Home Blog Page 54

Vụ Công ty C.P bị t/ố ‘b/án thịt bẩn’: Còn nhiều hình ảnh chưa công bố. Từ cuối năm 2022 anh đã nhiều lần gửi thông tin email đến các lãnh đạo của công ty này nhưng đều được yêu cầu im lặng, để xử lý nội bộ.

Liên quan vụ Công ty C.P bị tố ‘bán thịt bẩn’, ông Ngân cho biết vẫn còn lưu giữ nhiều hình ảnh làm bằng chứng, nhưng ông chưa công bố.

Liên quan vụ Công ty cổ phần chăn nuôi C.P Việt Nam (Công ty C.P) bị tố “bán thịt bẩn”, sáng 2.6, trả lời báo chí, đại tá Bùi Đức An, Phó giám đốc Công an tỉnh Sóc Trăng, cho biết Phòng cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Sóc Trăng đã vào cuộc xác minh, làm việc với người tố cáo.

Vụ Công ty C.P bị tố 'bán thịt bẩn': Công an làm việc với người tố cáo - Ảnh 1.

Đoàn kiểm tra liên ngành tỉnh Sóc Trăng kiểm tra đột xuất cửa hàng kinh doanh thực phẩm trên đường Triệu Nương, TT.Mỹ Xuyên, H.Mỹ Xuyên

ẢNH: HOÀNG VÂN

Người tố cáo mong muốn ‘làm rõ sự thật’

Cùng ngày, ông Liễu Quý Ngân (ở TT.Mỹ Xuyên, H.Mỹ Xuyên, Sóc Trăng – người tố cáo) cho biết, chiều 30.5, đại diện Phòng cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Sóc Trăng đã có buổi làm việc với ông xoay quanh nội dung đơn tố cáo.

Theo ông Ngân, tại buổi làm việc với cơ quan công an, ông đã trình bày những nội dung nêu trong đơn gửi cơ quan chức năng và cung cấp một số hình ảnh để chứng minh những gì ông nói là sự thật

Vụ Công ty C.P bị tố ‘bán thịt bẩn’: Còn nhiều hình ảnh chưa công bố?

Ngoài những hình ảnh đã cung cấp cho công an và cho mọi người, ông Ngân cho biết, vẫn còn nhiều hình ảnh khác liên quan đến vụ việc nhưng ông chưa cung cấp, vì ông cho rằng  những gì đã cung cấp cũng đủ để chứng minh nội dung tố cáo.

Ông Ngân cho biết nếu cần thiết sẽ tiếp tục gửi đơn và các hình ảnh khác đến các cơ quan ở T.Ư “để được làm rõ sự thật”.

 - Ảnh 2.

Ông Liễu Quý Ngân cho biết, đại diện Phòng cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Sóc Trăng đã có buổi làm việc với ông xoay quanh nội dung tố cáo

ẢNH: HOÀNG VÂN

Ông Ngân cho biết thêm, vụ việc được ông phản ánh từ năm 2022 với đủ chứng cứ, hình ảnh nhưng công ty không giải quyết, nên đến thời điểm này ông làm đơn gửi các cơ quan chức năng. Hiện, các hình ảnh, nội dung phản ánh đó ông vẫn còn lưu giữ. Ông Ngân cũng cho biết mình chịu trách nhiệm trước pháp luật về thông tin tố cáo.

Chi cục Thú y vùng VII lấy mẫu xét nghiệm

Sáng 2.6, thông tin từ Chi cục Chăn nuôi và Thú y tỉnh Sóc Trăng cho biết, cơ quan chức năng của tỉnh này đã kiểm tra xong 3 điểm kinh doanh còn lại của Công ty C.P tại Sóc Trăng. Đại diện Chi cục Thú y vùng VII cũng vào cuộc xác minh, lấy mẫu xét nghiệm.

Cụ thể, đoàn kiểm tra liên ngành tỉnh Sóc Trăng đã hoàn tất việc kiểm tra đột xuất 4 điểm kinh doanh thuộc hệ thống của Công ty C.P – chi nhánh Cần Thơ. Các cửa hàng bị kiểm tra là điểm kinh doanh tại TT.Mỹ Xuyên, H.Mỹ Xuyên; 2 điểm trên đường Lê Hồng Phong và 30.4, TP.Sóc Trăng và một cửa hàng tại TX.Ngã Năm.

Vụ Công ty C.P bị tố ‘bán thịt bẩn’: Báo cáo chủ tịch tỉnh kết quả kiểm tra

Liên quan vụ việc, trước đó, ông Trần Văn Lâu, Chủ tịch UBND tỉnh Sóc Trăng, đã có công văn hỏa tốc về việc kiểm tra phản ánh của người dân.

Theo ông Trần Văn Lâu, qua nắm thông tin phản ảnh của người dân trên địa bàn tỉnh Sóc Trăng về việc Công ty C.P sản xuất, chế biến thực phẩm không bảo đảm vệ sinh an toàn thực phẩm, Chủ tịch UBND tỉnh chỉ đạo, giao Sở NN-MT chủ trì, phối hợp với Sở Y tế, Sở Công thương, Công an tỉnh, các cơ quan liên quan và địa phương tổ chức kiểm tra đột xuất theo nội dung phản ánh. Đồng thời, xử lý nghiêm các hành vi vi phạm (nếu có) theo đúng quy định của pháp luật. Các cơ quan, đơn vị, địa phương liên quan có trách nhiệm phối hợp thực hiện nghiêm chỉ đạo; Sở NN-MT chịu trách nhiệm báo cáo Chủ tịch UBND tỉnh kết quả thực hiện.

Con trai tôi mua nhà tiền 3 tỷ rồi đón bố mẹ vợ tới sống cùng, một hôm tôi lên chơi đúng giờ cơm tối, con trai liền to tiếng: Sao bố lên không nói trước với con? Đêm đó l;;ạ nhà nên tôi không ngủ được, dậy đi vệ sinh ngang qua phòng con trai liền vô tình nghe thấy cuộc hội thoại giữa 2 vợ chồng nó. Sáng hôm sau tôi lặng lẽ về quê sớm không nói với con một lời

“Sống cả đời nuôi con khôn lớn, tưởng đâu tuổi già sẽ an yên bên cháu con sum vầy. Ai ngờ có một ngày, chính bữa cơm nhà con trai lại khiến tôi thấy mình lạc lõng như kẻ dư thừa.”

Nguyễn Văn Tâm, 68 tuổi, sống ở một làng quê ven sông Lam, nơi lũ trẻ con vẫn chơi thả diều mỗi chiều và người già thong thả chẻ tre làm giàn mướp. Sau khi vợ mất sớm, ông một mình gà trống nuôi con trai là Nam ăn học nên người. Ông không tái hôn, tất cả tình thương đều dồn cho thằng con, mong một ngày nó thành đạt, có nhà Hà Nội, có vợ hiền con ngoan.

Mười năm sau, ước nguyện thành sự thật. Nam – giờ là kỹ sư công trình, cưới vợ là Hoa, cô giáo tiểu học hiền lành, hai người mới mua được căn chung cư 3 tỷ ở Hà Đông. Khi nghe tin ấy, ông Tâm mừng rơi nước mắt. Lần đầu lên thủ đô, ông bối rối trước thang máy, tay run run ôm mớ quà quê: bắp ngô nếp, chục quả trứng gà và chai rượu nếp.

Nhưng chính cái bữa cơm tối hôm ấy, mọi thứ trong ông như vỡ ra.

Hôm đó, ông Tâm không báo trước. Ông nghĩ: “Con trai mình, máu mủ ruột rà, cần gì khách sáo?” Xe khách cập bến lúc 5 giờ chiều, ông bắt xe ôm tới thẳng khu chung cư. Cửa vừa mở, Hoa thoáng giật mình khi thấy ông. Nam từ trong phòng bước ra, thoáng chột dạ rồi cao giọng:

– Bố lên mà không gọi con trước? Giờ này đang giờ cơm, lỡ bọn con bận thì sao?

Ông Tâm cười gượng, lí nhí:

– Ờ… bố tiện đường… nên lên thăm, có ít ngô với trứng quê…

Hoa lịch sự mời ông vào, mâm cơm được dọn vội, có ba món đơn giản: canh rau dền, thịt kho, trứng rán. Không ai nói nhiều. Nam chăm chú bấm điện thoại, Hoa ăn ít rồi vào phòng con. Ông Tâm ngồi trơ trọi, nhai miếng cơm nhạt nhẽo, lòng nặng trĩu.

