm tra thống nhất: “Xác định vụ việc có dấu hiệu về lừa dối người tiêu dùng, khách hàng, nên kiến nghị Sở Y tế có văn bản chuyển hồ sơ vụ việc cho cơ quan cảnh sát điều tra”.

Ngày 29-5, Sở Y tế đã có văn bản chuyển hồ sơ vụ việc và bàn giao toàn bộ tài liệu liên quan cho cơ quan cảnh sát điều tra, để xác minh làm rõ và xử lý vụ việc theo quy định pháp luật.

Như tin đã đưa, trước đó thực hiện công văn của Cục An toàn thực phẩm về việc phối hợp xử lý thông tin, Sở Y tế tỉnh Đồng Nai đã mời các bên liên quan họp thống nhất xử lý thông tin về quảng cáo sản phẩm.

Ngày 15-5, Sở Y tế tỉnh Đồng Nai đã chỉ đạo Phòng an toàn vệ sinh thực phẩm, Thanh tra sở phối hợp với Thanh tra và Phòng quản lý báo chí xuất bản (Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Đồng Nai) làm việc với đại diện Công ty TNHH Nestlé Việt Nam (phường An Bình, thành phố Biên Hòa).

Quảng cáo sữa lúa mạch Milo có dấu hiệu lừa dối, Sở Y tế chuyển cơ quan  điều tra

Tại thời điểm làm việc, công ty trình bày hai sản phẩm “thực phẩm bổ sung thức uống lúa mạch Nestlé Milo sữa 3 trong 1” (bản tự công bố sản phẩm ngày 27-12-2021), và “thực phẩm bổ sung thức uống lúa mạch Nestlé Milo” (bản tự công bố sản phẩm ngày 10-8-2022) theo công văn của Cục An toàn thực phẩm không liên quan đến việc sử dụng thông tin của Viện Dinh dưỡng ghi trên nhãn sản phẩm.

Nestlé Việt Nam xác nhận chỉ sử dụng thông tin của Viện Dinh dưỡng ghi trên nhãn sản phẩm “thực phẩm bổ sung sữa lúa mạch Nestlé Milo”, các sản phẩm khác của công ty không sử dụng thông tin của Viện Dinh dưỡng.

Ngoài ra, công ty cung cấp văn bản xác nhận từ Viện Dinh dưỡng (ngày 25-1-2024) liên quan nghiên cứu đánh giá hiệu quả của sản phẩm kết hợp giáo dục thể chất đối với học sinh tiểu học, nhất trí với nội dung: sản phẩm giúp cải thiện các tố chất thể lực sau 3 tháng sử dụng.

Trong thời gian chờ hướng dẫn, Nestlé Việt Nam đã chủ động ngừng toàn bộ quảng cáo liên quan Viện Dinh dưỡng trên truyền hình, nền tảng số, mạng xã hội, bảng quảng cáo…

Đồng thời công ty yêu cầu các đối tác dừng đăng tải nội dung liên quan và lên kế hoạch thay đổi bao bì, dự kiến ra mắt vào tháng 9-2025.

Ngày 22-4, Cục An toàn thực phẩm – Bộ Y tế có công văn gửi Sở Y tế tỉnh Đồng Nai về việc phối hợp xử lý thông tin liên quan đến quảng cáo sản phẩm sữa lúa mạch Nestlé Milo.

Tiếp đó ngày 23-5, chủ tịch UBND tỉnh Đồng Nai có công văn giao các sở, ngành liên quan khẩn trương phối hợp với Công an tỉnh kiểm tra việc Công ty TNHH Nestlé Milo quảng cáo đối với sản phẩm “thực phẩm bổ sung sữa lúa mạch”.

Mẹ chồng ch//ê tôi không đ:;ẻ được con trai đòi đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi không nói gì, chỉ dắt theo ba cô con g:;ái bỏ đi. Hôm sau, con g;;ái lôi ra từ trong vali quần áo 1 thứ làm tôi kinh ngạc…

“Mày không đẻ được con trai thì còn ở cái nhà này làm gì? Tao không nuôi báo cô!”

