Home Blog Page 4

Mẹ kế không cho con uống nước, mỗi sáng chỉ được pha 1 thìa sữa, mẹ nói d-ối với bố là con ăn sáng rồi và nếu không nghe lời mẹ thì ngay sau buổi sáng đó sẽ bị gọi vào phòng và rồi mẹ b-ắt con phải…” – Toàn bộ bức tâm thư của cậu b-é ở Hà Nội kể về cuộc sống kinhkhung với mẹ kế…

Gia đình cho hay cháu bé còn bị mẹ kế ép viết tâm thư gửi bạn bè, thầy cô với nội dung bôi xấu ông bà, bố đẻ, 2 bên nội ngoại.

Mạng xã hội đang vô cùng bức xúc khi đọc tâm thư nghi là của một bé trai ở Hà Nội kể về cuộc sống bị mẹ kế bạo hành cả thể chất lẫn tinh thần. Nhiều người bày tỏ không dám đọc hết tâm thư hay xem clip bởi cảm thấy quá xót xa cho cháu bé. Ai cũng mong cơ quan chức năng sớm vào cuộc để làm sáng tỏ vụ việc. Được biết, sự việc đau lòng nói trên được cho là xảy ra tại Chung cư Victoria (phường Kiến Hưng, TP.Hà Nội).

Theo nguồn tin trên Dân trí, liên hệ với nhà trường, nơi được cho là nam sinh trong câu chuyện đang theo học, đại diện nhà trường cho biết đã nắm được sự việc bức tâm thư trên mạng. Nhà trường thông tin, nam sinh này ở với bố từ đầu năm nay. Cháu bé đi học bình thường, không vi phạm kỷ luật gì, tâm trạng vui vẻ. Hiện nhà trường chưa thể phát ngôn gì thêm.

Vụ "tâm thư kêu cứu" nghi của bé trai ở Hà Nội kể bị mẹ kế bạo hành: Nhà trường lên tiếng- Ảnh 1.

Hình ảnh cháu bé ngồi trong phòng, bị một người phụ nữ vào mắng chửi, lấy điện thoại đập vào đầu khiến người xem nhói lòng. (Ảnh: Cắt từ clip)

Chia sẻ trên Đời sống & Pháp luật, người thân cho biết, cháu bé trong sự việc là Đ.C.H. (13 tuổi). Bố của cháu là ông Đ.V.H. (SN 1984), hiện đang sinh sống tại Chung cư Victoria (phường Văn Phú, TP.Hà Nội). Ông V.H. và vợ cũ kết hôn năm 2010 nhưng không may đến năm 2014, người vợ qua đời.

Sau khi vợ mất, ông V.H. ở vậy nuôi con đến năm 2022 thì tái hôn với chị N.T.T. (SN 1985, quê ở Mỹ Đức). Theo người nhà, từ khi sống với mẹ kế, cháu C.H. thường xuyên bị người phụ nữ này mắng chửi, bạo hành, nhất là những lúc ông V.H. đi làm vắng nhà. Cháu C.H. nhiều lần bị mẹ kế dùng điện thoại, chai thủy tinh, lọ keo xịt tóc,… đánh vào đầu, gây chấn thương, chảy máu. Nạn nhân còn bị mẹ kế đạp đầu vào tường, bắt tự tát vào mặt đến chảy máu miệng, nếu khóc thì bị túm tóc lôi vào nhà vệ sinh.

Vụ "tâm thư kêu cứu" nghi của bé trai ở Hà Nội kể bị mẹ kế bạo hành: Nhà trường lên tiếng- Ảnh 2.

Công an đã vào cuộc xác minh sự việc liên quan đến những bức tâm thư đang lan truyền trên mạng xã hội.

Ngoài bạo hành thể xác, cháu C.H. còn bị bạo hành về tinh thần: Mùa đông rét dưới 10 độ không được đắp chăn, khi tắm thì phải dùng nước lạnh sau khi con riêng của T. đã sử dụng hết nước nóng. Cháu C.H. cũng bị ép viết tâm thư gửi bạn bè, thầy cô với nội dung bôi xấu ông bà, bố đẻ, 2 bên nội ngoại. Nạn nhân sẽ bị đánh đập, dọa đuổi khỏi nhà nếu không viết đúng yêu cầu.

Hiện Công an phường Kiến Hưng đã vào cuộc xác minh vụ việc nói trên.

Tin vui: Tổng đài Quốc gia Bảo vệ tr:ẻ em 111 đã có động thái c:ứng r:ắ:n, đứa bé đã an toàn

Liên quan vụ việc bé trai viết tâm thư kêu cứu vì bị mẹ kế b:ạo hà:nh, Công an TP Hà Nội vừa qua cho biết đã tiếp nhận thông tin và sẽ tiến hành điều tra, xử lý nghiêm.

Báo Người Lao Động đưa tin, ngày 13/9, Công an TP Hà Nội cho biết đang khẩn trương vào cuộc xác minh, làm rõ vụ việc có dấu hiệu b:ạo h:ành trẻ em xảy ra trên địa bàn phường Kiến Hưng, quận Hà Đông.

Trước đó, trên mạng xã hội xuất hiện bài viết kèm dòng chữ “Xin hãy cứu con khỏi dì ghẻ”, kèm theo các đoạn video và hình ảnh được cho là nhật ký của một bé trai. Nội dung phản ánh cuộc sống của em cùng bố và mẹ kế, trong đó mô tả việc em thường xuyên bị hành hạ.

me-ke-2

Trong bức thư được lan truyền, bé trai viết: “Thời gian gần đây, mẹ thường xuyên đánh con bằng điện thoại, chai thủy tinh, thìa, dao…”. Đi cùng là đoạn video từ camera an ninh ghi lại cảnh một phụ nữ dùng điện thoại đánh vào đầu bé, bắt em đứng cúi mặt xuống bàn, không cho ngồi ghế.

Danh tính nạn nhân được xác định là cháu Đ.C.H (13 tuổi), sống tại chung cư Victoria, phường Kiến Hưng. Sự việc được cho là xảy ra từ đầu tháng 1/2025.

tam-thu-cau-cuu-cua-be-trai-1

Ngay khi nhận được thông tin, lãnh đạo Công an TP Hà Nội đã chỉ đạo các đơn vị nghiệp vụ phối hợp với Công an phường Kiến Hưng khẩn trương xác minh, làm rõ các tình tiết.

Công an TP Hà Nội khẳng định sẽ điều tra, xử lý nghiêm theo quy định pháp luật nếu có vi phạm, đồng thời đảm bảo quyền và lợi ích hợp pháp của trẻ em.

Cũng liên quan đến vụ việc này, Tổng đài Quốc gia Bảo vệ trẻ em 111 cho biết đã tiếp nhận nhiều cuộc gọi và tin nhắn từ người dân qua tổng đài cũng như fanpage liên quan đến sự việc “bức tâm thư” kêu cứu của một bé trai ở Hà Nội.

Ngay khi tiếp nhận thông tin, Tổng đài 111 đã phối hợp với Trung tâm Công tác xã hội và Quỹ Bảo trợ trẻ em Hà Nội để xác minh vụ việc. Đồng thời, các đơn vị chức năng được đề nghị triển khai biện pháp nhằm bảo đảm an toàn, hỗ trợ và can thiệp kịp thời cho trẻ em, theo đúng quy định tại Nghị định 56/2017/NĐ-CP ngày 9/5/2017 của Chính phủ, quy định chi tiết một số điều của Luật Trẻ em.

“Mẹ ơi ở trên đó mẹ ph;;ù h;ộ cho con, sống với dì g;h;;ẻ con không chịu được nữa rồi, cô ấy không con dùng nước nóng, con làm sai gì sẽ bắt con lấy dép tự ** vào mặt và còn nhiều điều k;i;nh;k;hung nữa, bố đi làm cả ngày không biết mẹ ạ ” 👇👇

Gia đình cho hay cháu bé còn bị mẹ kế ép viết tâm thư gửi bạn bè, thầy cô với nội dung bôi xấu ông bà, bố đẻ, 2 bên nội ngoại.

Mạng xã hội đang vô cùng bức xúc khi đọc tâm thư nghi là của một bé trai ở Hà Nội kể về cuộc sống bị mẹ kế bạo hành cả thể chất lẫn tinh thần. Nhiều người bày tỏ không dám đọc hết tâm thư hay xem clip bởi cảm thấy quá xót xa cho cháu bé. Ai cũng mong cơ quan chức năng sớm vào cuộc để làm sáng tỏ vụ việc. Được biết, sự việc đau lòng nói trên được cho là xảy ra tại Chung cư Victoria (phường Kiến Hưng, TP.Hà Nội).

