Home Blog Page 73

Giá vàng trưa nay: Không kịp nữa rồi

Giá vàng hôm nay 22.5: Đồng loạt tăng ở cả thị trường trong nước và thế giới.

Bốn năm tôi giấu chồng về việc con gái không phải con anh Tôi lo sợ một ngày nào đó, bí mật này bị ph;ơi b;ày theo cách tồi tệ nhất, người tổn thương nhiều nhất lại là đứa trẻ v;ô t;ội.

Tôi viết những dòng này khi kim đồng hồ đã trôi qua nửa đêm, căn nhà chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở nhẹ của con bé bên cạnh như một bản nhạc ru buồn. Mọi thứ đều yên bình, nhưng trong tôi là một cơn bão. Bốn năm nay, mỗi đêm tôi sống như thế này – bên con, bên người đàn ông vẫn gọi mình là vợ, và bên một bí mật nặng nề đến mức có thể nghiền nát trái tim tôi bất cứ lúc nào.

Tôi và chồng kết hôn khi cả hai vẫn còn đang học cách trưởng thành trong hôn nhân. Những bất đồng nhỏ dần chồng chất thành vết nứt lớn. Anh thường xuyên đi công tác xa, để mặc tôi một mình với những cảm xúc chênh vênh và những hoài nghi chưa từng được giải đáp. Những đêm dài lạnh lẽo, tôi chờ đợi anh trở về không chỉ bằng thân xác, mà bằng cả trái tim. Nhưng anh bận – công việc, đồng nghiệp, những bữa tiệc, những cuộc gọi lúc nửa đêm. Và tôi ở lại với cô đơn, với tủi thân, với những đêm trằn trọc, ánh đèn mờ ảo soi rõ nét ưu phiền trên gương mặt chính mình.

Rồi sếp tôi – một người đàn ông hơn tôi gần mười tuổi, từng trải, hiểu tâm lý phụ nữ – bước vào cuộc đời tôi như một cơn gió lạ. Ban đầu chỉ là những lời hỏi han sau giờ làm, những lần đưa về khi tôi tan ca muộn, rồi là những buổi cà phê tâm sự về công việc, về cuộc sống. Trong lúc chồng xa cách, tôi thấy mình được lắng nghe, được quan tâm, được nhìn như một người phụ nữ đúng nghĩa – không chỉ là vợ, là người giữ nhà.

Tôi đã yếu lòng. Chỉ một lần. Một lần duy nhất. Một đêm mưa, tôi để mình ngã vào vòng tay của người đàn ông không phải chồng. Tôi không biện minh. Không đổ lỗi. Sai lầm là của tôi. Và cái giá của nó – là một đứa trẻ.

Khi biết mình mang thai, tôi đã hoảng loạn. Tính toán thời gian, cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó là con của chồng. Nhưng trong thâm tâm, tôi biết. Tôi luôn biết. Dù chưa từng làm xét nghiệm ADN, nhưng một người mẹ – bằng bản năng – có thể cảm nhận được điều đó.

Chồng tôi chưa từng nghi ngờ. Khi tôi báo tin có thai, anh mừng rỡ, ôm tôi vào lòng như thể mọi rạn nứt trước đó chưa từng tồn tại. Từ giây phút đó, anh thay đổi – trở thành một người cha mẫu mực, một người chồng dịu dàng. Anh gác lại những chuyến công tác xa, dành nhiều thời gian hơn bên gia đình. Mỗi cái nấc, mỗi cử động của con trong bụng tôi, anh đều ghi nhớ như một kho báu. Tôi nhìn anh, chỉ biết cười – nhưng trong lòng như vỡ vụn.

Con bé ra đời – khỏe mạnh, đáng yêu, có đôi mắt to tròn và chiếc má lúm nhỏ xíu. Anh bế con mà nước mắt rơi. Còn tôi, cũng khóc – nhưng là nước mắt của sợ hãi và hối hận.

Từng ngày, từng tháng trôi qua, tôi sống trong một vai diễn mà mình tự viết kịch bản. Người vợ hạnh phúc. Người mẹ tận tụy. Người phụ nữ đã “sửa sai” bằng cách giữ kín bí mật ấy – để gia đình không đổ vỡ, để con không lớn lên thiếu cha, để chồng không gục ngã vì sự phản bội.

Nhưng vai diễn nào rồi cũng đến hồi kết. Tôi dần kiệt sức. Có những đêm, tôi tỉnh giấc giữa chừng, tim đập mạnh như thể ai đó vừa gõ cửa, phơi bày tất cả. Tôi sợ một ngày, ai đó – một người quen, một đồng nghiệp cũ, hay chính sếp tôi – vô tình nói ra điều tôi cố giấu suốt bốn năm. Tôi hình dung ra cảnh chồng tôi chết lặng, con bé khóc òa vì không hiểu chuyện gì, và tôi – như kẻ phản bội bị xua đuổi khỏi chính mái ấm mình từng cố gắng bảo vệ.

Có lần, con bé nhìn tôi và hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ hay buồn vậy?”. Tôi không biết trả lời. Chỉ ôm con thật chặt, như thể nếu tôi buông tay, tất cả sẽ sụp đổ. Con bé là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi lúc này, nhưng ánh sáng đó cũng là cái bóng dài của một lỗi lầm không thể tha thứ.

Tôi đã thử viết thư thú nhận. Một lần, hai lần, rồi hàng chục lần. Nhưng đều xé nát. Tôi sợ mất tất cả. Nhưng tôi cũng sợ bản thân mình sẽ không thể sống nổi nếu cứ tiếp tục gồng gánh gánh nặng này. Đôi khi, tôi tự hỏi: phải chăng tôi đang tự hủy hoại chính mình, bằng cách cố gìn giữ một hạnh phúc vốn dĩ được xây trên nền cát?

Tôi không biết nên làm gì. Tôi chỉ biết rằng, nếu có một ai đó đọc được những dòng này – hãy nhớ rằng mỗi quyết định sai lầm, dù chỉ một lần, có thể kéo theo cả một đời ân hận.

Tôi vẫn nhớ như in một buổi chiều mùa thu, khi ánh nắng nhạt xuyên qua khung cửa sổ, nhuộm vàng từng ngóc ngách trong phòng khách. Con bé đang nghịch vẽ bằng sáp màu, khuôn mặt rạng rỡ, đôi tay nhỏ xíu dính lem luốc. Chồng tôi ngồi bên cạnh, kiên nhẫn lau từng ngón tay cho con, rồi hôn nhẹ lên trán nó. Cảnh tượng bình yên đến mức trái tim tôi thắt lại. Đó là gia đình – điều tôi từng mơ ước, từng nỗ lực gìn giữ… nhưng cũng chính là thứ tôi đang che giấu bằng cả một lời nói dối khổng lồ.

Tôi bắt đầu đặt ra câu hỏi: Liệu có phải mình đang sống vì con, hay chỉ vì bản thân quá sợ hãi sự trừng phạt? Tôi thường tự dằn vặt rằng: “Nếu con biết sự thật, nó có hận tôi không? Nếu chồng tôi biết, anh có còn là người cha yêu thương như bây giờ? Và nếu tôi im lặng mãi mãi, thì liệu gia đình này có thật sự là ‘thật’?”

Tôi tìm đến một nhà tâm lý học, hy vọng ai đó có thể nói cho tôi biết mình nên làm gì. Nhưng câu trả lời chỉ là những câu hỏi ngược lại: “Chị sợ sự thật vì điều gì?”, “Ai là người chị thật sự muốn bảo vệ?”, “Và chị sẽ sống ra sao nếu tiếp tục như thế này thêm 5 năm, 10 năm nữa?”

Tôi không thể trả lời. Tôi cũng không đủ can đảm để hành động. Tôi như một người đứng trước vách đá, biết nhảy xuống là đau, nhưng đứng mãi thì cũng chết dần trong nỗi sợ.

Thế rồi, một biến cố nhỏ xảy ra – điều mà tôi nghĩ là tín hiệu cảnh tỉnh từ cuộc đời. Con bé bị sốt cao suốt hai ngày, phải nhập viện. Bác sĩ yêu cầu làm một số xét nghiệm máu chuyên sâu, và cần chữ ký đồng thuận từ cả bố và mẹ. Tôi hoảng loạn. Không phải vì bệnh tình con, mà vì nỗi sợ điều gì đó sẽ bị phát hiện – sự không trùng khớp ADN, một câu hỏi y tế nào đó dẫn đến nghi ngờ.

Lúc ấy, tôi nhận ra: tôi không thể trốn tránh mãi được. Sự thật luôn có cách xuất hiện, và nếu tôi không chủ động đối diện, nó sẽ chọn thời điểm tồi tệ nhất để phơi bày. Và người gánh hậu quả không ai khác ngoài con tôi.

Đêm hôm đó, tôi viết một bức thư. Không phải để gửi, mà để lần đầu tiên thành thật với chính mình. Trong thư, tôi thú nhận toàn bộ – lý do, hoàn cảnh, cảm xúc, sự hối hận, và cả tình yêu tôi dành cho chồng, cho con. Tôi viết như thể đó là lá thư cuối cùng tôi có thể để lại nếu ngày mai mọi thứ sụp đổ. Và khi viết xong, tôi bật khóc. Không phải vì sợ hãi, mà vì cảm giác được giải thoát sau từng ấy năm gồng gánh.

