Home Blog Page 64

Đề xuất kéo dài nghỉ thai sản khi sinh con thứ hai, vi phạm luật Dân số có thể bị phạt đến 100 triệu đồng

Bộ Y tế đang lấy ý kiến nhân dân cho Dự thảo Luật Dân số với nhiều nội dung đổi mới mạnh mẽ, trong đó đáng chú ý là đề xuất kéo dài thời gian nghỉ thai sản lên 7 tháng cho phụ nữ sinh con thứ hai, cho phép cá nhân, cặp vợ chồng được tự quyết số con và khoảng cách sinh…

Theo báo Tiền phong ngày 27/5 có bài Đề xuất kéo dài nghỉ thai sản khi sinh con thứ hai, vi phạm luật Dân số có thể bị phạt đến 100 triệu đồng. Nội dung như sau:

Một trong những nội dung cơ bản của dự thảo Luật Dân số là quy định trách nhiệm của các cơ quan, tổ chức trong việc cung cấp cho nam nữ trước khi kết hôn các kiến thức về chăm sóc sức khỏe sinh sản liên quan trực tiếp đến cuộc sống vợ chồng; chăm sóc, nuôi dạy con; củng cố giá trị mỗi gia đình nên có hai con, nuôi dạy con tốt và tư vấn, hướng dẫn các biện pháp phòng tránh vô sinh.

Đáng chú ý, điểm đột phá của Dự thảo Luật Dân số là trao quyền cho cá nhân và các cặp vợ chồng trong việc quyết định thời điểm sinh con, số lượng con và khoảng cách giữa các lần sinh. Đây là thay đổi lớn so với Pháp lệnh Dân số năm 2003 (sửa đổi năm 2008), vốn có nhiều quy định hạn chế.

Theo Bộ Y tế, quy định mới sẽ tạo hành lang pháp lí thống nhất, đồng bộ, thể chế hóa các chủ trương, chính sách của Đảng về công tác dân số, đồng thời góp phần giải quyết hiệu quả các vấn đề dân số đang đặt ra trong bối cảnh mới như mức sinh thấp, già hóa dân số, mất cân bằng giới tính khi sinh…

Khám sức khỏe tiền hôn nhân cung cấp các kiến thức về chăm sóc sức khỏe sinh sản

Dự thảo luật cũng quy định biện pháp duy trì mức sinh thay thế, như yêu cầu Chính phủ định kì công bố tình trạng mức sinh để các địa phương căn cứ xây dựng chính sách phù hợp. Với những nơi có mức sinh quá thấp, Chính phủ sẽ báo cáo Quốc hội để có giải pháp can thiệp kịp thời.

Đề xuất tăng nghỉ thai sản lên 7 tháng khi sinh con thứ hai

Một chính sách khác được nhiều người lao động quan tâm là đề xuất cho phép nữ lao động sinh con thứ hai được nghỉ thai sản 7 tháng, thay vì 6 tháng như quy định hiện hành tại Bộ luật Lao động năm 2019. Những trường hợp khác vẫn áp dụng theo quy định hiện hành.

Ngoài ra, Dự thảo cũng đề xuất bổ sung chính sách hỗ trợ nhà ở xã hội cho phụ nữ sinh đủ hai con tại các khu công nghiệp, khu chế xuất và các tỉnh, thành phố có mức sinh thấp. Nhóm đối tượng này sẽ được đưa vào diện được hưởng chính sách theo Điều 76 Luật Nhà ở năm 2023.

Đề xuất tăng nghỉ thai sản lên 7 tháng khi sinh con thứ hai.

Về giảm thiểu mất cân bằng giới tính khi sinh, vấn đề nhức nhối nhiều năm nay, Dự thảo Luật Dân số tiếp tục kế thừa quy định nghiêm cấm lựa chọn giới tính thai nhi dưới mọi hình thức. Chính phủ sẽ công bố định kì danh sách các địa phương có tỉ lệ mất cân bằng giới tính khi sinh cao, rất cao, hoặc đã đạt mức cân bằng tự nhiên.

Đặc biệt, dự thảo đề xuất tăng mức phạt hành chính trong lĩnh vực dân số lên đến 100 triệu đồng đối với hành vi vi phạm luật Dân số như: lựa chọn giới tính thai nhi, cung cấp dịch vụ hoặc thiết bị phục vụ cho việc này. Việc tăng chế tài sẽ kéo theo việc sửa đổi Luật Xử lí vi phạm hành chính.

Song song đó là các biện pháp truyền thông, giáo dục nhằm xóa bỏ tư tưởng “trọng nam khinh nữ”, nâng cao vị thế phụ nữ và trẻ em gái trong gia đình và xã hội.

Thích ứng với già hóa dân số và nâng cao chất lượng dân số

Trước thực tế Việt Nam đang bước vào giai đoạn già hóa dân số, Dự thảo Luật Dân số dành hẳn một chương quy định các chính sách ứng phó. Bao gồm phát triển mạng lưới chăm sóc người cao tuổi tại cộng đồng và cơ sở tập trung, đào tạo nhân lực chuyên ngành lão khoa, hỗ trợ tài chính cho người học và nhân viên chăm sóc…

Đáng chú ý, Dự thảo đề xuất Nhà nước mua thẻ bảo hiểm y tế cho người cao tuổi chưa có BHYT, bảo đảm chăm sóc sức khỏe toàn diện cho nhóm dân số này.

Cùng với đó, luật cũng đưa ra các biện pháp nâng cao chất lượng dân số, như: tư vấn, khám sức khỏe trước hôn nhân; sàng lọc, chẩn đoán và điều trị trước sinh và sơ sinh; đặc biệt là hỗ trợ các nhóm yếu thế như người dân vùng sâu vùng xa, dân tộc thiểu số, người có hoàn cảnh khó khăn.

Để đảm bảo tính thống nhất trong hệ thống pháp luật, Dự thảo Luật Dân số đề xuất sửa đổi, bổ sung một số điều tại các luật khác như: Luật Xử lí vi phạm hành chính, Bộ luật Lao động, Luật Nhà ở, Luật Bảo hiểm y tế… nhằm bảo đảm hiệu lực thi hành và triển khai các chính sách dân số một cách hiệu quả.

Hiện dự thảo Luật Dân số đang được công bố rộng rãi để lấy ý kiến nhân dân. Bộ Y tế khẳng định, việc ban hành luật này là bước đi quan trọng để đảm bảo công tác dân số không chỉ dừng lại ở kế hoạch hóa gia đình mà gắn với phát triển kinh tế – xã hội, quốc phòng, an ninh trong dài hạn.

Theo Saostar ngày 26/5 có bài Hơn 3.000 phụ nữ TP.HCM sắp được nhận trợ cấp 3 triệu đồng, lý do là gì? Nội dung như sau:

TP.HCM chuẩn bị chi trả trợ cấp 3 triệu đồng cho hơn 3.000 phụ nữ sinh đủ hai con trước tuổi 35. Đây là một phần trong chính sách dân số mới nhằm khuyến khích các cặp vợ chồng sinh đủ con trong độ tuổi sinh sản.

Phụ nữ TP.HCM sinh đủ 2 con trước 35 tuổi được hỗ trợ 3 triệu đồng. Ảnh minh hoạ

Gần 3.300 người đủ điều kiện nhận hỗ trợ

Theo thông tin từ Sở Y tế TP.HCM, trong đợt thống kê đầu tiên, thành phố đã lập danh sách 3.291 phụ nữ sinh đủ hai con trong thời gian từ 21/12/2024 đến 15/4/2025.

Danh sách này đã được trình UBND TP.HCM để xem xét phê duyệt chi trả trợ cấp 3 triệu đồng/người.

Đây là chính sách cụ thể hóa Nghị quyết 40/2024/NQ-HĐND, hướng tới việc duy trì mức sinh thay thế trong bối cảnh tỷ suất sinh tại TP.HCM đang ở mức thấp.

Việc sinh con thứ hai phải diễn ra từ ngày 21/12/2024 trở đi. Ảnh minh hoạ

Theo quy định, để được nhận hỗ trợ, người phụ nữ phải là công dân Việt Nam, cư trú tại TP.HCM, sinh con thứ hai khi chưa tròn 35 tuổi, và việc sinh con thứ hai phải diễn ra từ ngày 21/12/2024 trở đi.

Việc ghi nhận, xác minh thông tin được thực hiện ngay tại phường, xã khi người dân làm giấy khai sinh cho trẻ.

Nỗ lực đồng bộ để nâng cao chất lượng dân số

Bên cạnh khoản trợ cấp trực tiếp, thành phố còn triển khai các chính sách hỗ trợ khác như: hỗ trợ 2 triệu đồng chi phí tầm soát trước sinh và sơ sinh cho phụ nữ mang thai thuộc diện hộ nghèo, cận nghèo, bảo trợ xã hội hoặc đang sống tại xã đảo.

Ngoài ra, các địa phương đạt tỷ lệ sinh đủ hai con từ 60% trở lên trong 3 năm liên tục sẽ được thưởng giấy khen và 30 triệu đồng.

Hơn 3.000 phụ nữ TP.HCM sắp nhận trợ cấp 3 triệu đồng khi sinh đủ hai con trước 35 tuổi. Ảnh minh hoạ

Đại diện ngành y tế TP.HCM cho biết, đây không chỉ là hỗ trợ tài chính đơn thuần mà còn là lời khẳng định về vai trò của chính sách dân số trong phát triển bền vững.

Thành phố sẽ tiếp tục giám sát sát sao việc triển khai, đảm bảo các chính sách đi vào thực tiễn, đúng người, đúng mục tiêu.

Theo SHTT

Chồng tôi bị t/a/i n/ạ/n xe, hai chân l/i/ệ/t hoàn toàn, tôi không rời anh ấy nửa bước, tận tình chăm sóc. Vậy mà sau khi gặp lại người yêu cũ, anh ta lại nói anh ta hối hận vì đã ở bên tôi….

“Người đàn ông mà tôi đã từng yêu đến tận cùng, người mà tôi đã gắn bó những năm tháng đẹp nhất của đời mình để chăm sóc… cuối cùng lại nói, nếu được chọn lại, anh ta ước chưa từng gặp tôi.”

Tôi tên là Ngọc Mai, sinh ra và lớn lên ở một vùng quê ven biển Quảng Nam. Gia đình nghèo khó, cha mất sớm, mẹ gồng gánh nuôi ba chị em khôn lớn. Tôi học hết cấp ba thì vào Đà Nẵng học ngành điều dưỡng, mang theo hy vọng đổi đời.

