“Tôi đứng trong bộ váy cưới màu đỏ thẫm, tay run rẩy nắm chặt lấy bức ảnh em trai trên ngực áo. Đám cưới không nhạc, không pháo, chỉ có mùi trầm hương và ánh mắt lạnh lùng của người chồng hơn tôi ba mươi tuổi. Mẹ tôi gọi đây là ‘cơ hội cứu mạng’, còn tôi chỉ thấy bản án chung thân không có phiên tòa.”
Tôi tên là Hương, 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học Sư phạm nhưng chưa kịp xin được việc thì biến cố ập đến. Em trai tôi, Minh, 10 tuổi, phát hiện mắc bệnh bạch cầu cấp – một loại ung thư máu nguy hiểm. Gia đình tôi vốn nghèo, sống dựa vào gánh bún riêu của mẹ và tiền làm thuê của tôi, lấy đâu ra hàng trăm triệu đồng cho hóa trị?
Mẹ tôi sau mấy đêm trắng ngồi bên bệnh viện, mắt trũng sâu, cuối cùng nắm tay tôi nói:
– Chỉ có một con đường. Con lấy ông ấy… Ông Dũng hứa sẽ lo toàn bộ viện phí cho em con nếu con đồng ý.
Ông Dũng là đại gia trong vùng, 60 tuổi, vợ mất, không con cái, nghe nói tài sản lên đến chục tỷ. Ông ấy bị bệnh tim, sống khép kín, hay thuê người chăm sóc. Tôi từng nghe nói ông muốn có người “sống cùng để lo lúc tuổi già”. Nhưng ai ngờ ông lại chọn tôi.
Tôi khóc suốt đêm, không thể tin mình phải đánh đổi cả đời để cứu một mạng sống. Nhưng khi nhìn thấy em trai gầy rộc, tay cắm kim truyền, môi tái nhợt gọi tôi yếu ớt: “Chị ơi, đừng bỏ Minh nha…” – tôi gật đầu.
Lễ cưới tổ chức trong âm thầm. Không bạn bè, không người thân ngoài mẹ tôi và vài người giúp việc trong biệt thự của ông Dũng. Tôi cảm thấy như bị bán – đúng nghĩa đen.
Ngày đầu tiên làm vợ ông, tôi bị đưa đến một căn biệt thự nằm sâu trong vùng núi vắng. Ông Dũng ít nói, chỉ dặn:
– Ở đây không có ai. Cô không được phép ra ngoài nếu không có tôi đi cùng.
Mỗi ngày, tôi đều phải dậy sớm, nấu ăn, pha trà, nghe nhạc cổ điển cùng ông. Tôi không hiểu vì sao một người giàu có như vậy lại chọn sống tách biệt khỏi xã hội. Tôi không dám hỏi, chỉ răm rắp nghe lời. Ông Dũng nghiêm khắc, lạnh lùng, nhưng chưa từng động vào tôi.
Đôi khi tôi thấy ông đứng trước tấm ảnh một người phụ nữ trẻ rồi thở dài. Tôi đoán đó là vợ ông, người mà ông chưa bao giờ nhắc đến.
Một buổi tối nọ, khi tôi tỉnh dậy vì tiếng động lạ, tôi thấy ông đang run rẩy trong thư phòng. Cả người ông đổ mồ hôi, mắt trợn ngược. Tôi hoảng hốt gọi xe cấp cứu nhưng ông ngăn lại, cầm tay tôi:
– Không được… Không được ai biết ta đang ở đây…
Tôi đành tự sơ cứu theo hướng dẫn trong ngăn kéo thuốc. Sau đêm đó, ông nhìn tôi khác đi, thỉnh thoảng hỏi tôi chuyện gia đình, chuyện em trai.
Dần dần, tôi phát hiện ra ông Dũng không phải con người máu lạnh như tôi nghĩ. Ở ông có gì đó… tổn thương, và sợ hãi.
Một lần tình cờ, tôi phát hiện được chiếc điện thoại cũ giấu dưới gầm bàn. Trong đó có một loạt tin nhắn gửi đi không ai hồi âm, nội dung lặp đi lặp lại:
“Tôi không giết cô ấy. Tôi không cố ý.”
Tôi bắt đầu nghi ngờ. Phải chăng ông Dũng từng dính vào một vụ án? Vợ ông… chết không phải vì bệnh?
Nhưng khi tôi hỏi, ông chỉ trả lời:
– Cô chỉ cần nhớ: tôi cứu em trai cô, và cô phải giữ lời hứa.
Tôi cảm thấy mình bị nhốt trong một ngục tù bằng vàng. Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi tôi phát hiện… mình đang bị theo dõi.
