Home Blog Page 52

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

“Ngày đó, anh tôi đứng trước cổng trường Đại học Bách Khoa, tờ giấy báo trúng tuyển còn chưa kịp nhàu, nước mắt đã rơi. Anh quay lưng đi, không phải vì điểm không đủ, mà vì ở nhà còn ba đứa em gái đói cơm, một người bà già nua và một mái nhà dột nát.”

Gia đình anh Trí sống ở một xã nhỏ thuộc huyện Hương Sơn, Hà Tĩnh. Mẹ mất sớm khi đứa út mới lên ba, cha thì bỏ đi biệt xứ từ đó không có tin tức. Mọi gánh nặng đổ dồn lên đôi vai gầy guộc của bà nội – cụ Nguyễn Thị Đào – và cậu con trai cả là Trí, lúc đó mới chỉ 17 tuổi.

Trí là học sinh giỏi toàn huyện, học lớp 12 nhưng đã biết làm ruộng, làm thuê, biết đi cày thuê từ 4h sáng rồi lại tất tả về đi học. Người trong làng thương lắm, bảo: “Thằng Trí học giỏi mà hiền, sau này nên ông này bà nọ đó!”

Trí có ba cô em gái: Mai, Lan và Hương – ba cái tên mẹ đặt lúc còn sống, mong tụi nhỏ sau này như hoa mai nở giữa mùa đông. Nhưng hoa có đẹp mấy cũng cần đất màu, mà nhà thì chỉ toàn đất sỏi đá và khốn khó.

Năm đó, Trí đỗ Đại học Bách Khoa Hà Nội với số điểm cao gần tuyệt đối. Thầy cô mừng, trường phổ thông vinh danh, cả làng xôn xao. Nhưng bà nội thì trầm lặng, châm điếu thuốc lào, lặng lẽ quay vào trong buồng.

Buổi tối hôm đó, Trí ngồi bên bà, trên tay là giấy báo trúng tuyển.

“Bà ơi, con lên Hà Nội học nghe bà. Mỗi tuần con chỉ cần 50 nghìn tiền ăn thôi, con sẽ đi làm thêm.”

Bà nội thở dài, đôi mắt mờ đục nhìn vào khoảng không.

“Rứa còn ba đứa em gái? Bà già rồi, ai chăm? Ai cho chúng ăn học? Trí đi rồi, nhà ni lấy ai làm ruộng, lấy ai cáng đáng?”

Trí im lặng. Một bên là giấc mơ, một bên là máu thịt ruột rà.

Tối đó, anh lặng lẽ đốt tờ giấy báo nhập học sau nhà. Ngọn lửa bập bùng hắt lên gương mặt chai sạm vì nắng gió. Mơ ước thành kỹ sư, làm ra tiền xây nhà cho bà, cho em… tan vào tro bụi.

Từ ngày ấy, Trí bỏ học. Anh làm đủ nghề: bốc vác gạo ở chợ huyện, đi phụ hồ, bắt cá đêm ở khe suối, mùa hè thì lên rừng bóc vỏ quế thuê. Ai thuê gì làm nấy.

Có lần, bà con thấy Trí sốt cao mà vẫn lết ra đồng gặt lúa thuê, người xanh xao đến tội. Họ xót xa, hỏi sao không nghỉ. Trí chỉ cười:

“Ba đứa nhỏ còn phải đóng tiền học…”

Bà nội từ đó lúc nào cũng giấu mặt quay đi mỗi khi nhìn thấy tấm lưng gầy của cháu đẫm mồ hôi. Bà biết, cháu bà từ chối đại học không phải vì không muốn, mà vì thương bà, thương em.

Nhờ có anh, ba cô em gái đều được đi học đàng hoàng. Mai đỗ Đại học Ngoại thương, Lan học Y Hà Nội, còn bé Hương đỗ Sư phạm Huế.

Anh không đi học, nhưng mỗi lần các em thi đỗ, anh cười như chính mình thành công.

Ngày Mai đi Hà Nội nhập học, Trí đưa em ra bến xe bằng chiếc xe đạp cà tàng. Trời mưa, áo mưa rách tơi tả. Trí dúi vào tay em 300 nghìn – số tiền anh tích góp 3 tháng – rồi vội quay xe đi không để em kịp khóc.

Lan thì khác, ngày em vào trường Y, Trí phải đi làm 2 tháng liền ở Quảng Bình, ngủ trong lán công trình, ăn cơm hộp để dành gửi cho em học phí.

Còn Hương – cô út – mỗi lần được anh dạy kèm học, luôn bảo:

“Anh mà đi học là giỏi nhất nước. Em học được như hôm nay là nhờ anh.”

Trí chỉ cười, xoa đầu em:

“Anh học đời. Còn tụi em học chữ, sau này nhớ giúp đời, giúp người.”

Cụ Đào năm đó đã ngoài 70, mắt mờ, tay run. Ngày nào bà cũng ra hiên chờ cháu về. Bà biết lỗi, biết mình chính là người khiến giấc mơ của Trí tan biến.

“Giá như… giá như khi đó bà nói: ‘Cứ đi đi, bà sẽ ráng chăm em’… thì có lẽ bây giờ Trí đã là ông kỹ sư, sống sung sướng rồi…”

Nhưng “giá như” không thay được hiện thực. Những nếp nhăn trên mặt bà như từng vết hằn tội lỗi, từng đêm mất ngủ khi nghe tiếng cháu ho khù khụ vì cảm lạnh ngoài đồng.

Hai mươi năm trôi qua như cái chớp mắt.

Căn nhà lá năm xưa nay đã là một ngôi nhà cấp 4 khang trang giữa làng quê. Nhưng người dân quanh đó vẫn hay kể cho con cháu nghe chuyện về một người anh trai cả – người đã đánh đổi cả thanh xuân và ước mơ để các em được bay xa.

Mai bây giờ là phó giám đốc một công ty xuất nhập khẩu tại Hà Nội. Lan đang làm bác sĩ sản khoa ở bệnh viện lớn ở Đà Nẵng, còn Hương là giáo viên dạy Văn tại trường chuyên của tỉnh. Ba chị em, mỗi người một nơi, thành đạt, giỏi giang.

Nhưng… có một điều họ luôn day dứt: Anh Trí – người đã nuôi lớn giấc mơ cho họ – vẫn sống ở quê, lặng lẽ và đơn độc.

Trí vẫn sống trong căn phòng nhỏ bên cạnh nhà bà nội, vẫn đi làm thợ sửa xe máy cho dân làng, sáng tối sớm hôm, ăn cơm đạm bạc với canh rau và cà muối.

Anh chưa lập gia đình. Người ta bảo anh từng yêu một cô gái nhưng rồi cũng chia tay vì mặc cảm nghèo, vì sợ mình ràng buộc cuộc đời người ta. Mái tóc anh đã điểm bạc, gương mặt hằn vết thời gian, đôi mắt thì vẫn ấm áp như xưa.

Năm ấy, bà Đào ngã bệnh nặng. Căn bệnh tuổi già hành hạ khiến bà yếu hẳn. Bà nằm một chỗ, chỉ gọi một cái tên:

“Trí ơi… Bà xin lỗi… Bà sai rồi…”

Trí ngồi bên giường, vẫn nhẹ nhàng đắp chăn, đút từng thìa cháo loãng cho bà.

“Bà đừng nói vậy. Nếu quay lại… con vẫn chọn như thế. Vì tụi em xứng đáng được bay cao hơn con.”

Bà bật khóc. Những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, không phải vì đau ốm, mà vì trái tim người già day dứt.

“Bà không cho con đi học… là bà cướp giấc mơ của con…”

“Không bà ạ. Con sống không có bằng cấp, nhưng con không nghèo. Con giàu vì có ba đứa em thành tài. Con mãn nguyện rồi.”

Bà gục vào tay anh, nghẹn ngào: “Trí à… tha cho bà…”

Năm đó, vào ngày giỗ mẹ, cả ba cô em gái đều trở về. Mai mang về bánh kẹo từ Nhật, Lan mang thuốc bổ cho anh, còn Hương thì mua một bộ sách giáo khoa mới cho học trò nghèo trong làng theo đúng lời dặn của anh.

Buổi tối, khi cả nhà quây quần bên bàn thờ, Hương lấy ra một tập hồ sơ:

“Anh Trí, tụi em bàn với nhau rồi. Đây là hồ sơ du học chương trình đặc cách cho người có công tác xã hội. Em đã nhờ đồng nghiệp bên Singapore giúp. Chỉ cần anh đồng ý, anh có thể sang đó học lấy bằng kỹ sư, kể cả tuổi 40 vẫn chưa muộn.”

Trí sững sờ.

“Anh già rồi… học làm gì nữa. Cái tuổi này…”

Mai nắm tay anh:

“Không phải để kiếm tiền, mà để sống cho chính mình. Bao năm qua, anh sống vì tụi em. Giờ tụi em muốn anh được sống vì anh một lần.”

Lan nhìn vào mắt anh, nghẹn ngào:

“Anh là người giỏi nhất nhà. Nhưng chưa từng được thừa nhận. Đã đến lúc cả thế giới biết đến anh.”