Tối hôm đó, ông được xếp cho một tấm đệm nằm ở ngoài phòng khách, sát cửa ra ban công. Căn hộ chật, ông biết, nên không than phiền. Nhưng cả đêm ông không sao ngủ được. Phần vì lạ chỗ, phần vì câu nói của Nam cứ vang lên: “Bố lên mà không nói trước?” như một cú tát âm thầm.

Gần 2 giờ sáng, ông dậy đi vệ sinh. Vừa bước qua phòng ngủ của vợ chồng Nam, ông nghe thấy tiếng thì thầm vọng ra.

– Anh thấy chưa? Em nói rồi. Bố anh mà lên là phiền phức lắm. Nhìn ông ấy quê mùa, khách tới nhà còn tưởng mình ở nông thôn mới ra. – Giọng Hoa nhỏ nhưng rõ ràng.

– Ừ, mai để anh nói bố về sớm. Ở lâu lại mệt. Nhà này đâu có rộng. – Giọng Nam thở dài.

Tim ông Tâm nhói lên. Ông khẽ lùi bước, tựa lưng vào tường, bàn tay run rẩy bám vào thành ghế.

Trời sáng, ông dậy từ 5 giờ, lặng lẽ gấp chăn, xếp đồ. Không muốn làm phiền ai, ông tự gọi xe ôm xuống bến xe. Căn nhà phía sau khép kín, không ai biết ông rời đi.

Trên xe khách, ông Tâm ngồi gần cửa sổ. Trời Hà Nội mù sương, ông nhìn mông lung, mắt đỏ hoe. Từng giọt nước mắt lăn xuống má, thấm vào nếp nhăn của tuổi già, của những năm tháng hy sinh mà giờ đây hóa ra chỉ là… vô hình.

Điện thoại rung lên. Là Nam.

– Bố đang ở đâu đấy ạ?

– Bố về rồi.

– Sao bố không đợi con dậy? Bố giận con à?

Ông không trả lời. Giọng Nam bên kia máy lặng đi. Rồi bất ngờ cất tiếng:

– Bố… con xin lỗi. Tối qua… con không nên nói như vậy. Hoa cũng không cố ý đâu.

Ông Tâm khẽ thở dài, đưa mắt nhìn cánh đồng đang lùi xa ngoài cửa kính. Giọng ông lạc đi:

– Không sao… Bố già rồi, không ở được lâu. Ở quê, bố vẫn quen hơn…

Điện thoại im lặng. Ông cúp máy. Xe tiếp tục chạy, qua những con đường mờ bụi. Ông Tâm đưa tay lau nước mắt, lòng nặng trĩu câu hỏi: “Phải chăng, có những nơi gọi là nhà, nhưng không phải ai cũng được chào đón?”

Một tháng trôi qua từ cái ngày ông Tâm rời căn hộ của con trai, trời quê vào mùa gặt. Những bông lúa cúi đầu, vàng ươm dưới ánh nắng cuối hạ. Ông lại trở về cuộc sống quen thuộc: sáng dậy sớm đi bộ ven bờ đê, chiều tưới rau, tối đun ấm nước chè ngồi một mình ngắm trăng. Nhưng người làng thấy ông ít cười hơn trước, cũng chẳng còn kể về “cậu Nam ở Hà Nội” như hồi trước nữa.

Chiếc điện thoại cũ của ông vẫn được ông lau mỗi ngày, đặt ngay ngắn trên bàn gỗ. Tin nhắn cuối cùng của Nam là:

“Bố ăn uống giữ gìn sức khỏe. Khi nào con thu xếp được con về đón bố lên chơi dài dài.”

Nhưng đã bốn tuần trôi qua, chẳng thấy Nam gọi lại.

Một chiều, ông Tâm đang cắt tỉa mấy khóm rau húng thì chị Hà – hàng xóm chạy sang:

– Bác Tâm ơi, có người dưới Hà Nội về tìm bác kìa!

Ông ngẩng lên. Là Hoa – con dâu ông. Cô mặc áo sơ mi trắng, tay xách túi quà quê rõ nhiều. Ông Tâm lúng túng đứng dậy, chưa kịp hỏi thì Hoa đã cười dịu:

– Bố, con xin lỗi. Hôm đó con lỡ lời. Con không cố ý làm bố buồn đâu. Mấy hôm sau con mới biết bố về sớm như thế…

Ông Tâm lặng im.

Hoa nhìn quanh nhà, thấy mái ngói bạc màu, tường loang lổ dấu ẩm. Cô bước vào bếp, thấy nồi cơm điện cũ và chiếc ấm nhôm đen nhẻm. Hoa quay sang, mắt ngấn nước:

– Nhà con sửa lại phòng cho bố rồi. Cái giường gỗ bố nằm trước kia cứng quá, nên tụi con mua cho bố đệm mới. Bố lên nhé? Cháu Bi nó hỏi ông suốt…

Ông Tâm vẫn lặng thinh. Một lát sau, ông mới nói, giọng trầm trầm:

– Ở quê, bố tự lo được. Không tiện bằng Hà Nội, nhưng cũng yên bình.

Hoa rút từ túi ra một chiếc điện thoại thông minh.

– Bố cầm cái này. Dễ dùng lắm. Cháu Bi gọi video, bố chỉ cần ấn nút xanh thôi. Con lưu số sẵn rồi. Cứ nhớ bố là nó lại nhắn gọi.

Ông Tâm cầm lấy, bối rối. Màn hình sáng lên hiện ảnh cháu trai: “Ông ơi! Cháu nhớ ông lắm!”

Trái tim ông như có ai siết nhẹ.

Ba ngày sau, Nam về quê. Lần này không đi xe riêng, mà bắt xe khách như hồi sinh viên. Anh bước vào nhà khi ông Tâm đang đan rổ ngoài hiên. Hai cha con nhìn nhau một lúc lâu.

– Bố… con xin lỗi. Lúc đó con bị áp lực công việc, con hành xử tệ quá.

Ông Tâm không nhìn con trai, chỉ tiếp tục đan rổ.

Nam ngồi xuống bên, giọng ngập ngừng:

– Con chưa từng kể với bố, căn nhà con mua là từ khoản bố cho con ngày xưa – 200 triệu bán mảnh vườn sau. Khi đó con không dám nói vì sợ bố tiếc.

– Bố không tiếc – ông Tâm cắt lời. – Chỉ tiếc là… trong căn nhà ấy, bố lại thành người ngoài.

Nam cúi đầu, nghẹn giọng.

– Con không bao giờ nghĩ thế. Con chỉ… chưa quen cách sống chung. Nhưng bây giờ con muốn sửa sai. Bố lên lại với vợ chồng con. Bố là bố của con, không ai thay thế được.

Ông Tâm thở dài. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Nam thấy cha mình trông nhỏ bé và mệt mỏi đến thế.

– Thôi được. Nhưng lần này, bố lên vì cháu Bi. Không phải vì bố cần cái nhà 3 tỷ đâu, nhớ nhé.

Nam ôm lấy vai cha, gật đầu như một đứa trẻ.

Hai tuần sau, căn hộ nhỏ ở Hà Đông có thêm một thành viên mới. Ông Tâm ngồi đọc truyện cho cháu Bi, buổi sáng đi bộ công viên, tối chẻ cà pháo làm món chấm Hoa thích ăn. Cả nhà tập lại thói quen chờ nhau cùng ăn cơm tối. Một lần, khi Nam hỏi: “Bố có muốn gọi ai về quê ăn Tết cùng không?”, ông chỉ cười:

– Bây giờ, nhà là nơi có tiếng cười của cháu, bữa cơm có đủ người. Thế là đủ rồi.

Không còn chối cãi, C.P. thừa nhận hình ảnh h/eo b/ệnh lan truyền trên mạng là hoàn toàn có thật, tiếp theo sẽ ra sao …

Phía nhân viên Công ty C.P. xác định hình ảnh heo có dấu hiệu bệnh được chụp lại lò mổ ở Hậu Giang nhưng là để báo cáo xin ý kiến cho tiêu hủy.

Ngày 2/6, ngành chức năng tỉnh Hậu Giang đã kiểm tra 2 lò giết mổ gia súc D.N. (huyện Phụng Hiệp) và N.Đ. (huyện Châu Thành A). Đây là 2 lò giết mổ gia công cho Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam.

Trong đó, hình ảnh heo có dấu hiệu bị bệnh (thể hiện ngày 26/3/2022) mà người tố cáo công ty C.P. trà trộn heo bệnh bán ra thị trường đã đăng trên mạng xã hội được cho là chụp tại lò giết mổ D.N..

Tại buổi làm việc, ông Hà Hữu Tâm, quản lý cơ sở giết mổ của chi nhánh công ty C.P. ở Hậu Giang, cho biết hình ảnh nói trên được chụp tại lò mổ D.N. để lưu lại báo cáo bên thú y.

