Home Blog Page 50

Lấy chồng g;ià để trả n;ợ cho bố, đêm tân hôn, ch;oáng v;áng thấy người bước ra từ nhà tắm

Đêm tân hôn, trong căn biệt thự im lặng đến rợn người, Hân run rẩy bước vào phòng tắm để thay đồ. Khi cô quay trở ra, trái tim như ngừng đập. Người đàn ông đứng trước mặt không phải là ông chồng già gần 60 mà cô đã ký giấy kết hôn với. Người đàn ông ấy trẻ, cao lớn… và ánh mắt anh ta nhìn cô trìu mếm

Nguyễn Minh Hân, 19 tuổi, lớn lên trong một gia đình nghèo ở vùng ven Sài Gòn. Mẹ mất sớm, Hân sống cùng bố – ông Tâm, một người đàn ông cục tính, nát rượu, làm công nhân xây dựng với cái lưng đã gù và bàn tay chai sạn.

Cô là niềm hy vọng duy nhất của ông. Nhưng mọi thứ sụp đổ khi ông Tâm dính vào nợ nần vì cờ bạc. Số nợ hơn 500 triệu đồng đổ ập lên đầu như trời sập. Lũ chủ nợ ngày nào cũng đến đập cửa, dọa nạt, thậm chí dọa bán cả nhà.

Một ngày, trong lúc ông Tâm đang ngồi gục đầu ở quán rượu, một người đàn ông mặc vest đen đến tìm. Ông ta tên là Phạm Quốc – một người nổi tiếng giàu có ở quận 7, hơn 50 tuổi, tóc muối tiêu, ánh mắt sắc như dao. Ông Quốc nói đơn giản:

“Tôi trả hết nợ cho ông. Đổi lại, con gái ông phải làm vợ tôi.”

Ông Tâm về nhà, nói với Hân bằng giọng run run:

“Con… đồng ý được không? Bố không còn cách nào khác.”

Hân chết lặng. Cô gái mười chín tuổi chưa từng nắm tay ai, bây giờ phải lấy một người già hơn cả bố mình. Nhưng nhìn ông Tâm quỳ gối, nước mắt ròng ròng, Hân gật đầu. Cô tưởng mình mạnh mẽ, nhưng đêm đó, cô ôm gối khóc đến ngất đi.

Lễ cưới diễn ra chóng vánh trong một khách sạn lớn. Không có bạn bè, không có người thân – chỉ có cô dâu trẻ với ánh mắt vô hồn, tay lạnh ngắt, và chú rể đứng bên cạnh như một cái bóng.

Sau buổi tiệc, Hân được tài xế chở đến căn biệt thự to lớn ở quận 2. Từng bước đi của cô vang vọng trong căn nhà trống trải. Người quản gia tên Dung đưa cô lên lầu:

“Cô nghỉ ngơi đi. Ông chủ sẽ về sau.”

Đêm đó, Hân tắm rửa, mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng được chuẩn bị sẵn, tay run lẩy bẩy. Cô không biết mình đang chờ đợi điều gì – một đêm tân hôn ghê rợn? Một cái chạm lạnh sống lưng từ ông chồng già?

Nhưng… khi cô bước ra từ phòng tắm, điều bất ngờ xảy ra.

Người đàn ông đang đứng giữa phòng, lưng quay về phía cô, không phải là ông Quốc. Anh ta cao, trẻ, mặc áo sơ mi trắng, tay đang mở chai rượu vang. Khi anh quay lại, Hân lùi một bước.

“Em là Hân?” – Anh ta hỏi, giọng trầm nhưng dịu dàng.
“Anh… là ai?” – Hân lắp bắp.
“Anh tên Khải. Con trai của ông Quốc. Từ giờ, anh sẽ là… chồng của em.”

Cô choáng váng. Không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Lùi lại một chút thời gian trước đó…

Phạm Quốc thật ra không cưới Hân cho bản thân. Ông ta cưới Hân để “giải quyết” một vấn đề lớn hơn: cắt đứt mối quan hệ đồng tính mà con trai ông – Phạm Khải – đang bị vướng vào với một người mẫu nam nổi tiếng. Gia đình ông Quốc thuộc dạng “danh gia vọng tộc”, con trai là niềm hy vọng nối dõi, và việc cậu con trai duy nhất “không chịu lấy vợ” là cái gai lớn.

Hôn nhân với Hân chỉ là một công cụ. Một hợp đồng.

Nhưng ông Quốc không ngờ rằng ngay lần đầu gặp Hân trong một bữa tiệc kín đáo, Khải đã bị vẻ đẹp trong sáng và ánh mắt buồn của cô hút hồn. Anh đồng ý “thay cha cưới vợ” như một cách… chạy trốn chính mình.

Hân bước lùi lại, ánh mắt hoảng loạn:

“Tôi tưởng mình lấy ông Quốc?”
“Về pháp lý là vậy. Nhưng thực tế, ông ấy chỉ là cái tên. Anh mới là người sống với em.”

Cô định bỏ chạy, nhưng Khải nhẹ nhàng nói:

“Anh không ép em làm gì cả. Em có thể ngủ ở phòng khác. Anh chỉ muốn nói rõ mọi chuyện. Em không có lỗi gì hết, Hân à.”

Đêm đó, Hân nằm một mình trong căn phòng lạnh ngắt, lòng ngổn ngang hàng vạn câu hỏi.

“Rốt cuộc, mình là vợ của ai?”
“Người đàn ông kia… tại sao lại dịu dàng đến vậy?”
“Có phải mình đang bị đưa vào một trò chơi không lối thoát?”

Sáng hôm sau, Hân tỉnh dậy trên chiếc giường lớn phủ ga trắng tinh, ánh nắng lọt qua khung cửa sổ kính chiếu lên gương mặt vẫn còn lấm tấm nước mắt từ đêm qua.

Cô nghĩ đêm tân hôn của mình sẽ là địa ngục — nhưng tất cả những gì diễn ra chỉ là một cuộc trò chuyện lạnh lùng với một người đàn ông… lạ mà không hẳn xa lạ.

Khải không xuất hiện trong suốt buổi sáng. Người duy nhất cô gặp là quản gia Dung, người phụ nữ ngoài bốn mươi, ít nói nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự cảm thông.

“Cô đừng lo,” bà nói khi rót trà. “Cậu chủ là người có lòng. Dù mọi chuyện bắt đầu không bình thường, nhưng rồi cô sẽ hiểu.”

Nhưng Hân không hiểu.

Không hiểu tại sao mình lại ở đây. Không hiểu tại sao cha mình có thể đem cô đổi lấy sự tự do. Không hiểu vì sao ánh mắt của Khải khiến tim cô đập loạn, dù anh là con của “chồng trên danh nghĩa” cô.

Những ngày sau đó, Khải dần trở thành một phần trong cuộc sống của Hân. Dù sống chung dưới một mái nhà, anh giữ khoảng cách, luôn cư xử nhã nhặn, không bao giờ bước vào phòng cô nếu chưa gõ cửa.

Khải đưa cô đi học lại – vào một trường đại học dân lập trong thành phố, nơi không ai biết cô là “cô dâu bất đắc dĩ” của gia tộc họ Phạm. Anh còn thuê gia sư riêng dạy cô tiếng Anh, công nghệ, cả nghệ thuật.

“Em xứng đáng với nhiều hơn một cuộc đời bị ràng buộc bởi nợ nần,” anh từng nói khi đưa cho cô chiếc laptop mới.

Lúc đầu, Hân nghĩ mình chỉ là món hàng được đối xử tốt. Nhưng dần dần, trái tim cô không còn nghe theo lý trí. Mỗi khi Khải lướt qua, ánh mắt anh như chạm vào tận sâu trong tâm can cô. Cô ghét mình vì bắt đầu mong chờ những cuộc nói chuyện ngắn ngủi, những lần anh lén mỉm cười với cô qua gương.

Một buổi tối tháng mười, trời mưa, điện trong biệt thự chập chờn. Hân đang tìm quyển sách thì vô tình mở nhầm ngăn tủ trong phòng làm việc của Khải. Bên trong là một hộp ảnh cũ.

Trong ảnh, Khải ôm một người đàn ông trẻ khác, tóc vàng, mắt xanh – nụ cười của cả hai rạng rỡ, ấm áp. Một tờ báo cũ bị gấp lại kỹ lưỡng rơi ra, tiêu đề in đậm: “Con trai độc nhất của Phạm Quốc bị bắt gặp hôn người mẫu nam trong quán bar cao cấp.”

Hân chết lặng.

Mọi điều cô nghi ngờ giờ trở nên rõ ràng: Khải từng yêu một người đàn ông, từng là đề tài đàm tiếu của giới truyền thông, và có lẽ… cuộc hôn nhân với cô là để che đậy tất cả.

Khi Khải về nhà, Hân ngồi trên ghế sofa, tay siết chặt tờ báo.

“Tại sao lại là em?” – giọng cô run lên.
“Em tình cờ biết chuyện rồi sao?” – Khải thở dài, kéo ghế ngồi đối diện.
“Tất cả là một màn kịch đúng không? Em chỉ là một con tốt để anh làm vừa lòng bố anh?”
“Lúc đầu… đúng là vậy.” – Anh không chối. “Anh muốn thoát. Nhưng rồi anh lại thấy em… và em không giống ai cả. Em khiến anh nghĩ khác về mọi thứ.”

Hân nhìn anh, nửa muốn hét, nửa muốn khóc. Nhưng trước vẻ chân thành trong đôi mắt Khải, cô không thể buông lời cay nghiệt.

“Em không cần tình thương hại.”
“Anh biết. Và anh chưa từng thương hại em.” – Anh bước đến gần. “Hân… nếu được lựa chọn lại, anh vẫn chọn cưới em. Không vì bố, không vì xã hội, mà vì chính anh.”

Giây phút đó, Hân hiểu rằng mình đang ở ngã ba đường: tiếp tục sống như một người vợ trên giấy tờ, hoặc bước vào một mối quan hệ phức tạp và dễ tổn thương hơn rất nhiều — một mối quan hệ có tình yêu, nhưng không chắc có tương lai.

