Home Blog Page 58

Người chồng đi xuất khẩu lao động 10 năm không về. Vợ tưởng m::ất nên tái giá. Ngày cưới, người chồng cũ trở về, ai ngờ anh lại làm điều này

Mười năm biệt vô âm tín, người làng ai cũng chắc mẩm rằng anh đã chết nơi xứ người. Thế mà đúng ngay đêm tân hôn của vợ anh – người phụ nữ đã khóc cạn nước mắt mười năm trước – anh lại trở về. Không một lời trách móc, không một giọt nước mắt, chỉ một hành động của anh khiến cả làng xôn xao, khiến người vợ cũ ôm mặt khóc nức nở giữa đám cưới…

Năm 2014, xã Tân Lộc, huyện Thới Bình, Cà Mau – nơi đất lúa bạt ngàn, người dân sống nhờ nông nghiệp và một phần nhờ những người con đi xuất khẩu lao động. Trần Văn Hùng, khi ấy 28 tuổi, quyết định đăng ký đi Nhật theo diện thực tập sinh kỹ thuật. Vợ anh, Nguyễn Thị Lan – mới cưới chưa đầy một năm, ngày tiễn chồng lên Sài Gòn làm thủ tục, nước mắt đầm đìa.

Họ chẳng giàu có gì. Căn nhà vách lá được dựng bằng tiền cưới hai bên gia đình gom góp. Hùng quyết định đi lao động là vì muốn đổi đời, xây được căn nhà gạch, để vợ đỡ cực và sau này con cái có nơi nương tựa.

Thời gian đầu bên Nhật, Hùng vẫn đều đặn gửi tiền và gọi về. Ba tháng một lần, rồi hai tháng, rồi một tháng. Lan ghi nhớ từng lần anh gọi. Mỗi đồng tiền Hùng gửi về, cô chắt chiu mua thêm con heo, vá lại mái nhà, thậm chí còn dành dụm gửi học phí cho đứa cháu trong nhà.

Thế rồi, vào giữa năm 2016, mọi liên lạc với Hùng bỗng nhiên cắt đứt.

Không tin tức, không điện thoại, không chuyển khoản. Lan sốt ruột, lo lắng. Cô chạy ngược xuôi hỏi thăm mấy người quen biết từng đi Nhật, thậm chí lên tận công ty môi giới ở TP.HCM. Họ chỉ lắc đầu: “Trường hợp như anh Hùng nhiều lắm, mất liên lạc chắc là trốn ra ngoài làm chui hoặc gặp tai nạn.”

Tin đồn trong làng bắt đầu rộ lên. Có người nói anh đã lấy vợ mới, có người bảo bị tai nạn lao động chết rồi. Lan đau đớn, nhưng vẫn nuôi hy vọng mong manh. Hằng đêm, cô ra sân ngồi chờ ánh đèn xe máy lướt qua, tưởng chừng đó là anh trở về. Nhưng rồi chẳng có gì.

Năm thứ ba, Lan bắt đầu đi làm thuê, làm bánh bán chợ kiếm sống. Nhà chồng chẳng trách móc gì, nhưng ánh mắt thương hại của hàng xóm khiến cô nghẹn ngào mỗi lần đi chợ. Năm thứ năm, Lan viết đơn xin xác nhận mất tích cho Hùng – đó là điều cô chưa bao giờ nghĩ sẽ làm.

Đến năm thứ mười, khi cô đã 36 tuổi, một người đàn ông tên Thành – thầy giáo ở xã bên, đã góa vợ – ngỏ lời cầu hôn. Người thân, hàng xóm khuyên Lan nên chấp nhận. Ai cũng bảo: “Mười năm rồi con ơi, coi như chồng con đã không còn trên đời nữa…”

Lan im lặng rất lâu. Cô nhìn tấm ảnh cưới đã úa màu treo trên vách, chạm tay vào từng nét mặt trong ký ức. Nhưng rồi cô gật đầu.

Ngày cưới được chọn là một ngày tháng 5, nắng vàng hoe và hoa cau rụng trắng sân. Lan mặc áo dài đỏ, mái tóc vấn cao, nét mặt vừa vui vừa nghèn nghẹn.

Tối đó, khi mọi người đang chúc rượu, khi Lan chuẩn bị bước vào lễ rước dâu, thì một chiếc xe ôm chạy xịch trước cổng. Một người đàn ông gầy gò, làn da sạm nắng, tay kéo chiếc vali sờn rách bước xuống.

“Trời ơi, thằng Hùng kìa!” – một người khách bật thốt lên. Cả đám đông sững lại. Nhạc dừng. Cô dâu đứng chết trân giữa sân nhà.

Hùng nhìn cô. Mắt anh ngấn nước, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười buồn.

“Anh về trễ rồi, phải không em?”

Lan lùi một bước, tay run rẩy nắm chặt tà áo dài. Thành – chú rể – cũng đứng sững, không nói được lời nào.

Không khí ngột ngạt. Mọi ánh mắt đổ dồn về Hùng. Một vài người họ hàng xì xào, có người còn quay điện thoại.

Hùng không trách móc. Anh bước đến, lấy trong vali ra một phong thư đã ố màu, run run trao cho Lan:

“Anh bị tai nạn lao động, mất trí nhớ gần bốn năm. Anh vừa mới phục hồi trí nhớ cách đây không lâu… Trong này là tất cả hồ sơ, giấy tờ, hình ảnh anh từng lưu giữ… Anh biết, em không có lỗi gì cả. Nhưng… hôm nay, anh phải đến. Chỉ để chúc mừng em, và nói lời tạm biệt.”

Câu nói vừa dứt, Lan bật khóc.

Tiệc cưới tạm ngưng. Âm nhạc ngừng hẳn. Cô dâu ngồi gục trên ghế, còn chú rể thì đứng im lặng bên cạnh. Người trở về – Trần Văn Hùng – vẫn đứng nơi cổng, như người ngoài cuộc.

Mẹ Lan là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Bà nghẹn ngào:

“Hùng… con còn sống… trời ơi, con còn sống!”

Bà lao ra, nắm chặt lấy tay Hùng, đôi mắt già nua nhòa lệ. Nhưng Hùng chỉ cúi đầu, lặng thinh. Anh không trách ai, cũng không mong ai hiểu. Chỉ một điều thôi – anh cần được nhìn thấy Lan lần cuối, như một cách kết thúc chương cũ đời mình.

Lan cầm lấy bức thư trong tay, run rẩy mở ra. Nét chữ cũ kỹ, viết từ những ngày đầu Hùng mất trí nhớ, ghi lại từng mảnh ghép cuộc sống anh trải qua: từ việc bị tai nạn lao động ngã giàn giáo, đến chuỗi ngày nằm viện ở Saitama (Nhật Bản), rồi được một sư thầy Việt Nam ở chùa Nhật giúp đỡ, đưa về quê khi giấy tờ bị mất sạch. Phải mất bốn năm sau, khi trí nhớ dần phục hồi, anh mới lần ra được họ tên, quê quán mình.

Lần về nước này, anh chỉ có mong muốn duy nhất: gặp lại người vợ năm xưa, dù cô có còn đợi hay không.

Đêm ấy, đám cưới không ai dám nhắc tiếp. Cô dâu trở về phòng, chú rể bỏ ra bờ sông. Chỉ còn lại Hùng – người đàn ông trở về từ tro tàn ký ức – ngồi một mình ngoài hiên nhà.

Lan bước ra, tay ôm chiếc khăn voan cưới đã tháo. Cô ngồi xuống cạnh Hùng, không nói gì một lúc lâu.

“Em xin lỗi… nếu em biết anh còn sống…”

Hùng cắt ngang:

“Không, em không cần xin lỗi. Em đã đợi anh mười năm. Người có lỗi là anh, là số phận. Chỉ có điều… trong tim anh, em vẫn là người anh mang ơn.”

Lan nấc lên. Họ từng yêu nhau như thế, từng mơ ước xây nhà, có con. Thế mà, một tai nạn nhỏ đã xóa sạch mười năm hạnh phúc.

“Anh tính sao? Ở lại quê? Hay đi tiếp?” – cô hỏi, giọng như gió nhẹ.

“Anh sẽ đi. Sài Gòn, hoặc bất cứ đâu. Quê mình không còn gì để níu giữ. Anh không muốn em và anh Thành phải khó xử.”