Câu nói như một nhát dao lạnh lùng rạch ngang tim tôi. Tôi đứng im, nhìn mẹ chồng — bà Nguyễn Thị Tám — với ánh mắt đau đớn. Bên cạnh, chồng tôi, Tuấn, không nói một lời, cúi đầu như đang đồng tình. Tôi siết chặt tay, quay lưng bước đi, dẫn theo ba đứa con gái nhỏ… Không ai ngờ rằng ngày hôm sau, thứ mà con gái tôi lôi ra từ vali lại khiến cả tôi phải rùng mình…

Tôi tên là Lan, năm nay 33 tuổi, quê ở miền Trung, theo chồng ra Bắc lập nghiệp. Cưới nhau được 8 năm, tôi sinh liền tù tì ba đứa con gái: bé Mai 7 tuổi, bé Hân 5 tuổi, bé Vy mới lên 2. Dù tôi yêu các con vô cùng, nhưng với mẹ chồng, tôi chỉ là “máy đẻ lỗi”.

Mẹ chồng tôi — bà Tám — là người phụ nữ gốc làng cổ, đầu óc cổ hủ nặng nề, quan niệm trọng nam khinh nữ ăn sâu vào máu. Bà không ưa tôi ngay từ khi mới cưới chỉ vì tôi “mặt mũi hiền lành quá, sợ không sinh được con trai”. Tuấn — chồng tôi — vốn là người nghe lời mẹ. Tôi từng hy vọng rằng anh sẽ bảo vệ tôi, nhưng qua từng năm, hy vọng đó chỉ mòn đi như lớp sơn cũ bong tróc trên tường nhà.

Tôi đi làm công nhân trong khu công nghiệp gần nhà, lương tháng hơn 6 triệu. Tuấn làm lái xe, tiền bạc cũng chẳng dư giả gì, nên cả nhà vẫn phải sống chung với mẹ chồng trong căn nhà cấp 4 cũ kỹ. Tôi không ngại khó ngại khổ, chỉ mong được sống yên ổn với chồng con. Nhưng bà Tám thì không cho tôi yên một ngày.

Mỗi lần tôi sinh con gái, bà lại cau có, chửi thầm trước mặt, nguyền rủa sau lưng. “Cái ngữ mày chỉ toàn đẻ ra vịt giời, vô dụng!” — câu ấy tôi đã nghe quá quen. Mỗi ngày tôi đi làm về, vẫn nấu cơm, giặt giũ, chăm con, phục vụ cả nhà chồng không thiếu thứ gì. Thế mà vẫn bị xem như kẻ ăn bám. Tôi cố nhẫn nhịn vì ba đứa con gái. Chúng là lý do duy nhất khiến tôi còn chịu đựng.

Rồi đỉnh điểm là vào cái chiều cuối tuần ấy, khi tôi vừa đi làm về, mồ hôi còn đẫm áo, bà Tám đứng ngay trước cửa, tay chống nạnh, mắt quắc lên:

– Mày tính đẻ đến bao giờ hả? Lại thêm một đứa vịt giời nữa à?

Tôi giật mình:
– Mẹ… sao mẹ nói vậy? Con có tội tình gì?

Bà quát lên:
– Tội là cái thân mày không biết đẻ con trai! Tao không cần cái loại đàn bà vô dụng như mày trong nhà này nữa!

Tuấn im lặng, không nói nửa lời. Tôi nhìn anh, đợi một câu bênh vực, một cái nắm tay. Nhưng không. Anh chỉ quay đi, nhìn ra cửa sổ. Lúc đó, tôi thấy rõ ràng mình đã bị bỏ rơi.

Tôi lặng lẽ quay vào phòng, xếp đồ vào vali. Tôi không khóc. Tôi chỉ lặng lẽ dắt tay ba đứa con gái, đứa lớn ôm em, đứa bé tí lẽo đẽo chạy theo chân mẹ. Không ai tiễn. Không ai giữ. Trời hôm đó mưa lâm râm.

Tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ ở ngoại thành, chật chội nhưng ít ra đó là chốn bình yên. Tôi xin làm thêm giờ ở xưởng, buổi tối về dạy con học. Mỗi ngày trôi qua mệt mỏi, nhưng tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn khi không còn phải nghe những lời cay nghiệt.

Rồi cái ngày hôm sau, khi tôi đang lau nhà, bé Mai – con gái lớn – bỗng lôi từ trong vali ra một cái túi nhỏ. Con chìa cho tôi xem:

– Mẹ ơi, cái này là gì mà trong ba hay giấu kỹ ở đáy vali?

Tôi ngạc nhiên. Mở ra. Bên trong là một tập hồ sơ khám bệnh, vài tờ xét nghiệm và… một tờ giấy kết luận vô sinh hiếm muộn nam giới. Tên trong giấy rõ ràng: Nguyễn Văn Tuấn – chồng tôi.