Bí mật cuối cùng được hé lộ một tháng sau.

Ông Quốc bị đột quỵ. Trong cơn nguy kịch, ông gọi Hân đến bên giường bệnh, nắm tay cô, giọng yếu ớt:

“Cảm ơn con… vì đã đến với Khải. Nó không giống người khác. Nhưng con giúp nó trở nên mạnh mẽ hơn…”
“Cháu không hiểu…” – Hân rưng rưng.
“Khải từng bị mẹ bỏ rơi. Nó cô độc từ bé. Yêu sai người, bị phản bội, bị xã hội vùi dập. Chú… chỉ muốn nó có một người bên cạnh.”

Giọt nước mắt già nua lăn dài trên gương mặt người cha. Hân đứng lặng, trái tim như bị bóp nghẹt.

Một năm sau.

Hân đã là sinh viên năm hai, nụ cười rạng rỡ hơn xưa. Cô và Khải vẫn sống chung trong biệt thự cũ – nhưng bây giờ là một gia đình thật sự.

Khải không còn là người đàn ông đóng vai “chồng trên danh nghĩa”. Anh là người sẵn sàng học yêu lại từ đầu, vì một cô gái từng là “món hàng”, nhưng rồi trở thành điều quý giá nhất đời anh.

Có những cuộc hôn nhân bắt đầu bằng nợ nần, bằng tính toán… nhưng nếu hai trái tim cùng tìm thấy nhau giữa những lớp vỏ giả tạo, tình yêu thật sự có thể mọc lên – lặng lẽ, bền bỉ và không ai có thể ngờ tới.

Hai anh em sinh đôi lấy chung một vợ – 1 năm sau cô vợ phát hiện ra sự thật đ/áng s/ợ…

Hook mở đầu:

Ở một vùng quê yên bình tại miền Trung, nơi người ta vẫn tin rằng “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, một bí mật động trời cuối cùng cũng bị phơi bày – khi cô gái phát hiện người chồng mà cô đầu ấp tay gối suốt một năm… thật ra không phải chỉ có một người.

Tại làng Xuân Tâm, tỉnh Quảng Ngãi, có một gia đình nổi tiếng vì sự khéo léo, giỏi giang – đó là nhà ông Bảy Thọ, một lão nông có hai người con trai sinh đôi giống nhau như hai giọt nước: PhúcPhước.

Phúc là anh, điềm đạm, trầm tính, là kỹ sư xây dựng vừa từ thành phố trở về quê lập nghiệp. Phước là em, nhanh nhẹn, tinh ranh, làm tài xế xe tải chở hàng Bắc – Nam. Dù hai người giống nhau đến kỳ lạ, nhưng tính cách lại khác biệt rõ rệt – người là biển lặng, người là sóng dữ.

Năm 2022, Phúc cưới Lan, cô giáo dạy mẫu giáo của làng – xinh xắn, nết na, nổi tiếng là “con nhà lành”. Đám cưới diễn ra rình rang, ai nấy đều trầm trồ vì đôi trai tài gái sắc. Sau đám cưới, Lan về làm dâu nhà ông Bảy. Cuộc sống của họ tưởng như êm đềm, hạnh phúc.

Phúc vẫn thường xuyên đi công trình, vắng nhà vài ngày, có khi cả tuần. Nhưng Lan không buồn – vì mỗi lần anh về, lại mang theo quà cáp, lời ngọt ngào và những đêm mặn nồng khiến cô chẳng hề nghi ngờ.

Chỉ có một điều hơi lạ… Những lần chồng ở nhà, đôi lúc Phúc bỗng trở nên “nóng nảy”, thô lỗ, yêu vội vàng như người khác hẳn. Lan có hỏi, thì anh chỉ cười gượng: “Làm công trình nhiều khi đầu óc căng lắm, em đừng để ý!”

Lan tin. Bởi cô tin tình yêu. Và tin người chồng mẫu mực của mình.

Một đêm mưa rả rích đầu tháng Tư, Lan trở mình thức giấc giữa khuya vì nghe tiếng động lạch cạch trong bếp. Cô bước ra – thấy một người đàn ông đang lom khom mở tủ lạnh. Cô cười khẽ:

– Khuya rồi mà anh còn đói à?

Người đó quay lại – gương mặt đúng là chồng cô, nhưng trong ánh đèn vàng lờ mờ, ánh mắt anh có gì đó rất… khác. Lạnh và lạ. Không nói lời nào, anh chỉ gật đầu rồi lặng lẽ lên giường nằm tiếp.

Sáng hôm sau, Lan hỏi chồng:
– Hôm qua anh ăn gì vậy?
Phúc ngơ ngác:
– Ăn gì đâu? Anh về lúc 5 giờ sáng mà?

Lan chết lặng. Cô lắp bắp:
– Vậy… tối qua là ai?

Gương mặt Phúc tối sầm lại. Anh không nói, chỉ nhìn Lan rất lâu rồi lặng lẽ bước ra sân. Cô cảm thấy rờn rợn – như thể một bàn tay vô hình vừa lật một góc màn bí mật.

Từ hôm đó, Lan bắt đầu để ý. Cô nhận ra những lần chồng về nhà chỉ sau vài ngày đi công trình – nhưng lại có dấu hiệu… không phải anh. Có lần anh quen món cô ghét, có lần anh đeo nhẫn cưới bên tay phải.

Cho đến một ngày, cô cố tình giả vờ đi công tác trên huyện ba ngày – rồi đêm hôm ấy lặng lẽ quay về.

Và cô thấy “Phúc” – đang ở trong phòng ngủ. Cùng cô. Nhưng sau một cuộc “ân ái” vội vàng, người đó quay đi, để lộ một vết sẹo nhỏ sau gáy mà cô chưa từng thấy. Rồi vô thức nói ra:
– Mai anh chạy chuyến sớm, em ngủ thêm nhé.

“Chạy chuyến”? Phúc là kỹ sư, không phải tài xế. Tim Lan như có ai bóp nghẹt.

Hôm sau, Lan đối mặt với chồng. Cô kể hết – và gằn giọng:

– Người đêm qua… là anh Phước, đúng không?

Phúc chết lặng. Anh không phủ nhận.

Giọng anh run run:

– Anh xin lỗi. Tụi anh… tụi anh làm chuyện này… từ ngày em mới cưới.

Lan gào lên:

– Tại sao? Tại sao hai người lại làm vậy với tôi?

Phúc cúi mặt:

– Vì Phước… yêu em từ trước. Nhưng nó nghĩ em sẽ không bao giờ chọn nó. Nó xin anh, chỉ một lần. Rồi… thành nhiều lần. Anh sai. Anh biết rõ chứ. Nhưng mỗi lần anh đi công trình, nó lén về… Mà em… không nhận ra.

Lan oà khóc. Một cảm giác nhơ nhớp, phản bội, lừa dối trùm lấy cô.

– Vậy… đứa bé trong bụng tôi là con ai?

Phúc chết trân. Lan đã mang thai. Cô vừa phát hiện cách đây một tuần.

Câu hỏi ấy… không ai dám trả lời.

Sau một năm chung sống hạnh phúc, Lan – cô giáo hiền lành ở làng Xuân Tâm – bàng hoàng phát hiện ra mình không chỉ có một người chồng. Hai anh em sinh đôi, Phúc và Phước, đã thay phiên nhau sống cùng cô dưới danh nghĩa… một người.

Giờ đây, cô đang mang thai. Nhưng đứa bé… là con của ai?

Lan nằm co mình trong phòng tối, đôi mắt đỏ hoe vì mất ngủ. Trong đầu cô xoáy vần câu hỏi không lời đáp: đứa bé là con ai?

Cô từng tin rằng cuộc hôn nhân của mình là một thiên đường. Giờ cô thấy như đang rơi vào địa ngục – bị lợi dụng, bị phản bội… không chỉ bởi một người đàn ông, mà bởi cả hai người ruột thịt.

Sáng hôm sau, Lan thu dọn quần áo, về nhà mẹ ruột ở xã bên. Không nói một lời với Phúc. Nhưng ông Bảy Thọ – cha của Phúc và Phước – sau khi biết chuyện, đích thân tìm đến xin gặp cô.

Ông run run châm điếu thuốc, rồi nói:

– Lan à… chuyện này… ba cũng chỉ mới biết. Tụi nó giấu ba. Nhưng lỗi không chỉ của tụi nó – là lỗi của cái nhà này. Nhà mà hai anh em sinh đôi được nuôi dạy mà không biết đâu là giới hạn.

Lan ngẩng đầu:

– Bác nghĩ… con phải làm gì bây giờ?

Ông Bảy rút trong túi ra một phong bì:

– Đây là kết quả xét nghiệm ADN tụi nó tự đi làm, sau khi con bỏ về. Chỉ cần lấy mẫu máu của đứa bé khi sinh… thì sẽ biết là con ai.

Lan không cầm lấy phong bì. Cô đáp, khô khốc:

– Nếu phải đợi sinh xong mới biết, thì chẳng phải… trong suốt thai kỳ, con phải sống trong một sự mơ hồ độc ác sao?

Ông Bảy không nói được gì nữa.

Một tuần sau, Phước chủ động tìm gặp Lan. Không còn vẻ ranh mãnh, anh cúi đầu thật thấp.

– Em ghét anh cũng được. Chửi anh, đánh anh… anh chấp nhận. Nhưng em đừng phá cái thai. Dù là con anh, hay con Phúc… thì nó vẫn là máu mủ của em. Còn tụi anh… không xứng.

Lan không nói gì. Chỉ lặng lẽ lấy từ túi ra một tờ giấy siêu âm: 12 tuần tuổi.

– Tôi không phá. Nhưng tôi cũng không chắc sẽ giữ đứa bé lại trong cuộc đời này.

Câu nói ấy khiến Phước gục đầu khóc như đứa trẻ.

Cô quay đi, lòng chênh vênh như con đò giữa sông.

Ba tháng sau, Lan chuyển dạ. Đứa trẻ ra đời – là một bé trai, kháu khỉnh, trắng trẻo. Nhưng ánh mắt của Lan không ánh lên niềm hạnh phúc – mà đầy hoài nghi.