Sáng hôm sau, tôi quyết định nói sự thật với chồng.

Tôi sẽ không bao giờ quên gương mặt anh lúc ấy – một thoáng ngỡ ngàng, rồi cứng đờ, sau đó là sự lặng im đến rợn người. Anh không giận dữ, không la hét. Chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt mà suốt đời tôi cũng không quên được – một ánh nhìn trống rỗng, đẫm nước, như thể cả thế giới trong anh vừa sụp đổ.

Anh đứng dậy, bước ra khỏi nhà mà không nói một lời. Tôi muốn chạy theo, muốn níu kéo, muốn nói thêm rằng tôi yêu anh, rằng con bé là cả thế giới của tôi – nhưng tôi biết, lúc đó, mọi lời biện minh đều là vô nghĩa.

Một tuần sau, anh trở về. Gầy đi thấy rõ, ánh mắt mệt mỏi. Anh không nói đến chuyện ly hôn, cũng không hỏi gì thêm. Chỉ bảo tôi rằng: “Anh cần thời gian.”

Từ đó, ngôi nhà chúng tôi sống cùng nhau nhưng xa cách. Anh vẫn chăm sóc con, vẫn đóng vai người cha, nhưng không còn là người chồng. Anh lặng lẽ, ít nói, và không bao giờ nhìn tôi thật lâu như trước.

Tôi không trách anh. Ngược lại, tôi biết mình đã quá may mắn khi anh không lập tức quay lưng. Sự bao dung ấy khiến tôi càng thêm nhức nhối. Tôi cố gắng nhiều hơn – không phải để “bù đắp” – vì không gì có thể xoá sạch lỗi lầm, mà để sống thật, sống tử tế hơn từng ngày.

Con bé vẫn hồn nhiên, chưa biết chuyện gì. Và tôi mong nó mãi mãi giữ được sự hồn nhiên ấy, cho đến khi đủ trưởng thành để nghe và hiểu. Một ngày nào đó, tôi biết, mình sẽ phải nói với con – bằng tất cả tình yêu, lòng chân thành, và mong muốn con hiểu rằng: nó là kết quả của một phút sai lầm, nhưng là điều đúng đắn nhất trong đời tôi.

Tôi không còn sợ hãi sự trừng phạt nữa. Điều tôi sợ duy nhất là đánh mất lòng tin của những người tôi yêu thương. Nhưng nếu không đối mặt với sự thật, thì tôi đã đánh mất họ ngay từ đầu.

Cuộc sống sau đó không còn nhẹ nhàng, nhưng thật hơn. Tôi bắt đầu lại – không phải từ con số 0, mà từ sự tổn thương, để xây lại mọi thứ bằng sự thật, lòng can đảm và hy vọng. Và nếu có ai hỏi tôi bài học lớn nhất mà tôi học được sau tất cả, thì đó là: đôi khi, sự thật không phải là con dao kết thúc, mà là lối mở để bắt đầu sống một cuộc đời mới – dẫu đầy những vết sẹo.

TIN KH:Ẩ:N về C.O.VID-19: Hà Nội tăng ca mắc, bi:ến thể ở Thái Lan l:ây nhanh gấp 7 lần c:úm

Bệnh viện Hà Nội ghi nhận số ca Covid-19 tăng

Hai tuần gần đây, các bệnh viện tại Hà Nội ghi nhận số ca Covid tăng, nhưng đa số trường hợp đều nhẹ và chưa phát hiện ổ dịch lớn.

Cụ thể, từ 1-15/5, Bệnh viện Thanh Nhàn tiếp nhận 12 ca, đang điều trị nội trú 6 người. Bên cạnh đó là 19 ca mắc sốt xuất huyết và 18 trường hợp mắc tay chân miệng. Tình hình tương tự tại Bệnh viện Đa khoa Đức Giang.

Đại diện hai bệnh viện cho biết số ca mắc các bệnh truyền nhiễm như sốt xuất huyết, tay chân miệng và Covid-19 có xu hướng gia tăng trong thời tiết nắng nóng, độ ẩm cao. Riêng số bệnh nhân Covid giảm so với cùng kỳ năm trước, nhưng vẫn ghi nhận một số trường hợp diễn biến nặng, nhất là ở nhóm người già, có bệnh nền hoặc chưa tiêm đủ vaccine. Nơi này đã thiết lập khu cách ly riêng biệt cho từng nhóm bệnh, tăng cường kiểm soát nhiễm khuẩn, sàng lọc và phân luồng bệnh nhân ngay từ đầu.

Tương tự, TS.BS Đỗ Thị Thúy Nga, Phó Giám đốc Bệnh viện Nhi Hà Nội, cho biết số trẻ nhập viện do Covid-19 tăng hai tuần qua, nhưng bệnh chỉ ở mức độ nhẹ hoặc trung bình. Từ đầu tháng 5, nơi này tiếp nhận khoảng 20 ca mỗi ngày, hiện có 14 trẻ điều trị. Riêng ngày 19/5, có 18 trẻ nhập viện.

Bệnh viện Nhi Trung ương cũng ghi nhận số bệnh nhân Covid-19 tăng, đa số có triệu chứng tương tự cảm cúm hoặc viêm phổi thông thường.

Còn tại TP HCM, Sở Y tế ghi nhận 29 ca Covid-19, tăng 6 ca so với trung bình 4 tuần trước đó. Đầu năm đến nay, TP HCM ghi nhận 79 trường hợp, thấp hơn cùng kỳ năm ngoái (322 ca), chưa ghi nhận ca bệnh nặng. Từ giữa tháng 4 số ca Covid-19 hàng tuần có dấu hiệu tăng khá rõ rệt, song thành phố chưa ghi nhận các ổ dịch.

Sở Y tế TP HCM yêu cầu HCDC giám sát diễn biến dịch Covid-19, biến thể Omicron mới là XEC, các cơ sở khám chữa bệnh rà soát và chủ động kế hoạch thu dung, điều trị.

Theo văn bản khẩn Sở Y tế gửi các đơn vị về triển khai phòng, chống dịch Covid-19 ngày 21/5, đơn vị này vừa tổ chức họp với lãnh đạo Trung tâm Kiểm soát bệnh tật TP HCM (HCDC), Bệnh viện Bệnh nhiệt đới, Nhi đồng 1, Đơn vị nghiên cứu lâm sàng ĐH Oxford (OUCRU) cùng các chuyên gia truyền nhiễm nhằm đánh giá tình hình dịch bệnh.

Ngành y tế nhận định chủng Omicron XEC không phải là biến chủng mới xuất hiện, được phát hiện từ tháng 6/2024 và hiện đã có mặt khắp nơi trên thế giới. Omicron XEC được Tổ chức Y tế thế giới (WHO) xếp vào nhóm nguy cơ thấp – biến chủng cần được theo dõi.

Bác sĩ chăm sóc cho bệnh nhân Covid đang điều trị tại Bệnh viện đa khoa Thanh Nhàn. Ảnh: Bệnh viện cung cấpBác sĩ chăm sóc cho bệnh nhân Covid đang điều trị tại Bệnh viện đa khoa Thanh Nhàn. Ảnh: Bệnh viện cung cấp

PGS.TS Trần Đắc Phu, nguyên Cục trưởng Cục Y tế dự phòng, cho biết Covid-19 là bệnh lưu hành với số ca mắc tăng giảm theo chu kỳ. Dịch vẫn tồn tại trong cộng đồng với các ca rải rác, nhưng chưa ghi nhận trường hợp chuyển nặng hay tử vong gần đây.

Các chuyên gia lý giải phần lớn người dân đã có miễn dịch nền nên nguy cơ chuyển nghiêm trọng rất thấp. “Covid-19 hiện được xếp vào nhóm bệnh truyền nhiễm B, không khác biệt nhiều so với cảm cúm thông thường”, ông Phu cho hay.

Dù vậy, Bộ Y tế cảnh báo số ca nhiễm có thể tiếp tục tăng và khuyến cáo người dân đeo khẩu trang nơi công cộng, rửa tay thường xuyên, tăng cường ăn uống, tập luyện, chủ động kiểm tra sức khỏe khi có triệu chứng như sốt, ho và khó thở. Nhóm mắc bệnh phổi mạn tính, suy giảm miễn dịch, đái tháo đường, bệnh lý tim mạch hoặc người lớn tuổi cần cẩn trọng.

Covid vẫn có nguy cơ gây quá tải hệ thống y tế nếu số ca nhiễm tăng quá nhanh trong thời gian ngắn. Do đó, Bộ Y tế yêu cầu các bệnh viện cả nước chuẩn bị những kịch bản để thu dung và điều trị bệnh nhân, nếu dịch lan trong cộng đồng.