Theo nguồn tin trên Dân trí, liên hệ với nhà trường, nơi được cho là nam sinh trong câu chuyện đang theo học, đại diện nhà trường cho biết đã nắm được sự việc bức tâm thư trên mạng. Nhà trường thông tin, nam sinh này ở với bố từ đầu năm nay. Cháu bé đi học bình thường, không vi phạm kỷ luật gì, tâm trạng vui vẻ. Hiện nhà trường chưa thể phát ngôn gì thêm.

Vụ "tâm thư kêu cứu" nghi của bé trai ở Hà Nội kể bị mẹ kế bạo hành: Nhà trường lên tiếng- Ảnh 1.

Hình ảnh cháu bé ngồi trong phòng, bị một người phụ nữ vào mắng chửi, lấy điện thoại đập vào đầu khiến người xem nhói lòng. (Ảnh: Cắt từ clip)

Chia sẻ trên Đời sống & Pháp luật, người thân cho biết, cháu bé trong sự việc là Đ.C.H. (13 tuổi). Bố của cháu là ông Đ.V.H. (SN 1984), hiện đang sinh sống tại Chung cư Victoria (phường Văn Phú, TP.Hà Nội). Ông V.H. và vợ cũ kết hôn năm 2010 nhưng không may đến năm 2014, người vợ qua đời.

Sau khi vợ mất, ông V.H. ở vậy nuôi con đến năm 2022 thì tái hôn với chị N.T.T. (SN 1985, quê ở Mỹ Đức). Theo người nhà, từ khi sống với mẹ kế, cháu C.H. thường xuyên bị người phụ nữ này mắng chửi, bạo hành, nhất là những lúc ông V.H. đi làm vắng nhà. Cháu C.H. nhiều lần bị mẹ kế dùng điện thoại, chai thủy tinh, lọ keo xịt tóc,… đánh vào đầu, gây chấn thương, chảy máu. Nạn nhân còn bị mẹ kế đạp đầu vào tường, bắt tự tát vào mặt đến chảy máu miệng, nếu khóc thì bị túm tóc lôi vào nhà vệ sinh.

Vụ "tâm thư kêu cứu" nghi của bé trai ở Hà Nội kể bị mẹ kế bạo hành: Nhà trường lên tiếng- Ảnh 2.

Công an đã vào cuộc xác minh sự việc liên quan đến những bức tâm thư đang lan truyền trên mạng xã hội.

Ngoài bạo hành thể xác, cháu C.H. còn bị bạo hành về tinh thần: Mùa đông rét dưới 10 độ không được đắp chăn, khi tắm thì phải dùng nước lạnh sau khi con riêng của T. đã sử dụng hết nước nóng. Cháu C.H. cũng bị ép viết tâm thư gửi bạn bè, thầy cô với nội dung bôi xấu ông bà, bố đẻ, 2 bên nội ngoại. Nạn nhân sẽ bị đánh đập, dọa đuổi khỏi nhà nếu không viết đúng yêu cầu.

Hiện Công an phường Kiến Hưng đã vào cuộc xác minh vụ việc nói trên.

Tình hình đáng lo của cháu b/é trong vụ tâm thư cầu cứu, người mẹ kế có động thái gây phẫ-n n-ộ cho cả nước, dám làm ra cả chuyện này

Theo gia đình cháu bé, họ quyết định công khai mọi chuyện vì những động thái không hay của người mẹ kế trong thời gian gần đây. Hiện công an đã vào cuộc xác minh vụ việc này.

Ngày 13/9, trên mạng xã hội xuất hiện một bài viết được cho là “thư cầu cứu” của em H (13 tuổi, trú tại phường Kiến Hưng, quận Hà Đông, Hà Nội). Bài đăng kèm theo ba đoạn video và vài trang nhật ký được cho là do chính em ghi lại, mô tả quá trình sống cùng bố và mẹ kế.

Trong những dòng chữ nguệch ngoạc, em H kể: “Thời gian gần đây, mẹ thường xuyên đánh con bằng điện thoại, chai thủy tinh, thìa, dao…”. Đi kèm là đoạn video trích xuất từ camera, ghi lại cảnh một phụ nữ liên tục dùng điện thoại đánh vào đầu cậu bé, bắt em đứng úp mặt xuống bàn, không được ngồi ghế.

me-ke-2

Nội dung này nhanh chóng lan truyền, khiến dư luận phẫn nộ. Hàng loạt tài khoản mạng xã hội bày tỏ mong muốn cơ quan chức năng sớm điều tra, bảo vệ quyền lợi cho cháu bé.

Chiều cùng ngày, chị Đ.T.B – cô ruột của H đã xác nhận sự việc. Theo chị, bố cháu bé là anh Đ.V.H. (41 tuổi), hiện sống tại chung cư Victoria Văn Phú (phường Kiến Hưng). Anh H từng kết hôn với chị N.T.H.N vào năm 2010, nhưng bốn năm sau vợ mất vì tai nạn giao thông, để lại bé H khi còn nhỏ.

Đến năm 2022, anh H tái hôn với chị T, người phụ nữ cũng từng đổ vỡ hôn nhân và có một con trai riêng. Sau khi về chung một nhà, hai người sinh thêm cặp song sinh.

Theo lời chị B, vào cuối tháng 1/2025, gia đình phát hiện H thường xuyên hoảng sợ, có dấu hiệu tổn thương tâm lý. Khi kiểm tra camera, anh H bàng hoàng nhận ra con trai bị vợ hai bạo hành. Ngay sau đó, H được đón về nhà cô ruột để tạm thời sinh sống.

“Thực sự khi biết sự việc và xem camera và bức thư cháu viết, không những tôi mà ai trong gia đình cũng vô cùng bức xúc, đau lòng và thương cháu. Cháu ngoan và hiền lắm. Dù bị đối xử như thế nào cũng chưa bao giờ kêu than, chia sẻ với bố hay ông bà và mọi người trong gia đình. Nghĩ lại mà thương cháu vô cùng”, chị B. chia sẻ.

me-ke-1

Sự việc cũng khiến mâu thuẫn gia đình lên đến đỉnh điểm. Anh H sau đó quyết định ly hôn với chị T. Tuy vậy, theo phía gia đình, người phụ nữ này vẫn có những hành động gây bức xúc, nên giờ đây họ quyết định công khai vụ việc.

Trong sáng 13/9, Công an phường Kiến Hưng đã mời anh H đến trụ sở để làm việc, xác minh và làm rõ nội dung phản ánh.

Mấy đời bánh đúc có xương…Mẹ ơi, ở trên trời hãy bảo vệ con… Ở với d/ì gh/ẻ, mùa đông dưới 10 độ con không được đắp chăn, tắm phải dùng nước lạnh. Còn nhiều nỗi đ;au khác nữa… Đó là những lời nhói lòng trong bức tâm thư của cậu bé 13 tuổi ở Hà Nội. Còn nhiều điều khác nữa …👇👇

Gia đình cho hay cháu bé còn bị mẹ kế ép viết tâm thư gửi bạn bè, thầy cô với nội dung bôi xấu ông bà, bố đẻ, 2 bên nội ngoại.

Mạng xã hội đang vô cùng bức xúc khi đọc tâm thư nghi là của một bé trai ở Hà Nội kể về cuộc sống bị mẹ kế bạo hành cả thể chất lẫn tinh thần. Nhiều người bày tỏ không dám đọc hết tâm thư hay xem clip bởi cảm thấy quá xót xa cho cháu bé. Ai cũng mong cơ quan chức năng sớm vào cuộc để làm sáng tỏ vụ việc. Được biết, sự việc đau lòng nói trên được cho là xảy ra tại Chung cư Victoria (phường Kiến Hưng, TP.Hà Nội).

Theo nguồn tin trên Dân trí, liên hệ với nhà trường, nơi được cho là nam sinh trong câu chuyện đang theo học, đại diện nhà trường cho biết đã nắm được sự việc bức tâm thư trên mạng. Nhà trường thông tin, nam sinh này ở với bố từ đầu năm nay. Cháu bé đi học bình thường, không vi phạm kỷ luật gì, tâm trạng vui vẻ. Hiện nhà trường chưa thể phát ngôn gì thêm.