Bệnh viện tỉnh thực hiện xét nghiệm ADN ngay hôm sau. Phúc và Phước đứng ngoài hành lang – cả hai đều thấp thỏm, như chờ một bản án. Người y tá bước ra, tay cầm phong bì:

– Kết quả đây. Mẹ cháu bé có thể là người nhận.

Lan mở phong bì, mắt dán vào dòng chữ:
“Quan hệ huyết thống: KHÔNG TRÙNG KHỚP với Phước.”

Cô ngước lên, nhìn Phúc – nước mắt rơi không kiểm soát. Nhưng lần này… không phải nước mắt đau đớn.

– Là anh… là anh thật rồi.

Phúc sững người, môi mấp máy:

– Anh xin lỗi… vì đã không bảo vệ em khỏi chuyện này. Nhưng từ nay trở đi… anh sẽ không để ai, kể cả em trai anh… làm tổn thương em nữa.

Phước quay đi, không nói một lời. Từ khoảnh khắc đó, anh biết… mình đã mất tất cả – cả người phụ nữ anh thầm yêu lẫn người cháu mà anh từng hy vọng là con.

Lan dọn về nhà Phúc sau hai tháng ở cữ bên ngoại – nhưng lần này, cô sống trong ngôi nhà riêng, cách nhà ông Bảy khoảng 300 mét. Phúc tự xây ngôi nhà nhỏ ấy để “bắt đầu lại từ đầu”.

Còn Phước… anh bỏ đi biệt xứ. Người làng đồn rằng anh lên biên giới làm việc, có người lại bảo anh đã sang Lào chạy xe thuê. Không ai rõ, chỉ biết từ ngày đó, người ta không còn thấy bóng anh ở làng Xuân Tâm.

Thỉnh thoảng, Lan nhìn con trai – đôi mắt nó giống hệt cha nó. Nhưng có lúc cô vẫn rùng mình, vì trong những đêm yên ắng, cô thấy… trong gương phòng ngủ, một người đàn ông đang nhìn mình – và không chắc đó là Phúc hay Phước.

Bởi lẽ, thứ giống nhau nhất giữa hai người… không phải gương mặt, mà là sự ám ảnh cô sẽ mang theo suốt đời.

Câu chuyện của Lan trở thành điều cấm kỵ trong làng – không ai dám nhắc tới. Nhưng người ta vẫn kể với nhau trong những đêm gió thổi, rằng có một người phụ nữ lấy chồng sinh đôi… và suốt đời không biết nên hận ai hơn.

Bởi có những sự thật, nếu biết sớm… sẽ cứu lấy một cuộc đời. Nhưng nếu biết muộn… sẽ giết chết cả niềm tin.

Nữ nhân viên Long Châu gây c;hấn động dư luận đã bị x;ử l;ý

Nhân viên này của FPT Long Châu đã trộm cắp hơn 2.100 hộp thuốc.

Ngày 20/5, TAND TP. HCM mở phiên sơ thẩm và tuyên phạt bị cáo Dương Thị Hương Quỳnh (sinh năm 1985, trú tại Quận 8) 15 năm tù về tội “Trộm cắp tài sản”.

Theo cáo trạng, vào ngày 29/3/2023, anh Lê Vĩnh Phúc – trưởng nhóm kiểm kê hàng hóa của CTCP Dược phẩm FPT Long Châu (FPT Long Châu) – khi thực hiện nhiệm vụ tại kho tổng của công ty, đã phát hiện sự chênh lệch giữa số liệu ghi nhận và lượng thuốc thực tế.

Qua trích xuất camera giám sát, phát hiện Quỳnh – nhân viên xếp hàng – trong lúc làm việc đã lấy thuốc trong kho đưa ra ngoài. Vụ việc sau đó được báo cáo lên công ty.

Nữ nhân viên FPT Long Châu chính thức bị tuyên phạt 15 năm tù

Bị cáo Dương Thị Hương Quỳnh. Ảnh: TP

Tiến hành đối chiếu số lượng thuốc và làm việc với Quỳnh, phía công ty xác định Quỳnh đã chiếm đoạt tổng cộng 2.139 hộp thuốc. Do Quỳnh không thể bồi thường thiệt hại, công ty đã trình báo sự việc lên cơ quan chức năng.

Tại cơ quan điều tra, Quỳnh khai được Công ty Long Châu tuyển dụng từ ngày 4/11/2021, làm nhiệm vụ xếp hàng hóa tại kho tổng. Hằng ngày, công việc của Quỳnh là sắp xếp thuốc theo từng loại lên các kệ trong kho.

Từ giữa tháng 10/2022 đến ngày 22/3/2023, do túng thiếu, Quỳnh đã nhiều lần lấy trộm thuốc mang ra ngoài để bán.

Dựa trên sao kê từ ngày 14/10/2022 đến 31/3/2023, cơ quan điều tra xác định Quỳnh đã chuyển hơn 626,8 triệu đồng vào các tài khoản của mình. Ngoài ra, Quỳnh khai sử dụng khoảng 40 triệu đồng tiền mặt cho các chi tiêu cá nhân trong cùng thời gian. Tổng cộng, số tiền Quỳnh thu lợi từ việc bán 2.139 hộp thuốc là hơn 666,8 triệu đồng, đã tiêu hết vào việc trả nợ và tiêu xài.

Cơ quan tố tụng xác định tổng thiệt hại do Quỳnh gây ra là hơn 1,4 tỷ đồng, tương ứng với số lượng 2.139 hộp thuốc bị chiếm đoạt và bán ra ngoài.

Đường dây sản xuất, buôn bán sản phẩm gi-ả m-ạo Marshall, Fujisu, Omega… Bao nhiều người dùng thiết bị âm thanh gi/ả rồi mà không biết

Phát hiện kho hàng giả quy mô lớn khoảng 25.505 thiết bị giả mạo các thương hiệu nổi tiếng: Marshall, Emberton, Fujisu, Omega, Orient…

Ngày 6-6, Công an TP Hà Nội cho biết Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an thành phố vừa triệt phá đường dây sản xuất, buôn bán hàng giả, các thiết bị điện tử giả mạo các thương hiệu nổi tiếng, quy mô lớn, núp bóng thương mại điện tử.

Đường dây sản xuất, buôn bán sản phẩm giả mạo Marshall, Fujisu, Omega… quy mô đặc biệt lớn- Ảnh 1.

Kho hàng giả quy mô lớn khoảng 25.505 thiết bị giả mạo các thương hiệu nổi tiếng: Marshall, Emberton, Fujisu, Omega, Orient…

Theo đó, qua công tác nghiệp vụ, Phòng An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao Công an TP Hà Nội đã phát hiện một ổ nhóm đối tượng có hành vi buôn bán hàng giả là các thiết bị điện tử, giả mạo các thương hiệu nổi tiếng, với quy mô đặc biệt lớn qua mạng xã hội Facebook.

Trong quá trình điều tra, cơ quan công an đã ra quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can đối với Lê Hữu Minh (SN 1994, trú tại xã Xuân Sinh, huyện Thọ Xuân, Thanh Hóa); Lê Huy Phiệt (SN 1980, trú tại Hải phòng); Phạm Tú Uyên (SN 1996, trú tại Hà Nội) Nguyễn Thị Ly (SN 1990, trú tại Thanh Hoá) và Trần Mạnh Tiến (SN 2003, trú tại huyện Tân Yên, tỉnh Bắc Giang)

Theo điều tra, nhóm bị can trên do Lê Hữu Minh cầm đầu, phân công Lê Huy Phiệt, Phạm Tú Uyên, Nguyễn Thị Ly quản lý kho hàng, đóng gói và chuyển hàng cho khách. Các đối tượng Telesale được Minh thuê một trụ sở riêng để hoạt động.

Tại đây các đối tượng đã lập trang Facebook có tên “Tin Việt” (liên kết: https://www.facebook.com/61571287183678) để quảng cáo và rao bán các sản phẩm mang nhãn hiệu Marshall – thương hiệu âm thanh nổi tiếng đến từ Vương quốc Anh. Trên website này, các đối tượng đăng tải thông tin giả mạo về việc Marshall đang triển khai chương trình khuyến mại kỷ niệm 10 năm thành lập, với mức giảm giá tới 70% cho các dòng sản phẩm như loa, tai nghe, ampli. Địa chỉ mua hàng được dẫn về một trang web do các đối tượng tạo lập có tên miền gần giống với website chính thức của hãng: https://marshall-store.com/Amplification-store.

Đường dây sản xuất, buôn bán sản phẩm giả mạo Marshall, Fujisu, Omega… quy mô đặc biệt lớn- Ảnh 2.

Theo điều tra, nhóm bị can trên do Lê Hữu Minh cầm đầu

Các sản phẩm được rao bán với giá chỉ từ vài trăm ngàn đồng – thấp hơn nhiều lần so với giá trị thực tế. Sau khi xác minh với Công ty luật TNHH Rouse Việt Nam – đại diện sở hữu công nghiệp của Marshall tại Việt Nam, cơ quan công an khẳng định toàn bộ các sản phẩm nêu trên là hàng giả, không rõ nguồn gốc xuất xứ, xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ.

Nhận thấy thủ đoạn tinh vi, tổ chức bài bản như một doanh nghiệp thương mại điện tử, Phòng An ninh mạng và phòng chống tội phạm sử dụng công nghệ cao đã tổ chức trinh sát xác định, các bị can trong đường dây hoạt động dưới hình thức thương mại điện tử trá hình, với phương thức, thủ đoạn hoạt động rất tinh vi và chặt chẽ từ khâu tiếp cận khách hàng – bán hàng – vận chuyển – thu tiền đều được các đối tượng thực hiện thông qua không gian mạng và các công ty vận chuyển.

