Home Blog Page 44

Vụ 2 phạ:m nh:ân khoét tường buồng giam trốn trại: Rungminh với dòng chữ để lại

Lợi dụng trời mưa, công trình giam giữ xuống cấp, phạm nhân Trần Hoàng Khiêm và Bùi Văn Chúc đã đục tường buồng giam, trốn ra ngoài. Tại vị trí đục tường giam có dòng chữ.

Khoảng 10h30 ngày 7/6, cán bộ Trại giam Thanh Xuân (Bộ Công an) phát hiện hai phạm nhân bỏ trốn khỏi buồng giam. Sự việc ngay lập tức được báo cáo lên Cục Cảnh sát Quản lý trại giam, cơ sở giáo dục bắt buộc, trường giáo dưỡng để tổ chức truy bắt.

Cảnh sát xác định 2 phạm nhân bỏ trốn gồm: Trần Hoàng Khiêm (SN 1987, trú tại tỉnh Bến Tre), án phạt 26 năm 4 tháng 14 ngày; Bùi Văn Chúc (SN 1985, trú tại tỉnh Hải Dương), án phạt 10 năm.

Trong đó, Trần Hoàng Khiêm là phạm nhân nguy hiểm thuộc diện hình sự, phạm nhiều tội như: Chống người thi hành công vụ; Bắt giữ người trái pháp luật; Cố ý gây thương tích; Cướp giật tài sản; Cướp tài sản; Trốn khỏi nơi giam giữ. Bùi Văn Chúc phạm tội Mua bán trái phép chất ma túy.xinloithay.jpgDòng chữ “xin lỗi thầy” ở cạnh lỗ thủng nơi 2 phạm nhân trốn ra ngoài.
Tại hiện trường, bức tường của buồng giam bị khoét một lỗ lớn. Gạch từ lỗ khoét được các đối tượng xếp ngay ngắn ở cạnh tường. Đáng chú ý, còn có dòng chữ “xin lỗi thầy” và hình mũi tên chỉ vào lỗ thủng nơi các phạm nhân chui ra ngoài.

Cơ quan chức năng cũng nhận định, lợi dụng thời tiết mưa, công trình giam giữ xuống cấp nên Trần Hoàng Khiêm và Bùi Văn Chúc đã đào buồng giam, trốn ra ngoài.

Nhận được tin phạm nhân bỏ trốn, Đại tá Vũ Trọng Chiến – Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát Quản lý Trại giam, cơ sở giáo dục bắt buộc, trường giáo dưỡng đã trực tiếp đến hiện trường chỉ đạo tổ chức truy bắt.Untitled_5 1749347228869.jpgPhòng giam nơi các đối tượng đục tường để trốn trại. Ảnh: CAND
Qua xác minh, lực lượng chức năng phát hiện đối tượng di chuyển về phía Nam nên đã ra quyết định truy nã, thông báo cho Công an địa phương và các đơn vị chức năng phối hợp truy bắt.

Đến 2h10 ngày 8/6, người dân ở Đông Hiếu (thị xã Thái Hòa, tỉnh Nghệ An) phát hiện 2 người đàn ông khả nghi đi taxi hướng vào Nam nên đã báo cho lực lượng công an.

Tổ tuần tra thuộc Đội CSGT đường bộ số 1 (Phòng CSGT Công an tỉnh Nghệ An) nhanh chóng xác minh, nhận dạng chính xác 2 phạm nhân vừa trốn trại. Lực lượng CSGT đã phối hợp cùng Tổ Công an địa bàn khu vực thị xã Thái Hòa để tổ chức vây bắt.

20 phút sau, khi Chúc, Khiêm đang lẩn trốn ở cánh rừng bên đường tại xã Đông Hiếu thì bị khống chế, bắt giữ.z6684150244823_cb81ba805cedcaf1e40b72dab56d662d.jpgĐội CSGT đường bộ số 1 Công an tỉnh Nghệ An bắt giữ 2 phạm nhân trốn trại. Ảnh: CACC
Bước đầu, Chúc và Khiêm  khai nhận đang chấp hành án phạt tù, lợi dụng buồng giam xuống cấp, phá lỗ thủng ở tường để trốn ra ngoài rồi leo hàng rào bỏ trốn. Cả hai đã bắt xe khách từ Hà Nội hướng vào Nghệ An. Khi xe khách đến địa phận ngã tư đường mòn Hồ Chí Minh (thị xã Thái Hòa), các đối tượng đã xuống xe rồi bắt taxi để đi hướng về quốc lộ 1A nhằm mục đích di chuyển vào miền Nam nhưng bị phát hiện, bắt giữ.

Chuyện gì đang xảy ra ở chợ Tân Bình

Trong bối cảnh cơ quan chức năng phát động tháng cao điểm phòng chống buôn lậu, gian lận thương mại và hàng giả, không ít tiểu thương tại TP.HCM đã đóng cửa sạp, nghỉ bán. Nhiều khu chợ vốn từng nhộn nhịp, sầm uất nay trở nên đìu hiu, vắng vẻ.

Ghi nhận của phóng viên tại các chợ truyền thống như An Đông (Quận 5), Tân Bình (Quận Tân Bình), Bà Chiểu (Quận Bình Thạnh) cho thấy tình trạng ế ẩm kéo dài, nhiều gian hàng đóng kín cửa, thậm chí không trưng bày hàng hóa.

nhieu cho lon vang khach, tieu thuong dong cua vi so kiem tra hang hoa hinh anh 1

Chợ An Đông nơi chuyên kinh doanh các mặt hàng quần áo, giày dép, phụ kiện vắng khách suốt tuần qua

Nhiều cửa hàng đã đóng cửa song vẫn hoạt động “ngầm”

Tại chợ An Đông – nơi vốn nổi tiếng chuyên sỉ các mặt hàng quần áo, giày dép, phụ kiện thời trang – không khí ảm đạm bao trùm suốt một tuần qua. Nhiều tiểu thương tại lầu 3 của chợ, khu vực chuyên bán áo khoác, đã đồng loạt nghỉ bán. Sáng 6/6, lượng khách đến chợ có nhỉnh hơn so với những ngày trước đó, nhưng vẫn không thể so sánh với cảnh đông đúc thường thấy.

nhieu cho lon vang khach, tieu thuong dong cua vi so kiem tra hang hoa hinh anh 2Hàng loạt gian hàng tại chơi An Đông đã đóng cửa, nhiều nhất là tại lầu 3 của chợ

 

Dù đóng cửa, một số sạp vẫn âm thầm hoạt động “ngầm”, với các bao hàng được chuyển đi liên tục. “Chỉ là không bày ra thôi, chứ vẫn có mối quen đặt hàng lấy sỉ”, một tiểu thương ở chợ An Đông cho biết.

nhieu cho lon vang khach, tieu thuong dong cua vi so kiem tra hang hoa hinh anh 3Dù đóng cửa, nhiều sạp vẫn có những bao hàng được nhập vào và bán ra liên tục
Tình trạng tương tự cũng diễn ra tại chợ Tân Bình. Nhiều sạp hàng chỉ hé cửa một nửa để gói hàng, không trưng bày sản phẩm.

nhieu cho lon vang khach, tieu thuong dong cua vi so kiem tra hang hoa hinh anh 4Hàng loạt sạp giày dép không có khách ghé mua
Một tiểu thương bán phụ kiện tại chợ Tân Bình nói: “Tôi đến từ 10 giờ sáng mà đến trưa vẫn chưa dám mở sạp, vì sợ bị quản lý thị trường kiểm tra”. Khi được hỏi vì sao lại e ngại như vậy, tiểu thương này cho biết phần lớn hàng đang bán là “hàng si đa, hàng Trung Quốc, không có giấy tờ gì”.

nhieu cho lon vang khach, tieu thuong dong cua vi so kiem tra hang hoa hinh anh 5Nhiều sạp tại chợ Tân Bình không bày bán, chỉ mở cửa một nửa để gói hàng
Cảnh tượng hoang vắng cũng được ghi nhận tại chợ Bà Chiểu (Quận Bình Thạnh), nơi vốn từng là điểm mua sắm sôi động, nay trở nên đìu hiu, vắng bóng khách. Theo các tiểu thương, việc cơ quan chức năng tăng cường kiểm tra, giám sát nhằm ngăn chặn hàng hóa không rõ nguồn gốc, không có hóa đơn chứng từ là điều dễ hiểu và cần thiết. Tuy nhiên, nhiều người thừa nhận họ đang lúng túng vì thiếu kiến thức pháp lý và kỹ năng quản lý hàng hóa đúng quy định.