Anh quay đi, giấu giọt nước mắt.

Ba tháng sau, Trí nhận được visa sang Singapore học hệ kỹ thuật cơ khí nâng cao – chương trình dành cho người có kinh nghiệm và từng làm kỹ thuật thực tế.

Anh lần đầu tiên ra nước ngoài, bỡ ngỡ như một đứa trẻ, nhưng lại học rất nhanh. Trong thư gửi về, anh viết:

“Lớp học có cả mấy đứa nhỏ hơn mình hai mươi tuổi. Nhưng tụi nó gọi anh là ‘chú genius’. Vui lắm. Lần đầu tiên anh được cầm mô hình máy móc đúng như hồi nhỏ mơ.”

“Chỉ tiếc là bà không còn đủ tỉnh táo để nghe anh kể…”

Ở quê nhà, bà nội sau cơn bệnh đã yếu hẳn, lẩn thẩn quên cả tên cháu, chỉ thỉnh thoảng ngồi nhìn ra sân, mấp máy: “Thằng Trí về chưa…”

Một năm sau, anh về nước nhận bằng chứng nhận kỹ sư danh dự. Nhưng bà không còn nhận ra anh.

Ngày bà mất, ba chị em gái đứng bên linh cữu bà, còn anh Trí ngồi một góc, tay ôm di ảnh bà mà thầm thì:

“Con không trách bà đâu. Bà cho con cơ hội làm người tử tế nhất đời này. Giấc mơ của con… không cần phải có bằng đại học mới thành hiện thực.”

Năm đó, làng Hương Sơn dựng một tấm biển tưởng niệm tại cổng trường làng: “Nhà giáo không bảng đen – Người kỹ sư không bằng cấp – Người anh hùng của ba chị em thành đạt.”

Trí sau đó mở một lớp dạy nghề sửa xe miễn phí cho thanh niên nghèo trong vùng. Các học trò gọi anh là “Thầy Trí” – danh xưng mà anh chưa từng nghĩ đến.

Trong lòng họ, anh không cần danh hiệu, không cần giấy khen. Anh là giấc mơ sống, là hiện thân của tình anh, của lòng nhân hậu không giới hạn.

Cả nước hướng về Quảng Ninh: Hơn 1 tấn quá kinhkhung

Lực lượng Quản lý thị trường (QLTT) tỉnh Quảng Ninh vừa phát hiện và thu giữ hơn 12 tấn chân gà không rõ nguồn gốc tại một kho đông lạnh ở thành phố Cẩm Phả. Toàn bộ số hàng đã bốc mùi, không có hóa đơn, chứng từ hợp pháp và đang được tạm giữ để xử lý theo quy định.

Theo thông tin từ Đội Quản lý thị trường số 1, chiều 28/5 đã tiến hành kiểm tra đột xuất kho hàng đông lạnh của một cơ sở chế biến thực phẩm tại khu Công nghiệp Cẩm Thịnh, Phường Cẩm Thịnh, thành phố Cẩm Phả, tỉnh Quảng Ninh.

Cận cảnh kho chứa hơn 12 tấn chân gà bốc mùi hôi thối được phát hiện tại Quảng Ninh.

Quá trình kiểm tra, lực lượng chức năng đã phát hiện 12.260 kg chân gà đóng trong các bao tải dứa đã bốc mùi và không rõ nguồn gốc, xuất xứ.

Chủ kho hàng là ông H.V.T, sinh năm 1982 (địa chỉ: xã Nghĩa Hồng, huyện Nghĩa Hưng, tỉnh Nam Định), Ông T khai nhận toàn bộ số chân gà trên mua trôi nổi trên thị trường về tập kết tại kho hàng sau đó đưa ra thị trường tiêu thụ và không có hóa đơn, chứng từ, giấy tờ chứng minh nguồn gốc, xuất xứ của hàng hóa.

Đội QLTT số 1 tạm giữ toàn bộ số hàng hóa vi phạm, hoàn thiện hồ sơ xử lý theo quy định của pháp luật.

Chồng xin vợ 500 triệu để bồi thường cho nh/â:n t/ình nuôi con, tôi nói một câu khiến anh t:ái mặt ngh:ẹ:n lời

“Em cho anh mượn 500 triệu được không? Anh cần đưa cho cô ấy… nuôi con.”
Câu nói vang lên giữa căn bếp ấm áp của gia đình, khiến tôi như chết lặng. Chồng tôi – người từng thề non hẹn biển, giờ lại đứng đó, xin tiền tôi để chu cấp cho con riêng với người tình.

Trời Hà Nội vào cuối tháng Mười, lạnh se sắt. Tôi – Thu Hà – đang đứng nấu bữa tối trong căn nhà nhỏ ở quận Thanh Xuân, nơi hai vợ chồng và con gái 5 tuổi của tôi, bé Gấu, sống bình yên suốt bao năm qua.

Chồng tôi – Tuấn – là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công trình. Tôi làm kế toán tại một công ty tư nhân, thu nhập ổn định. Sau bao năm vất vả tích góp, chúng tôi vừa trả xong căn nhà này cách đây 6 tháng. Những tưởng, sau bao nhiêu giông bão, cuộc sống đã bắt đầu dễ thở hơn một chút.

Nhưng rồi, buổi tối hôm đó, mọi thứ đổ vỡ chỉ bằng một câu nói.

Tuấn bước vào bếp, vẻ mặt đăm chiêu, tay mân mê chiếc điện thoại. Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi thở dài.

– Hà này, anh… anh có chuyện muốn nói.

Tôi dừng tay, lau vội dầu mỡ bám trên áo, nhìn anh.

– Có chuyện gì vậy?

Tuấn ngập ngừng một lát rồi nói, như thể phải cố ép từng chữ ra khỏi miệng:

– Anh cần mượn em 500 triệu. Anh… anh cần chu cấp cho con riêng… của anh và Nhung.

Tôi chết lặng. Cái muôi đang cầm trên tay rơi xuống sàn, phát ra tiếng “cạch” khô khốc.

– Gì cơ? – Tôi hỏi lại, giọng run lên.

Tuấn cúi đầu, giọng lí nhí như một đứa trẻ mắc lỗi:

– Là Nhung – cô ấy có thai khi anh đi công trình ở Quảng Ninh năm ngoái. Anh… anh không biết cho đến khi cô ấy sinh. Giờ cô ấy yêu cầu anh có trách nhiệm. Cô ấy không kiện, chỉ yêu cầu anh hỗ trợ 500 triệu để nuôi con trong 5 năm đầu.

Tôi không biết nên cười hay nên khóc. Vậy là trong những tháng ngày tôi ở nhà chăm con, vun vén từng đồng, thì anh lại sống những tháng ngày “công trình” cùng người đàn bà khác?

Tôi đứng im. Tim như có ai bóp nghẹt.

– Anh định xin tôi 500 triệu, để chu cấp cho con riêng của anh với người tình? – Tôi hỏi lại, từng chữ rõ ràng.

Tuấn gật đầu, như không còn cách nào khác.

Tôi nhìn anh, cười nhạt:

– Còn tôi và con gái anh thì sao? Anh định để chúng tôi sống thế nào?

– Anh không định bỏ mẹ con em. Anh chỉ… không muốn đứa trẻ kia khổ. Dù sao nó cũng là con anh.

Tôi gật đầu, bước ra khỏi bếp. Đứng ở ban công, gió lạnh lùa vào mặt tôi buốt giá. Lòng tôi như tê dại.

Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ làm, đưa Gấu đến nhà bà ngoại, rồi quay về nhà đối mặt với chồng.

Anh ngồi sẵn ở bàn, ánh mắt mệt mỏi, gương mặt hốc hác.

Tôi đặt trước mặt anh một phong bì màu vàng.

– Đây là 500 triệu anh muốn. Nhưng đổi lại, tôi cần anh ký vào tờ đơn này.

Tuấn mở ra – là đơn ly hôn.

– Hà! Em… em nói thật à?

– Anh xin tiền tôi để nuôi con riêng. Tôi không cấm. Nhưng đừng mong tôi tiếp tục sống với một người đàn ông không xứng đáng làm chồng. Tôi cho anh tiền. Và tôi cũng cho mình sự tự do.

Tuấn im lặng. Gương mặt tái đi. Anh run run nói:

– Anh sai. Nhưng… em không thể tha thứ cho anh sao?

Tôi nhìn anh thật lâu. Rồi trả lời, nhẹ tênh:

– Tha thứ thì được. Nhưng sống cùng thì không. Có những vết nứt, dù có hàn lại, cũng không bao giờ như cũ.

Anh cúi gằm, không nói thêm lời nào.

Tối hôm đó, tôi nằm cạnh con, nhìn gương mặt ngây thơ của bé mà lòng đau như cắt. Tôi đã từng tin rằng hôn nhân là nơi bình yên nhất. Nhưng hóa ra, đôi khi nó chỉ là một tòa nhà xiêu vẹo, mà mình cố sống trong đó, đến khi nó sụp đổ.

