Home Blog Page 51

Chính thức x;ử l;ý đại gia Hoàng Hường

Đã từng bị “tuýt còi” vì nhiều sai phạm liên quan đến quảng cáo thực phẩm chức năng, song Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường vẫn tiếp tục triển khai hàng loạt chiến dịch tiếp thị bằng tin nhắn với nội dung có thể gây hiểu lầm khiến không ít người tiêu dùng bức xúc.

Quảng cáo đánh vào tâm lý “trúng lớn”

Gần đây, nhiều người dùng facebook phản ánh việc liên tục nhận được tin nhắn từ Hoàng Hường có facebook Dược phẩm H2H 42 của bà Hoàng Thị Hường (thường gọi là Hoàng Hường) Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường với nội dung như sau: “Trúng thưởng 200 triệu nhưng gọi khách hàng không nghe máy – em Hường quyết định trao cơ hội cho anh/chị. Nếu nhận được tin nhắn này, chúc mừng anh/chị đã lọt vào danh sách tri ân đặc biệt! Đặt hàng hôm nay – sở hữu suất bốc thăm may mắn cực kỳ đặc biệt tới từ em Hường: trúng ô tô, xe sh, vàng 9999, tiền mặt, hoàn tiền 100%! Nhận suất bốc thăm khi mua 1 trong các sản phẩm: nước súc miệng, viên uống xương khớp, hoạt huyết dưỡng não, bổ gan, siro ho, nội tiết tố nữ…”.

Nội dung tin nhắn này được gửi tràn lan đến nhiều tài khoản cá nhân khiến nhiều người bức xúc. Chị T.L. (quận Cầu Giấy, Hà Nội) chia sẻ: “Tôi liên tục nhận được tin nhắn với nội dung y hệt nhau, lần nào cũng nói tôi được trúng thưởng nhưng gọi không nghe máy. Trong khi tôi không hề đăng ký mua hàng hay để lại số điện thoại ở đâu cả. Rõ ràng đây là spam trá hình.”

Trên mạng xã hội, không ít người dùng lên tiếng cho rằng liệu đây có phải chiêu trò trúng thưởng ảo, nhằm đánh bóng thương hiệu và tăng doanh thu bán sản phẩm thực phẩm chức năng?

“Gọi là tri ân mà ai cũng được ‘lọt vào danh sách đặc biệt’. Tin nhắn gửi hàng loạt như spam, rõ ràng đây là một kiểu dụ khách hàng mua hàng chứ đâu phải chương trình có thật”, chị T.T.H ở Trần Nhân Tông chia sẻ.

Theo các chuyên gia về truyền thông và quảng cáo, đây là dấu hiệu vi phạm Luật Bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng và Luật Quảng cáo, khi đưa thông tin không kiểm chứng. Ngoài ra, việc đưa ra các chương trình khuyến mại, quảng cáo đều phải đăng ký và có sự phê duyệt của cơ quan chức năng.

 

Để tìm hiểu rõ thực hư của những quảng cáo trúng thưởng này và việc đơn vị này đã đăng ký với cơ quan chức năng về các chương trình khuyến mại quảng cáo hay chưa, phóng viên liên tục gọi vào số điện thoại để lại trên tin nhắn và nhắn tin cho facebook Dược phẩm H2H 42 nhưng không nhận được phản hồi.

Đề nghị cơ quan chức năng sớm vào cuộc

Trên các nền tảng mạng xã hội, không khó để bắt gặp các video livestream bán hàng, trong đó bà Hoàng Hường – người tự xưng là Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường thường xuyên xuất hiện cùng các “xấp tiền mặt”, các vật phẩm giá trị như ô tô, xe máy, vàng để “tạo niềm tin”. Thậm chí bà Hường từng quay clip đứng trên cầu thang ném tiền xuống dưới, rồi tung lên không trung. Dưới sàn nhà rất nhiều tờ tiền các mệnh giá cũng được rải sẵn, khi nữ đại gia này đi từ trên cầu thang xuống đã trực tiếp giẫm lên rồi tiếp tục ném tiền khắp sàn.

Ngoài ra, trong nhiều livestream bán hàng theo kiểu “khủng bố” người dùng mạng xã hội, bà Hoàng Hường lớn tiếng khẳng định rằng đã bỏ ra 100 tỷ đồng để mua công thức xương khớp; có 4 nhà máy sản xuất và 2.000 nhân viên…

Trên thực tế, vào tháng 4/2022, Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) đã xử phạt Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường 65 triệu đồng vì quảng cáo sản phẩm thực phẩm chức năng vi phạm quy định, trong đó có hành vi gây hiểu lầm về công dụng như thuốc chữa bệnh. Các sản phẩm bị nêu đích danh gồm viên xương khớp, hoạt huyết dưỡng não, cũng chính là những mặt hàng đang được gắn với chiêu trò “trúng thưởng 200 triệu” trong tin nhắn spam.

Câu hỏi đặt ra là: Vì sao một công ty từng bị xử phạt, có lịch sử vi phạm quảng cáo rõ ràng, vẫn có thể tiếp tục phát tán tin nhắn sai lệch một cách công khai và rầm rộ đến vậy? Rất cần sự vào cuộc khẩn trương của của cơ quan chức năng nhằm điều tra, xử lý nghiêm hành vi quảng cáo lừa dối, nếu có.

Trong bối cảnh hàng giả, hàng kém chất lượng tràn lan, việc Dược phẩm Hoàng Hường phát tán tin nhắn “trúng thưởng 200 triệu” là hành vi cần được giám sát chặt chẽ, thậm chí xử lý nghiêm khắc, nhằm bảo vệ người tiêu dùng và làm lành mạnh môi trường kinh doanh.

Bán vàng cao hơn giá niêm yết, Bảo Tín Minh Châu doanh thu gần 7.000 tỷ trong năm 2024, tổng số tiền phạt là

Thanh tra Ngân hàng Nhà nước kết luận Công ty Bảo Tín Minh Châu có nhiều vi phạm trong hoạt động kinh doanh vàng.

Tôi chu đáo chuẩn bị quà sinh nhật cho con riêng của chồng, thằng bé đáp 1 câu khiến tôi không biết mình nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không

Tôi đã dành cả tuần chọn lựa món quà sinh nhật hoàn hảo cho con riêng của chồng. Tôi không tiếc công, cũng không tiếc tiền, chỉ mong một nụ cười từ thằng bé. Nhưng đến khi nó nhìn tôi, mở quà rồi thản nhiên buông một câu… tim tôi như ai bóp nghẹt. Tôi chưa bao giờ nghĩ, một đứa trẻ mười tuổi lại có thể khiến tôi phải tự hỏi: Liệu mình có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không?

Trời tháng Ba Sài Gòn bất chợt đổ mưa khi tôi rảo bước qua từng cửa hàng trên đường Nguyễn Trãi. Tay cầm túi quà đã bọc sẵn trong lớp giấy màu xanh da trời – màu mà thằng bé bảo thích trong một lần nói chuyện ngắn ngủi. Tôi cẩn thận chọn một bộ xếp hình LEGO máy bay chiến đấu, mẫu giới hạn vừa nhập về, vì nhớ có lần cháu trố mắt nhìn mấy bộ trưng trong trung tâm thương mại.

Tôi là Thảo, 33 tuổi, làm nhân viên văn phòng. Chồng tôi – anh Nam – đã có một đời vợ, và một cậu con trai riêng tên là Duy. Bé Duy năm nay mười tuổi, sống với mẹ ruột nhưng mỗi cuối tuần hoặc dịp đặc biệt đều được đón về chơi.

Khi tôi đồng ý lấy Nam, tôi hiểu mình không chỉ cưới một người đàn ông mà còn là chấp nhận cả quá khứ của anh, kể cả một đứa trẻ không phải máu mủ. Tôi chưa từng sinh con, nhưng tôi yêu trẻ con, và đã cố gắng để gần gũi, thân thiết với Duy. Nhưng mọi thứ chưa bao giờ dễ dàng.

Duy ít nói, có vẻ lạnh lùng với tôi từ ngày đầu. Nó lễ phép, nhưng không bao giờ gọi tôi là “mẹ”, chỉ “cô Thảo”. Tôi không ép buộc. Tôi hiểu tình cảm cần thời gian, đặc biệt với một đứa trẻ đã từng chứng kiến cha mẹ ly hôn.

Tối hôm đó, căn nhà nhỏ ở Quận 7 tràn ngập bóng bay và bánh kem. Tôi tự tay nấu bữa tối, làm cả món gà rán Duy thích. Tôi muốn tạo cảm giác gia đình cho thằng bé – không phải vì nghĩa vụ, mà vì tình cảm thật lòng.

