Home Blog Page 69

Đoạn quay người mẹ bất cẩn qua đường, để con trai nhỏ đứng lại 1 mình và chỉ vài giây sau chuyện đ:au lòng nhất đã xảy đến

Một đoạn clip ghi lại cảnh hai mẹ con qua đường đang gây xôn xao mạng xã hội. Nhiều người cho rằng chính vì sự bất cẩn của người mẹ đã dẫn đến việc cháu nhỏ bị xe tải cán.

Theo báo Sở hữu trí tuệ ngày 22/5 có bài Clip mẹ bất cẩn qua đường khiến con trai bị xe tải cán qua người, CĐM ám ảnh không dám xem hết. Nội dung như sau:

Vừa qua, mạng xã hội Facebook chia sẻ rầm rộ đoạn clip trích xuất từ camera nhà dân. Trong đó ghi lại cảnh một người phụ nữ đẩy xe máy qua đường, theo sau là một em bé. Thấy mẹ đi trước, cậu nhóc lẽo đẽo đi theo mà không biết nguy hiểm đang gần kề.

Ngay khi người mẹ vừa sang bên kia đường, cậu nhóc đi ra đến giữa đường thì một chiếc xe tải lao nhanh, tông thẳng vào người cháu bé. Chỉ trong giây lát, cậu bé nằm bất động trong sự bàng hoàng của người mẹ.

Dân mạng chia sẻ clip này với tốc độ chóng mặt. Nhiều người cho biết không dám xem toàn bộ clip vì quá ám ảnh. Cũng qua sự việc này, dân mạng mong người lớn cần cẩn thận, chú ý đến trẻ nhỏ nhiều hơn khi ra đường.

“Mẹ làm sao vậy? Sao không chú ý đến con đi ngay phía sau?”.

“Xem clip mà bực quá. Sự bất cẩn vài giây dẫn đến bi kịch”.

“Thương bé quá. Trách người mẹ bất cẩn, đường ngay đó mà để con đi 1 mình sang đường”.

“Trời ơi sao không quay lại nhìn con một cái, hay dắt con đi cùng. Sao làm mẹ mà vô tâm quá vậy?”.

Hiện vẫn chưa rõ thời gian và địa điểm diễn ra sự việc trên.

Trước đó, một vụ việc đau lòng khác xảy ra ở Belarus được đăng tải trên báo Người đưa tin với tiêu đề Clip: Mẹ bất cẩn lái xe ô tô cán qua người cậu con trai 5 tuổi. Nội dung như sau:

Sự việc xảy ra tại làng Kopyshche gần thành phố Minsk, Belarus và được camera của một nhà dân ghi lại.

Trong clip, một cậu bé 5 tuổi đang đứng cạnh chiếc ô tô Hyundai màu đỏ. Khi đứa trẻ đang cố gắng lên xe thì người mẹ ngồi ở ghế lái không chú ý nên đạp ga di chuyển. Do không kịp trèo lên xe, cậu bé đã bị ngã xuống đất và bị bánh sau của chiếc xe cán trúng.

Phát hiện ra sự việc, người mẹ vội vàng mở cửa lao ra ngoài rồi ôm lấy con. Tuy nhiên, do cô quên tắt máy, chiếc ô tô tiếp tục lao về phía trước và chỉ dừng lại khi tông vào tường của một khu chung cư.
Trong khi đó, đứa con còn lại của người phụ nữ được cho là vẫn ngồi trên ghế sau của xe.

Một người phụ nữ gần đó đã vội chạy lại giúp đỡ người mẹ. Sau khi bế con trai lên, người mẹ cũng chạy theo chiếc xe.

Truyền thông Belarus cho haybé trai 5 tuổi được đưa đến bệnh viện với nhiều vết thương. Các bác sĩ vẫn đang điều trị tích cực cho cậu bé.

Sau vụ việc, cảnh sát địa phương đã công bố đoạn video này trên trang web của họ như một lời cảnh báo các bậc phụ huynh hãy cẩn thận hơn khi đi xe ô tô cùng trẻ nhỏ. Theo các nhà chức trách, họ đã soạn bốn báo cáo vi phạm chống lại bà mẹ 36 tuổi, người chưa được tiết lộ danh tính.

Người mẹ bị buộc tội gây tai nạn giao thông, tự rời khỏi hiện trường tai nạn, vi phạm các quy tắc vận chuyển hành khách chưa đủ tuổi và không có bảo hiểm bắt buộc.

Cảnh sát vẫn chưa xác định tổng mức hình phạt dành cho người phụ nữ. Cuộc điều tra đang diễn ra.

Theo SHTT

Kết hôn đã nhiều năm, chồng tôi luôn gửi tiền về cho gia đình anh. Lần này thậm chí còn không hỏi ý kiến tôi….

Trời Sài Gòn tháng Chín đổ mưa bất chợt, những cơn mưa không lớn nhưng dai dẳng, khiến người ta thấy lòng nặng trĩu. Lúc tôi ngồi trong hành lang bệnh viện Chợ Rẫy, đầu óc quay cuồng với hàng trăm câu hỏi và nỗi tức giận không lời, cơn mưa ngoài kia như đồng cảm với tôi. Tôi vừa chạy từ ngân hàng về, cầm trong tay sổ tiết kiệm trống rỗng, đến đây để ký giấy mổ khẩn cấp cho chồng.

Tôi là Dung, 36 tuổi, nhân viên kế toán của một công ty tư nhân nhỏ. Chồng tôi là Hùng, hơn tôi hai tuổi, làm thợ cơ khí trong một xưởng gần nhà. Chúng tôi cưới nhau đã hơn mười năm, không giàu có gì nhưng cũng không đến nỗi nghèo túng. Suốt bao năm qua, cả hai gom góp từng đồng với hy vọng mua được một căn nhà nhỏ ở vùng ven. Chúng tôi chưa có con, phần vì chưa đủ điều kiện kinh tế, phần vì tôi cảm thấy Hùng luôn có gì đó giấu tôi, một sự xa cách âm ỉ khiến tôi không dám đặt niềm tin tuyệt đối.

Tôi vẫn nhớ, suốt những năm đầu chung sống, mỗi khi Tết đến, Hùng đều âm thầm gửi tiền về quê cho gia đình. Tôi không phản đối, nhưng anh luôn làm điều đó sau lưng tôi – lúc thì nói gửi ít, nhưng thực ra nhiều hơn rất nhiều. Tôi phát hiện vài lần, cãi nhau, rồi thôi. Anh hứa sẽ thay đổi, hứa sẽ cùng tôi xây dựng tương lai chung. Tôi ngu ngốc tin.

Một tháng trước, tôi thấy lạ khi anh không còn đưa tiền sinh hoạt như trước. Tôi hỏi, anh bảo “Công ty khó khăn, lương trễ”, rồi lảng tránh. Tôi nghi ngờ nhưng chưa kịp điều tra thì tai nạn ập đến. Anh bị tai nạn xe khi đi làm về khuya, bị xe container tông phải lúc băng qua ngã tư. Cảnh sát nói anh không say rượu, chỉ là bất cẩn. Lúc tôi nhận được điện thoại, tim tôi như ngừng đập. Dù có giận anh đến đâu, tôi vẫn chưa bao giờ mong anh phải chịu khổ.

Tôi đến bệnh viện, bác sĩ nói cần mổ gấp để giữ lại chân phải. Ca phẫu thuật hết hơn trăm triệu. Tôi gật đầu, bảo sẽ lo tiền. Tôi chạy vội ra ngân hàng – nơi chúng tôi từng cùng nhau mở sổ tiết kiệm, nơi tôi vẫn đều đặn gửi vào mỗi tháng. Tôi nhớ như in con số cuối cùng – 350 triệu. Đó là tiền chúng tôi dành dụm cho căn hộ chung cư nhỏ mà tôi ưng ý từ lâu.

Nhưng khi nhân viên in sao kê đưa tôi tờ giấy trắng bóc, tôi đứng chết trân. Trong tài khoản chỉ còn lại 4.036 đồng.

“Tài khoản này gần đây có giao dịch gì không?” – tôi hỏi, giọng run rẩy.

“Dạ, có. Cách đây hai tuần, rút toàn bộ 350 triệu vào tài khoản khác đứng tên Nguyễn Thanh Tùng.” – cô nhân viên đáp.

Tôi bỗng lạnh sống lưng. Tùng là em trai Hùng. Một gã đàn ông 27 tuổi, vừa mới cưới vợ, sống ở quê, chưa có việc làm ổn định. Lần trước gặp tôi còn nghe lén hỏi vay tiền. Hùng từng nói sẽ không giúp nữa, bảo “Tùng phải tự lập đi”. Hóa ra, mọi lời đó đều là giả dối.

