Home Blog Page 38

Tìm ra người chở th/uố:c tây, TPCN v;ứt thành đống ở ven TPHCM, nghe tới số lượngth/uố:c x/ương kh/ớp, canxi mà ng//ã ng//ửa ….

Trích xuất camera an ninh, cảnh sát xác định người đàn ông chạy xe ba gác đã đổ hàng nghìn hộp thuốc, thực phẩm chức năng – nghi hàng giả, ở nơi vắng vẻ huyện Bình Chánh.

Ngày 9/6, Phòng Cảnh sát kinh tế Công an TP HCM đã phối hợp chính quyền huyện Bình Chánh lấy lời khai ông này; đồng thời làm rõ người chủ thật sự của số thuốc, thực phẩm chức năng ở bãi đất trống ven đường Nguyễn Văn Linh, xã Phong Phú.

Khai với cơ quan điều tra, người đàn ông cho biết được thuê 7 triệu đồng chở số hàng này đi vứt bỏ, đốt vào ban đêm, để tránh bị phát hiện. Ngoài số hàng trên, người này giữ lại một ít thực phẩm chức năng ở nhà.

Cảnh sát kiểm tra các hộp thực phẩm chức năng bị bỏ ở bãi đất trống dọc đường Nguyễn Văn Linh, huyện Bình Chánh, trưa 6/6. Ảnh: Đình Văn

Cảnh sát kiểm tra các hộp thực phẩm chức năng bị bỏ ở bãi đất trống dọc đường Nguyễn Văn Linh, huyện Bình Chánh, trưa 6/6. Ảnh: Đình Văn

Từ lời khai của người chạy xe ba gác, cơ quan điều tra xác định chủ lô hàng là Nguyễn Phước Sơn (36 tuổi, quê Quảng Ngãi) – chủ công ty kinh doanh thực phẩm chức năng.

Sơn cho biết, hơn một năm qua đã mua thuốc, thực phẩm chức năng từ nhiều nguồn, không có giấy tờ chứng minh nguồn gốc xuất xứ, rồi đăng bài quảng cáo trên các sàn thương mại điện tử Shopee, Lazada… bán kiếm lời. Hàng hóa được để ở kho tại quận 12. Gần đây, Sơn thấy cơ quan chức năng kiểm tra và thu giữ một số lô hàng có dấu hiệu làm giả, giống nhãn hiệu mình đang bán nên sợ, thuê người đem tiêu hủy.

Cảnh sát nhận định, số thuốc, thực phẩm chức năng có dấu hiệu liên quan đến hàng giả, hàng kém chất lượng.

Hàng chục ngàn hộp, vỉ chứa viên nén thực phẩm chức năng bị đổ bỏ. Ảnh: Đình Văn

Hàng chục nghìn hộp, vỉ chứa viên nén thực phẩm chức năng bị đổ bỏ. Ảnh: Đình Văn

Trưa 3 hôm trước, người dân phát hiện các hộp thực phẩm chức năng, vỉ thuốc, tuýp dạng lỏng chất thành nhiều đống nằm rải rác ở bãi đất trống cạnh đường Nguyễn Văn Linh – đoạn cách chợ Bình Điền khoảng một km. Hầu hết sản phẩm còn hạn sử dụng đến năm 2026 và 2028.

Ngoài tiếng Việt, trên vỏ hộp còn có ghi chữ Hàn, Nhật, Anh và nơi sản xuất là tại nhà máy ở Hà Nội. Bao bì, nhãn mác của các loại này vẫn còn mới, nguyên tem dán.

Trên bao bì của hơn 10 loại thực phẩm chức năng có ghi nhiều công dụng như: cung cấp vitamin cho phụ nữ mang thai và cho con bú, chiết xuất nhung hươu bổ thận tráng dương, cao xương ngựa bạch bổ xương khớp, sụn cá mập bổ não, tuýp uống bổ sung vitamin C… Ngoài ra còn có một số loại thuốc trị bệnh xương khớp.

Chiếm nhiều nhất trong số này còn có nhiều loại thực phẩm bổ sung cho trẻ em với nội dung trên hộp giúp bé ăn ngon – ngủ tốt, bổ sung DHA, canxi để phát triển trí tuệ, thể chất.

Theo người dân, số thực phẩm chức năng này được nhiều người chở bằng xe ba gác đến đổ tại đây từ vài ngày trước. Họ thường đổ ban đêm rồi rời đi nhanh chóng.

Người cha già sống đ;ơn đ;;ộc trong ngôi nhà lá s;iêu v;ẹo ở quê, 4 người con trai trưởng thành giàu có nhưng không đoái hoài, tới khi sắp nhắm mắt tất cả mới ngỡ ngàng phát hiện đống gia tài nhưng ông lại tuyên bố giao hết cho người này…

Người ta trong làng vẫn thường đồn nhau rằng, ngôi nhà lá ở cuối xóm – nơi mưa tạt cũng rách, nắng xuyên cũng lọt – cất giấu một bí mật lớn. Nhưng bí mật ấy không ai biết, ngoại trừ ông già gù lưng với mái tóc bạc như sương sớm, người mà cả bốn đứa con thành đạt chưa một lần về hỏi han suốt hơn mười năm qua…

Ông Mười sống một mình trong căn chòi lá cũ kỹ nằm sâu trong con đường đất đỏ, thuộc xã nghèo ven sông Cổ Chiên. Căn nhà nghiêng ngả, cột xiêu vẹo như chiếc cẳng gà bệnh. Mỗi mùa mưa lũ, người ta đều nghĩ một ngày nào đó, con nước sẽ cuốn luôn cả căn chòi lẫn người đàn ông già nua bên trong.

Ông từng là một thợ mộc khéo tay nhất vùng, bàn tay chai sần từng dựng lên biết bao căn nhà, từ nhỏ đến lớn, từ nhà dân đến đình làng. Người ta kính trọng ông, không chỉ vì tay nghề mà còn vì cái tâm. Cả đời làm lụng, vợ ông mất sớm, để lại cho ông bốn đứa con trai. Cực nhọc nuôi con ăn học nên người, đến khi từng đứa thành công, ông lại trở thành người bị bỏ lại.

Thằng Cả – Minh – giờ là giám đốc một công ty xây dựng tại TP.HCM. Hắn từng hứa sẽ rước ông lên thành phố, nhưng suốt 7 năm qua chỉ toàn là những lời nhắn “bận quá cha ơi”.

Thằng Hai – Thành – làm trong ngành bất động sản. Gọi điện về mỗi dịp lễ Tết, hỏi thăm dăm ba câu rồi cúp máy. Lần gần nhất hắn về quê là lúc vợ chồng hắn cần chuyển tên sổ đỏ mảnh đất ruộng – phần đất ông Mười đang canh tác.

Thằng Ba – Lợi – là kỹ sư, lấy vợ người nước ngoài. Mấy năm đầu còn gửi tiền về, sau đó thì… bặt tăm. Ông chỉ biết tin con qua vài dòng bình luận ngắn ngủi trên Facebook.

Thằng Út – Nam – từng học ngành y, giờ mở phòng khám tư. Hắn là người ông kỳ vọng nhất, vì tính nó hiền, ít sân si, nhưng cũng là đứa khiến ông đau lòng nhiều nhất khi lần cuối gặp ông chỉ để nói rằng: “Cha à, con không thể về quê sống được đâu, ở đó chẳng có tương lai.”

Cứ thế, ông Mười sống một mình. Mỗi ngày dậy từ tinh mơ, nấu cơm, tưới vài luống rau, bửa vài cây củi. Buổi tối, ông ngồi bên chiếc đèn dầu leo lét, đọc lại những lá thư cũ mà vợ ông từng để lại. Nỗi cô đơn ngấm vào tim như những đêm gió rít xuyên qua vách lá, lạnh buốt tận xương.

Nhưng ông Mười không than, không trách, không oán. Mỗi lần người trong xóm hỏi:
– Bốn đứa con trai của ông nay giàu lắm rồi hén, sao hổng thấy về?
Ông chỉ cười:
– Ừ, tụi nó bận làm ăn hết, có nhớ tới cha là tốt rồi.

Cho đến một ngày, ông Mười đổ bệnh.

Tin ông nhập viện được lan truyền qua một người hàng xóm tốt bụng, bà Tư bán xôi. Bà gọi điện cho từng đứa con của ông. Phải đợi đến khi bác sĩ báo: “Có lẽ ông chỉ còn vài tuần nữa thôi”, thì bốn người con trai mới lần lượt lục đục trở về.

Lúc họ về, ông Mười đã nằm trên giường bệnh, gầy còm, da dẻ nhăn nheo, mắt mờ như khói. Căn phòng bệnh nghèo nàn, không có điều hòa, mùi thuốc sát trùng trộn với mùi ẩm mốc từ lớp tường bong tróc.