Theo đó, sau khi tiếp cận khách hàng thông qua quảng cáo Facebook, các đối tượng dẫn dụ người dùng truy cập vào trang web giả mạo https://marshall-store.com/Amplification-store có giao diện giống với website chính hãng. Người mua sau khi điền thông tin cá nhân và địa chỉ đặt hàng trên website, ngay lập tức sẽ được nhân viên telesale liên hệ lại để xác nhận đơn hàng. Hàng hóa sau đó được đóng gói, dán nhãn như sản phẩm chính hãng, và giao cho các công ty vận chuyển logistics như Viettel Post, Giao hàng tiết kiệm,… để chuyển đến tay người tiêu dùng. Đặc biệt, các đối tượng thường xuyên thay đổi đơn vị vận chuyển nhằm tránh bị phát hiện hoặc truy vết từ phía cơ quan chức năng.

Khám xét và thu giữ hàng giả quy mô lớn

Phòng An ninh mạng và phòng chống tội phạm sử dụng công nghệ cao Công an TP Hà Nội phối hợp với Cơ quan An ninh điều tra tiến hành khám xét nhiều địa điểm là nơi tập kết, cất giữ hàng hóa của các đối tượng.

Tại hai căn nhà liền kề 4 tầng, Khu tổng cục 5, Tân Triều, Thanh Trì, Hà Nội, lực lượng chức năng phát hiện kho hàng giả với quy mô lớn, quá trình khám xét thu giữ:

– Đồng hồ thông minh: 12.200 chiếc

– Tai nghe hiệu Marshall: 6.800 chiếc

– Loa Ms Kill Bur II: 30 chiếc

– Loa Emberton: 1.700 chiếc

– Loa Nillen: 850 chiếc

– Máy hút bụi Fujisu: 2550 chiếc

– Đồng hồ Omega: 900 chiếc

– Đồng hồ Orient: 475 chiếc

Tổng số khoảng 25.505 thiết bị

Đường dây sản xuất, buôn bán sản phẩm giả mạo Marshall, Fujisu, Omega… quy mô đặc biệt lớn- Ảnh 3.
Đường dây sản xuất, buôn bán sản phẩm giả mạo Marshall, Fujisu, Omega… quy mô đặc biệt lớn- Ảnh 4.

Kho hàng giả quy mô lớn khoảng 25.505 thiết bị giả mạo các thương hiệu nổi tiếng: Marshall, Emberton, Fujisu, Omega, Orient…

Ngoài ra, tại kho còn chứa các loại sản phẩm thời trang, quần áo, phụ kiện không có hóa đơn chứng từ.Cơ quan điều tra đã tiến hành niêm phong toàn bộ lô hàng, uớc tính sơ bộ giá trị hàng hóa chưa kiểm kê lên đến khoảng 22 tỉ đồng.

Hiện Phòng an ninh mạng và phòng chống tội phạm sử dụng công nghệ cao đang tiếp tục phối hợp với cơ quan An ninh điều tra tiến hành đấu tranh, điều tra mở rộng vụ án để làm rõ các đối tượng có liên quan và xử lý theo quy định của pháp luật.

Trời ơi suốt bao lâu này bà con đã uống phải những thứ kinhkhung gì thế này?

Ghi nhận của Tuổi Trẻ Online, hơn 15h ngày 6-6, lực lượng chức năng vẫn đang có mặt tại con đường gần đường Nguyễn Văn Linh (huyện Bình Chánh, TP.HCM), nơi phát hiện hàng ngàn hộp thực phẩm chức năng đổ đống.

Cận cảnh nơi phát hiện hàng ngàn hộp thực phẩm chức năng đổ đống tại TP.HCM - Ảnh 1.

Ven con đường đất đá có nhiều cỏ mọc (gần đường Nguyễn Văn Linh, xã Phong Phú, huyện Bình Chánh) là nơi phát hiện đổ đống hàng ngàn sản phẩm thực phẩm chức năng – Ảnh: NGỌC KHẢI

Từ trưa đến chiều 6-6, công an và lực lượng chức năng túc trực tại khu vực con đường đất đá gần đường Nguyễn Văn Linh (xã Phong Phú, huyện Bình Chánh) để xác minh làm rõ vụ việc hàng ngàn hộp thực phẩm chức năng đổ đống.

Trao đổi với Tuổi Trẻ Online, một số người dân sinh sống gần khu vực tỏ ra bất ngờ khi khu đất trống gần đường Nguyễn Văn Linh trở thành nơi đổ đống hàng ngàn hộp thực phẩm chức năng.

“Tôi không biết ai đổ đống thực phẩm chức năng còn hạn sử dụng ở đó và đổ lúc nào, báo chí đăng mới biết”, một người dân nói.

Theo ghi nhận của Tuổi Trẻ Online, các loại thực phẩm chức năng được phát hiện đổ đống tại khu vực trên chủ yếu là sản phẩm bổ sung trí não, vitamin, xương khớp… dành cho trẻ em, người ốm yếu, phụ nữ có thai. Nhiều hộp thực phẩm chức năng còn hạn sử dụng đến năm 2027 – 2028.

Cận cảnh nơi phát hiện hàng ngàn hộp thực phẩm chức năng đổ đống tại TP.HCM - Ảnh 2.

Thực phẩm chức năng thuộc nhiều nhãn hiệu khác nhau được đổ đống – Ảnh: NGỌC KHẢI

Trưa 6-6, trao đổi với Tuổi Trẻ Online, lãnh đạo UBND xã Phong Phú (huyện Bình Chánh) cho biết đã cử cán bộ xã phối hợp Công an xã phong tỏa, ghi nhận hiện trường việc có người đổ trộm nhiều loại thực phẩm chức năng đóng hộp, vỉ chứa nhiều viên nén… ở khu vực đất trống trên địa bàn xã.

Hiện UBND xã đã báo cáo vụ việc cho UBND huyện Bình Chánh xin ý kiến. Bước đầu UBND xã Phong Phú sẽ phối hợp ghi nhận hiện trường, sau đó chờ lực lượng Phòng cảnh sát kinh tế (PC03) Công an TP.HCM xuống khám nghiệm, thu thập chứng cứ đưa đi kiểm tra.

Lãnh đạo UBND xã Phong Phú bước đầu ghi nhận những thực phẩm chức năng đóng hộp, dạng vỉ… được vứt trộm nghi là hàng giả. Trên bao bì, hộp, vỉ có ghi dành cho trẻ em và người lớn.

Cùng ngày, Sở An toàn thực phẩm TP.HCM cũng cho biết đã nắm được thông tin, đơn vị đang phối hợp với các ngành xác minh, xử lý.

thực phẩm chức năng - Ảnh 3.

Thực phẩm chức năng đổ đống gần bụi cỏ rậm rạp ven đường đất đá – Ảnh: NGỌC KHẢI

thực phẩm chức năng - Ảnh 4.

Những vỉ, hộp thực phẩm chức năng đổ đống ngổn ngang – Ảnh: NGỌC KHẢI

thực phẩm chức năng - Ảnh 5.

Một hộp thực phẩm chức năng có hạn dùng đến năm 2027 – Ảnh: NGỌC KHẢI

thực phẩm chức năng - Ảnh 6.

Những hộp thực phẩm chức năng được đổ đống len lỏi trong bụi cỏ – Ảnh: NGỌC KHẢI

thực phẩm chức năng - Ảnh 7.

Một thùng các tông chứa nhiều hộp thực phẩm chức năng được vứt bỏ trong bụi rậm – Ảnh: NGỌC KHẢI

Cận cảnh nơi phát hiện hàng ngàn hộp thực phẩm chức năng đổ đống tại TP.HCM - Ảnh 8.

Khu vực phát hiện hàng ngàn hộp thực phẩm chức năng – Ảnh: NGỌC KHẢI

Cận cảnh nơi phát hiện hàng ngàn hộp thực phẩm chức năng đổ đống tại TP.HCM - Ảnh 9.

Công an và lực lượng chức năng có mặt tại khu vực phát hiện hàng ngàn hộp thực phẩm chức năng – Ảnh: NGỌC KHẢI

Vì thương con lấy chồng vất vả, tôi và ông xã bàn nhau cho con gái 2 tỷ làm của hồi môn, đủ để con mua một căn chung cư tiện nghi. Tôi nhớ ngày nhận nhà, vợ chồng con gái liên tục cảm ơn tôi. Các con nói sẽ cho vợ chồng tôi một phòng để đến sau này chúng tôi muốn qua ở thì sẵn dùng. Từ lúc cháu ngoại đi mẫu giáo cho đến khi đi học, tôi là người đưa đón cháu. Rồi tiền sữa uống, tiền đồ chơi, quần áo đều là vợ chồng tôi mua cho. Lớn hơn một chút là là tiền học. Con gái tôi thường xuyên than rằng kinh tế gia đình khó khăn nên không đành lòng để con chịu khổ. Để rồi cho đến 1 ngày, bà thông gia quyết định tặng vợ chồng chúng nó 1 chiếc xe, cũng là lúc bộ mặt của con gái tôi l:ộ rõ…

Mẹ à, con với anh Tuấn quyết định rồi. Nhà là của tụi con, mẹ đừng qua thường xuyên nữa.”
Tôi chết lặng khi nghe con gái mình nói những lời đó. Căn nhà tôi bỏ 2 tỷ ra mua, nơi từng chất chứa biết bao hy vọng và yêu thương, giờ như chối bỏ chính tôi.

Tôi tên Mai, năm nay đã 60 tuổi. Chồng tôi – ông Hùng – là người đàn ông cục mịch nhưng thương con hết mực. Vợ chồng tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là Lan. Từ nhỏ, nó đã ngoan ngoãn, học giỏi, biết điều. Bao nhiêu năm làm công nhân, tôi chắt chiu từng đồng, nuôi con ăn học nên người.

Ngày Lan báo tin muốn lấy chồng, tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì con đã tìm được người bạn đời, nhưng cũng lo con gái đi lấy chồng sẽ vất vả, thiệt thòi. Lan là đứa sống tình cảm, tôi biết nó luôn nghĩ cho gia đình, nhưng cuộc sống vợ chồng không phải lúc nào cũng êm đềm.