Vụ "tâm thư kêu cứu" nghi của bé trai ở Hà Nội kể bị mẹ kế bạo hành: Nhà trường lên tiếng- Ảnh 1.

Hình ảnh cháu bé ngồi trong phòng, bị một người phụ nữ vào mắng chửi, lấy điện thoại đập vào đầu khiến người xem nhói lòng. (Ảnh: Cắt từ clip)

Chia sẻ trên Đời sống & Pháp luật, người thân cho biết, cháu bé trong sự việc là Đ.C.H. (13 tuổi). Bố của cháu là ông Đ.V.H. (SN 1984), hiện đang sinh sống tại Chung cư Victoria (phường Văn Phú, TP.Hà Nội). Ông V.H. và vợ cũ kết hôn năm 2010 nhưng không may đến năm 2014, người vợ qua đời.

Sau khi vợ mất, ông V.H. ở vậy nuôi con đến năm 2022 thì tái hôn với chị N.T.T. (SN 1985, quê ở Mỹ Đức). Theo người nhà, từ khi sống với mẹ kế, cháu C.H. thường xuyên bị người phụ nữ này mắng chửi, bạo hành, nhất là những lúc ông V.H. đi làm vắng nhà. Cháu C.H. nhiều lần bị mẹ kế dùng điện thoại, chai thủy tinh, lọ keo xịt tóc,… đánh vào đầu, gây chấn thương, chảy máu. Nạn nhân còn bị mẹ kế đạp đầu vào tường, bắt tự tát vào mặt đến chảy máu miệng, nếu khóc thì bị túm tóc lôi vào nhà vệ sinh.

Vụ "tâm thư kêu cứu" nghi của bé trai ở Hà Nội kể bị mẹ kế bạo hành: Nhà trường lên tiếng- Ảnh 2.

Công an đã vào cuộc xác minh sự việc liên quan đến những bức tâm thư đang lan truyền trên mạng xã hội.

Ngoài bạo hành thể xác, cháu C.H. còn bị bạo hành về tinh thần: Mùa đông rét dưới 10 độ không được đắp chăn, khi tắm thì phải dùng nước lạnh sau khi con riêng của T. đã sử dụng hết nước nóng. Cháu C.H. cũng bị ép viết tâm thư gửi bạn bè, thầy cô với nội dung bôi xấu ông bà, bố đẻ, 2 bên nội ngoại. Nạn nhân sẽ bị đánh đập, dọa đuổi khỏi nhà nếu không viết đúng yêu cầu.

Hiện Công an phường Kiến Hưng đã vào cuộc xác minh vụ việc nói trên.Mấy đời bánh đúc có xương…Mẹ ơi, ở trên trời hãy bảo vệ con… Ở với d/ì gh/ẻ, mùa đông dưới 10 độ con không được đắp chăn, tắm phải dùng nước lạnh. Còn nhiều nỗi đ;au khác nữa… Đó là những lời nhói lòng trong bức tâm thư của cậu bé 13 tuổi ở Hà Nội. Còn nhiều điều khác nữa …👇👇

Cuối cùng cũng tìm ra thông tin về người mẹ kế khiến cả nước ph::ẫ:n n::ộ: Làm nghề ai nghe cũng nể ở nơi xịn nhất nhì của Hà Nội…

‘Bức tâm thư’ của bé trai ở Hà Nội kể về cuộc sống chung với mẹ kế đang khiến dư luận dậy sóng.

Bài đăng mới đây chia sẻ 3 đoạn video và 5 trang nhật ký của bé trai ở Hà Nội, kể lại quá trình sống cùng bố và mẹ kế. Trong “bức tâm thư kêu cứu”, bé trai kể bị mẹ kế đánh bằng điện thoại, chai thủy tinh, thìa…

Một trong những video trích xuất từ camera kèm theo bài đăng cũng ghi lại hình ảnh một người phụ nữ dùng điện thoại đánh vào đầu bé trai và có những yêu cầu như bắt bé đứng, cúi mặt xuống bàn, không được ngồi ghế…
img-0783.pngCảnh tượng bé trai bị đánh do camera ghi lại và “bức tâm thư” gây bão mạng. Ảnh cắt từ clip
“Bức tâm thư” cùng cảnh bạo hành trẻ trong đoạn video khiến người xem phẫn nộ. Bài đăng được chia sẻ rộng rãi trên khắp các diễn đàn mạng sáng 13/9.

Trao đổi với PV VietNamNet, bà V. (SN 1963, xã Hòa Xá, Hà Nội) xác nhận là bà nội của bé trai trong vụ việc trên. Bé trai tên Đ.C.H. (SN 2012), hiện sống cùng bố tại phường Kiến Hưng, Hà Nội. Bà cho hay, sự việc xảy ra từ tháng 2/2025 nhưng gần đây mới được hé lộ.

Bà V. kể, bé H. sống cùng bố và mẹ kế trong căn hộ chung cư ở phường Kiến Hưng. Sống ở quê, bà V. chỉ biết tin tưởng vào con trai và con dâu có thể cho bé H. một cuộc sống đầy đủ cả về vật chất lẫn tinh thần.

Bà V. chia sẻ, khoảng 1 năm trở lại đây, mỗi khi gặp H. bà đều thấy cậu bé trầm tính, cơ thể gầy gò nên không khỏi lo lắng. Bà thường nhắc nhở con trai phải để ý, chăm sóc bé nhiều hơn.

“Công việc của con trai tôi rất bận, lại có thêm 2 đứa con sinh đôi với vợ mới, tôi lo nó không chăm sóc tốt cho bé H. nên thường xuyên nhắc nhở. Mỗi lần như vậy, con trai đều động viên tôi yên tâm”, bà V. nói.

Đầu năm 2025, vợ chồng bà V. bất ngờ nhận được điện thoại của con trai, gọi đến nhà riêng của mình để giải quyết việc gia đình. Đến nơi, bà bàng hoàng khi biết, sự việc cần giải quyết đó là chuyện bé H. bị mẹ kế bạo hành.

“Thì ra, con trai tôi nhận ra sự khác biệt ở cháu H. nên kiểm tra camera gia đình. Sau đó, yêu cầu cháu tôi viết những việc xảy ra trong cuộc sống thường ngày, khi sống cùng mẹ kế.
img-0785.jpgBức thư được cho là của bé trai được chia sẻ gây xôn xao dư luận.
Đọc bài viết dài 5 trang, cùng với những sự việc được kể một cách chi tiết, bố cháu rụng rời nên ngay lập tức gọi chúng tôi đến nhà để giải quyết. Mẹ kế của cháu ban đầu chối cãi, sau đó xin lỗi và nói do bị trầm cảm sau sinh nên mới hành xử như vậy”, bà V. kể lại.

Bà V. chia sẻ thêm, giây phút đọc được “bức tâm thư” của cháu trai và xem một số đoạn video ghi lại cảnh cháu bị mẹ đánh, bà bàng hoàng, đau xót. “Ngay sau hôm đó, gia đình tôi đã đưa cháu H. sang nhà cô ruột cháu ở nhờ, còn con trai tôi thì quyết tâm ly hôn. Cách đây 1-2 tháng, thủ tục ly hôn của các con xong xuôi. Khoảng 2 tuần trở lại đây, cháu H. đã chuyển về ở với bố”, bà V. kể.

“Thằng bé ngoan và hiền lắm. Dù bị đối xử như thế nào cũng chưa bao giờ kêu than, chia sẻ với bố hay ông bà. Cho đến khi bố yêu cầu, cháu mới viết ra tường tận. Giờ sự việc thế nào thì có pháp luật giải quyết. Tôi chỉ mong cháu được sống bình yên”, bà V. bật khóc chia sẻ.

Trong khi đó, chia sẻ với PV Dân Việt chiều 13/9, chị Đ.T.B. (cô ruột cháu bé) cho biết, bố cháu là anh Đ.V.H. (41 tuổi). Năm 2010, anh H. kết hôn với chị N.T.H.N., nhưng đến năm 2014, chị không may qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Anh H. và vợ cũ có với nhau một bé trai là cháu Đ.C.H. (năm nay 13 tuổi).

Sau khi mẹ mất, hai bố con anh H. sống nương tựa vào nhau cho đến năm 2022, anh H. tái hôn với chị N.T.T. (40 tuổi) sau đó tiếp tục sinh hai bé sinh đôi (1 trai, 1 gái).