Duy đến cùng mẹ ruột – chị Hà – và chồng cũ tôi ra tận cửa đón. Tôi cười niềm nở, dù trong lòng luôn có chút bối rối mỗi khi đối diện chị Hà. Không phải vì ghen tị, mà vì tôi luôn cảm thấy mình đứng ở ranh giới mong manh: một người “đến sau”, cố gắng ghép mình vào bức tranh vốn dĩ đã vỡ đôi.

Bữa tiệc diễn ra ấm cúng. Duy ngồi giữa, cười nhẹ khi thổi nến, và tôi lấy hộp quà được gói cẩn thận từ dưới bàn mang lên.

– Duy, cô Thảo có món quà này cho con – tôi nói, không giấu được sự hồi hộp.

Thằng bé cầm lấy, mở ra. Khi thấy hộp LEGO, mắt nó lóe lên chút ánh sáng. Tôi thầm thở phào, nghĩ rằng công sức mình cuối cùng cũng được đền đáp.

Nhưng rồi… nó quay sang tôi, gương mặt lại trở về nét thản nhiên, và buông một câu, giọng vô cùng bình thản:

– Cô không cần phải cố gắng làm mấy chuyện này đâu. Con biết cô không phải mẹ con, cũng không cần làm mẹ con đâu.

Căn phòng bỗng dưng im lặng lạ thường. Tôi cứng người. Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi cố gượng cười, lùi lại một bước rồi quay đi để giấu giọt nước mắt sắp trào ra.

Nam đứng lên, vội vã nói đỡ:

– Duy! Con không được nói như vậy! Cô Thảo thương con…

– Con đâu có nói gì sai – thằng bé ngắt lời, ngẩng đầu thản nhiên – Con chỉ không thích người ta giả vờ.

Giả vờ? Tôi giả vờ sao? Từ lúc về làm vợ anh Nam, tôi vẫn luôn chủ động nấu ăn, dạy học, đưa đón thằng bé mỗi lần về nhà. Tôi đâu mong nó gọi mình là “mẹ”, chỉ mong một sự công nhận nhỏ, một cái nhìn thiện cảm… Vậy mà, tất cả nỗ lực đó chỉ là “giả vờ”?

Sau buổi tiệc, tôi lặng lẽ dọn dẹp trong bếp. Nam bước vào, ánh mắt ái ngại.

– Anh xin lỗi. Duy vẫn chưa quen… Nó…

Tôi cắt lời:

– Em không trách con. Em chỉ… thấy mình lạc lõng. Giống như người ngoài đang cố gắng chen vào một thế giới không thuộc về mình.

Nam thở dài:

– Cho anh thêm thời gian… Cho con thêm thời gian…

Tôi không nói gì. Nhưng lòng tôi rối như tơ vò. Không phải vì một món quà bị từ chối. Mà là câu nói của một đứa trẻ, vô tình hay cố ý, lại khiến tôi nhận ra mình có thể cả đời không bao giờ có được vị trí thật sự trong gia đình này.

Đêm đó, tôi nằm quay mặt vào tường, giả vờ ngủ khi nghe tiếng Nam bước vào phòng. Anh không ôm tôi như mọi lần. Chắc anh cũng không biết nên làm gì lúc này.

Tôi lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp ngoài hiên. Bất chợt, tôi thấy mình như người khách trú mưa trong chính cuộc đời mình. Có chỗ đứng, nhưng không thuộc về.

Tôi tỉnh dậy lúc hơn 5 giờ sáng. Căn nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tách tách của đồng hồ treo tường. Tôi bước xuống bếp, bật ấm nước pha cà phê. Dẫu giấc ngủ chỉ chợp được vài tiếng, đầu óc tôi tỉnh táo lạ thường.

Duy vẫn ngủ trong phòng riêng. Nam nằm xoay lưng về phía tôi từ tối hôm qua. Chúng tôi không ai nói với ai một lời sau khi khách khứa về hết. Không cãi nhau, cũng không giận dỗi. Chỉ là sự im lặng lạnh lùng phủ kín căn nhà, đến mức nghe rõ nhịp tim mình đập khi nhìn vào đôi mắt của nhau.

Tôi ngồi nhấm nháp từng ngụm cà phê, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói của thằng bé:
“Cô không cần phải cố gắng làm mấy chuyện này đâu. Con biết cô không phải mẹ con, cũng không cần làm mẹ con đâu.”

Nó không có lỗi. Một đứa trẻ, mười tuổi, chứng kiến bố mẹ chia tay, chứng kiến những đổi thay trong gia đình, nó cần thời gian để hiểu, để chấp nhận. Tôi biết điều đó.

Nhưng dù biết, tôi vẫn đau.

Có những vết thương không cần dao kéo, chỉ vài từ nói ra đúng chỗ, là cứa sâu hơn mọi tổn thương thể xác.

Tôi mang quần áo ra ban công phơi khi trời vừa hửng sáng. Duy mở cửa phòng, dụi mắt, nhìn thấy tôi liền khựng lại. Thằng bé im lặng một lúc rồi quay vào, không chào, không nói gì. Bình thường tôi sẽ mời nó ăn sáng, nhưng hôm nay tôi không thể cất lời.

Nam xuống sau đó, cũng lặng lẽ lấy tách cà phê, ngồi vào bàn. Ánh mắt anh nhìn tôi đầy ái ngại.

– Thảo… về chuyện hôm qua…

– Em không muốn nhắc lại – tôi ngắt lời, giọng bình thản đến đáng sợ – Em hiểu mà. Em chỉ là người lạ trong mắt con anh thôi.

– Không phải vậy… Nó còn nhỏ. Anh nghĩ chỉ là nhất thời…

– Nhất thời? – Tôi cười khẩy – Anh có biết, từ ngày em về làm vợ anh, em chưa từng than một lời vì con anh. Em nấu ăn theo khẩu vị của nó, mua đồ chơi, đưa đón, hỏi han. Em đâu đòi hỏi nó gọi em là mẹ. Em chỉ mong một chút thiện chí. Vậy mà… nó bảo em giả vờ.

Nam im lặng.

Tôi nhìn thẳng vào anh, lần đầu tiên trong hơn hai năm hôn nhân, tôi cảm thấy giữa tôi và anh có một khoảng cách mà tình yêu không thể bắc cầu.

– Em không thể tiếp tục nếu cứ phải cố gắng một mình. Em không phải kẻ thay thế. Em là vợ anh. Nhưng nếu trong lòng anh, mọi thứ vẫn chỉ xoay quanh con, quanh chị Hà, quanh những ký ức cũ… em không biết mình còn ở đâu nữa.

Nam đặt tách cà phê xuống, đôi mắt anh đầy bối rối.

– Anh biết em khổ tâm. Nhưng em cũng phải hiểu cho anh… cho Duy. Em lấy người từng có quá khứ, thì phải…

– Phải chấp nhận tất cả, đúng không? – Tôi nói, giọng nghẹn lại – Nhưng ai sẽ chấp nhận em?

Sau bữa sáng im lặng, Duy chuẩn bị đồ để mẹ đón về. Tôi đứng trong bếp rửa chén, không quay lại, nhưng nghe rõ tiếng chân thằng bé lại gần.

– Cô Thảo…

Tôi giật mình, quay lại. Duy đứng đó, tay ôm túi, mắt hơi cụp xuống.

– Con xin lỗi vì hôm qua đã nói vậy. Con… chỉ không biết phải cư xử thế nào. Con thấy mẹ con buồn mỗi lần con kể chuyện về cô và ba. Nên con không muốn thân thiết với cô. Con sợ mẹ nghĩ con quên mẹ.

Tôi nhìn đứa bé trước mặt, trong khoảnh khắc thấy lòng mình chùng xuống. Một đứa trẻ, dù mạnh mẽ cỡ nào, cũng chỉ là nạn nhân của sự đổ vỡ mà người lớn để lại.

Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng:

– Cô hiểu. Cô không bắt con phải thương cô, hay xem cô như mẹ. Cô chỉ hy vọng… mình có thể là bạn của con. Một người lớn trong cuộc đời con, mà con có thể tin tưởng.

Duy gật nhẹ, rồi quay đi, nói lí nhí:

– Con có thích bộ LEGO đó thiệt mà…

Tôi mỉm cười, lần đầu tiên sau bao ngày. Nhưng trong lòng vẫn ngổn ngang.

Tối hôm đó, tôi và Nam nói chuyện thẳng thắn. Tôi bảo mình cần thời gian suy nghĩ. Tôi không bỏ đi, không viết đơn ly hôn, nhưng tôi dọn về nhà mẹ đẻ vài hôm.

– Em cần biết, mình có thật sự thuộc về cuộc đời anh không. Hay chỉ là người giữ chỗ, cho một bức tranh anh từng có.