Thằng Cả vừa bước vào đã chau mày:
– Trời ơi, sao lại để cha nằm ở chỗ như thế này? Sao không đưa lên bệnh viện lớn?

Bà Tư đứng bên cạnh cất giọng:
– Tui kêu, mà ông nói không muốn đi xa. Ổng nói, “Cha ở đây gần mồ mả má tụi nó… gần nhà”.

Thằng Hai thì cứ bấm điện thoại liên tục, chỉ lên tiếng khi có y tá đi ngang:
– Cho hỏi, còn bao lâu nữa thì… cha tôi?

Còn thằng Ba, thằng Út đứng im lặng. Không ai nói với ông câu nào ngoài những câu xã giao nhạt nhẽo.

Ông Mười lúc tỉnh lúc mê. Một hôm, ông gọi cả bốn đứa lại, bằng chút sức tàn, ông thều thào:

– Cha không sống được bao lâu nữa. Nhưng… cha có thứ muốn giao lại… là phần gia tài cuối cùng.

Cả bốn đứa đều ngẩng lên nhìn nhau. Dù ai cũng tỏ ra đạo mạo, nhưng ánh mắt hiện rõ vẻ tò mò, nghi hoặc. Gia tài? Căn nhà lá cũ, vài luống rau, mấy bộ quần áo rách và chiếc xe đạp cà tàng là toàn bộ tài sản ông có. Hay là ông cất giữ được vàng? Hay sổ tiết kiệm?

Ông Mười nhìn từng đứa, giọng nói run rẩy nhưng ánh mắt sáng lên lần đầu tiên sau bao năm:

– Cha đã quyết. Toàn bộ cha để lại… cho một người. Không phải các con.

Căn phòng đột nhiên im lặng như có ai ngắt hết âm thanh. Bốn người con đứng sững, không ai nói nên lời.

– Người đó… là người duy nhất từng hỏi cha có cần gì không trong suốt 10 năm qua.

Cả bốn quay nhìn nhau, cố lục lọi ký ức xem còn ai có quan hệ với cha mình thân đến mức như vậy. Nhưng rồi họ chết lặng khi ông chỉ tay về phía bà Tư – người phụ nữ già nua, áo bà ba bạc màu, tay vẫn còn dính xôi nếp vì buổi sáng bà vừa gói cho ông bữa ăn cuối cùng.

Không khí trong phòng như đông đặc lại sau khi ông Mười chỉ tay về phía bà Tư.
Bà Tư – người phụ nữ tảo tần, gánh xôi đi khắp chợ làng, lưng còng như dấu hỏi của cả một đời hy sinh – lúc ấy vẫn còn đang đứng nép mình bên góc tường, mắt tròn xoe như không tin vào tai mình.

Thằng Cả là người đầu tiên lên tiếng, giọng gay gắt:
– Cha nói gì vậy? Người ngoài mà cha để lại hết tài sản?

Thằng Hai phụ họa, mặt đỏ gay:
– Bà ấy là ai? Chỉ là hàng xóm thôi mà! Sao cha có thể làm vậy được?

Thằng Ba thì vẫn im lặng, nhưng ánh mắt hiện rõ vẻ không hài lòng. Còn thằng Út – người trầm tính nhất – bước lại gần ông, nhẹ nhàng hỏi:
– Cha à… cha có thật sự tỉnh táo không?

Ông Mười mỉm cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng sáng rõ như ánh bình minh.
– Tỉnh táo. Rất tỉnh. Tài sản mà cha nói… không phải là vàng bạc, tiền nong. Cha chưa bao giờ tích cóp được những thứ đó.

Bốn người con sững sờ. Thằng Hai gắt lên:
– Vậy là sao? Nếu không có gì… thì giao cho ai chả vậy? Làm con mà bị nói như kẻ xa lạ.

Ông Mười chậm rãi đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ.
– Đây là thứ duy nhất cha gìn giữ suốt đời. Các con chưa từng thấy, chưa từng hỏi. Nhưng bà Tư… bà ấy biết nó là gì. Vì chính bà ấy từng giúp cha làm nó.

Ông mở nắp hộp, bên trong là một xấp giấy tờ vàng ố, vài tấm hình cũ, và một bản thiết kế cẩn thận vẽ bằng tay. Đó là bản thiết kế căn nhà gỗ truyền thống – thứ mà ông Mười luôn ấp ủ sẽ xây nên để làm “Nhà Tưởng Niệm” cho vợ ông và tổ tiên dòng họ.

– Cả đời cha chỉ mong một điều: có một nơi để con cháu tụ họp, nhang khói cho ông bà, để biết mình từ đâu mà có. Cha đã dành cả tuổi già để vẽ, để chuẩn bị. Nhưng không ai trong các con hỏi cha muốn gì. Không một ai.

Giọng ông nghẹn lại:
– Bà Tư, dù nghèo khổ, vẫn thường ghé qua, hỏi cha đã ăn gì chưa, cần gì không. Bà ấy… là người duy nhất xin được giúp cha làm điều này. Không vì tiền, không vì danh. Chỉ vì… thương một ông già cô độc.

Bà Tư lặng lẽ rơi nước mắt. Còn bốn người con thì cúi đầu, không ai nói thêm lời nào.

Ông Mười tiếp lời, như chốt lại một chương cuối đời:
– Cha đã làm giấy ủy quyền. Mảnh đất duy nhất còn lại – mảnh đất nơi cha trồng rau, nơi định dựng căn nhà gỗ đó – cha để lại cho bà Tư. Nếu sau này các con tỉnh ngộ, muốn trở về, thì căn nhà đó… sẽ luôn có chỗ cho các con.

Ông quay sang bà Tư, nắm lấy tay bà:
– Tôi nhờ bà tiếp tục ước mơ đó. Nếu tôi không còn… bà giúp tôi dựng nó lên nhé.

Bà Tư không nói gì. Bà chỉ gật đầu, đôi mắt đỏ hoe, ánh lên thứ tình cảm chân thành hơn cả ruột thịt.

Người làng ngỡ ngàng khi thấy trên mảnh đất xưa của ông Mười xuất hiện một căn nhà gỗ mới dựng – không hoành tráng nhưng ấm cúng, được dựng bằng gỗ cũ mà bà Tư đi xin từ những căn nhà bỏ hoang, và với sự giúp đỡ của nhiều người trong xóm.

Trước hiên nhà, có một tấm biển nhỏ khắc bằng tay dòng chữ:
“Nhà Nhớ – nơi bắt đầu và kết thúc của lòng người”

Trong nhà có bàn thờ nhỏ, có ảnh của ông Mười – bên cạnh là ảnh người vợ trẻ ông từng thương nhớ cả đời. Ngày khánh thành, bà Tư mời cả làng đến ăn bữa cơm giản dị: canh rau, cá kho, trứng luộc. Không rượu, không tiệc linh đình.

Người ta đến, không phải vì tiền, mà vì nhớ ông. Vì thương người đàn ông sống cả đời tử tế mà không ai để tâm tới cho đến khi ông gần đất xa trời.

Trong số những người đến hôm ấy, có một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại cuối con hẻm. Một người đàn ông trung niên bước xuống – là thằng Út, Nam. Anh đứng lặng thật lâu trước hiên nhà, mắt ngấn nước khi nhìn thấy bàn thờ cha, dòng chữ khắc gỗ, và khuôn mặt già nua của bà Tư đang cặm cụi lau dọn.

Anh không vào. Chỉ đứng đó, cúi đầu thật sâu, như xin lỗi – muộn màng – vì những tháng năm đã bỏ quên người cha già trong căn nhà lá nghiêng nghiêng ấy.

Người ta thường nói: “Gia tài lớn nhất của đời người không phải là tiền bạc, mà là những người nhớ đến ta khi ta không còn.”

Ông Mười ra đi không để lại của cải. Nhưng ông để lại một tấm lòng, một bài học, và một mái nhà – để những đứa con đã từng lạc lối, còn biết quay về.

Chia buồn với ai thích uống cafe hơn 17 tấn cà phê giả đã bán. Rõ là nổi tiếng ai ngờ lại kinhkhung như thế này

Chỉ trong ít tháng, cơ sở sản xuất cà phê thương hiệu Dạ Thảo đã tung ra thị trường hơn 17 tấn cà phê giả, thu về gần 1,3 tỷ đồng.

Ngày 9/6, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Phú Yên đã ra quyết định khởi tố bị can, áp dụng biện pháp cấm đi khỏi nơi cư trú và lệnh cấm xuất cảnh đối với bà Đặng Thị Hòa Hiệp (SN 1972, trú huyện Tây Hòa, Phú Yên; chủ Doanh nghiệp tư nhân Đại Chúng – Dạ Thảo) về tội Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm.

Cơ quan chức năng đã tiến hành khám xét cơ sở sản xuất của Doanh nghiệp tư nhân (DNTN) Đại Chúng – Dạ Thảo tại thị trấn Phú Thứ (huyện Tây Hòa), cũng là nơi ở của bà Hiệp.

