Home Blog Page 20

N:Ó:NG: Tìm ra nguyên nhân thực sự trong r:ơi máy bay chở 242 hành khách, đã có thông tin về số người tu:v:ong

Theo truyền thông địa phương, ít nhất 133 người được xác nhận tử vong trong vụ tai nạn máy bay ở Ahmedabad, Ấn Độ.

Theo News18, ít nhất 133 người thiệt mạng sau khi một chuyến bay của Air India bị rơi gần sân bay Ahmedabad vào 12/6. Sự cố xảy ra khi chuyến bay của Air India chở 232 hành khách và 10 thành viên phi hành đoàn cất cánh đến London lúc 1h17 chiều.

Một người thiệt mạng trong vụ tai nạn thảm khốc. (Ảnh: Reuters)

Một người thiệt mạng trong vụ tai nạn thảm khốc. (Ảnh: Reuters)

Máy bay chở 169 người Ấn Độ, 53 người Anh, 7 người Bồ Đào Nha và một hành khách Canada. Có thể nhìn thấy khói dày đặc từ Dharpur gần khu vực Meghaninagar ở Ahmedabad.

Đội cứu hỏa đã nhanh chóng đến hiện trường và các đội ứng phó khẩn cấp đang được huy động. Các nhà chức trách vẫn chưa xác nhận nguyên nhân vụ tai nạn.

Theo dữ liệu ban đầu, máy bay đạt độ cao khoảng 250 mét trước khi bất ngờ giảm độ cao và lao xuống đất, chỉ sau ít phút rời khỏi đường băng. Ngay sau khi nhận được tín hiệu khẩn cấp “Mayday” từ phi công, kiểm soát không lưu mất toàn bộ liên lạc với máy bay.

Hình ảnh từ hiện trường cho thấy một cột khói dày đặc bốc lên từ khu vực rơi, nằm ngoài rìa sân bay. Các đội cứu hộ nhanh chóng có mặt, với hơn hai chục xe cứu thương và lực lượng cứu hỏa được điều động.

Một số hành khách bị thương được đưa đi cấp cứu tại các bệnh viện gần đó. Khu vực quanh sân bay bị phong tỏa để đảm bảo hoạt động cứu hộ không bị gián đoạn, đồng thời các tuyến đường lân cận cũng được điều tiết để tránh ùn tắc giao thông.

Air India đã lập đường dây nóng hỗ trợ thân nhân các hành khách. Trong danh sách hành khách được cho là có cả một bộ trưởng bang Ấn Độ.

Air India xác nhận sự cố trong một thông báo ngắn, cho biết họ đang xác minh toàn bộ thông tin và sẽ cập nhật sớm nhất trên các kênh chính thức.

Chủ tịch Tập đoàn Tata – đơn vị sở hữu Air India – ông N. Chandrasekaran bày tỏ “nỗi buồn sâu sắc trước thảm kịch thương tâm” và khẳng định ưu tiên hàng đầu hiện nay là hỗ trợ các nạn nhân và gia đình họ. Một trung tâm khẩn cấp cũng được thành lập để cung cấp thông tin và hỗ trợ tâm lý.

Theo các nguồn tin cấp cao của Bộ Hàng không Dân dụng Ấn Độ, các nhà điều tra đã đến hiện trường, vào cuộc tìm nguyên nhân vụ tai nạn chuyến AI171 của Air India.

Hiện trường vụ máy bay chở 242 người rơi ở Ấn Độ, la liệt mảnh vỡ. (Nguồn: ANI)

Chuyến bay của Air India, mất độ cao nhanh chóng, bị rơi ở khu vực Maninagar gần sân bay quốc tế Ahmedabad vào khoảng 14h. (Ảnh: News18)

Chuyến bay của Air India, mất độ cao nhanh chóng, bị rơi ở khu vực Maninagar gần sân bay quốc tế Ahmedabad vào khoảng 14h. (Ảnh: News18)

Theo thông tin ban đầu có 242 người trên máy bay.

Theo thông tin ban đầu có 242 người trên máy bay.

Cục Điều tra Tai nạn Hàng không Ấn Độ (AAIB) đã cử Tổng cục trưởng cùng đội kỹ thuật đến Ahmedabad vào cuộc điều tra nguyên nhân vụ tai nạn. Các chuyên gia sẽ phân tích hộp đen, dữ liệu chuyến bay và chứng cứ tại hiện trường.

Cục Điều tra Tai nạn Hàng không Ấn Độ (AAIB) đã cử Tổng cục trưởng cùng đội kỹ thuật đến Ahmedabad vào cuộc điều tra nguyên nhân vụ tai nạn. Các chuyên gia sẽ phân tích hộp đen, dữ liệu chuyến bay và chứng cứ tại hiện trường.

Theo Reuters, trên chuyến bay có 169 người mang quốc tịch Ấn Độ, 43 người Anh, 7 người Bồ Đào Nha, 1 người Canada. Tổng cộng 242 người gồm 217 người lớn và 11 trẻ em. Hiện chưa có danh sách chính thức về số người sống sót hay thương vong. Hoạt động cứu hộ đang được triển khai khẩn trương với sự tham gia của nhiều cơ quan chức năng.

Theo Reuters, trên chuyến bay có 169 người mang quốc tịch Ấn Độ, 43 người Anh, 7 người Bồ Đào Nha, 1 người Canada. Tổng cộng 242 người gồm 217 người lớn và 11 trẻ em. Hiện chưa có danh sách chính thức về số người sống sót hay thương vong. Hoạt động cứu hộ đang được triển khai khẩn trương với sự tham gia của nhiều cơ quan chức năng.

“Tôi đang ở nhà thì nghe một tiếng nổ lớn. Khi chạy ra ngoài, khói đen dày đặc phủ kín bầu trời. Khi đến nơi, thi thể và các mảnh vỡ từ máy bay nằm rải rác khắp nơi", một nhân chứng của vụ máy bay rơi nói với PTI.

“Tôi đang ở nhà thì nghe một tiếng nổ lớn. Khi chạy ra ngoài, khói đen dày đặc phủ kín bầu trời. Khi đến nơi, thi thể và các mảnh vỡ từ máy bay nằm rải rác khắp nơi”, một nhân chứng của vụ máy bay rơi nói với PTI.

TIN BUỒN: 242 hành khách trên chiếc máy bay x:ấ:u s::ố nay còn đâu..

Hãng tin Reuters dẫn thông tin từ hãng hàng không, cảnh sát và bộ trưởng y tế liên bang Ấn Độ cho biết “nhiều người đã thiệt mạng” trong vụ rơi máy bay của hãng Air India khi chuyến bay chở 242 người vừa cất cánh hướng đến London (Anh) từ thành phố Ahmedabad ở phía tây Ấn Độ vào ngày 12/6.

Máy bay đang trên đường đến sân bay Gatwick của Anh thì gặp nạn, rơi ở khu vực dân sự gần sân bay sau khi vừa cất cánh.

“Tòa nhà mà máy bay rơi trúng là một ký túc xá của bác sĩ… chúng tôi đã dọn dẹp sạch gần 70% đến 80% khu vực và sẽ sớm dọn sạch phần còn lại” – một sĩ quan cảnh sát cấp cao nói với các phóng viên.

Một nguồn tin nói với Reuters rằng trong số 242 người trên chuyến bay xấu số có 217 người lớn và 11 trẻ em. Trong số đó, 169 người là công dân Ấn Độ, 53 người Anh, 7 người Bồ Đào Nha và một người Canada.

Trang web theo dõi hàng không Flightradar24 cho biết máy bay rơi là một chiếc Boeing 787-8 Dreamliner, một trong những máy bay chở khách hiện đại nhất đang hoạt động. “Hiện tại, chúng tôi đang xác minh thông tin chi tiết và sẽ chia sẻ thêm thông tin cập nhật” – hãng Air India cho biết trên mạng xã hội X. “Những người bị thương đang được đưa đến bệnh viện gần nhất” – hãng này cho biết thêm.

