Home Blog Page 54

Chồng xin vợ 500 triệu để bồi thường cho nh/â:n t/ình nuôi con, tôi nói một câu khiến anh t:ái mặt ngh:ẹ:n lời

“Em cho anh mượn 500 triệu được không? Anh cần đưa cho cô ấy… nuôi con.”
Câu nói vang lên giữa căn bếp ấm áp của gia đình, khiến tôi như chết lặng. Chồng tôi – người từng thề non hẹn biển, giờ lại đứng đó, xin tiền tôi để chu cấp cho con riêng với người tình.

Trời Hà Nội vào cuối tháng Mười, lạnh se sắt. Tôi – Thu Hà – đang đứng nấu bữa tối trong căn nhà nhỏ ở quận Thanh Xuân, nơi hai vợ chồng và con gái 5 tuổi của tôi, bé Gấu, sống bình yên suốt bao năm qua.

Chồng tôi – Tuấn – là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công trình. Tôi làm kế toán tại một công ty tư nhân, thu nhập ổn định. Sau bao năm vất vả tích góp, chúng tôi vừa trả xong căn nhà này cách đây 6 tháng. Những tưởng, sau bao nhiêu giông bão, cuộc sống đã bắt đầu dễ thở hơn một chút.

Nhưng rồi, buổi tối hôm đó, mọi thứ đổ vỡ chỉ bằng một câu nói.

Tuấn bước vào bếp, vẻ mặt đăm chiêu, tay mân mê chiếc điện thoại. Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi thở dài.

– Hà này, anh… anh có chuyện muốn nói.

Tôi dừng tay, lau vội dầu mỡ bám trên áo, nhìn anh.

– Có chuyện gì vậy?

Tuấn ngập ngừng một lát rồi nói, như thể phải cố ép từng chữ ra khỏi miệng:

– Anh cần mượn em 500 triệu. Anh… anh cần chu cấp cho con riêng… của anh và Nhung.

Tôi chết lặng. Cái muôi đang cầm trên tay rơi xuống sàn, phát ra tiếng “cạch” khô khốc.

– Gì cơ? – Tôi hỏi lại, giọng run lên.

Tuấn cúi đầu, giọng lí nhí như một đứa trẻ mắc lỗi:

– Là Nhung – cô ấy có thai khi anh đi công trình ở Quảng Ninh năm ngoái. Anh… anh không biết cho đến khi cô ấy sinh. Giờ cô ấy yêu cầu anh có trách nhiệm. Cô ấy không kiện, chỉ yêu cầu anh hỗ trợ 500 triệu để nuôi con trong 5 năm đầu.

Tôi không biết nên cười hay nên khóc. Vậy là trong những tháng ngày tôi ở nhà chăm con, vun vén từng đồng, thì anh lại sống những tháng ngày “công trình” cùng người đàn bà khác?

Tôi đứng im. Tim như có ai bóp nghẹt.

– Anh định xin tôi 500 triệu, để chu cấp cho con riêng của anh với người tình? – Tôi hỏi lại, từng chữ rõ ràng.

Tuấn gật đầu, như không còn cách nào khác.

Tôi nhìn anh, cười nhạt:

– Còn tôi và con gái anh thì sao? Anh định để chúng tôi sống thế nào?

– Anh không định bỏ mẹ con em. Anh chỉ… không muốn đứa trẻ kia khổ. Dù sao nó cũng là con anh.

Tôi gật đầu, bước ra khỏi bếp. Đứng ở ban công, gió lạnh lùa vào mặt tôi buốt giá. Lòng tôi như tê dại.

Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ làm, đưa Gấu đến nhà bà ngoại, rồi quay về nhà đối mặt với chồng.

Anh ngồi sẵn ở bàn, ánh mắt mệt mỏi, gương mặt hốc hác.

Tôi đặt trước mặt anh một phong bì màu vàng.

– Đây là 500 triệu anh muốn. Nhưng đổi lại, tôi cần anh ký vào tờ đơn này.

Tuấn mở ra – là đơn ly hôn.

– Hà! Em… em nói thật à?

– Anh xin tiền tôi để nuôi con riêng. Tôi không cấm. Nhưng đừng mong tôi tiếp tục sống với một người đàn ông không xứng đáng làm chồng. Tôi cho anh tiền. Và tôi cũng cho mình sự tự do.

Tuấn im lặng. Gương mặt tái đi. Anh run run nói:

– Anh sai. Nhưng… em không thể tha thứ cho anh sao?

Tôi nhìn anh thật lâu. Rồi trả lời, nhẹ tênh:

– Tha thứ thì được. Nhưng sống cùng thì không. Có những vết nứt, dù có hàn lại, cũng không bao giờ như cũ.

Anh cúi gằm, không nói thêm lời nào.

Tối hôm đó, tôi nằm cạnh con, nhìn gương mặt ngây thơ của bé mà lòng đau như cắt. Tôi đã từng tin rằng hôn nhân là nơi bình yên nhất. Nhưng hóa ra, đôi khi nó chỉ là một tòa nhà xiêu vẹo, mà mình cố sống trong đó, đến khi nó sụp đổ.

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Và tôi biết, ngày mai, tôi sẽ là một người mẹ đơn thân. Nhưng ít ra, tôi còn có lòng tự trọng. Và tôi không bao giờ để con gái mình lớn lên trong một mái nhà đầy giả dối.

Sau buổi sáng đó, tôi dọn dẹp lại nhà cửa, thu xếp vài bộ đồ cho hai mẹ con, rồi ôm bé Gấu về nhà ngoại. Mẹ tôi không hỏi gì nhiều, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa. Bà biết, khi một người phụ nữ quyết định rời đi trong im lặng, nghĩa là cô ấy đã chịu đủ rồi.

Ba tuần sau, đơn ly hôn hoàn tất. Tuấn không phản đối, chỉ lặng lẽ ký tên. Tôi nhường căn nhà cho anh, vì không muốn con gái phải sống trong ký ức cũ. Tôi chuyển ra thuê một căn chung cư nhỏ gần công ty, bắt đầu lại từ đầu – không chồng, không nhà, chỉ có tôi và con.

Thời gian đầu, Gấu hỏi bố liên tục. Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ bảo:

– Bố đi làm xa, lâu mới về.

Nhưng con nít không ngây thơ mãi. Một lần, bé nhìn tôi rồi nói:

– Mẹ khóc trong nhà tắm, chắc bố mẹ giận nhau rồi.

Tôi ôm con vào lòng, thì thầm:

– Mẹ không khóc vì bố. Mẹ khóc vì thương con. Nhưng từ giờ, mẹ sẽ mạnh mẽ hơn.

Cuộc sống mới không dễ dàng. Vừa làm mẹ, vừa đi làm, vừa lo mọi thứ một mình khiến tôi nhiều lần kiệt sức. Nhưng rồi, tôi bắt đầu học cách tự dựa vào mình – học nấu ăn giỏi hơn, học cách sửa đồ điện, tự mang xe đi bảo dưỡng, thậm chí còn học thêm tài chính online buổi tối để sau này có thể đầu tư.

Một năm trôi qua.

Tôi không còn là Thu Hà – cô kế toán hiền lành chỉ biết về nhà đúng giờ nữa. Giờ tôi là Thu Hà – người phụ nữ biết điều mình muốn, biết bảo vệ bản thân và con gái. Gấu cũng lớn hơn, hiểu chuyện hơn. Con không hỏi về bố nhiều nữa. Thay vào đó, mỗi tối lại chúc tôi ngủ ngon và nói: “Mẹ là siêu nhân của con.”

Và rồi một chiều thứ Bảy tháng Tư, khi tôi đang đón con từ lớp học vẽ về, thì thấy Tuấn đứng trước cửa nhà trọ.

Anh khác hẳn – gầy hơn, tóc lơ thơ bạc. Trong tay là một túi trái cây và một món quà nhỏ.

– Anh có thể vào không? – Anh hỏi.

Tôi gật đầu, dẫn anh vào nhà. Gấu reo lên: “Bố!”

Cả nhà ăn tối cùng nhau, lần đầu tiên sau hơn một năm. Tuấn trò chuyện với con bằng ánh mắt trìu mến, nhưng thi thoảng lại liếc nhìn tôi. Khi Gấu ngủ, anh mới ngồi lại, thở dài.

– Anh xin lỗi.

Tôi im lặng.

– Hà, từ ngày em đi, anh mới biết mình mất gì. Anh có thể sống thiếu nhiều thứ – tiền bạc, nhà cửa – nhưng thiếu em và con, anh như người rỗng ruột.

Tôi ngước nhìn anh. Bình thản.

– Muộn rồi, Tuấn ạ. Anh đã chọn rồi. Và tôi cũng vậy.

– Em không thể cho anh một cơ hội sao? Anh đã kết thúc với Nhung. Anh muốn quay về.

Tôi nhìn anh – người đàn ông từng là cả thanh xuân của mình. Nhưng lòng đã không còn cảm giác gì. Chỉ còn thương hại và tiếc nuối.

– Tôi không còn là người phụ nữ của năm đó nữa. Cũng không còn là người từng sẵn lòng tha thứ. Giờ tôi là mẹ đơn thân. Là người phụ nữ độc lập. Và tôi không cần anh nữa.

Tuấn cúi đầu. Anh biết, không còn gì cứu vãn.

Tôi đứng dậy, tiễn anh ra cửa. Trước khi đi, anh hỏi:

– Em có hối hận không?

Tôi mỉm cười:

– Có. Tôi hối hận vì đã không rời đi sớm hơn.

Rồi khép cánh cửa lại – nhẹ nhàng, dứt khoát.

Thời gian sau, tôi bắt đầu viết blog chia sẻ về cuộc sống mẹ đơn thân. Những dòng tâm sự thật lòng của tôi bất ngờ được nhiều người quan tâm. Tôi mở một kênh YouTube nhỏ, chia sẻ về cách cân bằng giữa công việc và nuôi con, về cách quản lý tài chính sau ly hôn, về lòng tự trọng và phục hồi sau phản bội.

Cuộc sống tôi dần tốt lên – không giàu sang, nhưng đủ đầy. Tôi và Gấu vẫn thường đi chơi cuối tuần, đọc sách trước giờ ngủ, và mỗi năm cùng nhau trồng một chậu cây mới để kỷ niệm “ngày hai mẹ con bắt đầu lại”.