Cơ sở cà phê nổi tiếng ở Phú Yên bán hơn 17 tấn cà phê giả ra thị trường- Ảnh 1.

Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Phú Yên thi hành các quyết định đối với bà Đặng Thị Hòa Hiệp. Ảnh: CACC

Trước đó, qua công tác nắm tình hình, Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Phú Yên phát hiện hoạt động chế biến, kinh doanh cà phê mang thương hiệu Dạ Thảo của doanh nghiệp này có nhiều dấu hiệu bất thường nên xác lập chuyên án đấu tranh.

Ngày 11/4, các lực lượng chức năng tiến hành kiểm tra hành chính tại cơ sở và tạm giữ 6.845 túi cà phê bột (tổng trọng lượng hơn 3,45 tấn), một xe ô tô bán tải BKS 78C-064.94, cùng nhiều thiết bị sản xuất, đóng gói và các thùng chứa chất phụ gia phục vụ việc chế biến cà phê.

Cơ sở cà phê nổi tiếng ở Phú Yên bán hơn 17 tấn cà phê giả ra thị trường- Ảnh 2.

DNTN Đại Chúng – Dạ Thảo đã điều chỉnh công thức sản xuất, giảm hàm lượng cafein trong sản phẩm cà phê bột thương hiệu Dạ Thảo.

Sau quá trình thu thập tài liệu, chứng cứ và trưng cầu giám định, cơ quan điều tra xác định từ tháng 12/2024 đến tháng 4/2025, DNTN Đại Chúng – Dạ Thảo đã điều chỉnh công thức sản xuất, giảm hàm lượng cafein trong sản phẩm cà phê bột thương hiệu Dạ Thảo, không đúng với chất lượng đã công bố.

Tổng lượng cà phê mà doanh nghiệp này sản xuất trong thời gian trên là hơn 21 tấn, tương đương 42.187 sản phẩm. Trong đó, đã tiêu thụ ra thị trường hơn 17,6 tấn, tương đương 35.342 sản phẩm, thu về số tiền gần 1,27 tỷ đồng. Số còn lại đã bị cơ quan chức năng thu giữ.

Bà Hiệp đã thừa nhận hành vi sản xuất, buôn bán cà phê không đạt chất lượng đã công bố, làm giả về chất lượng sản phẩm, gây thiệt hại đến quyền lợi người tiêu dùng. Bà Hiệp đã tự nguyện nộp 590 triệu đồng để khắc phục hậu quả.

Chợ dược tại TP HCM nơi buồn nhất lúc này, không còn từ nào để diễn tả…

Chợ thuốc sỉ lớn nhất TP.HCM đang rơi vào cảnh đìu hiu khi hàng loạt cửa hàng đóng cửa hoặc vắng khách. Trước đây, khu chợ này luôn tấp nập người mua bán, khung cảnh hiu hắt như hiện nay là điều chưa từng xảy ra.

Nhiều cửa hàng dược ở khu chợ sỉ nay đóng cửa im lìm, nhìn từ ngoài vào chỉ thấy các kệ trống. Ảnh: Nguyễn Thuận.
Nhiều cửa hàng dược ở khu chợ sỉ nay đóng cửa im lìm, nhìn từ ngoài vào chỉ thấy các kệ trống. Ảnh: Nguyễn Thuận.

Trung tâm Thương mại dược phẩm và trang thiết bị y tế (quận 10), được mệnh danh là “chợ thuốc sỉ” lớn nhất TP.HCM, nay khoác lên mình một vẻ ảm đạm chưa từng thấy. Những kệ thuốc từng chật kín hàng giờ trống trơn, nhiều quầy đóng cửa im lìm.

Trước đây, người mua chen chúc, lấp kín cả lối đi phía trước các quầy, nay chỉ còn lác đác vài shipper giao hàng qua lại. Người quản lý quầy ngồi nhịp chân, lướt điện thoại giết thời gian, hình ảnh đối lập hoàn toàn với cảnh buôn bán tấp nập từng diễn ra mỗi ngày.

Quầy đóng cửa, kệ trống trơn, shipper ngồi chờ hàng

Theo ghi nhận của Tri Thức – Znews, vào khoảng 10h ngày 9/6, thời điểm đầu tuần vốn được xem là nhộn nhịp nhất tại “chợ thuốc sỉ”, không khí tại đây lại rơi vào trạng thái im lặng bất thường. Thay vì hình ảnh dòng người tấp nập ghé mua, chen chúc trước từng quầy thuốc, hàng loạt ki-ốt nay trong tình trạng “cửa đóng then cài”, nhiều gian hàng tối đèn, bụi bám lờ mờ trên các tấm kính tủ thuốc.

Không ít quầy đã dọn sạch hàng hóa, trên kệ không còn lấy một hộp thuốc trưng bày. Một vài ki-ốt thậm chí treo biển sang nhượng, báo hiệu chủ nhân đã bỏ cuộc sau thời gian dài buôn bán ế ẩm.

Trước các gian hàng, thay vì cảnh khách đứng xếp hàng chờ mua như trước đây, chỉ còn vài tiểu thương hối hả thu dọn hàng hóa, chất thuốc vào thùng carton rồi đẩy xe ra ngoài.

Những quầy dược phẩm, thiết bị y tế đóng cửa hoặc sang nhượng, không còn thuốc trên kệ.
Những quầy dược phẩm, thiết bị y tế đóng cửa hoặc sang nhượng, không còn thuốc trên kệ.
cho thuoc si quan 10 anh 3
Những quầy dược phẩm, thiết bị y tế đóng cửa hoặc sang nhượng, không còn thuốc trên kệ.
cho thuoc si quan 10 anh 2
Những quầy dược phẩm, thiết bị y tế đóng cửa hoặc sang nhượng, không còn thuốc trên kệ.
cho thuoc si quan 10 anh 1
cho thuoc si quan 10 anh 4
Những quầy dược phẩm, thiết bị y tế đóng cửa hoặc sang nhượng, không còn thuốc trên kệ.

Những người ở lại trong các quầy thuốc cũng không còn vẻ tất bật thường thấy. Nhiều chủ quầy ngồi lặng lẽ trong không gian vắng vẻ, có người nhịp chân, chăm chú nhìn vào điện thoại suốt nhiều giờ đồng hồ, như thể chỉ chờ đến giờ đóng sổ.

Không chỉ bên trong chợ, khu vực bên ngoài mặt đường, nơi cách trung tâm thương mại vài chục mét và vốn là điểm tập kết, giao nhận hàng hóa nhộn nhịp mỗi sáng cũng mang diện mạo đìu hiu không kém.

Trước đây, từng dòng xe tải, xe ba gác, xe máy chở hàng nối đuôi nhau ra vào liên tục, phụ xe và shipper chạy ngược xuôi khuân vác, giao nhận không ngơi tay. Nay, khung cảnh ấy đã biến mất.

Cả đoạn đường vắng lặng, chỉ lác đác vài người giao hàng ngồi tụ tập bên vỉa hè trò chuyện, hút thuốc giết thời gian. Thỉnh thoảng mới có một vài thùng thuốc được chở tới, nhanh chóng được bốc lên xe để chuyển đi nơi khác, một hình ảnh đơn độc, lặng lẽ giữa không gian từng sôi động bậc nhất ngành dược thành phố.

Một khách hàng cho biết thường đến đây mua thuốc xoa bóp Hàn Quốc, nhưng lần này quay lại, đi khắp các quầy đều không còn hàng, hỏi mua thì nhận được câu trả lời “nghỉ bán” hoặc “hết thuốc”.

Bên ngoài hay bên trong chợ đều chung một khung ảnh đìu hiu.
cho thuoc si quan 10 anh 8
Bên ngoài hay bên trong chợ đều chung một khung ảnh đìu hiu.
cho thuoc si quan 10 anh 7
Bên ngoài hay bên trong chợ đều chung một khung ảnh đìu hiu.
cho thuoc si quan 10 anh 6
Bên ngoài hay bên trong chợ đều chung một khung ảnh đìu hiu.
cho thuoc si quan 10 anh 5
cho thuoc si quan 10 anh 6

Trao đổi với Tri Thức – Znews, một người quản lý quầy dược cho biết khoảng hai tuần qua, lượng khách mua lẻ giảm hẳn. Thậm chí những ngày gần đây, từ sáng đến chiều không có ai ghé hỏi.

Theo vị này, tình trạng ế ẩm đang diễn ra đồng loạt trong chợ sau khi cơ quan chức năng liên tục triệt phá các đường dây thuốc giả và tăng cường hoạt động kiểm tra.

“Bây giờ kiểm tra rất gắt. Có những mặt hàng nhập số lượng ít, không có hóa đơn, nên nhiều quầy cũng ngại trưng ra bán để tránh phiền phức”, người này nói.