“Khi phát hiện con heo không được sạch như những con heo bình thường, phía lò mổ, công ty, thú y phối hợp xử lý hủy tại lò bằng cách nung nấu và chuyển cho cá ăn”, theo ông Tâm.

Ông Tâm cũng cho biết, thời điểm đó cả 3 bên xác định “con heo không thể đảm bảo đưa ra thị trường” nên đã cùng ký văn bản quyết định tiêu hủy.

Ông Nguyễn Chí Cường, đại diện lò giết mổ D.N. (huyện Phụng Hiệp), cho biết heo được nhập về khỏe mạnh, có giấy kiểm dịch đầy đủ. Trong quá trình giết mổ kéo dài nên có một số con có dấu hiệu lên da (dấu hiệu bất thường), nên ông báo lên công ty để có hướng tiêu hủy. “Hôm đó có một con”, ông Cường nói.

Theo ông Cường, phía nhân viên công ty đã trực tiếp chụp hình và gửi công ty qua Zalo xin tiêu hủy.

Ông Cường khẳng định, con heo đó đã bị hủy, có sự xác nhận của bên thú y, nhân viên công ty và cơ sở giết mổ. Lò mổ của ông không xuất con heo nào về Sóc Trăng.

Vài ngày trước, ông L.Q.N. (ngụ huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng) phản ánh trên mạng xã hội, mình từng là nhân viên sale về mảng thịt heo bộ phận gia công, làm việc tại cửa hàng C.P. Fresh Shop Mỹ Xuyên (Sóc Trăng).

“Hàng ngày thường xuyên trà trộn heo bệnh, gà bệnh, có mảnh heo lên mùi hôi thối đưa về Freshop bắt nhân viên bán ra thị trường tại Sóc Trăng; những mảnh heo bệnh đã cắt ra manh mún kiểm tra, để lên mùi hôi thối ruồi bu mà vẫn gửi về cửa hàng Freshop để bán,…”, nội dung ông N. tố cáo Công ty C.P..

Trong ngày 30/5, Công ty C.P. Việt Nam phát đi thông báo đến khách hàng và đối tác, phản bác các thông tin sai lệch liên quan đến sản phẩm sau giết mổ của doanh nghiệp đang lan truyền trên mạng xã hội.

Doanh nghiệp này khẳng định những nội dung được đăng tải bởi một số tài khoản Facebook, Zalo là hoàn toàn bịa đặt, không đúng sự thật, mang tính chất vu khống. Các hình ảnh đính kèm trong các bài viết cũng bị cho là không rõ nguồn gốc, không xác định được thời gian cụ thể và không phải sản phẩm của công ty.

Công ty C.P. Việt Nam khẳng định toàn bộ sản phẩm đều được kiểm soát nghiêm ngặt theo quy trình thú y và tiêu chuẩn an toàn thực phẩm, đảm bảo chất lượng trước khi đưa ra thị trường.

Mẹ góa 62 tuổi về sống với con gái sau khi chồng mất, t/ận t/ụy chăm cháu nhưng một ngày phải lặng lẽ rời đi vì chứng kiến điều đ/au l/òng…

“Đêm nào tôi cũng thấy bóng bà đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra con đường nhỏ nơi mấy cây bàng già xào xạc lá. Ánh đèn vàng soi lên khuôn mặt gầy gò, đôi mắt ươn ướt… Không ai hỏi, và bà cũng không kể. Cho đến cái ngày bà gói ghém đồ đạc, lặng lẽ bước ra khỏi nhà không lời từ biệt.”

Sau lễ tang của chồng, bà Hiền, 62 tuổi, về sống cùng con gái út là Thảo tại một khu chung cư mới xây ở quận Nam Từ Liêm. Căn hộ tuy nhỏ, nhưng sáng sủa, sạch sẽ – khác xa ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ nơi bà đã sống hơn 30 năm cùng chồng tại quê nhà Bắc Giang.

Thảo làm nhân viên marketing cho một công ty lớn, bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt. Chồng Thảo – anh Hùng, là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công trình xa. Con gái họ, bé Na, mới 5 tuổi, nghịch ngợm và hiếu động. Gia đình nhỏ ấy vốn thiếu đi bàn tay chăm sóc – và sự xuất hiện của bà Hiền được xem là giải pháp hoàn hảo.

“Con mừng vì mẹ lên đây với vợ chồng con,” Thảo ôm mẹ vào lòng ngày đầu bà chuyển đến. “Có mẹ trông bé Na, con yên tâm lắm.”

Bà Hiền gật đầu, nụ cười nhẹ vương trên môi. Bà không nói nhiều, chỉ lặng lẽ quét dọn nhà cửa, nấu từng bữa cơm, pha ly sữa nóng cho bé Na trước khi ngủ, như cái cách bà từng chăm sóc các con mình ngày xưa. Dù khớp gối bắt đầu đau mỏi, dù tay run khi bưng nồi canh nóng, bà vẫn tận tụy, không than thở nửa lời.

Sáng nào cũng vậy, bà dậy sớm hơn cả chuông báo thức, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Bé Na quấn bà như sam, gọi “bà ơi” cả trăm lần một ngày. Tối đến, khi Thảo và Hùng về, cơm canh nóng hổi đã dọn sẵn, nhà cửa tinh tươm, bé Na đã tắm rửa sạch sẽ.

Thoạt đầu, ai cũng vui vẻ. Thảo hay đăng ảnh mẹ lên Facebook với caption kiểu: “Cảm ơn mẹ – người phụ nữ tuyệt vời của đời con.” Ai nhìn vào cũng thấy bà Hiền có một tuổi già bình yên bên con cháu.

Nhưng chỉ sau vài tháng, mọi thứ dần đổi khác…

Một buổi chiều, Thảo về nhà sớm hơn thường lệ, mở cửa thấy bà Hiền đang ngồi xếp quần áo cho bé Na. Không hiểu sao, Thảo gắt:

“Trời ơi, con bảo mẹ đừng xếp lộn đồ bé Na với đồ của con cơ mà! Lần nào cũng vậy!”

Bà Hiền bối rối, vội vàng xin lỗi. Tối hôm đó, bà lặng lẽ ăn ít hơn thường ngày.

Những ngày sau, những lời góp ý nhỏ nhặt bắt đầu dày đặc: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ nấu canh hơi mặn.” “Sao mẹ để bé Na xem điện thoại nhiều vậy?” “Mẹ giặt đồ để lẫn áo trắng với đồ màu, con phải giặt lại hết.”

Dù lời lẽ không nặng nề, nhưng ánh mắt của Thảo dần có sự khó chịu. Anh Hùng thì thờ ơ, ít khi nói chuyện với mẹ vợ, chỉ gật đầu khi cần. Có những lần, bà nghe loáng thoáng tiếng thì thầm trong phòng ngủ:

“Em thử thuê người giúp việc cho rồi mẹ về quê. Chứ sống thế này… em cũng thấy bí bách quá.”

Bà Hiền biết, nhưng không trách. Bà từng là mẹ, từng cũng thấy phiền khi chăm mẹ chồng ốm yếu. Nhưng đến lượt mình già, mới thấu cảm hết nỗi cô đơn của một người đã mất chồng, bây giờ như người thừa giữa mái nhà con gái.

Một đêm mùa đông, bé Na sốt cao. Bà Hiền sốt sắng chạy vào phòng Thảo gọi, thì bị Thảo gắt lên:

“Trời ơi mẹ, con đã dặn là con theo bác sĩ rồi. Mẹ cứ loạn cả lên! Con stress quá!”

Bà sững người. Trở về phòng, bà ngồi bên giường, nước mắt rơi xuống tay. Căn phòng chật hẹp, chỉ vừa đủ kê một chiếc giường đơn và một tủ gỗ cũ, trở nên nghẹt thở hơn bao giờ hết.

Một buổi sáng, bà Hiền thức dậy sớm hơn thường lệ. Bà xếp gọn vài bộ quần áo cũ vào chiếc túi vải, để lại trên bàn bức thư ngắn:

“Mẹ đi vài hôm. Con đừng lo. Mẹ ổn. Chỉ là… mẹ thấy mình nên để các con được sống thoải mái hơn. Mẹ thương con và bé Na nhiều. – Mẹ”

Bà không khóc. Bà chỉ nhìn lại lần cuối căn hộ sáng sủa mà mình từng nghĩ sẽ là nơi an nghỉ tuổi già. Không ai biết bà đi đâu. Chỉ có bé Na, mỗi tối, vẫn đứng bên cửa sổ gọi nhỏ:

“Bà ơi, bà về chưa?”

