Home Blog Page 58

Trời ơi, phát hiện nồng độ t:.huốc t:.rừ s:.âu cực cao trong BVS của chị em, bao nhiêu người đã dùng hãng này rồi phải làm sao đây?

Báo cáo mới công bố cho thấy nồng độ thuốc trừ sâu glyphosate, chất có khả năng gây ung thư, trong băng vệ sinh bán tại Anh cao gấp 40 lần giới hạn cho phép.

Báo cáo do Mạng lưới Hành động chống Thuốc trừ sâu Vương quốc Anh (Pan UK), Mạng lưới Môi trường Phụ nữ và Tổ chức Hợp tác Chống thuốc trừ sâu vừa công bố. Các chuyên gia cho biết glyphosate và hợp chất phân hủy của nó là axit aminomethylphosphonic (AMPA) đã được phát hiện trong các mẫu băng vệ sinh từ nhiều thương hiệu phổ biến tại Anh.

Theo các nhà nghiên cứu, đây là vấn đề nghiêm trọng vì vùng âm đạo có khả năng hấp thụ hóa chất trực tiếp vào máu, bỏ qua cơ chế giải độc thông thường của cơ thể. Do đó, ngay cả hàm lượng thấp của hóa chất độc hại cũng có thể gây ra nguy cơ sức khỏe đáng kể nếu tiếp xúc qua đường này.

Theo thử nghiệm, glyphosate được tìm thấy ở mức 0,004 mg/kg trong một hộp băng vệ sinh, cao hơn 40 lần so với giới hạn cho phép trong nước uống là 0,0001 mg/kg, theo quy định của Anh và EU.

Glyphosate là một trong những thuốc diệt cỏ được sử dụng rộng rãi nhất toàn cầu. Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) từng phân loại glyphosate “có khả năng gây ung thư cho con người”. Ngoài ung thư, một số nghiên cứu còn chỉ ra mối liên hệ giữa glyphosate và các bệnh lý thần kinh như Parkinson, cũng như ảnh hưởng tiềm tàng tới đa dạng sinh học và hệ sinh thái nước.

Amy Heley, đại diện từ Pesticide Collaboration, đặt câu hỏi: “Nếu mức glyphosate này bị cấm trong nước uống vì nguy cơ sức khỏe, thì tại sao nó lại tồn tại trong các sản phẩm dành cho kỳ kinh nguyệt?”

Cô cảnh báo rằng phụ nữ và trẻ em gái có thể đang tiếp xúc hàng tháng với hóa chất độc hại mà không hề hay biết.

Băng vệ sinh được bày bán tại một siêu thị. Ảnh: Alamy

Băng vệ sinh được bày bán tại một siêu thị. Ảnh: Alamy

Nguyên nhân được cho là xuất phát từ bông, thành phần chính của băng vệ sinh, vốn là một loại cây trồng thường xuyên sử dụng thuốc trừ sâu. Theo báo cáo, quá trình trồng bông trên quy mô công nghiệp thường sử dụng tới 300 loại hóa chất khác nhau trong suốt chuỗi sản xuất.

Dù đã có những nghiên cứu trước đó phát hiện kim loại nặng như chì và asen trong các sản phẩm vệ sinh phụ nữ, chính phủ Anh hiện vẫn chưa có kế hoạch hành động cụ thể để kiểm soát hóa chất trong các sản phẩm này.

Josie Cohen, giám đốc tạm thời của Pan UK, nhận định việc phát hiện glyphosate trong băng vệ sinh cho thấy rõ lỗ hổng trong hệ thống quản lý sức khỏe và an toàn hiện nay. Bà kêu gọi chính phủ hành động khẩn cấp để xây dựng quy trình kiểm định và loại bỏ các chất độc hại khỏi những sản phẩm thiết yếu.

Các tác giả báo cáo đề xuất xây dựng một chương trình kiểm định và chứng nhận an toàn cho các sản phẩm dùng trong kỳ kinh nguyệt, bao gồm thử nghiệm dư lượng thuốc trừ sâu và đánh giá rủi ro sức khỏe.

Hiện tại, nhiều hội đồng địa phương ở Anh vẫn sử dụng glyphosate để diệt cỏ trong công viên và đường phố, bất chấp cảnh báo về tác động đến môi trường. Khoảng 70 đến 80 hội đồng đã chuyển sang các phương án không sử dụng hóa chất hoặc cho phép cỏ mọc tự nhiên.

Anh chồng 26 tuổi cưới cô dâu 65 tuổi ai cũng nói anh “tha/m tiền” nên mới vậy. Trong ngày tổ chức đám cưới sự thật được vỡ lẽ…

“Đám cưới giữa một chàng trai 26 tuổi và một người phụ nữ 65 tuổi khiến cả xã rúng động. Ai cũng nghĩ cậu ta lấy bà vì tiền, cho đến khi sự thật được hé lộ trong ngày cưới…”

Ở một vùng quê nhỏ thuộc tỉnh Tiền Giang, nơi mà mọi chuyện xảy ra dù là nhỏ nhất cũng nhanh chóng lan truyền như ngọn lửa gặp gió, cái tin “động trời” về đám cưới của chàng trai trẻ tên Minh và người phụ nữ lớn hơn anh gần 40 tuổi tên Bà Dung khiến cả làng xôn xao suốt nhiều ngày.

Bà Dung là một người phụ nữ khá đặc biệt trong mắt dân làng. Bà sống một mình trong căn nhà mái ngói cũ kỹ ở cuối xóm, gần khu vườn rộng rãi xanh um. Bà từng là giáo viên dạy Văn ở trường cấp 2, rồi về hưu sớm sau biến cố gia đình – chồng mất sớm, con trai duy nhất tử nạn trong một vụ tai nạn giao thông cách đây gần chục năm. Từ đó, bà sống lặng lẽ, hiền lành, có tiếng là người nhân hậu, hay giúp đỡ bà con xóm giềng.

Minh thì ngược lại. Anh là người từ nơi khác đến, thuê trọ trong làng được gần hai năm. Minh làm thợ hồ cho các công trình quanh vùng. Anh hiền lành, chịu khó, ít nói, và đặc biệt là thường hay lui tới nhà bà Dung. Ban đầu ai cũng nghĩ là anh giúp đỡ bà việc vặt, sửa sang nhà cửa, vì bà sống một mình không con cháu. Nhưng dần dà, người ta thấy họ đi chợ cùng nhau, về chung một xe máy, thậm chí có hôm Minh còn ở lại qua đêm.

Câu chuyện râm ran bắt đầu từ đó.

“Chắc là bà ấy có tiền, nó mới chịu lấy người già như vậy chứ sao…”

“Cả chục tuổi đời chứ ít gì, thằng này khôn thiệt, khỏi phải làm cả đời vẫn sung túc…”

“Không biết cha mẹ nó nghĩ gì khi thấy con trai mình lấy một người đáng tuổi bà nội?”

Tin đồn càng lan rộng, và đến đỉnh điểm khi cả hai chính thức công bố tổ chức đám cưới vào cuối tháng. Người đến dự thì ít, người tò mò đứng ngoài xem lại đông gấp bội.

**

Trưa hôm ấy, trời nắng như đổ lửa. Bà con lối xóm tụ tập quanh sân nhà bà Dung, chờ xem cái gọi là “đám cưới bất thường”. Trên sân khấu dựng tạm bằng mấy tấm ván ép, phông bạt đỏ treo câu đối hồng lòe loẹt, dòng chữ “Tân hôn Minh – Dung” nổi bật. Không khí vừa ngột ngạt vừa nặng nề.

Chú rể Minh mặc áo dài cách tân màu xanh rêu, đứng cạnh bà Dung trong tà áo dài tím hoa cà. Cả hai đều cười tươi, nắm tay nhau bước lên giữa tiếng trầm trồ lẫn xì xầm phía dưới.

Giữa lúc mọi người còn đang thắc mắc không biết họ sẽ “diễn” gì, thì Minh cầm micro, giọng rắn rỏi nhưng đầy xúc động:

“Con biết, nhiều người trong xóm mình thấy chuyện này là kỳ lạ, là không đúng. Nhưng hôm nay, con xin phép kể lại câu chuyện thật của mình và má Dung, để mọi người hiểu vì sao chúng con đứng ở đây hôm nay…”

Tiếng nói của Minh khiến đám đông bất ngờ im bặt.

Anh kể, ba năm trước, khi còn đang làm phụ hồ ở Long An, anh bị tai nạn lao động – ngã giàn giáo từ tầng ba. Gia cảnh nghèo khó, không thân thích, không bảo hiểm, anh phải nằm viện cả tháng mà không có ai chăm sóc. Chính lúc đó, bà Dung – người tình cờ đến bệnh viện thăm cháu họ nằm cùng phòng – đã ra tay giúp đỡ. Bà thấy một thanh niên nằm co ro, tay chân bó bột, chẳng có nổi một tô cháo, liền lấy phần cơm của mình cho anh. Từ ngày đó, bà thay người nhà chăm sóc Minh, lo thuốc thang, giặt giũ, động viên từng chút một.

“Không ai tin nổi, một người phụ nữ xa lạ lại có thể tốt với con như vậy,” Minh nghẹn ngào.

Sau khi xuất viện, Minh về quê bà sống để tiện báo đáp ơn nghĩa. Ban đầu chỉ là phụ sửa lại căn nhà dột nát, rồi quen với vườn tược, gà vịt. Hai người từ chỗ xa lạ dần trở nên thân thiết. Minh thấy ở bà Dung một người mẹ, người thầy, rồi dần dà là một người tri kỷ.

