Home Blog Page 5

Hằng du mục đã bị bắt, kênh bán hàng vẫn ghi nhận doanh thu hàng chục tỷ đồng

Thương hiệu “Hằng du mục” vẫn ghi nhận doanh thu 61,99 tỷ đồng trên sàn thương mại điện tử nửa đầu năm 2025 dù Nguyễn Thị Thái Hằng bị bắt đầu tháng 4.

Báo cáo thị trường sàn bán lẻ trực tuyến nửa đầu năm của nền tảng dữ liệu thông minh Metric cho thấy khá nhiều điều bất ngờ với mức chi mua sắm trên mạng của người tiêu dùng. Ngoài thời trang, làm đẹp vốn thu hút khách trên mạng, nhóm hàng bách hóa – thực phẩm trở thành ngành hàng người dùng chịu chi mua sắm nhất khi doanh thu đạt 12.100 tỷ đồng với gần 135 triệu sản phẩm bán ra. Con số này tăng lần lượt 50,3% về doanh số và 27,5% số lượng sản phẩm so với nửa đầu năm 2024.

Nhóm đồ ăn vặt dẫn đầu ngành bách hóa – thực phẩm, với doanh thu gần 2.752 tỷ đồng và 45,5 triệu sản phẩm đã được người tiêu dùng mua. Đồ ăn vặt trên mạng với những thương hiệu nổi như cồn gần đây như Ăn Cùng Bà Tuyết, Mẹ Rô luôn “chiếm sóng” trên Tik Tok Shop, Shopee.

Hằng du mục đã bị bắt, kênh bán hàng vẫn ghi nhận doanh thu hàng chục tỷ đồng- Ảnh 1.

Hằng Du Mục đã bị bắt cùng Quang Linh với hành vi sản xuất hàng giả và lừa dối người tiêu dùng.

Đáng chú ý, dù bị bắt từ ngày 4/4/2025 nhưng thương hiệu Hằng Du Mục của Nguyễn Thị Thái Hằng vẫn nằm trong Top 10 có doanh thu cao nhất ngành bách hóa – thực phẩm. Thống kê của Metric cho thấy trong nửa đầu năm, Hằng Du Mục đạt doanh thu 61,99 tỷ đồng và đứng thứ thứ 8 trong 10 thương hiệu doanh số cao nhất.

Tuy nhiên thực tế, doanh số này phát sinh chủ yếu trong quý I. Theo thống kê, ở quý đầu năm, khi chưa bị bắt, kênh bán hàng của Hằng trên Tik Tok Shop đã đạt 58,1 tỷ đồng, tăng trưởng đến 312% so với quý cùng kỳ 2024.

Hằng du mục chốt đơn đủ thứ từ mỹ phẩm, đồ nội thất, gia dụng, ăn vặt nhưng mặt hàng chính là táo đỏ, yến sào. Ở thời đỉnh cao giữa năm 2024, người dùng giành nhau mua từng gói táo đỏ Hằng Du Mục và mặt hàng táo đỏ cũng từng mang lại doanh số rất cao trên các sàn thương mại điện tử. Tuy nhiên, báo cáo nửa đầu năm nay của Metric đã không còn sản phẩm này.

Hằng du mục có tên Nguyễn Thị Thái Hằng (sinh năm 1995), đã bị khởi tố và bắt tạm giam với hành vi sản xuất hàng giả và lừa dối người tiêu dùng vào đầu tháng 4. Hiện trang TikTok của Hằng vẫn duy trì khoảng 4,5 triệu lượt theo dõi và hơn 2 triệu lượt trên Facebook.

Một thương hiệu ăn vặt có doanh số tăng trưởng nóng trong nửa đầu năm là Ăn Cùng Bà Tuyết, với doanh số hơn 130 tỷ đồng, tăng trưởng đến gần 310% và chỉ xếp sau 3 thương hiệu sữa lớn Ensure, Vinamilk, và TH trueMILK trong nhóm ngành bách hóa – thực phẩm. Dù doanh số đứng thứ tư nhưng mức tăng trưởng của Ăn Cùng Bà Tuyết lại dẫn đầu, vượt mặt tất cả các thương hiệu lâu năm nhất trong nhóm ngành hàng này.

Hằng du mục đã bị bắt, kênh bán hàng vẫn ghi nhận doanh thu hàng chục tỷ đồng- Ảnh 2.

Hằng Du Mục ghi nhận doanh thu gần 62 tỷ đồng trên sàn thương mại điện tử nửa đầu năm dù đã bị bắt hồi đầu tháng 4. (Nguồn: Metric)

Ăn Cùng Bà Tuyết là thương hiệu đồ ăn vặt gắn với hình ảnh “Bà Tuyết” trên các nền tảng mạng xã hội. “Bà Tuyết” có tên là Đỗ Thị Tuyết, hay còn được gọi là Bà Tuyết Diamond, đến từ Thái Nguyên, xuất hiện trên các nền tảng mạng xã hội từ những clip hài vui nhộn, bà cùng con trai lấn sân sản xuất và buôn bán các loại bánh kẹo, đồ ăn vặt.

“Bà Tuyết” sở hữu kênh TikTok Ăn Cùng Bà Tuyết có tới 2,8 triệu người theo dõi. Ngoài ra còn một kênh khác có tên @batuyethanhvi cũng đang hoạt động kinh doanh với 1,7 triệu người theo dõi và phát livestream bán hàng mỗi ngày.

Gần đây, thương hiệu này gây không ít ồn ào liên quan đến hoạt động kinh doanh. Giữa tháng 6 vừa qua, CTCP Thương mại dịch vụ Ăn Cùng Bà Tuyết với ngành nghề kinh doanh chính là buôn bán thực phẩm (thành lập tháng 5/2023 tại Hoài Đức, Hà Nội) thông báo hoàn tất thủ tục giải thể với lý do hoạt động kinh doanh gặp nhiều khó khăn, công ty không còn nhu cầu hoạt động kinh doanh.

Nhưng ngày 23/6, công ty TNHH NMT Food – đơn vị được uỷ quyền trong phát ngôn liên quan đến thương hiệu – ra thông báo cho rằng việc giải thể công ty không ảnh hưởng tới các hoạt động sản xuất, kinh doanh, cũng như quyền lợi của người tiêu dùng. Các sản phẩm mang thương hiệu này vẫn được kinh doanh bình thường.

Đến thời điểm 19h hôm nay 30/7 (giờ địa phương), các đợt sóng thần đang tấn công Nhật Bản không còn chỉ ở mức từ 80cm-130cm, mà đã lên tới 3m tại 7 tỉnh thành.

 Đúng như cảnh báo của giới chuyên môn, ảnh hưởng của trận động đất mạnh 8,8 độ xảy ra sáng nay 30/7, với tâm chấn nằm ngoài khơi bán đảo Kamchatka của Nga, đối với Nhật Bản đang trở nên ngày càng nghiêm trọng.

Đến thời điểm 19h hôm nay 30/7, theo giờ địa phương, các đợt sóng thần đang tấn công Nhật Bản không còn chỉ ở mức từ 80cm-130cm như thời điểm đầu giờ chiều, mà đã lên tới 3m tại 7 tỉnh thành, kéo dài từ cực Bắc đến Đông Bắc, bao gồm Hokkaido, Miyagi, Fukushima… Các khu vực còn lại đang đón sóng lên đến 1m, và đây chưa phải là mức cuối cùng.

Tại cuộc họp báo khẩn cấp lần thứ 3 trong ngày hôm nay, đại diện Cơ quan khí tượng Nhật Bản cho biết: “Động đất lần này có quy mô tương tự như siêu động đất đã xảy ra tại cùng một khu vực vào năm 1952. Dựa vào tiền lệ này và những gì đang xảy ra, có thể nhận định, sóng thần ở mức cao sẽ tiếp diễn trong ít nhất 1 ngày tới. Vào thời điểm này, tại Hokkaido và khu vực Đông Bắc Nhật Bản đã qua thời điểm triều cường hàng ngày, tuy nhiên, do ảnh hưởng của sóng thần, thủy triều vẫn sẽ ở mức rất cao. Đây là điểm cần lưu ý đặc biệt”.

Cơ quan khí tượng Nhật Bản cũng nhận định, thời điểm xấu nhất vẫn chưa qua đi, các địa phương tại khu vực cực Bắc và Đông Bắc Nhật Bản vẫn đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Các chuyên gia cũng cảnh báo, sóng thần có khả năng sẽ gây thiệt hại nặng nề, đồng thời, yêu cầu các địa phương trong khu vực nguy hiểm duy trì tình trạng báo động cao và phải áp dụng mọi biện pháp để bảo đảm an toàn cho cư dân.

