Home Blog Page 3

Chồng m/ấ/t, 13 năm tôi ở vậy chăm mẹ chồng ốm l/i/ệt và nuôi 3 con nhỏ. 2 chị chồng chẳng đoái hoài đến bà, chỉ đến chốc lát rồi đi luôn. Nhưng ngày bà mất tôi lại không có tên trong di chúc thừa kế. Không ngờ 5 ngày sau…

Chồng tôi mất khi đứa út mới tròn tám tháng. Từ đó, tôi ở vậy, một mình gồng gánh ba đứa con và mẹ chồng nằm liệt giường. Suốt mười ba năm, tôi chưa từng oán trách, chưa từng toan tính. Hai chị chồng chẳng mấy khi đoái hoài đến bà, chỉ đến thăm cho có mỗi dịp Tết, rồi lại tất bật về nhà riêng. Nhưng đến ngày mẹ chồng mất, tôi chết lặng khi biết mình không có tên trong di chúc. Không một lời nhắc đến. Cả căn nhà tôi từng gọi là “tổ ấm” cũng không còn là của tôi nữa. Tôi đã định âm thầm dọn đi thì đúng năm ngày sau, một chuyện không ngờ đã xảy ra…

Mười ba năm trước, tôi là một người vợ hạnh phúc với ba đứa con thơ, một mái nhà nhỏ nhưng ấm áp. Chồng tôi – anh Dũng – là người đàn ông hiền lành, chăm chỉ, thương vợ con hết mực. Nhưng rồi tai nạn giao thông đã cướp anh khỏi tôi trong một buổi chiều mưa tháng Mười. Anh ra đi đột ngột, để lại tôi với ba đứa trẻ còn chưa biết tự rửa mặt, và mẹ chồng nằm liệt giường sau cơn tai biến nặng.

Tôi không có thời gian để than khóc. Đám tang anh xong, tôi lập tức phải đối mặt với cơm áo gạo tiền, với tiếng khóc đòi sữa của con út và những đêm thức trắng thay bỉm, lau người cho mẹ chồng. Cũng kể từ đó, hai chị chồng – chị cả sống ở quận 1, chị hai ở Đà Nẵng – bắt đầu vắng bóng. Mỗi năm, họ chỉ về thăm mẹ đôi ba lần, mỗi lần chừng một tiếng đồng hồ rồi vội vã rời đi. Tôi cũng chẳng trách họ. Ai cũng có cuộc sống riêng. Nhưng nỗi tủi thân thì vẫn cứ dâng lên mỗi khi nghe mẹ chồng thều thào: “Mấy đứa nó bận lắm, con ạ…”

Ngày tháng trôi qua, tôi mở một tiệm may nhỏ ngay trước hiên nhà. Vừa để có thu nhập, vừa để tiện trông nom mẹ chồng. Đêm nào tôi cũng tranh thủ làm thêm hàng, đan lát, vá víu đủ kiểu. Có lúc túng quẫn quá, tôi đem hết vàng cưới đi bán. Không tiếc, chỉ mong con được đến trường như bạn bè.

Mẹ chồng tôi tính vốn cứng rắn, nhưng từ ngày nằm liệt, bà trở nên trầm lặng. Lúc đầu, bà không thân với tôi, nói chuyện gì cũng chỉ gật hoặc lắc. Nhưng dần dần, có lẽ vì tôi là người duy nhất luôn ở bên bà mỗi sáng tối, bà bắt đầu cười nhiều hơn, bắt đầu hỏi han: “Con mệt không?”, “Đủ tiền mua thuốc chưa?”. Có lần, bà cầm tay tôi, nghẹn ngào nói: “Nếu má có phước sống thêm vài năm nữa, chỉ mong nhìn thấy tụi nhỏ lớn nên người… Con khổ vì cái nhà này quá rồi…”

Tôi mỉm cười, dỗ dành bà như một đứa trẻ. Tôi không cần bà thương, chỉ mong bà sống lâu thêm chút nữa, để lũ nhỏ còn có bà nội, để tôi còn có lý do ở lại nơi này.

Rồi một sáng mùa xuân, bà đi. Rất nhẹ nhàng. Tôi đang giặt đồ ngoài sân thì nghe tiếng thở dài rất khẽ từ phòng bà. Khi vào, tôi thấy bà nằm đó, như đang ngủ, nhưng bàn tay lạnh ngắt.

Đám tang của bà đông đủ. Hai chị chồng về, tất bật lo liệu. Họ thuê dịch vụ, mời thầy cúng, làm rình rang. Người ngoài nhìn vào cứ tưởng gia đình đông đủ, hòa thuận. Tôi lặng lẽ lo nhang đèn, bưng trà nước, không ai để ý.

Ngày mở di chúc, tôi ngồi ở một góc, không có ý định tham gia. Nhưng rồi ông luật sư nhìn quanh, cất tiếng đọc rõ ràng: “Toàn bộ tài sản gồm nhà đất tại địa chỉ…, sổ tiết kiệm số…, cùng các vật dụng có giá trị đều được chia đều cho hai người con gái ruột là bà Nguyễn Thị Hồng và bà Nguyễn Thị Huệ. Không để lại phần thừa kế cho người con dâu là Lê Thị Mai, vì lý do riêng.”

Tôi nghe đến đó thì tim như rơi xuống đáy vực. Không phải vì của cải. Mà vì… cái “lý do riêng” ấy. Sau ngần ấy năm, cuối cùng tôi vẫn chỉ là một người ngoài. Tên tôi – người ở lại chăm sóc bà từng giấc ngủ, từng bữa ăn, từng viên thuốc – lại không được bà nhắc đến. Tôi cúi mặt, chẳng còn lòng dạ nào để nghe tiếp. Các con tôi thì vẫn còn nhỏ, chưa hiểu hết.

Tôi dọn dẹp sau đám tang, thu xếp đồ đạc để chuẩn bị rời khỏi căn nhà ấy. Dù không ai đuổi, nhưng tôi hiểu, mình không còn lý do gì để ở lại nữa. Căn nhà mang tên người khác. Tôi cũng chẳng muốn níu kéo thứ không thuộc về mình. Chỉ tiếc… những ký ức mười ba năm, tôi chẳng biết cất vào đâu cho vừa.

Đêm cuối cùng ở lại, tôi nằm ôm con, nước mắt thấm ướt gối. Trong lòng, vừa đau, vừa tiếc, vừa hụt hẫng. Tôi đã sống như một người trong gia đình – mà cuối cùng, vẫn chỉ là người “ở tạm”.

Tôi không ngờ rằng, chỉ năm ngày sau, một cuộc gặp gỡ bất ngờ sẽ khiến tất cả thay đổi…

Năm ngày sau đám tang, khi tôi đang dọn dẹp đống giấy tờ cũ để chuẩn bị chuyển về căn trọ nhỏ gần chợ – nơi tôi dự định thuê sống tạm cùng các con – thì có người gõ cửa. Là ông Thức, người bạn thân lâu năm của mẹ chồng, một thầy giáo già từng dạy ở trường huyện. Ông vốn là người ít nói, hiền lành và rất quý tôi.

Tôi mời ông vào nhà, rót ly nước trà cũ, định bụng sẽ chào tạm biệt luôn. Nhưng ông không vào vội. Ông rút từ trong túi áo một phong bì lớn, đặt lên bàn gỗ đã sờn mép.

– “Mẹ con bà gửi lại cái này cho con trước khi mất.”

Tôi sững người.
– “Di chúc thì con nghe luật sư đọc rồi ạ…”

Ông Thức lắc đầu:
– “Đó là cái di chúc chính thức, đúng pháp luật. Nhưng bà ấy… có một thứ muốn để lại riêng cho con. Không phải tài sản đâu – mà là một lời xin lỗi. Và một vài thứ rất quan trọng với con.”

Tôi mở phong bì, tay run lên. Bên trong là một xấp thư tay, giấy đã ố vàng, và một cuốn sổ nhỏ màu xanh đậm, bìa vải. Ngoài bìa ghi: “Nhật ký của má – gửi con Mai”.