Một buổi tối mưa to, khi cả hai ngồi dưới mái hiên, cùng uống trà nóng và nghe đài, Minh bất ngờ thổ lộ:

“Má Dung, con không biết nên nói sao… Nhưng từ lâu, con thấy lòng mình khác rồi. Má không còn là má, là ân nhân nữa. Con thương má. Thương như cách người ta thương nhau để nên duyên.”

Bà Dung lặng người. Bà nghĩ Minh nói trong lúc cảm xúc dâng trào, nhưng ánh mắt anh nghiêm túc, chân thành.

“Má già rồi, con còn cả tương lai…”

“Con biết. Nhưng tình thương không có tuổi, chỉ có thật hay không thôi.”

Và thế là tình yêu nảy mầm giữa hai con người từng tổn thương, từng cô độc, từng bị đời quay lưng.

Kết thúc bài phát biểu, Minh cúi đầu cảm ơn tất cả. Bà Dung rơi nước mắt. Những người hàng xóm – ban đầu chỉ đến để “xem kịch” – giờ bỗng im lặng. Có người lặng lẽ quay đi chấm nước mắt, có người đến bắt tay chúc mừng.

Câu chuyện của họ không còn là chuyện kỳ lạ, mà là minh chứng cho một điều giản dị: “Tình yêu thật sự không cần sự chấp thuận của đám đông. Nó chỉ cần hai người cùng thấu hiểu và trân trọng nhau.”

Sau đám cưới, cả làng dường như đã có cái nhìn khác về Minh và bà Dung. Những lời xì xào lặng dần. Người ta thấy Minh vẫn đều đặn sáng sớm ra vườn, chăm sóc cây trái, chiều về lo bữa cơm cùng bà Dung. Hai người sống đơn giản, yên bình trong căn nhà nhỏ cuối xóm, như thể không có gì có thể khuấy động được hạnh phúc ấy.

Thế nhưng, một buổi chiều nọ, khi đang dọn dẹp tủ cũ để sắp xếp lại đồ đạc sau đám cưới, Minh bất ngờ phát hiện ra một bức ảnh cũ giấu trong một cuốn sách dày, nằm sâu trong ngăn kéo dưới cùng. Bức ảnh đã úa màu, viền mép rách nhẹ, là hình một người đàn ông mặc quân phục, trẻ tuổi, ánh mắt sáng và nụ cười giống hệt… Minh.

Anh sững sờ. Quay sang hỏi bà Dung, bà chỉ im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi kéo chiếc ghế mây ra hiên, mắt nhìn về xa xăm. Giọng bà khẽ run:

“Minh à… đã đến lúc má kể cho con biết sự thật. Không chỉ là chuyện má thương con, mà còn là chuyện má nợ con từ kiếp trước…”

Minh ngồi xuống, cảm giác trong lòng lẫn lộn giữa hồi hộp, bối rối và sợ hãi. Những gì bà Dung sắp nói, anh biết, sẽ không đơn thuần chỉ là một câu chuyện cảm động nữa.

Hơn 40 năm trước, khi còn là thiếu nữ đôi mươi, bà Dung từng có một mối tình sâu đậm với một chàng lính tên Hùng. Họ quen nhau khi Hùng về quê nghỉ phép, giúp gia đình bà sửa nhà sau trận lũ. Hùng học cao, hiểu rộng, lại có tâm hồn nghệ sĩ – thường đọc thơ, viết thư tay. Trong những buổi chiều vàng nơi sân đình, anh dạy bà Dung cách viết thư pháp, nói chuyện về triết lý sống, và hứa hẹn một ngày trở về sẽ làm lễ cưới.

Nhưng rồi chiến tranh kéo dài. Một ngày nọ, Dung nhận được tin: Hùng mất tích khi đi làm nhiệm vụ ở vùng biên giới. Không có thi thể, không ai biết rõ anh còn sống hay đã mất. Bức ảnh trong tay Minh chính là tấm duy nhất Dung giữ lại để nhớ về người yêu đầu đời. Kể từ ngày ấy, bà thề không lấy ai, sống trọn đời chờ đợi trong im lặng.

“Có nhiều đêm, má mơ thấy Hùng về, đứng ở hiên nhà, vẫn mặc bộ đồ lính, gọi tên má. Má tỉnh dậy, nước mắt ướt cả gối… Nhưng rồi lại gạt đi, nghĩ chắc chỉ là do má nhớ quá…”

Bà dừng lại, thở dài, rồi quay sang Minh.

“Lần đầu má thấy con nằm trên giường bệnh, má sững người. Không phải vì con bị thương. Mà vì con giống Hùng như hai giọt nước. Từ ánh mắt, dáng người, đến cả cách con cười… Má tưởng mình mơ. Má còn chụp lén con lúc ngủ, để so với tấm ảnh cũ. Giống đến mức rợn người.”

Minh nghe đến đây thì bỗng thấy da gà nổi đầy người. Anh nhớ lại những lần bà nhìn anh rất lâu, những lúc bà thoáng rơi nước mắt không lý do.

Bà kể tiếp, có lần trong giấc mơ, Hùng về, chỉ tay về phía Minh và nói: “Hãy bù đắp cho người này. Người này là ta, trở lại để thực hiện những gì còn dang dở…”

Kể từ đó, bà tin rằng Minh không chỉ là người bà gặp gỡ tình cờ, mà là nghiệp duyên của kiếp trước quay lại. Bà không dám kể với ai, cũng không dám kỳ vọng điều gì ngoài việc chăm sóc Minh, như một cách chuộc lỗi với người đã khuất. Nhưng càng sống gần anh, bà càng cảm thấy trái tim mình sống lại – không phải là tình yêu trai gái như người ta đàm tiếu, mà là một loại tình yêu tái sinh, vừa kỳ lạ vừa thuần khiết.

Minh nghe xong, im lặng rất lâu. Anh nhìn lại bức ảnh cũ, rồi nhìn mình trong gương. Anh không tin vào chuyện luân hồi, nhưng quả thật, anh đã luôn cảm thấy một sự kết nối không lý giải được với bà Dung – như thể anh từng quen biết bà từ rất lâu rồi.

Anh siết tay bà Dung, nói chậm rãi:

“Con không biết con là ai kiếp trước. Nhưng con biết rõ một điều – con thương má. Không phải vì ân nghĩa, không phải vì sự trùng hợp nào. Mà vì má là người đầu tiên nhìn thấy con không phải là gánh nặng. Là người duy nhất thương con không điều kiện. Dù má nghĩ con là Hùng hay ai đi nữa… con vẫn chọn ở bên má.”

Bà Dung gục đầu vào vai anh, nước mắt chảy dài.

Thời gian trôi đi, câu chuyện về Minh và bà Dung dần được nhắc đến như một minh chứng cho tình yêu vượt lên trên mọi định kiến, tuổi tác, và cả ranh giới giữa các kiếp người. Người ta không còn gọi Minh là “thằng đào mỏ”, mà bắt đầu gọi anh là “chú Minh hiền lành”, là người chồng mẫu mực. Họ trồng thêm hoa quanh nhà, mở lớp dạy chữ miễn phí cho trẻ em nghèo. Cuộc sống của họ tuy đơn sơ, nhưng đầy ắp tiếng cười.

Và trong phòng khách của ngôi nhà nhỏ, cạnh bàn thờ tổ tiên, có hai khung ảnh được đặt cạnh nhau: một là ảnh cưới mới chụp của Minh và bà Dung – nơi hai con người nắm tay nhau thật chặt, ánh mắt rạng rỡ. Khung còn lại là bức ảnh cũ của người lính trẻ tên Hùng – nay đã úa màu theo thời gian, nhưng nụ cười trong ảnh thì vẫn sống mãi trong từng nhịp thở của người phụ nữ từng một lòng chờ đợi.

“Có những mối duyên, dù bị thời gian chia cắt, vẫn tìm cách trở lại, bằng cách này hay cách khác.”

Tín hiệu đáng lo của Hoa hậu Thuỳ Tiên sau 9 ngày bị blắt tạm gi/am

Các trang mạng xã hội của Thùy Tiên có sự thay đổi gây bất ngờ sau khi cô bị khởi tố, bắt tạm giam.

Việc bị khởi tố, bắt giam đã khiến Hoa hậu Thuỳ Tiên từ ngôi sao sáng rời vào “khủng hoảng” chưa từng có trong sự nghiệp. Từ đầu tháng 4/2025, Hoa hậu Hoà bình Quốc tế 2021 đã khoá các tài khoản mạng xã hội, ẩn đi gần 1700 bài đăng. Trước khi có hành động “đóng băng” này, Thuỳ Tiên từng là một trong những Hoa hậu có sức ảnh hưởng và lượng người theo dõi khủng nhất tại Việt Nam. Đến thời điểm hiện tại, chỉ sau 9 ngày Thuỳ Tiên bị bắt giam thì các trang cá nhân của cô đều xuất hiện những dấu hiệu tụt dốc không phanh.

Theo ghi nhận vào chiều ngày 28/5, tài khoản Instagram của Hoa hậu Thuỳ Tiên chỉ còn tầm 2,78 triệu người theo dõi. Trước đó, vào thời điểm cô vừa đóng trang cá nhân là khoản 2,85 – 2,83 triệu lượt. Như vậy, chỉ trong vòng hơn 1 tháng, hoa hậu Thuỳ Tiên đã mất hơn 100 nghìn người theo dõi.

Đáng nói, theo thống kê từ SocialBlade, tài khoản Instagram cá nhân của Thùy Tiên đã tụt liên tục giảm mạnh lượng người theo dõi mỗi ngày kể từ ngày 19/5 tức thời điểm thông tin cô bị bắt được công bố. Tổng cộng trong vòng 9 ngày (từ 19/5 đến 28/5), Thùy Tiên đã mất gần 20 nghìn người theo dõi.