Thủ tướng Nhật Bản Ishiba Shigeru cũng đã chỉ thị cho các cơ quan liên quan và các địa phương chuẩn bị chống chịu với thiên tai theo phương châm “tính mạng của con người là trên hết”. Được biết, đến thời điểm này, tại các địa phương bị ảnh hưởng của sóng thần, các doanh nghiệp Nhật Bản có sử dụng lao động Việt Nam đã cho sơ tán nhân viên đến nơi an toàn.

Sóng thần ập vào bờ biển loạt nước giáp Thái Bình Dương, sau khi xảy ra trận động đất 8,8 độ ngoài khơi vùng Viễn Đông của Nga.

Hãng tin RIA Novosti hôm nay cho biết những đợt sóng cao hơn 3 m, có đợt cao nhất lên tới 5 m, đã ập vào thị trấn Severo-Kurilsk ở vùng Viễn Đông. Khu vực cảng và một nhà máy chế biến thủy sản đã bị ngập lụt sau 4 đợt sóng liên tiếp. Giới chức đã ban bố tình trạng khẩn cấp tại khu vực, thêm rằng tất cả người dân đã sơ tán đến điểm cao từ trước và không có thương vong.

“Các bức tường nhà rung lắc khi sóng thần ập vào. May mà chúng tôi đã chuẩn bị sẵn vali để sơ tán ngay gần cửa. Chúng tôi nhanh chóng chộp lấy vali và chạy ra ngoài. Thật đáng sợ”, một cư dân ở Kamchatka, Nga, kể.

Cơ quan Khí tượng Nhật Bản cùng ngày thông báo sóng thần cao khoảng 1,3 m đã xuất hiện tại cảng Kuji, tỉnh Iwate, đông bắc đất nước. Cơ quan này cảnh báo rằng sóng thần có thể tiếp tục xuất hiện trong vòng một ngày sau động đất ở Nga.

Những đợt sóng ập vào thị trấn Severo-Kurilsk, Nga, ngày 30/7. Ảnh: AFP

Những đợt sóng ập vào thị trấn Severo-Kurilsk, Nga, ngày 30/7. Ảnh: AFP

Theo Cơ quan Khí quyển và Đại dương Quốc gia Mỹ (NOAA), sóng thần cao hơn 1,5 m được ghi nhận ở Kahului, nằm trên bờ biển phía bắc trung tâm của đảo Maui ở Hawaii. Khu Hilo ở Hawaii cũng ghi nhận sóng cao hơn 1,3 m so với mực nước biển thông thường.

Tại đảo Guam của Mỹ, những con sóng cao khoảng 30 cm cũng xuất hiện. Giới chức cho biết những đợt sóng tương tự dự kiến tiếp tục đổ vào bờ biển, nhưng sẽ giảm dần cường độ trong những giờ tới. Người dân được khuyến cáo tránh xa khu vực bờ biển để bảo đảm an toàn.

Cơ quan Thời tiết Quốc gia Mỹ thông báo bang California cũng ghi nhận những con sóng cao khoảng 30 cm và dự kiến có thêm nhiều đợt sóng tương tự trong thời gian tới.

Thuyền trưởng tàu du lịch Dan Salas ở Nam California cho biết đã chuẩn bị để ứng phó với nguy cơ sóng thần. Salas, người thành lập công ty du lịch từ năm 1990, cho biết ông chỉ từng gặp tình hình tương tự một lần và vào lúc đó, Los Angeles cùng cảng Long Beach chịu thiệt hại rất nhỏ.

“Chúng tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ nhân lực cho tất cả tàu, đảm bảo không có hành khách trên tàu và đội ngũ nhân viên sẽ luôn trong tư thế sẵn sàng”, Salas nói về mối đe dọa sóng thần hiện tại.

Người dân sơ tán sau cảnh báo sóng thần tại Kapolei, Oahu, Hawaii. Ảnh: AP

Người dân sơ tán sau cảnh báo sóng thần tại Kapolei, Oahu, Hawaii. Ảnh: AP

Trận động đất mạnh 8,8 độ xảy ra hôm nay với tâm chấn ở độ sâu 19 km dưới đáy biển, cách thành phố Petropavlovsk thuộc bán đảo Kamchatka ở vùng Viễn Đông của Nga khoảng 136 km về phía đông. Trận động đất khiến loạt quốc gia ban bố cảnh báo sóng thần và phát lệnh sơ tán người dân ở những khu vực nguy hiểm.

Cơ quan Địa vật lý thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Nga cho hay đây là trận động đất mạnh nhất ở Kamchatka kể từ năm 1952. Cơ quan Khảo sát Địa chất Mỹ (USGS) nói rằng tâm chấn của trận động đất này gần giống trận mạnh 9 độ gây sóng thần tàn phá khắp Thái Bình Dương hồi năm 2011.

Theo Cơ quan Thời tiết Quốc gia Mỹ, phần lớn các trận sóng thần có độ cao không quá 3 m, trong khi sóng thần đặc biệt nguy hiểm có thể đạt độ cao 15-30 m, tùy khoảng cách đến tâm chấn của động đất. Mỗi trận sóng thần có thể chia thành nhiều đợt, với giãn cách từ 5 phút đến 2 giờ, đợt sóng đầu tiên ập vào bờ có thể không phải cơn sóng lớn nhất hoặc gây thiệt hại nhiều nhất.

KHẨN: Ảnh hưởng của sóng thần do động đất Nga có thể lan tới Việt Nam

Theo TS. Nguyễn Xuân Anh trận động đất mạnh 8,8 độ ngoài khơi Nga tuy không ảnh hưởng đến Việt Nam, nhưng là lời cảnh báo rõ ràng về rủi ro thiên tai bất ngờ.

Giám đốc đã mở két sắt để thử lòng cô gái giúp việc , Phản ứng của cô gái khiến ông rơi nước mắt.

Giám đốc Trần Dũng – người nổi tiếng lạnh lùng và nguyên tắc, suốt đời tin vào con số và hợp đồng – chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ ai hoàn toàn. Nhưng vào cái buổi chiều hôm ấy, khi ông lặng lẽ mở két sắt trước mặt cô gái giúp việc trẻ tuổi, ông không ngờ rằng… chính giây phút ấy đã khiến ông rơi nước mắt – lần đầu tiên sau gần ba mươi năm.

Ông Trần Dũng, 58 tuổi, là giám đốc điều hành một tập đoàn xây dựng lớn, nổi tiếng với tính cách nghiêm khắc, nguyên tắc, và vô cùng cẩn trọng trong từng quyết định, dù là nhỏ nhất. Sau khi vợ mất vì bệnh tim cách đây 5 năm, ông sống cô độc trong căn biệt thự lớn giữa lòng thành phố, chỉ có vài nhân viên giúp việc thay đổi theo từng giai đoạn.

Gần đây, sức khỏe ông không còn như trước. Bác sĩ chẩn đoán ông mắc bệnh huyết áp và khuyên ông nên nghỉ ngơi, thư giãn nhiều hơn. Dù không muốn, ông đành thuê một cô gái giúp việc mới để trông coi nhà cửa, nấu nướng và đôi khi nhắc ông uống thuốc.

Cô gái tên là Hà My, chỉ mới 22 tuổi, quê ở miền Trung. Cô đến xin việc với dáng vẻ gầy gò, gương mặt thật thà và ánh mắt lúc nào cũng cúi xuống đầy e dè. Hồ sơ của cô được công ty dịch vụ giới thiệu, không có gì đặc biệt. Nhưng điều khiến ông Dũng chú ý là lời nhận xét cuối cùng của nhân viên tuyển dụng: “Cô gái này có vẻ không lanh lợi, nhưng ngoan và thật thà.”

Ông Dũng chẳng mấy tin vào lời nhận xét của người khác. Trong đầu ông, mọi người đều có giá: chỉ cần cơ hội đủ lớn, ai cũng có thể thay đổi.

Sau 3 tuần Hà My làm việc, ông không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường. Cô làm việc chăm chỉ, đúng giờ, không tỏ ra tò mò hay hỏi han quá nhiều về đời tư của ông. Nhưng chính điều đó lại càng khiến ông nghi ngờ. Một người giúp việc trẻ tuổi, sống trong biệt thự sang trọng, chăm sóc cho một ông già góa bụa – mà lại chẳng hề tỏ ra quan tâm hay tham lam chút nào ư?

Ông quyết định thực hiện một “bài kiểm tra”.

Một buổi sáng, ông bảo Hà My dọn dẹp lại phòng làm việc – nơi đặt chiếc két sắt lớn. Trước khi rời khỏi, ông cố tình mở khóa két, hé cánh cửa ra và để lộ bên trong là hàng xấp tiền mặt, trang sức, và một phong bì màu nâu dày cộm.

