“Người ta nói tình cũ không rủ cũng tới. Nhưng nếu sau ba năm xa cách, gặp lại, trái tim lại rung lên như ngày đầu… thì đó là định mệnh, hay chỉ là một lần thử thách khác của cuộc đời?”
Ba năm trước, tôi và Minh – chồng cũ của tôi – ký vào tờ giấy ly hôn trong sự im lặng đến nghẹt thở. Không cãi vã, không trách móc, chỉ là cả hai cùng nhận ra chúng tôi không còn đủ kiên nhẫn để đi cùng nhau đến cuối con đường. Tôi dọn về ở cùng mẹ, còn anh thì chuyển công tác sang một thành phố khác. Từ đó, chúng tôi gần như không liên lạc, ngoại trừ vài lần cần giấy tờ liên quan đến đứa con gái nhỏ.
Ba năm, tôi đã học cách sống một mình, chăm con, đi làm rồi lại về nhà. Tưởng chừng mọi thứ đã nguội lạnh, thì một chiều thứ sáu, trong buổi họp phụ huynh của con gái, tôi nhìn thấy anh. Vẫn dáng vẻ quen thuộc ấy, mái tóc có phần gọn gàng hơn, gương mặt chín chắn hơn nhiều. Khoảnh khắc anh bước vào lớp, trái tim tôi lỡ nhịp một cái, như thể ba năm chưa từng tồn tại.
Anh cười nhẹ, gật đầu chào tôi. Tôi bối rối, chỉ biết đáp lại bằng một cái gật khẽ. Suốt buổi họp, tôi chẳng nghe rõ cô giáo nói gì, tâm trí cứ rối tung bởi sự xuất hiện của anh. Khi tan họp, anh lại gần, ngập ngừng hỏi:
– Em khỏe không?
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi mà làm tim tôi run rẩy. Tôi mỉm cười gượng gạo:
– Ừ, cũng ổn. Anh thì sao?
Anh gật đầu, ánh mắt như muốn nói nhiều hơn thế, nhưng lại kìm lại.
Trên đường về, con gái ríu rít kể chuyện trong lớp. Tôi cố lắng nghe, nhưng lòng cứ ngổn ngang. Cảm giác cũ ùa về – vừa ấm áp vừa chông chênh. Tôi tự nhủ, có lẽ chỉ là phút yếu lòng, không nên nghĩ nhiều. Nhưng rồi tối đó, anh nhắn tin hỏi thăm, như thể chúng tôi chưa từng là hai kẻ xa lạ.
Từ tin nhắn ấy, một cánh cửa mới mở ra. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, ban đầu chỉ xoay quanh con gái, sau đó là công việc, rồi cả những mẩu chuyện nhỏ trong cuộc sống. Tôi ngạc nhiên nhận ra, chúng tôi có thể nói chuyện dễ dàng hơn cả khi còn sống chung.
Một buổi chiều, anh bất ngờ đề nghị:
– Hay cuối tuần này, anh đưa hai mẹ con đi chơi biển. Lâu rồi mình chưa có chuyến nào cả.
Tôi ngần ngại. Liệu có nên không? Nhưng ánh mắt con gái sáng lên khiến tôi không thể từ chối. Thế là cuối tuần, ba chúng tôi lại đi cùng nhau, như một gia đình.
Khoảnh khắc đứng nhìn anh bế con cười vang dưới sóng biển, tôi thấy tim mình run rẩy – cái rung động tưởng chừng đã ngủ yên ba năm nay. Tôi sợ. Sợ rằng một khi nó thức dậy, tôi sẽ lại đau thêm lần nữa. Nhưng cũng chính giây phút đó, tôi nhận ra: có những cảm xúc, dẫu muốn chôn sâu, cũng sẽ tự tìm đường sống lại.
Điều tôi không ngờ tới là, chuyến đi ấy chỉ mới là khởi đầu. Giữa chúng tôi còn tồn tại một bí mật chưa từng được tiết lộ – bí mật có thể thay đổi tất cả…
Sau chuyến đi biển, tôi tưởng rằng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó – một kỷ niệm ngắn ngủi, ấm áp rồi ai về nhà nấy. Nhưng không. Từ hôm ấy, Minh thường xuyên xuất hiện hơn trong cuộc sống của tôi và con gái. Anh đón con đi học, đưa con về nhà, thậm chí thỉnh thoảng còn ghé mua đồ ăn cho hai mẹ con. Ban đầu, tôi cố giữ khoảng cách, nhưng càng ngày tôi càng nhận ra khoảng cách ấy mỏng manh đến mức chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ phá vỡ.
