Home Blog Page 2

Chồng mỗi tháng kiếm cả 50 triệu,chỉ đưa vợ 100 ngàn ngày,5 năm sau anh qua đời, vợ s/ững s/ờ thấy…

“Chồng mỗi tháng kiếm cả 50 triệu, chỉ đưa vợ 100 ngàn mỗi ngày. 5 năm sau anh qua đời, vợ sững sờ thấy…”

Câu chuyện tưởng như bắt đầu bằng một cuộc hôn nhân đầy bất công. Nhưng cuộc đời vốn chẳng trắng đen rõ ràng như người ta tưởng…

Hà luôn tự hỏi vì sao cuộc hôn nhân của mình lại tẻ nhạt đến thế. Chồng cô – Minh – là người trầm lặng, ít nói, đi làm đúng giờ, về nhà đúng giờ, ăn uống đúng bữa, chưa bao giờ nói lời yêu thương ngọt ngào hay dành tặng cô một món quà bất ngờ.

Mỗi sáng, khi Hà dậy sớm nấu ăn, chuẩn bị đồ cho con, Minh đã mặc đồ công sở chỉnh tề, cầm sẵn một tờ 100 ngàn đưa cho cô như một thói quen không thể thay đổi.

“Cho em hôm nay.” – Anh nói.

Chỉ vỏn vẹn 100 ngàn mỗi ngày.

Cô không phải tuýp phụ nữ mê vật chất, nhưng sống giữa phố thị Sài Gòn, 100 ngàn là quá ít. Đó là chưa kể anh làm kỹ sư trưởng ở công ty nước ngoài, lương tháng không dưới 50 triệu.

“Anh chỉ đưa em 3 triệu một tháng, còn lại anh làm gì? Không lẽ nuôi bồ?” – Có lần Hà hỏi trong cơn giận.

Minh im lặng, quay đi, chẳng thanh minh, chẳng tranh cãi.

Và thế là, bao nhiêu năm, Hà sống trong bức bối. Cô tự xoay xở để nuôi con, gói ghém chi tiêu, thỉnh thoảng mẹ chồng cho thêm ít tiền mua sữa, nhưng chẳng bao giờ thấy Minh thiếu tiền. Anh vẫn thay điện thoại mỗi năm, xe bảo dưỡng đều đặn, đi làm không bao giờ chậm trễ, không vướng bận thứ gì.

Càng ngày, Hà càng thấy cuộc hôn nhân của mình giống như một căn phòng khóa kín, không ánh sáng, không tiếng cười, không chia sẻ. Cô từng có ý định ly hôn, nhưng nghĩ đến đứa con gái nhỏ, nghĩ đến ánh mắt âm thầm của mẹ chồng, cô lại chùn bước.

Rồi Minh phát bệnh.

Chẳng ai ngờ người đàn ông cao lớn, vững chãi, lại mang trong mình khối u tuyến tụy đã giai đoạn cuối. Anh giấu vợ, giấu cả gia đình, đến khi đau quá không chịu nổi mới nhập viện.

Khi Hà phát hiện, thì chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa anh trút hơi thở cuối cùng.

Những ngày trong bệnh viện, anh vẫn cười, vẫn lặng lẽ như trước. Vẫn nói những câu ngắn gọn: “Anh không sao”, “Đừng lo”, “Em về lo cho con đi”.

Hà chăm sóc chồng, nước mắt cứ rơi không ngừng. Bao nhiêu uất ức năm xưa tan chảy trong những tiếng máy tim dập dờn, những lần truyền dịch, những đêm thức trắng bên anh.

Rồi anh mất.

Lặng lẽ.

Đúng kiểu của anh.

Không di chúc, không lời nhắn, không trăn trối điều gì.

Ngày làm lễ tang, rất nhiều người đến. Có người từ các tỉnh xa, có cả những người nước ngoài – đồng nghiệp cũ, sếp cũ, bạn bè của anh. Ai cũng lặng lẽ, nghiêm trang. Ai cũng nói một câu mà khiến Hà càng hoang mang:

“Anh Minh sống đẹp lắm. Người đàn ông bản lĩnh, tốt bụng và sâu sắc.”

Hà gượng cười, lòng đau như cắt. Nếu tốt bụng, sao lại để vợ con thiếu thốn như vậy suốt bao năm? Nếu sâu sắc, sao chẳng nói một lời tử tế với vợ?

Nhưng rồi, đến ngày thứ ba sau lễ tang, mẹ chồng gọi Hà vào phòng, đưa cho cô một chiếc hộp gỗ, khóa kín, và một cuốn sổ.

Bà nói:
“Minh dặn mẹ đưa cho con cái này khi nó đi.”

Chiếc hộp gỗ cũ kỹ nằm trong tay Hà như có sức nặng nghìn cân. Đôi mắt cô nhòe nước, tim đập thình thịch. Cô run run mở khóa, chiếc chìa khóa bé xíu được mẹ chồng trao kèm theo cuốn sổ màu nâu nhạt.

Bên trong hộp, không phải là tiền, cũng chẳng phải vàng bạc, mà là một xấp thư tay được buộc bằng sợi chỉ màu xanh biển nhạt.

Mỗi lá thư ghi rõ ngày tháng. Cô nhận ra — cứ mỗi tháng một lá — đều đặn suốt 5 năm.

Trên lá thư đầu tiên, chỉ viết vỏn vẹn:
“Gửi Hà – người vợ của anh. Nếu em đang đọc lá thư này, có lẽ anh đã không còn…”

Tay Hà run lên. Cô mở thư.

“Hà à,

Ngày em đọc thư này chắc là ngày anh không còn cạnh em nữa.

Anh biết em từng rất giận anh. Về số tiền anh đưa mỗi ngày. Về sự im lặng của anh. Về cuộc sống mà em cho là quá khô cứng và lạnh lẽo.

Nhưng anh xin em, hãy đọc đến cuối.

Anh không hề chi tiêu cho bản thân nhiều như em nghĩ. Anh sống đơn giản. Chiếc điện thoại em tưởng anh thay hàng năm – đều là máy công ty cấp. Chiếc xe anh đi là xe cũ kỹ, chỉ được bảo trì nhờ mối quan hệ với người bạn thân thời đại học.

Mỗi tháng, sau khi trừ các khoản thiết yếu, anh dành toàn bộ số tiền còn lại – hơn 35 triệu – để gửi tiết kiệm đứng tên em và con.

Anh mở một tài khoản tại ngân hàng XYZ – em cầm theo cuốn sổ kia, họ sẽ hướng dẫn em rút tiền.

Trong đó hiện có hơn 2 tỷ.”

“Vì sao anh không nói?
Vì anh biết em sẽ không bao giờ dùng tiền cho bản thân nếu biết đó là tiền tiết kiệm.
Vì anh muốn lỡ một ngày anh không còn, em và con sẽ không bao giờ khổ.
Vì anh biết mình bị bệnh cách đây 5 năm rồi, khi anh đi khám sức khỏe tổng quát.
Anh chọn sống âm thầm, để dành cho em tất cả khi anh đi.”

Hà ngồi sụp xuống, nước mắt tuôn như mưa. Từng câu từng chữ như lưỡi dao cắt vào tim.

Cô đọc tiếp lá thư tháng sau, tháng sau nữa… trong đó, Minh kể lại từng tháng anh theo dõi con lớn lên, anh kể chuyện công ty, chuyện anh gặp khó khăn nhưng không dám về than thở, sợ làm em lo. Có tháng anh chỉ tiết kiệm được 25 triệu, anh xin lỗi. Có tháng anh làm thêm ngoài giờ để bù lại.

Cuối cùng là lá thư ngắn nhất, viết bằng nét chữ yếu ớt, gần như nguệch ngoạc:

“Anh không kịp nói lời tạm biệt.
Anh xin lỗi.
Anh yêu em.
Cảm ơn em đã làm vợ anh.
Nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn mỗi sáng đưa em 100 ngàn — và gom cả thế giới còn lại cho em, lặng lẽ.”

Ngày hôm sau.