Một kênh truyền hình cho thấy máy bay cất cánh qua một khu dân cư rồi biến mất khỏi màn hình trước khi một luồng lửa lớn bốc lên trời từ phía sau những ngôi nhà. Hình ảnh cũng cho thấy các mảnh vỡ bốc cháy của chiếc máy bay, khói đen dày đặc bốc lên trời gần sân bay. Cảnh quay của đài truyền hình cũng cho thấy mọi người được di chuyển bằng cáng và được đưa đi bằng xe cứu thương.

Hiện trường máy bay rơi – Ảnh: Reuters

Theo kiểm soát không lưu tại Sân bay Ahmedabad, máy bay khởi hành lúc 1h39 chiều (giờ địa phương) từ đường băng số 23. Nó đã phát tín hiệu “Mayday”, báo hiệu tình trạng khẩn cấp, nhưng sau đó không có phản hồi từ máy bay.

Flightradar24 cũng cho biết họ đã nhận được tín hiệu cuối cùng từ máy bay vài giây sau khi cất cánh. “Máy bay gặp tai nạn là Boeing 787-8 Dreamliner có số đăng ký VT-ANB” – hãng hàng không cho biết.

Trong khi đó, hãng sản xuất máy bay Boeing cho biết họ đã biết về các báo cáo ban đầu về vụ tai nạn và đang nỗ lực thu thập thêm thông tin. Cổ phiếu của Boeing đã giảm 6,8% xuống còn 199,13 đô la trong giao dịch sau tai nạn.

Giới chức Anh đang làm việc với các nhà chức trách Ấn Độ để khẩn trương xác định thông tin xung quanh vụ tai nạn và cung cấp hỗ trợ cho những người liên quan, văn phòng đối ngoại của nước này cho biết trong một tuyên bố được đăng trên trang web của mình.

Văn phòng Bộ trưởng hàng không Ấn Độ cho biết Thủ tướng Narendra Modi đã chỉ đạo đảm bảo mọi hỗ trợ đều được cung cấp tối đa cho các nỗ lực cứu hộ ngay lập tức. Tất cả các cơ quan liên quan của văn phòng này đều đang được đặt trong tình trạng báo động cao và các nỗ lực phối hợp đang được tiến hành.

Công tác cứu nạn, cứu hộ đang được thực hiện khẩn trương – Ảnh: Reuters

Ahmedabad – nơi xảy ra vụ tai nạn là thành phố chính tại tiểu bang Gujarat, quê hương của thủ tướng Modi. Sân bay Ahmedabad cho biết họ đã đình chỉ mọi hoạt động bay ngay lập tức. Sân bay này do tập đoàn Adani Group của Ấn Độ điều hành.

Vụ tai nạn máy bay chết người gần đây nhất ở Ấn Độ xảy ra vào năm 2020 liên quan đến hãng Air India Express, một hãng hàng không con giá rẻ của hãng Air India. Chiếc Boeing-737 của hãng Air India Express khi đó đã trượt khỏi đường băng tại Sân bay Quốc tế Kozhikode ở miền nam Ấn Độ khiến 21 người đã thiệt mạng.

Hãng hàng không Air India trước đây do nhà nước sở hữu đã được tập đoàn Tata Group của Ấn Độ tiếp quản vào năm 2022 và sáp nhập với Vistara – một liên doanh giữa tập đoàn và hãng hàng không Singapore Airlines vào năm 2024. Tata cho biết một trung tâm khẩn cấp đã được kích hoạt và một nhóm hỗ trợ đã được thành lập để hỗ trợ các gia đình tìm kiếm thông tin vụ tai nạn.

Toà nhà ký túc xá bác sĩ nơi máy bay lao vào – Ảnh: Reuters

Bên trong hiện trường vụ tai nạn – Ảnh: Reuters

Nơi vụ tai nạn xảy ra – Ảnh: Reuters

Phút cuối cùng của chiếc máy bay trước khi rơi

Quả cầu lửa bốc lên sau cú va chạm của máy bay

Một phần xác máy bay mắc kẹt trong toà nhà

Tháng đưa chị dâu 10 triệu phụng dưỡng mẹ già 70 mà bà vẫn ăn cơm chan nước lọc: Chị nói X/ó/t thì mang về mà nuôi… b;ực quá tôi đưa cho chị 1 tờ giấy A4, chị phải q/uỳ xin lỗi

Tháng nào tôi cũng gửi chị dâu mười triệu để phụng dưỡng mẹ già bảy mươi tuổi. Vậy mà một lần về quê, tôi thấy bà ngồi lặng lẽ ăn bữa cơm chan nước lọc, bên cạnh nồi canh chỉ toàn nước với vài cọng rau muống úa. Tôi hỏi, bà cười, nói quen rồi. Tôi quay sang chị dâu – chị nhún vai:
“Xót thì mang về mà nuôi!”
Tôi không nói gì. Chỉ rút trong cặp ra một tờ giấy A4 trắng. Đặt lên bàn.
“Tí nữa chị ký vào đây. Không thì quỳ xin lỗi mẹ đi.”

Quê tôi là một xã nghèo thuộc huyện Hải Hậu, Nam Định. Mùa hè trời nắng như thiêu, mùa đông thì mưa phùn gió bấc, gió hun hút thổi từ ngoài đê vào từng cơn lạnh tê tái. Nhà tôi nằm cuối làng, lợp ngói đỏ, cũ kỹ mà ấm cúng. Ba tôi mất sớm, mẹ tần tảo nuôi tôi và anh Hai ăn học nên người.

Anh Hai là con trưởng, ở lại quê lo hương khói cho tổ tiên. Tôi – út trong nhà – lên Hà Nội làm kỹ sư xây dựng, vừa mới lập gia đình năm ngoái. Cuộc sống của tôi không phải quá giàu sang, nhưng đủ ăn đủ mặc. Tháng nào tôi cũng gửi đều đặn mười triệu về quê cho mẹ. Nhưng mẹ tôi không có điện thoại, nên mọi liên lạc đều qua chị dâu.

Chị dâu tôi – chị Thắm – là người đàn bà khéo miệng, ăn nói nhẹ nhàng. Trong làng ai cũng bảo tôi có phước vì có chị dâu đảm đang. Nhưng tôi thì không chắc. Lần nào về quê, tôi cũng thấy mẹ tôi gầy hơn, da nhăn nheo, tóc rụng lưa thưa. Bà ít nói, chỉ cười gượng khi tôi hỏi han.

Hôm ấy, tôi bất ngờ về quê mà không báo trước. Trời Hà Nội oi bức, tôi bắt chuyến xe khách đêm, về đến đầu làng lúc tờ mờ sáng. Nhà anh Hai vẫn đóng cửa im lìm, tôi mở cổng đi vào, vừa bước tới sân thì nghe tiếng lách cách trong bếp.

Tôi lặng lẽ bước lại gần. Mẹ tôi đang ngồi trước mâm cơm, bát cơm trắng chan nước rau, bên cạnh là nồi canh chỉ toàn nước trong, không một cọng thịt, không một miếng cá.

Tôi chết sững.

“Mẹ ăn gì thế này?” – Tôi hỏi, giọng nghẹn.

Mẹ ngước lên, giật mình, rồi cười hiền:
“Ơ, con về đấy à? Sáng mẹ ăn nhẹ thế thôi, già rồi ăn không được nhiều.”

Tôi ngồi xuống, không nói gì. Rót cho mẹ ly nước, tôi nhìn quanh gian bếp – chiếc tủ lạnh cũ hỏng nằm chỏng chơ, mấy cái hũ gia vị rỗng không, nồi cơm điện tróc hết lớp chống dính. Căn bếp trống hoác.