Tôi quay về bệnh viện, không khóc, cũng không la hét. Tôi bước vào phòng cấp cứu với gương mặt lạnh băng. Bác sĩ thấy tôi, liền hỏi:

“Chị là vợ bệnh nhân Hùng? Chúng tôi đang chờ gia đình ký giấy mổ. Tình trạng nặng nhưng nếu mổ gấp thì vẫn giữ được chân. Chỉ cần có tiền là có thể cứu.”

Tôi nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của người đàn ông đang nằm thoi thóp trong phòng, gương mặt mà tôi từng nắm tay dưới lễ đường, từng nghĩ sẽ đi cùng đến cuối đời.

Tôi nói, giọng đều đều:

“Để anh ta chết đi. Không có tiền chữa trị đâu.”

Câu nói vừa dứt, bác sĩ nhìn tôi sững sờ.

“Chị nói thật sao? Tình trạng của anh ấy nếu phẫu thuật thì tỷ lệ thành công rất cao, nếu không… chân phải sẽ bị phế.”

Tôi không trả lời. Có lẽ bác sĩ nghĩ tôi đang giận. Nhưng tôi biết, đây không chỉ là sự giận dữ, đây là sự phản bội kéo dài qua từng năm tháng, là cái giá cho sự tin tưởng mù quáng.

Bác sĩ không nói gì thêm, chỉ thở dài rồi quay người bước đi. Tôi vẫn đứng đó, mắt nhìn vào Hùng. Người đàn ông ấy, dù nằm bất động, vẫn khiến tôi cảm thấy như có bức tường vô hình ngăn cách giữa hai chúng tôi. Tôi từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để tha thứ, để gắn bó, để làm lại. Nhưng hóa ra, có những tổn thương không phải từ đòn roi, mà từ chính sự lừa dối âm thầm, mòn mỏi qua năm tháng.

Khoảng một tiếng sau, cô y tá lại gọi tôi:

“Chị ơi, chị có thể vào ký tạm ứng 20 triệu không? Có người vừa chuyển khoản vào, nói để thanh toán phần đầu cho ca mổ.”

Tôi ngạc nhiên: “Ai gửi vậy?”

“Anh tên Tùng, nói là em trai bệnh nhân.”

Tôi cứng người. Vào lúc này ư? Chẳng lẽ có chút lương tâm nào trong con người đó?

Tôi ký giấy, ca phẫu thuật diễn ra ngay trong đêm. Hùng qua khỏi, giữ được chân nhưng tổn thương vẫn nặng. Sau gần một tuần hồi sức, anh mới tỉnh.

Tôi không đến gặp anh trong suốt thời gian đó. Tôi xin nghỉ việc hai tuần, ở nhà suy nghĩ, gói ghém lại từng mảnh ký ức, từng mảnh yêu thương đã rơi vỡ.

Khi tôi quay lại bệnh viện, Hùng đang tựa đầu bên cửa sổ phòng bệnh, ánh mắt xa xăm. Anh gầy rộc, đôi mắt sâu thẳm có lẽ vì đau đớn, có lẽ vì hối hận. Thấy tôi bước vào, anh nói khẽ:

“Dung… Anh xin lỗi.”

Tôi im lặng. Anh tiếp:

“Anh biết, em đã phát hiện. Anh không định giấu mãi. Anh chỉ… muốn giúp Tùng một lần cuối. Nó bảo vợ đang mang thai, mà nhà vợ bắt phải có nhà riêng mới cho cưới. Nếu không cưới kịp, họ sẽ bắt phá thai…”

Tôi vẫn im lặng. Trong lòng tôi, những lời biện minh ấy không còn sức nặng. Tôi không phải người tàn nhẫn, nhưng không thể tiếp tục ngu ngốc. Tôi nói:

“Vậy sao anh không nói với tôi? Sao không bàn bạc với vợ mình trước khi quyết định đem hết tiền đi? Tôi không phải người dưng. Đó là tiền tôi góp một nửa, cũng là mười năm thanh xuân tôi chắt chiu từng đồng để dành.”

Hùng cúi đầu. Tôi chưa bao giờ thấy anh nhỏ bé đến vậy.

“Tôi không giận vì mất tiền, Hùng à. Tôi giận vì trong mắt anh, tôi chưa từng là người cùng anh gánh vác. Anh luôn nghĩ gia đình anh là quan trọng hơn. Tôi chỉ là cái bóng bên cạnh.”

Anh bật khóc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy anh khóc như một đứa trẻ. Nhưng tôi không còn thấy xót xa nữa.

“Tôi sẽ ly hôn.” – tôi nói, giọng nhẹ bẫng như một tiếng thở dài.

“Dung…”

“Tôi đã nói với ba mẹ anh rồi. Tôi sẽ không kiện, không đòi chia tài sản gì cả. Anh cứ lo điều trị đi. Tùng đã chuyển lại 100 triệu – tôi không biết đó là tiền thật lòng hay chỉ để xoa dịu tôi. Số tiền còn lại, tôi coi như mất vì tin nhầm người.”

Hùng không nói gì. Mắt anh nhòe lệ. Có lẽ, giờ đây anh mới hiểu, mất đi một người vợ không phải vì hết yêu, mà vì hết lòng tin, là mất mát lớn đến nhường nào.

Ba tháng sau.

Tôi chuyển về Đà Lạt, nơi tôi từng mơ có một tiệm cà phê nhỏ. Tôi thuê một căn nhà xinh xắn, mở quán cà phê tên “Hồi ức”, pha cà phê, trồng hoa, trò chuyện với khách. Cuộc sống không giàu, nhưng nhẹ nhàng và thật thà.

Tôi nghe đâu, Tùng sau khi có nhà đã cầm cố rồi bán lại, dắt vợ con bỏ vào Sài Gòn. Hùng thì vẫn ở lại nhà trọ cũ, sống với đồng lương ít ỏi, chân phải đi lại khó khăn. Anh từng gọi cho tôi một lần, xin được gặp. Tôi không bắt máy. Tôi đã tha thứ, nhưng tôi không quên.

Tôi không còn oán trách ai. Tôi biết mình không thua. Tôi chỉ rút lui đúng lúc – khi trái tim mình đã đủ tổn thương, đủ trưởng thành để không còn níu kéo điều không xứng đáng.

Trong đời người phụ nữ, có những vết thương không cần ai nhìn thấy, nhưng chính nó đã khiến họ mạnh mẽ hơn. Tôi – một người vợ từng đặt cả cuộc đời vào một người đàn ông – đã học được cách yêu lại chính mình, từ nơi đổ vỡ nhất.

Bà con chú ý: Dừng bán nhiều dòng sản phẩm Bảo hiểm nhân thọ từ ngày 1/7/2025, chuyện gì đây

Theo thông báo mới đây của nhiều đại lý bảo hiểm, từ ngày 1/7/2025, công ty bảo hiểm nhân thọ sẽ chính thức dừng bán nhiều dòng sản phẩm bảo hiểm và các sản phẩm bổ trợ liên quan.

Được biết, sự thay đổi này nhằm đáp ứng quy định mới tại nghị định 46/2023/NĐ-CP hướng dẫn Luật Kinh doanh bảo hiểm. Cụ thể, tại Điều 102. Quyền lợi của hợp đồng bảo hiểm liên kết đầu tư, Điểm a, Khoản 2 quy định: Quyền lợi bảo hiểm rủi ro bao gồm quyền lợi tử vong và quyền lợi thương tật toàn bộ vĩnh viễn.

Trong thời hạn 2 năm kể từ ngày Nghị định này có hiệu lực (NĐ có hiệu lực ngày 1/7/2023), doanh nghiệp bảo hiểm được tiếp tục cung cấp các quyền lợi của hợp đồng bảo hiểm liên kết đầu tư theo quy định tại quy tắc, điều khoản sản phẩm bảo hiểm liên kết đầu tư đã được Bộ Tài chính phê chuẩn trước ngày Nghị định này có hiệu lực.

Trong khi đó, hiện nhiều sản phẩm chính bảo hiểm nhân thọ không chỉ có quyền lợi bảo hiểm tử vong và thương tật toàn bộ vĩnh viễn mà còn đính kèm theo các quyền lợi liên quan tai nạn, bệnh hiểm nghèo,…

Lấy ví dụ, sản phẩm liên kết chung VITA – Sống lạc quan của Generali, ngoài quyền lợi bảo hiểm tử vong và Tử vong do tai nạn còn có quyền lợi bệnh hiểm nghèo như bệnh tiểu đường, ung thư, …

Tương tự, loạt sản phẩm bảo hiểm tại Manulife cũng gồm nhiều quyền lợi đính kèm, ngoài quyền lợi tử vong và thương tật toàn bộ vĩnh viễn. Theo tìm hiểu gần đây, các đại lý Manulife cho biết, từ 1/7/2025 sẽ ngừng triển khai các sản phẩm bảo hiểm như: An Tâm Vui Sống, Hành Trình Hạnh Phúc, Món Quà Tương Lai, Manulife Tự Tin 360, Khởi Đầu Hạnh Phúc và các sản phẩm bổ trợ liên quan. Đối với các hợp đồng bảo hiểm mà khách hàng đã tham gia thì quyền lợi vẫn tiếp tục được đảm bảo theo quy định và điều khoản sản phẩm trong hợp đồng.

