Home Blog Page 46

Tôi lên chức trưởng phòng thì vợ đòi l;;y h;;ô;;n vì cô ấy nói không chịu được cuộc sống 1 mình, tháng 30 ngày thì có tới 15 ngày tôi phải đi tiếp khách nên toàn để cô ấy ăn cơm 1 mình. Sau khi l;y h;ô;n, tôi không tìm kiếm m;;ố;i qu;;a;n h;;ệ mới, mặc dù có không ít phụ nữ chủ động tiếp cận. Bởi tôi biết họ đến chỉ vì tiền của tôi mà thôi.. Thấm thoắt 3 năm trôi qua.

“Có những lần đi tiếp khách đến tận nửa đêm, tôi trở về nhà với chiếc bụng đói và căn bếp nguội lạnh. Chỉ khi ấy, tôi mới hiểu cảm giác của người phụ nữ từng ngồi một mình chờ tôi suốt bao năm qua.”

Nguyễn Thành – một người đàn ông ở tuổi 36, vừa lên chức trưởng phòng kinh doanh tại một tập đoàn lớn ở Hà Nội. Thành có mọi thứ mà nhiều người mơ ước: sự nghiệp, nhà xe, địa vị và thu nhập đáng nể. Nhưng điều anh không giữ được chính là người phụ nữ từng đồng hành bên anh suốt những năm tháng khó khăn – vợ anh, Hồng Nhung.

Ba năm trước, khi Thành được đề bạt lên vị trí trưởng phòng, guồng quay công việc đột ngột thay đổi. Những buổi họp triền miên, những cuộc tiếp khách bất tận khiến anh gần như không còn hiện diện trong cuộc sống hôn nhân. Có tháng, anh chỉ ăn cơm với vợ được vài bữa. Nhung, dù không một lời than vãn, nhưng ánh mắt cô mỗi lần tiễn chồng ra khỏi cửa đều chứa đầy nỗi buồn.

“Em không chịu nổi cảnh ăn cơm một mình mãi thế này, Thành ạ,” cô nói vào một tối muộn khi anh về nhà trong men rượu. “Chúng ta sống cùng nhau mà em lại thấy như đang sống một mình.”

Thành khi ấy tưởng đó chỉ là một phút giận dỗi. Nhưng không. Một tuần sau, Nhung nộp đơn ly hôn. Không nước mắt. Không trách móc. Chỉ là một sự buông bỏ mệt mỏi đã tích tụ từ lâu.

Anh ký. Đơn giản vì nghĩ cô sẽ quay lại. Vì anh tin rằng cô vẫn còn yêu anh. Nhưng Thành đã lầm.

Sau ly hôn, anh sống một mình trong căn chung cư rộng thênh thang. Không có tiếng người, không còn mùi cơm canh quen thuộc. Dù có không ít người phụ nữ tiếp cận – từ đồng nghiệp trẻ trung đến khách hàng xinh đẹp – nhưng anh không mở lòng. Thành thừa thông minh để hiểu, cái họ nhìn thấy không phải con người anh, mà là chiếc xe anh đi, chiếc đồng hồ anh đeo, và cái chức trưởng phòng anh sở hữu.

Thấm thoắt ba năm trôi qua. Thành sống như một cỗ máy – ban ngày bận rộn, ban đêm lặng lẽ. Anh không còn hỏi han về Nhung, cũng không ai nhắc đến cô. Cứ ngỡ mọi thứ đã nằm lại sau lưng.

Cho đến một đêm đầu đông, khi lái xe qua phố Nguyễn Chí Thanh sau một buổi tiệc công ty, Thành tình cờ thấy một bóng người phụ nữ đang ngồi bên vỉa hè, dưới chiếc đèn đường mờ nhạt. Bên cạnh là chiếc xe hàng rong bán bánh tráng trộn và nước mía. Dáng người gầy guộc, tóc búi cao, khuôn mặt gầy hốc hác đến xót xa.

Thành định lướt qua. Nhưng rồi anh bỗng khựng lại. Trái tim như bị ai bóp nghẹt.

Đó là Nhung.

Anh không thể nhầm. Dù gầy gò, tiều tụy đến mấy, anh vẫn nhận ra ánh mắt ấy – ánh mắt từng nhìn anh với tất cả yêu thương.

Chiếc xe anh dừng bên kia đường. Anh ngồi lặng trong xe, nhìn cô mải miết bán hàng cho đám sinh viên vừa tan học. Một thoáng, cô cười – nụ cười gượng gạo không giấu nổi mệt mỏi.

Thành không xuống xe. Anh thấy tim mình nhói lên, lồng ngực nặng trĩu.

Về đến nhà, anh không thể ngủ. Cả đêm trằn trọc, những ký ức về Nhung hiện về như thước phim quay chậm. Anh nhớ lần cô nấu món canh chua cá lóc anh thích. Nhớ khi cô xếp áo sơ mi cho anh trước mỗi buổi họp lớn. Nhớ cả ánh mắt buồn khi tiễn anh ra cửa mà không một lời oán trách.

Sáng hôm sau, Thành gọi điện cho Minh – bạn chung của cả hai.

“Minh à, mày còn liên lạc với Nhung không?”

Bên kia đầu dây im lặng một lát rồi mới trả lời: “Có. Nhưng không nhiều. Dạo này cô ấy vất vả lắm…”

“Vì sao cô ấy phải bán hàng rong? Nhung ngày xưa đâu có như vậy.”

Minh thở dài. “Cô ấy tái hôn rồi. Chồng cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối. Bệnh viện ngốn hết tiền. Cô ấy phải nghỉ việc để chăm anh ta. Giờ sống dựa vào mấy đồng lời từ xe hàng.”

Tim Thành như thắt lại. Anh cảm thấy nghẹn ở cổ. Anh từng trách cô bỏ anh. Nhưng giờ đây, người phụ nữ ấy – dù không còn là vợ anh – vẫn sống đúng như cách cô từng sống: lặng lẽ, nhẫn nại, hy sinh.

Buổi chiều hôm đó, anh chuyển khoản cho cô 300 triệu. Không để lại tên. Chỉ ghi dòng tin nhắn ngắn ngủi: “Hi vọng cuộc sống của em sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Từ một người từng thương em.”

Hồng Nhung nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại. Mắt cô nhòe đi khi đọc dòng tin nhắn vừa nhận được kèm số tiền chuyển khoản 300 triệu đồng:

“Hi vọng cuộc sống của em sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Từ một người từng thương em.”

Tay cô run run, không tin nổi vào mắt mình. Mấy tháng nay, xoay xở từng đồng để lo viện phí cho chồng, cô đã quen với những bữa cơm nguội và nước mắt âm thầm sau mỗi ca chăm sóc. Chiếc điện thoại cũ của cô rung liên tục vì thông báo ngân hàng. Cô nhìn dãy số rồi lại nhìn dòng chữ. Chỉ có một cái tên thoáng qua trong đầu: Nguyễn Thành.

Đã ba năm trôi qua kể từ ngày họ ly hôn. Cô tưởng anh đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời mình. Thành là người ít nói, không bao giờ phô trương hay tỏ ra hào phóng một cách ồn ào. Nhưng chính điều đó khiến cô càng chắc chắn – chỉ có thể là anh.

Tối đó, cô ngồi trước xe hàng mà không thể bán thêm được gì. Dòng người đi qua tấp nập, ánh đèn xe sáng lóa cả đoạn phố, nhưng lòng cô thì chênh vênh như đứng giữa hoang mạc.

Cô nhắn tin lại:
“Anh Thành, là anh phải không?”

Không có hồi âm.

Một tuần sau, Thành lại dừng xe ở đúng con phố ấy. Anh không bước xuống vội. Vẫn ngồi trong xe, nhìn Nhung từ xa. Cô đang lau mồ hôi trán, kiên nhẫn trộn từng phần bánh tráng cho khách. Nụ cười nhạt vẫn còn đó, nhưng ánh mắt đã khác – không còn lấp lánh niềm tin như xưa, mà mỏi mệt, xa xăm.

Lần này, anh bước xuống xe.

“Nhung.”

Cô giật mình quay lại. Ánh mắt hai người chạm nhau trong một khoảnh khắc tưởng như thời gian dừng lại.

“Anh…” – cô lắp bắp, tay siết chặt cái muỗng nhựa – “Thật sự là anh sao?”

“Ừ. Là anh.” – Giọng Thành khàn khàn – “Anh không nghĩ sẽ gặp lại em thế này.”

Cô quay mặt đi, giấu giọt nước mắt vừa trào ra. “Sao anh lại đến?”

Thành không trả lời ngay. Anh nhìn chiếc xe đẩy nhỏ, mấy bịch bánh tráng đã cũ và đôi bàn tay gầy gò của cô. Không cần hỏi thêm, anh đã hiểu tất cả.

“Anh chỉ… muốn biết em ổn không.”

Nhung cười khẽ. “Anh gửi tiền cho em đúng không?”

Anh im lặng. Một lúc sau, chỉ nói: “Anh không biết nên làm gì khác. Chỉ muốn giúp một chút…”

Cô gật đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. “Em nhận. Vì em không còn lựa chọn nào khác. Nhưng em sẽ trả lại, từng đồng.”

Thành bước tới, lấy từ túi ra chiếc khăn tay cũ kỹ – món đồ cô từng may cho anh khi họ mới cưới. Anh vẫn giữ. Đưa cho cô.

“Em không nợ anh gì cả, Nhung. Nếu có, thì là anh nợ em – một bữa cơm đủ đầy, một cuộc hôn nhân đủ trọn vẹn.”

Cả hai cùng lặng thinh. Chỉ có tiếng còi xe vọng từ xa, tiếng gió lùa vào áo khoác mỏng.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi ấy không kéo dài. Thành chào tạm biệt, quay bước ra xe. Nhưng trước khi lên xe, anh quay lại nói:

“Nếu một ngày nào đó… em mệt mỏi quá, không còn ai bên cạnh, hãy gọi cho anh. Số anh vẫn vậy. Chỉ cần em nói một câu: ‘Em cần anh’, thì dù là ở đâu, anh cũng sẽ tới.”

Thời gian trôi đi. Người chồng hiện tại của Nhung – anh Lâm – mất sau gần một năm chống chọi với bệnh. Nhung vẫn tiếp tục bán hàng rong, vừa để quên nỗi đau, vừa kiếm tiền trả nợ. Cô sống lặng lẽ, ít bạn bè, ít chia sẻ.

Một tối mưa lớn, khi đang đẩy chiếc xe hàng về nhà trọ trong con hẻm nhỏ, bánh xe bị sụp ổ gà. Hàng hóa đổ ra đường, áo mưa rách tơi tả, nước ngập tới mắt cá chân. Cô quỳ xuống, thu dọn trong cơn mưa như trút nước, lòng trống rỗng.

Không ai dừng lại giúp. Cô bật khóc, giữa phố xá lạnh lẽo, chẳng màng ai nhìn.

Rồi cô nhớ đến câu nói của Thành:

“Chỉ cần em nói: Em cần anh…”

Trong một khoảnh khắc yếu lòng, cô lấy điện thoại ra, mở danh bạ. Số anh vẫn ở đó, ngay dưới cái tên “Người xưa.”

Cô run run bấm số. Tiếng chuông đổ dài, như kéo giãn cả nỗi cô đơn trong lòng.

“Alô?” – giọng Thành vang lên, vẫn ấm như xưa.

Cô nghẹn ngào:
“Em… cần anh.”

Mười lăm phút sau, chiếc xe đen quen thuộc lao đến, dừng ngay cạnh cô. Thành không nói gì, chỉ bước ra, mở cửa xe, lấy áo khoác khoác lên vai cô, rồi cúi xuống giúp cô thu dọn đống hàng đổ.

Cả hai không nói gì. Nhưng không cần nói. Cái ôm siết nhẹ sau đó đủ để cô biết – cuối cùng, giữa bao bão giông, vẫn có một người sẵn sàng đến bên cô, dù muộn, nhưng không bao giờ là không thật lòng.
“Không phải ai cũng may mắn có lần thứ hai trong tình yêu. Nhưng nếu bạn có, đừng ngần ngại giữ chặt. Vì người từng yêu bạn, nếu còn quay lại sau tất cả, thì đó không chỉ là duyên… mà là định mệnh.”

Nữ sinh đội kh/ăn ta/ng đi thi – câu chuyện phía sau khiến cả trường rơi lệ…

“Sáng hôm đó, cả sân trường như chững lại khi cô nữ sinh nhỏ bé bước qua cổng với chiếc khăn tang trắng buộc vội trên đầu. Những ánh mắt tò mò dõi theo, những lời thì thầm rơi rớt giữa không khí oi nồng mùa hạ. Nhưng chỉ có một người biết, vì sao em vẫn cố đến trường trong ngày đau thương nhất đời mình…”

Sáng thứ hai, trường THPT Nguyễn Trãi, một ngôi trường bình thường nằm bên vùng quê, vẫn rộn ràng như mọi ngày. Nhưng hôm nay đặc biệt hơn – ngày thi học kỳ môn Văn của khối 12. Cả trường như chật kín học sinh, thầy cô, và không khí căng thẳng bao trùm từ lớp học ra đến hành lang.