 

“Chúng tôi toàn người lớn tuổi, bán hàng truyền thống mấy chục năm rồi. Không rành công nghệ, cũng không biết làm sao để có hóa đơn hay giấy tờ cho hàng. Hàng thì nhập từ Trung Quốc, nhiều năm nay vẫn bán như vậy thôi”, một tiểu thương chia sẻ.

nhieu cho lon vang khach, tieu thuong dong cua vi so kiem tra hang hoa hinh anh 6Cảnh đìu hiu ở một góc chợ Tân Bình, nhiều tiểu thương đóng cửa ra về

 

Chợ truyền thống trước nguy cơ “chết dần”

Đáng chú ý, nhiều người cho biết lượng hàng tồn kho nhập từ trước vẫn còn nhiều. Nếu siết chặt quá nhanh, họ không có cách nào để tiêu thụ hết số hàng này, dễ dẫn đến nguy cơ phá sản.

Một tiểu thương nói chia sẻ suy nghĩ của mình với phóng viên, để đảm bảo hiệu quả và công bằng, cơ quan quản lý cần đặt ra lộ trình rõ ràng, có giai đoạn chuyển tiếp hợp lý: “Thay vì xử phạt ngay lập tức, có thể tập trung vào hướng dẫn, hỗ trợ tiểu thương chuyển đổi, hiểu rõ quy định, từng bước thay đổi phương thức kinh doanh”.

nhieu cho lon vang khach, tieu thuong dong cua vi so kiem tra hang hoa hinh anh 7Trong tình trạng tương tự, chợ Bà Chiểu ( Bình Thạnh) quang cảnh đìu hiu, hầu như không có khách ra vào.
Thực tế cho thấy, trong khi thị trường bán lẻ hiện đại đang phát triển mạnh với các mô hình thương mại điện tử, siêu thị, trung tâm thương mại… thì chợ truyền thống – vốn là nơi mưu sinh của hàng chục ngàn tiểu thương – đang đứng trước thách thức lớn từ cả thị trường lẫn cơ chế quản lý mới. Nếu không có sự hỗ trợ kịp thời, nguy cơ “chết dần” của các chợ truyền thống là điều có thể thấy trước.

Ăn yến chưng này chỉ có rước b;ệnh vào người chứ bổ béo gì

Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT vừa bị lực lượng chức năng tỉnh Phú Thọ kiểm tra đột xuất và tạm giữ gần 24.000 đơn vị sản phẩm yến chưng do nghi vấn không đạt chất lượng so với bản tự công bố.

Thông tin từ Chi cục Quản lý thị trường (QLTT) tỉnh Phú Thọ cho biết, Đội QLTT số 7 vừa phối hợp với Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an tỉnh Phú Thọ và Đội QLTT số 1, số 4 kiểm tra đột xuất hoạt động sản xuất, kinh doanh hàng hoá của Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT.

Công ty này có địa chỉ tại số 56, phố Phú Gia, thị trấn Thanh Sơn, huyện Thanh Sơn và địa điểm kinh doanh tại số 1941, đường Hùng Vương, phường Gia Cẩm, thành phố Việt Trì.

Sự thật đằng sau 23.468 hũ yến chưng bị tạm giữ tại Phú Thọ- Ảnh 1.

Tại thời điểm kiểm tra, Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT đang hoạt động sản xuất, kinh doanh các sản phẩm chế biến từ yến chưng.

Bằng các biện pháp nghiệp vụ thu thập tài liệu, hồ sơ, chứng cứ Đội QLTT số 7 phát hiện các sản phẩm yến chưng chế biến của Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT có dấu hiệu không đạt chất lượng so với bản tự công bố sản phẩm.

Sự thật đằng sau 23.468 hũ yến chưng bị tạm giữ tại Phú Thọ- Ảnh 2.

Đội đã ra quyết định tạm giữ 23.468 đơn vị sản phẩm là yến chưng chế biến. Đồng thời tiến hành lấy mẫu và gửi cơ quan có thẩm quyền kiểm nghiệm các chỉ tiêu theo bản tự công bố sản phẩm.

Sau khi có kết quả kiểm nghiệm và văn bản trả lời của cơ quan có thẩm quyền đơn vị sẽ tiếp tục xử lý vụ việc theo quy định.

Trời ơi không biết đã b:á:n bao nhiêu tôm bơm thạch rau câu như thế này cho bà con rồi, quá kinhkhung

Ngày 8/6, Đội Quản lý thị trường số 4 – Chi cục Quản lý thị trường Phú Yên Phối hợp với Công an tỉnh Phú Yên kiểm tra Cơ sở kinh doanh thủy sản N.T.X. và phát hiện bà X là người trực tiếp dùng bơm tiêm đưa tạp chất (thạch rau câu) vào 45 kg tôm hùm đã chết.

Cụ thể, khoảng 13h30 ngày 5/6, Đội Quản lý thị trường số 4 – Chi cục Quản lý thị trường Phú Yên Phối hợp với Phòng Cảnh sát Kinh tế – Công an tỉnh Phú Yên kiểm tra Cơ sở kinh doanh thủy sản N.T.X đang hoạt động kinh doanh thu mua tôm hùm trên đị bàn thị xã Sông Cầu, do bà N. T. X làm chủ cơ sở kinh doanh.

Cận cảnh người phụ nữ trực tiếp bơm thạch rau câu vào tôm hùm đã chết để bán ra thị trường- Ảnh 1.

Bà N.T.X. bơm tạp chất thạch rau câu vào 45kg tôm hùm đã chết

Qua kiểm tra Đoàn kiểm phát hiện bà N. T. X chủ cơ sở kinh doanh là người trực tiếp dùng bơm tiêm đưa tạp chất (thạch rau câu) vào 45 kg tôm hùm đã chết. Bà X khai nhận thu mua tôm hùm chết sau đó thực hiện đưa tạp chất (thạch rau câu) vào tôm hùm chết để bán ra thị trường.

Cận cảnh người phụ nữ trực tiếp bơm thạch rau câu vào tôm hùm đã chết để bán ra thị trường- Ảnh 2.

Ảnh: Chi cục Quản lý thị trường Phú Yên cung cấp

Cận cảnh người phụ nữ trực tiếp bơm thạch rau câu vào tôm hùm đã chết để bán ra thị trường- Ảnh 3.

Bà X. làm việc với cơ quan chức năng. Ảnh: Chi cục Quản lý thị trường Phú Yên cung cấp

Cận cảnh người phụ nữ trực tiếp bơm thạch rau câu vào tôm hùm đã chết để bán ra thị trường- Ảnh 4.

Toàn bộ 45kg tôm hùm là tang vật vi phạm bị tiêu hủy – Ảnh: Chi cục Quản lý thị trường Phú Yên cung cấp

Cận cảnh người phụ nữ trực tiếp bơm thạch rau câu vào tôm hùm đã chết để bán ra thị trường- Ảnh 5.