Tôi mở từng tờ thư. Mỗi lá thư là một năm – có cái từ tận năm 2015, 2018, 2021… Bà viết về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống: hôm nay tôi cho bà ăn món cháo gà ngon ra sao, hôm qua thằng Tí bị sốt mà tôi thức trông nó đến sáng, cái áo tôi vá lại cho bà, bàn tay tôi mỗi ngày một khô hơn vì giặt giũ, lo toan. Có đoạn bà viết:

“Con Mai à, má không biết nói lời cảm ơn. Nhưng mỗi lần con bón má ăn, má thấy xấu hổ và biết ơn nhiều lắm. Má biết mình là gánh nặng, nhưng không có con, chắc má đã chẳng sống được đến hôm nay…”

Và ở những trang cuối, bà viết:

“Má đã làm một việc không phải. Má không cho con phần trong di chúc vì sợ hai chị nó ghen ghét, sợ làm lớn chuyện. Má nghĩ má còn thời gian để sửa sai, nhưng thấy người yếu đi từng ngày. Má có một nhờ vả cuối cùng: con đừng đi. Má đã để sẵn sổ tiết kiệm 300 triệu đứng tên má, nhờ ông Thức trao lại cho con. Má biết số tiền đó không đủ trả hết mười ba năm trời hy sinh, nhưng mong con dùng nó dựng lại cuộc sống mới, cho tụi nhỏ học hành nên người…”

Tôi bật khóc. Không phải vì số tiền. Mà vì hóa ra bà không quên. Bà không vô tâm như tôi đã nghĩ. Những năm tháng sống cạnh nhau, không lời hoa mỹ, nhưng bà đã âm thầm ghi lại từng điều tôi làm – từng hy sinh mà tôi chẳng bao giờ đòi hỏi được ghi công.

Ông Thức cũng đưa tôi một tập hồ sơ nhỏ khác:
– “Cái này là giấy tờ nhà đất cũ. Bà ấy có để lại một bản viết tay, tuy không có giá trị pháp lý, nhưng có thể chứng minh ý nguyện thật của bà. Nếu con muốn, có thể nhờ luật sư giúp khởi kiện đòi lại phần thừa kế hợp lý. Nhưng bà ấy biết con sẽ không làm vậy…”

Tôi gật đầu. Tôi không định kiện tụng gì cả. Tôi đã định bỏ đi không một lời. Nhưng nhờ những lá thư ấy, tôi thấy mình được thừa nhận. Không phải bằng sổ đỏ, cũng không phải tiền bạc, mà bằng tình cảm thật sự.

Hôm sau, tôi thu dọn hành lý. Nhưng lần này, không phải dọn đi – mà dọn lại cho gọn gàng. Tôi quyết định ở lại căn nhà đó, không tranh giành gì, nhưng cũng không bỏ đi khỏi nơi đã gắn bó mười ba năm.

Hai chị chồng ban đầu khó chịu, nhưng sau khi nghe chuyện về những bức thư – và nhất là khi tôi đưa họ xem cuốn nhật ký của mẹ – họ im lặng. Có lẽ họ cũng hiểu phần nào. Không phải tôi được chia phần – mà tôi xứng đáng.

Năm tháng trôi qua, tôi tiếp tục sống trong căn nhà ấy, nuôi dạy ba đứa con khôn lớn. Tiệm may nhỏ của tôi đông khách hơn, con lớn đã vào đại học, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ. Đôi khi tôi vẫn đọc lại cuốn nhật ký ấy – để nhắc mình rằng lòng tốt, dù âm thầm đến đâu, cũng không bao giờ mất đi.

Tôi từng nghĩ mình không có tên trong di chúc – nên không có gì thuộc về mình. Nhưng rồi tôi hiểu, có những điều quan trọng hơn cả tài sản hay pháp lý. Đó là tình người. Là sự ghi nhận lặng lẽ. Và là cách một người mẹ chồng đã chọn để nói lời cảm ơn – bằng chính tấm lòng của bà.

Cuộc sống giàu sang của Hải Sen trước khi bị bắt khiến dân mạng choáng ngợp: “Đá gót chân” là mua được xe sang.

Cuộc sống của Hải Sen trước khi bị bắt khiến cộng đồng mạng từng choáng ngợp.

Thông tin Lê Văn Hải (SN 1995) – chủ loạt kênh Gia đình Hải Sen bị Công an tỉnh Ninh Bình bắt giam để điều tra về hành vi buôn bán các loại mỹ phẩm có dấu hiệu vi phạm pháp luật.

Hải Sen từng "đá gót chân" là mua được xe sang: Bán hàng giàu cỡ nào trước khi bị bắt?- Ảnh 1.

TikToker Văn Hải – chủ loạt kênh gia đình Hải Sen.

Trước đó, nam TikToker này nổi tiếng trên mạng xã hội, thu hút hàng triệu người theo dõi với các nội dung gia đình hài hước, kết hợp bán hàng. Đây cũng là nguồn thu nhập chính của gia đình Lê Văn Hải trong khoảng 4 năm trở lại đây.

Thông tin “Hải Sen kiếm tiền từ những nguồn nào?”, “Hải Sen giàu như thế nào trước khi bị bắt”,... đang được nhiều người tìm kiếm nhiều trên mạng xã hội.

Theo đó, nam TikToker kiếm tiền từ nhiều nguồn khác nhau, nổi bật nhất phải kể đến việc quảng cáo, bán và phân phối các sản phẩm được đăng ký công bố sản phẩm bởi Công ty TNHH Hải Bé có địa chỉ tại thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho quan, tỉnh Ninh Bình. Hiện tại, website chính của công ty này đã không còn tồn tại.

Hải Sen từng "đá gót chân" là mua được xe sang: Bán hàng giàu cỡ nào trước khi bị bắt?- Ảnh 2.

Website chính của công ty, nơi bán hàng hiện không tồn tại.

Hải Sen từng "đá gót chân" là mua được xe sang: Bán hàng giàu cỡ nào trước khi bị bắt?- Ảnh 3.

Trước đó, khi còn tồn tại website này bày bán nhiều loại sản phẩm.

Gia đình Hải Sen livestream, quảng cáo và bày bán các loại sản phẩm do Công Ty TNHH Hải Bé phát hành, bao gồm: Xịt khử mùi hôi nách, hôi chân Hải Sen, Sữa rửa mặt YLE, Kem tẩy lông Hải Sen, Tẩy da chết Hải Sen, Siro ăn ngon Hải Bé…

Mỗi sản phẩm có giá bán từ hơn 70 nghìn đến gần 200 nghìn đồng, tùy loại và chưa tính phí ship. Hải Sen bắt đầu kinh doanh các sản phẩm này từ năm 2022, với các nền tảng mạng xã hội hàng triệu người theo dõi, chắc hẳn số đơn hàng bán ra không hề nhỏ. Hiện tại, giỏ hàng ở TikTok đã bị gỡ, website haibe.vn dùng dùng để bán hàng cũng đã không còn tồn tại. Song, chỉ tính riêng sàn thương mại điện tử, sản phẩm nổi bật nhất là Xịt khử mùi hôi nách đang có hơn 35 nghìn lượt bán ra.

Trong các clip được đăng tải, gia đình Hải Sen khiến bất cứ ai kinh doanh online đều phải ngưỡng mộ khi khoe đơn hàng ngập nhà, chật kín cầu thang. Chứng tỏ nguồn thu nhập từ việc bán các sản phẩm này của Hải Sen không hề nhỏ.

Hải Sen từng "đá gót chân" là mua được xe sang: Bán hàng giàu cỡ nào trước khi bị bắt?- Ảnh 4.

Gia đình Hải Sen từng khoe thành quả bán hàng hàng triệu đơn.

Chưa dừng lại ở đó, với vai trò một nhà sáng tạo nội dung trên mạng xã hội (YouTuber, TikToker) Hải Sen còn kiếm được thêm thu nhập từ quảng cáo và các khoản hỗ trợ từ nền tảng,…

Hiện tại, theo trang phân tích SocialBlade, doanh thu hằng tháng ở kênh YouTube của Gia đình Hải Sen rơi vào khoảng 13.000 USD đến 215.000 USD (330 triệu đồng – 5,46 tỷ đồng). Song, đây cũng chưa phải là số tiền cuối cùng “về túi” vì còn phải trừ thêm nhiều khoản chi phí khác, và các yếu tố bên lề khác.

Ngoài ra, từng có thông tin Lê Văn Hải là giám đốc Công ty TNHH Hải Bé, anh góp 500 triệu đồng tương đương 50% vốn thành lập công ty vào tháng 3/2022. Tuy nhiên, hiện tại thì không rõ anh còn giữ chức vụ này không. Theo thông tin từ Cổng thông tin Quốc gia về đăng ký doanh nghiệp, Công Ty TNHH Hải Bé được thành lập từ ngày 21/03/2022, người đại diện theo pháp luật là ông Trần Đại Phúc.