Hay tại AIA, các đại lý và nhân viên tư vấn cho biết, từ 1/7/2025 sẽ dừng bán sản phẩm Trọn vẹn cân bằng. Sản phẩm Trọn vẹn cân bằng của AIA đang có quyền lợi bảo vệ trọn đời đến 100 tuổi, được tặng 25% khi mắc ung thư nghiêm tọng, nhận thêm % số tiền bảo hiểm tùy theo loại thương tật do tai nạn, nhận 100% quyền lợi bảo hiểm khi Tàn tật toàn bộ và vĩnh viễn hoặc Bệnh giai đoạn cuối hoặc Tử vong, nhận thêm 15% nếu tử vong không hút thuốc lá, nhận thêm 100% quyền lợi BH khi tử vong do tai nạn hoặc 200% khi tử vong do tai nạn trong các trường hợp đặc biệt. Tuy nhiên từ 1/7/2025, sản phẩm mới sẽ chỉ có quyền lợi bảo vệ trọn đời đến 100 tuổi và Nhận 100% quyền lợi BH khi Tàn tật toàn bộ và vĩnh viễn hoặc Tử vong.

Một số công ty bảo hiểm cũng đã có động thái triển khai sản phẩm bảo hiểm mới để thay thế. Chẳng hạn như Prudential gần đây đã giới thiệu Pru – Bảo vệ tối đa, quyền lợi bảo hiểm rủi ro sản phẩm chính chỉ bao gồm tử vong và thương tật toàn bộ vĩnh viễn.

Tình hình đáng lo của mẹ Thùy Tiên khi con gái từ Hoa hậu được cả nước yêu mến giờ lại ….

Sau khi Hoa hậu Thùy Tiên vướng vòng lao lý, động thái từ người trong gia đình, đặc biệt là mẹ của nàng hậu được công chúng hết mực quan tâm.

Ngày 23/05/2025 Saostar đưa tin “Mẹ Hoa hậu Thùy Tiên có phản ứng bất ngờ”. Nội dung chính như sau: 

Vụ việc Hoa hậu Thùy Tiên bị khởi tố, bắt tạm giam về hành vi Lừa dối khách hàng, liên quan đến kẹo rau củ Kera đang gây chấn động dư luận trong nhiều ngày qua. Cùng thời điểm này, mạng xã hội tiếp tục xôn xao trước hành động lạ của cựu Hoa hậu Hòa bình Quốc tế.

Hoa hậu Thùy Tiên vướng vòng lao lý về vụ việc kẹo rau củ Kera. (Ảnh: VTV1)

Mẹ Hoa hậu Thùy Tiên từng được tài khoản của người hâm mộ nàng hậu nhắc tên tại một vòng trạng thái và còn được gắn thẻ. Tuy nhiên, khi truy cập vào tài khoản này lại không hiện ra kết quả. Điều này khiến nhiều người cho rằng mẹ Hoa hậu Thùy Tiên đã ẩn hoặc xóa trang mạng xã hội TikTok cá nhân.

Khán giả không thể tìm thấy tài khoản TikTok của mẹ Hoa hậu Thùy Tiên. (Ảnh chụp màn hình)

Những ngày đầu khi ồn ào kẹo rau củ Kera “nổ ra”, mẹ Hoa hậu Thùy Tiên đã có phát ngôn gây chú ý.

Bà cho biết: “Người mua về dùng thì không có ý kiến gì cả. Mấy bạn lên ‘toxic’, nói này nói kia toàn là những người không thích không à. Tôi xem video, đọc bình luận toàn thấy những người không thích, không ưa lên nói thôi. Còn người yêu quý, mua hàng ủng hộ thì không nói gì hết”.

Hành động của mẹ Hoa hậu Thùy Tiên trong thời điểm đó nhận về những phản ứng trái chiều. Vì đặt trong bối cảnh con gái đang dính ồn ào, phát ngôn của bà khiến công đặt câu hỏi: “Liệu mẹ Hoa hậu Thùy Tiên đang ngầm nhắc đến sự việc của con gái, hay đơn thuần chỉ là phản hồi của bản thân khi nhận về những bình luận tiêu cực?”.

Hoa hậu Thùy Tiên và mẹ. (Ảnh tổng hợp)

Hoa hậu Thùy Tiên cũng đã có động thái xóa hoặc ẩn hàng loạt nền tảng mạng xã hội gồm TikTok, fanpage. Kênh Instagram của nàng hậu không còn bất kỳ hình ảnh nào và mạng xã hội cá nhân bật chế độ tạm khóa.

Liên quan đến vụ việc kẹo rau củ Kera, sản phẩm này được xác định là của Hoa hậu Thùy Tiên hợp tác làm ăn chung với các cổ đông thuộc Công ty Cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt. Nàng hậu sinh năm 1998 hưởng lợi nhuận 30% theo thỏa thuận góp vốn.

Theo tờ Matichon Online, ông Nawat – chủ tịch Hoa hậu Hòa bình Quốc tế, cuộc thi Hoa hậu Thùy Tiên đăng quang, vừa đưa ra phản hồi về việc tước vương miện của nàng hậu.

“Không, hiện tại vẫn giữ nguyên danh hiệu vì sai phạm không xảy ra trong thời gian cô ấy còn thuộc Miss Grand International, đây là hành vi cá nhân. Chúng tôi chưa có kế hoạch cụ thể cho việc tước danh hiệu, nhưng tương lai chưa thể nói trước được. Nếu sau này bị tuyên án nặng thì chúng tôi sẽ cân nhắc lại”, ông Nawat thông tin.

Ông Nawat cho biết sẽ cân nhắc đến việc tước vương miện của Hoa hậu Thùy Tiên. (Ảnh: Matichon Online)

Bên cạnh đó, phía công ty chủ quản của Hoa hậu Thùy Tiên cũng đã thông tin về việc chấm dứt hợp đồng với cô từ ngày 20/5/2025, theo đúng điều khoản đã thỏa thuận và đúng quy định của pháp luật.

Ngày 22/05/2025 Dân trí đưa tin “Công ty chủ quản thông báo chấm dứt hợp đồng với Hoa hậu Thùy Tiên”. Nội dung chính như sau: 

Chiều 22/5, Công ty Cổ phần Quảng cáo Thương mại Sen Vàng (gọi tắt là Công ty Sen Vàng) phát đi thông báo chính thức về việc chấm dứt hợp đồng với Hoa hậu Nguyễn Thúc Thùy Tiên.

“Liên quan đến những diễn biến mới nhất về bà Nguyễn Thúc Thùy Tiên, Công ty Sen Vàng xin thông báo chính thức chấm dứt hợp đồng với bà kể từ ngày 20/5, theo đúng các điều khoản đã thỏa thuận và quy định pháp luật”, văn bản nêu rõ.

Hoa hậu Thùy Tiên (Ảnh: Chụp màn hình).

Đơn vị này khẳng định, mọi hoạt động hợp tác kinh doanh, phân chia lợi nhuận hay đầu tư cổ phần giữa Thùy Tiên với các cá nhân, tổ chức bên ngoài đều do cô tự thực hiện với tư cách cá nhân. Công ty không tham gia, không đại diện và không hưởng bất kỳ lợi ích kinh tế nào từ những giao dịch này.

“Việc chấm dứt hợp đồng là một thủ tục pháp lý bắt buộc, căn cứ vào các tình tiết hiện hành, không phản ánh quan điểm cá nhân hay phủ nhận những đóng góp trước đây của bà Nguyễn Thúc Thùy Tiên”, phía Sen Vàng nhấn mạnh.

Phía này cho biết thêm, kể từ khi đăng quang Miss Grand International 2021 (Hoa hậu Hòa bình Quốc tế), Thùy Tiên đã có nhiều hoạt động tích cực trong lĩnh vực văn hóa, xã hội. Công ty ghi nhận và trân trọng những đóng góp ấy, đồng thời mong khán giả, đối tác nhìn nhận sự việc một cách khách quan và thiện chí.

Hoa hậu Thùy Tiên từng có mối quan hệ tốt đẹp với công ty chủ quản (Ảnh: Facebook nhân vật).