Cô quay mặt đi. Trăng đã lên, muộn và muộn như anh trở về. Lan khẽ gật đầu. Rồi cô đứng lên, đi vào. Không quay lại.

Lúc gần sáng, Thành quay về. Anh ngồi xuống bên Hùng, không khách sáo, cũng chẳng đố kỵ.

“Tôi biết mình không thể thay thế anh trong ký ức cô ấy. Nhưng tôi sẽ cố để trở thành người có mặt trong hiện tại.”

Hùng gật đầu, trân trọng. Cả hai người đàn ông cùng ngồi trầm ngâm dưới ánh trăng tàn, như hai chiến hữu cũ, mỗi người ôm một vết thương khác nhau.

Trần Văn Hùng rời quê sáng hôm sau. Anh bắt đầu làm công việc phụ hồ ở Biên Hòa. Lặng lẽ, không liên lạc với ai. Nhưng mỗi tháng, anh đều gửi thư tay về cho một người – là cậu học trò nhỏ từng được Lan gửi tiền đi học năm xưa. Đó là cách anh nối tiếp sự tử tế cô đã từng trao cho người khác.

Lan và Thành cuối cùng cũng làm lễ cưới – không rình rang, chỉ là mâm cơm cúng tổ tiên, rồi dọn về ở cùng nhau. Thành dạy học, Lan mở tiệm bánh nhỏ. Họ sống trầm lặng, không nhắc lại chuyện cũ.

Vào một ngày mùa hè năm sau, Lan nhận được một bưu kiện nhỏ gửi từ Biên Hòa. Bên trong là bức tranh vẽ bằng bút chì – hình ảnh một người phụ nữ đứng giữa cánh đồng, phía xa là bóng người đàn ông đi về phía chân trời. Kèm theo dòng chữ:

“Cảm ơn em đã từng đợi anh – dù chỉ là một thời gian. Hạnh phúc nhé.”

Lan gấp bức tranh lại, đặt lên bàn thờ – bên cạnh tấm ảnh cưới cũ. Cô không khóc. Chỉ là trái tim cô như vừa đóng lại một cánh cửa, để một cánh cửa khác được mở ra.

Câu chuyện của ba người – không ai sai, cũng chẳng ai đúng. Chỉ có thời gian và số phận – như dòng sông trôi mãi, không bao giờ quay lại đúng điểm ban đầu.

Nữ giám đốc khóc như mưa khi gặp lại chồng cũ bán vé số, sự thật sau 16 năm khiến cô ch/ế/t lặng..

Giữa dòng người tấp nập trên con phố Sài Gòn đầy nắng, một người đàn ông áo sờn vai, chân đi dép nhựa, tay cầm xấp vé số mỏng manh len lỏi giữa đám đông. Không ai để ý. Không ai dừng lại. Cho đến khi ánh mắt anh chạm phải người phụ nữ ấy – người mà 16 năm trước từng là vợ anh. Và giây phút ấy, trời như sụp đổ…

Chợ Bến Thành, Sài Gòn – buổi trưa tháng Năm.

Lan – giám đốc điều hành của chuỗi cửa hàng mỹ phẩm cao cấp, vừa bước ra từ showroom flagship của cô ngay góc Lê Lợi. Chiếc túi Hermes cam nhạt đong đưa trên tay. Mắt cô dõi theo đoàn khách VIP từ Hàn Quốc đang được nhân viên tiễn ra xe, lòng cô dậy lên chút tự hào. Bao năm gầy dựng từ hai bàn tay trắng, Lan giờ đã là cái tên trong giới doanh nhân không ai không biết.

Nhưng khi bước ra lề đường, định bắt taxi đi dự một buổi họp báo, một giọng khàn khàn bất ngờ cất lên sau lưng khiến cô khựng lại:

– Chị ơi, mua giúp em tờ vé số lấy hên đầu tháng…

Lan quay lại, ánh mắt cô sững sờ dừng lại ở khuôn mặt hốc hác, rám nắng của người đàn ông kia. Mắt anh sâu thẳm, nét quen thuộc ấy khiến cô bàng hoàng. Cô gần như không tin vào mắt mình:

Minh…?

Người đàn ông kia cũng chết lặng. Anh ngập ngừng, bước lùi nửa bước, bàn tay run lên khiến xấp vé số rơi vài tờ xuống đất. Gió thổi bay tứ tung.

– Lan… là em sao?

Họ nhìn nhau như hai bóng ma lạc giữa phố đông. Bao ký ức ngày xưa như bừng tỉnh. Lan không kìm được nước mắt. Cô khóc như mưa. Ngay giữa ngã tư, giữa tiếng còi xe inh ỏi và đám đông xô bồ.

16 năm…

Quá khứ: năm 2009, quê nhà ở Bình Thuận.

Lan và Minh từng là cặp đôi nổi tiếng ở thị trấn nhỏ. Cô con gái ông chủ tiệm vàng, còn anh là thầy giáo cấp 3 nghèo. Bất chấp phản đối từ gia đình, Lan bỏ nhà theo Minh, hai người xây dựng cuộc sống bằng tình yêu và sự lạc quan của tuổi trẻ.

Thời đó, họ thuê một căn nhà trọ nhỏ, Minh dạy học, Lan đi bán mỹ phẩm dạo. Dù thiếu thốn, mỗi tối họ cùng nhau nấu cơm, đọc sách và mơ về tương lai tốt đẹp hơn.

Nhưng rồi, sóng gió ập đến.

Năm 2010, Minh bị vu oan liên quan đến việc “gạ gẫm học sinh” khi đứng ra bảo vệ một nữ sinh bị bạn nam bắt nạt. Dù sau đó được minh oan, nhưng vết nhơ sự nghiệp dạy học khiến anh bị đuổi việc. Bị cả thị trấn dị nghị, Minh rơi vào trầm cảm.

Lan không bỏ rơi anh. Cô lao ra Sài Gòn kiếm sống, quyết tâm vực dậy cuộc sống hai người. Nhưng càng cố, họ càng xa nhau. Minh không chịu rời quê, luôn tự ti và chìm đắm trong rượu.

Một ngày, Minh bỏ đi. Không một lời từ biệt. Lá thư duy nhất để lại chỉ có mấy dòng: “Anh là gánh nặng của em. Mong em tìm được hạnh phúc xứng đáng hơn.”

Lan gần như sụp đổ. Nhưng cô vẫn gượng đứng dậy. Đó là ngày cô quyết định thay đổi hoàn toàn cuộc đời. Cô bỏ lại quá khứ, cắt đứt liên lạc với gia đình và bắt đầu hành trình lập nghiệp khốc liệt ở đất Sài Thành.

Hiện tại: Cà phê vỉa hè, chiều hôm đó.

Minh ngồi đối diện Lan, cả hai gần như không biết bắt đầu từ đâu. Anh gầy, tóc đã điểm bạc, ánh mắt lại đầy bình thản lạ kỳ.

– Em… giàu có quá rồi, Minh khẽ cười. – Không nhận ra anh cũng phải.

– Anh biến mất 16 năm, để em sống trong nỗi dằn vặt, anh biết không?

– Anh biết chứ. Nhưng lúc đó, anh không còn là người đàn ông mà em có thể tựa vào nữa. Anh chỉ muốn em được sống đúng với tiềm năng của em. Anh… làm sai cách. Anh xin lỗi.

Lan lặng im. Gió chiều thổi nhẹ, cuốn theo một tờ vé số rơi dưới chân cô.

– Anh sống thế này bao lâu rồi?

– Khoảng 5 năm. Trước đó anh làm phụ hồ, rồi bệnh, rồi lại đi bán vé số.

– Sao không tìm em?

– Em đã là một người khác. Anh không dám. Nhưng thật lòng… mỗi sáng trước khi ra khỏi nhà, anh đều nhìn vào gương và hỏi: Liệu hôm nay có thể gặp lại em?

Lan bật khóc. Cô chưa từng nghĩ, giữa phố thị hoa lệ, cô lại có thể tìm thấy một mảnh ký ức cũ kỹ đến thế. Một người từng thương cô bằng tất cả những gì chân thành nhất.

Bên kia đường, đèn xanh vừa bật, dòng người lại cuốn đi như nước chảy. Nhưng trái tim Lan thì vẫn kẹt lại giữa quá khứ và hiện tại.