Ba ngày sau khi bà Hiền rời đi, căn hộ nhỏ bỗng trở nên lặng lẽ đến kỳ lạ.

Không còn tiếng mở cửa sớm tinh mơ, không có bữa sáng dọn sẵn trên bàn, cũng không ai đón bé Na về từ lớp mầm non. Thảo phải vội vàng xin nghỉ phép, vừa làm việc từ xa vừa xoay xở chăm con, dọn dẹp nhà cửa. Anh Hùng cũng bắt đầu cáu gắt vì sự lộn xộn không quen thuộc.

“Chỉ có mỗi việc nhà mà em cũng than thở suốt ngày,” anh gắt khi thấy Thảo vừa bế con vừa rửa chén.

Thảo mím môi, không đáp. Đêm đến, khi Na sốt nhẹ và gọi trong mơ: “Bà ơi, bà đừng đi…”, cô ngồi thẫn thờ bên giường, nước mắt trào ra lúc nào không hay.

Hai tuần sau, Thảo quyết định gọi về quê cho dì Ba – em gái bà Hiền – hỏi xem mẹ có về đó không. Dì Ba nói không thấy, giọng cũng bắt đầu lo lắng.

“Chị Hai mày từ hồi chú mất cứ sống lặng lẽ lắm. Nay bỏ đi không nói với ai, tao cũng không biết đường nào mà lần.”

Thảo bắt đầu hoảng. Cô lần tìm từng địa chỉ nhà người quen cũ của mẹ, hỏi các bác hàng xóm ở Bắc Giang, thậm chí đăng bài tìm người trên mạng. Nhưng tuyệt nhiên không một ai biết tin.

Căn nhà bỗng hóa lạnh, không chỉ vì thiếu một người nấu ăn, mà vì thiếu luôn một thứ vô hình – sự hiện diện âm thầm nhưng ấm áp của người mẹ.

Một buổi chiều đầu thu, Thảo nhận được cuộc gọi từ một trung tâm bảo trợ xã hội ở tỉnh Thái Nguyên. Giọng một cán bộ trung niên vang lên:

“Chào cô Thảo. Ở đây chúng tôi có một bà cụ tên Hiền. Bà vừa được người dân đưa đến từ một quán ăn ven đường, kiệt sức vì làm việc quá sức. Trong túi bà có một tờ giấy nhỏ ghi tên và số điện thoại của cô. Cô có thể lên xác nhận người thân không?”

Thảo chết lặng. Cô không nghĩ mẹ mình – người từng gầy gò nhưng luôn mạnh mẽ – lại lang thang như thế. Cô lập tức xin nghỉ, lên đường cùng Hùng và bé Na.

Khi đến nơi, bà Hiền đang nằm nghỉ trong phòng y tế nhỏ. Dáng bà gầy hẳn đi, tay chân xương xẩu, mắt trũng sâu. Vừa thấy con gái và cháu, bà mỉm cười – nụ cười nhẹ tênh, như gió cuối mùa.

“Con đến rồi à?” – bà nói nhỏ.

Thảo ôm lấy mẹ, bật khóc như một đứa trẻ. Bé Na cũng sà vào lòng bà, líu ríu: “Bà ơi, bà về với con nhé… Con ngoan rồi, con không nghịch nữa đâu…”

Trên đường về, bà Hiền ngồi giữa ghế sau, tay ôm chặt cháu gái. Không ai nói nhiều. Chỉ có ánh mắt Hùng nhìn qua gương chiếu hậu đầy day dứt.

Gia đình nhỏ dần thay đổi. Sau khi bà Hiền về lại, Thảo xin chuyển sang làm việc từ xa, dành thời gian nhiều hơn ở nhà. Mỗi bữa cơm, cô không còn bỏ điện thoại trên bàn. Cô hỏi mẹ: “Mẹ thấy hôm nay con nấu có được không?” – và thật lòng lắng nghe. Hùng cũng chủ động trò chuyện, nhờ bà chỉ cách nấu món canh chua ngày xưa.

Và bà Hiền – dù vẫn âm thầm, lặng lẽ – nhưng đã học được cách không ôm hết tất cả. Bà bắt đầu dành thời gian đi bộ buổi sáng, tập dưỡng sinh với hội người già ở công viên gần nhà, thỉnh thoảng còn kể chuyện vui ngày xưa cho bé Na trước giờ ngủ.

Một ngày nọ, Thảo tìm thấy cuốn sổ tay cũ của mẹ, trong đó có ghi những dòng chữ nguệch ngoạc:

“Làm mẹ là vậy. Dù có đau, vẫn chỉ mong con mình sống đủ đầy. Nhưng đôi khi, tình thương không nên là sự hiện diện âm thầm. Nếu mình im lặng mãi, con sẽ không biết khi nào mình tổn thương…”

Thảo gấp sổ lại, ôm chặt lấy nó. Ngoài cửa sổ, bà Hiền đang ngồi nhặt rau với bé Na. Nắng chiều đổ vàng lên mái tóc bạc, ánh lên nét dịu dàng của một người mẹ đã đi qua biết bao giông gió – và chọn ở lại, khi trái tim mình vẫn còn đủ chỗ để tha thứ và yêu thương.

Này thì bún riêu cua giờ ai dám ăn nữa

Dùng hóa chất biến thịt ôi thành thịt tươi, tạo màu bún riêu cua bằng màu công nghiệp, dùng thịt ôi làm nước phở…

1. Cơ sở làm bánh cáu bẩn

Trong vai một chủ buôn bánh rán và muốn được lấy lại bánh tại cơ sở này để hàng ngày đi đổ mối, phóng viên của một tờ báo có mặt tại cơ sở sản xuất bán rán lớn. Cơ sở này thực tế chỉ là một căn nhà cấp 4 chật hẹp, nhem nhép nước, bốc mùi hôi của bột dậy mùi chua, của mỡ động vật thiu, của nước cống và mùi cáu bẩn từ các dụng cụ làm bánh khiến ai mới bước vào cũng phải giật mình vì bẩn và khó chịu.

Các loại xô, chậu, chiếc rổ, rá, thau và cả những chiếc chảo chiên bánh có lẽ chẳng có ai kì cọ nên lúc nào cũng cáu bẩn. Đáng nói nhất là những chiếc chảo chiên bánh phía ngoài đầy những mảng bám từ dầu mỡ, bụi bẩn, bột bánh bám dày đến cả cm.

Đối với công đoạn ngào bánh, nặn bánh, tất cả đều được những công nhân thao tác bằng tay trần. Có công nhân vừa nặn bánh vừa gãi chân do nhà rất nhiều ruồi muỗi; người khác đang nặn thì viên bột rơi xuống lập tức vội nhặt lên… nặn tiếp.

Mỡ dùng để rán bánh được đựng trong những can 20 lít có nguồn gốc từ Đan Phượng với giá 21.000 đồng/lít. Được biết, cụm công nghiệp xã Tân Hội (Đan Phượng, Hà Nội) vốn nổi tiếng với các đầu mối cung cấp mỡ bẩn được chế biến từ mỡ động vật ôi thiu, thậm chí từ nhiều nguồn khác nhau, có giá rẻ hơn giá thị trường từ 3-4 lần.

Bánh sau rán xong được đổ ra những chiếc rổ được xếp sẵn trên nền nhà nhem nhép nước, bụi và lũ ruồi muỗi thi nhau “chén no nê”. Không những vậy, theo như phóng viên quan sát và gạn hỏi, các công nhân lò bánh đã thừa nhận, để bánh đẹp, nở to và lâu thiu, cơ sở này còn sử dụng bột soda cùng những loại hóa chất có xuất xứ từ Trung Quốc.

Mỗi ngày, cơ sở làm từ  6.000 – 9.000 chiếc bánh và được hàng ngàn người tiêu dùng thưởng thức ngon lành. Và trong số đó, có ai biết đằng sau vỏ bọc của hàng ngàn chiếc bánh vàng ruộm ấy là cách chế biến, sản xuất đáng sợ và ẩn chứa những hiểm họa khôn lường đến sức khỏe của người tiêu dùng.

2. Đi ủng dính cát để sản xuất thạch đen

Thạch đen là thức không thể thiếu trong các món chè, giải khát của mùa hè. Thạch đen được chế biến từ lá cây sương sáo, có vị ngọt, tính mát, tác dụng giải nhiệt, giúp hạ huyết áp, trị cảm mạo, đau khớp. Tuy nhiên, thực tế chất lượng của thạch đen thế nào vẫn là câu hỏi lớn với nhiều người.