Hà đến ngân hàng với cuốn sổ. Nhân viên nhìn sổ tiết kiệm, tra cứu một lúc rồi mời cô vào phòng riêng.

“Chị là người thụ hưởng chính thức. Ngoài tài khoản tiết kiệm hơn 2 tỷ, anh Minh còn lập một hợp đồng bảo hiểm sinh mệnh. Số tiền chị được nhận là 1,5 tỷ.”

Hà gần như không tin vào tai mình.

Người đàn ông mà cô từng nghĩ là khô khan, vô tâm, hóa ra đã yêu cô theo cách của riêng mình — thầm lặng, tính toán, kiên nhẫn, và hy sinh.

Ba tháng sau.

Hà mở một tiệm sách nhỏ – nơi cô và Minh từng mơ ước khi còn yêu nhau. Cô treo một khung ảnh của anh trên kệ đầu tiên, nơi ghi dòng chữ:

“Cảm ơn anh – người đã trao cho em 100 ngàn mỗi ngày, và cả một đời yêu thương.”

Mỗi sáng, cô vẫn thói quen pha sẵn hai ly cà phê. Một cho mình. Một cho anh.

Và mỗi tối, khi đóng cửa tiệm, cô mỉm cười – nhẹ tênh. Vì cuối cùng, cô đã hiểu: không phải ai yêu nhiều cũng nói nhiều, và không phải sự hy sinh nào cũng ồn ào.

L//ộ tin nhắn xưng là người nhà tài xế taxi xin trả lại gần 5 triệu đồng ch//ặt ch//ém

Hà Nội – Người đăng tải vụ tài xế taxi chặt chém lên mạng xã hội nhận được tin nhắn của người xưng là em trai tài xế taxi, mong được trả lại tiền cho nạn nhân.

Gia đình nào đang định cho các bé đi biển Cửa Lò chơi thì xem kỹ: 30 giây nhanh như chớp

Trưa 14/6, ông Trần Tuấn Anh – Giám đốc Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai (TKCN&PCTT) TP Vinh (Nghệ An) cho biết, lực lượng cứu hộ vừa cứu sống nhiều du khách bị đuối nước khi tắm biển Cửa Lò.

Theo đó, do ảnh hưởng của bão số 1, sáng 14/6, bãi biển Cửa Lò có sóng to và xuất hiện các dòng chảy mạnh kèm theo xoáy.

Thời điểm này, nhiều người tắm biển bất ngờ bị đuối nước ở các vũng sâu, vùng xoáy nguy hiểm.

Các trường hợp gặp nạn rải rác dọc bờ biển từ khu vực đảo Lan Châu (phường Nghi Thủy) đến Quảng trường Bình Minh (phường Nghi Hương). Riêng 3 điểm có đến 5 người bị đuối nước cùng một lúc.

1-2353.jpgBãi biển Cửa Lò, TP Vinh. (Ảnh: Phạm Tâm).

Phát hiện sự việc, lực lượng cứu hộ cùng người dân tắm biển nhanh chóng ứng cứu, đưa các nạn nhân lên bờ an toàn.

Theo ông Trần Tuấn Anh, có hơn 20 người bị đuối nước được cứu, những người này mới uống nước nhẹ, không ảnh hưởng tới tính mạng. Có 1 người phụ nữ lớn tuổi bị nặng, phải đến bệnh viện cấp cứu.

Đây là một dòng nước mạnh chảy từ bờ hướng ra biển. Sóng đánh và đưa nước biển vào bờ. Nhưng khi nước biển được liên tục đưa vào bờ, chúng tập hợp lại thành một dòng đi ngược ra biển.

Đó chính là dòng chảy xa bờ!

Mỗi năm, cứ đến mùa du lịch, mọi người lại tìm đến những bãi biển để tận hưởng kỳ nghỉ. Nhất là năm nay, chúng ta có kỳ nghỉ lễ dài cuối tháng 4, đầu tháng 5. Đây cũng là thời điểm mùa hè bắt đầu. Nhiều người thích thú đi du lịch biển, đi tắm biển. Tuy nhiên, khi đi bơi ở biển, bất cứ ai cũng cần nhận biết và tránh xa dòng chảy xa bờ.

Theo Kiwipedia, dòng chảy xa bờ hay còn gọi là dòng chảy rút xa bờ (tên tiếng Anh: rip current). Đây là một dòng nước mạnh chảy từ bờ hướng ra biển. Sóng đánh và đưa nước biển vào bờ. Nhưng khi nước biển được liên tục đưa vào bờ, chúng tập hợp lại thành một dòng đi ngược ra biển. Vận tốc trung bình của dòng chảy có thể thay đổi từ 0,5m đến 1m/giây. Khi đó, không ai có khả năng bơi ngược nó để vào bờ dù bạn có khả năng bơi lội cao siêu cỡ nào.

Đi tắm biển: Cảnh báo dòng chảy bất thường phải tránh xa kẻo tử thần rình rập - Ảnh 1.

Dòng chảy xa bờ kéo người bơi đi ra xa.

Dòng chảy rút xa bờ ẩn chứa nguy cơ rình rập những ai thích tắm, bơi lội, hoặc lướt sóng ở biển và hồ. Chúng kéo họ ra xa bờ. Cái chết do đuối nước sẽ đến khi họ kiệt sức vì cố bơi ngược dòng chảy. Dòng chảy xa bờ tất nhiên cũng gây nguy hiểm cho những người không biết bơi.

Do đó, đây được xem là một trong những nguy hiểm hàng đầu trên bờ biển. Nó là nguyên nhân của hầu hết các trường hợp cứu nạn và chết đuối khi tắm biển.

Thậm chí, nhiều người còn ví dòng chảy xa bờ như một dòng sông nhỏ. Chúng sẽ cuốn tất cả những gì rơi vào mình đi ra xa khỏi bờ, đưa thẳng ra biển. Đáng nói, khi có những thay đổi đột ngột của sóng biển, vận tốc dòng chảy xa bờ có thể lên đến 2,5m/giây, nhanh hơn cả vận tốc bơi của một vận động viên bơi lội Olympic. Dòng chảy xa bờ thường hẹp, có chiều ngang khoảng 1-3 m. Tuy nhiên, có khi dòng chảy xa bờ rộng đến cả chục mét khiến người tắm biển rất khó nhận biết.

Đi tắm biển: Cảnh báo dòng chảy bất thường phải tránh xa kẻo tử thần rình rập - Ảnh 2.

Cái chết do đuối nước sẽ đến khi chúng ta kiệt sức vì cố bơi ngược dòng chảy.

Làm thế nào để nhận biết dòng chảy xa bờ khi đi biển?

Theo Cơ quan Quản trị Khí quyển và Đại dương Quốc gia (NOAA, Mỹ), để nhận biết dòng chảy xa bờ khi đi biển, trước khi xuống biển, bạn nên dành khoảng 5-10 phút trước khi xuống tắm biển để quan sát. Dòng chảy xa bờ có những đặc điểm sau đây:

– Có màu sậm hơn vì nơi đó nước sâu hơn.

– Có mặt nước lặng hơn, thường có sóng nhỏ hơn.

– Đôi khi có thể thấy các mảnh vỡ/ bọt nước nổi trên mặt dòng chảy xa bờ và trôi ra biển.

Đi tắm biển: Cảnh báo dòng chảy bất thường phải tránh xa kẻo tử thần rình rập - Ảnh 3.

Để nhận biết dòng chảy xa bờ khi đi biển, trước khi xuống biển, bạn nên dành khoảng 5-10 phút trước khi xuống tắm biển để quan sát.

Làm thế nào để thoát khỏi dòng chảy xa bờ nếu bạn đang ở đó?

TS Nguyễn Bá Xuân (Nguyên cán bộ Viện Hải dương học Nha Trang) cho biết, để thoát khỏi dòng chảy xa bờ, bạn cần:

– Nhanh chóng nhận ra tình trạng của mình, giữ bình tĩnh, bơi theo hướng song song với bờ cho đến khi thoát khỏi dòng chảy. Tùy từng trường hợp, có khi bạn phải bơi hàng trăm mét hoặc hơn rồi mới thoát khỏi nó, bắt đầu vào bờ.