Sau khi bàn bạc với ông Hùng, vợ chồng tôi quyết định cho Lan 2 tỷ đồng làm của hồi môn – đó là toàn bộ số tiền tích cóp cả đời, cộng với tiền bán miếng đất thừa ở quê. Chúng tôi muốn con gái có một khởi đầu thuận lợi. Lan rưng rưng nước mắt khi nhận sổ hồng căn hộ mới: “Mẹ, tụi con biết ơn mẹ suốt đời.”

Căn hộ chung cư 75m² ở quận Tân Phú – không quá sang trọng nhưng tiện nghi, gần trường học, bệnh viện, siêu thị. Vợ chồng Lan hứa hẹn: “Sau này mẹ muốn ở lại chơi mấy hôm, tụi con luôn có phòng sẵn cho mẹ.”

Tôi cảm động, nghĩ bụng: “Có con có cháu bên cạnh, tuổi già như vậy cũng mãn nguyện lắm rồi.”

Những năm tháng chăm cháu không tên

Khi cháu ngoại – bé Bông – ra đời, tôi gần như dọn sang hẳn nhà Lan để đỡ đần. Con gái sinh mổ, yếu ớt, lại thiếu kinh nghiệm. Đêm nào cũng tôi thức trông cháu, ru cháu ngủ, thay tã, pha sữa.

Từ lúc Bông 2 tuổi đi mẫu giáo, tôi đảm nhiệm luôn việc đưa đón. Buổi sáng 6h đã dậy nấu cháo, xếp đồ, chờ vợ chồng Lan đi làm là tôi lo hết. Buổi chiều, tôi lại đón cháu về, tắm rửa, cho ăn xế.

Tiền sữa, quần áo, đồ chơi – tôi đều tự mua. Không phải vì Lan không lo được, mà vì nó hay than: “Kinh tế gia đình con khó khăn quá mẹ ạ, lương hai đứa cộng lại chưa tới 20 triệu mà chi phí quá nhiều…”

Tôi hiểu, nên chưa bao giờ trách. Tôi vẫn nói với ông Hùng: “Thôi thì mình ráng thêm vài năm, miễn sao cháu mình không thiếu thốn gì là được.”

Dấu hiệu đầu tiên của sự thay đổi

Một hôm, tôi tình cờ nghe Lan nói chuyện điện thoại với ai đó:

“Dạ, con cảm ơn mẹ nhiều lắm. Xe đẹp lắm mẹ ạ, anh Tuấn mê luôn. Chứ vợ chồng con mà đợi gom tiền thì chắc mấy năm nữa mới dám mơ.”

Tôi hỏi Lan: “Ai tặng xe vậy con?”

Lan chỉ cười: “Mẹ Tuấn đó mẹ, bả thương tụi con nên mới tặng xe.”

Tôi chột dạ.

Mấy hôm sau, tôi thấy Lan bắt đầu ngại ngùng khi tôi nhắc chuyện tôi định sửa lại phòng riêng trong nhà. Nó ậm ừ: “Để con hỏi anh Tuấn đã mẹ nhé, vì ảnh bảo nhà chật quá…”

Tôi ngỡ ngàng. Căn hộ này tôi mua, phòng đó vốn dĩ đã được Lan hứa dành cho tôi. Giờ lại phải hỏi ý kiến chồng?

Chuyện xảy ra nhanh đến mức tôi không kịp trở tay. Một tối, sau bữa cơm, Lan nói:

“Mẹ à, con nghĩ… mẹ nên về nhà ở với ba. Ở đây bất tiện quá. Con thấy mẹ cực mà tội. Vả lại… sau này tụi con tính sinh thêm bé nữa, nhà sẽ càng chật.”

Tôi không tin vào tai mình. Cả người như đông cứng lại.

Tôi hỏi nhỏ: “Thế còn lời con từng hứa, rằng mẹ có phòng riêng, rằng mẹ muốn qua lúc nào cũng được thì sao?”

Lan im lặng. Tuấn liếc sang rồi nói thẳng: “Mẹ ơi, con xin lỗi, nhưng bây giờ là lúc tụi con cần không gian riêng. Mẹ thương tụi con thì hiểu cho tụi con.”

Tôi không còn nhận ra đứa con gái mình từng nâng niu từng ngày. Nó từng hứa hẹn biết bao điều. Giờ đổi lại là ánh mắt ái ngại, là lời nói khách sáo như người dưng.

Tôi rời khỏi căn hộ đó một buổi chiều tháng Sáu, trời nắng như đổ lửa.

Tôi chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ, vài bộ quần áo và hộp đồ chơi của bé Bông. Nó chạy theo níu tay tôi:

“Ngoại đi đâu? Ngoại không ở với con nữa hả?”

Tôi không thể trả lời. Chỉ biết ôm cháu thật chặt. Lan đứng phía sau, ánh mắt trĩu nặng. Nhưng nó không nói lời níu kéo nào, cũng không bước lại gần. Tôi quay đi, lòng đau như cắt.

Trở về căn nhà cũ

Về lại căn nhà cấp 4 ở Gò Vấp, nơi tôi và ông Hùng từng sống suốt hơn 30 năm, tôi cảm thấy trống trải vô cùng. Nhà thì cũ, mái tôn đã mục nhiều chỗ, nhưng ít ra nơi đây còn chứa đầy kỷ niệm, và… không có ai hắt hủi tôi.

Ông Hùng không nói nhiều, chỉ thở dài:

“Bà thương con quá hoá dại rồi.”

Tôi không trách ông, cũng không trách con. Tôi chỉ thấy hụt hẫng. Bao năm vất vả, bao hy sinh không tên, rốt cuộc tôi là gì trong mắt đứa con mình đã nuôi nấng?

Bẵng đi vài tháng, tôi nghe tin bà Thơm – mẹ chồng của Lan – người từng tặng chiếc xe đắt tiền cho vợ chồng Lan, bị tai biến nhẹ. Nghe đâu chỉ liệt nửa người, nhưng cần người chăm sóc thường xuyên.

Tôi thở dài. Cuộc đời đúng là chẳng ai nói trước được điều gì.

Lan bỗng nhiên hay gọi điện cho tôi hơn. Ban đầu là giọng điệu nhẹ nhàng:

“Mẹ dạo này khỏe không? Bông nhớ mẹ lắm.”
Rồi đến chuyện: “Mẹ có rảnh không, cuối tuần qua giữ Bông giùm con với, con phải qua chăm mẹ chồng…”

Tôi đồng ý. Không phải vì con mà vì cháu. Tôi nhớ con bé nhiều lắm.

Biến cố tài chính và bức màn vỡ tung

Một hôm, Tuấn gọi điện cho ông Hùng mượn tiền. Ông nhíu mày:

“Chú mượn làm gì? Nhà thì có, xe mẹ vợ cho rồi mà?”

Tuấn ấp úng một hồi, mới thú thật:

“Xe đó mẹ con tặng nhưng đứng tên bả. Bây giờ mẹ nằm một chỗ, dì Út giành luôn quyền quản lý tài sản, tụi con không được dùng nữa. Mẹ con có vẻ không để lại gì cho con hết…”

Thì ra là vậy.

Bà Thơm – người từng “rộng rãi” – thật ra không tặng con mình chiếc xe thật sự. Đó chỉ là kiểu “tặng dùng”, không chuyển quyền sở hữu. Và giờ, tất cả tài sản của bà đều đang nằm trong tay người con gái út.

Lan bắt đầu cuống lên. Căn hộ của hai vợ chồng giờ đã thế chấp ngân hàng để vay tiền mở quán cà phê – vốn là ý tưởng kinh doanh của Tuấn. Quán đóng cửa sau chưa đầy 6 tháng vì làm ăn thua lỗ.

Lời xin lỗi muộn màng

Một buổi chiều, Lan đến nhà tôi. Mặt nó phờ phạc, gầy rộc. Nó quỳ xuống trước mặt tôi:

“Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con sai rồi. Con không biết cái gì là quý giá cho tới khi mất đi…”

Tôi đỡ con dậy, lòng không nỡ. Dù sao nó vẫn là con gái tôi sinh ra.

Lan nghẹn ngào kể:

“Mẹ biết không? Mẹ Tuấn lúc nào cũng bảo sẽ lo hết cho tụi con, bảo chỉ cần nghe lời. Nhưng rồi tới lúc bà bệnh, mọi thứ thay đổi. Chị em trong nhà bắt đầu tranh giành, ai cũng bảo tụi con chỉ là ‘ăn theo’. Con mới hiểu mẹ thương con thế nào, mẹ cho tiền mà không ràng buộc, chỉ mong con hạnh phúc…”

Căn nhà cũ lại vang tiếng cười

Tôi đồng ý cho Lan dọn về đây một thời gian, cùng cháu Bông. Tuấn cũng thường ghé về phụ giúp. Dù lòng còn chút gờn gợn, tôi biết mình không thể mãi giận con.

Tôi nói:

“Con không cần chuộc lỗi bằng nước mắt. Hãy sống tử tế, dạy cháu ngoại thành người. Như vậy mẹ mới yên lòng.”

Lan ôm tôi thật lâu, như muốn níu lại những năm tháng cũ.

Gửi những người mẹ đã từng cho đi tất cả

Cuộc đời làm mẹ là chuỗi ngày hy sinh không tên. Có những hy sinh được đền đáp, có những điều lại hóa vô nghĩa khi đặt sai chỗ.

Tôi không hối hận vì đã yêu thương. Nhưng tôi học được một điều: yêu thương cũng cần chừng mực. Của cho không bằng cách cho. Và con cái – dù là máu mủ – cũng cần học cách trân trọng, chứ không phải mặc định nhận lấy.

Câu chuyện của tôi có thể không đặc biệt. Nhưng tôi tin, có rất nhiều bà Mai ngoài kia… đang âm thầm sống cuộc đời giống tôi, hoặc từng giống tôi.