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Và tôi biết, ngày mai, tôi sẽ là một người mẹ đơn thân. Nhưng ít ra, tôi còn có lòng tự trọng. Và tôi không bao giờ để con gái mình lớn lên trong một mái nhà đầy giả dối.

Sau buổi sáng đó, tôi dọn dẹp lại nhà cửa, thu xếp vài bộ đồ cho hai mẹ con, rồi ôm bé Gấu về nhà ngoại. Mẹ tôi không hỏi gì nhiều, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa. Bà biết, khi một người phụ nữ quyết định rời đi trong im lặng, nghĩa là cô ấy đã chịu đủ rồi.

Ba tuần sau, đơn ly hôn hoàn tất. Tuấn không phản đối, chỉ lặng lẽ ký tên. Tôi nhường căn nhà cho anh, vì không muốn con gái phải sống trong ký ức cũ. Tôi chuyển ra thuê một căn chung cư nhỏ gần công ty, bắt đầu lại từ đầu – không chồng, không nhà, chỉ có tôi và con.

Thời gian đầu, Gấu hỏi bố liên tục. Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ bảo:

– Bố đi làm xa, lâu mới về.

Nhưng con nít không ngây thơ mãi. Một lần, bé nhìn tôi rồi nói:

– Mẹ khóc trong nhà tắm, chắc bố mẹ giận nhau rồi.

Tôi ôm con vào lòng, thì thầm:

– Mẹ không khóc vì bố. Mẹ khóc vì thương con. Nhưng từ giờ, mẹ sẽ mạnh mẽ hơn.

Cuộc sống mới không dễ dàng. Vừa làm mẹ, vừa đi làm, vừa lo mọi thứ một mình khiến tôi nhiều lần kiệt sức. Nhưng rồi, tôi bắt đầu học cách tự dựa vào mình – học nấu ăn giỏi hơn, học cách sửa đồ điện, tự mang xe đi bảo dưỡng, thậm chí còn học thêm tài chính online buổi tối để sau này có thể đầu tư.

Một năm trôi qua.

Tôi không còn là Thu Hà – cô kế toán hiền lành chỉ biết về nhà đúng giờ nữa. Giờ tôi là Thu Hà – người phụ nữ biết điều mình muốn, biết bảo vệ bản thân và con gái. Gấu cũng lớn hơn, hiểu chuyện hơn. Con không hỏi về bố nhiều nữa. Thay vào đó, mỗi tối lại chúc tôi ngủ ngon và nói: “Mẹ là siêu nhân của con.”

Và rồi một chiều thứ Bảy tháng Tư, khi tôi đang đón con từ lớp học vẽ về, thì thấy Tuấn đứng trước cửa nhà trọ.

Anh khác hẳn – gầy hơn, tóc lơ thơ bạc. Trong tay là một túi trái cây và một món quà nhỏ.

– Anh có thể vào không? – Anh hỏi.

Tôi gật đầu, dẫn anh vào nhà. Gấu reo lên: “Bố!”

Cả nhà ăn tối cùng nhau, lần đầu tiên sau hơn một năm. Tuấn trò chuyện với con bằng ánh mắt trìu mến, nhưng thi thoảng lại liếc nhìn tôi. Khi Gấu ngủ, anh mới ngồi lại, thở dài.

– Anh xin lỗi.

Tôi im lặng.

– Hà, từ ngày em đi, anh mới biết mình mất gì. Anh có thể sống thiếu nhiều thứ – tiền bạc, nhà cửa – nhưng thiếu em và con, anh như người rỗng ruột.

Tôi ngước nhìn anh. Bình thản.

– Muộn rồi, Tuấn ạ. Anh đã chọn rồi. Và tôi cũng vậy.

– Em không thể cho anh một cơ hội sao? Anh đã kết thúc với Nhung. Anh muốn quay về.

Tôi nhìn anh – người đàn ông từng là cả thanh xuân của mình. Nhưng lòng đã không còn cảm giác gì. Chỉ còn thương hại và tiếc nuối.

– Tôi không còn là người phụ nữ của năm đó nữa. Cũng không còn là người từng sẵn lòng tha thứ. Giờ tôi là mẹ đơn thân. Là người phụ nữ độc lập. Và tôi không cần anh nữa.

Tuấn cúi đầu. Anh biết, không còn gì cứu vãn.

Tôi đứng dậy, tiễn anh ra cửa. Trước khi đi, anh hỏi:

– Em có hối hận không?

Tôi mỉm cười:

– Có. Tôi hối hận vì đã không rời đi sớm hơn.

Rồi khép cánh cửa lại – nhẹ nhàng, dứt khoát.

Thời gian sau, tôi bắt đầu viết blog chia sẻ về cuộc sống mẹ đơn thân. Những dòng tâm sự thật lòng của tôi bất ngờ được nhiều người quan tâm. Tôi mở một kênh YouTube nhỏ, chia sẻ về cách cân bằng giữa công việc và nuôi con, về cách quản lý tài chính sau ly hôn, về lòng tự trọng và phục hồi sau phản bội.

Cuộc sống tôi dần tốt lên – không giàu sang, nhưng đủ đầy. Tôi và Gấu vẫn thường đi chơi cuối tuần, đọc sách trước giờ ngủ, và mỗi năm cùng nhau trồng một chậu cây mới để kỷ niệm “ngày hai mẹ con bắt đầu lại”.

Tôi không cần một người đàn ông để hoàn thiện mình nữa. Tôi tự hoàn thiện mình, và dạy con gái mình cũng mạnh mẽ như thế.

Có những cơn giông đến để cuốn đi những điều mục nát. Và khi giông qua rồi, ánh nắng lại rất trong.

Giáo viên mầm non nhận tin vui nhất đời: Chính thức có dự kiến tăng phụ cấp lên 45-80%, từ nay ấm no rồi

Phụ cấp ưu đãi nghề cho giáo viên mầm non dự kiến tăng từ 35-70% lên 45-80%; nhân viên y tế, thư viện trường học lần đầu có phụ cấp này.

Đông đảo giáo viên mầm non đồng thuận đề xuất nghỉ hưu sớm

Nội dung nằm trong dự thảo Nghị định quy định chế độ phụ cấp ưu đãi cho viên chức, người lao động trong các trường công lập, do Bộ Giáo dục và Đào tạo công bố ngày 13/5.

Theo Bộ, giáo viên mầm non ở các vùng thuận lợi cần được tăng phụ cấp lên 45%, còn ở vùng có điều kiện kinh tế – xã hội khó khăn là 80%. Lý do là hiện nay, tổng thu nhập của giáo viên cấp này chưa tương xứng với đặc thù và mức độ phức tạp của hoạt động nghề nghiệp.

“Giáo viên mầm non phải chăm sóc, giáo dục trẻ từ 3 tháng đến 6 tuổi, đòi hỏi sự tập trung cao độ để đảm bảo an toàn và thu hút sự chú ý của trẻ, thường làm việc 9-10 tiếng một ngày”, Bộ nêu.

Hiện, giáo viên mầm non có thu nhập thấp nhất so với các cấp học khác. Với hệ số lương khởi điểm là 2,1, phụ cấp 35%, tổng thu nhập của giáo viên mới vào nghề khoảng 6,63 triệu đồng một tháng. Đây là lý do chính khiến tỷ lệ nghỉ việc ở cấp này cao. Từ tháng 8/2023 đến tháng 4/2024, hơn 1.600 giáo viên mầm non bỏ việc

Cũng theo dự thảo, lần đầu tiên nhân viên trường học có phụ cấp ưu đãi nghề. Trong đó, các vị trí phục vụ, hỗ trợ dự kiến được hưởng mức 15%; 20% cho chức danh chuyên môn dùng chung, 25% cho các chức danh chuyên ngành.

Hiện, nhóm này nhận lương thấp nhất trong các bảng lương của cán bộ, công chức, viên chức, lại không có cơ hội thăng hạng chức danh nghề nghiệp, nên các trường khó tuyển dụng.

Ngoài ra, Bộ đề xuất tăng phụ cấp ưu đãi nghề đối với giảng viên trường dự bị đại học từ 50% lên 70%, ngang với giáo viên trường dân tộc nội trú. Lý do là nhiệm vụ của hai nhóm giáo viên này là tương đồng.

Giáo viên mầm non ở Hải Dương trong một tiết dạy, năm 2023. Ảnh: Lê Tân

Giáo viên mầm non ở Hải Dương trong một tiết dạy, năm 2023. Ảnh: Lê Tân

Dự thảo nghị định còn có nhiều điểm mới khác so với quyết định của Thủ tướng về chế độ phụ cấp ưu đãi đối với nhà giáo, ban hành từ năm 2005. Ví dụ, tất cả viên chức và người lao động, bao gồm cả người tập sự, thử việc và hợp đồng được hưởng chế độ, chứ không chỉ những người đã được xếp lương (vào biên chế).

Dự thảo cũng nêu chi tiết cách tính phụ cấp, các trường hợp không được hưởng phụ cấp như: nghỉ việc hưởng trợ cấp bảo hiểm xã hội, bị đình chỉ công tác liên tục từ một tháng trở lên…

Bộ Giáo dục và Đào tạo cho rằng khi nghị định mới được thông qua, các địa phương sẽ có thể triển khai chính sách một cách đồng bộ, góp phần nâng cao chất lượng giáo dục, giữ chân nhân sự.