Không nói gì, ông chỉ bảo:
– “Cô cứ dọn phòng như bình thường. Tôi ra ngoài có việc, lát quay lại.”

Ông lặng lẽ rời khỏi phòng, nhưng thật ra đứng lặng sau cửa kính tầng trên, quan sát qua camera ẩn và một khe nhỏ có thể nhìn xuống phòng làm việc.

Hà My bước vào phòng làm việc với thùng đồ lau dọn. Cô đặt gọn gàng từng món đồ, lau bàn, xếp giấy tờ. Khi đi ngang qua chiếc két đang hé mở, cô dừng lại một chút. Ông Dũng nín thở. Tim ông đập nhanh, lòng thầm nghĩ: “Giờ thì cô sẽ lộ bản chất…”

Nhưng không.

Hà My cúi người, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa két, rồi dùng khăn sạch lau dấu tay bám trên bề mặt kim loại sáng loáng.

Cô không động vào tiền, không liếc nhìn phong bì, không chạm vào bất kỳ thứ gì bên trong. Sau khi lau chùi xong, cô tiếp tục công việc của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Khi ông Dũng trở lại, ông giả vờ như không biết gì. Ông hỏi:

– “Có gì bất thường không?”

Hà My chỉ cười nhẹ, đáp:

– “Không có gì, thưa ông. Chỉ là… két sắt hình như quên đóng, tôi đóng lại rồi.”

Ông Dũng trầm ngâm, không nói gì thêm.

Tối hôm đó, ông Dũng lặng lẽ mở két sắt. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, không xê dịch. Ông cầm phong bì màu nâu lên, mở ra – bên trong là một tập tiền và một lá thư viết tay mà chính ông đã chuẩn bị từ trước với nội dung giả định rằng: “Nếu cô đang đọc được lá thư này thì chứng tỏ cô đã mở két và lấy tiền.”

Nhưng lá thư vẫn còn nguyên. Không ai đọc. Không ai đụng vào.

Ông rút điện thoại, gọi cho công ty dịch vụ, yêu cầu thông tin thêm về Hà My. Người nhân viên trả lời:

– “Cô ấy từng phải nghỉ học giữa chừng vì mẹ bị tai biến. Giờ làm giúp việc để lo tiền chữa trị, nhưng từ chối nhận thêm tiền boa hay quà từ khách. Ai cũng nói cô ấy thật thà đến mức khờ khạo.”

Lần đầu tiên sau nhiều năm, ông Trần Dũng im lặng rất lâu. Và rồi, ông đặt điện thoại xuống, quay lưng về phía cửa sổ, nước mắt ông lặng lẽ rơi. Không phải vì bị ai phản bội, mà vì trong một thế giới ông luôn nghi ngờ, cuối cùng ông đã gặp một người khiến ông cảm thấy xấu hổ vì chính mình.

Đêm đó, ông Trần Dũng không ngủ. Cảm giác có lỗi, trống rỗng và bối rối cứ giày vò ông như thể ông vừa tự bôi nhọ chính mình. Cô gái ấy – Hà My – đã vượt qua bài thử lòng mà ông dựng nên với tất cả sự hoài nghi lạnh lùng của một kẻ từng sống trong thế giới đầy mưu tính. Nhưng dường như… mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.

Sáng hôm sau, ông lặng lẽ xuống phòng bếp. Hà My đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, như mọi ngày. Nhưng hôm nay, ông quan sát kỹ hơn – cách cô dọn chén đũa, cách cô nhìn đồng hồ rồi lại nhìn bình thuốc trên bàn.

Sau bữa ăn, ông lấy cớ muốn xem lại một số tài liệu cũ và nhờ Hà My mang giúp ông hộp hồ sơ trên gác mái. Cô lễ phép gật đầu rồi nhanh chóng làm theo.

Trong lúc cô loay hoay sắp xếp giấy tờ, một cuốn sổ tay cũ rơi ra. Một tấm ảnh nhỏ kẹp giữa trang giấy lặng lẽ trượt xuống sàn. Ông Dũng cúi nhặt. Nhưng khi nhìn vào tấm ảnh, ông sững người.

Đó là ảnh vợ ông – bà Hồng – thời trẻ, đang đứng trước cổng trường với… một cô bé nhỏ xíu bên cạnh, khoảng 4-5 tuổi, trông rất giống Hà My.

– “Cô biết người trong ảnh này không?” – Ông hỏi, giọng thoáng run.

Hà My giật mình. Cô định trả lời, nhưng rồi lại im lặng, cúi mặt. Một lúc lâu sau, cô thở dài:

– “Cháu xin lỗi vì đã giấu chú. Cháu không biết nên nói từ đâu…”

Câu chuyện của Hà My bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước, khi mẹ cô – bà Ngọc – từng là bạn thân và cũng là người giúp việc cũ của bà Hồng. Họ quen nhau trong một lớp học nghề nấu ăn từ thời trẻ. Bà Ngọc khi đó sống khốn khó, đơn thân nuôi con sau khi bị chồng bỏ rơi.

Bà Hồng thương hoàn cảnh bạn, nên lén giúp đỡ, xin ông Dũng cho phép bạn mình làm việc trong nhà để có thêm thu nhập nuôi con. Nhưng khi bà Hồng qua đời vì bệnh tim, mọi liên lạc giữa hai gia đình cũng đứt đoạn.

– “Mẹ cháu bảo cô Hồng là người tốt nhất từng xuất hiện trong đời mẹ. Khi mẹ bệnh, không ai bên cạnh, chỉ có một lá thư viết tay của cô Hồng ngày xưa, mà mẹ cháu giữ mãi như báu vật.”

Hà My móc từ túi áo ra một tờ giấy đã ngả màu. Đó là thư bà Hồng viết cho bà Ngọc năm xưa, dặn nếu một ngày gặp khó khăn, hãy đưa con gái đến nhà ông Dũng, ông là người tử tế, sẽ không để ai thiệt thòi.

– “Nhưng cháu không dám đưa thư. Cháu muốn tự mình chứng minh. Nếu không thật sự làm được gì, thì dù có lá thư hay không, cháu cũng không xứng đáng nhận lòng tốt của gia đình chú.”

Ông Dũng nghe đến đây, bỗng thấy cổ họng nghẹn lại. Trong suốt bao năm, ông nghĩ mình đã đánh mất mọi kết nối với người vợ quá cố. Nhưng thì ra, vẫn còn một phần trái tim của bà – sống động và nhân hậu – nằm ở đây, trong hình hài một cô gái trẻ đang cúi đầu lặng lẽ.

Vài ngày sau, ông Dũng đến bệnh viện nơi mẹ Hà My điều trị. Ông tự mình thanh toán toàn bộ chi phí, sắp xếp lại phòng điều trị tốt hơn. Khi Hà My phát hiện, cô chạy theo ông trong hành lang, nghẹn ngào:

– “Cháu không cần ai thương hại!”

Ông nhìn cô, ánh mắt lần đầu tiên không còn là ánh mắt của một người giám đốc, mà là của một người cha:

– “Không ai thương hại cháu cả. Cô Hồng từng dạy chú rằng: ‘Cho đi không phải vì người ta thiếu, mà vì lòng mình đầy.’ Giờ chú tin là cô ấy nói đúng.”

Từ ngày hôm đó, Hà My không còn là người giúp việc. Ông Dũng cho cô tiếp tục đi học – ngành điều dưỡng – đúng như mong muốn năm xưa cô từng viết vào tờ khai nhưng chưa bao giờ dám nộp.

Kết thúc: Giọt nước mắt – không vì mất mát, mà vì tìm lại

Một buổi chiều, khi hoàng hôn trải vàng khắp căn nhà, ông Dũng nhìn thấy Hà My đang giúp mẹ tập vật lý trị liệu trong sân. Tiếng cười nhẹ vang lên như tiếng nhạc nhỏ giữa lòng người từng tưởng rằng mình không còn cảm xúc.

Ông bước vào phòng làm việc, mở két sắt.

Nhưng lần này, không phải để thử lòng ai.

Mà là để lấy ra bức thư cũ của bà Hồng, bức thư ông chưa bao giờ dám đọc kỹ từ ngày bà mất. Khi giở từng dòng chữ mềm mại, ông không cầm được nước mắt:

“Anh Dũng, nếu một ngày nào đó, trong thế giới đầy toan tính này, anh gặp được một người thật lòng – đừng nghi ngờ. Hãy tin rằng em vẫn ở đó, mỉm cười bên anh.”

Giọt nước mắt rơi – không phải vì mất mát.

Mà vì ông vừa tìm lại được điều quý giá nhất: Niềm tin vào lòng người.