Giữa dòng người vội vã, một hình ảnh khiến cả sân trường như lặng đi trong giây lát: một nữ sinh lớp 12A3 bước vào, đầu quấn một dải khăn trắng, sắc mặt nhợt nhạt, bước chân loạng choạng như đang gắng gượng cả thế giới trên vai.

Em tên là Ngọc Mai.

Thầy Dũng, giám thị kỳ cựu của trường, vừa nhìn thấy Mai liền sửng sốt:
– “Mai… em… em đội khăn tang đấy à? Sao hôm nay em còn đi thi?”

Ngọc Mai khẽ cúi đầu, giọng run run nhưng dứt khoát:
– “Dạ… hôm qua ba em mất. Nhưng em vẫn muốn đi thi. Ba em từng nói: ‘Đừng bao giờ bỏ cuộc, dù có chuyện gì xảy ra’. Em phải làm đúng lời ba.”

Câu nói ấy như một lưỡi dao rạch vào tim người nghe. Thầy Dũng lặng người vài giây, rồi chỉ biết gật đầu, đưa em vào phòng thi. Cả dãy phòng thi bỗng như trầm xuống, không ai dám thở mạnh.

Ngọc Mai là học sinh giỏi nhất khối. Từ lớp 10 đến lớp 12, em luôn là cái tên đầu tiên trong danh sách học sinh tiêu biểu của trường. Nhưng không mấy ai biết, đằng sau những thành tích đáng nể ấy là một gia đình không trọn vẹn.

Mẹ Mai bỏ đi khi em mới học lớp 3. Từ đó, hai cha con sống nương tựa vào nhau. Ba Mai – bác Tuấn – là một thợ sửa xe giản dị, gầy gò, nhưng lúc nào cũng rạng rỡ khi nhắc về con gái:
– “Con bé học giỏi lắm, nó nói sau này muốn làm cô giáo Văn như cô chủ nhiệm nó… Tôi không học cao, nhưng nhìn nó chăm chỉ là tôi mừng rồi.”

Có lần trời mưa to, Mai ướt sũng đến lớp vì xe đạp hỏng giữa đường. Hôm ấy ba em đã đội mưa đến tận cổng trường để xin lỗi cô giáo vì con gái đến muộn. Nhìn ông run rẩy cầm túi áo mưa, ai cũng thương.

Nhưng số phận quá nghiệt ngã. Bốn ngày trước kỳ thi, ba Mai đột quỵ khi đang làm việc. Dù được đưa vào viện cấp cứu nhưng ông không qua khỏi. Ngày đưa tang rơi đúng hôm thi Văn – môn mà Mai yêu thích nhất.

Tối hôm trước ngày thi, trong căn nhà nhỏ xập xệ bên bờ ruộng, người ta thấy Ngọc Mai ngồi một mình bên bàn học. Trên bàn là tấm ảnh ba được đặt trang trọng, cạnh cây bút máy cũ ông từng tặng khi em vào lớp 10.

Mai viết trong nhật ký:

“Ba ơi, ngày mai con sẽ đi thi, dù ba không còn nữa. Con sẽ làm bài thật tốt. Con không khóc nữa đâu, vì con biết ba không muốn thấy con buồn. Con hứa sẽ đỗ đại học, để ba có thể yên lòng nơi xa…”

Sáng hôm sau, khi Mai bước vào phòng thi, tất cả đều im lặng. Cô giám thị trẻ, tên Hương, không cầm được nước mắt khi thấy Mai ngồi vào bàn, rút khăn giấy ra lau nước mắt, rồi lặng lẽ cầm bút viết.

Cả buổi thi, em gần như không ngẩng lên. Tờ giấy thi dần đầy chữ, nét bút mảnh mai, nắn nót, đôi lúc run rẩy.

Đề bài hôm ấy là một đoạn trích trong “Chiếc thuyền ngoài xa” – nói về vẻ đẹp khuất lấp sau đau thương. Một đề bài như thể viết riêng cho em.

Bài văn của Mai không chỉ phân tích tác phẩm mà còn đan xen câu chuyện thật của mình – về một người cha lam lũ, sống cả đời vì con gái, và về ước mơ nhỏ nhoi là thấy con vào đại học.

Cuối bài viết, em khép lại bằng dòng chữ:

“Nếu người ta nói văn chương là nơi gửi gắm những điều không thể nói thành lời, thì hôm nay, con xin gửi nơi đây tình yêu con dành cho ba. Con nhớ ba nhiều lắm…”

Khi bài thi được nộp lại, cô Hương xin phép chấm trước. Đọc đến đoạn cuối, cô bật khóc. Sau đó, bài viết được chuyển đến Ban giám hiệu như một tài liệu đặc biệt – không vì điểm số, mà vì giá trị tinh thần quá lớn.

Thầy hiệu trưởng – ông Khải – sau khi đọc xong, đã đứng lặng hồi lâu trước cửa sổ văn phòng. Ông bảo:

– “Chúng ta không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần để mọi người biết câu chuyện này. Để các em học sinh hiểu rằng, nghị lực là thứ có thể viết nên cả tương lai.”

Ba ngày sau kỳ thi môn Văn, cô Hương – giáo viên chấm bài – vẫn chưa hết bàng hoàng. Bài viết của Ngọc Mai không chỉ là một bài làm tốt; nó là một lá thư chan chứa cảm xúc, một bản trường ca về tình cha con, và là lời tiễn biệt cuối cùng của một đứa trẻ dành cho người thân yêu nhất.

Cô Hương đã gửi bài văn lên Ban giám hiệu kèm lời nhắn:

“Tôi nghĩ bài này nên được đọc cho cả trường nghe, không phải vì điểm số, mà vì giá trị sống mà nó mang theo.”

Thầy Khải – hiệu trưởng – trầm ngâm khá lâu. Cuối cùng, ông quyết định in bài văn, dán lên bảng thông báo tại khu vực thư viện. Dưới cùng là dòng chú thích đơn giản:
“Bài văn không tên – Một lời tiễn biệt dành cho người cha”
Không đề tên tác giả. Không chấm điểm. Chỉ để ai muốn đọc thì đọc.

Lạ thay, từ ngày bài văn được dán lên, học sinh lũ lượt kéo đến. Ban đầu chỉ vài em lớp Mai, rồi lan ra khối 10, khối 11. Có em đọc xong bật khóc, có em lấy điện thoại chụp lại, có người đứng rất lâu trước tờ giấy, không nói gì.

Tin tức về bài văn lan ra nhanh chóng, không bởi nhà trường quảng bá, mà bởi chính học sinh chia sẻ với nhau. Có em viết lên Facebook:

“Lần đầu tiên mình khóc vì một bài kiểm tra môn Văn.”

Một thầy giáo Toán đọc xong, lặng lẽ in ra 5 bản, đem về dán trong lớp mình, kèm lời nhắn:

“Đây là lý do vì sao chúng ta học, và vì ai chúng ta sống.”

Ngọc Mai không biết bài văn của mình được lan truyền.

Sau buổi thi hôm đó, em xin nghỉ học mấy ngày để lo tang lễ. Ngôi nhà nhỏ của hai cha con bây giờ chỉ còn một mình em. Hàng xóm xung quanh chia nhau giúp đỡ, người cho gạo, người mua hương hoa, ai cũng thương em – một đứa trẻ mồ côi ở tuổi 18, ngay giữa ngưỡng cửa trưởng thành.

Khi Mai trở lại lớp, em vẫn đội khăn tang. Cả lớp im phăng phắc khi em bước vào. Không một tiếng xì xào, không ánh nhìn tò mò. Chỉ có ghế của em – bàn cuối gần cửa sổ – đã được lau sạch sẽ, có một tờ giấy nhỏ đặt trên bàn:

“Mai ơi, cả lớp luôn bên cạnh bạn. Đừng gục ngã.”

Bên dưới là hàng chục chữ ký nguệch ngoạc, của bạn bè trong lớp, của thầy chủ nhiệm, của cả cô lao công già.

Một tuần sau, trường tổ chức lễ tổng kết năm học. Bất ngờ, thầy hiệu trưởng tuyên bố dành phần cuối chương trình để đọc “một bài văn đặc biệt”.

Khi thầy cầm bản in bài viết của Mai, cả hội trường im phăng phắc. Dù không nêu tên tác giả, nhưng khi đọc đến đoạn:

“Ba em từng nói, nếu một ngày ông không còn, thì em vẫn phải đi học. Vì tri thức là thứ duy nhất không ai cướp được khỏi em…”

– thì rất nhiều học sinh đã quay lại nhìn về phía Mai.

Ngọc Mai cúi đầu, nước mắt lăn dài. Cô biết, không thể giấu được nữa. Cả trường đã biết đó là bài viết của em.

Thầy hiệu trưởng ngừng đọc ở đoạn kết, giọng khàn lại:
– “Chúng ta có thể dạy các em công thức, phương pháp, kỹ năng. Nhưng những gì em Ngọc Mai vừa để lại cho chúng ta là một bài học lớn về lòng hiếu thảo, về nghị lực và sự tử tế.”

Sau buổi lễ, hàng chục học sinh đến ôm Mai. Một nhóm bạn lớp khác tặng em bó hoa nhỏ, còn ghi:

“Không cần hoa điểm 10, bài viết của bạn là ngôi sao sáng nhất.”

Ít ngày sau đó, bài văn được một giáo viên đưa lên mạng xã hội, kèm tiêu đề: “Bài thi khiến cả trường rơi lệ”. Trong vòng 24 giờ, hàng trăm nghìn lượt chia sẻ, hàng chục tờ báo lớn vào cuộc, xin phép trích đăng nguyên văn.

Nhiều người đọc xong bài viết đã gửi về trường các phần học bổng nhỏ với lời nhắn:

“Gửi tặng em nữ sinh biết yêu thương và mạnh mẽ.”

Một doanh nghiệp lớn ở Hà Nội ngỏ ý tài trợ toàn bộ học phí đại học cho Mai. Một trường đại học danh tiếng tại TP.HCM gửi thư mời:

“Chúng tôi không chỉ cần sinh viên giỏi, mà còn cần người có nhân cách và trái tim như em.”

Ngày nhập học, Ngọc Mai bước lên xe khách vào Sài Gòn, mang theo một ba lô cũ, một khung ảnh nhỏ có hình ba, và một lá thư chưa từng gửi.

Trong thư, em viết:

“Ba ơi, con đã đỗ đại học. Con sẽ sống tốt, sống thay cả phần ba chưa kịp sống. Con không còn một mình đâu, ba yên tâm nhé.”

Ngọc Mai không phải là người duy nhất từng đội khăn tang đi thi. Nhưng có lẽ, chính tình yêu trong em – với cha, với tri thức, và với cuộc đời – đã khiến câu chuyện của em trở thành ánh sáng le lói giữa những điều bình thường.

Trong một xã hội mà đôi khi lòng tốt bị lãng quên, thì những bài học như thế vẫn có thể lay động, vẫn có thể làm hàng trăm người phải dừng lại, lặng đi – và rơi lệ.

Lê Tùng Vân cuối cùng cũng chịu kh;ai hết toàn bộ sự thật về ao cá trê 20 tấn! Rù-ng mình sự thật bên dưới đáy hồ cạn nước

Những thông tin về ao cá trê trong Tịnh thất Bồng Lai khiến dân tình không ngừng bàn tán.

Ao cá trê bí ẩn trong Tịnh thất Bồng Lai?

Thông tin cơ quan điều tra khởi tố vụ án và các bị can trong Tịnh thất Bồng Lai (còn gọi Thiền Am Bên Bờ Vũ Trụ) những ngày qua đã khiến vụ việc nóng trở lại. Cách đây vài năm, có thông tin rò rỉ trên MXH cho rằng bên trong “tịnh thất” bí ẩn này có một ao cá trê cực lớn.

Người ta cũng thêu dệt nhiều thông tin sởn gai ốc xung quanh ao cá trê này, đặc biệt là có “nhân chứng” quả quyết nhìn thấy ao với hàng nghìn con cá trê lúc nhúc đòi ăn, trên bờ ao còn đặt một máy xay thức ăn, xay thịt cho cá.

Những bí ẩn trong ao cá càng kích thích sự tò mò khi cơ quan điều tra đến tận nơi làm việc, lập vòng vây chặn người lạ ra vào và lấy lời khai của những người liên quan xuyên đêm.

Một hình ảnh được cho là chụp từ ao cá trê của Tịnh thất Bồng Lai được đăng tải, cùng với những lời kể rùng rợn khiến dân tình “sốt xình xịch”.

 Xôn xao hình ảnh ao cá trê trong Tịnh thất Bồng Lai, dưới đáy lưu giữ bí mật chưa lời giải - Ảnh 1.

Hình ảnh được cho là ao cá trê trong Tịnh thất Bồng Lai.

Tuy nhiên, chỉ bằng một thủ thuật tra cứu đơn giản, có thể thấy không có cơ sở nào để khẳng định hình ảnh này chụp từ Tịnh thất Bồng Lai.