TP.HCM mở cao điểm xử lý hàng giả, hàng kém chất lượng trong y tế

Thời điểm này, TP.HCM đang bước vào giai đoạn cao điểm kiểm tra, xử lý hàng giả, hàng kém chất lượng trong lĩnh vực y tế. Chỉ sau 3 tuần ra quân, Sở Y tế đã xử phạt 41 cơ sở vi phạm với số tiền hơn 2,27 tỷ đồng, thu hồi nhiều giấy phép và chuyển một số vụ nghiêm trọng sang cơ quan điều tra.

Từ ngày 15/5, các đoàn kiểm tra liên ngành đã kiểm tra 111 cơ sở, bao gồm cơ sở dược, mỹ phẩm, thiết bị y tế và khám chữa bệnh. Ngoài ra, Phòng Y tế các quận, huyện và TP Thủ Đức cũng xử phạt thêm 8 cơ sở với tổng tiền phạt hơn 133 triệu đồng.

Nhiều thùng carton đựng thuốc được di chuyển ra ngoài, khung cảnh nhộp nhịp mua bán trước đây thay bằng cảnh nhộn nhịp đóng hàng chở đi.
cho thuoc si quan 10 anh 9
Nhiều thùng carton đựng thuốc được di chuyển ra ngoài, khung cảnh nhộp nhịp mua bán trước đây thay bằng cảnh nhộn nhịp đóng hàng chở đi.

Các vi phạm chủ yếu gồm kinh doanh thuốc không rõ nguồn gốc, quảng cáo mỹ phẩm sai sự thật, phân loại sai thiết bị y tế và không duy trì hiệu lực giấy phép.

Theo Sở Y tế TP.HCM, tình trạng sản xuất, kinh doanh hàng giả, hàng kém chất lượng trong y tế vẫn diễn biến phức tạp với nhiều thủ đoạn tinh vi. Dù các đợt kiểm tra được triển khai quyết liệt, nhiều cơ sở vẫn sẵn sàng vi phạm hoặc tái phạm vì lợi nhuận quá lớn, trong khi chế tài hiện hành chưa đủ sức răn đe.

Trước thực trạng đó, Sở Y tế kiến nghị cần sửa đổi, bổ sung các quy định pháp luật để tăng mức xử phạt hành chính, đồng thời mở rộng phạm vi xử lý hình sự đối với các hành vi sản xuất, buôn bán, quảng cáo hàng giả, hàng không rõ nguồn gốc trong lĩnh vực y tế.

Đặc biệt, cần bổ sung quy định xử lý nghiêm các hành vi tiếp tay, bao che, cố tình vi phạm hoặc tái phạm, như rút giấy phép kinh doanh vĩnh viễn, truy cứu trách nhiệm hình sự nếu hàng giả gây tổn hại đến sức khỏe cộng đồng.

Kinhhoang sự thật về hũ yến chưng 13k/1 hộp: Hóa ra mua toàn ‘rác’ về tẩm bổ là có thật

Người trong ngành yến cho biết, làm tận gốc, bán tận ngọn cũng không làm ra được thành phẩm 1 hũ yến có giá bán lẻ cho người tiêu dùng dưới 30.000 đồng, chứ chưa nói đến 13.000 đồng.

Nhan nhản yến chưng giá rẻ trên chợ mạng

Thời gian gần đây, người tiêu dùng chứng kiến sự bùng nổ của một loạt video, livestream săn deal yến sào giá rẻ. Chỉ với vài trăm nghìn đồng, người tiêu dùng đã có thể mua tới vài chục hũ yến chưng sẵn dung tích 70ml, được quảng cáo có hàm lượng yến 30-35%.

 

Yến chưng giá chỉ hơn chục nghìn đồng/hũ bị đặt nghi vấn chất lượng.

 

Yến chưng giá chỉ hơn chục nghìn đồng/hũ bị đặt nghi vấn chất lượng.

Yến chưng sẵn được bán theo combo khoảng 10-50 hũ có giá vài trăm nghìn đồng. Trung bình mỗi lọ chỉ từ 13.000-25.000 đồng/lọ. Khi khách hàng thắc mắc về chất lượng sản phẩm, người bán khẳng định nhãn hàng đã mang đi xét nghiệm, kết quả là yến chuẩn, tỷ lệ 35% yến, cam kết về chất lượng.

Với giá siêu rẻ chỉ từ 13.000 đồng/lọ chứa 35% yến sào, không ít người tiêu dùng bày tỏ hoài nghi về chất lượng sản phẩm.

Một người mua thùng 50 hũ yến chưng sẵn với giá 658.000 đồng, tương đương hơn 13.000 đồng/hũ cho hay, khi sử dụng, sản phẩm có mùi vị lạ, trong khi hạn sử dụng tới một năm. Do cảm nhận phần lớn trong lọ là đường hóa học nên chị nhiều lần khiếu nại với người bán nhưng không nhận được phản hồi.

Người trong nghề “vạch trần” yến hũ giá siêu rẻ

Chị Bùi Hiền (Hà Nội), có 7 năm làm trong ngành yến, hiện tại có 9 nhà yến khai thác tại Gia Lai cho rằng, sản phẩm yến quảng cáo với hàm lượng 30-35% nhưng giá chỉ hơn chục nghìn đồng/lọ là bất thường.

Chị Hiền khẳng định, làm tận gốc, bán tận ngọn cũng không làm ra được thành phẩm 1 hũ yến có giá bán lẻ cho người tiêu dùng dưới 30.000 đồng, chứ chưa nói đến 1 hũ yến 13.000 đồng. Một loạt chi phí trung gian được chị Hiền liệt kê: phí sàn thương mại điện tử, công thợ, vận chuyển, “hoa hồng” các bên…, còn chưa kể đến nguyên liệu, khấu hao dây chuyền sản xuất, đóng gói…

“Với vài chục khoản chi như vậy mà 1 hũ yến hàm lượng 30% giá 13.000 đồng là không thể”, chị Hiền khẳng định.

Nói về việc yến sào giá rẻ kém chất lượng tràn ngập trên “chợ mạng”, chị Hiền giải thích, sản phẩm yến lâu nay được coi là rất tốt cho sức khỏe. Đánh vào tâm lý vừa muốn chăm sóc sức khỏe, vừa muốn đồ giá rẻ, bằng mọi cách nào đó mà họ cho ra các sản phẩm để đáp ứng nhu cầu đó của khách hàng.

Yến hũ làm từ yến Việt có giá thành cao, khá kén khách và khó tiêu thụ. Còn yến hũ công nghiệp giá rẻ thường được làm từ các sản phẩm gọi là “rác yến nhập”. Các nhà yến hay mua rác yến về để tạo mùi dụ chim và giữ chim yến ở lại.

“Hàng chén, cám, chết… trong ngành gọi chung là rác yến. Thành phần là yến lẫn tạp chất yến hoặc hàng yến chết bỏ đi”, chị Hiền thông tin thêm.

Rác yến được thu mua công khai trên các trang chợ yến rất nhiều, có giá siêu rẻ, khoảng vài trăm nghìn đến 1-2 triệu đồng/kg tùy phân loại. Sau khi mua về, rác yến được dùng hóa chất để tẩy trắng và trộn phụ gia cho vào máy tạo sợi, trộn với các gia vị làm yến hũ giá rẻ.

"Rác yến" được mua bán trên các trang chợ yến.

“Rác yến” được mua bán trên các trang chợ yến.

Chị Hiền khuyến cáo người tiêu dùng nên sử dụng các sản phẩm yến nguyên chất từ tổ thô để giảm nguy cơ rủi ro về yến thật – yến giả. Với yến thô thì không sợ yến giả mà chỉ là vấn đề yến nhập và yến Việt.

Với các dòng yến tinh chế nhặt sạch, ngoài yến giả thì sẽ có kèm yến độn đường, lòng trắng trứng để tăng trọng lượng, giảm giá thành. Với các sản phẩm yến giá thành rẻ hơn nhiều so với giá thị trường, người tiêu dùng phải cực kì tỉnh táo.

Giá yến thô Việt tiêu chuẩn tầm trên 2 triệu đồng/lạng. Giá yến tinh chế nhặt sạch trung bình trên 3 triệu đồng/lạng.

Giá phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác, có thể cao hơn, nhưng không thể thấp hơn quá nhiều. Nếu thấy giá thấp hơn nhiều, người tiêu dùng cần tìm hiểu thêm về sản phẩm.

B::ắ:t kh:ẩn c:ấp người phụ nữ đang trực tiếp bơm “chất nh;ầy” vào tôm hùm đã che:ett rồi bán “đắt như tôm tươi”, không phải thạch rau câu vậy đó là chất gì?

Ngày 8/6, Đội Quản lý thị trường số 4 – Chi địa phương Quản lý thị trường Phú Yên Phối hợp với Công an tỉnh Phú Yên kiểm tra Cơ sở kinh doanh thủy sản NTX và phát hiện bà X là người trực tiếp sử dụng nuôi dưỡng chất (thạch rau câu) vào 45 kg tôm đã chết.