Trên trang các nền tảng mạng xã hội cá nhân, Hải Sen từng gây chú y khi chia sẻ thành quả sau nhiều năm làm TikToker, bán hàng đó là tậu loạt xe. Năm 2021 thì mua SH. Sang năm 2022, anh mua Mazda trắng. Cuối năm 2023, gia đình Hải Sen đi nhận chiếc Mercedes GLC 300 màu trắng, có giá niêm yết khoảng 2,5 tỷ đồng trở lên. Đầu năm 2024, gia đình Hải Sen tiếp tục tậu chiếc Lexus 350, giá dao động từ 3,43 tỷ đến 4,72 tỷ đồng tùy thuộc vào phiên bản. Trong clip nhận Lexus, Hải làm clip đá gót chân thể hiện đẳng cấp, thời điểm đó hút hàng triệu view.

Hải Sen từng "đá gót chân" là mua được xe sang: Bán hàng giàu cỡ nào trước khi bị bắt?- Ảnh 5.

Hải Sen liên tục tậu xe sang.

Hải Sen từng "đá gót chân" là mua được xe sang: Bán hàng giàu cỡ nào trước khi bị bắt?- Ảnh 6.

Căn nhà của hai vợ chồng này cũng khang trang, rộng lớn. Thỉnh thoảng, cả gia đình anh đi du lịch,…

R;ồi xong: Sản phẩm “Siro ăn ngon hải bé” bán với số lượng trên 100.000 hộp được xác định là hàng gi;ả!

Công an tỉnh Ninh Bình điều tra, làm rõ, trong thời gian từ năm 2024 đến nay, Công ty TNHH Hải Bé đã bán qua các kênh mạng xã hội Tiktok shop, Facebook, Shopee ‘Gia đình Hải Sen’, ‘Hải Sen’ với hơn 800.000 sản phẩm, trong đó riêng mặt hàng ‘Siro ăn ngon Hải Bé’ bán với số lượng trên 100.000 hộp sản phẩm.

Ngày 16/6, Công an tỉnh Ninh Bình cho biết, thực hiện tháng cao điểm về tăng cường đấu tranh chống hàng giả, Công an tỉnh Ninh Bình đã chủ động áp dụng các biện pháp nghiệp vụ, nắm tình hình trên không gian mạng, phát hiện tài khoản mạng xã hội Tiktok “Gia đình Hải Sen” của Lê Văn Hải là thành viên sáng lập của Công ty TNHH Hải Bé.

Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình công bố khám xét đối với Trần Đại Phúc, Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé

Lê Văn Hải thường xuyên đăng tải các video bán các mặt hàng là mỹ phẩm, thực phẩm chức năng trong đó thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé” có nhiều ý kiến phản hồi tiêu cực của người tiêu dùng về chất lượng sản phẩm. Được biết, kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” của Lê Văn Hải với 2,6 triệu lượt follow và 1 Vlog trên Facebook với tên gọi “Hải Sen Vlog”.

Tiến hành kiểm tra đối với Công ty TNHH Hải Bé, địa chỉ trụ sở tại thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho Quan, Ninh Bình do Trần Đại Phúc là Giám đốc, cơ quan Công an phát hiện, thu giữ các mặt hàng là mỹ phẩm và thực phẩm chức năng không có đầy đủ hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ.

Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình công bố lệnh bắt bị can để tạm giam đối với Lê Văn Hải, chủ kênh TikTok “Gia đình Hải Sen”.

Công an tỉnh Ninh Bình điều tra, làm rõ, trong thời gian từ năm 2024 đến nay, Công ty TNHH Hải Bé đã bán qua các kênh mạng xã hội Tiktok shop, Facebook, Shopee “Gia đình Hải Sen”, “Hải Sen” với hơn 800.000 sản phẩm trong đó riêng mặt hàng “Siro ăn ngon Hải Bé” bán với số lượng trên 100.000 hộp sản phẩm.

Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an tỉnh Ninh Bình kiểm tra kho hàng của Công ty TNHH Hải Sen.

Kết quả giám định đối với các chỉ tiêu chất lượng của “Siro ăn ngon Hải Bé” xác định: Các chất gồm Vitamin A, Calci, Vitamin C (Chất chính tạo nên công dụng của sản phẩm) chỉ đạt dưới 70% so với công bố, theo quy định tại Nghị định số 98/2020 của Chính phủ thì thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé” là hàng giả.

Kênh TikTok với 2,6 triệu lượt follow “Gia đình Hải Sen”.

Đến nay, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự, Quyết định khởi tố bị can đối với Trần Đại Phúc là Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé và đối tượng Lê Văn Hải (thành viên góp vốn của Công ty TNHH Hải Bé) về tội “Buôn bán hàng giả là thực phẩm” quy định tại khoản 1, Điều 193, Bộ luật hình sự năm 2015.

Đồng thời, tiến hành khám xét chỗ ở, nơi làm việc và thi hành lệnh bắt bị can để tạm giam đối với 2 đối tượng Trần Đại Phúc và Lê Văn Hải. Hiện, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình đang tiếp tục điều tra vụ án theo quy định.

Gia đình Hải Sen sở hữu khối tài sản “siêu khủng” chỉ sau vài năm, con số khó tin đằng sau…

Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự, Quyết định khởi tố bị can đối với Trần Đại Phúc là Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé và đối tượng Lê Văn Hải là chủ kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” nổi tiếng ở Ninh Bình về tội “Buôn bán hàng giả là thực phẩm”.
ca-ninh-binh-1750118406.jpg
Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình công bố khám xét đối với Trần Đại Phúc, Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé (Ảnh CAND)_

Thông tin trên báo Công an Nhân dân cho biết, thực hiện tháng cao điểm về tăng cường đấu tranh chống hàng giả, Công an tỉnh Ninh Bình đã chủ động áp dụng các biện pháp nghiệp vụ, nắm tình hình trên không gian mạng, phát hiện tài khoản mạng xã hội Tiktok “Gia đình Hải Sen” của Lê Văn Hải là thành viên sáng lập của Công ty TNHH Hải Bé.

kenh-gia-dinh-hai-sen-1750118406.jpg
Kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” do Lê Văn Hải làm chủ có hơn 2,6 triệu lượt follower (Ảnh chụp màn hình).

Theo nguồn tin trên vietnamnet.vn, Lê Văn Hải chính là người lập kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” với 2,6 triệu lượt follow và 1 Vlog trên Facebook với tên gọi “Hải Sen Vlog”. Các bài đăng bán hàng trước đó trên TikTok của Hải đã được xóa sạch, số người theo dõi cũng từ hơn 2 triệu xuống còn vài trăm, kênh Vlog chỉ còn một số ít thông tin.

Dưới các video, dân mạng để lại bình luận thắc mắc về lý do khóa Facebook và ẩn nội dung trên kênh TikTok, song chủ kênh không có phản hồi.

Đến tối ngày 16/6, website của Công ty TNHH Hải Bé vẫn bày bán các sản phẩm xịt khử mùi hôi nách, hôi chân Hải Sen, sữa rửa mặt YLE, kem tẩy lông Hải Sen, tẩy da chết Hải Sen, siro ăn ngon Hải Bé… Tuy nhiên, theo ghi nhận, website này hiện cũng đã bị khóa.

gia-dinh-hai-sen-1750118406.jpg
Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an tỉnh Ninh Bình kiểm tra kho hàng của Công ty TNHH Hải Sen (Ảnh CAND).

Dẫn nguồn tin từ Công an tỉnh Ninh Bình, báo Công an Nhân dân thông tin chi tiết, tiến hành kiểm tra đối với Công ty TNHH Hải Bé, địa chỉ trụ sở tại thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho Quan, Ninh Bình do Trần Đại Phúc là Giám đốc, cơ quan Công an phát hiện, thu giữ các mặt hàng là mỹ phẩm và thực phẩm chức năng không có đầy đủ hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ.

“Công an tỉnh Ninh Bình điều tra, làm rõ, trong thời gian từ năm 2024 đến nay, Công ty TNHH Hải Bé đã bán qua các kênh mạng xã hội Tiktok shop, Facebook, Shopee “Gia đình Hải Sen”, “Hải Sen” với hơn 800.000 sản phẩm trong đó riêng mặt hàng “Siro ăn ngon Hải Bé” bán với số lượng trên 100.000 hộp sản phẩm.