Trong phóng sự của VTV cách đây hơn 1 năm, lời của một nhân chứng hé lộ về bí ẩn liên quan đến ông Lê Tùng Vân cũng được “đào” lại. Bà Lê Thị Tuyết – người từng được ông Lê Tùng Vân mời về dạy cho những đứa trẻ sống tại Trại dưỡng lão và cô nhi Thánh Đức, huyện Bình Chánh, TP. HCM vào năm 2006 cho biết, bà đã tố cáo ông Lê Tùng Vân.

Bà cho rằng người này có tội “hiếp dâm trẻ” và “hành hung trẻ cô nhi”. Bà cũng thẳng thừng gọi tập đoàn ông Lê Tùng Vân là “một bầy sư sãi giả mạo, lưu manh, dâm dục, lừa đảo”.

Trong cuộc trò chuyện khác, bà cũng nói về việc các trẻ em tại đây (Trại dưỡng lão và cô nhi Thánh Đức) phải lao động ở hồ cá, cho cá ăn.

“Đồ đệ” ông Lê Tùng Vân nói gì về hồ cá trê?

Lê Thanh Huyền Trân, một trong những “đồ đệ” của ông Lê Tùng Vân cũng từng nói đến hồ nuôi cá của “sư phụ” mình, khi tham gia chương trình The Voice Kids. Huyền Trân và bà Cao Thị Cúc khẳng định Huyền Trân là trẻ mồ côi, ngoài giờ đi học thì giúp cô Cúc cho cá ăn.

Nhị Nguyên – một trong những đồ đệ thân cận khác của “thầy ông nội” cũng từng khoe về hồ cá trê này. Thanh niên này ca ngợi “công đức vô lượng” mà Lê Tùng Vân đã cứu giúp cho đời khi làm nhiều nghề khác nhau để kiếm sống nuôi trẻ mồ côi, trong đó có nghề làm nhang và nuôi ao cá trê.

Có người hỏi sư phụ rằng thầy tu mà thầy nuôi cá như vậy là thầy sát sanh rồi, như vậy thầy gây quả nghiệp thì sao. Sư phụ mới trả lời rằng, trên đời này có những chuyện cần phải hy sinh, những con cá mà thầy nuôi cần phải hy sinh cho gần 80 người được sinh sống, đó là bắt buộc.

Sư phụ còn nói giỡn là thầy giết những con cá này thì thầy mang tội nhưng tội nhỏ xíu à, mà bù lại gần 80 mạng người được thầy cứu sống thì cái phước lớn cỡ nào, như vậy là thầy cũng có lời rồi con yên tâm” – Nhị Nguyên viết.

 Xôn xao hình ảnh ao cá trê trong Tịnh thất Bồng Lai, dưới đáy lưu giữ bí mật chưa lời giải - Ảnh 2.

Nhị Nguyên bên bàn làm nhang cũ được giữ lại làm kỷ niệm.

Trong một clip chia sẻ chuyện đập nhà xây lại, khi dọn dẹp máy làm nhang, Nhất Nguyên – đại “đồ đệ” của ông Lê Tùng Vân cũng đề cập đến việc chăn nuôi thủy sản.

Việc có máy xay thịt, xay thức ăn đặt trên bờ ao để sản xuất thức ăn cho cá cũng được người này xác nhận là có thật. Nhưng loại thịt, thức ăn gì được dùng để nuôi cá thì không được tiết lộ.

 Xôn xao hình ảnh ao cá trê trong Tịnh thất Bồng Lai, dưới đáy lưu giữ bí mật chưa lời giải - Ảnh 3.

Ông Lê Tùng Vân có một khu đất nông trường thuê lại, làm 7 hồ nuôi cá, ba ba, cá rô, cá lóc, cá trê… 15-20 năm trời. Hàng ngày mọi người cũng phải phụ nuôi cá ăn, vệ sinh hồ… Đợt đó thu hoạch mỗi lần phải tầm trên dưới 20 tấn cá…

Mãi tới thời điểm thi Thách thức danh hài mới ngưng làm. Hồi đó cũng gian lao dữ lắm để giữ được nồi cơm của mấy chục người trong thiền am“, Nhất Nguyên thổ lộ.

Như vậy, tin đồn về ao cá trong Tịnh thất Bồng Lai chỉ đúng một phần. Nhiều bí ẩn khác còn chưa được giải mã. Có lẽ dân mạng nên chờ cơ quan chức năng điều tra và công khai thông tin, thay vì đồn đoán mông lung.

Từ một cô sinh viên năm thứ 3 xinh đẹp, hiền lành, ngoan ngoãn, Diễm My mất tích suốt 5 năm qua sau khi đến Tịnh thất Bồng Lai.

Những thông tin liên quan đến nơi tự xưng là “Tịnh thất Bồng Lai” hay còn gọi là “Thiền am bên bờ vũ trụ” (ở xã Hòa Khánh Tây, huyện Đức Hòa, tỉnh Long An) từng gây xôn xao dư luận suốt một thời gian dài. Khi nhắc tới nơi này, dư luận lại nhớ đến sự việc cô gái tên Võ Thị Diễm My (SN 1999, trú quận Bình Tân, TP.HCM) có liên quan đến Tịnh thất Bồng Lai đến nay đã mất tích 5 năm qua.

Mất tích trước khi lên đường đi du học

Diễm My là một cô gái có nhan sắc, được bố mẹ nhận xét là hiền lành, thông minh, biết phụ giúp cha mẹ việc kinh doanh tại nhà. Gia đình Diễm My đã từng có những ngày tháng vui vẻ, sống hòa thuận, yêu thương nhau. Trước khi đến Tịnh thất Bồng Lai rồi mất tích, cô gái trẻ đang là sinh viên năm thứ 3 của một trường đại học có tiếng ở TP.HCM, chuẩn bị lên đường đi du học.

Kể trên báo Pháp luật TP.HCM, bà Đoàn Thị Tuyết Mai, mẹ của Diễm My từng cho biết, khoảng 6 năm trước, gia đình bà cùng họ hàng đi thiện nguyện ở Bà Rịa – Vũng Tàu. Trong chuyến đi, Diễm My tình cờ quen biết nhóm người sống trong Tịnh thất Bồng Lai. Từ đây, cô gái trẻ thường xuyên nhận được những cuộc gọi của nhóm người ở đây, rủ về Tịnh thất chơi, học giáo lý, tu tập 3 buổi/tuần.

Vụ Diễm My mất tích 5 năm sau khi đến Tịnh thất Bồng Lai: Bố mẹ lo con gái bị giấu đi- Ảnh 1.

Diễm My đang là sinh viên năm 3, xinh đẹp, ngoan ngoãn bất ngờ mất tích sau khi đến Tịnh thất Bồng Lai.

Tin vào những điều viển vông, Diễm My sau đó đã đến Tịnh thất Bồng Lai. Cô gái trẻ như bị một thứ gì đó cuốn hút đến mức bỏ nhà đi, xuống Tịnh thất Bồng Lai ở, cạo đầu xuất gia. Thậm chí, Diễm My còn quay clip, nói những điều không hay về cha mẹ khiến ông Thắng, bà Mai rất sốc.

Đến tháng 12/2019, với sự hỗ trợ của Công an huyện Đức Hòa, gia đình đã đưa được Diễm My về nhà. Sau 6 tháng tĩnh dưỡng, sức khỏe và tinh thần của Diễm My đã ổn định và xin bố mẹ cho đi học trở lại. Vợ chồng ông Thắng đồng ý, nhưng không ngờ đến ngày 20/6/2020, trong lúc đi học, Diễm My bất ngờ bỏ trốn, mất tích.

Sợ con bị người của Tịnh thất Bồng Lai giấu đi

Mới đây, trao đổi trên báo Dân Trí, một lãnh đạo Công an tỉnh Long An cho biết đơn vị này đang truy tìm Võ Thị Diễm My để phục vụ công tác điều tra liên quan đến vụ án xảy ra tại Tịnh thất Bồng Lai. Vị lãnh đạo thông tin, cơ quan chức năng vẫn chưa xác định được tung tích cô gái dù đã triển khai nhiều biện pháp nghiệp vụ và phát thông báo truy tìm trên phạm vi toàn quốc.

Ông Võ Văn Thắng, bố ruột của Diễm My chia sẻ, đến nay, con gái ông đã mất tích hơn 5 năm. Suốt 5 năm qua, gia đình ròng rã đi tìm con nhưng không có kết quả. Bà Tuyết Mai vì quá lo lắng, nhớ con mà đổ bệnh, phải nhập viện cấp cứu nhiều lần.

Vụ Diễm My mất tích 5 năm sau khi đến Tịnh thất Bồng Lai: Bố mẹ lo con gái bị giấu đi- Ảnh 2.

Bố mẹ của Diễm My đau đáu về con gái suốt 5 năm qua.

Gia đình từng nhờ nhiều người giúp đỡ, Công an tỉnh Long An cũng vào cuộc nhưng không tìm ra Diễm My. Mỗi khi nghe ai báo tin có người giống con gái, vợ chồng ông Thắng lại tất tả đi tìm nhưng chỉ nhận về sự thất vọng. Đến hiện tại, tung tích của Diễm My với vợ chồng ông Thắng vẫn là một điều bí ẩn. Bố mẹ Diễm My không biết liệu con gái có bị những người trong Tịnh thất Bồng Lai giấu hay không?

Bố mẹ Diễm My mong phiên tòa xét xử ông Lê Tùng Vân và Lê Thanh Nhất Nguyên tới đây sớm kết thúc để có thể tiếp tục hành trình đi tìm con.

Trong tháng 5/2025, một số người sống tại Tịnh thất Bồng Lai sẽ bị đưa ra xét xử. Trong đó, TAND huyện Đức Hòa sẽ đưa ra xét xử sơ thẩm vụ án lừa đảo chiếm đoạt tài sản đối với bị cáo Lê Thanh Nhất Nguyên (34 tuổi) vào vài ngày tới.

Đến ngày 21/5, TAND huyện Long An sẽ đưa bị cáo Lê Tùng Vân (93 tuổi) ra xét xử kín về tội loạn luân.

Tháng 5/2024, cơ quan ANĐT Công an tỉnh Long An có thông báo truy tìm Võ Thị Diễm My (sinh năm 1999; thường trú 15/2, đường số 20, khu phố 1, phường Bình Hưng Hòa A, quận Bình Tân, TP.HCM; chỗ ở khác: 191A, ấp Lập Thành, xã Hòa Khánh Tây, huyện Đức Hòa, Long An).

Người này bị triệu tập để phục vụ công tác điều tra vụ án lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân.

Theo công an tỉnh, việc truy tìm là có nhận được đơn của người thân Diễm My về việc cô gái mất tích. Gia đình cũng có tố cáo về việc những người ở Tịnh thất Bồng Lai đã có những hành vi lạm dụng, xâm hại đến Diễm My.

Con gái lấy chồng cả năm không về ngoại, tôi nhớ quá đến thăm thấy con đang ngồi giặt tã lót chất thành đống ngoài cổng. Ông bà thông gia mặt đăm đăm khó chịu qu::át con dâu như ô s/i/n

“Nếu bà có đón thì đưa con gái bà về thôi. Cháu nội tôi thì không được đưa đi đâu hết.”

Câu nói như nhát dao xé toạc trái tim tôi giữa cái nắng chang chang đầu hè. Tôi đứng lặng người nơi cổng sắt nhà thông gia, lòng đau như bị ai bóp nghẹt.

Tôi tên là Bích, năm nay 56 tuổi, làm giáo viên về hưu ở huyện lỵ tỉnh Thái Bình. Con gái tôi – cái Thảo – lấy chồng lên Hà Nội, cũng đã gần một năm. Hôm cưới, họ hứa hẹn bao nhiêu điều: “Cứ yên tâm giao con gái cho nhà này”, “Thằng Hùng nhà tôi hiền lành, thương vợ lắm”, “Bố mẹ nó có tuổi rồi, chỉ mong con dâu về cho có cháu bế bồng”… Ấy vậy mà, cả năm trời con tôi không một lần về thăm nhà mẹ đẻ.

Tôi nhớ nó quay quắt. Mỗi lần gọi điện, Thảo đều nói lí nhí: “Con bận quá mẹ ạ, thằng bé quấy suốt”, hoặc “Mẹ ơi, Tết này mẹ lên với con được không?”. Tôi nghe, xót lắm. Nhưng nhà xa, ông nhà tôi lại đang bệnh, nên tôi lần lữa mãi. Cho đến hôm qua, không chịu nổi nữa, tôi đón xe khách lên Hà Nội.

Tôi đến nhà con gái vào giữa trưa. Trời nóng như đổ lửa, vậy mà ngay ngoài cổng, con tôi – con dâu nhà người ta, má bầu bĩnh ngày nào – đang ngồi giặt một đống tã lót dơ bẩn. Tay nó run rẩy, lưng còng xuống, tóc xõa bết mồ hôi. Cạnh đó là cái chậu nhôm méo mó, nước văng tung tóe.

Tôi chạy lại, nước mắt rơi lã chã:

– Thảo! Sao con lại ngồi đây? Không ai phụ à?

Nó giật mình, ngước lên nhìn tôi, đôi mắt thâm quầng, môi nứt nẻ. Nó cười nhạt:

– Mẹ đến rồi à… Nhà có mỗi mình con thôi. Họ bảo con “ở nhà trông con, không cần giúp việc”.

Tôi điếng người.