Năm đó, tôi 22 tuổi, lần đầu biết yêu sâu đậm. Người khiến trái tim tôi rung động là Hoàng, một chàng kỹ sư xây dựng đến từ Huế, dáng cao, giọng trầm ấm, có ánh mắt buồn như cất giấu cả bầu trời tâm sự.

Chúng tôi quen nhau trong một chuyến thiện nguyện ở Hội An. Tôi là tình nguyện viên y tế, còn anh đi hỗ trợ xây lại nhà cho các hộ nghèo. Những buổi tối lặng lẽ bên bờ sông Hoài, anh đàn tôi hát. Chuyện tình nảy nở như một bài hát dịu dàng giữa lòng phố cổ. Sau một năm yêu nhau, tôi dọn về sống cùng anh trong căn trọ nhỏ. Cuộc sống tuy nghèo mà đầy ắp tiếng cười.

Ngày anh cầu hôn tôi, tôi đã khóc. Không phải vì hạnh phúc, mà vì lần đầu trong đời tôi cảm thấy mình được chọn. Không phải vì nghĩa, không vì trách nhiệm, mà vì anh thật lòng muốn sống trọn đời bên tôi.

Nhưng mọi chuyện bắt đầu đổi khác sau một tai nạn giao thông kinh hoàng.

Một buổi tối mùa mưa, anh chạy xe về quê thăm mẹ. Trên đường, một xe tải mất lái đã tông vào anh. Khi tôi đến bệnh viện, anh nằm đó, bất động, chân đã không còn cảm giác. Bác sĩ nói anh bị tổn thương tủy sống nghiêm trọng, từ thắt lưng trở xuống sẽ không thể hồi phục.

Tôi suy sụp. Nhưng sau phút đầu yếu lòng, tôi quyết định không rời bỏ anh. Dù biết tương lai phía trước sẽ là những ngày dài đầy nước mắt.

Tôi thôi việc ở phòng khám, xin làm y tá tại nhà để chăm sóc anh. Sáng sớm thức dậy đỡ anh ngồi xe lăn, trưa đút cho anh từng muỗng cháo, tối thay băng vết thương. Có những đêm anh lên cơn đau, tôi xoa bóp cho đến khi tay tê cứng. Người ta bảo tôi khờ. Bạn bè lần lượt rời xa. Nhưng tôi chẳng màng. Tôi tin rằng chỉ cần yêu nhau thật lòng, mọi nỗi đau sẽ hóa nhẹ nhàng.

Ba năm trôi qua, tôi quen dần với cuộc sống như vậy. Chỉ cần thấy anh cười, tim tôi vẫn đập rộn ràng như ngày đầu mới yêu.

Cho đến ngày cô ấy xuất hiện.

Tên cô ấy là Thùy Linh, người yêu cũ của Hoàng thời đại học. Một lần tình cờ cô ấy ra Đà Nẵng công tác, ghé thăm anh sau hơn 6 năm không gặp. Tôi đón cô ấy bằng tất cả sự tử tế của một người vợ – tuy chưa cưới nhưng đã tận tâm như một người vợ thực thụ.

Nhưng từ ngày Linh xuất hiện, tôi bắt đầu cảm thấy khoảng cách giữa tôi và anh càng lúc càng xa. Ánh mắt anh khi nhìn cô ấy như thắp lại ngọn lửa xưa. Những tin nhắn giữa hai người ngày một nhiều. Tôi không ghen, chỉ buồn. Buồn vì tôi nhận ra, lòng người dễ đổi thay hơn tôi tưởng.

Một hôm anh nói:

– “Mai à… Nếu anh không gặp em, có lẽ cuộc đời anh đã khác.”

Tôi chết lặng.

Câu nói ấy cứ lặp lại trong đầu tôi như một tiếng vọng không hồi kết. Anh nói như thể tôi là lý do khiến anh sa sút. Là người đã níu anh lại, làm anh mất hết hy vọng.

Tôi im lặng. Tôi vẫn tiếp tục chăm sóc anh, vẫn ngày ngày lau người, thay thuốc, nấu cháo. Nhưng lòng tôi đã rạn vỡ.

Một năm sau đó, anh mất. Biến chứng phổi từ việc nằm lâu không vận động khiến anh không qua khỏi một cơn sốt nặng. Tôi gào khóc bên giường bệnh, ôm thân xác gầy gò của người đàn ông mà tôi đã yêu bằng tất cả những gì mình có.

Tưởng chừng như câu chuyện khép lại ở đó.

Nhưng đời chưa bao giờ để tôi yên lòng.

Sau khi lo hậu sự cho anh, tôi mới biết… Toàn bộ tài sản đứng tên anh – dù không nhiều – gồm một căn hộ chung cư nhỏ và số tiền bảo hiểm nhân thọ, đều được anh để lại cho Thùy Linh.

Không một lời nhắn gửi cho tôi.

Không một lời cảm ơn cho ba năm bên nhau khổ tận cam lai.

Tôi ngồi lặng trên ghế đá trước sân chung cư cũ, nhìn mưa rơi trắng xóa, cảm thấy mình chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh.

Tháng bảy. Những cơn mưa dầm kéo dài như không muốn dứt, bầu trời xám xịt như lòng tôi sau ngày anh mất. Tôi rời căn hộ chung cư – nơi từng là tổ ấm – nay đã sang tên cho người khác. Bỏ lại sau lưng ba năm thanh xuân, tôi mang theo đúng một vali nhỏ về lại quê nhà.

Mẹ tôi già yếu, thấy tôi thất thểu bước vào sân liêu xiêu như kẻ không hồn, bà lặng lẽ nắm tay tôi, không hỏi gì. Đêm đó, tôi nằm bên mẹ như một đứa trẻ, khóc cho những gì đã mất, khóc cho tuổi trẻ đã tiêu hao đến cạn kiệt vì một người không xứng đáng.

Nhưng cuộc đời như chưa từng có ý định tha cho tôi.

Một buổi sáng, tôi thức dậy với cơn đau quặn thắt ở bụng. Ban đầu chỉ nghĩ do ăn uống thất thường, tôi uống vài viên thuốc dạ dày rồi gắng gượng sống qua ngày. Nhưng những cơn đau ngày càng dày đặc. Có hôm tôi đau đến ngất xỉu trong nhà vệ sinh. Mẹ hoảng hốt đưa tôi lên bệnh viện tỉnh.

Sau nhiều xét nghiệm, bác sĩ gọi tôi vào phòng. Ông không nói ngay, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt mà tôi đã quá quen – ánh mắt của sự tiếc nuối.

– “Cháu bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Tế bào đã di căn.”

Tôi chết lặng.

Tôi không hỏi vì sao. Tôi biết câu trả lời rồi. Ba năm chăm sóc người bại liệt, tôi thường xuyên bỏ bữa, ăn vội ăn vàng, có khi nhịn cả ngày vì kiệt sức. Tôi từng nghĩ mình còn trẻ, chịu được. Hóa ra cơ thể này không mạnh mẽ như tôi tưởng.

Tôi không khóc. Tôi chỉ hỏi duy nhất một câu:

– “Cháu còn bao lâu?”

Bác sĩ lặng lẽ: “Tầm 6 đến 8 tháng nếu điều trị tích cực. Nhưng cũng có thể ít hơn.”

Tôi về nhà, không nói với mẹ. Tôi không muốn bà phải chịu thêm nỗi đau nào nữa. Tôi giấu tất cả trong những đêm dài thức trắng, nghe tiếng đồng hồ tích tắc như đếm ngược số ngày còn lại.

Những người thân hiếm hoi biết chuyện, đến thăm và an ủi tôi. Có người lắc đầu nói: “Sống tốt vậy mà trời không thương.” Tôi cười. Tôi không còn oán trách. Tôi chỉ thấy mình… mệt quá rồi.

Một buổi chiều đầu đông, tôi ngồi trước sân, nhìn đứa cháu nhỏ học lớp 1 tập đọc, lòng nhẹ bẫng. Tôi viết vài dòng cuối cùng trong cuốn nhật ký mà tôi vẫn giữ từ thời sinh viên.

“Tôi đã yêu, đã sống, đã đau. Nếu có kiếp sau, tôi mong mình đừng hy sinh quá nhiều cho ai đó chỉ vì nghĩ họ sẽ trân trọng mình mãi mãi. Tình yêu không có nghĩa nếu một mình gánh vác. Dẫu vậy, tôi vẫn không hối hận đã yêu Hoàng. Vì ít nhất, tôi đã sống thật với trái tim mình.”

Những ngày sau đó, sức khỏe tôi suy sụp nhanh. Tôi không thể tự ăn uống, cơ thể gầy chỉ còn da bọc xương. Nhưng tôi không cho ai chăm sóc như cách tôi từng chăm sóc Hoàng. Tôi muốn rời đi một cách lặng lẽ.

Và rồi, trong một chiều mưa bụi mỏng như khói sương, tôi nhắm mắt, bình thản như người vừa đi qua một hành trình dài và cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

MỘT NĂM SAU

Thùy Linh về lại Đà Nẵng, đứng lặng trước mộ của Ngọc Mai. Cô cầm trên tay cuốn nhật ký mà bà của Mai đã gửi qua đường bưu điện, kèm một mảnh giấy nhỏ: “Trả lại cho người từng được nhắc đến ở những trang cuối.”

Linh đọc từng dòng, đôi mắt đỏ hoe. Có những điều trước đây cô chưa từng biết – về những đêm Mai thức trắng thay băng, những ngày ôm Hoàng vượt qua cơn sốt mê man, về một tình yêu thầm lặng và nhẫn nại.

Linh quỳ xuống trước mộ.

– “Nếu có thể quay lại, tôi ước tôi chưa từng xuất hiện…”

Bầu trời xám, mưa lất phất. Không có tiếng trả lời. Chỉ có gió rít qua những hàng cây – như tiếng khóc xa xăm từ một linh hồn chưa kịp yêu trọn một đời.

LỜI KẾT

Có những người sinh ra để yêu người khác bằng tất cả trái tim, nhưng lại không được nhận lại điều xứng đáng. Không phải vì họ kém cỏi, mà vì đôi khi, cuộc đời không công bằng. Nhưng điều khiến họ cao đẹp – là họ chưa từng hối hận vì đã yêu. Và tình yêu đó, vẫn sống mãi trong những người biết trân trọng điều chân thành.

