Home Blog Page 17

Vợ tôi đã m/â/t cách đây 2 năm. Tôi lấy cô hàng xóm l/;ỡ th;;ì làm vợ 2 để con trai tôi có mẹ chăm sóc. Từ ngày vợ 2 đến ở cùng bố con tôi, con tr;a//i tháng nào cũng tăng cân, Ai cũng khen mẹ kế mà tốt tính, đối xử với con riêng của chồng như con ru;ộ;/t khiến tôi mát mặt. Một lần về sớm, tình cờ thấy cảnh tượng đang diễn ra trong bếp, tôi cho cô ta cái t;/á//t trời giáng rồi kí đơn ly hôn

Người ta thường bảo “gà trống nuôi con” là một hành trình cô độc, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi hết quãng đường đó. Vợ tôi mất cách đây hai năm, để lại cho tôi cậu con trai mới lên năm cùng căn nhà trống trải, nơi từng đầy ắp tiếng cười. Tôi cứ ngỡ rằng mình chỉ cần cố gắng làm một người cha tốt là đủ. Cho đến khi cô ấy – người phụ nữ ở nhà bên – bước vào cuộc đời tôi, mang theo nụ cười dịu dàng và đôi tay khéo léo khiến căn bếp ấm lại. Ai cũng mừng cho bố con tôi, chỉ có tôi là chẳng biết, mình vừa rước một cơn giông về nhà…

Tôi tên Minh, sống ở ngoại ô thành phố Huế, làm giáo viên cấp hai. Sau khi vợ tôi – Trang – mất vì tai nạn giao thông, tôi gần như mất phương hướng. Con trai tôi, bé Tùng, mới lên bốn, vẫn còn hay thức dậy giữa đêm gọi mẹ. Có những đêm tôi ngồi bệt trước cửa phòng con, gục đầu vào hai gối, bất lực trước tiếng nấc nghẹn ngào của thằng bé.

Chúng tôi sống trong căn nhà cấp bốn nằm cuối xóm. Bên cạnh là nhà của chị Hương – người phụ nữ goá chồng, hơn tôi ba tuổi, không có con. Chị sống một mình, bán hàng tạp hoá nhỏ ngay tại nhà. Chị hay sang giúp tôi nấu cơm, giữ bé Tùng khi tôi đi dạy.

Lúc đầu tôi ngại, nghĩ chị chỉ thương tình giúp đỡ. Nhưng dần dà, sự hiện diện của chị khiến căn nhà tôi bớt lạnh lẽo. Chị chăm con tôi tỉ mỉ, kiên nhẫn hơn cả tôi. Có lần tôi bận họp phụ huynh đến tối, về tới nhà thấy chị đang ngồi kể chuyện cổ tích cho Tùng nghe, thằng bé nằm gối đầu lên đùi chị, ngủ ngon lành. Trong ánh đèn vàng váng vất, tôi ngỡ như Trang đang trở về trong một hình hài khác.

Ánh mắt hàng xóm bắt đầu đổ dồn về phía tôi với những lời thì thầm nửa khen nửa dò xét. Mẹ tôi từ quê lên thăm cháu cũng bảo:

— Con nên tính chuyện đi bước nữa đi. Người ta tốt với cháu như vậy, còn gì mà ngại.

Tôi không phải người mau mồm mau miệng, nhưng trước sự vun vén của mọi người, và quan trọng nhất là nhìn con tôi bắt đầu cười nhiều hơn, ăn uống đầy đủ hơn, tôi đã quyết định: lấy chị Hương làm vợ hai.

Chúng tôi làm đám cưới đơn giản, chỉ mời họ hàng thân thiết và mấy người trong xóm. Không áo cưới, không rạp rườm rà. Chị Hương về sống cùng tôi và bé Tùng. Ngày đầu tiên dọn về, chị cẩn thận lấy từng món đồ của Trang ra lau chùi, gấp gọn vào một chiếc hộp rồi đặt nơi cao nhất trong tủ.

— Em không dám thay thế ai. Nhưng em hứa sẽ thương con như con ruột của mình.

Tôi nghe mà nghèn nghẹn nơi cổ. Hương không phải người hay nói nhiều, càng không phải người tỏ ra hiền lành giả tạo. Suốt sáu tháng sau khi cưới, chị đều giữ đúng lời mình nói. Con tôi tăng cân thấy rõ, da dẻ hồng hào, không còn hay hoảng sợ giữa đêm. Hàng xóm ai cũng khen chị khéo léo, đảm đang.

— Cái Hương là số một. Chịu làm chịu khó, con riêng cũng nuôi nấng như con ruột. Chú Minh có phúc.

Tôi nghe mà mát lòng. Đôi lúc tôi nghĩ, chắc ông trời thương mà đưa Hương đến để bù đắp cho cha con tôi. Những bữa cơm tối luôn có ba món đủ chất, Hương ngồi gắp từng miếng thịt cho Tùng, cười dịu dàng:

— Ăn hết đi rồi lát mẹ cho chơi xếp hình.

Tôi cũng quen dần với việc gọi chị là “vợ”, gọi cô ấy là “mẹ” trước mặt Tùng. Cậu bé vốn ít nói nay đã biết khoe:

— Mẹ nấu ngon hơn bà ngoại!

Mọi chuyện tưởng như êm đềm. Cho đến một chiều thứ sáu, tôi về sớm hơn thường lệ. Trường có học sinh đánh nhau, nhưng không phải lớp tôi chủ nhiệm nên được về sớm. Tôi tắt máy xe ngay trước cổng, định bụng vào bất ngờ ôm Tùng một cái rồi giúp Hương nấu cơm.

Nhưng vừa đặt chân vào cửa sau, đi ngang qua gian bếp, tôi đứng chết trân.

Tùng đang đứng ở góc bếp, hai tay ôm lấy bụng, mặt nhăn nhó. Trước mặt thằng bé là Hương – vợ tôi – với chiếc thìa inox to trên tay. Gương mặt chị không còn là người phụ nữ dịu dàng tôi từng biết. Chị gằn giọng:

— Tao đã nói bao nhiêu lần, mày mà đổ canh lên áo tao nữa thì tao không để yên đâu. Lần này cho mày nhớ!

Chị vung tay lên, chiếc thìa chuẩn bị giáng xuống…

Tôi không kịp nghĩ gì. Lao vào, tát mạnh vào mặt Hương. Cái tát như trút hết kinh hoàng, giận dữ và cả nỗi ân hận ngu muội trong tôi. Hương ôm má, trừng mắt nhìn tôi, đôi môi run run như muốn biện minh. Nhưng tôi không để chị kịp mở lời. Tôi bế Tùng lên, đầu thằng bé rúc vào vai tôi, hơi thở dồn dập, nước mắt ròng ròng.

Tối hôm đó, tôi ngồi trong phòng, viết đơn ly hôn

Tờ đơn ly hôn tôi để lại trên bàn ăn, kèm theo vài dòng viết tay: “Tôi không đánh vợ, tôi chỉ bảo vệ con mình. Tôi không cần lời giải thích, chỉ cần chị ký tên.”

Sáng hôm sau, Hương không nói một lời. Chị thu dọn quần áo, bỏ vào một túi nhỏ. Tờ đơn được để ngay ngắn, có chữ ký của chị, nằm bên cạnh chén cháo mà chị vẫn nấu cho Tùng mỗi sáng. Tôi đứng nhìn qua khe cửa, không biết mình thấy nhẹ nhõm hay hụt hẫng. Chị đi rồi, nhà lại vắng, nhưng lần này, tôi không còn tin rằng mình từng đúng khi mời chị bước vào cuộc đời cha con tôi.

Tôi xin nghỉ dạy một tuần. Tùng không nói gì từ hôm đó, kể cả khi tôi cố pha trò, đưa bé đi chơi công viên hay mua đồ chơi mới. Thằng bé trở về với ánh mắt lặng im của hai năm trước – khi mẹ nó qua đời.

Một hôm, tôi dắt con sang nhà bà Tám – hàng xóm thân thiết và là người hay trông Tùng mỗi khi tôi bận. Tôi hỏi nhỏ:

— Mấy tháng nay, cô có thấy Hương đối xử không tốt với Tùng không?

Bà Tám thở dài, nhìn tôi một lúc rồi mới nói:

— Thiệt tình, cô định không nói đâu. Nhưng bữa chú về bất ngờ rồi nghe chuyện trong bếp, chắc cũng đoán được phần nào. Thi thoảng cô có nghe thằng bé khóc trong phòng, nhưng lần nào hỏi cũng bị Hương gạt đi, bảo là “trẻ con nghịch ngợm thôi”.

— Con nít mà, đôi lúc bị la cũng là thường…

— Không, không phải vậy. Cô thấy có hôm Tùng đạp xe té, đầu gối bầm tím. Hỏi thì nó bảo té, nhưng bầm ở chỗ lạ lắm… Cô nghi rồi. Hôm chú không có nhà, cô qua đưa trái cây, thấy Tùng đang rửa bát, tay bị nước nóng làm đỏ hết lên. Hương nói do bất cẩn, mà nhìn ánh mắt thằng bé lúc đó, cô biết… có gì đó không đúng.

Tôi chết lặng. Bao lần tôi tự hào vì nghĩ con mình tăng cân, vui vẻ hơn là nhờ người phụ nữ ấy. Bao lời khen tặng của hàng xóm, đồng nghiệp, thậm chí của mẹ tôi… đều như một tấm màn che phủ lên sự thật. Tôi – một người cha – đã sống cạnh con mà không nhận ra nó đang sợ hãi.

Vài ngày sau, tôi quyết định đưa Tùng đi khám tâm lý trẻ em ở bệnh viện thành phố. Kết quả không bất ngờ nhưng vẫn khiến tim tôi như bị ai siết chặt: Tùng có dấu hiệu tổn thương tâm lý nhẹ, biểu hiện của sang chấn do bị đe doạ hoặc kỷ luật khắc nghiệt.