Tôi không cần một người đàn ông để hoàn thiện mình nữa. Tôi tự hoàn thiện mình, và dạy con gái mình cũng mạnh mẽ như thế.

Có những cơn giông đến để cuốn đi những điều mục nát. Và khi giông qua rồi, ánh nắng lại rất trong.

Giáo viên mầm non nhận tin vui nhất đời: Chính thức có dự kiến tăng phụ cấp lên 45-80%, từ nay ấm no rồi

Phụ cấp ưu đãi nghề cho giáo viên mầm non dự kiến tăng từ 35-70% lên 45-80%; nhân viên y tế, thư viện trường học lần đầu có phụ cấp này.

Đông đảo giáo viên mầm non đồng thuận đề xuất nghỉ hưu sớm

Nội dung nằm trong dự thảo Nghị định quy định chế độ phụ cấp ưu đãi cho viên chức, người lao động trong các trường công lập, do Bộ Giáo dục và Đào tạo công bố ngày 13/5.

Theo Bộ, giáo viên mầm non ở các vùng thuận lợi cần được tăng phụ cấp lên 45%, còn ở vùng có điều kiện kinh tế – xã hội khó khăn là 80%. Lý do là hiện nay, tổng thu nhập của giáo viên cấp này chưa tương xứng với đặc thù và mức độ phức tạp của hoạt động nghề nghiệp.

“Giáo viên mầm non phải chăm sóc, giáo dục trẻ từ 3 tháng đến 6 tuổi, đòi hỏi sự tập trung cao độ để đảm bảo an toàn và thu hút sự chú ý của trẻ, thường làm việc 9-10 tiếng một ngày”, Bộ nêu.

Hiện, giáo viên mầm non có thu nhập thấp nhất so với các cấp học khác. Với hệ số lương khởi điểm là 2,1, phụ cấp 35%, tổng thu nhập của giáo viên mới vào nghề khoảng 6,63 triệu đồng một tháng. Đây là lý do chính khiến tỷ lệ nghỉ việc ở cấp này cao. Từ tháng 8/2023 đến tháng 4/2024, hơn 1.600 giáo viên mầm non bỏ việc

Cũng theo dự thảo, lần đầu tiên nhân viên trường học có phụ cấp ưu đãi nghề. Trong đó, các vị trí phục vụ, hỗ trợ dự kiến được hưởng mức 15%; 20% cho chức danh chuyên môn dùng chung, 25% cho các chức danh chuyên ngành.

Hiện, nhóm này nhận lương thấp nhất trong các bảng lương của cán bộ, công chức, viên chức, lại không có cơ hội thăng hạng chức danh nghề nghiệp, nên các trường khó tuyển dụng.

Ngoài ra, Bộ đề xuất tăng phụ cấp ưu đãi nghề đối với giảng viên trường dự bị đại học từ 50% lên 70%, ngang với giáo viên trường dân tộc nội trú. Lý do là nhiệm vụ của hai nhóm giáo viên này là tương đồng.

Giáo viên mầm non ở Hải Dương trong một tiết dạy, năm 2023. Ảnh: Lê Tân

Giáo viên mầm non ở Hải Dương trong một tiết dạy, năm 2023. Ảnh: Lê Tân

Dự thảo nghị định còn có nhiều điểm mới khác so với quyết định của Thủ tướng về chế độ phụ cấp ưu đãi đối với nhà giáo, ban hành từ năm 2005. Ví dụ, tất cả viên chức và người lao động, bao gồm cả người tập sự, thử việc và hợp đồng được hưởng chế độ, chứ không chỉ những người đã được xếp lương (vào biên chế).

Dự thảo cũng nêu chi tiết cách tính phụ cấp, các trường hợp không được hưởng phụ cấp như: nghỉ việc hưởng trợ cấp bảo hiểm xã hội, bị đình chỉ công tác liên tục từ một tháng trở lên…

Bộ Giáo dục và Đào tạo cho rằng khi nghị định mới được thông qua, các địa phương sẽ có thể triển khai chính sách một cách đồng bộ, góp phần nâng cao chất lượng giáo dục, giữ chân nhân sự.

Lương giáo viên hiện khoảng 4,9-15,87 triệu đồng một tháng, tùy bậc học. Ngoài ra, tùy vị trí, nơi công tác, mỗi giáo viên có thể nhận được một hoặc một số khoản phụ cấp: phụ cấp thâm niên (5% sau 5 năm công tác, mỗi năm cộng thêm 1%), ưu đãi nghề (25-50%), phụ cấp chức vụ, phụ cấp thâm niên vượt khung, phụ cấp đặc thù với nhà giáo là nghệ nhân, giáo viên dạy người khuyết tật, giáo viên công tác vùng có điều kiện đặc biệt khó khăn.

Vì vậy, thu nhập thực nhận của giáo viên từ khoảng 6,6 tới 30 triệu đồng.

Người đàn ông h-ỏng xe giữa con đèo hoang vắng, để rồi một hình ảnh ông nhìn thấy trong lúc bế tắc khiến ông ch/ết lặng…

Người đàn ông hỏng xe giữa con đèo hoang vắng, để rồi một hình ảnh ông nhìn thấy trong lúc bế tắc khiến ông chết lặng…”

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều cuối thu, khi trời vừa nhá nhem và sương mù bắt đầu bò từ lòng núi trườn lên những con đường vắng vẻ quanh co.

Nguyễn Văn Hòa, một người đàn ông gần 40 tuổi, lái xe một mình từ thành phố Lào Cai qua đèo Ô Quy Hồ để về lại Lai Châu. Anh là kỹ sư cầu đường, thường xuyên đi công tác khắp các tỉnh vùng cao. Mặc dù đã quen với việc lái xe trên các tuyến đèo quanh co hiểm trở, Hòa vẫn luôn thận trọng mỗi khi băng qua đoạn đường này – nơi vốn nổi tiếng là khúc đèo dài và lạnh lẽo nhất miền Bắc.

Chiếc xe Ford cũ của anh rùng mình một cái, rồi đột ngột tắt máy ngay giữa khúc cua dốc. Hòa thử vặn chìa lại nhiều lần – không có phản ứng. Anh thở dài, bực bội. Không có sóng điện thoại. Không một bóng xe qua lại. Chỉ có tiếng gió lùa trong những tán rừng già và màn sương đang dày đặc dần lên như sữa đặc phủ kín không gian.

Anh bước ra khỏi xe, khoác chiếc áo khoác dày, bật đèn pin trên điện thoại rồi mở nắp capo ra kiểm tra. Dưới ánh sáng lờ mờ, anh nhận ra một đoạn dây điện chập cháy nhẹ, có thể do va đập khi qua ổ gà lúc nãy. Không có dụng cụ sửa chữa, cũng không có ai để gọi trợ giúp, Hòa đành ngồi tựa lưng vào xe, định bụng chờ xem có ai đi qua để nhờ giúp đỡ.

Trời mỗi lúc một lạnh. Gió rít mạnh hơn. Màn sương che kín mọi hướng, khiến ánh đèn xe mờ tịt sau vài mét. Hòa lấy trong xe ra chai nước và bánh mì khô. Anh đang nhai dở thì đột nhiên một tiếng bước chân rất nhẹ vang lên phía bên kia đường – nơi triền dốc dẫn vào rừng rậm.

Anh dừng nhai. Tim đập mạnh. Có ai đó?

Anh nheo mắt nhìn qua màn sương. Một bóng người – hoặc thứ gì đó mang hình dáng người – đang đứng lặng im cách anh chừng mười mét. Không chuyển động. Không nói gì. Cũng không rõ nét. Chỉ là một hình thù màu xám lẫn trong sương mù.

“Anh gì ơi? Cho tôi hỏi…” – Hòa cất tiếng.

Bóng người vẫn đứng im.

Anh rùng mình. Dù là người vùng cao quen thuộc với núi rừng, nhưng tình huống này khiến anh thấy bất an. “Có thể là người dân tộc đi rừng chăng?” – anh cố trấn an mình. Nhưng linh tính mách bảo anh rằng không ổn.

Hòa lấy đèn pin rọi thẳng vào bóng người. Trong khoảnh khắc ánh sáng quét qua, anh nhìn thấy rõ một khuôn mặt – trắng bệch, lạnh lùng, với đôi mắt mở to vô hồn như thể không còn sự sống. Khuôn mặt đó nhìn thẳng vào anh, không chớp mắt.

Hòa chết lặng.

Anh ngồi thụp xuống, run rẩy, tim đập loạn xạ. Khi anh ngẩng lên lần nữa, bóng người đã biến mất. Hoặc… hòa tan vào màn sương?

Một làn gió lạnh lướt qua gáy anh. Hòa vội mở cửa xe, chui vào trong, khóa chặt bốn cửa, tắt đèn pin. Trong đầu anh vang lên tiếng thì thầm mơ hồ, không rõ từ đâu: “Đừng đi tiếp…”

Suốt đêm đó, anh ngồi co ro trong xe, không dám chợp mắt. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ như lướt qua bên ngoài. Nhưng mỗi lần ngó ra, vẫn không có gì ngoài sương mù và cây rừng lặng lẽ.

Đến sáng hôm sau, khi ánh mặt trời yếu ớt len qua sương, một chiếc xe tải chở nông sản từ Lai Châu mới đi qua. Anh được giúp kéo xe về trạm sửa gần đó. Nhưng suốt quãng đường trở lại, Hòa không nói gì. Ánh mắt anh thất thần, luôn nhìn ra sau qua kính chiếu hậu.

Người thợ sửa xe – một ông cụ già người Thái – vừa tháo dây điện vừa hỏi:

“Đêm qua mắc kẹt ở khúc nào?”

Hòa lặng thinh. Một lúc sau, anh chỉ lẩm bẩm: “Khúc cua gần cột mốc 78…”

Ông lão chợt dừng tay. Lặng đi một lúc, rồi nói nhỏ: “Cậu có thấy… gì không?”

Hòa không trả lời. Nhưng bàn tay anh siết chặt vô lăng, và mắt nhắm nghiền – như cố xua đi hình ảnh khuôn mặt trắng bệch kia, hiện về từng giấc ngủ mệt mỏi trong tâm trí anh

Sau lần chết máy kỳ lạ giữa đèo Ô Quy Hồ, Nguyễn Văn Hòa như biến thành một con người khác. Vốn là người cứng rắn, logic, quen sống với bản vẽ, công trình, anh giờ đây thường xuyên mất ngủ, hay giật mình giữa đêm, ánh mắt luôn thất thần như đang cố nhìn xuyên qua một màn sương vô hình nào đó.