Nam không giữ tôi lại, chỉ nắm tay, khẽ nói:

– Anh sai vì để em cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Nếu em cần thời gian, anh sẽ chờ. Nhưng đừng từ bỏ anh, được không?

Tôi không trả lời. Vì có những câu hỏi, thời gian mới là lời đáp rõ ràng nhất.

Tôi trở lại căn nhà ở Quận 7. Không phải vì Nam năn nỉ, mà vì Duy nhắn tin cho tôi:
“Cô Thảo ơi, cô về chưa? Con xây xong chiếc máy bay rồi. Nhưng không lắp được bánh. Cô giúp con nhé?”

Một dòng tin nhắn. Một lời mời giản đơn. Nhưng với tôi, là một tia hy vọng.

Tôi bước vào nhà, thấy Duy đang ngồi chờ nơi phòng khách. Nó ngẩng lên, mỉm cười:

– Cô về rồi!

Tôi gật đầu, tiến lại gần. Không ai cần nói quá nhiều. Bởi đôi khi, yêu thương bắt đầu lại… chỉ từ một cái bánh xe lắp chưa xong.

Giá vàng trưa nay: Lạ chưa từng thấy

Giá vàng thế giới hôm nay (4/6) giảm xuống mức 3.368 USD/ounce trong bối cảnh nhà đầu tư chốt lời sau 2 phiên tăng mạnh và chứng khoán Mỹ tăng điểm. Trong nước, giá vàng miếng SJC giao dịch ở mức 117,2 triệu đồng/lượng; vàng nhẫn SJC đứng yên ở mức 113,5 triệu đồng/lượng.

(Ảnh: THÀNH ĐẠT)
(Ảnh: THÀNH ĐẠT)

Tại thị trường trong nước, sáng nay, giá vàng miếng SJC “rớt” về mức 117,2 triệu đồng/lượng khi Thủ tướng chính phủ và Tổng Bí thư liên tiếp có các chỉ đạo về quản lý thị trường vàng nhằm giảm chênh lệch giữa giá vàng trong nước và thế giới, tránh đầu cơ, buôn lậu…

v46.jpg
Thống kê giá vàng của Công ty cổ phần Dịch vụ trực tuyến Rồng Việt VDOS – Cập nhật lúc 9 giờ ngày 4/6.

Cụ thể, tại thời điểm 9 giờ sáng 4/6, Công ty Vàng bạc đá quý Sài Gòn (SJC) niêm yết giá vàng miếng SJC mua vào-bán ra ở mức 114,9-117,2 triệu đồng/lượng, tăng 300.000 đồng so chốt phiên hôm trước. Chênh lệch mua-bán 2,3 triệu đồng/lượng.

Giá vàng nhẫn SJC 9999 mua vào 111 triệu đồng/lượng, bán ra 113,5 triệu đồng/lượng, đứng yên so chốt phiên trước đó.

Giá vàng miếng DOJI tại Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh mua vào ở mức 114,9 triệu đồng/lượng và bán ra 117,2 triệu đồng/lượng.

Thương hiệu này niêm yết giá vàng nhẫn Doji Hưng Thịnh Vượng 9999 mua vào-bán ra ở mức 111,5-113,5 triệu đồng/lượng.

Vàng PNJ hiện mua vào ở mức 110,5 triệu đồng/lượng và bán ra mức 113,6 triệu đồng/lượng, đứng yên so kết phiên trước đó.

Tính đến 9 giờ sáng 4/6 (giờ Việt Nam), giá vàng thế giới giảm 11,7 USD lên mức 3.368,9 USD/ounce.

Giá vàng thế giới hôm nay đảo chiều giảm do áp lực chốt lời sau 2 phiên tăng mạnh trước đó, đồng thời, đà tăng điểm của các chỉ số chứng khoán Mỹ cũng là nguyên nhân khiến vàng giảm giá.

gold46.gif
Biểu đồ giá vàng thế giới ngày 4/6. (Ảnh: kitco.com)

Ngoài ra, đồng USD tăng giá đã tạo thêm sức ép lên giá vàng. Dù vậy, căng thẳng thương mại giữa Mỹ và Trung Quốc vẫn đang tạo động lực đi lên cho kim loại quý này.

Chủ tịch kiêm Giám đốc điều hành của Asset Strategies International Rich Checkan phân tích, thời gian qua, giá kim loại quý này đã củng cố quanh mức 3.300 USD/ounce và đây có thể là sự chuẩn bị cho các mức cao hơn…

Chủ tịch của Adrian Day Asset Management Adrian Day cho biết, các động lực cơ bản khiến giá vàng tăng trong dài hạn như bất ổn địa chính trị, lực mua của các ngân hàng Trung ương… vẫn chưa biến mất và không thay đổi.

Sáng nay, Chỉ số USD-Index giảm nhẹ xuống mức 99,13 điểm; lợi suất trái phiếu kho bạc Mỹ kỳ hạn 10 năm ở mức 4,449%; chứng khoán Mỹ đồng loạt tăng điểm; giá dầu thế giới tiếp tục tăng, giao dịch ở mức 65,41 USD/thùng đối với dầu Brent và 63,15 USD/thùng với dầu WTI.

Cả nước đang hướng về Quảng Bình: Này thì lòng nướng, buffet 99k, 199k không biết đã b:á:n bao nhiêu cho bà con rồi, quá kinhkhung

Gần 270 kg thực phẩm không có hóa đơn, chứng từ, vừa bị lực lượng quản lý thị trường Quảng Bình phát hiện tại một hộ kinh doanh ở huyện Lệ Thủy.

Phát hiện gần 270 kg thực phẩm không rõ nguồn gốc tại một cơ sở kinh doanh- Ảnh 1.

Đội QLTT số 2 kiểm tra việc chấp hành pháp luật trong kinh doanh hàng hóa đối với hộ kinh doanh Ngô Thị Hồng Nhung

Sáng 4-6, Đội Quản lý thị trường số 2 thuộc Chi cục Quản lý thị trường Quảng Bình cho biết đã phát hiện và tạm giữ gần 270 kg thực phẩm không rõ nguồn gốc xuất xứ tại một hộ kinh doanh thực phẩm ở thị trấn Nông trường Lệ Ninh, huyện Lệ Thủy.

Trong quá trình kiểm tra đột xuất hộ kinh doanh do bà Ngô Thị Hồng Nhung làm chủ (trú tại tổ dân phố 4), lực lượng chức năng phát hiện 268,5 kg thực phẩm gồm chả cá, chả ram tôm, nõn tôm, thịt bò và nội tạng động vật (dạ con) không có hóa đơn, chứng từ hợp lệ…

Toàn bộ số thực phẩm này đều không rõ nguồn gốc xuất xứ, không đảm bảo các điều kiện tối thiểu về vệ sinh an toàn thực phẩm và lưu thông hàng hóa theo quy định của pháp luật.

Phát hiện gần 270 kg thực phẩm không rõ nguồn gốc tại một cơ sở kinh doanh- Ảnh 2.

Gần 270 kg thực phẩm các loại không rõ nguồn gốc bị lực lượng chức năng thu giữ

Ngay sau đó, Đội QLTT số 2 đã lập biên bản vi phạm hành chính đối với hộ kinh doanh về hành vi buôn bán hàng hóa không rõ nguồn gốc, vi phạm quy định tại Điều 17 Nghị định 98/2020/NĐ-CP, được sửa đổi, bổ sung tại Nghị định 24/2025/NĐ-CP của Chính phủ về xử phạt vi phạm hành chính trong hoạt động thương mại và bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng.

Đồng thời, lực lượng chức năng cũng đã tạm giữ toàn bộ tang vật, phương tiện vi phạm và giấy tờ liên quan để ngăn chặn hành vi tái phạm, tiếp tục xác minh, làm rõ và xử lý theo đúng quy định pháp luật.

Đại diện Chi cục Quản lý thị trường Quảng Bình cho biết việc kinh doanh thực phẩm không rõ nguồn gốc không chỉ vi phạm pháp luật mà còn tiềm ẩn nguy cơ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe người tiêu dùng, đặc biệt trong bối cảnh nhu cầu tiêu dùng thực phẩm chế biến sẵn đang tăng cao.

Tôi và chồng ly hôn được 2 năm nhưng vẫn hay đưa cháu về chơi với ông bà nội. Tháng trước, mẹ chồng tôi có tặng cháu một chiếc balo mới. Con tôi thích lắm nên đeo luôn trên vai, đến khi về nhà tôi lấy đồ đi giặt thì phát hiện chiếc balo nặng hơn bình thường. Mở ra thấy thứ bên trong tôi ôm mặt khóc…Mẹ ơi..

