Home Blog Page 6

Cô Gái Việt Đến Làm Giúp Việc Cho Tỷ Phú Ở Mỹ, Chú Chó Sủa Dữ Dội Hé Lộ Bí Mật Thất Lạc Suốt 10 Năm

Chú chó ngẩng đầu, đôi mắt già nua ánh lên sự hoài nghi, rồi đột nhiên gầm gừ dữ dội, rít lên tiếng sủa xé toạc không gian tĩnh mịch. Từ chiếc vali cô gái Việt vừa đặt xuống, một ký ức chôn vùi suốt 10 năm bất ngờ trỗi dậy.

Ngọc – cô gái trẻ đến từ miền Tây Việt Nam – chưa từng nghĩ cuộc đời mình sẽ có ngày đặt chân đến một biệt thự sang trọng giữa lòng California, nơi những chiếc xe Bentley lướt qua như những cơn gió và bữa sáng là sự kết hợp kỳ lạ giữa trứng cá muối và bánh mì nướng bơ truffle.

Cô chỉ là một người giúp việc. Nhưng không phải cho gia đình bình thường.

Chủ nhân của ngôi biệt thự này là ông Lâm – một tỷ phú gốc Việt nổi tiếng trong ngành công nghệ sinh học tại Mỹ. Ông thành đạt, kín tiếng và vô cùng nguyên tắc. Người ta đồn rằng ông Lâm từng mất một người thân cách đây hơn 10 năm trong một vụ việc kỳ lạ, kể từ đó sống cô độc, lạnh lùng và chỉ tin tưởng duy nhất một người bạn – chú chó Husky tên Max.

Ngọc đến Mỹ theo diện lao động hợp pháp, trải qua nhiều vòng xét tuyển gắt gao để được chọn làm người chăm sóc nhà cửa cho ông Lâm. Cô được thông báo: “Không được đến gần phòng số 3 trên tầng hai. Không được tự ý chạm vào đồ đạc của Max. Và tuyệt đối không được hỏi về quá khứ của ông chủ.”

Ngọc vốn là người khéo léo, chăm chỉ và ít lời. Ngày đầu tiên làm việc, cô cẩn trọng lau dọn từng ngóc ngách, sắp xếp tủ bếp ngăn nắp và học cách phân loại thức ăn riêng cho Max theo từng ngày trong tuần.

Nhưng điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra ngay tối hôm đó.

Khi Ngọc vừa kéo chiếc vali vào phòng dành cho nhân viên, Max – vốn luôn hiền lành với người làm – đột nhiên rít lên, rướn người như muốn lao vào cô. Tiếng sủa vang vọng cả biệt thự, đến mức ông Lâm từ tầng trên vội vã chạy xuống. Đôi mắt ông thoáng chút hoảng loạn, rồi chuyển sang kinh ngạc khi nhìn thấy… chiếc móc khóa treo trên vali của Ngọc.

Đó là một chiếc móc gỗ cũ kỹ, khắc hình bông hoa sen.

“Chiếc móc này… cô lấy ở đâu?” – ông Lâm hỏi, giọng khản đặc.

Ngọc lùi lại, bối rối: “Dạ… của mẹ em. Mẹ nói là được người ta tặng, em mang theo để nhớ quê.”

Ông Lâm lặng người. Tay ông khẽ run.

“Người tặng là ai?” – ông hỏi.

Ngọc nhìn ông, cảm thấy có gì đó rất lạ trong cách ông nhìn cô. Cô đáp chậm rãi: “Mẹ em không nhớ rõ tên… Chỉ bảo là một người đàn ông từng sống ở Sài Gòn, hay đeo đồng hồ mặt vuông, giọng trầm, hay đến tặng sách cho mẹ em hồi còn đi làm ở thư viện.”

Ông Lâm đứng chết trân. Trên cổ tay ông, chiếc đồng hồ mặt vuông lấp lánh dưới ánh đèn chùm.

Đêm đó, biệt thự không ngủ.

Ông Lâm yêu cầu Ngọc kể lại mọi điều cô biết về người mẹ – từ quê quán, công việc, đến những điều nhỏ nhặt nhất. Càng nghe, ông càng lặng người. Có những chi tiết trùng khớp đến rợn người: mẹ Ngọc từng làm việc ở thư viện trường Y dược năm 1992, từng có một người yêu đột nhiên mất tích không rõ lý do…

Còn chú chó Max – kể từ khi ấy – không rời khỏi Ngọc nửa bước. Nhưng không còn gầm gừ. Thay vào đó là một sự cảnh giác đầy trung thành, như thể nó nhận ra một phần quá khứ trong chính cô gái trẻ.

Ngọc bắt đầu nghi ngờ. Cô cảm nhận mình không đơn thuần chỉ là người giúp việc. Có điều gì đó sâu xa hơn, lẩn khuất phía sau ánh mắt ông chủ – một điều mà bản thân ông cũng chưa dám đối diện.

Trong một lần dọn phòng số 3 – căn phòng bị cấm – Ngọc bất cẩn đánh rơi cây lau, khiến cánh cửa khẽ hé mở. Từ bên trong, ánh sáng dịu vàng rọi ra. Trên bức tường, treo bức tranh cũ: một người phụ nữ Việt đang bế một bé gái sơ sinh, bên cạnh là người đàn ông mang đồng hồ mặt vuông…

Ngọc giật mình. Cô bé trong tranh có đôi mắt… giống hệt cô.

Khi cánh cửa hé mở, ánh sáng mờ ảo len vào, phủ bụi thời gian. Ngọc đứng như hóa đá trước bức tranh cũ. Bức tranh vẽ một người mẹ trẻ ôm đứa bé sơ sinh – và người đàn ông bên cạnh chính là ông Lâm, ông chủ của cô. Một giọt nước mắt chảy dài trên má Ngọc, dù cô vẫn chưa hiểu tại sao.

Phòng số 3 vốn luôn bị khóa kín. Nhưng giờ đây, trước mắt Ngọc là một thế giới bị đóng băng – căn phòng phủ đầy đồ vật cũ, giấy tờ, ảnh chụp và một chiếc nôi gỗ bé xíu. Tất cả đều được lau chùi sạch sẽ, như thể người ta vẫn chờ một đứa trẻ quay trở về.

Cô không kịp phản ứng thì ông Lâm đã xuất hiện phía sau. Ông đứng im rất lâu, rồi khẽ nói: “Cô nhìn thấy rồi, phải không?”

Ngọc quay lại, gật đầu.

“Bức tranh đó… là thật à?” – cô hỏi, giọng khẽ run.

Ông Lâm gật đầu. Giọng ông như vọng từ một nơi xa xôi nào đó: “Đó là gia đình tôi. Vợ tôi – tên là Linh – người phụ nữ trong tranh, từng là thủ thư tại thư viện Đại học Y Dược ở Việt Nam. Con gái tôi… biến mất khi mới vài tháng tuổi. Và kể từ đó, mọi thứ trong tôi cũng biến mất.”

Ngọc sững sờ. Mỗi từ ông nói như dao cứa vào tim. Cô chợt thấy thứ gì đó trỗi dậy bên trong mình – không chỉ là xúc động mà còn là sự kết nối. Một phần ký ức mờ nhạt từ thời thơ ấu bỗng ùa về: tiếng ru hời quen thuộc, một bàn tay phụ nữ dịu dàng vuốt tóc, và tiếng sủa của một con chó… giống hệt Max.

“Con gái ông… tên là gì?” – Ngọc hỏi, tim cô đập dồn dập.

Ông Lâm lặng người, như không dám nói ra điều mà ông đã chôn vùi cả thập kỷ.

“Ngọc.” – ông thì thầm.

Cô lùi lại. Cả thế giới như xoay nghiêng.

“Cái gì…?” – cô run rẩy.

“Linh đặt tên con bé là Ngọc, theo tên của mẹ cô ấy. Nhưng sau khi xảy ra chuyện… tôi không bao giờ dám gọi lại cái tên đó nữa. Tôi mất cả hai người chỉ trong một đêm.”

Qua lời kể đứt quãng của ông Lâm, sự thật dần hiện ra. Mười năm trước, khi ông Lâm vừa ký được hợp đồng triệu đô đầu tiên, một nhóm đối thủ trong giới làm ăn muốn triệt hạ ông. Họ không tìm được điểm yếu nào… cho đến khi phát hiện ra vợ con ông.

Trong một vụ dàn dựng tai nạn ô tô, người vợ bị thương nặng, còn đứa bé – lúc đó mới 6 tháng – bị bắt cóc giữa hỗn loạn. Ông Lâm đã nhờ đến FBI, thuê thám tử quốc tế, thậm chí dùng cả thế giới ngầm. Nhưng đứa bé – đứa con duy nhất – bặt vô âm tín.

Người vợ mất sau một năm, còn ông Lâm sống như cái bóng kể từ đó.

Chỉ có Max – chú chó lúc đó mới 2 tuổi – là nhân chứng. Nhưng Max không thể nói. Nó chỉ nhớ được mùi. Và đó là lý do vì sao, ngay khi Ngọc bước vào nhà, Max đã phát điên. Nó nhớ được hơi thở, mùi da thịt của đứa bé năm nào… vì nó đã từng liếm tay cô, nằm ngủ bên nôi của cô.

Ngọc quỳ sụp xuống sàn. Cô không thể tin nổi.

Cô chỉ biết rằng, suốt tuổi thơ, mẹ cô luôn giấu kín một điều gì đó. Không có ảnh gia đình, không có họ hàng nội ngoại. Chỉ có những giấc mơ lặp đi lặp lại – về biển, về ánh đèn xe, và một người đàn ông hét gọi tên “Ngọc” trong vô vọng.

Ông Lâm bước tới, mở một chiếc hộp gỗ cũ đặt trong ngăn tủ. Trong đó là một đoạn video – trích xuất từ camera xe năm đó – và bản báo cáo của cảnh sát. Trong video, một người phụ nữ hoảng loạn chạy khỏi xe, ôm đứa bé, bị đẩy ngã. Một người đàn ông ôm lấy con, nhưng bị đánh bất tỉnh. Khuôn mặt kẻ bắt cóc không rõ ràng – chỉ thấy họ nhét đứa bé vào một chiếc xe khác.

Khi Max được đưa trở lại hiện trường 3 ngày sau, nó dẫn cảnh sát đến… một bãi biển hoang, nơi người ta tìm thấy chiếc váy trẻ con bị rách.

Tưởng đứa bé đã chết.

Nhưng không – cô bé đã được cứu bởi một người phụ nữ bán cá gần đó, và bằng cách nào đó, bị nhận nuôi lén lút tại vùng quê miền Tây Việt Nam.

Ngọc chính là cô bé ấy.

Khi mọi sự rõ ràng, ông Lâm sụp xuống trước mặt cô gái trẻ. Ông khóc không thành tiếng. “Ba xin lỗi. Ba không tìm được con sớm hơn…”

Ngọc không khóc. Cô đưa tay chạm vào gương mặt ông – gương mặt mà cô từng mơ về nhưng không biết vì sao. Bên cạnh, Max sủa khe khẽ, rồi nằm xuống, dụi đầu vào chân cô.