Khoảng tám giờ sáng, chị Thắm từ chợ về, tay xách bịch rau với vài quả cà pháo. Vừa thấy tôi, chị giật mình:
“Ôi, em về mà không báo chị chuẩn bị đồ ăn đón!”

Tôi gật đầu, rồi thẳng thắn hỏi:
“Tháng nào em cũng gửi tiền, mẹ ăn thế này là sao?”

Chị dâu tôi im lặng một lúc rồi cười nhạt:
“Tiền thì nhiều việc phải chi. Nhà cửa, điện nước, thuốc men… Với lại, bà già rồi, ăn uống đơn giản, bà có đòi hỏi gì đâu.”

Tôi gằn giọng:
“Chị nói vậy mà nghe được à? Sáng nay mẹ chan cơm với nước luộc rau đấy. Còn tiền em gửi thì chị dùng vào đâu?”

Chị thở dài, có vẻ bực:
“Nếu em xót thì… mang về mà nuôi. Ai cấm đâu?”

Tôi sững sờ.

Câu nói đó – tưởng như bình thường – lại như lưỡi dao cắt vào lòng tôi. Tôi nhìn mẹ – bà đã cúi mặt từ lúc nào, hai bàn tay run run ôm chiếc khăn rằn cũ mèm. Tôi hiểu rồi. Bà sợ con cái mâu thuẫn, sợ mình là gánh nặng.

Tôi không nói thêm lời nào. Chỉ lấy ra từ cặp một tờ giấy A4. Tôi đã chuẩn bị từ lâu, đề phòng ngày này.

Trên đó là một bản cam kết: “Tôi – Nguyễn Thị Thắm – đồng ý hoàn trả toàn bộ số tiền em chồng tôi đã gửi trong vòng 6 tháng gần đây nếu bị phát hiện sử dụng sai mục đích phụng dưỡng mẹ già, hoặc xin lỗi mẹ trước mặt gia đình dòng họ.”

Tôi đặt tờ giấy lên bàn, giọng điềm tĩnh:
“Tí nữa chị ký vào đây. Hoặc quỳ xin lỗi mẹ. Tùy chị chọn.”

Chị Thắm tái mặt.

Còn tôi, quyết rồi. Mẹ tôi xứng đáng được sống tử tế hơn – không phải bằng tiền – mà bằng cả lòng biết ơn.

Chị Thắm đứng lặng người trước tờ giấy A4 trắng toát, đôi mắt dao động như đang đấu tranh dữ dội. Gian bếp vốn nhỏ, nay bỗng chật chội bởi không khí nặng như đè nén. Mẹ tôi vẫn ngồi đó, đôi bàn tay già nua đan vào nhau run run, không nhìn ai.

Tôi biết, trong thâm tâm bà không muốn mọi chuyện rùm beng. Nhưng nếu tôi im lặng như trước đây, thì sẽ còn bao nhiêu bữa cơm chan nước lọc nữa? Mẹ tôi có thể chịu đựng, nhưng tôi – con ruột của bà – thì không thể.

Chị Thắm cười gượng, giọng đổi khác, mềm hẳn:

“Em ơi, chị nói thế lúc nóng giận, chứ có ai ác gì với mẹ đâu. Mẹ cũng hiểu mà… Phải không mẹ?”

Mẹ tôi ngước lên, ánh mắt rối bời. Bà khẽ gật đầu, nhưng tôi nhìn thấy rõ trong ánh mắt bà một điều khác – một sự cam chịu chứ không phải đồng tình.

Tôi không rút lại tờ giấy.

“Không có chuyện hiểu hay không hiểu. Có sai thì phải nhận. Mẹ tôi không phải người ăn xin để sáng ra phải chan nước lọc sống qua bữa.”

Chị Thắm bắt đầu mất kiên nhẫn:

“Rồi rồi. Muốn gì? Em tính dạy chị cách làm dâu à? Hay là muốn giành mẹ về nuôi để chứng minh điều gì?”

Tôi lạnh giọng:

“Không phải giành. Là để mẹ được sống như con người.”

Chị bặm môi. Một phút. Hai phút. Cả căn bếp chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc.

Cuối cùng, chị gạt tờ giấy ra, không ký. Nhưng rồi bất ngờ – chị quỳ xuống. Phía trước là mẹ tôi, người run lẩy bẩy. Chị cúi đầu thật thấp:

“Mẹ… con xin lỗi. Con sai. Con biết sai rồi.”

Tôi đứng sững. Không ngờ chị lại chọn cách này. Nhưng lời xin lỗi ấy… có phải là thật lòng?

Mẹ tôi thì òa khóc. Bà kéo chị Thắm dậy, lắc đầu liên tục:

“Thôi, thôi… mẹ không giận gì cả. Mẹ biết nhà cũng khó. Các con đừng vì mẹ mà mâu thuẫn.”

Tôi lặng người. Đúng là mẹ tôi, suốt đời chỉ biết nghĩ cho người khác. Đến lúc chịu thiệt, bà cũng không muốn ai phải cúi đầu.

Lúc đó, anh Hai từ ngoài đồng về. Thấy cảnh tượng trước mặt, anh thả cái cuốc xuống, chạy vào hỏi dồn:

“Gì đấy? Có chuyện gì?”

Tôi kể lại mọi chuyện. Anh Hai im lặng rất lâu, rồi gằn giọng, không nhìn chị:

“Tôi không biết ở nhà em đối xử với mẹ thế nào, nhưng từ nay tôi sẽ là người giữ tiền, lo cho mẹ. Còn em… biết điều thì sống cho tử tế. Bằng không thì… đi.”

Chị Thắm giãy nảy:

“Anh dám nói thế với tôi à? Tôi sống với nhà anh bao nhiêu năm nay, anh không nhìn thấy tôi cực khổ thế nào sao?”

“Khổ đâu chưa thấy, chỉ thấy mẹ càng ngày càng tội nghiệp.” – anh Hai dằn từng chữ.

Không khí gia đình vỡ vụn như chiếc bát rơi xuống nền gạch. Mẹ tôi chỉ biết ôm đầu, rưng rức:

“Thôi các con ơi… mẹ không cần gì cả. Đừng vì mẹ mà vợ chồng lục đục.”

Tôi quay sang nắm tay mẹ, mắt cay xè:

“Mẹ không cần, nhưng con cần. Con cần mẹ sống được yên ổn, tử tế. Còn họ có nhận ra lỗi hay không, để mặc họ.”

Sau bữa cơm trưa hôm đó, tôi gọi điện cho vợ. Tôi nói rõ ý định:
“Anh muốn đón mẹ lên Hà Nội. Ở với mình. Em đồng ý chứ?”

Cô ấy im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng:

“Đón mẹ lên đi anh. Em lo được.”

Tôi chưa bao giờ thấy mình biết ơn vợ đến vậy.

Tối hôm ấy, tôi lên phòng mẹ, gói ghém đồ đạc. Bà vẫn chần chừ:

“Mẹ quen rồi. Ở nhà cho thoải mái. Trên ấy mẹ không quen đâu.”

Tôi nắm tay bà:

“Trên ấy có con. Mẹ không cần quen với thành phố. Chỉ cần quen với bữa cơm có cá, có canh, với tiếng cười bữa tối. Thế là đủ.”

Mẹ nhìn tôi, đôi mắt rưng rưng, rồi khẽ gật đầu.

Nửa năm sau, mẹ tôi đã tăng được gần bốn ký. Mỗi sáng, bà ra ban công tưới cây, chăm mấy chậu rau húng, rau răm. Chiều đến, tôi và vợ về, mẹ nấu cơm sẵn, chờ ba người cùng ăn. Bữa cơm có canh chua cá rô, có thịt kho tàu, có cả chén nước mắm pha đúng kiểu quê.