Một tuần sau, khi chiếc xe được sửa xong, anh quay lại Lào Cai nhưng không dám lái qua đèo nữa. Dù đường vòng xa thêm 70km, Hòa vẫn chấp nhận đi đường khác.

Duy chỉ có một điều không thay đổi: nỗi ám ảnh về cái bóng người đứng lặng trong sương cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh.

Chiều hôm đó, trong một quán nước nhỏ gần chợ Sa Pa, Hòa tình cờ nghe được hai ông già đang kể chuyện về những vụ tai nạn bí ẩn trên đèo Ô Quy Hồ. Một người thì thầm:

“Tôi thề là tôi thấy một người phụ nữ mặc áo mưa trắng đứng giữa khúc cua. Tưởng là khách bị lạc, tôi dừng lại… thì không thấy ai.”

Người còn lại khẽ gật:

“Đúng chỗ mốc 78… Mười năm trước có vụ xe khách lật xuống vực. Cả nhà chết hết. Có cô con gái út không tìm thấy xác. Dân trong vùng bảo, ban đêm cô ấy vẫn đứng chờ người đến cứu…”

Hòa rùng mình. Mốc 78 – chính là nơi xe anh hỏng.

Anh rời quán, bước đi trong hoang mang. Có gì đó trong lòng thôi thúc anh phải quay lại nơi ấy, dù trái với lý trí. Đêm đó, anh thuê một phòng trọ gần thị trấn Tam Đường, mang theo một bó nhang, một ít bánh, hoa quả – những món lễ đơn sơ của người miền núi khi thăm miếu rừng.

Sáng hôm sau, trời đổ mưa phùn. Sương mù dày đặc từ lúc 6 giờ sáng. Hòa lái xe quay lại đèo, tìm đúng khúc cua có cột mốc 78. Anh dừng xe, bước xuống, tay run run cắm bó nhang bên một tảng đá to bên vệ đường – nơi anh từng thấy bóng người lặng đứng.

Anh cúi đầu, khấn nhỏ:

“Nếu có ai còn kẹt lại nơi đây, xin cho tôi biết. Tôi không đến để làm hại, chỉ muốn hiểu điều gì đang xảy ra…”

Ngọn nhang cháy khẽ, rồi đột ngột tắt lịm dù không có gió. Một cảm giác lạnh lẽo lan từ gan bàn chân lên sống lưng. Và rồi, từ mé rừng phía xa, trong làn sương trắng xóa, lại hiện ra bóng dáng ấy – vẫn là hình người đứng lặng, quay lưng lại phía anh.

Lần này, thay vì hoảng sợ, Hòa run rẩy bước tới gần hơn. Anh rọi đèn pin. Bóng người đó quay lại – khuôn mặt không còn trắng bệch như hôm trước, mà mang vẻ đau đớn, đôi mắt to như muốn cầu cứu. Cô gái trẻ – mặc chiếc áo len cũ kỹ, mái tóc rối, và trên trán vẫn còn vết rớm máu.

Cô không nói. Chỉ giơ tay chỉ xuống vực sâu sau lùm cây gần đó.

Chiều hôm ấy, Hòa báo công an địa phương. Sau nhiều năm, không ai tin còn điều gì dưới vực. Nhưng nhờ lời chỉ dẫn của anh, người ta phát hiện một mảnh vỡ kim loại nằm sâu dưới khe đá. Khi đưa đội tìm kiếm xuống kiểm tra, họ phát hiện hài cốt một người còn mắc lại giữa thân cây cổ thụ – mặc áo len giống hệt cô gái trong hình mà người thân cung cấp cách đây 10 năm.

Đó là Nguyễn Thị Thảo, cô gái út trong gia đình 5 người gặp nạn năm 2015. Chiếc xe khách lao xuống vực trong đêm mưa, nhưng riêng cô – do văng ra xa – nên bị lạc vị trí, không ai tìm thấy.

Gia đình từng làm lễ truy điệu, nhưng vẫn luôn hy vọng một phép màu.

Sau vụ đó, Hòa thường quay lại đèo Mây Mù (tên dân gian đặt cho đoạn đèo này) vào mỗi dịp rằm tháng Bảy để thắp hương. Người ta không còn thấy bóng người trong sương nữa.

Có người nói: cô gái ấy chỉ muốn có người biết nơi mình nằm xuống. Khi đã được an táng đàng hoàng, linh hồn cũng yên nghỉ.

Còn Hòa, từ đó về sau, dường như thay đổi hoàn toàn. Anh xin chuyển về làm dự án đường nông thôn miền núi. Ai hỏi, anh chỉ cười nhạt:

“Tôi nợ nơi này một sự thật… và một ánh mắt đau đáu giữa sương mù.”

Người đàn ông từng hỏng xe giữa con đèo hoang vắng, nay trở thành nhân chứng cho một linh hồn cuối cùng được giải thoát.

Và đèo Mây Mù – nơi sương mù vẫn dày mỗi sáng – từ đó bớt đi một bóng ma, nhưng vẫn giữ lại lời cảnh báo cho những ai qua lại:

“Có những thứ không thể lý giải bằng khoa học… Chỉ có thể lắng nghe bằng lòng tin và một chút nhân tâm.”

Giá vàng buổi sáng nay: Trời ơi giảm quá trời giảm, bà con đang ăn mừng sắp về 2 con số rồi

 Giá vàng hôm nay 4/6/2025: Giá vàng miếng SJC giảm nhanh hơn giá vàng nhẫn. Đáng chú ý, biên độ chênh lệch giá vàng nhẫn bất ngờ giãn rộng hơn so với vàng miếng SJC.

Giá vàng hôm nay 4/6/2025

Tại thời điểm khảo sát lúc 4h30 ngày 4/6/2025, giá vàng được một số doanh nghiệp niêm yết cụ thể như sau:

Giá vàng miếng SJC được Công ty TNHH MTV Vàng bạc đá quý Sài Gòn, Bảo Tín Minh Châu, Tập đoàn DOJI và PNJ cùng niêm yết ở mức 114,9-117,2 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), mức giá giảm 900.000 đồng ở chiều mua và giảm 600.000 đồng ở chiều bán so với hôm qua.

Giá vàng SJC tại Phú Quý được doanh nghiệp giao dịch ở mức 114,4-117,2 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), giá vàng giảm 900.000 đồng ở chiều mua và giảm 600.000 đồng ở chiều bán so với hôm qua.

Còn tại Công ty Vàng bạc đá quý Mi Hồng, giá vàng Mi Hồng thời điểm khảo sát niêm yết giá vàng SJC ở mức 115-117 triệu đồng/lượng chiều mua vào – bán ra. So với hôm qua, giá vàng giảm 1 triệu đồng ở chiều mua và giảm 500.000 đồng ở chiều bán.

Giá vàng hôm nay ngày 4/6/2025
Giá vàng hôm nay ngày 4/6/2025

Bảng giá vàng hôm nay 4/6/2025 mới nhất như sau:

Giá vàng hôm nay Ngày 04/06/2025
(Triệu đồng)
Chênh lệch
(nghìn đồng/lượng)
Mua vào Bán ra Mua vào Bán ra
SJC tại Hà Nội 114,9 117,2 -900 -600
Tập đoàn DOJI 114,9 117,2 -900 -600
Mi Hồng 115 117 -1000 -500
PNJ 114,9 117,2 -900 -600
Vietinbank Gold 117,2 -600
Bảo Tín Minh Châu 114,9 117,2 -900 -600
Phú Quý 114,4 117,2 -900 -600
1. DOJI – Cập nhật: 03/06/2025 15:47 – Thời gian website nguồn cung cấp – ▼/▲ So với ngày hôm qua.
Loại Mua vào Bán ra
AVPL/SJC HN 114,900 117,200
AVPL/SJC HCM 114,900 117,200
AVPL/SJC ĐN 114,900 117,200
Nguyên liêu 9999 – HN 10,750 11,100
Nguyên liêu 999 – HN 10,740 11,090
2. PNJ – Cập nhật: 04/06/2025 05:49 – Thời gian website nguồn cung cấp – ▼/▲ So với ngày hôm qua.
Loại Mua vào Bán ra
TPHCM – PNJ 111.500 114.000
TPHCM – SJC 114.900 117.200
Hà Nội – PNJ 111.500 114.000
Hà Nội – SJC 114.900 117.200
Đà Nẵng – PNJ 111.500 114.000
Đà Nẵng – SJC 114.900 117.200
Miền Tây – PNJ 111.500 114.000
Miền Tây – SJC 114.900 117.200
Giá vàng nữ trang – PNJ 111.500 114.000
Giá vàng nữ trang – SJC 114.900 117.200
Giá vàng nữ trang – Đông Nam Bộ PNJ 111.500
Giá vàng nữ trang – SJC 114.900 117.200
Giá vàng nữ trang – Giá vàng nữ trang Nhẫn Trơn PNJ 999.9 111.500
Giá vàng nữ trang – Vàng Kim Bảo 999.9 111.500 114.000
Giá vàng nữ trang – Vàng Phúc Lộc Tài 999.9 111.500 114.000
Giá vàng nữ trang – Vàng nữ trang 999.9 111.000 113.500
Giá vàng nữ trang – Vàng nữ trang 999 110.890 113.390
Giá vàng nữ trang – Vàng nữ trang 9920 110.190 112.690
Giá vàng nữ trang – Vàng nữ trang 99 109.970 112.470
Giá vàng nữ trang – Vàng 750 (18K) 77.780 85.280
Giá vàng nữ trang – Vàng 585 (14K) 59.050 66.550
Giá vàng nữ trang – Vàng 416 (10K) 39.870 47.370
Giá vàng nữ trang – Vàng 916 (22K) 101.570 104.070
Giá vàng nữ trang – Vàng 610 (14.6K) 61.890 69.390
Giá vàng nữ trang – Vàng 650 (15.6K) 66.430 73.930
Giá vàng nữ trang – Vàng 680 (16.3K) 69.830 77.330
Giá vàng nữ trang – Vàng 375 (9K) 35.210 42.710
Giá vàng nữ trang – Vàng 333 (8K) 30.110 37.610
3. AJC – Cập nhật: 03/06/2025 00:00 – Thời gian website nguồn cung cấp – ▼/▲ So với ngày hôm qua.
Loại Mua vào Bán ra
Trang sức 99.99 10,990 11,420
Trang sức 99.9 10,980 11,410
NL 99.99 10,750
Nhẫn tròn ko ép vỉ T.Bình 10,750
N.Tròn, 3A, Đ.Vàng T.Bình 11,200 11,480
N.Tròn, 3A, Đ.Vàng N.An 11,200 11,480
N.Tròn, 3A, Đ.Vàng H.Nội 11,200 11,480
Miếng SJC Thái Bình 11,550 11,750
Miếng SJC Nghệ An 11,550 11,750
Miếng SJC Hà Nội 11,550 11,750

Giá vàng thế giới hôm nay 04/06/2025 và biểu đồ biến động giá vàng thế giới 24h qua

Theo Kitco, giá vàng thế giới ghi nhận lúc 4h30 hôm nay theo giờ Việt Nam giao ngay ở mức 3,349 USD/ounce. Giá vàng hôm nay đi ngang so với hôm qua. Quy đổi theo tỷ giá USD trên thị trường tự do (26.235 VND/USD), vàng thế giới có giá khoảng 106 triệu đồng/lượng (chưa tính thuế, phí). Như vậy, giá vàng miếng SJC đang cao hơn giá vàng quốc tế khoảng 11 triệu đồng/lượng.