Lúc đó, bà thông gia – bà Hoa – bước ra từ cửa, mặt lạnh như băng:

– Bà đến đây làm gì? Tự dưng xuất hiện giữa trưa nắng thế này?

Tôi cố nhịn, nhẹ nhàng:

– Tôi nhớ con, nhớ cháu quá nên bắt xe lên thăm.

Bà Hoa khịt mũi, quay lưng bỏ vào. Rồi từ trong nhà, thằng Hùng – chồng Thảo – cũng chạy ra, giọng cộc lốc:

– Vào nhà đi mẹ. Tránh nắng cho cháu.

Nhưng ánh mắt nó không hề nhìn vợ lấy một cái.

Tôi bước vào, lòng nặng như chì. Căn nhà 4 tầng to đẹp, nhưng lạnh lẽo đến kỳ lạ. Con tôi nói khẽ bên tai:

– Mẹ, ở đây con không khác gì ô sin đâu…

Rồi nó bật khóc. Tôi nghe tim mình vỡ vụn.

Sau bữa cơm tối – cơm do một mình Thảo nấu, rửa, dọn, rửa tiếp – tôi nhìn cháu ngoại (đứa bé 8 tháng, bụ bẫm nhưng ít cười), rồi ngồi lại bên con bé. Thảo thì thầm:

– Mẹ… cho con về quê một thời gian được không? Con mệt quá rồi…

Tôi gật đầu ngay, rồi đi lên nói với bà Hoa:

– Tôi xin phép đưa con bé và cháu về quê ít hôm, nó mệt quá, bà cũng thấy đấy.

Chưa kịp dứt câu, bà Hoa đã đập mạnh chiếc quạt xuống bàn:

– Không được! Con gái bà thì tùy, chứ cháu nội nhà này, bà định cướp à?

Thằng Hùng gầm lên:

– Mẹ về đi! Ở đây không ai cần mẹ thương hại. Vợ tôi là người trong nhà tôi, tự tôi dạy.

Tôi quay sang nhìn con gái, ánh mắt nó lạc thần.

Lúc đó, trong tôi có một ngọn lửa bừng cháy. Tôi đứng dậy, bước lên một bước, nhìn thẳng vào mặt cả ba người họ – bà Hoa, ông Minh (chồng bà), và thằng Hùng.

Tôi nghiêm giọng, từng từ rắn rỏi:

– Tôi năm mươi sáu tuổi, sống hơn nửa đời người, dạy bao nhiêu lớp học trò nên người. Hôm nay, lần đầu tiên tôi thấy có một nhà chồng không có chút nhân nghĩa nào. Các người bắt con tôi làm đầy tớ, không thương, không trân trọng, đến cả việc nó sinh con, nuôi con cũng bị khinh rẻ. Giờ tôi không xin nữa. Tôi ĐÓN con tôi VỀ. Còn cháu, các người đừng tưởng tôi không có quyền. Đừng ép tôi phải đưa luật pháp vào cuộc. Con tôi không ly hôn, cháu nó vẫn là máu mủ của nó. Một ngày nào đó, các người sẽ thấy, mất đi con dâu như Thảo, là mất cả một trời phúc đức.

Cả nhà họ im lặng. Bà Hoa há hốc miệng, thằng Hùng cứng đờ như bị sét đánh.

Đêm đó, tôi thức trắng. Tôi không về ngay. Tôi muốn sáng hôm sau, có ánh sáng, có hàng xóm chứng kiến, tôi sẽ đưa con và cháu ra khỏi cái nơi lạnh lẽo ấy.

Sáng hôm sau, Thảo ôm tôi khóc như mưa.

– Mẹ… con không dám tin mẹ sẽ nói như thế. Con tưởng đời con sẽ mãi thế này…

Tôi ôm con bé, lòng đau lắm. Nhưng tôi biết, hôm nay tôi không chỉ cứu nó, mà còn cho nó một con đường để làm lại – làm mẹ, làm người – có phẩm giá.

Sáng hôm ấy, khi ánh mặt trời vừa len qua những kẽ lá, tôi gói ghém quần áo, chuẩn bị sẵn túi xách cho hai mẹ con con Thảo. Tôi không cần ai cho phép nữa. Tôi đã sống đủ lâu để hiểu: nếu mình không bảo vệ con mình, chẳng ai làm điều đó cả.

Con Thảo bế con trai ra trước cổng, mắt ngó nghiêng như lo sợ ai đó ngăn lại. Tôi nói nhỏ, dứt khoát:

– Cứ đi theo mẹ. Mọi chuyện khác để mẹ lo.

Tôi gọi taxi. Xe vừa đỗ trước cổng, bà Hoa đã lao ra, kéo tay con tôi:

– Cô dám đưa cháu tôi đi hả? Không có quyền! Cháu này là cháu nội nhà này!

Con Thảo hoảng loạn, nước mắt tuôn rơi.

Tôi đứng chắn trước mặt bà:

– Tôi đã nói, con tôi không phải ô sin cho cái nhà này. Cháu là do nó mang nặng đẻ đau, có giấy khai sinh, có tên mẹ. Cô ấy có đầy đủ quyền nuôi con. Còn nếu bà muốn tranh giành, cứ ra tòa. Tôi già rồi nhưng vẫn đủ sức đi hầu kiện.

Ông Minh cũng bước ra, quát:

– Bà tưởng bà là ai? Đem con gái đi rồi, đừng trách nhà này tuyệt tình!

Tôi quay lại, nhìn ông ta thẳng vào mắt:

– Chính nhà này đã tuyệt tình trước. Cái nhà rộng thế này, người giàu có thế này, mà để con dâu giặt từng chiếc tã giữa trưa hè, không khác gì hành hạ. Tôi là mẹ, tôi không thể đứng nhìn.

Tài xế taxi nổ máy. Tôi đẩy nhẹ con gái và cháu vào xe. Cửa đóng sập. Chiếc xe từ từ lăn bánh, để lại sau lưng một căn nhà bề ngoài nguy nga nhưng lạnh lẽo như địa ngục.

Về đến quê, tôi đưa hai mẹ con về thẳng nhà. Ông nhà tôi – dù đang yếu – vẫn ngồi dậy, nắm lấy tay cháu, rơm rớm nước mắt. Cả nhà bỗng chốc ấm lại như chưa từng trải qua cơn bão.

Những ngày sau đó, Thảo như sống lại. Nó không còn lặng lẽ như trước. Nó kể chuyện, nó cười với bố, chơi đùa với cháu. Tôi nhìn con, nhìn cháu, cảm thấy may mắn vì đã không nhún nhường, không im lặng.

Nhưng mọi chuyện không dừng ở đó.

Một tuần sau, nhà thông gia gửi người xuống tận quê. Là một ông chú bên nội, đến với vẻ mặt đạo mạo:

– Gia đình tôi không đồng ý cho cô Thảo nuôi cháu. Nó mang họ Hùng, là cháu nội của nhà tôi.

Tôi nói thẳng:

– Tên trong giấy khai sinh là có cả họ mẹ. Hai mẹ con sống với nhau từ lúc mới sinh, giờ các người mới nhớ ra thì đã muộn.

Ông ta chép miệng:

– Cô Thảo mà không về lại nhà chồng thì nên đưa cháu về cho gia đình tôi nuôi, sau này thằng Hùng sẽ cưới vợ khác.

Câu nói ấy như cái tát vào mặt con gái tôi. Nó lặng người, rồi nói, giọng không run nữa:

– Cháu không phải đồ vật mà muốn thay là thay. Còn con tôi, tôi sinh ra nó, tôi nuôi nó bằng sữa, bằng nước mắt. Đừng hòng ai giành lại.

Tôi đứng sau con bé, nói dứt khoát:

– Gia đình ông muốn kiện, cứ đi mà kiện. Nhưng trước khi ra tòa, nên dạy lại con cháu ông cách làm người.

Người đó bỏ về, không nói thêm lời nào.

Vài tháng sau, con Thảo nộp đơn ly hôn. Tôi giúp nó tìm luật sư, tư vấn đầy đủ mọi quyền lợi. Trong phiên tòa, khi chồng cũ nói: “Cô ấy không đủ điều kiện nuôi con”, thì luật sư đưa ra bằng chứng: ảnh con Thảo bế con giữa nắng, clip camera giặt tã một mình ngoài cổng, lời khai hàng xóm, y tế xã. Tòa phán: quyền nuôi con thuộc về mẹ.

Thảo đã khóc, nhưng lần này là vì tự do. Tôi không thấy gì đẹp hơn trên đời.

Một năm sau…

Con Thảo đã có công việc bán hàng online tại nhà. Nó chăm con chu đáo, vừa làm mẹ, vừa làm người phụ nữ độc lập. Cháu tôi đã biết đi, líu lo gọi “mẹ”, “ngoại” mỗi ngày. Mỗi lần thấy nó chạy lon ton trong sân, tôi lại tự hỏi: nếu hôm ấy mình im lặng thì bây giờ sẽ ra sao?

Tôi không giàu có, không thế lực, nhưng tôi có cái quyền tối thượng: quyền làm mẹ.

Và câu nói tôi nói hôm ấy, trước nhà thông gia, không chỉ khiến họ câm lặng. Nó đã thay đổi cuộc đời con gái tôi, và cứu một tâm hồn nhỏ bé thoát khỏi sự lạnh lẽo của một gia đình không tình thương.

Không phải nhà nào to, cửa nào rộng cũng là nơi đáng sống.
Không phải người nào giàu, quyền nào lớn cũng là người có lý.
Và không phải mẹ nào cũng đủ can đảm nói lên điều cần nói…
…Nhưng nếu bạn là mẹ, đừng bao giờ im lặng khi con mình đang đau khổ.

Cứu bé bán kem t/é sông, anh lái đò không ngờ gặp lại con gái thất lạc 7 năm trước

Chiếc xe đạp cà tàng lăn bánh trên con đường đất đỏ, chiếc thùng xốp cột phía sau lắc lư từng nhịp theo tiếng ve mùa hè. Giữa trưa nắng chang chang, một bé gái gầy gò đội chiếc nón rách vội đạp xe qua cầu gỗ bắt ngang con sông. Chẳng ai ngờ rằng chỉ vài giây sau, một tiếng “ầm” vang lên — chiếc xe, thùng kem và bé gái rơi thẳng xuống dòng nước chảy xiết. Và chính khoảnh khắc ấy, số phận đã sắp đặt để cô bé gặp lại người mà định mệnh đã tách rời suốt 7 năm…

Làng Vân Xuyên là một ngôi làng ven sông, hiền hòa với những con đường đất quanh co và tiếng chim ríu rít mỗi sớm. Người dân nơi đây sống chủ yếu bằng nghề nông và nghề chở đò. Ở cuối làng có một bến đò nhỏ, nơi anh Trường – người lái đò trạc ngoài bốn mươi, sống âm thầm với nỗi đau mất con suốt 7 năm nay.

Anh Trường từng là người có tất cả – một gia đình nhỏ hạnh phúc với vợ là chị Mai và cô con gái nhỏ tên là Thảo. Nhưng một cơn lũ bất ngờ đã cuốn mất con gái anh vào một chiều mưa bão. Cảnh sát tìm kiếm nhiều ngày liền không có kết quả. Dù mọi người đều tin rằng Thảo đã không còn, nhưng anh Trường chưa một ngày từ bỏ hy vọng. Từ đó, anh sống một mình trên chiếc đò cũ, chở khách qua sông như một cách để chờ đợi… một điều gì đó.

Lan – một bé gái 11 tuổi, sống với bà ngoại ở làng bên, ngày ngày đạp xe qua cầu gỗ để vào làng Vân Xuyên bán kem. Mỗi cây kem chỉ lời được vài trăm đồng, nhưng Lan vẫn cố gắng vì biết bà đang bệnh nặng, nhà không còn tiền mua thuốc.

Hôm ấy, trời nắng đổ lửa. Lan vừa rao “Kem dừa đây! Kem đậu xanh đây!” vừa lau mồ hôi. Thấy có tốp học sinh gần bến đò, Lan cố đạp nhanh để kịp bán. Nhưng khi bánh xe lên giữa cầu gỗ cũ kỹ, một tấm ván mục gãy rời, khiến Lan và cả chiếc xe té xuống sông.

Nước cuốn mạnh. Lan vùng vẫy giữa dòng, miệng ngập nước, mắt hoảng loạn. Những tiếng kêu yếu ớt bị sóng nước nuốt chửng.

Đang buộc thừng bên mạn đò, anh Trường nghe tiếng động lớn và tiếng la thất thanh. Không chần chừ, anh nhảy xuống nước, lặn một hơi thật dài. Gần như theo bản năng, anh đưa tay chụp lấy hình bóng bé nhỏ đang chìm dần. Khi đưa được cô bé lên bờ, anh bắt đầu hồi sức tim phổi. Cả người cô bé tím tái, hơi thở yếu ớt.

Khi Lan mở mắt, điều đầu tiên cô thấy là người đàn ông râu lởm chởm, ánh mắt hoảng loạn nhưng tràn đầy yêu thương.

“Con có sao không? Con tên gì? Nhà ở đâu?” – Anh Trường hỏi dồn dập.

“Con… con tên Lan… con ở làng An Hòa… con bán kem…” – Lan thều thào, mắt vẫn còn nhòe nước.