Khu vực cách ly tại Bệnh viện Thanh Nhàn, Hà Nội ngày 21/5. Ảnh: Bệnh viện cung cấpKhu vực cách ly tại Bệnh viện Thanh Nhàn, Hà Nội ngày 21/5. Ảnh: Bệnh viện cung cấp

Từ khi đại dịch bùng phát năm 2020, Việt Nam ghi nhận hơn 11,6 triệu ca nhiễm và khoảng 43.000 ca tử vong. Từ đầu năm đến nay có 148 ca mắc rải rác tại 27 tỉnh thành, không có tử vong. Ba tuần gần đây, số ca tăng nhẹ, trung bình 20 trường hợp mỗi tuần.

Tại châu Á, Covid đang tái bùng phát ở một số quốc gia và vùng lãnh thổ như Thái Lan, Singapore, Hong Kong… Đặc biệt, Thái Lan đang theo dõi sát sao XEC, một nhánh phụ của Omicron, do nguy cơ lan rộng trong cộng đồng. Tiến sĩ Teera Woratanarat, giảng viên Y khoa tại Đại học Chulalongkorn, cho biết chủng XEC có tốc độ lây lan gần gấp 7 lần bệnh cúm.

Tám năm làm vợ chồng, cuối cùng tôi cũng chọn buông tay. Đúng ngày kỷ niệm cưới lần thứ tám, anh ta tặng tôi 999 đóa hồng đỏ thắm. Ngay khi vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi bình tĩnh nhấc máy gọi điện, yêu cầu l;y h;ôn.

Hà Nội, một buổi sáng đầu đông, trời se lạnh, mưa phùn giăng giăng như màn sương mỏng phủ lên những mái ngói cổ kính của khu phố cổ.

Trên tầng cao nhất của Bệnh viện Quốc tế Hoàng Gia, tiếng máy đo nhịp tim vẫn đều đặn vang lên, nhắc nhở rằng trái tim cô vẫn đang đập – dù có lẽ, nó đã không còn cảm giác.

Tôi – Linh, ba mươi ba tuổi, vừa trải qua ca phẫu thuật cắt bỏ tử cung sau khi mang thai ngoài tử cung lần hai. Không có đứa trẻ nào ở lại. Không còn hy vọng lần nữa. Và người chồng của tôi, Trình Dật – doanh nhân trẻ thành đạt, tổng giám đốc Trình Gia Group – không có mặt.

Chỉ có một lẵng hoa đỏ rực đặt trong phòng bệnh, 999 đóa hồng đỏ thắm, kèm một tấm thiệp: “Mừng kỷ niệm 8 năm ngày cưới. Em mãi là người phụ nữ anh yêu nhất.”

Tôi nhìn bó hoa, không cảm xúc. Có lẽ là do thuốc tê chưa hết, hoặc có lẽ là do tim tôi thực sự đã chết.

Tôi nhấc máy gọi cho luật sư:
– Em muốn ly hôn. Soạn sẵn hồ sơ.

Tôi vừa dứt câu thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ, run rẩy và lạ lẫm:
– A… alo… Chị Linh ạ? Em… em là Thảo… em… em là thư ký của anh Trình… Là em tự ý nghe máy… Xin chị đừng trách tổng giám đốc Trình… Anh ấy không biết gì cả…

Tôi cười nhạt. Thư ký? Cô bồ nhí nào lại nhận là thư ký? Tôi không ngu. Không còn ngây thơ nữa.

– Nói với anh ta, tôi ký đơn ngay khi khỏe. Còn phần chia tài sản, cứ để luật sư lo.

Cô gái kia sụt sùi, nhưng tôi không nghe nữa. Tôi cúp máy, quay mặt vào tường.

Tám năm làm vợ chồng. Bắt đầu bằng một tình yêu tưởng như cổ tích – anh ta là bạn học cũ, từng đứng dưới mưa chờ tôi tan ca, từng quỳ giữa phố đi bộ Nguyễn Huệ cầu hôn bằng nhẫn kim cương thật to và ánh mắt dịu dàng không thể từ chối.

Ba năm đầu, tôi sống trong giấc mộng. Đi du lịch châu Âu mỗi hè, tặng túi Hermès vào mỗi dịp lễ, và đêm nào cũng là lời chúc ngủ ngon dịu dàng.

Nhưng ba năm tiếp theo, anh ta bận rộn hơn. Những cuộc họp khuya, những chuyến công tác không báo trước, và tôi bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo. Không phải vì mùa đông, mà vì lòng người.

Tôi từng thấy một chiếc khuyên tai lạ trên ghế phụ xe anh ta, từng nghe được một cuộc gọi mà anh vội tắt, từng nhận được tin nhắn rác từ số lạ “Chị là vợ anh Trình à? Anh ấy đang ngủ với tôi đấy.”

Nhưng tôi vẫn im lặng. Vì tôi yêu. Vì tôi đang chữa hiếm muộn. Vì tôi nghĩ, một đứa trẻ sẽ kéo anh trở lại.

Rồi tôi mang thai. Nhưng là thai ngoài tử cung. Tôi mất đứa bé. Anh ở nước ngoài. Không một tin nhắn.

Lần thứ hai tôi mang thai, tôi giữ kín. Hy vọng mong manh cháy rực trong lòng. Nhưng rồi… lại là thai ngoài tử cung. Lần này, bác sĩ phải cắt bỏ tử cung để giữ mạng tôi. Tôi không còn khả năng làm mẹ.

Và anh… vẫn không có mặt. Nhưng lại gửi đến 999 đóa hồng.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má tôi. Không phải vì đau, mà vì tủi thân.

Tôi đã trao cả thanh xuân cho một người đàn ông không xứng đáng. Và giờ, tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, một thân thể đầy sẹo, và một trái tim bị nghiền nát.

Buổi chiều hôm đó, tôi yêu cầu bác sĩ cho xuất viện sớm.

Khi bước ra khỏi cổng bệnh viện, tôi thấy anh – Trình Dật – đứng cạnh một chiếc xe sang màu đen bóng loáng, mặc vest xanh navy, tóc chải gọn, nụ cười vẫn dịu dàng như ngày nào.

Anh chạy đến, đỡ lấy tay tôi:

– Em gầy đi nhiều quá… Anh xin lỗi, anh bận họp đột xuất ở Đà Nẵng…

Tôi rút tay ra.
– Anh không cần đóng kịch nữa. Tôi gọi luật sư rồi.

Anh sững người.
– Em nói cái gì vậy?

– Ly hôn. Tôi mệt rồi. Mà… anh nói cô thư ký ấy không tự ý nghe máy chứ gì? Cô ta khóc vì thương anh đấy.

Anh im lặng. Rồi nhún vai.

– Tùy em.

Hai chữ đó, nhẹ tênh, như cơn gió lạnh đầu mùa. Nhưng nó như lưỡi dao xé toạc ký ức tám năm.

Tôi gật đầu.
– Ừ. Tùy tôi.

Tôi bước đi, không ngoảnh lại. Mỗi bước chân là một lớp vỏ yếu đuối rơi rụng. Tôi không còn là người vợ mù quáng nữa.

Tôi là một người phụ nữ đã mất tất cả – nhưng cũng là người không còn gì để mất. Và điều đó khiến tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Ba tháng sau ly hôn.

Hà Nội bước vào mùa xuân, nhưng tôi không còn là người phụ nữ năm xưa đợi hoa nở để mong anh quay về.

Ly hôn với Trình Dật, tôi chỉ nhận một căn hộ nhỏ ở quận Tây Hồ và số cổ phần không đáng kể ở Trình Gia Group – thứ mà luật sư tôi phải đấu tranh gay gắt mới lấy được.

Tôi không giữ xe, không giữ tiền, không giữ danh nghĩa “phu nhân tổng giám đốc”. Tôi chỉ giữ lại danh dự.

Tôi từng là một giảng viên kinh tế, từng từ bỏ sự nghiệp để lo cho anh ta. Sau ly hôn, tôi trở lại giảng dạy ở Đại học Kinh tế Quốc dân và mở một kênh YouTube chia sẻ kiến thức tài chính cá nhân cho phụ nữ – điều tôi từng nghĩ là nhảm nhí.

Nhưng rồi… chính cái điều “nhảm nhí” ấy đưa tôi vào thế giới khác.

Ba tuần sau khi kênh lên sóng, video “5 bài học về tiền từ cuộc hôn nhân đổ vỡ” của tôi viral trên mạng xã hội. Hàng chục nghìn lượt chia sẻ. Phụ nữ từ khắp nơi gửi tin nhắn cảm ơn, kể câu chuyện của họ, đồng cảm, khóc cùng tôi. Và tôi hiểu – mình không cô đơn.

Tôi được mời làm speaker trong các buổi tọa đàm doanh nghiệp, được đề nghị viết sách, được tài trợ mở workshop dạy phụ nữ độc lập tài chính sau ly hôn.

Càng làm, tôi càng mạnh.

Và định mệnh mỉm cười đúng lúc: trong một sự kiện khởi nghiệp nữ tại TP. Hồ Chí Minh, tôi gặp Lâm Hạo Khang – CEO của tập đoàn đầu tư LionGate, một người đàn ông điềm tĩnh, thông minh, và không hề quan tâm tôi là “vợ cũ của Trình Dật”.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt tôn trọng. Không thương hại. Không lợi dụng.