Có mặt tại hai cơ sở chế biến thạch đen Thanh Hà và Hưng Hiền bên trong ngõ chùa Hưng Ký thuộc phường Minh Khai, quận Hai bà Trưng, phóng viên đã được chứng kiến quy trình chế biến thạch siêu bẩn tại đây.

Thạch của 2 cơ sở này được nấu trong những chiếc téc khoảng chục khối, bề ngoài đã có phần hoen gỉ. Thành phẩm được đổ đầy những chiếc xô chừng 15 lít nước. Xô thạch xếp la liệt dưới đất, khi hết chỗ để, những xô này lại được xếp theo hình so le, xô nọ nối tiếp xô kia, thoạt nhìn khó có thể tin đó là thứ đồ để ăn.

Người dân quanh những cơ sở này  cho biết: Trước đây, khi chưa có nước máy, họ dùng nước ao để làm thạch đen với quy trình rất bẩn. Lá thạch phơi ở vệ đường hoặc được thu mua sẽ nấu luôn không cần rửa sạch, không ngoại trừ trường hợp đã bị chó, mèo phóng uế. Hãi hùng hơn là trong quá trình sản xuất, người ta còn đi ủng dính đất, cát,… bám bẩn rồi lại vô tư xéo lên lá thạch. Sau khi ninh nhừ sẽ được hòa với thứ bột gì đó để đông thành thứ thạch đen nhánh.

Mỗi ngày 2 cơ sở này sản xuất hàng trăm kg thạch đen phân phối cho khắp các địa bàn thành phố Hà Nội và các tỉnh lân cận, thậm chí cả trong miền Nam bằng tàu lửa. Thạch đen được bán lẻ với giá 15.000 đồng/ kg. Một kg thạch đen được cắt nhỏ hình hạt lựu có thể cho ra hàng trăm cốc chè thập cẩm. Thạch đen là món được nhiều người ưa thích thế nhưng bản thân những người bán chè lại không dám ăn thạch đen.

3. Bún riêu cua thơm phức nhờ hóa chất

Theo tiết lộ của một dân trong nghề đã từng mở “gánh” hàng bán bún cua: Chỉ cần một thìa hóa chất là có được cả nồi nước dùng bắt mắt. Ngay tại chợ Đồng Xuân, có rất nhiều hàng bán các phụ gia thực phẩm rất bắt mắt.

Vừa dừng lại nêu ý định muốn mua bột gia vị nấu bún riêu, bà chủ mẹt hàng liến thoắng giới thiệu: “Bột gì ở đây cũng có hết. Chỉ cần cho một muỗng thôi là nồi nước dùng thơm phức mùi cua, ngọt lừ”.

Chủ quầy giới thiệu tiếp: “Loại bột này được rất nhiều quán bún riêu, bún bò sử dụng . Nếu mua màu thực phẩm thì 300.000- 400.000 đồng/kg nhưng mua loại này chỉ 50.000 đồng thôi. Chỉ một chút chấm vào đầu đũa là cả một nồi bún riêu nổi váng gạch cua liền”.

Bà này cho biết, để nồi bún riêu có màu đẹp như gạch cua, cọng bún có màu gạch thì dùng đũa chấm một chấm bột rồi hòa vào nồi nước. Khi được hỏi bột này có tên là bột gì, bà chủ sạp nói là phẩm màu công nghiệp dùng cho sơn, dầu đánh bàn ghế…

Theo các chuyên gia hóa học: Việc dùng phẩm màu công nghiệp trong chế biến thực phẩm là hết sức nghuy hiểm. Nhiều loại gây tổn thương cho hệ thống thần kinh và tiêu hóa của người ăn phải chúng, dẫn tới nguy cơ rối loạn về thần kinh cũng như mắc các chứng bệnh ung thư.

4. Nước phở “ngon” chế từ thịt ôi, thịt ế

Vừa qua, trong vai chủ cửa hàng phở mới mở, phóng viên đã thâm nhập được vào cơ sở chuyên cung cấp nước dùng phở và ruốc thịt chế biến sẵn được cho là lớn nhất Hà Nội tại ngõ 10 Đê Tô Hoàng, Hai Bà Trưng, Hà Nội để “mua 2 can nước dùng chế biến sẵn về bán thử”.

 

Theo như chủ cơ sở căn dặn thì mỗi can 5 lít nước dùng sẵn có thể pha chế một nồi 30 lít. Trong quá trình dò hỏi, phóng viên được tiết lộ rằng nước phở ở đây được chế biến từ nguyên liệu nước loại làm ruốc thịt. Tất cả các loại nước ép luộc thịt, nước ép thịt, thậm chí là loại nước rửa chảo, xào thịt cũng được cơ sở tận dụng.

Các loại thịt của cơ sở này nhập về chủ yếu là các loại thịt ế, ôi thiu tại các chợ lớn nhỏ trên địa bàn Hà Nội như thịt lợn sề, lợn bột, lợn ốm, lợn chết. Loại nước luộc này chỉ cần để lắng, gạn ra là có thể bán cho các cửa hàng phở ngon lành. Theo phóng viên này, với 50.000 đồng là đã có thể mua được vài chục lít nước phở chế sẵn từ nước luộc và ép của các loại thịt ôi thiu.

Để trấn anh phóng viên trong vai chủ hàng phở,  bà chủ quảng cáo:  “Em yên tâm, chị bán cho hàng ngàn người gần chục năm nay rồi. Không ngon lần sau chị không lấy tiền”. Nếu theo lời bà chủ nói “Ở Hà Nội bọn chị giao nước cho hàng trăm quán khác”, người ta có thể dễ dàng nhẩm tính mỗi buổi sáng hàng ngàn thực khách bị “bịt mắt” ăn phở được chế biến từ loại nước dùng này.

Phở vốn là món ăn không thể thiếu được đối với những người mê ẩm thực. Thậm chí với nhiều người, một bát phở nóng hổi vào buổi sáng đã trở thành thói quen khó bỏ, bởi vậy thông tin nước phở bẩn chế biến từ thịt ôi, thối đã khiến nhiều người phải giật mình, cân nhắc lại về thói quen ăn uống của mình.

5. Thịt ôi thành thịt tươi nhờ hóa chất “thần kỳ”

Thịt là loại thực phẩm không thể thiếu trong bữa cơm hàng ngày của các gia đình. Bởi thế, nhiều người thường rất kĩ tính chọn mua những miếng thịt tươi ngon. Tuy nhiên, sự xuất hiện của hóa chất biến thịt ôi thành thịt tươi thời gian gần đây khiến nhiều bà nội trợ phải giật mình.

Chất “tẩy đường” chính là tên loại hóa chất “thần kỳ” có tác dụng biến các loại thực phẩm đã ôi thiu trở thành thực phẩm tươi ngon. Tại chợ Đồng Xuân – nơi được coi là “trung tâm” bán phụ gia tại Hà Nội, bất cứ ai cũng có thể  mua loại hóa chất này với giá khoảng 65.000 đồng/kg.

Sau khi tìm hiểu cách thức tẩy rửa thực phẩm, phóng viên đã vô cùng ngỡ ngàng bởi những thao tác rất đơn giản. Chỉ cần lấy nước trong, cho 2 – 3 thìa chất tẩy đường vào hòa tan là đã có ngay dung dịch làm tươi. Tuy nhiên, khi pha dung dịch bột này vào nước sẽ thấy mùi hôi kinh khủng bốc lên.

Để làm thí nghiệm, phóng viên đã cho chuối xanh gọt vỏ, cắt lát, ngâm 2 ngày vào trong dung dịch. Chỉ sau 5 giây, những mủ đen của chuối đã biến mất, thay vào đó là màu trắng như chuối vừa thái. Tương tự, phóng viên tiếp tục áp dụng với miếng thịt ôi, bốc mùi do để trong môi trường thông thường 2 ngày. Khi cho thịt vào, mùi hôi thối bốc lên rất gay gắt, nhưng thịt trở nên tươi dần. Chỉ sau 5 phút mùi hôi đã bay mất, miếng thịt ôi không khác gì miếng thịt tươi mới ra lò.

Nhìn đĩa chuối và thịt đã nhúng qua chất tẩy đường, chẳng hẳn chẳng ai biết rằng nó là loại thực phẩm bẩn vừa được trải qua công nghệ “làm mới” và giờ đây tiềm ẩn vô số chất độc hại.

6. Bóng bì siêu bẩn bốc mùi

Bát canh bóng bì là món ăn được nhiều người ưa chuộng trong các dịp có cỗ bàn. Thế nhưng nếu tận mắt chứng kiến công nghệ chế biến bóng bì, có lẽ sẽ rất ít người dám ăn món này thêm lần nữa.