Kết quả giám định đối với các chỉ tiêu chất lượng của “Siro ăn ngon Hải Bé” xác định: Các chất gồm Vitamin A, Calci, Vitamin C (Chất chính tạo nên công dụng của sản phẩm) chỉ đạt dưới 70% so với công bố, theo quy định tại Nghị định số 98/2020 của Chính phủ thì thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé” là hàng giả”, nguồn tin cho biết.

khoi-to-chu-kenh-gia-dinh-hai-sen-1750118406.jpg
Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình công bố lệnh bắt bị can để tạm giam đối với Lê Văn Hải, chủ kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” (Ảnh CAND)

Đến nay, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự, Quyết định khởi tố bị can đối với Trần Đại Phúc là Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé và đối tượng Lê Văn Hải (thành viên góp vốn của Công ty TNHH Hải Bé) về tội “Buôn bán hàng giả là thực phẩm” quy định tại khoản 1, Điều 193, Bộ luật hình sự năm 2015.

Đồng thời, tiến hành khám xét chỗ ở, nơi làm việc và thi hành lệnh bắt bị can để tạm giam đối với 2 đối tượng Trần Đại Phúc và Lê Văn Hải. Hiện, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình đang tiếp tục điều tra vụ án theo quy định.

Gia đình Hải Sen sở hữu 3 ô tô trị giá gần chục tỷ chỉ sau vài năm làm TikTok

Trước khi bị bắt, gia đình Hải Sen từng khiến cộng đồng bán hàng online trầm trồ khi liên tục khoe cảnh đơn hàng chất kín nhà. Trong các đoạn clip lan truyền, hộp hàng được xếp chồng từ sân tới cầu thang, lối đi gần như không còn chỗ trống.
Nhờ công việc kinh doanh thuận lợi, vợ chồng Hải Sen không ngần ngại chi tiền tậu xế xịn liên tục.

– Năm 2022, họ mua chiếc Mazda3 màu trắng, giá khoảng 700 triệu đồng.

– Cuối năm 2023, tiếp tục “gây bão” khi nhận chiếc Mercedes GLC 300 sang chảnh, có giá từ 2,79 tỷ đồng.

– Đầu năm 2024, gia đình “chốt đơn” luôn chiếc Lexus RX 350, dòng xe có giá từ 3,43 đến 4,72 tỷ đồng tùy phiên bản.

Có thể là hình ảnh về 1 người và văn bản

Có thể là hình ảnh về 1 người, ô tô và văn bản

Có thể là hình ảnh về 1 người, ô tô và văn bản cho biết '2 đây là con Mazda mình mua 2 022 35A'

Hàng nghìn hộp sữa bột mang nhãn hiệu Hipp, Aptamil… bị thu giữ, những ai đã mua ở địa chỉ này CHÚ Ý

Qua kiểm tra, lực lượng QLTT thành phố Hà Nội phát hiện hàng nghìn sản phẩm là sữa, thực phẩm chức năng, thực phẩm dành cho trẻ em và mỹ phẩm mang nhãn hiệu Altapharma, Hipp, Aptamil, Alete, Nivea nhập lậu.

Một lượng lớn sản phẩm sữa, thực phẩm chức năng nhập lậu đã bị lực lượng chức năng phát hiện. Chiều ngày 13/6, Đội Quản lý thị trường (QLTT) số 5, Chi cục QLTT thành phố Hà Nội đã tiến hành kiểm tra điểm cất giữ hàng hóa tại 62 phố Bạch Mai (quận Hai Bà Trưng), phát hiện hàng hóa nhập lậu.

Qua kiểm tra, lực lượng QLTT thành phố Hà Nội phát hiện hàng nghìn sản phẩm là sữa, thực phẩm chức năng, thực phẩm dành cho trẻ em và mỹ phẩm mang nhãn hiệu Altapharma, Hipp, Aptamil, Alete, Nivea… do Cộng hòa liên bang Đức sản xuất.

Tại thời điểm kiểm tra, nhân viên kho hàng không xuất trình được hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ hàng hóa. Lời khai ban đầu cho thấy, toàn bộ số hàng này được mua trôi nổi trên thị trường.

qltt ha noi thu giu hang nghin san pham sua, thuc pham danh cho tre em hinh anh 1

“Lực lượng chức năng đã lập biên bản thu giữ toàn bộ số hàng hóa. Hiện đang trong quá trình kiểm đếm” – đại diện đoàn kiểm tra cho biết.

Theo ông Lê Mạnh Thắng, Đội trưởng Đội QLTT số 5, để qua mắt lực lượng chức năng, chủ nhân lô hàng đã sử dụng địa điểm 62 phố Bạch Mai (quận Hai Bà Trưng) làm kho lưu giữ hàng hóa, không phải điểm kinh doanh trực tiếp sản phẩm đến tay người tiêu dùng. Để tiêu thụ hàng hóa mỹ phẩm, nước hoa không có giấy tờ chứng minh nguồn gốc xuất xứ, chủ lô hàng sử dụng mạng xã hội như Zalo, Facebook đăng hình, bài viết, clip chào bán các sản phẩm mỹ phẩm, thực phẩm chức năng, sữa…

Để đánh lạc hướng sự chú ý cơ quan chức năng, đối tượng tàng trữ buôn bán hàng lậu đã lợi dụng sự quản lý an ninh chặt chẽ của khu chung cư, hoặc chọn những căn nhà nằm ở ngoại thành, xa trung tâm để hoạt động tàng trữ hàng lậu. Để xóa dấu vết nơi sản xuất, mọi thông tin, giao dịch mua hàng đều thực hiện thông qua mạng xã hội, vận chuyển thông qua ship code.

“Tại địa điểm 62 phố Bạch Mai, tầng dưới được ngân hàng thuê làm địa điểm giao dịch, còn đối tượng sử dụng những tầng trên cùng làm kho lưu giữ hàng hóa. Điều này đã gây khó khăn không nhỏ cho lực lượng chức năng trong quá trình kiểm tra, kiểm soát ngăn chặn hàng lậu, hàng giả” – ông Lê Mạnh Thắng thông tin.

Chính thức: Vợ chồng Hải Sen bị B-Ắ-T

Tiktoker Lê Văn Hải bị bắt để điều tra về hành vi liên quan việc bán các sản phẩm hàng hóa trên mạng xã hội.

Chiều tối 16/6, nguồn tin trên báo VietNamNet cho hay, Công an tỉnh Ninh Bình đã bắt giữ Lê Văn Hải (SN 1995, trú xã Văn Phú, huyện Nho Quan) để điều tra về hành vi liên quan việc bán các sản phẩm hàng hóa trên mạng xã hội.

Theo thông tin, Lê Văn Hải chính là người lập kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” với 2,6 triệu lượt follow và 1 Vlog trên Facebook với tên gọi “Hải Sen Vlog”. Các bài đăng bán hàng trước đó trên TikTok của Hải đã được xóa sạch, số người theo dõi cũng từ hơn 2 triệu xuống còn vài trăm, kênh Vlog chỉ còn một số ít thông tin.

Dưới các video, dân mạng để lại bình luận thắc mắc về lý do khóa Facebook và ẩn nội dung trên kênh TikTok, song chủ kênh không có phản hồi.

Tiktoker Lê Văn Hải  chủ kênh Gia Đình Hải Sen vừa bị bắt nổi đình đám ra sao
Tiktoker Lê Văn Hải.

Trước đó, Hải thường xuyên đăng tải các video livestream trên nền tảng mạng xã hội bán các sản phẩm xịt khử mùi hôi, sữa rửa mặt, kem tẩy lông, siro ăn ngon…

Nhiều sản phẩm mang thương hiệu, vỏ bao bì, tất cả đều được đăng ký công bố sản phẩm bởi Công ty TNHH Hải Bé (địa chỉ tại thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho Quan, tỉnh Ninh Bình).

Đến tối ngày 16/6, website của Công ty TNHH Hải Bé vẫn bày bán các sản phẩm xịt khử mùi hôi nách, hôi chân Hải Sen, sữa rửa mặt YLE, kem tẩy lông Hải Sen, tẩy da chết Hải Sen, siro ăn ngon Hải Bé… Tuy nhiên, theo ghi nhận, website này hiện cũng đã bị khóa.

Tiktoker Lê Văn Hải  chủ kênh Gia Đình Hải Sen vừa bị bắt nổi đình đám ra sao
Người đàn ông này sở hữu loạt tài khoản mạng xã hội có lượng người theo dõi đông đảo.

Theo tìm hiểu, Lê Văn Hải (sinh năm 1995) bắt đầu làm nội dung đăng lên YouTube từ tháng 5/2021, sau đó xây kênh TikTok và thu hút hàng triệu người theo dõi. Được ủng hộ khi làm nội dung vui nhộn về gia đình, ông bố một con sau đó chuyển sang bán các sản phẩm mang thương hiệu Hải Sen, Hải Bé.