Bác sĩ không hỏi nhiều, chỉ khuyên tôi nên ở bên con nhiều hơn, và tuyệt đối không để bất kỳ người lớn nào mà bé không tin tưởng sống chung trong giai đoạn này.

Sau hai tháng, Tùng bắt đầu nói chuyện lại, ít cười nhưng đã chịu ngồi ăn cùng bàn, không còn giật mình khi tôi bước vào phòng. Tôi dọn lại phòng ngủ cũ của vợ, biến nó thành góc học tập cho Tùng. Mỗi tối hai cha con ngồi tô màu, tôi kể chuyện cổ tích – thứ mà trước đây tôi toàn giao cho người khác.

Một lần, trong lúc ngồi tô hình siêu nhân, Tùng ngẩng lên hỏi:

— Ba ơi, mẹ kế có quay lại không?

Tôi chậm rãi đặt cây bút xuống:

— Không đâu con. Mẹ kế sẽ không về nữa. Từ nay ba ở đây, ba sẽ nấu cơm, giặt đồ, kể chuyện cho con. Chúng ta chỉ cần hai người đàn ông là đủ. Được không?

Tùng gật đầu. Nhưng rồi nó hỏi thêm:

— Nhưng mà… nếu mẹ thật quay về thì sao?

Câu hỏi như một mũi dao cắt sâu vào tim tôi. Tôi nhìn con, chậm rãi nói:

— Nếu mẹ thật quay về… ba sẽ kể cho mẹ nghe con đã lớn ra sao. Mẹ sẽ tự hào lắm.

Một năm trôi qua. Tôi không lấy vợ nữa. Không phải vì sợ, mà vì hiểu rằng hạnh phúc thật sự không phải là có một người phụ nữ trong nhà, mà là được thấy con mình trưởng thành trong yêu thương thật sự.

Hương không bao giờ quay lại, cũng không để lại lời giải thích. Người ta bảo tôi dại, có cô vợ hai ngoan hiền, giỏi giang lại không giữ. Nhưng tôi thì nghĩ khác. Một người phụ nữ có thể nấu ăn ngon, dọn dẹp gọn gàng, cười dịu dàng với hàng xóm… nhưng nếu không đủ bao dung để yêu một đứa trẻ không phải con ruột, thì cũng không bao giờ là người mẹ.

Mỗi lần đi qua căn nhà bên cạnh – giờ đã đóng cửa im lìm – tôi không còn tức giận, cũng chẳng tiếc nuối. Chỉ thấy lạnh sống lưng khi nhớ đến ánh mắt thằng bé co rúm bên góc bếp hôm nào.

Có những vết thương không chảy máu, nhưng hằn mãi trong ký ức.

Tôi không phải ông bố hoàn hảo, nhưng tôi đã học được bài học lớn nhất đời mình:
Yêu một đứa trẻ là trách nhiệm – không phải là bổn phận, càng không phải là vai diễn.

Bánh bao món ăn sáng của triệu người Việt ăn hằng ngày đây, thế này bảo sao b-ệnh t-ật đầy người, quá d-ã m-an

Ít ai biết rằng đằng sau những chiếc bánh bao nóng hổi, thơm lừng, trắng phau là một quy trình công nghệ sản xuất mất vệ sinh và hòa trộn thêm hóa chất tẩy trắng độc hại.

Bánh bao thường được nhiều người chọn làm đồ ăn sáng, ăn vặt vì dễ ăn, dễ mua và giá cả cũng rẻ. Song ít ai biết rằng đằng sau những chiếc bánh bao nóng hổi, thơm lừng, trắng phau ấy là một quy trình công nghệ sản xuất mất vệ sinh và hòa trộn thêm hóa chất tẩy trắng độc hại.

Bánh bao trắng mịn nhờ chất tẩy độc hại

Điều tra của một đơn vị chứng nhận chất lượng mới đây cho biết, trong quá trình làm bánh bao, chỉ cần cho 1-3% chất tẩy trắng vào bột bánh bao sẽ thấy bột trắng hơn, vỏ bánh mịn màng, căng bóng và trông bắt mắt hơn. Các loại bánh bao không sử dụng bột tẩy dù có làm sạch sẽ đến đâu thì vẫn có màu ngà vàng và không căng bóng, đẹp mắt bằng.

Bột tẩy trắng, hay đúng hơn là “bột tẩy đường” có tác dụng làm trắng thực phẩm như: bánh bao, bún, phở, miến… thường, loại bột này được đựng trong cái túi nylon, bên ngoài chỉ dán dòng chữ “tẩy trắng thực phẩm”, không hề có nhãn mác ghi tên, địa chỉ nhà sản xuất cũng như thành phần, công dụng, hạn sử dụng và liều lượng, cách dùng. Tuỳ người mua mà người bán cân đong đo đếm theo yêu cầu nhiều hay ít.

Bột tẩy trắng bánh.

Tại TPHCM, loại bột độc hại này được bày bán trôi nổi trên thị trường. Tại các khu chợ như chợ Kim Biên chỉ cần hỏi người bán hàng tạp phẩm, phụ gia thực phẩm, hỏi bột tẩy trắng bánh bao thì muốn mua bao nhiêu cũng có.

Theo Phó giáo sư – Tiến sĩ Nguyễn Duy Thịnh – Viện Công nghệ Sinh học và Công nghệ Thực phẩm, hiện nay, để tẩy trắng một số thành phẩm, các hộ sản xuất vẫn thường dùng đến chất tẩy trắng sunphit natri (Na2SO3). Sunphit natri tách ra thành SO2 là chất ôxi hóa mạnh, gây ảnh hưởng xấu tới đường ruột, có thể gây viêm loét dạ dày. Ngoài ra, đây là một chất gây độc, có khả năng gây hại niêm mạc mắt, niêm mạc miệng, gây hại nghiêm trọng tới sức khỏe người tiêu dùng, đặc biệt là đối với trẻ em.

Rợn người công nghệ làm bánh

Điều tra của PV tại hai cơ sở khá nổi tiếng trong giới làm bánh bao ở Thanh Xuân, Hà Nội thì quy trình sản xuất bánh bao ở đây rất mất vệ sinh.

Cơ sở bánh bao của anh M (ở Triều Khúc, Thanh Xuân) là căn gác xép xập xệ, ẩm thấp; lối vào là nơi thu gom phế thải với chai, lọ ngổn ngang cùng những thùng đồ phế thải cao ngất bốc mùi nồng nặc. Tại cơ sở sản xuất, những chiếc thùng, xô, chậu lem luốc, dính đầy bột trắng.

Bánh bao để ngổn ngang, không hề che đậy.

Những bó miến, mộc nhĩ dùng để làm nhân bánh vứt lăn lóc trên nền nhà. Không gian khá chật chội với lỉnh kỉnh những bình xăng, 2 chiếc nồi hấp và hàng chục khay đựng bánh bao xếp chồng chất lên nhau, bày xung quanh căn gác xép nhỏ, hẹp. Những chiếc máy đảo bột đen kịt vì han gỉ, ít được lau rửa nên hôi nồng mùi bột lên men. Những khay đựng bánh bao mới ra lò thì đã cáu bẩn, đầy cặn bột và bụi bặm bám quanh.

Còn tại cơ sở sản xuất bánh bao nhà chị N. (quận Thanh Xuân, Hà Nội), công nhân dùng tay trần trực tiếp lăn, nặn, bóp bánh. Những rổ trứng chim cút được bóc tách và chuyển ngay vào chỗ làm bánh, không qua khâu lọc rửa. Những chiếc khay đựng bánh vứt ngổn ngang giữa lối đi, dụng cụ đồ nghề bày bừa bãi trên sàn nhà. Tường nhà ẩm thấp, mốc xanh, mốc trắng, chiếc kệ gỗ được đặt trong một góc nhà đầy rẫy những túi bột mì xếp lung tung, bừa bộn.

Nhân bánh làm từ thịt ế, thức ăn thừa

Theo phản ánh của nhiều khách hàng tại một cơ sở bánh bao khá nổi tiếng ở huyện Hóc Môn, TPHCM thì ngoài khâu làm bánh mất vệ sinh, cơ sở này còn dùng thịt ế, thức ăn thừa làm nhân bánh.

Công nhân làm bánh ở đây cho hay, thịt phải lấy từ chiều tối để chuẩn bị tất cả mọi công đoạn cho buổi bán hàng sáng hôm sau. Những miếng thịt trong túi màu nhờ nhờ, được quảng cáo là hàng chiều nhưng bằng cảm quan, có thể nhận biết đó là hàng bị bán ế. Kế bên là hai thùng to tướng các loại “hỗn hợp” rau, củ quả mà ở đây họ bảo là sẽ dùng làm “nhân bánh”.

Nhân bánh bao làm từ thức ăn thừa của các nhà hàng.

Một công nhân ở đây “bật mí”: Mấy loại đã chế biến rồi là được thu mua lại từ các thức ăn thừa tại nhà hàng mang về tái chế lại và trở thành một mẻ nhân bánh thơm tho. Còn nếu mua thịt thì phải mua thịt chiều, vì thịt buổi chiều mới có giá rẻ. Mà thực chất cũng có đôi lúc mua được các loại thịt của ngày hôm trước dư lại, giá thành thấp gấp ba lần.

Bác sĩ Đỗ Thị Ngọc Diệp – Giám đốc Trung tâm Dinh dưỡng TPHCM, cho biết, việc dùng các thực phẩm đã qua sử dụng để làm nhân bánh là rất nguy hiểm, đặc biệt là trong điều kiện mất vệ sinh an toàn thực phẩm như hiện nay.

Bánh bao ‘tẩm’ bụi đường

Không chỉ khiếp vía về công nghệ sản xuất bánh bao, nhiều người còn cảm thấy hãi hùng khi chứng kiến cảnh vận chuyển, bán bánh.