Tôi từng nghĩ sau ly hôn, những mối dây liên kết với nhà chồng cũ sẽ dần phai nhạt như một giấc mơ cũ. Vậy mà hôm ấy, khi mở chiếc balo con mang về từ nhà nội, tôi đã lặng người… bên trong là một bí mật mà tôi không bao giờ ngờ tới. Tôi ôm mặt khóc nức nở. Mẹ ơi… tại sao mẹ lại làm như thế?

Trời tháng Năm đổ lửa, cái nóng như thiêu như đốt trùm lên từng ngõ hẻm của Sài Gòn. Trong căn chung cư nhỏ ở quận 7, Linh – 32 tuổi – đang xếp lại đống quần áo mới giặt thì thằng bé Bin, con trai 6 tuổi, lon ton chạy vào với chiếc balo hoạt hình mới cáu trên vai.

“Con khoe mẹ nè! Bà nội mua cho con đó!” – thằng bé hí hửng.

Chiếc balo có hình siêu nhân màu đỏ rực, dây quai còn nguyên mùi nhựa mới. Linh nhìn con, mỉm cười. “Đẹp quá! Con cảm ơn bà nội chưa?”

“Rồi ạ! Con còn ăn cơm với ông bà xong mới về với mẹ.”

Linh gật đầu, lòng chộn rộn. Dù đã ly hôn với Tuấn – chồng cũ – hơn hai năm, nhưng cô vẫn cố gắng giữ mối quan hệ giữa Bin và ông bà nội. Một phần vì con, phần còn lại… vì cô thương ba mẹ Tuấn – những người luôn tử tế và chưa từng quay lưng lại với cô dù chuyện hôn nhân tan vỡ.

Chiều hôm đó, khi Bin đã ngủ say sau một ngày chơi mệt nhoài, Linh cầm chiếc balo lên để giặt sạch bụi. Vừa nhấc lên, cô khựng lại.

“Sao cái balo này nặng vậy trời?”

Cô mở khóa kéo ra. Đầu tiên là vài hộp bút màu, một cuốn vở vẽ, rồi đến… một xấp phong bì dày, được buộc bằng dây thun, nằm gọn gàng trong ngăn nhỏ.

Linh mở ra, và… tim cô như thắt lại.

Bên trong là tiền, rất nhiều tiền – toàn tờ 500 ngàn, có lẽ hơn 50 triệu đồng. Mắt cô nhòa đi. Có mấy dòng chữ nguệch ngoạc viết trên tờ giấy nhỏ:

“Mẹ biết con không nhận, nên mẹ gửi lại cho Bin. Dù gì, nó cũng là cháu nội. Con đừng giận mẹ. – Mẹ chồng cũ.”

Linh buông tay, xấp tiền rơi xuống nền gạch. Cô ôm mặt khóc. Không phải vì số tiền – dù đúng là cô đang chật vật với chi phí học mẫu giáo và tiền nhà – mà vì sự âm thầm, tình cảm không lời từ người từng gọi cô là con dâu.

Hai năm trước, cuộc ly hôn của Linh và Tuấn diễn ra trong im lặng. Không có tiếng cãi vã, không có ngoại tình, chỉ là… cả hai đã quá khác biệt. Tuấn bận bịu với công việc kinh doanh, đi sớm về khuya, dần quên mất một người vợ đang ở nhà chăm con, chờ một câu hỏi han.

Linh từng khóc, từng níu kéo, rồi cuối cùng mệt mỏi buông tay.

Ngày ra tòa, chỉ có mẹ chồng – bà Dung – ngồi phía sau, ánh mắt buồn như sương chiều tháng Mười. Khi Linh ôm Bin ra khỏi cổng tòa án, bà chỉ nói:

“Nếu con cho phép, mẹ vẫn muốn được gặp cháu. Với mẹ, con vẫn là mẹ của cháu nội mẹ. Không ai thay đổi được điều đó.”

Linh gật đầu. Có lẽ vì thế mà suốt hai năm qua, dù không còn là người nhà, cô vẫn đưa Bin về nội chơi mỗi tháng một lần. Tuấn thì ít gặp con, nhưng bà Dung luôn dành thời gian đón tiếp cháu, nấu đủ món nó thích.

Tối hôm đó, Linh gọi điện cho bà Dung.

“Alo, mẹ hả? Mẹ… gửi gì trong balo của Bin vậy ạ?”

Giọng bà Dung nhỏ nhẹ qua điện thoại: “Con đừng giận mẹ. Mẹ biết con khó khăn, mẹ muốn phụ giúp một chút…”

“Mẹ ơi, con không lấy đâu. Con làm được, con lo được cho Bin mà.” Linh nghẹn giọng.

“Không phải vì mẹ nghĩ con không lo được. Mẹ chỉ muốn Bin có thêm chút gì đó… từ nhà nội nó.”

Linh im lặng. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má.

Đêm đó, sau khi con ngủ, Linh ngồi nhìn chiếc balo đặt bên cạnh giường. Cô nhớ lại từng lần bà Dung lén lút dúi bịch bánh, hộp sữa, lúc thì bộ quần áo mới, lúc thì ít sách truyện. Người mẹ ấy chẳng nói nhiều, chỉ luôn âm thầm lo cho cháu mình như thể sợ con dâu cũ sẽ thấy phiền.

Linh bỗng thấy nhói lòng.

Cô nhớ mẹ ruột của mình, người đã mất cách đây ba năm vì tai biến. Cũng là một người mẹ luôn im lặng hi sinh, luôn lo cho con từng điều nhỏ nhất.

Giờ đây, bà Dung – một người mẹ không máu mủ – lại làm điều tương tự. Không phải vì trách nhiệm, mà vì thương thật lòng.

Sáng hôm sau, Linh đưa Bin đi học. Cô không lấy xấp tiền, mà cẩn thận cất lại vào phong bì, rồi chuẩn bị món quà nhỏ – một hộp trà thảo mộc, vài món thuốc bổ – đem đến nhà bà Dung.

Khi bà mở cửa, Linh chỉ nói:

“Mẹ cho con trả lại chút lòng. Mẹ thương cháu, con biết. Nhưng mẹ cũng phải giữ sức khỏe, để Bin còn có chỗ mà chạy về.”

Bà Dung chỉ nắm tay Linh thật chặt, không nói lời nào. Trong ánh mắt bà, Linh thấy một điều gì đó còn quý hơn cả tình thân – sự bao dung.

Ba tháng sau…

Thời gian trôi qua như một giấc mộng ngắn. Mùa mưa Sài Gòn đến bất ngờ, mang theo những cơn giông chớp nhoáng, như cuốn trôi những điều chưa kịp nói.

Linh vẫn đều đặn đưa Bin về thăm ông bà nội mỗi tháng. Sau hôm phát hiện xấp tiền trong balo, mối quan hệ giữa cô và bà Dung trở nên thân tình hơn bao giờ hết. Không còn khoảng cách “mẹ chồng – con dâu cũ”, chỉ còn lại tình thân đúng nghĩa. Cô thường ghé qua thăm, mang chút trái cây, thuốc bổ. Bà Dung thì thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm sức khỏe, dặn Linh ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa.

Nhưng rồi một buổi chiều giữa tháng Tám, trời mưa tầm tã, Linh nhận được cuộc gọi từ số của ông Hòa – ba chồng cũ.

Giọng ông khản đặc:

“Linh à… mẹ nó… mẹ đi rồi con.”

Tai Linh ù đi.

“Mẹ bị đột quỵ sáng nay… không kịp đến bệnh viện. Đi thanh thản, không đau đớn gì…”

Cô ngồi sụp xuống ghế, nước mắt trào ra không kịp ngăn. Cô không nghĩ lần ghé thăm tuần trước lại là lần cuối cùng cô còn được nghe giọng mẹ. Lúc đó, bà chỉ cười, rót trà, ngồi cạnh Bin, kể chuyện cổ tích cho cháu nghe. Không một dấu hiệu gì bất thường.

Ngày tang lễ, Linh bối rối không biết mình nên đứng ở đâu. Cô không còn là con dâu chính thức. Nhưng ông Hòa lại chủ động kéo cô vào:

“Con là người nhà. Con cứ đứng bên cạnh ba là được.”

Bin được ông ngoại dẫn đi chỗ khác, vì người lớn không muốn cháu chứng kiến cảnh đau lòng. Linh thì đứng lặng bên di ảnh của bà Dung. Ảnh chụp mẹ cách đây vài năm, vẫn nét mặt hiền lành, nụ cười móm mém, ánh mắt như đang nhìn thấu lòng người.

Bên cạnh bàn thờ, có một phong thư được đặt riêng, ghi rõ ràng:
“Gửi Linh và cháu nội của mẹ.”