Sóng thần có thể di chuyển với tốc độ 700km/h “như máy bay phản lực”, sóng nhỏ cũng đủ gây ch:ết người

Sóng thần rất khác so với sóng biển thông thường và có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Sóng thần đã tấn công cả Nhật Bản và Nga vào ngày 30/7 sau trận động đất mạnh 8,8 độ tại vùng Viễn Đông của Nga. Một cơn sóng thần cao từ 3-4m đã tấn công các khu vực ven biển thuộc quần đảo Kuril của Nga. Cho đến nay, con sóng cao nhất mà Nhật Bản ghi nhận được là 1,3 mét ở bờ biển đông bắc thuộc tỉnh Iwate.

Hiện tại chưa có thương tích nghiêm trọng hoặc tử vong nào được báo cáo tại Nga. Trong khi đó, ở Nhật Bản, một phụ nữ 58 tuổi đã tử vong khi đang sơ tán sau khi chiếc xe của bà lao ra khỏi đường và rơi xuống bờ kè, tờ báo Asahi đưa tin.

Sóng thần có thể di chuyển với tốc độ 700km/h "như máy bay phản lực", sóng nhỏ cũng đủ gây chết người- Ảnh 1.
Sóng thần có thể di chuyển với tốc độ 700km/h "như máy bay phản lực", sóng nhỏ cũng đủ gây chết người- Ảnh 2.
Sóng thần có thể di chuyển với tốc độ 700km/h "như máy bay phản lực", sóng nhỏ cũng đủ gây chết người- Ảnh 3.
Sóng thần có thể di chuyển với tốc độ 700km/h "như máy bay phản lực", sóng nhỏ cũng đủ gây chết người- Ảnh 4.

Hình ảnh sóng thần được ghi nhận tại Nga và Nhật Bản ngày 30/7/2025

Yong Wei, nhà khoa học nghiên cứu cấp cao tại Đại học Washington và Phòng thí nghiệm Môi trường Biển Thái Bình Dương của NOAA cho biết, bờ biển phía bắc của Hawaii “có thể” sẽ chứng kiến một số trận lũ lụt khi sóng thần tràn vào tiểu bang này, trong khi sóng có thể nhỏ hơn ở Bờ Tây Hoa Kỳ.

Wei cảnh báo mọi người phải cảnh giác và tránh xa bãi biển, giải thích rằng sóng thần khác đáng kể so với sóng biển thông thường.

Ông chia sẻ với Lynda Kinkade của CNN rằng: “Chúng di chuyển với tốc độ khoảng 700 km (435 dặm) một giờ, tương đương với tốc độ của máy bay phản lực”.

Ông Wei cho biết khi sóng thần tràn vào vùng nước nông, năng lượng sẽ được giải phóng theo độ cao của sóng và có thể gây ra thiệt hại nghiêm trọng dọc theo bờ biển. Sóng thần có thể tạo ra áp lực nước lên tới khoảng 3 tấn trên mỗi mét vuông.

Hiệp hội cứu hộ Nhật Bản cho biết ngay cả những cơn sóng thần nhỏ cũng có thể cuốn trôi người. Ảnh hưởng của các độ cao sóng khác nhau đến con người như sau:

  • 0 – 30 cm: Người lớn khỏe mạnh chỉ có thể đứng nhưng không thể đi.
  • 30 – 50 cm: Ô tô và container bắt đầu nổi, có thể đứng bằng cách bám vào vật gì đó.
  • 50 – 70 cm: Cao quá đầu gối và sức nước mạnh đến mức ngay cả một người lớn khỏe mạnh cũng có thể bị cuốn trôi.
  • 70 – 100 cm: Không thể đứng yên. Nguy cơ tử vong do bị vật thể trôi dạt lớn va vào.

Sóng có ba đặc điểm cơ bản là bước sóng, chu kỳ và tốc độ. Sóng gió có bước sóng ngắn (90-180m), chu kỳ 5-20 giây và tốc độ 8-100 km/giờ. Ngược lại, sóng thần có bước sóng cực dài (500-1.000 km), chu kỳ có khi lên đến 2 giờ. Tốc độ của sóng thần ở vùng nước sâu rất nhanh (800-1.000 km/giờ) nhưng chậm lại khi gần bờ (30-50 km/giờ).

Dù chiều cao ban đầu có vẻ nhỏ, sóng thần mang theo khối lượng nước lớn và có thể dâng cao hơn 30 mét khi ập vào bờ, gây sức phá hủy khủng khiếp do tốc độ chậm lại và chiều cao tăng lên khi vào vùng nước cạn.

Nguồn: CNN, Reuters

Th;ảm h;ọa 2025: Cận cảnh hình ảnh sóng thần ở Nga và Nhật: Cao tới 4 mét, cuốn trôi nhiều nhà cửa, có thể tiếp tục mạnh thêm 👇

Sóng thần rất khác so với sóng biển thông thường khi giống như một dòng nước lũ tràn vào bờ biển.

Sóng thần tấn công cả Nhật Bản và Nga vào ngày 30/7 sau trận động đất mạnh 8,8 độ tại vùng Viễn Đông của Nga. Một cơn sóng thần cao từ 3-4m đã tấn công các khu vực ven biển thuộc quần đảo Kuril của Nga. Cho đến nay, con sóng cao nhất mà Nhật Bản ghi nhận được là 1,3 mét ở bờ biển đông bắc thuộc tỉnh Iwate. Chính quyền Nhật Bản cho biết đợt sóng thứ hai và thứ ba có thể lớn hơn.

Theo dữ liệu từ Cơ quan Quản lý Khí quyển và Đại dương Quốc gia Mỹ, một cơn sóng thần cao 1,2 mét đã tấn công vào bờ biển Hawaii, tấn công vào Haleiwa, bờ biển phía bắc của đảo Oahu, Hawaii.

Cận cảnh hình ảnh sóng thần ở Nga và Nhật: Cao tới 4 mét, cuốn trôi nhiều  nhà cửa, có thể tiếp tục mạnh thêm

Sóng thần tấn công quần đảo Kuril của Nga khiến nhà cửa trôi dạt

Các quốc gia Thái Bình Dương từ Nhật Bản đến miền Tây Hoa Kỳ đã đưa ra cảnh báo và ra lệnh sơ tán để chuẩn bị ứng phó với sóng thần sau khi một trận động đất mạnh xảy ra ngoài khơi Bán đảo Kamchatka thuộc Viễn Đông của Nga.

Cảnh báo sóng thần cũng được ban hành cho một số khu vực của Trung Quốc. Trung tâm cảnh báo sóng thần thuộc Bộ Tài nguyên thiên nhiên Trung Quốc đã ban hành cảnh báo cho một số khu vực bờ biển phía đông của nước này dọc theo các tỉnh Thượng Hải và Chiết Giang. Bản cảnh báo dự báo sóng có thể cao từ 0,3 đến 1m.

Cận cảnh những con sóng tại biển Nhật Bản

Trận động đất nông đã làm hư hại các tòa nhà và làm bị thương một số người ở khu vực xa xôi của Nga, trong khi phần lớn bờ biển phía đông Nhật Bản – nơi bị tàn phá bởi trận động đất và sóng thần mạnh 9,0 độ richter vào năm 2011 – đã được khuyến cáo phải sơ tán.

Cận cảnh hình ảnh sóng thần ở Nga và Nhật: Cao tới 4 mét, cuốn trôi nhiều nhà cửa, có thể tiếp tục mạnh thêm- Ảnh 1.

Sóng thần tấn công Severo-Kurilsk trên đảo Paramushir thuộc quần đảo Kuril phía bắc của Nga

Cận cảnh hình ảnh sóng thần ở Nga và Nhật: Cao tới 4 mét, cuốn trôi nhiều nhà cửa, có thể tiếp tục mạnh thêm- Ảnh 2.
Cận cảnh hình ảnh sóng thần ở Nga và Nhật: Cao tới 4 mét, cuốn trôi nhiều nhà cửa, có thể tiếp tục mạnh thêm- Ảnh 3.

Hình ảnh ghi nhận được ở Nhật Bản

Mức độ nguy hiểm của sóng thần

Một nhà địa chấn học nói với CNN rằng sóng thần có thể xuất hiện theo “mô hình phức tạp” nếu tấn công vào bờ biển Hawaii khi người dân vội vã di chuyển đến vùng đất cao hơn để tránh nguy hiểm.

Helen Janiszewski, phó giáo sư tại Khoa Khoa học Trái đất thuộc Đại học Hawaii ở Mānoa, cho biết: “Sóng thần rất khác so với sóng biển thông thường… nó giống như một dòng nước lũ tràn vào bờ biển”.