Theo phản ánh của báo Đất Việt, sáng ngày 26/09/2013 tại đường Trường Chinh, Q.Tân Bình, TPHCM, nhiều người đi đường nhìn thấy cảnh bánh bao được chở trên xe máy với nắp đậy sơ sài.

Món ăn tưởng chừng ấm nóng, thơm ngon giờ đây được xếp trên các khay nhựa đầy khe hở và “du hành” cùng bụi đường. Chứng kiến cảnh bánh bao “du hành” đường phố như thế này liệu ai còn dám ăn?

Mừng đám cưới em chồng 300 ngàn, tôi bị trả lại phong bì ngay trước mặt họ hàng , tôi nói 1 câu cả họ nhà chồng c;úi đ;ầu xin lỗi

Chỉ vì một chiếc phong bì mừng đám cưới trị giá 300 ngàn đồng, tôi bị mẹ chồng trả lại ngay giữa tiệc cưới trước mặt hàng trăm họ hàng, bạn bè. Nhưng chỉ với một câu nói, cả họ nhà chồng – từ bà nội đến bác cô chú – đều cúi đầu xin lỗi tôi.

Không phải vì tôi cao giọng. Mà vì tôi dám đứng thẳng.

Tôi là Hạnh, năm nay 33 tuổi, là giáo viên tiểu học ở một thị xã nhỏ thuộc tỉnh Bắc Ninh. Tôi lấy Tuấn – chồng tôi – đã được 7 năm, và sống cùng bố mẹ chồng trong một ngôi nhà ba gian cũ kỹ ở làng. Gia đình anh có ba chị em: Tuấn là con cả, dưới là em gái Linh và em trai út tên Nam. Linh – em chồng tôi – chuẩn bị cưới chồng sau mấy năm đi làm công ty điện tử ở KCN Yên Phong.

Từ khi Linh có người yêu, tôi đã thay mẹ chồng đưa đón cô ấy đi gặp nhà trai, rồi lo giấy tờ, chạy chọt mấy khoản thách cưới. Tôi không tính công, vì nghĩ đơn giản: là chị dâu, thì phải đỡ đần cho gia đình.

Gia đình chồng tôi không giàu. Bố mẹ chồng đều làm ruộng, thêm thu nhập từ chăn nuôi gà lợn, nhưng lại rất quan trọng hình thức và thể diện. Trong họ, ai cũng giữ nếp “trưởng dâu là bộ mặt nhà chồng”. Có lần trong đám giỗ, chỉ vì tôi quên rót nước mời bác họ bên nội, mẹ chồng lườm nguýt suốt cả ngày, về nhà còn chì chiết cả tuần.

Gần đến ngày cưới của Linh, tôi thấy mẹ chồng bắt đầu dò hỏi chuyện phong bì.

– “Nhà mình mừng bao nhiêu hả chị?”
– “Chắc con mừng 300 ngàn thôi mẹ ạ.”

Bà sững người.
– “Chị là chị dâu, mà nói mừng 300 ngàn nghe được à? Bằng cái đứa hàng xóm mới đi làm phụ hồ?”

Tôi khẽ cười. Mỗi tháng tôi đi dạy lương 6 triệu, tiền học cho con, tiền ăn uống, rồi thi thoảng biếu bố mẹ chồng, có bao nhiêu dư đâu. Tôi đã đặt mua cho Linh một bộ nồi inox 5 đáy hàng Nhật gần 2 triệu đồng từ tiền tiết kiệm cả tháng. Nhưng chuyện ấy, không ai hỏi đến.

Với họ, tình cảm chỉ đong bằng con số ghi trên phong bì.

Càng gần ngày cưới, áp lực càng lớn. Mẹ chồng còn nói với chồng tôi:
– “Vợ mày mà keo kiệt trong ngày vui nhà này thì sau này khó sống đấy!”

Tôi nghe được. Không nói gì.

Ngày cưới đến, tôi mặc một chiếc áo dài màu tím nhạt – màu Linh thích. Tôi dậy từ 4 giờ sáng để dọn dẹp, kê bàn ghế, phụ chị em trong xóm gói bánh chưng, chuẩn bị mâm cỗ. Đến 11 giờ, tôi mang phong bì 300 ngàn đồng – ghi rõ “Chúc mừng Linh – Chị Hạnh” – và đặt lên bàn tiếp khách.

Tôi cứ nghĩ, thế là xong. Ai ngờ, sự việc bẽ bàng lại bắt đầu từ chính lúc đó.

Tiệc cưới tổ chức tại nhà hàng lớn nhất thị xã, 5 tầng, đèn chùm pha lê sáng rực, âm thanh ồn ã, rượu bia khắp bàn. Họ hàng nội ngoại, bạn bè công ty Linh đến rất đông, khoảng hơn 300 khách.

Tôi vừa bưng mâm bánh cưới lên thì mẹ chồng bước đến, gương mặt đanh lại. Trên tay bà là chiếc phong bì tôi đã mừng.

– “Hạnh, cầm cái này về đi.”

Tôi ngỡ ngàng:
– “Sao thế mẹ?”
– “Chị làm trò hề gì thế? 300 ngàn mà mang lên bàn tiếp khách. Người ta nhìn vào, không thấy nhục à?”

Bà nói đủ lớn để bàn bên cạnh nghe thấy. Một số bác họ, thím, em chồng ngồi gần đó đều quay sang, xì xào. Cô em họ lườm tôi một cái:
– “Thế mà cứ tưởng chị Hạnh khéo, ai ngờ…”

Tôi lặng người. Những giọt nước trong mắt tôi không phải vì tiền. Là vì tấm lòng bị xem rẻ rúng như một tờ giấy.

Tôi im lặng, không cãi. Nhưng tôi không chịu nhục.

Tôi bước lên sân khấu, nơi MC vừa trao hoa cho cô dâu chú rể xong. Tôi cầm micro, giọng hơi run nhưng vẫn rõ ràng:

“Tôi là chị dâu của cô dâu hôm nay. Từ khi cô ấy chuẩn bị cưới, tôi đã giúp không thiếu một ngày, một việc. Tôi không đòi hỏi gì. Món quà cưới tôi chuẩn bị trị giá gần 2 triệu – là bộ nồi Nhật cô ấy thích. Nhưng hôm nay, tôi bị mẹ chồng trả lại phong bì 300 ngàn ngay giữa đám cưới. Vì sao? Vì họ nói ít tiền là nhục.”

Cả hội trường im phăng phắc. Tôi tiếp:

“Tôi đi làm lương giáo viên, nuôi con, nuôi chồng. Tôi không giàu nhưng tôi có lòng. Nếu hôm nay, một người phụ nữ chỉ được đánh giá qua số tiền ghi trên tờ phong bì, thì xin lỗi, tôi thà giữ lòng tự trọng còn hơn giữ sĩ diện cho người khác.”

Tôi đặt micro xuống. Bước xuống trong ánh mắt chết lặng của hàng trăm người.

Bà nội chồng – người cả họ nể trọng – chống gậy đứng dậy, lặng lẽ bước đến chỗ tôi, cầm tay tôi run run:
– “Con đừng giận… bà già rồi mà còn để chuyện này xảy ra… lỗi của nhà bà.”

Tiếp theo đó, bác cả – người hay xét nét nhất – lên tiếng:
– “Hạnh ạ, bác xin lỗi. Cái phong bì không nói hết được tình nghĩa. Cháu làm cả nhà tỉnh ra.”

Ngay sau đó, mẹ chồng cũng cúi đầu, lần đầu tiên trong đời bà xin lỗi tôi công khai:
– “Mẹ… mẹ sai rồi. Mẹ chỉ sợ người ngoài nói, mà quên mất con là người đã lo cho nhà này từ đầu đến cuối.”

Linh – em chồng – mắt đỏ hoe, dắt tay tôi vào trong phòng trang điểm:
– “Em không biết chuyện. Em xin lỗi chị… Em thương chị còn hơn cả mẹ em ấy.”

Đám cưới kết thúc trong không khí trầm lắng nhưng chân thành hơn. Không ai nhắc lại chuyện phong bì. Nhưng từ hôm đó, thái độ mọi người dành cho tôi thay đổi hẳn. Mẹ chồng nhẹ nhàng hơn, biết chia sẻ chuyện nhà. Chồng tôi bắt đầu đứng ra bảo vệ vợ mỗi khi có chuyện.

Tôi hiểu, nếu hôm đó tôi chọn im lặng, cúi đầu nhận lại chiếc phong bì, thì có lẽ tôi đã bị xem thường suốt đời. Nhưng nhờ dám lên tiếng, tôi giữ lại được điều quý nhất: lòng tự trọng và vị trí của mình trong gia đình.

Ở đời, có những lúc phụ nữ không cần hét to, chỉ cần đứng thẳng. Và có những lần, tấm lòng đáng giá hơn ngàn lần tờ tiền.

Thứ đầu tiên mà hành khách 11A nhìn thấy sau khi m:.ở m:.ắt ra: Trời ơi không ai tưởng tượng nổi

Vị trí ghế ngồi gần cửa có thể đã giúp Vishwash Kumar Ramesh kịp thoát hiểm trong vụ tai nạn máy bay Air India khiến hơn 260 người thiệt mạng.

Phi cơ chở 230 hành khách và 12 thành viên tổ bay của hãng hàng không Ấn Độ Air India ngày 12/6 mất độ cao ngay sau khi cất cánh từ sân bay Ahmedabad, bang Gujarat, và lao vào khu ký túc xá một trường y gần đó.

Cảnh sát Ấn Độ cho biết tai nạn khiến ít nhất 265 người thiệt mạng, trong đó Air India xác nhận 241 người trên máy bay tử vong, chỉ một người sống sót. Hành khách này là Vishwash Kumar Ramesh, 40 tuổi, quốc tịch Anh, đang điều trị ở bệnh viện thành phố Ahmedabad.