Linh mở ra, bên trong là một bức thư tay, nét chữ run nhưng nắn nót:

“Linh à,

Nếu con đọc được lá thư này, có lẽ mẹ đã không còn trên đời. Mẹ viết phòng trường hợp… vì biết tim mình yếu dần rồi.

Mẹ chỉ muốn con biết một điều: Mẹ thương con như con gái ruột. Dù chuyện vợ chồng con với Tuấn kết thúc, nhưng con chưa từng làm điều gì khiến mẹ phải buồn. Mẹ quý cái cách con dạy cháu, cách con vẫn cho nó về nhà nội dù không ai ép buộc.

Linh ơi, làm mẹ, đôi khi không phải cứ sinh ra là có quyền yêu thương. Có người mẹ ruột bỏ con, nhưng cũng có người mẹ chồng lại quý con như máu mủ. Mẹ không biết con có cảm nhận được điều đó không, nhưng mẹ luôn coi con là phước lành…

Mẹ để lại một số tiền trong sổ tiết kiệm. Trong đó có tên người thụ hưởng là con. Không phải vì mẹ muốn ‘trả ơn’, mà vì mẹ muốn góp một phần nhỏ để Bin có tương lai tốt. Con đừng ngại. Mẹ không mang theo được gì, chỉ mong con nhận lấy như nhận một phần tình mẹ.

Con nhớ giữ gìn sức khỏe. Nuôi con thật mạnh mẽ. Nếu có duyên, biết đâu con lại tìm được hạnh phúc mới, mẹ cũng mừng.

Thương con – Mẹ Dung.

Linh ôm bức thư vào lòng, nước mắt rơi lã chã. Những câu chữ ấy khiến cô nghẹn ngào như có ai bóp chặt lồng ngực. Một người phụ nữ cả đời âm thầm, chưa bao giờ nói to tiếng, lại để lại cho cô nhiều tình cảm đến thế.

Hôm ấy, sau khi tang lễ kết thúc, Linh xin phép ông Hòa được mang bức thư và cuốn sổ tiết kiệm về. Ông gật đầu:

“Mẹ con muốn vậy. Con đừng từ chối lòng người mất.”

Một tuần sau, Linh dẫn Bin lên chùa – nơi gia đình chọn làm nơi gửi tro cốt của bà. Cậu bé ngơ ngác hỏi:

“Mẹ ơi, bà nội đi đâu rồi? Sao không về nhà nữa?”

Linh cúi xuống ôm con vào lòng, nghẹn giọng:

“Bà đi xa lắm rồi con ạ. Nhưng bà vẫn luôn dõi theo con. Mỗi lần con học giỏi, bà sẽ mỉm cười ở nơi rất cao, rất sáng.”

Bin nhìn lên trời, gật đầu. Rồi nó lấy từ túi áo ra một tờ giấy – là bức vẽ nó tặng bà hôm sinh nhật năm ngoái. “Con mang cho bà giữ. Để bà không quên con.”

Linh bật khóc.

Ba tháng sau, Linh dùng một phần tiền tiết kiệm bà Dung để lại để đóng học phí cho Bin vào lớp 1 ở một trường tư tốt hơn. Phần còn lại, cô gửi tiết kiệm tiếp cho con. Mỗi lần mở sổ ra, cô lại thấy như có ánh mắt hiền từ của mẹ nhìn cô mỉm cười.

Cô vẫn sống độc thân, nhưng trái tim không còn cảm giác đơn độc.

Bởi vì cô hiểu:
Không phải ai cũng may mắn được một lần làm con của một người mẹ… không sinh ra mình.

K:inh:hoang quy trình làm ra hàng trăm tấn cà phê gi;;ả bị b:ắ:t qu.ả t.ang, thứ gì đã được trộn vào những gói cà phê thương hiệu nổi tiếng này

Chủ tịch HĐQT Công ty Sản xuất thương mại dịch vụ Phát Hải đã sử dụng 10% cà phê hạt và các chất phụ gia, 70% đậu nành, 20% vỏ cà phê để sản xuất cà phê giả. Hàm lượng caffeine chỉ từ 0,39-0,41% so với bao bì ghi là 1%.
Hàng trăm tấn cà phê giả được 'chế' bằng chất phụ gia và hạt đậu nành ảnh 1
Cà phê đậu nành, vỏ cà phê, hương liệu.

Ngày 22/2, Phòng Cảnh sát Kinh tế Công an Tỉnh Đăk Lăk tiếp tục điều tra, củng cố hồ sơ, xử lý các đối tượng liên quan đến 2 sản phẩm sản xuất, buôn bán hàng giả (cà phê giả).

Trước đó, qua công tác nắm địa bàn, Phòng Cảnh sát Kinh tế Công an Tỉnh Đăk Lăk phát hiện 1 Phế hóa hóa trên địa bàn TP Buôn Ma Thuột bán hơn 100kg cà phê bột mang nhãn hiệu: Cà phê bột Phát Hải chồn cà phê, Cà phê Phát Hải.

Các sản phẩm này do Công ty Sản xuất thương mại dịch vụ Phát Hải (trụ sở tại TP Thuận An, Bình Dương) sản xuất và có chi nhánh tại TP Hồ Chí Minh.

Đã nhận thấy các sản phẩm cà phê có dấu hiệu không đảm bảo chất lượng, Phòng Cảnh báo Kinh tế lấy mẫu kiểm tra. Qua kiểm tra cho thấy hàm lượng caffeine chỉ 0,41-0,46%, thấp hơn nhiều so với hàm lượng ghi trên vỏ bao bì là ≥1%.

Sau đó, năng lượng công một tiến hành khám nghiệm tại trụ ty Sản xuất thương mại dịch vụ Phát Hải, thu hơn 2.800 gói cà phê bột có trọng lượng gần 1.330kg và 7.500kg đậu nành, 5.500kg vỏ cà phê đã tinh, 2.000kg nguyên liệu bột đậu đã có tác dụng làm cà phê cùng nhiều hương liệu, vỏ bao.

Hàng trăm tấn cà phê giả được 'chế' bằng chất phụ gia và hạt đậu nành ảnh 2

Sản phẩm cà phê được sản xuất, bán ngay giữa “thủ phủ” cà phê.

Kết quả điều tra, cơ quan công an xác định Nguyễn Thanh Hải, Chủ tịch HĐQT Công ty Sản xuất thương mại dịch vụ Phát Hải đã dùng 10% cà phê hạt và các chất phụ gia, 70% đậu nành, 20% vỏ cà phê để sản xuất cà phê giả. Hàm lượng caffeine chỉ từ 0,39-0,41% so với bao bì ghi là 1%.

Để tránh bị lộ, Nguyễn Thanh Hải chỉ thuê người họ hàng làm các khâu rang xay và thường xuyên thay đổi mẫu mã bao bì.

Số liệu từ sổ sách thu giữ cho thấy, trong 11 tháng đầu năm 2024, chi nhánh Công ty Sản xuất dịch vụ thương mại Phát Hải đã sản xuất và bán ra thị trường 7 loại cà phê bột không đảm bảo chất lượng về hàm lượng caffeine. Tổng cộng 344 tấn, giá trị khoảng 20 tỷ đồng.

Phòng Cảnh sát Kinh tế Công an tỉnh Đăk Lăk đã quyết định khởi động thiết bị can, bắt tạm giam đối với thiết bị Nguyễn Thanh Hải (Chủ tịch HĐQT Cty sản xuất thương mại dịch vụ Phát Hải) và bị can Lê Thị Thanh Tâm (Giám đốc Chi nhánh) về tội “Sản xuất, buôn bán hàng giả”.

Hàng trăm tấn cà phê giả được 'chế' bằng chất phụ gia và hạt đậu nành ảnh 3

Bị can Nguyễn Thanh Hải và Lê Thị Thanh Tâm.

Vào tháng 2/2025, Công an Tỉnh Đăk Lăk cũng khởi động sản phẩm Lương Đình Đệ (SN 1999, trú tại thị xã Buôn Hồ) về tội Sản xuất, buôn bán hàng giả (cà phê giả).

Trước đó, lực lượng công nghệ phát hiện Đệ lái xe ô tô cho giả 890kg cà phê bột nhãn hiệu Coffee HLP HUỲNH LONG PHÁT để bán cho một số quán cà phê trên địa bàn huyện Ea H’leo (Đăk Lăk).

Tại thời điểm kiểm tra, đối tượng không được cung cấp đơn hóa, bằng chứng từ hợp pháp nguồn gốc đối với số lượng cà phê trên.

Qua đấu tranh, sản phẩm này đã khai nhận toàn bộ bộ bột cà phê do mình tự sản xuất tại xưởng của mình.