Hoa hậu Nguyễn Thúc Thùy Tiên và Công ty Sen Vàng từng có mối quan hệ hợp tác, gắn bó lâu dài. Từ khi đăng quang Miss Grand International 2021, cô được xem là “gà đẻ trứng vàng” của công ty, khi trở thành là gương mặt đắt show quảng cáo, đại diện cho nhiều thương hiệu thời trang, mỹ phẩm lớn…

Công ty Sen Vàng cũng dành nhiều ưu ái, đầu tư cho các dự án liên quan đến Thùy Tiên. Tuy nhiên, sau khi Hoa hậu Thùy Tiên bị khởi tố vì hành vi Lừa dối khách hàng liên quan đến vụ kẹo rau củ Kera, Công ty Sen Vàng có những động thái gây chú ý.

Trên fanpage chính thức của công ty, bài đăng xin lỗi công khai vào ngày 12/3 liên quan vụ việc của Hoa hậu Thùy Tiên đã âm thầm bị gỡ bỏ. Trước đó, trong bài đăng này, đại diện công ty gọi đây là “sự cố đáng tiếc” và khẳng định đang phối hợp cùng nhãn hàng Kera cũng như cơ quan chức năng để làm rõ sự việc.

Bài viết cũng nhấn mạnh đóng góp tích cực của Thùy Tiên và kêu gọi công chúng nhìn nhận sự việc một cách đa chiều.

Kể từ khi vướng ồn ào, Thùy Tiên hoàn toàn vắng bóng khỏi các hoạt động giải trí. Ngay cả tại sự kiện quan trọng của Miss Grand Vietnam gần đây có sự tham gia của nhiều hoa hậu, á hậu, cô cũng không xuất hiện.

Ngày 19/5, liên quan vụ án Sản xuất hàng giả xảy ra tại Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt và Công ty cổ phần Asia Life, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an đã khởi tố bị can đối với Nguyễn Thúc Thùy Tiên về tội Lừa dối khách hàng.

Theo kết quả điều tra mở rộng, thực phẩm bổ sung kẹo rau củ Kera là sản phẩm của Nguyễn Thúc Thùy Tiên và các cổ đông Công ty Chị Em Rọt hợp tác chung.

Trong đó, Hoa hậu Thùy Tiên được hưởng lợi nhuận theo thỏa thuận góp vốn, tương đương 30%, các cổ đông còn lại góp 70% cổ phần.

Đến cuối tháng 2, khi xảy ra tranh luận trên mạng xã hội liên quan hàm lượng chất xơ có trong kẹo Kera, để tránh ảnh hưởng, Thùy Tiên đề nghị ký hợp đồng hợp thức về việc hợp tác quảng cáo, để loại bỏ vai trò của mình với tư cách là cổ đông.

Cơ quan công an xác định, Công ty Chị Em Rọt bán được hơn 135.000 hộp kẹo Kera với tổng số tiền thu được gần 18 tỷ đồng, riêng Tiên được trả tiền hoa hồng gần 7 tỷ đồng.

Trước đó, ngày 4/4, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an khởi tố vụ án Sản xuất hàng giả xảy ra tại Công ty Asia Life và Công ty Chị Em Rọt ở TPHCM và Đắk Lắk.

Trong đó, cơ quan điều tra khởi tố bị can, bắt tạm giam đối với Nguyễn Phong, Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty cổ phần Asia Life; Lê Tuấn Linh, Giám đốc, đại diện pháp luật Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt; Lê Thành Công, thành viên hội đồng quản trị Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt.

Bên cạnh đó, Bộ Công an cũng khởi tố, bắt tạm giam Phạm Quang Linh và Nguyễn Thị Thái Hằng cùng về tội Lừa dối khách hàng.

B:ệ;nh nhân ở Đắk Nông COVID-19 trở nặng, phải lọc m:;áu liên tục, cả:nh b:áo kh:ẩn toàn dân không được chủ quan

Nữ bệnh nhân 66 tuổi tại Đắk Nông được đưa vào bệnh viện trong tình trạng sốt cao và được xác định mắc Covid-19. Phía bệnh viện phải lọc máu liên tục, điều trị kháng sinh mạnh cho bệnh nhân.

Ngày 22/5, thông tin từ Bệnh viện Đa khoa tỉnh Đắk Nông cho biết, đơn vị đang điều trị tích cực cho một bệnh nhân mắc Covid-19 nặng.

Đó là trường hợp của bà V.T.M. (66 tuổi, trú tại xã Nhân Cơ, huyện Đắk R’lấp, tỉnh Đắk Nông).

Ngày 17/5, bà M. được đưa vào Bệnh viện Đa khoa tỉnh Đắk Nông cấp cứu trong tình trạng khó thở, sốt cao và mệt mỏi. Qua kiểm tra, bệnh nhân được xác định mắc Covid-19 trên tiền sử bệnh lý nền gồm tăng huyết áp và tiểu đường type II.

Phía Bệnh viện Đa khoa tỉnh Đắk Nông đã triển khai điều trị tích cực cho bệnh nhân, sử dụng liệu pháp oxy dòng cao, truyền dịch, vận mạch, kháng sinh mạnh, thuốc chống viêm, kháng đông và lọc máu liên tục.

Sau thời gian điều trị, bệnh nhân có chuyển biến tích cực, kết quả xét nghiệm có dấu hiệu cải thiện và được theo dõi sát sao.

Mới đây, UBND tỉnh Đắk Nông có văn bản yêu cầu các sở, ngành, đơn vị, địa phương trên địa bàn tăng cường phòng, chống dịch Covid-19 khi trên địa bàn tỉnh này đã ghi nhận 6 ca nhiễm Covid-19.

Tỉnh yêu cầu các sở, ngành chủ động phối hợp với ngành y tế tổ chức tuyên truyền, thực hiện phòng, chống dịch theo khuyến cáo của cấp có thẩm quyền.

Trong đó, Sở Y tế Đắk Nông tăng cường triển khai các biện pháp phòng, chống dịch tại các cơ sở y tế, cộng đồng; sẵn sàng thu dung, cấp cứu, chăm sóc, điều trị hiệu quả các ca bệnh, đặc biệt với các nhóm nguy cơ cao, không để xảy ra tử vong.

Đồng thời, khuyến cáo người dân đeo khẩu trang nơi công cộng, rửa tay thường xuyên bằng xà phòng hoặc dung dịch sát khuẩn… Khi có biểu hiện sốt, ho, khó thở, cần đến ngay cơ sở y tế để kịp thời xử lý.

Bộ Y tế cho biết, Covid-19 chưa có biến thể mới, chưa đột biến gen và được định danh bệnh nhóm B như cúm thường. Hầu hết các ca mắc đều nhẹ, nhưng ở trẻ em, người già, người có bệnh nền thường có nguy cơ diễn biến nguy hiểm, như với bệnh cúm.

Gặp lại vợ cũ ở bệnh viện, tôi thương tình gửi cô ấy 10 triệu, ngờ đâu 1 ngày sau gặp chuyện…

Tôi gặp lại vợ cũ sau gần 5 năm ly hôn, không phải ở một quán cà phê, không phải trong một bữa tiệc họ hàng, mà là… ở hành lang bệnh viện. Cô ấy gầy rộc, mắt thâm quầng, ôm đứa con nhỏ bệnh tật nằm lặng trên ghế chờ khám. Tôi không kìm được lòng, móc ví gửi cô ấy 10 triệu. Nghĩ đơn giản chỉ là giúp người cũ một lần cho nhẹ lòng. Nhưng tôi không ngờ rằng, chỉ một ngày sau, chuyện xảy ra khiến tôi lao đao, suýt mất cả gia đình hiện tại…

Tôi tên là Duy, 38 tuổi, hiện là trưởng phòng kinh doanh của một công ty bất động sản ở Sài Gòn. Cuộc sống của tôi khá ổn: thu nhập tốt, nhà cửa khang trang, vợ đẹp, con ngoan. Tôi luôn nghĩ quá khứ đã nằm lại phía sau. Nhưng một lần tình cờ, quá khứ ấy lại xuất hiện theo cách không ngờ tới.

Chiều hôm đó, tôi đưa con trai đi khám ho ở Bệnh viện Nhi Đồng 2. Vì trời mưa, hành lang bệnh viện đông nghịt. Tôi đang loay hoay bế thằng bé thì một dáng người quen thuộc lọt vào tầm mắt. Là Thu – vợ cũ của tôi.