Theo chị B., đầu năm 2025 khi anh H. cùng vợ và các con về quê, gia đình thấy cháu trai của mình có nhiều biểu hiện bất thường nên đã cảnh báo cho anh H. Anh H. sau đó có kiểm tra lại camera từ nhiều ngày trước thì mới ngỡ ngàng biết vợ mình có nhiều hành vi không đúng với cháu H.

“Thực sự khi biết sự việc và xem camera và bức thư cháu viết, không những tôi mà ai trong gia đình cũng vô cùng bức xúc, đau lòng và thương cháu. Tuy nhiên, sau sự việc xảy ra, mọi người trong gia đình cố kìm chế lại để mọi việc êm xuôi, không ồn ào vì anh H. và chị T. cũng có 2 con chung. Gia đình cũng cho cháu tạm nghỉ học sang nhà người thân ít ngày ổn định lại do sang chấn tâm lý, hoảng loạn”, chị B. cho hay.

Chị B. cũng cho hay, sau khi chấn tỉnh tinh thần ít ngày, người thân động viên để bé trai tiếp tục đi học. Sau sự việc trên, anh H. cũng đã quyết định ly hôn. Tuy nhiên, thời gian gần đây, chị T. có những động thái không hay, gia đình bức xúc nên quyết định đưa sự việc ra dư luận.

“Cháu tôi ngoan và hiền lắm. Dù bị đối xử như thế nào cũng chưa bao giờ kêu than, chia sẻ với bố hay ông bà và mọi người trong gia đình. Nghĩ lại mà thương cháu vô cùng. Sau sự việc được chia sẻ, trong sáng nay Công an phường Kiến Hưng cũng đã liên hệ với anh trai tôi để xác minh làm rõ.”, chị B. nói thêm.

Lời bao biện khó chấp nhận của người mẹ k:ế ở Hà Nội trước những hành vi không thể dung thứ

Câu chuyện về cậu bé viết tâm thư cầu cứu vì cuộc sống ám ảnh khi sống cùng mẹ kế đang chiếm được sự quan tâm của dư luận. Sau khi nhận thấy sự bất thường từ con trai, chính người bố đã nói con ghi mọi chuyện ra giấy, đồng thời trích xuất camera để tìm hiểu.

Ngày 14/09/2025, Sở hữu trí tuệ đưa tin “Vụ bé trai viết tâm thư cầu cứu: Hé lộ lời bao biện khó chấp nhận của người mẹ kế khi bại lộ chuyện”. Nội dung chính như sau: 

Liên quan đến vụ việc lan truyền trên mạng xã hội về những bức tâm thư nghi của một bé trai ở Hà Nội kể lại việc bị mẹ kế b:aoh:anh, mới đây bà nội của cháu bé đã lên tiếng chia sẻ.

Trao đổi với báo VietNamNet, bà V (SN 1963, trú tại xã Hòa Xá, TP Hà Nội) xác nhận mình là bà nội của bé Đ.C.H. (SN 2012) – nhân vật trong câu chuyện. Theo bà, sự việc H bị b:aoh:anh thực chất đã xảy ra từ tháng 2/2025, nhưng đến gần đây mới bị phát hiện.

Bà V kể, mẹ ruột của H qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi cháu mới 2 tuổi. Từ đó, H sống cùng bố tại Hà Nội, còn ông bà về quê. Đến năm 2022, bố của H tái hôn với một người phụ nữ tên T., đã từng trải qua hôn nhân đổ vỡ và có một con trai riêng. Sau khi kết hôn, H chuyển về sống cùng bố và mẹ kế trong căn hộ chung cư tại phường Kiến Hưng. Năm 2023, vợ chồng này tiếp tục sinh thêm cặp song sinh (một trai, một gái).

Bức tâm thư lan truyền trên MXH

Theo bà V, khoảng một năm trở lại đây, bà nhận thấy cháu nội ngày càng gầy gò, ít nói nên thường xuyên dặn con trai để ý, quan tâm đến H nhiều hơn. Mỗi lần như vậy, bố cháu vẫn trấn an rằng mọi chuyện ổn. Tuy nhiên, đến đầu năm 2025, khi thấy con có biểu hiện khác lạ, bố H đã kiểm tra camera trong nhà và yêu cầu con viết lại những gì từng trải qua.

“Đọc 5 trang giấy con viết, bố nó rụng rời. Anh lập tức gọi chúng tôi đến để cùng giải quyết. Đó cũng là lúc gia đình mới biết cháu bị mẹ kế b:aoh:anh suốt thời gian qua”, bà V nghẹn ngào kể.

Theo lời bà, ban đầu người mẹ kế một mực chối cãi, sau đó mới xin lỗi, viện lý do bị trầm cảm sau sinh nên có hành vi như vậy. Ngay hôm sau, gia đình đưa cháu H sang nhà cô ruột ở nhờ, đồng thời bố cháu quyết tâm ly hôn. Đến nay, thủ tục ly hôn đã hoàn tất (khoảng 1-2 tháng trước), và từ hai tuần nay, H đã trở về sống cùng bố.

Ca:mera ghi lại cảnh cháu bé bị một người phụ nữ chửi bới, tác động vật lý đập.

Bà V cho hay, H là đứa trẻ hiền lành, ngoan ngoãn, dù phải chịu nhiều khổ sở nhưng chưa bao giờ than phiền với bố hay ông bà. Chỉ khi được yêu cầu, cháu mới viết ra sự thật. Giờ đây, gia đình chỉ mong con được sống bình yên, còn sự việc sẽ do pháp luật giải quyết.

Trước đó, cộng đồng mạng bàng hoàng khi đọc những dòng “tâm thư kêu cứu” được cho là của H. Trong đó, bé kể mình nhiều lần bị mẹ kế dùng điện thoại iPhone, chai thủy tinh, lọ xịt keo tóc… tác động vật lý vào đầu; bị ép tự tá:t đến chảy m:áu miệng; mùa đông không được tắm nước nóng, mùa hè không cho bật điều hòa. Một số đoạn clip từ camera cũng ghi lại cảnh người phụ nữ xông vào phòng m:ắng chửi, dùng điện thoại tác động vật lý vào đầu H. Khi ấy, cháu bé chỉ biết ngồi im chịu trận.

Hiện Công an phường Kiến Hưng đã vào cuộc xác minh, điều tra làm rõ vụ việc.

Ngày 13/09/2025  Đời sống Pháp luật đưa tin “Vụ bé trai ở Hà Nội viết tâm thư kêu cứu: Bất ngờ phản ứng của mẹ kế khi sự việc bại l:ộ”. Nội dung chính như sau: 

Liên quan đến sự việc lan truyền những bức tâm thư nghi của một cháu bé sống ở Hà Nội kể về cuộc sống bị mẹ kế b:aoh:anh, mới đây, bà nội của cháu bé đã lên tiếng về sự việc.

Kể trên báo VietNamNet, bà V. (sinh năm 1963, ở xã Hòa Xá, TP.Hà Nội) xác nhận là bà nội của cháu bé trong sự việc trên. Bé trai tên là Đ.C.H. (sinh năm 2012). Chuyện H. bị b:aoh:anh đã xảy ra từ tháng 2/2025 nhưng gần đây mới được hé l:ộ.

Bà V. tâm sự, mẹ ruột của H. đã qua đời khi cháu mới được 2 tuổi, sau một vụ tai nạn giao thông. Từ đó, H. sống cùng bố ở Hà Nội còn vợ chồng bà về quê. Năm 2022, bố của H. tái hôn với người phụ nữ tên T. Người này cũng đã qua một lần đò, có một con trai riêng. Sau khi bố tái hôn, H. sống cùng bố và mẹ kế trong căn hộ chung cư tại phường Kiến Hưng. Đến năm 2023, con trai bà V. và vợ sau sinh thêm con chung là một cặp song sinh, 1 trai, 1 gái.

Camera ghi lại cảnh cháu bé bị một người phụ nữ ch:ửi bới, tác động vật lý đập.

Khoảng 1 năm trở lại đây, khi gặp H., bà V. thấy cháu nội trầm tính, cơ thể gầy gò nên thường xuyên nhắc nhở con trai phải để ý, chăm sóc H. nhiều hơn. Mỗi lần như vậy, bố của H. cũng động viên bà yên tâm. Đến đầu năm 2025, bố H. nhận ra sự khác biệt của con trai nên đã kiểm tra camera của gia đình. Sau đó, anh yêu cầu con viết những việc đã xảy ra trong cuộc sống thường ngày khi sống cùng mẹ k:ế. Đọc 5 trang giấy của con viết, bố H. rụ:ng rờ:i, lập tức gọi ông bà đến nhà giải quyết. Gia đình bà V. lúc này cũng mới biết việc cháu nội bị mẹ k:ế b:aoh:anh.