Nhưng điều khiến anh Trường chết lặng không phải là lời cô bé, mà là sợi dây chuyền nhỏ đeo trên cổ Lan – một mặt dây bạc khắc hình con voi nhỏ. Chính anh đã tự tay khắc nó cho con gái năm xưa.

Anh lắp bắp: “Con… sợi dây chuyền này… con có từ đâu?”

Lan cầm lấy mặt dây, tay run rẩy: “Bà ngoại nói… lúc ba mẹ bỏ con lại ở chợ năm con bốn tuổi… con chỉ còn đeo cái này…”

Anh Trường chết lặng. Bảy năm trước, cũng vào một mùa mưa như vậy, con gái anh – bé Thảo – mất tích khi cả nhà chạy lũ. Nước dâng quá nhanh, vợ chồng anh chỉ kịp bế nhau chạy. Thảo bị sóng cuốn ngay khi rời khỏi tay anh, và từ đó biệt tăm. Không ai nghĩ một đứa bé bốn tuổi có thể sống sót.

Nhưng nếu đây là con bé… sao lại mang tên Lan?

Anh đưa Lan về chòi lá cạnh bến đò, nấu cháo cho cô ăn. Anh hỏi thêm về bà ngoại, về những ký ức sớm nhất của Lan. Cô bé chỉ nhớ lờ mờ mình từng bị lạc ở chợ huyện, được một bà già nhặt về nuôi. Từ đó, cô mang tên Lan.

Anh Trường âm thầm lấy ảnh cũ, là tấm hình Thảo chụp lúc 3 tuổi, đưa cho Lan xem.

Cô bé nhìn tấm ảnh thật lâu, rồi bối rối: “Người này giống… giống con khi còn nhỏ…”

Lúc này, trái tim anh Trường đập thình thịch. Hy vọng mong manh lại bừng lên. Nhưng để chắc chắn, anh biết phải có điều gì xác thực hơn cả sợi dây chuyền.

Hôm sau, anh đưa Lan đến trạm y tế xã. Lấy lý do là “muốn làm giấy tờ cho con”, anh xin mẫu tóc của cả hai để gửi xét nghiệm ADN lên thành phố.

Những ngày chờ đợi trôi qua trong thấp thỏm. Lan vẫn sống cùng anh Trường ở chòi đò, phụ bán vé đò, phụ nhặt củi nấu cơm. Cô bé lanh lợi, hiền lành, và khiến tim anh ấm lại sau nhiều năm lạnh lẽo. Dù chưa chắc chắn, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh đã tin đó là Thảo – đứa con mà anh chưa một ngày thôi nhớ.

Và rồi, một chiều mưa nhẹ, bưu phẩm từ trung tâm xét nghiệm được gửi về. Anh Trường mở thư, tay run run…

“Kết quả khẳng định: Quan hệ huyết thống cha – con: 99.998%.”

Anh ngã quỵ xuống, nước mắt trào ra, vừa là nỗi đau, vừa là sự vỡ òa trong hạnh phúc.

Chiều hôm ấy, mưa rả rích. Trong chòi lá bên bến sông, anh Trường ngồi sụp xuống bên tờ kết quả xét nghiệm ADN, nước mắt hòa lẫn nước mưa rơi lã chã trên tờ giấy.

Lan – hay đúng hơn là bé Thảo – ngơ ngác nhìn người đàn ông đang bật khóc. Cô bé cầm tờ giấy lên, chưa hiểu hết ý nghĩa, nhưng trực giác mách bảo cô rằng… một điều gì đó rất lớn đang xảy ra.

“Con… con thật sự là Thảo của ba sao?” – anh Trường nắm lấy tay cô bé, đôi mắt dại đi vì xúc động.

“Ba?” – Lan run rẩy, lần đầu tiên nghe từ ấy cất lên dành cho mình. Trong lòng cô bỗng nhói lên một cảm xúc rất lạ – không hẳn là vui, cũng không hẳn là buồn – mà là một niềm xúc động nguyên sơ, như thể bao năm cô vẫn chờ được nghe đúng người gọi mình là “con”.

Tin tức bé gái bán kem là con ruột của anh Trường được xác nhận lan nhanh khắp làng Vân Xuyên. Người dân vừa mừng vừa xúc động. Ai cũng nhớ rõ ngày con bé Thảo bị nước lũ cuốn mất. Họ chẳng thể tin rằng sau bảy năm, đứa bé ấy lại sống sót và trở về một cách ly kỳ đến thế.

Thảo – giờ đã biết tên thật của mình – bắt đầu cuộc sống mới bên người cha ruột. Anh Trường xin chính quyền hỗ trợ làm lại giấy khai sinh, đổi tên cho con, và thậm chí còn được nhà chùa giúp đỡ sửa sang lại căn chòi để cha con không còn phải sống tạm bợ nữa.

Tối nào cũng vậy, hai cha con ngồi bên bếp củi kể chuyện. Thảo dần quen với cách gọi “ba” – và anh Trường thì không ngớt kể những chuyện ngày xưa về mẹ Thảo, về con búp bê gỗ nhỏ anh từng làm tặng con gái lúc 3 tuổi.

“Ba ơi… mẹ đâu rồi?” – một tối, Thảo khẽ hỏi.

Anh Trường lặng đi.

“Mẹ con mất vì ung thư cách đây hai năm rồi… Ba giấu con một phần vì chưa biết con có chấp nhận được hay không…” – giọng anh nghèn nghẹn. Thảo ôm lấy cha, lần đầu cô khóc vì một người mẹ mình chưa từng nhớ mặt.

Khi cuộc sống tạm yên, anh Trường quyết định đến làng An Hòa – nơi bà ngoại nuôi dưỡng Thảo suốt bảy năm – để cảm ơn và tìm hiểu sự thật năm xưa.

Gặp lại bà Cúc – người đã già yếu nhưng vẫn nhớ rõ mọi chuyện – anh cúi đầu cảm tạ: “Cảm ơn bà đã nuôi nấng con bé… Con bé là con ruột tôi, bị thất lạc trong trận lũ năm đó…”

Bà Cúc sững người.

“Hóa ra… là như vậy…”

Bà kể lại rằng, bảy năm trước, bà lên chợ huyện xin rau như thường lệ thì nghe người ta hô hoán rằng có đứa bé bị bỏ rơi gần cổng chợ. Bà lại gần thì thấy một bé gái khóc ngất, ướt sũng, không ai biết cha mẹ là ai. Trên cổ chỉ có sợi dây chuyền bạc.

“Lúc đó tôi định báo công an, nhưng tôi già rồi, sống một mình… thấy nó tội quá nên mang về. Cũng nghĩ mình nuôi nốt mấy năm cuối đời thì có sao đâu…”

“Vậy tại sao bà không báo?” – anh Trường cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

“Tôi có ra xã báo, nhưng khi ấy loạn lắm. Họ bảo tôi để lại đứa bé ở trung tâm xã hội. Tôi không nỡ… Tôi xin giữ lại, làm giấy tạm trú tạm vắng luôn ở An Hòa…”

Nghe đến đây, anh Trường không còn giận. Anh biết có những cái sai không xuất phát từ ác ý, mà từ lòng trắc ẩn – như việc bà Cúc giữ con gái mình suốt bảy năm qua.

“Bây giờ bà muốn gì?” – anh hỏi.

“Tôi chỉ mong được gặp cháu nó một lần, rồi có chết cũng yên lòng…”

Anh Trường đưa Thảo đến gặp bà Cúc hôm sau. Cô bé chạy đến ôm chầm lấy người bà gầy yếu: “Bà ơi! Con nhớ bà lắm!”

Cả hai òa khóc. Không phải là một cuộc chia ly, mà là sự chuyển giao tình thân. Bà Cúc trao lại cho anh Trường cuốn sổ tay nhỏ – nơi bà ghi chép tất cả những lần Thảo bệnh, những ngày đầu tiên đi học, từng câu nói ngây ngô con bé thốt ra…

“Con bé không phải máu mủ ruột thịt của tôi, nhưng là tất cả những gì tôi có trong bảy năm qua.” – bà Cúc thì thào.

Cuộc sống của hai cha con bắt đầu sang trang. Anh Trường tiếp tục công việc lái đò, nhưng giờ đây, mỗi chiều về, luôn có một bé gái ngồi trước mũi đò, vừa phụ giúp, vừa cười đùa ríu rít. Người dân Vân Xuyên quen dần với hình ảnh ấy, như thể bảy năm xa cách chưa từng xảy ra.

Một hôm, Thảo hỏi:

“Ba ơi, sau này con lớn, con có thể lái đò như ba không?”

“Được chứ! Nhưng con phải học trước đã, rồi muốn làm gì cũng được.”

“Con sẽ học thật giỏi… để sau này có thể đưa người khác qua sông, như ba đã đưa con trở về với gia đình mình…”

Anh Trường siết chặt tay con gái. Trong lòng anh, nỗi đau năm xưa vẫn còn, nhưng đã được chữa lành bằng tiếng gọi “ba” trong trẻo, và một cái ôm nhỏ bé nhưng vững chãi như bến đò quê nhà.

C.P Việt Nam lần này đi xa luôn, Loạt hình ảnh anh Liễu Quí Ngân (người t;ố cáo C.P) mới chia sẻ

Người ‘tố’ Công ty C.P. nói mình chỉ nói lên sự thật, không phải mong được hỗ trợ và càng không phải vì cho thôi việc nên ‘trả đũa’.

Gặp người 'tố' Công ty C.P. bán heo bệnh: Mọi việc cứ để cơ quan chức năng làm rõ - Ảnh 1.

Đoàn kiểm tra liên ngành tỉnh Sóc Trăng kiểm tra cửa hàng C.P. tại thị trấn Mỹ Xuyên – Ảnh: BA XUYÊN

Chiều tối 4-6, phóng viên Tuổi Trẻ Online đến nhà ông L.Q.N. (40 tuổi) ở thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng.

Ông N. cho biết sáng nay, cơ quan chức năng mời ông làm việc từ 9h, đến khoảng 12h mới xong. “Đúng ra họ mời tôi lên tỉnh, nhưng họ biết tôi bệnh nên làm việc tại thị trấn Mỹ Xuyên cho gần nhà”, ông N. nói.

Đã cung cấp đủ tài liệu cho cơ quan chức năng

Ông N. cho biết tại buổi làm việc, ông được hỏi nhiều nội dung. Ông N. cũng đã cung cấp các tài liệu, chứng cứ liên quan. “Tôi có trả lời cơ quan chức năng những gì tôi đăng trên mạng, tôi đã cung cấp. Tôi nghĩ bấy nhiêu là quá đủ”, ông N. nói.

Theo ông N., tại buổi làm việc, người của cơ quan chức năng cũng hỏi ông có phải do bị công ty cắt hợp đồng nên ông mới “trả đũa” cho hả giận.

“Tôi phản ánh từ lâu, từ cấp dưới đến lãnh đạo cao nhất, nhưng họ chậm trả lời. Đến 28-4-2025, công ty mới chính thức trả lời, tôi rất thất vọng với kết quả kiểm tra. Vì không muốn sự thật bị che đậy, ảnh hưởng đến sức khỏe người dân, tôi mới lên tiếng. Tôi làm như vậy không nhằm vụ lợi gì cho bản thân”, ông N. chia sẻ.

Phóng viên Tuổi Trẻ Online nêu câu hỏi: Có dư luận cho rằng ông từng được Công ty C.P hỗ trợ để điều trị thận, nay ông “tố” lại, có nên không? Ông N. cười: “Làm gì có chuyện đó, họ không hỗ trợ. Tiền khám sức khỏe cho mỗi nhân viên công ty khoảng 20 triệu đồng/năm, tôi còn chưa một lần nhận”.

Một người bạn động viên gỡ bài đăng

Ông N. cho biết những ngày qua, ông nhận được rất nhiều lời động viên, chia sẻ của bạn bè, người dân. Nhiều người còn bày tỏ giúp đỡ, hỗ trợ để ông có chi phí chữa bệnh.

“Tôi thật sự cảm kích tấm lòng của mọi người. Tôi chạy thận 7 năm nay rồi, tuần 3 lần. Mỗi lần chạy thận khoảng 3,5 tiếng.

Khi chạy thận mới thấy có rất nhiều hoàn cảnh còn đáng thương hơn tôi, cần sự giúp đỡ. Tôi biết sức khỏe mình đã yếu, nhủ lòng phải lạc quan, chứ rất buồn và mệt mỏi. Có mệnh hệ gì, con trai tôi mới 8 tuổi, không mẹ, sợ cháu bơ vơ giữa dòng đời nên tôi phải cố gắng từng ngày, mua bán băng keo để sống, hai cha con đùm bọc nhau”, ông N. trải lòng.

Ông N. cho biết cũng có người lạ gọi điện, ngỏ lời giúp đỡ, kêu ông bỏ qua và nhận tiền hỗ trợ. “Tôi cảm ơn, nhưng như đã nói, tôi làm việc này không vì vụ lợi cho cá nhân, mong mọi người hiểu”, ông N. nói.