Cô hỏi nhẹ:

– Nếu… nếu em bảo anh đi cùng em, bắt đầu lại, thì sao?

Minh mỉm cười – nụ cười ấm áp từng khiến cô yêu say đắm năm nào:

– Chúng ta có thể bắt đầu lại. Nhưng không phải để trở về. Mà để hiểu vì sao từng rời xa.

Sài Gòn, một tuần sau cuộc hội ngộ.

Minh ngồi trong căn phòng trọ nhỏ ở quận 4, tay lật giở cuốn sổ cũ sờn gáy, trong đó là những dòng nhật ký anh viết dở từ năm 2012. Có trang giấy đã ố vàng, nét chữ nguệch ngoạc nhưng chứa đầy cảm xúc. Anh đã không định cho Lan biết. Nhưng sau lần gặp lại, một phần nào đó trong anh muốn cô hiểu. Không phải để biện minh, mà để khép lại một chương cũ đau lòng.

Chiều hôm đó, Minh đến toà nhà văn phòng nơi Lan làm việc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh chỉnh chu, mặc áo sơ mi trắng, tay cầm phong bì đựng cuốn sổ cũ.

Lan nhìn anh qua lớp kính, lòng bối rối. Cô mời anh vào phòng tiếp khách riêng. Không phải vì cô ngại, mà vì không muốn những cảm xúc cá nhân xen vào giữa hai thế giới quá khác biệt.

– Em có thời gian không? – Minh khẽ hỏi.

– Với anh thì luôn có. – Lan đáp, giọng dịu lại.

Minh đặt cuốn sổ lên bàn.

– Đây là những gì anh từng muốn nói… nhưng chưa từng có cơ hội.

Lan chậm rãi mở từng trang, đọc những dòng chữ:

“Ngày 15/3/2011 – hôm nay là sinh nhật Lan. Anh đã mua một đóa hướng dương bằng số tiền cuối cùng trong ví. Nhưng em không còn ở bên. Anh đã uống say…”

“Tháng 7/2012 – bác sĩ bảo anh bị viêm gan B mãn tính. Không tiền chạy chữa. Anh nghĩ đến em, nhưng không dám làm phiền…”

“2014 – Anh đến Sài Gòn tìm em. Đứng trước cửa showroom của em suốt một buổi sáng. Em bước ra, nhưng không nhận ra anh. Anh quay lưng bỏ đi. Vì thấy em rạng rỡ quá. Còn anh thì tệ hại đến mức chính mình cũng không chấp nhận được.”

Lan bật khóc. Những năm cô oằn mình làm lại từ đầu, cũng là những năm Minh âm thầm sống như chiếc bóng, giấu bệnh tật, khốn khó, và cả tình yêu trong im lặng.

– Vì sao anh không để em giúp?

– Vì lúc đó anh nghĩ… em xứng đáng với người tốt hơn. Anh không chịu nổi cảm giác mình là gánh nặng, là quá khứ buồn. Nhưng mỗi năm, vào đúng sinh nhật em, anh đều để lại một bó hoa trước showroom. Không đề tên.

Lan sững người. Đã bao lần cô thấy đóa hoa hướng dương đặt bên cửa kính, nghĩ là khách hàng hoặc đối tác. Không ngờ… là anh.

Một sự im lặng kéo dài. Lan nhìn Minh thật lâu, rồi nhẹ nhàng hỏi:

– Giờ anh vẫn bệnh chứ?

Minh gật nhẹ:

– Có điều trị, đỡ nhiều rồi. Nhưng không hoàn toàn khỏi. Anh chấp nhận. Anh sống đơn giản thôi – sáng đi bán vé số, tối về dạy chữ cho mấy đứa trẻ lao động ở xóm nghèo.

– Sao anh không kể điều đó hôm gặp em?

– Vì nếu hôm ấy là lần cuối anh gặp em, thì anh muốn em nhớ về anh như một người từng yêu em hết lòng. Không phải một người đàn ông bất hạnh cần được thương hại.

Lan mím môi, bàn tay siết chặt.

– Em không thương hại anh. Em thương anh.

Minh không nói gì. Đôi mắt anh rưng rưng.

Một tháng sau.

Lan đưa Minh về quê Bình Thuận. Họ đứng trước ngôi nhà gỗ cũ kỹ nơi từng sống thuở hàn vi. Vườn rau sau nhà vẫn còn. Nhưng cây hoa giấy trước hiên đã khô cằn, như quãng thời gian họ lạc mất nhau.

Bất ngờ, Lan quay sang nói:

– Em mua lại căn nhà này. Em sẽ tu sửa nó. Và anh… anh có thể mở một lớp học nhỏ ở đây. Trẻ em quê mình vẫn thiếu lớp học miễn phí. Còn em, em cần nơi để… bắt đầu lại, theo cách bình dị nhất.

Minh bối rối:

– Lan, em không cần làm vậy. Anh ổn mà…

Lan nắm tay anh:

– Không phải vì em thấy anh khổ. Mà vì em muốn cả hai cùng sống thật, sống đúng, không bỏ trốn khỏi quá khứ nữa. 16 năm trước, em từng chọn anh dù mọi thứ chống lại. Bây giờ em lại chọn anh – không vì thương hại, không vì tiếc nuối – mà vì em tin, sau từng ấy năm, chúng ta đã sẵn sàng sống một tình yêu không còn sợ hãi.

Minh im lặng. Rồi khẽ gật đầu. Lần đầu tiên, đôi mắt anh rực sáng.

Ba tháng sau – đầu thu, Bình Thuận.

Trên sân đất đỏ, đám trẻ con chạy nhảy tung tăng. Minh đứng giảng bài trước bảng đen gắn tạm trên vách. Bên cửa sổ, Lan ngồi bên máy tính, thi thoảng ngẩng lên nhìn anh. Cô không còn là “nữ đại gia Sài Gòn” mỗi ngày họp báo, đi sự kiện. Cô là người phụ nữ êm đềm, biết mình đang sống vì điều gì.

Khi buổi học kết thúc, Minh tiến tới, cầm tay cô.

– Cảm ơn em… vì đã quay lại. Lần này, anh sẽ không rời đi nữa.

Lan mỉm cười, rạng rỡ như những ngày đầu yêu nhau:

– Lần này, em cũng sẽ không để anh đi đâu cả.

Gió thổi tung cánh cửa sổ. Trên bàn, một đóa hoa hướng dương cắm trong chai thuỷ tinh cũ. Vàng rực. Như mặt trời nhỏ giữa cuộc đời đầy thử thách.

Giá vàng ngay lúc này sau khi Bảo Tín Minh Châu và SJC bị ph:.ạt: Trời ơi không thể tin nổi

Ngân hàng Nhà nước (NHNN) đã xử phạt hành chính một số doanh nghiệp kinh doanh vàng từ 380 triệu đồng đến hơn 2,6 tỷ đồng, do vi phạm quy định trong kinh doanh vàng và một số quy định khác. Nhiều hồ sơ sai phạm của các công ty đã được NHNN gửi sang Bộ Công an để xác minh, điều tra và xử lý.

Hàng loạt sai phạm trong kinh doanh vàng, hồ sơ một số công ty được chuyển sang Bộ Công an- Ảnh 1.

Hàng loạt sai phạm trong kinh doanh vàng, hồ sơ một số công ty được chuyển sang Bộ Công an- Ảnh 1.
Nhiều công ty vi phạm chế độ báo cáo kinh doanh mua, bán vàng miếng. Ảnh: TTXVN

Theo đó, một số doanh nghiệp vi phạm quy định pháp luật về chế độ thông tin báo cáo mua, bán vàng miếng và phòng, chống rửa tiền… đã bị xử phạt. Cụ thể, Bảo Tín Minh Châu bị xử phạt 2,64 tỷ đồng; SJC bị phạt 2,14 tỷ đồng; PNJ bị xử phạt 1,34 tỷ đồng; DOJI bị xử phạt 1,365 tỷ đồng; hai ngân hàng cũng bị xử phạt từ 380 – 400 triệu đồng.