Theo bà V., khi sự việc bại l:ộ, mẹ kế của H. ban đầu chối cãi, sau đó xin lỗi và nói lý do là bị trầm cảm sau sinh nên mới hành xử như vậy. Ngay hôm sau, gia đình đã đưa cháu H. sang nhà cô ruột ở nhờ. Bố của H. cũng quyết tâm ly hôn. Cách đây 1-2 tháng, con trai bà V. đã hoàn tất thủ tục ly hôn với người vợ thứ 2. Cháu H. đã chuyển về ở với bố khoảng 2 tuần trở lại đây.

Bà V. cũng nói thêm, cháu nội là cậu bé ngoan, hiền. Dù bị mẹ k:ế đối xử tệ nhưng chưa bao giờ kêu than với bố hay ông bà. Cho đến khi bố yêu cầu, cháu bé mới viết ra tường tận. Gia đình bà V. hiện chỉ mong cháu trai được sống bình yên, mọi chuyện thế nào có pháp luật giải quyết.

Trước đó, mạng xã hội nghẹn lòng khi đọc những dòng chia sẻ trong “tâm thư kêu cứu”. Qua những trang giấy, cháu bé kể việc bị mẹ kế nhiều lần dùng điện thoại iPhone, chai thủy tinh, lọ xịt keo tóc… để tác động vật lývào đầu; Bị ép tự tát vào mặt đến khi chảy m:áu miệng; Mùa đông không được tắm nước nóng, mùa hè không được bật điều hòa,… Trong một số clip trích xuất từ camera, người phụ nữ vào phòng m:ắng ch:ửi, dùng điện thoại đậ:p vào đầu cháu bé. Bị đá:nh, cháu bé chỉ biết ngồi im chịu trận.

Công an phường Kiến Hưng hiện đã vào cuộc xác minh, làm rõ sự việc.

Diễn biến MỚI NHẤT vụ cháu bé bị dì gh/ẻ baohanh: Nhà trường tiết l/ộ chi tiết LẠ về tình trạng của nanhan khi đi học

Liên quan đến vụ một cháu bé ở Hà Nội bị mẹ kế bạo hành đến mức phải cầu cứu  CĐM, phía nhà trường đã lên tiếng. 

Mạng xã hội lan truyền rầm rộ bức tâm thư của một bé trai ở Hà Nội kể về cuộc sống bị mẹ kế bạo hành cả thể chất lẫn tinh thần. Cháu bé hiện đang sống cùng bố ruột, mẹ kế tại Chung cư Victoria (phường Kiến Hưng, TP.Hà Nội).
Nạn nhân là cháu Đ.C.H. (13 tuổi)
Người thân cháu bé cho biết cháu tên là Đ.C.H. (13 tuổi). Bố của cháu là ông Đ.V.H. (SN 1984), hiện đang sinh sống tại Chung cư Victoria (phường Văn Phú, TP.Hà Nội). Mẹ kế là N.T.T. (SN 1985, quê ở Mỹ Đức). Ông V.H. và mẹ ruột cháu C.H. kết hôn năm 2010 nhưng không may đến năm 2014, mẹ cháu qua đời.

Ông V.H. ở vậy nuôi con đến năm 2022 thì tái hôn với chị N.T.T. (SN 1985, quê ở Mỹ Đức). Theo người nhà, từ khi sống với mẹ kế, cháu C.H. thường xuyên bị người phụ nữ này mắng chửi, bạo hành, nhất là những lúc ông V.H. đi làm vắng nhà. Cháu C.H. nhiều lần bị mẹ kế dùng điện thoại, chai thủy tinh, lọ keo xịt tóc,… đánh vào đầu, gây chấn thương, chảy máu. Nạn nhân còn bị mẹ kế đạp đầu vào tường, bắt tự tát vào mặt đến chảy máu miệng, nếu khóc thì bị túm tóc lôi vào nhà vệ sinh.
Hình ảnh được trích xuất từ camera ẩn do bố cháu C.H. lắp
Không chỉ dừng lại ở bạo hành thể xác, cháu C.H. còn bị bạo hành về tinh thần với loạt quy tắc như: Mùa đông rét dưới 10 độ không được đắp chăn, khi tắm thì phải dùng nước lạnh sau khi con riêng của T. đã sử dụng hết nước nóng. Cháu C.H. cũng bị ép viết tâm thư gửi bạn bè, thầy cô với nội dung bôi xấu ông bà, bố đẻ, 2 bên nội ngoại. Nạn nhân sẽ bị đánh đập, dọa đuổi khỏi nhà nếu không viết đúng yêu cầu.
Cháu bé bị mẹ kế phạt
Theo thông tin từ báo Dân Trí, đại diện nhà trường nơi cháu C.H. đang học cho biết đã nắm được sự việc bức tâm thư trên mạng. Nhà trường thông tin, nam sinh này ở với bố từ đầu năm nay. Cháu bé đi học bình thường, không vi phạm kỷ luật gì, tâm trạng vui vẻ. Hiện nhà trường chưa thể phát ngôn gì thêm.

Hiện tại Công an phường Kiến Hưng đã vào cuộc để xác minh và làm rõ vụ việc nêu trên.

Đang yên đang lành có người tới mảnh đất mình mua xây hẳn căn nhà 2 tầng xong bảo “nhầm”.. Kết quả ai cũng bất ngờ

Một gia đình tại Hải Phòng tá hỏa khi người lạ đến xây căn nhà 2 tầng kiên cố trên phần đất đã được cấp sổ đỏ của mình, còn ngang nhiên ép họ phải bán hoặc đổi đất.

Sự việc hy hữu trên xảy ra tại xã Kiền Bái (nay là phường Thiên Hương), TP Hải Phòng.

Theo bà Trần Thị Kim Loan (SN 1979), ngày 23/09/2024, gia đình có mua lô đất diện tích 60m² thuộc thửa đất số 4856, tờ bản đồ số 03 đã được UBND huyện Thuỷ Nguyên, TP Hải Phòng cấp Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất ngày 19/10/2024, vào sổ cấp GCN số: CN986 tại địa chỉ thôn 7, xã Kiền Bái (nay là phường Thiên Hương, TP Hải Phòng).

Bà Loan khẳng định việc mua bán diễn ra hợp pháp, được chính quyền và pháp luật công nhận sang tên bìa cho vợ chồng bà. Tuy nhiên, ngày 12/11/2024, khi gia đình đến kiểm tra khu đất thì bất ngờ thấy trên mảnh đất của mình đang bị người khác chiếm giữ, xây dựng công trình nhà ở 2 tầng kiên cố.

Có thể là hình ảnh về 1 người

 

Căn nhà 2 tầng kiên cố bị người lạ chiếm giữ, “xây nhầm” trên phần đất đã được cơ quan chức năng cấp Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất cho gia đình bà Loan.

“Chúng tôi không hề quen biết hay có mâu thuẫn gì với người đang xây công trình trên đất nhà mình, khi đi hỏi thì mới được biết đó là ông Đỗ Văn Hữu và vợ là bà Vũ Thị Tuyến, cùng trú tại thôn 3, xã Kiền Bái thuê thợ đến xây” – bà Loan cho hay.

Ngay sau khi phát hiện sự việc, gia đình bà Loan đã nhờ người môi giới nhà đất liên hệ với ông Hữu để yêu cầu dừng việc thi công nhưng ông Hữu ngang nhiên coi đó là đất của mình và vẫn tiếp tục xây dựng.

“Giải quyết tình cảm không được, chúng tôi làm đơn trình báo đến chính quyền địa phương khi đó là UBND xã Kiền Bái. Qua xác minh, chính quyền xác định lô đất gia đình nhà tôi đúng là đang bị ông Hữu và bà Tuyến xây dựng trái pháp luật nên đã có văn bản yêu cầu ngừng việc thi công nhưng gia đình ông Hữu vẫn không chịu chấp hành” – bà Loan bức xúc.

Ông Nguyễn Đăng Ca (SN 1977, chồng bà Loan) cho biết, trong ngày 20/11/2024, khi UBND xã tổ chức hòa giải giữa hai bên gia đình thì tại đây ông Hữu thừa nhận đã xây “nhầm” vì bản thân ông Hữu cũng mua một lô đất tại khu này nhưng cách lô đất của ông Ca 4 lô.