Tôi sững sờ. Mắt tôi tối sầm lại. Bao nhiêu năm qua… tôi là người chịu đựng, tôi là người bị đổ lỗi. Vậy mà…

Tôi ngồi lặng trên chiếc ghế nhựa cũ trong căn phòng trọ nhỏ, tay siết chặt tập hồ sơ mà con gái vừa lôi ra. Những con chữ in đậm đập vào mắt như sét đánh ngang tai:

“Kết luận: Bệnh nhân Nguyễn Văn Tuấn – rối loạn tinh trùng, tỷ lệ sống thấp, khả năng thụ thai tự nhiên gần như không có.”

Tôi không thể tin được. Người đàn ông đã cùng tôi có ba đứa con — lại là người mang vấn đề. Mà suốt những năm qua, chính anh, và cả gia đình anh, luôn đổ lỗi cho tôi. Tôi bị mắng là không biết đẻ, là thứ đàn bà vô dụng. Là tại tôi mà nhà họ không có cháu đích tôn.

Tôi cười cay đắng. Tám năm chịu đựng, tám năm nhẫn nhục, để rồi phát hiện ra sự thật phũ phàng này. Tôi nhìn ba đứa con gái đang chơi lặng lẽ trên nền nhà lạnh, trong lòng bỗng dấy lên một sự tỉnh ngộ.

Phải sống khác đi. Phải sống cho chính mình và các con.

Ba ngày sau, tôi gửi ba đứa trẻ cho một người hàng xóm trông giúp, rồi bắt xe quay trở lại ngôi nhà cũ. Tôi không quay về để van xin hay hàn gắn — tôi quay về để kết thúc. Trong tay tôi là tập hồ sơ, như một nhát gươm sắc lạnh mà tôi không bao giờ nghĩ mình phải cầm lên.

Vừa đặt chân vào sân, bà Tám đã bước ra, mắt lườm lườm:

– Mày còn mặt mũi về đây làm gì?

Tôi bình tĩnh:

– Con chỉ về trả lại thứ này cho chồng con. Và nói với mẹ vài điều.

Tuấn bước ra từ trong nhà, thấy tôi thì giật mình. Tôi đưa tập hồ sơ lên, ánh mắt không còn sự sợ hãi:

– Tám năm qua, anh để mẹ anh chửi mắng tôi không tiếc lời. Tám năm, anh không nói cho ai biết anh là người có vấn đề. Sao? Anh sợ bị khinh thường à? Còn tôi – người vô tội – phải gánh hết?

Mặt Tuấn tái mét. Mẹ chồng tôi lao tới giật lấy tập hồ sơ, đọc lướt qua rồi chết sững. Môi bà mấp máy:

– Không… không thể nào… Tuấn… mày…

Tôi nhìn bà, không còn tức giận, chỉ có sự mệt mỏi:

– Mẹ à, ba đứa con của tôi – là máu thịt của tôi, và là phép màu của cuộc đời. Tôi không cần một người chồng hèn nhát, cũng không cần một gia đình chỉ biết khinh thường phụ nữ. Từ nay, chúng tôi không còn liên quan gì nữa.

Tôi quay lưng, rời khỏi căn nhà đã từng là nơi tôi gọi là “gia đình”.

Từ hôm đó, tôi dốc sức làm việc. Ban ngày làm ở xưởng, buổi tối tôi nhận thêm đồ thủ công về nhà. Tôi còn học bán hàng online, dần dần gom góp mở được một cửa hàng nhỏ chuyên quần áo trẻ em. Căn phòng trọ nhỏ bé dần được thay bằng một căn hộ chung cư cũ nhưng ấm cúng.

Ba đứa con gái của tôi – Mai, Hân và Vy – lớn lên ngoan ngoãn và đầy tình cảm. Mai có năng khiếu hội họa, tôi cho con theo lớp vẽ. Hân thích múa, Vy thì mê đọc sách. Chúng tôi không cần một người đàn ông nào để “che chở”. Chúng tôi có nhau, có tình yêu và sự cố gắng không ngừng.

Mỗi khi có người hỏi:
– Chị không tiếc à? Ly hôn rồi nuôi ba đứa nhỏ, cực lắm…

Tôi chỉ cười:
– Có thể cực. Nhưng sống đúng là mình, không bị xúc phạm mỗi ngày, không sống trong sợ hãi… thì đáng lắm.

Một buổi chiều, khi tôi đang gấp quần áo thì Mai – con gái lớn – lại hỏi một câu khiến tôi chững lại:

– Mẹ ơi, ba có còn nhớ tụi con không?