Lần đầu tiên đến nhà bạn trai ra mắt bố mẹ. Chỉ vì anh ta đưa chiếc đùi gà cuối cùng cho chị dâu g;ó;a, tôi lập tức hủy bỏ hôn lễ….

“Chỉ là một cái đùi gà thôi mà, em là ma đói đầu thai chắc?”

Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt đầy ngạc nhiên xen lẫn tức giận của anh khi tôi đứng dậy khỏi mâm cơm, rút điện thoại ra và nhắn tin hủy đám cưới đã lên kế hoạch từ ba tháng trước.

Ừ, chỉ là một cái đùi gà. Nhưng đủ để tôi biết rõ vị trí của mình trong lòng anh ta ở đâu.

Tôi tên là Mai Quỳnh, 26 tuổi, làm nhân viên thiết kế nội thất tại một công ty tư nhân ở quận 3, TP. HCM. Người yêu tôi – hay đúng hơn là vị hôn phu cũ – tên Minh Khang, kỹ sư cầu đường, cao ráo, điềm đạm, gia đình cơ bản. Chúng tôi quen nhau được hơn hai năm, và tôi từng nghĩ đây là người đàn ông mà mình có thể dựa vào cả đời.

Thế rồi, mọi suy nghĩ đó sụp đổ chỉ trong một buổi chiều chủ nhật.

Đó là lần đầu tiên tôi về nhà anh ra mắt – một ngôi nhà hai tầng ở Bình Thạnh, sạch sẽ, ngăn nắp, có mùi hương trầm phảng phất. Tôi mặc chiếc váy dài màu be mà anh thích, tóc buộc nhẹ, gương mặt trang điểm vừa phải – đủ dịu dàng, nền nã để ghi điểm với bố mẹ chồng tương lai.

Nhưng mọi thứ không như tôi hình dung.

Ngay từ khi bước vào, tôi đã thấy một người phụ nữ ngoài ba mươi, vóc dáng thon thả, ăn mặc tinh tế đang đút cháo cho một bé trai tầm hai tuổi. Khang giới thiệu:
– Đây là chị dâu anh, tên Lệ Hằng. Chồng chị – anh trai anh – mất cách đây hai năm rồi. Bé con là Bé Bin, cháu anh.

Tôi gật đầu chào, lịch sự mỉm cười. Tôi không quá để tâm, vì nghĩ chuyện chị dâu ở chung là bình thường, nhất là khi còn con nhỏ.

Nhưng điều khiến tôi khó chịu dần lên là cách Minh Khang cư xử trong suốt buổi gặp gỡ.

Anh luôn chú ý tới chị dâu: bưng nước, gắp thức ăn, dỗ cháu, thậm chí lau mồ hôi trên trán chị khi chị đang bế Bin. Trong khi tôi – người bạn gái chính thức, người sắp làm vợ anh – lại như không khí. Mỗi lần tôi lên tiếng, anh chỉ ừ hử cho qua.

Chưa kể ánh mắt giữa hai người họ… không giống người trong gia đình. Nó có gì đó… thân mật, khó giải thích, như thể họ có ngôn ngữ riêng chỉ dành cho nhau.

Lúc ăn cơm, cả nhà ngồi quây quần bên mâm. Mẹ anh – cô Liên – vui vẻ trò chuyện, nhưng đôi lúc nhìn tôi bằng ánh mắt có phần dò xét. Tôi để ý Minh Khang gắp thức ăn liên tục cho chị dâu, kể cả miếng đùi gà cuối cùng – món mà tôi từng bảo với anh là mình rất thích.

Tôi ngẩn người khi thấy anh đặt cái đùi gà vào chén chị Hằng, cười nói:
– Đùi gà chị thích nè. Ăn đi cho có sức lo cho Bin.

Chị ta nở nụ cười nhẹ, đầy hàm ý. Không một ai hỏi tôi có muốn ăn không.

Tôi không lên tiếng, chỉ cúi mặt ăn cơm. Nhưng mẹ anh lại lên tiếng:
– Quỳnh nè, sau này con cưới Khang rồi, nhớ đối xử thật tốt với chị Hằng và cháu Bin nha. Chị Hằng đã quá khổ rồi, giờ chỉ còn chúng ta là chỗ dựa.

Tôi ngẩng đầu, hơi sững sờ. Đáp lại là ánh mắt chờ đợi của cả bàn.

Minh Khang lại phụ họa:
– Con tính rồi, nhà mình đang ở sẽ để lại cho chị Hằng và Bin. Con với Quỳnh cưới xong sẽ tìm chỗ khác ở riêng.

Tôi cảm thấy như ai đó vừa hắt thẳng nước lạnh vào mặt mình. Một quyết định lớn như vậy mà không hề bàn bạc với tôi? Nhà hiện tại là nhà mà hai đứa dự định ở sau cưới – anh còn từng rủ tôi đi mua rèm cửa, chọn màu sơn…

Tôi đặt đũa xuống.
– Em xin lỗi, em có việc gấp, phải về trước.

Minh Khang vội đứng dậy:
– Gì vậy? Ăn chưa xong mà?

Tôi đứng lên, nhìn thẳng vào mắt anh:
– Em nghĩ… đùi gà đó là đủ rồi.

Anh cau mày, không hiểu:
– Em điên rồi à? Chỉ là một cái đùi gà thôi mà. Em là ma đói đầu thai chắc?

Tôi mỉm cười, không còn buồn nữa:
– Đúng. Nhưng chính một cái đùi gà đó đã cho em biết em không phải là người anh muốn giữ. Em đi đây. À, với cả… hủy hôn luôn.

Tôi quay bước, để lại sau lưng sự ngỡ ngàng của cả nhà, và Minh Khang đứng chết trân như bị tát thẳng mặt.

Tôi rời khỏi nhà Minh Khang trong ánh nắng nhợt nhạt của buổi chiều muộn. Bàn tay nắm chặt quai túi xách để giữ cho mình không run. Đôi giày cao gót khẽ va vào vỉa hè phát ra những âm thanh lẻ loi giữa khu dân cư yên tĩnh.

Lúc bước qua cổng, tôi không quay đầu lại. Nhưng tôi biết, có ít nhất một ánh mắt đang nhìn theo — và đó không phải ánh mắt yêu thương.

Về đến nhà trọ, tôi khóa trái cửa, thả người xuống ghế sô-pha và bật khóc.

Không phải vì tiếc nuối. Mà vì tức.

Tức bản thân mình. Hai năm yêu đương, biết bao hy vọng, kế hoạch cho một mái ấm, cuối cùng lại thua một cái đùi gà. Mà không — cái đùi gà chỉ là giọt nước tràn ly. Thứ khiến tôi rời đi, là sự thật rằng tôi chưa bao giờ là ưu tiên trong cuộc đời Minh Khang.

*****

Ba ngày sau, tôi nhận được hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ Khang. Tin nhắn của anh thì ngắn gọn:

“Quỳnh, đừng trẻ con như vậy. Anh mệt lắm rồi.”

Vậy là mọi thứ đổ lỗi cho tôi? Tôi không trả lời.

Chiều thứ năm, anh xuất hiện trước cổng công ty, đứng dưới mưa.

Anh trông tiều tụy, quầng thâm dưới mắt rõ rệt. Nhưng tôi không mềm lòng.

– Quỳnh, em thực sự định hủy hôn chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy à?

Tôi im lặng một lúc lâu rồi đáp:

– Khang, anh có biết vì sao em giận không?

Anh thở dài:

– Em nhạy cảm quá. Nhà chỉ có một cái đùi gà, anh gắp cho chị Hằng thì sao chứ? Chị ấy một thân một mình nuôi con, đáng được quan tâm hơn em một chút có gì sai?

Tôi cười nhạt:

– Em không giận vì cái đùi gà. Em giận vì trong suốt buổi ăn, em là người ngoài cuộc. Em giận vì anh chưa từng hỏi em có cảm thấy ổn không, có thấy khó chịu không. Còn chuyện căn nhà… anh không nghĩ phải bàn với em sao?

Khang cứng họng, mặt lộ vẻ lúng túng:

– Chuyện đó… anh chỉ muốn giúp chị ấy. Anh không ngờ em tính toán như vậy…

Tôi ngắt lời anh:

– Em không tính toán. Em chỉ biết rằng nếu sau này làm vợ anh, em sẽ phải sống trong cảnh luôn đứng sau một người phụ nữ khác. Mà người đó… không phải mẹ anh.

Tôi quay người, để mặc anh đứng trong mưa, không còn sức để tiếp tục tranh cãi.

*****

Ba tuần sau, tôi hủy lễ cưới. Họ hàng hai bên đều biết chuyện, đa số trách tôi “khó tính, không biết điều”, “làm to chuyện vì chuyện nhỏ”. Nhưng tôi mặc kệ.

Người duy nhất đứng về phía tôi là chị gái tôi – chị Mai Ngọc. Chị chỉ nói một câu:

“Mỗi người phụ nữ đều có quyền chọn nơi mình cảm thấy được yêu thương. Em đã chọn đúng.”

Tôi dọn khỏi căn phòng trọ cũ, thuê một căn studio nhỏ hơn, nhưng yên tĩnh và ấm áp. Tôi mua một cái chảo xinh, tự nấu ăn mỗi tối, học thêm một khóa thiết kế 3D online. Tôi tự tặng mình những bó hoa nhỏ vào mỗi cuối tuần.

Vài tháng sau, tôi gặp lại Khang trong một buổi tiệc bạn bè. Anh đi cùng chị Hằng – không còn là “chị dâu” nữa. Mọi người xì xầm. Tôi không ngạc nhiên. Người ta không đột nhiên thân thiết như thế, nếu không có gì bên dưới.

Khang nhìn tôi, ánh mắt chùng xuống. Nhưng tôi chỉ mỉm cười:

– Chào anh.

Không có oán trách. Không có tiếc nuối. Chỉ là một lời chào – bình thản như cách tôi bước qua cơn mưa ngày ấy.

*****

Một năm sau, tôi đã là trưởng nhóm thiết kế, làm việc trong một công ty lớn hơn. Tôi có vài mối quan hệ mới, nhưng chưa yêu lại. Tôi không vội. Sau tất cả, tôi hiểu rằng tình yêu thật sự không đến từ sự chăm sóc vụn vặt, mà là từ việc mình có phải là người được đặt trong trái tim đối phương hay không.