Theo kết luận thanh tra, Bảo Tín Minh Châu vi phạm về chấp hành chế độ báo cáo kinh doanh mua, bán vàng miếng; vi phạm về giao dịch bán vàng với giá bán cao hơn giá niêm yết; có các vi phạm về chế độ hóa đơn, chứng từ kế toán, thuế… trong kinh doanh vàng; vi phạm quy định về thương mại điện tử, sử dụng công nghệ số để kinh doanh vàng…

Công ty Bảo Tín Minh Châu có dấu hiệu đưa thông tin gây nhầm lẫn về sản phẩm, hàng hóa do doanh nghiệp cung cấp nhằm thu hút khách hàng của doanh nghiệp khác, liên quan đến hành vi cạnh tranh không lành mạnh…

Thanh tra đã báo cáo, trình Thống đốc NHNN phê duyệt và có văn bản chuyển thông tin vụ việc vi phạm sang Bộ Công an để xác minh, điều tra, xử lý.

NHNN cũng xử phạt CTCP Vàng bạc Đá quý Phú Nhuận (PNJ) hơn 1,3 tỷ đồng, và có những vi phạm sẽ bị chuyển sang Bộ Công an để điều tra làm rõ.

Kết luận cho thấy, PNJ cơ bản chấp hành các quy định pháp luật trong kinh doanh vàng miếng, thực hiện chế độ báo cáo số liệu mua bán vàng, niêm yết giá mua bán theo quy định và có chuyển biến tích cực trong việc phòng, chống rửa tiền. Tuy nhiên, bên cạnh những mặt đạt được, doanh nghiệp này còn tồn tại nhiều vi phạm và thiếu sót đáng chú ý.

Theo kết luận, PNJ vi phạm chế độ báo cáo trong mua bán vàng miếng, có dấu hiệu đưa thông tin gây nhầm lẫn về sản phẩm, hàng hóa nhằm thu hút khách hàng của doanh nghiệp khác – hành vi liên quan đến cạnh tranh không lành mạnh. Ngoài ra, công ty cũng có dấu hiệu vi phạm quy định về nhãn hàng hóa đối với vàng trang sức, mỹ nghệ. Kết quả xác minh còn cho thấy có dấu hiệu vi phạm pháp luật về thuế, phía NHNN đã có văn bản chuyển thông tin sang cơ quan có thẩm quyền để xem xét, xử lý theo quy định.

Trong lĩnh vực phòng, chống rửa tiền, PNJ vi phạm nhiều quy định như: Ban hành quy định nội bộ không đầy đủ; không phân loại khách hàng theo mức độ rủi ro; báo cáo không đủ nội dung theo quy định; không báo cáo các giao dịch có giá trị lớn liên quan đến hoạt động kinh doanh vàng; không thực hiện kiểm toán nội bộ về phòng, chống rửa tiền; chưa có quy định về phong tỏa tài khoản, tạm giữ tài sản và nhiều thiếu sót khác trong việc nhận biết, cập nhật thông tin khách hàng cũng như xác định chủ sở hữu hưởng lợi…

Ngay sau khi kết thúc thanh tra trực tiếp, NHNN đã chuyển thông tin liên quan đến dấu hiệu vi phạm pháp luật hình sự trong việc sử dụng hóa đơn, chứng từ kế toán và thuế tại PNJ sang Bộ Công an để xác minh, điều tra, xử lý theo quy định…

Đối với TPBank, Thanh tra NHNN cũng chỉ ra những vi phạm của ngân hàng này trong kinh doanh vàng; đồng thời chuyển một số vụ việc sang cơ quan điều tra. Theo đó, TPBank có dấu hiệu đưa thông tin gây nhầm lẫn cho khách hàng về doanh nghiệp nhằm thu hút khách hàng của doanh nghiệp khác; với dịch vụ giữ hộ vàng cho khách hàng, đã xảy ra tình trạng có tính, thu phí thừa, thiếu; vi phạm quy định về phòng chống rửa tiền. Ngoài ra, TPBank cũng vi phạm hàng loạt quy định về việc chấp hành thuế…

TPBank vi phạm về chấp hành chế độ báo cáo kinh doanh mua, bán vàng miếng. Đáng chú ý, TPBank nhận vàng miếng SJC của khách hàng gửi giữ hộ nhưng không niêm phong, không ghi số series vàng nhận giữ hộ của khách hàng; có dấu hiệu liên quan đến hành vi cạnh tranh không lành mạnh.

Ngoài ra, TPBank cũng vi phạm hàng loạt quy định về việc chấp hành các quy định pháp luật về chế độ kế toán, lập và sử dụng hóa đơn, chứng từ; về kê khai và thực hiện nghĩa vụ thuế như vi phạm về lập hoá đơn bán vàng ghi không đầy đủ các nội dung bắt buộc trên hóa đơn theo quy định.

Thanh tra NHNN yêu cầu TPBank chấm dứt ngay kinh doanh mua, bán vàng trang sức khi chưa được NHNN cấp phép hoạt động; chấm dứt ngay các hành vi vi phạm hành chính và chấp hành pháp luật thuế, hóa đơn, chứng từ…

Kết luận thanh tra cũng cho thấy, bên cạnh việc tuân thủ một số quy định, Eximbank vẫn còn nhiều vi phạm, thiếu sót đáng kể, đặc biệt trong giao dịch mua bán vàng miếng và công tác phòng, chống rửa tiền. Theo đó, trong việc chấp hành chính sách pháp luật về hoạt động kinh doanh vàng, kết quả kiểm tra cho thấy nhân viên Eximbank đã rút ngắn thao tác trong quá trình kiểm đếm và giao vàng, nhận vàng; đồng thời rút ngắn thao tác kiểm đếm, thu – chi tiền VND với khách hàng. Chênh lệch VND phát sinh từ các giao dịch mua bán vàng trong cùng ngày khách hàng nộp hoặc rút tiền mặt từ tài khoản thanh toán VND đã tạo điều kiện cho khách hàng thực hiện các giao dịch mua – bán với cùng số lượng vàng miếng trong cùng một thời điểm. Tuy nhiên, thực tế khách hàng và nhân viên giao dịch của Eximbank không thực hiện giao nhận vàng và tiền (chỉ ký chứng từ nhận vàng và tiền), mà chỉ giao dịch phần chênh lệch giá vàng nhằm mục đích sinh lời…

Bên cạnh đó, ngân hàng cũng vi phạm các quy định về chế độ kế toán, lập và sử dụng hóa đơn, chứng từ; kê khai và thực hiện nghĩa vụ thuế. Eximbank không lập hóa đơn cho một số giao dịch bán vàng miếng với khách hàng và có trường hợp lập hóa đơn không đúng thời điểm theo quy định.

Ôi vui mừng phấn khởi quá: Hàng triệu người được hoàn trả lại toàn bộ tiền đóng BHYT năm 2025, đừng bỏ lỡ kẻo phí tiền triệu

Trong năm 2025, sẽ có những trường hợp được hoàn tiền đóng BHYT, người dân chú ý.

Không trả lương cho nhân viên có bị phạt không?

3 trường hợp được hoàn tiền BHYT năm 2025

Hoàn tiền khi thay đổi nhóm đối tượng tham gia BHYT

Khi người tham gia BHYT chuyển sang nhóm đối tượng mới có thứ tự ưu tiên cao hơn theo quy định tại Điều 12 Luật BHYT, thẻ BHYT đã cấp trước đó sẽ bị giảm giá trị sử dụng. Trong trường hợp này, người dân sẽ được hoàn lại số tiền đã đóng cho thời gian chưa sử dụng.

Ví dụ : Một người tham gia BHYT theo hộ gia đình, sau đó được nhận vào làm việc tại một công ty và được cấp thẻ BHYT do công ty đóng. Thẻ BHYT hộ gia đình trước đó sẽ bị giảm giá trị, và người dân sẽ nhận lại số tiền đã đóng cho thời gian chưa sử dụng thẻ.

Hoàn tiền khi điều chỉnh mức hỗ trợ đóng BHYT

Khi ngân sách Nhà nước điều chỉnh tăng mức hỗ trợ cho một nhóm đối tượng tham gia BHYT, những người đã đóng BHYT trước đó sẽ được hoàn lại phần tiền tương ứng với mức hỗ trợ mới. Trường hợp này áp dụng khi chính sách thay đổi và mức hỗ trợ đối với một nhóm đối tượng được nâng cao.