– Khi bơi vào bờ, để tránh bị rơi vào dòng chảy xa bờ khác cần nhắm vào những điểm có sóng đập vào bờ, kết hợp quan sát để nhận ra những vật thể trôi nổi trên mặt nước đang dạt dần vào bờ.

Đi tắm biển: Cảnh báo dòng chảy bất thường phải tránh xa kẻo tử thần rình rập - Ảnh 4.

Người thích tắm biển cần hiểu rõ mức độ nguy hiểm của dòng chảy xa bờ, học cách nhận biết và thoát khỏi chúng.

– Nếu gặp dòng chảy xiết, không thể nào bơi thoát khỏi nó nên thư giãn, thử nổi trên mặt nước hoặc chỉ đứng nước để giữ sức. Dần dần, dòng chảy xa bờ suy yếu, lúc đó bạn bắt đầu bơi chéo góc hoặc thoát khỏi nó để vào bờ.

Chuyên gia nhấn mạnh, người thích tắm biển cần hiểu rõ mức độ nguy hiểm của dòng chảy xa bờ, học cách nhận biết và thoát khỏi chúng. Nên đến những bãi tắm có lực lượng cứu hộ chuyên nghiệp. Bạn nên tắm ở những nơi có sóng bạc đầu, vì khi tắm biển sẽ được sóng đánh đưa vào bờ biển. Nên tập bơi, đã biết bơi cũng không nên bơi một mình.

C;ờ nh-íp hơn 10p ghi lại khoảnh khắc tài xế taxi đ-:e d-ọ:a 2 người vùng cao nếu không tr-ả tiền xe

Sau nhiều ngày mệt mỏi và hoảng loạn trong hành trình đưa con đi khám bệnh, đêm 15/6, hai người dân tộc Mông – nạn nhân trong vụ việc – đã quay lại Hà Nội để trình báo bị “chặt chém” 4,2 triệu đồng cho một chuyến xe.

Sáng 16/6, anh Xuân Trường – người từng giúp đỡ hai nạn nhân cho biết, đã đưa cả hai đến trụ sở Công an phường Mỹ Đình 2 (quận Nam Từ Liêm, Hà Nội). Họ là anh Giàng Hồ (25 tuổi, trú tại xã Cao Sơn, huyện Mường Khương, tỉnh Lào Cai) và thím của anh – chị Cư Mủa (32 tuổi).

W-ammmmmmm.png
Hai nạn nhân trong vụ việc đã đến công an trình báo.

Anh Giàng Hồ kể: “Ngày 13/6, sau khi khám bệnh cho con tại Bệnh viện Nhi Trung ương, hai người bắt xe ôm công nghệ đến bến xe Mỹ Đình để về quê. Khi vừa đến cổng bến xe, một người đàn ông đội nón lá, cầm gậy tiếp cận và hỏi họ: “Đi nhà xe nào?”.

Biết họ định đi xe Trúc Nghiu, người này liền tự xưng là nhân viên nhà xe và chỉ đạo hai xe ôm chở họ đuổi theo chiếc xe khách vừa rời bến.

Chạy được khoảng 1km, tài xế xe ôm thông báo rằng xe khách đang chờ ở Km23 – một địa điểm không rõ ràng, khó xác định, rồi yêu cầu hai người chuyển sang taxi để tiếp tục “đuổi theo”. Ngay chuyến đi đầu tiên, họ đã bị thu 700 nghìn đồng.

Đi 300km quay lại Hà Nội để trình báo việc tài xế taxi chặt chém 4,2 triệu  đồng

Sự việc trở nên căng thẳng hơn khi taxi chở họ đến một khu vực vắng vẻ gần cao tốc Nội Bài – Lào Cai. Tại đây, tài xế bất ngờ dừng xe, khóa cửa và yêu cầu trả thêm 4,2 triệu đồng, với lý do quãng đường vừa đi dài 120km. Dù anh Hồ nói chỉ còn 1,2 triệu đồng tiền mặt, tài xế vẫn kiên quyết đòi đủ tiền, nếu không sẽ quay lại bến xe Mỹ Đình.

Trong tâm trạng hoảng loạn, anh Hồ buộc phải gọi người thân chuyển gấp 4 triệu đồng, sau đó nộp thêm 200 nghìn đồng mới được thả xuống.

“Chúng tôi bị đe dọa trên xe. Tôi sợ không đưa tiền thì người ta sẽ giết tôi”, chị Cư Mủa nói trong nước mắt. Với gia đình chị, số tiền 4,9 triệu đồng là một khoản chi phí vượt quá khả năng, trong khi con trai chị bị bệnh tim đã ba năm nay và cả nhà đang gánh khoản nợ hơn 100 triệu đồng do vay mượn để chữa bệnh.

“Chúng tôi không chỉ bị ‘chặt chém’, mà là bị lừa đảo. Tôi mong công an vào cuộc để lấy lại số tiền đó. Chúng tôi nghèo quá rồi…”, chị Mủa nghẹn ngào.

Gặp người tốt giữa hành trình gian nan

Khoảng 15h30 ngày 13/6, trên đường từ Hà Nội về quê, anh Xuân Trường – chủ một quán ăn – khi đi ngang đoạn rẽ vào cao tốc Nội Bài – Lào Cai thì thấy hai người ở vùng cao đang vác bao tải, đi bộ giữa trời nắng như đổ lửa.

W-Untitled 1 copy.png
Cán bộ công an đang ghi lời khai của nạn nhân. 

Anh dừng xe hỏi chuyện. Khi nghe kể về hành trình cay đắng họ vừa trải qua, anh không khỏi xót xa. Anh liền cho họ đi nhờ đến trạm thu phí để bắt xe về quê. Vừa lên xe được một lúc, người phụ nữ đã bật khóc nức nở vì uất ức.

Trao đổi với PV VietNamNet, một lãnh đạo Công an phường Mỹ Đình 2 cho biết: Sau khi sự việc lan truyền trên mạng xã hội qua đoạn clip do anh Xuân Trường ghi lại, sáng 16/6, cả hai nạn nhân đã trở lại Hà Nội để trình báo công an. Công an phường Mỹ Đình 2 đã tiếp nhận vụ việc và đang khẩn trương xác minh danh tính những người liên quan.

Liên quan đến vụ tài xế taxi thu 4,2 triệu đồng cho đoạn đường từ bến xe Mỹ Đình ra đầu cao tốc Nội Bài – Lào Cai, ông Trần Ngọc Hòa, Giám đốc Bến xe Mỹ Đình khẳng định: tài xế taxi đón khách ở ngoài khuôn viên bến xe.

“Sau khi nhận thông tin phản ảnh trên mạng xã hội, chúng tôi nhận định mặc dù sự việc xảy ra bên ngoài khu vực bến xe Mỹ Đình nhưng các đối tượng đã xâm hại đến quyền lợi và tài sản của hành khách, gây ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý hành khách đi xe.

Vì thế, bến xe đã thông tin với trạm công an Bến xe Mỹ Đình, Công an phường Mỹ Đình 2, đề nghị điều tra xử lý các đối tượng vi phạm để bảo vệ quyền lợi, tài sản của hành khách. Công an phường Mỹ Đình đã vào cuộc điều tra, xử lý”, ông Hòa nói.

Gia đình Hải Sen đang được tìm kiếm nhiều nhất hôm nay: Còn gì nữa đâu mà kh/óc với s/ầu

Hiện tại, toàn bộ video trên kênh TikTok có 2,6 triệu follow của Gia đình Hải Sen đã không còn hiển thị, càng làm dấy lên nhiều nghi ngờ trong cộng đồng mạng.

Vợ chồng chủ kênh Gia đình Hải Sen ẩn hết nội dung TikTok mà không có lời giải thích. Ảnh: Gia đình Hải Sen/Facebook.

Ngày 15/6, dân mạng bất ngờ khi phát hiện kênh TikTok của Gia đình Hải Sen đã ẩn/xóa toàn bộ video mà không có thông báo. Trang Facebook có 2,3 triệu lượt theo dõi của gia đình này cũng đã bị khóa.