Không giống như sóng biển thông thường do gió tạo ra, dễ vỡ và rút đi nhanh chóng, sóng thần có bước sóng dài và có thể tràn vào đất liền trong thời gian dài, thường thành nhiều đợt, khiến chúng đặc biệt nguy hiểm đối với các cộng đồng ven biển ở vùng trũng thấp, Janiszewski chia sẻ với Kristie Lu Stout của CNN.

“Nước chảy nhanh có thể dễ dàng đánh ngã một người. Bạn không cần quá nhiều nước. Và vì vậy, nó rất, rất nguy hiểm”, Janiszewski nói thêm.

Thống đốc Hawaii Josh Green đã kêu gọi người dân sơ tán khỏi các khu vực ven biển “ngay lập tức”, cảnh báo rằng sóng có thể “bao quanh các đảo”.

Chuyên gia nhấn mạnh rằng tác động của sóng thần có thể thay đổi đáng kể tùy thuộc vào địa lý địa phương, lưu ý rằng địa hình dưới nước có thể khuếch đại hoặc chuyển hướng sóng thần theo những cách không ngờ tới.

Chê vợ cũ v/ô s/inh nên l;y h;ôn 6 năm sau Tỷ phú S/ố/c Ngã Ngửa khi gặp lại cô cùng 2 bé gái sinh đôi…

“Anh từng tin rằng phụ nữ không thể sinh con là ‘khiếm khuyết’. Anh đã ly hôn để tìm kiếm ‘giống nòi’. Sáu năm sau, anh chết lặng khi gặp lại cô… bên cạnh hai đứa trẻ có đôi mắt giống hệt anh.”

Tỷ phú Trần Thế Huy là một trong những người đàn ông thành công nhất Việt Nam trong lĩnh vực công nghệ và bất động sản. Khi mới ngoài ba mươi, anh đã đứng đầu ba công ty lớn, nắm trong tay hàng trăm tỷ đồng, sở hữu biệt thự ven sông, siêu xe, và quyền lực khiến ai cũng ngưỡng mộ.

Nhưng ở đỉnh cao đó, điều khiến anh trăn trở nhất lại là điều mà bao người đàn ông truyền thống vẫn thường nghĩ đến: nối dõi tông đường.

Anh kết hôn với Diễm Quỳnh – một giảng viên đại học xinh đẹp, thông minh, kín đáo và vô cùng yêu chồng. Cô và Huy yêu nhau từ thời đại học, trải qua những năm tháng khó khăn, từng bữa cơm trứng luộc, từng đồng tiền gom góp để mở công ty đầu tiên. Khi Huy thành công, Quỳnh vẫn là người đứng sau anh, âm thầm hỗ trợ và giữ gia đình êm ấm.

Sau 5 năm kết hôn, Quỳnh vẫn không có thai. Họ âm thầm đi khám nhiều nơi, chạy chữa cả đông tây y. Kết quả từ bệnh viện lớn ở Singapore kết luận rằng: “Tử cung của bệnh nhân yếu, khó có khả năng thụ thai tự nhiên.”

Huy đổ gục sau cú sốc đó. Gia đình anh là dòng họ lớn, bố mẹ lại là người gia trưởng. Mẹ anh từng nói thẳng với con trai: “Một người đàn ông thành đạt không thể sống với người đàn bà không biết đẻ.”

Áp lực từ mẹ, họ hàng, từ ánh mắt xã hội dần khiến Huy lạnh nhạt. Anh bắt đầu về nhà muộn, ít nói, không còn đưa Quỳnh đi đâu cùng như trước.

Quỳnh cố gắng. Cô tìm đến các liệu pháp khác, nhờ bác sĩ nước ngoài, chịu đựng vô số mũi tiêm hormone đau đớn… nhưng Huy không còn đủ kiên nhẫn. Một ngày nọ, anh nói thẳng:

– “Anh muốn ly hôn. Chúng ta không thể mãi sống thế này.”

Quỳnh lặng người. Nhưng cô không van xin, không níu kéo. Cô lặng lẽ ký đơn ly hôn, dọn ra khỏi căn biệt thự nơi từng có bao kỷ niệm ngọt ngào. Trong lòng cô, có một nỗi đau không thể diễn tả – không phải vì mất chồng, mà vì bị xem như một người đàn bà khiếm khuyết.

Sau ly hôn, Huy kết hôn với người phụ nữ khác – trẻ trung, đẹp hơn, và theo anh là “mắn đẻ”. Nhưng ba năm trôi qua, người vợ mới cũng không mang thai. Lần này, Huy mới chịu đi khám lại một mình, và rồi anh ngã quỵ khi nghe bác sĩ nói:

“Tinh trùng của anh yếu. Khả năng sinh con tự nhiên là gần như không có.”

Anh bàng hoàng. Bao năm qua, anh đổ lỗi cho Quỳnh, chịu áp lực gia đình, ly hôn người phụ nữ đã cùng anh đi qua sóng gió – trong khi sự thật là… lỗi nằm ở chính anh.

Huy như người mất hồn. Anh không dám kể với ai, cũng không dám tìm lại Quỳnh. Trong thâm tâm, anh mang một vết thương sâu hoắm: hối hận.

Một chiều mưa tháng Sáu, Huy dừng xe tại một trạm xăng trên đường về Đà Lạt sau một chuyến công tác. Trời mưa lớn, anh bước vào quán café nhỏ bên đường để tránh mưa. Trong ánh sáng mờ, anh thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi ở góc quán, đang đọc sách cùng hai bé gái sinh đôi khoảng năm tuổi.

Anh tiến lại gần. Trái tim như ngừng đập.

Đó là Quỳnh. Và hai bé gái có đôi mắt, sống mũi… giống hệt anh.

“Chúng nhìn anh như đã quen biết từ lâu. Anh như hóa đá khi nghe một trong hai bé gọi Quỳnh là ‘mẹ’, rồi quay sang anh và hỏi: ‘Mẹ ơi, đây là ba hả?'”

Trần Thế Huy đứng chết lặng. Đôi mắt đen láy, long lanh của hai bé gái ấy không chỉ giống anh – mà còn y hệt đôi mắt của mẹ anh lúc trẻ. Từng đường nét trên gương mặt, khóe miệng, vầng trán… khiến Huy cảm giác như nhìn vào chính mình lúc bé.

Trong lòng Huy trào lên một cơn bão. Sáu năm rồi – kể từ khi ly hôn Quỳnh – anh chưa bao giờ nghĩ sẽ đối diện lại cô trong hoàn cảnh như thế này.

Quỳnh ngẩng lên. Cô nhìn anh bằng ánh mắt bình thản – không trách móc, không khinh thường, không buồn đau – mà chỉ như đang nhìn một người quen cũ, xa xăm.

Huy nuốt nước bọt. Anh run giọng hỏi:

– “Hai… hai bé là… con em?”

Quỳnh gật đầu, nhẹ nhàng:

– “Ừ. Con của mẹ.”

Anh lại hỏi, giọng dồn dập:

– “Cha chúng là ai?”

Quỳnh nhìn thẳng vào mắt anh:

– “Anh nghĩ sao?”

Một trong hai bé gái chạy lại nắm lấy tay Huy:

– “Chú là ba hả? Mẹ ơi, chú giống con lắm nè!”

Câu nói ngây thơ ấy như một nhát dao xé toạc trái tim của người đàn ông từng bỏ rơi tình yêu đích thực vì định kiến. Huy ngồi xuống ghế, mặt tái nhợt. Anh không thể tin nổi vào sự thật trước mắt mình.

Sau một hồi im lặng, Quỳnh kể cho anh nghe điều mà suốt sáu năm qua cô chưa từng nói với ai.

“Anh nhớ lần cuối cùng em đi Singapore một mình sau khi chúng ta ký đơn ly hôn chứ? Em đã nhờ bác sĩ xét nghiệm lại toàn bộ kết quả, lần này kỹ hơn, chi tiết hơn – và họ nói rằng: ‘Quỳnh hoàn toàn có khả năng sinh con, nếu thụ tinh nhân tạo, tỷ lệ thành công cao’.”

Lúc đó, Quỳnh đau đớn nhưng không giận. Cô chỉ nghĩ, nếu Huy thật sự yêu cô, anh sẽ không bỏ rơi cô chỉ vì không có con. Nhưng anh đã chọn rời đi. Và điều ấy khiến cô hiểu: Tình yêu của anh không đủ lớn để vượt qua định kiến.

Vài tháng sau khi ly hôn, Quỳnh quyết định làm mẹ đơn thân. Cô quay lại Singapore, làm thụ tinh ống nghiệm từ mẫu tinh trùng… mà chính Huy từng hiến lưu trữ từ những ngày đầu kết hôn, khi họ cố gắng có con.