Hoàn tiền khi người tham gia BHYT qua đời trước khi thẻ có giá trị sử dụng

Trong trường hợp người tham gia BHYT qua đời trước khi thẻ BHYT có giá trị sử dụng, người thân hoặc gia đình của người đó sẽ được hoàn trả số tiền BHYT đã đóng. Đây là chính sách bảo vệ quyền lợi cho gia đình người tham gia BHYT.
Những trường hợp được hoàn trả tiền đóng BHYT năm 2025Những trường hợp được hoàn trả tiền đóng BHYT năm 2025
Nguyên tắc tính toán số tiền hoàn trả BHYT

Đối với 3 trường hợp trên, số tiền hoàn trả tính theo mức đóng BHYT và thời gian đã đóng tiền nhưng chưa sử dụng thẻ. Cụ thể:

– Trường hợp 1: Thời gian chưa sử dụng thẻ tính từ thời điểm thẻ BHYT theo nhóm đối tượng mới có hiệu lực.

– Trường hợp 2: Thời gian chưa sử dụng thẻ tính từ thời điểm quyết định điều chỉnh tăng mức hỗ trợ có hiệu lực.

– Trường hợp 3: Thời gian chưa sử dụng thẻ tính từ thời điểm thẻ BHYT bắt đầu có giá trị sử dụng.

Thêm 4 trường hợp được hỗ trợ mức đóng BHYT từ 01/7/2025

So với quy định hiện hành tại khoản 4 Điều 12 Luật Bảo hiểm y tế 2008 và Điều 4 Nghị định 146/2018/NĐ-CP được sửa đổi, bổ sung tại Nghị định 75/2023/NĐ-CP và khoản 2 Điều 32 Luật Lực lượng tham gia bảo vệ an ninh trật tự ở cơ sở 2023, Luật mới đã bổ sung thêm 04 trường hợp được ngân sách Nhà nước hỗ trợ mức đóng gồm:

(1) Nhân viên y tế thôn, bản; cô đỡ thôn, bản;

(2) Người hoạt động không chuyên trách ở thôn, tổ dân phố theo quy định của pháp luật;

(3) Người được tặng danh hiệu Nghệ nhân nhân dân, Nghệ nhân ưu tú.

(4) Nạn nhân theo quy định của Luật Phòng, chống mua bán người 2011.

Căn cứ theo khoản 11 Điều 1 Luật Bảo hiểm y tế sửa đổi 2024, mức đóng hằng tháng của nhóm đối tượng trên được hỗ trợ mức tối đa bằng 6% mức tham chiếu do đối tượng tự đóng và được ngân sách nhà nước hỗ trợ một phần mức đóng.

Thủ tục cấp đổi Sổ đỏ để ghi theo diện tích thực tế

Căn cứ Khoản 24 Điều 1 Nghị định 148/2020/NĐ-CP, khi đo đạc xác định lại diện tích, kích thước thửa đất mà diện tích thực tế nhỏ hơn so với diện tích trên sổ đỏ thì người sử dụng đất được cấp đổi sổ đỏ để xác định diện tích theo số liệu đo đạc thực tế.

Trời ơi kinhkhung quá, không biết đã b:á:n bao nhiêu xucxich kiểu này cho bà con rồi

Công an đã kịp thời phát hiện 1 kho lạnh trà trộn xúc xích, lạp xưởng, há cảo, viên thả lẩu chuẩn bị tuồn ra thị trường

Ngày 24-4, Đội 7 thuộc Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an TP Hà Nội cho biết, đã phối hợp cơ quan chức năng hành kiểm tra đột xuất một kho lạnh nằm sâu trong ngõ 328 đường Tây Mỗ (Hà Nội), thu giữ 6 tấn thực phẩm.
1-tan-vien-tha-lau.jpgCông an và quản lý thị trường kiểm tra, thu giữ thực phẩm bẩn không rõ nguồn gốc ở Hà Nội.
Trước đó, lực lượng trinh sát theo chân các điểm bán hàng ở các cổng trường, các điểm bán xiên vỉa hè đã phát hiện điểm cung cấp thực phẩm “bẩn”.

Khoảng 10 giờ ngày 23-4, Đội 7 phối hợp Đội quản lý thị trường (QLTT) số 17 thuộc Chi cục QLTT Hà Nội tiến hành kiểm tra cơ sở kinh doanh Tuấn Tâm (số 2, ngách 19, ngõ 382, Tây Mỗ) kinh doanh buôn bán thực phẩm.

Qua kiểm tra lực lượng công an và quản lý thị trường phát hiện 5-6 tấn thực phẩm gắn mác chữ nước ngoài gồm: xúc xích, viên thả lẩu, thực phẩm để làm xiên …
tan-thuc-pham-ban-Ha-Noi.jpgCông an và quản lý thị trường thu giữ thực phẩm đông lạnh không rõ nguồn gốc xuất xứ.
Tại thời điểm kiểm tra, toàn bộ số thực phẩm vi phạm được chủ hàng trà trộn xúc xích, lạp xưởng… xen lẫn với các sản phẩm có nguồn gốc xuất xứ trong nhiều kho lạnh. Điều này gây khó khăn cho lực lượng chức năng trong quá trình phân loại, kiểm đếm. Số thực phẩm trên không có giấy tờ kiểm tra chất lượng vệ sinh an toàn thực phẩm.

Đây là các loại thực phẩm được sử dụng phổ biến trong các món ăn vỉa hè, cổng trường học như xiên que và đồ thả lẩu với giá cả siêu rẻ.

lay-mau-kiem-tra.jpgCông an và quản lý thị trường lấy mẫu kiểm tra, ngăn chặn thực phẩm “bẩn” bán ở cổng trường và các quán nhậu…
Chủ kho hàng được xác định là anh anh Trần Anh Tuấn (35 tuổi, trú Nam Từ Liêm, Hà Nội). Làm việc với công an, anh Tuấn khai nhận toàn bộ số thực phẩm “bẩn” này được thu mua trôi nổi trên thị trường từ nhiều nguồn khác nhau rồi tung ra trường Hà Nội và các tỉnh lân cận thông qua mạng xã hội.

Hiện, lực lượng chức năng đã tiến hành tạm giữ toàn bộ số thực phẩm vi phạm để xử lý theo quy định của pháp luật.

Chăm vợ bị li//ệt suốt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa tôi liền nhìn thấy… cảnh tượng đó khiến tôi ng/ã ng/ửa

“5 năm trời, tôi gắn bó với chiếc giường bệnh hơn là giường ngủ của mình. Tôi bón cho vợ từng thìa cháo, thay từng miếng băng, lau từng giọt mồ hôi. Người ta bảo tôi dại, nhưng tôi tin vào tình nghĩa vợ chồng. Cho đến một chiều, tôi quên ví ở nhà, quay về sớm hơn thường lệ. Mở cửa phòng, tôi chết đứng. Thế giới tôi gìn giữ suốt ngần ấy năm, đổ sụp chỉ trong một cái chớp mắt…”

Minh là một người đàn ông ngoài ba mươi, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, khuôn mặt khắc khổ hơn tuổi thật. Anh sống cùng vợ là Thảo trong một ngôi nhà cấp 4 nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố Huế. Trước kia, hai vợ chồng đều là giáo viên tiểu học, sống giản dị, không khá giả nhưng yên ấm. Cuộc sống của họ từng là niềm ao ước của biết bao người.

Biến cố ập đến vào một ngày cuối năm. Thảo gặp tai nạn giao thông khi đi chợ Tết, bị chấn thương cột sống, dẫn đến liệt nửa người. Lúc ấy, Minh còn đang đứng lớp, được điện thoại của bệnh viện gọi đến. Nhìn vợ nằm bất động trên giường cấp cứu, anh không thể tin rằng người phụ nữ từng hoạt bát, vui tươi ấy giờ chỉ còn biết khóc không thành tiếng.

Từ ngày Thảo không còn đi lại được, Minh xin nghỉ việc dài hạn. Anh chăm vợ từ những việc nhỏ nhặt nhất: từ ăn uống, vệ sinh cá nhân đến vật lý trị liệu tại nhà. Căn nhà nhỏ dần trở thành một trạm y tế mini với đủ các loại thuốc men, băng gạc và thiết bị hỗ trợ.

Có người khuyên anh đưa vợ vào viện dưỡng lão cho người bệnh liệt, nhưng anh từ chối. “Vợ tôi, tôi chăm. Không ai thay được.” – Minh đáp lại, mắt đỏ hoe nhưng giọng đầy kiên quyết.