Ramesh không biết mình sống sót bằng cách nào. “Một tiếng động lớn vang lên sau khi máy bay cất cánh được 30 giây, rồi phi cơ lao xuống đất. Mọi thứ diễn ra rất nhanh. Khi tỉnh lại, tôi thấy xung quanh mình toàn là thi thể và rất sợ hãi. Tôi đứng dậy và chạy”, Ramesh kể lại trên giường bệnh.

Vidhi Chaudhary, sĩ quan cảnh sát Ahmedabad, nói với Reuters rằng Ramesh “ngồi gần cửa thoát hiểm và đã nhảy ra ngoài”. Bà Chaudhary không nêu rõ chính xác thời điểm Vishwash nhảy khỏi máy bay, trước hay sau khi phi cơ va chạm.

“Trong tai nạn này, tôi nghĩ việc có người sống sót thật sự là một phép màu, vì xét về mặt kỹ thuật, không ai sống sót được trong vụ va chạm đó”, giáo sư Edwin Galea, giám đốc Nhóm Kỹ thuật An toàn Cháy nổ (FSEG) tại Đại học Greenwich, trả lời Telegraph.

Bộ trưởng Nội vụ Ấn Độ Amit Shah thăm Vishwash

Bộ trưởng Nội vụ Ấn Độ Amit Shah thăm Vishwash Kumar Ramesh tại bệnh viện ngày 12/6. Ảnh: X/AmitShah

Phi cơ gặp nạn là chiếc Boeing 787-8 Dreamliner. Dòng máy bay có 8 cửa thoát hiểm, mỗi vị trí có ít nhất một thành viên tổ bay.

Hình ảnh vé máy bay của Ramesh cho thấy anh ngồi ở ghế 11A, dãy đầu tiên của khoang phổ thông, phía trước cánh và ngay cạnh cửa thoát hiểm ở sườn trái máy bay. Vị trí này cho phép Ramesh có chỗ để chân rộng hơn, thoải mái hơn trong hành trình hơn 9 giờ đến Anh.

Đây có thể là yếu tố then chốt đã giúp cứu mạng nam hành khách, bởi một nghiên cứu năm 2006 của giáo sư Galea cho rằng những hành khách ngồi trong phạm vi 5 hàng ghế kể từ cửa thoát hiểm có khả năng sống sót cao hơn.

“Vị trí 11A nằm ngay cửa thoát hiểm số 2 trên chiếc Boeing 787-8”, ông Galea đánh giá. “Hành khách có thể dễ dàng tiếp cận và mở cửa”.

Vị trí ghế 11A (khoanh đỏ) trên máy bay Boeing 787-8 của Air India. Đồ họa: AeroLopa

Vị trí ghế 11A (khoanh đỏ) trên máy bay Boeing 787-8 của Air India. Đồ họa: AeroLopa

Đối diện 11A là ghế phụ dành cho tiếp viên chuyến bay. Các tiếp viên thường được đào tạo để sơ tán toàn bộ máy bay trong vòng 90 giây trong tình huống khẩn cấp.

“Có thể tiếp viên đã mở cửa thoát hiểm hoặc nam hành khách tự làm việc này”, Galea nói. “Hoặc thân máy bay bị vỡ lớn đến mức anh ấy chỉ cần thoát ra qua khoảng hở”.

Một bác sĩ tại bệnh viện cho biết Vishwash kể rằng máy bay bắt đầu hạ độ cao sau khi cất cánh, rồi bất ngờ vỡ làm đôi, hất văng anh ra ngoài trước khi một tiếng nổ lớn vang lên. Giới chức Ấn Độ chưa xác nhận thông tin này.

“Những vị trí xa hơn cửa thoát hiểm 5 hàng ghế đều có nguy cơ tử vong cao hơn, ngay cả khi họ sống sót sau cú va chạm ban đầu”, Galea cho biết. Tuy nhiên, ông lưu ý không có vị trí nào an toàn tối đa, vì mỗi vụ tai nạn đều có đặc điểm rất khác nhau, phụ thuộc vào nhiều yếu tố như cách phi cơ tiếp đất và có xảy ra cháy hay không.

Ngoài ra, ghế 11A còn nằm trong khu vực kiên cố gọi là “hộp cánh” máy bay. Đây là nơi cánh máy bay nối với phần thân, nên sẽ vững chắc nhất. “Đó cũng có thể là một yếu tố giúp tăng khả năng sống sót”, theo ông Galea.

Theo giới chuyên gia, ngay cả khi có những yếu tố thuận lợi về vị trí này, việc một hành khách sống sót còn phụ thuộc vào cả yếu tố may mắn, khi những người ngồi ngay gần Ramesh như 11B, 11C và 12A đều thiệt mạng.

David Soucie, cựu thanh tra an toàn của Cơ quan Hàng không Liên bang Mỹ (FAA), cũng ngạc nhiên khi một hành khách ngồi ở vị trí trên có thể sống sót trong vụ tai nạn máy bay như vậy.

Vishwash Kumar Ramesh, hành khách sống sót trong vụ rơi máy bay ở Ấn Độ chiều 12/6. Ảnh: Hisdustan Times

Bác sĩ cho biết tình trạng của Ramesh “không quá nguy kịch” và anh có thể xuất viện trong vài ngày tới.

“Anh ấy không bị thương nặng. Ramesh đang trong tình trạng rất ổn định và được theo dõi chặt chẽ, không có vấn đề gì”, bác sĩ Rajnish Patel, trưởng khoa phẫu thuật Bệnh viện Dân sự Ahmedabad, nói.

Danh sách loạt kẹo của nhãn hàng nổi tiếng bị thu hồi ở siêu thị vì có thể chứa chất gây UT, khuyến cáo khách hàng nên vứt bỏ ngay lập tức

Mới đây, thông tin trên Daily Mail cho biết, một loạt các sản phẩm kẹo có thương hiệu nổi tiếng trên thị trường đã bị thu hồi khẩn cấp tại Anh sau khi cơ quan chức năng nước này phát hiện trong những sản phẩm này có chứa các thành phần liên quan đến ung thư.

Cụ thể, theo Cơ quan Tiêu chuẩn Thực phẩm (FSA), các loại kẹo bị ảnh hưởng bao gồm: Hard Candy, ‘Misfits’ Gummies, Hard Candy Fruity 2 in 1 và Berry Gummies. Tất cả các sản phẩm kẹo này đều do công ty Hershey (Mỹ) sản xuất.

Một loạt các sản phẩm kẹo bị thu hồi. (Ảnh: Daily Mail)

Theo Cơ quan Tiêu chuẩn Thực phẩm (FSA), các mẫu kẹo kể trên bị thu hồi vì được phát hiện nhiễm tạp dầu khoáng MOAH và MOSH bên trong. Đây là các hóa chất chiết xuất từ dầu thô, đã được các nghiên cứu chỉ ra có liên quan đến nguy cơ ung thư, đặc biệt là ở gan và hạch bạch huyết.

Do nhiễm tạp dầu khoáng MOAH và MOSH nên các sản phẩm này không đáp ứng đủ tiêu chuẩn an toàn thực phẩm tại Anh.

Dù nguy cơ với sức khỏe người tiêu dùng là thấp nhưng Cơ quan Tiêu chuẩn Thực phẩm vẫn khuyến cáo người đã mua các sản phẩm kể trên nên vứt bỏ và không tiếp tục sử dụng.

Cơ quan Tiêu chuẩn Thực phẩm của Anh cảnh báo các doanh nghiệp liên quan ngừng ngay việc nhập khẩu và bán các loại kẹo trên, đồng thời khuyến cáo người tiêu dùng không mua hoặc ăn bất kỳ sản phẩm nào trong danh sách thu hồi.

Hiện Công ty Hershey đã chủ động rút các sản phẩm này khỏi thị trường Anh. Tuy nhiên, một số doanh nghiệp nhập khẩu vẫn đang tiếp tục phân phối chúng trên các kệ hàng.

Một hãng bánh kẹo nổi tiếng cũng phát hiện có cần sa trong sản phẩm

Cách đây hơn 1 tuần, hãng bánh kẹo nổi tiếng Haribo cũng đưa ra thông báo thu hồi một số sản phẩm tại Hà Lan sau khi Cơ quan An toàn Thực phẩm và Sản phẩm Tiêu dùng Hà Lan (NVWA) phát hiện dấu vết cần sa trong kẹo.

Cuộc điều tra được tiến hành sau khi một số người, trong đó có trẻ em, có biểu hiện chóng mặt và không khỏe sau khi ăn kẹo. Một gia đình ở vùng Twente đã báo cảnh sát khi các thành viên cảm thấy mệt mỏi. Kết quả giám định cho thấy có dấu vết của cần sa trong sản phẩm.

Logo của hãng kẹo Haribo tại nhà máy ở Marseille, Pháp ngày 18/2/2025. (Ảnh: AFP)

NVWA cho biết hiện chỉ có ba túi kẹo được phát hiện nhiễm cần sa nhưng toàn bộ lô hàng đã bị thu hồi để đề phòng. Cơ quan này cũng khuyến cáo người tiêu dùng không nên sử dụng sản phẩm vì có thể ảnh hưởng đến sức khỏe.

Sau khi có kết quả giám định, Haribo đã đưa ra thông báo xác nhận đang hợp tác chặt chẽ với các nhà chức trách tại Hà Lan để điều tra nguyên nhân vụ việc. Đồng thời, Haribo cũng khẳng định các sản phẩm tại những quốc gia khác không bị ảnh hưởng và vụ việc chỉ giới hạn trong một lô hàng cụ thể tại Hà Lan.

Đưa tr;o c;ốt của vợ về quê, người đàn ông t/ử n/ạ;n trên chuyến bay của Air India, bỏ lại 2 con nhỏ mồ côi. Đã có điềm báo ngay từ lúc lên máy bay

Một người đàn ông đến từ London đã tử nạn chỉ một phút sau khi chiếc máy bay đưa anh về nhà gặp hai con nhỏ gặp sự cố nghiêm trọng và rơi ngay sau khi cất cánh.