Ông kể một người bạn của ông cũng gọi điện, gợi ý ông gỡ bài đăng trên mạng xã hội, giới thiệu gặp công ty để nói chuyện, nhưng ông từ chối. Sau đó, người bạn này tiếp tục gọi cho ông N.. Một lần nữa người bạn này đề cập gỡ bài và nói “giữa tôi với bồ là bạn, tiền trị bệnh tôi lo, tiền này là tiền của tôi”.

Trước khi chia tay, ông N. cho biết trong người không khỏe, không muốn đôi co gì nữa, những gì cần nói đã phản ánh. “Nội dung tôi đăng, như thế nào bước đầu đã có câu trả lời. Giờ tôi muốn nghỉ ngơi để điều trị bệnh, lo cho con. Mọi việc cứ để cơ quan chức năng làm rõ”, ông N. trần tình.

Vụ heo C.P Việt Nam: Xác định được người đóng dấu kiểm dịch sai đối với heo bệnh

Cục Chăn nuôi và Thú y vừa có báo cáo Bộ Nông nghiệp và Môi trường về kết quả kiểm tra, xác minh đóng dấu kiểm dịch sai đối với heo bệnh của Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P Việt Nam.

 

45,s,1,cham,00,17,02,03,still022,09473106.jpg
Vụ heo C.P Việt Nam: Xác định được người đóng dấu kiểm dịch sai đối với heo bệnh.

 

Theo báo cáo, qua nghiên cứu báo cáo của Chi cục Chăn nuôi, Thú y – Thủy sản tỉnh Hậu Giang và các tài liệu liên quan, Cục Chăn nuôi và Thú y báo cáo kết quả đối với sự việc liên quan đến bức ảnh thân thịt heo trong đơn tố cáo.

Sự việc đóng dấu kiểm soát giết mổ sai quy định xảy ra vào lúc 1h ngày 26/3/2022, tại cơ sở giết mổ gia súc Dững – Nga, người thực hiện đóng dấu là viên chức của Trạm Chăn nuôi, Thú y – Thủy sản huyện Phụng Hiệp.

Trong báo cáo, Chi cục Chăn nuôi, Thú y – Thủy sản tỉnh Hậu Giang nêu nguyên nhân để xảy ra sự việc nhân viên thú y thực hiện sai quy định về đóng dấu kiểm soát giết mổ, xử lý thân thịt không bảo đảm vệ sinh thú y là do công tác kiểm tra, giám sát hoạt động giết mổ chưa được thường xuyên và đơn vị thiếu nhân sự. Sau khi có đơn tố cáo, Chi cục đã yêu cầu lãnh đạo Trạm Chăn nuôi, Thú y – Thủy sản huyện Phụng Hiệp, đơn vị thực hiện công tác quản lý nhà nước về kiểm soát giết mổ tại cơ sở giết mổ gia súc Dững – Nga (địa điểm chụp bức ảnh thịt lợn bệnh) và cá nhân liên quan viết tường trình. Cùng với đó, tiếp tục thu thập thêm hồ sơ, tài liệu liên quan để xử lý theo quy định.

Người “tố” cửa hàng C.P phải chạy thận, nhận 200 triệu đồng bảo hiểm y tế

Người “tố” cửa hàng của C.P. Việt Nam ở Sóc Trăng trà trộn heo bệnh đã bị chấm dứt hợp đồng lao động. Vì vậy, đến kỳ chạy thận, anh này phải tự chi trả tiền điều trị do thẻ bảo hiểm y tế hết hiệu lực.

Liên quan đến vụ việc người “tố” cửa hàng của Công ty C.P. Việt Nam ở Sóc Trăng trà trộn heo bệnh, gà bệnh đưa về cửa hàng cho nhân viên bán, Bảo hiểm xã hội Việt Nam cho biết, Bảo hiểm xã hội khu vực XXVIII đã tiếp nhận và theo dõi thông tin liên quan đến anh L.Q.N..

Theo đó, Bảo hiểm xã hội khu vực XXVIII cho hay, anh L.Q.N. (sinh năm 1985), ký hợp đồng lao động xác định thời hạn từ ngày 5/2/2023 đến ngày 4/2/2026 với Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam.

Anh này làm việc tại chi nhánh ở TP. Cần Thơ với vị trí nhân viên văn phòng. Anh N. được doanh nghiệp đăng ký tham gia đầy đủ bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế từ đầu năm 2023 tại Bảo hiểm xã hội tỉnh Đồng Nai.

Người “tố” cửa hàng của C.P. Việt Nam bị cắt bảo hiểm, tự bỏ tiền chạy thận

Tuy nhiên, đến ngày 1/6, công ty đã ban hành quyết định chấm dứt hợp đồng với nam nhân viên này, lý do “tự ý bỏ việc không lý do chính đáng từ 5 ngày làm việc liên tục (từ 1/4 đến 23/5)” và đề nghị cơ quan Bảo hiểm xã hội chốt sổ cho người lao động.

Theo Bảo hiểm xã hội Việt Nam, việc này cũng đồng nghĩa thẻ bảo hiểm y tế của anh N. hết hiệu lực, do doanh nghiệp đã ngừng đóng các khoản bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế và bảo hiểm thất nghiệp.

Dữ liệu trên hệ thống cho thấy, anh L.Q.N. bắt đầu điều trị chạy thận nhân tạo tại Bệnh viện Đa khoa H. (tỉnh Sóc Trăng) từ tháng 8/2023. Trong suốt quá trình điều trị, Bảo hiểm xã hội đã chi trả tổng số tiền 208,6 triệu đồng từ Quỹ Bảo hiểm y tế cho các khoản viện phí, thuốc men, và điều trị của anh.

Anh L.Q.N. cho biết, từ tháng 4/2023, do mắc bệnh thận nặng, anh được công ty cho phép làm việc online tại nhà. Anh điều trị thường xuyên tại hai bệnh viện ở Sóc Trăng.

Nhờ có thẻ bảo hiểm y tế, toàn bộ chi phí điều trị của anh đều được đảm bảo, chi trả. Tuy nhiên, vào ngày 3/6 vừa qua, khi đến bệnh viện chạy thận định kỳ, anh được thông báo thẻ bảo hiểm y tế đã hết hiệu lực và phải tự chi trả khoảng 700.000 đồng cho buổi điều trị, thay vì được thanh toán 100% như trước.

Từ câu chuyện của anh L.Q.N., cơ quan Bảo hiểm xã hội tiếp tục khuyến cáo người dân và người lao động nên chủ động tham gia bảo hiểm y tế, không để thời gian gián đoạn, dù là hình thức bắt buộc hay tự nguyện.

Bởi theo Bảo hiểm xã hội Việt Nam, với nhiều bệnh lý phải điều trị dài hạn như chạy thận nhân tạo, bảo hiểm y tế là chỗ dựa quan trọng, giúp giảm gánh nặng tài chính.

Trên thực tế, không ít trường hợp, cơ quan Bảo hiểm xã hội đã chi trả viện phí lên đến hàng trăm triệu, thậm chí hàng tỷ đồng cho người bệnh có thẻ bảo hiểm y tế.

Sáng thứ 6 ngày 6 tháng 6 : Giá này bà con mua luôn làm của để dành đi, chứ đợi nữa không biết bao giờ mới mua được chỉ vàng

Cập nhật giá vàng sáng 6.6: Neo cao khi tâm lý rủi ro trên thị trường yếu, thúc đẩy nhu cầu trú ẩn an toàn vào kim loại quý.

Tôi nghỉ hưu lên ở cùng con gái, được con rể cho 10 triệu mỗi tháng, nhưng một năm sau tôi bỏ đi, để lại thứ khiến hai vợ chồng ch/ết l/ặng…

Sáng hôm ấy, khi bước ra khỏi nhà, bà Hồng để lại một chiếc hộp nhỏ trên bàn ăn. Bên trong là một lá thư, một chiếc sổ tiết kiệm, và một tấm ảnh cũ. Khi con gái bà – Lan – mở ra xem, cô đứng lặng đi. Còn chồng cô – Hưng – mặt tái mét như vừa rơi vào giấc mộng không lối thoát…

Bà Hồng năm nay đã ngoài 70. Sau gần cả đời sống ở quê, chăm chồng nuôi con, chồng mất sớm, bà gom góp ít tiền bán đất rồi lên thành phố sống cùng con gái duy nhất là Lan và con rể Hưng. Vợ chồng Lan sống ở một chung cư khá khang trang tại quận 9, TP.HCM, có hai đứa con đang tuổi học cấp 1. Cuộc sống của họ không phải giàu có nhưng gọi là ổn định – Hưng làm kỹ sư xây dựng, Lan là nhân viên văn phòng.

Khi bà Hồng chuyển lên, Hưng là người đề nghị:

– Mẹ lên đây rồi thì coi như là hưởng tuổi già, không cần lo gì hết. Mỗi tháng con gửi mẹ 10 triệu, mẹ muốn ăn gì, làm gì thì cứ thoải mái, coi như lương hưu.

Bà Hồng nghe mà mừng rơi nước mắt. Ở quê, bà chỉ ăn rau với cháo loãng, có hôm còn nhịn đói. Lên đây, có người thân, có cháu chắt vui vầy, lại còn được “trả lương”, bà thấy như mình đang sống một cuộc đời khác.

Thời gian đầu, mọi chuyện đều ổn. Bà Hồng dậy sớm, nấu ăn, đưa đón cháu đi học, dọn dẹp nhà cửa. Không khí trong nhà lúc nào cũng ấm áp. Bà yêu cháu, cháu cũng rất quý bà. Nhưng dần dà, bà Hồng bắt đầu nhận ra những điều nhỏ nhặt thay đổi.

Lan thường xuyên tỏ ra mệt mỏi, hay cáu bẳn. Có hôm bà lỡ làm cháy nồi cá, Lan gắt:

– Mẹ làm vậy thì ai ăn nổi? Con đi làm về mệt, mẹ đừng gây thêm việc nữa được không?

Hưng thì ít nói hơn, nhưng ánh mắt anh dần lạnh lẽo. Có lần anh nói đùa:

– Mẹ làm ở nhà mà ăn lương 10 triệu còn hơn cả nhân viên công ty con.

Nghe xong, bà Hồng chỉ cười trừ. Nhưng đêm đó, bà không ngủ được.

Một buổi tối, bà Hồng vào phòng cháu gái nhỏ lấy đồ giặt thì vô tình nghe hai vợ chồng đang trò chuyện ở phòng bên, cánh cửa khép hờ.

– Em nói rồi, mẹ ở lâu vậy làm sao chịu nổi. Đúng là ban đầu thấy thương, nhưng giờ em thấy nặng nề. – Giọng Lan.

– Ừ, 10 triệu một tháng, một năm là 120 triệu chứ ít gì. Anh nói thiệt, để mẹ ở quê gửi lên còn đỡ hơn.

Bà Hồng đứng chết lặng. Tai bà ù đi. “10 triệu đó là giá trị của mình sao?”, bà tự hỏi.

Đêm đó, bà ngồi lặng thinh dưới hiên nhà đến tận sáng. Không ai biết bà nghe thấy gì. Nhưng từ hôm đó, bà ít nói hơn, ít can thiệp hơn, chỉ làm mọi việc lặng lẽ như cái bóng.

Đúng một năm sau, vào một sáng chủ nhật, khi cả nhà còn đang ngủ, bà Hồng lặng lẽ rời khỏi căn hộ. Bà để lại một chiếc hộp gỗ nhỏ trên bàn ăn, không khóa, kèm theo một lá thư viết tay.

Lan tỉnh dậy đầu tiên. Thấy không có tiếng động quen thuộc từ mẹ, cô lật đật đi tìm. Trên bàn là dòng chữ “Gửi lại cho con cháu” viết bằng nét chữ run run.

Bên trong chiếc hộp, có một cuốn sổ tiết kiệm trị giá 1,2 tỷ đồng, tên chủ sở hữu là Nguyễn Thị Hồng. Có thêm một lá thư và một tấm ảnh đen trắng chụp bà Hồng và người đàn ông trẻ – chồng bà thuở còn sống.

Lá thư viết:

“Con Lan, con Hưng,

Mẹ cám ơn các con đã cho mẹ sống một năm tuổi già bên con cháu. Mỗi tháng mẹ nhận 10 triệu, mẹ không tiêu gần hết, mẹ để dành, rồi cộng thêm số tiền bán đất dưới quê – mẹ gửi tiết kiệm.

Số tiền này, mẹ để lại cho tụi con – để dành cho hai cháu nội ngoại sau này học hành.

Mẹ không giận đâu. Người già có lúc vụng về, hay quên, nhưng mẹ nghe, mẹ hiểu, và mẹ buồn. Chỉ là, mẹ không muốn thành gánh nặng.

Mẹ đi rồi. Đừng tìm. Khi nào các con nhớ mẹ, hãy sống thật tử tế và biết ơn.

– Mẹ Hồng

Sau hôm đó, bà Hồng biến mất không để lại dấu vết. Lan và Hưng đi báo công an, dò hỏi hàng xóm, thậm chí về quê cũ của bà – xã Phú Túc, huyện Châu Thành, Bến Tre – nhưng không ai biết bà đã đi đâu.