Mỗi sáng, anh dậy sớm nấu cháo, cho vợ ăn, rồi tranh thủ làm thêm nghề sửa điện tại nhà để kiếm sống. Buổi tối, anh lại ngồi bên vợ, đọc sách cho cô nghe, mát-xa chân tay, hy vọng kích thích dây thần kinh còn chút phản xạ. Mỗi lần thấy ngón tay cô cử động nhẹ, anh vui như đứa trẻ được quà.

Thảo không nói nhiều. Cô im lặng trong hầu hết các cuộc trò chuyện, chỉ thi thoảng gật đầu hoặc rơi nước mắt. Minh tưởng đó là sự bất lực, nhưng cũng là sự biết ơn. Anh không bao giờ nghi ngờ gì.

Gia đình nội ngoại ban đầu còn qua lại, giúp đỡ. Nhưng vài năm trôi qua, ai cũng có cuộc sống riêng, người thân dần thưa lui. Minh không trách ai. Anh biết, việc chăm một người liệt không phải ai cũng chịu được, càng không thể kéo dài mãi.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn đều đều, cho đến một ngày…

Minh đang trên đường đến tiệm sửa điện thì chợt nhớ ra để quên chiếc ví ở nhà. Trong đó có giấy tờ, tiền và cả hóa đơn khách hàng cần thanh toán. Anh quay xe về, lòng chỉ nghĩ đơn giản sẽ chạy về nhanh, lấy đồ rồi đi tiếp.

Nhưng vừa đẩy cánh cửa bước vào nhà, anh sững người.

Cánh cửa vừa bật mở, ánh nắng buổi chiều chiếu xiên qua khung cửa sổ nhỏ, soi rõ cảnh tượng trước mặt Minh — và cũng là giây phút cuộc đời anh vỡ vụn.

Trên chiếc giường nơi Thảo vẫn nằm suốt 5 năm qua, lúc này đang có hai người. Không chỉ là Thảo — mà còn có một người đàn ông lạ đang ngồi sát mép giường. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần kaki, dáng người cao lớn, gương mặt quen quen, hình như là kỹ thuật viên vật lý trị liệu mà thỉnh thoảng Minh thuê đến hỗ trợ mỗi tuần một buổi.

Nhưng điều khiến Minh sững sờ hơn cả, chính là… Thảo đang ngồi dậy, rõ ràng, vững vàng — không cần điểm tựa. Và đôi tay cô đang nắm chặt lấy tay người đàn ông kia, run rẩy, như thể đang níu giữ một điều gì đó vừa mong manh, vừa nồng nhiệt.

“Thảo…” – Minh lắp bắp, bước chân lảo đảo. Giọng anh khàn đặc, cả người như bị ai đó rút cạn sức lực.

Cả hai người trên giường quay lại. Thảo tròn mắt, khuôn mặt tái đi. Người đàn ông kia giật tay ra khỏi tay cô, đứng bật dậy, lúng túng như một đứa trẻ bị bắt quả tang trộm đồ.

Minh không hét lên. Không chửi. Không đánh. Anh chỉ đứng đó, ánh mắt đầy hỗn độn. “Em… em đi lại được bao lâu rồi?”

Thảo im lặng. Rồi sau vài giây, cô cúi đầu, nói nhỏ như gió thoảng:
“Gần 8 tháng.”

“8 tháng…?” – Minh lặp lại, đầu óc trống rỗng.

Thảo khóc. Lần đầu tiên sau bao năm, nước mắt cô rơi không phải vì nỗi đau thể xác. “Em sợ anh biết… Em sợ ánh mắt của anh, sợ sự kỳ vọng, sợ cả… chính mình. Em không còn biết em là ai nữa. 5 năm qua… em sống như cái bóng. Và khi cơ thể em dần hồi phục… em không biết làm gì với chính mình. Anh cho em tất cả… nhưng em không thể yêu lại anh như xưa nữa…”

Minh lặng thinh. Trái tim anh đau nhói, không phải vì bị phản bội, mà vì cảm giác 5 năm yêu thương, hy sinh của mình… trở nên vô nghĩa. Anh từng nghĩ chỉ cần mình cố gắng, thì tình yêu sẽ chữa lành tất cả. Nhưng anh quên rằng, có những vết thương nằm sâu hơn cả thân thể — nằm ở lòng người.

Gã đàn ông kia định bước ra khỏi phòng, nhưng Minh giơ tay ra hiệu: “Anh không cần rời đi. Tôi chỉ muốn nghe một lời – thành thật.”

Người kia cúi đầu: “Tôi không chủ ý… Nhưng cô ấy cần một người biết lắng nghe. Anh có thể là chồng, là người chăm sóc, nhưng anh không còn là người hiểu cô ấy. Em ấy cô đơn… trong chính tình yêu của anh.”

Minh không nói thêm gì. Anh bước ra khỏi nhà, tay vẫn cầm chiếc ví mình quay về lấy, như một vật chứng cho khoảnh khắc thay đổi tất cả. Con đường về lại tiệm sửa điện như dài gấp đôi. Trời hôm đó chuyển mưa.

Minh dọn ra khỏi căn nhà ấy, về quê ngoại sống một thời gian. Anh không trách móc, cũng không kiện tụng. Đơn ly hôn được anh ký nhanh chóng, để lại nhà cửa cho Thảo. “Coi như tôi trả ơn 5 năm vợ chồng”, anh viết trong tờ đơn với một nét chữ run rẩy nhưng dứt khoát.

Anh trở lại làm giáo viên, nhưng ở một trường làng nhỏ. Cuộc sống chậm rãi hơn, buồn nhiều hơn, nhưng cũng nhẹ nhõm hơn.

Một lần, có người hỏi anh: “Anh có hối hận vì đã hy sinh nhiều đến vậy không?”

Minh lắc đầu, cười buồn:
“Không. Vì khi yêu, người ta đâu tính toán. Nhưng từ giờ, tôi sẽ học cách yêu chính mình trước, rồi mới yêu ai khác.”

Câu chuyện không có kẻ ác hay người tốt tuyệt đối. Minh không sai vì yêu quá nhiều. Thảo không sai vì muốn sống lại cuộc đời mình. Sai lầm lớn nhất… là cả hai đều nghĩ tình yêu sẽ giữ được mọi thứ — kể cả những điều đã chết trong im lặng.

Biến thể mới khiến số ca nhiễm Covid-19 ở Việt Nam tăng chóng mặt, đã có người không qua khỏi

Trong 1 tuần, TP HCM ghi nhận 79 ca mắc COVID-19, tăng gần gấp 3 lần mức trung bình 4 tuần trước đó.

Trưa 30-5, Sở Y tế TP HCM cho biết theo hệ thống giám sát bệnh truyền nhiễm, trong tuần thứ 21 (từ ngày 19 đến 25-5), TP HCM ghi nhận 79 trường hợp xác định mắc COVID-19,  tăng gần gấp 3 lần so với mức trung bình 4 tuần trước đó (27 ca/tuần).

Tính từ đầu năm đến nay, thành phố có tổng cộng 204 ca COVID-19, giảm 43% so với cùng kỳ năm 2024.

TP HCM: Số ca COVID-19 tăng nhanh do biến thể NB.1.8.1- Ảnh 1.

Bệnh nhân mắc COVID-19 điều trị tại Bệnh viện Bệnh nhiệt đới TP HCM

Sở Y tế TP HCM nhận định diễn biến này cho thấy dịch bệnh đang gia tăng trở lại, chủ yếu do sự xuất hiện của biến thể mới NB.1.8.1.

Tại Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới TP HCM, từ đầu năm đến nay, tiếp nhận 6 bệnh nhân COVID-19, đa số đều có triệu chứng nhẹ. Trong tuần 21, bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân nữ 66 tuổi mắc COVID-19 trên nền bệnh đa u tủy đang điều trị hóa chất. Người bệnh có tiền sử tiêm 2 mũi vắc-xin COVID-19 và từng mắc bệnh năm 2021. Bệnh nhân có diễn tiến suy hô hấp, phải thở oxy nhưng hiện đã qua giai đoạn nặng.

Ngoài ra, nhiều bệnh viện đa khoa tại TP HCM cũng ghi nhận các trường hợp COVID-19 trong quá trình điều trị các bệnh mạn tính. Người trên 60 tuổi chiếm 67% tổng số ca nhập viện điều trị từ đầu năm (36/54 ca).