Nạn nhân là Arjun Patolia, cha của hai bé gái 4 và 8 tuổi. Anh vừa hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của vợ – đưa tro cốt bà trở về quê hương tại Ấn Độ để rải xuống dòng sông ở làng quê quận Amreli, bang Gujarat.

Vợ của anh, Bharatiben, qua đời cách đây một tuần tại London. Trước khi mất, cô bày tỏ mong muốn tro cốt của mình được trở về Ấn Độ – nơi cô sinh ra và lớn lên. Patolia đã đưa bình tro về quê nhà, thực hiện đầy đủ các nghi lễ cùng người thân.

Đưa tro cốt của vợ về quê, người đàn ông tử nạn trên chuyến bay của Air India, bỏ lại 2 con nhỏ mồ côi- Ảnh 1.

Người đàn ông tử nạn trên chuyến bay

Đưa tro cốt của vợ về quê, người đàn ông tử nạn trên chuyến bay của Air India, bỏ lại 2 con nhỏ mồ côi- Ảnh 2.

Vợ anh mới qua đời khoảng 1 tuần trước đó

Dự kiến anh sẽ quay lại London vào ngày 12/6 để đoàn tụ với hai con. Nhưng bi kịch xảy ra: Arjun Patolia đã thiệt mạng trong chuyến bay định mệnh AI-171 của Air India khởi hành từ Ahmedabad đến sân bay Gatwick, Anh.

Chiếc Boeing 787 Dreamliner chở theo 242 hành khách, trong đó có 53 công dân Anh, đã rơi chỉ vài phút sau khi cất cánh lúc 13h40 giờ địa phương. Máy bay lao xuống khu dân cư đông đúc Meghani, khiến toàn bộ hành khách và phi hành đoàn thiệt mạng.

Câu chuyện đau lòng của Patolia đã khiến dư luận không khỏi xót xa, khi hai đứa trẻ bỗng chốc mất cả cha lẫn mẹ chỉ trong vòng một tuần.

Theo đó, vào ngày 12 tháng 6, chuyến bay Air India AI171 đã gặp nạn ngay sau khi cất cánh từ Sân bay Quốc tế Sardar Vallabhbhai Patel ở Ahmedabad, Ấn Độ.

Được biết, chiếc Boeing 787 Dreamliner này đã lao xuống khu vực dân cư đông đúc Meghani vào khoảng 13h40 chiều (giờ địa phương) và phát nổ dữ dội. Dù chỉ chở 242 hành khách nhưng số người thiệt mạng đã lên tới ít nhất 290, bao gồm cả những nạn nhân dưới mặt đất.

Hiện công tác tìm kiếm nạn nhân vẫn đang được tiến hành nhanh chóng. Mặc dù vậy, quá trình xác nhận danh tính các thi thể gặp nhiều khó khăn. Nguyên nhân chính xác của sự việc vẫn đang được điều tra làm rõ.

Nguồn: Daily Mail

Chuyện tâm linh ở ghế số 11A khi máy bay vừa cất cánh, qua lời kể hành khách duy nhất s;ống s;ót trong vụ r:.ơi máy bay..

“Phép màu ở ghế 11A” là dòng tít xuất hiện đồng loạt trên trang nhất của các tờ báo lớn tại Anh trong ngày 13/6, sau thảm kịch rơi máy bay Air India số hiệu 171.

Ông Ramesh Viswashkumar là người duy nhất được biết là sống sót trong số 242 người trên chuyến bay của Air India, bị rơi tại thành phố Ahmedabad của Ấn Độ vào ngày 12/6. Ảnh: X/@OSINTUPDATES.
Ông Ramesh Viswashkumar là người duy nhất được biết là sống sót trong số 242 người trên chuyến bay của Air India, bị rơi tại thành phố Ahmedabad của Ấn Độ vào ngày 12/6. Ảnh: X/@OSINTUPDATES.

The Sun, The Daily Telegraph, Daily Star, Daily Mirror, Daily Express đều chọn cùng một tiêu đề cho bài báo dẫn đầu trang nhất, mô tả sự sống sót kỳ diệu của ông Vishwash Kumar Ramesh, người duy nhất còn sống trong số 242 hành khách và phi hành đoàn có mặt trên chuyến bay định mệnh từ Ahmedabad (Ấn Độ) đến London (Anh).

“Tôi không hiểu vì sao mình còn sống” – lời ông Ramesh được Daily Mail trích dẫn, cùng hình ảnh tấm thẻ lên máy bay có khoanh tròn ghế 11A, vị trí ngồi định mệnh đã cứu mạng ông.

Chú thích ảnh

Trong khi đó, Financial Times tập trung vào khía cạnh kỹ thuật và hậu quả lâu dài, với tiêu đề: “Hơn 240 người thiệt mạng khi chuyến bay Air India rơi ở Gujarat sau khi cất cánh”, nhận định đây là thảm họa hàng không tồi tệ nhất trong hơn một thập kỷ và có thể tiếp tục tạo áp lực lớn lên Boeing, nhất là khi dòng Boeing 787 Dreamliner từng được xem là biểu tượng an toàn kể từ khi ra mắt năm 2011.

Theo Hindustan Times, ông Vishwash Kumar Ramesh, 48 tuổi, một người cha đến từ Leicester (Anh), đã sống sót một cách kỳ diệu sau khi chiếc Boeing 787 rơi xuống khu dân cư chỉ 30 giây sau khi cất cánh.

“Có một tiếng nổ lớn và sau đó máy bay rơi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh”, ông Ramesh kể lại trong bệnh viện.

Ông Ramesh đi cùng em trai – người được cho là đã tử nạn trong vụ việc. Hình ảnh từ hiện trường cho thấy ông bước ra khỏi đống đổ nát với chiếc áo sơ mi dính máu, dáng vẻ choáng váng, được cảnh sát dìu đi giữa đám cháy.

Tờ The Times gọi ông Ramesh là “người sống sót duy nhất”. Theo báo chí Ấn Độ, ông ngồi ở ghế 11A, hàng ghế thoát hiểm ngay phía trước cánh trái máy bay – khu vực thường chịu lực va chạm mạnh nhất khi rơi.

Chiếc Boeing 787 rơi sau chưa đầy một phút cất cánh tại Ấn Độ, khiến 241 người thiệt mạng. Đây là vụ tai nạn đầu tiên của dòng máy bay Dreamliner.

 

Một chiếc máy bay của hãng Air India đang trên hành trình tới London, chở theo 242 người, đã rơi chỉ vài giây sau khi cất cánh từ miền Tây Ấn Độ vào ngày 12/6, khiến toàn bộ hành khách và phi hành đoàn thiệt mạng, trừ một người duy nhất sống sót.

Đây là vụ tai nạn đầu tiên liên quan đến dòng Boeing 787 Dreamliner và cũng là vụ tai nạn hàng không thảm khốc nhất trong nhiều năm qua.

Đây là loại máy bay nào?

Chiếc máy bay gặp nạn là Boeing 787-8 Dreamliner, một dòng máy bay thân rộng phổ biến, được thiết kế cho các chặng bay dài.

Chiếc máy bay cụ thể này thực hiện chuyến bay đầu tiên vào tháng 12/2013 và được bàn giao cho Air India vào tháng 1/2014, theo dữ liệu từ công ty phân tích hàng không Cirium.

Tính đến thời điểm xảy ra tai nạn, Air India có 34 chiếc Dreamliner đang khai thác, bao gồm chiếc gặp nạn, và hãng đang có kế hoạch đặt mua ít nhất 20 chiếc nữa. Air India đang đầu tư mở rộng đội bay với các mẫu máy bay hiện đại của cả Boeing và Airbus, đồng thời cải tiến khoang hành khách sang trọng hơn.

Hiện có hơn 1.100 chiếc Dreamliner đang hoạt động trên toàn thế giới.

Đuôi máy bay Boeing 787 Dreamliner bị rơi mắc kẹt trên một tòa nhà sau vụ tai nạn ở Ahmedabad, Ấn Độ, ngày 12/6. Ảnh: Amit Dave/Reuters.

 

roi may bay anh 1
Đuôi máy bay Boeing 787 Dreamliner bị rơi mắc kẹt trên một tòa nhà sau vụ tai nạn ở Ahmedabad, Ấn Độ, ngày 12/6. Ảnh: Amit Dave/Reuters.

Chuyện gì đã xảy ra trên chuyến bay?

Theo dữ liệu sơ bộ, tín hiệu của máy bay bị mất vào lúc 13h38 giờ địa phương, chưa đầy một phút sau khi cất cánh từ sân bay quốc tế Sardar Vallabhbhai Patel ở Ahmedabad, theo trang theo dõi chuyến bay Flightradar24.

Máy bay chỉ đạt độ cao tối đa khoảng 625 feet (khoảng 190 m), trong khi sân bay đã nằm ở độ cao khoảng 200 feet (khoảng 60 m), tức là máy bay chỉ nhấc lên được khoảng hơn 100 m trước khi lao xuống khu dân cư và phát nổ thành quả cầu lửa khổng lồ.

Hiện chưa rõ nguyên nhân khiến máy bay nhanh chóng mất độ cao như vậy. Nhiều trường hợp tử vong dưới mặt đất cũng đã được truyền thông địa phương ghi nhận.

Tai nạn hàng không có thể xảy ra do nhiều nguyên nhân – từ lỗi kỹ thuật, va chạm với động vật hoang dã, lỗi phi công – và thường là kết quả của tổ hợp nhiều yếu tố.

Các nhà điều tra sẽ xem xét những gì?

Lực lượng cứu hộ sẽ tìm kiếm trong đống đổ nát để thu thập “hộp đen”, gồm thiết bị ghi âm buồng lái và dữ liệu bay – chìa khóa để các nhà điều tra tìm hiểu điều gì đã xảy ra.