Trong khi đó, kênh YouTube có hơn 2,6 triệu người đăng ký của gia đình nổi tiếng vẫn hoạt động bình thường và chia sẻ nội dung mới đều đặn. Video mới nhất được đăng lên vào sáng 15/6, với sự xuất hiện của cả 3 thành viên.

Dưới các video, dân mạng để lại bình luận thắc mắc về lý do khóa Facebook và ẩn nội dung trên kênh TikTok, song chủ kênh không có phản hồi.

Kênh TikTok 2,6 triệu follow không còn hiển thị nội dung.

Đây là những động thái mới nhất của Gia đình Hải Sen kể từ khi lùm xùm nghi ngờ bán hàng kém chất lượng của TikToker này nổ ra hơn nửa tháng qua.

Cụ thể, cuối tháng 5, những người theo dõi đã bày tỏ nghi ngờ khi kênh TikTok của gia đình không cập nhật nội dung mới suốt 3 tuần. Đến ngày 1/6, dân mạng phát hiện toàn bộ sản phẩm đã bị ẩn khỏi giỏ hàng TikTok, khiến tin đồn bán hàng kém chất lượng lan rộng.

Hàng nghìn người theo dõi, khách từng mua sản phẩm đã để lại bình luận yêu cầu Gia đình Hải Sen lên tiếng giải thích để trấn an dư luận, song TikToker này giữ im lặng.

Thời điểm đó, website của công ty TNHH Hải Bé vẫn bày bán các sản phẩm Xịt khử mùi hôi nách, hôi chân Hải Sen, Sữa rửa mặt YLE, Kem tẩy lông Hải Sen, Tẩy da chết Hải Sen, Siro ăn ngon Hải Bé… Tuy nhiên, theo ghi nhận của Tri Thức – Znews, website này hiện cũng đã bị khóa.

Là nhà sản xuất nội dung triệu fan, sau đó lấn sang sản xuất và kinh doanh các sản phẩm về sức khỏe, dinh dưỡng, động thái xóa sản phẩm, đóng trang cá nhân của Lê Văn Hải – chủ kênh Gia đình Hải Sen – khiến những người từng mua sản phẩm hoang mang.

Lê Văn Hải (sinh năm 1995) bắt đầu làm nội dung đăng lên YouTube từ tháng 5/2021, sau đó xây kênh TikTok và thu hút hàng triệu người theo dõi. Được ủng hộ khi làm nội dung vui nhộn về gia đình, ông bố một con sau đó chuyển sang bán các sản phẩm mang thương hiệu Hải Sen, Hải Bé.

Tất cả các sản phẩm này đều được đăng ký công bố sản phẩm bởi Công ty TNHH Hải Bé (địa chỉ tại thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho quan, tỉnh Ninh Bình). Theo thông tin từ Cổng thông tin Quốc gia về đăng ký doanh nghiệp, công ty được thành lập từ ngày 21/03/2022.

Cái kết đắng cho người tài xế taxi thu 4,2 triệu đồng của 2 người vùng cao, giờ thì đẹp mặt rồi

Sau nhiều ngày mệt mỏi và hoảng loạn trong hành trình đưa con đi khám bệnh, đêm 15/6, hai người dân tộc Mông – nạn nhân trong vụ việc – đã quay lại Hà Nội để trình báo bị “chặt chém” 4,2 triệu đồng cho một chuyến xe.

Sáng 16/6, anh Xuân Trường – người từng giúp đỡ hai nạn nhân cho biết, đã đưa cả hai đến trụ sở Công an phường Mỹ Đình 2 (quận Nam Từ Liêm, Hà Nội). Họ là anh Giàng Hồ (25 tuổi, trú tại xã Cao Sơn, huyện Mường Khương, tỉnh Lào Cai) và thím của anh – chị Cư Mủa (32 tuổi).

W-ammmmmmm.png
Hai nạn nhân trong vụ việc đã đến công an trình báo.

Anh Giàng Hồ kể: “Ngày 13/6, sau khi khám bệnh cho con tại Bệnh viện Nhi Trung ương, hai người bắt xe ôm công nghệ đến bến xe Mỹ Đình để về quê. Khi vừa đến cổng bến xe, một người đàn ông đội nón lá, cầm gậy tiếp cận và hỏi họ: “Đi nhà xe nào?”.

Biết họ định đi xe Trúc Nghiu, người này liền tự xưng là nhân viên nhà xe và chỉ đạo hai xe ôm chở họ đuổi theo chiếc xe khách vừa rời bến.

Chạy được khoảng 1km, tài xế xe ôm thông báo rằng xe khách đang chờ ở Km23 – một địa điểm không rõ ràng, khó xác định, rồi yêu cầu hai người chuyển sang taxi để tiếp tục “đuổi theo”. Ngay chuyến đi đầu tiên, họ đã bị thu 700 nghìn đồng.

Sự việc trở nên căng thẳng hơn khi taxi chở họ đến một khu vực vắng vẻ gần cao tốc Nội Bài – Lào Cai. Tại đây, tài xế bất ngờ dừng xe, khóa cửa và yêu cầu trả thêm 4,2 triệu đồng, với lý do quãng đường vừa đi dài 120km. Dù anh Hồ nói chỉ còn 1,2 triệu đồng tiền mặt, tài xế vẫn kiên quyết đòi đủ tiền, nếu không sẽ quay lại bến xe Mỹ Đình.

Trong tâm trạng hoảng loạn, anh Hồ buộc phải gọi người thân chuyển gấp 4 triệu đồng, sau đó nộp thêm 200 nghìn đồng mới được thả xuống.

“Chúng tôi bị đe dọa trên xe. Tôi sợ không đưa tiền thì người ta sẽ giết tôi”, chị Cư Mủa nói trong nước mắt. Với gia đình chị, số tiền 4,9 triệu đồng là một khoản chi phí vượt quá khả năng, trong khi con trai chị bị bệnh tim đã ba năm nay và cả nhà đang gánh khoản nợ hơn 100 triệu đồng do vay mượn để chữa bệnh.

“Chúng tôi không chỉ bị ‘chặt chém’, mà là bị lừa đảo. Tôi mong công an vào cuộc để lấy lại số tiền đó. Chúng tôi nghèo quá rồi…”, chị Mủa nghẹn ngào.

Gặp người tốt giữa hành trình gian nan

Khoảng 15h30 ngày 13/6, trên đường từ Hà Nội về quê, anh Xuân Trường – chủ một quán ăn – khi đi ngang đoạn rẽ vào cao tốc Nội Bài – Lào Cai thì thấy hai người ở vùng cao đang vác bao tải, đi bộ giữa trời nắng như đổ lửa.

W-Untitled 1 copy.png
Cán bộ công an đang ghi lời khai của nạn nhân. 

Anh dừng xe hỏi chuyện. Khi nghe kể về hành trình cay đắng họ vừa trải qua, anh không khỏi xót xa. Anh liền cho họ đi nhờ đến trạm thu phí để bắt xe về quê. Vừa lên xe được một lúc, người phụ nữ đã bật khóc nức nở vì uất ức.

Trao đổi với PV VietNamNet, một lãnh đạo Công an phường Mỹ Đình 2 cho biết: Sau khi sự việc lan truyền trên mạng xã hội qua đoạn clip do anh Xuân Trường ghi lại, sáng 16/6, cả hai nạn nhân đã trở lại Hà Nội để trình báo công an. Công an phường Mỹ Đình 2 đã tiếp nhận vụ việc và đang khẩn trương xác minh danh tính những người liên quan.

Liên quan đến vụ tài xế taxi thu 4,2 triệu đồng cho đoạn đường từ bến xe Mỹ Đình ra đầu cao tốc Nội Bài – Lào Cai, ông Trần Ngọc Hòa, Giám đốc Bến xe Mỹ Đình khẳng định: tài xế taxi đón khách ở ngoài khuôn viên bến xe.

“Sau khi nhận thông tin phản ảnh trên mạng xã hội, chúng tôi nhận định mặc dù sự việc xảy ra bên ngoài khu vực bến xe Mỹ Đình nhưng các đối tượng đã xâm hại đến quyền lợi và tài sản của hành khách, gây ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý hành khách đi xe.