Tất cả các sản phẩm này đều được đăng ký công bố sản phẩm bởi Công ty TNHH Hải Bé (địa chỉ tại thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho quan, tỉnh Ninh Bình). Theo thông tin từ Cổng thông tin Quốc gia về đăng ký doanh nghiệp, công ty được thành lập từ ngày 21/3/2022.

Chân dung tài xế taxi thu 4,2 triệu đồng của 2 người vùng cao, giờ thì đẹp mặt rồi

Công an phường Mỹ Đình 2 (quận Nam Từ Liêm, Hà Nội) đã tiến hành dựng lại hiện trường để điều tra, làm rõ vụ tài xế taxi và xe ôm bị tố “chặt chém” gần 5 triệu đồng của 2 người dân quê Lào Cai.

Chiều 16/6, tại hiện trường, lực lượng chức năng đã đưa 5 người liên quan đến để phục vụ điều tra, gồm: 2 người hành nghề xe ôm, 1 lái xe taxi và 2 nạn nhân là anh Giàng Hồ (25 tuổi, trú tại xã Cao Sơn, huyện Mường Khương, tỉnh Lào Cai) cùng thím ruột là chị Cư Mủa (32 tuổi, cùng trú tại xã Cao Sơn).

W-z6711314634952_676e2e53e7fb09189fdd3a8f1414397c.jpg
Anh Giàng Hồ (áo vàng) cùng các đối tượng có hành vi “chặt chém” thực nghiệm lại hiện trường.

Đến khoảng 17h15 cùng ngày, việc dựng lại hiện trường hoàn tất. Ba đối tượng cùng 2 nạn nhân sau đó được đưa về trụ sở Công an phường Mỹ Đình 2 để tiếp tục làm rõ. Hiện danh tính của 3 người có liên quan đến hành vi “chặt chém” vẫn chưa được cơ quan chức năng công bố.

Theo thông tin ban đầu, ngày 13/6, anh Giàng Hồ và chị Cư Mủa đón taxi công nghệ từ Bệnh viện Nhi Trung ương đến Bến xe Mỹ Đình để bắt xe khách Trúc Nghiu về huyện Mường Khương (Lào Cai).

Khi đến bến xe, 1 người đàn ông tiếp cận và hỏi anh Hồ đi xe nào. Khi nghe anh trả lời “xe Trúc Nghiu”, người này nói rằng xe đã rời bến và gọi 2 người hành nghề xe ôm chở anh Hồ cùng chị Mủa đuổi theo.

Ra khỏi bến xe khoảng 1km, hai xe ôm thông báo xe khách đã lên đường cao tốc, không thể quay lại, và đề nghị gọi xe trung chuyển đưa khách đến Km23 – nơi xe khách đang đợi.

Sau đó, tài xế xe ôm gọi một chiếc taxi khác đến đón 2 hành khách, đồng thời thu 700.000 đồng (bao gồm cả tiền công chở và cước xe khách).

W-z6711314649982_aca089678b3eca696d15bea28b3ce381.jpg
Cơ quan chức năng đưa tài xế taxi, xe ôm cùng bị hại ra hiện trường.

Tuy nhiên, thay vì đưa khách đến đúng điểm hẹn, tài xế taxi chỉ chở đến đầu đường cao tốc rồi yêu cầu anh Hồ và chị Mủa thanh toán 4,2 triệu đồng. Sau khi xuống xe trong trạng thái hoang mang, hai người may mắn được anh Xuân Trường cho đi nhờ. Trên xe, anh Hồ kể lại toàn bộ sự việc với anh Trường.

Ngay sau đó, anh Trường đã chia sẻ câu chuyện lên mạng xã hội và nhận được sự quan tâm lớn. Đa số cư dân mạng lên án mạnh mẽ hành vi của nhóm tài xế, đồng thời kêu gọi cơ quan chức năng xử lý nghiêm.

Anh Cư Phìn, anh trai chị Mủa cho biết gia đình mong được hoàn trả lại số tiền bị “chặt chém”, đồng thời đề nghị các cơ quan chức năng xử lý nghiêm các đối tượng theo quy định của pháp luật.

Hiện Công an phường Mỹ Đình 2 đang tiếp tục điều tra, làm rõ vụ việc.

Là gái Miền Tây nên khi cả họ biết tôi chuẩn bị lấy chồng ngoài Bắc thì phản đối k-ịch liệ;/t vì gia trưởng lại còn tiết kiệm, tôi luôn để ngoài tai cho đến ngày về nhà anh ở Thái Bình, cả nhà gái c;h-ết lặng trước sân khi nhìn thấy 10 mâm cơm đãi khách chỉ toàn là…

Là gái Miền Tây nên khi cả họ biết tôi chuẩn bị lấy chồng ngoài Bắc thì phản đối kịch liệt: “Con gái như mày mà về đó là khổ cả đời!”, “Gia trưởng lắm!”, “Lạnh lùng, khô khan, tiết kiệm, sống không tình cảm như người miền mình đâu!”… Tôi cười xòa, bỏ ngoài tai mọi lời can ngăn. Nhưng đến ngày về Thái Bình, cả nhà gái đứng chết lặng trước sân khi nhìn thấy 10 mâm cơm đãi khách chỉ toàn là…

Tôi tên là Diễm, 26 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Cần Thơ – con gái Miền Tây chính hiệu, miệng nói tay làm, tính tình xuề xòa, vui vẻ, ưa nồng hậu. Học Đại học Sài Gòn, rồi làm kế toán tại một công ty xây dựng, tôi tình cờ quen anh – Hưng, kỹ sư cầu đường người Thái Bình – trong một dự án ở Long An.

Tôi mê anh từ nụ cười mộc mạc, cái giọng Bắc trầm ấm mà nhiều người bảo là “lạnh tanh”. Nhưng không, Hưng với tôi là một chàng trai tử tế, kiệm lời nhưng hành động luôn chu đáo. Khi quen nhau, anh nhường tôi từng phần ăn, che ô giữa trời mưa, dắt tôi về quê chơi vào dịp Tết năm trước, tôi thấy thương người đàn ông xa quê, lam lũ, giỏi chịu đựng.

Tôi kể với ba má chuyện cưới xin sau gần 2 năm yêu nhau. Cả nhà tôi, từ bà ngoại tới dì Út, đều nhảy dựng:

– “Lấy chồng ngoài đó, mày ăn rau muống luộc cả đời à?”
– “Người ta tiết kiệm cực độ, có cái gì cũng không dám xài!”
– “Người Bắc gia trưởng lắm, về đó làm dâu là khóc mấy mùa trăng.”

Tôi chạnh lòng, nhưng tôi tin vào Hưng. Anh chưa từng quát mắng tôi câu nào, chưa từng so đo từng đồng. Tôi nghĩ người ta kỳ thị vì chưa hiểu nhau.

Cuối cùng, sau nhiều lần tranh cãi, gia đình tôi cũng miễn cưỡng đồng ý với điều kiện: trước đám hỏi, cả nhà tôi – gồm ba má, bà ngoại, hai dì và chị hai – sẽ ra Thái Bình ra mắt. Tôi gật đầu, lòng đầy tin tưởng.

Chuyến xe khách đưa chúng tôi đến nhà anh vào một ngày nắng nhạt. Nhà anh là nhà cấp bốn, khang trang, gọn gàng, có sân vườn rộng. Mẹ anh – người phụ nữ gầy gò nhưng ánh mắt sắc lạnh – đứng đón trước cổng cùng hai bác họ.

Tôi chạy lại lễ phép chào hỏi, lòng rộn ràng. Nhưng sau màn chào hỏi gượng gạo, ánh mắt của mọi người trong nhà anh như lướt qua gia đình tôi với sự soi xét. Tôi nghe một bác thì thầm: “Con gái miền trong, ăn nói nghe ngọt xớt quá.”

Đến trưa, mẹ anh nói:
– “Nhà có chuẩn bị 10 mâm cơm đãi khách cho bên nhà gái.”
Tôi thở phào. “Mẹ chồng tương lai cũng chu đáo chứ!”

Nhưng đến khi những chiếc bàn tròn được dọn ra giữa sân, nắp mâm cơm được mở, cả nhà tôi đứng lặng người. Trên mâm là những món ăn… đơn giản đến nghèo nàn:
– Đĩa đậu phụ luộc chấm mắm.
– Chén cà pháo.
– Mấy lát thịt luộc.
– Canh rau ngót loãng.
– Một đĩa tép rang.