– Em có ý tưởng, có bản lĩnh, có cộng đồng. Nhưng thiếu vốn. Chúng tôi có thể đầu tư, nếu em chịu sáng lập công ty chuyên về tư vấn tài chính cho phụ nữ hậu ly hôn. Gọi là gì nhỉ… Phượng Hoàng chẳng hạn.

Tôi cười. Và “Phượng Hoàng” ra đời.

Một năm sau, công ty “Phượng Hoàng” của tôi trở thành hiện tượng trong giới startup nữ. Chúng tôi không chỉ dạy phụ nữ quản lý tài chính, mà còn giúp họ đầu tư, khởi nghiệp nhỏ, và quan trọng nhất – hồi sinh cuộc đời sau những vết thương hôn nhân.

Chúng tôi mở rộng chi nhánh khắp Hà Nội, Đà Nẵng, Sài Gòn. Tôi lên bìa tạp chí kinh doanh với dòng tiêu đề:

“Người phụ nữ tái sinh từ tro tàn của cuộc hôn nhân tỷ phú.”

Đó là lúc định mệnh sắp xếp cho tôi và Trình Dật gặp lại – trong một thương vụ sát nhập.

Trình Gia Group đang gặp khủng hoảng. Dự án bất động sản hạng sang của anh ta ở Đà Nẵng vỡ tiến độ, thiếu vốn lưu động, cổ đông gây sức ép.

Còn tôi – CEO của Phượng Hoàng – lại là khách mời danh dự trong buổi đấu giá cổ phần chiến lược của một công ty tài chính mà Trình Gia đang cố mua lại để cứu thanh khoản.

Tôi bước vào phòng họp với bộ vest trắng, ánh mắt thẳng thắn, giọng nói không run rẩy. Ngồi đối diện tôi là Trình Dật – người từng bỏ mặc tôi trong bệnh viện, từng nói “Tùy em” như một cách vứt bỏ.

Anh ta thoáng ngỡ ngàng, rồi khẽ nhếch môi:

– Không ngờ… Em ngồi đây.

Tôi cười nhẹ.
– Tôi đã bước ra khỏi cuộc đời anh. Nhưng tiếc là… lần này, tôi lại bước vào cuộc chơi của anh.

Cuộc đấu giá bắt đầu. Mỗi vòng đều là căng thẳng. Trình Dật ra giá cao, nhưng tôi – với nguồn vốn từ LionGate và mạng lưới đầu tư nữ giới – không hề nao núng.

Cuối cùng, tôi thắng.

Công ty tài chính kia về tay tôi – đồng nghĩa với việc Trình Gia Group không còn cơ hội cứu dòng vốn.

Anh ta nhìn tôi – lần đầu tiên, không còn là vẻ nho nhã giả tạo, mà là cái nhìn cay đắng, không thể tin được.

– Em… thật sự muốn lật đổ tôi?

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

– Không. Tôi chỉ giành lại những gì tôi xứng đáng. Tôi không trả thù. Tôi chỉ không muốn cúi đầu nữa.

– Em đã thay đổi. Không còn là cô vợ ngoan hiền nữa.

– Cảm ơn vì anh đã giúp tôi tỉnh mộng.

Tôi rời phòng họp, nắng chiều rọi lên tóc. Mùi hương hồng cũ không còn. Giờ tôi mang mùi của gỗ trầm và quyết đoán.

Đêm đó, tôi đứng trên tầng cao của văn phòng, nhìn xuống dòng xe qua lại.

Tôi từng là người vợ đợi chồng về mỗi đêm. Giờ tôi là người phụ nữ tự mình bước lên đỉnh.

Tôi không còn tử cung. Nhưng tôi đã sinh ra một bản thể mới của chính mình.

Không phải ai rời khỏi hôn nhân cũng sụp đổ. Có những người phụ nữ – sau khi bị đẩy xuống tận đáy – lại biết cách hóa thành Phượng Hoàng.

Và tôi – chính là một trong số đó.

Phản ứng đầu tiên của nam tài xế ở Vĩnh Long sau khi tỉnh lại: Biết có ngày hôm nay thì lúc đó đã không…

Sau 3 tuần điều trị, Nguyễn Văn Bảo Trung – tài xế trong vụ nổ súng ở Vĩnh Long dự kiến sẽ được xuất viện trong ngày mai (22/5). Tuy nhiên hiện tài xế Trung mất ngôn ngữ toàn bộ.

Chiều 20/5, thông tin với Người Đưa Tin, đại diện Bệnh viện Đa khoa Trung ương Cần Thơ, cho biết, bệnh nhân Nguyễn Văn Bảo Trung (sinh năm 1992, ngụ xã Tam Ngãi, huyện Cầu Kè, tỉnh Trà Vinh) vừa được đóng vết mổ sọ. Bệnh nhân không sốt 4 ngày, hô hấp bình thường đang thở khí phòng. Dự kiến ngày mai (22/5), cho bệnh nhân xuất viện và hẹn tái khám ở tỉnh Vĩnh Long.

Theo các bác sĩ, hiện bệnh nhân Trung mở mắt tự nhiên, hiểu lời nói không hoàn toàn (hợp tác thực hiện y lệnh lúc đúng, lúc không). Tuy nhiên, bệnh nhân không nói chuyện được (mất ngôn ngữ toàn bộ) và liệt hoàn toàn nửa người bên phải.

Trung là tài xế trong vụ tai nạn giao thông (TNGT) xảy ra tại đường tỉnh 901, đoạn thuộc ấp Vĩnh Lợi, xã Vĩnh Xuân, huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long vào ngày 4/9/2024 làm cháu Nguyễn Ngọc Bảo Tr. (học sinh lớp 9, sinh năm 2010, ngụ xã Trà Côn, huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long) tử vong.

Tài xế trong vụ nổ súng ở Vĩnh Long mất ngôn ngữ toàn bộ- Ảnh 1.

Hiện trường vụ nổ súng xảy ra vào sáng 28/4 vừa qua – (Ảnh: Cắt từ clip).

Như Người Đưa Tin phản ánh, khoảng 7h30 ngày 28/4, tại xã Vĩnh Xuân, huyện Trà Ôn xảy ra vụ nổ súng. Thời điểm trên, Trung bị ông Nguyễn Vĩnh Phúc (sinh năm 1983, là cha của cháu Tr.) dùng khẩu súng tự chế (loại rulo) bắn vào người.

Gây án xong, ông Phúc đi bộ ra Quốc lộ 54 hướng về thị trấn Trà Ôn (huyện Trà Ôn) khoảng 200m và bất ngờ dùng súng tự bắn vào đầu tự sát.

Ngay khi xảy ra sự việc, Công an xã Vĩnh Xuân khẩn trương đến hiện trường, đồng thời hỗ trợ đưa người bị nạn và ông Phúc đến bệnh viện ở Tp.Cần Thơ cấp cứu.

Nguyễn Văn Bảo Trung – người bị bắn trong vụ nổ súng ngày 28/4 ở Vĩnh Long, tài xế trong vụ tai nạn giao thông tháng 9/2024 (nguồn cơn của vụ nổ súng) đã xuất viện ngày hôm nay (21/5).

Ngày 21 tháng 5 năm 2025, báo Tiền Phong đăng tải tin tức “Tài xế vụ nổ súng ở Vĩnh Long xuất viện”. Nội dung như sau:

Nguyễn Văn Bảo Trung – người bị bắn trong vụ nổ súng ngày 28/4 ở Vĩnh Long, tài xế trong vụ tai nạn giao thông tháng 9/2024 (nguồn cơn của vụ nổ súng) đã xuất viện ngày hôm nay (21/5). Vụ tai nạn giao thông ở Vĩnh Long: Dự kiến ngày mai tài xế xuất viện Xôn xao clip “bắt khẩn cấp 1 cán bộ cấp cao” liên quan vụ nổ súng ở Vĩnh Long: Công an thông tin bất ngờ Rà soát lại toàn bộ vụ tai nạn giao thông ở Vĩnh Long, xử nghiêm nếu cán bộ vi phạm

Trao đổi với PV Tiền Phong chiều 21/5, đại diện Bệnh viện Đa khoa Trung ương Cần Thơ cho biết, bệnh nhân Nguyễn Văn Bảo Trung (33 tuổi, quê huyện Cầu Kè, Trà Vinh) – nạn nhân trong vụ nổ súng ở Trà Ôn ( Vĩnh Long ) đã được xuất viện cùng ngày.

Hiện trường vụ tai nạn mà Trung là tài xế xe tải.Hiện trường vụ tai nạn mà Trung là tài xế xe tải.

Bệnh viện thông tin, thời điểm xuất viện, Trung tự thở đều, liệt nửa người bên phải, mọi sinh hoạt đều do người thân chăm sóc, thức ăn được đưa qua ống vào dạ dày.

“Về thần kinh, tri giác của Trung còn lơ mơ, không tiếp xúc, mất ngôn ngữ. Bệnh nhân sẽ tái khám tại địa phương”, đại diện bệnh viện cho hay.