Tờ giấy A4 năm nào tôi vẫn giữ, kẹp giữa quyển sổ ghi chép trên bàn làm việc. Không phải để nhắc lại lỗi lầm, mà để nhắc bản thân – có những điều tưởng như nhỏ nhặt, nhưng lại là giới hạn của lòng người.

Một bữa cơm chan nước lọc, đôi khi chính là giọt nước tràn ly.

Sáng nào nhà bà Ngân cũng mất một con gà. Ở quê, chuyện này cũng là bình thường mèo, chuột, trộm vặt hay trẻ con phá phách. Nhưng đến ngày thứ mười lăm, bà phát hiện một chiếc vòng cổ cũ kỹ nằm giữa chuồng, dính đầy lông gà và bùn đất.

Sáng nào nhà bà Ngân cũng mất một con gà. Ở quê, chuyện này cũng là bình thường — mèo, chuột, trộm vặt hay trẻ con phá phách. Nhưng đến ngày thứ mười lăm, bà phát hiện một chiếc vòng cổ cũ kỹ nằm giữa chuồng, dính đầy lông gà và bùn đất. Vấn đề là… chiếc vòng ấy bà đã chôn cùng chồng mình cách đây bốn năm.

Bà Ngân năm nay ngoài bảy mươi, sống một mình trong căn nhà ngói cũ ở xóm Trầu Cau, một làng nhỏ ven sông Hậu. Ngày trẻ bà nổi tiếng khéo tay, giỏi bếp núc, nên lũ cháu nội ngoại ai cũng quý. Chồng bà – ông Ba Kính – mất cách đây bốn năm vì ung thư gan, để lại cho bà một mảnh vườn, vài sào ruộng và một chuồng gà sau hè mà ông hay gọi đùa là “kho lúa sống”.

Gà với bà Ngân không chỉ là kế sinh nhai. Chúng là bạn, là tiếng gáy buổi sáng, là niềm vui mỗi chiều đi thả cơm trộn cám, nghe chúng tranh nhau cục cục mà cười cả buổi.

Vậy mà hơn nửa tháng nay, sáng nào dậy bà cũng thấy chuồng thiếu mất một con. Không dấu vết, không xáo trộn. Cánh cửa vẫn đóng, ổ rơm vẫn nguyên, chỉ có vài sợi lông gà vương dưới đất như bằng chứng duy nhất. Đầu tiên là con trống vàng, rồi tới con mái đẻ đều, sau là đám gà con. Đến hôm nay, con gà thứ mười lăm đã biến mất.

Người trong xóm bàn tán đủ kiểu:

– “Chắc trộm quen nhà. Giỏi lắm, không để lại dấu.”
– “Hay là chuột lớn? Có bữa tôi thấy cả con gà bị chuột cắn chết đấy.”
– “Không chừng… là do con Diễm đó mày, con đó hồi trước trộm vịt nhà ông Tư.”

Bà Ngân bán tín bán nghi. Cái bà lo không hẳn là mất gà – bà có lương hưu, vài trăm bạc mỗi tháng, sống cũng đủ. Điều khiến bà ám ảnh là cảm giác bất lực, như thể có ai đó – hay điều gì đó – đang âm thầm lấy đi từng mảnh bình yên của bà mà bà không thể ngăn được.

Chiều hôm đó, bà gọi thằng Nghĩa – cháu nội – về ở vài hôm. Nghĩa học đại học ở Cần Thơ, nghỉ hè tranh thủ về quê. Nó tháo vát, lanh lợi, lại thương bà nội.

– “Nội để con lắp camera coi ai bắt gà,” nó nói, vừa mở balo lôi ra mấy dây cáp và cái điện thoại cũ làm thiết bị ghi hình.

Bà Ngân cười hiền:
– “Máy móc gì cho lắm, ai bắt thì bắt, còn mấy con cũng chẳng tiếc…”

Nhưng tối hôm ấy, bà mất ngủ. Trằn trọc suốt đêm. Đến khoảng hai giờ sáng, có tiếng động nhẹ ngoài vườn. Bà lắng tai. Một thứ âm thanh lạ – như tiếng chân người nhưng chậm, mềm, không dứt khoát.

Bà khẽ kéo cửa sổ nhìn ra. Trăng mờ, cây cối đổ bóng rối rắm. Rồi… bà thấy một bóng người – hoặc cái gì giống người – đứng lom khom trước chuồng gà. Bà không hét, không dám cử động, chỉ biết nhìn chằm chằm trong bóng tối.

Sáng hôm sau, chuồng lại thiếu một con. Nhưng lần này, có thêm thứ gì đó.

Nghĩa gọi bà lại xem:
– “Nội! Coi nè!”

Trên đất là một chiếc vòng cổ bằng đồng cũ kỹ. Mặt vòng có khắc chữ “K” nhòe mờ vì thời gian. Bà Ngân lặng người, tay run run. Chiếc vòng ấy… là của ông Kính. Vật kỷ niệm cưới của hai vợ chồng, được chôn theo ông ngày đưa tang.

Bà Ngân ngồi sụp xuống, đôi mắt đục ngầu bỗng long lanh nước.

– “Sao nó lại ở đây…? Không thể nào…”

Nghĩa đứng ngơ ngác. Nó không hiểu gì cả.

Bà chỉ nói khẽ:
– “Chuyện này không phải trộm… cũng không phải chuột đâu con…”

Ba ngày tiếp theo, bà Ngân không ngủ. Bà bắt đầu ngồi ở hiên nhà mỗi đêm, một ấm trà và cây đèn dầu bên cạnh. Nghĩa lo, nhưng bà gạt đi:

– “Tao quen rồi. Giờ không rõ là ai thì đêm nào cũng lo như kiến bò trong lòng.”

Đêm thứ ba, khoảng 2 giờ sáng, trời trở gió. Bà Ngân thấy bóng dáng ấy lần nữa. Vẫn hình người lom khom, bước chân chậm rãi, lần mò từng bước như một người già.

Bà chậm rãi bước ra khỏi hiên, tay cầm đèn. Ánh sáng vàng rọi lên cái bóng ấy. Đó là một người đàn ông, mặc áo bà ba cũ sờn, tóc bạc, dáng lưng còng quen thuộc đến nhói tim.

– “Ông… Kính…?” – bà thì thào.

Người đàn ông quay lại. Gương mặt nhòe trong ánh sáng, không rõ nét. Nhưng đôi mắt… đôi mắt ấy không thể lẫn đi đâu được. Là ánh nhìn của ông mỗi chiều đi thả gà, mỗi tối uống chén trà, mỗi lần bà đau đầu mà ông lặng lẽ bóp vai.

Rồi ông cất tiếng, nhẹ như gió:

– “Bà còn nhớ lời hứa không… gà năm đó tôi nuôi cho thằng Bảo… để Tết năm nay nó về ăn bữa cuối.”

Rồi ông biến mất, như sương tan giữa ánh trăng.

Bà Ngân quỵ xuống.

Sáng hôm sau, bà gom lại những gì còn lại: 5 con gà. Gửi Nghĩa đem lên thành phố bán giúp. Tiền lời, bà gửi vào tài khoản cho Bảo – đứa cháu trai lớn đã hai năm chưa về, đang điều trị ung thư máu ở viện Chợ Rẫy.

Vài ngày sau, Bảo gọi về. Nó khóc:

– “Nội… con không biết sao… mà viện nói có một ông lão trả tiền đợt hóa trị cho con rồi…”

Từ đó, chuồng gà không mất con nào nữa. Mỗi sáng, bà Ngân vẫn dậy sớm, nấu ấm trà, ngồi trên hiên nhà nhìn ra vườn. Bà không tìm lời giải cho chuyện đã xảy ra. Chỉ biết mỗi khi nghe tiếng gà gáy đầu thôn, bà lại thấy lòng ấm lên, như có ai đó vẫn đang quanh quẩn đâu đây, chăm sóc cho bà – và cho cả những đứa cháu nhỏ – theo một cách dịu dàng mà người sống đôi khi không hiểu nổi.