Cả biệt thự chìm trong ánh chiều hoàng hôn. Sau 10 năm, mọi thứ dường như quay trở lại đúng vị trí.

Hôm sau, ông Lâm tổ chức một buổi họp báo kín, thông báo từ chức và chuyển giao quyền lực cho người kế nhiệm.

Ngọc – lúc này không còn là cô giúp việc nữa – đứng bên ông, không như một đứa con gái trở về, mà như một biểu tượng của điều kỳ diệu: tình thân không thể bị xóa nhòa bởi thời gian, khoảng cách hay tăm tối của lòng người.

Còn Max, già yếu nhưng trung thành, nằm bên thềm nhà nhìn trời xanh. Mắt nó long lanh – như thể nó đã hoàn thành sứ mệnh sau cùng: đưa chủ nhân đoàn tụ với con.

Tuyệt vời : Lương giáo viên trung học cơ sở, trung học phổ thông hơn 26 triệu đồng/tháng?

Cộng cả hệ số đặc thù cùng với phụ cấp ưu đãi, thâm niên, trách nhiệm, chức vụ,… lương giáo viên trung học cơ sở và trung học phổ thông có thể lên tới hơn 26 triệu đồng/tháng từ ngày 1/1/2026 khi Luật Nhà giáo có hiệu lực.

Khoản 3 Điều 3 dự thảo Nghị định tiền lương giáo viên đề xuất công thức tính tiền lương như sau:

Tiền lương = (Hệ số lương được hưởng + hệ số phụ cấp chức vụ + phụ cấp thâm niên vượt khung + mức chênh lệch bảo lưu (nếu có)) x Mức lương cơ sở x Hệ số lương đặc thù.

Lương giáo viên trung học cơ sở dự kiến

1. Bảng lương giáo viên trung học cơ sở cao cấp

Theo dự thảo, giáo viên trung học cơ sở cao cấp được áp dụng hệ số lương của viên chức loại A3.2 (từ hệ số lương 5,75), hệ số lương đặc thù 1,2. (Đơn vị: Đồng Việt Nam)

Bậc Hệ số lương Lương cơ sở Hệ số đặc thù Phụ cấp ưu đãi 30% Tổng cộng
1 5.75 2,340,000 1.2 4,036,500 20,182,500
2 6.11 2,340,000 1.2 4,289,220 21,446,100
3 6.47 2,340,000 1.2 4,541,940 22,709,700
4 6.83 2,340,000 1.2 4,794,660 23,973,300
5 7.19 2,340,000 1.2 5,047,380 25,236,900
6 7.55 2,340,000 1.2 5,300,100 26,500,500

2. Bảng lương giáo viên trung học cơ sở chính

ADVERTISEMENT

Theo dự thảo, giáo viên trung học cơ sở chính được áp dụng hệ số lương của viên chức loại A2.2 (từ hệ số lương 4,00), hệ số lương đặc thù 1,3. (Đơn vị: Đồng Việt Nam)

Bậc Hệ số lương Lương cơ sở Hệ số đặc thù Phụ cấp ưu đãi 30% Tổng cộng
1 4 2,340,000 1.3 2,808,000 14,976,000
2 4.34 2,340,000 1.3 3,046,680 16,248,960
3 4.68 2,340,000 1.3 3,285,360 17,521,920
4 5.02 2,340,000 1.3 3,524,040 18,794,880
5 5.36 2,340,000 1.3 3,762,720 20,067,840
6 5.7 2,340,000 1.3 4,001,400 21,340,800
7 6.04 2,340,000 1.3 4,240,080 22,613,760
8 6.38 2,340,000 1.3 4,478,760 23,886,720

3. Bảng lương giáo viên trung học cơ sở

Theo dự thảo, giáo viên trung học cơ sở được áp dụng hệ số lương của viên chức loại A1 (từ hệ số lương 2,34), hệ số lương đặc thù 1,45. (Đơn vị: Đồng Việt Nam)

Bậc Hệ số lương Lương cơ sở Hệ số đặc thù Phụ cấp ưu đãi 30% Tổng cộng
1 2.34 2,340,000 1.45 1,642,680 9,582,300
2 2.67 2,340,000 1.45 1,874,340 10,933,650
3 3 2,340,000 1.45 2,106,000 12,285,000
4 3.33 2,340,000 1.45 2,337,660 13,636,350
5 3.66 2,340,000 1.45 2,569,320 14,987,700
6 3.99 2,340,000 1.45 2,800,980 16,339,050
7 4.32 2,340,000 1.45 3,032,640 17,690,400
8 4.65 2,340,000 1.45 3,264,300 19,041,750
9 4.98 2,340,000 1.45 3,495,960 20,393,100

Lương giáo viên trung học phổ thông dự kiến

1. Bảng lương giáo viên trung học phổ thông cao cấp

Theo dự thảo, giáo viên trung học phổ thông cao cấp được áp dụng hệ số lương của viên chức loại A3.1 (từ hệ số lương 6,2), hệ số lương đặc thù 1,1. (Đơn vị: Đồng Việt Nam)

Bậc Hệ số lương Lương cơ sở Hệ số đặc thù Phụ cấp ưu đãi 30% Tổng cộng
1 6.2 2,340,000 1.1 4,352,400 20,311,200
2 6.56 2,340,000 1.1 4,605,120 21,490,560
3 6.92 2,340,000 1.1 4,857,840 22,669,920
4 7.28 2,340,000 1.1 5,110,560 23,849,280
5 7.64 2,340,000 1.1 5,363,280 25,028,640
6 8 2,340,000 1.1 5,616,000 26,208,000

2. Bảng lương giáo viên trung học phổ thông chính

Theo dự thảo, giáo viên trung học phổ thông chính được áp dụng hệ số lương của viên chức loại A2.1 (từ hệ số lương 4,4), hệ số lương đặc thù 1,25. (Đơn vị: Đồng Việt Nam)

Bậc Hệ số lương Lương cơ sở Hệ số đặc thù Phụ cấp ưu đãi 30% Tổng cộng
1 4.4 2,340,000 1.25 3,088,800 15,958,800
2 4.74 2,340,000 1.25 3,327,480 17,191,980
3 5.08 2,340,000 1.25 3,566,160 18,425,160
4 5.42 2,340,000 1.25 3,804,840 19,658,340
5 5.76 2,340,000 1.25 4,043,520 20,891,520
6 6.1 2,340,000 1.25 4,282,200 22,124,700
7 6.44 2,340,000 1.25 4,520,880 23,357,880
8 6.78 2,340,000 1.25 4,759,560 24,591,060

3. Bảng lương giáo viên trung học phổ thông

Theo dự thảo, giáo viên trung học trung học phổ thông áp dụng hệ số lương của viên chức loại A1 (từ hệ số lương 2,34), hệ số lương đặc thù 1,45. (Đơn vị: Đồng Việt Nam)

Bậc Hệ số lương Lương cơ sở Hệ số đặc thù Phụ cấp ưu đãi 30% Tổng cộng
1 2.34 2,340,000 1.45 1,642,680 9,582,300
2 2.67 2,340,000 1.45 1,874,340 10,933,650
3 3 2,340,000 1.45 2,106,000 12,285,000
4 3.33 2,340,000 1.45 2,337,660 13,636,350
5 3.66 2,340,000 1.45 2,569,320 14,987,700
6 3.99 2,340,000 1.45 2,800,980 16,339,050
7 4.32 2,340,000 1.45 3,032,640 17,690,400
8 4.65 2,340,000 1.45 3,264,300 19,041,750
9 4.98 2,340,000 1.45 3,495,960 20,393,100

Nhìn chung, cộng cả hệ số đặc thù cùng với các loại phụ cấp: ưu đãi, thâm niên, trách nhiệm, chức vụ,… lương giáo viên trung học cơ sở và trung học phổ thông có thể lên tới hơn 26 triệu đồng/tháng từ 1/1/2026 khi Luật Nhà giáo có hiệu lực.

Cần biết thêm, chế độ phụ cấp thâm niên nhà giáo được thực hiện theo quy định tại Nghị định số 77/2021/NĐ-CP ngày 1/8/2021.

Theo đó, thời gian tính hưởng phụ cấp thâm niên nhà giáo bao gồm thời gian giảng dạy, giáo dục có đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc trong các cơ sở giáo dục công lập (hoặc cơ sở ngoài công lập nếu người lao động thuộc đối tượng tham gia hiểm xã hội bắt buộc theo quy định của pháp luật về lao động và giáo dục).

Đối với nhà giáo có thời gian giảng dạy, giáo dục có đóng hiểm xã hội bắt buộc đủ 5 năm (60 tháng) được tính hưởng phụ cấp thâm niên bằng 5% mức lương hiện hưởng, cộng phụ cấp chức vụ lãnh đạo và phụ cấp thâm niên vượt khung (nếu có). Từ năm thứ 6 trở đi, mỗi năm được tính thêm 1%.

HLV Kim Sang-sik kể lại phút “nghẹt thở nhất sự nghiệp” tối qua, thì ra hành động v;á;;i l;ạ;y..

Theo HLV Kim Sang-sik, hành động ngăn chặn phương pháp xử lý hay sửa lỗi quan trọng của ông nhắm giúp cầu thủ Việt Nam tập trung và tự động hơn ở trận chung kết U23 Đông Nam Á 2025.

Trên sân Gelora Bung Karno tối 29/7, HLV Kim Sang-sik cùng các học trò chơi hạ chủ nhà Indonesia 1-0 ở chung kết U23 Đông Nam Á 2025. Bàn duy nhất được ghi ở phút 37, làm công tiền vệ sinh năm 2006 Nguyễn Công Phương.

Càng về cuối, trận đấu càng căng thẳng, khi Indonesia Sơn toàn bộ đội hình lên tấn công, còn Việt Nam phát triển khai phòng ngự. Đỉnh điểm là khi Robi Darwis chuẩn bị được biên giới kỹ thuật gần nhất của Việt Nam, nhưng lại bị cản trở bởi những trận đấu nước được thi đấu trước đó. Huấn luyện viên Kim đứng trước cú ném của Darwis và có phản ứng gay gắt với Ban huấn luyện bên Indonesia.

HLV Kim Sang-sik vá lỗi tài năng lạ - Báo VnExpress Thể thao

HLV Kim Sang-sik trong trận Việt Nam thắng Indonesia 1-0 ở chung kết U23 Đông Nam Á 2025, trên sân Gelora Bung Karno, Indonesia, ngày 29/7/2025. Ảnh:  Hải Tư

Trọng tài chính Koji Takasaki sau đó chạy đến, phạt thẻ vàng ông Kim. Xin chào HLV trưởng U23 Việt Nam xả rồi chào người, ba lần vá lại tài năng Nhật Bản.

Tại buổi báo cáo sau đó, khi được hỏi về những hành động này, HLV Kim cho biết: “Lúc đó các cầu thủ Việt Nam đã mệt mỏi rồi. Tôi cố gắng vượt qua các hành động của mình để tiếp tục tự tin cho cầu thủ, giúp họ tập trung vào trận đấu”.

Dù vấn đề đã được xác định rõ ràng nhưng công việc của huấn luyện viên Kim có thể hiểu là để câu giờ cũng như giảm tốc độ chiến đấu, góp phần ảnh hưởng đến tâm lý của các cầu thủ Indonesia.