Ngoài ra, họ sẽ phân tích:

– Hồ sơ bảo trì của hãng hàng không

– Các thao tác điều khiển của phi công

– Tình trạng cánh máy bay và bộ phận hạ cánh

– Lịch sử đào tạo và giờ nghỉ ngơi của tổ lái

– Điều kiện thời tiết – được cho là nắng nóng gần 100 độ F (khoảng 37-38 độ C) vào thời điểm xảy ra tai nạn

– Các đoạn video từ sân bay ghi lại cảnh máy bay cất cánh

Theo quy định quốc tế, nước xảy ra tai nạn (Ấn Độ) sẽ chủ trì điều tra, với sự tham gia của nhà sản xuất máy bay (Boeing), nhà sản xuất động cơ (GE Aerospace) và cơ quan điều tra tai nạn Mỹ.

Mảnh vỡ của một chiếc Boeing 787 Dreamliner nằm tại hiện trường. Ảnh: Amit Dave/Reuters.

 

roi may bay anh 2
Mảnh vỡ của một chiếc Boeing 787 Dreamliner nằm tại hiện trường. Ảnh: Amit Dave/Reuters.

Những lo ngại về chất lượng Dreamliner

Hiện chưa rõ liệu các lỗi sản xuất trước đây có liên quan đến tai nạn này hay không, và báo cáo điều tra chính thức có thể phải đến năm sau mới công bố. Tuy nhiên, một số chuyên gia cho rằng khả năng liên quan đến sản xuất là thấp vì chiếc máy bay đã vận hành hơn 10 năm.

“Tôi không nghĩ đây là lỗi sản xuất”, ông Jeff Guzzetti, cựu điều tra viên an toàn hàng không của Ủy ban An toàn Giao thông Quốc gia và Cục Hàng không Liên bang Mỹ (FAA), nhận định.

“Máy bay đã cất cánh bình thường, nhưng vì lý do nào đó không thể leo cao”, ông nói, đồng thời lưu ý rằng tai nạn hàng không thường bắt nguồn từ nhiều yếu tố xảy ra cùng lúc.

Trước đó, một người tố giác (whistleblower) đã cáo buộc Boeing rút ngắn quy trình sản xuất Dreamliner, gây ra “căng thẳng quá mức” tại các điểm kết nối thân máy bay. Boeing đã bác bỏ cáo buộc này.

Các đợt bàn giao Dreamliner cũng từng bị đình trệ gần một năm cho đến giữa năm 2022 vì lỗi ở phần khung thân máy bay.

Ngay sau khi dòng Dreamliner được đưa vào hoạt động năm 2011, toàn bộ đội bay từng bị đình chỉ để kiểm tra vì lo ngại về nguy cơ cháy nổ pin lithium.

Lính cứu hỏa dập tắt đám cháy tại địa điểm máy bay Boeing 787 Dreamliner của Air India bị rơi ở Ahmedabad. Ảnh: Amit Dave/Reuters.

 

roi may bay anh 3
Lính cứu hỏa dập tắt đám cháy tại địa điểm máy bay Boeing 787 Dreamliner của Air India bị rơi ở Ahmedabad. Ảnh: Amit Dave/Reuters.

Sự cố này có ý nghĩa gì với Boeing?

Tổng giám đốc Boeing, Kelly Ortberg, người mới nhậm chức từ tháng 8 năm ngoái, đang nỗ lực đưa hãng thoát khỏi hàng loạt khủng hoảng liên quan đến an toàn và chất lượng sản xuất.

Trước vụ việc này, Boeing đã chịu ảnh hưởng nặng nề từ hai vụ rơi máy bay 737 Max và gần đây là sự cố “bật bung cửa sổ” trên dòng Max 9 vào đầu năm 2024.

Tác động lâu dài đối với Boeing sẽ phụ thuộc vào kết quả điều tra. Dù vậy, nhu cầu mua máy bay mới trên toàn cầu vẫn rất cao, và các hãng hàng không thường tiếp tục đặt hàng vì thời gian giao máy có thể kéo dài nhiều năm.

Công ty phân tích Wolfe Research nhận định: “Chúng tôi không cho rằng tai nạn này sẽ ảnh hưởng lớn đến kết quả tài chính, nhưng chắc chắn sẽ làm chậm lại đà phục hồi của Boeing cho đến khi có câu trả lời rõ ràng. Không có tác động trực tiếp đến kế hoạch tăng sản lượng, và chúng tôi cũng không kỳ vọng ảnh hưởng đến nhu cầu mua sắm, nếu có, thì chỉ là rất nhỏ và mang tính địa phương”.

Một rủi ro tiềm ẩn là có thể gây chậm trễ trong quá trình chứng nhận dòng Boeing 777X, nhưng còn quá sớm để đánh giá chính xác mức độ ảnh hưởng. Hiện tại, Boeing vẫn đang có đơn hàng 900 chiếc Dreamliner từ khắp nơi trên thế giới.

Hé l/;ộ cuộc gọi cuối cùng từ phi công trong th-ả-m h-ọa máy bay chở 242 người, chỉ nói được đúng 2 từ rồi sau đó…

Cơ trưởng chiếc máy bay xấu số của Air India đã phát đi tín hiệu cầu cứu tuyệt vọng ngay trước khi máy bay lao xuống đất và phát nổ.

Chỉ 11 giây sau khi cất cánh từ TP Ahmedabad – Ấn Độ, cơ trưởng Sumeet Sabharwal của chuyến bay AI171 đã phát tín hiệu khẩn cấp “Mayday” đầy tuyệt vọng – theo News.com.

Cơ trưởng đã thông báo máy bay “mất lực đẩy, mất công suất, không thể nâng độ cao” nhưng không thể làm gì để ngăn thảm họa xảy ra chỉ vài giây sau đó.

Chiếc Boeing 787-8 Dreamliner chở 242 người đã rơi và phát nổ khi va vào một khu ký túc xá dành cho các nhân viên y tế khiến gần như toàn bộ hành khách và phi hành đoàn thiệt mạng.

Điều kỳ diệu là chỉ có một người sống sót với chấn thương nhẹ.

Vụ rơi máy bay Ấn Độ: Tín hiệu cầu cứu tuyệt vọng của phi công- Ảnh 1.

Cơ trưởng giàu kinh nghiệm Sumeet Sabharwal đã phát tín hiệu khẩn cấp trước khi máy bay gặp nạn. Ảnh: Supplied

Theo dữ liệu từ trang theo dõi chuyến bay Flightradar24, chiếc máy bay mất liên lạc chỉ vài giây sau khi rời đường băng khi mới chỉ đạt độ cao vài chục mét.

Hai phi công đã cố gắng kiểm soát máy bay trong suốt 17 giây định mệnh trước khi máy bay lao xuống khu nhà bên dưới.

Cơ trưởng Sabharwal là một phi công kỳ cựu với hơn 8.200 giờ bay, cơ phó cũng có kinh nghiệm 1.100 giờ bay.

Cuộc điều tra đang được tiếp tục, trong khi thông tin từ các hộp đen sẽ đóng vai trò then chốt trong việc làm sáng tỏ nguyên nhân dẫn đến thảm hoạ kinh hoàng này.

Đáng chú ý, chiếc máy bay gặp nạn vừa mới có hành trình đến và rời khỏi Úc chỉ một tuần trước đó.

Giới chức hàng không đang tập trung điều tra các yếu tố kỹ thuật.

Đoạn video ghi lại cho thấy chiếc Boeing 787 Dreamliner trượt gần hết đường băng dài 3.350 m nhưng không đạt đủ lực đẩy để cất cánh.

Chuyên gia hàng không Bob Mann nhận định khả năng cao máy bay gặp trục trặc do sai cấu hình trước khi cất cánh hoặc nhập sai dữ liệu trọng lượng, dẫn đến hệ thống tính toán công suất không chính xác nên không thể đưa máy bay rời mặt đất.

Ngoài ra, bánh đáp của máy bay không được thu vào như quy trình thông thường sau khi cất cánh.

Vụ rơi máy bay Ấn Độ: Người sống sót tự đi bộ thoát ra

Trong khi đó, cựu trưởng nhóm điều tra tai nạn thuộc Cục Hàng không Liên bang Mỹ (FAA) Jeff Guzzetti nhận định cánh tà (bộ phận tạo lực nâng) có thể đã được thu vào nhầm với càng đáp, khiến máy bay không đủ lực để bay lên.

Bloomberg tiết lộ các nhà điều tra từ Ủy ban An toàn Giao thông Quốc gia Mỹ (NTSB) và FAA sẽ hỗ trợ phía Ấn Độ điều tra nguyên nhân vụ tai nạn.

Hộp đen và thiết bị ghi âm buồng lái được kỳ vọng sẽ làm sáng tỏ nguyên nhân thảm kịch khiến chỉ một người trong số 242 hành khách và phi hành đoàn trên khoang sống sót.

Vụ rơi máy bay Ấn Độ: Tín hiệu cầu cứu tuyệt vọng của phi công- Ảnh 2.

Ngoài 241 người trên khoang, vụ tai nạn máy bay ở Ấn Độ hôm 12-6 còn khiến 24 người dưới mặt đất thiệt mạng. Ảnh: EPA-EFE

24 người trên mặt đất thiệt mạng

Một lãnh đạo cảnh sát cho biết sáng 13-6 rằng “bệnh viện đã tiếp nhận 265 thi thể”, cho thấy ngoài 241 người trên máy bay, còn có ít nhất 24 người dưới mặt đất thiệt mạng khi máy bay đâm vào khu ký túc xá của nhân viên y tế ở Ahmedabad.

Con số tử vong chính thức sẽ được công bố sau khi hoàn tất giám định ADN.

Khoảnh khắc ghi lại giây phút cuối cùng của sinh viên y khoa! Tạm biệt bố mẹ

Theo lời nhân chứng, có người thoát chết nhờ nhảy khỏi tòa nhà kịp lúc. Công tác cứu hộ vẫn đang được tiến hành bằng tất cả nguồn lực cần thiết. Hiện 70-80% khu vực đổ nát đã được dọn dẹp.