Cô ấy ngồi co ro ở dãy ghế nhựa cũ kỹ, tay ôm chặt một đứa trẻ chừng ba tuổi đang sốt cao. Khuôn mặt cô ấy xanh xao, đôi mắt trũng sâu như mất ngủ nhiều ngày. Bộ quần áo cô mặc đã cũ, bạc màu, đôi dép tổ ong mòn vẹt gót. Thu không nhìn thấy tôi, ánh mắt cô đăm đăm nhìn bác sĩ đi qua, hy vọng được gọi tên.

Tim tôi thắt lại. Dù chia tay đã lâu, dù mỗi người đều có cuộc sống riêng, nhưng khoảnh khắc ấy, tôi không thể dửng dưng.

Ngày xưa, tôi và Thu quen nhau thời sinh viên. Cô ấy là mối tình đầu của tôi. Yêu nhau 4 năm, cưới nhau 2 năm thì ly hôn. Lý do không có gì ghê gớm: cơm áo gạo tiền, khác biệt quan điểm, tôi mải mê sự nghiệp, cô ấy thì muốn một cuộc sống đơn giản. Cuối cùng, chúng tôi cạn tình, cạn sức, buông tay nhau trong im lặng. Sau khi chia tay, Thu chuyển về quê sống, nghe đâu mở một tiệm tạp hóa nhỏ. Tôi không liên lạc lại, cũng không tò mò về cuộc sống của cô.

Hôm ấy, sau khi khám cho con xong, tôi quay lại khu vực hành lang thì thấy Thu vẫn đang chờ. Tôi lấy hết can đảm bước đến.

– Thu?

Cô ấy ngẩng lên, thoáng sững sờ, rồi mỉm cười nhạt:

– Anh Duy?

– Em vào Sài Gòn khi nào vậy?

– Vào mấy hôm rồi. Thằng bé sốt mấy ngày không khỏi, ở quê bác sĩ bảo phải đưa lên tuyến trên.

Tôi liếc nhìn đứa trẻ. Nó sốt đến đỏ cả mặt, mắt lim dim. Không biết tại sao, tôi thấy nghẹn nơi cổ.

– Em đi một mình?

– Ừ. Cũng không ai đi cùng được.

Tôi ngồi xuống bên cạnh. Hai người chúng tôi im lặng một lúc lâu. Không ai nói về quá khứ. Chỉ là một khoảng lặng của những người từng thân thuộc.

Tôi mở ví, rút 10 triệu, đưa cho cô ấy.

– Em cầm tạm lo cho bé. Cứ xem như anh giúp một người quen.

Cô ấy từ chối, nhưng tôi đặt tiền vào túi xách cô:

– Coi như anh chuộc lỗi những ngày đã qua. Em đừng ngại.

Thu cúi đầu, không nói gì. Tôi cũng không đợi cô phản ứng, chỉ dặn: “Có gì cần giúp, cứ gọi anh.” Rồi tôi đưa con về, lòng nhẹ nhõm.

Tôi tưởng câu chuyện chỉ có thế. Một hành động giúp người cũ để thanh thản. Nhưng…

Sáng hôm sau, tôi đến công ty với tâm trạng khá nhẹ nhàng. Cả tối hôm qua, tôi vẫn nghĩ về cuộc gặp với Thu. Không phải là cảm xúc xốn xang, tiếc nuối, mà là một thứ tình cảm âm ỉ như lòng trắc ẩn với người từng đầu ấp tay gối. Tôi tin mình làm đúng. Làm người, sống sao cho có tình, có nghĩa.

Nhưng rồi, chưa kịp nhấp ngụm cà phê sáng thì điện thoại tôi đổ chuông. Số lạ.

– Xin chào?

– Anh là Duy, chồng chị Hạnh phải không?

Tôi sững người. Đầu dây bên kia là một giọng nữ, lạnh lùng nhưng đầy tức giận.

– Tôi là đồng nghiệp của chị ấy. Chị đang nằm trong phòng nghỉ, khóc suốt từ sáng tới giờ.

– Gì cơ? Sao vợ tôi lại…

– Có người gửi tin nhắn, hình ảnh qua Facebook cho chị ấy. Nội dung liên quan đến “một người phụ nữ tên Thu”, cùng một phong bì 10 triệu. Anh tự hiểu đi.

Tôi tái mặt. Bỏ điện thoại xuống, tôi mở Facebook. Tin nhắn từ một tài khoản lạ – không bạn chung, ảnh đại diện là hình hoa sen.

“Anh Duy, người đàn ông tử tế. Gặp lại người cũ là vợ, vẫn còn tình nghĩa. 10 triệu không phải là nhiều, nhưng đủ cho một lần biết ơn. Cảm ơn anh.”

Kèm theo đó là hình chụp tôi và Thu ngồi cùng nhau ở hành lang bệnh viện, góc nghiêng đủ rõ mặt, và tệ nhất… là bức ảnh tôi đang đưa tiền cho cô ấy. Góc chụp khiến người ngoài nhìn vào sẽ hiểu sai: như thể tôi đang chu cấp cho một người phụ nữ bí mật.

Tôi lao đến công ty vợ. Cô ấy đang ngồi trong phòng nghỉ, mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe. Vừa thấy tôi, Hạnh đứng dậy, giọng lạc đi:

– Anh còn gì để giải thích? Em tin anh, tin tưởng tuyệt đối, thế mà… đây là cái gì?

Tôi vội vàng kể lại toàn bộ câu chuyện ở bệnh viện. Từng chi tiết, từng cảm xúc, tôi không giấu giếm gì. Tôi nói rằng tôi không còn tình cảm với Thu, chỉ đơn giản là giúp đỡ vì cô ấy khổ sở, vì đứa con bệnh nặng.

Nhưng Hạnh không dễ tin.

– Anh nghĩ em là người hẹp hòi đến mức không chấp nhận một người tốt? Nhưng vấn đề không nằm ở việc anh giúp, mà là anh giấu. Sao anh không nói với em ngay tối qua? Anh biết rõ việc đó nhạy cảm, anh vẫn giấu.

Cô bật khóc. Tôi đứng chết lặng, không thể phản bác. Đúng, tôi sai. Không phải vì giúp người cũ, mà vì coi nhẹ cảm xúc của người hiện tại.

Buổi tối hôm đó là một buổi tối nặng nề. Cả nhà lặng như tờ. Con tôi hỏi:

– Mẹ ơi, sao mẹ không ăn cơm?

Tôi nhìn mà xót lòng.

Hai hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ khác.

– Anh Duy, tôi là chồng của Thu.

Tôi chết lặng.

– Cảm ơn anh đã giúp vợ tôi và con trai. Nhưng tôi không ngờ cô ấy lại… đăng ảnh, nhắn tin lung tung làm ảnh hưởng đến anh. Tôi xin lỗi thay cô ấy. Cô ấy bảo chỉ muốn cảm ơn, nhưng tôi biết, lòng tự trọng bị tổn thương khiến cô ấy làm điều dại dột.

Tôi lặng người. Té ra… là Thu gửi. Hoặc ít nhất, là có liên quan đến cô ấy.

Ngày hôm sau, tôi bắt xe đến bệnh viện. Thu vẫn còn đó, ngồi bên giường thằng bé. Vừa thấy tôi, cô đứng dậy, ánh mắt ngại ngùng.

– Em… xin lỗi. Em không nghĩ mọi chuyện thành ra vậy. Em chỉ muốn nhắn một lời cảm ơn… Em không cố ý phá hoại gì đâu.

Tôi nhìn cô, nói nhẹ:

– Thu à, dù em không cố ý, hậu quả là có thật. Vợ anh đau lòng, con anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Em có biết hành động nhỏ của em có thể làm tan nát một gia đình không?

Cô cúi mặt. Tôi thở dài, rút trong túi một tờ giấy.

– Đây là giấy xác nhận anh không có mối quan hệ gì với em, chỉ giúp đỡ trong hoàn cảnh khó khăn. Em ký giúp anh. Anh cần bảo vệ gia đình mình.

Thu ký. Bàn tay cô run rẩy. Tôi quay đi, không ngoảnh lại.

Mất một tuần, vợ tôi mới chịu nói chuyện lại. Nhưng sự việc để lại một vết rạn mà tôi biết, phải rất lâu mới lành.

Tôi học được một điều cay đắng: đôi khi, một hành động tử tế không được đặt đúng chỗ, đúng lúc, sẽ trở thành tai họa. Giữa người cũ và người hiện tại, tôi đã chọn đúng – nhưng lại sai cách thể hiện.

Giá như hôm đó, tôi chỉ nói một câu đơn giản với vợ:
“Hôm nay, anh gặp lại Thu – người cũ. Anh đã giúp cô ấy một chút. Nhưng trong lòng anh, chỉ có em và con.”
Có lẽ, mọi chuyện đã khác.