Tôi và chồng quyết định ly thân. Tôi dẫn theo 2 con gái về nhà ngoại ở. Trong thời gian đó, có vài lần bố mẹ chồng đến nhà ngoại thăm cháu. Vài năm trở lại đây, ông bà chỉ gọi điện vì đường xa xôi, sức khỏe yếu, không đi lại được nhiều. Tôi thì bận công việc, lại không muốn gặp mặt chồng nên cũng không đưa các con về thăm ông bà được. Suốt 7 năm đó, bố chồng tháng nào cũng gửi cho tôi 6 triệu

Mùng 5 tháng nào cũng vậy, đúng 9 giờ sáng, điện thoại tôi sẽ ting một cái. Không cần nhìn, tôi cũng biết: 6 triệu, từ một tài khoản tên “Nguyễn Văn T”. Nhưng tháng này, ông T – bố chồng tôi – đã mất được gần hai tháng rồi… Thế ai đang gửi tiền?

Tôi tên là Ngọc, năm nay 38 tuổi, sống cùng hai con gái là Mai (12 tuổi) và Linh (9 tuổi). Cách đây bảy năm, tôi và chồng – Anh Tuấn – quyết định ly thân sau nhiều năm mâu thuẫn âm ỉ, không thể hàn gắn. Không có ai sai rõ ràng, cũng chẳng có ai đúng. Chỉ là tình cảm dần cạn, lời nói dần nhạt, và sự im lặng trở thành bức tường lạnh lẽo giữa hai con người từng đầu ấp tay gối.

Tôi dẫn hai con về sống với mẹ ruột ở xã Phú An, cách TP. Huế khoảng 30 cây số. Căn nhà cấp bốn nằm khuất sau rặng tre, bình dị nhưng ấm áp. Từ ngày về đây, tôi làm giáo viên tiểu học ở trường làng, ngày đi dạy, tối về soạn bài và chăm sóc hai con. Đời sống không dư dả, nhưng yên ổn.

Gia đình chồng tôi sống ở Đà Nẵng, cách hơn 100 cây số. Ban đầu, bố mẹ chồng – ông bà Nguyễn Văn T và bà Lê Thị Hoa – có vài lần đến thăm cháu. Tôi vẫn đón tiếp tử tế, dù trong lòng nhiều ngổn ngang. Vài năm gần đây, ông bà không còn đến nữa, lý do là sức khỏe yếu, tuổi đã cao, đường xa không tiện đi lại. Tôi thì bận, và thú thực cũng không muốn mặt đối mặt với chồng cũ, nên không đưa các con về thăm nhà nội.

Chuyện bắt đầu từ một ngày đầu tháng…

Tháng ấy là tháng 6, cách đây bảy năm. Lần đầu tiên ông T chuyển tiền, tôi ngạc nhiên. Gọi điện hỏi, ông chỉ nhẹ nhàng nói:

“Tiền này ông bà nội cho cháu ăn học. Con đừng ngại. Tháng nào ông cũng gửi, đến khi nào không gửi được nữa thì thôi.”

Tôi từ chối. Tôi bảo: “Con còn đi làm được, không thiếu thốn đến mức ấy đâu.” Nhưng ông vẫn cười hiền rồi tắt máy. Và đúng như lời, tháng nào cũng mùng 5, đúng 9 giờ sáng, tôi nhận được chuyển khoản từ tài khoản của ông. Mỗi lần đều đúng 6 triệu, chưa trễ một ngày.

Ban đầu tôi thấy áy náy. Nhưng rồi nghĩ lại: đó là tấm lòng ông bà dành cho cháu. Tôi không tiêu vào chuyện riêng, mà dùng để mua sách, mua quần áo, đóng học phí cho hai đứa. Những dịp lễ tết, tôi cũng mua ít quà gửi ngược về cho ông bà. Nhưng ông bà không bao giờ nhận, chỉ nói: “Giữ lấy nuôi cháu.”

Và rồi, tháng 3 vừa rồi, bố chồng tôi qua đời.

Đó là một sáng chủ nhật, tôi đang lau nhà thì điện thoại reo. Là Tuấn – chồng cũ. Tôi ngần ngừ mấy giây rồi mới nghe máy.

“Ba mất rồi. Đột quỵ lúc rạng sáng. Bác sĩ bảo không kịp đưa đi.”

Tôi lặng người.

Dù đã ly thân, nhưng ông T vẫn là người thân, và với tôi, ông là người tử tế, hiểu chuyện và hết lòng thương cháu. Tôi quyết định đưa hai con về Đà Nẵng dự tang lễ. Lần đầu sau bảy năm, tôi bước vào căn nhà cũ, nơi từng là tổ ấm. Không còn cảm giác oán giận, chỉ có một nỗi trống trải lạnh lẽo.

Hai con bé đứng lặng bên linh cữu ông nội, tay nắm tay. Tôi thấy mắt Mai đỏ hoe.

Nhưng điều kỳ lạ chưa dừng ở đó…

Sau tang lễ, tôi trở lại Phú An. Tháng đó, ngày mùng 5 lại đến. Tôi cứ nghĩ sẽ không còn khoản chuyển tiền quen thuộc ấy nữa. Nhưng đúng 9 giờ sáng, điện thoại ting lên.

6 triệu. Từ “Nguyễn Văn T”.

Tôi rùng mình.

Tài khoản đó vẫn hoạt động. Vẫn gửi tiền. Ai đang đứng sau? Tôi gọi thử vào số cũ của ông T, nhưng đã tắt máy. Tôi nhắn tin cho Tuấn hỏi, nhưng anh chỉ trả lời cụt lủn: “Không biết. Em hỏi má thử.”

Tôi định gạt đi, nhưng rồi tháng sau nữa, lại một lần nữa, mùng 5, 6 triệu lại đến.

Rồi đến ngày giỗ 49 của ông T.

Tôi nghĩ mãi rồi quyết định đưa hai con về thắp hương. Phần vì để tỏ lòng biết ơn, phần vì muốn hỏi cho ra ngọn ngành chuyện tiền bạc. Tôi không ham muốn gì, nhưng thấy điều gì đó không đúng, một bí mật nào đó đang được giấu kín.

Vừa tới nơi, bà Hoa – mẹ chồng tôi – ngạc nhiên ra mặt. Nhưng bà vẫn vui vẻ đón tiếp, bày mâm cơm cúng.

Sau khi thắp nhang, tôi đưa Mai và Linh ra ngoài chơi với mấy anh chị họ, rồi vào bếp giúp bà dọn dẹp. Khi chỉ còn hai người, tôi nhẹ giọng hỏi:

“Má… mấy tháng nay vẫn có người chuyển tiền vào tài khoản con, tên vẫn là của ba.”

Bà Hoa lặng đi một lúc lâu. Rồi bà ngồi xuống, đưa tay chùi nước mắt. Và bà bắt đầu kể…

Bà Hoa – mẹ chồng tôi – ngồi lặng hồi lâu, tay lần tràng hạt như đang đếm lại từng ký ức cũ. Tôi im lặng, chờ đợi. Rồi bà khẽ cất giọng, chậm rãi như nói với chính mình:

“Con có nhớ hồi con mới bế hai đứa nhỏ về nhà ngoại không? Khi đó, ba nó giận lắm. Nhưng ông T không nói gì cả. Chỉ bảo: ‘Miễn cháu mình được sống yên ổn, đủ đầy là được’.”

Bà dừng lại một chút, giọng nghèn nghẹn:

“Chính ba con, ổng năn nỉ má… trích một phần lương hưu của ổng để gửi hàng tháng cho con nuôi cháu. Ban đầu ổng định gửi 3 triệu, má mới la: ‘Thế ông sống bằng gì?’. Ổng nói: ‘Còn chút nào, tôi dành hết cho tụi nhỏ. Tôi không về già mà ích kỷ được’.”

Tôi nghe tới đó, mắt đã nhòe nước. Từ ngày tôi rời đi, tôi cứ nghĩ ông bà bên đó trách móc, giận dữ. Không ngờ, ông T lại âm thầm làm điều đó suốt 7 năm – không một lời trách, không một lần nhắc công.

“Nhưng ba mất rồi… thì ai đang gửi tiền, má?” – tôi hỏi.

Bà không nhìn tôi. Bà đứng dậy, đi vào phòng ngủ. Một lát sau, bà mang ra chiếc phong bì nhỏ màu vàng sẫm, đưa tôi.

Tôi mở ra – là tờ giấy ghi chép tay, nét chữ run run nhưng rõ ràng:

“Để lại cho con Ngọc – mẹ của cháu Mai và Linh.
Nếu tôi mất đi, xin bà Hoa mỗi tháng vẫn chuyển cho con số tiền như cũ, đến khi hai đứa cháu vào đại học. Số tiền tôi đã để trong két sắt, cùng với một bì thư có sổ tiết kiệm. Đây là trách nhiệm của tôi – một người ông, và một người cha.”

— Nguyễn Văn T.

Tôi lặng người. Bà Hoa kể tiếp:

“Ổng lập sổ tiết kiệm cách đây 5 năm. Giấu má. Mãi đến năm ngoái, khi đi khám, bác sĩ bảo tim không ổn, ổng mới nói thật. Trong két còn hơn 500 triệu. Ổng bảo má: ‘Dù tui không còn, bà nhớ giữ lời giúp tui’. Nên má… vẫn tiếp tục chuyển, con đừng sợ.”

Tôi không kìm được nữa. Tôi bật khóc, nức nở như một đứa trẻ.

7 năm. Mỗi mùng 5. Một tình yêu lặng lẽ nhưng sâu sắc đến nghẹn lòng. Không phô trương, không cần đền đáp. Ông T – người mà tôi từng ngại ngùng đối diện – hóa ra là người luôn theo dõi, bảo bọc chúng tôi từ xa, bằng cách âm thầm nhất.

Sau hôm đó, tôi xin phép bà Hoa được dẫn hai con lên bàn thờ ông nội.

Tôi thắp nhang, rồi bảo hai đứa:

“Cảm ơn ông nội đi, vì ông đã lo cho con từng cuốn vở, từng cái áo.”

Mai và Linh không nói gì. Nhưng tôi thấy chúng đứng lâu hơn thường lệ, hai tay chắp lại, mắt rưng rưng.

Sau lễ cúng 49 ngày, bà Hoa bảo tôi chờ một lát rồi vào phòng tìm một cái hộp gỗ cũ. Trong đó, ngoài sổ tiết kiệm, còn có một cuốn sổ nhỏ – kiểu sổ tay bình thường – mà ông T viết tay gần đầy kín.