Tín hiệu đáng lo của Hoa hậu Thuỳ Tiên sau 9 ngày bị bắt tạm giam- Ảnh 1.
Tín hiệu đáng lo của Hoa hậu Thuỳ Tiên sau 9 ngày bị bắt tạm giam- Ảnh 2.

Instagram của Hoa hậu Thuỳ Tiên đã ẩn gần 1700 bài viết, mất đi tầm 100 nghìn người theo dõi trong hơn 1 tháng

Tín hiệu đáng lo của Hoa hậu Thuỳ Tiên sau 9 ngày bị bắt tạm giam- Ảnh 3.

Cách đây ít ngày, cư dân mạng phát hiện Hoa hậu Quế Anh là một trong những người huỷ theo dõi Thuỳ Tiên

Không chỉ trang Instagram, các nền tảng mạng xã hội khác của Thuỳ Tiên dù không hoạt động nhưng cũng bị giảm người theo dõi đáng kể. Đáng nói nhất, nhóm FC của Thuỳ Tiên từng ăn mừng được 100 nghìn người hoạt động nay cũng chỉ còn tầm 95 nghìn người, con số này vẫn giảm đi mỗi ngày.

Tín hiệu đáng lo của Hoa hậu Thuỳ Tiên sau 9 ngày bị bắt tạm giam- Ảnh 4.

Số lượng thành viên trong FC của Thuỳ Tiên cũng có sụ tụt giảm sau khi cô bị bắt

Sự giảm sút về lượng người theo dõi không chỉ là con số đơn thuần, mà còn phản ánh tâm lý công chúng hiện tại. Nhiều người đã quyết định “quay lưng” vì thất vọng, mất niềm tin với những diễn biến liên quan đến Hoa hậu Thuỳ Tiên. Việc bị giảm lượt người theo dõi liên tục, mỗi ngày được xem là tín hiệu đáng lo về hình ảnh và giá trị thương hiệu cá nhân của Thùy Tiên nếu sau này cô trở lại hoạt động showbiz. Dù từng là nàng hậu có sức hút bậc nhất mạng xã hội Việt, sở hữu hình ảnh sạch sẽ và truyền cảm hứng cho giới trẻ, nhưng với biến cố nghiêm trọng lần này, chặng đường khôi phục hình ảnh nếu còn cơ hội thì chắc chắn sẽ không hề dễ dàng. Đây cũng là bài học để các nghệ sĩ nên tỉnh táo hơn khi dùng niềm tin, uy tín cá nhân để kinh doanh, quảng bá sản phẩm.

Tín hiệu đáng lo của Hoa hậu Thuỳ Tiên sau 9 ngày bị bắt tạm giam- Ảnh 5.

Hoa hậu Thuỳ Tiên rơi vào cơn khủng hoảng lớn nhất sự nghiệp

Bộ Công an đã khởi tố và bắt tạm giam Hoa hậu Nguyễn Thúc Thùy Tiên về tội “Lừa dối khách hàng” theo khoản 2 Điều 198 Bộ luật Hình sự. Theo điều tra, Thùy Tiên biết rõ sản phẩm kẹo rau củ Kera có hàm lượng chất xơ rất thấp (chỉ 0,935%) và không rõ nguyên liệu sản xuất cụ thể, nhưng vẫn tham gia quảng bá. Cô có vai trò góp vốn 30% và hưởng gần 7 tỷ đồng tiền hoa hồng từ tổng doanh thu gần 18 tỷ đồng khi sản phẩm được bán ra hơn 135.000 hộp trong hơn ba tháng. Đến tháng 2/2025, Thùy Tiên chủ động đề nghị chuyển đổi vai trò từ cổ đông sang người hợp tác quảng bá.

Tại cơ quan chức năng, Thuỳ Tiên khai: “Khi mà em thấy sản phẩm này có nhiều ý tưởng hay ho thì em đã nói với mọi người em muốn tham gia điều hành. Em nghĩ là tầm giữa tháng 12/2024, sau phiên livestream đầu tiên. Khi mà mình là người nổi tiếng thì trách nhiệm của mình sẽ rất là lớn, mọi người sẽ vì mình mà mua sản phẩm rất là nhiều”.

Ngày 22/5, Công ty Sen Vàng đã thông báo chính thức chấm dứt hợp đồng từ ngày 20/5. Công ty khẳng định các hoạt động đầu tư, kinh doanh và phân chia lợi nhuận giữa Thùy Tiên và các bên khác hoàn toàn là quyết định cá nhân của cô, không liên quan đến Sen Vàng. Việc chấm dứt hợp đồng được phía công ty cho biết là thủ tục pháp lý cần thiết trong bối cảnh hiện tại.

Hiện, Cơ quan Cảnh sát điều tra – Bộ Công an đang tiến hành điều tra mở rộng vụ án, làm rõ toàn bộ sai phạm của các cá nhân có liên quan để xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.

Tín hiệu đáng lo của Hoa hậu Thuỳ Tiên sau 9 ngày bị bắt tạm giam- Ảnh 6.

Hiện tại, công chúng đang chờ đợi những thông tin mới liên quan đến vụ việc này

Chia buồn với những ai thích ăn bánh kẹo nội địa Trung, mochi Nhật Bản: Làm gì có Trung có Nhật, tất cả đều từ góc này của Hà Nội đi ra, bán theo cân đóng trong túi nilong rẻ bèo

Cường mua 6 tấn kẹo nguyên liệu Trung Quốc giá 300.000 đồng/thùng 10kg rồi đóng gói nhái các thương hiệu kẹo nổi tiếng nhằm đánh lừa người tiêu dùng.

Cơ quan Cảnh sát điều tra (PC03) Công an thành phố Hà Nội vừa hoàn tất kết luận điều tra đề nghị truy tố Nguyễn Viết Cường (SN 1987, tại huyện Hoài Đức) về hành vi sản xuất hàng giả là thực phẩm. Vì lợi nhuận, Cường đã tự sản xuất, đóng gói 6 tấn kẹo hoa quả giả nhãn hiệu của Nhật Bản và Hàn Quốc, sau đó, bán ra thị trường.

Theo kết luận điều tra, khoảng đầu năm 2024, Nguyễn Viết Cường nhận thấy thị trường bánh kẹo tại Hà Nội có nhu cầu lớn về các sản phẩm có nguồn gốc nước ngoài. Đến tháng 11/2024, Cường nảy sinh ý định sản xuất kẹo giả để bán dịp Tết Nguyên đán.
Bị can Nguyễn Viết Cường.

Bị can Nguyễn Viết Cường.

Cường lên mạng xã hội Facebook và tìm thấy trang “Tổng kho hàng Trung” chuyên cung cấp kẹo cân và vỏ bao bì in sẵn nguồn gốc xuất xứ từ Nhật Bản, Hàn Quốc. Liên hệ với chủ tài khoản, Cường được “tư vấn” rằng các tên thương nhân nhập khẩu trên bao bì chỉ là “tên tự nghĩ ra, không có thật” nên không lo làm hàng giả, hàng nhái của công ty nào tại Việt Nam.

Với thỏa thuận mua kẹo nguyên liệu Trung Quốc giá 300.000 đồng/thùng (10kg) và túi nylon bao bì 100.000 đồng/kg, Cường đã hai lần mua tổng cộng khoảng 6 tấn kẹo và 345kg túi nylon. Sau đó, số nguyên liệu này được Cường tập kết tại khu công nghiệp La Phù, xã La Phù, huyện Hoài Đức để sản xuất.
Bị can Cường mua kẹo có nguồn gốc từ Trung Quốc rồi về làm giả các thương hiệu kẹo nổi tiếng.

Bị can Cường mua kẹo có nguồn gốc từ Trung Quốc rồi về làm giả các thương hiệu kẹo nổi tiếng.

Toàn bộ quy trình sản xuất được làm thủ công, tạm bợ. Cường cho kẹo nguyên liệu vào các túi nylon, mỗi túi từ 200g – 300g, mang 6 nhãn hiệu khác nhau có bao bì gần giống với các thương hiệu kẹo nổi tiếng của nước ngoài, đang bán chạy trên thị trường, nhằm đánh lừa người tiêu dùng. Sau đó, Cường sử dụng máy hàn để hàn kín miệng túi và máy in “date” để in hạn sử dụng lên vỏ túi, biến thành kẹo thành phẩm với nguồn gốc xuất xứ giả mạo tại Nhật Bản, Hàn Quốc.

Từ tháng 11/2024 đến khi bị bắt, Cường sản xuất hơn 25.000 gói kẹo các loại với giá trị ước tính gần 430 triệu đồng. Cường đã bán cho một số cá nhân không quen biết được khoảng 1500 gói

Toàn bộ số kẹo và nguyên liệu chưa kịp tiêu thụ đã bị Đội 6 – Phòng Cảnh sát kinh tế – Công an thành phố Hà Nội kiểm tra và thu giữ.

Bố ơi đừng cưới! Cô ấy l/ừ/a bố!” Tất cả quan khách s/ững s/ờ. Cô dâu Thu mặt t;ái m;ét. Ông Lâm quay phắt lại, đôi mắt trợn tròn nhìn con trai – bé Bảo, mới 10 tuổi ….

Mùa hè, làng An Thịnh rực nắng, cánh đồng lúa đã vào kỳ chín rộ, tiếng ve râm ran như tiếng nhạc nền cho một ngày trọng đại trong đời ông Lâm – người đàn ông góa vợ gần năm năm, chuẩn bị kết hôn lần hai với cô Thu – một phụ nữ góa chồng trẻ đẹp từ thị trấn kế bên. Mọi chuyện tưởng như suôn sẻ, cho đến khi tiếng hét thất thanh vang lên giữa đám cưới:

“Bố ơi đừng cưới! Cô ấy lừa bố!”