Thôn Bình Lương, xã Tân Quang, huyện Văn Lâm, Hưng Yên  là một trong những nơi sản xuất bóng bì lợn lớn nhất khu vực miền Bắc. Theo ghi nhận của phóng viên, nhiều cơ sở sản xuất ở đây không được cách ly, chỉ là sân giếng hoặc sàn nhà của gia đình.

Tại các cơ sở này, những đống bì lợn bèo nhèo được thu gom từ nhiều nơi đổ bừa bãi dưới nền đất bẩn thỉu, ẩm ướt, nước chảy lênh láng và vô số thứ rác rưởi nằm trên đó. Bên cạnh đống bì lợn là những dao thớt, xô chậu đen ngòm, ruồi nhặng bâu đầy trên miệng xô.

Bì lợn được cạo thẳng trên sàn thay thớt. Chứng kiến cảnh dùng vòi nước xịt thẳng vào bì lợn để rửa hay dùng chân “dẫm, đạp” bì lợn vẫn bốc mùi, kèm theo sạn đá dính đầy khiến ai chứng kiến cũng phải rùng mình.

Những đống bì lợn sau khi được vát sạch mỡ sẽ được đổ ngay vào một thùng nhựa màu xanh, bên trong chứa một loại nước, bốc mùi hắc khó chịu. Bì lợn sẽ được ngâm trong thùng chừng 3 giờ đồng hồ. Sau khi được ngâm trong những thùng nước “lạ”, chúng được vớt ra với màu trắng toát, sạch bong. Những vết thâm tím trên thân bì đã hoàn toàn biến mất. Đặc biệt, mùi hôi thối cũng không còn nữa. Trên mặt thùng nước nổi lên những lớp bọt trắng xen lẫn cặn bã.

Những thứ nước lạ đó là những thùng chứa hóa chất được các cơ sở hóa chất trực tiếp mang đến lò sản xuất bì bóng. Sau công đoạn làm sạch và tẩy trắng, bì lợn sẽ được trần qua lớp nước sôi rồi đem phơi khô và cuối cùng đưa vào lò nướng để nổ bung thành bóng rồi được đóng vào các bao tải và phân phối đi các vùng để tiêu thụ.

Nhìn những miếng bóng bì giòn rụm, nợ đều, có mấy ai biết, thực chất nó được chế biến những mảng da lợn tím tái và hôi thối với công nghệ siêu bẩn cũng như ngâm qua hóa chất.

Cả nước r/ùng m/ình toàn là sữa cho bà bầu và người tiểu đường! Gietnguoi không d–a-o là đây chứ đâu

Đoàn liên ngành tỉnh đã phát hiện một số cơ sở kinh doanh sữa bột cho người tiểu đường và cho bà bầu nhập lậu, không có hóa đơn, chứng từ.

Đưa mẹ con ăn xin về nhà, vị giám đốc phát hiện ra một bí mật k;inh h;oàng”

Đêm mưa tầm tã, giữa dòng xe hối hả, một người đàn bà bế đứa bé co ro bên vệ đường. Cô run rẩy, mắt ngấn lệ. Không ai dừng lại. Cho đến khi chiếc Mercedes đen dừng bánh. Người đàn ông bước xuống, không ai khác – giám đốc Trần Minh Quân. Anh không ngờ rằng quyết định dừng xe đêm đó sẽ kéo theo một chuỗi sự kiện rùng rợn mà cả đời anh không thể quên…

Thành phố Hồ Chí Minh về đêm vẫn chưa bao giờ ngủ. Đèn neon nhấp nháy, tiếng còi xe, tiếng cười nói lẫn lộn trong mưa. Trần Minh Quân – giám đốc công ty bất động sản Minh Thành – đang trên đường từ buổi tiệc gặp gỡ đối tác trở về căn hộ penthouse sang trọng ở Quận 1.

Mưa đổ như trút nước. Khi xe anh đi ngang đoạn ngã tư gần chợ Bến Thành, ánh mắt anh bất chợt bắt gặp một hình ảnh khiến tim mình chùng xuống.

Một người phụ nữ trẻ, ướt sũng, đang ngồi thụp bên cột điện. Trong vòng tay cô là một đứa bé trai khoảng ba tuổi, mặt mũi tái xanh, ho liên tục.

Không rõ vì cơn mưa hay điều gì trong ánh mắt cô mà Quân bất giác bảo tài xế dừng xe.

— “Dừng lại. Đưa họ lên xe.”

Người tài xế ngơ ngác, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quân, anh lập tức làm theo.

Trở về nhà, Quân cho người phụ nữ và đứa bé ở lại căn phòng khách phía sau biệt thự. Anh cho người giúp việc nấu cháo, lấy khăn, quần áo sạch. Cô ta có vẻ ngại ngần nhưng không nói gì, chỉ cảm ơn rối rít.

— “Tên cô là gì?” – Quân hỏi khi cô đã tạm ổn định.

— “Em… em tên Mai. Còn đây là con trai em – cu Bin.”

Mai khoảng ngoài hai mươi, gầy gò, xanh xao, nhưng nét mặt lại có gì đó khép kín và từng trải. Đôi mắt cô luôn lẩn tránh, đặc biệt là khi nhắc đến quê quán hay người thân.

— “Cô và con sao lại ra đường giữa đêm khuya thế này?”

Mai cúi mặt, đáp nhỏ:

— “Chồng em bỏ đi. Em không có tiền trả trọ. Họ đuổi em ra đường. Không còn nơi nào để đi.”

Quân im lặng. Không phải lần đầu anh thấy cảnh người nghèo khổ, nhưng có gì đó rất khác ở người phụ nữ này. Bản năng mách bảo anh — có điều gì đó không ổn.

Sáng hôm sau, Quân dặn người giúp việc mua thêm đồ dùng cho Mai và cu Bin. Tuy nhiên, khi anh vừa rời khỏi nhà được vài tiếng thì chị giúp việc – cô Liễu – gọi điện trong hoảng hốt:

— “Cậu Quân, cô Mai… cô ấy vào phòng cậu. Em thấy cửa khép hờ, tưởng có chuyện gì nên mới nhìn qua. Cô ấy đang lục ngăn kéo bàn làm việc của cậu!”

Quân cau mày. Anh yêu cầu bật camera trong nhà lên xem lại.

Trong đoạn video, Mai lén lút vào phòng, mở từng ngăn kéo, xem kỹ từng tài liệu. Cô ta dừng lại lâu ở một tập hồ sơ mang tên “KCN Long Thành – dự án 2030”. Gương mặt Mai khi đó thay đổi rõ rệt – từ bối rối thành sững sờ, rồi chuyển sang hốt hoảng.

Cô lấy điện thoại chụp lại vài tờ giấy, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Quân lập tức quay xe về nhà.

Khi đối mặt Mai, Quân không nổi giận. Anh chỉ ngồi xuống ghế sofa, nhìn thẳng vào mắt cô.

— “Tại sao cô lục phòng tôi?”

Mai run rẩy, đôi mắt đỏ hoe. Nhưng thay vì chối, cô buông một câu khiến Quân chết lặng:

— “Tôi… tôi từng sống ở Long Thành. Chính dự án đó đã… đã khiến gia đình tôi tan nát.”

Cô nghẹn ngào, giọng vỡ òa.

— “Ba tôi là chủ đất ở đó. Ông bị ép bán đất với giá rẻ mạt. Vài tháng sau thì chết vì đột quỵ. Mẹ tôi đi lang thang, còn tôi… tôi bị bắt ép làm những việc không thể nói ra để sống sót.”

Quân lặng người. Hồ sơ dự án Long Thành là công trình của cha anh để lại – một trong những dự án lớn nhất tỉnh Đồng Nai, có nhiều khuất tất nhưng chưa từng có bằng chứng cụ thể.

— “Cô nghĩ tôi liên quan?”

Mai gật đầu.

— “Không phải anh, mà là người nhà anh – ông Trần Minh Đức – bố anh. Ông ấy là người chỉ đạo ép dân rời khỏi khu đất. Tôi có giấy tờ, nhưng cần tìm thêm bằng chứng. Tôi không ngờ… lại gặp nó trong nhà anh.”

Quân ngồi bất động. Trong anh dâng lên một cảm giác bất an chưa từng có. Những nghi ngờ về quá khứ gia đình, về cách cha anh giàu lên quá nhanh — tất cả đang dần thành hình.

Và rồi, như giọt nước tràn ly, Mai thì thầm:

— “Tôi không chỉ tìm sự thật. Tôi còn đang chạy trốn… Một người đang truy sát tôi, vì tôi biết quá nhiều.”