10 mâm – như một. Không món nào hơn món nào. Không một miếng gà, không lát thịt kho, không bánh trái. Mẹ tôi lí nhí hỏi:
– “Dạ… nhà mình có chuẩn bị gì khác không ạ?”

Mẹ anh lạnh lùng:
– “Nhà quê nghèo, có gì ăn nấy. Miền trong quen sung sướng nên khó ăn, thông cảm.”

Tôi cứng họng. Má tôi đỏ mặt. Bà ngoại tôi thở dài, quay mặt sang chỗ khác. Tôi nắm tay mẹ, khẽ xin lỗi.

Tối đó, khi chỉ còn hai đứa, tôi hỏi Hưng:
– “Sao lại đãi như vậy? Em ngại với má quá.”
Anh thở dài:
– “Mẹ anh bảo đó là truyền thống. Ăn đơn sơ cho biết giá trị. Với lại, mẹ nghĩ miền Nam phô trương, muốn dằn mặt một chút.”

Tim tôi như vỡ vụn. Phải chăng những lời của gia đình tôi là đúng? Tôi nhìn Hưng – anh cúi đầu, bất lực. Tôi bắt đầu hoài nghi: Hôn nhân có đủ tình yêu để lấp đầy khoảng cách văn hóa không?

Sau chuyến ra mắt, gia đình tôi nín lặng. Má tôi không còn hỏi han, dì Út thì bóng gió:
– “Chừng nào cưới, nhớ nấu thêm món trong Nam kẻo người ta chê nữa đó con.”

Tôi cười gượng, trong lòng lo lắng. Dù Hưng luôn nói “cưới về rồi, anh sẽ bảo vệ em”, nhưng mối lo vẫn len lỏi: Tôi không sợ nghèo, nhưng sợ sống nơi mà tình cảm cứ như… rau muống luộc.

Đám cưới diễn ra ở Thái Bình trước, sau đó mới vào miền Tây làm lễ báo hỷ. Mẹ anh nói:
– “Người Bắc tổ chức trước mới đúng lề lối.”

Tôi gật đầu, nhịn. Từ khi đặt chân về nhà chồng, tôi cảm thấy mình như người ngoài – luôn phải dè chừng từng cử chỉ.

Trong ngày cưới, mẹ anh không cười. Khi người ta khen tôi xinh, bà chỉ nói:
– “Gái miền trong nói khéo, nhìn vậy thôi.”
Không một câu khen ngợi, không một cái ôm. Lòng tôi đau âm ỉ.

Tối tân hôn, Hưng ôm tôi:
– “Cho anh thời gian. Mẹ anh vậy thôi, chứ bà sống vì con.”

Tôi chỉ gật, nước mắt chảy vào gối.

Miền Bắc có mùa đông – cái rét căm căm mà tôi chưa từng chịu qua. Nhưng lạnh ngoài da không bằng lạnh trong lòng.

Mỗi sáng, tôi dậy từ 5h, nấu cơm, quét sân, rửa chén. Mẹ chồng không la, cũng không khen. Chỉ quan sát.
Có hôm tôi nêm canh theo khẩu vị miền Nam – hơi ngọt. Mẹ anh đẩy chén ra:
– “Nhà này không ăn kiểu đấy. Lần sau cho vừa miệng.”

Tôi đỏ mặt. Nhưng không cãi.

Hưng làm ngoài công trình, tối mới về. Mỗi lần anh về là mẹ anh ngọt ngào hơn, gọi “con trai” ơi, “ăn cơm đi”, “mẹ để phần ngon cho con rồi này”. Còn tôi vẫn là “nó”.

Có đêm, tôi hỏi anh:
– “Nếu em xin ra ở riêng thì sao?”
Hưng thở dài:
– “Anh hiểu, nhưng mẹ chỉ có mình anh. Em cho anh thêm chút thời gian, nhé?”

Tôi im lặng. Hôn nhân, hóa ra không chỉ là hai người.

Tết năm đó, tôi không được về quê. Mẹ chồng bảo:
– “Mới cưới mà đòi về là không phải phép.”

Tôi nén nước mắt. Nhìn bạn bè đăng ảnh quây quần bên má, bên nồi bánh tét, tôi cắn môi chịu đựng.

Đêm giao thừa, mẹ anh đi chùa. Tôi ở nhà, nấu chè, dọn bàn thờ. Một mình. Hưng về trễ vì họp lớp, tôi đốt pháo một mình, chụp ảnh gửi má, gõ vội tin nhắn:
“Má ơi, con ổn. Ở đây lạnh lắm.”

Một lúc sau, má gọi video. Tôi vội tắt.

Tôi sợ má thấy mắt mình đỏ hoe.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ một chuyện rất nhỏ: một hôm tôi làm lại món canh chua cá lóc miền Tây, nấu cho chồng ăn.

Mẹ anh bước vào bếp, nhìn rồi nói:
– “Cái món gì chua lè thế?”
Tôi bình tĩnh:
– “Món miền trong. Mẹ thử miếng xem, không ngon thì con rút kinh nghiệm.”

Bà múc một muỗng. Không nói gì. Chỉ gật nhẹ.
Hôm sau, bà bảo tôi:
– “Cho thêm tí thơm, nước ngon hơn đấy.”

Tôi cười. Trong lòng như có nắng.

Từ hôm đó, bà bắt đầu hỏi han:
– “Bên trong ăn sáng sao?”
– “Má cô làm nghề gì?”
– “Cần Thơ có trái cây như ngoài Bắc không?”

Tôi trả lời, thấy bà… đang tập làm quen. Và tôi cũng tập mở lòng.

Tôi nhận ra, mẹ chồng tôi không xấu. Chỉ là bà sống quen khép kín. Người miền Bắc giàu tình cảm – nhưng biểu lộ theo cách khác.

Bà không nói “con ăn cơm chưa”, nhưng sẽ nấu riêng cho tôi nồi canh bầu “theo kiểu miền Nam”.
Bà không khen “con đẹp”, nhưng lặng lẽ để phần giò ngon cho tôi vào mâm.
Bà không gọi tôi là “con dâu ngoan”, nhưng khi tôi về quê thăm má, bà gói bánh chưng theo, nói gọn:
– “Cho má cô ăn thử. Nhà tự gói đấy.”

Tôi rưng rưng. Hóa ra, chỉ cần chậm lại, tôi sẽ thấy thương bà – như cách bà dần thương tôi.

Không ai chuẩn bị đủ hành trang khi bước vào hôn nhân. Nhất là khi khoảng cách không chỉ là cây số – mà còn là văn hóa, lối sống, cách nghĩ.

Tôi – cô gái miền Tây từng mơ lấy chồng Bắc sẽ là một “chuyến phiêu lưu tình yêu” ngọt ngào – đã từng rơi nước mắt, từng hối hận. Nhưng giờ đây, tôi học được một bài học quý giá:

Muốn người ta hiểu mình, trước tiên phải học cách hiểu họ.
Yêu, là chấp nhận cả gốc rễ của người kia – cả những điều khó chịu và chưa kịp thấu.
Và gia đình – không phải thứ sẵn có, mà là thứ mình cùng nhau tạo dựng.

Giờ đây, tôi nấu được cả canh bầu miền Bắc và cá kho tộ miền Nam. Mẹ chồng tôi không còn gọi tôi là “nó”, mà đã chuyển sang gọi tên:
– “Diễm ơi, trưa nay nấu món gì đó con?”

Tôi cười, đáp nhỏ:
– “Dạ, có mắm, nhưng không mặn đâu ạ!”

Phát hiện đường dây sản xuất nước gặt OMO giả, bán với giá s;ập sàn trên Shoppe nên hàng vạn người bị l;ừa

Theo đó, Công an huyện Vĩnh Lộc vừa phối hợp với Công an các xã Tế Nông, Tân Phúc (huyện Nông Cống, tỉnh Thanh Hóa) đột kích, bắt quả tang 2 cơ sở chuyên sản xuất, phân phối, bán các loại sản phẩm nước giặt giả thương hiệu nhãn hàng OMO và các loại nước rửa bát giả trên sàn thương mại Shopee, thu giữ số lượng lớn hàng giả cùng toàn bộ số trang thiết bị, máy móc dùng để sản xuất các loại hàng giả này.