Như tin đã đưa, sáng 28/4, tại ấp La Ghì, xã Vĩnh Xuân, huyện Trà Ôn (Vĩnh Long), Nguyễn Vĩnh Phúc (SN 1983, cha của cháu Nguyễn Ngọc Bảo Trân – nạn nhân tử vong trong vụ tai nạn giao thông hồi tháng 9/2024) dùng súng bắn bị thương Nguyễn Văn Bảo Trung (SN 1992, tài xế xe tải trong vụ tai nạn giao thông).

Sau khi bắn Trung, Phúc đã tự bắn vào đầu tự sát và tử vong sau đó, còn Trung được điều trị ở Bệnh viện Đa khoa Trung ương Cần Thơ. Nguồn cơn vụ nổ súng được cho xuất phát từ vụ tai nạn giao thông làm cháu Trân tử vong năm 2024.

Sau vụ nổ súng, Bộ Công an , Viện KSND Tối cao đã vào cuộc, hủy các quyết định không khởi tố vụ án, quyết định bác khiếu nại của gia đình nạn nhân để điều tra lại vụ tai nạn giao thông làm cháu Trân tử vong.

Sau đó, Công an tỉnh Vĩnh Long đã khởi tố vụ án hình sự để điều tra về hành vi “Vi phạm quy định về tham gia giao thông đường bộ” quy định tại khoản 1, Điều 260 Bộ luật Hình sự năm 2015.

Vợ bị t/ai n/ạn chồng lập tức đưa về quê nhờ ông bà ngoại trăm hộ, 4 tháng sau tới đón thì t;ái m;ặt..

Hôm đó, trời mưa tầm tã như trút. Tiếng còi xe cứu thương vang lên xé nát buổi chiều u ám ở ngoại ô. Trong khoảnh khắc sinh – tử ấy, anh chỉ biết siết chặt tay vợ, miệng lắp bắp gọi tên cô trong hoảng loạn. Nhưng rồi, quyết định đưa cô về quê – nhờ ông bà ngoại chăm nom – lại trở thành cơn ác mộng kéo dài. Bốn tháng sau, khi trở lại đón vợ, anh đứng chết lặng ở đầu ngõ: người phụ nữ ngồi im trên bậc thềm kia có đôi mắt xa lạ như chưa từng biết anh là ai…

Nguyên và Thư là cặp vợ chồng trẻ sống ở Sài Gòn. Cưới nhau được hai năm, họ vẫn đang chật vật với những toan tính về nhà cửa, con cái, công việc. Nguyên làm kỹ sư cầu đường, thường xuyên đi công tác xa. Thư là giáo viên mầm non, hiền lành, nội tâm và chu đáo. Cuộc sống tuy không giàu có nhưng bình dị, đầy ắp tiếng cười mỗi tối.

Tai nạn xảy ra vào một buổi chiều giữa tuần. Trên đường tan trường về, Thư bị một thanh niên say rượu tông trực diện khi đang băng qua đường. Va chạm mạnh khiến cô chấn thương sọ não, máu chảy nhiều, hôn mê sâu. Nguyên nhận được tin khi đang khảo sát công trình ở Long An, nghe điện thoại xong là vứt vội giấy tờ, phóng xe như điên về bệnh viện.

Những ngày sau đó là khoảng thời gian dài đằng đẵng trong bệnh viện. Thư qua được cơn nguy kịch nhưng phải mổ não, sau đó mất trí nhớ tạm thời. Bác sĩ nói tình trạng có thể phục hồi, nhưng cần thời gian dài điều trị và quan trọng nhất là môi trường yên tĩnh, quen thuộc, tránh căng thẳng tâm lý.

Nguyên rối bời. Anh không thể nghỉ việc lâu, hợp đồng sắp ký, công ty đang trông chờ. Sau khi họp bàn với hai bên gia đình, cuối cùng, anh quyết định đưa Thư về quê ngoại ở Đà Lạt – nơi có khí hậu ôn hòa, ông bà ngoại là người yêu thương và hiểu Thư nhất. “Vài tháng thôi, anh thu xếp xong sẽ lên đón em,” anh nắm tay Thư – lúc đó vẫn ngơ ngác, nhìn anh như người xa lạ.

Những ngày đầu vắng Thư, Nguyên lao đầu vào công việc, vừa để kiếm tiền lo thuốc men cho vợ, vừa để tránh nghĩ tới viễn cảnh mất mát. Anh gọi điện về mỗi ngày, hỏi thăm ông bà, nhắn gửi lời yêu thương cho vợ. Nhưng Thư thường không chịu nghe máy, hoặc khi nghe thì chỉ lặng im. Có lúc bà ngoại kể: “Con bé cứ ngồi nhìn mưa ngoài hiên, không nói gì, có khi cả buổi chiều.”

Có lần, Nguyên lên Đà Lạt thăm vợ nhưng cô hầu như không nhận ra anh. Cái nhìn lạ lẫm của Thư khiến anh nghẹn lại. Cô không nhớ anh là ai. Chỉ ngồi bên ông bà, gọi mẹ ơi, ngoại ơi – như một đứa trẻ.

Rồi công việc ngày càng bận rộn. Dự án mới kéo dài, Nguyên không thể lên thăm Thư thường xuyên như trước. Anh dặn lòng, chỉ cần xong việc này, anh sẽ đưa vợ trở lại, cùng nhau làm lại từ đầu.

Bốn tháng sau, Nguyên xin nghỉ phép dài hạn. Đêm trước khi đi, anh chuẩn bị tất cả: áo ấm, thuốc thang, giấy tờ đưa vợ đi tái khám, cả một căn phòng nhỏ đã dọn dẹp sạch sẽ để đón cô trở về.

Trên đường về quê, lòng anh trào dâng cảm xúc: lo lắng, mong chờ, và cả hồi hộp. Nhưng khi chiếc taxi dừng lại trước cổng nhà ngoại Thư, anh sững sờ.

Trên bậc thềm gạch đỏ, dưới giàn hoa giấy rũ xuống vì mưa, Thư đang ngồi thẫn thờ, tay cầm cuốn sách xé đôi. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng, ánh mắt xa xăm, hoàn toàn vô cảm khi nhìn thấy anh. Không có một nụ cười, một tiếng gọi tên, không có gì hết. Cô im lặng quay mặt đi.

Bà ngoại bước ra, thở dài:
– Con bé… giờ nó nhớ nhiều thứ, nhưng quên sạch ký ức về tụi con. Có hôm nó còn hỏi sao không thấy “chồng cũ” nữa…

Nguyên chết lặng.

Anh bước đến gần Thư, ngồi xuống bên cạnh, gọi khẽ:
– Thư, anh đây. Nguyên nè, chồng em đây.

Thư quay sang nhìn anh, rồi chậm rãi nói, như thể đang nói với một người xa lạ:
– Anh là… người quen của ba mẹ?

Nỗi đau như dao cứa vào tim. Người vợ từng ngả đầu vào vai anh mỗi tối giờ đây ngồi cách một tấc mà như một thế giới xa xăm.

Những ngày sau đó, Nguyên cố gắng ở lại, chăm sóc, nói chuyện, đưa Thư đi dạo quanh hồ Xuân Hương – nơi họ từng có kỷ niệm. Nhưng Thư không hề rung động. Cô thản nhiên, lịch sự, đôi khi lịch thiệp đến mức khiến anh đau lòng. Với cô, anh không còn là gì cả.

Một buổi sáng, khi Nguyên dắt xe ra chuẩn bị chở Thư đi tái khám, cô đột nhiên nói:
– Em không muốn về Sài Gòn. Em không nhớ gì ở đó. Em thấy bình yên ở đây.

Nguyên đứng bất động. Anh hiểu. Cô đã chọn – không phải chọn rời bỏ anh, mà là chọn sự bình yên trong một trí nhớ không có vết xước.

Hôm chia tay, Thư tiễn anh ra tận đầu ngõ, đôi mắt vẫn lành lạnh. Cô cúi đầu, nói:
– Em cảm ơn… vì tất cả. Nhưng nếu có ai đó từng là chồng em thật, thì mong anh ấy đừng buồn… Em giờ đã là người khác.

Nguyên không nói gì, chỉ nở một nụ cười gượng gạo, rồi lặng lẽ quay đi.

Trên đường trở lại Sài Gòn, trời cũng mưa như hôm anh đưa Thư đi lần đầu. Nhưng lần này, anh không siết chặt tay ai. Chỉ là hai bàn tay tự nắm lấy nhau, lạnh và trống rỗng.

Lại thêm một vụ người cha đi tìm công lý cho con

Cách đây 2 năm, Cơ quan Cảnh sát Điều tra Công an TP Thủ Đức đã thông báo kết quả giải quyết nguồn tin về tội phạm trong vụ việc của chị Phan Thị Mỹ Hằng (người phụ nữ tử vong sau khi rơi từ tầng 9 chung cư Centana Thủ Thiêm, TP Thủ Đức, TPHCM).