Từ sau cuộc nói chuyện ấy, Trần Minh Quân không còn nhìn Mai như một kẻ ăn xin. Anh bắt đầu điều tra. Những gì Mai nói không thể là bịa đặt – cô biết quá rõ về dự án KCN Long Thành, biết cả những cái tên mà người ngoài không ai biết.

Đêm hôm đó, khi toàn bộ căn biệt thự đã chìm vào giấc ngủ, Quân ngồi một mình trong phòng làm việc, bật lại đoạn video Mai lén vào phòng lần nữa. Có điều gì đó anh bỏ sót.

Ánh mắt cô khi nhìn thấy hồ sơ – đó không chỉ là sợ hãi. Đó là ánh mắt của một người từng chứng kiến điều kinh hoàng.

Sáng hôm sau, Quân lái xe thẳng về Long Thành. Anh ghé vào ủy ban xã cũ, hỏi thăm thông tin về những người dân từng sống trên khu đất nơi công ty anh xây dựng khu công nghiệp.

Một cán bộ xã già, sau khi nhìn quanh và đảm bảo không ai nghe, mới kéo anh lại gần:

— “Cậu là người nhà ông Trần Minh Đức à?”

— “Vâng. Là con trai.”

Ông già thở dài:

— “Hồi đó có vụ cưỡng chế lớn lắm. Báo chí không ai dám đăng. Có một ông chủ đất tên là Nguyễn Văn Sáng. Ổng chống đối quyết liệt. Sau đó… chết bất ngờ. Người dân nói là đột quỵ, nhưng… lạ lắm.”

— “Ông ấy có con gái?”

— “Có. Đứa con gái duy nhất. Lúc đó mới mười bảy. Sau khi cha chết, mẹ thì điên dại, đứa nhỏ cũng mất tích luôn.”

Quân như chết lặng.

Nguyễn Văn Sáng. Mai từng nói cha cô tên Sáng. Vậy là cô chính là con gái của người đàn ông từng bị cưỡng ép bán đất cho chính công ty nhà anh.

Khi Quân vừa về tới nhà, điện thoại reo. Là cô giúp việc gọi, giọng hoảng loạn:

— “Cậu Quân! Cô Mai… cô ấy biến mất rồi! Cửa sau mở toang. Cậu Bin thì vẫn còn, đang ngủ. Em không thấy cô Mai đâu!”

Quân lập tức kiểm tra camera an ninh, nhưng lạ thay — tất cả đoạn ghi hình từ 2 tiếng trước đều bị xóa sạch.

Anh lao đến phòng bé Bin. Thằng bé vẫn ngủ say, nhưng trên bàn là một bức thư ngắn:

“Đừng tìm em. Họ đã biết em ở đâu. Cảm ơn anh vì đã cứu mẹ con em một lần. Nhưng nếu em ở lại, sẽ có người chết.”

Quân siết chặt bức thư, ánh mắt trở nên quyết liệt.

Tối hôm đó, Quân tìm gặp dì Hồng – người từng là thư ký riêng của cha anh suốt hai mươi năm, hiện đã về hưu ở Biên Hòa. Sau vài ly trà, Quân thẳng thắn hỏi:

— “Cha cháu có từng… làm chuyện gì mờ ám ở Long Thành không?”

Dì Hồng im lặng một lúc lâu. Rồi bà mở ngăn tủ, lấy ra một tập hồ sơ cũ kỹ.

— “Hồi đó dì giữ lại vì thấy có điều không minh bạch. Nhưng ai dám nói? Người đứng sau vụ cưỡng chế đất năm đó… không chỉ có cha cháu đâu. Còn có cả ông Hào – phó giám đốc công an tỉnh.”

Quân mở hồ sơ. Những bức ảnh chụp hiện trường vụ “t//ự t//ử” của ông Nguyễn Văn Sáng – mất trong nhà sau một buổi làm việc với tổ cưỡng chế. Nhưng trong một bức ảnh phóng to, mắt ông Sáng đầy máu bầm, môi tím tái, có dấu hiệu bị đánh trước khi chết.

— “Tài liệu này nếu lộ ra sẽ giết chết danh tiếng công ty cháu. Nhưng… nếu không có ai đứng ra nói thật, sẽ còn nhiều người như Mai nữa.”

Sáng hôm sau, khi đang trên đường đến gặp luật sư để xin tư vấn pháp lý, Quân bị một chiếc xe bán tải lạ tông thẳng vào bên hông. Chiếc Mercedes xoay vòng, va vào dải phân cách.

Trước khi ngất đi, Quân chỉ kịp thấy một bóng người bước tới, trong tay là một ống sắt dài.

Khi tỉnh dậy, anh đã nằm trong phòng bệnh.

Bên ngoài là tiếng còi xe cứu thương, nhưng bên trong là một mảnh giấy nhét dưới gối:

“Đừng tiếp tục điều tra. Lần tới không ai cứu được anh đâu.”

Quân siết chặt tay. Mọi chuyện đã vượt ngoài phạm vi “gia đình”. Đây là cả một mạng lưới quyền lực, công an, doanh nghiệp và máu người dân vô tội.

Ba ngày sau, trong một đêm mưa nữa, Mai quay lại.

Cô gõ cửa nhà Quân với bộ dạng tả tơi, vai có vết thương mới.

— “Họ phát hiện em rồi. Em không còn nơi nào để đi. Nhưng em cũng tìm được thứ cuối cùng để vạch trần chúng.”

Cô đưa ra một chiếc USB.

— “Đây là bản ghi âm của ông Hào – phó giám đốc công an năm đó – thừa nhận mọi việc. Em đã gài máy khi lén gặp lại hắn giả vờ xin tiền bịt miệng. Em… suýt chết.”

Quân nhận lấy USB, ánh mắt kiên định.

— “Cô không còn phải chạy nữa. Chúng ta sẽ đưa mọi chuyện ra ánh sáng.”

Hai tháng sau, loạt bài điều tra của báo chí đồng loạt đăng tải:

“Vạch trần đường dây cưỡng chế – tham nhũng – giết người ở Long Thành”

Ông Trần Minh Đức, ông Hào và ba cán bộ cấp cao khác bị bắt. Tập đoàn Minh Thành rơi vào khủng hoảng, nhưng Quân đứng ra nhận trách nhiệm, bắt đầu lại với dự án nhà ở xã hội miễn phí cho người dân từng bị thu hồi đất.

Mai và con trai được đưa vào chương trình bảo vệ nhân chứng. Cuộc sống của cô bắt đầu sang trang, dù những vết thương cũ sẽ còn mãi.

Còn Trần Minh Quân – sau tất cả – đã hiểu rằng đôi khi, một quyết định giữa đêm mưa có thể thay đổi cả cuộc đời.

Phát hiện gần 30 tấn thực phẩm b/ốc mù/i giữa trời nóng vẫn chuẩn bị “ra chợ”: Toàn đặc sản!

 Ngày 2-6, Chi cục QLTT tỉnh Quảng Ninh cho biết vừa phát hiện hơn 25 tấn thực phẩm đông lạnh không rõ nguồn gốc xuất xứ, có dấu hiệu bốc mùi

Trước đó, ngày 27-5, Đội QLTT số 4, Chi cục QLTT tỉnh Quảng Ninh phối hợp với Phòng Cảnh sát Kinh tế, Công an tỉnh và Đội Kiểm soát Hải quan thuộc Chi cục Hải quan Khu vực VIII đã tiến hành kiểm tra kho hàng đông lạnh tại thôn 5, xã Quảng Nghĩa, TP Móng Cái phát hiện hơn 25 tấn thực phẩm đông lạnh không rõ nguồn gốc.

Phát hiện 25 tấn thực phẩm đông lạnh bốc mùi hôi thối- Ảnh 1.

Lực lượng chức năng kiểm tra sau khi thu giữ hơn 25 tấn thực phẩm đông lạnh không rõ nguồn gốc tại TP Móng Cái

Qua kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện số lượng lớn thực phẩm đông lạnh, gồm 25 tấn mực ống, 300 kg sách bò và 160 kg chân gà, được chứa trong các thùng carton và sọt nhựa.

Toàn bộ số hàng hóa đều không có thông tin về nguồn gốc, xuất xứ, nhiều sản phẩm đã có dấu hiệu bốc mùi, không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm.

Chủ cửa hàng khai nhận đã thu mua số hàng hóa này trôi nổi trên thị trường để kinh doanh, không có hóa đơn, chứng từ hay bất kỳ giấy tờ hợp pháp nào chứng minh nguồn gốc xuất xứ.

Đội QLTT số 4 đã tiến hành tạm giữ toàn bộ số hàng hóa, lập biên bản vi phạm và hoàn thiện hồ sơ để xử lý theo quy định của pháp luật.