“Tuy nhiên, thay vì khắc phục trả lại mặt bằng thì ông Hữu lại nêu hướng giải quyết bằng cách ép chúng tôi phải chấp nhận “đổi đất” hoặc phải bán lại lô đất cho ông Hữu với giá mà ông ta đưa ra.

Chúng tôi không chấp nhận quan điểm ngang ngược như vậy và cũng không có ý đổi chắc gì vì ngay từ đầu gia đình đã mua 2 lô đất liền kề nhau nhằm mục đích xây nhà ở, nếu phải đổi thì 2 lô đất của chúng tôi lại tách xa nhau, không tiện cho việc xây dựng theo mục đích của gia đình. Càng không thể ép chúng tôi phải bán cho ông Hữu với cái giá mà ông ấy đưa ra được” – ông Ca chia sẻ.

Không có mô tả ảnh.

 

Ngày 11/8, Hội đồng xét xử TAND khu vực 1 – TP Hải Phòng tuyên buộc phá dỡ công trình để trả lại mặt bằng cho vợ chồng bà Loan, tuy nhiên hiện nay căn nhà vẫn đang tồn tại.

Sau khi hòa giải bất thành, UBND xã Kiền Bái khi đó có yêu cầu ông Hữu phải dừng thi công , tuy nhiên xã cũng không có thêm biện pháp xử lý nên công trình 2 tầng của ông Hữu vẫn được xây dựng, đến nay đã hoàn thiện để đưa vào sử dụng.

Gia đình bà Loan sau đó phải làm đơn gửi đến TAND huyện Thủy Nguyên (cũ), TP Hải Phòng (nay là TAND khu vực 1 – TP. Hải Phòng) để đề nghị phân xử.

Ngày 11/8/2025, Hội đồng xét xử TAND khu vực 1 – TP Hải Phòng xét xử sơ thẩm, tuyên buộc vợ chồng ông Hữu phải tháo dỡ ngôi nhà 2 tầng, trả lại mặt bằng cũng như quyền sử dụng đất cho vợ chồng ông Ca, bà Loan.

“Đến nay đã quá thời hạn 15 ngày kể từ khi tòa tuyên nhưng phía gia đình ông Hữu vẫn chưa có động thái xử lý ngôi nhà để trao trả lại đất cho chúng tôi. Gia đình tôi cũng không nhận được thông báo gì về việc ông Hữu kháng cáo bản án nên tuần tới tôi sẽ tiếp tục đề nghị cơ quan thi hành án vào cuộc để gia đình sớm lấy lại được đất của mình” – bà Loan chia sẻ.

https://vtcnews.vn/bat-ngo-bi-nguoi-la-xay-nha-tren-dat-da-duoc-cap-so-do-con-ep-ban-doi-dat-ar960816.html

Chồng tôi nhập viện ở Sài Gòn. Con gái kéo tôi trốn trong tủ quần áo. Một y tá lạ bước vào, ôm chồng tôi và nói với con bé: “Mẹ cháu là tôi.” Trái tim tôi vỡ nát. Tôi định quay lưng bỏ đi. Nhưng đúng khoảnh khắc ấy công an xuất hiện.

Căn phòng bệnh viện sáng đèn trắng loá, mùi thuốc sát trùng len lỏi vào từng hơi thở. Tôi ngồi trên chiếc ghế nhựa cũ, hai tay ôm con gái. Nó kéo tôi lại gần, thì thầm:
“Mẹ ơi, trốn vào tủ quần áo đi. Con nghe có người sắp vào.”

Tôi chưa kịp hiểu, thì con bé đã mở cánh tủ kim loại cũ kỹ trong phòng bệnh và đẩy tôi vào trong. Cánh cửa khép lại, khe hở nhỏ xíu để tôi nhìn ra. Tim tôi đập dồn dập, lồng ngực như có đá đè.

Cánh cửa phòng bật mở. Một y tá lạ bước vào. Người phụ nữ ấy mặc áo blouse trắng, gương mặt trang điểm nhẹ nhưng ánh mắt sắc lạnh. Cô ta không đi đến giường bệnh như một nhân viên y tế bình thường. Thay vào đó, cô cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy chồng tôi – người đang nằm đó với cơ thể yếu ớt, dây truyền dịch vắt ngang.

Trong tích tắc, máu trong người tôi đông lại. Tôi thấy cô ta kề mặt sát chồng tôi, đôi môi mấp máy, giọng nói rõ ràng, từng chữ như dao cắt vào tim tôi:
“Anh yên tâm, em ở đây rồi. Còn con bé kia… mẹ nó là em.”

Con gái tôi đứng đó, mắt mở to, môi run rẩy. Nó không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Còn tôi, trái tim vỡ nát. Tôi muốn xông ra, hét lên, muốn kéo cô ta ra khỏi giường. Nhưng đôi chân như bị đóng chặt xuống sàn. Cả cơ thể chỉ biết run rẩy.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ: “Mình rời đi thôi. Không cần chứng kiến thêm. Người đàn ông mình yêu, cha của con gái mình, có lẽ đã thuộc về một người đàn bà khác.” Nước mắt chảy xuống, nóng bỏng nơi khoé miệng. Tôi khẽ đẩy cửa tủ, chuẩn bị quay lưng bỏ đi.

Nhưng ngay đúng lúc ấy — tiếng giày da nện xuống sàn vang lên. Cửa phòng bật mở lần nữa. Những bóng áo xanh lao vào. Công an.

“Cô kia! Dừng lại!” – tiếng quát vang lên, sắc bén như lưỡi dao.

Không khí căn phòng lập tức đông cứng. Y tá kia giật mình, rút tay khỏi chồng tôi, lùi lại. Con gái tôi òa khóc. Tôi vẫn đứng trong tủ, chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra.

Ánh mắt tôi và ánh mắt người đàn ông mặc sắc phục công an chạm nhau trong thoáng chốc. Và tôi biết, mọi chuyện không hề đơn giản.

Cái khoảnh khắc tôi tưởng chừng mất hết tất cả, thì lại mở ra một cánh cửa khác – một sự thật tôi chưa từng nghĩ tới.

Người công an đứng trước tiên có dáng người rắn rỏi, ánh mắt quét một vòng căn phòng như một ngọn đèn pin xoáy sâu vào từng ngóc ngách. “Cô y tá,” anh nói, giọng trầm nhưng kiên quyết, “mời cô giơ hai tay lên và xuất trình giấy tờ.”

Người phụ nữ mặc blouse trắng thoáng lưỡng lự, rồi cười nhạt. “Các anh nhầm người rồi. Tôi trực ca tối, phòng này là bệnh nhân của tôi.” Cô ta chỉ về phía chồng tôi. “Anh ấy cần được nghỉ ngơi, các anh làm ồn quá.”

Tôi vẫn khép nép trong tủ áo, mũi ngửi thấy mùi sắt gỉ lẫn thuốc sát trùng, mồ hôi dính trên gáy. Con gái tôi – bé Linh – khóc nức nở, đôi tay bấu chặt vào thành giường. Người công an thứ hai lập tức bước đến bên con, hạ giọng: “Em đừng sợ, bọn chú không làm đau ai cả. Chú chỉ hỏi vài câu thôi.” Anh quay sang tôi – có lẽ đã nhận ra con mắt tôi đang nhìn qua khe cửa – rồi khẽ gật, như ra hiệu rằng tôi vẫn an toàn.

Viên công an đầu nhóm lôi ra một phong bì niêm phong, rút tờ giấy in logo bệnh viện: “Khoa điều dưỡng xác nhận trong danh sách ca trực đêm nay không có tên cô. Cô là ai? Và vì sao vừa rồi cô ôm bệnh nhân?” Người y tá giả siết chặt quai túi xách, lớp mascara khẽ rung. “Tôi… tôi vừa đổi ca với đồng nghiệp,” cô lắp bắp, “có thể chưa kịp cập nhật…”

Tiếng giày bệnh nhân lạo xạo ngoài hành lang, tiếng bánh xe cáng lăn lóc, mùi phở bệnh viện từ căng tin tầng trệt thoang thoảng. Thế giới bên ngoài vẫn trôi như dòng xe trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, chỉ có căn phòng này nín thở.