Vì thế, bến xe đã thông tin với trạm công an Bến xe Mỹ Đình, Công an phường Mỹ Đình 2, đề nghị điều tra xử lý các đối tượng vi phạm để bảo vệ quyền lợi, tài sản của hành khách. Công an phường Mỹ Đình đã vào cuộc điều tra, xử lý”, ông Hòa nói.

Chàng trai bị đuổi việc vì giúp bà lão 1 phần ăn, 30 phút sau ông chủ h;ối h;ận không kịp

Giữa cơn mưa tầm tã buổi chiều, một chàng trai trẻ dừng tay lau bàn, dúi phần cơm cuối cùng của mình vào tay một bà lão run rẩy đứng trước cửa tiệm. Ba mươi phút sau, cậu nhận được tờ quyết định sa thải, kèm ánh mắt lạnh lùng từ ông chủ. Nhưng chính khoảnh khắc ấy đã mở ra một chuỗi sự kiện không ai ngờ đến—trong đó có cả sự hối hận không thể cứu vãn.

Quân là một chàng trai 23 tuổi, làm nhân viên phục vụ tại một tiệm cơm tấm khá nổi tiếng ở quận 3, TP.HCM. Công việc không quá nặng nhọc, nhưng đồng lương ít ỏi chỉ đủ để trang trải tiền trọ và vài bữa ăn qua ngày. Dẫu vậy, Quân luôn vui vẻ, lễ phép, làm việc chăm chỉ và được nhiều khách quý mến.

Ông Hòa – chủ tiệm – là người khó tính, coi trọng nguyên tắc, đôi khi đến mức khắt khe. Ông luôn dặn nhân viên không được phát thức ăn miễn phí, dù chỉ là một miếng chả. “Mỗi hạt gạo là tiền, là mồ hôi công sức! Ai nghèo, tự đi mà làm việc!” – ông thường nói vậy mỗi khi thấy ai đó ngỏ ý muốn giúp người vô gia cư.

Hôm đó, trời mưa to, quán vắng khách. Quân đang lau dọn bàn thì thấy ngoài hiên có một bà lão gầy gò, áo mưa rách tả tơi, tay run run bám lấy thành cửa. Ánh mắt bà nhìn vào những dĩa cơm còn dư của khách, khô khốc và lặng lẽ.

Bà không nói gì, chỉ cúi đầu. Mặt bà đầy nếp nhăn, gò má hóp sâu. Dưới chân bà là một đôi dép tổ ong rách bươm. Quân nhìn quanh, thấy ông chủ đang lúi húi trong kho. Không đắn đo lâu, cậu lặng lẽ lấy một phần cơm sườn—phần cơm mà cậu định ăn sau ca làm—đem ra dúi vào tay bà:

– “Bà ơi, bà ăn đi, trời lạnh quá. Con mời bà, không lấy tiền đâu ạ.”

Bà lão ngẩng lên, nước mắt chan hòa, chỉ kịp lí nhí mấy tiếng “Cảm ơn con” rồi ôm hộp cơm đi về phía mái hiên đối diện. Quân quay vào tiếp tục công việc, lòng nhẹ nhõm. Nhưng chưa đầy 10 phút sau, ông Hòa đi ra, mặt đỏ bừng, tay cầm hộp cơm đã vơi hơn nửa:

– “Ai cho mày quyền lấy cơm đi phát như từ thiện vậy hả?”

Quân sững người. Ông Hòa tiếp lời:

– “Tao đã dặn bao nhiêu lần rồi, ở đây không phải chỗ phát chẩn! Mày nghỉ việc đi, từ hôm nay!”

Quân cố gắng giải thích, ánh mắt van nài:

– “Con xin lỗi, con chỉ thấy bà lão đó đói quá, trời thì mưa lạnh…”

– “Không có nhưng nhị gì hết! Đi đi! Người như mày không phù hợp ở đây!”

Không còn cách nào, Quân gỡ tạp dề, cúi chào từng người rồi lặng lẽ bước ra khỏi quán, lòng vẫn chưa tin vào sự thật. Bà lão lúc đó đã rời đi từ lâu. Mưa vẫn rơi, không khí nặng nề.

Chỉ khoảng 30 phút sau khi đuổi việc Quân, tiệm cơm lại đông khách trở lại. Một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp, khoảng ngoài 50 tuổi, đi cùng trợ lý bước vào. Không ai biết ông là ai, chỉ thấy ông đi đến đúng chỗ bàn bà lão ngồi trước đó, dừng lại thật lâu.

Sau một hồi quan sát, ông hỏi nhân viên:

– “Lúc nãy có một bà cụ già đứng ngoài cửa quán, ai đã giúp bà ấy?”

Cô nhân viên lúng túng, kể lại chuyện Quân đưa cơm. Ông Hòa nghe đến đó thì sượng mặt. Người đàn ông kia lặng đi một lúc, rồi thở dài, lấy điện thoại ra, cho ông Hòa xem một bức ảnh:

– “Đây là mẹ tôi. Bà bị lạc từ sáng sớm. Gia đình tôi đang huy động cả người, công an, tìm khắp nơi. Cảm ơn cậu nhân viên trẻ của ông đã cho bà ăn. Lúc tôi đến thì bà đã về, trên tay vẫn cầm hộp cơm, miệng cười. Nhờ có bữa cơm đó, bà không bị ngất giữa đường.”

Không khí trong quán im phăng phắc. Mặt ông Hòa tái đi.

– “Tôi không biết cậu ấy là ai, nhưng nếu ông còn liên lạc được, xin hãy cho tôi gửi lời cảm ơn, và một lời xin lỗi vì đã hiểu lầm. Cậu ấy đã làm một việc mà cả chúng tôi—gia đình bà cụ—nợ ơn rất nhiều.”

Ông Hòa lắp bắp không nói nên lời. Ông nhớ lại ánh mắt Quân, sự chân thành, và cả ánh sáng ấm áp nơi cậu nhìn bà cụ. Ông không thể ngờ hành động nhỏ ấy lại cứu được một sinh mạng.

Ông lật đật gọi cho Quân, nhưng không ai nghe máy. Quân đã tắt điện thoại, lặng lẽ đi bộ về phòng trọ. Cậu không oán trách, chỉ thấy tiếc cho công việc mình yêu quý.

Chiều hôm đó, ông Hòa đích thân đến khu trọ cũ của Quân, hỏi thăm khắp nơi, nhưng chỉ được biết: “Nó dọn đi rồi, nói là về quê một thời gian.”

Ông đứng lặng người, trên tay là phần cơm tấm đặc biệt được gói cẩn thận—phần cơm ông định gửi để xin lỗi cậu nhân viên trẻ từng một lần dám cho đi điều quý giá nhất giữa một thế giới đầy tính toán.

Lòng tốt không phải lúc nào cũng được đáp lại ngay lập tức. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trở thành ngọn đèn dẫn đường, chiếu sáng trái tim người khác—và đôi khi, khiến những kẻ vô tâm phải day dứt suốt đời.

Ba tháng sau ngày bị đuổi việc, Quân sống lặng lẽ tại quê nhà ở một xã nghèo thuộc Long An. Mỗi sáng cậu giúp cha mẹ làm ruộng, chiều tối phụ bán nước ở quán nhỏ đầu làng. Cuộc sống tuy đạm bạc nhưng lòng Quân thanh thản. Cậu vẫn nhớ quãng thời gian ở thành phố, những đêm về muộn rã rời, và cả cái chiều mưa ấy—khi một bữa cơm đơn sơ đổi lấy cả công việc lẫn giấc mơ đang dang dở.

Cậu không trách ai. Cậu chỉ ước giá như… ông chủ hiểu được lý do mình làm vậy.

Một ngày cuối tháng 5, trời miền Tây bắt đầu nắng gắt. Quân đang quét sân thì có tiếng xe ô tô dừng lại trước cổng. Một người đàn ông lịch lãm bước xuống, theo sau là một cụ bà mặc áo bà ba nâu, gương mặt quen thuộc đến mức Quân chết lặng.