Diễn biến giá vàng thế giới trong 24h qua.
Diễn biến giá vàng thế giới trong 24h qua.

Giá vàng giảm hơn 1%, sau khi chạm mức cao gần bốn tuần, do đồng USD mạnh lên khi các nhà đầu tư trở nên thận trọng trước khả năng diễn ra cuộc điện đàm giữa Tổng thống Mỹ Donald Trump và Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình.

Chỉ số USD (.DXY) tăng 0,5% so với mức thấp hơn một tháng ghi nhận trước đó trong phiên, khiến vàng trở nên đắt đỏ hơn đối với người mua ở nước ngoài.

“Chúng ta đang bước vào giai đoạn thường được biết đến là mùa trầm lắng mùa hè, vì vậy có kỳ vọng rằng thị trường vàng có thể rơi vào trạng thái đi ngang hoặc điều chỉnh nhẹ”, David Meger, Giám đốc giao dịch kim loại tại High Ridge Futures, cho biết.

Thị trường đang căng thẳng trước cuộc gọi có thể diễn ra trong tuần này giữa ông Trump và ông Tập, sau khi Trump cáo buộc Trung Quốc vi phạm một thỏa thuận về việc gỡ bỏ thuế quan. Cuộc trao đổi diễn ra trong bối cảnh căng thẳng thương mại giữa hai nền kinh tế lớn nhất thế giới tiếp tục âm ỉ.

Trong một diễn biến khác, Ủy ban châu Âu cho biết họ sẽ thúc đẩy việc giảm thuế từ phía Mỹ, ngay cả khi Trump đề xuất tăng gấp đôi mức thuế đối với thép và nhôm, trong khi Washington kêu gọi các đối tác thương mại nộp đề xuất điều chỉnh trước thứ Tư nhằm thúc đẩy tiến trình đàm phán.

Các nhà đầu tư cũng đang theo dõi dữ liệu việc làm phi nông nghiệp của Mỹ công bố vào thứ Sáu và loạt bài phát biểu của các quan chức Cục Dự trữ Liên bang để tìm manh mối về chính sách lãi suất.

“Tôi cho rằng Fed đã sẵn sàng bắt đầu cắt giảm lãi suất trở lại, nhưng có khả năng không diễn ra cho đến tháng 9… và đó là một yếu tố khác có thể gây áp lực lên đồng USD và hỗ trợ cho giá vàng”, Meger nói thêm.

Vàng vốn được coi là tài sản an toàn trong thời điểm bất ổn chính trị và kinh tế có xu hướng hưởng lợi trong môi trường lãi suất thấp. Tính đến thời điểm hiện tại, vàng đã tăng khoảng 28% trong năm nay.

Giá bạc giao ngay giảm 1,2% xuống còn 34,37 USD/ounce, nhưng vẫn dao động gần mức đỉnh bảy tháng ghi nhận trong phiên trước đó.

Bạch kim giảm 0,4% xuống còn 1.059,32 USD, trong khi palladium tăng 1,4% lên 1.003,10 USD.

Từ ngày 1/7, hộ kinh doanh lớn nhỏ bắt buộc phải đóng BHXH tối thiểu 585.000 đồng/tháng

Từ 1/7/2025, chủ hộ kinh doanh cá thể sẽ phải tham gia BHXH bắt buộc với mức đóng tối thiểu 585.000 đồng/tháng, theo quy định mới tại Luật BHXH 2024.

Ngày 2/6, Bảo hiểm xã hội Việt Nam cho biết, theo quy định của Luật Bảo hiểm xã hội (BHXH) 2024 (có hiệu lực từ ngày 01/7/2025) mở rộng diện tham gia BHXH bắt buộc với nhiều nhóm đối tượng, trong đó có chủ hộ kinh doanh cá thể.

Theo quy định tại Luật Bảo hiểm xã hội (BHXH) 2014 (còn hiệu lực đến ngày 30/6/2025), chủ hộ kinh doanh cá thể không thuộc đối tượng tham gia BHXH bắt buộc. Nếu có nhu cầu, chủ hộ kinh doanh cần tham gia BHXH tự nguyện.

Tuy nhiên, từ ngày 01/7/2025, theo khoản 1 Điều 2 Luật BHXH 2024 thì chủ hộ kinh doanh của hộ kinh doanh có đăng ký kinh doanh theo quy định của Chính phủ thuộc đối tượng tham gia BHXH bắt buộc.

Cụ thể, về mức đóng BHXH bắt buộc đối với chủ hộ kinh doanh cá thể: Theo điểm a, b khoản 4 Điều 33 quy định tỉ lệ đóng BHXH bắt buộc là 3% vào quỹ ốm đau và thai sản, 22% vào quỹ hưu trí và tử tuất.

Về căn cứ đóng, theo điểm d khoản 1 điều 31 Luật BHXH 2024, chủ hộ kinh doanh được lựa chọn tiền lương làm căn cứ đóng BHXH bắt buộc nhưng thấp nhất bằng mức tham chiếu và cao nhất bằng 20 lần mức tham chiếu tại thời điểm đóng.

Do đó, mức đóng của chủ hộ kinh doanh tham gia BHXH hàng tháng là 25% tiền lương. Chủ hộ có thể lựa chọn phương thức đóng hàng tháng, 3 tháng hoặc 6 tháng một lần tùy theo nhu cầu

Về mức tham chiếu, khoản 13 Điều 141 Luật BHXH 2024 quy định: Khi chưa bãi bỏ mức lương cơ sở thì mức tham chiếu quy định tại luật này bằng mức lương cơ sở. Tại thời điểm mức lương cơ sở bị bãi bỏ thì mức tham chiếu không thấp hơn mức lương cơ sở đó.

Hiện nay, mức lương cơ sở là 2.340.000 đồng/tháng. Do đó mức đóng BHXH thấp nhất của chủ hộ kinh doanh là 25% x 2.340.00 = 585.000 đồng/tháng.

Mỹ Tâm ơi tất cả đều đang chờ chị lên tiếng: Xin đừng để cả nước th:.ất v:.ọng về chị

Nữ ca sĩ Bảo Uyên cho biết sẵn sàng đón nhận tất cả những luồng ý kiến trái chiều từ cư dân mạng khi chia sẻ sự việc này.

Bảo Uyên - học trò Mỹ Tâm có màn lột xác ngoạn mục, visual khác hẳn thời là  "bản sao" của cô giáo

Tin tức Ca sĩ Mỹ Tâm mới nhất trên VnExpress

Ồn ào được quan tâm nhất trên mạng xã hội hiện nay chính là việc ca sĩ Bảo Uyên – học trò của Mỹ Tâm tại The Voice 2015 đăng đàn cho biết bị chèn ép và chặn đường sống sau khi rời khỏi cuộc thi. Clip được nữ ca sĩ chia sẻ trên kênh TikTok đã nhanh chóng nhận được sự bàn tán rầm rộ của cư dân mạng. Dù không bị nhắc thẳng tên nhưng ca sĩ Mỹ Tâm cũng liên tục bị réo gọi vì Bảo Uyên gọi nhân vật trong clip là “cô”.

Chiều 3/6, nữ ca sĩ sinh năm 1999 chính thức lên tiếng trên trang cá nhân sau khi gây lùm xùm. Cô không phủ nhận bất kỳ cáo buộc nào trên MXH. Bảo Uyên cho biết quyết định chia sẻ câu chuyện này vì đã đợi chờ thời gian rất lâu để có thể nói tất cả. Về nghi vấn tạo ồn ào để đánh bóng tên tuổi, cô cho biết bản thân không có dự định ra mắt sản phẩm âm nhạc nào.

Cô cho hay: “10 năm rồi, mình luôn sống trong tâm thế chẳng có gì để mất. Vì thật ra, mình chưa từng nắm giữ điều gì để gọi là ‘có’. Mình cũng không có bất kỳ kế hoạch cụ thể nào như ra sản phẩm mới, hay debut hoành tráng. Mình không thuộc về công ty nào, đã hoạt động tự do được hơn một năm nay. Mình chỉ kể câu chuyện này, vì linh hồn mình đã chờ rất lâu để được lên tiếng. Âm nhạc sau này, nếu trái tim mình còn muốn hát thì mình hát. Không thì thôi. Mình đón nhận cả những lời động viên và cả những lời chỉ trích”.

Nóng: Học trò Mỹ Tâm chính thức lên tiếng sau đoạn video

Bảo Uyên có bài viết mới trên trang cá nhân sau khi gây xôn xao vì clip cho biết bị chèn ép, chặn đường sống

Tối ngày 2/6, Bảo Uyên đăng đàn thừa nhận từng bị chèn ép, không có cơ hội làm nghề vì… không biết nịnh. Trong clip gần 5 phút đăng tải trên trang cá nhân chính chủ gần 200 nghìn người theo dõi, Bảo Uyên cho rằng lý do cô không được vào Chung kết, không có cơ hội trở thành Quán quân vào 10 năm trước là vì mất lòng, hiểu lầm với “cô”. Không chỉ thế, cô còn nghe nói mình bị một đối thủ trong đội nói xấu mình với “cô”. Bảo Uyên cho rằng chính những việc diễn ra 10 năm trước đã khiến cô bị chặn đường sống, không có cơ hội làm nghề.