Thông báo kết quả giải quyết nguồn tin về tội phạm của Cơ quan cảnh sát điều tra TP Thủ Đức ngày 22/12/2023 cho biết: ngày 13/12/2023, Cơ quan Cảnh sát Điều tra Công an TP Thủ Đức đã ra quyết định không khởi tố vụ án hình sự về vụ việc “chết chưa rõ nguyên nhân”, phát hiện ngày 11/1/2023 tại chung cư Centana Thủ Thiêm (phường An Phú, TP Thủ Đức, TPHCM).

Quyết định này căn cứ vào điều 56, 57, 145, 146 và 147 của Bộ Luật Tố tụng hình sự. Cơ quan Cảnh sát Điều tra Công an TP Thủ Đức đã đưa ra 4 lý do dẫn đến quyết định không khởi tố vụ án hình sự.

Thứ nhất, việc chị Phan Thị Mỹ Hằng sống cùng chồng cũ là anh Đ.D.P và con trai là Đ.D.G.P tại chung cư Centana là do chị Hằng tự nguyện, không bị ai ép buộc. Chị Hằng muốn con có cha, không muốn chồng cũ đến nhà cha mẹ chị Hằng thăm gặp con trai vì sợ xảy ra mâu thuẫn giữa anh P. với cha mẹ chị Hằng do không chấp nhận anh P.

Chị Hằng là người chủ động tìm căn hộ ở chung cư Centana để thuê ở. Do đó không có căn cứ xác định chị Hằng bị anh P. khống chế phải chuyển ra ngoài sống cùng.

Thứ hai, các vết thương phần mềm cũ trên cơ thể chị Hằng có kết quả giám định thương tích là 0%, vì vậy không đủ căn cứ xử lý hình sự về hành vi “Cố ý gây thương tích” theo điều 134 BLHS.

Thứ ba, Cơ quan Cảnh sát Điều tra Công an TP Thủ Đức cho rằng không có căn cứ xác định chị Hằng bị giết trước khi rớt xuống khu vực tầng 2 của chung cư Centana Thủ Thiêm hoặc bị tác động để làm chị Hằng rơi từ tầng 9 xuống lối đi khu vực hồ bơi ở tầng 2 của chung cư Centana tử vong.

Kết quả khám nghiệm hiện trường không phát hiện các dấu vết của tội phạm giết người. Trên cơ thể của chị Hằng và anh P. không có các dấu vết giằng co, trên móng tay Hằng không có dấu vết cào cấu hoặc ADN của anh P.

Nguyên nhân chị Hằng tử vong là do đa chấn thương, cơ chế tổn thương do cơ thể tiếp xúc với vật tày (nền gạch) gây ra hoặc ngược lại. Chị Hằng không bị chảy máu là do không có vết thương hở tại vùng thân nên máu không chảy ra ngoài. Bên cạnh đó, camera tại hành lang tầng 9 chung cư Centana không ghi nhận bất kỳ người nào khác ngoài anh P. và con trai G.P đi vào, ra căn hộ sống chung của hai người khi xảy ra vụ việc.

Những người ở các căn hộ kế bên và con trai G.P. không nghe thấy tiếng la, tiếng kêu cứu gì của Hằng. Ngoài ra, vào ngày 08/01/2023 chị Hằng đã tự leo ra ngoài ban công tầng 9 leo xuống tầng 3 xin đi nhờ qua căn hộ của bà L.T.T.N để ra ngoài thang máy đi xuống sảnh và nhờ bảo vệ bấm thang máy lên căn hộ của chị Hằng ở tầng 9 chung cư Centana.

Vụ người phụ nữ rơi từ tầng 9 chung cư Centana: Không khởi tố vụ án hình sự- Ảnh 1.

Hiện trường xảy ra vụ chết người ngày 11/1/2023 ở chung cư Centana Thủ Thiêm (TP Thủ Đức). Ảnh: Gia đình cung cấp.

Thông báo của Cơ quan cảnh sát điều tra TP Thủ Đức cũng cho biết, anh P. và chị Mỹ Hằng đã ly hôn từ năm 2016. Từ năm 2017 đến năm 2021, anh P. và chị Hằng có liên lạc với nhau nhưng không liên tục. Từ đầu năm 2022 đến tháng 12/2022, anh P. và chị Hằng liên lạc với nhau nhiều hơn.

Từ ngày 31/12/2022, chị Hằng cùng con trai G.P. quay lại sống chung với anh P. tại chung cư Centana Thủ Thiêm nhưng chưa làm giấy đăng ký kết hôn lại. Trong thời gian sống chung tại chung cư Centana đến ngày 10/01/2023, chị Hằng vẫn đi làm, đi chơi bình thường, không bị anh P. cấm cản. Con trai G.P. được anh P. đưa đón đi học.

Những người bạn làm chung công ty và những người bạn thân của chị Hằng chưa từng thấy anh P. có hành vi đánh đập hay dùng bạo lực với chị Hằng và chị Hằng vẫn đi làm bình thường, không có biểu hiện hoảng loạn, lo lắng hay sợ sệt gì.

Chị Hằng có công việc độc lập, không liên quan đến anh P., không phụ thuộc anh P. về tài chính, công việc, chỗ ở. Do đó, không có căn cứ xác định anh P. có hành vi “Bức tử”, “Hành hạ người khác”, “Ngược đãi hoặc hành hạ vợ, con” quy định tại các điều 130, 140, 185 Bộ luật hình sự. Thông báo này đã được gửi đến ông Phan Hiền và Viện kiểm sát nhân dân Thành phố Thủ Đức.

Trao đổi với phóng viên Báo PNVN xung quanh quyết định của cơ quan điều tra, anh Phan Minh Hiển (em trai chị Hằng) cho biết, gia đình còn nhiều khúc mắc cần được giải đáp sau khi nhận được thông báo quyết định không khởi tố vụ án hình sự trên. Do đó, gia đình sẽ tiếp tục làm đơn khiếu nại theo quy định.

Cơ quan chức năng cho biết công ty sản xuất sản phẩm giảm cân của Ngân 98 không tồn tại, nữ DJ vẫn mạnh miệng tuyên bố mình liêm, có giấy tờ đầy đủ sẵn sàng đối chứng bằng pháp lý

Giữa ồn ào trên mạng xã hội liên quan nghi vấn bán sản phẩm giảm cân chứa chất cấm, DJ Ngân 98 đã lên tiếng phủ nhận, cho rằng mình bị hãm hại có tổ chức và là nạ.n nhâ.n của cạnh tranh không lành mạnh.

Tối 21/5, Võ Thị Ngọc Ngân (tức DJ Ngân 98) đã lên tiếng trên các nền tảng mạng xã hội cá nhân trước những ồn ào cho rằng cô bán sản phẩm giảm cân chứa chất cấm.

Hiện vụ việc thu hút sự chú ý của dư luận khi xảy ra tranh cãi giữa DJ Ngân 98 và Ngân Colaghen (tức Trần Thị Bích Ngân). Sở An toàn Thực phẩm TP.HCM cũng đã chính thức vào cuộc để kiểm tra, xác minh thông tin liên quan.

Khi chính thức lên tiếng, Ngân 98 khẳng định các sản phẩm mà cô làm đại diện hình ảnh đều đã được kiểm nghiệm rõ ràng, đảm bảo chất lượng cho người tiêu dùng, đồng thời cho biết bản thân cũng đã thực hiện kiểm nghiệm chéo để đối chứng.

DJ Ngân 98 nói mình bị hãm hại có tổ chức và tố giác hàng giả, hàng nhái - Hình 1

Tối 21/5 DJ Ngân 98 (tức Võ Thị Ngọc Ngân) xuất hiện trên mạng xã hội, chính thức lên tiếng về ồn ào. Ảnh: Mạng XH

Ngân 98 cho biết, các sản phẩm như viên thảo mộc X7 Plus, Super Detox X3 và X1000 đều đã thực hiện thủ tục công bố theo đúng quy định của Nhà nước, có đầy đủ hồ sơ pháp lý và được kiểm định chất lượng. “Các sản phẩm chúng tôi sản xuất đều có phiếu kiểm nghiệm kèm theo trước khi xuất cho công ty phân phối,” cô khẳng định.

Trước thông tin lan truyền trên mạng xã hội cho rằng các sản phẩm này có chứa chất cấm, Ngân 98 phản bác đây là thông tin sai sự thật, có yếu tố dàn dựng, tổ chức nhằm hạ bệ uy tín cá nhân và doanh nghiệp. Cô đề nghị cơ quan chức năng sớm vào cuộc xác minh, làm rõ.

Ngân 98 cũng cho biết, ngày 20/5 vừa qua, công ty của cô đã gửi đơn đến Sở An toàn Thực phẩm TP.HCM, kèm theo ba phiếu kiểm nghiệm chất lượng và hồ sơ công bố sản phẩm để chứng minh tính minh bạch trong hoạt động kinh doanh

DJ Ngân 98 nói mình bị hãm hại có tổ chức và tố giác hàng giả, hàng nhái - Hình 2
Sản phẩm giảm cân của Ngân 98 bán trên mạng. Ảnh chụp màn hình.