Việt Nam cuối cùng cũng bảo vệ thành công để giành chức vô địch U23 Đông Nam Á lần thứ ba vào năm 2022 và 2023.

Huấn luyện viên Kim cho biết, ông cảm thấy tự hào khi các học trò hoàn thành tiêu đề ra từ đầu giải, xem đây là thành quả xứng đáng cho một tháng tập luyện.

“Tôi có áp lực nhưng cũng tự tin với quá trình chuẩn bị. Trận chung kết trên sân khách luôn khó khăn, nhưng các cầu thủ đã nhẫn và sức mạnh chiến đấu để chiến thắng”, nhà cầm quân sinh năm 1976 cho biết. “Tôi hy vọng đây là cơ hội để cầu thủ học hỏi và trưởng thành, góp ý cho sự phát triển chung của bóng đá Việt Nam trong tương lai”.

H/L Việt Nam Indonesia

Diễn biến trận đấu chính Việt Nam thắng Indonesia 1-0 ở chung kết U23 Đông Nam Á 2025.

Tại buổi báo cáo trước trận đấu, HLV Kim từng khẳng định Việt Nam sẽ giành chiến thắng nếu làm đúng đạo, bất chấp Indonesia có lợi thế sân nhà. Đánh giá lại những gì đã làm được, ông cho hay: “Cầu thủ đã chơi hết sức mình dưới thời tiết nóng. Chúng tôi không tạo ra nhiều cơ hội tấn công, nhưng giữ thế phòng ngự chắc chắn để có chiến thắng này”.

Việt Nam trở thành nền bóng đá đầu tiên ba lần liên tiếp giải vô địch khu vực chuyên sâu cho U23. Huấn luyện viên Kim cũng trở thành nhà cầm quân lần đầu tiên giành được danh hiệu Đông Nam Á ở cấp độ đội tuyển trong cùng năm. Đây cũng là giải đấu chính thức thứ tư của HLV Hàn Quốc khi sang Việt Nam, sau vòng loại hai World Cup 2026 – khu vực châu Á, ASEAN Cup 2024 và vòng chung kết Asian Cup 2027.

Tuy nhiên, ông cũng thư giãn các trò chơi trẻ con không được thỏa mãn với thành công trước mắt. Trong năm nay, U23 vẫn được giải đấu vòng loại U23 châu Á 2026 vào tháng 9 và SEA Games 33 vào tháng 12.

Phát hiện thithe người đàn ông trong bể chứa nước của chung cư có 167 hộ dân, toàn bộ cư dân rơi vào hoangloan

Một vụ việc gây chấn động vừa xảy ra tại một khu chung cư ở Đài Loan (Trung Quốc) khi thi thể một cụ ông được phát hiện trong bồn nước trên sân thượng.

Nạn nhân là ông Trần, cao tuổi, mắc bệnh mãn tính và thường ngày được một nhân viên chăm sóc người nước ngoài phụ trách chăm nom. Tuy nhiên vào hôm qua, người chăm sóc này nghỉ phép. Đến tối, vợ ông Trần, dù đã ly thân, vẫn trở về nhà thăm chồng thì phát hiện ông không có ở nhà. Trên bàn chỉ còn một mảnh giấy viết tay với dòng chữ khiến ai đọc cũng lạnh người:

“Khi em thấy tờ giấy này, tôi đã ở trong bồn nước rồi.”

Ngay sau khi nhận được trình báo, cảnh sát và lực lượng cứu hộ lập tức đến hiện trường. Lên tới sân thượng, họ phát hiện nắp bồn nước đã bị mở, bên cạnh có để lại đôi dép. Nhìn vào trong, họ kinh hoàng thấy thi thể ông Trần nằm trong nước, được xác định đã tử vong nhiều giờ trước đó.

Phát hiện thi thể người đàn ông trong bể chứa nước của chung cư có 167 hộ dân, toàn bộ cư dân rơi vào hoảng loạn- Ảnh 1.
Phát hiện thi thể người đàn ông trong bể chứa nước của chung cư có 167 hộ dân, toàn bộ cư dân rơi vào hoảng loạn- Ảnh 2.
Phát hiện thi thể người đàn ông trong bể chứa nước của chung cư có 167 hộ dân, toàn bộ cư dân rơi vào hoảng loạn- Ảnh 3.

Đáng nói, khu chung cư này có 3 bồn nước dùng chung cho tổng cộng 167 hộ dân, nên thông tin có người chết trong bồn chứa khiến toàn bộ cư dân rơi vào hoảng loạn. Nhiều người lo sợ mình đã uống phải nước có xác người phân hủy. Người lập tức chạy ra cửa hàng tiện lợi để mua nước đóng chai, người thì hoang mang vì đã dùng nước này để tắm rửa, pha trà, pha cà phê suốt nhiều giờ trước đó. Nhóm trò chuyện của cư dân ngay lập tức “nổ tung”, không khí vô cùng căng thẳng.

Qua điều tra hiện trường, cảnh sát cho biết không phát hiện dấu hiệu ẩu đả hay cạy phá, cửa chính khóa chặt, không có nghi vấn người khác xâm nhập. Gia đình nạn nhân cũng không có ý kiến gì về nguyên nhân tử vong. Phía viện kiểm sát sau đó tiến hành khám nghiệm tử thi, xác nhận ông Trần chết do đuối nước, loại trừ khả năng có tác động ngoại lực.

Ban quản lý chung cư đã lập tức cho ngừng cấp nước, xả sạch toàn bộ bồn chứa và trong ngày hôm nay đã liên hệ công ty chuyên trách đến vệ sinh, khử trùng toàn bộ hệ thống nhằm trấn an cư dân.

Nguồn: Yahoo news

Mẹ vợ lên chăm con ở cữ, lúc bà về thấy vợ dúi cho bọc đồ to tướng, tôi gi:ậ:t lại xem thì tu:ng ra giữa nhà, thứ bên trong khiến tôi xấu hổ ê ch-ề…

Mẹ vợ lên chăm con ở cữ, lúc bà về thấy vợ dúi cho bọc đồ to tướng, tôi giật lại xem thì tung ra giữa nhà, thứ bên trong khiến tôi xấu hổ ê chề… nhưng đó mới chỉ là khởi đầu cho một sự thật mà tôi chưa từng dám nghĩ đến.

Chúng tôi vừa đón con gái đầu lòng được hơn một tháng. Cuộc sống sau sinh có phần đảo lộn, nhất là với vợ tôi – cô ấy gầy rộc đi, thần sắc mệt mỏi, đêm nào cũng thức trắng trông con. Tôi cố gắng giúp nhưng thú thật, đàn ông vụng về, tôi chẳng giúp được là bao. Mọi việc chăm bé hầu như dồn hết lên vai vợ. Lúc ấy, mẹ vợ tôi từ quê lên chăm con gái ở cữ.

Tôi từng không quá thân thiết với mẹ vợ. Bà là người phụ nữ tần tảo, cứng rắn và hay để bụng. Nhưng lần này, khi bà lên giúp, tôi mới nhận ra: không có bà, chúng tôi chắc đã “vỡ trận”.

Mỗi ngày, bà dậy từ 5h sáng, nấu cháo móng giò, nấu nước lá cho con gái xông, rồi tắm rửa, ru cháu, giặt cả chậu quần áo đầy. Nhà cửa sạch sẽ, mâm cơm luôn nóng hổi. Nhìn vợ tôi được nghỉ ngơi, tinh thần tươi tắn hơn, tôi không khỏi thầm biết ơn.

Ngày bà chuẩn bị về, vợ tôi bịn rịn lắm. Cô ấy lén lút gói một bọc to, dúi vào tay bà ngoài cửa. Tôi ngạc nhiên, hỏi là gì thì vợ bảo: “Có gì đâu anh, mấy bộ đồ với ít quà quê em gửi mẹ mang về.” Tôi vốn không nghi ngờ gì, chỉ thấy hơi tò mò vì bọc đó khá nặng.

Đúng lúc mẹ vợ vừa ra đến cửa, tôi theo ra tiễn. Nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn thấy bà lúng túng giấu bọc quà ra sau, tim tôi khựng lại. Có cái gì đó sai sai.

Tôi buột miệng:
– Để con xách cho mẹ.

Bà vội vàng từ chối, nhưng tôi đã giằng lấy. Chỉ định kiểm tra xem có gì nặng mà bà ôm khư khư như thế. Ai ngờ tay tôi lỡ va mạnh, chiếc túi vải rơi bịch xuống nền nhà, bung mở tung tóe giữa lối đi.

Tôi sững sờ. Rồi đỏ mặt tía tai.

Bên trong là… một đống đồ cũ: quần áo tôi từng mặc, đôi giày thể thao đã sờn gót, chai nước hoa đã gần cạn, cả cái áo khoác hiệu Zara tôi mất công săn giảm giá…

Vợ tôi vội nhào ra, luống cuống nhặt lại. Cô ấy định nói gì đó, nhưng tôi đã gằn giọng:

– Cái gì đây? Em định mang hết đồ của anh cho mẹ?

Mẹ vợ đứng sững. Không nói một lời, bà chỉ cúi xuống phụ nhặt lại từng món. Không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.

Tôi quay sang vợ, cố kiềm chế:

– Em nói đi, đây là cái gì?

Vợ tôi ấp úng:
– Em chỉ… em thấy anh không dùng nữa. Mẹ em ở quê thiếu thốn, em muốn cho bà mấy món dùng được…

Tôi bật cười khẩy:

– Thế là cứ tự tiện đem hết đồ của chồng đi biếu hả? Em có hỏi anh chưa?

Vợ tôi im lặng. Mẹ vợ vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gom đồ vào túi, quay đi.

Tôi biết, mình đã làm ầm lên. Nhưng cảm giác bị xúc phạm, bị “đem tặng đồ” như thứ thừa thãi khiến tôi tức nghẹn.

Tối hôm đó, vợ tôi lặng lẽ dỗ con ngủ. Cô ấy không nhắc lại chuyện lúc sáng. Cả căn nhà chìm trong im lặng. Tôi nằm trằn trọc mãi, trong đầu cứ hiện ra cảnh mẹ vợ cúi xuống nhặt chiếc giày sờn gót, tay run run. Không biết có phải vì tuổi cao, hay vì bị con rể sỉ nhục.

Tôi lại nhớ bà từng nói:
“Ở quê, mẹ có cái gì cho con đâu. Giờ lên chăm cháu, thấy con gái mẹ khổ, mẹ chỉ mong làm chút gì giúp tụi con.”

Và bây giờ… tôi tự hỏi, mình đã quá đáng không?

Đó là một bọc đồ. Nhưng trong đó còn có lòng tự trọng của một người mẹ. Và có thể, còn nhiều điều tôi chưa biết…

Đêm đó, tôi nằm quay mặt vào tường, giả vờ ngủ. Vợ tôi thì thở dài liên tục, khe khẽ dỗ con trong lòng. Không ai nói gì với ai, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi dường như dài ra cả trăm cây số.