Lương giáo viên hiện khoảng 4,9-15,87 triệu đồng một tháng, tùy bậc học. Ngoài ra, tùy vị trí, nơi công tác, mỗi giáo viên có thể nhận được một hoặc một số khoản phụ cấp: phụ cấp thâm niên (5% sau 5 năm công tác, mỗi năm cộng thêm 1%), ưu đãi nghề (25-50%), phụ cấp chức vụ, phụ cấp thâm niên vượt khung, phụ cấp đặc thù với nhà giáo là nghệ nhân, giáo viên dạy người khuyết tật, giáo viên công tác vùng có điều kiện đặc biệt khó khăn.

Vì vậy, thu nhập thực nhận của giáo viên từ khoảng 6,6 tới 30 triệu đồng.

Người đàn ông h-ỏng xe giữa con đèo hoang vắng, để rồi một hình ảnh ông nhìn thấy trong lúc bế tắc khiến ông ch/ết lặng…

Người đàn ông hỏng xe giữa con đèo hoang vắng, để rồi một hình ảnh ông nhìn thấy trong lúc bế tắc khiến ông chết lặng…”

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều cuối thu, khi trời vừa nhá nhem và sương mù bắt đầu bò từ lòng núi trườn lên những con đường vắng vẻ quanh co.

Nguyễn Văn Hòa, một người đàn ông gần 40 tuổi, lái xe một mình từ thành phố Lào Cai qua đèo Ô Quy Hồ để về lại Lai Châu. Anh là kỹ sư cầu đường, thường xuyên đi công tác khắp các tỉnh vùng cao. Mặc dù đã quen với việc lái xe trên các tuyến đèo quanh co hiểm trở, Hòa vẫn luôn thận trọng mỗi khi băng qua đoạn đường này – nơi vốn nổi tiếng là khúc đèo dài và lạnh lẽo nhất miền Bắc.

Chiếc xe Ford cũ của anh rùng mình một cái, rồi đột ngột tắt máy ngay giữa khúc cua dốc. Hòa thử vặn chìa lại nhiều lần – không có phản ứng. Anh thở dài, bực bội. Không có sóng điện thoại. Không một bóng xe qua lại. Chỉ có tiếng gió lùa trong những tán rừng già và màn sương đang dày đặc dần lên như sữa đặc phủ kín không gian.

Anh bước ra khỏi xe, khoác chiếc áo khoác dày, bật đèn pin trên điện thoại rồi mở nắp capo ra kiểm tra. Dưới ánh sáng lờ mờ, anh nhận ra một đoạn dây điện chập cháy nhẹ, có thể do va đập khi qua ổ gà lúc nãy. Không có dụng cụ sửa chữa, cũng không có ai để gọi trợ giúp, Hòa đành ngồi tựa lưng vào xe, định bụng chờ xem có ai đi qua để nhờ giúp đỡ.

Trời mỗi lúc một lạnh. Gió rít mạnh hơn. Màn sương che kín mọi hướng, khiến ánh đèn xe mờ tịt sau vài mét. Hòa lấy trong xe ra chai nước và bánh mì khô. Anh đang nhai dở thì đột nhiên một tiếng bước chân rất nhẹ vang lên phía bên kia đường – nơi triền dốc dẫn vào rừng rậm.

Anh dừng nhai. Tim đập mạnh. Có ai đó?

Anh nheo mắt nhìn qua màn sương. Một bóng người – hoặc thứ gì đó mang hình dáng người – đang đứng lặng im cách anh chừng mười mét. Không chuyển động. Không nói gì. Cũng không rõ nét. Chỉ là một hình thù màu xám lẫn trong sương mù.

“Anh gì ơi? Cho tôi hỏi…” – Hòa cất tiếng.

Bóng người vẫn đứng im.

Anh rùng mình. Dù là người vùng cao quen thuộc với núi rừng, nhưng tình huống này khiến anh thấy bất an. “Có thể là người dân tộc đi rừng chăng?” – anh cố trấn an mình. Nhưng linh tính mách bảo anh rằng không ổn.

Hòa lấy đèn pin rọi thẳng vào bóng người. Trong khoảnh khắc ánh sáng quét qua, anh nhìn thấy rõ một khuôn mặt – trắng bệch, lạnh lùng, với đôi mắt mở to vô hồn như thể không còn sự sống. Khuôn mặt đó nhìn thẳng vào anh, không chớp mắt.

Hòa chết lặng.

Anh ngồi thụp xuống, run rẩy, tim đập loạn xạ. Khi anh ngẩng lên lần nữa, bóng người đã biến mất. Hoặc… hòa tan vào màn sương?

Một làn gió lạnh lướt qua gáy anh. Hòa vội mở cửa xe, chui vào trong, khóa chặt bốn cửa, tắt đèn pin. Trong đầu anh vang lên tiếng thì thầm mơ hồ, không rõ từ đâu: “Đừng đi tiếp…”

Suốt đêm đó, anh ngồi co ro trong xe, không dám chợp mắt. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ như lướt qua bên ngoài. Nhưng mỗi lần ngó ra, vẫn không có gì ngoài sương mù và cây rừng lặng lẽ.

Đến sáng hôm sau, khi ánh mặt trời yếu ớt len qua sương, một chiếc xe tải chở nông sản từ Lai Châu mới đi qua. Anh được giúp kéo xe về trạm sửa gần đó. Nhưng suốt quãng đường trở lại, Hòa không nói gì. Ánh mắt anh thất thần, luôn nhìn ra sau qua kính chiếu hậu.

Người thợ sửa xe – một ông cụ già người Thái – vừa tháo dây điện vừa hỏi:

“Đêm qua mắc kẹt ở khúc nào?”

Hòa lặng thinh. Một lúc sau, anh chỉ lẩm bẩm: “Khúc cua gần cột mốc 78…”

Ông lão chợt dừng tay. Lặng đi một lúc, rồi nói nhỏ: “Cậu có thấy… gì không?”

Hòa không trả lời. Nhưng bàn tay anh siết chặt vô lăng, và mắt nhắm nghiền – như cố xua đi hình ảnh khuôn mặt trắng bệch kia, hiện về từng giấc ngủ mệt mỏi trong tâm trí anh

Sau lần chết máy kỳ lạ giữa đèo Ô Quy Hồ, Nguyễn Văn Hòa như biến thành một con người khác. Vốn là người cứng rắn, logic, quen sống với bản vẽ, công trình, anh giờ đây thường xuyên mất ngủ, hay giật mình giữa đêm, ánh mắt luôn thất thần như đang cố nhìn xuyên qua một màn sương vô hình nào đó.

Một tuần sau, khi chiếc xe được sửa xong, anh quay lại Lào Cai nhưng không dám lái qua đèo nữa. Dù đường vòng xa thêm 70km, Hòa vẫn chấp nhận đi đường khác.

Duy chỉ có một điều không thay đổi: nỗi ám ảnh về cái bóng người đứng lặng trong sương cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh.

Chiều hôm đó, trong một quán nước nhỏ gần chợ Sa Pa, Hòa tình cờ nghe được hai ông già đang kể chuyện về những vụ tai nạn bí ẩn trên đèo Ô Quy Hồ. Một người thì thầm:

“Tôi thề là tôi thấy một người phụ nữ mặc áo mưa trắng đứng giữa khúc cua. Tưởng là khách bị lạc, tôi dừng lại… thì không thấy ai.”

Người còn lại khẽ gật:

“Đúng chỗ mốc 78… Mười năm trước có vụ xe khách lật xuống vực. Cả nhà chết hết. Có cô con gái út không tìm thấy xác. Dân trong vùng bảo, ban đêm cô ấy vẫn đứng chờ người đến cứu…”

Hòa rùng mình. Mốc 78 – chính là nơi xe anh hỏng.

Anh rời quán, bước đi trong hoang mang. Có gì đó trong lòng thôi thúc anh phải quay lại nơi ấy, dù trái với lý trí. Đêm đó, anh thuê một phòng trọ gần thị trấn Tam Đường, mang theo một bó nhang, một ít bánh, hoa quả – những món lễ đơn sơ của người miền núi khi thăm miếu rừng.

Sáng hôm sau, trời đổ mưa phùn. Sương mù dày đặc từ lúc 6 giờ sáng. Hòa lái xe quay lại đèo, tìm đúng khúc cua có cột mốc 78. Anh dừng xe, bước xuống, tay run run cắm bó nhang bên một tảng đá to bên vệ đường – nơi anh từng thấy bóng người lặng đứng.

Anh cúi đầu, khấn nhỏ:

“Nếu có ai còn kẹt lại nơi đây, xin cho tôi biết. Tôi không đến để làm hại, chỉ muốn hiểu điều gì đang xảy ra…”

Ngọn nhang cháy khẽ, rồi đột ngột tắt lịm dù không có gió. Một cảm giác lạnh lẽo lan từ gan bàn chân lên sống lưng. Và rồi, từ mé rừng phía xa, trong làn sương trắng xóa, lại hiện ra bóng dáng ấy – vẫn là hình người đứng lặng, quay lưng lại phía anh.