Tôi bắt đầu để ý có những vết lạ quanh nhà. Có người lén mở cửa thư phòng khi ông Dũng đi ngủ. Tôi giấu một chiếc gương nhỏ bên hành lang, và một đêm, tôi thấy bóng người… không phải ông Dũng.
Tôi âm thầm đặt máy ghi âm ở phòng khách. Âm thanh thu được là những cuộc gọi nửa chừng, những câu nói lặp đi lặp lại:
– Đừng đến nữa, tôi đã trả giá rồi.
– Tôi đã mất tất cả… Tha cho tôi đi…
Một ngày, ông Dũng đột nhiên ngất khi đang đi dạo vườn. Tôi cố gọi cấp cứu nhưng điện thoại không có sóng. Tôi chạy khắp núi tìm người giúp nhưng vô vọng.
Đúng lúc đó, một người đàn ông lạ xuất hiện – anh tên là Huy, tự giới thiệu là “người giám sát” ông Dũng theo lệnh của bên viện tâm thần.
Tôi sửng sốt.
Huy giải thích:
– Ông Dũng từng bị chẩn đoán rối loạn hoang tưởng sau cái chết của vợ mình. Bà ấy rơi từ ban công biệt thự sau một trận cãi vã. Không đủ chứng cứ buộc tội, nhưng từ đó ông ấy sống ẩn dật, luôn nói có người theo dõi, có kẻ muốn giết ông. Gia đình sợ ông làm điều dại dột nên thuê tôi giám sát từ xa.
Tôi như chết lặng. Mọi điều ông Dũng nói, làm… đều do tâm bệnh? Nhưng sao ông ấy vẫn minh mẫn, đâu có dấu hiệu rối loạn?

Huy nhìn tôi, ánh mắt lạ lùng:
– Nhưng tôi bắt đầu nghi ngờ, vì sau khi cô đến, ông ta trở nên ổn định hơn. Cô khiến ông ta cảm thấy có giá trị sống. Nhưng có một điều tôi không chắc…
Tôi hỏi:
– Điều gì?
Anh đáp chậm rãi:
– …Không chắc là ông ta bệnh, hay đang giả bệnh để trốn tội.
Tôi bủn rủn chân tay. Mọi chuyện từ đầu tới giờ có phải chỉ là một ván cờ? Tôi – chỉ là quân tốt để ông che giấu thân phận?
Một tuần sau, ông Dũng gọi tôi đến bên giường bệnh. Ông nói, giọng yếu ớt:
– Ta biết con nghi ngờ. Nhưng có một điều con cần biết… Vợ ta chết không phải vì ta. Mà là vì… người khác muốn bịt miệng bà ấy. Và nếu con không rời khỏi đây sớm… con sẽ là người tiếp theo.
Trước khi tôi kịp hỏi thêm, ông lên cơn đau tim lần cuối. Và ông không tỉnh lại nữa.
Tôi rời biệt thự trong tâm trạng rối bời. Em trai tôi được cứu sống, nhưng tôi thì mang theo một bí ẩn không lời giải: Rốt cuộc ai đã giết vợ ông? Và tôi… chỉ là nạn nhân, hay đã trở thành một phần của một tội ác cũ?
Sau tang lễ đơn độc và lạnh lẽo của ông Dũng, tôi tưởng như mọi thứ đã kết thúc. Tôi trở lại thành phố, tiếp tục làm gia sư kiếm tiền phụ giúp mẹ chăm lo cho em trai. Nhưng quá khứ không chịu buông tha tôi.
Một buổi tối, tôi nhận được bưu kiện nặc danh, bên trong là một tập tài liệu cũ, gồm:
-
Một cuốn sổ tay viết tay với nét chữ nguệch ngoạc, có vẻ của ông Dũng.
-
Bức ảnh một người phụ nữ trẻ đang mang bầu – không phải vợ ông, mà là tôi.
-
Một USB dán nhãn “Tôi không điên”.
Tôi chết lặng. Tôi chưa từng mang thai, ít nhất là chưa biết. Nhưng bức ảnh không nói dối. Cơ thể tôi trong đó đúng là mình, đang đứng bên cửa sổ biệt thự, tay đặt lên bụng.
Tôi run rẩy cắm USB vào máy tính. Bên trong là hàng chục video quay lén – quay lại chính tôi khi ở trong biệt thự. Mỗi cảnh quay đều từ góc rất kín, có lúc tôi đang ngủ, có lúc tôi đang đứng trước gương khóc…
Và cuối cùng – một đoạn ghi âm.
“Hương à… nếu con đang nghe đoạn này, nghĩa là ta không còn nữa. Họ không để ta sống. Người giết vợ ta không xa – hắn là kẻ vẫn theo dõi con bấy lâu nay.”