Về câu chuyện hậu trường ở The Voice 2015, Bảo Uyên không nhắc cụ thể tên bất kỳ nhân vật nào. Thế nhưng gọi bằng cách xưng “cô”, nhiều người đã liên tục gọi tên Huấn luyện viên Mỹ Tâm. Bởi lẽ ở thời điểm 10 năm trước, Bảo Uyên là thí sinh nhỏ tuổi nhất cuộc thi, nữ ca sĩ cũng dùng từ “cô” để gọi mỗi khi nhắc đến Mỹ Tâm. Sau chương trình, Bảo Uyên cũng được nhiều người nhắc đến là “Học trò Mỹ Tâm”.

Theo đó, Bảo Uyên chia sẻ: “Mình có một câu chuyện là ở The Voice 2015, mình đã từng bị chèn ép. Mình không có nịnh giỏi nhưng những người khác thì: ‘Chị ơi, em yêu chị, em thích chị từ lâu lắm rồi’. Còn mình thì mình chỉ đơ cái mặt ra thôi, đâu biết nói gì đâu nên cô hiểu lầm là mình không thích cô. Cho đến một ngày, mình cũng được nghe kể thôi, người đó là một anh chị trong ban tổ chức, 4 năm sau họ mới kể cho mình. Đó là ngày mình bận không đi tập thì trong team có người nói với cô là: ‘Cô ơi, nó nói với con là nó không thích cô’ thế là hiểu lầm lại càng to thêm hơn nữa, mình không có cơ hội giải thích…”.

Nóng: Học trò Mỹ Tâm chính thức lên tiếng sau đoạn video

Ca sĩ Mỹ Tâm bị netizen réo gọi sau khi Bảo Uyên đăng tải clip cho biết từng bị chèn ép, không thể nhận show đi hát

Sau khi dừng chân ở The Voice 2015, Bảo Uyên ra mắt MV Soái ca nhưng khá mờ nhạt. Sau đó, cô rơi vào chuỗi ngày dài im hơi lặng tiếng. Cho đến năm 2021, cái tên Bảo Uyên – học trò Mỹ Tâm lần nữa được nhắc đến liên tục, không phải vì cột mốc mới trong sự nghiệp mà vì bài… phốt quản lý.

Trong bài đăng dài trên trang cá nhân, Bảo Uyên lần đầu chia sẻ câu chuyện từng bị quản lý cũ và một photographer đồng quản lý “bít đường hoạt động”, chiếm hết các kênh YouTube, fanpage, và tiền show. Cao trào bắt đầu từ sự cố vé máy bay đặt nhầm tên đi diễn ở Vinh. Khi Bảo Uyên tha thiết nhờ quản lý hỗ trợ thì chỉ nhận lại câu mắng: “Nếu em giỏi thì tự làm quản lý đi. Em tự làm cho mình đi em tự làm hết đi!”.

Sau lần xích mích này, cô quyết định dừng hợp tác. Tuy nhiên, nữ ca sĩ cho biết mình đã bị “vùi dập” đến mức không một ai dám mời đi diễn, mọi khoản thu từ nhạc số đều “một đi không trở lại”. Cô chia sẻ đã stress nặng, mỗi ngày thức dậy đều khóc trong suốt 8 tháng. Bảo Uyên nhấn mạnh bản thân từng muốn lên tiếng từ sớm nhưng vì sợ bị đe doạ, mãi đến 5 năm sau mới dám công khai. Câu chuyện của cô khiến dư luận chia đôi, một bên cảm thông, bên còn lại đặt dấu hỏi về tính xác thực khi không có bằng chứng cụ thể.

Theo Đời Sống Pháp Luật

Trời ơi thôi từ giờ cỗ bàn bỏ món tôm đi nhé, s:.ợ quá không d:á:m ăn

Phòng cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng, kinh tế, buôn lậu, môi trường Công an tỉnh Kiên Giang cho biết đơn vị vừa bắt quả tang 2 tài xế vận chuyển 1.130kg tôm có bơm tạp chất đi tiêu thụ.

Công an tỉnh Kiên Giang bắt quả tang hơn 1 tấn tôm bị bơm tạp chất đang đưa đi tiêu thụ – Ảnh: HOÀNG ĐÔ

Trước đó, Tổ công tác Công an tỉnh Kiên Giang nghi vấn 2 xe chở hàng hóa vi phạm đang di chuyển trên đường 3 Tháng 2, phường Vĩnh Thanh, TP Rạch Giá nên tiến hành kiểm tra.

Qua kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện 2 ô tô tải do tài xế Đ.H.Q. (48 tuổi), vận chuyển 480kg tôm bị bơm tạp chất và Đ.V.T. (36 tuổi, ngụ xã An Minh Bắc, huyện U Minh Thượng, tỉnh Kiên Giang) vận chuyển 650kg tôm bị bơm tạp chất.

Các tài xế cho biết họ chỉ vận chuyển thuê hàng hóa trên, không biết là tôm bị bơm tạp chất. Có người thuê (không rõ lai lịch) chở số tôm trên từ huyện An Minh đến TP Hà Tiên. Trên đường đi thì bị công an phát hiện bắt giữ.

Lực lượng Công an tỉnh Kiên Giang sau khi dùng mẫu thử, kiểm tra phát hiện số tôm này bị bơm tạp chất… đã lập biên bản tịch thu toàn bộ số tôm tạp chất trên, bàn giao cho Cục Quản lý thị trường tỉnh xử lý theo quy định.

Theo các chuyên gia y tế, việc sử dụng tôm bị bơm tạp chất làm thực phẩm về lâu dài tiềm ẩn nguy cơ gây hại cho hệ tiêu hóa. Trường hợp nhẹ có thể gây ngộ độc thực phẩm, rối loạn tiêu hóa, nghiêm trọng hơn có thể gây tích tụ chất độc, chất bẩn trong cơ thể gây bệnh mãn tính.

Theo ước tính, sau khi bơm tạp chất, trọng lượng tôm sẽ tăng 10-15%. Với số lượng tôm nói trên, chủ hàng đã bất chấp để gia tăng lợi nhuận. Bên cạnh việc mất tiền, người tiêu dùng còn sử dụng phải tôm tiềm ẩn nguy cơ ảnh hưởng sức khỏe.

Tôi và vợ cũ ly hôn được 5 năm, kể từ đó tôi không có tin tức gì của vợ cũng như nhà vợ. Điều tôi lo lắng nhất khi ra toàn là mẹ vợ bởi bà sống một mình ở quê, làm nghề buôn đồng nát, cuộc sống khá khó khăn. Ngày trước mỗi tháng tôi đều gửi cho bà 4 triệu để chi tiêu, nhưng khi không còn làm con rể nữa tôi vẫn muốn giúp đỡ bà điều gì đó trong khả năng.

Ở quán cà phê nhỏ giữa lòng Hà Nội, một câu nói tưởng như vô tình đã xé toạc khoảng không yên bình buổi sáng chủ nhật. “Anh ăn cơm của em, ngủ ở nhà em, vậy mà hào phóng cho người khác tận 5 triệu. Giàu nhỉ?” – câu nói ấy không chỉ khiến mọi ánh mắt đổ dồn, mà còn làm trái tim anh nhói đau. Anh không biết, hành động tưởng như nhỏ bé của mình lại kéo theo một bí mật chôn giấu suốt nhiều năm trời…

Nguyễn Hùng – 42 tuổi, kỹ sư xây dựng – đã trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ cách đây 5 năm. Cuộc ly hôn với Thu – vợ cũ – diễn ra trong êm thấm, không con cái, không tranh chấp. Họ rời khỏi cuộc đời nhau nhẹ nhàng như hai người lạ đi lạc cùng một chuyến tàu.

Từ đó đến nay, Hùng không còn liên lạc với Thu cũng như nhà vợ cũ. Duy chỉ có bà Tư – mẹ vợ cũ – là người anh vẫn luôn canh cánh trong lòng. Bà sống một mình ở quê, làm nghề buôn đồng nát, tằn tiện từng đồng. Ngày trước, mỗi tháng Hùng đều gửi bà 4 triệu phụ giúp, như một cách bày tỏ lòng biết ơn với người từng xem anh như con ruột. Sau ly hôn, dù không còn ràng buộc, Hùng vẫn đôi lần lặng lẽ chuyển khoản cho bà, nhưng bà đã đổi số tài khoản, và anh không còn cách nào liên lạc.

Chủ nhật vừa qua, Hùng đưa vợ mới – Lan – đi cà phê tại một quán nhỏ trên phố Hào Nam. Trái ngược với Thu – người vợ cũ dịu dàng và nhẫn nhịn – Lan sắc sảo, quyết đoán, và có phần kiểm soát. Nhưng cô mang lại cho anh cảm giác mới mẻ, và điều đó đủ để anh gắn bó.

Họ đang nhâm nhi cà phê thì Hùng sững sờ khi nhìn thấy một dáng người quen thuộc lom khom bưng khay bát đũa ở góc quán. Là bà Tư. Gầy hơn trước nhiều, lưng còng, mái tóc điểm bạc, làn da sạm nắng. Bà đang làm thuê rửa bát tại chính quán cà phê mà anh ngồi.

Hùng đứng bật dậy, tiến về phía bà:

– Mẹ Tư?

Bà Tư khựng lại, đôi mắt nheo nheo nhìn Hùng rồi mở lớn kinh ngạc:

– Trời đất… Hùng đó hả con? Trời ơi, bao năm rồi…

Hùng nắm lấy tay bà, ấm nóng, run rẩy.

– Mẹ làm ở đây à? Con xin lỗi, mấy năm rồi con không tìm được mẹ…

Bà Tư cười hiền, giọng nghèn nghẹn:

– Không sao đâu con, mẹ già rồi, ai nhớ tới cũng mừng…

Không nói thêm, Hùng rút ví, lặng lẽ lấy ra 5 triệu – toàn bộ số tiền còn lại trong người – nhét vào tay bà:

– Mẹ cầm lấy, gọi là chút tiền phòng thân. Có gì cứ gọi con, số cũ vẫn dùng.