Lan mất ngủ nhiều đêm. Cô mở lại từng món đồ bà để lại: chiếc áo dài bà hay mặc ngày lễ, cái khăn len bà tự đan từ năm ngoái, và cuốn nhật ký ngắn ghi lại những dòng đơn sơ:

“Hôm nay bé Na được 10 điểm toán, mẹ mừng muốn rơi nước mắt. Nó ôm mẹ, thơm vào má, hỏi: ‘Bà có vui không?’. Mẹ có, rất có. Nhưng mẹ sợ mai này nó lớn, sẽ giống cha mẹ nó – quên mất một người già lặng lẽ như mẹ…”

Lan đọc, trái tim như có kim châm. Cô chợt nhận ra, suốt cả năm qua, mình chỉ chăm chăm vào cái gọi là “gánh nặng” mà quên mất mẹ đã hy sinh cả đời cho mình. Mẹ từng là người phụ nữ mạnh mẽ gánh cả nhà, nuôi chồng ốm, nuôi con ăn học, giờ già rồi – bà chỉ cần chút yêu thương, mà đến thế cô cũng tiếc…

Còn Hưng, sau nhiều đêm ngẫm lại, cũng thấy áy náy. Anh nhớ hình ảnh bà cặm cụi nhặt rau, gấp đồ, giặt tay từng đôi vớ của cháu. Những việc đó – chẳng ai bắt bà làm – nhưng bà làm vì thương.

Có lúc Hưng nói với Lan:

– Anh nghĩ… mẹ không cần 10 triệu đó. Mẹ cần cảm giác được yêu quý, cần một chỗ trong lòng con cháu, không phải cái phong bì.

Lan lặng thinh.

Vào một buổi chiều chớm đông, Lan nhận được cuộc gọi từ một người tên Dũng, quản lý một viện dưỡng lão tư nhân ở Lâm Đồng.

– Xin lỗi chị Lan phải không ạ? Tôi là Dũng, giám đốc Trung tâm Dưỡng lão Thiện Tâm. Ở đây có một cụ bà tên Hồng – cụ bảo nếu có chuyện gì thì gọi cho chị. Nhưng cụ vẫn khỏe, chị yên tâm.

Lan chết lặng khi nghe tên mẹ. Cô bật khóc ngay giữa văn phòng.

Một tuần sau, cả gia đình lên Đà Lạt thăm bà. Trái ngược với những gì họ tưởng tượng, bà Hồng sống trong một căn phòng nhỏ nhìn ra đồi thông, có một ban công trồng rau và vài chậu lan. Bà mặc áo ấm, đội mũ len, dáng vẻ gầy hơn trước, nhưng ánh mắt vẫn sáng, nụ cười nhẹ nhàng như thể chưa từng rơi lệ.

Khi Lan ôm chầm lấy mẹ, bà nói khẽ:

– Sao lại khóc, mẹ có sao đâu. Ở đây mẹ được yên tĩnh, được ngủ trưa, trồng cây, thỉnh thoảng dạy mấy cụ khác thêu khăn. Mẹ vui.

– Mẹ ơi, con sai rồi… – Lan nức nở – Mẹ về với con được không?

Bà Hồng nhìn con, rồi nhìn hai đứa cháu. Bé Na đã lớn hơn, ôm lấy bà và lí nhí:

– Con nhớ bà nhiều lắm…

Mấy phút sau, bà Hồng nói:

– Để mẹ nghĩ đã. Nhưng mẹ tha lỗi rồi. Người già như mẹ, tha thứ dễ hơn nhiều so với người trẻ. Chỉ cần tụi con sống tốt – mẹ thấy vui.

Bà Hồng trở về thành phố. Lần này, không ai còn xem bà là “người ăn lương hưu” nữa. Lan xin nghỉ làm một tuần để sắp xếp lại nhà. Hưng thì dọn lại căn phòng trống cạnh phòng hai đứa nhỏ, trang trí lại theo ý bà. Còn bé Na và cu Tí thay nhau kể chuyện trường lớp cho bà nghe.

Một lần ngồi ăn cơm, Hưng nói nhỏ:

– Mẹ, con xin lỗi. Ngày xưa con nghĩ đơn giản lắm. Con cứ tưởng tiền là đủ, mà hóa ra… cái cần cho người già là tình thân.

Bà Hồng gắp miếng cá cho Hưng, rồi cười hiền:

– Còn hơn là không nghĩ ra được điều đó cả đời.

Tròn một năm ngày bà Hồng bỏ đi rồi trở lại. Cả nhà tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong sân chung cư. Hàng xóm ai cũng quý bà Hồng – người phụ nữ hiền hậu, hay kể chuyện cũ và nấu chè đậu xanh rất ngon.

Lan đứng một mình ngoài ban công lúc chiều tàn. Cô nhìn xuống sổ tay cũ của mẹ, có ghi dòng chữ:

“Tháng mười tri ân – là tháng để người già biết họ vẫn được nhớ đến, dù chỉ một chút thôi.”

Lan cười. Cô quay vào trong, nơi có mẹ, chồng, con và một gia đình – không hoàn hảo, nhưng đang học cách yêu thương đúng cách.

C.P Việt Nam lần này đi xa luôn, chuyến này khó c;ứ;u rồi

Vụ việc lợn bệnh được đóng dấu kiểm soát giết mổ (KSGM) sai quy định tại cơ sở gia công cho Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P Việt Nam đang được Bộ Công an vào cuộc điều tra theo đề nghị của Bộ Nông nghiệp và Môi trường. Qua xác minh, Cục Chăn nuôi và Thú y đã làm rõ nhiều sai phạm trong quá trình KSGM tại cơ sở này.

Làm rõ nhiều sai phạm

Ngày 5/6, Cục Chăn nuôi và Thú y gửi văn bản báo cáo Bộ Nông nghiệp và Môi trường về yêu cầu kiểm tra, xác minh việc đóng dấu kiểm dịch sai đối với heo bệnh của Công ty CP Chăn nuôi C.P Việt Nam.

Theo Cục Chăn nuôi và thú y khẳng định, nhân viên của Trạm Chăn nuôi, thú y – thủy sản huyện Phụng Hiệp, tỉnh Hậu Giang đã có nhiều sai phạm trong quá trình KSGM tại cơ sở giết mổ gia súc Dững – Nga – nơi gia công cho C.P. Việt Nam.

Cục Chăn nuôi và thú y đã nhận được Báo cáo của Chi cục Chăn nuôi, thú y – thủy sản tỉnh Hậu Giang (chi cục), kèm theo bản chụp sổ theo dõi KSGM năm 2022 tại cơ sở xảy ra vụ việc, bản tường trình của cán bộ thực hiện kiểm soát giết mổ và một số tài liệu khác.

Lộ sai phạm kiểm soát tại lò mổ heo cho Công ty C.P Việt Nam- Ảnh 1.

Hình ảnh heo bệnh của đơn vị gia công cho Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam được được đưa đi tiêu thụ, theo tố cáo của ông L.Q.N. Ảnh: Jonny Lieu.

Theo biên bản của chi cục, sự việc đóng dấu kiểm soát giết mổ sai quy định xảy ra vào lúc 1h00 ngày 26/3/2022 tại cơ sở giết mổ gia súc Dững – Nga; tổng số heo được giết trong đêm là 35 con, mỗi đợt giết mổ cũng lúc 5-7 con heo.

Người trực tiếp thực hiện KSGM tại cơ sở là ông N.L.C. – viên chức Trạm Chăn nuôi thú y huyện Phụng Hiệp. Ông C. là chẩn đoán viên hạng III, đã được đào tạo và cấp chứng nhận nghiệp vụ liên quan.

Tuy nhiên, ông C. đã không quan sát tổng thể cả 2 bên thân thịt heo mà đã đóng dấu KSGM lên một bên, sau đó phát hiện phía thân thịt còn lại có nhiều nốt viêm, không đảm bảo vệ sinh thú y nên không đóng dấu KSGM phần này mà yêu cầu chủ cơ sở tiêu hủy.

Chủ cơ sở và nhân viên Công ty C.P trao đổi và thống nhất xử lý cả 2 mảng thân thịt (có 1 mảng thân thịt đã đóng 2 dấu KSGM) bằng hình thức luộc và chuyển mục đích sử dụng làm thức ăn cho thủy sản (ao cá ngay trong khuôn viên cơ sở giết mổ.) Chi cục đã cung cấp hình ảnh nơi xử lý thân thịt không đảm bảo vệ sinh thú y và hình ảnh ao cá.

Theo bản tường trình của ông C. ngày 2/6, ông C. có giám sát quá trình xử lý 2 mảng thân thịt heo trong ảnh, nhưng không lập biên bản ghi nhận tình trạng vệ sinh thú y và biên bản xử lý vệ sinh thú y mà chỉ ký vào đơn đề nghị hủy của Công ty CP Chăn nuôi C.P Việt Nam.

Lộ sai phạm kiểm soát tại lò mổ heo cho Công ty C.P Việt Nam- Ảnh 2.

Bên ngoài cơ sở giết mổ heo gia công cho Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam tại tỉnh Hậu Giang. Ảnh: Vietnamnet.

Cục Chăn nuôi và thú y khẳng định, ông C. chưa tuân thủ đầy đủ quy trình kiểm soát giết mổ, quy trình xử lý vệ sinh thú y đối với động vật, sản phẩm động vật không đảm bảo yêu cầu vệ sinh thú y theo quy định. Ông C. sử dụng dấu KSGM (dấu hình chữ nhật) để đóng lên thân thịt không đảm bảo vệ sinh thú y; xử lý vệ sinh thú y thân thịt nhưng không lập biên bản và không lưu hồ sơ về việc kiểm tra, giám sát quá trình xử lý vệ sinh thú y đối với sản phẩm động vật.

Nguyên nhân do đâu?

Cục Chăn nuôi và thú y cho biết, chi cục đã nêu một số nguyên nhân để xảy ra sự việc nhân viên thú y thực hiện sai quy định về đóng dấu KSGM, xử lý thân thịt không đảm bảo vệ sinh thú y theo quy định

Nguyên nhân đầu tiên là công tác kiểm tra, giám sát hoạt động giết mổ chưa được thường xuyên do đơn vị thiếu nhân sự. Chi cục hiện có 13 biên chế bao gồm 3 lãnh đạo mà phải phụ trách 3 lĩnh vực lớn chăn nuôi, thú y, thủy sản, riêng lĩnh vực kiểm dịch động vật, kiểm soát giết mổ, kiểm tra vệ sinh thú y và an toàn thực phẩm chỉ có 1 công chức phụ trách.

Thế nhưng quan trọng nhất là do nhân viên thú y trực KSGM ngày 26/3/2022 chưa thực hiện hết trách nhiệm được giao.

Sau khi có đơn tố cáo nêu trên, Chi cục đã yêu cầu lãnh đạo Trạm Chăn nuôi, thú y – thủy sản huyện Phụng Hiệp và ông C. viết bản tường trình cụ thể sự việc, bên cạnh đó chi cục cũng đang tiến hành thu thập thêm các hồ sơ, tài liệu có liên quan để xử lý theo quy định.

Ngày 30/5, một bài đăng xuất hiện trên mạng xã hội của chủ tài khoản Jonny Lieu với nội dung tố cáo lãnh đạo Công ty CP Chăn nuôi C.P. Việt Nam, xảy ra tại cửa hàng C.P. Fresh Shop Mỹ Xuyên (Thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng) tuồn heo bệnh ra thị trường. Đến nay vụ việc này đang được Bộ Công an điều tra, làm rõ theo đề nghị của Bộ NN&MT.

Những hình ảnh tố cáo do người này đăng tải được chụp tại cơ sở giết mổ gia súc Dững – Nga (ấp Long Hòa A1, xã Long Thạnh, huyện Phụng Hiệp, tỉnh Hậu Giang) – nơi gia công cho C.P. Việt Nam.

Tại buổi họp báo thường kỳ tháng 5 Bộ NN&MT, bà Nguyễn Thu Thủy – Phó Cục trưởng Cục Chăn nuôi và thú y – cho biết, hình ảnh dấu trên con heo chụp trên mạng xã hội là đóng sai. “Nếu heo bị bệnh phải đóng dấu tròn, heo tiêu hủy phải đóng dấu hình tam giác. Trên hình ảnh heo bị bệnh của Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P Việt Nam năm 2022 đóng dấu vuông – đây là dấu kiểm soát giết mổ ra thị trường” – bà Thủy thông tin.

Tìm mãi mới được chị Lành thạo việc về chăm bố chồng li/ệ/t nửa người. Chẳng hiểu sao từ ngày có chị, bố chồng cứ gầy rạc cả đi, mặt mũi phờ phạc. Nghi chị lén bớt đồ tẩm bổ của bố, tôi vào phòng chị kiểm tra thì giật mình thấy 1 thứ dưới gối..

Tôi tên là Thủy, làm giáo viên cấp ba ở một thị xã nhỏ thuộc tỉnh Phú Thọ. Cuộc sống của vợ chồng tôi vốn đơn giản, êm đềm, cho đến khi bố chồng – ông Dư, bị tai biến liệt nửa người sau một lần lên cơn huyết áp giữa đêm. Mẹ chồng mất đã lâu, ông sống cùng vợ chồng tôi đã hơn 10 năm. Trước đây ông khỏe mạnh, không phụ thuộc con cháu nên ai cũng yên tâm. Nhưng sau biến cố ấy, mọi thứ đảo lộn.