– “Bà… là bà hôm đó…!” – Quân lắp bắp.

Cụ bà mỉm cười, nước mắt chực rơi. Người đàn ông tiến đến, nắm tay Quân:

– “Chúng tôi tìm cậu suốt thời gian qua. Xin lỗi vì không đến sớm hơn. Tôi là con trai của bà cụ đây. Hôm nay, tôi đến để nói lời cảm ơn chính thức.”

Họ mời Quân vào trong nhà. Sau một hồi kể lại đầu đuôi câu chuyện, người đàn ông đưa ra một chiếc phong bì nhỏ, cùng một tấm danh thiếp:

– “Tôi là Phan Quang, chủ chuỗi nhà hàng và khách sạn P.Q. Group. Nếu cậu đồng ý, tôi muốn mời cậu về làm việc trong một nhà hàng mới của chúng tôi, với vị trí trưởng ca. Không phải vì thương hại, mà vì tôi tin những người biết đặt lòng trắc ẩn lên trên lợi ích là những người xứng đáng nhất để dẫn dắt người khác.”

Quân sửng sốt, tay run run cầm tấm danh thiếp. Cậu chưa từng nghĩ hành động đơn giản ngày hôm đó lại đưa mình đến một bước ngoặt như thế.

– “Cháu không biết phải nói gì… Nhưng cháu biết ơn cô chú nhiều lắm.”

Cụ bà cười hiền từ, nắm tay cậu thật chặt:

– “Nếu không có cháu hôm ấy, bà đã không còn ngồi đây được nữa. Cái hộp cơm đó cứu bà khỏi cơn tụt đường huyết. Người có tấm lòng như cháu, ở đâu cũng được quý mến thôi con.”

Hai tuần sau, Quân quay lại Sài Gòn. Lần này, không phải là nhân viên phục vụ giản dị nữa, mà là người phụ trách nhân sự tại một nhà hàng cao cấp vừa khai trương ở quận 1. Quân làm việc chăm chỉ, vẫn giữ sự chân thành và khiêm tốn như xưa.

Tin tức về “chàng trai từng bị đuổi việc vì cho cơm cụ già” lan truyền nhanh chóng, khi một phóng viên viết lại câu chuyện trên một chuyên mục báo điện tử. Bài viết gây bão mạng xã hội. Nhiều người tìm đến nhà hàng nơi Quân làm việc, không chỉ để ăn, mà để gặp người “dám làm điều tử tế”.

Một ngày nọ, khi đang chuẩn bị bữa tối, Quân thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào. Là ông Hòa. Ông đứng lặng nhìn cậu, tay cầm một túi quà nhỏ.

– “Chào Quân… lâu rồi không gặp.” – ông ngập ngừng.

Quân không nói gì, chỉ cúi đầu chào lại. Ông Hòa đặt túi quà lên bàn:

– “Tôi… tôi đến để xin lỗi. Tôi sai rồi. Sai vì không nhìn thấy điều tốt trong con người cậu. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến tiền, đến nguyên tắc… mà quên rằng có những lúc lòng người quan trọng hơn quy định.”

Ông dừng lại, mắt rưng rưng.

– “Cậu có quyền không tha thứ. Nhưng tôi vẫn muốn nói… tôi tự hào vì từng có một nhân viên như cậu.”

Quân lặng im một lúc, rồi khẽ cười:

– “Cháu cảm ơn chú. Nhờ chú mà cháu học được một bài học quý giá: Khi làm điều đúng, không cần ai công nhận, chỉ cần lòng mình thấy yên.”

Họ bắt tay nhau, không còn là chủ và nhân viên, mà là hai con người từng ở hai phía—giờ đã hiểu và tôn trọng nhau.

Trong đời, có những khoảnh khắc ta phải đánh đổi thứ gì đó để giữ vững lương tâm mình. Có thể cái giá phải trả là công việc, là mối quan hệ, hay sự hiểu lầm. Nhưng khi bạn chọn đứng về phía cái đúng—bằng một hành động nhỏ nhoi như chia sẻ một bữa ăn—thế giới rồi sẽ đáp lại bằng cách bạn không ngờ tới.

Lòng tốt, đôi khi chậm trễ, nhưng chưa bao giờ đến muộn.

Con gái lên thành phố làm việc lương tháng 50 triệu bỗng một ngày kêu ch/án muốn về quê chăn trâu. Tôi khuyên con hết lời sao đang làm việc nhẹ lương cao lại muốn về quê lội bùn nhưng nó chỉ lắc đầu không nghe. Hôm con gái ra đồng bón phân, tôi vô tình nhìn thấy tờ kết quả xét nghiệm giấu trong vali khiến chân tay r/ụng r/ời….

Con gái lên thành phố làm việc, lương tháng 50 triệu, ai nghe cũng trầm trồ. Ấy vậy mà một ngày, nó bảo chán, muốn bỏ hết về quê chăn trâu. Tôi khuyên can hết lời, rằng nghề nghiệp ổn định, tương lai sáng lạn, sao lại muốn về quê lội bùn, nắng nôi? Nhưng nó chỉ lắc đầu, ánh mắt buồn thăm thẳm. Tôi cứ nghĩ con đang “thất tình”, hay gặp chuyện áp lực công việc. Mãi đến hôm con gái ra đồng bón phân, tôi vô tình thấy tờ giấy giấu trong vali… đọc xong, chân tay tôi bủn rủn, tim như có ai bóp nghẹt…

Tôi tên Hảo, sống ở một làng nhỏ ven sông thuộc tỉnh Bắc Giang. Cả đời tôi gắn bó với ruộng vườn, với con trâu, cái cày, cứ thế lam lũ nuôi hai đứa con khôn lớn. Đứa con trai lớn đi xuất khẩu lao động bên Nhật, đứa con gái út – tên Linh – học giỏi, đỗ đại học ở Hà Nội, ra trường vào làm ở một công ty nước ngoài.

Ngày con báo tin được nhận việc với mức lương 50 triệu, tôi và ông nhà mừng phát khóc. Đời tôi chưa từng nghĩ con gái mình có thể kiếm từng ấy tiền mỗi tháng. Tôi hay kể với bà con hàng xóm, giọng đầy tự hào. Ai cũng bảo “phúc nhà bác lớn, sau này khỏi lo về già”.

Ba năm đầu, con gửi tiền đều như vắt chanh, còn mua cho tôi cái tivi, cái máy giặt. Mỗi lần về thăm nhà, nó vẫn dịu dàng, vui vẻ, chỉ hơi gầy đi. Tôi nghĩ chắc do làm văn phòng, ít vận động.

Nhưng đến đầu năm nay, mọi thứ thay đổi. Nó nghỉ làm, không báo trước, lẳng lặng xách vali về quê. Tôi hỏi, nó chỉ nói một câu cụt lủn:
— Con chán rồi mẹ ạ. Con muốn về quê, nuôi gà, trồng rau, sống yên bình.

Tôi chết điếng. Bao người trẻ đang đổ xô lên thành phố lập nghiệp, còn nó, đang làm việc nhẹ, lương cao, lại đòi bỏ hết? Tôi cố gắng khuyên:

— Ở quê bùn đất, nắng gió. Con quen sống sạch sẽ, giờ ra đồng biết làm gì? Rồi bạn bè con thì sao? Bằng cấp, công việc bỏ phí à?

Nó chỉ cúi đầu:
— Con mệt rồi mẹ à, mệt thật.

Tôi đành để nó ở lại. Những ngày đầu, con tôi lặng lẽ. Sáng dậy sớm, ra đồng với tôi, làm hết mọi việc. Từ gieo hạt, nhổ cỏ, dọn phân bò, không nề hà gì. Nhưng ánh mắt nó vẫn có điều gì đó xa vắng, như người đang lẩn trốn điều gì. Có hôm tôi thấy nó ra sau vườn ngồi thẫn thờ hàng tiếng, tay nắm chặt chiếc điện thoại đã tắt máy.