Chính thức đình chỉ công tác cán bộ thuế xưng “m;ày – t;ao” với dân: Sống bằng tiền nhân dân mà quá quắt, thêm 1 yêu cầu nữa

Chi cục Thuế khu vực X quyết định tạm đình chỉ công tác đối với ông Dương Văn H., công chức Đội Thuế liên huyện Vĩnh Lộc – Thạch Thành (Thanh Hóa) do xưng “mày – tao” với người dân.

Ông Nguyễn Đình Đức, Chi cục trưởng Chi cục Thuế khu vực X vừa ký quyết định về việc tạm đình chỉ công tác đối với ông Dương Văn H., công chức Đội Thuế liên huyện Vĩnh Lộc – Thạch Thành.

Ông H. bị tạm đình chỉ công tác 15 ngày làm việc (từ ngày 11/6 đến hết ngày 1/7). Trong thời gian tạm đình chỉ công tác, ông H. phải chấp hành các chế độ theo quy định.

Untitled.jpg
Ông Dương Văn H. bị tạm đình chỉ công tác. Ảnh cắt từ clip

Trước đó, chiều nay (11/6), trên mạng xã hội xuất hiện đoạn clip ghi lại cảnh một người dân đến làm việc ở Đội Thuế liên huyện Vĩnh Lộc – Thạch Thành (Thanh Hóa). Do gặp khó khăn trong quá trình làm việc với cán bộ thuế, người đàn ông này đã dùng điện thoại để quay lại sự việc.

Trong đoạn clip, người đàn ông tỏ ra rất bức xúc trước thái độ làm việc của cán bộ đội thuế. Đáng chú ý, giữa cán bộ thuế và người này đã xảy ra tranh cãi gay gắt, thậm chí cả hai xưng hô “mày – tao” ngay tại phòng làm việc.

Theo nguồn tin của VietNamNet, cơ quan công an đã vào cuộc, niêm phong dữ liệu camera để phục vụ công tác xác minh, làm rõ thông tin.

Bên cạnh đó, Chi cục Thuế khu vực X đã yêu cầu Đội trưởng Đội Thuế liên huyện Vĩnh Lộc – Thạch Thành báo cáo, làm rõ trách nhiệm. Sau khi có kết quả sẽ xử lý nghiêm theo quy định.

Chi cục Thuế khu vực X vừa có văn bản yêu cầu Đội trưởng Đội Thuế liên huyện Vĩnh Lộc – Thạch Thành (Thanh Hóa) gặp trực tiếp xin lỗi người nộp thuế về việc cán bộ của mình có lời nói, hành vi chưa chuẩn mực với công dân.

Ông Nguyễn Đình Đức, Chi cục trưởng Chi cục Thuế khu vực X vừa có văn bản gửi Đội Thuế liên huyện Vĩnh Lộc – Thạch Thành về công tác cán bộ.

Theo đó, thực hiện công văn của Cục Thuế về công tác tổ chức cán bộ, Chi cục Thuế khu vực X đã có quyết định tạm đình chỉ công tác đối với ông Dương Văn H., công chức Đội Thuế liên huyện Vĩnh Lộc – Thạch Thành, thời hạn 15 ngày làm việc (từ ngày 11/6 đến hết ngày 1/7).

Chi cục Thuế yêu cầu Đội Thuế liên huyện Vĩnh Lộc – Thạch Thành khẩn trương phối hợp với các cơ quan chức năng xác minh, làm rõ vụ việc.

Untitled.jpg
Ông H. bị tạm đình chỉ công tác 15 ngày. Ảnh cắt từ clip

Đồng thời, yêu cầu Đội trưởng Đội Thuế liên huyện Vĩnh Lộc – Thạch Thành gặp và trực tiếp xin lỗi người nộp thuế về việc công chức của Đội đã thiếu kiềm chế dẫn đến có lời nói, hành vi chưa chuẩn mực với người nộp thuế.

Bên cạnh đó, thực hiện kiểm điểm, làm rõ hành vi của ông Dương Văn H. và đề xuất hình thức kỷ luật đối với tập thể, cá nhân có liên quan.

Đội Thuế liên huyện Vĩnh Lộc – Thạch Thành phải nâng cao hơn nữa công tác giáo dục chính trị, tư tưởng cho công chức, người lao động tại đơn vị. Quán triệt công chức, người lao động tại đơn vị phải thực hiện nghiêm túc quy định về văn hóa công sở, tránh để xảy ra sự việc tương tự.

Như VietNamNet đã đưa tin, chiều 11/6, trên mạng xã hội xuất hiện đoạn clip ghi lại cảnh 1 người dân đến làm việc ở Đội Thuế liên huyện Vĩnh Lộc – Thạch Thành. Do gặp khó khăn trong quá trình làm việc với cán bộ thuế, người đàn ông này đã dùng điện thoại để quay lại sự việc.

Trong đoạn clip, người đàn ông tỏ ra rất bức xúc trước thái độ làm việc của cán bộ đội thuế. Đáng chú ý, giữa cán bộ thuế và người này đã xảy ra tranh cãi gay gắt, thậm chí cả hai xưng hô “mày – tao” ngay tại

Lo lắng diễn biến bão số 1: Bà con kh:.ổ lắm rồi ông trời ơi

 Từ ngày 12 đến 13-6, do ảnh hưởng bão số 1, khu vực Trung Trung Bộ mưa rất to, lượng mưa phổ biến 100-200 mm, có nơi trên 350 mm.

Theo Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia, lúc 7 giờ sáng ngày 12-6, bão số 1 đang ở khoảng 17,0 độ Vĩ Bắc, 110,4 độ Kinh Đông, ngay phía Tây quần đảo Hoàng Sa.

Bão số 1 mạnh lên, giật tới cấp 13, miền Trung mưa rất to- Ảnh 1.

Bão số 1 dự báo gây mưa lớn ở miền Trung, Tây Nguyên

Sức gió mạnh cấp 8-9, giật cấp 11. Bão di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc, tốc độ 10-15 km/giờ.

Đến sáng 13-6, bão sẽ áp sát phía Nam đảo Hải Nam (Trung Quốc), mạnh lên cấp 10, giật cấp 13.

Sáng 14-6, bão di chuyển lên khu vực Lôi Châu, Trung Quốc với sức gió giảm còn cấp 9, giật cấp 11.

Đến sáng 15-6, bão đi theo hướng Đông Bắc, suy yếu dần thành vùng áp thấp trên đất liền phía Nam Trung Quốc.

Khu vực nguy hiểm trong 2 ngày tới gồm: Phía Tây Bắc Biển Đông (bao gồm quần đảo Hoàng Sa), vùng biển ngoài khơi từ Quảng Trị đến Quảng Ngãi, vịnh Bắc Bộ. Cấp độ rủi ro thiên tai ở mức 3.

Trên biển, khu vực gần tâm bão có gió mạnh cấp 9-10, giật cấp 13, sóng cao 4-6 m, biển động rất mạnh. Từ đêm 12-6, vịnh Bắc Bộ gió mạnh dần lên cấp 6-7, gần tâm bão cấp 8-9, giật cấp 11, sóng cao 2-4 m.

Từ ngày 12 đến 13-6, khu vực Trung Trung Bộ mưa rất to, lượng mưa phổ biến 100 -200 mm, có nơi trên 350 mm.

Hà Tĩnh và Bắc Tây Nguyên có mưa vừa, mưa to, có nơi trên 150 mm. Cảnh báo lũ quét, sạt lở đất và ngập úng tại vùng trũng.

Dự báo bão số 1 Wutip có tới 2 lần đổ bộ sau khi tăng cấp mạnh

Theo tin bão mới nhất, bão số 1 trên Biển Đông (bão Wutip) đang di chuyển theo hướng tây tây bắc, dự báo có 2 lần đổ bộ.