Đúng lúc ấy, từ phía bàn cà phê, giọng Lan vang lên như chém gió giữa buổi trưa hè:

– Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Anh ăn cơm của em, ngủ ở nhà em, vậy mà hào phóng cho người khác tận 5 triệu. Giàu nhỉ?

Câu nói đanh thép rơi xuống, khiến cả quán quay lại nhìn. Vài ánh mắt mỉa mai, vài cái lắc đầu không nói. Hùng sững sờ. Mặt anh nóng bừng. Bà Tư cúi gằm, hai tay siết chặt tờ tiền.

Lan bước lại, kéo tay Hùng:

– Về. Anh có vẻ nhớ nhà vợ cũ quá nhỉ?

Nhưng giây sau, một giọng nói khác – nhỏ nhẹ mà đầy uy lực – cất lên khiến cả hai đứng khựng:

– Cô nói đúng. Tôi không phải gì với cậu ấy nữa, nhưng cậu ấy vẫn là ân nhân cứu mạng tôi. Cách đây 3 năm, tôi suýt chết vì đột quỵ nếu không có tiền viện phí đúng lúc của cậu Hùng. Giờ tôi sống được ngày nào là nhờ cậu ấy ngày đó. Cô nghĩ, 5 triệu đó là “cho người khác”, hay là trả lại nợ đời?

Lan nghẹn họng. Những người xung quanh im bặt. Hùng chết lặng. Anh không hề biết điều đó. Bà Tư lặng lẽ bước đi, để lại phía sau một khoảng trống im lặng ngột ngạt.

Trên đường về, không khí trong xe nặng như chì. Lan ngồi khoanh tay, ánh mắt lạnh như băng, miệng không nói một lời. Hùng nắm vô-lăng mà lòng ngổn ngang.

Đến trước cửa nhà, Lan bước xuống xe trước, không đợi Hùng, đi thẳng vào. Vừa mở cửa, cô buông một câu sắc lẻm:

– Từ mai, anh có thể đến nhà bà ấy mà ở, đỡ phải “ăn cơm nhà em, ngủ nhà em” như tôi lỡ lời nói ra.

Hùng thở dài, bước vào, khép cửa. Anh không cãi, không trách. Đơn giản vì sâu trong lòng, anh biết Lan không hoàn toàn sai – nhưng cô cũng chẳng hề hiểu anh.

Tối hôm đó, Hùng ngồi lặng một mình nơi ban công, ánh đèn vàng hắt xuống khu phố nhỏ yên ả. Câu nói của bà Tư cứ vang mãi trong đầu anh: “Nếu không có cậu, tôi chết rồi.”

Anh không nhớ chính xác mình đã chuyển tiền viện phí lúc nào. Có lẽ là lần cuối cùng anh còn giữ số tài khoản của bà. Một lần, đúng 3 năm trước, anh thấy một người ở bệnh viện huyện tên bà Tư trên trang tin quyên góp. Không chắc có phải mẹ vợ cũ hay không, nhưng anh vẫn gửi. Chỉ là… anh không biết mình đã cứu bà một mạng sống.

Lan mở cửa, bước ra, đứng phía sau anh. Giọng cô dịu hơn:

– Em xin lỗi… Lúc đó em tức quá. Nhưng em không hiểu… anh còn thương nhà vợ cũ à?

Hùng quay lại, giọng nhẹ như gió đêm:

– Không. Anh không thương… mà là biết ơn. Mẹ Tư từng coi anh như con ruột. Còn nhiều lúc, bà tốt với anh hơn cả mẹ đẻ mình. Khi anh mất việc năm đó, bà gửi gạo, gửi cá khô từ quê lên. Những thứ nhỏ thôi, nhưng anh nhớ mãi.

Lan im lặng. Cô không nói thêm, chỉ khẽ lùi vào nhà. Nhưng trong lòng cô, mầm ghen đã nhen nhóm từ lâu – và giờ đã bén rễ.

Vài ngày sau, Hùng quyết định về quê thăm bà Tư. Xã Đồng Lạc, huyện Lập Thạch, tỉnh Vĩnh Phúc – nơi những năm tháng đầu đời vợ chồng anh và Thu từng sống chung với mẹ.

Ngôi nhà nhỏ lợp mái tôn bạc màu, vườn trước mọc đầy rau sam và rau dền. Bà Tư đang lúi húi đun nước bằng bếp củi ngoài hiên. Thấy Hùng, bà mừng rỡ, mắt rơm rớm:

– Tưởng con không về nữa. Lâu lắm rồi nhà mình mới có người ghé.

Hùng ngồi xuống, rót chén nước trà còn đục khói. Gió đồng thổi mát rượi.

– Mẹ sống có vất vả lắm không?

Bà Tư cười, giọng khàn khàn:

– Già rồi, vất vả cũng quen. Chỉ buồn cái… con Thu từ ngày ly hôn, nó biệt tăm. Mẹ không biết nó ở đâu, làm gì, có sống tốt không. Lúc xưa, nó yếu đuối lắm…

Hùng lặng đi. Sau ly hôn, Thu chuyển vào Nam. Họ không liên lạc, anh cũng tôn trọng điều đó. Nhưng bây giờ, nỗi áy náy lạ lùng len lỏi trong tim anh.

Bà Tư ngập ngừng:

– Có lần mẹ nghe người ta bảo, con bé mắc bệnh gì đó, rồi bán hết đồ, đi biệt. Mẹ tìm mãi không ra…

Câu nói như nhát dao cắt vào lòng. Hùng ngồi thừ, chẳng nói gì. Bất giác, anh mở điện thoại, dò lại các email cũ. Trong một folder cũ kỹ tên “Thu”, có vài bức thư chưa đọc – từ 4 năm trước.

Một trong số đó viết:

“Anh Hùng, nếu anh đọc được thư này, thì em xin lỗi vì đã không nói sớm. Em bị ung thư máu, nhưng em không muốn anh thấy em trong bộ dạng tiều tụy. Em đã bán hết đồ, chuyển vào bệnh viện ở Bình Dương để điều trị bằng thuốc miễn phí. Em không trách anh điều gì cả, chỉ mong mẹ được bình yên. Nếu có thể, anh hãy tiếp tục giúp mẹ… như trước đây anh từng giúp em.”

Lá thư ngắn gọn, khô khốc, nhưng mỗi câu như hàng trăm mũi dao găm vào tim. Hùng ngồi lặng, nước mắt trào ra không kìm được.

Anh gấp thư lại, cất vào ví. Đêm ấy, anh ở lại quê. Ngủ trên chiếc phản gỗ ngày xưa hai vợ chồng từng nằm, trằn trọc mãi không yên.

Vài tuần sau, Lan dọn ra khỏi nhà. Không có cãi vã lớn, chỉ là khoảng cách đã quá rõ. Cô nói:

– Em không thể sống với một người mà trái tim anh ấy cứ quay về quá khứ.

Hùng không giữ. Có lẽ Lan đúng.

Anh chọn ở lại một mình, thường xuyên về quê chăm bà Tư. Căn nhà ấy trở thành nơi Hùng tìm về sau những xô bồ của cuộc sống. Và cũng ở nơi đó, vào một buổi chiều mưa, anh nhận được một cuộc gọi từ một số lạ:

Anh Hùng phải không ạ? Em là điều dưỡng ở Bệnh viện Chợ Rẫy. Có bệnh nhân tên Nguyễn Thị Thu để lại số anh trong hồ sơ. Chị ấy hiện đang trong giai đoạn cuối. Anh có thể vào gặp?

Chuyến xe đêm ấy, Hùng lên đường không do dự. Mưa dội ướt kính xe, anh nhìn vào bóng mình phản chiếu mà lòng nặng trĩu. Gặp lại người cũ, không để hàn gắn, mà để nói một lời sau cuối.

L/ừ/a mẹ đi khám, con gửi thẳng mẹ vào viện dưỡng lão,rồi ch/i/ế/m 3 căn nhà. 1 tháng sau bà khiến họ s/ố/c nặng

“Cả xóm bàn tán xôn xao khi bà Cúc – người từng đứng đầu tổ phụ nữ phường, nổi tiếng nghiêm khắc – lại bị chính con trai ruột mình ‘lừa’ đi khám bệnh rồi đưa thẳng vào viện dưỡng lão.

Nhưng điều khiến mọi người sốc nặng nhất, là một tháng sau, bà Cúc quay lại – không chỉ với sức khỏe hồi phục, mà còn nắm trong tay bằng chứng khiến cả ba đứa con không dám ngẩng đầu lên nhìn hàng xóm nữa…”

Bà Cúc sống cùng con trai út – Tùng – tại ngôi nhà mặt phố ở quận Hai Bà Trưng. Hai căn nhà khác nằm ở Gia Lâm và Đống Đa, đều do vợ chồng bà tích góp suốt cả đời. Chồng mất từ sớm, một tay bà nuôi 3 con khôn lớn.

Bà vốn là người tiết kiệm, khắt khe nhưng thương con cháu. Tài sản bà nắm giữ – ba căn nhà – trở thành thứ mà các con “ngấm ngầm để mắt đến” từ lâu, dù bề ngoài luôn tỏ ra hiếu thảo.

Tùng là người có vẻ ngoài đạo mạo, làm nghề kinh doanh tự do, nhưng đang nợ nần chồng chất. Sau nhiều lần gạ gẫm mẹ sang tên nhà không thành, hắn bàn với vợ lên kế hoạch đưa bà vào viện dưỡng lão.

“Mẹ dạo này trí nhớ không còn tốt, hay đi lạc, lẩm bẩm suốt ngày. Mình cứ nói đưa mẹ đi khám, rồi làm hồ sơ đưa thẳng vào dưỡng lão tư. Ở đó sạch sẽ, mình lại đỡ gánh nặng.” – Tùng nói với vợ trong một buổi tối tính toán sổ nợ.

Sáng hôm đó, Tùng nhẹ nhàng nói với mẹ:

– Mẹ ơi, con đặt lịch khám tổng quát ở bệnh viện lớn. Mẹ ráng đi khám cho yên tâm nha.

Bà Cúc dù hơi mệt nhưng vẫn đồng ý, nghĩ đơn thuần là con lo lắng cho sức khỏe mình. Nhưng thay vì vào bệnh viện, Tùng đưa bà tới một trung tâm dưỡng lão cao cấp ở ngoại thành, đã làm sẵn hồ sơ.