Hàng trăm tấn cà phê giả được 'chế' bằng chất phụ gia và hạt đậu nành ảnh 4

Tượng Lương Đình Đệ.

Kết quả kiểm tra 1.500kg cà phê bột nhãn hiệu Cà phê HLP Huỳnh Long Phát do Đệ sản xuất, hàm lượng caffeine chỉ 0,5% (không đúng với công bố trong vỏ vỏ bao bì).

Tại xưởng sản xuất của Đệ, năng lượng công an còn thu 500kg đậu nành, 2 bao đậu nành đã rang phụ gia.

Tại cơ quan công an, Đệ khai khi giá cà phê vẫn đủ hàm lượng. Hiện giá tăng cao, Đệ đã tăng hàm đậu nành lên và giảm hàm lượng cà phê xuống để giảm chi phí sản xuất nhằm thu lợi bất chính.

Cô gái đi phỏng vấn đeo chiếc vòng cổ kỳ lạ, tỷ phú nhìn thấy liền run rẩy hỏi : Mẹ cháu tên gì

Trong phòng họp sang trọng của một tập đoàn nghìn tỷ tại TP.HCM, một cô gái trẻ bước vào với vẻ ngoài giản dị, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ cũ kỹ. Vị chủ tịch ngồi ở đầu bàn, một người đàn ông quyền lực và lạnh lùng, bỗng nhiên tái mặt khi ánh mắt chạm vào món trang sức ấy. Bàn tay ông run lên, ly cà phê sứ cao cấp rơi xuống nền đá hoa cương, vỡ tan. Ông ngẩng đầu nhìn cô gái, giọng nghẹn lại:
— Mẹ cháu… tên gì?

 Trâm Anh, 23 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Huế, mới tốt nghiệp đại học Ngoại thương Hà Nội, mang vẻ đẹp dịu dàng pha chút cổ điển. Cô đến TP.HCM để tìm kiếm cơ hội đổi đời, và hôm nay là ngày cô đi phỏng vấn vào tập đoàn Thiên Kỳ – một trong những đế chế kinh tế lớn nhất Việt Nam, do tỷ phú Nguyễn Hoàng Minh sáng lập.

Trâm Anh chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi phỏng vấn. Dù không có bộ vest hàng hiệu hay giày cao gót đắt tiền, cô chọn chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm và chiếc váy xám dài ngang gối. Nhưng thứ đặc biệt nhất là chiếc vòng cổ cũ kỹ mà mẹ cô đã trao lại trước khi mất. Nó là một sợi dây chuyền bạc, mặt dây hình bông sen, đã ngả màu theo thời gian, nhưng Trâm Anh luôn coi đó là vật thiêng liêng nhất.

Mẹ cô, bà Ngô Thị Mai, là một người phụ nữ sống lặng lẽ ở Huế, làm nghề thêu tay và không bao giờ nhắc đến cha của Trâm Anh. Trong trí nhớ cô, mẹ luôn tránh né mỗi khi cô hỏi về ông.

Tập đoàn Thiên Kỳ đặt trụ sở trong tòa nhà chọc trời giữa trung tâm Quận 1. Trâm Anh ngồi đợi ngoài phòng phỏng vấn, lo lắng nhưng vẫn giữ được sự điềm đạm. Cô không hề biết rằng, hôm nay người phỏng vấn trực tiếp sẽ là chính Nguyễn Hoàng Minh, người mà báo chí gọi là “bậc thầy tái sinh doanh nghiệp” – giàu có, lạnh lùng và cực kỳ kín tiếng về đời tư.

Ông Minh bước vào phòng, phong thái uy nghi nhưng ánh mắt có vẻ mệt mỏi. Khi ông nhìn thấy Trâm Anh, nét mặt ông thoáng chút bất ngờ, nhưng vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp. Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, ánh mắt ông dừng lại nơi chiếc vòng cổ. Ông đứng sững.

Chiếc vòng cổ bạc ấy. Mặt dây bông sen.

Ông run lên.

— Cái… cái vòng đó… — ông lắp bắp, bước chậm tới gần.
— Dạ? – Trâm Anh hơi lùi lại, bối rối.

Ông Minh không để ý đến thái độ của cô, mà chỉ nhìn chăm chăm vào món đồ.
— Mẹ cháu… tên gì?

Trâm Anh siết tay lại. Câu hỏi ấy như vết cắt xé qua không khí.

— Dạ… mẹ cháu tên là Ngô Thị Mai.
— Mai…? — Ông Minh lùi lại như bị sét đánh, khuôn mặt xám đi. — Không thể nào… không thể nào…

Trâm Anh bối rối, nhưng ông Minh đã ra hiệu cho trợ lý dừng buổi phỏng vấn.
— Mọi người ra ngoài. Cô Trâm Anh, cháu ở lại một chút.

Phòng họp yên lặng. Ông Minh ngồi xuống, đôi mắt lạc lõng nhìn ra cửa sổ. Gió Sài Gòn buổi sáng thổi nhẹ qua những tấm kính lớn.

— Cháu… sinh năm bao nhiêu? — ông hỏi khẽ.
— Dạ, 2002.
— Và mẹ cháu… có từng sống ở Sài Gòn?
— Dạ, mẹ cháu từng học Đại học Mỹ Thuật ở đây, sau đó về Huế. Bà không bao giờ kể rõ về cha cháu.

Im lặng bao trùm căn phòng.

Rồi ông Minh thở dài, một tiếng thở dài chất chứa cả hai mươi mấy năm.
— Chiếc vòng đó… là món quà tôi đã tặng mẹ cháu. Hơn 25 năm trước.

Trâm Anh mở to mắt.
— Chú… quen mẹ cháu?

Ông gật đầu, giọng run:
— Không chỉ quen. Tôi từng… yêu bà ấy. Rất nhiều. Nhưng lúc đó tôi chọn sự nghiệp, chọn rời xa… Và có lẽ, tôi đã đánh mất cả hai mẹ con cháu.

Năm 1997, khi còn là một chàng sinh viên Đại học Bách Khoa, Nguyễn Hoàng Minh tình cờ gặp Mai trong một triển lãm tranh. Cô sinh viên mỹ thuật với ánh mắt buồn và mái tóc dài ấy đã khiến trái tim ông rung động. Họ yêu nhau, một tình yêu đầy mộng mơ giữa những ngày đất nước đang hồi sinh.

Nhưng cuộc đời không như mơ. Ông Minh được học bổng sang Singapore học tiếp, rồi bị cuốn vào thương trường quốc tế. Khi trở về, ông đã trở thành người đàn ông của công việc, và Mai… đã biến mất không một dấu vết. Ông tìm kiếm, hỏi han, nhưng tất cả đều vô vọng.

Và giờ đây, trước mặt ông, là cô gái mang gương mặt dịu dàng của Mai, đeo chiếc vòng cổ năm xưa ông từng tự tay thiết kế và đặt làm duy nhất một chiếc.

Trâm Anh ngồi bất động, lòng rối như tơ vò.

Cô chưa từng hình dung sẽ gặp một ngày như hôm nay – trong một buổi phỏng vấn xin việc, người đàn ông ngồi đối diện lại là người từng yêu mẹ mình. Còn có thể… là cha ruột?

Đôi mắt ông Minh vẫn ngấn đỏ, ông lấy ra từ ngăn kéo một hộp nhỏ. Bên trong là một bức ảnh cũ. Người phụ nữ trong ảnh mặc áo dài trắng, đứng giữa vườn sen, ánh mắt dịu dàng và u sầu. Cạnh bà là một chàng trai trẻ, cười rạng rỡ, tay nắm chặt tay người con gái. Trâm Anh nhận ra khuôn mặt ấy – mẹ cô, khi còn trẻ.

— Đây là bức ảnh cuối cùng tôi chụp cùng mẹ cháu, trước khi sang Singapore — ông Minh khẽ nói.

— Vì sao mẹ cháu chưa từng nói gì về chú? Vì sao bà lại chọn sống âm thầm như vậy? — Trâm Anh nghẹn ngào.

Ông Minh lắc đầu.

— Tôi cũng không biết. Sau khi tôi đi, chúng tôi vẫn liên lạc được vài tháng, rồi đột nhiên bà cắt đứt tất cả. Tôi gửi thư, không có hồi âm. Về nước, tôi tìm nhưng không ai biết bà ở đâu. Tôi nghĩ… có lẽ bà đã quên tôi.

Trâm Anh rút trong túi ra một bức thư cũ mà mẹ để lại trong ngăn tủ trước khi qua đời. Cô chưa từng đưa cho ai xem, nhưng giờ cô cần câu trả lời.