Sáng hôm sau, tôi vẫn còn tức. Tôi vào phòng làm việc, không ăn sáng. Nhưng đến gần trưa, không hiểu sao lại thấy cồn cào. Tôi lần xuống bếp, nghĩ bụng sẽ nấu tạm gói mì.

Trên bàn ăn, tôi thấy tờ giấy gấp đôi, đặt bên cạnh bọc quà tối qua mà vợ đã nhặt lại.

Tò mò, tôi mở ra đọc. Là nét chữ của mẹ vợ.

“Gửi con rể,

Tối qua mẹ về quê luôn, sợ ở lại thêm sẽ khiến vợ chồng con căng thẳng. Mẹ xin lỗi vì đã để lại chuyện không vui.

Mẹ không hề có ý xúc phạm con. Nhưng nếu con đọc được những dòng này, mẹ mong con hiểu – không phải vì mẹ tham lam mà muốn mang mấy thứ đó về. Là vì mẹ thương con gái mẹ. Mẹ biết nó giấu con, nhưng mẹ cũng chẳng trách nó.

Con gái mẹ không kể con nghe đâu. Nhưng hồi mới cưới, nó gửi tiền về quê đều đặn mỗi tháng – khi thì vài trăm, khi thì cả triệu. Nó bảo: “Mẹ đừng nói anh biết, ảnh còn đang gồng tiền nhà.” Con bé đi làm thêm, bán đồ online, thậm chí có khi nhịn ăn trưa để tiết kiệm.

Mấy bộ đồ nó cho mẹ không phải đồ con bỏ. Là đồ con bé chọn, giặt sạch, xịt nước hoa cho thơm – vì mẹ từng nói: “Ở quê ai cũng mặc đồ bộ, mẹ chỉ mong có cái áo ấm lên chùa mùa đông.”

Con đừng giận. Đó không phải là đồ của con, mà là tấm lòng của vợ con, mong mẹ có chút gì đẹp để mặc.

Mẹ chẳng cần gì nhiều. Lên đây thấy con lo cho cháu, cho vợ, mẹ mừng lắm rồi. Nhưng mẹ mong con biết – con có thể chưa thấy hết, nhưng vợ con đã hy sinh rất nhiều.”

Đọc đến đây, tay tôi run lên. Tôi phải đặt tờ giấy xuống, nhắm mắt lại. Cảm giác như ai đó vừa giáng một cú thật mạnh vào ngực tôi.

Hóa ra… tôi đã hiểu sai. Hóa ra thứ khiến tôi tức giận – là sự sĩ diện của chính tôi – lại là thứ nhỏ nhen nhất.

Tôi nhớ lại cảnh vợ tôi lúi húi tối hôm trước, giặt giũ, chọn từng món đồ. Nhớ hình ảnh mẹ vợ đêm hôm đó – ánh mắt không giận dữ, chỉ là buồn buồn – như một sự thất vọng nhẹ nhàng nhưng khiến người ta nhói lòng.

Tôi lặng lẽ cầm bọc đồ, định bụng ra bến xe tìm bà.

Chạy đến nửa đường, tôi gọi cho vợ. Cô ấy bắt máy, giọng ngạc nhiên:

– Anh đi đâu đấy?

– Mẹ về quê rồi đúng không?

– Vâng… mà sao thế?

– Anh… xin lỗi. Anh sai rồi.

Im lặng một lát, rồi tôi nghe tiếng vợ nghẹn ngào:

– Em không trách anh. Nhưng em buồn… vì lẽ ra mình có thể cư xử tử tế hơn với mẹ.

Tôi không tìm được mẹ vợ ở bến xe. Có lẽ bà đã lên chuyến sớm. Tôi đành quay về, vẫn ôm theo bọc đồ ấy. Nhưng lần này, trong lòng chỉ thấy trống rỗng và ân hận.

Tối đó, tôi ngồi viết một bức thư tay. Lần đầu tiên sau mười năm, tôi viết bằng bút mực, nét chữ hơi nguệch ngoạc nhưng đầy thành ý. Tôi kể cho mẹ vợ nghe chuyện tôi đã giận thế nào, rồi xấu hổ ra sao khi biết sự thật. Tôi nhờ vợ gửi về quê.

Vài ngày sau, mẹ vợ nhắn lại một dòng tin:

“Mẹ không giận. Chỉ mong tụi con thương nhau, đừng để vì chút tự ái mà xa cách.”

Từ hôm đó, tôi thay đổi rất nhiều. Mỗi lần nhìn vợ, tôi không còn thấy một người vợ nội trợ bình thường, mà thấy một người phụ nữ mạnh mẽ đã vì chồng con mà hy sinh rất nhiều điều lặng thầm.

Tôi cũng học được một bài học lớn: Đôi khi, những gì ta thấy chỉ là bề nổi. Và thứ khiến người ta xấu hổ nhất không phải là việc bị “cho đi” cái áo cũ, mà là khi ta lỡ đánh rơi sự tử tế, lòng biết ơn – vì chút sĩ diện vô nghĩa.

Chất gây UT cấp độ 1 này được ‘giấu’ trong phòng ngủ của trẻ em! Thời gian tiếp xúc càng lâu thì nguy cơ càng lớn

Phòng ngủ của trẻ nhỏ thường được cha mẹ chăm chút từng chi tiết. Tuy nhiên, bạn có biết rằng chính những vật dụng tưởng chừng vô hại này lại có thể tiềm ẩn nguy cơ gây hại lớn cho sức khỏe trẻ em?

Báo Thương hiệu và Pháp luật mới đây đã có bài viết nhan đề: “Chất gây ung thư cấp độ 1 này được ‘giấu’ trong phòng ngủ của trẻ em! Thời gian tiếp xúc càng lâu thì nguy cơ càng lớn, nhiều gia đình mắc phải”. Nội dung cụ thể như sau

Hóa Chất Nhuộm Azo Trong Các Sản Phẩm Dệt May Giá Rẻ – Mối Đe Dọa Âm Thầm

Một trong những nhóm chất nguy hiểm thường được phát hiện trong các sản phẩm dệt may giá rẻ là các chất nhuộm azo chứa amin thơm. Loại hóa chất này có khả năng gây ung thư cao và thường được dùng để nhuộm màu sắc rực rỡ trên các loại vải giá rẻ nhằm thu hút người tiêu dùng. Dù đã bị cấm ở nhiều quốc gia, do chi phí thấp và dễ sản xuất, một số nhà sản xuất kém uy tín vẫn âm thầm sử dụng nhằm giảm giá thành sản phẩm.

Các sản phẩm ga giường, vỏ chăn, gối, hay drap trải giường với nguồn gốc không rõ ràng đang được cảnh báo chứa các hợp chất azo độc hại này (Ảnh minh họa). 

Trẻ em, đặc biệt là các bé còn nhỏ tuổi, thường xuyên tiếp xúc trực tiếp với các vật dụng này qua da. Các hợp chất có thể thẩm thấu qua da, tích tụ trong cơ thể theo thời gian.

Theo nhiều nghiên cứu khoa học, tiếp xúc lâu dài với amin thơm trong các chất nhuộm azo có thể gây tổn hại cấu trúc DNA, làm tăng nguy cơ phát triển các bệnh ung thư như ung thư bàng quang, ung thư niệu quản, ung thư thận và một số loại ung thư khác.

Điều đáng lo ngại là những chất độc hại này rất khó loại bỏ chỉ bằng cách giặt giũ thông thường hay phơi nắng. Vì thế, việc lựa chọn sản phẩm dệt may an toàn, rõ nguồn gốc là điều cần thiết để hạn chế nguy cơ này, đặc biệt trong phòng ngủ của trẻ nhỏ – nơi trẻ có thời gian tiếp xúc lâu nhất.

Đồ Chơi Nhồi Bông – Nguy Cơ Từ Vật Liệu Rẻ Tiền Và Formaldehyde

Ngoài các sản phẩm dệt may, đồ chơi nhồi bông, nhất là các loại đồ chơi lấy từ máy gắp thú cũng đang chứa đựng nhiều nguy cơ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe trẻ.

Các cuộc kiểm định gần đây cho thấy nhiều món đồ chơi không có nguồn gốc rõ ràng, thiếu thông tin về vật liệu và nơi sản xuất. Hai nguy cơ chính đến từ loại đồ chơi này gồm:

Formaldehyde vượt mức cho phép: Đây là một hóa chất được WHO xếp vào nhóm chất gây ung thư cấp độ 1. Formaldehyde thường được dùng để tăng độ bền màu và nâng cao chất lượng vật liệu. Tuy nhiên, khi trẻ tiếp xúc trực tiếp, hít phải hoặc thậm chí cho đồ chơi vào miệng, formaldehyde có thể kích thích đường hô hấp, gây dị ứng da và tăng nguy cơ mắc ung thư.

Bông tái chế kém chất lượng: Một số nhà sản xuất sử dụng loại bông tái chế còn gọi là “bông đen” – vật liệu được tái sử dụng từ vải vụn, quần áo cũ hoặc phế liệu dệt may chưa qua xử lý tiệt trùng. Loại bông này có thể chứa nhiều vi khuẩn, hóa chất độc hại và các chất gây dị ứng, làm tăng nguy cơ nhiễm trùng, kích ứng da và các bệnh lý nguy hiểm khác khi tiếp xúc lâu dài.

Những món đồ chơi như vậy nếu đặt trong không gian ngủ của trẻ có thể trở thành nguồn nguy hại âm thầm, ảnh hưởng sức khỏe cũng như sự phát triển toàn diện của trẻ.

Cha Mẹ Nên Làm Gì Để Bảo Vệ Con Trước Những Mối Nguy Hiểm Này?

Trước những rủi ro tiềm ẩn, các bậc phụ huynh cần lưu ý những nguyên tắc quan trọng sau để bảo vệ sức khỏe con em mình:

Chọn mua sản phẩm có nguồn gốc rõ ràng: Ưu tiên các thương hiệu uy tín, có chứng nhận an toàn sản phẩm như “3C” (China Compulsory Certification) hoặc các chứng nhận tương tự theo tiêu chuẩn quốc tế. Đặc biệt, cần kiểm tra kỹ nhãn mác, thông tin nhà sản xuất, thành phần vật liệu.

Tránh mua các sản phẩm giá rẻ, màu sắc sặc sỡ bất thường: Những món đồ có giá thấp hơn thị trường và màu sắc quá nổi bật thường có nguy cơ chứa chất nhuộm azo hoặc formaldehyde vượt ngưỡng an toàn.

Hạn chế cho trẻ chơi hoặc ngủ chung với đồ chơi không rõ nguồn gốc: Đối với các món đồ chơi lấy từ máy gắp thú, nên giặt sạch và phơi dưới ánh nắng mặt trời để giảm vi khuẩn, hóa chất bám trên bề mặt. Tuy nhiên, tốt nhất không nên để trẻ ngủ chung với những đồ chơi này.

Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng và cảnh báo trên nhãn mác: Đảm bảo hiểu rõ các chỉ dẫn an toàn, cách bảo quản và sử dụng sản phẩm nhằm giảm thiểu nguy cơ phơi nhiễm hóa chất độc hại.

Làm gương trong việc tiêu dùng an toàn: Cha mẹ nên là người tiêu dùng thông thái, tránh mua hàng trôi nổi, không rõ xuất xứ để đảm bảo an toàn cho cả gia đình, đặc biệt là trẻ nhỏ.