Có những tối, sau khi con đã ngủ say, chúng tôi ngồi ở phòng khách, chỉ nói vài câu chuyện nhỏ nhặt mà sao lòng tôi lại thấy bình yên đến lạ. Anh không còn nóng nảy, không còn im lặng một cách khó chịu như ngày trước. Thay vào đó, là sự quan tâm nhẹ nhàng, kiên nhẫn mà tôi từng ao ước. Nhiều lúc, tôi tự hỏi: Phải chăng con người ta chỉ thực sự biết trân trọng sau khi mất đi?
Một tối cuối tuần, khi tôi đang dọn dẹp bếp, anh bất ngờ lên tiếng:
– Thật ra… có điều này anh chưa từng nói với em.
Tôi khựng lại, ngước nhìn anh. Ánh mắt anh chùng xuống, có gì đó vừa day dứt vừa bối rối.
– Ngày mình ly hôn… không phải chỉ vì anh thấy chúng ta không hợp. Còn một lý do khác.
Tôi lặng người. Tim đập dồn dập. Trong ba năm qua, tôi đã nhiều lần tự hỏi: tại sao lại kết thúc nhanh như vậy? Chúng tôi từng có tình yêu đẹp, từng có ước mơ cùng nhau. Sự im lặng của anh khi ký vào đơn ly hôn khiến tôi nghĩ anh đã hết yêu, nhưng nghe anh nói thế, mọi thứ lại khác.
Tôi định hỏi thêm, nhưng anh ngập ngừng rồi đổi chủ đề, chỉ bảo:
– Thôi, để lúc khác nói. Anh sợ em sẽ giận.
Tôi cười gượng, cố giấu đi sự hụt hẫng. Nhưng từ hôm đó, trong tôi bỗng nảy sinh một nỗi tò mò lẫn lo lắng. Bí mật gì mà anh giấu suốt ba năm?
Càng ngày, tôi càng thấy mình khó thoát khỏi vòng xoáy cảm xúc với anh. Một buổi chiều, trời đổ mưa lớn, anh gọi cho tôi:
– Em ở đâu? Đừng tự đi về, để anh qua đón.
Chỉ một câu ngắn ngủi mà khiến tôi nghẹn ngào. Trong ba năm qua, tôi toàn tự chống chọi với những cơn mưa, những cơn bệnh, cả những đêm dài trống trải. Giờ đây, chỉ cần có anh ở bên, lòng tôi lại mềm yếu.
Hôm ấy, chúng tôi ngồi trong xe, mưa gõ lộp độp trên kính. Không gian tĩnh lặng đến mức tôi nghe rõ nhịp tim mình. Anh khẽ nói:
– Anh chưa bao giờ hết yêu em.
Câu nói ấy khiến tôi lặng người. Bao nhiêu uất ức, tủi thân, khao khát trong tôi như được gỡ bỏ. Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì anh tiếp lời:
– Nhưng tình yêu đó… ba năm trước đã bị chôn vùi bởi một sự thật mà anh không dám nói.
Tôi quay sang nhìn anh, ánh mắt chất đầy câu hỏi. Anh cắn môi, bàn tay siết chặt vô lăng.
– Anh xin em thêm chút thời gian. Anh sẽ kể tất cả. Chỉ mong em… đừng ghét anh.
Tôi im lặng. Ngoài kia, mưa vẫn rơi. Trong lòng tôi, vừa dâng lên niềm hy vọng, vừa bùng lên nỗi sợ hãi.
Bí mật ấy là gì? Tại sao anh không nói từ đầu? Và liệu khi sự thật phơi bày, tôi còn đủ can đảm để đối diện hay không?
Tôi không biết. Chỉ biết rằng, con tim tôi – sau ba năm tưởng đã nguội lạnh – giờ lại rung động từng nhịp, từng nhịp, không cách nào kìm giữ.