Trên các trang cá nhân, Ngân 98 cho biết cô đang phối hợp với công ty phân phối để thu thập tài liệu, lập vi bằng đối với các cá nhân có dấu hiệu dàn dựng vụ việc, vu khống về chất lượng sản phẩm, đồng thời gửi hồ sơ đến các cơ quan chức năng có thẩm quyền để xử lý theo quy định.

Ngoài việc gửi đơn đề nghị cơ quan chức năng bảo vệ doanh nghiệp và cá nhân, nữ DJ còn thực hiện một số tố giác khác liên quan đến hành vi kinh doanh hàng giả, hàng nhái.

Cụ thể, theo Ngân 98, trong 5 tháng đầu năm nay, phía cô đã tiến hành xác minh, tổng hợp danh sách các cá nhân và nhóm đối tượng hoạt động kinh doanh trên các sàn thương mại điện tử và mạng xã hội có dấu hiệu vi phạm trong sản xuất, kinh doanh các sản phẩm hàng nhái, hàng giả, giả mạo nguồn gốc xuất xứ – trong đó có các sản phẩm như viên thảo mộc X7 Plus, X3 và X1000. Ngày 20/5, đơn tố giác kèm hồ sơ đã được gửi đến Sở An toàn Thực phẩm TP.HCM.

Phía Ngân 98 đã liệt kê cụ thể tên shop, gian hàng, đường link sản phẩm, danh sách các đối tượng và địa điểm tiêu thụ bị nghi ngờ buôn bán hàng giả. Các hoạt động được cho là tinh vi, có tổ chức. Ngoài ra, nữ DJ còn cung cấp mã đơn hàng, hình ảnh sản phẩm đã mua, biên bản xác minh và đối chiếu nhằm hỗ trợ cơ quan chức năng có đầy đủ cơ sở theo dõi, xử lý, qua đó bảo vệ quyền lợi doanh nghiệp và người tiêu dùng.

Ngày 21/5 Thanh tra phụ trách địa bàn của Sở An toàn Thực phẩm TPHCM đã kiểm tra Công ty TNHH Thương mại dịch vụ Zubu (số 154, đường Phạm Văn Chiêu, phường 9, quận Gò Vấp, TPHCM). Được biết, thông tin trên bao bì, sản phẩm giảm cân của Ngân 98 ghi là do Công ty TNHH Thương mại dịch vụ Zubu phân phối; sản xuất tại một nhà máy thuộc điểm công nghiệp Đan Phượng – Hà Nội.

Thời điểm cơ quan chức năng kiểm tra, văn phòng của Công ty Zubu đóng cửa nên chưa lấy được mẫu. Vì vậy, Sở đang tiếp tục phối hợp các cơ quan chức năng để có phương án phù hợp.

Trưa 21/5, shop online của Ngân 98 đã đóng cửa, người tiêu dùng không thể truy cập.

Kiểm tra công ty bán sản phẩm giảm cân “Ngân 98” nhưng… không tìm ra

Sở An toàn thực phẩm TPHCM đã đến địa chỉ công ty ghi trên sản phẩm giảm cân do DJ Ngân 98 quảng cáo trên địa bàn để kiểm tra, nhưng tìm hoài không ra.

Trưa 21/5, nguồn tin của phóng viên Dân trí cho biết, cơ quan chức năng trực thuộc Sở An toàn thực phẩm TPHCM đã tiến hành các biện pháp kiểm tra công ty liên quan đến các sản phẩm giảm cân do DJ Ngân 98 quảng cáo, gây xôn xao thời gian qua vì nghi chứa chất cấm.

Cụ thể, các sản phẩm giảm cân nêu trên ghi nơi sản xuất ở bao bì là Hà Nội, có công ty đóng tại quận Gò Vấp, TPHCM. Do đó, Đội Quản lý an toàn thực phẩm phụ trách quận Gò Vấp sáng 21/5 đã tìm đến địa chỉ này để kiểm tra, nhưng lại không thấy công ty nào.

Kiểm tra công ty bán sản phẩm giảm cân Ngân 98 nhưng... không tìm ra - Hình 1

Quảng cáo sản phẩm giảm cân X1000 Ngân 98 (Ảnh: SP).

Hiện tại, cơ quan chức năng đang tiếp tục tìm ở các khu vực lân cận, xem công ty nêu trên ở đâu.

Trước đó, mạng xã hội lan truyền các hình ảnh về sản phẩm giảm cân mang thương hiệu Ngân 98. Theo ghi nhận, các sản phẩm nêu trên được quảng cáo trên nhiều nền tảng sàn thương mại điện tử.

Như trên sàn thương mại S.P, sản phẩm giảm cân “X1000 Ngân 98” được quảng cáo là trà thảo mộc giảm cân cấp tốc cho cơ địa khó giảm, với giá bán một hộp 30 viên là gần 700.000 đồng.

Trang này cho biết, sản phẩm trên có tác dụng giảm cân hiệu quả mà người sử dụng không cần phải ăn kiêng; dễ dàng đào thải mỡ thừa ở những nơi khó giảm mỡ nhất, giúp mát gan bổ huyết, làm đẹp da từ sâu bên trong.

Kiểm tra công ty bán sản phẩm giảm cân Ngân 98 nhưng... không tìm ra - Hình 2

Sản phẩm giảm cân X1000 được quảng cáo giảm mỡ tức thì (Ảnh: SP).

Thông tin quảng cáo còn khẳng định, sản phẩm đã được đăng ký kiểm định an toàn thực phẩm và có tem chống hàng giả; công ty sẽ hoàn tiề.n 100% nếu sử dụng sản phẩm theo liệu trình mà không hiệu quả.

Ngoài “X1000 Ngân 98”, một số sản phẩm khác cũng được quảng cáo rất nhiều là viên uống giảm cân X3 (Super Detox X3), hay X7 (X7 plus).

Bà Phạm Khánh Phong Lan, Giám đốc Sở An toàn thực phẩm TPHCM cho biết, trước tình hình diễn biến phức tạp về an toàn thực phẩm thời gian qua, cơ quan này đang đẩy mạnh vấn đề thanh kiểm tra, làm cả cuối tuần, tập trung vào sản phẩm sữa và thực phẩm chức năng.

Liên quan vụ án Sản xuất hàng giả là thực phẩm xảy ra tại Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt và Công ty cổ phần Asia Life, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an đã khởi tố bị can đối với Nguyễn Thúc Thùy Tiên (27 tuổ.i, ở TPHCM) về tội Lừa dối khách hàng.

Ngoài hoa hậu Thùy Tiên, có 4 người khác cũng bị khởi tố sau quá trình Bộ Công an điều tra mở rộng vụ án sản xuất hàng giả là thực phẩm và lừa dối khách hàng liên quan Công ty Cổ phần Asia Life và Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt.

Trước đó, cơ quan điều tra xác định sản phẩm Thực phẩm bổ sung Kera SuperGreens Gummies (thường được gọi là kẹo rau củ Kera) là sản phẩm của Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt, do Công ty cổ phần Asia life sản xuất là “hàng giả”.

Danh sách các loại mì chính, hạt nêm, dầu ăn gi/ả: Người dân cập nhật ngay để tránh m:ua phải!

Các sản phẩm mì chính, dầu ăn, bột canh và hạt nêm giả vừa được phát hiện đều không đạt các chỉ tiêu công ty công bố hoặc chỉ tiêu ghi trên nhãn sản phẩm.

Mới đây, Công an tỉnh Phú Thọ đột kích, khám xét khẩn cấp xưởng sản xuất và kho hàng của Công ty TNHH Famimoto Việt Nam (xã Thụy Vân, thành phố Việt Trì) phát hiện, tạm giữ hơn 71.000 lít dầu ăn, khoảng 40 tấn mì chính (bột ngọt), 22 tấn hạt nêm, 9 tấn bột canh giả

Cơ quan điều tra bước đầu xác định, Công ty này đã đưa ra thị trường 144 tấn dầu ăn, 118 tấn bột canh, 363 tấn hạt nêm giả. Ngoài ra, 1.220 tấn mì chính có dấu hiệu vi phạm về chỉ dẫn tem mác. Các sản phẩm thường bán cho các bếp ăn công nghiệp nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe của người lao động.

Theo công bố của cơ quan điều tra, các loại mì chính, hạt nêm, dầu ăn giả do công ty Famimoto đóng gói gồm 3 loại chính là mì chính, dầu ăn, bột canh.

Danh sách các loại mì chính, hạt nêm, dầu ăn giả: Người dân cập nhật ngay để tránh mua phải!- Ảnh 1.