Tất cả quan khách sững sờ. Cô dâu Thu mặt tái mét. Ông Lâm quay phắt lại, đôi mắt trợn tròn nhìn con trai – bé Bảo, mới 10 tuổi, đang khóc nấc từng tiếng như thể sắp mất đi điều quý giá nhất.

Không khí tiệc cưới như bị ai bóp nghẹt. Những tiếng cười nói ban nãy giờ hóa thành im lặng đầy hoang mang. Bảo lao lên sân khấu, níu lấy tay bố, gào lên trong nước mắt.

“Con đã nói rồi mà… Cô ấy không yêu bố. Cô ấy chỉ cần tiền thôi! Con… con có bằng chứng!”

Ông Lâm luống cuống, vừa giữ con lại vừa nhìn quanh, xấu hổ và bối rối. Người thân bắt đầu bàn tán rì rầm. Cô Thu cố gắng mỉm cười nhưng khóe miệng giật nhẹ, tay siết chặt bó hoa cưới như muốn bóp nát nó.

Ông Lâm năm nay 42 tuổi, là thầy giáo dạy toán cấp 2 tại một trường huyện. Sau khi vợ mất vì bệnh hiểm nghèo, ông gà trống nuôi con suốt 5 năm. Bảo – đứa con trai duy nhất của ông, là một cậu bé thông minh nhưng sống nội tâm. Hai bố con từng rất gắn bó, như hai người bạn. Mỗi buổi chiều tan học, ông Lâm đều đưa đón con bằng chiếc xe máy cà tàng. Họ nấu ăn, học bài, tâm sự cùng nhau. Dù thiếu thốn tình cảm mẹ, nhưng Bảo chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn tình yêu thương.

Cho đến một năm trước, khi cô Thu xuất hiện.

Cô là giáo viên hợp đồng mới chuyển về trường huyện, đẹp dịu dàng, ăn nói khéo léo. Cô nhanh chóng chiếm được cảm tình của mọi người, đặc biệt là ông Lâm – người đã lâu thiếu vắng hơi ấm đàn bà. Họ bắt đầu hẹn hò sau vài tháng, dù ban đầu ông Lâm cố giấu Bảo.

Nhưng Bảo là đứa trẻ nhạy cảm. Cậu sớm nhận ra sự thay đổi. Bố đi làm về trễ hơn, hay mỉm cười vô thức khi cầm điện thoại, và dần không còn dành thời gian cho những trò chơi hai bố con từng thích.

Ban đầu, Bảo chỉ buồn và ghen. Nhưng dần dần, cậu bắt đầu nghi ngờ. Cô Thu dù trước mặt luôn tỏ ra dịu dàng, chăm sóc Bảo như con ruột, nhưng khi chỉ còn hai người, ánh mắt cô ấy lạnh hơn, lời nói cũng sắc hơn. Có lần, Bảo nghe được cuộc gọi của cô với một ai đó, giọng hạ thấp:
“Yên tâm đi, anh ta tin em tuyệt đối rồi. Chỉ vài tháng nữa là xong…”

Câu nói đó cứ ám ảnh Bảo suốt nhiều đêm liền.

Một đứa trẻ 10 tuổi không biết làm gì hơn ngoài việc lén theo dõi. Cậu bắt đầu ghi chép, dùng điện thoại cũ của mẹ để ghi âm, thậm chí còn học cách cài ứng dụng ghi âm từ xa vào điện thoại của bố khi có cơ hội. Cậu không hiểu hết mọi chuyện, nhưng linh cảm mách bảo rằng: cô ấy không phải người tốt.

Có lần, Bảo lén nhìn thấy cô Thu gặp một người đàn ông lạ trước cổng trường trong giờ nghỉ trưa. Họ đứng rất gần nhau, người đàn ông đó dúi vào tay cô một tập giấy. Cô vội vã cất đi như giấu thứ gì quý giá. Khi ông Lâm hỏi thì cô chỉ nói đó là giấy tờ của người họ hàng ở quê gửi nhờ chuyển hộ.

Niềm tin của Bảo vào cô Thu sụp đổ. Cậu quyết định nói với bố. Nhưng ông Lâm không tin.

“Con còn nhỏ, đừng suy nghĩ linh tinh. Cô Thu rất thương bố con mình. Con phải học cách chấp nhận điều mới,” ông Lâm nói, tay xoa đầu con nhưng mắt lại tránh đi.

Bảo đau đớn. Cậu không chỉ mất mẹ, giờ dường như cũng đang mất luôn cả bố.

Đám cưới của ông Lâm và cô Thu diễn ra tại nhà văn hóa thôn. Bảo không được cho tham gia lễ cưới chính, chỉ ngồi cùng các em nhỏ ở hàng ghế cuối. Nhưng khi nhìn thấy cảnh bố cười rạng rỡ nắm tay cô Thu, trong đầu cậu chỉ vang lên duy nhất một từ: “Giả dối.”

Không thể chịu đựng thêm, Bảo đứng bật dậy, lao lên giữa hội trường, la lên những gì cậu đã chôn giấu suốt nhiều tháng trời.

“Bố ơi! Cô ấy không yêu bố! Cô ấy đã nói với người khác là lợi dụng bố! Con có ghi âm… con sẽ mở cho bố nghe!”

Tất cả chết lặng. Ông Lâm đứng không vững. Cô Thu tái mét, khẽ lùi về phía sau, ánh mắt như muốn lườm chết đứa trẻ kia.

“Cháu… cháu nói linh tinh gì vậy? Làm gì có chuyện đó!” – Cô Thu cố trấn tĩnh, nhưng giọng đã bắt đầu run.

“Không linh tinh! Đây này!” – Bảo giơ chiếc điện thoại cũ lên. Màn hình hiện file ghi âm, giọng cô Thu vang lên rõ ràng:

“Anh ta tin em lắm, chỉ cần ký tên vào hợp đồng là xong. Sau đó chia đôi số tiền đất là đủ sống cả đời rồi.”

Tiếng xì xào rộ lên như cơn sóng dữ. Ai đó đứng dậy, ai đó thở dài. Một người đàn ông lớn tuổi trong họ của ông Lâm gắt lên:

“Lâm! Cậu định để đứa trẻ lật mặt chuyện trọng đại này mà không tra rõ hả?”

Sau tiếng ghi âm vang lên như sét đánh ngang tai, không khí trong lễ cưới lập tức hỗn loạn. Khách mời lục tục đứng dậy, người nhìn nhau đầy nghi ngờ, người thì lắc đầu ngao ngán. Mặt cô Thu tái mét như tờ giấy, lùi một bước, rồi hai bước, định phân bua:

“Không! Đó là hiểu lầm… Tôi chỉ… chỉ đang nói chuyện với một người anh họ. Câu nói đó… bị cắt ghép!”

Nhưng giọng cô run rẩy, ánh mắt hoảng loạn lạc đi nơi khác. Ông Lâm cầm lấy điện thoại từ tay con trai, tay run lên. Ông bấm lại file ghi âm lần nữa. Lần này, không chỉ một câu nói. Trong đoạn ghi âm còn có cả tiếng cười nhạt của cô Thu và một giọng đàn ông khác:

“Cái lão đó ngây thơ đến buồn cười. Thu à, em đúng là cáo đội lốt cừu. Chừng nào lấy được quyền đồng sở hữu mảnh đất, chúng ta sẽ ‘chuồn’ sớm.”

Lặng người. Cô Thu gần như không thể đứng vững nữa. Cô quay ngoắt lại, toan chạy khỏi sân khấu thì bị ông Phúc – trưởng thôn và cũng là chú họ ông Lâm – chặn lại.

“Khoan đi đã, cô giải thích rõ ràng cho cái làng này nghe. Lừa một người không sao, chứ lừa cả làng thì đừng hòng!” – giọng ông Phúc đanh lại.

Ông Lâm đứng như hóa đá giữa sân khấu cưới đang ngổn ngang người và tiếng xì xào. Trái tim ông co thắt – không chỉ vì cú sốc bị lừa, mà còn vì cảm giác tội lỗi bao trùm lấy ông.

Suốt thời gian qua, ông đã mù quáng. Tình cảm thiếu thốn, cô đơn kéo dài khiến ông dễ dàng tin vào những lời ngọt ngào của cô Thu. Ông muốn có ai đó chăm lo, muốn cho Bảo một mái ấm mới… nhưng ông đã nhầm.

Ông quay sang con trai, đôi mắt đỏ hoe:

“Bảo… bố xin lỗi… Bố đã không tin con…”

Cậu bé nấc lên, ôm chặt lấy bố, gục đầu vào ngực ông mà khóc òa như chưa bao giờ được khóc. Những giọt nước mắt vừa tức tưởi, vừa nhẹ nhõm.

Ở một góc sân, cô Thu bị người dân trong làng chất vấn dồn dập. Cuối cùng, trước sức ép, cô cũng phải cúi đầu khai nhận:

Cô vốn nợ nần do làm ăn thua lỗ ở thị trấn. Qua lời giới thiệu của người quen, cô biết ông Lâm là người hiền lành, góa vợ, lại có một mảnh đất chuẩn bị đền bù giải tỏa – giá trị lên tới cả tỷ đồng. Cô quyết định tiếp cận, dựng nên vở kịch “mẹ kế tốt bụng”.

Cô nói:

“Tôi sai rồi… Nhưng tôi cũng từng nghĩ sẽ thay đổi… chỉ là… mọi chuyện đi quá xa…”

Ông Phúc gằn giọng:

“Không phải ‘đi quá xa’, mà là cô tính toán từng bước. Tưởng qua mắt được trẻ con, ai ngờ chính nó lại cứu cả gia đình người ta.”