Cô đã giữ bí mật ấy suốt sáu năm. Không ai biết, kể cả Huy. Cô lặng lẽ sinh hai bé gái sinh đôi, đặt tên là Ngân và Nhi. Dạy con lễ phép, yêu thương, học hành giỏi giang – chưa một lần nhắc đến cha chúng.

– “Em không muốn các con lớn lên với hình ảnh một người cha từ chối mẹ chỉ vì chuyện con cái. Em chỉ muốn chúng được sống đủ đầy, bình yên, không oán hận ai cả.” – Quỳnh nói, giọng bình thản mà như đang xé từng sợi ruột.

Trần Thế Huy ngồi đó, mắt đỏ hoe, đầu cúi thấp như chưa bao giờ anh thấy mình nhỏ bé đến vậy.

Người phụ nữ mà anh bỏ rơi – chính là người đã mang trong mình giọt máu của anh. Nuôi con một mình. Chịu đựng. Im lặng. Không một lời oán than.

Anh đã cưới thêm một người vợ – để rồi ly hôn lần nữa vì không có con. Anh đã chìm trong hàng loạt cuộc tình không lối thoát, tìm kiếm một người sinh cho mình đứa trẻ nối dõi – trong khi con ruột anh… đã ở ngay đây, gọi anh là “chú”.

– “Anh xin lỗi.” – Cuối cùng, Huy chỉ thốt được câu ấy.

– “Không cần đâu.” – Quỳnh mỉm cười. – “Mọi chuyện đã qua rồi. Con người ta ai cũng có quyền sai. Nhưng điều quan trọng là họ học được gì từ sai lầm đó.”

Huy cúi đầu, đôi mắt rưng rưng. Hai bé gái chạy nhảy quanh mẹ, cười đùa hồn nhiên.

Anh nhìn chúng, rồi ngước lên nhìn Quỳnh.

– “Anh… có thể làm gì cho ba mẹ con em không?”

Quỳnh cười nhẹ:

– “Nếu anh thật lòng… thì hãy đến gặp con vào một ngày nào đó, không phải là một người chú – mà là một người cha, biết yêu thương và trân trọng.”

Sáu năm. Một cuộc đời khác. Một bài học quá đắt giá.

Trần Thế Huy mất cả tuổi trẻ để xây đế chế, nhưng đánh mất người phụ nữ duy nhất vì điều anh tưởng là “khiếm khuyết”.

Và đôi khi, điều ta vứt bỏ vì tưởng là vô dụng… lại chính là món quà quý nhất cuộc đời trao tặng.

Mức độ kinh hoàng của sóng thần Nhật Bản hiện tại: “Đánh bay” 4 con cá voi dạt vào bờ

4 con cá voi đã bị dạt vào bờ sau trận động đất mạnh nhất kể từ năm 2011.

Ít nhất bốn con cá voi đã bị trôi dạt vào bờ chỉ vài giờ sau trận động đất mạnh 8,8 độ Richter ngoài khơi bán đảo Kamchatka (Nga), khiến Nga, Nhật Bản, Mỹ cùng nhiều quốc gia ven Thái Bình Dương phải kích hoạt cảnh báo sóng thần.

Đài NHK (Nhật Bản) phát sóng đoạn video cho thấy ít nhất 4 con cá voi khổng lồ mắc cạn trên bờ biển thành phố Tateyama, tỉnh Chiba. Bản tin cũng đang liên tục cập nhật cảnh báo sóng thần tại nhiều khu vực và kêu gọi người dân khẩn trương sơ tán.

Mức độ kinh hoàng của sóng thần Nhật Bản hiện tại: "Đánh bay" 4 con cá voi dạt vào bờ- Ảnh 1.

Video ghi lại cảnh cá voi bị dạt vào bờ biển (Nguồn: NHK)

Mức độ kinh hoàng của sóng thần Nhật Bản hiện tại: "Đánh bay" 4 con cá voi dạt vào bờ- Ảnh 2.

Ít nhất 4 con cá voi đã bị dạt vào bờ sau cảnh báo sóng thần (Nguồn: NHK)

Sau khi cảnh báo sóng thần được kích hoạt trên bờ biển Thái Bình Dương của Nhật Bản vào sáng 29/7, khoảng 10h40 giờ địa phương ngày 29/7 những đợt sóng thần đầu tiên cao khoảng 30cm đã ập vào thị trấn ven biển Hokkaido, phía đông bắc Nhật Bản, theo NHK. Chính quyền Nhật đã phát đi lệnh sơ tán tại nhiều khu vực ven biển, cảnh báo: “Dự kiến sẽ có thiệt hại do sóng thần. Hãy ngay lập tức rời khỏi các khu vực ven biển, ven sông và di chuyển tới vùng đất cao hoặc các tòa nhà an toàn. Sóng thần có thể liên tiếp ập vào. Không rời khỏi khu vực an toàn cho đến khi cảnh báo được dỡ bỏ.”

Cá voi thường không bị ảnh hưởng bởi sóng thần khi đang ở sâu dưới đại dương, nhưng sự thay đổi đột ngột của mực nước và dòng chảy gần bờ khiến nước bị rút có thể khiến chúng mắc cạn tạm thời khi sóng thần tiến vào đất liền.

Nguồn: Hindustan Times

Nóng: ‘Đội lốt’ người nhận con nuôi, các ‘mẹ m:ìn’ bán trao tay 12 trẻ

An ninh sân bay phát hiện hành khách bế theo 1 bé gái sơ sinh làm thủ tục đi TPHCM có nhiều biểu hiện nghi vấn. Từ đây, hành vi phạm tội mua bán người của các ‘mẹ mìn’ bị bóc trần.

Theo báo Phụ nữ sức khỏe ngày 29/7 có bài Nóng: ‘Đội lốt’ người nhận con nuôi, các ‘mẹ mìn’ bán trao tay 12 trẻ sơ sinh. Nội dung như sau:

Theo thông tin từ VietNamNet, sáng 29/7, TAND TP Hà Nội tuyên phạt bị cáo Nguyễn Thị Thu Thủy (SN 1990) mức án 24 năm tù về tội “Mua bán người dưới 16 tuổi” và “Làm giả con dấu, tài liệu của cơ quan, tổ chức”.

Liên quan đến vụ án, các bị cáo Siu H’Hạnh (SN 1986), Lê Trần Vân Đạt (SN 1995), Trần Thị Liễu (SN 1978) và Hồng Văn Thái (SN 1978, đều ở TP.HCM) nhận mức án từ 12 năm đến 15 năm 6 tháng tù.

Trước đó, vào 11h30 ngày 4/10/2020, lực lượng An ninh sân bay Nội Bài phát hiện hành khách Lê Trần Vân Đạt bế theo 1 bé gái sơ sinh làm thủ tục bay vào TPHCM có nhiều biểu hiện nghi vấn về hành vi mua bán người nên đã kiểm tra hành chính và bàn giao cho công an.

Kết quả điều tra đã phát hiện đường dây mua bán người dưới 16 tuổi và làm giả con dấu, tài liệu của cơ quan, tổ chức. Theo cáo buộc, Siu H’Hạnh vốn làm nghề tự do và thường vào trang “Hội cho nhận con nuôi” trên Facebook nên biết có những người phụ nữ mang thai ngoài ý muốn, không đủ điều kiện nuôi dưỡng con, muốn cho “núm ruột” của mình làm con nuôi của người khác.

Bị cáo cũng biết, có nhiều cặp vợ chồng hiếm muộn muốn nhận con nuôi. Siu H’Hạnh nảy sinh ý định đứng ra liên hệ nhận con của người muốn cho để bán cho những người có nhu cầu nhận con nuôi nhằm mục đích kiếm lợi.

Khoảng tháng 9/2020, Hạnh đi khám thai ở TPHCM và quen với bị cáo Nguyễn Thị Thu Thủy, khi đó là nhân viên của một phòng khám. Qua nói chuyện, Hạnh biết Thủy cũng tham gia nhóm “Hội cho nhận con nuôi” nên hai bị cáo đã rủ nhau mua bán trẻ sơ sinh kiếm lợi.

Khoảng 9/2020, Hạnh vào “Hội cho nhận con nuôi”, thấy chị T. (SN 2001) đăng thông tin, vì hoàn cảnh khó khăn không nuôi được nên muốn cho 2 con gái mới sinh. Ngay khi đó, Hạnh kết bạn với chị T. và nói muốn nhận 2 bé gái làm con nuôi.

Ngày 30/9/2020, Hạnh đến gặp và đưa cho chị T. 20 triệu đồng để bồi dưỡng sức khỏe rồi đón 2 con chị T. về chỗ Hạnh thuê trọ.