Ảnh: Chi cục Quản lý thị trường Phú Yên cung cấp

Cơ sở kinh doanh bà N.T.X không đăng ký thành lập hộ kinh doanh trong những trường hợp phải đăng ký theo quy định.

Đội Quản lý thị trường số 4 – Chi cục Quản lý thị trường Phú Yên tạm giữ toàn bộ số lượng tang vật trên đồng thời chuyển hồ sơ cho UBND thị xã Sông Cầu ban hành quyết định xử phạt vi phạm hành chính 11.500.000 đồng, buộc chủ cơ sở kinh doanh tiêu hủy 45 ký tôm hùm là tang vật vi phạm bằng hình thức chôn lấp dưới sự giám sát của Đoàn công tác, tổng giá trị hàng hóa tiêu hủy 22 triệu đồng.

Hành vi bơm tạp chất làm tăng trọng lượng và giữ tôm tươi đánh lừa thị giác, lừa dối, làm ảnh hưởng đến sức khỏe người tiêu dùng.

Hết tôm lại đến 3,7 tấn mực không r:õ nguồn gốc chuẩn bị đem vào các chợ, giờ không biết nên ăn gì

 Lực lượng chức năng đã tạm niêm phong 3.740kg hải sản các loại của một doanh nghiệp để xác minh nguồn gốc, xuất xứ, chất lượng hàng hóa.

Ngày chồng sang sống với bồ, vợ lẳng lặng mở két lấy 300 triệu rời nhà ra đi. Tới tối mịt không gọi được cho con dâu mẹ chồng vội vàng gọi điện cho con trai về. Vừa tới đầu cổng anh ta nhận tin s::ét đ::ánh….

Sài Gòn đổ mưa như trút nước đúng ngày Linh kéo vali rời khỏi căn nhà mình từng gọi là “tổ ấm”. Không một tiếng cãi vã, không một lời níu kéo. Chỉ có tiếng sấm rạch ngang bầu trời khi cánh cửa nhà khép lại phía sau lưng cô. Còn anh – Hoàng – đang ngả lưng trong vòng tay người đàn bà khác, không biết rằng, cơn giông thật sự vừa mới bắt đầu…

Linh năm nay 32 tuổi, nhân viên kế toán tại một công ty tư nhân. Từ ngày lấy Hoàng, cô lùi lại phía sau để chăm sóc gia đình. Mười năm hôn nhân, một đứa con trai 7 tuổi, tưởng rằng đã đủ để giữ chân người đàn ông từng hứa sẽ “chở che cả đời”. Nhưng hóa ra, lời hứa của đàn ông đôi khi nhẹ hơn cả làn khói thuốc.

Hoàng là trưởng phòng kinh doanh, điển trai, nói chuyện có duyên, biết chiều phụ nữ. Lúc mới cưới, anh chăm Linh như công chúa. Nhưng từ khi công ty bắt đầu ăn nên làm ra, những buổi tiếp khách, tiệc tùng triền miên, Hoàng thay đổi.

Linh phát hiện ra anh có người khác từ ba tháng trước. Tin nhắn, nước hoa lạ trên áo, thậm chí một lần cô thấy Hoàng gọi điện, mỉm cười dịu dàng như lúc xưa anh từng nói chuyện với mình. Nhưng Linh không đánh ghen, không khóc lóc. Cô lặng im. Đau đến mức nước mắt chẳng còn để rơi.

Sáng hôm đó, khi mẹ chồng đang đi chợ, Hoàng xách vali ra khỏi nhà. Không nhìn Linh, anh chỉ nói gọn lỏn:

– Anh sẽ sống với Lan một thời gian. Đừng gọi anh.

Linh gật đầu. Không níu kéo. Sau khi Hoàng rời đi, cô lên phòng, mở két, lấy 300 triệu – khoản tiết kiệm lén để dành từ tiền chợ mẹ chồng đưa mỗi tháng. Cô chỉ mang theo vài bộ quần áo, mấy cuốn sách, và bức ảnh con trai đang cười toe toét.

Khi trời bắt đầu tối, bà Thanh – mẹ chồng cô – nấu cơm xong không thấy Linh đâu. Gọi mấy cuộc không ai bắt máy, bà bắt đầu sốt ruột. Thằng Bin – cháu nội bà – hôm nay ở lại lớp học thêm buổi chiều. Linh không đón, bà phải tự đi. Đến khi trời mưa to, bà hoảng hốt gọi cho Hoàng:

– Con về gấp. Hình như vợ mày bỏ nhà đi rồi!

Hoàng càu nhàu trong điện thoại:

– Má gọi nhầm người rồi. Giờ cô ta đi đâu, con không quan tâm.

Nhưng khi nghe giọng mẹ nghẹn lại, Hoàng miễn cưỡng lái xe về. Vừa đến đầu cổng, điện thoại anh rung lên. Tin nhắn từ số lạ, kèm theo tấm ảnh Linh và một tờ giấy ly hôn đã ký sẵn:

“Anh không cần tìm em. Con sẽ sống với em. Khi nào anh thật sự muốn làm cha, hãy đến.”

Hoàng sững người. Đứng giữa cơn mưa, bàn tay anh run lên. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy trống rỗng đến đáng sợ.

Linh không đi xa. Cô thuê một căn trọ nhỏ ở quận 9, cách nhà cũ gần 30km. Căn phòng chưa đến 20 mét vuông, nhưng với cô, nó là thế giới mới. Tự do, và không ai có thể tổn thương cô được nữa.

Cô xin nghỉ việc ở công ty cũ – nơi chồng từng làm việc cùng. Bằng chút vốn liếng còn lại và khả năng kế toán, cô bắt đầu bán đồ handmade trên mạng: nến thơm, sổ tay, thiệp viết tay. Mỗi món hàng đều đính kèm mẩu giấy nhỏ viết bằng tay: “Hy vọng bạn luôn bình yên.”

Thằng Bin chuyển trường theo mẹ. Ban đầu nó khóc nhiều vì nhớ bà nội và phòng ngủ màu xanh da trời ở nhà cũ. Nhưng Linh nhẹ nhàng nói:

– Nhà mới nhỏ hơn, nhưng ở đâu có mẹ, có con – đó là tổ ấm.

Đêm đó, hai mẹ con ôm nhau ngủ trên chiếc nệm trải dưới đất. Gió lùa qua khung cửa sổ ọp ẹp, nhưng lòng Linh lại thấy ấm hơn bao giờ hết.

Trong khi đó, Hoàng sống cùng Lan – người tình anh quen trong một lần đi công tác. Cô trẻ hơn Linh, xinh đẹp, sành điệu. Ban đầu, mọi thứ như một cuộc phiêu lưu đầy kích thích. Nhưng chỉ sau vài tuần, anh bắt đầu thấy khó chịu với cách Lan tiêu xài hoang phí, hay càm ràm mỗi lần anh về trễ.

Không có Linh nhắc nhở, lịch sinh hoạt của Hoàng rối tung. Quần áo không ai giặt, đồ ăn thì đặt qua app. Đến khi bị sếp nhắc nhở vì báo cáo sai số, anh chợt nhận ra – từ ngày Linh đi, cuộc sống anh như một căn phòng bừa bộn không có người dọn.

Một tối, Hoàng tìm lại những bức ảnh cũ. Tấm ảnh Linh bế Bin lúc mới sinh – mắt cô quầng thâm nhưng môi vẫn cười rạng rỡ. Anh zoom vào ánh mắt ấy, cảm thấy như bị ai đó bóp nghẹt ngực.

“Giá như…” – Anh buột miệng.

Nhưng có những thứ, một khi đã rơi vỡ, đâu dễ lành lại.