An Toàn Sức Khỏe Trẻ Em – Bắt Đầu Từ Những Điều Nhỏ Nhất

Sức khỏe và sự an toàn của trẻ em không chỉ phụ thuộc vào việc phòng tránh những nguy hiểm rõ ràng, mà còn từ những chi tiết nhỏ nhất trong đời sống hàng ngày như lựa chọn sản phẩm tiêu dùng, vật dụng trong phòng ngủ.

Đừng để những món đồ giá rẻ, không rõ nguồn gốc trở thành những “quả bom nổ chậm” âm thầm hủy hoại sức khỏe của con trẻ. Một lựa chọn sáng suốt hôm nay không chỉ giúp bảo vệ sức khỏe mà còn xây dựng nền tảng vững chắc cho tương lai của con bạn.

Báo Dân trí mới đây cũng đã có bài viết nhan đề: “2.000 con “Baby Three” có formaldehyde: Chất gây ung thư, độc với con trẻ”. Nội dung cụ thể như sau:

Theo thông tin từ Công an tỉnh Quảng Ninh, trong quá trình kiểm tra, phát hiện một lô hàng gồm gần 2.000 con gấu bông loại “Baby Three” chứa hàm lượng formaldehyde vượt quá mức an toàn theo quy chuẩn kỹ thuật quốc gia về đồ chơi trẻ em.

Hình ảnh tang vật vi phạm được lực lượng công an cung cấp cho thấy số lượng lớn gấu bông bị tạm giữ trong kho chứa 

Formaldehyde – Hóa Chất Không Màu, Mùi Hắc Đặc Trưng Và Mối Nguy Cơ Đáng Báo Động

Formaldehyde (CH₂O) là một hóa chất không màu, có mùi hắc đặc trưng, phổ biến trong sản xuất nhựa, vải chống nhăn, keo dán, vật liệu xây dựng và đặc biệt được sử dụng trong ngành dệt may cũng như sản xuất đồ chơi để tăng độ bền màu và độ ổn định cho sản phẩm.

Theo Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) và Cơ quan Nghiên cứu Ung thư Quốc tế (IARC), formaldehyde được xếp vào nhóm 1 – nhóm các chất có bằng chứng rõ ràng về khả năng gây ung thư ở người. Từ năm 2004, formaldehyde chính thức bị liệt vào danh sách các chất gây ung thư cho mũi – họng, đồng thời liên quan đến ung thư bạch cầu dòng tủy.

Ảnh Hưởng Nghiêm Trọng Đến Sức Khỏe Con Người

Tiếp xúc với formaldehyde, đặc biệt ở nồng độ cao, có thể gây ra nhiều vấn đề sức khỏe nghiêm trọng. Theo Cục Quản lý An toàn Sản phẩm Tiêu dùng Hoa Kỳ (CPSC), các biểu hiện thường gặp bao gồm:

Kích ứng da: gây ngứa, nổi mẩn, viêm da tiếp xúc.

Kích ứng mắt, mũi, cổ họng: chảy nước mắt, ngạt mũi, đau rát họng.

Ảnh hưởng đến hệ hô hấp: làm trầm trọng thêm các bệnh nền như hen suyễn, viêm phế quản, đặc biệt nguy hiểm với trẻ em.

Trong dài hạn, phơi nhiễm liên tục với formaldehyde ở nồng độ cao làm tăng nguy cơ phát triển ung thư, đặc biệt là ung thư vòm họng và phổi. Nhiều nghiên cứu dịch tễ học đã ghi nhận tỉ lệ mắc ung thư cao hơn ở những người thường xuyên tiếp xúc với hóa chất này.

Đối với trẻ nhỏ, hệ miễn dịch và hệ hô hấp còn non yếu khiến trẻ càng dễ tổn thương hơn. Thói quen ôm ấp, ngậm đồ chơi vào miệng khiến nguy cơ tiếp xúc qua da và đường hô hấp càng tăng cao.

Nghiên Cứu Lớn Về Nguy Cơ Ung Thư Máu Liên Quan Formaldehyde

Một nghiên cứu dịch tễ học lớn được đăng tải trên tạp chí Journal of the National Cancer Institute đã theo dõi hơn 25.000 công nhân trong ngành công nghiệp sản xuất formaldehyde tại Mỹ.

Theo Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) và Cơ quan Nghiên cứu Ung thư Quốc tế (IARC), formaldehyde là chất được xếp vào nhóm 1 – nhóm có bằng chứng rõ ràng gây ung thư ở người (Ảnh: Getty).

Kết quả cho thấy nhóm người tiếp xúc nồng độ formaldehyde cao có nguy cơ mắc các bệnh ung thư máu, đặc biệt là bạch cầu dòng tủy cấp tính (AML), cao hơn đáng kể so với nhóm không tiếp xúc.

WHO cũng cảnh báo rằng mức tiếp xúc lâu dài với formaldehyde, ngay cả khi ở nồng độ thấp trong không khí (trên 0,1 mg/m³), đã có thể gây kích ứng mắt, mũi và đường hô hấp. Mức độ tiếp xúc càng cao và kéo dài thì nguy cơ ung thư càng tăng.

Lưu Ý Quan Trọng Khi Lựa Chọn Đồ Chơi Cho Trẻ Em

Trước những nguy cơ từ formaldehyde và các hóa chất độc hại khác trong đồ chơi, các chuyên gia khuyến cáo phụ huynh cần:

Chọn sản phẩm rõ nguồn gốc, xuất xứ: Ưu tiên các thương hiệu uy tín, có nhãn mác đầy đủ, chứng nhận an toàn như tiêu chuẩn Việt Nam hoặc CE (Châu Âu).

Tránh mua đồ chơi có mùi hóa chất lạ hoặc mùi hắc: Đặc biệt với đồ chơi làm từ vải sợi, thú nhồi bông.

Giặt sạch đồ chơi mới trước khi cho trẻ sử dụng: Giúp giảm thiểu lượng hóa chất tồn dư trên bề mặt.

Thận trọng với các sản phẩm giá rẻ không rõ nguồn gốc: Đây là nhóm có nguy cơ chứa hàm lượng formaldehyde vượt ngưỡng và các hóa chất độc hại khác rất cao.

Bảo Vệ Trẻ Em – Trách Nhiệm Của Mọi Gia Đình

Việc phát hiện gần 2.000 con gấu bông “Baby Three” chứa formaldehyde vượt mức cho phép là hồi chuông cảnh báo rõ ràng về nguy cơ tiềm ẩn trong các sản phẩm tiêu dùng dành cho trẻ nhỏ.

Bố mẹ cần tỉnh táo trong việc lựa chọn đồ chơi, sản phẩm cho con, tránh những rủi ro khó lường gây ảnh hưởng sức khỏe lâu dài cho trẻ.

Hãy xem xét kỹ lưỡng, ưu tiên các sản phẩm chất lượng, rõ nguồn gốc, và luôn giặt sạch, vệ sinh đồ chơi trước khi cho trẻ tiếp xúc để bảo vệ sức khỏe và tương lai của thế hệ kế tiếp.

Nguồn bài viết:

1. https://ngoisao.vn/suc-khoe/cham-con/chat-gay-ung-thu-cap-do-1-nay-duoc-giau-trong-phong-ngu-cua-tre-em-thoi-gian-tiep-xuc-cang-lau-thi-nguy-co-cang-lon-nhieu-gia-dinh-mac-phai-439504.htm

2. https://dantri.com.vn/suc-khoe/2000-con-baby-three-co-formaldehyde-chat-gay-ung-thu-doc-voi-con-tre-20250602155407152.htm

Chân dung người phụ nữ đi ô tô xô đổ xe máy của shipper ở TPHCM là cán bộ phường

 Liên quan đến video người phụ nữ xô ngã xe máy của shipper gây xôn xao mạng xã hội, ngày 29/7, lãnh đạo Đảng ủy phường Bình Hòa, TP.HCM (trước đây là TP. Thuận An, tỉnh Bình Dương) xác nhận, người phụ nữ trong video là cán bộ phường. Đảng ủy đã họp, kiểm điểm và rút kinh nghiệm đối với hành vi của cán bộ này.

Theo đó, người phụ nữ trong video lan truyền trên mạng xã hội là bà H.T.T.T, cán bộ đang công tác tại Văn phòng Đảng ủy phường Bình Hòa.

Theo lãnh đạo Đảng ủy phường Bình Hòa, ngay sau khi sự việc xảy ra, Thường trực Đảng ủy phường đã yêu cầu bà T làm báo cáo giải trình. Đồng thời, phường đã thực hiện kiểm điểm, rút kinh nghiệm đối với bà T về hành vi không chuẩn mực của một cán bộ, đảng viên. Bà T đã nhận thức được hành vi của mình là không đúng và thiếu chuẩn mực.

Lãnh đạo Đảng ủy phường cũng đã họp, nhắc nhở toàn thể cán bộ phường cần lưu ý giữ gìn hình ảnh, tác phong, đảm bảo chuẩn mực của người đảng viên trong mọi hoàn cảnh.

Theo giải trình của bà T, sự việc xảy ra tại một con hẻm nhỏ nhỏ phường Lái Thiêu, TP. Thuận An, Bình Dương cũ (nay thuộc TP.HCM), cả hai đầu hẻm đều vướng chướng ngại vật và có một xe máy dựng trong hẻm, cản trở lối đi.

Lúc đó, trời đang mưa, bà đã kéo cửa xe gọi tài xế di chuyển xe gọn lại nhưng không được phản hồi. Do nóng vội và không kiềm chế được bản thân, bà T đã có hành vi xô ngã xe máy của shipper.

Sau vụ việc, bà T đã chủ động đến Công an phường Lái Thiêu để làm việc và trực tiếp gửi lời xin lỗi đến nam shipper. Hai bên đã hòa giải. Bản thân bà T cũng đã bồi thường cho shipper tiền sửa chữa xe máy.

Về phía nam shipper, anh H.D.P (31 tuổi, ngụ TP.HCM) cũng xác nhận rằng sau vụ việc, anh và bà T đã cùng ra công an phường để làm việc.

Anh P giải thích, thời điểm xảy ra sự việc là lúc trời mưa nên anh để xe dưới lòng hẻm và chạy vào quán nước trú mưa. Do ngồi bấm điện thoại và đeo tai nghe nên không nghe được tiếng gọi từ bên ngoài. Sau sự việc, bà T đã trực tiếp xin lỗi và anh cũng đã chấp nhận lời xin lỗi. Cá nhân anh cũng nhận thức được việc dựng xe ở lòng đường là không đúng.

Những ngày qua, trên mạng xã hội đã lan truyền một đoạn video ghi lại cảnh một người phụ nữ từ trên ô tô chạy trong hẻm ở phường Bình Hòa, TP.HCM bước xuống xô ngã xe máy của shipper. Sau đó, nam shipper đã chạy ra cự cãi với đôi nam nữ đi trên ô tô này.

Sự việc gây xôn xao dư luận. Nhiều người nhận ra người phụ nữ là cán bộ phường cũng đã phản ứng lại vì hành vi thiếu chuẩn mực.