“Hắn tên thật là Trần Hữu Huy – không phải người giám sát của viện tâm thần như hắn nói. Hắn là em rể cũ của vợ ta. Hắn từng làm kế toán trong công ty ta, bị phát hiện biển thủ hàng tỷ đồng. Vợ ta phát hiện, định tố cáo… thì cô ấy chết. Cảnh sát không tìm được bằng chứng.”
“Ta để hắn sống, để theo dõi hắn. Nhưng rồi ta phát hiện hắn đang âm thầm làm gì đó với con – ta không kịp ngăn lại. Hãy rời khỏi đây. Con đang mang thai, và hắn sẽ quay lại…”
Tôi ngã khụy xuống. Tất cả những gì tôi biết hóa ra chỉ là một màn kịch – và tôi chỉ là con tốt để ông Dũng dụ kẻ giết vợ mình lộ diện.
Nhưng thứ khiến tôi choáng váng hơn cả… là cái thai. Làm sao tôi có thể không biết? Tôi nhớ lại những lần cảm thấy chóng mặt, buồn nôn khi còn ở biệt thự – tôi cứ tưởng vì stress.
Điều khủng khiếp hơn là: nếu những gì ông Dũng nói là thật, thì đứa bé trong bụng tôi… có thể không phải của ông Dũng. Mà là của Huy.
Tôi cảm thấy rợn người. Có đêm tôi mơ thấy mình bị tiêm thuốc, rồi mơ hồ tỉnh dậy, cơ thể nặng trĩu – giờ nghĩ lại, có lẽ đó là thật.
Tôi không báo công an ngay. Không ai tin lời một “quả phụ trẻ từng cưới đại gia” lại tố cáo một người “bình thường” như Huy về tội cưỡng hiếp và giết người không bằng chứng. Tôi cần bằng chứng – tôi cần hắn phải sợ, phải đau, như tôi đã từng.
Tôi lên kế hoạch.
Tôi âm thầm tìm lại các nhân viên cũ từng làm trong công ty ông Dũng. Một chị tên Thảo – trợ lý cũ – kể rằng từng thấy Huy và vợ ông Dũng cãi nhau trong văn phòng. Chị lén ghi âm được một đoạn – nhưng sau khi cô vợ chết, chị bị buộc nghỉ việc và đe dọa.
Tôi xin chị đoạn ghi âm. Trong đó có tiếng người phụ nữ:
– “Tôi sẽ báo công an! Anh biển thủ, tôi có bằng chứng!”
Tiếp theo là tiếng tát và một giọng đàn ông gằn lên:
– “Nếu cô còn mở miệng, tôi sẽ cho cô biến mất khỏi thế giới này… như chưa từng tồn tại.”
Đủ rồi.
Tôi gửi đoạn ghi âm, ảnh, và bản sao USB cho một luật sư quen – kèm theo một lời nhắn:
“Tôi sẽ ra mặt sau khi hắn lộ bản chất.”
Tôi trở về biệt thự. Giả vờ muốn thăm lại kỷ niệm. Nhắn tin cho Huy rằng “tôi đã biết sự thật” và hẹn gặp.
Hắn đến. Lúc đầu còn đóng kịch. Nhưng khi tôi nói:
– “Huy, tôi nhớ lại hết rồi. Và con tôi… có thể là của anh.”
Gương mặt hắn biến sắc. Đôi mắt tối lại.
– “Vậy ra mày cũng biết rồi. Tốt. Tao đỡ phải đóng vai nữa.”
Hắn rút dao. Nhưng tôi đã chuẩn bị. Máy quay giấu kín trong túi xách ghi lại toàn bộ. Hắn chưa kịp đụng vào tôi thì cảnh sát ập vào.
Huy bị bắt với đầy đủ bằng chứng: đoạn ghi âm cũ, video đe dọa, dấu vân tay trong thư phòng ông Dũng, và kết quả giám định ADN xác nhận hắn đã chuốc thuốc và cưỡng hiếp tôi. Hắn bị kết án 20 năm tù.
Tôi giữ lại biệt thự – không vì tiền, mà vì tôi muốn biến nơi từng là nhà tù thành nơi bắt đầu lại cuộc đời.
Con tôi chào đời – khỏe mạnh, bình an. Dù nó là kết quả của một tội ác, tôi chưa bao giờ oán trách. Nó là lý do tôi mạnh mẽ.
Mỗi ngày, tôi dẫn con ra khu vườn, nói với nó:
– “Ông ngoại con không điên. Ông là người duy nhất đã dám đứng lên chống lại quá khứ đen tối. Và mẹ sẽ dạy con điều đó – không ai có quyền định đoạt số phận mình… trừ chính con.”
“Có những cuộc hôn nhân bắt đầu từ sự tuyệt vọng. Nhưng nếu bạn sống sót, bạn sẽ có được thứ quý giá hơn bất kỳ lễ cưới nào – đó là sự tái sinh.”