Ba tháng trôi qua kể từ ngày Linh dọn ra khỏi ngôi nhà từng là tổ ấm của cô. Sài Gòn vẫn mưa nắng thất thường, nhưng trong lòng Linh, một mùa đông dài đang dần đi qua.

Công việc kinh doanh nhỏ của cô ngày càng ổn định. Những người khách đầu tiên quay lại đặt hàng lần hai, lần ba. Họ nhắn cho Linh những dòng tin ấm áp:
“Nến của chị thơm nhẹ nhàng, dễ chịu quá.”
“Tấm thiệp em làm giúp mình gửi lời xin lỗi. Bạn mình cảm động lắm!”

Cô dần nhận ra giá trị của chính mình không nằm trong vai trò làm vợ ai, con dâu nhà nào. Cô – Nguyễn Thu Linh – là một người phụ nữ mạnh mẽ, đủ đầy, và biết yêu thương bản thân.

Thằng Bin hòa nhập rất nhanh ở trường mới. Buổi tối, hai mẹ con cùng nhau học bài, vẽ tranh, và nói chuyện về mọi thứ trên đời.

– Mẹ ơi, ba có gọi hỏi con đi học có vui không.

Linh khựng lại. Tim cô vẫn nhói một chút mỗi khi nghe đến Hoàng. Nhưng cô mỉm cười.

– Vậy con nói gì?

– Con nói con sống với mẹ vui hơn, nhưng con vẫn nhớ ba.

Linh vuốt tóc con:

– Nhớ ba là bình thường. Nhưng con biết không, ba cũng đang học lại cách làm người lớn đấy.

Còn Hoàng, sau thời gian đầu đắm chìm trong tự do ngắn hạn và những buổi tiệc vô nghĩa, anh bắt đầu cảm thấy trống rỗng. Lan, người tình từng khiến anh rạo rực, giờ trở thành cái bóng nhạt nhẽo trong căn hộ thuê sang trọng. Những bữa ăn đặt qua app, những cuộc trò chuyện toàn than phiền và so sánh.

Một tối, Lan nổi nóng khi anh từ chối đưa cô đi Vũng Tàu dịp cuối tuần:

– Anh nghĩ tôi ở cạnh anh để nghe mấy chuyện “suy nghĩ lại”? Tôi đâu phải vợ anh. Anh thấy tôi ngu như cô ta chắc?

Hoàng chán ngán. Anh nhận ra, Lan chỉ thích anh khi anh còn có tiền, có vị trí – và quan trọng hơn, có vợ để làm nền cho những lần “đi trốn”.

Sau trận cãi vã đó, Hoàng rời khỏi căn hộ, quay về nhà mẹ đẻ. Bà Thanh thấy con trai về thì mừng, nhưng lòng vẫn nặng trĩu.

– Cái Linh nó không sai, Hoàng à. Sai là con – làm chồng mà không biết giữ lấy vợ.

Hoàng cúi đầu. Lần đầu tiên trong đời, anh thấy mẹ mình – một người từng khắt khe với Linh – lại nói ra câu ấy.

– Má muốn gặp cháu nội. Má nhớ nó lắm.

Hoàng gật đầu. Và rồi, một buổi chiều thứ bảy, anh đứng trước cửa nhà trọ của Linh.

Căn trọ nhỏ nằm giữa khu dân cư yên tĩnh. Trời đã ngớt mưa, nhưng mây còn xám xịt. Hoàng do dự mãi mới gõ cửa.

Linh mở ra, thấy anh, ánh mắt chững lại. Cô mặc áo thun trắng, tóc cột cao, khuôn mặt không trang điểm nhưng rạng rỡ lạ thường.

– Em có thể cho anh gặp con không?

– Bin đi chơi với bạn rồi. Anh đến muộn một chút.

Không khí giữa hai người lặng đi. Hoàng nhìn quanh căn phòng gọn gàng, vài món đồ thủ công xếp ngăn nắp trên kệ. Có lẽ lần đầu tiên anh mới thật sự nhìn thấy Linh – không phải người phụ nữ trong gian bếp nhà anh, mà là một cá thể độc lập, tự do và đầy sức sống.

– Anh xin lỗi.

Linh im lặng. Cô quay vào, rót cho anh ly trà nóng. Gió ngoài hiên làm những chuỗi hạt treo cửa sổ kêu lách cách.

– Anh nghĩ lời xin lỗi có thể vá lại mọi thứ à?

– Anh không mong em tha thứ. Chỉ mong em hiểu, anh… đã sai. Và… nếu em cho phép, anh muốn được làm cha đúng nghĩa. Dù là ở xa.

Linh nhìn thẳng vào mắt Hoàng. Lần đầu tiên, không còn giận, không còn đau. Chỉ còn sự bình thản.

– Em chưa từng ngăn anh làm cha. Nhưng nếu anh quay lại chỉ vì trống rỗng, vì thất bại, thì đừng. Bin không cần một người ba bất đắc dĩ. Nó cần một người ba biết giữ lời, biết trưởng thành.

Hoàng cúi đầu. Ly trà trên tay anh đã nguội từ bao giờ.

Anh rời đi trong im lặng.

Tết năm đó, Linh nhận được món quà nhỏ: một hộp thiệp in tay – giống y như những mẫu cô từng làm, kèm mảnh giấy:
“Chúc mẹ Bin năm mới bình an. Cảm ơn vì đã cho anh cơ hội nhìn lại.”

Không ký tên. Nhưng Linh biết là của ai.

Một năm sau.

Cửa hàng nhỏ đầu tiên của Linh khai trương tại Quận 2 – tên là “Bình Yên Bé Xíu”. Cô thuê một góc phố nhỏ, sơn tường màu vàng nhạt, bày biện những món đồ thủ công cô yêu thích. Có nến thơm, có thiệp tay, và có cả những quyển sổ với dòng chữ:

“Gửi người đã từng gục ngã, bạn mạnh mẽ hơn bạn nghĩ.”

Hôm khai trương, rất đông bạn bè đến chung vui. Bà Thanh cũng đến, dắt theo thằng Bin. Bà ôm Linh thật lâu, thì thầm:

– Má xin lỗi vì ngày xưa quá khắt khe. Má mừng vì con vẫn đứng vững.

Hoàng cũng đến, đứng lặng một góc. Không chen vào, không xin lỗi thêm. Chỉ lặng nhìn Linh, giờ là một người phụ nữ vững vàng, rạng rỡ – không còn là “vợ của ai”, mà là chính cô.

Khi tiệm bắt đầu đóng cửa, Linh ra hiệu với Hoàng:

– Anh có muốn đưa Bin đi ăn kem không?

Hoàng sững lại. Một tia hy vọng le lói trong mắt anh:

– Có. Rất muốn.

Linh không nói gì thêm. Chỉ gật đầu. Ngoài trời, nắng nhẹ rọi qua tán cây. Cơn mưa ngày cũ đã đi xa.

Cứ cuối tuần nào chồng tôi hay ngồi nhậu khuya, không bao giờ xong trước 10h đêm, dù 11h đêm hay 12h cũng đều gọi vợ dậy rửa chén bát bằng được. Lần này ốm, tôi chỉ nhờ anh dọn giùm tý, tôi rửa sau vì đang mệt, anh sẵn sàng đ/ập bát đũa trước mặt khách…

Ở một khu dân cư chật hẹp ven Hà Nội, nơi những dãy nhà liền kề chen nhau trên con hẻm ngoằn ngoèo, có một gia đình trông bề ngoài lúc nào cũng yên ả: vợ chồng anh Hưng, chị Lan, và cô con gái nhỏ tên Thảo, vừa lên sáu.