Ngày… tháng… năm: Hôm nay chuyển tiền cho con Ngọc. Không biết con có thấy phiền không. Nhưng tôi nghĩ mãi, thà cho cháu một bữa cơm thêm, còn hơn để con mình khổ.

Ngày… tháng… năm: Mưa lớn. Lo Mai bị ho. Không biết con Ngọc có kịp mua áo mưa mới cho hai đứa không.

Ngày… tháng… năm: Hôm nay nghe bà Hoa nói con Ngọc gửi bánh trung thu ra. Mà lại toàn loại rẻ tiền. Chắc ngại tốn. Thương con.

Mỗi dòng ngắn gọn. Nhưng chứa biết bao nhiêu tình cảm lặng thầm, của một người ông – người cha – vẫn theo dõi từng bước con cháu mình từ xa.

Tôi trở về Phú An cùng hai con, lòng nhẹ nhõm nhưng đầy thương nhớ. Tôi không nói cho các con biết hết mọi chuyện, nhưng trong lòng tôi, từ đó về sau, ngày mùng 5 không còn là một ngày bất thường.

Nó là ngày mà tôi nhớ đến một người đã khuất, người không nói nhiều, nhưng sống trọn nghĩa tình.

Tôi không còn nhận tiền nữa. Tôi nói với bà Hoa:

“Má giữ lại. Con giờ đủ khả năng lo cho tụi nhỏ rồi. Con nợ ba một ân tình, con sẽ trả bằng cách khác – dạy các con sống tử tế, sống biết ơn.”

Có những tình cảm không ồn ào. Có những người cha, người ông không nói lời yêu thương, nhưng lại thể hiện bằng cách lặng lẽ hy sinh – suốt cả cuộc đời.

Lại là Gà ủ muối của ai đây, 1,2 tấn được phát hiện thì không biết bao nhiêu người đã ăn rồi

Lực lượng chức năng Đồng Nai vừa phát hiện 800kg gà tươi nguyên con và 400kg gà thành phẩm ủ muối không rõ nguồn gốc tại một hộ kinh doanh trên địa bàn.

không rõ nguồn gốc - Ảnh 1.

Lực lượng chức năng phát hiện 1,2 tấn gà nguyên liệu và thành phẩm ủ muối tại hộ kinh doanh C.V.L. (phường Tân Phong, TP Biên Hòa, Đồng Nai) – Ảnh: AN BÌNH

Ngày 6-6, Đội quản lý thị trường số 1 (Chi cục Quản lý thị trường tỉnh Đồng Nai) cho hay vừa lập biên bản tạm giữ 1,2 tấn thịt gà không rõ nguồn gốc.

Trước đó, ngày 4-6, Đội quản lý thị trường số 1, số 2 phối hợp Chi cục Chăn nuôi và Thủy sản Đồng Nai kiểm tra hộ kinh doanh tại khu phố 11A, phường Tân Phong, thành phố Biên Hòa do ông C.V.L. (32 tuổi) làm chủ.

Thời điểm kiểm tra, cơ sở trên đang kinh doanh thịt gà đông lạnh nguyên con với trọng lượng 1.350kg. Số hàng này được nhập từ một doanh nghiệp ở Hà Nội, có đầy đủ hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc.

Tuy nhiên, lực lượng chức năng còn phát hiện 800kg gà tươi nguyên con (giá niêm yết 39.000 đồng/kg) và 400kg gà thành phẩm ủ muối (giá niêm yết 65.000 đồng/kg) không có hóa đơn chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ.

Tổng giá trị 1,2 tấn hàng hóa theo giá niêm yết tại cơ sở là 57,2 triệu đồng.

Làm việc với cơ quan chức năng, chủ cơ sở cho biết số gà tươi nguyên con được mua về sẽ tẩm ướp muối, đường, nghệ tươi, tiêu xanh, gừng… cho ra thành phẩm gà ủ muối.

Chủ hộ kinh doanh đã xuất trình giấy chứng nhận đăng ký hộ kinh doanh, giấy chứng nhận cơ sở đủ điều kiện an toàn thực phẩm, hóa đơn giá trị gia tăng của hàng hóa, giấy chứng nhận kiểm dịch…

Thế nhưng do thực hiện thuế khoán nên hộ kinh doanh của ông C.V.L. không mở sổ theo dõi hàng hóa mua vào, bán ra. Chủ cơ sở cũng thừa nhận hành vi vi phạm.

không rõ nguồn gốc - Ảnh 2.

Lực lượng chức năng Đồng Nai niêm phong kho hàng chờ kết quả kiểm nghiệm, xử lý – Ảnh: AN BÌNH

Do chủ hộ kinh doanh không mở sổ theo dõi hàng hóa nên đoàn kiểm tra không có căn cứ để xác định được trước thời điểm kiểm tra cơ sở này đã bán các mặt hàng vi phạm trên trước đây hay chưa.

Đoàn kiểm tra liên ngành đã lập biên bản tạm giữ, niêm phong 1,2 tấn gà tươi nguyên con và gà thành phẩm không rõ nguồn gốc.

Đồng thời lấy mẫu 4 con gà nguyên con và 5 mẫu gà thành phẩm đưa đi xét nghiệm để có hướng xử lý tiếp theo.

K::inh::hoang phát hiện sự thật nằm sâu dưới hố t:;ử th:;ầ:n ở Bắc Kạn: Trời ơi bảo sao “người đi không trở lại”, da:m:an thế này

Chuyên gia cho rằng, khả năng có một hệ thống hang động ngầm dưới lòng đất xung quanh hố tử thần ở Bắc Kạn.

Khả năng có hệ thống sông ngầm hình thành dưới hố tử thần ở Bắc Kạn- Ảnh 2.

Khi có mưa lớn và nước trong hang dâng lên tác động vào Qua khảo sát, hiện tượng sụt lún ở ‘hố tử thần’ tại Na Rì, Bắc Kạn không dừng lại, miệng hố vẫn tiếp tục mở rộng. Mực nước trong hố dâng cao, gây nhiều khó khăn cho công tác cứu nạn.

Hố tử thần chưa ngừng lan rộng, xuất hiện nhiều cá

Bà Hoàng Thị Thu Nguyệt, Trưởng phòng Nông nghiệp và Môi trường huyện Na Rì (Bắc Kạn) cho biết, lực lượng chức năng vẫn đang triển khai các phương án tìm kiếm người đàn ông rơi xuống “hố tử thần” vào tối 26/5.

Theo bà Nguyệt, cấu trúc địa chất phức tạp của khu vực gây nhiều thách thức cho công tác tìm kiếm. Hố sụt được nhận định liên quan đến hệ thống hang ngầm, với nhiều tầng lớp đá vôi và các mạch nước ngầm mạnh, tiềm ẩn nguy cơ sạt lở bất cứ lúc nào. Phạm vi tìm kiếm đã được mở rộng, đồng thời cơ quan chức năng đã huy động thêm thiết bị chuyên dụng và tăng cường lực lượng để đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm.

Khả năng có hệ thống sông ngầm hình thành dưới hố tử thần ở Bắc Kạn- Ảnh 2.

Hố tử thần ở Bắc Kạn không ngừng mở rộng, xuất hiện nhiều cá.

“Công tác tìm kiếm và cứu nạn vẫn đang được tích cực triển khai, hy vọng sẽ tìm thấy nạn nhân. Tuy nhiên, với những diễn biến phức tạp tại hiện trường và những khó khăn về địa chất, có thể quá trình này sẽ còn kéo dài”, bà Nguyệt cho biết thêm.

Khi tiếp cận lòng hố tử thần (Na Rì), lực lượng cứu hộ phát hiện có nhiều cá, mở ra manh mối để tìm nạn nhân mất tích. Ông Trương Quang Trọng – Chủ tịch UBND xã Kim Lư cho biết, trước đó, địa phương đã cho đổ gần 200m³ đá hộc xuống hố nhằm lấp đầy, tuy nhiên toàn bộ khối đá đã biến mất chỉ sau một đêm, không để lại dấu vết.

Cũng theo vị lãnh đạo xã, trong quá trình hút nước, một tảng đá lớn ước chừng gần bằng ôtô con đã bất ngờ bị cuốn tụt xuống đáy hố và mất tích. Hiện tượng nước ngầm dâng rút bất thường và việc phát hiện cá trong lòng hố đã đặt ra nghi vấn về khả năng tồn tại dòng chảy ngầm hoặc sự liên thông với hồ nước lân cận.

Đây là yếu tố mà các cơ quan chuyên môn cần khảo sát kỹ lưỡng trước khi đưa ra giải pháp khắc phục, nhằm hạn chế nguy cơ sụt lún tiếp diễn trong tương lai. Hiện nay, lực lượng chức năng vẫn đang tiến hành đánh giá địa chất, từ đó có phương án gia cố nền móng, lấp hố bằng vật liệu phù hợp và xử lý dòng nước ngầm nếu xác định có liên thông ngầm.

Trước đó, khoảng 21h ngày 26/5, anh Nguyễn Duy Ph. (36 tuổi, ở xã Kim Hỷ, huyện Na Rì) lái xe máy chạy tốc độ cao đâm vào khu vực đang được rào chắn, cảnh báo nguy hiểm do xuất hiện hố sụt lún lớn. Sau đó, cả người và xe rơi xuống hố sâu.

Nguy cơ sập sụt toàn bộ hệ thống hang ngầm

TS Nguyễn Ngọc Huy, chuyên gia về biến đổi khí hậu và cảnh báo thiên tai nhận định, hố sụt xuất hiện ngay trên Quốc lộ 3B có nhiều điểm giống với 99 hố sụt ở Nho Quan, Ninh Bình mà TS Huy từng khảo sát một số hố vào năm 2015.

Nhận định của TS Nguyễn Ngọc Huy là có một hệ thống hang động ngầm dưới lòng đất. Khi có mưa lớn và nước trong hang dâng lên tác động vào nền đường làm sụt đất đá.