Vụ thịt bẩn C.P: Hình ảnh bất thường là thật, nhưng không bán ra thị trường?

Anh bảo vệ nghèo mất việc vì bênh vực cô bé ă;n x;in, hôm sau siêu xe đến tìm khiến cả phố s;ững s;ờ

“Ông bảo vệ già mất việc chỉ vì cho một cô bé ăn xin miếng bánh mì. Hôm sau, cả con phố sững sờ khi thấy một chiếc siêu xe dừng lại ngay trước cổng, tài xế mặc vest bước xuống và hỏi: ‘Ai là chú Bảo?’”

Ở một góc nhỏ tại Sài Gòn, nơi những toà cao ốc hiện đại mọc lên san sát, có một trung tâm thương mại sang trọng tên là Vạn Hòa Plaza. Đây là nơi tập trung những thương hiệu thời trang quốc tế, khách ra vào toàn người sang trọng, áo quần thơm mùi nước hoa ngoại.

Chú Bảo, một người đàn ông ngoài 60 tuổi, làm bảo vệ ở đây đã gần 5 năm. Dáng người gầy gò, khuôn mặt khắc khổ nhưng lúc nào cũng nở nụ cười hiền hậu. Cả dãy phố đều quen với chú – người bảo vệ nghèo luôn sẵn lòng giúp khách xách đồ, dắt xe, chỉ đường.

Chú sống một mình trong căn trọ nhỏ ở quận Tân Phú, vợ mất sớm, con trai đi làm xa lâu ngày không liên lạc. Mỗi sáng chú dậy từ 5 giờ, lặng lẽ pha ấm trà mang theo, đứng gác suốt 12 tiếng giữa nắng gắt hay mưa rào.

Hôm đó, vào khoảng gần trưa, khi khách ra vào tấp nập, chú Bảo thấy một cô bé khoảng 8 – 9 tuổi, quần áo rách rưới, tóc bết lại vì bụi đường, đứng nép vào cột điện gần cửa chính. Bé không dám lại gần nhưng ánh mắt dõi theo từng người mang đồ ăn trên tay. Thỉnh thoảng, bé cúi mặt xuống, bụng sôi lên từng hồi.

Chú Bảo bước lại gần, nhẹ nhàng hỏi:

– “Con đói lắm rồi phải không?”

Cô bé gật đầu, mắt long lanh. Không chần chừ, chú móc ra tờ 20.000 đồng – gần nửa tiền ăn trưa – rồi chạy vào tiệm bánh gần đó mua cho bé ổ bánh mì thịt.

Cô bé vừa ăn vừa khóc. “Con tên Linh, mẹ mất, ba bỏ đi, con trốn khỏi trại trẻ…”

Chú không hỏi gì thêm. Chỉ lặng lẽ kéo ghế ra, để cô bé ngồi cạnh ăn hết bữa rồi dặn dò: “Lát nữa có chú xe ôm quen chú, chú nhờ người chở con ra chùa gần đây, có sư cô thương lắm, con cứ nói là chú Bảo gửi tới.”

Không may, toàn bộ sự việc bị camera của cửa hàng ghi lại. Và chỉ vài tiếng sau, quản lý của trung tâm thương mại gọi chú lên phòng làm việc.

Người quản lý – một thanh niên trẻ tên Hưng – ném bản in ảnh từ camera lên bàn, giọng gắt:

– “Chú có biết quy định cấm người ăn xin tới gần trung tâm không? Mất hình ảnh với khách VIP đấy!”

– “Nhưng… nó chỉ là con nít. Đói tới mức run người…”

– “Chúng tôi không thuê chú để làm từ thiện. Chú nghỉ việc đi. Tháng này khỏi nhận lương.”

Không ai lên tiếng bênh vực. Những đồng nghiệp trẻ hơn chỉ cúi mặt. Chú Bảo cầm túi đồ đơn sơ, lặng lẽ rời khỏi nơi gắn bó 5 năm cuộc đời mà không một lời trách móc.

Tin chú Bảo bị đuổi vì cho cô bé ăn xin lan ra nhanh chóng. Những người buôn bán quanh khu phố – ai cũng thương chú. Nhưng không ai dám làm gì. Quy định là quy định.

Ba ngày sau, quán nước đầu hẻm, bà Tám bán hủ tiếu thì thào:

– “Nè, nghe đâu hôm qua có chiếc xe hơi lạ lắm, đậu trước trung tâm. Mà hỏi chú Bảo cơ đấy…”

Ngày thứ tư sau khi mất việc, vào đúng 9 giờ sáng, một chiếc Mercedes Maybach đen bóng dừng lại ngay trước Vạn Hòa Plaza. Biển số xe mang đầu tỉnh khác, nhưng không ai rời mắt khỏi vẻ sang trọng và uy quyền của nó.

Từ xe bước xuống một người đàn ông khoảng 40 tuổi, mặc vest xám tro, dáng người cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị. Anh ta đi thẳng vào quầy lễ tân, hỏi bằng giọng dứt khoát:

– “Tôi tìm ông Bảo – người bảo vệ từng làm ở đây. Ông ấy đâu rồi?”

Cả sảnh sững sờ. Một cô nhân viên nhỏ giọng:

– “Dạ… chú ấy bị nghỉ việc rồi ạ… vì một… chuyện nhỏ…”

– “Tôi biết chuyện đó. Tôi đến để cảm ơn ông ấy. Nếu ai biết ông ấy đang ở đâu, xin báo lại. Tôi tên là Lâm, Giám đốc điều hành Quỹ Trẻ Em Việt Nam.”

Hóa ra, cô bé Linh chính là con gái nuôi của một gia đình tài phiệt ở Hà Nội. Trong một chuyến đi từ thiện ở miền Tây năm ngoái, anh Lâm từng gặp và cứu bé khỏi nhóm buôn người. Sau đó, anh hoàn tất giấy tờ, cho bé về nuôi nhưng vì lý do nội bộ, bé bị tạm giao cho trung tâm bảo trợ để chờ phê duyệt hồ sơ.

Một tuần trước, bé Linh trốn khỏi nơi đó, bị lạc giữa Sài Gòn. Anh Lâm cùng cộng sự truy tìm khắp các camera thành phố nhưng vô vọng… cho đến khi bé Linh nhắc tên: “Chú Bảo… người cho con bánh mì… rất hiền…”

Ngay lập tức, họ truy tìm đoạn clip từ camera trung tâm thương mại – và tìm ra chú Bảo. Nhưng khi quay lại thì chú đã không còn ở đó.

Qua lời chỉ dẫn từ những người dân quanh khu trọ, cuối cùng, anh Lâm tìm đến căn phòng trọ của chú Bảo. Căn phòng chật chội, nhưng được quét dọn sạch sẽ. Chú đang ngồi uống trà, đôi mắt đượm buồn.

Khi cánh cửa mở ra, bé Linh chạy vào ôm chầm lấy chú:

– “Chú ơi! Con nhớ chú quá!”

Chú Bảo sững người, rồi nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Anh Lâm cúi đầu:

– “Cháu thay mặt con bé và gia đình… cảm ơn chú. Nếu không có chú hôm đó, có lẽ chúng cháu không bao giờ tìm lại được Linh.”

Ít ngày sau, hình ảnh chú Bảo – trong bộ đồng phục bảo vệ cũ, ngồi cạnh cô bé ăn xin và anh Lâm – xuất hiện trên khắp các mặt báo, mạng xã hội. Câu chuyện “người bảo vệ nghèo bị mất việc vì lòng tốt” trở thành đề tài gây xúc động mạnh.

Quỹ Trẻ Em Việt Nam quyết định mời chú làm cố vấn danh dự, phụ trách giám sát các chương trình hỗ trợ trẻ em lang thang.

Trung tâm Vạn Hòa Plaza, sau làn sóng tẩy chay dữ dội, phải gửi thư xin lỗi và ngỏ ý mời chú quay lại. Nhưng chú Bảo từ chối, chỉ cười hiền:

– “Tôi không cần gì to tát. Chỉ mong… không ai phải bỏ đói một đứa bé vì cái gọi là ‘quy định’ nữa thôi.”

Trong một thế giới mà mọi thứ đều chạy theo lợi nhuận, đôi khi một ổ bánh mìlòng tốt thầm lặng lại có sức lay động gấp ngàn lần siêu xe hay ánh đèn sang trọng. Và chú Bảo – người bảo vệ nghèo – đã dạy cả thành phố một bài học về tình người.

Saigon Square lại SÁNG nhất hôm nay

Tại Trung tâm Thương mại Saigon Square, nhiều gian hàng vẫn “cửa đóng then cài” sau đợt kiểm tra của lực lượng Quản lý thị trường.