Những ngày sau cơn mưa hôm ấy, tôi cứ sống trong trạng thái nửa hy vọng nửa bất an. Minh vẫn quan tâm, vẫn gần gũi, nhưng ánh mắt anh lúc nào cũng ẩn chứa một nỗi niềm. Tôi biết anh đang đấu tranh, nhưng không rõ là với điều gì.
Một tối, khi con gái đã ngủ, anh ngồi xuống đối diện tôi. Giọng anh trầm thấp, như thể đã chuẩn bị rất lâu cho khoảnh khắc này:
– Anh không muốn giấu em thêm nữa. Đã đến lúc em cần biết sự thật.
Tôi lặng im chờ đợi, lòng thắt lại. Anh hít một hơi dài rồi nói:
– Ba năm trước, khi công ty anh bị điều tra, anh đã đứng trước nguy cơ mất việc và có thể vướng vào kiện tụng. Anh sợ liên lụy đến em và con. Lúc đó, người ta hứa với anh rằng nếu “giữ im lặng” và chấp nhận rời đi, mọi chuyện sẽ êm. Anh nghĩ… ly hôn sẽ là cách bảo vệ em và con khỏi rắc rối.
Tôi choáng váng. Thì ra nguyên nhân không phải vì hết yêu, cũng chẳng phải vì chúng tôi không hợp. Là anh tự gánh lấy tất cả, rồi chọn cách đẩy tôi ra xa.
– Nhưng… tại sao anh không nói? – Giọng tôi run run. – Tại sao lại để em nghĩ rằng anh không cần mẹ con em nữa?
Anh cúi đầu, mắt đỏ hoe:
– Vì anh hèn nhát. Anh sợ em sẽ vì anh mà chịu khổ, sợ con phải mang tiếng. Anh nghĩ chỉ cần em hận anh, em sẽ dễ buông tay hơn.
Trong lòng tôi cuồn cuộn cảm xúc. Giận có, thương có, xót xa cũng có. Ba năm qua, tôi đã tự trách mình không đủ tốt để giữ hạnh phúc. Còn anh, lại tự nhận hết lỗi về mình để che giấu. Chúng tôi đã cùng nhau lạc lối trong im lặng.
Tôi bật khóc. Bao nhiêu ấm ức, nhớ thương, dằn vặt tràn ra theo dòng nước mắt. Anh vội nắm lấy tay tôi:
– Anh xin lỗi. Anh biết ba năm qua em đã khổ nhiều. Nếu còn cơ hội… anh muốn bù đắp, muốn được ở cạnh mẹ con.
Tôi nhìn anh, lòng chông chênh. Một phần tôi khao khát được quay lại, được sống trọn vẹn như một gia đình. Nhưng một phần khác lại sợ – sợ rằng hạnh phúc lần này vẫn sẽ mong manh, sợ rằng con tim mình lại phải tổn thương thêm lần nữa.
Đêm ấy, tôi trằn trọc rất lâu. Suy cho cùng, chúng tôi đã từng yêu, từng chia ly, và giờ đứng trước ngưỡng cửa của một khởi đầu mới. Liệu có nên bước tiếp không?
Sáng hôm sau, khi con gái tỉnh dậy, nó hồn nhiên chạy lại ôm lấy Minh:
– Ba ở lại luôn với mẹ con mình nha!
Câu nói vô tư ấy khiến cả hai chúng tôi lặng người. Tôi nhìn vào mắt anh – ánh mắt chan chứa tình cảm và sự hối hận. Cuối cùng, tôi mỉm cười, khẽ gật đầu.
Có lẽ tình yêu, sau khi trải qua đổ vỡ, nếu còn đủ mạnh để kéo chúng tôi quay lại, thì đó không chỉ là định mệnh, mà còn là sự lựa chọn. Tôi chọn tha thứ, chọn tin tưởng một lần nữa – không phải vì quá khứ, mà vì hiện tại và tương lai của con, và cả của chính tôi.
Ba năm chia xa, một bí mật bị chôn giấu, và giờ đây là một cơ hội để viết lại câu chuyện dở dang.
Có những rung động tưởng chừng đã lụi tàn, hóa ra chỉ đang ngủ yên, chờ ngày được đánh thức…