Vì 1 cháu bé khó nuôi, chỉ nặng 1,3kg nên sau đó Hạnh đã đặt bé ở cửa chùa Quan Âm (TPHCM) với mục đích để nhà chùa nuôi dưỡng. Cháu bé còn lại nặng 1,8kg bị Hạnh và Thúy đưa bằng ô tô ra Hà Nội bán với giá 40 triệu đồng.

Tuy nhiên cháu bé bị trả lại vì người mua thấy bé gái gầy yếu, không giống như trong ảnh. Khi nhận lại bé gái, lúc đưa ra sân bay Nội Bài để quay về TPHCM thì nhóm buôn người bị phát hiện, đưa về trụ sở công an làm rõ.

Các bị cáo tại tòa – Ảnh: VietNamNet

Trước đó, theo thông tin từ báo Dân trí, tháng 9/2019, cũng qua “Hội cho nhận con nuôi”, bị cáo Thủy biết người phụ nữ tên L. (SN 1989) đang mang thai ngoài ý muốn, vì hoàn cảnh khó khăn nên không muốn nuôi con. Thủy đã động viên người mẹ sinh con rồi cho đi làm con nuôi. Khi biết chị L. sinh 1 bé trai ở bệnh viện, Thủy gọi điện cho một phụ nữ ở Hà Nội rao bán cháu bé với giá 40 triệu đồng.

Sau đó bé trai được bán trao tay với giá 37 triệu đồng. Thủy đưa lại cho người mẹ 20 triệu đồng để bồi dưỡng sức khỏe và trả viện phí, còn lại 17 triệu đồng bị cáo dùng chi tiêu cá nhân hết.

Cáo trạng xác định, từ tháng 2 đến tháng 10/2020, các bị cáo đã lợi dụng việc cho – nhận con nuôi để thực hiện hành vi phạm tội.

Trong đó, bị cáo Thủy là người giữ vai trò chính, đã lợi dụng việc cho – nhận con nuôi để trực tiếp thực hiện hành vi mua bán 12 cháu bé.

Thủy đã nhận hơn 650 triệu đồng của những người có nhu cầu nhận con nuôi. Trong đó, bị cáo dùng gần 360 triệu đồng để thanh toán tiền viện phí, mua bỉm sữa, tiền bồi dưỡng sức khỏe cho người mẹ sau sinh, mua vé máy bay,… Còn lại hơn 260 triệu đồng, bị cáo sử dụng chi tiêu cá nhân hết.

Ngoài mức án dành cho các bị cáo, HĐXX cũng quyết định giao 7 trẻ em bị mua bán trong vụ án này cho chùa Quang Phúc (ở Hà Nội) và 4 trẻ em cho các cá nhân khác hiện đang chăm sóc, nuôi dưỡng để tiếp tục chăm sóc, nuôi dưỡng và phải làm các thủ tục giấy tờ định danh cá nhân cho các cháu theo quy định của pháp luật.

Cùng đưa tin về vụ việc, báo Dân trí có bài “Đội lốt” người nhận con nuôi để bán trao tay 12 trẻ sơ sinh. Nội dung như sau:

Ngày 29/7, Toà án nhân dân TP Hà Nội tuyên phạt bị cáo Nguyễn Thị Thu Thủy (35 tuổi) mức án 24 năm tù về các tội Mua bán người dưới 16 tuổi và Làm giả con dấu, tài liệu của cơ quan, tổ chức.

Liên quan đến vụ án, các bị cáo Siu H’Hạnh (39 tuổi), Lê Trần Vân Đạt (30 tuổi), Trần Thị Liễu (47 tuổi) và Hồng Văn Thái (47 tuổi, đều ở TPHCM) lần lượt nhận mức án từ 12 năm đến 15 năm 6 tháng tù cùng về tội Mua bán người dưới 16 tuổi.

Theo hồ sơ vụ án, vào ngày 4/10/2020, lực lượng An ninh sân bay Nội Bài phát hiện hành khách Lê Trần Vân Đạt bế theo 1 bé gái sơ sinh làm thủ tục bay vào TPHCM có nhiều biểu hiện nghi vấn về hành vi mua bán người nên đã kiểm tra hành chính và bàn giao cho công an.

Kết quả điều tra đã phát hiện đường dây mua bán người dưới 16 tuổi và làm giả con dấu, tài liệu của cơ quan, tổ chức.

Các bị cáo tại phiên toà (Ảnh: N. Nhung).

Theo cáo buộc, Siu H’Hạnh vốn làm nghề tự do và thường vào trang “Hội cho nhận con nuôi” trên Facebook nên biết có những người phụ nữ mang thai ngoài ý muốn, không đủ điều kiện nuôi dưỡng con, muốn cho con của mình làm con nuôi của người khác.

Siu H’Hạnh cũng biết, có nhiều cặp vợ chồng hiếm muộn muốn nhận con nuôi. Do đó, bị cáo nảy sinh ý định đứng ra liên hệ nhận con của người muốn cho để bán cho những người có nhu cầu nhận con nuôi nhằm mục đích kiếm lợi.

Khoảng tháng 9/2020, Siu H’Hạnh đi khám thai ở TPHCM và quen với Nguyễn Thị Thu Thủy, khi đó là nhân viên của một phòng khám.

Qua nói chuyện, Hạnh biết Thủy cũng tham gia nhóm “Hội cho nhận con nuôi” nên hai bị cáo đã rủ nhau mua bán trẻ sơ sinh kiếm lợi.

Khoảng 9/2020, Hạnh vào “Hội cho nhận con nuôi”, thấy chị T. (24 tuổi) đăng thông tin, vì hoàn cảnh khó khăn không nuôi được nên muốn cho 2 con gái mới sinh.

Ngay khi đó, Hạnh kết bạn với chị T. và nói muốn nhận 2 bé gái làm con nuôi.

Ngày 30/9/2020, Hạnh đến gặp và đưa cho chị T. 20.000.000 đồng để chị này bồi dưỡng sức khỏe rồi đón 2 con của chị T. về chỗ Hạnh thuê trọ.

Vì 1 cháu bé khó nuôi, chỉ nặng 1,3kg nên sau đó Hạnh đã đặt bé ở cửa chùa Quan Âm (TPHCM) với mục đích để nhà chùa nuôi dưỡng. Cháu bé còn lại nặng 1,8kg bị Hạnh và Thúy đưa ra Hà Nội bán với giá 40.000.000 đồng.

Song cháu bé bị trả lại vì người mua thấy bé gái gầy yếu, không giống như trong ảnh. Khi nhận lại bé gái, lúc đưa ra sân bay Nội Bài để quay về TPHCM thì nhóm buôn người bị phát hiện, đưa về trụ sở công an làm rõ.

Cáo trạng xác định, từ tháng 2 đến tháng 10/2020, các bị cáo đã lợi dụng việc cho – nhận con nuôi để thực hiện hành vi phạm tội.

Trong đó, bị cáo Thủy là người giữ vai trò chính, đã lợi dụng việc cho – nhận con nuôi để trực tiếp thực hiện hành vi mua bán 12 cháu bé.

Thủy đã nhận hơn 650 triệu đồng của những người có nhu cầu nhận con nuôi. Trong đó, bị cáo dùng gần 360 triệu đồng để thanh toán tiền viện phí, mua bỉm sữa, tiền bồi dưỡng sức khỏe cho người mẹ sau sinh, mua vé máy bay,… Còn lại hơn 260 triệu đồng, bị cáo sử dụng chi tiêu cá nhân hết.

Ngoài mức án dành cho các bị cáo, HĐXX cũng quyết định giao 7 trẻ em bị mua bán trong vụ án này cho chùa Quang Phúc (ở Hà Nội) và 4 trẻ em cho các cá nhân khác hiện đang chăm sóc, nuôi dưỡng để tiếp tục chăm sóc, nuôi dưỡng và phải làm các thủ tục giấy tờ định danh cá nhân cho các cháu theo quy định của pháp luật.

Con sinh được 3 ngày mẹ đã phải ch/í//ch m;áu tay con cho chồng đi x;ét ngh;iệm ADN và cái kết….

Con vừa sinh được ba ngày. Tôi còn chưa kịp đặt tên cho con. Vậy mà người chồng đầu ấp tay gối lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm. Anh không nói một lời, chỉ lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Xét nghiệm.”

Và rồi… tôi phải dùng chính máu tay con mình cho anh mang đi làm ADN.

Ba ngày sau sinh. Phòng hậu sản ngập ánh nắng vàng nhạt. Tiếng trẻ con khóc lúc cao lúc thấp hoà với âm thanh bước chân y tá, lời thì thầm của những bà mẹ trẻ khác đang bồng con. Tôi ôm đứa bé đỏ hỏn trên tay, ngắm gương mặt nhỏ bé đang say ngủ mà lòng rưng rưng. Là con tôi. Là máu mủ ruột rà, là kết tinh của một tình yêu mà tôi từng tin là không thể phai.