Tôi phải dậy sớm hơn, lo cho ông từ việc ăn uống, tắm rửa, đến vệ sinh cá nhân. Có những đêm ông lên cơn co giật, hai vợ chồng thay nhau thức trắng. Chồng tôi làm nhân viên ngân hàng, áp lực cao, lại hay phải đi công tác. Hai đứa con nhỏ thì đang tuổi đi học. Chẳng còn cách nào khác, tôi buộc lòng tìm người giúp việc chăm bố.

Sau gần một tháng tìm kiếm không ngừng, cuối cùng một người bạn giới thiệu cho tôi chị Lành – một phụ nữ ngoài bốn mươi, quê Thái Bình, từng chăm cụ bà liệt nhiều năm, “tay nghề vững”, lại hiền lành, ít nói. Lúc dẫn chị đến, tôi thấy chị gầy, da ngăm ngăm, mắt luôn nhìn xuống, giọng nói nhỏ nhẹ. Tôi thầm nghĩ: “Có vẻ là người thật thà”.

Chị nhanh chóng bắt nhịp công việc: sáng lau người cho ông, trưa cho ông ăn, chiều xoa bóp tay chân, tối pha nước ấm lau mình. Tôi đi làm về lúc nào cũng thấy chị tất bật. Ông Dư có vẻ hợp với chị, dù không nói được, nhưng mắt nhìn chị rất hiền, gật đầu mỗi khi chị hỏi. Tôi thở phào. Lần đầu tiên sau một tháng dài căng thẳng, tôi mới được ngủ trọn một giấc đêm.

Thế nhưng, chỉ sau khoảng hai tuần, tôi bắt đầu thấy có gì đó không ổn.

Ông Dư bắt đầu gầy nhanh, da nhăn nheo, mặt hốc hác, hai má hóp sâu. Dù vẫn ăn đủ bữa, uống sữa đều, uống thuốc đúng giờ – tôi có kiểm tra hộp thuốc và thực đơn – nhưng ông trông yếu đi rõ rệt. Có hôm tôi thấy ông ngồi lặng thinh, mắt nhìn vào khoảng không như mất phương hướng.

Tôi hỏi chồng:
– Em thấy bố xuống sức nhanh quá. Hay là mình đưa đi viện kiểm tra lại?

Anh chỉ đáp cộc lốc:
– Vừa mới khám xong, bác sĩ bảo bình thường. Có tuổi rồi, nó thế.

Nhưng tôi không thấy bình thường. Có gì đó trong lòng tôi cồn cào. Một buổi trưa thứ bảy, khi chị Lành đang ngủ trưa trong phòng, tôi đi nhẹ vào kiểm tra. Căn phòng nhỏ gọn gàng, sạch sẽ, hầu như không có gì đáng nghi. Tôi định quay ra thì vô tình tay chạm vào chiếc gối đầu của chị, thấy có gì đó cồm cộm bên trong.

Tò mò, tôi nhẹ tay lật vỏ gối, thì phát hiện một túi vải nhỏ màu xám, bên trong là một sổ tiết kiệm ngân hàng đứng tên chị Lành – nhưng điều khiến tôi sốc là: sổ có 90 triệu đồng, mới gửi cách đây một tuần.

Tôi đứng như trời trồng. Số tiền ấy là quá lớn so với mức lương giúp việc 6 triệu tôi trả mỗi tháng. Vậy tiền đó từ đâu?

Tối hôm đó, tôi không nhắc gì. Nhưng cả đêm trằn trọc suy nghĩ. Tôi bắt đầu để ý kỹ hơn: đồ ăn của bố tôi chuẩn bị sáng nay – súp dinh dưỡng và thịt hầm – bữa tối hôm đó bị thay bằng cháo trắng, trông loãng và lỏng. Sữa ông đang dùng – hộp 800g gần đầy hôm trước – nay đã vơi đi gần nửa, chỉ sau hai ngày.

Tôi kiểm tra thùng rác – có vỏ sữa bột mới, loại rẻ tiền hơn, và… một vỏ thuốc bổ của người lớn tuổi, loại do tôi không hề mua.

Cảm giác như bị phản bội. Tôi bắt đầu hiểu vì sao ông Dư suy kiệt nhanh đến vậy. Chị Lành đã thay đổi thực phẩm, cắt giảm dinh dưỡng, có thể để tiết kiệm, hoặc – tệ hơn – bớt xén đem bán lại. Nhưng tôi vẫn chưa muốn kết luận vội. Tôi cần bằng chứng rõ ràng.

Sáng hôm sau, tôi bảo chị Lành ra chợ mua ít rau, rồi tranh thủ mở ngăn kéo tủ chị. Trong một túi nylon nhỏ, tôi tìm thấy hóa đơn bán đồ dinh dưỡng – là thực phẩm tôi mua cho bố – cùng số tiền thu được: 280.000 đồng. Lẫn trong túi còn có tờ giấy ghi tay: “Chị Mai – hàng sữa – tháng này lấy 3 hộp”. Tôi chụp lại tất cả.

Chiều hôm đó, tôi gọi chị vào phòng bếp, hỏi thẳng:

– Chị Lành, sữa và thuốc bổ của bố tôi dạo này sao nhanh hết vậy?

Chị ấp úng:
– Dạ… em cũng không biết… chắc bác uống nhiều…

– Nhưng bác uống có kiểm soát, còn đồ ăn? Tôi thấy có dấu hiệu bị thay đổi đấy. Thịt hầm đâu? Sao toàn thấy cháo loãng?

Chị bắt đầu run, cúi gằm mặt, không nói gì. Tôi im lặng một lúc rồi đưa điện thoại, cho chị xem ảnh chụp hóa đơn và giấy ghi tay.

Chị ngồi thụp xuống, bật khóc:

– Em xin lỗi… nhà em dưới quê nghèo quá… con em cần tiền học… em thấy đồ nhiều, bác cũng không ăn hết… em chỉ lấy chút ít bán đi… em sai rồi…

Tôi không nói gì. Cảm giác tức giận xen lẫn thương cảm. Tôi hiểu khó khăn của người giúp việc, nhưng lòng tin trong chăm sóc người bệnh là điều tối quan trọng. Chị có thể xin thêm, tôi sẽ sẵn lòng, nhưng lén lút cắt đồ dinh dưỡng là không thể chấp nhận.

Tôi bảo chị:

– Chị cứ thu xếp rồi về quê nghỉ một thời gian. Tôi sẽ tìm người khác. Chị làm tốt, nhưng chuyện này tôi không thể bỏ qua.

Chị gật đầu, nước mắt lã chã. Hôm sau, chị rời đi lặng lẽ, không nói gì thêm.

Tôi đứng nhìn bóng lưng chị khuất sau ngõ nhỏ, lòng trĩu nặng. Lại bắt đầu vòng tìm kiếm người chăm bố chồng. Nhưng lần này, tôi sẽ không dễ tin như trước nữa…

Sau khi chị Lành rời đi, căn nhà bỗng dưng vắng hẳn. Không còn tiếng bước chân nhẹ lúc sáng sớm, không còn mùi cháo thơm mỗi chiều. Dù những gì chị làm là sai, nhưng tôi vẫn không thể dứt bỏ cảm giác hụt hẫng.

Ông Dư vẫn nằm đó, gầy gò, yếu ớt hơn bao giờ hết. Tôi đành xin nghỉ dạy một tuần để tự chăm bố chồng, trong lúc gấp rút tìm người thay thế. Nhưng giữa thời điểm dịch bệnh vừa qua, người giúp việc càng hiếm. Mấy chị giới thiệu qua đều trẻ quá, hoặc mới đi làm, không có kinh nghiệm chăm người liệt.

Tôi bắt đầu xuống sắc. Mỗi đêm ngủ được vài tiếng, sáng phải dậy sớm, vừa lo hai đứa con đi học, vừa chăm bố. Chồng tôi nói:

– Hay là thuê người theo giờ, sáng đến tối về?

Nhưng kiểu đó chẳng hiệu quả. Người liệt cần người bên cạnh 24/24. Không ai làm theo giờ mà chăm được chu đáo.

Một hôm, đang thay ga giường cho bố, tôi thấy ông nắm lấy tay tôi, siết nhẹ. Đôi mắt mờ đục chớp chớp, rồi ông cố gắng lắc đầu yếu ớt.

Tôi ngạc nhiên:

– Bố sao đấy ạ? Đau ở đâu à?

Ông lại lắc đầu, miệng mấp máy. Tôi ghé sát để nghe nhưng chẳng rõ tiếng. Đúng lúc ấy, con trai tôi – thằng Bin – bước vào, thấy ông nội ra hiệu, liền chạy lại cầm bút và giấy đưa cho ông.

Sau gần 10 phút gắng sức, ông viết được một dòng nguệch ngoạc:
“Lành không xấu. Bố biết. Chỉ là… mệt quá nên không ăn nổi.”

Tôi lặng người. Câu chữ méo mó, nhưng rõ ràng là từ ông. Bố chồng tôi không phải người hay bênh ai, nhất là người làm. Vậy mà ông lại lên tiếng vì chị.

Tối đó, tôi ngồi một mình suy nghĩ. Tôi nhớ lại: đúng là dạo đó, ông Dư ăn kém hẳn. Dù có món ngon, ông cũng chỉ húp vài thìa rồi lắc đầu. Có lẽ chị Lành cắt bữa vì nghĩ ông không ăn hết – hoặc vì quá tải. Nếu là vậy, thì sự thật có thể không hẳn như tôi nghĩ?

Tôi lục lại túi đồ chị Lành để quên – một túi vải nhỏ, chỉ có vài bộ quần áo cũ và… một cuốn sổ tay. Mở ra, tôi thấy ghi chép chi tiết:

“Ngày 12 – Bác Dư bỏ bữa trưa. Súp để lại nửa chén.
Ngày 15 – Cháo loãng hơn vì bác dặn ‘khó nuốt’.
Ngày 20 – Lấy hộp Ensure gửi về quê cho con gái, bác không dùng đến.”

Có nhiều dòng như vậy. Mỗi ngày một đoạn ngắn, nhỏ nhặt, ghi chú về tình hình sức khỏe ông Dư, việc ăn uống, thuốc thang. Đọc đến dòng cuối, tay tôi run lên:

“Nếu bị phát hiện, em chịu. Nhưng em không lấy của bác điều gì ác ý. Em chỉ giữ lại phần người không cần để cho người cần. Mong cô Thủy hiểu. Em sợ nói thì mất việc. Còn im thì thấy tội.”

Tôi gập sổ lại, im lặng hồi lâu. Có lẽ chị Lành sai, nhưng không hoàn toàn vì lòng tham như tôi tưởng. Có thể chị thực sự quá nghèo, quá túng thiếu. Có thể chị nghĩ mình đang “làm điều đúng” trong hoàn cảnh sai.

Tôi kể với chồng. Anh ngồi im một lúc, rồi thở dài:

– Có khi mình cũng phần nào sai. Em nhớ lúc đầu, chị ấy xin tăng lương thêm 500 nghìn vì con nhập học không? Mình không đồng ý.

Tôi nhớ. Khi ấy tôi nghĩ chị “thử lòng”, nên chỉ cười trừ. Giờ nghĩ lại, thấy ân hận.

Hai tuần sau, tình cờ tôi gặp lại chị Lành ở bệnh viện huyện – nơi tôi đưa bố chồng đi tái khám. Chị đang đứng ở quầy thuốc, tay cầm một đơn thuốc to. Thấy tôi, chị giật mình quay đi, nhưng tôi gọi lại:

– Chị Lành… chờ em một lát.

Chị đứng sững. Tôi đi tới gần, nhẹ giọng:

– Chị có khỏe không?

Chị ngập ngừng:

– Dạ… cũng tạm… em xin lỗi chuyện vừa rồi…

Tôi nhìn gương mặt khắc khổ, mái tóc lơ thơ vài sợi bạc, rồi hỏi:

– Con chị vẫn đi học chứ?

Chị gật đầu, mắt đỏ hoe.

Tôi lấy trong túi ra một phong bì, bên trong là số tiền tôi từng cắt từ lương chị vì nghi ngờ, cùng một mảnh giấy: “Cảm ơn chị. Tôi hiểu rồi.”

Chị cầm lấy, tay run run. Tôi không nói gì thêm. Chỉ gật đầu nhẹ rồi quay đi.

Mấy tháng sau, gia đình tôi tìm được một người giúp việc mới – trẻ hơn, khỏe mạnh, có bằng điều dưỡng. Nhưng với tôi, chị Lành vẫn là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Không vì kỹ năng, mà vì câu chuyện phía sau: một người phụ nữ thua thiệt, đi qua cuộc sống mình trong vai trò nhỏ bé, nhưng mang theo cả một thế giới riêng – nơi người ta không xấu, chỉ đang vật lộn với lựa chọn giữa đúng và sai.

Từ chuyện đó, tôi học được một điều: đừng chỉ nhìn bằng mắt – hãy lắng nghe bằng lòng tin. Bởi phía sau mỗi hành vi, mỗi sai lầm… có thể là một trái tim đang cố gắng tồn tại giữa vô vàn điều không ai thấy.