Bức thư viết bằng nét chữ quen thuộc:

“Anh Minh, nếu anh đọc được lá thư này, có lẽ tôi đã không còn trên đời. Tôi rời khỏi Sài Gòn năm ấy vì phát hiện mình mang thai. Nhưng khi tìm anh thì anh đã sang nước ngoài, và tôi không đủ can đảm phá vỡ giấc mơ của anh. Tôi sợ… một người như anh sẽ bị ràng buộc bởi một người phụ nữ bình thường như tôi và đứa trẻ không mong đợi. Vì thế, tôi chọn im lặng, chọn biến mất, chọn làm mẹ đơn thân ở Huế, sống lặng lẽ… Nhưng tôi chưa từng oán hận anh. Trái tim tôi vẫn mang ơn những năm tháng thanh xuân được yêu một người như anh.”

Khi đọc xong, ông Minh đưa tay che mặt. Lòng ông như bị xé toạc. Cái giá của tham vọng, của sự ra đi không lời hứa hẹn, là cả một cuộc đời bị đánh mất.

Vài tuần sau, Trâm Anh nhận được lời mời bất ngờ: trở lại trụ sở tập đoàn Thiên Kỳ.

Cô ngỡ rằng chỉ để làm rõ thêm quá khứ. Nhưng lần này, căn phòng họp đông đủ các phó chủ tịch, trưởng bộ phận cấp cao, và cả giới truyền thông. Ông Minh bước vào, ánh mắt sáng hơn nhưng vẫn mang nét buồn khó giấu.

— Hôm nay, tôi xin tuyên bố một việc quan trọng — ông nói, giọng đanh lại. — Tôi có một người con gái. Và hôm nay, tôi chính thức công nhận cô ấy. Nguyễn Trâm Anh – con gái tôi – sẽ được bổ nhiệm vào vị trí trợ lý chiến lược đặc biệt của chủ tịch.

Cả căn phòng sững sờ.

Cô gái trẻ quê Huế, người mới hôm trước còn đến phỏng vấn như bao ứng viên khác, giờ trở thành người thừa kế tiềm năng của một đế chế nghìn tỷ?

Trâm Anh lập tức trở thành tâm điểm. Báo chí săn đón. Mạng xã hội dậy sóng. Nội bộ tập đoàn chia rẽ. Một số người cho rằng ông Minh hành động cảm tính. Một số khác lại ủng hộ, coi đó là sự chuộc lỗi xứng đáng cho quá khứ.

Nhưng chính Trâm Anh mới là người chịu áp lực lớn nhất. Cô từng mơ có một công việc tốt, ổn định, chăm lo cho mẹ và sống bình yên. Giờ đây, cả thế giới biết đến cô – nhưng không phải vì tài năng, mà vì thân phận.

Cô đối diện cha mình trong một buổi họp kín:

— Chú… à không, ba. Con không biết mình có phù hợp với thế giới của ba không.

Ông Minh mỉm cười, ánh mắt dịu đi:

— Nếu con không phù hợp, ba đã không nhận con. Ba không chỉ thấy hình bóng mẹ con trong con, mà còn thấy nghị lực, sự chính trực và khiêm nhường mà tập đoàn này đang thiếu.

Trâm Anh rưng rưng. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được vòng tay của một người cha – muộn màng, nhưng thật lòng.

Ba tháng sau, Trâm Anh từ chối sống trong căn biệt thự xa hoa mà ông Minh chuẩn bị. Cô chọn thuê một căn hộ nhỏ gần trung tâm, đi làm bằng xe máy, học thêm lớp quản trị kinh doanh buổi tối, và tiếp tục dự án thiện nguyện mà cô từng thực hiện ở Huế.

Ông Minh không can thiệp. Ông hiểu rằng con gái ông đang đi con đường của riêng mình.

Một buổi chiều, ông đến thăm mộ mẹ Trâm Anh ở Huế. Gió thổi nhẹ, hoa sen trắng rơi trên bia mộ.

Ông đặt lên đó một chiếc vòng cổ mới, làm từ vàng trắng, mặt dây cũng hình bông sen – giống hệt chiếc năm xưa, nhưng sáng hơn, tinh xảo hơn.

— Mai à, anh đã gặp con gái chúng ta rồi. Nó mạnh mẽ lắm. Giống em… rất nhiều.

Trên trời, mây tan dần, nắng xuyên qua những nhành cây. Dường như có ai đó đang mỉm cười từ xa…

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

“Ngày đó, anh tôi đứng trước cổng trường Đại học Bách Khoa, tờ giấy báo trúng tuyển còn chưa kịp nhàu, nước mắt đã rơi. Anh quay lưng đi, không phải vì điểm không đủ, mà vì ở nhà còn ba đứa em gái đói cơm, một người bà già nua và một mái nhà dột nát.”

Gia đình anh Trí sống ở một xã nhỏ thuộc huyện Hương Sơn, Hà Tĩnh. Mẹ mất sớm khi đứa út mới lên ba, cha thì bỏ đi biệt xứ từ đó không có tin tức. Mọi gánh nặng đổ dồn lên đôi vai gầy guộc của bà nội – cụ Nguyễn Thị Đào – và cậu con trai cả là Trí, lúc đó mới chỉ 17 tuổi.

Trí là học sinh giỏi toàn huyện, học lớp 12 nhưng đã biết làm ruộng, làm thuê, biết đi cày thuê từ 4h sáng rồi lại tất tả về đi học. Người trong làng thương lắm, bảo: “Thằng Trí học giỏi mà hiền, sau này nên ông này bà nọ đó!”

Trí có ba cô em gái: Mai, Lan và Hương – ba cái tên mẹ đặt lúc còn sống, mong tụi nhỏ sau này như hoa mai nở giữa mùa đông. Nhưng hoa có đẹp mấy cũng cần đất màu, mà nhà thì chỉ toàn đất sỏi đá và khốn khó.

Năm đó, Trí đỗ Đại học Bách Khoa Hà Nội với số điểm cao gần tuyệt đối. Thầy cô mừng, trường phổ thông vinh danh, cả làng xôn xao. Nhưng bà nội thì trầm lặng, châm điếu thuốc lào, lặng lẽ quay vào trong buồng.

Buổi tối hôm đó, Trí ngồi bên bà, trên tay là giấy báo trúng tuyển.

“Bà ơi, con lên Hà Nội học nghe bà. Mỗi tuần con chỉ cần 50 nghìn tiền ăn thôi, con sẽ đi làm thêm.”

Bà nội thở dài, đôi mắt mờ đục nhìn vào khoảng không.

“Rứa còn ba đứa em gái? Bà già rồi, ai chăm? Ai cho chúng ăn học? Trí đi rồi, nhà ni lấy ai làm ruộng, lấy ai cáng đáng?”

Trí im lặng. Một bên là giấc mơ, một bên là máu thịt ruột rà.

Tối đó, anh lặng lẽ đốt tờ giấy báo nhập học sau nhà. Ngọn lửa bập bùng hắt lên gương mặt chai sạm vì nắng gió. Mơ ước thành kỹ sư, làm ra tiền xây nhà cho bà, cho em… tan vào tro bụi.

Từ ngày ấy, Trí bỏ học. Anh làm đủ nghề: bốc vác gạo ở chợ huyện, đi phụ hồ, bắt cá đêm ở khe suối, mùa hè thì lên rừng bóc vỏ quế thuê. Ai thuê gì làm nấy.

Có lần, bà con thấy Trí sốt cao mà vẫn lết ra đồng gặt lúa thuê, người xanh xao đến tội. Họ xót xa, hỏi sao không nghỉ. Trí chỉ cười:

“Ba đứa nhỏ còn phải đóng tiền học…”

Bà nội từ đó lúc nào cũng giấu mặt quay đi mỗi khi nhìn thấy tấm lưng gầy của cháu đẫm mồ hôi. Bà biết, cháu bà từ chối đại học không phải vì không muốn, mà vì thương bà, thương em.

Nhờ có anh, ba cô em gái đều được đi học đàng hoàng. Mai đỗ Đại học Ngoại thương, Lan học Y Hà Nội, còn bé Hương đỗ Sư phạm Huế.

Anh không đi học, nhưng mỗi lần các em thi đỗ, anh cười như chính mình thành công.

Ngày Mai đi Hà Nội nhập học, Trí đưa em ra bến xe bằng chiếc xe đạp cà tàng. Trời mưa, áo mưa rách tơi tả. Trí dúi vào tay em 300 nghìn – số tiền anh tích góp 3 tháng – rồi vội quay xe đi không để em kịp khóc.

Lan thì khác, ngày em vào trường Y, Trí phải đi làm 2 tháng liền ở Quảng Bình, ngủ trong lán công trình, ăn cơm hộp để dành gửi cho em học phí.