Lần này, thay vì hoảng sợ, Hòa run rẩy bước tới gần hơn. Anh rọi đèn pin. Bóng người đó quay lại – khuôn mặt không còn trắng bệch như hôm trước, mà mang vẻ đau đớn, đôi mắt to như muốn cầu cứu. Cô gái trẻ – mặc chiếc áo len cũ kỹ, mái tóc rối, và trên trán vẫn còn vết rớm máu.

Cô không nói. Chỉ giơ tay chỉ xuống vực sâu sau lùm cây gần đó.

Chiều hôm ấy, Hòa báo công an địa phương. Sau nhiều năm, không ai tin còn điều gì dưới vực. Nhưng nhờ lời chỉ dẫn của anh, người ta phát hiện một mảnh vỡ kim loại nằm sâu dưới khe đá. Khi đưa đội tìm kiếm xuống kiểm tra, họ phát hiện hài cốt một người còn mắc lại giữa thân cây cổ thụ – mặc áo len giống hệt cô gái trong hình mà người thân cung cấp cách đây 10 năm.

Đó là Nguyễn Thị Thảo, cô gái út trong gia đình 5 người gặp nạn năm 2015. Chiếc xe khách lao xuống vực trong đêm mưa, nhưng riêng cô – do văng ra xa – nên bị lạc vị trí, không ai tìm thấy.

Gia đình từng làm lễ truy điệu, nhưng vẫn luôn hy vọng một phép màu.

Sau vụ đó, Hòa thường quay lại đèo Mây Mù (tên dân gian đặt cho đoạn đèo này) vào mỗi dịp rằm tháng Bảy để thắp hương. Người ta không còn thấy bóng người trong sương nữa.

Có người nói: cô gái ấy chỉ muốn có người biết nơi mình nằm xuống. Khi đã được an táng đàng hoàng, linh hồn cũng yên nghỉ.

Còn Hòa, từ đó về sau, dường như thay đổi hoàn toàn. Anh xin chuyển về làm dự án đường nông thôn miền núi. Ai hỏi, anh chỉ cười nhạt:

“Tôi nợ nơi này một sự thật… và một ánh mắt đau đáu giữa sương mù.”

Người đàn ông từng hỏng xe giữa con đèo hoang vắng, nay trở thành nhân chứng cho một linh hồn cuối cùng được giải thoát.

Và đèo Mây Mù – nơi sương mù vẫn dày mỗi sáng – từ đó bớt đi một bóng ma, nhưng vẫn giữ lại lời cảnh báo cho những ai qua lại:

“Có những thứ không thể lý giải bằng khoa học… Chỉ có thể lắng nghe bằng lòng tin và một chút nhân tâm.”

Giá vàng buổi sáng nay: Trời ơi giảm quá trời giảm, bà con đang ăn mừng sắp về 2 con số rồi

 Giá vàng hôm nay 4/6/2025: Giá vàng miếng SJC giảm nhanh hơn giá vàng nhẫn. Đáng chú ý, biên độ chênh lệch giá vàng nhẫn bất ngờ giãn rộng hơn so với vàng miếng SJC.

Giá vàng hôm nay 4/6/2025

Tại thời điểm khảo sát lúc 4h30 ngày 4/6/2025, giá vàng được một số doanh nghiệp niêm yết cụ thể như sau:

Giá vàng miếng SJC được Công ty TNHH MTV Vàng bạc đá quý Sài Gòn, Bảo Tín Minh Châu, Tập đoàn DOJI và PNJ cùng niêm yết ở mức 114,9-117,2 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), mức giá giảm 900.000 đồng ở chiều mua và giảm 600.000 đồng ở chiều bán so với hôm qua.

Giá vàng SJC tại Phú Quý được doanh nghiệp giao dịch ở mức 114,4-117,2 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), giá vàng giảm 900.000 đồng ở chiều mua và giảm 600.000 đồng ở chiều bán so với hôm qua.

Còn tại Công ty Vàng bạc đá quý Mi Hồng, giá vàng Mi Hồng thời điểm khảo sát niêm yết giá vàng SJC ở mức 115-117 triệu đồng/lượng chiều mua vào – bán ra. So với hôm qua, giá vàng giảm 1 triệu đồng ở chiều mua và giảm 500.000 đồng ở chiều bán.

Giá vàng hôm nay ngày 4/6/2025
Giá vàng hôm nay ngày 4/6/2025

Bảng giá vàng hôm nay 4/6/2025 mới nhất như sau:

Giá vàng hôm nay Ngày 04/06/2025
(Triệu đồng)
Chênh lệch
(nghìn đồng/lượng)
Mua vào Bán ra Mua vào Bán ra
SJC tại Hà Nội 114,9 117,2 -900 -600
Tập đoàn DOJI 114,9 117,2 -900 -600
Mi Hồng 115 117 -1000 -500
PNJ 114,9 117,2 -900 -600
Vietinbank Gold 117,2 -600
Bảo Tín Minh Châu 114,9 117,2 -900 -600
Phú Quý 114,4 117,2 -900 -600
1. DOJI – Cập nhật: 03/06/2025 15:47 – Thời gian website nguồn cung cấp – ▼/▲ So với ngày hôm qua.
Loại Mua vào Bán ra
AVPL/SJC HN 114,900 117,200
AVPL/SJC HCM 114,900 117,200
AVPL/SJC ĐN 114,900 117,200
Nguyên liêu 9999 – HN 10,750 11,100
Nguyên liêu 999 – HN 10,740 11,090
2. PNJ – Cập nhật: 04/06/2025 05:49 – Thời gian website nguồn cung cấp – ▼/▲ So với ngày hôm qua.
Loại Mua vào Bán ra
TPHCM – PNJ 111.500 114.000
TPHCM – SJC 114.900 117.200
Hà Nội – PNJ 111.500 114.000
Hà Nội – SJC 114.900 117.200
Đà Nẵng – PNJ 111.500 114.000
Đà Nẵng – SJC 114.900 117.200
Miền Tây – PNJ 111.500 114.000
Miền Tây – SJC 114.900 117.200
Giá vàng nữ trang – PNJ 111.500 114.000
Giá vàng nữ trang – SJC 114.900 117.200
Giá vàng nữ trang – Đông Nam Bộ PNJ 111.500
Giá vàng nữ trang – SJC 114.900 117.200
Giá vàng nữ trang – Giá vàng nữ trang Nhẫn Trơn PNJ 999.9 111.500
Giá vàng nữ trang – Vàng Kim Bảo 999.9 111.500 114.000
Giá vàng nữ trang – Vàng Phúc Lộc Tài 999.9 111.500 114.000
Giá vàng nữ trang – Vàng nữ trang 999.9 111.000 113.500
Giá vàng nữ trang – Vàng nữ trang 999 110.890 113.390
Giá vàng nữ trang – Vàng nữ trang 9920 110.190 112.690
Giá vàng nữ trang – Vàng nữ trang 99 109.970 112.470
Giá vàng nữ trang – Vàng 750 (18K) 77.780 85.280
Giá vàng nữ trang – Vàng 585 (14K) 59.050 66.550
Giá vàng nữ trang – Vàng 416 (10K) 39.870 47.370
Giá vàng nữ trang – Vàng 916 (22K) 101.570 104.070
Giá vàng nữ trang – Vàng 610 (14.6K) 61.890 69.390
Giá vàng nữ trang – Vàng 650 (15.6K) 66.430 73.930
Giá vàng nữ trang – Vàng 680 (16.3K) 69.830 77.330
Giá vàng nữ trang – Vàng 375 (9K) 35.210 42.710
Giá vàng nữ trang – Vàng 333 (8K) 30.110 37.610
3. AJC – Cập nhật: 03/06/2025 00:00 – Thời gian website nguồn cung cấp – ▼/▲ So với ngày hôm qua.
Loại Mua vào Bán ra
Trang sức 99.99 10,990 11,420
Trang sức 99.9 10,980 11,410
NL 99.99 10,750
Nhẫn tròn ko ép vỉ T.Bình 10,750
N.Tròn, 3A, Đ.Vàng T.Bình 11,200 11,480
N.Tròn, 3A, Đ.Vàng N.An 11,200 11,480
N.Tròn, 3A, Đ.Vàng H.Nội 11,200 11,480
Miếng SJC Thái Bình 11,550 11,750
Miếng SJC Nghệ An 11,550 11,750
Miếng SJC Hà Nội 11,550 11,750

Giá vàng thế giới hôm nay 04/06/2025 và biểu đồ biến động giá vàng thế giới 24h qua

Theo Kitco, giá vàng thế giới ghi nhận lúc 4h30 hôm nay theo giờ Việt Nam giao ngay ở mức 3,349 USD/ounce. Giá vàng hôm nay đi ngang so với hôm qua. Quy đổi theo tỷ giá USD trên thị trường tự do (26.235 VND/USD), vàng thế giới có giá khoảng 106 triệu đồng/lượng (chưa tính thuế, phí). Như vậy, giá vàng miếng SJC đang cao hơn giá vàng quốc tế khoảng 11 triệu đồng/lượng.