Các công đoạn chế biến hàng giả thương hiệu nhãn hàng OMO và sản phẩm là các thùng hàng chuẩn bị tuồn ra thị trường (ảnh CATH)

Cụ thể, ngày 9/8, Công an huyện Vĩnh Lộc phối hợp Công an địa phương đã kiểm tra tổng kho Đông Hưng ở thôn Đông Hưng, xã Tế Nông, huyện Nông Cống, do Lê Tuấn Thành (29 tuổi, trú thôn Đông Hưng) và cơ sở sản xuất do Lê Hạ Tuấn (29 tuổi, trú thôn Thái Sơn, xã Tân Phúc, huyện Nông Cống) làm chủ.

Tại tổng kho Đông Hưng, Công an thu giữ 198 thùng nước giặt giả thương hiệu OMO (loại 3,6 kg/túi và 2kg/túi), 1 máy vi tính, 1 máy tạo đơn hàng, 110kg thùng bìa các tông không có nhãn mác.

Tại cơ sở sản xuất của Lê Hạ Tuấn, Công an thu giữ 433 thùng nước giặt giả thương hiệu OMO, 2 bình chiết xuất, 160kg vỏ bao nước giặt in hình giả thương hiệu OMO, 1 thùng chứa nắp đóng túi sản phẩm, 540kg thùng bìa các tông in nhãn hiệu OMO, 1 máy trộn, 20 bao hóa chất và muối lạnh; khoảng 600 lít nước giặt thành phẩm chưa kịp đóng chai, 47 thùng nước rửa chén, bát giả nhãn hiệu Sunlight.

Khám xét Tổng kho Đông Hưng, Ban Chuyên án phát hiện số lượng lớn các bịch nước giặt OMO đã được chia nhỏ, đóng gói chuẩn bị chuyển cho người tiêu dùng (ảnh CATH)

Theo kết quả điều tra của Công an huyện Vĩnh Lộc, Lê Hạ Tuấn là nghi phạm làm giả các sản phẩm “OMO” nêu trên. Dưới vỏ bọc là cơ sở sản xuất giấy vệ sinh được cấp phép hoạt động, Tuấn biến cơ sở này thành nhiều phòng để chứa nguyên liệu, máy móc pha chế, sang chiết các loại hàng hóa giả thương hiệu OMO.

Tuấn tự học cách chế biến nước giặt, nước rửa bát trên mạng xã hội, mua các loại hóa chất rồi thuê nhân công tự pha chế, in ấn bao bì giả thương hiệu OMO để sang chiết, đóng gói cung cấp cho người chuyên bán hàng trên sàn thương mại điện tử.

Còn Lê Tuấn Thành là người mua các sản phẩm nước giặt của Lê Hạ Tuấn, rồi đăng bán trên sàn thương mại điện tử; livestream trên mạng xã hội với lời quảng cáo, mời chào hấp dẫn, tung chiêu hạ giá “sập sàn” để quảng cáo, giới thiệu và bán sản phẩm trên cả nước.

Ước tính, với phương thức này, hàng tháng các đối tượng đã bán trên 4.000 sản phẩm nước giặt giả thương hiệu nhãn hàng OMO, tương đương giá trị hàng thật khoảng 1 tỉ đồng, thu lời bất chính hàng trăm triệu đồng.

Hiện Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an huyện Vĩnh Lộc đang tạm giữ hình sự đối với Lê Hạ Tuấn và Lê Tuấn Thành, cùng một số đối tượng khác có liên quan để tiếp tục điều tra, mở rộng và xử lý theo quy định của pháp luật.

Con dâu đi siêu âm thì tình cờ gặp mẹ chồng đang khám cùng khoa sản – cả hai đều g-iấu chồng, cho đến khi bác sĩ gọi tên người giám hộ ra thì 2 mẹ con ch-ế;t lặng nhìn nhau…

Con dâu đi siêu âm thì tình cờ gặp mẹ chồng đang khám cùng khoa sản – cả hai đều g-iấu chồng, cho đến khi bác sĩ gọi tên người giám hộ ra thì 2 mẹ con ch-ế;t lặng nhìn nhau…

Tiếng loa phòng khám vang lên, rõ ràng từng chữ một: “Mời người giám hộ của bệnh nhân Nguyễn Thị Minh Tuyết vào phòng khám.”

Tuyết nắm chặt tờ phiếu siêu âm, toàn thân khựng lại. Cô không muốn ngẩng đầu lên, nhưng một ánh mắt quen thuộc đang đốt cháy gáy mình.

Bà Hiền – mẹ chồng cô – cũng đang đứng đó. Cả hai người phụ nữ, một người là mẹ, một người là con dâu, đồng thời quay mặt nhìn nhau.

Không ai nói một lời. Cái nhìn ấy sắc hơn mọi lời giải thích.

Cả hai… đang giấu cùng một người đàn ông – cùng một người chồng – và đang khám cùng một khoa: khoa sản.

Nguyễn Thị Minh Tuyết bước ra khỏi nhà từ sớm, viện cớ đi chợ mua hải sản tươi cho bữa cơm chiều. Trong túi xách không có gì ngoài phiếu hẹn tái khám và sổ y bạ mang tên cô. Tuyết mới mang thai được hơn tám tuần. Cô chưa nói với chồng – Hưng – vì muốn chắc chắn mọi thứ ổn định đã.

Lạ thay, cái thai này đến với cô không dễ dàng. Hai năm về làm dâu, từng đợt uống thuốc kích trứng, từng lần tiêm hormone và cả những đêm khóc trong nhà vệ sinh khi thử que thất bại… tất cả Tuyết đều âm thầm chịu đựng. Bà Hiền – mẹ chồng cô – chưa một lần thúc ép gay gắt, nhưng cái nhìn soi mói và tiếng thở dài trong bữa cơm thì Tuyết không thể nào quên.

Khi tin mình có thai, cô đã bật khóc. Cảm giác đó không chỉ là hạnh phúc, mà còn là sự giải thoát. Hưng sẽ vui. Mẹ chồng chắc chắn cũng hài lòng. Cô nghĩ đến những ngày được yêu thương hơn, được làm mẹ thực sự… Và rồi, đến ngày hẹn siêu âm quan trọng, cô quyết định đi một mình – không phải vì Hưng bận, mà vì cô sợ. Sợ nhỡ có chuyện gì xấu, sợ hy vọng lại vỡ tan.

Tại phòng khám, sau khi nộp sổ, cô được hẹn chờ 15 phút. Phòng đông người, Tuyết ngồi nép trong góc, đeo khẩu trang kín mặt. Mắt cô nhìn chăm chăm vào cửa phòng khám, không để ý xung quanh.

Một phụ nữ tầm ngoài 50 tuổi bước vào, mặc áo dài tay, khẩu trang và đội nón rộng vành. Có vẻ bà ta cũng đang cố che giấu điều gì đó. Tuyết chỉ lướt qua, nhưng lại thấy dáng người đó quen quen… Cho đến khi y tá gọi tên:

“Nguyễn Thị Minh Tuyết – chuẩn bị vào khám nhé!”

Rồi sau đó một phút, giọng loa khác vang lên:

“Bệnh nhân Trần Thị Hiền – mời người giám hộ vào phòng khám.”

Tuyết nghe tiếng gọi mà tim thắt lại. Trần Thị Hiền – mẹ chồng cô.

Cô không tin vào tai mình. Quay sang nhìn, người phụ nữ đó cũng đang quay lại – ánh mắt đầy hoảng hốt.

Cả hai người chết lặng.

Trong một góc hành lang, Tuyết và bà Hiền đứng đối diện nhau, không ai nói câu gì. Không khí đặc quánh. Cuối cùng, bà Hiền là người lên tiếng trước:

– Con… cũng… đến khám sản à?

Tuyết nuốt nước bọt. Môi khẽ run:

– Vâng… Con có thai… khoảng hai tháng rồi ạ.

Câu trả lời khiến bà Hiền nhắm mắt lại. Không phải vì vui mừng. Mà như một nỗi gì đó vừa trào lên, không kịp che giấu.

– Còn mẹ…?

Bà Hiền thở dài, rồi quay mặt đi:

– Mẹ… chỉ kiểm tra sức khỏe thôi.

Tuyết nhìn tờ phiếu siêu âm trong tay bà, có dòng chữ “Siêu âm thai kỳ – 11 tuần”.

Im lặng. Nặng nề. Rồi như không chịu được nữa, Tuyết buột miệng:

– Là của ai?

Câu hỏi như lưỡi dao. Bà Hiền nhắm mắt. Tay run lên, môi mím chặt. Rồi bà thì thầm:

– Con không cần biết. Chuyện của mẹ, mẹ tự chịu trách nhiệm.