Hôn lễ tất nhiên bị hủy bỏ ngay lập tức. Cô Thu bị đưa về công an xã làm việc vì hành vi có dấu hiệu lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Những bằng chứng Bảo cung cấp – đoạn ghi âm, tin nhắn, hình ảnh – trở thành dữ liệu quan trọng trong quá trình điều tra.

Ông Lâm xin nghỉ dạy một tháng. Không phải vì xấu hổ với làng trên xóm dưới, mà là để… ở bên con trai.

Hai bố con dọn dẹp những gì còn sót lại sau “lễ cưới hụt”, như dọn đống đổ nát sau cơn bão. Nhưng giữa đống đổ nát ấy, có một điều còn nguyên vẹn – là niềm tin.

Một buổi chiều đầu thu, hai bố con ngồi ở sân sau nhà, nơi trồng một cây khế từ thời mẹ Bảo còn sống. Gió mát, nắng vàng, và bình yên.

Ông Lâm nói, giọng chậm rãi:

“Bố sai rồi, khi cứ nghĩ rằng mình biết hết mọi thứ, rằng con chỉ là một đứa trẻ không hiểu gì. Nhưng hôm đó, chính con đã cứu bố khỏi một cú ngã quá đau.”

Bảo ngẩng lên, ánh mắt đã sáng lại:

“Con không giỏi như mẹ đâu. Nhưng con biết cô ấy không thương bố thật lòng. Bố là người tốt, không đáng bị như vậy.”

Ông Lâm siết chặt tay con trai.

Từ sau biến cố, ông Lâm trở nên cẩn trọng hơn, nhưng không vì thế mà đóng cửa trái tim. Ông hiểu: điều quan trọng nhất không phải là tìm kiếm một người phụ nữ khác thay thế, mà là giữ lấy sợi dây gắn kết giữa hai bố con – điều mà ông suýt nữa đánh mất.

Vài năm sau, khi Bảo thi đậu vào chuyên toán tỉnh, cả làng lại nhắc về cậu bé năm xưa – người từng dám đứng lên trong đám cưới của bố để nói một sự thật không ai dám nói. Người ta không gọi cậu là “đứa bé vô lễ”, mà là “thằng bé dũng cảm nhất làng.”

Có những sự thật rất khó nói, nhất là khi nó phá vỡ niềm tin của người mình yêu thương. Nhưng chính sự can đảm đó, dù đến từ một đứa trẻ, cũng có thể thay đổi số phận cả một gia đình.

Ba năm trước, khi Nam bước lên máy bay đi Nhật theo diện kỹ sư công nghệ, Hương đứng ở sân bay Đà Nẵng, tay bế đứa con gái mới lên hai, mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười cho chồng.

Chiếc quạt trần quay lừ đừ trong cái nóng tháng Sáu miền Trung, như cố vắt kiệt những luồng gió cuối cùng để xua đi không khí ngột ngạt trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Ở ngoài sân, tiếng ve râm ran vọng lên từ hàng phượng, nghe như một bản nhạc nền cho cuộc sống mà Hương vẫn đang cố gắng chèo lái từng ngày. Cho đến khi chiếc ô tô bóng loáng dừng lại trước cổng – thứ âm thanh trái ngược hoàn toàn với mọi thứ xung quanh.

Từ đó, quá khứ và hiện tại va vào nhau, tạo ra một cơn chấn động không lời.

Ba năm trước, khi Nam bước lên máy bay đi Nhật theo diện kỹ sư công nghệ, Hương đứng ở sân bay Đà Nẵng, tay bế đứa con gái mới lên hai, mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười cho chồng.

Nam siết tay vợ, ánh mắt lấp lánh hứa hẹn:
“Chỉ ba tháng thôi, anh sắp xếp xong là về. Chỉ ba tháng.”

Hương gật đầu, lòng tin như một ngọn đèn nhỏ nhưng vững vàng giữa gió bão: tin vào lời chồng, tin vào tình nghĩa gần mười năm bên nhau, và hơn hết là tin rằng sự hy sinh của mình là vì một tương lai tốt đẹp hơn cho con, cho cả gia đình.

Tháng đầu tiên, ngày nào Nam cũng gọi điện. Vẫn những lời hỏi han, nhớ nhung, kể chuyện bên ấy lạnh ra sao, anh học tiếng Nhật thế nào. Tháng thứ hai, cuộc gọi giãn dần – chỉ còn vài dòng tin nhắn lúc đêm muộn: “Bận lắm, vợ ngủ trước đi nhé.”

Đến tháng thứ ba, Hương vẫn chờ. Đợi điện thoại, đợi ngày Nam về như lời đã hứa. Nhưng rồi tháng thứ tư đến, thứ năm trôi qua, năm thứ nhất tròn vẹn, năm thứ hai đằng đẵng, rồi đến năm thứ ba—vẫn chỉ là những cú máy ngắt quãng, số tiền gửi về khi có khi không.

Trong ba năm ấy, Hương sống như một chiếc bóng lặng lẽ.

Sáng lo cho con ăn học, chiều đi làm thêm ở xưởng may cách nhà mười cây số, tối về lại cặm cụi chăm mẹ chồng già yếu, lú lẫn sau một cơn tai biến nhẹ. Ngày con sốt co giật giữa đêm, cô một mình gọi taxi đưa con vào viện, nước mắt lăn dài mà không dám khóc to. Ngày mẹ chồng trượt ngã trong nhà vệ sinh, chính cô là người bế bà dậy, lau người, xoa dầu, mua thuốc.

Không ai trong xóm nói gì, nhưng ai cũng biết. Thỉnh thoảng vài người bạn thân ngồi quây quần bóc hạt hướng dương bên hiên nhà, khe khẽ hỏi:
“Cậu có chắc là anh Nam vẫn còn yêu thương mẹ con cậu không?”

Hương chỉ cười nhẹ:
“Ảnh đang vì tương lai. Mình không thể là người kéo ảnh lại.”

Đó là niềm tin cuối cùng, như một sợi chỉ mong manh nối cô với hình bóng của người chồng trong tâm trí.

Rồi mùa hè năm ấy đến, nắng chói chang như thiêu đốt từng bậc thềm. Hương đang lúi húi tưới cây ngoài sân, tay vẫn cầm bình xịt nhựa màu xanh đã tróc sơn, thì một tiếng “cạch” vang lên từ ngoài cổng.

Chiếc ô tô đen bóng loáng – thứ Hương chưa bao giờ nghĩ sẽ đậu trước ngôi nhà nhỏ cũ kỹ của mình – dừng lại, phanh gấp nhưng êm ái.

Cánh cửa xe mở ra, Nam bước xuống. Sơ mi trắng là phẳng, tóc cắt gọn gàng, đôi giày da bóng loáng như thể bước ra từ một văn phòng cao cấp. Nhưng Hương chỉ nhìn vào ánh mắt anh—ánh mắt không còn ngỡ ngàng, không còn xao xuyến, mà hoàn toàn dửng dưng.

Bên cạnh anh là một cô gái trẻ, váy ôm sát, đôi môi tô đỏ rực như hoa phượng vỡ nát. Cô ta bế theo một đứa bé bụ bẫm, trắng trẻo, khoảng chừng hơn một tuổi.

Nam nói, giọng phẳng lặng như đọc một văn bản hành chính:
“Anh về rồi, Hương. Đây là Mai… và con anh.”

Mọi âm thanh như tắt lịm. Tiếng ve bỗng dưng im bặt.

Hương đứng đó, tay vẫn cầm bình tưới nước, vài giọt cuối cùng rỉ ra ướt đẫm gốc cây mai vàng đã cằn cỗi suốt mùa khô. Cô nhìn chồng, rồi nhìn đứa trẻ trên tay người phụ nữ kia. Đứa trẻ có cái mũi giống Nam đến kỳ lạ.

Không ai trong xóm dám thốt ra lời nào, vài người nhìn qua khe cửa, thậm chí có người nín thở như thể sợ phá vỡ không khí ngột ngạt ấy.

Nhưng người duy nhất không bị cuốn vào cơn lốc cảm xúc là Hương.

Cô không khóc. Không hét. Không đập vỡ thứ gì như trên phim truyền hình vẫn thường thấy. Cô chỉ nhìn Nam, rồi gật đầu khẽ:
“Vào nhà đi. Em nấu cơm rồi.”

Bữa cơm hôm đó diễn ra trong một không khí lặng như tờ. Không ai nói gì nhiều. Chỉ có tiếng chén đũa chạm vào nhau, khe khẽ vang lên trong căn bếp nhỏ vốn từng đầy ắp tiếng cười.

Hương vẫn là người đứng lên đứng xuống, lấy thêm nước mắm, gắp đồ ăn cho con gái – đứa trẻ giờ đã lớn, ngồi đối diện bố mà không nhận ra người đàn ông từng hứa “ba tháng thôi, ba sẽ về.”

Nam ngồi đó, gương mặt đơ cứng, gắp một miếng cá kho rồi đặt xuống không ăn. Mai, cô gái đi cùng anh, ngồi thu mình lại, ánh mắt chạm phải ánh mắt mẹ chồng cũ của Nam rồi vội cúi gằm xuống. Đứa bé trên tay cô ta khóc ré lên giữa chừng, Hương đứng dậy lấy khăn, rồi quay lại, đưa nhẹ cho Mai:
“Em lau mặt cho bé đi.”

Cô gái trẻ bất ngờ ngước nhìn Hương, mắt rưng rưng, miệng mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi. Không ai đụng đũa thêm.