Diễn biến giá vàng thế giới trong 24h qua.
Diễn biến giá vàng thế giới trong 24h qua.

Giá vàng giảm hơn 1%, sau khi chạm mức cao gần bốn tuần, do đồng USD mạnh lên khi các nhà đầu tư trở nên thận trọng trước khả năng diễn ra cuộc điện đàm giữa Tổng thống Mỹ Donald Trump và Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình.

Chỉ số USD (.DXY) tăng 0,5% so với mức thấp hơn một tháng ghi nhận trước đó trong phiên, khiến vàng trở nên đắt đỏ hơn đối với người mua ở nước ngoài.

“Chúng ta đang bước vào giai đoạn thường được biết đến là mùa trầm lắng mùa hè, vì vậy có kỳ vọng rằng thị trường vàng có thể rơi vào trạng thái đi ngang hoặc điều chỉnh nhẹ”, David Meger, Giám đốc giao dịch kim loại tại High Ridge Futures, cho biết.

Thị trường đang căng thẳng trước cuộc gọi có thể diễn ra trong tuần này giữa ông Trump và ông Tập, sau khi Trump cáo buộc Trung Quốc vi phạm một thỏa thuận về việc gỡ bỏ thuế quan. Cuộc trao đổi diễn ra trong bối cảnh căng thẳng thương mại giữa hai nền kinh tế lớn nhất thế giới tiếp tục âm ỉ.

Trong một diễn biến khác, Ủy ban châu Âu cho biết họ sẽ thúc đẩy việc giảm thuế từ phía Mỹ, ngay cả khi Trump đề xuất tăng gấp đôi mức thuế đối với thép và nhôm, trong khi Washington kêu gọi các đối tác thương mại nộp đề xuất điều chỉnh trước thứ Tư nhằm thúc đẩy tiến trình đàm phán.

Các nhà đầu tư cũng đang theo dõi dữ liệu việc làm phi nông nghiệp của Mỹ công bố vào thứ Sáu và loạt bài phát biểu của các quan chức Cục Dự trữ Liên bang để tìm manh mối về chính sách lãi suất.

“Tôi cho rằng Fed đã sẵn sàng bắt đầu cắt giảm lãi suất trở lại, nhưng có khả năng không diễn ra cho đến tháng 9… và đó là một yếu tố khác có thể gây áp lực lên đồng USD và hỗ trợ cho giá vàng”, Meger nói thêm.

Vàng vốn được coi là tài sản an toàn trong thời điểm bất ổn chính trị và kinh tế có xu hướng hưởng lợi trong môi trường lãi suất thấp. Tính đến thời điểm hiện tại, vàng đã tăng khoảng 28% trong năm nay.

Giá bạc giao ngay giảm 1,2% xuống còn 34,37 USD/ounce, nhưng vẫn dao động gần mức đỉnh bảy tháng ghi nhận trong phiên trước đó.

Bạch kim giảm 0,4% xuống còn 1.059,32 USD, trong khi palladium tăng 1,4% lên 1.003,10 USD.

Từ ngày 1/7, hộ kinh doanh lớn nhỏ bắt buộc phải đóng BHXH tối thiểu 585.000 đồng/tháng

Từ 1/7/2025, chủ hộ kinh doanh cá thể sẽ phải tham gia BHXH bắt buộc với mức đóng tối thiểu 585.000 đồng/tháng, theo quy định mới tại Luật BHXH 2024.

Ngày 2/6, Bảo hiểm xã hội Việt Nam cho biết, theo quy định của Luật Bảo hiểm xã hội (BHXH) 2024 (có hiệu lực từ ngày 01/7/2025) mở rộng diện tham gia BHXH bắt buộc với nhiều nhóm đối tượng, trong đó có chủ hộ kinh doanh cá thể.

Theo quy định tại Luật Bảo hiểm xã hội (BHXH) 2014 (còn hiệu lực đến ngày 30/6/2025), chủ hộ kinh doanh cá thể không thuộc đối tượng tham gia BHXH bắt buộc. Nếu có nhu cầu, chủ hộ kinh doanh cần tham gia BHXH tự nguyện.

Tuy nhiên, từ ngày 01/7/2025, theo khoản 1 Điều 2 Luật BHXH 2024 thì chủ hộ kinh doanh của hộ kinh doanh có đăng ký kinh doanh theo quy định của Chính phủ thuộc đối tượng tham gia BHXH bắt buộc.

Cụ thể, về mức đóng BHXH bắt buộc đối với chủ hộ kinh doanh cá thể: Theo điểm a, b khoản 4 Điều 33 quy định tỉ lệ đóng BHXH bắt buộc là 3% vào quỹ ốm đau và thai sản, 22% vào quỹ hưu trí và tử tuất.

Về căn cứ đóng, theo điểm d khoản 1 điều 31 Luật BHXH 2024, chủ hộ kinh doanh được lựa chọn tiền lương làm căn cứ đóng BHXH bắt buộc nhưng thấp nhất bằng mức tham chiếu và cao nhất bằng 20 lần mức tham chiếu tại thời điểm đóng.

Do đó, mức đóng của chủ hộ kinh doanh tham gia BHXH hàng tháng là 25% tiền lương. Chủ hộ có thể lựa chọn phương thức đóng hàng tháng, 3 tháng hoặc 6 tháng một lần tùy theo nhu cầu

Về mức tham chiếu, khoản 13 Điều 141 Luật BHXH 2024 quy định: Khi chưa bãi bỏ mức lương cơ sở thì mức tham chiếu quy định tại luật này bằng mức lương cơ sở. Tại thời điểm mức lương cơ sở bị bãi bỏ thì mức tham chiếu không thấp hơn mức lương cơ sở đó.

Hiện nay, mức lương cơ sở là 2.340.000 đồng/tháng. Do đó mức đóng BHXH thấp nhất của chủ hộ kinh doanh là 25% x 2.340.00 = 585.000 đồng/tháng.

Mỹ Tâm ơi tất cả đều đang chờ chị lên tiếng: Xin đừng để cả nước th:.ất v:.ọng về chị

Nữ ca sĩ Bảo Uyên cho biết sẵn sàng đón nhận tất cả những luồng ý kiến trái chiều từ cư dân mạng khi chia sẻ sự việc này.

Bảo Uyên - học trò Mỹ Tâm có màn lột xác ngoạn mục, visual khác hẳn thời là  "bản sao" của cô giáo

Tin tức Ca sĩ Mỹ Tâm mới nhất trên VnExpress

Ồn ào được quan tâm nhất trên mạng xã hội hiện nay chính là việc ca sĩ Bảo Uyên – học trò của Mỹ Tâm tại The Voice 2015 đăng đàn cho biết bị chèn ép và chặn đường sống sau khi rời khỏi cuộc thi. Clip được nữ ca sĩ chia sẻ trên kênh TikTok đã nhanh chóng nhận được sự bàn tán rầm rộ của cư dân mạng. Dù không bị nhắc thẳng tên nhưng ca sĩ Mỹ Tâm cũng liên tục bị réo gọi vì Bảo Uyên gọi nhân vật trong clip là “cô”.

Chiều 3/6, nữ ca sĩ sinh năm 1999 chính thức lên tiếng trên trang cá nhân sau khi gây lùm xùm. Cô không phủ nhận bất kỳ cáo buộc nào trên MXH. Bảo Uyên cho biết quyết định chia sẻ câu chuyện này vì đã đợi chờ thời gian rất lâu để có thể nói tất cả. Về nghi vấn tạo ồn ào để đánh bóng tên tuổi, cô cho biết bản thân không có dự định ra mắt sản phẩm âm nhạc nào.

Cô cho hay: “10 năm rồi, mình luôn sống trong tâm thế chẳng có gì để mất. Vì thật ra, mình chưa từng nắm giữ điều gì để gọi là ‘có’. Mình cũng không có bất kỳ kế hoạch cụ thể nào như ra sản phẩm mới, hay debut hoành tráng. Mình không thuộc về công ty nào, đã hoạt động tự do được hơn một năm nay. Mình chỉ kể câu chuyện này, vì linh hồn mình đã chờ rất lâu để được lên tiếng. Âm nhạc sau này, nếu trái tim mình còn muốn hát thì mình hát. Không thì thôi. Mình đón nhận cả những lời động viên và cả những lời chỉ trích”.

Nóng: Học trò Mỹ Tâm chính thức lên tiếng sau đoạn video

Bảo Uyên có bài viết mới trên trang cá nhân sau khi gây xôn xao vì clip cho biết bị chèn ép, chặn đường sống

Tối ngày 2/6, Bảo Uyên đăng đàn thừa nhận từng bị chèn ép, không có cơ hội làm nghề vì… không biết nịnh. Trong clip gần 5 phút đăng tải trên trang cá nhân chính chủ gần 200 nghìn người theo dõi, Bảo Uyên cho rằng lý do cô không được vào Chung kết, không có cơ hội trở thành Quán quân vào 10 năm trước là vì mất lòng, hiểu lầm với “cô”. Không chỉ thế, cô còn nghe nói mình bị một đối thủ trong đội nói xấu mình với “cô”. Bảo Uyên cho rằng chính những việc diễn ra 10 năm trước đã khiến cô bị chặn đường sống, không có cơ hội làm nghề.