Ban ngày, anh Hưng đi làm thợ điện cho công ty xây dựng, còn chị Lan ở nhà bán hàng online, chăm con, cơm nước. Họ lấy nhau được 8 năm, từng là cặp đôi được ngưỡng mộ vì “chồng khéo tay, vợ đảm đang”. Nhưng chỉ những người hàng xóm thân thiết mới biết, nhà ấy cuối tuần nào cũng vang tiếng ồn – không phải tiếng cười nói hạnh phúc, mà là âm thanh của bữa nhậu dài lê thê và giọng quát tháo giữa đêm.

Mỗi tối thứ bảy, anh Hưng đều tổ chức nhậu tại nhà, lý do thì nhiều: nào là xả stress sau tuần làm việc, nào là tiếp khách, hoặc đơn giản chỉ vì… thích. Bắt đầu từ tầm 6 giờ tối, tiếng cốc chén lách cách, tiếng tivi mở to át giọng vợ con, và rồi là chuỗi cười cợt, la hét của đám bạn nhậu – toàn những người cùng ngành, cùng “chiến tuyến”.

Chị Lan ban đầu còn nhẹ nhàng nhắc nhở, sau rồi đành quen. Mỗi lần nhậu xong, chén bát ngập bồn, rác vung vãi khắp sàn. Dù là 11h đêm hay nửa đêm về sáng, anh Hưng vẫn gọi vợ dậy bằng được:
“Lan! Lan dậy rửa chén đi, nhà bẩn thế này ai chịu nổi!”

Chị Lan lúc đầu còn nhẹ nhàng dỗ: “Mai em dậy sớm em dọn, giờ muộn rồi, để em ngủ một chút được không?”
Nhưng câu trả lời thường là giọng gắt gỏng: “Dậy! Đừng có lười. Tao đi làm nuôi cả nhà này rồi còn không được nhờ rửa bát à?”

Và thế là chị Lan, dù mệt, dù buồn ngủ rũ rượi, vẫn phải ra khỏi giường, cúi người dọn dẹp trong khi anh nằm dài trên ghế sô-pha ngủ khò.

Tuần này, trời trở gió. Chị Lan sốt từ chiều, người mỏi rã rời, vẫn cố gắng nấu nướng chuẩn bị cho bữa nhậu quen thuộc của chồng. Trong lòng chị có chút cay đắng, nhưng không nói ra – phần vì ngại khách khứa, phần vì chị nghĩ, thôi thì cũng chỉ một tối.

Đến hơn 10 giờ đêm, khi khách chuẩn bị ra về, chị thều thào:
“Hưng, hôm nay em sốt, em xin lỗi, chắc em không dọn nổi… Anh giúp em dọn mấy thứ trước, sáng mai em rửa bát sau nhé?”

Chị Lan không ngờ rằng một câu nói nhỏ như vậy lại như mồi lửa bén rơm. Anh Hưng đứng bật dậy, mặt đỏ bừng, không rõ vì men rượu hay vì giận dữ.

“Cô vừa nói cái gì? Tôi tiếp khách cả buổi, cô chỉ có mỗi việc rửa mấy cái bát cũng không làm nổi hả? Lười đến mức đấy à?”

Chị Lan lí nhí: “Em sốt, em mệt thật mà. Có phải em trốn việc đâu…”

“Ốm cái gì mà ốm! Chẳng qua là bày đặt để tránh việc!”

Rồi như mất hết lý trí, anh cầm mấy cái bát trên bàn ném thẳng xuống nền nhà. Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên khiến cô con gái nhỏ trong phòng giật mình bật khóc.

Khách thì sững người, người ngượng ngùng, người vội vã ra về, nhưng chẳng ai dám nói một lời can ngăn.

Anh Hưng quay lại, gằn từng chữ:
“Từ giờ cô muốn làm mẹ, làm vợ thì phải làm cho tròn. Không thì biến đi!”

Chị Lan đứng chôn chân giữa nền nhà đầy mảnh sứ vỡ, vừa ho, vừa rùng mình vì lạnh và vì sự tổn thương không thể gọi tên.

Sau khi khách về hết, anh Hưng say mềm, nằm vật ra ghế. Chị Lan không khóc. Nỗi đau không còn nước mắt để chảy nữa. Cô con gái nhỏ chạy ra, ôm mẹ, thì thầm:
“Mẹ đừng buồn… Con thương mẹ.”

Chị Lan gượng cười, nhưng lòng như tan nát.

Đêm đó, chị không ngủ. Ngồi trên ban công tầng hai, nhìn xuống con hẻm tối đen, chị nghĩ về những năm tháng đã qua. Những lần nhịn, những lần im lặng, những lần tự bào chữa cho người chồng nóng tính là “áp lực công việc”, là “rượu nói chứ không phải người nói”.

Nhưng hôm nay, khi anh sẵn sàng làm chị mất mặt trước khách, làm con gái sợ hãi vì tiếng đập phá… chị không còn gì để tự lừa dối mình nữa.

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên len qua ô cửa sổ, chị Lan đã dậy từ sớm. Không phải để nấu bữa sáng như mọi ngày, không phải để dọn bãi chiến trường mà anh Hưng để lại sau đêm nhậu. Chị chỉ đứng lặng trước gương, nhìn khuôn mặt xanh xao của chính mình – người phụ nữ ba mươi tuổi, ánh mắt không còn lấp lánh như thuở đôi mươi, nhưng cũng không còn u mê như mấy năm gần đây.

Cô con gái nhỏ, Thảo, ngồi sau lưng chị từ lúc nào, thì thào:
“Mẹ… tối qua mẹ khóc phải không?”

Chị Lan quay lại, xoa đầu con, rồi gật khẽ.
“Ừ, mẹ có khóc. Nhưng hôm nay mẹ sẽ không nữa.”

Thảo lí nhí hỏi:
“Mẹ có bỏ con đi không?”

Chị Lan ôm con thật chặt.
“Không, mẹ không đi đâu hết. Nhưng mẹ và con sẽ sống khác đi. Chúng ta không đáng bị đối xử như thế này.”

Chị bước xuống nhà, mở tủ lấy vali. Lần đầu tiên sau nhiều năm, chị không thu dọn quần áo cho chồng – mà cho mình và con gái. Không có tiếng la hét, không có lời than trách. Mọi thứ diễn ra trong lặng lẽ, đến nỗi anh Hưng vẫn còn ngủ mê man trên ghế, không hay biết.

Khi tiếng bánh vali lăn ra đến tận cổng, anh mới lồm cồm ngồi dậy, giọng khàn khàn:
“Lan… cô làm gì đấy?”

Chị nhìn anh, mắt không còn ướt, cũng chẳng còn lửa giận. Chỉ là ánh nhìn của một người đã quá mệt mỏi để tiếp tục chờ mong.

“Em và con đi vài hôm. Em cần suy nghĩ lại, và anh cũng nên vậy.”

“Cô đừng có giở trò dọa tôi! Cô đi là cô đừng về đấy!”

Chị Lan không trả lời. Chị chỉ cúi xuống nắm tay con gái, rồi quay lưng đi.

Chị Lan không có cha mẹ để quay về – bố mẹ chị mất sớm, nhà cửa cũng đã bán đi để trả nợ học đại học năm xưa. Người duy nhất chị còn liên lạc là cô bạn thân – Trang, một người từng ly hôn, đang sống cùng mẹ và con trai tại một căn nhà nhỏ ở Gia Lâm.

Trang mở cửa, chưa kịp hỏi gì, đã ôm chầm lấy bạn khi thấy ánh mắt mệt mỏi của chị Lan và vẻ sợ sệt của bé Thảo.
“Mày vào đi. Không ai đáng sống kiểu đó cả.”