Việc khoan thăm dò địa chất với bán kính 500m – 1000m quanh hố sụt để xác định hướng của dòng sông ngầm hay hang động trên địa bàn là cần thiết. Tuy nhiên điều này cũng có thể nguy hiểm vì khi khoan thăm dò có thể “đánh thức” các hố sụt tiềm tàng và làm cho nguy cơ sụt ở các điểm khác cao hơn.

TS. Trịnh Hải Sơn, Viện trưởng Viện Khoa học Địa chất và Khoáng sản cho rằng, qua khảo sát sơ bộ, yếu tố địa chất là nguyên nhân ban đầu gây ra sập sụt tại các địa phương trên.

Qua khảo sát sơ bộ, các khu vực xảy ra sập sụt trên đều có nền địa chất là các đá giàu cacbonat (đá vôi, đá sét vôi…). Các đá này dễ xảy ra quá trình karst hóa – sự hòa tan, rửa lũa đá cacbonat do tác động của nước, đặc biệt là nước mưa mang tính axit nhẹ (do CO₂ trong khí quyển hòa tan tạo thành H₂CO₃ – axit carbonic yếu). Đặc biệt tại các thung lũng karts nơi có các hoạt động đứt gãy kiến tạo phát triển mạnh kết hợp với quá trình lưu thông của nước dưới đất, thuận lợi cho quá trình karst hóa phát triển mạnh tạo nên hệ thống khe nứt, hang hốc karst ngầm.

Quá trình sập sụt có thể được hình thành từ hiện tượng trôi chảy đất đá vào các khe nứt hoặc hang hốc karst ngầm ở phía dưới và diễn ra từ từ nhưng cũng có trường hợp xảy ra bất ngờ do toàn bộ trần hang hoặc phần đất phủ trên mặt bị sập xuống.

Hiện tượng sập sụt thường xảy ra khi gặp điều kiện thời tiết đặc thù như: khi mưa lớn kéo dài nước ngầm cuốn trôi đất đá trong các khe nứt, hang hốc gây rỗng hóa nền móng; khi thời tiết hanh khô hoặc khai thác nước quá mức làm mực nước ngầm hạ xuống tạo các khoảng rỗng làm giảm khả năng chống đỡ của trần hang và phần đất phủ trên mặt dẫn đến sập sụt, gây ra “hố tử thần”.

Sập sụt là tai biến có tính chất đột ngột, cần ứng phó nhanh nên vai trò của truyền thông cộng đồng là vô cùng quan trọng. Cần trang bị cho người dân kỹ năng nhận diện các dấu hiệu bất thường như nền nhà bị lún, tường nứt, âm thanh lạ từ lòng đất… để kịp thời ứng phó. Về lâu dài, Việt Nam cần xây dựng hệ sinh thái dữ liệu địa chất số, tích hợp công nghệ cảnh báo sớm, hướng tới một nền quy hoạch phát triển bền vững và an toàn trước biến đổi khí hậu.

Tin cực vui cho bà con cả nước: Tuyệt vời quá, cảm ơn nhà th:.uốc Long Châu

FPT Long Châu nâng tầm mối quan hệ hợp tác chiến lược với Boehringer Ingelheim triển khai chương trình: Tầm soát sớm bệnh thận mạn trong cộng đồng.

Boehringer Ingelheim cùng Long Châu miễn phí tầm soát sớm bệnh thận mạn cho người dân - Ảnh 1.

Nhà thuốc Long Châu hợp lực cùng Boehringer Ingelheim, công ty dược phẩm hàng đầu của Đức công bố triển khai chương trình tầm soát sớm bệnh thận mạn – Ảnh: FPT Long Châu

Sử dụng thiết bị thử nhanh đạm niệu

Chương trình đặc biệt tập trung vào nhóm người có nguy cơ cao như bệnh nhân tiểu đường mãn tính, tim mạch và rối loạn chuyển hóa, hướng đến mục tiêu phát hiện sớm và giảm thiểu các biến chứng nguy hiểm.

Được biết, đây cũng là chiến dịch kỷ niệm 10 năm hành trình EMPAGLIFLOZIN được chính thức đưa vào điều trị trên toàn cầu

tại Việt Nam, với thông điệp: “Phát hiện sớm – Kiểm soát kịp thời bệnh thận mạn, bảo vệ toàn diện tim mạch, thận và chuyển hóa – Hướng đến cuộc sống khỏe mạnh”.

Điểm nhấn đáng chú ý của chương trình là sự phối hợp giữa nhà thuốc Long Châu, Boehringer Ingelheim và các trung tâm y tế địa phương trong việc sử dụng thiết bị thử nhanh đạm niệu – một công cụ hiện đại giúp phát hiện sớm protein niệu, dấu hiệu cảnh báo bệnh thận tiềm ẩn.

Các trường hợp phát hiện dương tính sẽ được tư vấn và hướng dẫn thực hiện các xét nghiệm chuyên sâu, nhằm đánh giá chức năng thận toàn diện, tạo cơ hội điều trị sớm, chủ động phòng tránh các biến chứng nghiêm trọng.

Đây là hành động cấp thiết giúp người dân tiếp cận thông tin và theo dõi sức khỏe chủ động, kịp thời phát hiện sớm các dấu hiệu bất thường qua khảo sát khoa học để thăm khám sớm trước khi bệnh chuyển nặng.

Với quy mô được nhân rộng, năm nay, hai đơn vị sẽ đẩy mạnh triển khai 30 chương trình ở nhiều tỉnh thành trên toàn quốc. Trước đó, hai đơn vị ký kết hợp tác chiến lược toàn diện và tổ chức tầm soát miễn phí đái tháo đường type 2, suy tim, bệnh thận mạn miễn phí tại một số nhà thuốc Long Châu và trạm y tế ở các địa phương.

Bà Nguyễn Đỗ Quyên, phó tổng giám đốc FPT Retail kiêm giám đốc điều hành Hệ thống nhà thuốc và tiêm chủng FPT Long Châu, chia sẻ: “Ngày hôm nay đánh dấu một cột mốc đầy ý nghĩa khi hai đơn vị khởi động chiến dịch vì cộng đồng quy mô trên toàn quốc, nhằm phát hiện sớm bệnh thận mạn tính, đặc biệt là ở những bệnh nhân đái tháo đường – căn bệnh âm thầm nhưng nghiêm trọng, thường bị bỏ qua.

Thông qua chương trình này, hai đơn vị sẽ phối hợp cùng trung tâm y tế địa phương trên khắp Việt Nam, giúp hàng nghìn người được thực hiện xét nghiệm protein niệu đơn giản, nhanh chóng và hoàn toàn miễn phí. Quan trọng hơn hết, cộng đồng sẽ có cơ hội được chẩn đoán kịp thời và tiếp cận phương pháp dự phòng sớm.

Với hơn 2.000 cửa hàng trên toàn quốc, chúng tôi tin rằng việc cung cấp thuốc chỉ là một mắt xích trong hành trình chăm sóc sức khỏe. Sự quan tâm thực sự chính là việc chủ động kết nối, nâng cao nhận thức và mang đến giải pháp phòng ngừa dễ tiếp cận hơn.

Với đội ngũ 18.000 dược sĩ được đào tạo chuyên môn, luôn ý thức sứ mệnh của mình trong hành trình chăm sóc sức khỏe cộng đồng, hơn cả một nhà thuốc, chúng tôi cam kết trở thành cầu nối góp phần nâng tầm chăm sóc sức khỏe người Việt. Chúng tôi vô cùng tự hào khi đồng hành cùng Boehringer Ingelheim trên con đường này”, bà Quyên nhấn mạnh.

Boehringer Ingelheim cùng Long Châu miễn phí tầm soát sớm bệnh thận mạn cho người dân - Ảnh 2.

Empagliflozin được chỉ định làm giảm nguy cơ tử vong tim mạch ở bệnh nhân trưởng thành đái tháo đường típ 2 và có sẵn bệnh lý tim mạch – Ảnh: FPT Long Châu

Đặt phòng ngừa làm trọng tâm

Ông Oliver Koehncke, tổng giám đốc Boehringer Ingelheim Việt Nam, chia sẻ: “Chuỗi chương trình tầm soát sớm bệnh thận mạn miễn phí này đánh dấu một bước tiến quan trọng trong hành trình hợp tác giữa hai đơn vị, hướng tới mục tiêu chăm sóc toàn diện sức khỏe Tim mạch – Thận – Chuyển hóa cho hàng triệu bệnh nhân.

Nỗ lực này thể hiện niềm tin chung của chúng tôi rằng chăm sóc sức khỏe cần phải dễ tiếp cận, chủ động và đặt phòng ngừa làm trọng tâm – chứ không chỉ dừng lại ở điều trị.

Đây cũng là một trong những hoạt động ý nghĩa đối với Boehringer Ingelheim trong năm nay, khi chúng tôi kỷ niệm 10 năm Empagliflozin được đưa vào quy trình điều trị trên toàn cầu – là SGLT2i có chỉ định giảm tử vong tim mạch trên bệnh nhân đái tháo đường type 2 có kèm bệnh tim mạch, đồng thời giúp giảm tiến triển của bệnh thận mạn”, ông Oliver cho biết thêm.

Boehringer Ingelheim cùng Long Châu miễn phí tầm soát sớm bệnh thận mạn cho người dân - Ảnh 3.

Việc tăng cường kiểm soát, phát hiện sớm và quản lý điều trị đóng vai trò quan trọng trong việc phòng ngừa bệnh và xây dựng một cộng đồng khỏe mạnh – Ảnh: FPT Long Châu

Cùng với đó, Boehringer Ingelheim Việt Nam cũng cam kết đồng hành cùng FPT Long Châu thực hiện đào tạo nâng cao kỹ năng tư vấn trực tiếp cũng như trực tuyến, liên quan nhóm bệnh Tim mạch – Thận – Chuyển hóa cho đội ngũ nhân viên y tế, dược sĩ đang làm việc tại chuỗi nhà thuốc theo tiêu chí: đúng bệnh, đúng thuốc, đúng liều, đúng cách.

KHÁNH HUYỀN