Vụ 2 vợ chồng bị tàu hỏa t/ô/ng không qua khỏi ở Phú Yên: Hiện trường đau lòng

Cơ quan chức năng đã xác định nguyên nhân ban đầu gây ra vụ tai nạn giao thông đường sắt giữa hai vợ chồng đi xe máy và tàu hỏa sáng 12-6, tại xã An Phú, TP Tuy Hòa (Phú Yên).

Phú Yên - Ảnh 1.

Hai vợ chồng cố băng qua gác chắn tự động – Ảnh cắt từ clip

Liên quan đến vụ tai nạn giao thông đường sắt khiến hai người đi xe máy tử vong vào sáng 12-6 tại xã An Phú (TP Tuy Hòa, Phú Yên), ông Nguyễn Minh Giác – chủ tịch UBND xã An Phú – cho hay qua trích xuất camera, bước đầu đã xác định nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn rất nghiêm trọng này.

Vụ 2 người bị tàu hỏa tông chết ở Phú Yên: Hé lộ nguyên nhân tai nạn - Ảnh 2.

Hình ảnh đoạn video trích xuất từ camera ở điểm giao nhau giữa đường sắt và đường ngang dân sinh thì thời điểm 7h12p36, gác chắn tự động ở điểm giao này đã bắt đầu hạ xuống, chuông cảnh báo đã bật, báo hiệu có tàu đến gần.

Một chiếc ô tô đã dừng lại ngay sau khi gác chắn này hạ xuống.

Tuy nhiên, đến 7h13p40 thì người đàn ông chở theo một phụ nữ trên xe máy vẫn lách qua barie gác chắn để băng qua đường ray.

Lúc này, đoàn tàu hỏa SE7 chạy hướng Bắc – Nam đang lao đến với tốc độ cao đã tông thẳng vào họ, gây nên tai nạn thảm khốc.

Cú va chạm mạnh khiến 2 người đi xe máy là ông C.Q.L.H.V. (49 tuổi, thường trú 41 Nguyễn Trãi, phường 4, TP Tuy Hòa, Phú Yên, người cầm lái) và vợ là bà N.T.T.S. (44 tuổi, trú xã Ninh Quang, thị xã Ninh Hòa, Khánh Hòa) chết tại chỗ. Chiếc xe máy bị đứt làm đôi, biến dạng.

Phú Yên - Ảnh 2.

Khu vực gác chắn xảy ra vụ tai nạn – Ảnh: MINH CHIẾN

Phú Yên - Ảnh 3.

Phòng trọ mà đôi vợ chồng vắn số thuê – Ảnh: MINH CHIẾN

Theo chính quyền địa phương, hai vợ chồng nạn nhân đang sống tại một khu trọ ở thôn Chính Nghĩa (xã An Phú). Chủ trọ cho hay hai vợ chồng đã ở đây gần 3 năm.

Hai vợ chồng có một con nhỏ được gửi cho người thân quê vợ ở thị xã Ninh Hòa chăm sóc, còn họ ở trọ tại TP Tuy Hòa làm ăn nhưng không có việc làm ổn định, thu nhập bấp bênh.

“Hai vợ chồng mới xin được việc làm trong TP Tuy Hòa, thường thì đi làm từ 4h sáng đến khoảng 7h hơn là về. Ai ngờ sáng nay lại gặp tai nạn quá đau lòng như vậy”, chủ nhà trọ chia sẻ.

Rong biển Hàn Quốc yêu thích của triệu trẻ em Việt Nam đây, kinh kh-ủng quá thu hồi 40.000 gói, bố mẹ cho con ăn đưa đi khám thậ-n ngay còn kịp

Hiện cơ quan chức năng đang tiếp tục xác minh, làm rõ vụ việc và xử lý nghiêm theo quy định pháp luật.

Lực lượng Quản lý thị trường (QLTT) tỉnh Bắc Ninh vừa phát hiện và thu giữ 40.000 gói rong biển trôi nổi, không rõ nguồn gốc tại một hộ kinh doanh ở huyện Gia Bình.

Tại thời điểm kiểm tra, chủ hộ kinh doanh không xuất trình được bất kỳ hóa đơn, chứng từ nào chứng minh nguồn gốc xuất xứ lô hàng. Đồng thời, cơ sở này cũng chưa đăng ký kinh doanh theo đúng quy định pháp luật.

Chú thích ảnh

Toàn bộ số hàng vi phạm đã bị lập biên bản và tạm giữ để phục vụ công tác điều tra, xử lý theo quy định hiện hành.

Theo đại diện Đội QLTT số 5, hành vi buôn bán thực phẩm không rõ nguồn gốc tiềm ẩn nhiều rủi ro nghiêm trọng đối với sức khỏe người tiêu dùng. Đặc biệt với sản phẩm rong biển – loại thực phẩm phổ biến trong nhiều gia đình, thường được sử dụng bởi trẻ em và người ăn chay – nguy cơ mất an toàn thực phẩm càng đáng lo ngại.

Việc không đảm bảo các tiêu chuẩn về bao bì, nhãn mác, cùng sự thiếu kiểm soát chất lượng có thể dẫn đến ngộ độc thực phẩm, hoặc tích tụ các chất độc hại gây ảnh hưởng lâu dài đến sức khỏe cộng đồng.

Hiện cơ quan chức năng đang tiếp tục xác minh, làm rõ vụ việc và xử lý nghiêm theo quy định pháp luật.

Để phân biệt rong biển giả, bạn cần chú ý đến bao bì, màu sắc, hương vị và cách bảo quảnRong biển giả thường có bao bì in thông tin mờ nhòe, sai chính tả hoặc thiếu thông tin quan trọng, màu sắc nhạt hơn, mùi vị không đặc trưng và có thể bị đổi màu khi ngâm nước. Bạn cũng nên kiểm tra mã vạch và hạn sử dụng của sản phẩm. 

Khám phá giá trị dinh dưỡng của rong biển đối với cho sức khỏe
1. Kiểm tra bao bì:
  • Rong biển thật thường có bao bì in thông tin rõ ràng, chính xác và đầy đủ (nguồn gốc, hạn dùng, thành phần, hướng dẫn sử dụng…).
  • Rong biển giả có thể có bao bì in thông tin mờ nhòe, sai chính tả hoặc thiếu thông tin quan trọng. 
2. Quan sát màu sắc:
  • Rong biển thật có màu xanh đậm hoặc nâu đậm, tùy loại. 
  • Rong biển giả có thể có màu nhạt hơn, thậm chí có màu xanh nhạt hoặc nâu nhạt, và màu sắc có thể bị loang khi ngâm nước. 
  • Nếu sau khi ngâm nước lạnh, rong biển chuyển sang màu xanh tím than thì có thể đó là hàng đã bị nhiễm độc. 
3. Kiểm tra hương vị:
  • Rong biển thật có mùi biển đặc trưng, thơm và hơi tanh. 
  • Rong biển giả có thể không có mùi biển đặc trưng, hoặc có mùi vị lạ hoặc hôi. 
4. Kiểm tra cách bảo quản:
  • Rong biển thật thường được bảo quản ở nơi khô ráo, thoáng mát. 
  • Rong biển giả có thể bị hư hỏng hoặc có mùi vị lạ khi bảo quản không đúng cách. 
5. Kiểm tra mã vạch:
  • Bạn có thể sử dụng các ứng dụng trên điện thoại để quét mã vạch và kiểm tra thông tin sản phẩm.
  • Nếu mã vạch không hiện thông tin hoặc thông tin không khớp với thông tin trên bao bì thì có thể đó là hàng giả. 
Lưu ý:
  • Nên chọn mua rong biển tại các cửa hàng uy tín hoặc các siêu thị lớn để đảm bảo chất lượng sản phẩm.
  • Nên kiểm tra kỹ thông tin trên bao bì trước khi mua sản phẩm.
  • Nếu có bất kỳ nghi ngờ nào về chất lượng sản phẩm, bạn nên bỏ qua sản phẩm đó. 