Cảnh tượng chưa từng có tại Hạ Long sau vụ lật tàu Vịnh Xanh

Chủ tàu ghi nhận lượng khách giảm tới 80% trong khi các công ty lữ hành loay hoay đổi lịch vì khách né đi du lịch vịnh Hạ Long sau vụ lật tàu Vịnh Xanh.

Sáng 28/7, thuyền trưởng Phạm Văn Quảng của tàu Phương Đông 14 ngồi buồn bã một mình lướt điện thoại trong khoang hành khách. Ông cho biết khách giảm hẳn sau vụ lật tàu Vịnh Xanh. Bình thường, đang trong mùa du lịch, tàu của ông xuất bến ít nhất ba chuyến một ngày. Nay may ra, tàu đi được một chuyến.

Là người gắn bó với tàu du lịch đưa khách đi tham quan trên vịnh Hạ Long hàng chục năm nay, chưa bao giờ ông Quảng thấy một sự cố đột ngột và thảm khốc như vụ tàu Vịnh Xanh. Ông Quảng cũng nói thêm sống gần nhà thuyền trưởng tàu Vịnh Xanh và biết người này có nhiều năm kinh nghiệm đi biển.

“Chúng tôi vận hành nhiều năm chưa gặp sự cố lật úp nhanh như thế”, ông kể.

Cảng tàu khách quốc tế Hạ Long sáng 28/7. Ảnh: Lê Tân

Cảng tàu khách quốc tế Hạ Long sáng 28/7. Ảnh: Lê Tân

Ông Đào Duy Hiếu, chủ tàu Đông Dương, cũng chật vật suốt hơn một tuần qua vì lượng khách nội địa đặt tour tham quan vịnh Hạ Long giảm tới 80% so với trước vụ tai nạn. Nhóm khách nước ngoài không bị ảnh hưởng nhiều nhưng hiện đã qua mùa cao điểm khách quốc tế.

Vụ lật tàu Vịnh Xanh 58 hôm 19/7 làm 39 người chết là tai nạn tàu thuyền có số người tử vong lớn nhất trong 20 năm qua ở Việt Nam. Con tàu bị lật úp trong vài giây và mất kết nối GPS lúc 14h05. Hai tiếng sau, lực lượng cứu hộ mới tiếp nhận được tin báo đầu tiên về tai nạn.

“Tôi chưa từng thấy điều tương tự kể từ khi lái tàu vào năm 1994”, ông Hiếu nói, giải thích chuyện trời đang nắng đẹp bỗng chuyển dông lốc như hôm 19/7 rất hiếm gặp.

Ngoài ra, chủ tàu cho rằng các tàu hoạt động trên vịnh hầu hết là tàu vỏ thép, to gấp 3-4 lần tàu vỏ gỗ trước kia nên “an toàn” hơn. Ông cũng nói mạng xã hội có nhiều tin tức tiêu cực hoặc không chính xác khiến du khách càng hoang mang.

Ông Bùi Văn Toàn, chủ tàu Fuji QN 8755 sức chứa 48 khách, nói từ sau hôm 19/7, khách liên tục đòi hủy tour tham quan vịnh, có đoàn lên tới vài chục người. Ông ước tính lượng khách nội địa đi tàu giảm tới 50%, chủ yếu do tâm lý lo ngại. “Mấy ngày nay, tôi chỉ biết trả lại tiền cho khách”, ông nói.

Một số chủ tàu khác cho biết tình hình của họ còn tệ hơn khi nhiều ngày không có khách. Họ lo tâm lý e sợ sẽ còn kéo dài.

Tàu đỗ tại Cảng tàu khách quốc tế Hạ Long sáng 28/7. Ảnh: Lê Tân

Tàu đỗ tại Cảng tàu khách quốc tế Hạ Long sáng 28/7. Ảnh: Lê Tân

Ông Hoàng Tùng, giám đốc một công ty lữ hành ở Hà Nội, cho biết ảnh hưởng của vụ lật tàu Vịnh Xanh không chỉ với những tàu tham quan tuyến cố định mà còn lan tới những du thuyền 5 sao. Khoảng hơn 50% khách Việt của công ty yêu cầu hoàn tiền hoặc đổi lịch liên quan đến thăm vịnh Hạ Long. Ông Tùng tiết lộ phải cử nhân viên kết hợp đi khảo sát để “đỡ phí” chuyến du thuyền 5 sao khách hủy.

Công ty Du Lịch Việt cũng cho biết một nhóm khách gia đình 10 người đã yêu cầu đổi điểm du lịch vì sợ đi tàu Hạ Long. Họ gặp khó trong việc gom đoàn khởi hành vì yêu cầu tối thiểu 20-30 khách. Trong khi đó, lượng đặt mới liên quan đến hành trình tham quan vịnh cũng chững lại từ sau vụ tai nạn.

Phó tổng giám đốc Phạm Anh Vũ cho rằng tình trạng này sẽ còn kéo dài nếu các đơn vị liên quan không có động thái trấn an tinh thần của du khách. Theo ông Vũ, vấn đề được quan tâm hàng đầu là cần sớm có hệ thống định vị, cảnh báo sớm thời tiết và phát tín hiệu khẩn cấp ngay khi tàu gặp sự cố.

Đại diện Cảng vụ đường thủy và Đăng kiểm phương tiện thủy nội địa tỉnh Quảng Ninh cho biết hệ thống quản lý tàu du lịch trên vịnh Hạ Long sử dụng công nghệ GPS, gọi là Hệ thống kiểm soát tàu tham quan vịnh Hạ Long – đến nay đã hoạt động 15 năm.

Ông Bùi Thanh Tú, Giám đốc Marketing của Best Price, nói muốn phục hồi niềm tin từ khách, chính quyền cần công bố kết quả điều tra vụ tai nạn minh bạch, nêu rõ nguyên nhân và biện pháp khắc phục. Ngoài ra, các cơ quan có thẩm quyền nên tăng cường kiểm định kỹ thuật định kỳ, yêu cầu tất cả tàu hoạt động phải có giấy chứng nhận an toàn cập nhật, công khai thông tin để khách dễ tra cứu. Thiết lập đường dây nóng và lực lượng cứu hộ trực 24/7 trên vịnh, công bố rõ quy trình ứng cứu cũng là cách giúp khách yên tâm.

Các chủ tàu cũng cần có bằng chứng, cam kết về an toàn, niêm yết công khai tại cảng và trên tàu. Các buổi đào tạo về kỹ năng an toàn cho nhân viên cần thực hiện định kỳ, công khai bằng clip diễn tập để tạo niềm tin với du khách.

Chính phủ chỉ đạo làm rõ ‘tàu Vịnh Xanh 58 lật 2 tiếng mới có tin báo’

Sau 2 tiếng xảy ra sự cố lật tàu Vịnh Xanh 58 bị lật trên vịnh Hạ Long, đơn vị cứu hộ mới tiếp nhận tin báo tai nạn đầu tiên.

Theo báo Thanh niên ngày 28/7 có bài Chính phủ chỉ đạo làm rõ ‘tàu Vịnh Xanh 58 lật 2 tiếng mới có tin báo’. Nội dung như sau:

Văn phòng Chính phủ vừa có công văn truyền đạt ý kiến chỉ đạo của Phó Thủ tướng thường trực Nguyễn Hòa Bình, về việc đề xuất các giải pháp xử lý lỗ hổng từ vụ lật tàu Vịnh Xanh 58.

Trước đó, báo chí đã phản ánh “lỗ hổng từ vụ lật tàu Vịnh Xanh 58”, chỉ rõ tàu được thiết kế cao hơn quy chuẩn, nhưng không có thiết bị phát tín hiệu cấp cứu tự động, cơ quan giám sát không sớm phát hiện khi tàu bị ngắt GPS.

Chính phủ chỉ đạo làm rõ 'tàu Vịnh Xanh 58 lật 2 tiếng mới có tin báo' - Ảnh 1.

Tàu Vịnh Xanh 58 bị lật ở Vịnh Hạ Long chiều 19.7. ẢNH: LÃ NGHĨA HIẾU

Đến 14 giờ 5 ngày 19.7, tàu đã mất kết nối GPS. Vị trí tàu lật cách bến Tuần Châu hơn một km, cách đất liền 3 km.

Tại cuộc họp chiều 20.7, đại tá Hoàng Văn Thuyết, Chính ủy Bộ Chỉ huy quân sự tỉnh Quảng Ninh, cho biết 15 giờ 30 đơn vị tiếp nhận tin báo tai nạn đầu tiên, tức sau 2 tiếng xảy ra sự cố và sau 10 phút đã triển khai tàu cứu hộ tới hiện trường.

Ông Phạm Hà, CEO Lux Group cho rằng khi mất tín hiệu GPS, thuyền trưởng có 2 cách để phát cảnh báo về cơ quan quản lý là phát tín hiệu qua bộ đàm hoặc ấn nút hệ thống nhận dạng tự động AIS cạnh chỗ lái. Nếu gặp sự cố bất ngờ, thuyền trưởng hay thuyền viên không kịp phản ứng thì chưa có cơ chế cảnh báo tự động.

Đây là lỗ hổng trong thiết kế tàu du lịch. Đồng thời, các tàu trên vịnh chưa có hướng dẫn hay quy chuẩn chung về cách đối phó giông lốc. Khi tàu đã rời bến, thời tiết thay đổi đột ngột, không kịp trở tay thì những bản tin định kỳ 6 tiếng một lần như Việt Nam đang làm là không đủ.

Theo ông Phạm Hà, cần hệ thống dự báo biển theo thời gian thực (như web windy của Mỹ), sử dụng công nghệ radar ven bờ, phao đo sóng, dữ liệu vệ tinh, trí tuệ nhân tạo để mô phỏng và cảnh báo theo vùng cụ thể. Thông tin phải được chuẩn hóa quốc tế, dễ hiểu, truyền tải đa nền tảng, từ ứng dụng di động, đài VHF, đến màn hình trên tàu…

Phó thủ tướng thường trực Nguyễn Hòa Bình yêu cầu Bộ Xây dựng đề xuất giải pháp quản lý; báo cáo Thủ tướng Chính phủ trước ngày 15.8.

Trước đó tại họp báo ở tỉnh Quảng Ninh, ông Bùi Hồng Minh, Phó giám đốc Sở Xây dựng tỉnh Quảng Ninh cho biết, tàu Vịnh Xanh 58 đạt hệ số an toàn ổn định 2,3, cao hơn nhiều so với tiêu chuẩn đăng kiểm là 1,0.

Ông Minh cũng cho biết, theo quy định, du khách không bắt buộc mặc áo phao khi tàu đang di chuyển bình thường. Nhiều nạn nhân được phát hiện mặc áo phao, cho thấy có thể thuyền trưởng đã kịp cảnh báo trước khi tàu bị lật.

Tuy nhiên, cơ quan chức năng tỉnh Quảng Ninh cũng thừa nhận việc dự báo giông lốc chưa kịp thời. Các bản tin lúc 6 giờ 30 và 10 giờ sáng của Trung tâm Khí tượng Thủy văn Quảng Ninh không cảnh báo hiện tượng thời tiết nguy hiểm. Tàu Vịnh Xanh 58 xuất bến lúc 12 giờ 45, đến 13 giờ 30 mới có bản tin cập nhật cảnh báo giông lốc.