Tôi nhìn con, nhẹ nhàng:

– Chắc có. Nhưng con à, nhớ không quan trọng bằng việc ai là người ở lại với con mỗi ngày.

Mai gật đầu, rồi ôm tôi. Đó là khoảnh khắc tôi biết mình đã làm đúng.

Bà Tám sau khi biết sự thật, im lặng suốt một thời gian dài. Không ai trong xóm còn thấy bà chửi bới hay lên mặt nữa. Người ta bảo Tuấn giờ đã có vợ mới – một cô gái trẻ hơn tôi mười tuổi. Nhưng tôi chẳng bận tâm. Tôi không còn là cô Lan ngày xưa nữa.

Tôi là Lan – mẹ của ba thiên thần nhỏ – người phụ nữ biết tự đứng lên từ vũng bùn của định kiến và áp bức.

Không ai có quyền định đoạt giá trị của bạn, kể cả những người mang danh “gia đình”. Khi phụ nữ biết yêu lấy chính mình, cô ấy không chỉ cứu lấy bản thân, mà còn thay đổi cả tương lai của những đứa trẻ.

SÁNG NAY 30/5: Chưa từng có trong lịch sử, giá vàng “lội ngược dòng” đầy kì tích, 1 bước lên mây

Ngược với kỳ vọng tiếp tục lùi sâu khỏi mốc 3.300 USD/ounce, giá vàng thế giới lại “quay xe” tăng mạnh trở lại.

Tối 29-5, ngược kỳ vọng, giá vàng lại gây bất ngờ- Ảnh 2.

Giá vàng hôm nay trên thị trường quốc tế bất ngờ “quay xe” vào cuối ngày, lấy lại vùng 3.300 USD/ounce và đang bỏ xa mốc này. Trước đó, một số dự đoán của nhà đầu tư cho rằng giá vàng sau khi thủng mốc tâm lý 3.300 USD/ounce có thể tiếp đà giảm mạnh về vùng 3.200 USD/ounce.

Kim loại quý trên sàn quốc tế tăng trở lại bất chấp thông tin về căng thẳng thuế quan của Mỹ và các nước đang dịu bớt, chưa có thêm diễn biến mới.

Tối 29-5, ngược kỳ vọng, giá vàng lại gây bất ngờ- Ảnh 2.

Giá vàng miếng SJC tăng trở lại vào cuối ngày

Động thái mới nhất liên quan tới thuế quan là Tòa án Mỹ hôm 28-5 ra phán quyết chặn kế hoạch áp thuế đối ứng của Tổng thống Donald Trump khi cho rằng ông đã vượt quá thẩm quyền. Ngay sau phán quyết, chính quyền ông Donald Trump đã đệ đơn kháng cáo và đặt câu hỏi về thẩm quyền của tòa án.

Theo giới phân tích, nhà đầu tư lo ngại những diễn biến phức tạp hơn từ căng thẳng thuế quan nên đã tiếp tục tìm đến vàng như kênh trú ẩn an toàn, nhất là khi giá vàng rớt khỏi mốc 3.300 USDounce.

Đà phục hồi của giá vàng thế giới đã kéo giá vàng trong nước cũng tăng trở lại vào cuối ngày.

Tính đến cuối ngày hôm nay, giá vàng miếng SJC được các doanh nghiệp đồng loạt niêm yết quanh 115,5 triệu đồng/lượng mua vào, 118 triệu đồng/lượng bán ra, tăng trở lại khoảng 800.000 đồng mỗi lượng so với sáng nay.

Tương tự, giá vàng nhẫn và vàng trang sức 99,99 cũng phục hồi lên 110,3 triệu đồng/lượng mua vào, 113,3 triệu đồng/lượng bán ra, tăng trở lại 300.000 đồng mỗi lượng so với buổi sáng.

Giá vàng trong nước biến động mạnh trong ngày hôm nay, sau khi lao dốc vào buổi sáng sau chỉ đạo “nóng” về cơ chế, chính sách quản lý hiệu quả thị trường vàng trong thời gian tới; rồi bất ngờ phục hồi vào buổi chiều theo đà đi lên của giá thế giới.

Hiện giá vàng thế giới quy đổi theo tỉ giá niêm yết vào khoảng 104,7 triệu đồng/lượng.

Tối 29-5, ngược kỳ vọng, giá vàng lại gây bất ngờ- Ảnh 3.