Về câu chuyện hậu trường ở The Voice 2015, Bảo Uyên không nhắc cụ thể tên bất kỳ nhân vật nào. Thế nhưng gọi bằng cách xưng “cô”, nhiều người đã liên tục gọi tên Huấn luyện viên Mỹ Tâm. Bởi lẽ ở thời điểm 10 năm trước, Bảo Uyên là thí sinh nhỏ tuổi nhất cuộc thi, nữ ca sĩ cũng dùng từ “cô” để gọi mỗi khi nhắc đến Mỹ Tâm. Sau chương trình, Bảo Uyên cũng được nhiều người nhắc đến là “Học trò Mỹ Tâm”.

Theo đó, Bảo Uyên chia sẻ: “Mình có một câu chuyện là ở The Voice 2015, mình đã từng bị chèn ép. Mình không có nịnh giỏi nhưng những người khác thì: ‘Chị ơi, em yêu chị, em thích chị từ lâu lắm rồi’. Còn mình thì mình chỉ đơ cái mặt ra thôi, đâu biết nói gì đâu nên cô hiểu lầm là mình không thích cô. Cho đến một ngày, mình cũng được nghe kể thôi, người đó là một anh chị trong ban tổ chức, 4 năm sau họ mới kể cho mình. Đó là ngày mình bận không đi tập thì trong team có người nói với cô là: ‘Cô ơi, nó nói với con là nó không thích cô’ thế là hiểu lầm lại càng to thêm hơn nữa, mình không có cơ hội giải thích…”.

Nóng: Học trò Mỹ Tâm chính thức lên tiếng sau đoạn video

Ca sĩ Mỹ Tâm bị netizen réo gọi sau khi Bảo Uyên đăng tải clip cho biết từng bị chèn ép, không thể nhận show đi hát

Sau khi dừng chân ở The Voice 2015, Bảo Uyên ra mắt MV Soái ca nhưng khá mờ nhạt. Sau đó, cô rơi vào chuỗi ngày dài im hơi lặng tiếng. Cho đến năm 2021, cái tên Bảo Uyên – học trò Mỹ Tâm lần nữa được nhắc đến liên tục, không phải vì cột mốc mới trong sự nghiệp mà vì bài… phốt quản lý.

Trong bài đăng dài trên trang cá nhân, Bảo Uyên lần đầu chia sẻ câu chuyện từng bị quản lý cũ và một photographer đồng quản lý “bít đường hoạt động”, chiếm hết các kênh YouTube, fanpage, và tiền show. Cao trào bắt đầu từ sự cố vé máy bay đặt nhầm tên đi diễn ở Vinh. Khi Bảo Uyên tha thiết nhờ quản lý hỗ trợ thì chỉ nhận lại câu mắng: “Nếu em giỏi thì tự làm quản lý đi. Em tự làm cho mình đi em tự làm hết đi!”.

Sau lần xích mích này, cô quyết định dừng hợp tác. Tuy nhiên, nữ ca sĩ cho biết mình đã bị “vùi dập” đến mức không một ai dám mời đi diễn, mọi khoản thu từ nhạc số đều “một đi không trở lại”. Cô chia sẻ đã stress nặng, mỗi ngày thức dậy đều khóc trong suốt 8 tháng. Bảo Uyên nhấn mạnh bản thân từng muốn lên tiếng từ sớm nhưng vì sợ bị đe doạ, mãi đến 5 năm sau mới dám công khai. Câu chuyện của cô khiến dư luận chia đôi, một bên cảm thông, bên còn lại đặt dấu hỏi về tính xác thực khi không có bằng chứng cụ thể.

Theo Đời Sống Pháp Luật

Trời ơi thôi từ giờ cỗ bàn bỏ món tôm đi nhé, s:.ợ quá không d:á:m ăn

Phòng cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng, kinh tế, buôn lậu, môi trường Công an tỉnh Kiên Giang cho biết đơn vị vừa bắt quả tang 2 tài xế vận chuyển 1.130kg tôm có bơm tạp chất đi tiêu thụ.

Công an tỉnh Kiên Giang bắt quả tang hơn 1 tấn tôm bị bơm tạp chất đang đưa đi tiêu thụ – Ảnh: HOÀNG ĐÔ

Trước đó, Tổ công tác Công an tỉnh Kiên Giang nghi vấn 2 xe chở hàng hóa vi phạm đang di chuyển trên đường 3 Tháng 2, phường Vĩnh Thanh, TP Rạch Giá nên tiến hành kiểm tra.

Qua kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện 2 ô tô tải do tài xế Đ.H.Q. (48 tuổi), vận chuyển 480kg tôm bị bơm tạp chất và Đ.V.T. (36 tuổi, ngụ xã An Minh Bắc, huyện U Minh Thượng, tỉnh Kiên Giang) vận chuyển 650kg tôm bị bơm tạp chất.

Các tài xế cho biết họ chỉ vận chuyển thuê hàng hóa trên, không biết là tôm bị bơm tạp chất. Có người thuê (không rõ lai lịch) chở số tôm trên từ huyện An Minh đến TP Hà Tiên. Trên đường đi thì bị công an phát hiện bắt giữ.

Lực lượng Công an tỉnh Kiên Giang sau khi dùng mẫu thử, kiểm tra phát hiện số tôm này bị bơm tạp chất… đã lập biên bản tịch thu toàn bộ số tôm tạp chất trên, bàn giao cho Cục Quản lý thị trường tỉnh xử lý theo quy định.

Theo các chuyên gia y tế, việc sử dụng tôm bị bơm tạp chất làm thực phẩm về lâu dài tiềm ẩn nguy cơ gây hại cho hệ tiêu hóa. Trường hợp nhẹ có thể gây ngộ độc thực phẩm, rối loạn tiêu hóa, nghiêm trọng hơn có thể gây tích tụ chất độc, chất bẩn trong cơ thể gây bệnh mãn tính.

Theo ước tính, sau khi bơm tạp chất, trọng lượng tôm sẽ tăng 10-15%. Với số lượng tôm nói trên, chủ hàng đã bất chấp để gia tăng lợi nhuận. Bên cạnh việc mất tiền, người tiêu dùng còn sử dụng phải tôm tiềm ẩn nguy cơ ảnh hưởng sức khỏe.

Tôi và vợ cũ ly hôn được 5 năm, kể từ đó tôi không có tin tức gì của vợ cũng như nhà vợ. Điều tôi lo lắng nhất khi ra toàn là mẹ vợ bởi bà sống một mình ở quê, làm nghề buôn đồng nát, cuộc sống khá khó khăn. Ngày trước mỗi tháng tôi đều gửi cho bà 4 triệu để chi tiêu, nhưng khi không còn làm con rể nữa tôi vẫn muốn giúp đỡ bà điều gì đó trong khả năng.

Ở quán cà phê nhỏ giữa lòng Hà Nội, một câu nói tưởng như vô tình đã xé toạc khoảng không yên bình buổi sáng chủ nhật. “Anh ăn cơm của em, ngủ ở nhà em, vậy mà hào phóng cho người khác tận 5 triệu. Giàu nhỉ?” – câu nói ấy không chỉ khiến mọi ánh mắt đổ dồn, mà còn làm trái tim anh nhói đau. Anh không biết, hành động tưởng như nhỏ bé của mình lại kéo theo một bí mật chôn giấu suốt nhiều năm trời…

Nguyễn Hùng – 42 tuổi, kỹ sư xây dựng – đã trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ cách đây 5 năm. Cuộc ly hôn với Thu – vợ cũ – diễn ra trong êm thấm, không con cái, không tranh chấp. Họ rời khỏi cuộc đời nhau nhẹ nhàng như hai người lạ đi lạc cùng một chuyến tàu.

Từ đó đến nay, Hùng không còn liên lạc với Thu cũng như nhà vợ cũ. Duy chỉ có bà Tư – mẹ vợ cũ – là người anh vẫn luôn canh cánh trong lòng. Bà sống một mình ở quê, làm nghề buôn đồng nát, tằn tiện từng đồng. Ngày trước, mỗi tháng Hùng đều gửi bà 4 triệu phụ giúp, như một cách bày tỏ lòng biết ơn với người từng xem anh như con ruột. Sau ly hôn, dù không còn ràng buộc, Hùng vẫn đôi lần lặng lẽ chuyển khoản cho bà, nhưng bà đã đổi số tài khoản, và anh không còn cách nào liên lạc.

Chủ nhật vừa qua, Hùng đưa vợ mới – Lan – đi cà phê tại một quán nhỏ trên phố Hào Nam. Trái ngược với Thu – người vợ cũ dịu dàng và nhẫn nhịn – Lan sắc sảo, quyết đoán, và có phần kiểm soát. Nhưng cô mang lại cho anh cảm giác mới mẻ, và điều đó đủ để anh gắn bó.