Và đến giờ, tôi vẫn tin rằng…

Một người phụ nữ rời đi không phải vì thiếu một cái đùi gà.
Mà vì cô ấy biết mình xứng đáng với cả con gà — và cả người đàn ông thật lòng giữ lấy nó cho cô.

Nam tài xế gây tainan ở Vĩnh Long đã xuất viện nhưng không thể phục hồi! 1 câu kết luận của bác sĩ khiến gia đình hết hy vọng

Tài xế Trung – người tông chết nữ sinh ở Vĩnh Long và bị bố nạn nhân bắn – xuất viện với tình trạng liệt hoàn toàn nửa người, tri giác gần như mất hoàn toàn.

Ngày 28/5/2025, báo VnExpress đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Tài xế bị bắn trong vụ nữ sinh Vĩnh Long khó hồi phục tri giác”. Nội dung như sau:

Ngày 28/5, Bệnh viện đa khoa Trung ương Cần Thơ cho biết bệnh nhân Nguyễn Văn Bảo Trung được xuất viện sau hơn ba tuần điều trị song di chứng “khó hồi phục”. Bệnh nhân gần như mất tri giác hoàn toàn, mở mắt khi gọi nhưng không có dấu hiệu nhận biết lời nói, không tiếp xúc, không nói chuyện.

Theo bác sĩ, sau xuất viện, bệnh nhân sẽ tiếp tục được chăm sóc vật lý trị liệu. Tiên lượng do tổn thương não nặng, bệnh nhân liệt nửa người, khả năng phục hồi thấp và cần thời gian lâu dài.

Hiện trường ông Phúc cầm súng bắn tài xế Trung, ngày 28/4. Ảnh: Cắt từ camera an ninh

Trung 33 tuổi, bị Nguyễn Vĩnh Phúc 42 tuổi, xông vào nhà bắn bằng súng tự chế hôm 28/4. Nguyên nhân là con gái của Phúc trên đường đi học về bị Trung lái xe tải tông tử vong, song VKSND huyện Trà Ôn và tỉnh Vĩnh Long bác khiếu nại về lỗi của tài xế. Viên đạn xuyên vào vùng trán phải Trung gây vỡ nhiều mảnh xương, tổn thương nhu mô não và liềm não, dập xuất huyết và tụ máu vùng não thất III.

Sau khi bắn Trung, Phúc tự bắn mình và tử vong do vết thương quá nặng. VKSND Tối cao sau đó thẩm định lại hồ sơ, cho rằng quyết định bác khiếu nại chưa đảm bảo căn cứ pháp luật. Ngày 7/5, Công an tỉnh Vĩnh Long khởi tố vụ án, điều tra xác định tài xế Trung lấn sang bên trái để vượt là nguyên nhân chính gây tai nạn.

Báo Dân Trí ngày 27/5 cũng đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Diễn biến mới vụ nữ sinh ở Vĩnh Long bị xe tải cán tử vong”. Cụ thể như sau:

Liên quan vụ tai nạn giao thông làm nữ sinh N.N.B.Tr. (14 tuổi, ngụ huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long) tử vong, sáng 27/5, bà Nguyễn Thị P. (bác ruột cháu Tr.) cho biết, gia đình vừa nhận được thông báo của Cơ quan điều tra VKSND Tối cao về việc tiếp nhận tố giác về tội phạm của luật sư và nhân thân cháu Tr..

“Luật sư nhận được thông báo của Cơ quan điều tra VKSND Tối cao sau đó chụp gửi cho tôi xem. Đến nay, vụ tai nạn của cháu tôi vẫn đang chờ cơ quan chức năng làm rõ. Ngày 15/5 vừa rồi Công an tỉnh Vĩnh Long có mời gia đình làm việc đối với vụ nổ súng của em trai tôi là Nguyễn Vĩnh Phúc”, bà P. nói.

Thông báo về việc tiếp nhận tố giác (Ảnh nhân thân em Tr. cung cấp).

Theo nội dung tố giác về tội phạm, nhân thân và luật sư tố cáo hành vi ra quyết định trái pháp luật và bỏ lọt tội phạm của Cơ quan CSĐT Công an huyện Trà Ôn (cũ), tỉnh Vĩnh Long trong quá trình cơ quan này giải quyết tin báo “Vi phạm quy định về tham gia giao thông đường bộ” xảy ra ngày 14/9/2024 ở ấp Vĩnh Lợi, xã Vĩnh Xuân, huyện Trà Ôn mà cháu Tr. là nạn nhân.

“Căn cứ các điều 36, 145 và 146 Bộ luật Tố tụng hình sự, Cơ quan điều tra VKSND Tối cao đang giải quyết nguồn tin về tội phạm nêu trên”, trích thông báo.

Như Dân trí đã đưa tin, theo diễn biến vụ việc, anh Trung là tài xế xe tải gây ra vụ tai nạn làm cháu N.N.B.Tr. (14 tuổi) tử vong. Tr. là con gái ông Nguyễn Vĩnh Phúc.

Do không đồng tình với kết quả xử lý vụ tai nạn, sáng 28/4, tại ấp La Ghì, xã Vĩnh Xuân, huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long, ông Phúc đã dùng súng bắn anh Trung.

Vụ tai nạn giao thông khiến cháu Tr. tử vong không được giải quyết thỏa đáng đã dẫn đến việc ông Phúc nổ súng bắn tài xế rồi tự sát (Ảnh: Bảo Kỳ).

Sau đó, ông Phúc dùng súng bắn vào đầu mình tự sát. Ông Phúc tử vong vào tối cùng ngày.

Liên quan vụ nổ súng, ngày 2/5, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Vĩnh Long đã ra quyết định khởi tố vụ án hình sự Giết người.

Đối với vụ tai nạn giao thông làm nữ sinh 14 tuổi tử vong, chiều 7/5, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Vĩnh Long đã khởi tố vụ án hình sự để điều tra về hành vi Vi phạm quy định về tham gia giao thông đường bộ.

CHÍNH THỨC TẠM BIỆT thẩm mỹ viện “QUỐC DÂN” Mailisa: Can thiệp vào cơ thể người s:.ai p:.hép dù không phải BỆNH VIỆN

Theo thông tin từ Sở Y tế Bình Dương, ngày 25/3/2025, đơn vị đã ra quyết định xử phạt Công ty TNHH MTV Mailisa số tiền 50 triệu đồng và đình chỉ hoạt động cung cấp dịch vụ thẩm mỹ của đơn vị trên địa bàn trong thời hạn 4,5 tháng.

Trước đó, lực lượng chuyên môn của Sở Y tế Bình Dương đã kiểm tra cơ sở thẩm mỹ viện Mailisa tại địa chỉ E3/16, tổ 32, KP. Bình Thuận 2, P. Thuận Giao, TP. Thuận An, phát hiện tại đây cơ sở đã thực hiện hành vi sử dụng thiết bị để can thiệp vào cơ thể người (chiếu tia) làm thay đổi màu sắc da khi không phải là cơ sở khám bệnh, chữa bệnh có phạm vi hoạt động chuyên môn về chuyên khoa thẩm mỹ.

Công ty TNHH MTV Mailisa được biết đến là một trong những doanh nghiệp có nhiều cơ sở hoạt động trong lĩnh vực thẩm mỹ, làm đẹp lớn nhất cả nước với nhiều chi nhánh ở khắp các tỉnh, thành từ Bắc vào Nam.

Thẩm mỹ viện Mailisa can thiệp vào cơ thể người sai phép - ảnh 1
Thẩm mỹ viện Mailisa ở Bình Dương can thiệp vào cơ thể người sai phép, bị cơ quan chức năng xử phạt, đình chỉ hoạt động dịch vụ.

Nhiều người cho rằng, sai phạm này tại thẩm mỹ viện Mailisa mang tính hệ thống, doanh nghiệp cố tình vi phạm. Trước đó, ngày 25/4/2023, Sở Y tế Bình Dương cũng đã từng ra văn bản xử phạt Công ty TNHH MTV Mailisa cũng với hành vi sử dụng thiết bị can thiệp vào cơ thể người (chiếu tia) làm thay đổi màu sắc da ở cơ sở E3/16, tổ 32, khu phố Bình Thuận 2, phường Thuận Giao, TP Thuận An. Dịch vụ này tại thẩm mỹ viện Mailisa cũng bị cơ quan chức năng đình chỉ 4,5 tháng nhưng hành vi vi phạm này tiếp tục tái diễn dẫn tới quyết định xử phạt ngày 25/3/2024.

Tháng 1/2023, Công ty TNHH MTV Mailisa cũng bị cơ quan chức năng TP.HCM ra quyết định xử phạt 160 triệu đồng vì hành vi cung cấp dịch vụ khám bệnh, chữa bệnh mà không có giấy phép hoạt động khám bệnh, chữa bệnh và quảng cáo dịch vụ khám bệnh, chữa bệnh khi chưa có giấy phép hoạt động khám bệnh, chữa bệnh tại cơ sở 86 – 88 – 92 Huỳnh Văn Bánh, phường 15, quận Phú Nhuận.

Ngoài hình thức xử phạt chính, công ty này còn bị áp dụng hình thức xử phạt bổ sung là: Đình chỉ hoạt động khám bệnh, chữa bệnh đối với lĩnh vực chăm sóc da của Công ty TNHH MTV Mailisa trong thời hạn 18 tháng; buộc tháo dỡ, xóa quảng cáo khi chưa có giấy phép hoạt động khám bệnh, chữa bệnh. Hai nhân viên chăm sóc da của Công ty TNHH Mailisa cũng bị xử phạt vì có hành vi khám bệnh, chữa bệnh khi chưa được cấp chứng chỉ hành nghề khám bệnh, chữa bệnh.

Theo giấy đăng ký kinh doanh, Công ty TNHH MTV Mailisa có địa chỉ tại số 6 Nguyễn Khánh Toàn, phường Quan Hoa, Quận Cầu Giấy, TP. Hà Nội; người đại diện pháp luật là ông Hoàng Kim Khánh. Doanh nghiệp này có ngành nghề kinh doanh chính là cắt tóc, làm đầu, gọi đầu, tắm hơi, massage và các dịch vụ tăng cường sức khoẻ tương tự (trừ hoạt động thể thao), hoạt động của các phòng khám đa khoa, chuyên khoa và nha khoa, cơ sở dịch vụ thẩm mỹ hoạt động xăm, phun, thêu trên da (không sử dụng thuốc gây tê dạng tiêm)…

Thẩm mỹ viện Mailisa can thiệp vào cơ thể người sai phép - ảnh 2
Vợ chồng ông Hoàng Kim Khánh – Phan Thị Mai.