Còn Hương – cô út – mỗi lần được anh dạy kèm học, luôn bảo:

“Anh mà đi học là giỏi nhất nước. Em học được như hôm nay là nhờ anh.”

Trí chỉ cười, xoa đầu em:

“Anh học đời. Còn tụi em học chữ, sau này nhớ giúp đời, giúp người.”

Cụ Đào năm đó đã ngoài 70, mắt mờ, tay run. Ngày nào bà cũng ra hiên chờ cháu về. Bà biết lỗi, biết mình chính là người khiến giấc mơ của Trí tan biến.

“Giá như… giá như khi đó bà nói: ‘Cứ đi đi, bà sẽ ráng chăm em’… thì có lẽ bây giờ Trí đã là ông kỹ sư, sống sung sướng rồi…”

Nhưng “giá như” không thay được hiện thực. Những nếp nhăn trên mặt bà như từng vết hằn tội lỗi, từng đêm mất ngủ khi nghe tiếng cháu ho khù khụ vì cảm lạnh ngoài đồng.

Hai mươi năm trôi qua như cái chớp mắt.

Căn nhà lá năm xưa nay đã là một ngôi nhà cấp 4 khang trang giữa làng quê. Nhưng người dân quanh đó vẫn hay kể cho con cháu nghe chuyện về một người anh trai cả – người đã đánh đổi cả thanh xuân và ước mơ để các em được bay xa.

Mai bây giờ là phó giám đốc một công ty xuất nhập khẩu tại Hà Nội. Lan đang làm bác sĩ sản khoa ở bệnh viện lớn ở Đà Nẵng, còn Hương là giáo viên dạy Văn tại trường chuyên của tỉnh. Ba chị em, mỗi người một nơi, thành đạt, giỏi giang.

Nhưng… có một điều họ luôn day dứt: Anh Trí – người đã nuôi lớn giấc mơ cho họ – vẫn sống ở quê, lặng lẽ và đơn độc.

Trí vẫn sống trong căn phòng nhỏ bên cạnh nhà bà nội, vẫn đi làm thợ sửa xe máy cho dân làng, sáng tối sớm hôm, ăn cơm đạm bạc với canh rau và cà muối.

Anh chưa lập gia đình. Người ta bảo anh từng yêu một cô gái nhưng rồi cũng chia tay vì mặc cảm nghèo, vì sợ mình ràng buộc cuộc đời người ta. Mái tóc anh đã điểm bạc, gương mặt hằn vết thời gian, đôi mắt thì vẫn ấm áp như xưa.

Năm ấy, bà Đào ngã bệnh nặng. Căn bệnh tuổi già hành hạ khiến bà yếu hẳn. Bà nằm một chỗ, chỉ gọi một cái tên:

“Trí ơi… Bà xin lỗi… Bà sai rồi…”

Trí ngồi bên giường, vẫn nhẹ nhàng đắp chăn, đút từng thìa cháo loãng cho bà.

“Bà đừng nói vậy. Nếu quay lại… con vẫn chọn như thế. Vì tụi em xứng đáng được bay cao hơn con.”

Bà bật khóc. Những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, không phải vì đau ốm, mà vì trái tim người già day dứt.

“Bà không cho con đi học… là bà cướp giấc mơ của con…”

“Không bà ạ. Con sống không có bằng cấp, nhưng con không nghèo. Con giàu vì có ba đứa em thành tài. Con mãn nguyện rồi.”

Bà gục vào tay anh, nghẹn ngào: “Trí à… tha cho bà…”

Năm đó, vào ngày giỗ mẹ, cả ba cô em gái đều trở về. Mai mang về bánh kẹo từ Nhật, Lan mang thuốc bổ cho anh, còn Hương thì mua một bộ sách giáo khoa mới cho học trò nghèo trong làng theo đúng lời dặn của anh.

Buổi tối, khi cả nhà quây quần bên bàn thờ, Hương lấy ra một tập hồ sơ:

“Anh Trí, tụi em bàn với nhau rồi. Đây là hồ sơ du học chương trình đặc cách cho người có công tác xã hội. Em đã nhờ đồng nghiệp bên Singapore giúp. Chỉ cần anh đồng ý, anh có thể sang đó học lấy bằng kỹ sư, kể cả tuổi 40 vẫn chưa muộn.”

Trí sững sờ.

“Anh già rồi… học làm gì nữa. Cái tuổi này…”

Mai nắm tay anh:

“Không phải để kiếm tiền, mà để sống cho chính mình. Bao năm qua, anh sống vì tụi em. Giờ tụi em muốn anh được sống vì anh một lần.”

Lan nhìn vào mắt anh, nghẹn ngào:

“Anh là người giỏi nhất nhà. Nhưng chưa từng được thừa nhận. Đã đến lúc cả thế giới biết đến anh.”

Anh quay đi, giấu giọt nước mắt.

Ba tháng sau, Trí nhận được visa sang Singapore học hệ kỹ thuật cơ khí nâng cao – chương trình dành cho người có kinh nghiệm và từng làm kỹ thuật thực tế.

Anh lần đầu tiên ra nước ngoài, bỡ ngỡ như một đứa trẻ, nhưng lại học rất nhanh. Trong thư gửi về, anh viết:

“Lớp học có cả mấy đứa nhỏ hơn mình hai mươi tuổi. Nhưng tụi nó gọi anh là ‘chú genius’. Vui lắm. Lần đầu tiên anh được cầm mô hình máy móc đúng như hồi nhỏ mơ.”

“Chỉ tiếc là bà không còn đủ tỉnh táo để nghe anh kể…”

Ở quê nhà, bà nội sau cơn bệnh đã yếu hẳn, lẩn thẩn quên cả tên cháu, chỉ thỉnh thoảng ngồi nhìn ra sân, mấp máy: “Thằng Trí về chưa…”

Một năm sau, anh về nước nhận bằng chứng nhận kỹ sư danh dự. Nhưng bà không còn nhận ra anh.

Ngày bà mất, ba chị em gái đứng bên linh cữu bà, còn anh Trí ngồi một góc, tay ôm di ảnh bà mà thầm thì:

“Con không trách bà đâu. Bà cho con cơ hội làm người tử tế nhất đời này. Giấc mơ của con… không cần phải có bằng đại học mới thành hiện thực.”

Năm đó, làng Hương Sơn dựng một tấm biển tưởng niệm tại cổng trường làng: “Nhà giáo không bảng đen – Người kỹ sư không bằng cấp – Người anh hùng của ba chị em thành đạt.”

Trí sau đó mở một lớp dạy nghề sửa xe miễn phí cho thanh niên nghèo trong vùng. Các học trò gọi anh là “Thầy Trí” – danh xưng mà anh chưa từng nghĩ đến.

Trong lòng họ, anh không cần danh hiệu, không cần giấy khen. Anh là giấc mơ sống, là hiện thân của tình anh, của lòng nhân hậu không giới hạn.

Cả nước hướng về Quảng Ninh: Hơn 1 tấn quá kinhkhung

Lực lượng Quản lý thị trường (QLTT) tỉnh Quảng Ninh vừa phát hiện và thu giữ hơn 12 tấn chân gà không rõ nguồn gốc tại một kho đông lạnh ở thành phố Cẩm Phả. Toàn bộ số hàng đã bốc mùi, không có hóa đơn, chứng từ hợp pháp và đang được tạm giữ để xử lý theo quy định.

Theo thông tin từ Đội Quản lý thị trường số 1, chiều 28/5 đã tiến hành kiểm tra đột xuất kho hàng đông lạnh của một cơ sở chế biến thực phẩm tại khu Công nghiệp Cẩm Thịnh, Phường Cẩm Thịnh, thành phố Cẩm Phả, tỉnh Quảng Ninh.

Cận cảnh kho chứa hơn 12 tấn chân gà bốc mùi hôi thối được phát hiện tại Quảng Ninh.

Quá trình kiểm tra, lực lượng chức năng đã phát hiện 12.260 kg chân gà đóng trong các bao tải dứa đã bốc mùi và không rõ nguồn gốc, xuất xứ.

Chủ kho hàng là ông H.V.T, sinh năm 1982 (địa chỉ: xã Nghĩa Hồng, huyện Nghĩa Hưng, tỉnh Nam Định), Ông T khai nhận toàn bộ số chân gà trên mua trôi nổi trên thị trường về tập kết tại kho hàng sau đó đưa ra thị trường tiêu thụ và không có hóa đơn, chứng từ, giấy tờ chứng minh nguồn gốc, xuất xứ của hàng hóa.

Đội QLTT số 1 tạm giữ toàn bộ số hàng hóa vi phạm, hoàn thiện hồ sơ xử lý theo quy định của pháp luật.