Máy bay rơi ở Ấn Độ: Hàng chục sinh viên y khoa ở mặt đất tử nạn vì máy bay đâm trúng - Ảnh 1.

Thân máy bay nhô ra từ tòa ký túc xá của Trường cao đẳng y khoa B.J. ở Ahmedabad, Ấn Độ trong hiện trường vụ tai nạn máy bay ngày 12-6 – Ảnh: TELEGRAPH

Theo trang tin News Nine của Ấn Độ, ít nhất 20 sinh viên y khoa được cho là đã thiệt mạng khi chiếc máy bay của Hãng Air India rơi trúng ký túc xá của Trường cao đẳng y khoa B.J. ở Ahmedabad.

Trong khi đó, theo một số nhân chứng tại hiện trường, ít nhất 35 thi thể đã được tìm thấy trong đống đổ nát của tòa nhà bị máy bay rơi trúng. Ngoài ra, còn có những người khác đang bị mắc kẹt phía dưới.

Máy bay bị thủng mũi do mưa đá, hành khách trải qua thời khắc kinh hoàng

Hiện chưa rõ có bao nhiêu người có mặt trong tòa nhà tại thời điểm máy bay rơi.

Còn theo Hãng tin ANI, cảnh sát và lực lượng cứu hộ đã tới hiện trường chỉ trong 2-3 phút sau vụ tai nạn và công tác cứu hộ vẫn đang được tiến hành bằng tất cả nguồn lực cần thiết. Hiện 70-80% khu vực đổ nát đã được dọn dẹp.

Vào khoảng chiều 12-6 (giờ Việt Nam), chiếc Boeing 787-8 Dreamliner của Hãng Air India đã bị rơi chỉ vài phút sau khi cất cánh từ sân bay Ahmedabad để đi tới sân bay Gatwick ở thủ đô London, Anh. Máy bay chở 242 người, trong đó có 230 hành khách và 12 thành viên phi hành đoàn.

Ấn Độ - Ảnh 2.

Thức ăn vẫn còn trên bàn tại nhà ăn ký túc xá sau khi vụ tai nạn xảy ra – Ảnh: TELEGRAPH

Theo Đài truyền hình Indian TimesNow, ít nhất 133 người đã được xác nhận tử vong trong vụ tai nạn. Còn thông tin sau đó cho biết “có thể không ai trên máy bay sống sót”.

Một phụ nữ cho biết con trai bà đang có mặt tại ký túc xá khi chiếc máy bay đâm vào, đã nhảy ra khỏi cửa sổ tầng 2 và sống sót.

Tòa nhà này được cho là có nhiều bác sĩ đang ăn trưa ngay thời điểm chiếc Boeing Dreamliner đâm vào.

“Con trai tôi đã đến ký túc xá trong giờ nghỉ trưa và lúc đó xảy ra vụ máy bay đâm. Nó nhảy từ tầng 2 xuống nên bị thương ở một số chỗ”, bà Ramila chia sẻ với Hãng tin ANI.

Cảnh sát địa phương cập nhật với Reuters cho biết hơn 100 thi thể từ hiện trường vụ tai nạn đã được đưa đến bệnh viện ở thành phố Ahmedabad.

Nhiều cảnh quay từ điện thoại cho thấy chiếc máy bay bay sà trên bầu trời thành phố trước khi va chạm và bốc cháy. Hình ảnh từ hiện trường ghi nhận một phần thân máy bay kẹt và nhô ra từ tường của tòa ký túc xá.

Bộ Y tế Ấn Độ xác nhận rằng “nhiều người đã thiệt mạng” trong thảm kịch này, nhưng vẫn chưa có bình luận chính thức nào về số người chết.

Cập nhật: Thảm hoạ hàng không tại Ấn Độ: Ít nhất 20 sinh viên ngành y thiệt mạng do máy bay rơi trúng ký túc xá

Ít nhất 20 sinh viên ngành y đã tử vong sau khi chiếc máy bay rơi trúng ký túc xá bác sĩ thuộc Trường Cao đẳng Y khoa B. J. ở Ahmedabad.

Theo thông tin từ NBT News, có khả năng ít nhất 20 sinh viên ngành y đã tử vong sau khi chiếc máy bay rơi trúng ký túc xá bác sĩ thuộc Trường Cao đẳng Y khoa B. J. ở Ahmedabad.

Ngoài ra, Liên đoàn Hiệp hội Y khoa Toàn Ấn Độ (FAIMA), cũng cho biết, khoảng 50 đến 60 sinh viên ngành y bị thương đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu ngay sau vụ tai nạn. Trong số đó, hai sinh viên đang điều trị tại phòng chăm sóc đặc biệt (ICU), và năm người khác vẫn đang mất tích.

Thảm hoạ hàng không tại Ấn Độ: Ít nhất 20 sinh viên ngành y thiệt mạng do máy bay rơi trúng ký túc xá- Ảnh 1.

“Đây là một thảm họa chưa từng có. Những sinh viên đang chuẩn bị cho tương lai của ngành y giờ phải gánh chịu hậu quả từ một sự cố khủng khiếp ngoài ý muốn,” đại diện FAIMA chia sẻ với báo giới.

Bên cạnh đó, người thân của một số bác sĩ công tác tại bệnh viện gần hiện trường vụ tai nạn cũng được báo cáo là mất tích, làm dấy lên lo ngại về số thương vong trên mặt đất có thể tiếp tục tăng.

Hiện số người thiệt mạng trên máy bay vẫn chưa được công bố chính thức, nhưng cảnh sát trưởng thành phố G.S. Malik cho biết rằng 204 thi thể được tìm thấy tại hiện trường vụ tai nạn. Tuy nhiên, đến thời điểm hiện tại, vẫn có 2 hành khách may mắn được tìm thấy còn sót và đang được điều trị trong bệnh viện.

Thảm hoạ hàng không tại Ấn Độ: Ít nhất 20 sinh viên ngành y thiệt mạng do máy bay rơi trúng ký túc xá- Ảnh 2.

Được biết, chiếc máy bay Boeing 787 của hãng Air India chở theo 242 người, đang trên đường từ Ahmedabad đến London thì bất ngờ gửi tín hiệu khẩn cấp chỉ vài phút sau khi cất cánh và rơi xuống một khu dân cư đông đúc, nơi có các cơ sở y tế và nhà ở của bác sĩ và cả ký túc xá sinh viên y.

Vào thời điểm xảy ra vụ việc, trên máy bay có 169 người Ấn Độ, 53 người Anh, 7 người Bồ Đào Nha, 1 người Canada và 11 trẻ em, trong đó có 2 trẻ sơ sinh. Ngoài ra, còn có 2 phi công và 10 tiếp viên hàng không.

Các đội cứu hộ cùng quân đội đang tiếp tục tìm kiếm và cứu nạn giữa đống đổ nát. Trong khi đó, Cục Điều tra Tai nạn Máy bay Ấn Độ đang tiến hành thu hồi hộp đen và phân tích nguyên nhân ban đầu dẫn đến sự cố.

Nguồn: NBT, BBC News

Về thăm mộ vợ cũ, tỷ phú bàng hoàng khi thấy đứa trẻ bé gái giống hệt mình, bí mật nghẹn ngào về cô bé …

Một buổi chiều lặng gió, dưới chân đồi hoang vắng ở Đà Lạt, vị tỷ phú nổi tiếng bậc nhất Việt Nam – ông Trương Gia Minh – đứng lặng người trước mộ phần người vợ cũ. Trái tim ông thắt lại như bị ai bóp nghẹt khi ánh mắt vô tình bắt gặp một bé gái đang ngồi lặng lẽ cách đó không xa, với gương mặt… giống ông đến kỳ lạ.

Trương Gia Minh – 54 tuổi, chủ tịch tập đoàn Gia Minh Group, một trong những cái tên quyền lực trong giới bất động sản và tài chính Việt Nam – nổi tiếng với sự lạnh lùng và quyết đoán. Nhưng ít ai biết, sau ánh hào quang của tiền tài và danh vọng, là một góc khuất không ai dám động đến: cái tên Lê Ngân – người vợ cũ mà ông chưa bao giờ quên.

Họ từng yêu nhau cuồng nhiệt thuở sinh viên ở Huế, cùng nhau vượt qua nhiều biến cố. Nhưng cuộc sống không như mộng. Sau một biến cố lớn vào năm 2001 – cái chết của đứa con đầu lòng, cuộc hôn nhân của họ đổ vỡ. Gia Minh chọn cách lao vào sự nghiệp để quên, còn Lê Ngân lặng lẽ rời đi, mang theo nỗi đau và bí mật của riêng mình. Từ đó, ông chưa từng gặp lại cô.

Năm nay, khi biết tin Lê Ngân đã mất cách đây ba năm vì bệnh ung thư, ông quyết định một mình về lại Đà Lạt – nơi cô chọn sống những năm tháng cuối đời. Không báo trước, không trợ lý, không xe sang, ông thuê một chiếc xe máy cũ kỹ từ trung tâm thành phố, đi theo địa chỉ mà người quản trang cung cấp: nghĩa trang làng Phú An, nằm cheo leo trên một triền đồi mù sương.

Khi ông đến nơi, trời đã ngả chiều, ánh nắng lặng lẽ len qua tán thông già, gió đồi lùa những cơn lạnh buốt. Trước mắt ông là ngôi mộ đơn sơ, chỉ có tấm bia bằng đá cuội khắc tên: “Nguyễn Lê Ngân – 1975–2022. Một đời thanh sạch, một kiếp yêu thương.”

Gia Minh đứng lặng người. Hối hận, tiếc nuối, và sự trống trải ùa về như thác lũ. Ông ngồi xuống, rút từ túi áo một tấm ảnh cũ đã nhàu: ảnh cưới của hai người chụp năm 1997, với nụ cười hạnh phúc tưởng như bất diệt. Bất giác, nước mắt ông rơi – thứ cảm xúc xa lạ mà nhiều năm nay ông tưởng mình đã đánh mất.