Mặc dù ông Khánh là người đại diện pháp luật nhưng Thẩm mỹ viện Mailisa được biết đến nhiều hơn dưới sự phát triển của bà Phan Thị Mai – vợ ông Khánh, đồng thời bà Mai cũng là Tổng Giám đốc Thẩm mỹ viện Mailisa.

Bà Mai thường xuyên góp mặt trên mạng xã hội với những đoạn băng ghi hình quảng bá thương hiệu cho Thẩm mỹ viện Mailisa, bên cạnh đó cũng có những đoạn băng ghi hình với nội dung cạnh tranh, nói về các thương hiệu thẩm mỹ và ngành làm đẹp ở Việt Nam.

Trên trang điện tử https://mailisa.com/ có trích một đoạn phát biểu của bà Phan Thị Mai: “Là một người có xuất phát điểm là đam mê, yêu cái đẹp, nhiệt huyết với nghề. Đặc biệt, là chịu thương chịu khó, tìm tòi học hỏi và tạo cho mình một chuyên môn cao, tay nghề giỏi, đạo đức tốt. Nên theo quan điểm của Mai là trong công việc phải lao động nghiêm túc, lao động sáng tạo, đã không làm thì thôi nhưng đã làm là phải làm hết sức và Mai đã khẳng định với tất cả quý khách hàng là đến với Mailisa là phải đẹp”.

Trong một lần Thẩm mỹ viện Mailisa có thông tin là lừa đảo, bị công an kiểm tra, xử phạt, đóng cửa vì cơ quan chức năng đình chỉ hoạt động, bà Mai đã lên mạng xã hội khẳng định: “Mai luôn làm đúng theo pháp luật để pháp luật bảo vệ mình…”.

Tuy nhiên, thực tế thời gian qua, các cơ sở của Công ty TNHH MTV Mailisa liên tục bị cơ quan chức năng xử phạt vì hoạt động vi phạm. Được biết, các dịch vụ liên quan đến chiếu tia, can thiệp vào cơ thể người không chỉ được Thẩm mỹ viện Mailisa thực hiện tại chi nhánh Bình Dương, TP. HCM, mà còn đang được quảng cáo, thực hiện ở các cơ sở Đà Nẵng, Hà Nội, TP. Vinh (Nghệ An),…

Đỡ đ;ẻ cho người yêu cũ, vị bác sĩ t:/ái mặt khi nhìn thấy đứa bé vừa chào đời

“Chúng ta chia tay rồi, đừng liên lạc nữa.”
Đó là tin nhắn cuối cùng của Linh, ba năm trước.

Và giờ đây, cô đang nằm trên bàn sinh, mồ hôi vã ra, tay siết chặt tấm drap trắng, gào lên từng cơn đau. Trên cổ tay vẫn còn đeo chiếc vòng cưới bằng vàng Tây đã cũ màu.

Tôi – bác sĩ trực sản hôm đó – bước vào, bàng hoàng đứng chết lặng.

Và khi đứa trẻ được đưa ra ngoài, tôi suýt đánh rơi nó khỏi tay mình.

Nó có đôi mắt xếch quen thuộc, sống mũi cao, và cái lúm đồng tiền duy nhất ở má trái.

Cả phòng mổ chết lặng khi tôi lắp bắp:
“Đây… đây là con tôi.”

Ba năm trước, Sài Gòn vào mùa mưa sớm. Tôi và Linh chia tay vào một chiều thứ bảy, sau một cuộc cãi vã tưởng như chẳng có gì. Cô nói tôi quá lạnh lùng, vô tâm, chỉ biết đến sự nghiệp. Tôi nói cô quá nhạy cảm, không hiểu được áp lực của người làm bác sĩ nội trú.

Lúc ấy, tôi nghĩ chia tay là chuyện nhỏ. Rồi ai cũng sẽ đi tiếp. Không ngờ, cô đi thật, đi không ngoảnh lại. Và tôi cứ ở lại – trong căn phòng trọ nhỏ gần bệnh viện, với chiếc laptop luôn sáng đèn và lịch trực dày đặc.

Tôi không nghe tin gì về Linh kể từ đó. Nghe bạn bè bảo cô chuyển ra Đà Nẵng làm giáo viên tiểu học. Rồi sau này, không ai còn nhắc đến cô nữa. Như thể cô tan vào biển người.

Cho đến buổi trực cuối tháng năm ấy, khi tôi bước vào phòng mổ cấp cứu.

“Trường hợp sản phụ tên Nguyễn Thị Linh, 29 tuổi, mang thai tuần thứ 39, chuyển dạ ngôi thuận, tim thai yếu, cần mổ lấy gấp.”
Y tá Thủy đọc hồ sơ như mọi khi, không mảy may để ý.
Tôi cầm hồ sơ, tim khựng lại một nhịp. Nguyễn Thị Linh – cái tên quá quen. Nhưng tôi tự nhủ chắc trùng hợp. Cho đến khi bước vào phòng mổ, thấy gương mặt xanh xao đầy mồ hôi ấy, tôi mới biết… không phải trùng hợp gì cả.

Linh nhìn thấy tôi, ánh mắt sững sờ, môi mấp máy nhưng không kịp nói gì. Một cơn co tử cung ập đến, kéo theo tiếng hét xé lòng. Tôi rũ người, không kịp hỏi cô đã sống sao những năm qua, tại sao lại nằm đây một mình không có chồng bên cạnh.

Ca mổ diễn ra trong trạng thái kỳ lạ: một bên là y bác sĩ chuyên nghiệp cố gắng giữ bình tĩnh, một bên là cảm xúc cũ trào dâng như lũ. Tôi cắt lớp da bụng quen thuộc, đưa tay vào, nhẹ nhàng kéo ra hình hài nhỏ bé.

Tiếng khóc đầu tiên vang lên.
Y tá lau mặt đứa bé. Tôi nghiêng người nhìn, và chết lặng.

Thằng bé như bản sao thu nhỏ của tôi.

Không chỉ là trực giác. Là bác sĩ, tôi biết rõ tỉ lệ “ngẫu nhiên” để một đứa bé có đôi mắt, mũi, lúm đồng tiền, và vành tai giống hệt người lạ là bao nhiêu – gần như không thể.
Tôi bỗng cảm thấy căn phòng lạnh buốt. Linh quay đầu nhìn con, rồi nhìn tôi, khóc không thành tiếng.

Tôi bế đứa bé, tay run run. Câu nói tự bật ra khỏi miệng như lời thú nhận:
“Đây… đây là con tôi.”

Y tá Thủy quay sang, ánh mắt đảo lia lịa giữa tôi và Linh.
“Anh… quen cô ấy à?”
Tôi gật. “Người yêu cũ. Ba năm rồi.”

Ca mổ kết thúc, Linh được đưa về phòng hồi sức. Tôi không theo sau. Tôi ngồi lại trong phòng mổ đã được khử trùng sạch sẽ, lòng hỗn loạn như vừa đi qua một cơn bão.

Tại sao cô không nói?
Tại sao lại sinh con một mình?

Tối đó, sau khi tan ca, tôi vào phòng hồi sức, đứng lặng bên giường. Linh đang ngủ, khuôn mặt trắng bệch, nhưng bình yên. Thằng bé nằm bên cạnh, cuộn mình trong tã trắng, miệng chóp chép như đang mơ sữa mẹ.

Tôi ngồi xuống, nắm lấy tay cô.
“Em… có thể nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Linh mở mắt, nhìn tôi rất lâu.
Giọng cô khản đặc vì thuốc mê và kiệt sức:
“Anh bận quá, nên em chọn cách im lặng.”

Câu nói ấy, như nhát dao khoét sâu vào lòng tôi.

Tôi đến thăm Linh mỗi ngày trong thời gian cô nằm viện. Không ai ngăn cản tôi, bởi tất cả đều đã rõ ràng – từ ánh mắt đứa trẻ cho đến sự trùng khớp kỳ lạ trên gương mặt tôi.

Ban đầu, Linh né tránh. Cô giữ khoảng cách bằng cách viện cớ mệt, hoặc cố tình ngủ khi tôi bước vào. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi không thể.

Ngày thứ ba sau sinh, tôi ngồi ở ghế đá sân sau bệnh viện, nơi mấy bác sĩ thường ra hút thuốc hay uống trà. Linh xuất hiện, mặc áo bệnh nhân, ôm con trong vòng tay. Trông cô gầy gò, xanh xao, nhưng ánh mắt đã bớt phòng thủ.

“Em vẫn nhớ chỗ này à?” – tôi hỏi.
“Chỗ anh từng dọa sẽ cầu hôn nếu em không chịu ăn sáng đủ bữa.” – cô đáp, giọng thoảng như gió.
Tôi bật cười, rồi im lặng. Cả hai nhìn về hàng cây bàng lưa thưa lá.

“Ba năm qua, em sống thế nào?” – tôi hỏi.
Cô ngắm con trai mình, rồi nói khẽ:
“Không dễ dàng. Nhưng em không hối hận.”

Linh kể rằng sau chia tay, cô biết mình có thai. Lúc đó, em định báo tôi biết. Nhưng rồi một đêm, em nghe tin tôi được nhận vào chương trình đào tạo chuyên sâu ở Huế – một cơ hội mà tôi từng mơ ước.

“Em không muốn trở thành lý do khiến anh từ bỏ mọi thứ.”
“Thế còn anh? Anh có quyền gì trong chuyện này?” – tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng đã vỡ.
“Em không muốn thấy ánh mắt tiếc nuối của anh mỗi lần nhìn con. Như thể nó là cái giá anh phải trả.”

Tôi nghẹn họng. Chúng tôi từng yêu nhau sâu sắc – điều đó là thật. Nhưng có những vết rạn không đến từ sự phản bội, mà từ im lặng và hiểu lầm chất chồng.

“Ba năm qua, em vẫn sống ở Đà Nẵng. Em dạy học, nuôi con một mình. Mọi người cứ nghĩ em là mẹ đơn thân vì trót dại. Không ai biết em đã từng có một mối tình gần như là trọn vẹn.”

Tôi cúi đầu. Gió lướt qua mặt, mang theo mùi cồn sát trùng từ dãy phòng mổ gần đó.

“Con tên là gì?” – tôi hỏi.
“Thư An.”
“Vì sao lại là ‘An’?”
“Vì mẹ nó không thể sống yên, nên hy vọng nó sẽ được sống an lành.”