TP HCM ghi nhận 79 ca Covid-19 trong tuần qua, tăng gấp nhiều lần so với trước, trong đó hai trường hợp tử vong đồng mắc nhiều bệnh nền nghiêm trọng.

Ngày 30/5, Phó giám đốc Sở Y tế TP HCM Nguyễn Văn Vĩnh Châu thông tin trường hợp tử vong đầu tiên là nam, 53 tuổi, chuyển từ bệnh viện tỉnh đến với chẩn đoán bạch cầu cấp dòng tủy, sốc nhiễm khuẩn, viêm phổi, suy đa cơ quan, suy tim, lao phổi cũ và mắc Covid-19.

Trường hợp thứ hai là nữ, 46 tuổi, tử vong do sốc nhiễm khuẩn, viêm phổi hoại tử, viêm thận bể thận, tăng huyết áp, đái tháo đường, tràn khí màng phổi, đồng thời nhiễm nCoV.

Một bệnh nhân khác, nam 57 tuổi, tăng huyết áp và đái tháo đường lâu năm, nhập viện trong tình trạng hôn mê, ngừng tim. Hiện bệnh nhân được điều trị tích cực.

Trường hợp còn lại là một bệnh nhân 57 tuổi, có tiền sử tăng huyết áp và đái tháo đường, nhập viện trong tình trạng hôn mê và ngưng tim trước khi đến bệnh viện, hiện đang được điều trị tại khoa hồi sức.

Báo cáo từ Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới và Đơn vị Nghiên cứu lâm sàng DHD Oxford (OUCRU) cho biết biến thể NB.1.8.1 chiếm ưu thế trong các ca nhập viện gần đây. Đây là một biến thể thuộc dòng Omicron, mang nhiều đột biến ở protein gai, đã xuất hiện tại 23 quốc gia và được WHO xếp vào nhóm “biến thể cần theo dõi”.

Dù chưa có bằng chứng cho thấy NB.1.8.1 gây bệnh nặng hơn hoặc làm giảm hiệu quả miễn dịch, ngành y tế vẫn khuyến cáo người dân chủ động phòng bệnh, nhất là nhóm có nguy cơ cao như người cao tuổi, người mắc bệnh mạn tính hoặc suy giảm miễn dịch.

Sở Y tế TP HCM đã có văn bản yêu cầu các đơn vị y tế luôn trong trạng thái sẵn sàng ứng phó dịch bệnh, đảm bảo thu dung, điều trị hiệu quả, đặc biệt bảo vệ nhóm nguy cơ.

Người dân được khuyến cáo đeo khẩu trang nơi công cộng, rửa tay thường xuyên, hạn chế đến nơi đông người và đến cơ sở y tế khi có triệu chứng nghi ngờ. Nhóm nguy cơ cần hạn chế tiếp xúc, tuân thủ điều trị bệnh nền, tăng cường sức đề kháng và theo dõi sức khỏe sát sao.

Vụ người đi xe máy rơi vào “hố tử thần” ở Bắc Kạn: Không thể tìm kiếm được thấy n;ạn nhân… Chuyện tâ-m li/nh xuất hiện ngay ở miệng hố?

Theo chính quyền địa phương, do mưa lớn những ngày qua làm mực nước ngầm và nước trong hố sụt dâng cao, khiến công tác tìm kiếm cứu nạn gặp khó khăn.

Sáng 30/5, trao đổi với phóng viên Dân trí, ông Trương Quang Trọng, Chủ tịch UBND xã Kim Lư (huyện Na Rì, Bắc Kạn), cho biết, tính tới 10h cùng ngày, các lực lượng chức năng vẫn chưa thể tìm thấy nạn nhân bị rơi xuống “hố tử thần” trên quốc lộ 3B (đoạn qua xã Kim Lư, huyện Na Rì).

Theo ông Trọng, nguyên nhân là do mưa lớn trong những ngày qua khiến mực nước tại hố sụt đã dâng trở lại.

Tại hiện trường, các lực lượng cứu hộ đã sử dụng thiết bị như sào ghép gắn móc kim loại dài gần 20m để thăm dò đáy hố, tuy nhiên điều kiện thời tiết bất lợi khiến công tác tìm kiếm gặp nhiều khó khăn.

Trong sáng 30/5, lực lượng chức năng đã dựng lều bạt, túc trực 24/24h để đảm bảo duy trì hoạt động tìm kiếm, sẵn sàng triển khai các biện pháp phù hợp khi thời tiết cho phép.

Trước đó, từ chiều 28/5, việc bơm hút nước đã buộc phải tạm dừng do nước ngầm dâng mạnh, kết hợp với mưa lớn khiến hố sụt ngập trở lại như thời điểm ban đầu.

Lực lượng cứu hộ, bao gồm công an, quân đội, dân quân và các lực lượng tại chỗ, đã sử dụng nhiều công cụ chuyên dụng để tìm kiếm nhưng vẫn chưa đạt kết quả.

Như đã đưa tin, khoảng 21h ngày 26/5, một vụ tai nạn nghi người đi xe máy với tốc độ cao đã đâm vào khu vực đang được rào chắn, cảnh báo nguy hiểm tại vị trí hố sụt lún lớn nằm giữa quốc lộ 3B, đoạn qua xã Kim Lư, huyện Na Rì, tỉnh Bắc Kạn.

Hố sụt được người dân địa phương gọi là “hố tử thần” vì có cấu trúc rất phức tạp, liên quan đến hệ thống hang và các mạch nước ngầm.

Sau gần 4 ngày, công tác tìm kiếm vẫn chưa có kết quả.

Chuyện khó tin: 6 người em về quê đòi anh cả chia đều mảnh đất thừa kế 60 tỷ, ai ngờ tất cả đều ra về tay trắng….

“Sáu người em khăn gói về quê, lòng đầy hy vọng về một phần thừa kế từ mảnh đất trị giá 60 tỷ. Nhưng khi rời đi, họ chẳng mang được gì ngoài sự im lặng của người anh cả… và một sự thật khiến ai cũng sững sờ.”

Tại xã Tân Lộc, huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long – một vùng quê yên bình với ruộng lúa, con rạch nhỏ và giọng nói đặc sệt Nam Bộ – sống một gia đình đông con, nổi tiếng một thời vì ông Lâm – chủ nhà – là người đầu tiên trong vùng làm giàu nhờ trồng cam sành.

Ông Lâm có bảy người con:

  • Anh cả là Lâm Văn Hùng, năm nay đã ngoài 50, là người duy nhất ở lại quê nhà, sống trên mảnh đất tổ tiên rộng hơn 5.000 mét vuông.

  • Sáu người em là Lan, Hà, Tuấn, Phúc, Duyên, và Long, đều lên thành phố lập nghiệp, mỗi người mỗi cảnh, người khá giả, người vẫn còn chật vật.

Sau khi vợ chồng ông Lâm qua đời, chỉ để lại một di nguyện miệng:

“Mảnh đất là của chung, khi nào cần thì anh em thương lượng chia nhau, không được tranh chấp.”

Không có di chúc giấy tờ, chỉ có lời nói. Mọi chuyện tưởng sẽ êm xuôi… cho đến khi có người gạ mua mảnh đất đó với giá 60 tỷ đồng.

Tin mảnh đất được định giá 60 tỷ như luồng điện xẹt qua các nhóm chat gia đình. Sáu người em, dù xa quê lâu năm, liền khăn gói về quê gặp Hùng, bàn chuyện chia đất.

Ngồi dưới mái hiên nhà ngói cũ kỹ, nơi từng là tổ ấm của cả gia đình, cuộc họp gia tộc bắt đầu với đầy hy vọng và một chút lo âu. Ai cũng nghĩ việc chia đều là hợp lý. Nhưng Hùng chỉ im lặng, rót nước, rồi cuối cùng nói một câu khiến không khí như đông lại:

“Đất này đứng tên tao, cha mẹ đã chuyển nhượng cho tao từ năm 2015 rồi.”

Cả sáu người em chết lặng.

Lan – chị thứ hai – lên tiếng đầu tiên, giọng run run:

“Anh nói gì vậy? Ba má nói rõ là đất để chia. Ai cũng nghe mà…”

Hùng đi vào nhà, lục tủ lấy ra sổ đỏ. Đúng như anh nói, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất mang tên Lâm Văn Hùng, được cấp cách đây đúng 10 năm.