Một buổi chiều cuối tháng tư, trời oi ả, con gái bảo ra đồng bón phân giúp tôi. Tôi thì đau lưng, đang định gọi nó vào nghỉ, thì chợt nhớ cần tìm cái khăn mỏng cũ để bọc đám hạt giống. Tôi chạy vào phòng con tìm xem có cái khăn nào không dùng nữa.

Tôi lục trong ngăn tủ, rồi thấy cái vali cũ mà con mang từ Hà Nội về. Nghĩ chắc để đồ không dùng, tôi mở ra xem. Quần áo, vài cuốn sổ, mấy cuốn sách cũ… nhưng có một phong bì trắng nằm lẫn giữa đống giấy tờ.

Tò mò, tôi cầm lên xem – định bụng chỉ nhìn qua. Nhưng vừa đọc dòng đầu tiên trên tờ giấy bên trong, tay tôi run lên bần bật.

“Kết quả xét nghiệm sinh thiết – Bệnh viện K Trung ương.”
“Chẩn đoán: U biểu mô tuyến vú giai đoạn II.”

Cả người tôi như hóa đá.

Tôi phải ngồi xuống mép giường, thở dốc. Mắt tôi mờ đi. Tôi đọc lại lần nữa, rồi lần nữa, vẫn không dám tin. Con tôi – đứa con gái ngoan ngoãn, hiền lành, mạnh mẽ – đang bị… ung thư?

Tôi vò nát tờ giấy trong tay, nước mắt thi nhau chảy ra. Sao nó không nói với tôi? Sao lại giấu? Sao lại chọn về quê – để lặng lẽ một mình chống chọi… như thế này?

Đến tối, tôi giả vờ như không có chuyện gì. Nhưng nhìn thấy con bước vào, tôi không kìm được, òa lên khóc. Nó hoảng hốt:

— Mẹ sao thế? Ai làm gì mẹ?

Tôi kéo con ngồi xuống, rồi đưa tờ giấy. Mặt nó tái đi. Nó im lặng hồi lâu mới nói:

— Con không muốn mẹ lo… Con chỉ định về quê vài tháng thôi, sống bình yên một chút. Con… chưa biết nên chữa trị thế nào…

Tôi ôm chầm lấy con, khóc nức nở. Cảm giác bất lực tràn khắp người. Tôi là mẹ nó, đáng lẽ tôi phải biết, phải thấy điều gì đó chứ!

Tối đó, cả hai mẹ con không ngủ. Tôi gặng hỏi tất cả: bao giờ phát hiện, bác sĩ nói gì, tiên lượng ra sao… Nó trả lời như người đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, nhưng đôi mắt vẫn trốn tránh ánh nhìn của tôi.

Cuối cùng, nó nói:

— Con định để dành tiền, tự đi điều trị. Nhưng sau đó… con hoảng. Con sợ phải nằm viện một mình, sợ thuốc, sợ tóc rụng, sợ đau đớn. Nên con… trốn về.

Tôi nắm tay nó, thì thầm:

— Mẹ sẽ đi cùng con. Dù có thế nào, con không được trốn nữa. Mẹ ở đây. Cả đời mẹ sống sót qua mùa đói, qua chiến tranh, giờ mẹ sẽ không để con một mình chiến đấu đâu.

Nó bật khóc.

Tôi ngồi nhìn con ngủ thiếp đi trong lòng. Bên ngoài, tiếng ếch nhái râm ran, hương lúa non tràn vào căn phòng nhỏ. Nhưng trong lòng tôi là cơn bão lớn chưa từng có. Mai, tôi sẽ đưa nó trở lại Hà Nội. Cuộc chiến thật sự mới bắt đầu…

Sáng hôm sau, tôi dậy từ tinh mơ. Cơm nước chưa nấu, áo quần chưa gấp, mà đầu óc tôi đã quay cuồng với hàng trăm câu hỏi: Đi viện nào? Có người quen nào ở Hà Nội không? Bảo hiểm ra sao? Tiền bạc thì chắc chắn thiếu… Nhưng tôi không để con gái biết. Tôi không muốn nó thấy mẹ mình cũng hoảng sợ.

Sau bữa sáng, tôi kéo tay con, giọng dứt khoát:
— Mai mẹ con mình lên Hà Nội. Còn sống là còn hi vọng. Mẹ không để con trốn nữa.

Nó nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe nhưng gật đầu.
— Dạ.

Một tuần sau, chúng tôi có mặt tại Bệnh viện K. Lần đầu tôi bước vào một nơi như thế, đông đúc, ngột ngạt và đầy âm thanh mệt mỏi. Người nào cũng có ánh mắt như đang cố nắm lấy một sợi dây mong manh. Con gái tôi – Linh – đi sát bên, khẩu trang che kín mặt, tay siết chặt hồ sơ.

Sau vài buổi khám lại, bác sĩ kết luận đúng như trong giấy xét nghiệm cũ: Linh bị ung thư vú giai đoạn II – vẫn còn khả năng điều trị hiệu quả nếu kiên trì theo đúng phác đồ. Nghe mà lòng tôi vừa nhẹ đi chút, vừa run rẩy. Vì phía trước là cả chặng đường dài của thuốc, truyền hóa chất, xạ trị… Và là chuỗi ngày Linh phải đối mặt với sự thay đổi của chính cơ thể mình.

Hôm hóa trị lần đầu, con tôi nôn thốc tháo. Tôi ngồi bên, lau từng giọt mồ hôi cho nó mà lòng như dao cứa. Mấy hôm sau tóc nó bắt đầu rụng. Từng sợi, từng nhúm… dính vào gối, rơi xuống sàn nhà tắm. Một buổi sáng, tôi thấy nó tự đứng trước gương, cầm kéo cắt sạch tóc mình. Không khóc, nhưng ánh mắt đó… như vỡ vụn.

Tôi đi chợ, mua cho nó cái khăn quấn đầu. Tôi bảo:

— Tóc rồi sẽ mọc lại. Mẹ thương con, không phải vì cái đầu con đẹp hay không. Mẹ thương con vì con dám đối diện.

Nó ôm tôi, lần đầu tiên sau nhiều tuần, bật khóc thành tiếng.

Những ngày nằm viện là những ngày con người ta học lại cách sống. Tôi – người đàn bà nhà quê chưa từng rời quê quá ba ngày – bây giờ ngủ dưới gầm giường bệnh viện, giặt từng chiếc áo, từng đôi tất của con, nấu cháo, bón thuốc, ghi lịch truyền, nhớ từng chỉ số xét nghiệm. Tôi nghe người ta nói về mạch máu, tế bào, chỉ số bạch cầu như thuộc lòng. Có lúc tôi nghĩ, nếu tôi mà đi học bác sĩ từ nhỏ, chắc tôi đã giỏi lắm rồi.

Linh dần quen với nhịp sống trong bệnh viện. Nó bắt đầu viết lại những dòng nhật ký, ban đầu chỉ vài chữ, sau thì nhiều hơn. Mỗi tối, tôi đều thấy nó cặm cụi viết. Có hôm tôi hỏi:

— Con viết gì thế?

Nó trả lời khẽ:

— Con viết cho những người từng giống con. Sợ hãi. Trốn chạy. Con nghĩ, nếu con sống sót, con sẽ giúp ai đó bước qua như mẹ đã kéo con bước qua.

Tôi thấy lòng mình mềm đi. Con bé của tôi, dù đau, vẫn nghĩ đến người khác. Đó là lúc tôi biết, nó sẽ không gục ngã.

Thời gian trôi qua, sáu tháng sau ngày nhập viện, con gái tôi được bác sĩ thông báo khối u đã thu nhỏ đáng kể, có thể phẫu thuật. Đó là ngày tôi khóc giữa bệnh viện như đứa trẻ. Không phải vì tôi chắc chắn con sẽ khỏi – nhưng vì tôi biết, con đã đi qua đoạn đường đen tối nhất của cuộc đời mình.

Ca phẫu thuật diễn ra thành công. Linh vẫn cần theo dõi định kỳ, vẫn còn liệu trình kéo dài hàng năm. Nhưng ánh mắt nó đã khác. Nó hay cười hơn. Cái cười không gượng ép như khi mới về quê, mà là nụ cười thật sự – nhẹ nhõm, thanh thản.