Tôi gật đầu, lòng như có gì đó vỡ tan rồi lại chắp vá. Tôi không trách cô. Chỉ trách chính mình – vì đã không hiểu, không lắng nghe, không nhận ra dấu hiệu gì khi còn có thể.

Tôi làm xét nghiệm ADN. Không phải vì tôi nghi ngờ, mà vì tôi cần một bằng chứng để có thể bước tiếp – cả về pháp lý lẫn tâm lý.

Kết quả không bất ngờ. Thư An là con trai ruột của tôi.

Linh im lặng khi tôi đưa kết quả cho cô.
“Anh định làm gì tiếp theo?” – cô hỏi.
“Anh muốn được làm cha. Không phải thăm nuôi kiểu nghĩa vụ, mà là thật sự đồng hành.”
“Rồi sau đó?”
“Rồi… nếu em còn chút tình cảm, anh muốn bắt đầu lại.”

Linh cười, nhưng là nụ cười mệt mỏi, chua chát.
“Anh tưởng chỉ cần quay lại là có thể bắt đầu lại à? Em không còn là cô gái của ba năm trước.”
“Anh cũng không còn là chàng bác sĩ chỉ biết đến công việc. Anh hiểu rồi – mất em là cái giá quá đắt.”

Cô không nói gì thêm. Chỉ đưa tôi bé An. Thằng bé mở mắt nhìn tôi, không khóc, không cười, chỉ nhìn chăm chú – như thể đang cố phân tích xem tôi có xứng đáng không.

Tôi chuyển công tác về Đà Nẵng. Mỗi chiều tan ca, tôi đều đến đón An từ trường mẫu giáo về. Linh và tôi vẫn chưa quay lại với nhau, nhưng giữa chúng tôi không còn là người yêu cũ – mà là hai người lớn đang học cách đồng hành vì một sinh linh bé nhỏ.

Thư An lớn lên thông minh, sống tình cảm. Nó gọi tôi là “ba”, gọi Linh là “mẹ”, và chưa từng hỏi vì sao ba mẹ không ở cùng một nhà.

Một lần, khi tôi đưa An đi công viên, nó hỏi:
“Ba ơi, sao ba cười với mẹ mà mẹ cứ quay mặt đi?”
Tôi xoa đầu nó:
“Vì mẹ đang nghĩ. Nhưng mẹ sẽ quay lại nhìn, chỉ cần ba kiên nhẫn.”

An gật đầu như hiểu.

Còn tôi, thì vẫn chờ Linh quay lại nhìn mình.
Dù có thể mất cả đời.

Không phải tình yêu nào cũng có kết thúc đẹp. Nhưng có những mối nhân duyên, dù lỡ dở, vẫn để lại những mảnh ánh sáng nhỏ – như đứa trẻ tên An, như buổi sáng tôi nắm bàn tay người cũ giữa phòng sinh, và nhận ra:
Có những điều ta không thể cứu vãn. Nhưng có những điều… vẫn còn kịp để chữa lành.

Nhà máy sản xuất mỹ phẩm cho công ty chồng Đoàn Di Băng bị thu hồi GMP

Cục Quản lý Dược (Bộ Y tế) ra quyết định thu hồi Giấy chứng nhận GMP “Thực hành tốt sản xuất mỹ phẩm” của nhà máy sản xuất cho công ty của chồng Đoàn Di Băng.

Ngày 27/05/2025 báo Dân trí có bài viết “Nhà máy sản xuất mỹ phẩm cho công ty chồng Đoàn Di Băng bị thu hồi GMP” với nội dung như sau:

Thu hồi Giấy chứng nhận “Thực hành tốt sản xuất mỹ phẩm”

Đoàn Di Băng và chồng đến gặp luật sư khi bị tung tin đồn thất thiệt (Ảnh: FB Nguyễn Quốc Vũ).

Ngày 27/5, Cục Quản lý Dược ra quyết định thu hồi Giấy chứng nhận “Thực hành tốt sản xuất mỹ phẩm” đối với Công ty Cổ phần nhà máy y tế EBC Đồng Nai (KCN Giang Điền, Đồng Nai), cấp ngày 21/1.

Lý do thu hồi công ty không tuân thủ các nguyên tắc, tiêu chuẩn “Thực hành tốt sản xuất mỹ phẩm” của Hiệp hội các nước Đông Nam Á (CGMP-ASEAN).

Cục yêu cầu Sở Y tế tỉnh Đồng Nai rà soát, kiểm tra điều kiện sản xuất mỹ phẩm để thu hồi Giấy chứng nhận đủ điều kiện sản xuất mỹ phẩm số 24/CNĐĐKSXMP-ĐN cấp ngày 10/1/2025 theo quy định.

Sở Y tế TPHCM, Sở Y tế tỉnh Đồng Nai có trách nhiệm triển khai thực hiện biện pháp quản lý, giám sát đối với các sản phẩm mỹ phẩm được sản xuất trước ngày Giấy chứng nhận đủ điều kiện sản xuất mỹ phẩm của cơ sở bị thu hồi; xử lý các vi phạm theo quy định.

Đồng thời, Sở Y tế TPHCM, Sở Y tế Đồng Nai chuyển hồ sơ sai phạm của Công ty TNHH thương mại dịch vụ VB Group (TPHCM) và Công ty EBC Đồng Nai đến cơ quan công an để điều tra xử lý vi phạm theo thẩm quyền.

Buộc thu hồi sữa rửa mặt có chất bảo quản nhưng không công bố trên nhãn

Ngày 27/5, Cục Quản lý Dược quyết định thu hồi trên toàn quốc lô sữa rửa mặt Adaphil Gentle Skin Cleanser, chai 125ml.

Cụ thể, lô sữa rửa mặt Adaphil Gentle Skin Cleanser bị thu hồi trên toàn quốc, trên nhãn ghi: Số tiếp nhận Phiếu công bố 001454/23/CBMP-HCM; Số lô: ADSX010324; NSX: 11/03/2024; HSD: 11/03/2027.

Tổ chức chịu trách nhiệm đưa sản phẩm ra thị trường và sản xuất là Công ty TNHH MTV sản xuất dược – mỹ phẩm GAMMA (TPHCM).

Lý do thu hồi mẫu kiểm nghiệm chứa methylparaben và propylparaben không có trong thành phần công thức sản phẩm đã được cấp số tiếp nhận Phiếu công bố sản phẩm mỹ phẩm.


Một lô sữa rửa mặt Adaphil Gentle Skin Cleanser bị thu hồi trên toàn quốc (Ảnh: I.T).

Cục Quản lý Dược đề nghị Sở Y tế các tỉnh, thành phố thông báo cho các cơ sở kinh doanh, sử dụng mỹ phẩm trên địa bàn ngừng ngay việc kinh doanh, sử dụng lô sữa rửa mặt trên; thu hồi và tiêu hủy lô sản phẩm vi phạm nêu trên; xử lý các đơn vị vi phạm theo quy định hiện hành.

Công ty TNHH MTV sản xuất dược – mỹ phẩm GAMMA phải gửi thông báo thu hồi tới những nơi phân phối, sử dụng lô sản phẩm trên; gửi báo cáo thu hồi và tiêu hủy lô sản phẩm này về Cục Quản lý Dược trước ngày 21/6.

Sở Y tế TPHCM có trách nhiệm giám sát Công ty GAMMA trong việc thu hồi và tiêu hủy lô sản phẩm không đáp ứng quy định; thu hồi số tiếp nhận Phiếu công bố sản phẩm mỹ phẩm 001454/23/CBMP- HCM.

Sở cũng cần tiến hành kiểm tra công ty trong việc chấp hành các quy định của pháp luật về quản lý mỹ phẩm trong hoạt động sản xuất, kinh doanh mỹ phẩm; xử lý, xử phạt vi phạm theo quy định hiện hành; báo cáo kết quả kiểm tra, giám sát về Cục trước ngày 6/7.

Cùng ngày, Cục Quản lý Dược cũng thông báo đình chỉ lưu hành, thu hồi trên toàn quốc lô sản phẩm Evit mù U – lọ 15ml.

Trên nhãn ghi: Số tiếp nhận Phiếu công bố: 18185/23/CBMP-HN; Số lô: 010824; NSX: 210824; HSD: 210828.

Tổ chức chịu trách nhiệm đưa sản phẩm ra thị trường và sản xuất là Công ty Cổ phần Hóa dược Việt Nam (TP Hà Nội).

Lý do thu hồi là mẫu kiểm nghiệm không đạt tiêu chuẩn chất lượng độ đồng đều thể tích.

Cục đề nghị sở y tế các tỉnh thành thu hồi lô sản phẩm vi phạm nêu trên; xử lý các đơn vị vi phạm theo quy định hiện hành.

Sở Y tế TP Hà Nội có trách nhiệm giám sát Công ty Cổ phần Hóa dược Việt Nam trong việc thực hiện thu hồi lô sản phẩm không đáp ứng quy định; kiểm tra công ty trong việc chấp hành các quy định của pháp luật về quản lý mỹ phẩm trong hoạt động sản xuất, kinh doanh mỹ phẩm; xử lý, xử phạt vi phạm theo quy định hiện hành.

Ngày 27/05/2025 báo Tuổi trẻ có bài viết “Tiếp tục thu hồi, tiêu hủy sản phẩm thứ 4 của nhà Đoàn Di Băng phân phối” với nội dung như sau:

Sản phẩm G-Thera Amino Anti- Wrinkle Mask của công ty chồng Đoàn Di Băng phân phối – Ảnh: Chụp màn hình

Thu hồi sản phẩm nhập khẩu của nhà Đoàn Di Băng

Ngày 27-5, Cục Quản lý dược có quyết định đình chỉ lưu hành, thu hồi trên toàn quốc sản phẩm G-Thera Amino Anti- Wrinkle Mask, loại 5 miếng hộp 25g, số lô: CL06C7, HSD: EXP20251218, số tiếp nhận phiếu công bố 196219/23/CBMP-QLD.

Sản phẩm do Công ty TNHH thương mại dịch vụ VB Group (địa chỉ: Tầng lửng cao ốc Đại Thanh Bình, số 911-913-915-917 Nguyễn Trãi, phường 14, quận 5, TP.HCM) tổ chức, chịu trách nhiệm đưa sản phẩm ra thị trường. Nhà sản xuất là C&Tech Corporation, Korea.