Cụ thể, khoảng 13h30 ngày 5/6, Đội Quản lý thị trường số 4 – Chi cục Quản lý thị trường Phú Yên Phối hợp với Phòng Cảnh sát Kinh tế – Công an Tỉnh Phú Yên kiểm tra Cơ sở kinh doanh thủy sản NTX đang hoạt động kinh doanh thu mua tôm tôm trên địu bàn thị xã Sông Cầu, làm bà NT X làm cơ sở kinh doanh.

Cận cảnh người phụ nữ trực tiếp bơm thạch rau câu vào tôm hùm đã chết để bán ra thị trường- Ảnh 1.

Bà NTX trộn chất thạch rau câu vào 45kg tôm hùm đã chết

Qua kiểm tra Đoàn kiểm tra phát hiện bà NT X chủ cơ sở kinh doanh là người trực tiếp dùng tiêm tiêm chất (thạch rau câu) vào 45 kg tôm đã chết. Bà X khai nhận thu mua tôm hùm chết sau đó thực hiện đưa tạp chất (thạch rau câu) vào tôm hùm chết để bán ra thị trường.

Cận cảnh người phụ nữ trực tiếp bơm thạch rau câu vào tôm hùm đã chết để bán ra thị trường- Ảnh 2.

Ảnh: Chi cục Quản lý thị trường Cung cấp Phú Yên

Cận cảnh người phụ nữ trực tiếp bơm thạch rau câu vào tôm hùm đã chết để bán ra thị trường- Ảnh 3.

Bà X. làm việc với các chức năng cơ bản. Ảnh: Chi cục Quản lý thị trường Cung cấp Phú Yên

Cận cảnh người phụ nữ trực tiếp bơm thạch rau câu vào tôm hùm đã chết để bán ra thị trường- Ảnh 4.

Toàn bộ 45kg tôm hùm là tang vật vi phạm bị tiêu diệt – Ảnh: Chi cục quản lý thị trường Phú Yên cung cấp

Cận cảnh người phụ nữ trực tiếp bơm thạch rau câu vào tôm hùm đã chết để bán ra thị trường- Ảnh 5.

Ảnh: Chi cục Quản lý thị trường Cung cấp Phú Yên

Cơ sở kinh doanh của bà NTX không đăng ký thành lập cơ sở kinh doanh trong các trường hợp phải đăng ký theo quy định.

Đội quản lý thị trường số 4 – Chi địa phương Quản lý thị trường Phú Yên tạm giữ toàn bộ số tang vật trên đồng thời chuyển hồ sơ cho UBND thị xã Sông Cầu hành quyết định xử phạt vi phạm hành chính 11.500.000 đồng, cưỡng bức chủ sở hữu cơ sở kinh doanh tiêu thụ 45 ký tự tôm là tang vật vi phạm bằng hình thức tấn công dưới sự nguy hiểm của Đoàn công tác, tổng giá trị hóa tiêu 22 đồng.

Hành vi trộn chất làm tăng lượng và chứa thuốc tươi đánh lừa thị giác, lừa dối, làm ảnh hưởng đến sức khỏe người tiêu dùng.

Cưới nhau 9 tháng mà chưa thấy có động tĩnh gì, vợ chồng tôi đi khám thì phát hiện nguyên nhân ở phía anh. Chính vì thế, mỗi tháng chũng tôi phải cắt giảm tiền biếu bố mẹ nhằm tiết kiệm cho công cuộc IVF sau này. Ấy vây mà chồng miễn cưỡng đồng ý, nhưng từ đó anh bắt đầu hạch sách: “Dạo này ăn gì mà tốn thế?” “Tăng khoản này thì phải bớt khoản khác chứ!” Hôm đó, tôi tăng ca muộn, về đến nhà thì bắt gặp chồng đang nói chuyện điện thoại. Tôi nép vào tường, lắng nghe từng lời rõ mồn một: “Tháng tới con gửi hết cho mẹ giữ. Vợ con tiêu hoang không biết tính toán gì cả. Tiền thế này thì bao giờ mới mua nổi nhà!” . Những giọt mồ hôi, những đêm mất ngủ để lo toan cho anh, giờ lại bị gán mác “tiêu hoang.” Tức giận đến tận cổ, tôi lôi từ túi xách ra 1 xấp giấy tờ rồi bước thẳng vào phòng…

Tôi từng tin rằng chỉ cần đủ yêu thương, mọi chuyện đều có thể vượt qua. Vô sinh, tài chính, áp lực từ hai bên gia đình — tất cả chỉ là thử thách nhất thời. Nhưng hóa ra, điều khiến một người phụ nữ tổn thương sâu sắc không phải là kết quả từ bệnh viện, mà là ánh mắt của người chồng khi biết sự thật. Ánh mắt đó không còn tình yêu, chỉ còn sự chán chường và tính toán.

Chúng tôi cưới nhau được chín tháng. Mọi thứ ban đầu rất nhẹ nhàng. Tôi và anh đều là dân văn phòng, lương không cao nhưng ổn định. Thứ duy nhất chúng tôi thiếu là… một đứa trẻ.

Hai tháng, ba tháng, rồi sáu tháng trôi qua, que thử thai vẫn chỉ có một vạch. Ban đầu tôi tự trấn an: “Chắc do mình căng thẳng thôi.” Nhưng đến tháng thứ chín, tôi chủ động đề nghị cả hai đi khám. Kết quả trả về khiến tôi chết lặng một lúc – nguyên nhân là do anh.

Tinh trùng yếu, di động kém. Bác sĩ nói cơ hội thụ thai tự nhiên gần như bằng không. Giải pháp duy nhất là IVF – thụ tinh trong ống nghiệm. Khi tôi siết tay anh trong phòng khám, ánh mắt anh không còn sự ấm áp như trước. Anh gật đầu, rồi quay mặt đi, lặng lẽ đến đáng sợ.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu tính toán lại chi tiêu. Khoản biếu bố mẹ hai bên tạm thời phải dừng. Tôi cắt tiền mua mỹ phẩm, ngừng cả những lần cà phê cuối tuần với bạn. Mỗi tháng, tôi dành riêng một phần tiền gửi vào sổ tiết kiệm đứng tên tôi – dành cho chi phí IVF. Những đêm anh ngủ say, tôi vẫn nằm thao thức tra cứu các bệnh viện, bác sĩ, kinh nghiệm của những người đã từng đi trước. Tôi không than phiền, vì tôi nghĩ mình đang làm điều đúng đắn.

Nhưng rồi… mọi chuyện không như tôi tưởng.

Anh bắt đầu thay đổi. Không phải bằng cãi vã hay bỏ bê, mà là những lời nói rơi rớt trong từng bữa cơm, từng lần thanh toán hóa đơn.

“Dạo này ăn gì mà tốn thế?”
“Tháng này tiền điện cao bất thường. Em bật điều hòa suốt à?”
“Em tăng khoản này thì phải giảm khoản khác chứ, sao chẳng tính toán gì cả…”

Tôi nuốt những lời phản bác vào trong, cố nghĩ anh chỉ đang căng thẳng vì áp lực kinh tế. Tôi muốn giữ yên bề gia thất, để tâm trí cả hai chỉ tập trung vào một mục tiêu: có con.

Hôm đó, tôi làm tăng ca vì dự án gấp. Về đến nhà lúc gần mười giờ đêm, tôi nhẹ nhàng mở cửa, không bật đèn vì sợ anh đã ngủ. Nhưng anh đang ngồi ở phòng khách, điện thoại áp sát tai.

Tôi định lên tiếng thì khựng lại. Giọng anh trầm thấp, rõ ràng:

“Tháng tới con gửi hết tiền lương về cho mẹ giữ. Vợ con tiêu hoang lắm, không biết tính toán gì cả. Cứ thế này thì bao giờ mới đủ tiền mua nhà.”

Tôi đứng chết lặng ở góc tường. Tim tôi như ai bóp nghẹt. Từng lời của anh rơi vào tai tôi lạnh lẽo như nước đá.

Tiêu hoang? Là tôi sao?
Người đã cắt giảm mọi chi tiêu cá nhân để tiết kiệm cho anh trị bệnh? Người âm thầm gánh luôn cả những chi phí nhỏ nhặt mà anh không biết? Người chịu áp lực khi vừa là vợ, vừa là người lên kế hoạch tài chính, vừa làm chỗ dựa tinh thần?

Tôi không chịu nổi nữa. Bàn tay run run siết chặt tập giấy tờ y tế mà tôi định đưa anh xem tối nay – hóa đơn thuốc bổ, lịch tái khám, và bảng dự tính chi phí IVF.