Tuấn, người em trai làm kế toán ở Bình Dương, trầm giọng:

“Nhưng sao tụi em không biết chuyện này? Hồi đó có ai ký nhượng quyền đâu?”

Hùng thở dài:

“Tao ở đây, tao chăm ba má, lo hương khói, đất đai, ruộng vườn. Mấy đứa đi hết, có đứa mấy năm không về. Lúc ba còn khỏe, ổng nói muốn chuyển cho tao đứng tên để tiện làm giấy tờ, canh tác. Ổng dắt tao ra xã làm.”

Mọi người bắt đầu bàn tán, nghi ngờ. Nhưng không ai có bằng chứng ngược lại.

Phúc – giáo viên dạy văn – bắt đầu nhớ lại:

“Ngày đó ba gọi điện cho em, nói mảnh đất để lại cho các con. Em còn nhắn lại ‘ba cứ để anh Hùng giữ giấy, tụi con không tranh giành gì đâu’…”

Hà – người em gái sống ở TP.HCM – thì kể rằng ba từng nói “có gì cũng phải chia đều”, nhưng lại không thấy giấy tờ nào về chuyện đó.

Duyên khóc:

“Ba má mà biết chuyện này chắc buồn lắm. Đất là đất tổ. Mình chia đều, mỗi người một ít, đâu phải không có đạo lý…”

Hùng lúc này vẫn im lặng. Rồi anh nói:

“Tao không có ý bán. Cũng không có ý chia. Ai cần tiền thì tao cho mỗi người 100 triệu. Còn đất này, tao giữ.”

Cả sáu người em chết lặng lần thứ hai.

Cuộc họp kết thúc trong im lặng và nước mắt. Những cái bắt tay gượng gạo, những ánh mắt né tránh.

Tối hôm đó, trong nhà Hùng chỉ còn anh một mình, thắp nhang trước bàn thờ cha mẹ.

Lan, Tuấn, Phúc, Duyên, Hà, Long – tất cả rời quê trong câm lặng. Không ai cãi nhau, không ai thưa kiện. Nhưng cũng không còn tình cảm như trước.

Trên chiếc xe trở lại Sài Gòn, Lan ngồi cạnh cửa sổ, nhìn về phía ruộng lúa, khẽ nói:

“Mất một mảnh đất, không đau bằng mất một gia đình.”

Hà Nội – Hai tuần sau.

Linh đứng trước cổng tòa nhà Trantek Việt Nam. Bộ vest nhã nhặn cô đang mặc là lần đầu tiên trong đời cô mua đồ công sở thực sự. Đã hai tuần kể từ buổi nói chuyện với ông Dũng, hai tuần cô được trải nghiệm một thế giới hoàn toàn khác — thế giới của những cuộc họp đa quốc gia, những bản hợp đồng xuyên lục địa, và những bí mật không bao giờ xuất hiện trên truyền thông.

Từ một cô sinh viên vừa học vừa làm thêm để kiếm tiền đóng học phí, Linh giờ đây là trợ lý dự án quốc tế của Trantek tại Hà Nội, trực tiếp phụ trách kết nối với thị trường Nga và Đông Âu. Nhưng quan trọng hơn hết, sự xuất hiện của cô đang khiến nhiều người trong công ty bối rối. Vì không ai hiểu, một cô gái trẻ, không bằng cấp chuyên ngành công nghệ, lại được chính ông Dũng đích thân đưa vào phòng họp chiến lược.

— “Chúng tôi cần bản dịch ngay. Văn bản pháp lý từ phía đối tác Ukraina có những thuật ngữ phức tạp.” – một người trong nhóm pháp lý nói.

Linh nhẹ nhàng gật đầu, tay gõ bàn phím nhanh như gió. Bản dịch không chỉ chính xác mà còn linh hoạt, phản ánh đúng tinh thần luật pháp hai bên. Khi cô giải thích rõ từng điểm mấu chốt khiến các đối tác hay hiểu nhầm, cả phòng họp đều bất ngờ.

Ông Dũng mỉm cười. Ông đã đúng. Cô gái này không phải chỉ biết tiếng Nga. Cô sống trong ngôn ngữ đó, như một phần máu thịt của mình.

Sau buổi họp, ông Dũng mời Linh đi ăn trưa. Lần đầu tiên, ông hỏi:

— “Em học tiếng Nga từ khi nào vậy?”

Linh im lặng vài giây, rồi nói chậm rãi:

— “Thật ra… em sinh ra ở Nga. Mẹ em là người Việt, du học sinh cũ, kết hôn với một người Nga gốc Ukraina. Em sống ở Saint Petersburg tới năm 12 tuổi. Sau đó ba em qua đời trong một tai nạn, mẹ đưa em về Việt Nam. Từ đó em chưa quay lại Nga lần nào.”

Ông Dũng gật đầu chậm rãi. Nhiều mảnh ghép bắt đầu ăn khớp trong đầu ông. Sự tự tin, vốn ngôn ngữ phong phú, phong thái khi nói chuyện — tất cả không thể chỉ đến từ học hành ở đại học.

Linh tiếp tục:

— “Em giữ liên lạc với vài người bên đó, cả bạn bè lẫn người thân. Gần đây một người chú em ở Kharkov bị điều tra vì liên quan đến chuyển tiền xuyên biên giới. Em phải hỗ trợ phiên dịch và giúp kết nối với luật sư. Cuộc gọi hôm đó… là từ người nhà.”

Ông Dũng ngồi trầm ngâm. Đôi khi, những con người tưởng chừng bình thường lại mang trong mình những câu chuyện phức tạp hơn bất kỳ hồ sơ nào.

Không lâu sau, một cơ hội – cũng là thử thách – đến với Linh.

Trantek chuẩn bị ký một thỏa thuận lớn với một đối tác ở Moscow. Nhưng trong nội bộ phía đối tác, có tranh cãi gay gắt về một điều khoản chuyển giao công nghệ. Phía Nga yêu cầu họp mặt trực tiếp với người hiểu văn hóa lẫn ngôn ngữ. Ông Dũng quyết định đưa Linh đi cùng, bất chấp sự ngạc nhiên của nhiều lãnh đạo cấp cao.

Chuyến bay tới Moscow trong tuyết trắng không chỉ là lần trở lại nước Nga sau gần mười năm của Linh, mà còn là bước ngoặt của đời cô.

Linh mặc vest màu xám tro, tóc búi gọn, khuôn mặt điềm tĩnh. Khi bước vào phòng, những người Nga già dặn ban đầu còn bán tín bán nghi. Nhưng khi cô mở miệng chào bằng giọng Nga miền Bắc cổ điển — thứ phát âm ngày càng hiếm ở thế hệ trẻ — cả phòng như sững lại.

Cô không chỉ là người dịch. Cô là cầu nối. Mỗi khi hai bên bắt đầu căng thẳng, cô lại khéo léo đưa vào một câu chuyện về văn hóa Nga – Việt, một câu tục ngữ hay một ví dụ thân quen. Không khí bớt căng, bản thỏa thuận tiến triển nhanh chóng.

Đến cuối cuộc họp, giám đốc phía Nga bắt tay ông Dũng và nói:

“Cô gái này không chỉ hiểu ngôn ngữ, cô ấy hiểu chúng tôi. Ông may mắn có được cô ấy.”

Thỏa thuận được ký. Ông Dũng quyết định công bố chính thức về vai trò mới của Linh: Phó giám đốc phụ trách kết nối thị trường Đông Âu — một chức danh chưa từng có trong tập đoàn.

Linh bước ra khỏi văn phòng, nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài đường. Cô vẫn là cô gái nhỏ nhắn từng bưng cà phê trong quán Gió Nhẹ. Nhưng giờ đây, cô đã đứng giữa ngã ba của hai thế giới — và mở được cánh cửa mà cô không nghĩ đời mình có thể chạm tới.

Không ai ngờ một cuộc gọi bằng tiếng Nga lại thay đổi vận mệnh của một cô phục vụ bình thường. Và cũng không ai ngờ, một tỷ phú Việt lại tìm thấy ngọc quý trong một quán cà phê nhỏ bé giữa lòng Hà Nội. Cuộc sống luôn có những khúc ngoặt lặng lẽ nhưng đầy ngoạn mục — chỉ chờ người dũng cảm bước vào.