Cuối năm, hai mẹ con tôi trở lại quê. Con gái tôi không còn mái tóc dài, mà chỉ là một cái đầu lơ thơ tóc con trai. Nhưng nó vẫn đội cái nón lá, mặc áo bà ba, đi dạo khắp đồng làng. Mọi người nhìn thấy, có người khen:
— Linh nay nhìn mạnh mẽ quá.
— Ừ, nó sống rồi, như cây khô hồi sinh ấy.

Linh không lên thành phố ngay. Nó ở lại quê một thời gian, mở một nhóm viết chia sẻ kinh nghiệm điều trị ung thư, đặt tên là “Mùa Hoa Nở Muộn”. Mỗi ngày, nó trả lời thư bạn đọc, viết những bài nhỏ, kể chuyện thật. Trang của nó dần có hàng nghìn người theo dõi – nhiều người bệnh, nhiều người vừa phát hiện giống nó hồi đó.

Có hôm nó quay sang tôi:

— Mẹ ơi, con nghĩ con không bị bệnh đâu. Con được dạy cách sống thêm lần nữa.

Tôi nắm tay nó, mắt rưng rưng:

— Và con dạy mẹ thêm cách thương người.

Bây giờ, tôi không còn khoe với xóm làng rằng con tôi lương 50 triệu, làm công ty nước ngoài. Tôi chỉ hay bảo:

— Con bé ấy nó từng bệnh nặng lắm. Nhưng nó sống, sống thật tử tế. Và tôi nghĩ… đó mới là điều đáng tự hào nhất.

Nhà giáo được xếp lương cao nhất trong hệ thống thang bậc lương hành chính sự nghiệp

Vụ 2 người dân tộc thiểu số bị “ch;;ém” đẹo gần 5 triệu tiền taxi khi đưa con đi khám ở Hà Nội: “Chúng tôi bị d-ọa trên xe. tôi sợ không có tiền người ta sẽ gi*t tôi”

2 nạn nhân đưa con đi khám bệnh ở Hà Nội bị ‘chặt chém’ gần 5 triệu đồng tiền taxi và xe ôm đã trở lại Hà Nội đêm 15.6 nhưng vẫn hoảng loạn.

Về Hà Nội để trình báo công an

23 giờ ngày 15.6, quán ăn số 6 ngõ 106 đường Hoàng Quốc Việt (P.Nghĩa Đô, Q.Cầu Giấy, Hà Nội) vẫn sáng đèn để phục vụ 2 vị khách đặc biệt là nạn nhân trong vụ đưa con đi khám bệnh ở Hà Nội bị “chặt chém” gần 5 triệu đồng tiền taxi và xe ôm, gây xôn xao dư luận 2 ngày qua.

 - Ảnh 1.

Anh Giàng Hồ và chị Cư Mủa có mặt tại Hà Nội

ẢNH: ĐÌNH HUY

Anh Xuân Trường, người đăng tải clip về vụ việc lên mạng xã hội Facebook, cho biết chiều 15.6, anh đặt xe khách đưa 2 nạn nhân từ Lào Cai xuống Hà Nội. Tới thủ đô, anh đón họ về quán ăn của mình nghỉ ngơi. Sáng nay 16.6, anh sẽ đưa cả hai đến trụ sở Công an P.Mỹ Đình 2 (Q.Nam Từ Liêm, Hà Nội) trình báo.

Còn mệt mỏi sau chuyến đi dài, anh Giàng Hồ (25 tuổi, người Mông, trú xã Cao Sơn, H.Mường Khương, Lào Cai), vẫn nhớ khoảnh khắc bị tài xế taxi “chặt chém” khi bắt xe về nhà hôm 13.6.

Chia sẻ với Thanh Niên, anh Hồ kể, khoảng 14 giờ ngày 13.6, anh và người thím đi xe ôm công nghệ từ Bệnh viện Nhi T.Ư đến bến xe Mỹ Đình để bắt xe khách về Lào Cai.

Khi đến cổng bến, một người đàn ông đội nón lá, cầm gậy hỏi: “Đi nhà xe nào?”. Anh Hồ đáp: “Đi xe Trúc Nghiu”. Người này nhận là nhân viên của nhà xe Trúc Nghiu rồi gọi 2 xe ôm chở 2 thím cháu anh Hồ đuổi theo xe Trúc Nghiu đã xuất bến.

Được khoảng 1 km, lái xe ôm thông báo, xe khách đang đợi ở Km23, nhưng phải chuyển sang taxi để tiếp tục đuổi theo. Hai người bị thu 700.000 đồng tiền xe ôm và tiền xe khách.

Thông tin chuyển khoản và mã QR của tài xế taxi được anh Giàng Hồ lưu lại

ẢNH: ĐÌNH HUY

Khi taxi đến khu vực vắng người gần cao tốc Nội Bài – Lào Cai, tài xế dừng xe, chốt cửa và nói “đưa đủ tiền mới được xuống” và tính quãng đường vừa chạy khoảng 120 km, yêu cầu anh Hồ phải trả 4,2 triệu đồng.

Hai mợ cháu đi đường xa bị ‘chặt chém’ 4,2 triệu tiền taxi, công an vào cuộc

“Tôi sợ người ta giết”

“Tôi nói hết tiền rồi, chỉ còn 1,2 triệu tiền mặt thôi nhưng tài xế không nghe, phải đủ 4,2 triệu mới cho xuống, nếu không ông ấy sẽ đưa tôi lại Mỹ Đình”, anh Hồ nói và cho biết vì sợ hãi nên đã cầu cứu người thân chuyển cho vay 4 triệu đồng, sau đó chuyển cho tài xế taxi để người này mở cửa cho người thím xuống trước. Anh Hồ còn phải trả thêm 200.000 đồng mới được xuống xe.

Sau đó, hai thím cháu đi bộ vào cao tốc Nội Bài – Lào Cai và gặp anh Xuân Trường. Anh Trường cho họ đi nhờ đến điểm đón xe khách để về Lào Cai.

Chị Cư Mủa (32 tuổi, người Mông, trú xã Cao Sơn, thím của anh Hồ) rơi nước mắt khi nhớ lại chuyện đã qua: “Chúng tôi bị dọa trên xe. Tôi sợ không có tiền người ta sẽ giết tôi”.

 - Ảnh 4.

Chị Cư Mủa bật khóc vì mất số tiền quá lớn

ẢNH: ĐÌNH HUY

Đối với chị Mủa, số tiền gần 5 triệu đồng là rất lớn, gia đình còn đang phải vay nợ hơn 100 triệu đồng để chạy chữa cho con trai bị bệnh tim.

“Con tôi bị bệnh 3 năm nay, gia đình làm nông không có nhiều tiền, những năm qua đã vay mượn hết người thân, ngân hàng để chữa bệnh cho cháu. Giờ đây lại thêm số nợ này, tôi không biết sẽ lấy đâu để trả nợ”, chị Mủa bật khóc và cho rằng bị lừa chứ không phải chặt chém. Chị mong rằng lực lượng chức năng sẽ vào cuộc để lấy lại tiền cho gia đình.

Trước đó, khoảng 15 giờ 30 ngày 13.6, trên đường từ Hà Nội về quê, khi đến lối rẽ vào cao tốc Nội Bài – Lào Cai, anh Xuân Trường (chủ quán ăn kể trên) thấy 2 người 1 nam, 1 nữ vác bao tải đi bộ giữa trời nắng nóng nên dừng xe hỏi chuyện.

Khi biết họ đang tìm cách về Lào Cai, anh Trường cho đi nhờ ra trạm thu phí. Khi vừa lên xe, người phụ nữ bật khóc nức nở và kể chuyện bị chặt chém gần 5 triệu tiền xe ôm và taxi.

Anh Trường sau đó đã ghi hình và đăng lên mạng xã hội. Liên quan đến thông tin này, một lãnh đạo Công an P.Mỹ Đình 2 (Q.Nam Từ Liêm, Hà Nội) cho biết, đơn vị đang xác minh sự việc.