Tại đây, viện trưởng – người từng quen biết với Tùng qua mối quan hệ làm ăn – gật đầu:

– Mẹ anh có dấu hiệu sa sút trí tuệ nhẹ. Bọn tôi sẽ chăm sóc bà cẩn thận.

Bà Cúc gào lên khi biết sự thật:

– Các người lừa tôi! Tôi đâu có mất trí! Tôi muốn về nhà!

Nhưng mọi thứ đã sắp đặt. Tùng để lại một số tiền, ký ủy quyền tạm thời và bỏ đi.

Chỉ một tuần sau, Tùng lặng lẽ đem toàn bộ giấy tờ nhà của mẹ – từng cất trong ngăn tủ khóa – đi công chứng giả mạo chữ ký, sang tên cho mình một căn nhà. Hai căn còn lại, hắn bàn với chị gái là Hằng, người từng ghen tỵ vì mẹ sống cùng em út.

Hằng, ban đầu còn ngần ngại, nhưng khi nghe Tùng thuyết phục:

– Mẹ già rồi, bà chẳng sống bao lâu nữa. Mình giữ trước cho chắc. Đợi bà mất, lại tranh nhau thì xấu mặt.

Cuối cùng, Hằng cũng đồng ý ký tên cùng Tùng thực hiện chuyển nhượng hai căn nhà còn lại dưới danh nghĩa “phân chia tài sản thừa kế theo thỏa thuận”.

Trái với kỳ vọng của Tùng, bà Cúc không hề suy sụp.

Ở viện dưỡng lão, bà được chăm sóc bài bản. Bác sĩ kết luận không hề có dấu hiệu mất trí nhớ, chỉ bị suy nhược do tuổi già và stress.

Một cô điều dưỡng trẻ tên Hà – người từng nghe bà Cúc kể về ba căn nhà và các con – âm thầm giúp bà liên hệ luật sư qua người quen. Sau khi xác minh giấy tờ, luật sư phát hiện có nhiều dấu hiệu bất thường trong thủ tục sang tên, đặc biệt là chữ ký của bà trên các văn bản không trùng khớp với chữ ký thật.

Họ bắt đầu thu thập bằng chứng.

Một buổi chiều, Tùng đang ngồi ở quán cà phê thì nhận được cuộc gọi từ luật sư:

– Chúng tôi đại diện cho bà Cúc – mẹ ruột anh. Chúng tôi đề nghị anh có mặt tại văn phòng để làm rõ về việc sang tên bất hợp pháp ba căn nhà.

Tùng hoảng loạn. Hắn vội gọi cho chị gái và anh cả, nhưng mọi chuyện đã muộn.

Một tháng sau ngày bị đưa vào dưỡng lão, bà Cúc trở lại Hà Nội, bước ra khỏi chiếc xe ô tô sang trọng, đi cùng một luật sư và một người quay phim. Hàng xóm đổ ra xem, mắt tròn mắt dẹt.

Bà Cúc chỉ thẳng vào mặt Tùng trước cổng nhà:

– Tao chưa chết đâu, mà tụi mày đã vội chia phần rồi!

Ngày bà Cúc quay lại, cả khu phố như náo loạn. Một số người còn lấy điện thoại quay lại cảnh bà đứng trước cửa nhà mặt phố, quát lớn:

– Nhà này chưa có ai chết, mà các người đã sang tên đổi chủ! Làm con mà bất nhân như thế à?

Tùng tím mặt, cố giữ bình tĩnh nhưng mồ hôi đổ ra như tắm. Bên cạnh là luật sư trẻ, nghiêm nghị nói:

– Chúng tôi đã gửi đơn yêu cầu tạm đình chỉ mọi giao dịch liên quan đến ba căn nhà. Việc giả mạo chữ ký, lừa người già sang tên tài sản, là vi phạm pháp luật nghiêm trọng.

Hằng – chị gái của Tùng – từ quận Đống Đa chạy tới, chưa kịp thở đã bị bà Cúc nhìn chằm chằm:

– Con cũng là phận đàn bà, sao lại đi tiếp tay với em trai lừa mẹ? Lúc ba con còn sống, ông ấy dặn con phải thay ông chăm lo cho mẹ cơ mà!

Hằng cúi đầu, mắt rơm rớm. Người hàng xóm thì thào:

– Trời đất, hóa ra bà cụ vẫn minh mẫn. Mấy đứa con đúng là tham quá, chưa chết mà đã tranh của.

Tại văn phòng luật sư, bà Cúc cung cấp đầy đủ chữ ký gốc của mình từng dùng trong các giấy tờ cũ. Kết quả giám định cho thấy: chữ ký trong hồ sơ sang tên ba căn nhà hoàn toàn là giả.

Ngoài ra, luật sư còn lấy lời khai từ điều dưỡng Hà – người chứng kiến tâm lý và sức khỏe ổn định của bà Cúc tại viện dưỡng lão. Bác sĩ chuyên môn cũng xác nhận: không có dấu hiệu sa sút trí tuệ vào thời điểm bị đưa đi.

– Vậy là mẹ hoàn toàn có đủ năng lực hành vi dân sự, không thể có chuyện tự nguyện ký giao tài sản được – luật sư kết luận.

Dưới sức ép của hàng xóm và luật pháp, Tùng buộc phải có mặt tại cuộc họp gia đình, có đầy đủ ba anh em và luật sư trung gian.

Bà Cúc, ăn mặc chỉnh tề, tóc chải gọn, giọng đanh thép:

– Tao chỉ hỏi một câu: Tụi bay còn coi tao là mẹ không? Hay chỉ là con rối giữ tài sản cho tụi bay?

Quang – anh cả – từ đầu vẫn im lặng, lúc này mới nói:

– Con không dính líu gì chuyện sang tên. Nhưng con cũng sai, vì biết mà không can.

Bà Cúc lặng đi, rồi chỉ vào Tùng:

– Mày là con út, tao tin mày nhất. Mày nói là đưa mẹ đi khám, ai ngờ quẳng mẹ vào viện dưỡng lão như bỏ cái ghế cũ.

Tùng đỏ mặt, cố phân bua:

– Mẹ à… con chỉ nghĩ mẹ không đủ minh mẫn nữa. Nhà thì… để đó không ai quản lý, con nợ nần…

– Nợ là chuyện của mày! Tao sống khổ cả đời để tụi mày học hành, ăn mặc. Tao không nợ tụi mày cái gì hết! – bà Cúc gần như gào lên.

Sau buổi họp, luật sư thay mặt bà Cúc đệ đơn ra tòa yêu cầu hủy toàn bộ giao dịch sang tên tài sản do có dấu hiệu giả mạo và lạm dụng tín nhiệm.

Tòa án chấp nhận đơn, ra lệnh phong tỏa ba căn nhà, hủy công chứng chuyển nhượng. Đồng thời, tòa yêu cầu điều tra hình sự về hành vi giả mạo giấy tờ, chiếm đoạt tài sản người thân.

Cảnh sát triệu tập Tùng lên làm việc. Dù bà Cúc không muốn đẩy sự việc quá xa, nhưng luật sư cho rằng đây là “bài học răn đe” cho những ai coi nhẹ chữ hiếu và tình thân.

Tùng đứng trước nguy cơ bị truy tố, còn vợ hắn lặng lẽ đưa con về quê, để lại hắn với đống nợ và tai tiếng khắp phường.

Sau tất cả, bà Cúc không đuổi con, cũng không từ mặt. Bà chỉ ra quyết định: chia một căn nhà nhỏ ở Gia Lâm cho anh cả Quang – người duy nhất không tham lam. Hai căn còn lại, bà làm di chúc công khai:

– Sau khi tao chết, tài sản này sẽ chia đều cho cháu nội, cháu ngoại. Còn đời tụi bay – ba đứa con – coi như tao đã gả rồi, không liên quan gì nữa.

Câu chuyện của bà Cúc lan khắp mạng xã hội, được nhiều người chia sẻ như một lời cảnh tỉnh về lòng tham, sự bạc bẽo của một bộ phận con cái hiện đại. Nhưng đồng thời, nó cũng là lời nhắc rằng người già không hề vô dụng, không phải ai cũng lú lẫn, yếu mềm.

Trong một lần trả lời phỏng vấn truyền thông, bà Cúc chỉ cười nhẹ:

– Tôi không thắng nhờ giỏi, mà thắng nhờ tỉnh táo. Đừng bao giờ đánh giá thấp một người mẹ – nhất là khi bà ta chưa chết đâu.

Hàng triệu người dân phấn khởi, vui mừng khi nghe tin miễn v;iện phí 100%

Giám đốc Bệnh viện Bạch Mai chia sẻ, làm bác sĩ gần 30 năm, ông chứng kiến nhiều hoàn cảnh bệnh nhân khó khăn, không ít người vừa thoát nghèo lại tái nghèo sau một đợt chữa bệnh cho người thân.

Định hướng chiến lược lâu dài

Theo Tổng Bí thư Tô Lâm, sức khỏe là vốn quý nhất của mỗi người dân và của cả xã hội, là nền tảng quan trọng nhất cho hạnh phúc của mọi người và sự phát triển của quốc gia. Vì vậy, đầu tư cho bảo vệ, chăm sóc và nâng cao sức khỏe nhân dân chính là đầu tư cho sự phát triển của đất nước.

Tổng Bí thư Tô Lâm chỉ đạo nghiên cứu xây dựng lộ trình giảm dần gánh nặng chi phí y tế cho người dân, tiến tới miễn viện phí toàn dân vào giai đoạn từ 2030–2035.

Thứ trưởng Bộ Y tế Trần Văn Thuấn cho biết, chỉ đạo của Tổng Bí thư là một định hướng chiến lược lâu dài mà ngành y tế quyết tâm thực hiện.

“Đây là chính sách chạm tới trái tim hàng triệu người và cũng là niềm mong mỏi của toàn xã hội. Việc thực hiện chủ trương này sẽ tạo ra tác động tích cực, giúp người dân tiếp cận tốt hơn với dịch vụ y tế, chủ động phòng bệnh, chẩn đoán và điều trị sớm, từ đó nâng cao hiệu quả điều trị, sử dụng tối ưu nguồn lực tài chính,” Thứ trưởng nói.

Thứ trưởng Thuấn ước tính, với khoảng 100 triệu người dân, mỗi lần khám sức khỏe trị giá khoảng 250.000 đồng, ngân sách cần bố trí khoảng 25.000 tỷ đồng mỗi năm.

