Anh tôi – Tuấn – mất năm mới vừa tròn 19 tuổi trong một vụ tai nạn giao thông trên đường về quê ăn Tết. Nỗi đau mất anh như một cơn bão quét qua gia đình tôi, để lại sự trống trải và ám ảnh không nguôi. Là con út, tôi khi ấy mới chỉ 14 tuổi, không thể nào hiểu hết được cú sốc ấy đã làm cha mẹ tôi thay đổi ra sao, chỉ thấy từ hôm đó, ngôi nhà như mất đi một phần linh hồn.
Mộ anh được chôn trên một quả đồi nhỏ, cách nhà khoảng ba cây số. Một nơi yên tĩnh, hiu hắt nhưng đầy gió và nắng, tựa như con người anh – mạnh mẽ, rực rỡ nhưng rồi ra đi quá sớm. Gia đình tôi thường đến viếng mộ anh vào những dịp đặc biệt: ngày giỗ, Tết, hoặc khi có người nhớ đến. Nhưng điều lạ lùng bắt đầu xảy ra khoảng một năm trở lại đây – lúc tôi đã là sinh viên năm nhất.
Mỗi khi chúng tôi đến thăm mộ anh, luôn thấy trên mộ có một bó hoa tươi được đặt ngay ngắn, khi thì hoa cúc, lúc thì hướng dương, có lần là cả những bông lay ơn trắng muốt. Không ai trong nhà đặt. Cha mẹ tôi khẳng định chắc chắn rằng cả tháng họ không lên mộ. Tôi thì học xa, chỉ có thể về nhà mỗi kỳ nghỉ. Chúng tôi nghĩ có thể ai đó nhầm mộ, hoặc đơn giản là một người bạn cũ, một người thương thầm lặng. Nhưng việc này lặp đi lặp lại đều đặn – bó hoa luôn mới, dường như được thay 2–3 ngày một lần. Không ai biết người đó là ai.
Mẹ tôi bắt đầu lo. Không phải vì có ai đó tưởng nhớ anh tôi – điều đó, nếu có thật, thì là điều đáng trân quý. Nhưng mẹ sợ… thứ gì đó không rõ ràng. Một nỗi sợ mơ hồ bao trùm. Rồi cha quyết định lắp một camera nhỏ giấu trên cây thông gần mộ, hướng thẳng xuống mộ anh, để xem có điều gì bất thường.
Chúng tôi xem camera mỗi ngày. Ngày đầu tiên, không có gì. Mộ anh nằm yên dưới nắng, những bó hoa vẫn đứng nghiêm trang như lời chào với người đã khuất. Ngày thứ hai, thứ ba… mọi thứ vẫn y nguyên. Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, vài con chim đậu trên bia mộ rồi bay đi. Camera vẫn hoạt động bình thường. Ngày thứ 10, mẹ tôi gần như muốn từ bỏ: “Chắc ai đó đến vào lúc camera bị trục trặc, hoặc chỉ là một người già nào đó quý anh thôi.” Nhưng cha thì cương quyết tiếp tục.
Và rồi đến ngày thứ 11.
Khoảng 4 giờ sáng, một bóng người xuất hiện trong màn hình. Người đó mặc áo khoác dài, đầu đội mũ che gần hết mặt. Ánh sáng yếu ớt từ đèn hồng ngoại khiến khung cảnh càng thêm rùng rợn. Người đó đi rất chậm, từng bước như dò đường. Họ dừng lại trước mộ anh tôi, quỳ xuống, đặt một bó hoa cúc vàng rực, rồi… ngồi lặng im suốt gần 30 phút.
Không một tiếng động. Không một cử chỉ nào khác ngoài tay đặt lên bia mộ. Người đó dường như đang thì thầm điều gì đó, nhưng camera không có âm thanh. Rồi họ đứng dậy, lặng lẽ rời đi. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy một tiếng.
Gia đình tôi bàng hoàng. Sự xuất hiện của người lạ vào đúng đêm khuya khiến mọi người vừa hoang mang, vừa tò mò. Ai lại đến mộ người chết vào lúc 4 giờ sáng? Và tại sao lại làm như vậy suốt gần một năm mà không một lời giải thích?
Ngày hôm sau, cha quyết định xem lại toàn bộ đoạn video, tua chậm từng khung hình. Và rồi, trong một khoảnh khắc chớp nhoáng khi người lạ ngẩng đầu lên – khuôn mặt hé lộ nửa bên dưới chiếc mũ – mẹ tôi bật khóc.