Họ đang nhâm nhi cà phê thì Hùng sững sờ khi nhìn thấy một dáng người quen thuộc lom khom bưng khay bát đũa ở góc quán. Là bà Tư. Gầy hơn trước nhiều, lưng còng, mái tóc điểm bạc, làn da sạm nắng. Bà đang làm thuê rửa bát tại chính quán cà phê mà anh ngồi.

Hùng đứng bật dậy, tiến về phía bà:

– Mẹ Tư?

Bà Tư khựng lại, đôi mắt nheo nheo nhìn Hùng rồi mở lớn kinh ngạc:

– Trời đất… Hùng đó hả con? Trời ơi, bao năm rồi…

Hùng nắm lấy tay bà, ấm nóng, run rẩy.

– Mẹ làm ở đây à? Con xin lỗi, mấy năm rồi con không tìm được mẹ…

Bà Tư cười hiền, giọng nghèn nghẹn:

– Không sao đâu con, mẹ già rồi, ai nhớ tới cũng mừng…

Không nói thêm, Hùng rút ví, lặng lẽ lấy ra 5 triệu – toàn bộ số tiền còn lại trong người – nhét vào tay bà:

– Mẹ cầm lấy, gọi là chút tiền phòng thân. Có gì cứ gọi con, số cũ vẫn dùng.

Đúng lúc ấy, từ phía bàn cà phê, giọng Lan vang lên như chém gió giữa buổi trưa hè:

– Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Anh ăn cơm của em, ngủ ở nhà em, vậy mà hào phóng cho người khác tận 5 triệu. Giàu nhỉ?

Câu nói đanh thép rơi xuống, khiến cả quán quay lại nhìn. Vài ánh mắt mỉa mai, vài cái lắc đầu không nói. Hùng sững sờ. Mặt anh nóng bừng. Bà Tư cúi gằm, hai tay siết chặt tờ tiền.

Lan bước lại, kéo tay Hùng:

– Về. Anh có vẻ nhớ nhà vợ cũ quá nhỉ?

Nhưng giây sau, một giọng nói khác – nhỏ nhẹ mà đầy uy lực – cất lên khiến cả hai đứng khựng:

– Cô nói đúng. Tôi không phải gì với cậu ấy nữa, nhưng cậu ấy vẫn là ân nhân cứu mạng tôi. Cách đây 3 năm, tôi suýt chết vì đột quỵ nếu không có tiền viện phí đúng lúc của cậu Hùng. Giờ tôi sống được ngày nào là nhờ cậu ấy ngày đó. Cô nghĩ, 5 triệu đó là “cho người khác”, hay là trả lại nợ đời?

Lan nghẹn họng. Những người xung quanh im bặt. Hùng chết lặng. Anh không hề biết điều đó. Bà Tư lặng lẽ bước đi, để lại phía sau một khoảng trống im lặng ngột ngạt.

Trên đường về, không khí trong xe nặng như chì. Lan ngồi khoanh tay, ánh mắt lạnh như băng, miệng không nói một lời. Hùng nắm vô-lăng mà lòng ngổn ngang.

Đến trước cửa nhà, Lan bước xuống xe trước, không đợi Hùng, đi thẳng vào. Vừa mở cửa, cô buông một câu sắc lẻm:

– Từ mai, anh có thể đến nhà bà ấy mà ở, đỡ phải “ăn cơm nhà em, ngủ nhà em” như tôi lỡ lời nói ra.

Hùng thở dài, bước vào, khép cửa. Anh không cãi, không trách. Đơn giản vì sâu trong lòng, anh biết Lan không hoàn toàn sai – nhưng cô cũng chẳng hề hiểu anh.

Tối hôm đó, Hùng ngồi lặng một mình nơi ban công, ánh đèn vàng hắt xuống khu phố nhỏ yên ả. Câu nói của bà Tư cứ vang mãi trong đầu anh: “Nếu không có cậu, tôi chết rồi.”

Anh không nhớ chính xác mình đã chuyển tiền viện phí lúc nào. Có lẽ là lần cuối cùng anh còn giữ số tài khoản của bà. Một lần, đúng 3 năm trước, anh thấy một người ở bệnh viện huyện tên bà Tư trên trang tin quyên góp. Không chắc có phải mẹ vợ cũ hay không, nhưng anh vẫn gửi. Chỉ là… anh không biết mình đã cứu bà một mạng sống.

Lan mở cửa, bước ra, đứng phía sau anh. Giọng cô dịu hơn:

– Em xin lỗi… Lúc đó em tức quá. Nhưng em không hiểu… anh còn thương nhà vợ cũ à?

Hùng quay lại, giọng nhẹ như gió đêm:

– Không. Anh không thương… mà là biết ơn. Mẹ Tư từng coi anh như con ruột. Còn nhiều lúc, bà tốt với anh hơn cả mẹ đẻ mình. Khi anh mất việc năm đó, bà gửi gạo, gửi cá khô từ quê lên. Những thứ nhỏ thôi, nhưng anh nhớ mãi.

Lan im lặng. Cô không nói thêm, chỉ khẽ lùi vào nhà. Nhưng trong lòng cô, mầm ghen đã nhen nhóm từ lâu – và giờ đã bén rễ.

Vài ngày sau, Hùng quyết định về quê thăm bà Tư. Xã Đồng Lạc, huyện Lập Thạch, tỉnh Vĩnh Phúc – nơi những năm tháng đầu đời vợ chồng anh và Thu từng sống chung với mẹ.

Ngôi nhà nhỏ lợp mái tôn bạc màu, vườn trước mọc đầy rau sam và rau dền. Bà Tư đang lúi húi đun nước bằng bếp củi ngoài hiên. Thấy Hùng, bà mừng rỡ, mắt rơm rớm:

– Tưởng con không về nữa. Lâu lắm rồi nhà mình mới có người ghé.

Hùng ngồi xuống, rót chén nước trà còn đục khói. Gió đồng thổi mát rượi.

– Mẹ sống có vất vả lắm không?

Bà Tư cười, giọng khàn khàn:

– Già rồi, vất vả cũng quen. Chỉ buồn cái… con Thu từ ngày ly hôn, nó biệt tăm. Mẹ không biết nó ở đâu, làm gì, có sống tốt không. Lúc xưa, nó yếu đuối lắm…

Hùng lặng đi. Sau ly hôn, Thu chuyển vào Nam. Họ không liên lạc, anh cũng tôn trọng điều đó. Nhưng bây giờ, nỗi áy náy lạ lùng len lỏi trong tim anh.

Bà Tư ngập ngừng:

– Có lần mẹ nghe người ta bảo, con bé mắc bệnh gì đó, rồi bán hết đồ, đi biệt. Mẹ tìm mãi không ra…

Câu nói như nhát dao cắt vào lòng. Hùng ngồi thừ, chẳng nói gì. Bất giác, anh mở điện thoại, dò lại các email cũ. Trong một folder cũ kỹ tên “Thu”, có vài bức thư chưa đọc – từ 4 năm trước.

Một trong số đó viết:

“Anh Hùng, nếu anh đọc được thư này, thì em xin lỗi vì đã không nói sớm. Em bị ung thư máu, nhưng em không muốn anh thấy em trong bộ dạng tiều tụy. Em đã bán hết đồ, chuyển vào bệnh viện ở Bình Dương để điều trị bằng thuốc miễn phí. Em không trách anh điều gì cả, chỉ mong mẹ được bình yên. Nếu có thể, anh hãy tiếp tục giúp mẹ… như trước đây anh từng giúp em.”

Lá thư ngắn gọn, khô khốc, nhưng mỗi câu như hàng trăm mũi dao găm vào tim. Hùng ngồi lặng, nước mắt trào ra không kìm được.

Anh gấp thư lại, cất vào ví. Đêm ấy, anh ở lại quê. Ngủ trên chiếc phản gỗ ngày xưa hai vợ chồng từng nằm, trằn trọc mãi không yên.

Vài tuần sau, Lan dọn ra khỏi nhà. Không có cãi vã lớn, chỉ là khoảng cách đã quá rõ. Cô nói:

– Em không thể sống với một người mà trái tim anh ấy cứ quay về quá khứ.

Hùng không giữ. Có lẽ Lan đúng.

Anh chọn ở lại một mình, thường xuyên về quê chăm bà Tư. Căn nhà ấy trở thành nơi Hùng tìm về sau những xô bồ của cuộc sống. Và cũng ở nơi đó, vào một buổi chiều mưa, anh nhận được một cuộc gọi từ một số lạ:

Anh Hùng phải không ạ? Em là điều dưỡng ở Bệnh viện Chợ Rẫy. Có bệnh nhân tên Nguyễn Thị Thu để lại số anh trong hồ sơ. Chị ấy hiện đang trong giai đoạn cuối. Anh có thể vào gặp?

Chuyến xe đêm ấy, Hùng lên đường không do dự. Mưa dội ướt kính xe, anh nhìn vào bóng mình phản chiếu mà lòng nặng trĩu. Gặp lại người cũ, không để hàn gắn, mà để nói một lời sau cuối.