Công ty VB Group là pháp nhân đứng sau thương hiệu mỹ phẩm Hanayuki. Ông Nguyễn Quốc Vũ – chồng ca sĩ Đoàn Di Băng – là người đại diện pháp luật kiêm tổng giám đốc của công ty.

Lý do thu hồi mà Cục Quản lý dược đưa ra là nhãn gốc sản phẩm ghi không đúng thành phần công thức như hồ sơ công bố sản phẩm mỹ phẩm (ghi thiếu Butylene Glycol, Phenoxyethanol, Ethylhexylglycerin).

Cục đề nghị sở y tế các tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương thông báo cho các cơ sở kinh doanh, sử dụng mỹ phẩm trên địa bàn ngừng ngay việc kinh doanh, sử dụng sản phẩm nêu trên và trả lại cơ sở cung ứng sản phẩm.

Tiến hành thu hồi và tiêu hủy sản phẩm vi phạm nêu trên; kiểm tra, giám sát các đơn vị thực hiện thông báo này; xử lý các đơn vị vi phạm theo quy định hiện hành.

Lại thu hồi mỹ phẩm nhà Đoàn Di Băng, Bộ Y tế yêu cầu tạm dừng hoạt động kinh doanh

Công ty VB Group phải gửi thông báo thu hồi tới những nơi phân phối sản phẩm trên; tiếp nhận sản phẩm trả lại từ các cơ sở kinh doanh và tiến hành thu hồi toàn bộ sản phẩm không đáp ứng quy định.

Công ty cũng phải tiếp tục biệt trữ và bảo quản sản phẩm mỹ phẩm vi phạm bị thu hồi cho đến khi có ý kiến về việc tiêu hủy của cơ quan nhà nước có thẩm quyền.

Rà soát thành phần công thức trên nhãn gốc với phiếu công bố sản phẩm mỹ phẩm đối với các lô khác đã nhập khẩu của sản phẩm G-Thera Amino Anti – Wrinkle Mask vi phạm. Trường hợp có lỗi tương tự như lô sản phẩm vi phạm nêu trên, công ty phải khẩn trương thông báo thu hồi đến các cơ sở phân phối, sử dụng và gửi báo cáo việc rà soát, thu hồi sản phẩm về Cục Quản lý dược.

Cục nhấn mạnh công ty chịu hoàn toàn trách nhiệm trước pháp luật nếu báo cáo không trung thực.

 

Sản phẩm G-Thera Amino Anti – Wrinkle Mask của công ty chồng Đoàn Di Băng phân phối – Ảnh: Chụp màn hình

Rà soát thêm các sản phẩm khác

Tại quyết định này, Cục Quản lý dược cũng đề nghị Sở Y tế TP.HCM giám sát Công ty VB Group trong việc thực hiện thu hồi sản phẩm nêu trên, xử lý vi phạm theo đúng quy định.

Đồng thời tiếp tục làm rõ, xử lý sai phạm (nếu có) đối với 2 sản phẩm có sử dụng những cụm từ có thể gây hiểu lầm là thuốc, là sản phẩm Hanayuki Shampoo, nhãn hàng Hanayuki Empire of Beauty, chai 300g, NSX: 050125, HSD: 040127, LO: 0010125 (số tiếp nhận phiếu công bố 780/24/CBMP-ĐN) và sản phẩm VB Soft & Silk, nhãn hàng Hanayuki Empire of Beauty, chai 150g, NSX: 020125, HSD: 010127, LO: 0010125 (số tiếp nhận phiếu công bố 792/24/CBMP-ĐN) đã được ghi nhận tại biên bản kiểm tra số 91/BB-TTra ngày 22-5-2025.

Cục đề nghị các đơn vị hoàn thiện để chuyển hồ sơ sai phạm đối với sản phẩm có dấu hiệu vi phạm hình sự được phát hiện trong quá trình kiểm tra đến cơ quan công an để điều tra, xử lý vi phạm theo thẩm quyền.

Trước đó, như Tuổi Trẻ Online đưa tin, đã có 3 lô sản phẩm do công ty chồng Đoàn Di Băng phân phối ra thị trường bị thu hồi, tiêu hủy trên toàn quốc là sản phẩm dầu gội, dầu xả và kem chống nắng.

Ngày 27-5, các cơ quan tỉnh Đồng Nai họp khẩn, thống nhất khởi tố vụ án để điều tra vụ mỹ phẩm bị đình chỉ lưu hành do công ty của chồng Đoàn Di Băng phân phối.

Trong đó thống nhất khởi tố vụ án để điều tra dấu hiệu sản xuất hàng giả đối với sản phẩm kem chống nắng Hanayuki Sunscreen Body do Công ty cổ phần Nhà máy y tế EBC Đồng Nai (Khu công nghiệp Giang Điền, huyện Trảng Bom) sản xuất.

Lạ đời: Chị Giang đóng gần 830 triệu tiền bảo hiểm suốt 10 năm, vậy mà đến hạn rút tiền thì họ lại thông báo rằng: ‘Hợp đồng ghi rõ chị phải đợi đến năm 2084’.

Mua bảo hiểm cho con 10 năm, đến lúc cần tiền mới tá hỏa vì điều khoản bất ngờ trong hợp đồng

Chị Nguyễn Thị Giang, sinh sống tại huyện Phù Cừ, tỉnh Hưng Yên, từng mua hai hợp đồng bảo hiểm nhân thọ cho con trai và con gái với mong muốn tích lũy tài chính, sau 10 năm có thể rút tiền để lo cho việc học hành của các con. Nhân viên tư vấn khi đó cam kết rằng đây là sản phẩm tiết kiệm an toàn, chỉ cần đóng phí đủ 10 năm là có thể rút tiền cả gốc lẫn lãi.

Trong suốt từ năm 2013 đến 2023, chị Giang đều đặn đóng bảo hiểm mỗi năm. Tổng số tiền chị đã đóng cho hai hợp đồng lên tới hơn 830 triệu đồng. Tuy nhiên, đến khi gia đình rơi vào khó khăn tài chính và chị muốn rút tiền thì công ty bảo hiểm lại thông báo: “Hợp đồng quy định đến năm 2086 mới được rút tiền”.

Khi kiểm tra lại hợp đồng, chị Giang sửng sốt phát hiện thời hạn của hợp đồng không phải là 10 năm như lời nhân viên tư vấn trước kia, mà là 73 năm. Theo hợp đồng, phải đến năm 2086 thì chị mới được rút toàn bộ số tiền gốc và lãi tích lũy.

Chị cho biết: “Lúc đó họ chỉ nói là đóng 10 năm rồi sẽ rút được. Tôi đâu ngờ hợp đồng lại kéo dài cả đời như vậy. Không ai nói rõ nếu rút sớm sẽ lỗ nặng”.

Ngay sau khi phát hiện sự việc, chị Giang liên hệ với Công ty Bảo hiểm nhân thọ An Tâm Việt – đơn vị phát hành hợp đồng, yêu cầu hủy và hoàn trả toàn bộ số tiền đã đóng. Tuy nhiên, phía công ty cho biết nếu chị hủy hợp đồng vào thời điểm hiện tại thì chỉ được nhận lại giá trị hoàn lại, tức phần tiền mặt quy đổi từ hợp đồng – số tiền này thấp hơn rất nhiều so với tổng số chị đã đóng. Đại diện công ty còn khẳng định rằng, sau khi ký hợp đồng, chị Giang từng nhận cuộc gọi xác nhận rằng mình đã hiểu rõ các điều khoản.

Do không có bằng chứng cho thấy mình bị tư vấn sai lệch – như ghi âm, tin nhắn hay tài liệu tư vấn gốc – chị Giang gần như không thể chứng minh được hành vi gian dối để đòi lại quyền lợi. Hợp đồng đã có hiệu lực hơn 10 năm nên rất khó để khiếu nại thành công.

Bài học đắt giá khi mua bảo hiểm không đọc kỹ hợp đồng

Theo các chuyên gia pháp lý trong nước, nhiều hợp đồng bảo hiểm nhân thọ có cơ chế chia cổ tức hoặc giá trị hoàn lại, nhưng nếu khách hàng hủy hợp đồng giữa chừng thì khoản tiền nhận lại thường rất thấp, thậm chí chỉ bằng 30-50% số tiền đã nộp. Nguyên nhân là vì trong những năm đầu, phần lớn tiền đóng sẽ được trừ vào chi phí ban đầu và hoa hồng cho tư vấn viên. Phải sau nhiều năm, giá trị tiền mặt của hợp đồng mới tăng dần nhờ lãi và tích lũy.

Chuyên gia cũng lưu ý: Nếu người mua bảo hiểm cho rằng mình bị tư vấn sai, cần có chứng cứ rõ ràng, như bản ghi âm cuộc trò chuyện, email, tin nhắn… Nếu không có, việc kiện công ty bảo hiểm hoặc yêu cầu bồi thường sẽ rất khó thành công.

Cần siết chặt quản lý và nâng cao nhận thức

Trường hợp của chị Giang không phải là cá biệt. Nhiều năm trở lại đây, tại Việt Nam đã ghi nhận không ít trường hợp khách hàng bức xúc vì bị tư vấn sai lệch, dẫn đến mất tiền oan. Nguyên nhân chủ yếu là tư vấn viên không trung thực, cố tình giấu thông tin quan trọng hoặc phóng đại lợi ích của sản phẩm để nhanh chóng chốt hợp đồng.

Các chuyên gia khuyến cáo: Trước khi ký hợp đồng bảo hiểm, khách hàng cần đọc kỹ toàn bộ điều khoản, đặc biệt là phần: thời hạn hợp đồng, quyền lợi, nghĩa vụ và điều kiện hủy hợp đồng. Nếu có điểm nào không rõ, cần yêu cầu tư vấn viên giải thích rõ ràng và lưu giữ tất cả thông tin liên lạc, tư vấn – đặc biệt là bằng chứng ghi âm hoặc văn bản.

Về phía doanh nghiệp bảo hiểm, cần siết chặt quản lý đội ngũ tư vấn, đảm bảo quy trình minh bạch và không để xảy ra tình trạng lừa dối khách hàng. Ngành bảo hiểm chỉ có thể phát triển bền vững nếu đảm bảo quyền lợi hợp pháp cho người dân và xây dựng được lòng tin từ cộng đồng.

Cậu bé nghèo cứu nữ cảnh sát mang th;ai bị giang hồ đ/á/n/h, không ngờ mở ra vụ án chấn động cả nước ….