Vụ lật tàu Vịnh Xanh 58 xảy ra chiều 19.7 đã khiến 39 người thiệt mạng, 10 người may mắn được cứu sống. Đây là một trong những thảm kịch lớn nhất trong ngành vận tải đường thủy nội địa.

Ngày 22/7/2025, VNexpress đưa tin “Lỗ hổng từ vụ lật tàu Vịnh Xanh”. Nội dung chính như sau: 

Tàu Vịnh Xanh 58 chở 46 hành khách và 3 thuyền viên rời bến cảng Bãi Cháy, tỉnh Quảng Ninh lúc 12h55 ngày 19/7, đến 13h30 khi gần hang Đầu Gỗ thì bị giông gió xô lật úp, tất cả người trên tàu rơi xuống biển. Đến 14h05, tàu mất kết nối GPS. Vị trí tàu lật cách bến Tuần Châu hơn một km, cách đất liền ba km.

Tại cuộc họp chiều 20/9, đại tá Hoàng Văn Thuyết, Chính ủy Bộ Chỉ huy quân sự tỉnh Quảng Ninh, cho biết 15h30 đơn vị tiếp nhận tin báo tai nạn đầu tiên, tức sau hai tiếng gặp nạn và sau 10 phút đã triển khai tàu cứu hộ tới hiện trường. Lý do cứu hộ cứu nạn chậm, theo đại tá Thuyết là sau khi tàu lật, trời xuất hiện mưa đá, giông gió tiếp tục đến khoảng 15h nên thông tin tai nạn được báo chậm.

Không sớm được phát hiện và cứu nạn, nạn nhân tàu Vịnh Xanh 58 tự cứu nhau. Nhiều người mắc kẹt trong tàu, được người khác cứu ra ngoài nhưng kiệt sức và tử nạn. Thống kê đến chiều nay, 37 người đã tử nạn, 2 người mất tích, 10 người được cứu sống. Các lực lượng vẫn đang tìm kiếm 2 người mất tích còn lại.

Thiết kế, tiêu chuẩn tàu đã đáp ứng yêu cầu cứu hộ cứu nạn?

Theo chứng nhận đăng ký phương tiện thủy nội địa do Sở Giao thông Vận tải (nay là Sở Xây dựng) tỉnh Quảng Ninh cấp, tàu Vịnh Xanh 58 được đóng năm 2015, dài 24 m, rộng 6 m, trọng tải 12 tấn, công suất chở 48 hành khách. Tháng 1/2025, tàu được cấp chứng nhận An toàn kỹ thuật và bảo vệ môi trường phương tiện thủy nội địa.

Hạn kiểm định tàu, theo Phó giám đốc Công an tỉnh Cù Quốc Thắng, đến hết 2026. Vịnh Xanh 58 cũng đã lắp GPS, thiết bị định vị xác định vị trí con tàu, theo chỉ đạo của UBND tỉnh Quảng Ninh.

Lực lượng tìm kiếm đang buộc dây, tìm cách xoay tàu để tìm người mắc kẹt phía trong. Ảnh: Xuân Hoa

Trả lời báo chí chiều 20/7, ông Bùi Hồng Minh, Phó giám đốc Sở Xây dựng Quảng Ninh, khẳng định theo quy định của địa phương, tàu du lịch trên vịnh Hạ Long phải có quy chuẩn an toàn cao hơn quy chuẩn quốc gia, thực tế 100% tàu đã đạt. Vịnh Xanh 58 có hệ số an toàn ổn định 2,3 (quy chuẩn là 1).

Tàu thiết kế cao hơn quy chuẩn, nhưng khi gặp sự cố, ngắt kết nối GPS thì lại không thể phát tín hiệu cấp cứu tự động. TS Phạm Hà, CEO Lux Group, đơn vị sở hữu chuỗi du thuyền sang trọng ở Nha Trang, Lan Hạ, cho biết khi tín hiệu GPS bị mất, thuyền trưởng sẽ có hai cách khác để phát cảnh báo về cơ quan quản lý là phát tín hiệu qua bộ đàm hoặc ấn nút AIS cạnh chỗ lái. Nếu gặp sự cố bất ngờ, thuyền trưởng hay thuyền viên không kịp phản ứng thì chưa có cơ chế cảnh báo tự động. Đây là lỗ hổng trong thiết kế tàu du lịch.

Về giải pháp, một chuyên gia làm việc trong ngành thông tin hàng hải cho rằng để cảnh báo sự cố sớm và tự động cần có thiết bị chuyên dụng giống đèn hiệu vô tuyến chỉ báo vị trí khẩn cấp (EPIRB) mà tàu biển thường lắp. Thiết bị này sẽ tự động được kích hoạt khi tàu chìm, nổi lên mặt nước và phát tín hiệu cấp cứu qua vệ tinh trực tiếp tới các trung tâm cứu hộ. “Nếu được trang bị, có lẽ lực lượng chức năng đã nhận được cảnh báo ngay khi tàu Vịnh Xanh lật”, ông nói.

Vai trò giám sát tàu

Theo quy định được tỉnh Quảng Ninh ban hành năm 2024, tàu tham quan vịnh Hạ Long đi theo tuyến hành trình du lịch được ghi trong Giấy phép rời cảng, bến và khu vực neo đậu trên vịnh do Cảng vụ cấp. Trường hợp thay đổi tuyến du lịch, chủ tàu kiến nghị với Cảng vụ và được Ban Quản lý vịnh chấp thuận.

Tại các cảng, bến ở điểm tham quan, khu vực neo đậu trên vịnh, thuyền trưởng sử dụng Giấy phép đã cấp tại cảng trong đất liền để trình báo với Cảng vụ và làm cơ sở cấp phép cho tàu hành trình tiếp, chuyển hành trình hoặc về cảng. Trước khi cấp phép, cảng phải kiểm tra thiết bị giám sát hành trình của tàu đảm bảo đang hoạt động bình thường.

Về quy trình xuất bến, chủ tàu/đại diện chủ tàu tiếp nhận thông tin từ khách, điền vào danh sách khách, sau đó mua vé từ Ban Quản lý vịnh Hạ Long, xin xác nhận danh sách khách từ Cảng tàu khách (xem có vượt quá số lượng trọng tải cho phép hay không). Chủ tàu sau đó đi làm lệnh xuất bến cho tàu tại Cảng vụ đường thủy và nộp một bản cho Biên phòng.

Như vậy, tàu rời bến tham quan vịnh Hạ Long phải được Cảng vụ cấp phép, Ban Quản lý vịnh Hạ Long và Biên phòng đều nắm bắt. Nhưng trên thực tế tàu Vịnh Xanh 58 ngắt kết nối từ 14h05 ngày 19/7, nhưng phải 15h30, tức gần 90 phút sau Biên phòng tỉnh mới tiếp nhận thông tin báo tai nạn. Hiện cơ quan chức năng chưa thông tin khi tàu Vịnh Xanh mất tín hiệu GPS thì các đơn vị cấp phép, giám sát tàu có phát hiện hay không và phải phản ứng thế nào.

Tàu Vịnh Xanh 58 hai tầng, màu trắng đã được xoay lại rạng sáng 20/7, chuẩn bị kéo về bờ. Ảnh: Xuân Hoa

Quy trình cảnh báo giông lốc, tình huống đột xuất

Theo quy định của tỉnh Quảng Ninh, khi hành trình trong vùng nước cảng, bến, khu vực nhiều phương tiện hoạt động có nguy cơ đâm va hoặc thời tiết xấu (có mưa, mù, gió lớn…), thuyền trưởng phải trực tiếp điều khiển phương tiện, thợ máy phải có mặt trong buồng máy, thuyền viên phải cảnh giới trên boong ở các vị trí cần thiết và không được để khách đứng, ngồi, đi lại hai bên mạn, mũi, lái và boong dạo của tàu.

Khi thời tiết không bảo đảm an toàn để tiếp tục hành trình thì thuyền trưởng thông báo cho khách biết và chủ động điều động tàu vào nơi tránh trú an toàn, thông báo cho Cảng vụ về vị trí tránh trú, tình hình của thời tiết để theo dõi, phối hợp khi cần thiết. Cảng vụ căn cứ tình hình thực tế thông báo các tàu du lịch về nơi tránh trú khi thời tiết bất thường.

Với trường hợp của Vịnh Xanh 58, giông lốc ập đến bất ngờ đã xô nghiêng và lật úp con tàu chỉ trong vài giây. Các bước xử lý như cảnh báo cho khách, cho tàu vào nơi tránh trú và thông báo với Cảng vụ đều đã không thực hiện được. Câu hỏi đặt ra là có cách nào cập nhật thường xuyên diễn biến thời tiết, cảnh báo sớm tình huống đột xuất như giông lốc cho thuyền trưởng?

Trả lời tại cuộc họp chiều 19/7, Phó giám đốc Sở Xây dựng Bùi Hồng Minh cho biết nhiều năm nay Cảng vụ Hàng hải Quảng Ninh hợp đồng với Trung tâm Khí tượng Thủy văn tỉnh, mỗi ngày sẽ có ba bản tin cố định về thời tiết vịnh Hạ Long. Trong ngày 19/7, các bản tin lúc 6h30 và 10h đều dự báo thời tiết tốt, gió cấp 2-3. Tàu Vịnh Xanh 58 rời bến lúc 12h45 hoàn toàn hợp lệ. Chỉ đến 13h30, bản tin cảnh báo về giông lốc bất thường mới được phát đi, nhưng lúc này tàu đã đi vào vùng nguy hiểm.

Toàn cảnh vụ tai nạn lật tàu khiến 35 nạn nhân thiệt mạng, 4 người vẫn mất tích.

Toàn cảnh vụ lật tàu Vịnh Xanh 58 chiều 19/7.

TS Phạm Hà, CEO Lux Group, cũng cho biết hiện các tàu trên vịnh chưa có hướng dẫn hay quy chuẩn chung về cách đối phó giông lốc. Các quốc gia khác cũng không có quy chuẩn hướng dẫn đối phó này. “Tuy nhiên tại Mỹ, họ có trang web windy.com, nơi các dữ liệu thời tiết được cập nhật liên tục, tại thời điểm thuyền trưởng đang lái tàu. Nhờ đó lái tàu có thể dựa vào để đưa ra các quyết định, giúp giảm thiểu tai nạn khi đang trong hải trình”, ông Hà nói.

CEO đang vận hành nhiều du thuyền cho rằng khi tàu đã rời bến, thời tiết thay đổi đột ngột, không kịp trở tay thì những bản tin định kỳ 6 tiếng một lần như Việt Nam đang làm là không đủ, cần hệ thống dự báo biển theo thời gian thực (như web windy của Mỹ), sử dụng công nghệ radar ven bờ, phao đo sóng, dữ liệu vệ tinh, trí tuệ nhân tạo để mô phỏng và cảnh báo theo vùng cụ thể. Thông tin phải được chuẩn hóa quốc tế, dễ hiểu, truyền tải đa nền tảng – từ ứng dụng di động, đài VHF, đến màn hình trên tàu.