Gi:á vàng hôm nay 23/5/2025: ‘Phát s;ốt’, mỗi phút một gi:á

Cập nhật giá vàng sáng 23.5: Bất chấp áp lực chốt lời, giá vàng thế giới đêm qua quay đầu tăng nhẹ, lấy lại ngưỡng kháng cự 3.300 USD/ounce.

Bà con k;inh h;ồn bạt vía với nước rửa bát, nước giặt giả làm y như thật!

Công an huyện Vĩnh Lộc (Thanh Hóa) thông tin, đơn vị vừa phối hợp với Công an các xã Tế Nông, Tân Phúc, huyện Nông Cống đột kích, bắt quả tang 2 cơ sở chuyên sản xuất, phân phối, bán sản phẩm nước giặt giả thương hiệu nhãn hàng OMO, nước rửa bát giả trên sàn thương mại điện tử Shopee Việt Nam. Đơn vị đã thu giữ số lượng lớn hàng giả cùng trang thiết bị, máy móc dùng để sản xuất các loại hàng giả này.

Qua điều tra, Công an huyện Vĩnh Lộc đã phát hiện trên sàn thương mại điện tử Shopee Việt Nam có đối tượng nghi vấn mua bán hàng giả thương hiệu của nhãn hàng OMO. Ngày 8-8, Ban Chuyên án đã phân công 2 tổ công tác gồm nhiều trinh sát, điều tra viên dày dặn kinh nghiệm đồng loạt đột kích vào Tổng kho Đông Hưng (thôn Đông Hưng, xã Tế Nông, huyện Nông Cống) do Lê Tuấn Thành (sinh năm 1995) và cơ sở sản xuất do Lê Hạ Tuấn (sinh năm 1995, ở thôn Thái Sơn, xã Tân Phúc, huyện Nông Cống) làm chủ.

Thanh Hóa: Bắt quả tang 2 cơ sở chuyên sản xuất, phân phối nước giặt, nước rửa bát giả

Khám xét Tổng kho Đông Hưng phát hiện số lượng lớn các bịch nước giặt OMO đã được chia nhỏ, đóng gói chuẩn bị chuyển cho người tiêu dùng.

Tại Tổng kho Đông Hưng, tổ công tác đã thu giữ 182 thùng nước giặt giả thương hiệu OMO (mỗi thùng có 4 túi, loại 3,6kg/túi); 16 thùng nước giặt giả thương hiệu OMO (mỗi thùng có 4 túi, loại 2kg/túi); 1 máy vi tính, 1 máy tạo đơn hàng; 110kg thùng bìa carton không có nhãn mác.

Tại cơ sở sản xuất của Lê Hạ Tuấn, tổ công tác thu giữ 283 thùng nước giặt giả nhãn hiệu OMO (mỗi thùng có 4 túi, loại 3,6kg/túi); 150 thùng nước giặt giả nhãn hiệu OMO (mỗi thùng có 4 túi, loại 2kg/túi); 2 bình chiết xuất; 6 bì (tổng trọng lượng 160kg) vỏ bao nước giặt in hình giả thương hiệu nhãn hàng OMO; 1 thùng chứa nắp đóng túi sản phẩm; 540kg thùng bìa carton in nhãn hiệu OMO; 1 máy trộn; 20 bao hóa chất và muối lạnh; khoảng 600 lít nước giặt thành phẩm chưa kịp đóng chai; 47 thùng nước rửa chén, bát giả nhãn hiệu Sunlight…

Bước đầu, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an huyện Vĩnh Lộc xác định: Lê Hạ Tuấn là đối tượng sản xuất các sản phẩm giả thương hiệu nhãn hàng OMO nói trên. Dưới vỏ bọc là cơ sở sản xuất giấy vệ sinh được cấp phép hoạt động, đối tượng này đã biến xưởng sản xuất giấy này thành nhiều phòng để chứa nguyên liệu, máy móc pha chế, san chiết các loại hàng hóa giả thương hiệu nhãn hàng OMO.

Thanh Hóa: Bắt quả tang 2 cơ sở chuyên sản xuất, phân phối nước giặt, nước rửa bát giả

Hàng trăm kg bao bì chuẩn bị được đóng gói mà Ban chuyên án thu giữ tại cơ sở sản xuất của Lê Hạ Tuấn.

Để thực hiện hành vi phạm tội, Tuấn đã tự học cách chế biến trên YouTube, sau đó mua các loại hóa chất trên mạng xã hội, thuê nhân công tự pha chế, thuê in ấn bao bì giả thương hiệu nhãn hàng OMO để san chiết, đóng gói cung cấp cho đối tượng chuyên bán hàng qua mạng.

Lê Tuấn Thành đã mua các sản phẩm nước giặt của Lê Hạ Tuấn sau đó đăng trên sàn thương mại điện tử Shopee Việt Nam, livestream quảng cáo, mời chào hấp dẫn, áp dụng chiêu hạ giá “sập sàn” để thu hút người mua. Khi có khách hàng có nhu cầu đặt mua, đối tượng này sẽ giao nhận tiền và hàng hóa qua người đưa hàng (shipper) hoặc các công ty chuyển phát nhanh…

Với phương thức này, hằng tháng các đối tượng đã bán hơn 4.000 sản phẩm nước giặt giả tương đương giá trị hàng thật khoảng 1 tỷ đồng, thu lời bất chính hàng trăm triệu đồng.

Hiện, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an huyện Vĩnh Lộc đang tạm giữ hình sự đối với Lê Hạ Tuấn và Lê Tuấn Thành cùng một số đối tượng khác có liên quan để tiếp tục điều tra, mở rộng và xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.

Chồng mang nhân tình và con riêng về sau 3 năm xa cách, không ngờ vợ anh – người từng gồng gánh cả gia đình – có pha xử lý khiến cả hai ai nấy câm nín…

Ba năm chờ chồng trở về từ miền đất xa, cô dốc cạn sức lực để giữ mái ấm, nuôi mẹ chồng, dạy con nên người. Nhưng rồi một buổi sáng đầu đông, cánh cửa mở ra, không chỉ đón về người đàn ông từng là cả bầu trời của cô, mà còn đón theo một người phụ nữ lạ cùng đứa bé gọi anh là bố. Ai cũng chờ xem người vợ ấy sẽ nổi giận ra sao. Nhưng điều cô làm khiến tất cả lặng người…

“Anh cứ đi đi, em sẽ chờ…”
Câu nói ấy, ba năm trước, cô đã nói bằng giọng đầy tin tưởng và yêu thương, khi tiễn anh ra sân bay sang Nhật lao động hợp tác lao động theo diện 3 năm. Ngày đó, gia đình không khá giả, con mới hai tuổi, mẹ chồng đau ốm triền miên. Anh quyết định đi làm xa để mong có tiền về xây nhà, cho con học hành tử tế. Cô không ngăn, chỉ lặng lẽ gật đầu:
“Em sẽ lo được.”

Ba năm, 36 tháng, hơn 1.000 đêm, cô vừa là mẹ, vừa là cha. Mỗi sáng, cô dậy từ 4 giờ để nấu cơm, chăm mẹ chồng, đưa con đến lớp, rồi làm ca 8 tiếng ở công ty may. Tối về lại dọn dẹp, giặt giũ, dạy con học và thức đến khuya để trò chuyện với chồng qua màn hình điện thoại – khi anh còn nhớ gọi.

Thời gian đầu, ngày nào anh cũng nhắn tin, gọi video. Nhưng rồi những cuộc gọi thưa dần. Anh bảo bận, rồi mệt, rồi mất ngủ… Cô bắt đầu thấy lo, nhưng vẫn tự trấn an mình: “Chắc công việc nhiều.”

Mẹ chồng dạo ấy yếu dần, thường xuyên nhập viện. Cô vay mượn chạy chữa, không dám báo cho chồng vì sợ anh lo. Mỗi lần có tiền gửi về, cô đều trích phần lớn để tiết kiệm xây nhà, phần nhỏ còn lại để thuốc thang, nuôi con, đóng học.

Người ta bảo, đàn bà chờ chồng là ngọn đèn leo lét giữa gió. Gió không dập tắt được, nhưng nó khiến đèn hao mòn.

Ba năm kết thúc. Cô chuẩn bị mọi thứ: lau dọn nhà cửa, đặt mâm cỗ, dắt con đi cắt tóc. Con bé háo hức: “Mẹ ơi, ba về rồi con không ngủ một mình nữa!”
Cô cười, nước mắt rưng rưng.

Rồi ngày đó đến. Chiếc taxi dừng lại trước cửa. Cô bồng con ra đón. Anh bước xuống – không một mình.

Cùng anh là một người phụ nữ chừng ba mươi, dáng mảnh khảnh, tay dắt một bé trai chừng bốn tuổi. Cậu bé nhìn rất giống anh.