Thế mà… chỉ sau 3 ngày, tôi đã không còn dám chắc mình đang sống trong một gia đình đúng nghĩa.

Hải – chồng tôi – đứng nơi cuối giường, khoanh tay, ánh mắt nghi ngờ. Anh không chạm vào con. Không hỏi han tôi sau ca sinh đau đớn. Chỉ im lặng đến khó hiểu. Tôi nghĩ có thể anh bị sốc, có thể anh lo lắng… cho đến khi tôi nhìn thấy tờ giấy anh cầm trên tay: Phiếu đăng ký xét nghiệm huyết thống.

Tôi cứng người.

“Anh… cái gì đây?” – Tôi run run hỏi.

Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ móc ra một chiếc lọ nhỏ bằng thủy tinh có sẵn cồn sát trùng, bông gòn, gạc vô trùng và một cây kim chích máu.

Tôi hiểu ngay. Anh muốn lấy máu con đi xét nghiệm ADN.

“Anh điên à? Con mới sinh có 3 ngày. Nó còn bé quá. Làm sao anh có thể—”

“Vậy em nói đi,” – giọng anh đanh lại, “Tại sao nó không giống anh? Mắt nó màu nâu sáng, tóc xoăn nhẹ, mũi không giống cả em lẫn anh. Em nghĩ anh ngu ngốc đến mức không nhận ra sao?”

Tôi nhìn con, rồi nhìn anh. Mắt tôi nhòa lệ. Bao nhiêu cảm xúc đau đớn ùa tới như một đợt sóng quét sạch tất cả lý trí. Tôi thẫn thờ.

“Em không làm gì có lỗi với anh cả,” – tôi nói, “Con là của anh. Anh có thể nghi ngờ em, nhưng đừng làm hại con. Đừng bắt nó phải chịu vết chích đầu tiên vì sự nghi kỵ của cha ruột.”

Anh không lay chuyển. Trái lại, anh thở dài một tiếng như thể tất cả sự chịu đựng trong anh đã vượt quá giới hạn. “Vậy thì chứng minh đi.”

Tôi nhìn con. Ngón tay nhỏ xíu của bé nắm lấy vạt áo tôi, gương mặt vẫn ngây thơ trong giấc ngủ. Làm mẹ, tôi không thể để con chịu đựng. Nhưng cũng không thể im lặng để chồng mình tiếp tục sống trong ngờ vực độc địa.

Thế là tôi cắn răng. Tự tay sát trùng ngón tay con. Tôi không dám dùng kim. Tôi xin y tá giúp một cái kim chuyên dụng lấy máu cho trẻ sơ sinh. Vết chích nhỏ, máu rịn ra thành giọt. Tôi thấm máu vào giấy theo hướng dẫn trong tờ phiếu xét nghiệm.

“Anh mang đi đi,” – tôi nói, “Và cầu trời anh đủ tỉnh táo để đối mặt với kết quả.”

Anh cầm lấy mẫu, không một cái ôm an ủi, không một ánh mắt dành cho con. Cánh cửa khép lại sau lưng anh như một bản án lạnh lùng. Tôi ngồi đó, tay ôm con, lòng trống rỗng. Trong vòng tay tôi, con vẫn ngủ yên. Nó không biết cha mình vừa mang một phần máu của nó đi để kiểm chứng xem nó có thực sự được thừa nhận hay không.

Tôi khóc.

Không phải vì nỗi nhục bị nghi ngờ. Mà vì con tôi – mới ba ngày tuổi – đã phải chịu một nhát dao nghi kỵ đầu đời.

Ba ngày sau khi anh mang mẫu máu con đi, tôi không thấy anh quay lại. Không một tin nhắn. Không một cuộc gọi. Phòng hậu sản chỉ còn hai mẹ con tôi – một đứa trẻ chưa đầy tuần và một bà mẹ trẻ rướm máu lòng.

Tôi tự tay làm hết mọi việc: cho con bú, thay tã, lau người… Đêm đến, con quấy khóc, tôi bế ru con hàng giờ trong ánh đèn mờ mờ của phòng bệnh. Có lúc tôi tưởng mình gục ngã, nhưng tiếng thở yếu ớt của con là lời gọi nhắc nhở: “Mẹ phải cố.”

Ngày tôi làm thủ tục xuất viện, anh xuất hiện. Trễ nải. Lặng lẽ. Trên tay là phong bì dán kín – kết quả xét nghiệm ADN. Tôi không cần nhìn. Tôi biết chắc kết quả đó là gì. Nhưng tôi vẫn hỏi:

“Anh đã đọc chưa?”

Anh gật đầu, mắt cụp xuống.

“Tôi… đã sai,” – anh nói khẽ, giọng khàn đặc như người mất ngủ mấy đêm liền. “Con là của tôi. Tỉ lệ khớp 99,999%. Nó là con tôi, không phải của ai khác.”

Tôi không nói gì. Con nằm trong nôi cạnh tôi, đôi mắt bé mở tròn nhìn anh như thể cũng đang dò xét gương mặt người cha.

“Anh muốn gì?” – Tôi hỏi.

“Anh xin lỗi. Anh biết anh không xứng. Nhưng… anh muốn chuộc lại lỗi lầm.”

Tôi bật cười. Tiếng cười chua chát đến nghẹn họng.

“Anh muốn chuộc lại? Sau khi ép tôi chích máu con, nghi ngờ phẩm hạnh vợ mình chỉ vì một cái mũi không giống anh? Sau khi để tôi một mình trải qua từng giờ chăm con, tự chống chọi với nỗi đau sinh nở và nỗi nhục bị phản bội?”

Anh im lặng.

“Anh có biết vết thương của tôi không nằm ở da thịt, mà nằm trong trái tim không? Và đau hơn cả là ánh mắt con – nó sẽ lớn lên trong một gia đình mà cha nó từng đem giọt máu của nó đi để kiểm chứng giá trị tồn tại của chính nó?”

Anh quỳ xuống. Giữa hành lang bệnh viện, anh gục mặt vào lòng bàn tay, khóc như một đứa trẻ. Người đàn ông tôi từng yêu, từng ngưỡng mộ vì sự mạnh mẽ, giờ đây đang tan vỡ trước mặt tôi.

“Em có thể tha thứ cho anh không?”

Tôi nhìn anh. Nhìn kỹ hơn bao giờ hết. Người đàn ông này là cha của con tôi. Nhưng liệu có còn là người chồng xứng đáng nữa không?

Tôi trả lời bằng một câu hỏi:

“Nếu kết quả không phải như vậy thì sao? Anh sẽ làm gì?”

Anh ngước lên, bối rối.

“Anh… sẽ không biết phải làm gì. Nhưng anh cần biết chắc.”

“Thì đó,” – tôi nói, “Anh đã sẵn sàng rũ bỏ cả vợ và con chỉ vì một nghi ngờ chưa kiểm chứng. Anh đặt sự nghi ngờ lên trên tình nghĩa. Trên cả bản năng làm cha. Và giờ… dù có hối hận, thì vết thương cũng đã nằm lại rồi.”

Tôi không quát mắng. Không rơi nước mắt. Tôi chỉ cảm thấy trống rỗng.

Anh xin được đón mẹ con tôi về. Nhưng tôi từ chối. Tôi quyết định đưa con về nhà ngoại. Không phải vì tôi muốn chia cắt tình cha con – mà tôi cần thời gian. Để chữa lành. Để nhìn lại chính mình. Và cũng để anh hiểu: yêu thương không chỉ là máu mủ, mà còn là niềm tin.

Ba tháng sau.

Anh đến thăm con đều đặn. Không còn lời biện minh, không còn giận dữ. Chỉ có sự lặng lẽ và kiên trì. Anh học cách bế con, thay tã, dỗ con ngủ. Con cũng dần quen với hơi thở và giọng nói của anh. Tôi chứng kiến tất cả – vừa xót xa vừa bình thản.

Một lần, khi con bập bẹ tiếng “ba”, anh òa khóc. Không phải vì vui. Mà vì biết con đã tha thứ trước cả khi anh kịp xin lỗi.

Với tôi thì khác. Tôi không quên được. Nhưng tôi cũng không muốn mang giận dữ làm tổ trong tim mình mãi mãi. Tôi nói với anh:

“Anh không cần phải xin lỗi nữa. Nếu anh thực sự thương con, thì hãy là một người cha đúng nghĩa. Còn em… có thể sẽ học cách tin anh lại. Nhưng không phải bây giờ.”

Giọt máu có thể chứng minh huyết thống. Nhưng không thể chứng minh tình yêu.

Một gia đình không được xây bằng ADN. Mà được giữ bằng lòng tin.