Chính lúc ấy, ông nghe tiếng bước chân khe khẽ sau lưng. Quay lại, ông bắt gặp một bé gái khoảng 9 tuổi, mặc chiếc váy trắng cũ sờn, ôm một bó hoa cúc dại. Cô bé có đôi mắt đen sâu, khuôn miệng nhỏ, và… khuôn mặt giống ông đến kỳ lạ.

Ông sửng sốt.

Cô bé chỉ khẽ gật đầu chào rồi lặng lẽ đặt hoa trước mộ.

– Cháu… cháu biết bác không? – ông lắp bắp.

– Dạ biết. Bà ngoại cháu từng kể bác là “ông Trương Gia Minh.”

– Cháu là…?

– Dạ, cháu tên là Linh. Bà ngoại cháu là mẹ của mẹ cháu – cô Lê Ngân.

Trái tim ông như ngừng đập.

– Mẹ cháu là Lê Ngân?

– Vâng. Cháu là con gái của mẹ. Nhưng mẹ mất rồi… bà ngoại cũng mất cách đây một năm. Giờ cháu sống ở trại trẻ mồ côi, cách đây 2 cây số. Cháu vẫn thường ra đây thăm mẹ vào chiều chủ nhật.

Gia Minh lặng người. Mọi giác quan như đóng băng. Không thể nào. Lê Ngân chưa từng nói với ông về đứa con nào cả. Sau khi chia tay, ông vẫn cho người tìm hiểu về cô suốt nhiều năm, nhưng không hề biết gì về việc cô sinh con.

– Bố cháu là ai? – ông hỏi, giọng gần như vỡ ra.

Cô bé cúi đầu, khẽ lắc.

– Cháu không biết. Mẹ chỉ nói bố là người tốt, nhưng không thể ở bên mẹ con cháu.

Sau cuộc gặp định mệnh ấy, Gia Minh trở lại trại trẻ mồ côi Phúc An – nơi bé Linh đang sống. Qua lời kể của các sơ và hồ sơ lưu trữ, ông phát hiện: Lê Ngân thực sự có một đứa con gái sinh năm 2016. Người mẹ giấu danh tính cha, chỉ để lại dòng chữ ngắn ngủi trong hồ sơ gửi gắm con cho trại trẻ khi bà bệnh nặng: “Xin đừng trách anh ấy. Tôi tự nguyện.”

Lúc này, mọi cảm xúc vỡ òa trong ông: đau đớn, hoài nghi, và hoang mang. Nhưng điều khiến ông ám ảnh nhất là… khuôn mặt của bé Linh. Quá giống ông. Từng đường nét như in lại từ thời trai trẻ.

Ông yêu cầu kiểm tra ADN. Trong khi chờ kết quả, ông âm thầm đến từng nơi Lê Ngân8 từng sống: một căn nhà gỗ nhỏ dưới thung lũng, nơi còn giữ nguyên những bức thư tay bà viết nhưng không bao giờ gửi.

Một lá thư khiến ông sụp đổ:

“Minh à, em biết mình không thể sống lâu nữa. Nhưng em đã sống trọn từng ngày khi có con gái mình – bé Linh – bên cạnh. Nó là món quà cuối cùng mà ông trời ban cho em sau những năm tháng mất mát. Em không oán trách gì anh, chỉ mong con mình sau này, nếu có duyên, được gặp lại bố nó…”

Gia Minh quỳ gục xuống sàn nhà gỗ mục. Bao năm qua, ông ngỡ mình sống vì danh vọng, nhưng hóa ra, một phần linh hồn ông đã ngủ quên trong căn nhà nhỏ này – cùng với người phụ nữ mà ông chưa bao giờ thôi yêu.

Ba ngày sau khi nộp mẫu xét nghiệm ADN, Trương Gia Minh nhận được cuộc gọi từ trung tâm xét nghiệm Genlab tại TP.HCM. Dù đã chuẩn bị tâm lý, tay ông vẫn run lên khi cầm tờ giấy kết quả.

KẾT LUẬN: Mẫu ADN của ông Trương Gia Minh và bé Nguyễn Lệ Linh có quan hệ huyết thống cha – con với độ chính xác 99,9999%.

Tờ giấy như thiêu đốt tay ông. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng. Một đời thành đạt, một đời toan tính, ông chưa từng nghĩ lại có ngày nhận con theo cách cay đắng và muộn màng đến vậy.

Ông bần thần ngồi trong phòng, ánh nắng nhòe qua ô cửa kính. Không ai bên cạnh. Tất cả những người ông từng tin tưởng – luật sư, trợ lý, cổ đông – đều không hiểu được thứ ông vừa tìm thấy: một phần máu thịt của mình, bị ông vô tình bỏ rơi suốt gần một thập kỷ.

Chiều hôm đó, Gia Minh quay lại trại trẻ Phúc An. Cô bé Linh vẫn đang phụ các sơ nhặt rau, gấp quần áo. Nhìn thấy ông, ánh mắt bé ánh lên tia sáng ngập ngừng, như thể đang nhìn một người thân xa lạ mà mình luôn mong chờ nhưng không dám gọi tên.

– Bác… lại tới ạ?

Ông gật đầu, ngồi xuống bên cô bé.

– Cháu có muốn… biết sự thật không?

– Về… bố cháu ạ? – Linh thì thầm.

– Bác chính là bố cháu.

Cô bé im lặng. Không khóc, không reo mừng như ông từng tưởng tượng. Chỉ ngước lên nhìn ông rất lâu, rồi nhẹ nhàng hỏi:

– Tại sao bây giờ bác mới tới?

Câu hỏi như một nhát dao đâm thẳng vào lòng. Gia Minh không trả lời được. Dù ông có hàng trăm lý do – chia tay, hiểu lầm, không biết cô có con – nhưng trước ánh mắt trong veo và thật thà ấy, mọi lý lẽ đều trở nên vô nghĩa.

– Bố xin lỗi. Bố đến muộn… nhưng nếu con cho phép, bố muốn được chăm sóc con từ bây giờ.

Cô bé gật đầu, vẫn không cười, nhưng ánh mắt đã dịu lại. Đó là khoảnh khắc đầu tiên giữa hai cha con – vừa gần gũi, vừa xa lạ – nhưng bắt đầu từ đó, mọi khoảng cách đã được lấp đầy.

Một tuần sau, Gia Minh quay lại căn nhà gỗ nơi Lê Ngân từng sống. Ông thuê người sửa sang lại, giữ nguyên từng kỷ vật, từng quyển sổ tay bà để lại.

Trong một cuốn nhật ký cũ bìa nâu, ông tìm thấy một đoạn viết ngắn, được ghi lại sau ngày bé Linh chào đời:

“Ngày 21 tháng 10 năm 2016

Em sinh con gái, đặt tên là Linh – nghĩa là linh hồn. Con là tất cả những gì em có, là kết quả của một đêm duy nhất em yếu lòng tìm lại anh. Nhưng em biết, nếu nói ra, anh sẽ đau. Và anh sẽ quay lại vì trách nhiệm, chứ không phải vì tình yêu.

Em không muốn con bị thương hại. Em muốn con lớn lên trong yêu thương trọn vẹn, không oán trách cha nó. Nếu có kiếp sau, em chỉ mong anh và con gặp lại nhau khi cả hai đã sẵn sàng…”

Lê Ngân đã âm thầm giữ đứa con của hai người, một mình nuôi con giữa rừng đồi Đà Lạt, chống chọi với bệnh tật mà chưa từng nhờ vả hay trách móc. Sự im lặng của bà hóa ra không phải vì oán hận, mà vì yêu đủ lớn để rút lui.

Trương Gia Minh đặt tay lên trang giấy đã ố vàng. Bàn tay ông run lên. Cả đời ông sống trong những cuộc đàm phán tiền tỷ, nhưng chưa từng hiểu được thế nào là giá trị của sự hy sinh thầm lặng.

Người cha học làm cha

Trong những tuần tiếp theo, Gia Minh bắt đầu quá trình nhận con nuôi chính thức. Dù ông có đầy đủ pháp lý và tài sản, nhưng điều khiến các sơ tin tưởng nhất lại là… sự thay đổi trong ánh mắt ông khi nhìn con mình.

Ông không đưa con gái về biệt thự xa hoa ở Sài Gòn, mà ở lại Đà Lạt, thuê một căn nhà nhỏ dưới chân đồi. Hàng ngày, ông đưa bé Linh đi học, học cách nấu ăn, học cách tết tóc cho con. Những việc tưởng như đơn giản, nhưng với người đàn ông này lại là điều hoàn toàn mới mẻ.

Một hôm, khi cùng con ngồi ăn bánh tráng nướng ở chợ đêm, Linh khẽ cười và nói:

– Bố biết không, con không cần bố làm tỷ phú đâu. Con chỉ cần bố đi họp phụ huynh thôi.

Gia Minh bật cười, một tiếng cười thật lòng – thứ cảm xúc hiếm hoi mà ông tưởng mình đã quên từ lâu.

Tháng 11 năm ấy, Gia Minh tổ chức một buổi lễ nhỏ trước mộ Lê Ngân. Không có báo chí, không có truyền thông, chỉ có ông, con gái, vài người bạn cũ, và những đóa cúc trắng.

Trước mộ người phụ nữ mà ông chưa bao giờ thôi yêu, ông nói:

– Ngân à, anh không thể sửa lại quá khứ, nhưng anh sẽ sống tử tế với phần còn lại. Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc Linh như cách em từng chăm sóc con một mình – bằng cả trái tim.

Bé Linh thắp nhang, đứng im lặng. Rồi em cầm tay cha, khẽ siết.

Đó không chỉ là cái nắm tay của một đứa trẻ với người cha vừa tìm lại, mà là cái siết chặt của một sợi dây máu mủ, từng bị cắt rời, giờ đây đã liên kết lại – bằng yêu thương, muộn màng nhưng sâu sắc.