Không ai nói gì. Cô chết lặng.
Mẹ chồng từ trong nhà nhìn ra, tay run run vịn khung cửa. Hàng xóm bắt đầu tụ lại, xì xào…

Anh ngập ngừng bước tới. Ánh mắt không dám nhìn thẳng.
“Anh… xin lỗi… chuyện này… anh không định như vậy. Nhưng… anh sẽ chịu trách nhiệm với cả hai mẹ con em…”

Người phụ nữ kia cúi đầu, mắt đỏ hoe.
Cô không khóc. Không gào thét. Không đánh, không đập, không chửi rủa.

Chỉ lặng lẽ nói:
“Vào nhà đi. Ăn cơm đã. Rồi nói chuyện.”

Câu nói ấy khiến tất cả đều sững sờ. Hàng xóm bàn tán:
“Trời ơi, bị phản bội vậy mà còn đi nấu cơm mời vào nhà?”
“Chắc cô này hiền quá, hoặc đau đến hóa đá rồi.”

Cô vào bếp, dọn mâm cơm đã chuẩn bị từ sáng – vẫn đủ 5 người.
Trên bàn, có canh chua cá lóc anh thích, có trứng chiên con bé mê, có cả món chè đậu đen mẹ chồng hay ăn.

Ai cũng ngồi vào bàn, chỉ cô đứng dậy bê cơm cho từng người như một người chủ nhà vẫn lo cho từng thành viên.

Không khí như ngừng lại. Không ai dám gắp đũa. Anh lí nhí:
“Em… đừng như vậy. Anh biết anh sai rồi…”

Cô nhìn anh, lần đầu tiên trong suốt 30 phút:
“Anh ăn đi. Rồi nói sau.”

Khi cơm xong, cô đưa mẹ chồng vào phòng nằm nghỉ, rồi bồng con sang nhà ngoại gửi. Lúc quay về, cô ngồi trước mặt anh và người phụ nữ kia. Chậm rãi, rõ ràng:
“Anh đã chọn. Em không cần giải thích. Em chỉ hỏi một điều: Hai mẹ con cô ấy có nơi nào để đi chưa?”

Người phụ nữ kia rơm rớm nước mắt: “Tôi… không có ai ở Việt Nam. Mẹ tôi mất, ba bỏ từ nhỏ. Tôi chỉ có anh ấy.”

Cô gật đầu:
“Vậy thì ở lại đây vài hôm. Cho thằng bé ổn định. Tôi sẽ đi.”

Anh bật dậy: “Không! Em mới là người có quyền ở đây! Nhà này là do em gồng gánh bao năm!”

Cô quay sang anh, giọng lạnh lùng:
“Vậy nên em biết giá trị của mình. Em chọn rời đi vì em không cần giành giật. Em từng chờ anh 3 năm, từng hi sinh cả tuổi xuân, từng nghĩ chỉ cần anh về, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Nhưng hôm nay, em hiểu: người ta chỉ trở về nơi gọi là ‘nhà’ khi nơi đó còn yêu thương.”

Và cô đứng dậy, bước lên phòng, lấy một chiếc vali nhỏ, chỉ mang theo vài bộ đồ, giấy tờ, và cuốn album ảnh cũ. Trước khi rời khỏi nhà, cô nói một câu khiến cả khu phố ấy nhớ mãi:

“Tôi không cần thắng ai trong một cuộc chiến, khi chính mình chẳng còn muốn ở lại chiến trường đó.”

Sau ngày hôm đó, căn nhà tuy đủ người nhưng lại thiếu hơi ấm. Người phụ nữ kia – tên là Mai – cố gắng hòa nhập, cố gắng chăm sóc mẹ chồng và đứa con riêng. Nhưng mọi thứ đều gượng gạo. Mẹ anh, từ một người từng ốm yếu dựa vào con dâu, giờ chẳng nói gì ngoài việc nằm lặng trong phòng, thi thoảng hỏi một câu duy nhất:

“Nó… có khỏe không con?”
Anh chỉ biết im lặng.

Con gái anh – bé An – những ngày đầu không hiểu gì, chỉ khóc và hỏi mẹ đâu. Đến ngày thứ ba, con bé đột nhiên ngồi thu mình trong góc, ôm gấu bông và nói:

“Ba ơi, con nhớ mẹ. Ba đưa con về nhà ngoại được không?”
Anh quỳ xuống ôm con, nhưng con vùng ra:
“Không phải ba! Ba của con không làm mẹ khóc!”

Cô đi ở trọ gần nhà ngoại. Ban đầu chỉ định vài ngày, rồi vài tuần, nhưng cuối cùng thành mấy tháng. Cô xin làm lại công việc cũ, gửi con cho ông bà ngoại chăm phụ lúc đi làm. Dù đau, cô vẫn giữ cho mình vẻ bình thản.

Người ngoài khen cô mạnh mẽ. Nhưng không ai biết đêm nào cô cũng ôm gối khóc, vì nhớ con, vì đau đớn, vì thấy mình như một chiếc áo đã rách, bị quẳng sang bên khi người ta tìm được áo mới.

Cô không trách Mai – người phụ nữ kia cũng chỉ là nạn nhân. Trách là trách anh – người đã có tất cả, nhưng lại lựa chọn một phút yếu lòng thay vì nhớ tới người từng vì mình mà gánh cả thế giới.

Về phần anh, những ngày sau khi cô đi, mọi thứ dần hiện nguyên hình. Mai không quen việc nhà, không chịu nổi ánh mắt lạnh nhạt của mẹ anh, tiếng khóc đêm của bé An, hay cả sự im lặng của chính anh. Cô bắt đầu cáu gắt, đòi chuyển ra ở riêng.

Anh mệt mỏi. Những tưởng “một nhà bốn người” là hạnh phúc, nhưng hóa ra lại chỉ là sự chắp vá vụng về của những mảnh vỡ không khớp.

Một đêm, anh ngồi lật lại cuốn album vợ mang theo – nhưng đã trả lại khi gửi đơn ly hôn không lâu sau đó. Trong đó là những tấm ảnh cũ: anh bế con mới sinh, vợ cười tươi khi nhận được tin chồng về phép lần đầu, cảnh cả nhà ăn cơm quanh bàn gỗ cũ…

Trang cuối cùng, có mẩu giấy gấp làm đôi:

“Em đã từng nghĩ, chỉ cần anh trở về, thì mọi vết nứt sẽ lành. Nhưng em đã sai. Vết thương lòng, không phải ai cũng muốn băng bó.”

Đêm đó, anh khóc. Lần đầu tiên sau bao năm.

Anh bắt đầu thay đổi – không phải vì muốn níu kéo cô, mà vì thấy mình không còn là mình. Anh đưa con sang nhà ngoại thường xuyên, dần dà con bé cởi mở lại. Lúc đầu cô lạnh nhạt, nhưng thấy anh chăm con, dạy con học, cô mềm lòng. Dù không quay lại, nhưng cô để anh chu cấp và chăm sóc con mà không ngăn cản.

Một lần nọ, bé An bệnh nặng, sốt hơn 39 độ, cô gọi cho anh giữa đêm:

“Anh đưa bé vào viện được không? Em ở xa.”

Anh lao tới, bế con vào viện. Cả đêm ấy anh không ngủ. Sáng hôm sau, cô đến nơi, thấy anh nằm ngủ gục cạnh giường con, mắt hõm sâu, tóc bạc thêm mấy sợi.
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đắp lại chăn cho anh.

Vài tháng sau, Mai dọn ra ở riêng, đưa con theo. Cô nói với anh rằng mình không chịu nổi cảnh sống nửa vời, và cô không đáng phải làm “cái bóng” trong ngôi nhà đó. Anh gật đầu – không níu kéo. Anh biết, mọi sự níu kéo chỉ là ích kỷ.

Anh dọn về sống một mình, bên cạnh là mẹ già và những khoảng trống của ký ức. Mỗi cuối tuần, anh chở con đi chơi, nấu ăn, tập vẽ, kể chuyện. Anh không xin cô quay lại, chỉ hỏi:

“Anh có thể đưa con đi đâu cuối tuần không?”
Và mỗi lần được gật đầu, là mỗi lần anh thấy mình còn chút cơ hội để làm người tử tế.

Một buổi chiều tháng mười, trời vừa đổ mưa, anh đang trú dưới mái hiên trường mẫu giáo thì thấy cô bế con ra. Cô mặc áo mưa mỏng, tay cầm cặp sách, dáng vẫn nhỏ bé nhưng vững chãi như xưa.

Anh ngập ngừng:

“Để anh đưa hai mẹ con về.”