Những ngày sau đó, chị Lan vừa nghỉ ngơi vừa tìm việc làm. Lúc đầu là gói hàng thuê cho một cửa hàng mỹ phẩm online, rồi dần dần xin được chân bán hàng trực tiếp trong siêu thị. Không cao sang, không nhàn hạ, nhưng chị thấy bình yên. Thảo được đi học mẫu giáo gần nhà, không còn nơm nớp nghe tiếng la của bố, không còn những cơn hoảng loạn lúc nửa đêm.

Trang từng hỏi:
“Mày không tính về thật à? Hay là cho ảnh cơ hội?”

Chị Lan chỉ lắc đầu.
“Không phải là không tha thứ được. Nhưng là vì mình đã tha thứ quá nhiều. Đến lúc mình phải tha cho chính mình.”

Hai tháng sau, anh Hưng tìm đến. Anh không say, không la hét, chỉ đứng trước cổng nhà mẹ Trang, lặng lẽ chờ. Khi chị Lan bước ra, anh chìa ra một cuốn sổ tiết kiệm nhỏ và một tập giấy tờ.

“Anh biết… mấy năm qua, anh sai. Anh chỉ nghĩ, mình đi làm mệt mỏi, về nhà cần được phục vụ. Nhưng anh quên mất em cũng là con người.”

Chị Lan không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.

“Anh không xin em quay về, nếu em không muốn. Nhưng nếu em bắt đầu lại, anh không muốn là cái gánh nặng cuối cùng níu chân em. Đây là phần tiền anh gom được mấy năm nay, và giấy ủy quyền căn nhà – em đứng tên cùng, từ giờ có thể bán hoặc giữ tùy ý.”

Chị Lan cầm lấy, bàn tay run nhẹ. Không phải vì xúc động, mà là vì một phần nào đó, chị biết – mình cuối cùng cũng được tôn trọng, dù đến muộn.

“Em cảm ơn. Nhưng em sẽ không quay về ngôi nhà cũ. Em sẽ thuê nhà, đi làm, nuôi con. Em không hận anh, nhưng em đã học cách không sống vì người khác nữa.”

Anh Hưng gật đầu, lặng lẽ quay đi. Không nói gì thêm, không cầu xin, không níu kéo. Chị Lan đứng nhìn bóng anh khuất dần giữa con hẻm nhỏ – nơi đã từng là cả thanh xuân của chị, giờ chỉ còn là một đoạn ký ức buồn.

Một năm sau, trong một quán cà phê nhỏ gần trường tiểu học, chị Lan ngồi chờ đón con. Chị mặc chiếc áo sơ mi trắng, tóc cắt gọn, ánh mắt sáng lên những tia hy vọng mới.

Thảo chạy tới, vui vẻ khoe:
“Mẹ ơi! Hôm nay con được cô khen là ngoan nhất lớp!”

Chị Lan cúi xuống, ôm con vào lòng, thì thầm:
“Mẹ cũng đang học làm người mẹ tốt hơn. Từ nay về sau, hai mẹ con mình sẽ không phải sống trong sợ hãi nữa.”

Thảo ngước nhìn mẹ:
“Mẹ ơi, mẹ cười lên đi!”

Và chị đã cười. Nụ cười thật sự, không gượng gạo, không mỏi mệt.

Ôi giời ơi, cafe nguyên chất gì mà pha bằng thùng sơn thế này

Công an tỉnh Đắk Lắk đã khởi tố một cặp vợ chồng sản xuất 20 tấn cà phê giả từ bột đậu nành và chất phụ gia, nhằm đưa ra thị trường tiêu thụ.

VietNamNet đưa tin, ngày 7/6, Công an tỉnh Đắk Lắk cho biết, đơn vị vừa khởi tố cặp vợ chồng để điều tra về hành vi “sản xuất, buôn bán hàng giả” là thực phẩm cà phê bột.

Trong đó, đối tượng Phan Danh Dương Bảo (52 tuổi, trú tại xã Ninh Xuân, thị xã Ninh Hòa, tỉnh Khánh Hòa) bị khởi tố, bắt tạm giam. Riêng vợ Bảo là Hồ Thụy Bích Dân (47 tuổi) bị khởi tố, cấm đi khỏi nơi cư trú.

Theo điều tra ban đầu, chiều 25/5, tổ công tác của phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Đắk Lắk phát hiện Bảo cùng con trai giao 120 kg cà phê bột đựng trong các túi nhựa không có nhãn mác cho một phụ nữ ở Đắk Lắk.
Tang vật vụ án. Ảnh: VietNamNet.

Tang vật vụ án. Ảnh: VietNamNet.

Tại thời điểm kiểm tra, Bảo không xuất trình được hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ của số cà phê trên.

Tiến hành khám xét khẩn cấp nơi sản xuất cà phê của Bảo tại tỉnh Khánh Hòa, công an thu giữ giữ 2 tấn nguyên liệu gồm: đậu nành, đường, chất tạo màu, tạo mùi cà phê. Ngoài ra, công an thu giữ 1.604 túi cà phê bột các loại với tổng khối lượng gần 1 tấn và nhiều máy móc, phương tiện dùng để rang xay, đóng gói cà phê bột.

Bước đầu, vợ chồng Bảo khai nhận mua các loại máy móc, nguyên liệu trên về để sản xuất cà phê giả.

Theo lời khai, vợ chồng Bảo sản xuất cà phê theo công thức chỉ cho từ 3 đến 9 kg hạt cà phê, còn lại là đậu nành và các chất phụ gia tạo màu, tạo mùi tạo ra 100 kg cà phê bột giả.
Đối tượng Phan Danh Dương Bảo và đối tượng Hồ Thụy Bích Dân. Ảnh: PLO.

Đối tượng Phan Danh Dương Bảo và đối tượng Hồ Thụy Bích Dân. Ảnh: PLO.

Cũng theo lời khai, đầu năm 2024 đến nay, vợ chồng ông Bảo đã sản xuất hơn 20 tấn cà phê bột giả bán ra thị trường nhiều tỉnh như Bình Định, Lâm Đồng và Đắk Lắk.

Theo cơ quan công an, việc sản xuất cà phê bột giả chủ yếu là đậu nành rang cháy tẩm ướp với chất phụ gia tạo màu, tạo mùi có thể gây kích ứng đường tiêu hóa, gây độc cho gan, thận, tăng nguy cơ ung thư nếu người dùng lâu dài, theo Pháp luật TP.HCM.

Chân dung người vợ kín tiếng vừa nộp kh:.ắc ph:.ục thêm 1.400 tỷ đồng cho ông Trịnh Văn Quyết

Bà Lê Thị Ngọc Diệp, vợ ông Trịnh Văn Quyết vốn là một người cực kỳ kín tiếng.

Doanh nhân Lưu Nga cho biết, mình và bà Diệp là bạn đồng niên, học chung khóa K39 trường Đại học Kinh tế Quốc dân, Hà Nội. Hai người chơi thân với nhau bằng những kỷ niệm thời sinh viên yêu dấu, không bao giờ liên quan đến công việc.

 Bạn thân tiết lộ thông tin hiếm về vợ ông Trịnh Văn Quyết và phản ứng lúc chồng bị bắt - Ảnh 1.

Vợ chồng ông Trịnh Văn Quyết thời trẻ.

Trong những buổi cafe trò chuyện, những cuộc gọi tin nhắn, tâm sự với nhau trong cuộc sống hàng ngày của bà Nga và bà Diệp chỉ xoay quanh việc nhờ đặt vé máy bay, giúp đỡ bạn bè trong khóa và “buôn” chuyện quần áo, giày dép,…

Bà Nga kể, bà luôn hỏi người bạn thân của mình rằng: “Bạn đi làm ngân hàng chăm chỉ như vậy, như không liên quan đến bà chủ của một tập đoàn, lương vài chục triệu mà sao bạn bận thế? Hay bạn đi làm ít thôi để đi chơi với bọn tôi đi. Diệp vẫn nhẹ nhàng: “Tôi vất vả lắm, làm ngân hàng bận lắm. Nhưng tôi không làm ngân hàng thì tôi làm gì?“.