Tôi bước thẳng vào phòng, không nói một lời. Anh giật bắn, luống cuống tắt điện thoại. Tôi đưa xấp giấy cho anh, giọng nghẹn lại:

“Nếu em là người tiêu hoang, thì người đang dùng những loại thuốc này là ai? Ai là người cần chích thuốc kích thích, ai là người em đang gom từng đồng bạc lẻ để chữa trị? Em tiêu hoang… hay là em chỉ không còn đủ sức để làm mọi thứ một mình?”

Anh cúi gằm mặt. Không một lời xin lỗi. Không một ánh nhìn ăn năn.

Tối đó, tôi không ngủ. Cả đêm chỉ nghe tiếng gió lùa qua cửa sổ. Tôi hiểu, thứ khiến trái tim mình tan nát không phải là bệnh vô sinh, không phải những con số trong sổ tiết kiệm, mà là ánh mắt vô tình của người từng thề “cùng em vượt giông bão.”

Giông bão đến rồi. Nhưng anh là người đầu tiên buông tay.

Tôi không nhớ nổi mình đã ngồi bao lâu trong căn phòng tối hôm ấy. Ánh đèn ngủ hắt ra mờ mờ, đổ bóng anh lên vách tường như một người xa lạ. Tôi từng tự hỏi: nếu tình yêu đủ lớn, liệu người ta có vì nhau mà thay đổi không? Đêm đó, tôi có câu trả lời. Là không. Không phải ai cũng biết trân trọng điều họ có. Nhất là khi điều đó quá âm thầm.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, nấu bữa sáng như mọi ngày. Canh chua, trứng chiên, một ly sữa đậu nành – món anh thích. Tôi đặt lên bàn kèm một tờ giấy nhỏ, không dài dòng:

“Nếu em là người tiêu hoang, nếu tình cảm em dành ra không đáng để anh gọi là ‘hi sinh’, thì em xin dừng ở đây. Vì em không muốn sinh con trong một căn nhà thiếu niềm tin.”

Tôi không đợi anh dậy. Tôi rời khỏi căn nhà ấy – nơi từng là tổ ấm, giờ chỉ là bốn bức tường lạnh lẽo. Tôi bắt taxi về nhà mẹ đẻ, tay chỉ xách theo một chiếc túi nhỏ. Quần áo, đồ trang điểm, tài liệu chữa trị – tôi để lại hết.

Ở nhà mẹ, tôi như sống lại những ngày tuổi đôi mươi. Căn phòng nhỏ vẫn còn nguyên mùi sơn cũ và chiếc gối ôm rách góc. Mẹ tôi không hỏi gì nhiều, chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt hiểu chuyện. Có lẽ bà cũng từng đi qua những ngày như thế, khi lòng người còn đáng sợ hơn bão tố bên ngoài.

Anh không nhắn tin ngay. Đến ngày thứ ba, chỉ vỏn vẹn:
“Về nhà đi. Anh không có ý đó.”

Tôi không trả lời. Bởi tôi biết rõ anh có ý đó. Người ta chỉ lỡ lời khi giận, còn anh thì nói rõ ràng, tỉnh táo – với mẹ mình. Điều khiến tôi đau không phải vì anh nói xấu tôi, mà vì trong suy nghĩ của anh, tôi không phải là bạn đồng hành. Tôi chỉ là vật cản.

Một tuần sau, tôi đi tái khám theo lịch. Một mình.

Y tá hỏi nhỏ: “Chồng em không đi cùng à?”
Tôi mỉm cười, nhẹ như thể mọi thứ chẳng còn quan trọng:
“Anh ấy bận.”

Bác sĩ nói tôi hoàn toàn khỏe mạnh, nếu IVF thành công thì khả năng giữ thai rất tốt. Nhưng tôi lặng lẽ gập hồ sơ lại, đứng dậy:

“Em muốn tạm hoãn kế hoạch. Em cần thời gian.”

Ra khỏi bệnh viện, tôi thở dài. Không phải vì thất vọng, mà là lần đầu tiên tôi thấy mình thoát ra khỏi vai người vợ biết điều.

Tháng sau đó, tôi đi làm lại, tập trung vào công việc. Tôi đăng ký một lớp yoga buổi tối, bắt đầu đọc lại những cuốn sách yêu thích. Tôi gặp lại bạn bè, kể cho họ nghe vài chuyện – không hẳn để than phiền, mà để nhắc mình rằng tôi từng mạnh mẽ.

Một lần, tôi nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ trong quán cà phê – tay nắm tay, cùng đọc tên một loại sữa bầu trên điện thoại. Người chồng cúi đầu hôn nhẹ lên tóc vợ, ánh mắt dịu dàng. Tôi thấy tim mình chùng xuống, nhưng không còn đau. Chỉ là… tiếc. Tiếc vì tôi từng nghĩ mình sẽ có được điều đó.

Hai tháng sau, anh đến tìm tôi. Gầy đi một chút, mắt thâm quầng.

“Em định sống như vậy mãi sao?” – anh hỏi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không giận dữ, không oán trách – chỉ là một sự mỏi mệt đã được thanh lọc thành sự bình thản.

“Em từng nghĩ có con với anh sẽ là hạnh phúc. Nhưng giờ em thấy, sống mà không bị coi thường còn quan trọng hơn.”

Anh cúi đầu, nói khẽ: “Anh chỉ muốn lo cho tương lai. Mua nhà, ổn định kinh tế rồi mới làm IVF…”

Tôi mỉm cười:
“Vấn đề không phải là tiền. Là khi anh chọn tin vào người khác thay vì tin vào em. Là khi anh đem em ra so đo, rồi kể tội em với mẹ anh – người chưa từng ở cùng em một ngày.”

Không còn gì để nói nữa. Tình yêu một khi đã mòn lòng tin, thì chỉ còn là sự gượng ép mệt mỏi.

Ba tháng sau, chúng tôi ký đơn ly hôn. Không khóc, không cãi. Mọi thứ lặng lẽ như một tờ lịch bị xé đi.

Anh bảo: “Anh không nghĩ mọi chuyện đi đến mức này.”

Tôi cười nhạt:
“Vì anh chưa từng nghĩ em cũng có thể rời đi.”

Tôi dọn đến một căn hộ nhỏ, thuê. Không lớn, nhưng đầy nắng. Tôi mua một chậu xương rồng đặt nơi cửa sổ. Nhìn nó mỗi sáng, tôi tự nhủ: Mình vẫn sống. Vẫn đủ mạnh mẽ để làm lại từ đầu.

Tôi chưa tiếp tục kế hoạch IVF. Nhưng tôi không từ bỏ. Nếu một ngày nào đó, tôi gặp một người đủ tử tế, đủ bao dung, tôi sẽ sẵn lòng thử lại. Còn không, tôi vẫn sẽ sống tốt – với tất cả yêu thương dành cho chính mình.

Tôi từng nghĩ, làm mẹ là sứ mệnh. Nhưng rồi tôi nhận ra:
Trước khi làm mẹ, hãy là một người phụ nữ đủ mạnh mẽ để rời khỏi nơi khiến mình tổn thương.

Ăn phải loại này nhẹ thì đầy bụng, k;hó tiêu, nặng thì bị b;ệnh g;out sớm

Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT vừa bị lực lượng chức năng tỉnh Phú Thọ kiểm tra đột xuất và tạm giữ gần 24.000 đơn vị sản phẩm yến chưng do nghi vấn không đạt chất lượng so với bản tự công bố.

Thông tin từ Chi cục Quản lý thị trường (QLTT) tỉnh Phú Thọ cho biết, Đội QLTT số 7 vừa phối hợp với Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an tỉnh Phú Thọ và Đội QLTT số 1, số 4 kiểm tra đột xuất hoạt động sản xuất, kinh doanh hàng hoá của Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT.

Công ty này có địa chỉ tại số 56, phố Phú Gia, thị trấn Thanh Sơn, huyện Thanh Sơn và địa điểm kinh doanh tại số 1941, đường Hùng Vương, phường Gia Cẩm, thành phố Việt Trì.

Sự thật đằng sau 23.468 hũ yến chưng bị tạm giữ tại Phú Thọ- Ảnh 1.

Tại thời điểm kiểm tra, Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT đang hoạt động sản xuất, kinh doanh các sản phẩm chế biến từ yến chưng.

Bằng các biện pháp nghiệp vụ thu thập tài liệu, hồ sơ, chứng cứ Đội QLTT số 7 phát hiện các sản phẩm yến chưng chế biến của Công ty TNHH Yến sào Tuấn Dương & TKT có dấu hiệu không đạt chất lượng so với bản tự công bố sản phẩm.

Sự thật đằng sau 23.468 hũ yến chưng bị tạm giữ tại Phú Thọ- Ảnh 2.

Đội đã ra quyết định tạm giữ 23.468 đơn vị sản phẩm là yến chưng chế biến. Đồng thời tiến hành lấy mẫu và gửi cơ quan có thẩm quyền kiểm nghiệm các chỉ tiêu theo bản tự công bố sản phẩm.