Tối 19/7, Thủ tướng đã chỉ đạo Bộ Quốc phòng, Bộ Công an và các bộ, cơ quan, địa phương liên quan tập trung điều tra nguyên nhân vụ việc, xử lý nghiêm vi phạm (nếu có); rà soát, kiểm tra toàn bộ quy trình an toàn hàng hải, tổ chức rút kinh nghiệm, khắc phục ngay hạn chế, bảo đảm tuyệt đối an toàn cho phương tiện, tàu thuyền đang hoạt động.

Ở tuổi 65, vợ ngã ngửa khi biết lý do chồng ngo:ạ:i t:ì:nh với phụ nữ ở câu lạc bộ dưỡng sinh

Ở tuổi 65, bà Thanh cứ ngỡ cuộc sống đã bước vào những tháng ngày bình yên nhất. Chồng bà, ông Minh – người đàn ông suốt mấy chục năm cần mẫn, hiền lành, chung thủy – bỗng một ngày thay đổi. Đi sớm về muộn. Ăn mặc chỉn chu lạ thường. Và rồi… một tin sét đánh giáng xuống: ông ngoại tình với một phụ nữ trong câu lạc bộ dưỡng sinh. Nhưng lý do đằng sau sự phản bội ấy – mới là điều khiến bà “ngã ngửa”, đau một, rồi bàng hoàng mười…

Bà Thanh và ông Minh đã sống với nhau gần 40 năm. Con cái đều đã trưởng thành, lập gia đình, có cuộc sống riêng. Ở cái tuổi mà người ta thường rút về sống chậm, nghỉ ngơi và hưởng thụ chút bình yên cuối đời, bà Thanh không mong gì nhiều. Chỉ cần sáng dậy có ông ngồi uống trà, chiều ra công viên dạo một vòng, là đủ mãn nguyện.

Từ nhỏ ông Minh đã nổi tiếng là người chừng mực. Không rượu chè, cờ bạc, không lớn tiếng với vợ con, càng không mấy khi giao du bạn bè. Thậm chí, ông sống khép kín đến mức đôi khi con cái còn trách bố “sống lạnh lùng”. Nhưng bà Thanh hiểu, ông không phải người khô khan, chỉ là kiểu đàn ông cũ kỹ, âm thầm thể hiện tình cảm bằng hành động.

Vậy nên khi ông đề nghị đi tham gia “Câu lạc bộ dưỡng sinh” mỗi sáng – bà không chút nghi ngờ. Trái lại, bà còn ủng hộ hết mực. “Đi cho khỏe, có bạn có bè, vui tuổi già”, bà nói.

Chẳng ngờ, câu lạc bộ đó lại trở thành nơi khởi đầu của mọi bi kịch.

Chỉ vài tuần sau khi tham gia câu lạc bộ, ông Minh bắt đầu có những thay đổi lạ. Ông dậy sớm hơn, chăm chút đầu tóc, thậm chí xức chút dầu thơm – điều mà hơn 40 năm chung sống, bà Thanh chưa từng thấy. Quần áo đi tập cũng được ông ủi phẳng phiu, chọn màu sắc sáng sủa thay vì mấy chiếc áo cũ kỹ màu nâu xám quen thuộc.

Ban đầu bà Thanh nghĩ ông đang “trẻ lại”, hoặc học được sự chỉn chu từ bạn bè mới. Nhưng rồi mọi chuyện đi xa hơn. Ông thường về trễ, viện cớ “ngồi lại uống nước, nói chuyện với mấy ông bạn”. Có hôm bà chờ mãi không thấy chồng đâu, gọi điện thì ông tắt máy. Đến khi về, ông cũng chẳng giải thích rõ ràng.

Trực giác người đàn bà từng trải mách bảo bà có điều gì đó sai sai.

Một buổi sáng, bà Thanh lấy cớ đi bộ sớm để “tình cờ” ghé qua công viên nơi ông Minh tập dưỡng sinh. Từ xa, bà nhìn thấy chồng mình đang đứng trò chuyện thân mật với một người phụ nữ. Người phụ nữ ấy – trạc tuổi bà, nhưng dáng vẻ vẫn còn mặn mà, ánh mắt lấp lánh và đặc biệt… bà ta đang cười rất tươi khi chạm tay lên vai ông Minh.

Trái tim bà Thanh thắt lại.

Bà không làm ầm. Bà chọn cách lặng lẽ theo dõi. Những ngày sau đó, bà phát hiện ra chồng mình thường xuyên gặp gỡ người phụ nữ kia – tên là bà Lệ. Một “thành viên tích cực” của câu lạc bộ, góa chồng từ lâu, sống một mình, nổi tiếng khéo léo và vui tính.

Sự thân mật giữa ông Minh và bà Lệ ngày càng rõ ràng. Họ đi ăn sáng riêng. Có lần bà bắt gặp ông đứng chờ bà ta trước ngõ nhà, tay cầm bó hoa cúc vàng – loài hoa bà Thanh thích nhất.

Bà Thanh không còn chịu đựng nổi. Một buổi tối, khi ông vừa tắm xong, bà hỏi thẳng:

– Ông có quan hệ gì với bà Lệ?

Ông Minh thoáng sững sờ, rồi im lặng. Không phủ nhận. Không chống chế. Cái im lặng ấy còn đau hơn ngàn lời phản bội.

– Ông có còn xem tôi là vợ không? Ở tuổi này rồi, còn gì để giấu nhau?

Một hồi lâu, ông mới cất giọng khàn khàn:

– Tôi… tôi xin lỗi. Nhưng chuyện này không như bà nghĩ đâu. Tôi có lý do. Một lý do mà… có thể bà sẽ không bao giờ hiểu được.

Bà Thanh không thể ngờ được rằng lý do ông đưa ra sau đó không phải là chuyện tình cảm – mà là một bí mật ông đã giấu kín suốt hơn 30 năm. Một bí mật liên quan đến người phụ nữ ấy… và một sai lầm trong quá khứ.

Căn phòng tối, chỉ có ánh đèn vàng nhạt chiếu lên gương mặt nhăn nheo của ông Minh – đầy mệt mỏi và xấu hổ. Sau một hồi im lặng, ông khẽ thở dài và bắt đầu kể…

– Năm đó, tôi đi công tác ở miền Trung. Có lần đoàn bị kẹt lại gần một tháng vì bão lụt. Trong khoảng thời gian ấy… tôi quen một người phụ nữ. Chính là bà Lệ.

Bà Thanh chết lặng.

– Lúc đó, tôi mới cưới bà chưa được bao lâu. Tôi đã nghĩ… đó chỉ là một lần sai lầm trong đời. Sau đợt công tác, tôi cắt đứt liên lạc và không bao giờ nhắc đến chuyện ấy nữa.

Bà Thanh siết chặt tay. Giọng nghèn nghẹn:

– Ông… phản bội tôi ngay từ những năm đầu tiên?

– Tôi hối hận lắm. Nhưng tôi nghĩ mọi thứ đã chấm dứt. Cho đến vài tháng trước… khi tôi đến câu lạc bộ và gặp lại bà ấy.

– Bà ấy nói với tôi… rằng chúng tôi có một đứa con gái. Và nó… đã mất cách đây hai năm vì tai nạn.

Tim bà Thanh như ngừng đập. Một đứa con? Của chồng mình với người đàn bà khác? Suốt mấy chục năm, ông giấu kín chuyện ấy?

Ông Minh tiếp tục, mắt đỏ hoe:

– Nó không bao giờ tìm đến tôi. Không một lời trách móc. Chỉ đến khi qua đời, nó mới để lại một bức thư nhờ bà Lệ gửi cho tôi. Trong thư, nó nói nó biết tôi là cha ruột. Nó từng đứng từ xa nhìn tôi nhiều lần… nhưng không đủ can đảm lại gần.

Bà Thanh run rẩy. Một cảm xúc phức tạp xâm chiếm – vừa đau đớn, vừa giận dữ, vừa xót xa cho một đứa trẻ chưa từng có cha.

– Tôi đến tìm bà Lệ không phải vì tình cảm. Tôi chỉ muốn biết về con bé, về cuộc đời nó. Tôi mang đồ cúng đến mộ nó mỗi tuần. Chúng tôi chỉ trò chuyện, chia sẻ… Tôi biết tôi sai. Tôi không định giấu bà mãi. Nhưng tôi sợ.

Bà Thanh không nói thêm lời nào. Cả đêm ấy, bà không ngủ. Những hình ảnh quá khứ lũ lượt ùa về: ngày cưới giản dị, những lần vượt khó cùng nhau, những lần ông Minh im lặng mỗi khi nhắc đến miền Trung…

Phải chăng, trong suốt hơn 40 năm hôn nhân, có một phần cuộc sống ông chưa bao giờ cho bà biết?

Sáng hôm sau, bà dậy sớm, ngồi im lặng nhìn ông Minh đang pha trà. Không còn ánh mắt giận dữ, nhưng cũng không còn sự dịu dàng quen thuộc. Bà nói:

– Tôi không biết tha thứ có đủ hay không. Nhưng nếu ông thật sự chỉ tìm đến để biết về con, thì tôi muốn cùng ông đi gặp bà ấy. Tôi muốn biết… đứa trẻ ấy – nó từng sống thế nào.

Ông Minh ngẩng đầu nhìn vợ. Mắt ông rưng rưng. Có lẽ, sau tất cả, điều ông sợ nhất – không phải là bà phát hiện, mà là bà không muốn đồng hành nữa.

Vài tuần sau, bà Thanh và ông Minh cùng nhau đến nghĩa trang nhỏ ở ngoại ô. Trên bia mộ đơn sơ là tên một cô gái – trạc tuổi con út của họ – với dòng chữ: “Con đã tha thứ cho cha.”

Bà Thanh đứng trước mộ, nước mắt rơi không ngừng. Không chỉ là nỗi đau vì sự phản bội, mà còn là nỗi tiếc nuối vì không được biết đến đứa con riêng ấy sớm hơn. Một sinh linh vô tội – là kết quả của sai lầm nhưng cũng là một phần máu thịt của chồng mình.

Bà nắm tay ông. Không chặt. Nhưng cũng không buông.

Cuộc sống sau đó không còn hoàn toàn êm ả. Sự việc ấy để lại một vết nứt âm ỉ trong lòng bà Thanh. Nhưng bà chọn tiếp tục sống, không phải vì tha thứ hoàn toàn, mà vì bà hiểu: ở tuổi 65, điều cần nhất không phải là sự hoàn hảo, mà là sự chân thành.

Ông Minh cắt hẳn liên lạc riêng với bà Lệ, nhưng đôi khi, cả ba cùng ngồi với nhau trong những dịp giỗ con bé. Lặng lẽ, bình thản. Không ai nói nhiều, nhưng tất cả đều biết: quá khứ không thể xóa, nhưng có thể học cách sống cùng nó.

Có những cuộc ngoại tình không bắt đầu vì tình yêu. Có những phản bội không bắt nguồn từ ham muốn. Và có những bí mật, khi được tiết lộ, không phải để phá vỡ – mà để cứu lấy phần người còn sót lại trong trái tim tưởng chừng đã hóa đá.