Bên cạnh đó, ngân sách nhà nước sẽ tăng cường hỗ trợ mua thẻ bảo hiểm y tế để phấn đấu đạt 100% dân số tham gia; mở rộng phạm vi quyền lợi bảo hiểm y tế và từng bước chi trả cho dịch vụ dự phòng, khám sàng lọc, chẩn đoán sớm và điều trị bệnh ngay từ giai đoạn đầu.

Chính sách mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc

PGS.TS Đào Xuân Cơ – Giám đốc Bệnh viện Bạch Mai – nhận định, việc miễn viện phí cho toàn dân là một chủ trương lớn, mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc, thể hiện rõ trách nhiệm của Đảng và Nhà nước trong việc bảo đảm quyền được chăm sóc sức khỏe của mỗi người dân.

Ông bày tỏ sự ủng hộ hoàn toàn với định hướng này, đồng thời cho rằng đây sẽ là bước tiến quan trọng trong việc nâng cao chất lượng an sinh xã hội.

“Chính sách này hướng tới mục tiêu để mọi người dân đều được tiếp cận dịch vụ y tế mà không còn phải lo ngại về chi phí điều trị. Nếu thực hiện được, đây sẽ là một dấu mốc lớn, khẳng định cam kết của Nhà nước trong việc chăm lo sức khỏe toàn dân”, PGS Cơ nhấn mạnh.

Giám đốc Bệnh viện Bạch Mai chia sẻ, với gần 30 năm gắn bó trong ngành y, ông đã chứng kiến rất nhiều hoàn cảnh bệnh nhân khó khăn, đặc biệt là các ca nặng, nguy kịch chuyển lên từ vùng sâu, vùng xa.

Không ít trường hợp khi về đến Bạch Mai, gia đình đã rơi vào cảnh kiệt quệ; thậm chí có những hộ vừa thoát nghèo lại tái nghèo sau một đợt điều trị cho người thân.

“Vì vậy, khi Tổng Bí thư đưa ra chủ trương miễn viện phí cho toàn dân, tôi cho rằng đây không đơn thuần là một mệnh lệnh hành chính, mà là một chiến lược phát triển đất nước mang tính nhân văn sâu sắc, đặt con người vào vị trí trung tâm”, PGS Cơ nhấn mạnh.

Theo ông, cùng với chủ trương miễn học phí, chính sách miễn viện phí và việc mỗi người dân được khám sức khỏe định kỳ ít nhất một lần mỗi năm tạo thành một định hướng toàn diện cho chiến lược chăm sóc sức khỏe nhân dân.

Đây là bước chuyển quan trọng từ tư duy bị động chữa bệnh sang chủ động phòng bệnh, phát hiện sớm và can thiệp kịp thời.

Cũng theo chỉ đạo của Tổng Bí thư Tô Lâm, việc miễn viện phí sẽ được triển khai theo lộ trình cụ thể.

Giai đoạn đầu ưu tiên các nhóm yếu thế như người nghèo, người có công, trẻ em, người cao tuổi… Sau đó sẽ tiến tới mục tiêu bảo đảm khám sức khỏe định kỳ và miễn viện phí cho toàn dân, dự kiến trong giai đoạn 2030–2035.

Riêng việc khám sức khỏe định kỳ tối thiểu mỗi năm một lần có thể bắt đầu thực hiện từ năm 2026.

3 nguồn lực để thực hiện miễn viện phí

PGS Cơ đánh giá, để thực hiện được mục tiêu miễn viện phí toàn dân, nguồn lực tài chính là yếu tố then chốt. Chuyên gia này chỉ ra 3 nguồn lực tài chính:

Bảo hiểm y tế: Phải phát triển bảo hiểm y tế toàn dân, toàn diện và đa dạng các hình thức bảo hiểm.

Ngân sách Nhà nước: Nhà nước cần có nguồn lực tài chính để đầu tư, đặc biệt cho vùng sâu, vùng xa, vùng khó khăn và cho y tế chuyên sâu.

Nguồn lực xã hội hóa: Đây là nguồn rất quan trọng. Chúng ta cần có chiến lược huy động từ các doanh nghiệp, các nhà hảo tâm, các quỹ xã hội.

Ở các nước phát triển, nhiều bệnh viện phi lợi nhuận hoạt động hiệu quả nhờ nguồn vốn từ xã hội hóa, từ các doanh nghiệp đầu tư vào quỹ an sinh. Đảng, Nhà nước, Chính phủ cần có cơ chế để huy động mạnh mẽ nguồn lực này tham gia vào công tác chăm sóc sức khỏe nhân dân.

“Nếu chúng ta làm tốt việc huy động từ cả ba nguồn này, cùng với tốc độ phát triển kinh tế hiện tại và quyết tâm của toàn xã hội, tôi tin rằng mục tiêu miễn viện phí vào năm 2030 – 2035 là hoàn toàn khả thi”, PGS Cơ đánh giá.

Theo Giám đốc Bệnh viện Bạch Mai, để hướng tới miễn viện phí toàn dân, vấn đề đào tạo nguồn nhân lực y tế, đặc biệt cho y tế cơ sở, là hết sức quan trọng và cần có chiến lược thay đổi.

Theo PGS Cơ, về chiến lược đào tạo, chúng ta không thể chỉ dựa vào điểm số cao để tuyển sinh vào các trường y rồi kỳ vọng họ sẽ về cơ sở.

“Thực tế là nhiều em điểm cao sau khi học xong sẽ tìm cách ở lại các đô thị lớn. Cần có cơ chế tuyển dụng người địa phương, đào tạo họ rồi đưa họ trở về phục vụ chính quê hương mình.

Chương trình đào tạo cho y tế cơ sở cũng cần điều chỉnh. Bác sĩ ở cơ sở phải là người đa năng, vừa biết đỡ đẻ, vừa biết cấp cứu gãy xương đùi, nhồi máu cơ tim, biết tiêm phòng, chăm sóc răng miệng cơ bản, xử lý các bệnh thông thường…

Họ không cần quá chuyên sâu như ở tuyến trung ương nhưng phải giỏi về nhiều mặt để đáp ứng nhu cầu ban đầu của người dân”, PGS Cơ nêu ý kiến.

Bên cạnh đó, cần có chính sách phù hợp để bác sĩ yên tâm công tác tại cơ sở. Điều kiện làm việc, trang thiết bị thiết yếu, thuốc men cũng phải được đảm bảo.

Song song, thực hiện chuyển đổi số, xây dựng hồ sơ sức khỏe điện tử, bệnh án điện tử liên thông từ xã lên huyện, tỉnh, trung ương… sẽ giúp tuyến trên có thể hội chẩn, chỉ đạo tuyến, hướng dẫn điều trị từ xa, giảm tải cho tuyến trên và người dân được hưởng dịch vụ tốt hơn ngay tại địa phương.

“Khi y tế cơ sở mạnh, người dân sẽ được chăm sóc sức khỏe ban đầu tốt, phòng bệnh tốt, nhiều bệnh lý được giải quyết ngay tại tuyến dưới, giảm đáng kể chi phí và gánh nặng cho cả người dân và hệ thống y tế”, PGS Cơ nói.

Miễn viện phí: Mong ước của cả người dân và bác sĩ

Đại biểu Quốc hội TP Hà Nội Nguyễn Anh Trí cho biết, chỉ đạo của Tổng Bí thư Tô Lâm về tiến tới miễn viện phí toàn dân không chỉ là định hướng mang tính chiến lược lâu dài mà là mục tiêu toàn ngành y tế quyết tâm thực hiện.

Ông cho rằng việc triển khai chính sách miễn viện phí cho toàn dân sẽ gặp nhiều khó khăn và phức tạp hơn so với chủ trương miễn học phí trong giáo dục. Đây là một chính sách lớn, liên quan đến nguồn lực tài chính và hệ thống y tế, đòi hỏi sự chuẩn bị kỹ lưỡng và đồng bộ từ nhiều phía.

Để hiện thực hóa chủ trương này một cách hiệu quả và khả thi, Nhà nước cần tập trung vào việc hỗ trợ chi phí khám, chữa bệnh cho người dân thông qua cơ chế bảo hiểm y tế. Trong nhiều năm qua, Đảng và Nhà nước đã có nhiều chính sách nhằm bảo đảm cấp thẻ bảo hiểm y tế miễn phí cho các nhóm đối tượng chính sách và người dân có hoàn cảnh khó khăn.

Nếu mỗi người dân đều có thẻ bảo hiểm y tế, họ có thể yên tâm tiếp cận dịch vụ y tế khi cần mà không phải quá lo lắng về chi phí điều trị. Tuy nhiên, để mở rộng độ bao phủ và nâng cao chất lượng thẻ bảo hiểm y tế, cần nghiên cứu điều chỉnh mệnh giá mua thẻ cho các nhóm yếu thế, bao gồm người nghèo, cận nghèo, người có công với cách mạng, thương binh, gia đình liệt sĩ và trẻ em dưới 6 tuổi.

Cùng với đó, cần phân loại các nhóm đối tượng và triển khai hỗ trợ theo lộ trình hợp lý. Trước mắt, nên tập trung hỗ trợ nhóm bệnh nhân mắc các bệnh hiểm nghèo, bệnh mãn tính, bệnh cần điều trị dài hạn. Đây là những trường hợp cần được hỗ trợ ngay để có điều kiện tiếp tục điều trị.

Tiếp theo là các hộ nghèo, người có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, người yếu thế trong xã hội, cùng với các gia đình chính sách như thương binh, liệt sĩ, người có công với cách mạng. Với các nhóm này, hoàn toàn có thể xem xét triển khai từ năm 2026 hoặc 2027, không nhất thiết phải chờ đến năm 2030.

Sau cùng, chính sách có thể được mở rộng tới toàn bộ người dân, bao gồm học sinh, cán bộ, công chức, người lao động đang trong độ tuổi làm việc, có sức khỏe ổn định. Việc triển khai với các nhóm này có thể bắt đầu từ năm 2028 đến 2030 theo đúng định hướng tổng thể.

Một yếu tố quan trọng khác để thực hiện thành công chủ trương này là cần nâng cao năng lực hệ thống khám chữa bệnh, nhất là tuyến y tế cơ sở. “Chủ trương của Tổng Bí thư về việc miễn viện phí toàn dân vào năm 2030 là một mong ước lớn, không chỉ của người dân mà cả của đội ngũ y bác sĩ”, GS Trí chia sẻ.