Sau khi có kết quả kiểm nghiệm và văn bản trả lời của cơ quan có thẩm quyền đơn vị sẽ tiếp tục xử lý vụ việc theo quy định.

Người phụ nữ chăm sóc ông chủ 20 năm, trước khi rời đi bà bị con trai ông ấy gọi lại.

Ở căn biệt thự lớn nằm bên bờ sông Hương, có một người phụ nữ đã âm thầm lui tới suốt hai mươi năm, không danh phận, không lời cảm ơn chính thức, chỉ có ánh mắt ông chủ già mỗi lần nhìn bà – ẩn chứa điều gì đó chưa từng nói ra. Nhưng vào cái ngày bà xách vali rời đi, tưởng như kết thúc tất cả, thì tiếng gọi bất ngờ phía sau đã khiến đôi chân bà khựng lại:
“Cô Sáu… đừng đi.”

Bà Sáu tên thật là Nguyễn Thị Lành, năm nay đã bước qua tuổi 58, dáng người gầy gò nhưng nhanh nhẹn, gương mặt đã có nhiều nếp nhăn bởi nắng gió và thời gian. Hai mươi năm trước, bà từ quê Nghệ An vào Huế làm người giúp việc cho ông Trần Văn Quang, một doanh nhân nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản.

Khi bà Lành mới tới, căn biệt thự bên sông ấy vẫn còn lạnh lẽo và thiếu hơi người. Bà đến trong lúc ông Quang vừa mất vợ, con trai duy nhất của ông – Trần Văn Minh – lúc ấy chỉ mới 10 tuổi, đang du học cùng bà nội ở Pháp. Không khí trong nhà lúc nào cũng ảm đạm, lạnh lẽo.

Từ dọn dẹp, nấu nướng, chăm sóc cho ông Quang từng viên thuốc đến cả việc tưới từng luống hoa ngoài vườn, bà Lành làm tất cả bằng một tấm lòng thầm lặng. Bà không nói nhiều, càng không tò mò chuyện của chủ, chỉ lặng lẽ bên cạnh, như một cái bóng trung thành. Đôi lúc ông Quang thức dậy lúc nửa đêm, ho sặc sụa, bà cũng nghe thấy mà bước tới, đưa ly nước, đỡ ông ngồi dậy như đã làm hàng trăm lần.

Dần dần, ông Quang bắt đầu nói chuyện với bà nhiều hơn. Không phải những lời yêu thương, mà là những chuyện cũ: về thời trai trẻ ông từng thất bại ra sao, người vợ quá cố từng cười như thế nào, hay việc ông ăn món canh chua cá lóc luôn nhớ mẹ.

“Chị Sáu, chị làm canh cá lóc như hôm bữa nữa nhé,” ông nói vào một chiều mưa Huế rả rích.

Bà Lành không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi vào bếp.

Những năm sau đó, cậu Minh trở về nước. Cậu bé ngày nào giờ đã thành một thanh niên cao lớn, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng, ít nói. Minh không ưa bà Sáu. Với Minh, bà chỉ là người làm công, ở lại nhà mình quá lâu, có phần chen chân vào những góc kỷ niệm giữa ba và mẹ cậu.

“Ba, con nghĩ nên thuê công ty dịch vụ chăm sóc, chứ không cần một người cứ lởn vởn trong nhà hoài như vậy.”

Ông Quang lặng im. Ông chỉ nói một câu:

“Không ai hiểu tao bằng bà Sáu.”

Minh khó chịu, nhưng không nói thêm.

Bà Sáu vẫn sống như vậy trong biệt thự, không yêu cầu tăng lương, không đòi hỏi ngày nghỉ. Mỗi năm, bà chỉ xin về quê đúng ba ngày giỗ mẹ. Thời gian còn lại, bà dành cả cuộc đời chăm sóc cho người đàn ông từng lạnh lùng nhưng cô đơn ấy.

Rồi một ngày, bác sĩ báo ông Quang bị ung thư gan giai đoạn cuối. Căn bệnh đến nhanh, quật ngã người đàn ông một thời lừng lẫy. Ông Quang dần yếu đi, thường xuyên nằm liệt giường. Bà Sáu gần như túc trực cả ngày đêm.

Thấy vậy, Minh có lần lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng ba, nhìn vào. Anh thấy bà Sáu nhẹ nhàng đắp mền, lau từng giọt mồ hôi trên trán cha, xoa bóp đôi chân sưng phù vì tiểu đường của ông, như người nhà thật sự. Không hiểu sao, lòng Minh bắt đầu dấy lên một chút hối hận.

“Ba… cần cô ấy hơn mình tưởng,” Minh lẩm bẩm.

Ngày ông Quang mất, trời Huế có mưa. Trong lễ tang, ai cũng ngạc nhiên khi thấy bà Sáu đứng lặng lẽ phía sau, không khóc, nhưng ánh mắt đỏ hoe.

Sau tang lễ, bà Lành thu xếp đồ đạc. Bà biết, vai trò của mình đã kết thúc. Hai mươi năm – không phải vợ, không phải chị em, càng không phải người nhà – bà không có lý do gì để ở lại nữa.

Sáng hôm ấy, bà xách chiếc vali cũ ra cổng. Minh đứng bên cửa sổ nhìn theo, trong lòng có gì đó cồn cào. Anh nhớ tới lời cha anh nói vài ngày trước khi qua đời:

“Con đừng để người có ơn với cha ra đi trong âm thầm. Nếu không nhờ bà Sáu, có lẽ cha con mình đã không còn một mái nhà để quay về nữa.”

Minh lao ra cổng.

“Cô Sáu!”

Bà Lành quay đầu lại. Đôi mắt ngỡ ngàng, bàn tay bà vẫn siết chặt quai vali.

“Đừng đi… ở lại đi cô. Cháu… cần cô.”

Gió sông Hương vẫn thổi nhè nhẹ vào sáng sớm, mang theo mùi hoa ngọc lan phảng phất quanh sân. Tiếng gọi “Cô Sáu!” vang lên phía sau khiến đôi chân bà Lành như đông cứng.

Bà quay đầu lại, thấy Minh đang chạy đến, thở dốc. Ánh mắt anh – lần đầu tiên sau hai mươi năm – không còn mang vẻ nghi ngờ hay xa cách, mà là sự chân thành. Rất lâu sau, bà Lành mới nói, giọng khàn:

“Cháu gọi cô… làm gì vậy?”

Minh ngập ngừng, tay vò nhẹ mép áo:

“Cô đừng đi. Ở lại với căn nhà này… với cháu.”

Bà Sáu đứng lặng. Trái tim bà rung lên một nhịp nhẹ – cảm xúc bị dồn nén suốt bao năm như vừa có một khe hở nhỏ để tràn ra.

Bà Lành đồng ý ở lại, nhưng không còn là người giúp việc nữa. Minh sắp xếp cho bà một căn phòng nhỏ cạnh thư viện – nơi trước đây là phòng làm việc của ông Quang. Căn phòng có cửa sổ nhìn ra hồ sen, buổi sáng nắng rọi vào nhẹ nhàng như bàn tay người mẹ vuốt má con thơ.

Dù không còn làm việc như xưa, bà Sáu vẫn giữ thói quen dậy sớm, pha trà, nấu một nồi cháo nhỏ, thắp nhang cho bàn thờ ông Quang. Mỗi sáng, Minh đều xuống ăn sáng với bà. Dần dần, hai người bắt đầu nói chuyện nhiều hơn – về tuổi thơ của Minh, về những ngày bà chăm sóc ông Quang, và cả những chuyện bà chưa từng kể với ai.

Một buổi chiều mưa tháng Sáu, bà Sáu ngồi lật lại những cuốn album cũ của gia đình ông Quang, mắt dừng lại ở một bức ảnh có người phụ nữ trẻ đứng cạnh ông – đó là vợ ông Quang. Minh tiến lại gần.

“Đây là mẹ cháu…” – Minh nói, mắt nhìn xa xăm.

Bà Sáu nhẹ gật đầu, tay run run vuốt mép ảnh.

“Cô quen bà ấy à?” – Minh hỏi.

Im lặng một lúc lâu, bà mới khẽ nói:

“Hồi trẻ… cô từng là bạn thân với mẹ cháu.”

Minh sững người. Anh chưa bao giờ nghe cha nhắc tới điều này.

“Cô Lành là người duy nhất đứng bên cạnh mẹ cháu khi bà sinh cháu. Nhưng rồi vì một hiểu lầm trong gia đình, mẹ cháu không còn liên lạc với cô nữa. Đến khi mẹ mất… cô mới quay lại Huế.”

Minh siết chặt tay. Bấy lâu nay anh nghĩ bà Sáu chỉ là người làm, hóa ra bà đã có một phần đời gắn bó với gia đình anh từ rất lâu.