“Đừng nói dối nữa,” người công an nói, giơ điện thoại. “Chúng tôi đã nhận đơn tố giác về một phụ nữ giả y tá, dụ dỗ người nhà ký giấy ủy quyền chăm sóc và chuyển viện. Cô có liên quan không?” Câu “giả y tá” như mũi dao lách qua cánh tủ, cắm vào ngực tôi. Tôi lặng lẽ đẩy cửa, bước ra. Linh lập tức lao đến ôm chặt lấy tôi. Bàn tay nó run như chim non.

“Cô vừa nói ‘Mẹ cháu là tôi’,” tôi nghẹn giọng nhưng dứt khoát, “trước mặt con gái tôi.” Cô ta quay phắt lại, một giây giận dữ loé lên, rồi nụ cười mỏng tang kế đó. “À, tôi trấn an đứa nhỏ thôi. Mẹ nó trốn đâu mất, tôi sợ nó hoảng.”

Con người có khả năng nói dối thật đáng sợ: một câu nhẹ tênh có thể bẻ cong cả một buổi tối. Nhưng khi tôi nhìn sang chồng – anh Huy – mặt anh xanh xao, mắt khép hờ, đường gân tay hằn dưới lớp băng dính của kim truyền dịch, tôi biết cái sự thật cần tìm không nằm ở lời cô ta, mà ở lịch sử những ngày chúng tôi đã đi qua. Những tháng gần đây, anh Huy chạy dự án từ Thủ Đức về trung tâm, luôn về muộn, mệt mỏi; điện thoại thỉnh thoảng tắt máy. Tôi từng nghi ngờ, từng cãi nhau, rồi lại bỏ qua vì con và vì niềm tin mong manh rằng người ta sẽ vì gia đình mà dừng lại. Bây giờ, câu “Mẹ cháu là tôi” khiến những vết rạn xưa cũ đồng loạt nứt toạc.

Viên công an ra hiệu cho đồng đội. Một người mở túi xách cô y tá giả. Bên trong là một “bảng tên” nhựa in logo bệnh viện méo mó, một con dấu cao su, vài tờ giấy “đề nghị chuyển viện” có sẵn chỗ trống phần chữ ký người nhà. Có cả một cuốn sổ nhỏ ghi chép tên bệnh nhân, khoa phòng, giờ bác sĩ đi thăm, thậm chí cả tên những điều dưỡng hiền lành dễ tính. Tất cả tinh vi đủ để một người mệt mỏi và hoang mang có thể gật đầu, vô thức đặt bút ký.

“Cô bị tạm giữ để làm rõ hành vi giả mạo,” anh công an nói. Cô ta vùng vằng. “Tôi chỉ muốn giúp!” “Giúp bằng cách nói dối một đứa trẻ?” tôi bật ra, giọng tôi khô khốc như bậc thềm đá. Cô nhìn tôi, một khoảnh khắc bỗng chùng xuống, rồi mím môi im lặng.

Khi họ còng tay cô ta, tôi mới để ý đôi giày cô mòn gót, ống quần sờn. Trong một thoáng, tôi tự hỏi: người này đã phải đi qua những con ngõ nào của Sài Gòn, dừng ở những quán cà phê vỉa hè nào, đọc bao nhiêu bản tin về người nhà bấn loạn trước cửa phòng cấp cứu để nghĩ ra cách sống như thế này? Thành phố có vô số ngã rẽ, và không phải ai cũng đi qua phần sáng. Nhưng dù sao, cái giá của việc bước vào bóng tối cũng không thể được trả bằng nỗi sợ của con tôi, hay bằng niềm tin mong manh mà bệnh nhân trao gửi cho y tế.

Khi cửa đóng lại sau nhóm công an, phòng bệnh bỗng im ắng. Tiếng máy monitor reo tí tách như đồng hồ báo thức chậm rãi. Tôi ngồi xuống cạnh giường của Huy. Linh tựa vai tôi, mắt ráo nước. Tôi lấy khăn ấm lau trán cho anh, động tác quen thuộc như mọi buổi tối sau những bữa cơm thường. Tôi nói nhỏ: “Anh nghe không, mọi chuyện ổn rồi. Có công an rồi. Anh chỉ cần tập trung khoẻ lại.” Đôi mí anh khẽ động, như một phản xạ.

Đêm ấy, tôi và Linh nằm ghép trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, nhìn ánh đèn ngoài đường Bà Huyện Thanh Quan vệt qua bức rèm. Tôi nghĩ về những thứ nhỏ nhoi tạo nên đời thường: ly cà phê sữa đá anh hay mua ở xe đẩy trước cổng chợ, bài hát cũ mở trên radio trong bếp khi tôi nấu canh chua, tiếng Linh cười khi làm bài toán đúng. Chúng giống như những nút bấm giữ kết cấu căn nhà, vô hình nhưng bền bỉ. Dù vừa rồi có người cố tháo tung, tôi tin vẫn có thể bắt lại từng nút một, nếu chúng tôi đủ kiên nhẫn và trung thực với nhau.

Gần nửa đêm, bác sĩ trực đến kiểm tra. Ông bảo tình trạng Huy đã ổn định hơn, cơn đau ngực giảm, cần tiếp tục theo dõi. Tôi cám ơn, giọng run. Trước khi đi, ông dặn: “Chị nhớ khoá cửa, hạn chế người lạ. Gần đây có vài kẻ mạo danh. May là phòng chị có camera.” Tôi ngước lên, thấy con mắt đen nhỏ xíu gắn ở góc trần. Một cảm giác vừa biết ơn vừa lạnh gáy chạy dọc sống lưng.

Tôi rót cho mình ít nước ấm từ bình giữ nhiệt. Lúc ấy tôi mới thấy bụng đói cồn cào. Linh thiu thiu ngủ, gò má phập phồng. Tôi khẽ đắp lại chăn cho con. Ngoài kia, Sài Gòn vẫn lặng lẽ chạy qua từng con hẻm, từng ổ gà, từng vỉa hè cháy nắng ngày mai. “Ngày mai,” tôi nghĩ, “sẽ là một ngày của giấy tờ, khai báo, và cả những câu hỏi không dễ trả lời.” Nhưng đời thường là vậy: mình nhặt từng việc lên làm, từng chút một, cho đến khi mọi thứ lại nằm vào đúng ngăn của nó.

Tôi tựa trán lên lòng bàn tay, nhắm mắt. Trong bóng tối, tôi nghe tiếng Linh thở đều, nghe tiếng máy nho nhỏ kề bên. Tôi biết, sáng mai tôi phải đối diện với Huy – với cả sự thật mà tôi đã né. Sự thật ấy có thể xấu xí hay hiền lành, tôi chưa biết. Nhưng tôi đã sẵn sàng nghe, lần này không trốn ở đâu nữa.

Sáng Sài Gòn đến bằng tiếng quét sân của cô lao công ngoài hành lang và mùi cháo trắng từ xe đẩy vừa dừng trước cửa phòng. Ánh nắng nghiêng qua khung cửa, sà lên chăn bệnh viện nhăn nhúm. Linh dụi mắt, ngáp, hỏi khẽ: “Mẹ ơi, tối qua… con sợ lắm.” Tôi ôm con, vuốt vai nó. “Không sao nữa rồi. Con đã làm rất tốt khi giữ im lặng.”

Huy mở mắt, chậm rãi như người lặn sâu ngoi lên mặt nước. Anh nhìn quanh, nhận ra tôi và con. Cả ba chúng tôi im lặng vài giây, như thể cùng lắng nghe một nhịp điệu quen thuộc vừa quay lại sau thời gian lạc mất.

“Tối qua có công an,” tôi mở lời. “Một người giả y tá đã vào đây. Cô ta… nói với Linh một câu rất tệ.” Tôi dừng lại, hít mạnh. “Anh có biết cô ấy không?” Môi anh mấp máy, cổ họng khàn. “Không,” anh nói nhỏ, “anh không biết cô ta. Anh không biết chuyện gì cả… sáng qua tim anh nhói, ngã ngay trong công ty. Khi tỉnh, đã ở đây.”

Tôi giữ ánh mắt anh đủ lâu để tìm kiếm một kẽ nứt nào đó. Không có. Chỉ có quầng mắt thâm, vệt râu lún phún, và một nỗi xấu hổ dịu dàng như người mắc lỗi đi làm về muộn. “Anh xin lỗi vì đã làm em và con sợ,” anh nói, bàn tay tìm tay tôi. “Anh… cũng xin lỗi vì những tháng vừa rồi. Anh bận và mệt, nhưng anh đã để em nghi ngờ. Đáng ra anh phải nói rằng dự án fail, nợ đè, anh đi chạy thêm mối. Điện thoại thường hết pin vì anh… ngủ gục ở xưởng.” Anh cười gượng. “Nghe dở quá ha.”