Mẹ chồng Hương – bà Tư – vốn đã lẫn, nhưng hôm nay tỉnh táo lạ thường. Bà chống gậy bước ra, ngồi ở mép phản, nhìn Nam thật lâu, rồi thở hắt:
“Con người ta hơn nhau ở chữ nghĩa. Nhưng có chữ nghĩa nào giải thích được chữ tình không?”

Nam không đáp. Không ai trả lời được câu đó.

Khi cơm nước xong xuôi, Hương rửa chén, lau bàn, phơi khăn. Cô làm mọi thứ như một thói quen, như thể hôm nay là một ngày bình thường. Chỉ đến khi Nam bước ra sân, cô mới lên tiếng:

“Anh định ở lại bao lâu?”

Nam cúi đầu, tránh ánh mắt của cô.
“Anh về giải quyết mọi thứ cho rõ. Giấy tờ… rồi ly hôn.”

Hương gật đầu, không ngạc nhiên.
“Con bé… anh tính sao?”

Nam cắn môi, giọng nghèn nghẹn:
“Anh muốn nhận con. Sau này nếu em cho phép, anh vẫn muốn chu cấp, đưa con đi học thêm, thi thoảng đón nó…”

Câu nói chưa dứt, giọng con gái họ – bé My – cất lên từ sau lưng:
“Mẹ ơi, ba không ở lại hả mẹ?”

Hương quay lại, vuốt tóc con.
“Không con, ba bận việc. Ba có nhà mới rồi.”

Con bé chỉ khoảng năm tuổi, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn Nam. Nó không khóc. Chỉ lùi lại một bước, rồi lặng lẽ chạy vào phòng.

Nam siết chặt nắm tay, nhưng không dám đuổi theo. Cũng không dám hỏi xem con bé đã nhớ gì về mình chưa. Có lẽ, ba năm vắng mặt không đủ cho một đứa trẻ ghét bỏ, nhưng quá đủ để nó không còn nhớ.

Ba tuần sau

Người trong xóm bắt đầu xì xào. Họ thương Hương, nhưng cũng không giấu được sự tò mò:
“Sao chị ấy hiền vậy trời. Gặp tui là tui đập một trận, đuổi khỏi nhà rồi.”
“Người ta như con sen mà vẫn nhẫn nhịn, thương thật đó…”

Hương không bận tâm. Những lời ấy như gió thoảng qua tai. Cô đã sống ba năm với nỗi cô đơn và nghi ngờ, thì mấy lời đàm tiếu ấy chẳng thể làm cô lung lay thêm nữa. Cô dành thời gian làm thủ tục ly hôn, dọn lại phòng ngủ, và chuẩn bị hồ sơ xin việc mới – một công ty dược cần nhân viên văn phòng kiêm kế toán sổ sách, đúng chuyên môn cũ của cô.

Nam đã ký. Không có cảnh níu kéo. Không nước mắt.

Chỉ có một lần, khi tới đón con gái đi chơi, anh đứng rất lâu trước sân, nhìn Hương đang tưới cây. Lại là chiếc bình nhựa cũ, và gốc mai già kia.

“Em có trách anh không?” – Nam hỏi, mắt vẫn nhìn gốc cây.

Hương không ngẩng đầu:
“Không. Em trách gì được. Mỗi người chọn một con đường, em chỉ tiếc là mình từng tin quá nhiều.”

“Anh xin lỗi.”

Hương cười nhẹ, nụ cười như gió đầu mùa:
“Xin lỗi thì cũng để đó thôi. Không ai sống bằng xin lỗi cả. Anh về đi, con bé đang chờ.”

Cuối tháng Sáu

Hương đưa mẹ chồng đi khám bệnh, kết quả tốt hơn trước. Bà Tư bỗng nắm tay con dâu, mắt ướt đẫm:
“Mẹ xin lỗi con. Mẹ già rồi, chẳng giúp được gì. Mà cũng không giữ nổi chồng cho con…”

Hương lắc đầu, nắm tay bà chặt hơn:
“Mẹ đừng nói vậy. Con không giữ ai hết. Chồng con không phải cái áo, cởi ra là mất. Ai muốn đi thì họ đi thôi.”

Tối hôm đó, cô ngồi dạy con gái viết chữ. Ngoài sân, gió lùa qua hàng phượng, tiếng ve đã vơi dần. Trời báo hiệu mùa hạ sắp qua, và cô thấy lòng mình cũng đang khép lại những ngày tháng cũ.

Mai sau, có thể sẽ vẫn cô đơn. Nhưng Hương biết mình còn mẹ, còn con, còn chính bản thân cô – người phụ nữ đã đi qua bão giông mà không một lần gục ngã.


Một chiều muộn, khi Hương đang thu quần áo, một người đàn ông đi xe máy dừng lại trước cổng, gõ cửa nhẹ nhàng. Là Phong – đồng nghiệp cũ thời sinh viên, giờ làm trong công ty mới cô vừa xin vào. Anh mỉm cười:
“Chị Hương, em thấy trong hồ sơ ghi chị từng làm kế toán trưởng. Công ty em đang cần người phụ trách. Chị có muốn thử không?”

Hương mỉm cười, ánh mắt bình thản như thể mọi điều tồi tệ nhất đã ở lại sau lưng.

“Vào nhà đi. Chị đang nấu cơm rồi.”

Kế toán trưởng có 6 chiếc Porsche nhưng đi làm không dám dừng ở cổng công ty: Nguồn gốc khối tài sản 205 tỷ đồng và loạt xe sang, bất động sản bị phơi bày

Khối tài sản khổng lồ vượt xa mức thu nhập của nhân viên kế toán tại một công ty Trung Quốc khiến nhiều người nảy sinh nghi ngờ.

Theo báo Đời sống pháp luật ngày 27/5 có bài Kế toán trưởng có 6 chiếc Porsche nhưng đi làm không dám dừng ở cổng công ty: Nguồn gốc khối tài sản 205 tỷ đồng và loạt xe sang, bất động sản bị phơi bày. Nội dung như sau:

Khối tài sản khổng lồ vượt xa mức thu nhập của nhân viên kế toán tại một công ty Trung Quốc khiến nhiều người nảy sinh nghi ngờ.

Tháng 5/2025, chương trình Pháp trị trực tuyến của kênh CCTV13 (đài truyền hình Trung ương Trung Quốc) đã phát sóng phóng sự “Làm việc dưới ánh sáng công lý – làm thế nào để thực hiện?”, phản ánh quá trình điều tra, xử lý một vụ án nghiêm trọng xảy ra cách đây không lâu tại một công ty dệt may tại thành phố Hải Ninh, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.

Theo đại diện công ty dệt may cho biết, ông Trương là kế toán trưởng làm việc tại công ty này. Một thời gian trước, trong nội bộ đã xuất hiện nghi vấn về việc ông Trương có cuộc sống xa xỉ hơn so với vị trí và mức lương của mình. Nhiều người phát hiện, ông Trương thường lái xe sang đi làm, nhưng lại tránh đỗ ở cổng hay đưa xe vào khuôn viên công ty mà gửi ở nơi khác. Đặc biệt, cứ cách một thời gian ông lại lái một mẫu xe khác nhau đi làm.

Sau khi điều tra, công ty phát hiện ông Trương sở hữu đến 6 chiếc xe Porsche cùng nhiều xe sang khác, tổng cộng là 10 chiếc. Những chiếc xe này thường nằm rải rác ở các bãi đậu xe khác nhau, thậm chí một số chiếc còn mang biển số của địa phương khác. Điều bất ngờ hơn, ông Trương thuê hẳn 1 nhà kho đến chứa xe và thường lái xe bình thường về nhà vì sợ bị phát hiện.

Tuy nhiên, mọi việc đã bị vỡ lở khi người quản lý kho hàng thấy ông Trương thường xuyên thay đổi quá nhiều xe, cảm thấy nghi ngờ, người này đã nhanh chóng báo cho cảnh sát. Nhận được tin báo, cảnh sát vào cuộc lần theo dấu vết và phát hiện ông Trương đăng ký những chiếc xe mình mua bằng tên của người thân và bạn bè. Đồng thời, báo cáo tài chính cho thấy những khoản tiền thiếu hụt nghiêm trọng trong ngân sách của công ty. Trước áp lực từ ban lãnh đạo, ông Trương nhanh chóng thừa nhận hành vi chiếm đoạt tài sản công ty của mình.

Loạt xe sang của nam kế toán trưởng họ Trương

Kết quả điều tra cho thấy, ông Trương đã lợi dụng quyền kiểm soát tài chính, chiếm đoạt tổng cộng hơn 57 triệu NDT (khoảng 205 tỷ đồng) để mua ô tô hạng sang, cổ phiếu, bất động sản, cùng nhiều trang sức, hàng hiệu và một phần tiền mặt dùng để chu cấp cho người tình.

Phó đội trưởng đội điều tra tội phạm kinh tế Công an thành phố Hải Ninh cho biết: “Chúng tôi đã thu giữ tổng cộng 10 chiếc xe ô tô, trong đó có 6 chiếc Porsche và nhiều loại xe sang khác. Số tài sản này vừa là chứng cứ, vừa ảnh hưởng trực tiếp đến việc thu hồi thiệt hại cho công ty bị hại.”

Từ tháng 12/2023, thành phố Hải Ninh, tỉnh Chiết Giang đã thành lập Trung tâm Quản lý tài sản liên quan vụ án, cho phép thực hiện “xử lý trước” và “hoàn trả trước” đối với các tài sản dễ hư hỏng hoặc giảm giá mạnh, ví dụ như ô tô.