Nhận xét thêm về người bạn thân, bà Nga chia sẻ bà Diệp là người không bon chen, không tiêu pha nhiều, không có khoảng cách với các bạn và cũng không quan cách. Trong mắt bà Nga, bà Diệp luôn bình dị như thời sinh viên. Bất kể khi bạn bè nhắn tin nhờ việc gì, bà Diệp cũng làm rất nhanh, mà làm toàn những việc như một nhân viên phòng vé. Điều đó khiến nhóm bạn của họ rất vui và tự hào.

 Bạn thân tiết lộ thông tin hiếm về vợ ông Trịnh Văn Quyết và phản ứng lúc chồng bị bắt - Ảnh 2.

Chân dung bà Lê Thị Ngọc Diệp.

 Bạn thân tiết lộ thông tin hiếm về vợ ông Trịnh Văn Quyết và phản ứng lúc chồng bị bắt - Ảnh 3.

Doanh nhân Lưu Nga.

Với tôi Diệp thực sự là một người phụ nữ bản lĩnh, đẳng cấp và vô cùng tuyệt vời… Kể cả khi đối diện với ngày hôm qua, Diệp vẫn nhắn tin cho chúng tôi, nhẹ nhàng và bình tĩnh đón nhận, mẹ của 3 con nhỏ mà. 

Và giờ tôi mới hiểu rằng, Diệp điềm tĩnh với giàu sang, phú quý, Diệp nhẹ nhàng với vật chất, danh vọng và quyền lực trong những năm qua nên giờ Diệp cũng nhẹ nhàng bước qua biến cố bằng nội lực và bản chất tuyệt vời của mình“, bà Nga tiết lộ phản ứng của bà Diệp khi chồng bị bắt.

Bà Lê Thị Ngọc Diệp, vợ của ông Trịnh Văn Quyết sinh năm 1979. Bà Diệp từng là một trong những người giàu nhất trên sàn chứng khóa khi sở hữu hàng triệu cổ phiếu của Công ty cổ phần Xây dựng FLC Faros. Nhưng trong khoảng thời gian từ tháng 12/2018 đến tháng 1/2019, bà Diệp đã bán hết 26.664.000 triệu cổ phiếu và không còn là cổ đông của công ty này.

Lam Giang

Tôi muốn l;y h;ôn vì không chịu nổi thói vung tay của vợ, nhưng rồi cô ấy đưa tôi 300 triệu kèm một bí mật khiến tôi không còn dám rời đi

Tôi đứng giữa ngã ba đường: một bên là tự do tôi khao khát, một bên là căn nhà đầy vết cào xước cảm xúc, nơi có người đàn bà khiến tôi vừa thương vừa sợ. Nhưng rồi cô ấy đặt lên bàn một túi tiền, ánh mắt lạnh tanh như đá núi. “300 triệu. Anh cứ đi. Nhưng nhớ, nếu ra khỏi cửa, bí mật này cũng sẽ theo anh đến suốt đời.”

Tôi tên là Minh, 34 tuổi, nhân viên văn phòng tại một công ty logistics nhỏ ở Hà Nội. Vợ tôi, Thảo, 30 tuổi, là chủ một tiệm nail nổi tiếng ở phố Nguyễn Khuyến, khách ra vào nườm nượp. Chúng tôi kết hôn được 6 năm, có một bé trai tên Bôm, năm nay lên 5.

Thảo xinh đẹp, giỏi kiếm tiền, biết cách ăn nói và đối ngoại – nhưng cũng chính điều đó khiến tôi cảm thấy mình ngày càng bị lu mờ. Tôi làm ra tháng 12 triệu, cô ấy có thể kiếm từng đó chỉ trong vài ngày. Cô ấy quen với việc vung tiền – đổi điện thoại hàng năm, sắm váy đầm theo bộ sưu tập, đi ăn nhà hàng sang, mua túi xách hàng hiệu… và tôi, người đàn ông trong nhà, dần thấy mình như một món đồ trang trí lỗi thời.

Nhưng vấn đề lớn không phải tiền. Mà là cách cô ấy tiêu tiền như thể ngày mai tận thế, và hơn hết là thái độ khinh khỉnh mỗi khi tôi góp ý.

Tôi đã nhiều lần nhắc Thảo phải tiết chế chi tiêu. Nhưng cô ấy luôn gắt:

“Anh không kiếm ra tiền thì đừng dạy tôi cách tiêu!”

Tôi không muốn cãi. Tôi ngán cãi. Những trận cãi vã như cào rách tim, và hơn ai hết, tôi sợ ánh mắt lạnh tanh của cô ấy sau mỗi trận chiến lời nói.

Một tối thứ Bảy, tôi về nhà muộn sau một buổi làm thêm. Bôm đã ngủ. Thảo đang ngồi lướt điện thoại, thấy tôi, cô không buồn ngẩng đầu.

“Tiền học bơi của Bôm đâu?”

“Tháng này anh chưa có, để đầu tháng sau anh đưa…”

“Không có? Thế mà anh vẫn uống bia được?”

Tôi không kịp giải thích – tôi chỉ uống đúng một lon với đồng nghiệp để xã giao. Nhưng cô ấy ném thẳng vào mặt tôi tờ hoá đơn 3 triệu đồng cô vừa đặt cọc cho lớp học của con. Ánh mắt như muốn xuyên thủng tôi.

Tôi cảm thấy mình không còn giá trị trong căn nhà đó nữa.

Tôi không nói với ai, chỉ thầm chuẩn bị. Mỗi ngày đi làm, tôi giấu một ít tiền vào ngăn bí mật trong cốp xe. Tôi tìm thông tin luật sư. Tôi soạn đơn. Tôi thậm chí đã viết sẵn lý do ly hôn: “Bất đồng quan điểm sống trầm trọng, không còn khả năng hàn gắn.”

Tôi định sẽ gửi đơn vào sáng thứ Hai, khi Thảo đưa Bôm đến lớp. Tôi sẽ gói ghém quần áo, lấy lại chút tự trọng còn sót lại, và ra đi.

Chủ Nhật, khi tôi vừa tỉnh dậy, Thảo đã ngồi đó – trên ghế sofa, tay cầm một tệp giấy in và một túi vải màu đen.

Cô ấy thản nhiên đặt túi tiền lên bàn. Tôi mở ra, thấy những tờ 500.000 đồng, xếp ngay ngắn.

“300 triệu. Nếu anh đi, anh cầm theo. Tôi không cần gì từ anh cả.”

Tôi nhìn cô ấy, lặng im. Rồi cô rút từ tệp giấy một bức ảnh.

Tôi cứng người.

Đó là ảnh tôi đang ngồi trong quán karaoke ôm eo một người phụ nữ khác – một đồng nghiệp tên Linh. Tôi biết hôm đó có camera, nhưng không ngờ ai đó đã chụp được.

Thảo nhìn tôi, ánh mắt không giận dữ, chỉ rã rời:

“Anh tưởng tôi không biết? Tôi biết từ ba tháng trước. Nhưng tôi không nói, vì tôi nghĩ mình sai. Tôi tiêu xài vô độ, tôi coi thường anh. Tôi nhận lỗi. Nhưng nếu anh dám ra đi như thế, anh là thằng hèn.”

Tôi nghẹn họng.

Thảo tiếp tục:

“Tôi không giữ anh. Nhưng nếu anh đi, bức ảnh này sẽ được gửi cho mẹ anh, công ty anh, và cả trường mẫu giáo của Bôm – nơi tôi đã lỡ dại đưa ảnh gia đình mình lên bảng tin. Anh có muốn con trai mình mang tiếng ‘bố ngoại tình’ không?”