Thật sự tôi đến c;ạn l;ời với vợ, mẹ đẻ mất, vợ n/ằng n/ặc đòi đưa d;i ả;nh về thờ vì nhà không có em trai nhưng tôi không chấp nhận, ai ngờ vợ đưa ra 1 giờ giấy tôi lập tức đồng ý

“Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày chính tay tôi rước di ảnh mẹ vợ về thờ. Không phải vì tôi ghét bỏ, mà bởi điều đó với tôi là trái với lẽ thường. Ấy vậy mà, chỉ sau khi vợ đưa cho tôi một tờ giấy cũ kỹ, tôi lặng người rồi gật đầu không chút do dự…”

Tôi tên Hưng, 41 tuổi, sống cùng vợ và hai con tại một căn nhà nhỏ ở ngoại thành Hà Nội. Tôi làm nhân viên kỹ thuật tại một công ty điện lạnh, vợ tôi – Oanh – là giáo viên mầm non. Cuộc sống của chúng tôi tuy không giàu có, nhưng tạm gọi là êm ấm. Tôi là người sống theo nề nếp truyền thống, đặc biệt rất coi trọng đạo hiếu và cách ứng xử trong họ hàng.

Mẹ vợ tôi mất vào một buổi sáng tháng Mười. Bà bị tai biến lần hai và không qua khỏi. Bà chỉ có mỗi Oanh là con gái, còn ông bà không sinh thêm ai khác. Khi tang lễ xong xuôi, tôi nghĩ mọi việc đã kết thúc. Nhưng vào ngày thứ ba sau khi hạ huyệt, Oanh lại bảo tôi:

– Mình này, em muốn đưa di ảnh mẹ về nhà mình thờ…

Tôi sững người.

– Cái gì? Về nhà mình thờ? Em đùa à? Nhà mình là nhà chồng, ai lại làm vậy?

– Nhưng… nhà mẹ em không còn ai cả, giờ bỏ di ảnh ở nhà hoang thì lạnh lẽo quá. Mình cứ lập một bàn nhỏ, đặt cạnh bàn thờ tổ tiên, không ảnh hưởng gì mà…

Tôi lắc đầu, cố giữ giọng bình tĩnh:

– Anh hiểu em thương mẹ. Nhưng cái này là chuyện lớn. Thờ phụng là việc bên nội bên ngoại phải rõ ràng. Người ngoài nhìn vào lại nghĩ vợ chồng mình đảo ngược vai vế. Lỡ con cái nó lớn lên, nó bối rối thì sao?

Oanh nhìn tôi, ánh mắt đỏ hoe nhưng không nói thêm. Tôi tưởng mọi chuyện dừng lại ở đó.

Hai ngày sau, Oanh đưa cho tôi một phong bì. Cô ấy bảo:

– Anh đọc đi rồi hẵng quyết định.

Bên trong là một tờ giấy cũ, ố vàng, gập làm bốn. Tôi mở ra, đọc xong thì tay run lên. Đó là tờ khai sinh của tôi – do chính mẹ vợ làm người khai sinh.

Dưới cột “người khai sinh” là tên bà: Nguyễn Thị Ngọc, mực xanh đã phai, bên dưới có chữ ký xác nhận của Ủy ban Nhân dân phường Văn Quán – ngày 12 tháng 3 năm 1984.

Tôi thẫn thờ. Hồi nhỏ tôi từng nghe mẹ tôi kể rằng lúc bà sinh tôi thì sức khỏe rất yếu, phải nằm viện hàng tuần. Bà nhờ một người bạn thân đi làm giấy khai sinh cho tôi. Hóa ra người bạn đó… chính là mẹ vợ tôi – khi ấy còn là đồng nghiệp của mẹ tôi tại một hợp tác xã dệt.

Oanh nhìn tôi, khẽ nói:

– Mẹ nói, ngày đó mẹ đi làm giấy khai sinh cho anh, bà nội anh còn dặn mẹ chăm lo cho anh nếu sau này có chuyện gì. Mẹ em bảo anh là người “có duyên” với nhà này từ kiếp trước…

Tôi không còn nói được lời nào.

Sự cứng nhắc trong tôi dần tan chảy thành cảm xúc. Một người phụ nữ cả đời tảo tần, cuối đời không có con trai, nhà cửa vắng lạnh. Nếu tôi từ chối không cho bà một bàn thờ, khác gì đóng sập cánh cửa cuối cùng nối bà với trần gian?

Tối hôm đó, tôi chủ động đi mua bát nhang, đèn dầu và khung ảnh mới. Tôi cùng vợ lập một bàn nhỏ, đặt phía dưới bàn thờ tổ tiên đúng một bậc – như để bà vẫn là một phần trong gia đình, nhưng không lẫn vai vế.

Tôi quỳ xuống châm nến, lòng nhẹ tênh như vừa trả được một món nợ ân tình từ thuở xa xưa.

Sau hôm lập bàn thờ, tôi nhận thấy Oanh có phần trầm ngâm hơn thường lệ. Cô ấy dậy sớm thắp hương cho mẹ mỗi sáng, có hôm còn ngồi hàng tiếng trước di ảnh chỉ để thì thầm những câu không đầu không cuối.

Một tối nọ, tôi đi làm về muộn. Vừa vào cửa, thấy Oanh đang lau lại khung ảnh mẹ. Tôi buột miệng hỏi:

– Em có giận anh không? Vì lúc đầu anh phản đối chuyện này?

Oanh nhìn tôi, lắc đầu:

– Không. Em hiểu. Em chỉ thấy… nếu mình không đấu tranh đến cùng, chắc mẹ em đã thật sự bị quên lãng rồi.

Tôi ngồi xuống cạnh cô, cầm tay vợ thật chặt.

– Cảm ơn em vì đã cho anh một cơ hội để hiểu thêm về mẹ. Về chính mình.

Cô mỉm cười, mắt rưng rưng.

Từ đó, những người trong xóm bắt đầu chú ý. Có người khen tôi “có hiếu”, có người lại xì xào rằng “lập bàn thờ mẹ vợ trong nhà là kỳ cục”. Tôi không để tâm. Nhưng có một hôm, bác trưởng họ bên nội đến chơi. Vừa bước vào nhà, bác đã khựng lại trước bàn thờ nhỏ, mắt nhìn chăm chú.

Bác quay sang hỏi:

– Bàn thờ ai đây?

Tôi đáp:

– Dạ, mẹ vợ cháu ạ. Bà mất mà không có con trai, vợ chồng cháu muốn lập bàn thờ để bà không cô quạnh.

Bác gật đầu chậm rãi. Tôi chờ một lời trách mắng, nhưng bác chỉ nói:

– Người sống mà biết quý người đã khuất, ấy là điều đáng mừng. Đừng để hình thức làm mất đi cái tâm.

Tôi thở phào.

Cuối năm ấy, trong một bữa cơm cúng tất niên, thằng bé con tôi – mới 7 tuổi – bất chợt hỏi:

– Bố ơi, bà ngoại có phải là gia đình mình không?

Tôi nhìn nó, gật đầu:

– Có chứ con. Bà ngoại cũng là người yêu thương bố mẹ con, nên bà là một phần của gia đình mình.

Nó nhìn lên di ảnh, cười:

– Vậy con cũng chúc bà ngoại năm mới vui vẻ!

Tôi bỗng nghẹn ngào. Hóa ra, có những giới hạn không nằm trong sách vở hay phong tục. Chúng nằm trong trái tim mỗi người – dũng cảm thừa nhận, vượt qua, và yêu thương.