Trong vụ án của ông Trương, công an thành phố đã phối hợp với viện kiểm sát, tòa án và được sự đồng ý của bị can để bán đấu giá sớm 8 chiếc xe ô tô có quyền sở hữu rõ ràng. Một công ty đấu giá tư pháp được mời tham gia quá trình xử lý. Kết quả, tổng số tiền thu được từ 8 xe lên tới hơn 5 triệu NDT (khoảng 18 tỷ đồng).

Điển hình, một chiếc Porsche được bảo quản hơn 6 tháng tại trung tâm vẫn bán được 1,27 triệu NDT (khoảng 4,5 tỷ đồng), chỉ giảm khoảng 10% so với giá mua ban đầu. Ngay sau khi người mua thanh toán, khoản tiền được chuyển trả trực tiếp cho công ty bị hại, thay vì phải chờ phán quyết cuối cùng của tòa án.

Đại diện công ty dệt may chia sẻ: “Sự hoàn trả kịp thời này có ý nghĩa rất lớn với doanh nghiệp, giúp chúng tôi nhanh chóng vượt qua giai đoạn khó khăn do thiếu hụt vốn.”

Việc chủ động phối hợp, thừa nhận tội danh, đồng ý xử lý tài sản và phần thiệt hại được bồi thường kịp thời đã giúp ông Trương được hưởng chính sách khoan hồng.

Ngày 20/3/2025, Tòa án nhân dân thành phố Hải Ninh tuyên phạt ông Trương 12 năm tù về tội tham ô tài sản, phạt tiền 800.000 NDT (khoảng 2,8 tỷ đồng), và buộc bồi thường 40 triệu NDT (hơn 143 tỷ đồng) cho công ty dệt may. Ông Trương không kháng cáo và bản án hiện đã có hiệu lực. Các tài sản còn lại sẽ được tòa án tiếp tục xử lý theo quy định.

(Theo Toutiao)

Ngày 27/5/2025, Tạp chí Người đưa tin đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Tịch thu 4.600 tỷ đồng tiền mặt giấu trong tường, trần nhà của căn biệt thự thuộc sở hữu của 1 CEO công nghệ”. Nội dung như sau:

Bất ngờ trong quá trình cải tạo biệt thự

Năm 2018, một người đàn ông đến từ tỉnh Hà Nam (Trung Quốc), tên là Diệp Thiếu Đào, đã chi 18 triệu NDT (gần 65 tỷ đồng) để mua một căn biệt thự sang trọng rộng 1.500m² tại Chiết Giang. Bất chấp việc không hài lòng với phong cách trang trí hiện tại của căn nhà, ông vẫn quyết định mua vì vị trí thuận tiện và cảnh quan đẹp.

Sau khi hoàn tất giao dịch, Diệp Thiếu Đào nhanh chóng lên kế hoạch cải tạo lại toàn bộ căn biệt thự theo phong cách hiện đại và phù hợp với vai trò giám đốc điều hành trong lĩnh vực công nghệ.

Ảnh minh hoạ

Do chuẩn bị ra nước ngoài phát triển thị trường, ông Diệp ủy quyền việc giám sát cải tạo cho trợ lý thân cận là Ngô Dũng. Sau đó, đội thi công được thuê đến để thực hiện cải tạo nội thất và kiến trúc. Trong quá trình đo đạc và tiến hành tháo dỡ một số hạng mục, một số công nhân bắt đầu cảm thấy có điều bất thường. Họ báo cáo cảm giác bị theo dõi ngay cả khi không có ai trong nhà, khiến không khí trở nên căng thẳng.

Trong một buổi kiểm tra nội bộ, một người thợ phát hiện vết nứt lạ trên tường một căn phòng trong biệt thự. Khi dùng búa đập vỡ tường để kiểm tra, anh ta bất ngờ phát hiện hàng loạt tờ tiền mặt mệnh giá cao được giấu kỹ bên trong. Việc tìm thấy tiền mặt trong vách tường khiến đội thi công sửng sốt, nghi ngờ về mục đích thực sự đằng sau việc cải tạo căn biệt thự này.

Ảnh minh hoạ

Trợ lý Ngô Dũng sau đó xuất hiện và giải thích rằng ông cố tình để lộ những khoản tiền này nhằm khuyến khích đội thi công làm việc hiệu quả hơn. Tuy nhiên, những dấu hiệu bất thường trong căn biệt thự dần hé lộ một sự thật nghiêm trọng hơn nhiều so với mục đích cải tạo đơn thuần.

Lật tẩy đường dây lừa đảo trá hình

Sau khi phát hiện số lượng lớn tiền mặt được giấu kín trong các bức tường biệt thự, đội thi công ban đầu giữ im lặng theo yêu cầu của trợ lý Ngô Dũng. Tuy nhiên, một thành viên trong đội đã bí mật báo cho cảnh sát địa phương vì nghi ngờ đây là dấu hiệu của hoạt động phi pháp. Lượng tiền mặt lớn, được giấu tinh vi trong nhiều lớp tường và trần nhà, vượt xa quy mô một giao dịch tài chính hợp pháp thông thường.

Nhận được thông tin, cơ quan chức năng lập tức vào cuộc điều tra. Sau khi kiểm tra thực địa tại căn biệt thự, cảnh sát phát hiện hàng loạt bọc tiền mặt với tổng giá trị lên tới 1,3 tỷ NDT (khoảng 4.600 tỷ đồng), được giấu khắp nơi trong căn nhà. Các manh mối tại hiện trường cho thấy đây không chỉ là nơi cư trú, mà còn là một địa điểm trung chuyển và cất giấu tiền có tổ chức.

Mở rộng điều tra, công an xác định chủ sở hữu ông Diệp Thiếu Đào là người sáng lập một nền tảng công nghệ mới nổi nhưng chưa từng có hoạt động kinh doanh thực tế. Căn biệt thự cũng không có dấu hiệu sinh hoạt bình thường, các phòng chức năng được thiết kế lại nhằm phục vụ việc lưu trữ tiền mặt và thiết bị điện tử.

Từ các tài liệu thu thập được và dữ liệu trên nền tảng, cơ quan điều tra xác định đây là một đường dây lừa đảo núp bóng công ty công nghệ. Diệp Thiếu Đào và trợ lý Ngô Dũng đã tổ chức một mô hình đầu tư đa cấp trá hình, cam kết lợi nhuận cao để chiêu dụ người tham gia. Hệ thống được thiết kế như kim tự tháp với hơn 900.000 tài khoản, hoạt động tại nhiều tỉnh thành trong cả nước.

Để tăng tính thuyết phục, nhóm này thường xuyên chia sẻ hình ảnh cuộc sống giàu sang trên mạng xã hội, đồng thời tổ chức các buổi hội thảo kêu gọi đầu tư. Lợi nhuận trả cho nhà đầu tư mới thực chất lấy từ tiền của người tham gia sau, không hề có dòng tiền sinh lời thực tế. Sau mỗi đợt huy động vốn, tiền được rút và gom lại bằng cách thuê người rút tại ATM nhiều lần trong ngày, rồi chuyển về biệt thự để cất giữ.

Công ty công nghệ do Diệp Thiếu Đào đứng tên tại Chiết Giang được xác định là “công ty ma”, không có bất kỳ hoạt động thương mại hợp pháp nào. Giấy tờ pháp lý và tài khoản ngân hàng đều được đăng ký dưới tên người khác nhằm tránh bị truy vết.

Tháng 8 năm 2018, lực lượng chức năng Chiết Giang tiến hành chiến dịch truy quét, bắt giữ 27 nghi phạm chủ chốt, đồng thời thu giữ toàn bộ tang vật tại căn biệt thự. Vụ án sau đó được đưa ra xét xử với các tội danh tổ chức kinh doanh trái phép, lừa đảo chiếm đoạt tài sản và rửa tiền.

Cơ quan chức năng nhận định đây là một trong những đường dây lừa đảo đa cấp có quy mô và mức độ tinh vi lớn nhất trong giai đoạn 2017-2018. Vụ việc là lời cảnh báo mạnh mẽ đến người dân về những rủi ro khi tham gia các mô hình đầu tư thiếu minh bạch, đặc biệt là các nền tảng hoạt động online không có cơ sở pháp lý rõ ràng.

Theo SHTT

Thủ tục chuyển đất vườn sang đất ở không phải đóng thêm tiền sử dụng đất

Nhiều người dân cho biết, sau khi nhận được thông báo dự thảo phương án đền bù đất, họ mới nhận ra bị cấp sai mục đích sử dụng đất trong sổ.
Thủ tục chuyển đất vườn sang đất ở không phải đóng thêm tiền sử dụng đất
Chỉ đến khi được thông báo về dự thảo phương án bồi thường, bà Ngân mới vỡ lẽ sổ đỏ bị cấp sai mục đích sử dụng đất. Ảnh: Khánh An

Phản ánh đến Báo Lao Động, bà Lê Thị Ngân (sinh năm 1968, thôn Hạ, Cự Khê, Thanh Oai, Hà Nội) cho biết, mảnh đất 316m2 mà gia đình bà đang sinh sống nằm trong diện thu hồi để thực hiện dự án Đường vành đai 4.

Bà Ngân cho hay, mảnh đất bà đang sinh sống là đất ông cha để lại từ nhiều đời nay. Năm 2017, gia đình bà được UBND huyện Thanh Oai cấp sổ đất vườn (mục đích sử dụng trên  giấy tờ pháp lý là đất trồng cây lâu năm). “Khi đó, do thiếu hiểu biết, nên tôi nhận sổ và không có ý kiến gì” – bà Ngân nói.

Liên quan đến trường hợp này, Luật sư Quách Thành Lực – Giám đốc Công ty luật Pháp Trị, Đoàn luật sư TP Hà Nội – cho biết, khi quyền lợi bị ảnh hưởng, người sử dụng đất có quyền đề nghị, kiến nghị cơ quan chức năng cấp đổi, cấp bổ sung, công nhận lại diện tích đất ở trong sổ cho khớp với thực tế sử dụng, thời điểm sử dụng.