Giá vàng thế giới nhảy vọt vào cuối ngày

Sang tên sổ đỏ sớm cho con, cha mẹ về già có nguy cơ bị “ra đường” sống

Theo Vietnamnet, mới đây, vợ chồng bà N.T.T. (75 tuổi, ngụ tại Ba Vì, Hà Nội) quyết định sang tên sổ đỏ căn nhà duy nhất cho con trai là anh K.V.H. (34 tuổi), do anh này làm ăn thua lỗ, cần vốn gây dựng lại sự nghiệp.

Tuy nhiên, thay vì chuyên tâm làm ăn, anh H. lại lao vào cờ bạc rồi phá sản, bỏ đi biệt tích. Căn nhà bị ngân hàng siết nợ, vợ chồng già rơi vào cảnh trắng tay, không chốn nương thân.

Các bậc cha mẹ nên cân nhắc kỹ trước khi trao tặng tài sản cho con. (Ảnh minh họa)
Các bậc cha mẹ nên cân nhắc kỹ trước khi trao tặng tài sản cho con. (Ảnh minh họa)

Cảnh báo rủi ro trong giao dịch chuyển nhượng tài sản cho con

Luật sư Hoàng Tùng (Văn phòng Luật sư Trung Hòa, Đoàn Luật sư TP Hà Nội) phân tích, theo quy định tại Điều 117, Bộ luật Dân sự năm 2015, giao dịch dân sự được coi là hợp pháp khi đáp ứng đầy đủ các điều kiện về chủ thể, nội dung, mục đích và hình thức.

Điều 459 quy định tặng cho bất động sản phải được lập thành văn bản có công chứng, chứng thực hoặc phải đăng ký, nếu bất động sản phải đăng ký quyền sở hữu theo quy định.

Trong trường hợp trên, vợ chồng bà T. đã thực hiện thủ tục sang tên sổ đỏ cho con trai theo đúng quy định pháp luật. Do đó, giao dịch này là hợp pháp, quyền sử dụng đất đã được chuyển giao đầy đủ cho anh H.

Sau khi hoàn tất thủ tục chuyển nhượng, anh H. trở thành chủ sở hữu hợp pháp đối với tài sản, có đầy đủ quyền chiếm hữu, sử dụng và định đoạt đối với tài sản của mình.

Vì vậy, hành vi đem tài sản đi thế chấp ngân hàng của anh H. về mặt pháp lý không cấu thành vi phạm nghĩa vụ dân sự đối với cha mẹ. Mặc dù mục đích sử dụng tài sản (chơi cờ bạc) là tiêu cực và đáng lên án về mặt đạo đức.

Theo luật sư, việc cha mẹ tự nguyện chuyển nhượng toàn bộ quyền sử dụng đất, tài sản cho con cái đồng nghĩa với việc từ bỏ quyền sở hữu, quyền kiểm soát tài sản đó.

Khi đã hoàn tất thủ tục chuyển nhượng, cha mẹ sẽ không còn bất kỳ quyền pháp lý nào đối với tài sản, kể cả trong trường hợp con cái sử dụng tài sản vào mục đích sai trái hoặc làm mất tài sản.

Pháp luật hiện hành không can thiệp vào việc sử dụng tài sản của chủ sở hữu hợp pháp, trừ trường hợp có vi phạm pháp luật hình sự hoặc các căn cứ dân sự để tuyên giao dịch vô hiệu.

Do đó, việc tin tưởng tuyệt đối mà không thiết lập biện pháp bảo vệ lợi ích cho mình có thể dẫn đến rủi ro mất trắng tài sản, ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của cha mẹ khi về già.

Trường hợp của vợ chồng bà T. cũng là bài học thực tế cho nhiều gia đình. Khi cha mẹ muốn hỗ trợ con cái khởi nghiệp hoặc giúp đỡ tài chính, việc lựa chọn hình thức cho vay có điều kiện, đặt thỏa thuận bằng văn bản hoặc bảo lưu quyền sử dụng, quyền định đoạt tài sản có thể giúp tránh rủi ro mất tài sản vĩnh viễn.

Bên cạnh đó, luật sư cũng khuyến cáo, các bậc cha mẹ khi muốn để lại tài sản cho con có thể tham khảo Điều 462, Bộ Luật Dân sự.

Theo đó, bên tặng cho có thể yêu cầu bên được tặng cho thực hiện một hoặc nhiều nghĩa vụ trước hoặc sau khi tặng cho. Trường hợp phải thực hiện nghĩa vụ sau khi tặng cho mà bên được tặng cho không thực hiện thì bên tặng cho có quyền đòi lại tài sản và yêu cầu bồi thường thiệt hại.