Và tôi biết: gia đình không chỉ là nơi ta sinh ra, mà còn là nơi trái tim ta không ngừng hướng về.

Có lẽ, khi mẹ vợ tôi đi làm giấy khai sinh cho tôi năm ấy, bà đâu ngờ sẽ có ngày tôi thay con trai bà, lập cho bà một bàn thờ trong chính ngôi nhà nhỏ này. Nhưng đời là vậy – những nhân duyên lặng lẽ luôn âm thầm bồi đắp cho những nghĩa tình bền vững nhất…

Vợ bị đ//á/nh gh//en chảy m;á/u đ;ầu, trong phòng cấp cứu tôi hỏi: Khi nào em tìm được đường về với bố con anh

“Người ta nói, khi bạn bước ra khỏi vùng an toàn để nắm bắt cơ hội, điều đáng sợ không phải là tương lai mịt mờ phía trước, mà là những gì bạn để lại sau lưng… có còn nguyên vẹn khi bạn quay trở về hay không?”

Sau nhiều vòng xét duyệt đầy cam go, cuối cùng tôi cũng nhận được thông báo trúng tuyển khóa học nâng cao chuyên ngành tại Hàn Quốc kéo dài bốn tháng. Đó là cơ hội mà biết bao người mong muốn — nhưng với tôi, niềm vui lại kèm theo một nỗi lo không nhỏ: vợ tôi.

Tôi quen Linh cách đây 5 năm, khi cô ấy vẫn còn là tiểu thư của một gia đình có tiếng trong thành phố. Xinh đẹp, hiện đại, sống phóng khoáng — Linh không giống những người phụ nữ tôi từng gặp. Sau đám cưới, chúng tôi nhanh chóng có một bé gái. Nhưng kể từ khi con ra đời, tôi nhận ra khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày một lớn.

Gia đình tôi ở một huyện miền núi cách thành phố gần 200 cây số. Từ ngày sinh con, Linh chưa một lần đưa bé về thăm ông bà nội. Cô luôn lấy lý do bận, đường xa, rồi thì “em không quen ở quê, thiếu điều kiện”. Khi con gái được một tuổi, tôi bắt đầu bận rộn hơn với các dự án, còn Linh thì quay lại cuộc sống của một “hội bạn thân sang chảnh”, cô đề nghị để bà nội lên thành phố chăm bé cho tiện.

Từ ngày mẹ tôi lên trông cháu, Linh như trở lại thời son rỗi. Mỗi ngày, cô trang điểm, tụ họp cà phê, check-in nhà hàng. Tôi có nhắc khéo chuyện đưa con về quê chơi nhưng lần nào cũng bị Linh gạt đi: “Em không biết đường, về quê anh xa lắm, rồi ở đó buồn chết đi được.”

Thật lòng, tôi đã không ít lần cảm thấy bất lực trong chính ngôi nhà của mình. Nhưng vì con, vì cuộc sống gia đình, tôi cố gắng nhẫn nhịn. Linh đẹp, điều đó không thể phủ nhận, nhưng vẻ đẹp ấy ngày càng xa lạ với hình ảnh một người vợ, người mẹ mà tôi từng kỳ vọng.

Trước ngày bay một tuần, tôi quyết định về quê đón con gái lên thành phố để hai cha con có thời gian bên nhau trước khi tôi đi xa. Linh không phản đối, nhưng cũng chẳng mặn mà. Hôm đó, cả nhà tôi định đưa bé đi ăn ngoài. Đúng 6 giờ tối, Linh nhắn tin: “Đồng nghiệp em gặp tai nạn, em phải vào viện xem sao, anh và con đi ăn trước nhé.”

Tôi dắt con ra ngoài ăn. Khi vừa ngồi xuống quán, điện thoại tôi đổ chuông — anh bảo vệ tòa chung cư gọi, giọng hớt hải: “Chú đang ở đâu đấy, mau về mà đưa vợ đi viện, máu chảy nhiều lắm!”

Tôi sững người. Không kịp hỏi thêm câu nào, tôi vội nhờ em gái đến đón bé về nhà ngoại, còn mình thì lao như bay về căn hộ.

Tòa nhà khi ấy đã lố nhố người đứng xem. Trước cửa là vài người phụ nữ và một đám người đàn ông mặt mũi bặm trợn. Một chị đứng tuổi lao đến tôi, giọng tức tối:
“Cậu là chồng nó đúng không? Cậu để yên cho vợ mình qua lại với chồng người ta, bây giờ còn mặt mũi nào mà hỏi? Vợ cậu là loại không biết điều!”

Tôi không dám tin vào tai mình. Trong căn phòng nhỏ quen thuộc, Linh đang nằm gục bên ghế sofa, máu loang một bên trán. Tôi chỉ kịp gào xe đưa cô đi cấp cứu.

Đêm ấy, bệnh viện lạnh hơn bình thường. Tôi ngồi nhìn người phụ nữ từng là tất cả của mình nằm trên giường bệnh mà không nói nổi một lời. Trong tôi vừa là thương xót, vừa là nỗi hoang mang, và quan trọng nhất — là câu hỏi không ai muốn đối mặt: Mình đã mất cô ấy thật rồi sao?

“Một người phụ nữ có thể đẹp rực rỡ như mùa xuân, nhưng nếu lòng họ không hướng về gia đình, thì sự hiện diện của họ trong cuộc sống ta chỉ là cơn gió lướt qua chứ không phải mái nhà để trú ngụ.”

Sau khi các bác sĩ xử lý vết thương ở đầu, Linh tỉnh lại. Cô im lặng nhìn tôi, ánh mắt không còn cao ngạo như mọi khi mà đầy sợ hãi. Tôi ngồi bên cạnh, không buông ra bất kỳ lời chỉ trích nào. Nhưng ánh mắt tôi, chắc hẳn đủ để cô hiểu rằng mọi thứ đã vượt qua giới hạn.

Tôi mở lời:
“Linh, bao giờ em mới tìm được đường để quay về với gia đình này, với bố con anh?”

Chỉ chờ có thế, Linh bật khóc. Cô nắm lấy tay tôi, nước mắt giàn giụa:
“Em biết em sai. Hôm đó anh ta nhắn tin rủ đi cà phê, em cũng định từ chối. Nhưng lúc ấy em buồn… vì sắp phải xa anh, lại cảm thấy lạc lõng. Không ngờ anh ta lại có ý đồ xấu. Em đã cố đẩy ra… nhưng…”

Tôi lặng im. Một phần trong tôi muốn tin cô, muốn nghĩ rằng đó chỉ là một phút yếu lòng, rằng cô vẫn còn là người mẹ tốt, người vợ mà tôi từng yêu. Nhưng lý trí lại gào lên: suốt bao năm qua, Linh chưa từng thực sự gắn bó với nơi gọi là gia đình.

Tôi đưa cô về nhà sau khi xuất viện. Không ai nói thêm câu nào.

Vài ngày sau, tôi gửi đơn ly hôn. Không một tiếng khóc, không một cái nắm tay níu kéo. Linh ký nhanh gọn, như thể chính cô cũng đã mệt mỏi.

Con gái tôi vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Tôi xin được nuôi bé, và Linh đồng ý. Cô ấy dọn đi trong lặng lẽ, chỉ để lại một bức thư ngắn:
“Em không xứng làm vợ, càng không đủ tốt để làm mẹ. Mong anh và con sẽ sống bình an.”

Bốn tháng ở Hàn trôi qua trong bộn bề công việc, nhưng mỗi đêm, tôi vẫn nhớ con da diết. Khi trở về, thấy con gái chạy lại ôm lấy mình, tôi biết — mình đã chọn đúng.

Gia đình không cần quá hào nhoáng, cũng không cần ai đó hoàn hảo. Chỉ cần người biết trân trọng mái ấm, biết rằng “về nhà” là nơi để yêu thương, chứ không phải để lẩn trốn.