Cô nhìn anh một lúc, rồi gật đầu. Trên xe, không ai nói gì. Chỉ có tiếng mưa lách tách. Tới nhà, khi bé An vào trong thay đồ, cô quay sang anh:

“Ngày xưa anh về, mang theo người khác. Hôm nay, anh về, chỉ có mình anh. Nhưng anh đã khác.”

Anh không dám ngẩng lên, chỉ hỏi nhỏ:

“Liệu có muộn không em?”

Cô không trả lời. Chỉ nói:

“Anh về rồi, tự hỏi chính mình: Anh đang tìm vợ, hay đang tìm một người tha thứ?”

Anh lặng người.

Cô quay vào nhà, để lại anh giữa sân mưa lạnh.

Kết cục của Hoàng Hường!

“100 người chỉ 1 người đặt được hàng, 99 người không có hàng để đặt”, lời quảng cáo “nổ tung trời” về độ cháy hàng của nước súc miệng, sản phẩm khởi phát cho chặng đường “đánh lận con đen” của Hoàng Hường – đơn vị vừa bị xử phạt quảng cáo.

Hoàng Hường rao hàng nổ tung trời ra sao? - Ảnh 1.

Bà Hoàng Hường quảng cáo “tung trời” về công dụng của viên xương khớp Hoàng Hường trong các video livestream – Ảnh chụp màn hình

Cháy hàng “100 người đặt, chỉ 1 người có”?

“Doanh nhân” Hoàng Thị Hường được biết đến là tổng giám đốc Công ty cổ phần dược phẩm Hoàng Hường, đồng thời là chủ của phòng khám nha khoa quốc tế Hoàng Hường Confident Smile tại Hà Nội.

Dù được quảng cáo rùm beng “với tiêu chuẩn 5 sao”, nhưng trong quá trình hoạt động, nha khoa Hoàng Hường từng bị Sở Y tế Hà Nội thu hồi giấy phép hoạt động từ ngày 4-12-2019.

Nguyên nhân do cơ sở này sử dụng nhân sự chưa được Sở Y tế cấp phép khám chữa bệnh và thay đổi điều kiện cơ sở vật chất, trang thiết bị y tế so với thời điểm thẩm định cấp giấy phép hoạt động. Tuy nhiên, sau đó nha khoa Hoàng Hường vẫn mở cửa hoạt động bình thường, tới tận cuối năm 2020.

Tháng 8-2021, Công ty cổ phần dược phẩm Hoàng Hường cho ra mắt thị trường nước súc miệng Hoàng Hường Care Medic với những quảng cáo “tung trời” về công dụng.

Mặc dù không phải là thuốc chữa bệnh, nhưng bà Hoàng Hường thường xuyên khẳng định có thể “điều trị các bệnh hôi miệng lâu năm, hôi “từ kiếp trước sang kiếp này”, thậm chí điều trị viêm lợi” trong các video livestream cá nhân.

Sản phẩm này cũng được quảng cáo qua các trang mạng xã hội Facebook, YouTube, fanpage tên Nha khoa quốc tế Hoàng Hường, Nhà thuốc Hoàng Hường, Dược phẩm Hoàng Hường, Hoàng Hường số 1 nha khoa đẹp…

Theo tìm hiểu của chúng tôi, thông tin đăng tải trên website https://hoanghuong.vn và một số kênh mua bán online như Shopee, Lazada, sản phẩm có giá lên tới 597.000 đồng/1 hộp/3 lọ. Nếu so sánh giữa mức giá của nước súc miệng họng Hoàng Hường Care Medic với các sản phẩm nhãn hiệu khác trên thị trường, giá sản phẩm này cao “ngất ngưởng”.

“2 nhà máy 4 dây chuyền, 4 xưởng in, nhưng 100 người đặt chỉ 1 người đặt được hàng, 99 người không có hàng để đặt” là một trong những lời quảng cáo của bà Hường về sản phẩm trên.

Nếu nước súc miệng họng Hoàng Hường Care Medic được bán cho hàng triệu khách như thông tin bà Hường quảng cáo, có chăng dược phẩm Hoàng Hường đã lợi dụng lòng tin khách hàng, thu về lợi nhuận rất khủng?

Hoàng Hường rao hàng nổ tung trời ra sao? - Ảnh 2.

Trên fanpage Xương khớp Hoàng Hường liên tục đăng tải các quảng cáo sử dụng từ “điều trị” với thực phẩm chức năng – Ảnh chụp màn hình

Nhiều vi phạm

Qua tìm hiểu của Tuổi Trẻ Online, các sản phẩm của Công ty dược phẩm Hoàng Hường hiện chỉ bán qua kênh trực tuyến, không bán trực tiếp dù chúng tôi có đề cập đến trực tiếp công ty để được tư vấn.

“Sản phẩm hiện nay chỉ bán online, anh chị chỉ cần để lại số điện thoại để nhân viên tư vấn. Bên công ty sẽ gửi sản phẩm về tận nhà cho anh chị, hiện công ty không bán hàng trực tiếp”, một nhân viên tại dược phẩm Hoàng Hường tư vấn.

Sau sản phẩm nước súc miệng, súc họng gây tranh cãi, Công ty dược phẩm Hoàng Hường tiếp tục tung ra loại viên xương khớp “thần kỳ”.

Tại một livestream giới thiệu sản phẩm viên xương khớp Hoàng Hường, bà Hường nói: “Tất tần tật, những gì đau liên quan đến xương khớp từ đầu xuống chân, em giải quyết được hết. Em không khẳng định là uống 1 liều sẽ hết nhưng chỉ cần uống trong 1-2 tuần sẽ khỏi đến 50 – 60%. Ai nặng lắm thì 2 tháng là hết… dù xương khớp đau đến cỡ nào”.

Những lời quảng cáo “thần thánh” đánh vào lòng tin của nhiều người. Dù sản phẩm đắt đỏ nhưng với tâm lý “có bệnh vái tứ phương”, nhiều người đã chi cả triệu đồng để sử dụng 1 liệu trình cho viên xương khớp Hoàng Hường.

Thậm chí, nữ doanh nhân thể hiện “độ chơi” khi chi 7 tỉ đồng để tổ chức một hội thảo tri ân khách hàng hoành tráng với 4.000 người tham dự. Website của Công ty dược phẩm Hoàng Hường còn đăng thông tin buổi tri ân với nội dung: Họp fan hơn 4.000 người, nữ đại gia Hoàng Hường gây choáng với sức hút cứ ngỡ “sao hạng A”.

Ngày 13-4, Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) công bố vi phạm về quảng cáo đối với thực phẩm bảo vệ sức khỏe viên xương khớp Hoàng Hường, do quảng cáo gây hiểu lầm tác dụng như thuốc chữa bệnh.

Quảng cáo mà không có hoặc ghi không đúng hoặc không đọc rõ hoặc không thể hiện trong quảng cáo khuyến cáo “Thực phẩm này không phải là thuốc và không có tác dụng thay thế thuốc chữa bệnh”.

Tuy nhiên, không chỉ sản phẩm xương khớp Hoàng Hường mà tất cả các bài viết giới thiệu về sản phẩm thực phẩm bảo vệ sức khỏe của dược phẩm Hoàng Hường như: viên ngủ ngon Hoàng Hường, dạ dày Hoàng Hường… đều không có khuyến cáo “Thực phẩm này không phải là thuốc và không có tác dụng thay thế thuốc chữa bệnh” trong các bài viết.

Sau khi xử phạt, Cục An toàn thực phẩm cũng yêu cầu các cơ sở bị xử phạt về quảng cáo phải tháo gỡ, xóa nội dung quảng cáo vi phạm.

Tuy nhiên, đến ngày 19-4 các livestream bán hàng, video quảng cáo sản phẩm trên Facebook của dược phẩm Hoàng Hường chưa có động thái về việc gỡ bỏ các nội dung quảng cáo vi phạm.

Bên cạnh “lùm xùm” trong hoạt động kinh doanh, bà Hoàng Hường còn thường xuyên phát trực tiếp về quá trình làm từ thiện của mình.

Ngày 24-10-2020, qua trang Facebook “Nha khoa thẩm mỹ Hoàng Hường” đã phát đoạn video trực tiếp tại cửa sông Nhật Lệ (TP Đồng Hới, Quảng Bình) thông tin không chính xác, bịa đặt về tình hình mưa bão tại đây, khi cho rằng huyện Lệ Thủy không đáng thương như truyền thông “thêu dệt” và thất vọng khi đến đó làm từ thiện.

Người dân Quảng Bình vô cùng phẫn nộ với hành vi thêu dệt, lan truyền thông tin không đúng sự thật của bà Hoàng Hường. Lực lượng chức năng tỉnh Quảng Bình mời làm việc thì bà Hường bất hợp tác và rời khỏi tỉnh.