Tôi cảm thấy như có ai bóp nghẹt ngực mình.

Tôi không biết mình giận, xấu hổ, hay sợ. Có thể là tất cả.

“Anh có ba lựa chọn:
Một – đi, cầm tiền, và chấp nhận hậu quả.
Hai – ở lại, và thay đổi. Cả hai ta cùng sửa sai.
Ba – biến đi ngay lập tức và để lại toàn bộ danh dự phía sau.”

Tôi câm lặng. Tôi chưa từng nghĩ Thảo có thể biết được bí mật ấy – và càng không nghĩ cô ấy lại chuẩn bị sẵn một kế hoạch khiến tôi không còn đường lùi.

Tôi nhìn đứa con trai ngủ say trên giường. Nhỏ bé, ngây thơ, chưa biết rằng bố mẹ nó đang ở bên bờ vực tan vỡ.

Tôi ngồi thẫn thờ trên ghế, nhìn cái túi vải đựng 300 triệu như thể nó là một cái bẫy. Và đúng là một cái bẫy thật – được giăng bởi một người đàn bà vừa thông minh, vừa đầy tổn thương.

Mấy hôm sau, tôi vẫn ở lại. Không vì tiền. Cũng không phải vì đe dọa. Mà vì ánh mắt của Bôm khi chạy về ôm lấy tôi sau buổi học: “Hôm nay bố đừng đi làm muộn nữa nhé, con đợi bố mãi.”

Tôi đã không đi. Nhưng kể từ hôm đó, căn nhà này không còn giống trước. Cả tôi và Thảo đều sống trong một sự căng thẳng im lặng. Không còn tiếng cãi vã, nhưng cũng không có tiếng cười.

Tôi bắt đầu thức dậy sớm, đưa con đi học, về sớm nấu cơm. Thảo cũng không còn khoe mấy món hàng hiệu hay check-in sang chảnh như trước. Cô ấy lặng lẽ hơn, dành nhiều thời gian cho Bôm, và… cho tôi.

Một lần, tôi bị sốt cao, cô ấy nấu cháo, lau người, đắp khăn mát – giống hệt như hồi mới cưới. Nhưng cả hai đều không dám nhắc lại chuyện cũ, như thể chỉ cần động vào sẽ bùng lên cơn giông mới.

Rồi một đêm, Thảo ngồi cạnh tôi, nói bằng giọng không cao không thấp:

“Anh biết không, cái ảnh kia không phải là tất cả.”

Tôi giật mình. Tưởng như đã qua, thì hóa ra không.

“Tôi thuê người theo dõi anh suốt gần 2 tháng. Tôi có đoạn ghi âm. Tôi có cả cuộc gọi anh nhắn nhủ Linh đừng lo, vì tôi ‘ngu lắm, không biết gì đâu’. Nhưng tôi không dùng chúng. Vì nếu tôi thật sự muốn ly hôn, thì đã không cần chờ anh làm đơn trước.”

Tôi cảm thấy nhục nhã. Tôi bối rối.

“Tôi đã từng muốn trả thù. Muốn làm anh mất việc, mất mặt, mất con. Nhưng rồi tôi nhận ra – nếu tôi làm thế, tôi khác gì anh? Khác gì một người chỉ biết tổn thương người khác để chứng minh mình không thua?”

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy Thảo… không phải là người phụ nữ sắc sảo quen dùng lời nói làm vũ khí nữa. Cô ấy yếu ớt, và… thật.

Tôi bắt đầu lại. Không phải để chuộc lỗi – mà vì tôi nhận ra mình đã bỏ qua một người vợ biết đau. Những điều tôi từng ghét ở Thảo – sự mạnh mẽ, tính áp đặt – đều bắt nguồn từ việc cô ấy phải gồng lên, phải đứng giữa một gia đình mà chồng thì lặng lẽ rút lui còn con thì quá nhỏ để hiểu chuyện.

Tôi dừng liên lạc với Linh. Tôi xin chuyển bộ phận, cắt mọi giao tiếp không cần thiết. Thảo xóa ảnh, xé giấy in. Cô ấy không còn giữ lại bằng chứng nào.

Nhưng nỗi đau thì vẫn còn đó, trong từng cái nhìn lặng im mỗi tối, trong cái cách cô ấy quay đi khi tôi định nắm tay, và trong cả những bữa cơm mà chúng tôi ngồi đối diện nhưng cảm giác như hai thế giới song song.

Một tối, sau khi Bôm ngủ, Thảo đặt lên bàn một tờ giấy – không phải đơn ly hôn, mà là một… hợp đồng.

“Quy ước sống cùng trong 1 năm”

Nội dung có vẻ đơn giản:
– Cả hai bên sẽ cố gắng tái tạo mối quan hệ vợ chồng.
– Trong 1 năm, nếu không còn tình cảm, sẽ ly hôn êm đẹp, không tranh chấp.
– Mọi thu nhập cá nhân tạm giữ riêng, không gộp quỹ chung.
– Không ai được phép ràng buộc người kia bằng quá khứ.

Cô ấy nhìn tôi, thản nhiên:

“Nếu sau 1 năm, anh vẫn không thể yêu lại tôi, thì tôi sẽ là người buông tay.”

Tôi ký.

Thời gian trôi đi. Những buổi tối chúng tôi dắt Bôm ra công viên nhiều hơn. Có lúc cô ấy cười, tôi giật mình. Cái cười ấy từng khiến tôi mê mẩn hồi mới yêu – giờ lại khiến tôi chua xót. Bởi tôi hiểu, tôi đã làm tổn thương người phụ nữ ấy quá nhiều.

Dần dần, Thảo không còn nói về cái hôm tôi phản bội. Cô cũng không nhắc đến 300 triệu, dù nó vẫn nằm nguyên trong két sắt – như một lời nhắc nhở.

Tôi từng định lấy số tiền đó mua cho cô một chiếc túi cô thích. Nhưng rồi lại thôi.

Một món quà không thể xoá sạch vết nứt, nếu người tặng vẫn chưa thật sự thay đổi.

Ngày đánh dấu tròn 1 năm kể từ hôm tôi ký vào bản “hợp đồng hôn nhân”, Thảo dậy sớm nấu món bún riêu tôi thích. Cô ấy đặt bát xuống trước mặt tôi, nói:

“Hết hạn rồi đấy. Anh chọn đi. Ở hay đi?”

Tôi nhìn cô ấy, rồi lấy từ túi áo một hộp nhỏ.

Không phải trang sức, không phải nhẫn.

Là một bức thư tay. Viết bằng chữ tôi run run trong nhiều đêm mất ngủ:

“Anh xin lỗi. Không phải vì bị phát hiện, mà vì đã từng không biết trân trọng em.
Nếu em còn có thể tha thứ – hãy cho anh một cơ hội để yêu lại từ đầu. Không phải vì con, không vì ràng buộc, mà vì chính em.”

Cô ấy đọc, cười nhẹ.

“Không cần viết thư. Chỉ cần anh nhớ: Đừng để tôi phải đưa anh thêm 300 triệu lần nữa.”

Căn nhà của chúng tôi vẫn vậy – nhỏ, đôi khi ngột ngạt, đôi khi đầy tiếng cười trẻ con. Nhưng lần này, không ai còn bước đi một mình nữa.

Vì tôi đã hiểu: Bí mật lớn nhất không phải là ảnh chụp, cũng không phải là đe dọa. Mà là người phụ nữ ấy – dù tổn thương, vẫn chọn tin tôi thêm một lần.

Và tôi – lần đầu tiên trong nhiều năm – không còn muốn đi đâu nữa.