Cơ quan Công an thu giữ hàng trăm tấn bột canh, hạt nêm, dầu ăn, mì chính… giả. (Ảnh: Bộ Công an)

Đối với mì chính, sau khi mua mì chính từ Công ty TNHH Thương mại Quang Thanh (địa chỉ ở quận Hoàng Mai, Hà Nội), công ty Famimoto san chia, đóng gói vào bao bì nhãn hiệu thành hai loại:

– Bột ngọt Boat Brand – thương hiệu xuất xứ Singapore

– Bột ngọt Famimoto – nhãn hiệu bột ngọt hàng đầu Việt Nam, Công nghệ Nhật Bản

Đối với dầu ăn, sau khi mua nguyên liệu về, công ty Famimoto sang chiết, rót vào chai thành hai loại:

– Dầu ăn thượng hạng Boat Brand – thương hiệu xuất xứ Singapore

– Dầu thực vật Fami Gold – sản xuất từ 100% nguyên liệu nhập khẩu Singapore

Đối với bột canh , Công ty Famimoto mua nguyên liệu từ nhiều đơn vị khác nhau, sau đó phối trộn với tỷ lệ nhất định, thực hiện một số công đoạn như tạo hạt, sấy khô tạo thành hai loại:

– Bột canh cao cấp Hà Nội

– Hạt nêm Bếp Hồng Việt

Các sản phẩm trên sau đó được đóng trong các túi nilon với quy cách 400g/túi đối với bột canh và 5 kg/túi đối với hạt nêm. Tất cả các sản phẩm trên, Công ty TNHH Famimoto Việt Nam tiến hành tự công bố sản phẩm.

Theo kết quả trưng cầu giám định của Viện Khoa học hình sự – Bộ Công an giám định về thành phần, định lượng, định tính giá trị dinh dưỡng trong các sản phẩm mì chính, dầu ăn, bột canh cao cấp và hạt nêm nói trên do Công ty Famimoto Việt Nam đóng gói và sản xuất đều không đạt so với các chỉ tiêu công ty công bố hoặc chỉ tiêu ghi trên nhãn sản phẩm.

Ông nội chăm cháu gái 10 tuổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều k;ỳ q;uái khi sang chơi…

Chiều nào cũng vậy, vào đúng 5 giờ, bà Hòa – hàng xóm sát vách – lại thấy ông Bảy đứng trước cửa phòng cháu gái. Không bước vào. Không gọi tên. Chỉ đứng yên như tượng, đôi mắt già nua ánh lên sự dịu dàng đến lạ. Còn cô bé 10 tuổi – con bé Linh – bên trong thì vẫn vui vẻ chơi đồ hàng, hát khe khẽ bài “Con cào cào trong vườn xanh”.

Một chiều nọ, bà Hòa bước qua thăm, và thứ bà nhìn thấy qua khung kính ấy khiến bà lặng người.

Ông Bảy sống với cháu gái đã gần ba năm, từ ngày con trai ông – bố của bé Linh – mất trong một tai nạn giao thông. Mẹ con bé bỏ đi trước đó không lâu, để lại cô bé nhỏ thó, đôi mắt to tròn như nai con, cho ông – một người đàn ông tóc bạc, từng là bộ đội về hưu, quen sống cô độc sau khi vợ mất sớm.

Từ ngày Linh về sống cùng, căn nhà bỗng có tiếng cười. Ông Bảy chậm chạp học lại cách nấu cháo gà, cách tết tóc hai bên, cách kể chuyện cổ tích có phần kết đẹp – dù trong lòng ông, cuộc đời chưa bao giờ là cổ tích.

Căn phòng nhỏ cuối hành lang là nơi Linh ở. Ông Bảy để con bé tự do sắp xếp theo ý mình – gấu bông, hộp màu, sách thiếu nhi, dán đầy tường bằng băng keo loại rẻ. Trên cửa phòng có dán một tấm biển: “Phòng của Linh và mấy bạn đồ chơi”.

Nhưng có một điều khiến bà Hòa thắc mắc suốt nhiều tháng: ông Bảy không bao giờ bước vào phòng cháu.

Mỗi sáng ông gọi cháu dậy từ bên ngoài. Mỗi tối, ông đặt sữa ở ngưỡng cửa rồi quay đi. Và mỗi chiều, ông chỉ đứng lặng lẽ nhìn vào qua khung kính cửa, như đang cố ghi lại từng giây từng phút – như người ta cố ghi hình một điều gì đó sắp biến mất.

Chiều hôm đó, trời đổ mưa nhẹ. Bà Hòa qua nhà, mang theo ít bánh bao nóng. Bà bắt gặp ông Bảy lại đứng bên khung cửa, đôi tay khẽ run.

— “Sao anh không vào chơi với cháu?” – bà hỏi.

Ông Bảy quay lại, cười nhẹ. Ánh mắt ông đỏ hoe, nhưng miệng vẫn giữ sự điềm tĩnh:

— “Tôi… sợ vào quá gần.”

Bà Hòa ngỡ ngàng. Lát sau, ông mời bà vào nhà, đun ấm nước, rồi kể – như trút ra nỗi lòng chất chứa lâu ngày.

Ba tháng trước, ông đi khám vì bị đau lưng và ho khan triền miên. Kết quả như một bản án: ung thư phổi giai đoạn cuối. Bác sĩ nói có thể sống vài tháng, hoặc ít hơn. Ông lặng lẽ quay về, không nói với ai – kể cả Linh.

Ông sợ. Không phải sợ chết, mà sợ ánh mắt cháu gái nhìn ông bằng sự hoang mang, sợ đêm hôm cháu tỉnh dậy thấy ông ho ra máu. Sợ căn phòng nhỏ – nơi chứa đầy tiếng cười – lại trở thành nơi chất đầy lo âu.

Ông chọn đứng ngoài cánh cửa. Vẫn chăm cháu từng bữa, từng bộ quần áo sạch. Nhưng giữ khoảng cách – như thể ông không muốn mình là một phần trong ký ức đau thương sau này của Linh.

— “Tôi không biết mình đúng hay sai,” ông Bảy trầm ngâm. “Chỉ biết, tôi muốn mỗi lần con bé nhớ về tôi… sẽ chỉ nhớ những điều vui.”

Bà Hòa lặng thinh. Qua khung kính, Linh vẫn đang cười khúc khích, xếp những con thú nhồi bông vào một hàng dài. Một con gấu bị rách tay được băng bó cẩn thận bằng vải vụn. Như thể cô bé đang chữa lành mọi thứ – kể cả vết thương vô hình của ông mình.

Những ngày sau đó, bà Hòa để ý ông Bảy yếu hẳn đi. Ông đi chậm hơn, thở nặng nề mỗi khi dắt xe đạp ra khỏi cổng. Dẫu vậy, ông vẫn giữ đúng “nghi lễ” quen thuộc: chuẩn bị bữa sáng cho Linh, kiểm tra nhiệt độ phòng, đặt ly sữa vào khay nhỏ trước cửa, và chiều về đứng ngắm cháu gái chơi.

Một lần, bà hỏi:

— “Sao anh không để cháu biết, để nó có thời gian chuẩn bị tâm lý?”

Ông lắc đầu, môi mím lại:

— “Tôi không muốn tặng cháu thêm nỗi buồn.”

Tuần sau, Linh có tiết mục múa trong ngày hội trường. Cô bé hí hửng chuẩn bị váy múa, tập luyện mỗi chiều trước gương. Ông Bảy lặng lẽ ngồi ngoài, nghe tiếng nhạc vọng ra từ loa nhỏ. Thỉnh thoảng ông nhắm mắt, mường tượng gương mặt cháu gái khi đứng trên sân khấu.

Rồi một tối, Linh mở cửa phòng, chạy đến ôm ông bất ngờ.

— “Ông ơi, ông đừng đứng ngoài nữa. Vào trong chơi với con đi. Con biết ông mệt…”

Ông khựng lại.

— “Ai… ai nói với con vậy?”

— “Con thấy ông ho trong nhà tắm. Con không ngủ đâu, chỉ giả vờ thôi. Mỗi tối ông ho nhẹ, con đều nghe.”

Ông nhìn cháu gái, đôi mắt rưng rưng.

— “Con sợ không được gặp ông mỗi ngày…”

Đó là lần đầu tiên trong nhiều tháng, ông bước vào phòng Linh.

Căn phòng sáng ấm. Mùi thơm từ nước xịt phòng rẻ tiền, tiếng nhạc thiếu nhi nhẹ nhàng. Linh kéo ông ngồi xuống đệm, lấy gấu bông đặt vào lòng ông:

— “Đây là gấu bác sĩ. Ông phải ôm để gấu chữa bệnh cho ông, hiểu chưa?”

Ông cười. Mắt nhòe đi.

Vài ngày sau, ông Bảy yếu hơn. Ông không ra khỏi nhà nữa. Linh ngồi đọc truyện bên giường ông, kể đủ thứ chuyện trường lớp. Con bé không khóc, không tỏ ra sợ hãi. Chỉ siết tay ông mỗi lúc ông thở khó khăn hơn.

Một buổi sáng đầu đông, ông Bảy ra đi trong giấc ngủ. Trên tay vẫn cầm con gấu bác sĩ màu nâu nhạt.

Linh không gào khóc. Cô bé đặt một bức vẽ vào tay ông – vẽ hai ông cháu ngồi bên cửa sổ, phía sau là hoàng hôn tím nhạt.

Bà Hòa kể lại sau này:

“Thứ ông để lại cho cháu mình không chỉ là ký ức đẹp – mà còn là bài học về tình thương im lặng mà sâu sắc. Có những người yêu ta bằng cách không bước vào quá gần… nhưng vẫn luôn hiện diện.”