– Nhưng mẹ đang mang thai. Mẹ… mẹ giấu bố ư?

Bà Hiền không trả lời. Tuyết quay mặt đi, ngực phập phồng. Trái tim cô như bị bóp nghẹt.

– Từ trước đến nay, con luôn nghĩ mẹ là người cứng rắn, đạo đức, khắt khe với con từng chút một… Vậy mà…

Bà Hiền quay lại, ánh mắt đỏ hoe:

– Chính vì mẹ hiểu con từng đau đớn như thế nào khi không thể sinh con… nên mẹ mới không trách con. Nhưng mẹ… mẹ cũng là con người, Tuyết à. Mẹ cũng cô đơn, mẹ cũng có cảm xúc. Từ sau khi ba con mất, mẹ chỉ còn là cái bóng trong căn nhà đó. Chỉ là người giúp việc không lương, là người để mọi người ra lệnh…

Tuyết đứng lặng. Cô chợt thấy bà Hiền không còn đáng sợ như những lần xét nét nữa. Mà là một người phụ nữ đang bị thời gian và nỗi cô độc đè bẹp.

– Nhưng mẹ… 50 rồi. Đứa bé đó, mẹ định thế nào?

Bà Hiền im lặng. Ánh mắt bà hướng ra phía hành lang, nơi một người đàn ông dáng cao, mặc sơ mi đen, đang đứng đợi từ xa. Người đó không phải ba chồng cô. Không phải ai cô quen.

– Mẹ… vẫn chưa biết. Chỉ là… mẹ muốn giữ nó. Vì đây là lần đầu tiên mẹ thực sự cảm thấy mình còn sống.

Tuyết không nói nữa. Cô quay mặt đi, ôm bụng mình, cảm thấy có điều gì vừa vỡ ra – giữa hai người phụ nữ, giữa hai thế hệ – và giữa một gia đình đang chờ cơn bão.

Tối hôm đó, căn nhà họ Trần trở nên lặng lẽ đến bất thường. Tuyết về nhà trước, nằm im trên giường, tay đặt lên bụng, cảm giác đứa trẻ trong cô như đang nghe trộm mọi suy nghĩ.

Cô không biết nên giấu chồng đến bao giờ. Cũng không biết chuyện của mẹ chồng rồi sẽ đi đến đâu. Cô không dám nhìn vào mắt bà Hiền khi cả hai cùng bước vào nhà buổi tối, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hưng – chồng cô – vẫn vô tư, vẫn cười, vẫn hỏi vợ muốn ăn gì mai anh mua. Anh không biết hôm nay có hai sinh linh nhỏ đã vô tình kết nối hai người phụ nữ trong nhà bằng một bí mật không thể nói ra.

Tuyết quyết định nói cho Hưng biết về việc cô mang thai. Anh sững người vài giây, rồi bật cười, ôm lấy cô:

– Trời ơi, thật hả em? Em không đùa anh đấy chứ? Em biết anh mong đến mức nào không?

Tuyết chỉ gật đầu, nước mắt rơi xuống má.

– Em không dám chắc… nên chưa dám nói.

Hưng hôn lên trán cô, vuốt nhẹ lưng:

– Không sao. Giờ em nói là đủ rồi.

Hạnh phúc của họ như trọn vẹn. Nhưng Tuyết biết, điều đó chỉ là tạm thời. Vì có một điều khác, lớn hơn, đang chờ chực lộ diện.

Một cuộc điện thoại từ bệnh viện bất ngờ gọi đến. Lúc đó, Tuyết đang nấu ăn, còn Hưng thì ngồi gần đó.

– Dạ… tôi là Trần Hiền. Nhưng hiện giờ tôi không tiện nghe máy. Gọi lại sau giúp tôi nhé…

Hưng nhìn số gọi đến rồi cau mày:

– Ơ, số bệnh viện… Sao lại gọi vào máy mẹ?

Tuyết im bặt. Tay cô ngưng đảo thức ăn.

– Mà mẹ có bệnh gì à? Hôm trước anh thấy mẹ hay mệt…

Tuyết đặt vội cái chảo xuống, rồi quay lưng:

– Em không biết. Chắc chỉ là khám sức khỏe định kỳ thôi…

Hưng không hỏi nữa. Nhưng ngày hôm sau, anh về với vẻ mặt khác hẳn. Đôi mắt sâu hoắm, môi mím chặt.

– Tuyết… Mẹ đang mang thai, đúng không?

Câu hỏi khiến Tuyết gần như ngã quỵ. Tim cô đập mạnh, cô run rẩy.

– Anh… Anh biết rồi sao?

Hưng lùi lại nửa bước:

– Anh tìm thấy sổ khám trong phòng mẹ. Anh hỏi, mẹ không nói. Anh gọi bệnh viện xác minh… là thật.

Anh đấm mạnh tay vào tường. Mắt đỏ lên. Tuyết không dám tiến lại gần.

– Mẹ mình… 53 tuổi rồi đấy, Tuyết! Mà bà lại giấu cả nhà. Em biết không? Em biết từ bao giờ?

Tuyết cúi mặt:

– Em… biết. Em gặp mẹ ở bệnh viện hôm em đi siêu âm. Nhưng mẹ xin em đừng nói. Bà nói bà cô đơn…

Hưng bật cười khô khốc:

– Cô đơn? Rồi bà yêu ai? Có chồng rồi, bố anh mới mất được ba năm!

Câu hỏi ấy chẳng ai trả lời được. Mãi đến tối muộn, khi bà Hiền về, không khí trong nhà lạnh đến khó thở.

Không ai ăn miếng nào. Bà Hiền ngồi xuống, nhìn con trai và con dâu, rồi từ tốn nói:

– Đúng. Mẹ có thai. Và mẹ không hối hận.

Hưng đứng phắt dậy:

– Mẹ… làm vậy không thấy nhục à? Danh dự của cả gia đình thì sao?

Tuyết siết chặt tay. Cô định lên tiếng nhưng bà Hiền đã chặn lại:

– Mẹ không cần con hiểu. Mẹ chỉ cần con biết một điều: Người đó là người mẹ yêu. Không phải sai lầm. Là lựa chọn.

– Lựa chọn? Làm mẹ đơn thân ở tuổi 53?

– Không. Người đó yêu mẹ. Và… mẹ sắp đi nước ngoài. Ông ấy đã thu xếp ổn thỏa hết.

Không khí im bặt. Hưng như không thể tin vào tai mình:

– Mẹ định… bỏ đi?

– Phải. Mẹ đã sống cả đời trong sự hy sinh và im lặng. Lần đầu tiên mẹ làm điều cho riêng mình, các con không cần hiểu. Chỉ cần biết: Mẹ vẫn là mẹ các con. Nhưng mẹ không còn là cái bóng trong nhà này nữa.

Bà Hiền lên máy bay sang Canada – nơi người đàn ông kia đã đợi sẵn. Người đó là một người quen cũ thời thanh xuân của bà, gặp lại trong một dịp họp mặt. Ông là góa vợ, sống một mình nhiều năm, trở về Việt Nam du lịch và bất ngờ tìm thấy bà Hiền trong một buổi đám giỗ họ hàng xa. Họ nối lại tình xưa trong âm thầm, lặng lẽ.

Cả nhà ban đầu không thể chấp nhận. Nhưng sau đó, khi những bức thư tay bà gửi về – có cả ảnh siêu âm, hình ảnh căn nhà nhỏ nơi đất khách, nụ cười bà rạng rỡ hơn bao giờ hết – thì Tuyết hiểu: Bà đã thật sự sống.

Tuyết cũng sinh một bé trai khỏe mạnh. Trong lá thư cuối năm, bà Hiền viết:

“Đứa bé của mẹ là phép màu đến muộn. Đứa bé của con là điều kỳ diệu đúng lúc. Chúng ta đều đã chờ đợi rất lâu để được làm mẹ, Tuyết à.”

“Làm mẹ, không quan trọng tuổi tác, quan trọng là trái tim mình còn biết yêu, biết sống.”

Hai người phụ nữ, hai số phận, hai đứa trẻ đến trong đời họ như một khởi đầu mới.

Tuyết nhìn con trai ngủ ngon trong nôi, rồi nhìn tấm ảnh bà Hiền gửi về từ phương xa, cầm đứa bé sơ sinh trong tay – nụ cười bà rạng rỡ như chưa từng biết đến cô đơn.

Và Tuyết thì thầm:

– Mẹ đã đúng. Đôi khi, sống thật với trái tim mình… là điều can đảm nhất một người phụ nữ có thể làm.