Cha tôi lặng người. Tôi rùng mình.
Người trong video… là một phụ nữ còn rất trẻ. Nhưng điều khiến mọi người chết lặng, là gương mặt ấy giống hệt… một người trong gia đình – một người tưởng chừng đã rời xa từ lâu.
Khi mẹ tôi nhận ra gương mặt ấy, bà không nói gì thêm, chỉ run rẩy đi vào phòng, khóa cửa và không bước ra suốt cả ngày. Tôi và cha đứng ngây ra như tượng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phải đến tận đêm hôm đó, mẹ mới mở cửa, tay cầm một bức ảnh cũ đã úa màu.
“Tụi con còn nhớ… người này không?” – mẹ nghẹn ngào hỏi, tay run run đưa cho tôi và cha xem.
Tôi nhìn bức ảnh, mất vài giây mới nhận ra đó là một tấm hình được chụp khi tôi còn rất nhỏ, ở một vùng quê nào đó, có bốn người: cha, mẹ, anh Tuấn… và một cô gái khoảng chừng 17 tuổi, tóc dài, mặt sáng. Cô ấy đứng nép phía sau anh tôi, cười nhẹ, đôi mắt rất quen.
Tôi lắp bắp: “Ai… ai vậy mẹ?”
Mẹ im lặng thật lâu. Rồi bà nói:
“Là… Thanh. Con bé giúp việc năm xưa. Ở với nhà mình gần 4 năm. Mẹ nó mất sớm, cha thì bỏ đi, nên mẹ đem nó về nuôi. Mà lúc đó tụi con còn quá nhỏ, nên chắc không nhớ.”
Tôi sững sờ. Cái tên ấy tôi chưa từng nghe. Cha cũng trầm ngâm, như vừa bị lôi dậy từ một ký ức xa xăm.
“Thanh rất quý anh con. Hai đứa lớn lên bên nhau. Nhưng sau này, khi tụi nó bắt đầu dậy thì… mẹ nhận ra con bé có tình cảm với anh con. Mà anh con thì lại vô tư, không biết. Mẹ lo sợ điều gì đó xảy ra, nên đã… đưa nó về quê, cắt liên lạc luôn từ đó.”
Cha tôi giờ mới lên tiếng, giọng chùng xuống: “Hồi ấy, mình còn khắc nghiệt quá…”
Tôi không biết phải nói gì. Trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh người phụ nữ quỳ bên mộ anh, đặt hoa, thì thầm điều gì đó rồi lặng lẽ đi như một cái bóng. Cô ấy đã quay lại sau gần 10 năm biệt tích, chỉ để… đặt hoa lên mộ người mình thương?
“Không phải ngẫu nhiên mà mộ Tuấn luôn có hoa tươi.” – mẹ tôi nói, nước mắt rơi. “Con bé ấy nhớ, nó chờ, nó thương thầm suốt bao nhiêu năm. Đến khi biết tin Tuấn mất, nó đã âm thầm đến thăm, mà không một lời, không một đòi hỏi…”
Tôi thấy tim mình nặng trĩu. Câu chuyện tưởng như khép lại từ lâu, lại hé lộ một góc khuất mà không ai trong gia đình từng dám nhìn thẳng. Một tình cảm âm thầm, trong sáng nhưng bị ngăn cản. Một người con gái sống trong lặng lẽ, mang nỗi đau một mình suốt tuổi trẻ.
Sáng hôm sau, tôi xin địa chỉ cũ ở quê nơi Thanh từng được đưa về. Phải mất vài ngày hỏi thăm, tôi mới tìm được một người hàng xóm cũ nói rằng Thanh giờ sống một mình, làm nghề bán hàng rong gần một khu chợ nhỏ.
Tôi tìm đến. Cô ấy giờ đã là một phụ nữ ngoài ba mươi, mái tóc đã cắt ngắn, gương mặt khắc khổ nhưng ánh mắt vẫn hiền lành. Khi tôi gọi tên anh tôi, cô ấy khựng lại, rồi cười – một nụ cười lặng lẽ nhưng chan chứa yêu thương.
“Em vẫn… đến thăm anh Tuấn. Chỉ vậy thôi.”
Tôi không kìm được nước mắt. Một tình yêu như thế, vượt qua thời gian, vượt qua cấm cản, vượt qua cả cái chết – cuối cùng vẫn chỉ để… gửi một bó hoa cho người không thể quay lại.