Thời gian trôi, Minh dần mở lòng. Anh mời bà Sáu cùng đi dự lễ kỷ niệm thành lập công ty. Trong buổi lễ, khi được hỏi ai là người truyền cảm hứng cho anh nhất, Minh không chút do dự trả lời trước toàn thể khách mời:

“Không phải là cha tôi, cũng không phải một doanh nhân nào. Mà là một người phụ nữ đã âm thầm sống trong bóng tối suốt hai mươi năm – người dạy tôi sự kiên nhẫn, nhân hậu và chân thành.”

Mọi người quay lại nhìn, bà Sáu đứng ở cuối khán phòng, nước mắt chực trào.

Tối hôm đó, Minh đưa cho bà Sáu một phong thư đã úa màu.

“Cha cháu viết cái này cho cô, nhưng chưa kịp đưa.”

Bà Sáu cầm lấy, mở ra. Nét chữ quen thuộc, nghiêng nghiêng:

“Sáu,
Tôi nợ chị một đời ơn nghĩa.
Tôi biết chị đã hy sinh cả tuổi thanh xuân để bên cạnh một kẻ như tôi – lầm lì, cố chấp và đầy tổn thương. Tôi từng nghĩ không cần ai, nhưng khi chị tới, tôi mới hiểu: có người bên cạnh không phải để phục vụ, mà là để làm mình bớt cô đơn.
Nếu tôi có đi trước, mong chị đừng rời khỏi căn nhà này. Vì nơi đây, chị là một phần ký ức đẹp nhất tôi có.
– Quang”

Đọc đến đây, bà Sáu không kìm được nước mắt.

Sau hôm đó, Minh chính thức mời bà Sáu làm cố vấn cho Quỹ Từ Thiện Trần Gia – nơi giúp đỡ người cao tuổi không nơi nương tựa. Dưới sự hướng dẫn của bà, quỹ hoạt động hiệu quả và nhận được nhiều sự ủng hộ từ cộng đồng.

Bà Sáu cũng bắt đầu đi nhiều hơn – không phải để rời bỏ, mà để mang yêu thương lan rộng: thăm viện dưỡng lão, dạy nấu ăn cho các em mồ côi, nói chuyện truyền cảm hứng ở trường đại học. Ở đâu có người cần nghe một câu chuyện về lòng trung thành và tình người, bà đều xuất hiện – nhẹ nhàng, kiên nhẫn như chính con người bà suốt bao năm qua.

Năm bà Sáu bước sang tuổi 60, Minh tổ chức cho bà một bữa tiệc nhỏ trong khu vườn biệt thự – nơi bà từng tưới hoa mỗi sáng.

Bà Sáu đứng giữa bạn bè, đồng nghiệp, hàng xóm và những người từng được bà giúp đỡ, khẽ mỉm cười.

“Có lẽ tôi không có con ruột, nhưng lại có rất nhiều đứa con tinh thần. Và thằng Minh – từ đứa trẻ ghét tôi năm nào – giờ lại là người khiến tôi tin vào lòng biết ơn là thứ có thể chữa lành cả những vết thương cũ nhất.”

Mọi người vỗ tay. Minh bước tới ôm bà thật chặt.

“Cháu cảm ơn cô… không chỉ vì đã ở lại… mà còn vì đã là người nhà của cháu, từ rất lâu rồi.”

Sầu riêng “tắ-m thuốc” trong những chất kinh khung này đây

Gần đây, nhiều người đang bàn luận về thông tin sầu riêng bị “nhúng thuốc” cho chín đều, chín đẹp. Nghe cụm từ “nhúng thuốc” thì ai cũng sợ, nhưng những hộ dân trồng sầu riêng đều khẳng định việc này là an toàn, gia đình họ cũng ăn những trái sầu riêng “nhúng thuốc” đó. Vậy cụ thể là thế nào?

Cư dân mạng đang bàn luận sôi nổi về việc các hộ trồng và kinh doanh sầu riêng cứ “nhúng thuốc” những quả sầu riêng đã thu hoạch. Tuy nhiên, người bán nói rằng thuốc nhúng này chỉ giúp sầu riêng chín ngon, và họ cũng ăn những quả sầu riêng đó.

Theo VTC News, chất được dùng để nhúng sầu riêng có tên là Phân bón lá Kina Ado Ethephon và HTC Đại Ngàn. Trong đó, thành phần “ethephon” được rất nhiều người quan tâm.

Tiến sĩ Nguyễn Đăng Nghĩa, chuyên gia Nông nghiệp, nguyên Viện trưởng Viện Khoa học Kỹ thuật Nông nghiệp miền Nam, đã có nhiều năm nghiên cứu về ethephon, hoạt chất chính trong một số loại thuốc nhúng trái hiện nay, thì khẳng định: “Ethephon là một hợp chất khi phân hủy sẽ giải phóng khí ethylene – loại khí tự nhiên mà cây trồng cũng sinh ra trong quá trình chín quả. Ethylene giúp làm mềm mô trái, chuyển màu vỏ, phát triển hương vị, hoàn toàn tương ứng với quá trình chín tự nhiên… Hai dung dịch này an toàn, được sử dụng. Tuy nhiên, tôi cũng nhắc luôn là sử dụng chúng riêng biệt, không được pha thêm bất cứ thuốc nấm gì”, theo VTC News.

Sầu riêng “nhúng thuốc” là nhúng vào chất gì, ăn vào có nguy cơ gì không? ảnh 1

Nhiều hộ trồng và kinh doanh sầu riêng ở nước ta nói rằng xử lý sầu riêng bằng ethephon là bình thường, gia đình họ cũng ăn những quả sầu riêng đó. Ảnh: VTC News.

Về việc sử dụng ethephon thì các nước có những quy định khá khác nhau.

Theo Cơ quan Bảo vệ Môi trường của Mỹ, ethephon là một chất điều hòa tăng trưởng thực vật được dùng để thúc đẩy quả chín và một số phản ứng khác. Tuy nhiên, theo Trung tâm Nghiên cứu sau thu hoạch của ĐH California (Mỹ) thì ethephon được duyệt để dùng trước khi thu hoạch (với giới hạn nhất định về nồng độ), nhưng không được duyệt để dùng sau khi thu hoạch (phun xịt trực tiếp hoặc nhúng các loại quả để thúc chín). Sau khi thu hoạch thì chỉ có thể dùng khí ethylene được giải phóng từ ethephon để làm chín trái cây trên quy mô nhỏ, với một số điều kiện nhất định.

Sầu riêng “nhúng thuốc” là nhúng vào chất gì, ăn vào có nguy cơ gì không? ảnh 2

Ở Mỹ, việc dùng ethephon cho trái cây sau thu hoạch nhìn chung là không được phép. (Ảnh chụp màn hình trang Postharvest Research and Extension Center).

Nhưng Cơ quan Thực phẩm Singapore (SFA) thì lại nói việc dùng chất ethephon để làm chín trái cây là “chấp nhận được”, và có thể dùng chất này sau thu hoạch để “kiểm soát tốc độ chín”.

Về việc ethephon có gây hại gì cho người ăn trái cây (đã xử lý) hay không thì ngay cả các chuyên gia cũng không thống nhất ý kiến. Theo trang The Straits Times của Singapore, các chuyên gia khoa học thực phẩm nói chất này có thể gây ung thư. Nhưng Phó Giáo sư Liu Shao Quan ở ĐH Quốc gia Singapore lại nói việc ăn sầu riêng được xử lý bằng ethephon không gây hại gì cho sức khỏe. Một số nguồn tin khác thì viết rằng ethephon chỉ có thể gây kích ứng da và mắt của người nhúng hoặc phun xịt, chứ người ăn quả thì không sao.

Giáo sư William Chen, giám đốc chương trình Công nghệ và Khoa học Thực phẩm của ĐH Công nghệ Nanyang (Singapore), cũng cho rằng nguy cơ bị bệnh vì ăn sầu riêng đã xử lý bằng ethephon là rất thấp vì dù sao người ăn cũng không ăn cả vỏ sầu riêng. Tuy nhiên, Giáo sư Chen nói, không dùng các chất thúc chín thì tốt hơn vì “bất kỳ thứ gì có bản chất nhân tạo/ tổng hợp đều không tốt cho sức khỏe đâu”, và “đừng làm thay việc của thiên nhiên”.

Sầu riêng “nhúng thuốc” là nhúng vào chất gì, ăn vào có nguy cơ gì không? ảnh 3

Một khách hàng đang chọn sầu riêng. Ảnh minh họa: Agencja Fotograficzna Caro/ Alamy Photo.

Vì chưa có sự thống nhất là ăn trái cây thúc chín bằng ethephon có hại gì không, và các chuyên gia nói rằng nếu ethephon (và các hóa chất khác) tiếp xúc trực tiếp với phần ruột trái cây thì có thể gây hại, nên nếu những người ăn sầu riêng mà tự bổ thì bổ xong nên rửa kỹ tay trước khi cầm ăn cho an toàn hơn.