Nếu UBND cấp xã có Biên bản xác nhận có nguồn gốc sử dụng đất có nhà ở ổn định trước ngày 18.12.1980, quá trình sử dụng không tranh chấp, lấn chiếm; sổ mục kê lập theo hồ sơ 299/TTg thể hiện toàn bộ đất là loại đất thổ cư thì Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đã cấp cho gia đình cần được cơ quan chức năng cấp lại cho đúng thực tế. Lúc này toàn bộ thửa đất sẽ đủ điều kiện công nhận là đất ở.

Ngoài ra nếu không thuộc trường hợp trên thì gia đình căn cứ quy định “Trường hợp thửa đất có vườn, ao gắn liền với nhà ở được hình thành trước ngày 18 tháng 12 năm 1980, người đang sử dụng có một trong các loại  giấy tờ về quyền sử dụng đất quy định tại các Khoản 1, 2 và 3 Điều 100 của Luật Đất đai và Điều 18 của Nghị định này mà trong giấy tờ đó chưa xác định rõ diện tích đất ở thì diện tích đất ở được công nhận không phải nộp tiền sử dụng đất bằng diện tích thực tế của thửa đất đối với trường hợp diện tích thửa đất nhỏ hơn 5 lần hạn mức giao đất ở, bằng 5 lần hạn mức giao đất ở đối với trường hợp diện tích thửa đất lớn hơn 5 lần hạn mức giao đất ở theo quy định của Luật Đất đai” theo khoản 3, điều 24 Nghị định số 43/2014/NĐ-CP.

Với quy định này khi cấp đổi, cấp lại giấy chứng nhận, người sử dụng đất sẽ tăng được diện tích đất ở lên đến 5 lần mà không phải nộp tiền sử dụng đất do thay đổi mục đích sử dụng đất từ đất vườn, ao thành đất ở.

Khi giấy chứng nhận đã được cấp đổi, cấp bổ sung, công nhận đất ở như trên, quyền lợi của người dân sẽ được đảm bảo, không còn bị ảnh hưởng, thiệt hại khi tách thửa đất, bồi thường khi Nhà nước thu hồi đất.

“Trên thực tế có nhiều trường hợp người dân vận dụng hiểu biết pháp luật này đã triển khai và bảo vệ được tối đa quyền, lợi ích hợp pháp của mình” – Luật sư Quách Thành Lực cho hay.

Kể từ 1/8: 6 trường hợp sẽ bị thu hồi Sổ đỏ, ai cũng nên biết sớm

Những vấn đề về đất đai, nhà ở, sổ đỏ luôn được ngươi dân cực kỳ quan tâm chú trọng, bất kể ở giai đoạn nào. Bởi lẽ đây đều là những tài sản giá trị cao, có tính pháp lý lớn.

Luật Đất đai 2024 có hiệu lực từ 1/8 đã quy định về những trường hợp bị Nhà nước thu hồi giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, quyền sở hữu tài sản gắn liền với đất (sổ đỏ) đã cấp cho người dân.

6 trường hợp sẽ bị thu hồi Sổ đỏ

6 trường hợp sẽ bị thu hồi Sổ đỏ

Cụ thể, khoản 2 Điều 152 Luật Đất đai 2024, Nhà nước thu hồi sổ đỏ đã cấp trong các trường hợp sau:

Thứ nhất. Trường hợp đất bị Nhà nước thu hồi toàn bộ diện tích trong: Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất/ Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở và quyền sử dụng đất ở/ Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở/ Giấy chứng nhận quyền sở hữu công trình xây dựng/ Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, quyền sở hữu nhà ở và tài sản khác gắn liền với đất/ Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, quyền sở hữu tài sản gắn liền với đất.

Thứ hai. Trường hợp người dân thực hiện cấp đổi: Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất/ Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở và quyền sử dụng đất ở/ Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở/ Giấy chứng nhận quyền sở hữu công trình xây dựng/ Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất ,quyền sở hữu nhà ở và tài sản khác gắn liền với đất/ Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, quyền sở hữu tài sản gắn liền với đất.

Thứ ba. Trường hợp người sử dụng đất thực hiện đăng ký biến động đất đai mà có nhu cầu được cấp mới Giấy chứng nhận.

Thứ tư. Trường hợp đã có các sai sót tại thời điểm cấp Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất như: Cấp không đúng thẩm quyền/ Cấp không đúng đối tượng sử dụng đất/ Cấp sai diện tích đất/ Cấp đất không đủ điều kiện được cấp/ Cấp đất không được sử dụng đúng mục đích/ Sai sót ở thời hạn sử dụng đất hoặc nguồn gốc sử dụng đất.

Thứ năm. Trường hợp giấy chứng nhận đã cấp bị Tòa án tuyên hủy.

Thứ sáu. Trường hợp Đấu giá, giao quyền sử dụng đất, tài sản gắn liền với đất theo yêu cầu của Tòa án, cơ quan thi hành án nhưng người phải thi hành án không nộp lại Giấy chứng nhận đã cấp.

Đối với những trường hợp bị thu hồi Giấy chứng nhận nhưng chủ sở hữu tài sản, người sử dụng đất cố tình không giao nộp Giấy chứng nhận đã cấp thì cơ quan có thẩm quyền sẽ thực hiện hủy Giấy chứng nhận đã cấp.

Những loại giấy tờ cần chuẩn bị để được cấp mới sổ đỏ năm 2025

GĐXH – Hiện nay, căn cứ theo Luật Đất đai 2024, có 9 loại giấy tờ sau đây cần chuẩn bị để được cấp mới sổ đỏ.

Theo quy định tại Điều 137  Luật Đất đai 2024, hộ gia đình, cá nhân muốn cấp mới Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, quyền sở hữu nhà ở và tài sản khác gắn liền với đất ( sổ đỏ) cần có một trong những  giấy tờ sau đây:

1. Trường hợp người dân đang sử dụng đất ổn định, có  giấy tờ về quyền được sử dụng đất được lập trước 15/10/1993 muốn cấp mới sổ đỏ cần có giấy chứng nhận quyền sử dụng đất tạm thời, có tên trong Sổ đăng ký ruộng đất, sổ địa chính.

2. Có giấy tờ chuyển nhượng quyền sử dụng đất, mua bán nhà ở gắn liền với đất, đã được UBND cấp xã xác nhận sử dụng đất trước 15/10/1993.

3. Có giấy tờ lập trong quá trình đăng ký ruộng đất theo Chỉ thị 299/TTg gồm biên bản xét duyệt xác nhận người sử dụng đất hợp pháp của Hội đồng đăng ký ruộng đất cấp xã, đơn xin đăng ký quyền sử dụng ruộng đất…

4. Giấy tờ kê khai, đăng ký nhà cửa được UBND cấp xã, cấp huyện/cấp tỉnh xác nhận có ghi diện tích đất có nhà. Giấy tờ về việc xây dựng, sửa chữa nhà ở được UBND cấp huyện, tỉnh… chứng nhận cho phép.

5. Giấy tạm giao đất của UBND cấp huyện, tỉnh; đơn đề nghị được sử dụng đất đã được UBND cấp xã, hợp tác xã nông nghiệp phê duyệt, chấp thuận trước 1/7/1980 hoặc UBND cấp huyện, cấp tỉnh phê duyệt, chấp thuận.

6. Giấy tờ giao đất để bố trí cho cán bộ, công nhân viên tự làm nhà/xây nhà để phân, cấp cho cán bộ, công nhân viên bằng vốn không thuộc ngân sách, cán bộ, công nhân viên tự đóng góp.

7. Giấy tờ khác có trước 15/10/1993 do UBND tỉnh quy định theo từng địa phương. Đang sử dụng đất, có giấy tờ của nông, lâm trường quốc doanh giao đất để làm nhà/làm nhà kết hợp sản xuất nông, lập nghiệp trước 1/7/2004.

8. Người dân đang sử dụng đất ổn định mà có giấy tờ hợp pháp về: Thừa kế, tặng cho đất hoặc nhà gắn liền với đất; giấy tờ giao nhà tình thương, tình nghĩa, đại đoàn kết gắn liền với đất; giấy tờ thanh lý, hóa giá nhà gắn liền với đất ở; giấy tờ mua nhà ở thuộc sở hữu nhà nước.

9. Người dân đang sử dụng đất, có giấy tờ về việc được giao đất, cho thuê đất đúng luật trước 15/10/1993 đến trước ngày 1/8/2024 mà chưa được cấp sổ đỏ. Nếu giấy tờ ở trên ghi tên người khác thì phải có giấy tờ về việc chuyển quyền sử dụng đất nhưng đến trước ngày 1/8/2024 mà chưa làm thủ tục chuyển quyền sử dụng đất và không có tranh chấp.

Trong trường hợp người dân có các giấy tờ ở trên mà bị thất lạc, cơ quan Nhà nước không còn lưu thì phải có xác nhận sử dụng đất ổn định, không có tranh chấp của UBND cấp xã.

Chính thức từ ngày 1/1/2025, mẫu phôi giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, quyền sở hữu tài sản gắn liền với đất (gọi tắt là  sổ đỏ) theo quy định tại Thông tư 10/2024/TT-BTNMT chính thức được áp dụng thay thế cho mẫu phôi giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, quyền sở hữu nhà ở và tài sản khác gắn liền với đất theo quy định tại Thông tư số 23/2014/TT-BTNMT. Mẫu sổ đỏ mới chỉ có 2 trang và có mã QR để người dùng dễ dàng tra cứu thông tin cũng như kiểm tra thật, giả.

Hồng Thủy