Nước mắt tôi tràn ra – không vì thương hại, mà vì nhận ra sự đời thường của lời giải thích. Chúng tôi không có một melodrama hoàn hảo, chỉ có một chuỗi sơ suất và im lặng kéo dài. Nhưng im lặng cũng là một dạng dối mình. Tôi nói: “Em đã sợ anh có người khác.” Anh im lặng. “Không,” anh đáp, “anh có cái dại khác – là tự tin gồng gánh, không nói ra.” Tôi nghe tiếng xe rác ngoài sân bệnh viện kêu leng keng, bỗng thấy mình cười nhẹ. Ở Sài Gòn, tiếng động nào cũng có cách xoa dịu.

Bác sĩ vào kiểm tra, dặn dò thuốc men, khuyên kiêng mỡ, đi bộ 20 phút mỗi ngày, tái khám thứ Ba tuần sau. Mọi lời dặn đều thông thường đến mức yên tâm. Khi bác sĩ rời đi, Linh kéo tay tôi: “Mẹ ơi, con đói.” Tôi nhờ cô điều dưỡng thật – người mà tôi đã học được tên ngay trên bảng cài ở ngực cô: chị Hằng – trông chừng Huy ít phút, rồi dắt Linh xuống căng tin.

Căng tin bệnh viện có cái quầy bánh mì pate trứng mà ai cũng nói “ăn cho ấm bụng.” Tôi gọi hai ổ, một ly sữa đậu nành, một cà phê đen pha vội. Linh cắn miếng bánh mì, mi mắt giãn dần. Nó kể: “Hôm qua con nghe cô ấy nói nhỏ ở hành lang, con sợ. Nên con kêu mẹ trốn.” Tôi nghe mà rưng rưng. Tôi hiểu rằng đứa trẻ ấy, giữa hỗn loạn, đã chọn bản năng tự vệ học được từ bao câu chuyện ngoài kia: “Tránh người lạ.” Đó không phải bài học chúng tôi muốn con phải dùng, nhưng hoá ra lại cứu cả nhà.

Khi chúng tôi trở lại phòng, có hai cán bộ công an đang đợi, mang theo biên bản lấy lời khai. Họ lịch sự, nói giọng Nam nhẹ: “Chị cứ kể theo sự thật. Vụ việc này liên quan đến một nhóm mạo danh có tổ chức. Tụi tui cần chi tiết.” Tôi kể lại từ đầu: từ lúc vào viện, ai vào ra phòng, câu nói của cô ta, cả cái giây tôi định quay lưng bỏ đi. Nhắc tới đó, tôi tự dưng thấy ngượng. “Nếu lúc đó tôi bỏ đi thật, chắc…” – “Chắc mọi thứ đã tệ hơn,” anh công an gật. “Nhưng chị đã không bỏ đi. Vậy là đủ.”

Anh còn dặn chúng tôi vài điều rất đời thường mà quý giá: không ký bất cứ giấy tờ chuyển viện, bảo hiểm, viện phí nào khi không có bác sĩ hoặc điều dưỡng trực tiếp phụ trách; luôn kiểm tra thẻ nhân viên có ảnh và mã số; nếu ai đó tỏ ra quá sốt sắng thúc ép, hãy gọi đường dây nóng bệnh viện. Tôi ghi chép cẩn thận, dán sẵn vào sổ nhỏ để trên tủ đầu giường – cái sổ vốn dùng ghi toa thuốc giờ thêm những dòng “ghi nhớ” mới, như danh bạ khẩn cấp của riêng gia đình.

Buổi trưa, tôi đưa Linh về nhà tắm rửa, lấy chút đồ. Căn nhà nhỏ trong hẻm đường Lý Thái Tổ đón chúng tôi bằng mùi ẩm của chậu quần áo chưa kịp phơi và dải nắng xuyên qua giàn giấy đỏ trước hiên. Tôi mở tủ lạnh, lấy hộp cá kho còn dang dở, tự nhủ lát nữa hâm lại mang vào viện cho Huy. Linh ngồi bày bài tập Toán lên bàn gỗ, lật bút chì, chép lại dãy số nhàm chán mà an toàn. Những việc lặt vặt ấy kéo tôi về bờ: lau bàn, cắm nồi cơm nhỏ, tưới cây trầu bà. Thật kỳ lạ, hạnh phúc nhiều khi đến dưới dạng một cái khăn ẩm sạch mùi xà phòng.

Đầu chiều, tôi trở lại bệnh viện. Huy tỉnh táo hơn, đã có thể nói chuyện lâu. Tôi đặt hộp cơm lên bàn, bày đôi đũa gỗ quen mùi nhà. Anh ăn chậm, vừa ăn vừa kể: “Lúc nằm ở đây, anh nghĩ nhiều về bữa cơm tối. Cái mùi mắm tôm nhà mình, cái chén nước mắm có ớt xanh mà em cắt mỏng. Đúng là phải nằm nhìn trần nhà một đêm mới hiểu mình cần gì.” Tôi cười, đáp: “Em chỉ cần anh bớt giấu. Có gì thì nói, dù nó xấu.” Anh gật. “Ừ. Anh hứa.”

Chúng tôi nói về tiền viện phí, về bảo hiểm y tế còn hạn, về việc nhờ cậu Tùng – bạn anh – trông giúp công việc vài ngày. Tôi gọi điện cho chị chủ nhà trọ đối diện nhờ nhận hộ đơn hàng online tới, dặn chị giữ giúp. Mọi thứ trở lại nhịp căn bản của đời thường: lập danh sách, gọi người quen, ghi chú lịch tái khám. Không có biểu ngữ nào treo mừng, không có pháo hoa. Chỉ có một gia đình nhỏ đang chắp lại những đường chỉ đứt.

Cuối ngày, điện thoại tôi reo. Số lạ. Là cán bộ công an báo tin: người phụ nữ giả y tá đã khai nhận là một mắt xích của đường dây lừa đảo viện phí. Họ theo dõi camera các bệnh viện, để ý phòng nào có người thân ít ra vào; tìm thời điểm đêm muộn; vào hù doạ cần chuyển viện gấp, thu “chi phí thủ tục”. Câu “Mẹ cháu là tôi” chỉ là thủ đoạn khiến đứa trẻ không chạy đi gọi người lớn. Tôi ngồi xuống ghế, nghe mà rùng mình. Tôi cảm ơn, hứa nếu cần sẽ tiếp tục phối hợp. Tắt máy, tôi nhìn Linh. Nó đang vẽ một ngôi nhà có khói bếp đi lên, cạnh là cây bàng lá đỏ. “Con vẽ nhà mình,” nó nói.

Đêm đó, khi tôi dọn dẹp hộp cơm, gấp chăn, ngửi mùi cồn sát khuẩn quen đến mức gần như… yên tâm, tôi chợt hiểu: chuyện vừa qua không làm cuộc sống chúng tôi đổi hướng ngoạn mục. Nó chỉ khiến chúng tôi nhìn rõ hơn những điều lặt vặt nhưng cốt yếu: hỏi han nhau trước khi ngủ, nhắc nhau mang theo sạc dự phòng, đọc kỹ tên người trên thẻ, và nói sự thật dù ngượng. Tôi thấy biết ơn sự can thiệp đúng lúc, biết ơn cái tủ áo sắt cũ đã che cho tôi vài phút, biết ơn đứa con gái nhỏ có trực giác mạnh mẽ, và biết ơn cả tiếng leng keng xe rác đã giữ tôi khỏi bật khóc.

Trước khi tắt đèn, tôi nắm tay Huy. Linh đã cuộn tròn ở ghế dài, ngủ ngon. Tôi thì thầm: “Ngày mai anh thử đi vài bước quanh hành lang nhé. Rồi mình về nhà, ăn canh chua nấu với bạc hà. Em mua thêm bó rau răm, như anh thích.” Anh gật, mỉm cười. Ngoài kia, Sài Gòn vẫn không ngủ, nhưng ngay trong căn phòng bệnh này, chúng tôi đã học lại cách chợp mắt. Không phải vì mọi thứ đã an toàn tuyệt đối. Mà vì chúng tôi, sau cú giật mình của một đêm, đã chọn tiếp tục đi cùng nhau – chậm, thật thà, và đủ gần để nghe được tiếng thở của người còn lại.