Đêm Sài Gòn mưa như trút. Giữa cơn mưa tầm tã ấy, trong con hẻm nhỏ nghèo nàn của quận 8, một tiếng kêu cứu vang lên giữa màn đêm đặc quánh. Không ai dám ló đầu ra, trừ một cậu bé gầy gò, áo quần rách rưới đang che dù cho một người phụ nữ nằm bất động giữa vũng máu. Điều cậu không biết là, người phụ nữ ấy là một cảnh sát ngầm đang mang thai—và hành động dũng cảm của cậu đã vô tình mở ra một vụ án kinh hoàng liên quan đến cả một mạng lưới tội phạm, lan đến tận những cái tên chóp bu trong xã hội…

Tên nó là Minh, mười ba tuổi, sống cùng bà ngoại trong căn nhà tạm nằm sâu trong một con hẻm ở quận 8, TP.HCM. Mẹ mất sớm, ba bỏ đi biệt tăm. Minh kiếm sống bằng cách đi bán vé số dạo và phụ việc vặt cho quán cơm gần nhà. Dù còn nhỏ nhưng Minh nhanh nhẹn, gan lì, và nhất là rất thương bà.

Tối đó, trời đổ mưa. Minh đang đạp xe về, vé số bán chưa hết, lòng nặng trĩu. Khi đi ngang một khu nhà hoang gần bờ kè, cậu nghe tiếng động lạ: tiếng rên rỉ, xen lẫn tiếng cười sặc mùi lưu manh.

Cậu rón rén tiến lại, nép sau một bức tường nứt nẻ. Trong bóng tối, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn đường bị hỏng một bên, cậu thấy ba gã đàn ông xăm trổ đang đánh đập một người phụ nữ. Cô ấy mặc thường phục, người bê bết máu, bụng lộ rõ dấu hiệu mang thai.

Một tên gằn giọng:
– Con này lắm chuyện, dám theo dõi anh Lâm à? Không biết luật giang hồ à?

Cậu bé run lên, nhưng không kịp suy nghĩ. Cậu chộp lấy một cục gạch ven đường, ném mạnh vào đầu tên đứng gần nhất.

– Bốp!

Tên đó chửi thề, máu rịn trên trán. Cả bọn quay lại, nhưng Minh đã kéo người phụ nữ nằm đó và lao vào hẻm khác. Cậu chạy không ngoái đầu, mặc tiếng chửi đuổi phía sau và cả cơn mưa quất vào mặt.

Minh đưa cô vào căn nhà cũ kỹ của mình. Bà ngoại hốt hoảng khi thấy máu me đầy người, nhưng vẫn nhanh tay lấy khăn lau và đun nước nóng.

Cô gái mở mắt yếu ớt, giọng lạc đi:

– Cảm ơn… Tôi là… thượng úy Lan… Cảnh sát hình sự…

Bà Minh tái mặt, còn Minh thì sững người. Cậu bé chưa từng gặp ai làm nghề cảnh sát, lại còn là phụ nữ. Lan lấy trong áo ra một vật nhỏ, chính là máy ghi âm. Cô cầm tay Minh, giọng khẩn trương:

– Trong này có bằng chứng… đừng để ai lấy được… Có người trong ngành dính líu…

Trước khi ngất lịm, cô chỉ nói được một cái tên: “Lâm Sọ Sắt”.

“Lâm Sọ Sắt” là ai, Minh chưa từng nghe. Nhưng bà của Minh thì biết. Bà run lên:

– Trời ơi… Nó là đại ca giang hồ vùng này. Từng bị bắt mà thoát ra không hiểu bằng cách nào. Nghe nói có người chống lưng rất lớn…

Minh ngồi thừ. Cậu hiểu chuyện này quá sức mình. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Lan đang nằm mê man, và bàn tay đặt lên bụng đang căng tròn, cậu biết mình không thể làm ngơ.

Minh trốn học, cẩn thận mang chiếc máy ghi âm đến chú Quang, chủ quán cơm quen làm công an đã nghỉ hưu. Quang nghe đoạn ghi âm – là cuộc trao đổi giữa Lâm và một kẻ bí ẩn về một lô hàng ma túy được nguỵ trang trong lô hàng cứu trợ từ nước ngoài gửi về. Giọng người đàn ông kia rõ ràng là lãnh đạo cấp cao trong một cơ quan lớn.

Quang tái mặt:

– Minh, cháu dính vô chuyện lớn rồi… Nếu mày đưa cái này ra ánh sáng, không chỉ Lâm, mà cả một hệ thống sẽ bị vỡ…

Minh hỏi:

– Nếu không đưa ra ánh sáng thì sao?

Quang im lặng. Còn Minh thì siết chặt tay.

– Vậy thì để cháu làm.

Từ khi chú Quang giữ bản sao chiếc máy ghi âm, Minh bắt đầu bị theo dõi. Một chiếc xe máy màu đen không biển số thường đậu ở đầu hẻm. Một buổi tối, khi đang mua cháo cho bà, Minh bị chặn giữa đường.

Một gã đàn ông đội nón lưỡi trai kéo khẩu trang xuống, giọng trầm đe dọa:

– Mày tên Minh đúng không? Tao nghe nói mày thích xen chuyện người lớn…

Gã giơ tay định túm lấy cậu thì một tiếng còi hú vang lên từ xa. Gã nguyền rủa, leo lên xe phóng mất.

Minh thở dốc, tim đập thình thịch. Cậu biết, nếu không làm gì, sớm muộn gì cậu và bà cũng bị “bịt miệng”.

Ba ngày sau, thượng úy Lan tỉnh lại. Cô yếu nhưng ánh mắt sáng rực khi thấy Minh còn giữ nguyên chiếc máy ghi âm.

– Cháu… giỏi lắm. Nhưng cháu cần biết: cái này không thể giao cho bất kỳ ai trong ngành… Có người cấp cao tiếp tay cho Lâm.

Cô đưa cho Minh một danh sách viết tay với ba cái tên, được giấu trong lót áo ngực:

  1. Đại tá Trịnh – Cục phó Cảnh sát điều tra ma túy

  2. Thiếu tướng Khôi – Chủ tịch quỹ viện trợ chống nghèo

  3. Ông Lâm – Giang hồ đội lốt doanh nhân, chủ doanh nghiệp xuất nhập khẩu

– Đây là trục tội ác. Nếu một mắt xích bị lộ, hai người còn lại sẽ lập tức thủ tiêu chứng cứ – Lan nói – Cháu chỉ có một cơ hội.

Minh gật đầu, cậu bắt đầu hành động.

Chú Quang nhờ mối quan hệ cũ giới thiệu Minh gặp chị , phóng viên tự do từng bị đe dọa vì điều tra tiêu cực.

Hà nghe đoạn ghi âm và sửng sốt.

– Nếu công khai cái này, sẽ có người mất chức, thậm chí tử hình…

– Còn nếu không công khai? – Minh hỏi lại – Thì bao nhiêu người vô tội sẽ chết vì ma túy, vì bị lừa từ “viện trợ”?

Hà lặng người. Chị quyết định dùng trang web riêng để đăng tải đoạn ghi âm, kèm theo một bài viết chi tiết vạch trần mối liên hệ giữa Lâm – Trịnh – Khôi. Đồng thời, Hà chuyển toàn bộ tài liệu cho một đơn vị điều tra độc lập trực thuộc Bộ Công an, nơi có uy tín và đang theo dõi vụ buôn lậu ma túy từ lâu.

Chị cảnh báo:

– Khi bài viết lên, cháu và cô Lan sẽ bị săn lùng. Phải chuẩn bị tinh thần.

Đúng như dự đoán, chỉ một ngày sau khi bài báo đăng, cả khu hẻm nhà Minh bị lục soát bởi “người lạ mặt”. Họ tự xưng là cảnh sát nhưng không có giấy tờ gì rõ ràng. May mắn, Minh và Lan đã trốn vào một khu nhà bỏ hoang được Quang bố trí trước.

Lâm Sọ Sắt thì nổi điên. Báo chí rùm beng, hàng viện trợ bị niêm phong, ba công ty dưới tay hắn bị kiểm tra tài chính đột xuất.

Bên Bộ Công an, một nhóm điều tra đặc biệt được lập dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Thiếu tướng Hữu – người từng bị Lâm hãm hại nhưng vẫn sống sót. Tướng Hữu quyết không để tội phạm nhởn nhơ.

Minh lần đầu bước chân vào trụ sở Bộ Công an với vai trò nhân chứng chính. Trong phòng họp, giữa hàng loạt điều tra viên, luật sư, phóng viên, cậu bé 13 tuổi thuật lại mọi chuyện từ đêm mưa định mệnh đó.

Một điều tra viên nói nhỏ:

– Cậu bé này cứu không chỉ một người phụ nữ… mà còn cứu cả một đất nước khỏi một vũng lầy ung thối.

Một tháng sau, cả ba cái tên trong danh sách đều bị bắt khẩn cấp. Các chứng cứ thu thập được từ máy ghi âm và tài liệu mà Hà – Minh – Lan cung cấp đủ để khởi tố với tội danh buôn bán m;ai th;úy xuyên quốc gia, r;ửa t;iền, và cấu kết nội bộ để tham nhũng viện trợ nhân đạo.

Lan được tuyên dương, nhưng cô từ chối lên báo. Cô muốn yên ổn nuôi đứa con sắp chào đời. Minh được Bộ trao học bổng đặc biệt, cho phép chuyển về học tại trường nội trú chất lượng, với sự bảo vệ dài hạn.

Ngày Minh rời khu hẻm, bà ngoại cầm tay cậu, nước mắt rưng rưng:

– Bà không ngờ thằng bé bán vé số lại dám lật cả một ổ rắn độc…

Cậu bé mỉm cười, mắt hướng về bầu trời Sài Gòn vừa hửng nắng sau những ngày mưa triền miên.

– Con chỉ làm điều đúng thôi, bà ơi.

Câu chuyện của Minh là minh chứng rằng: không cần quyền lực, không cần tiền bạc, chỉ cần lòng dũng cảm và một trái tim biết đúng sai – cũng có thể làm nên những điều chấn động cả một quốc gia.

Danh tính người đi xe máy lao xuống ‘hố t;ử thần’ sâu 10m

Nạn nhân đi xe máy rơi ‘hố tử thần’ ở Bắc Kạn được xác định là anh Nguyễn Duy Ph. (sinh năm 1989), trú tại xã Kim Hỷ, huyện Na Rì.

Ngày 28/5/2025, báo Vietnamnet đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Danh tính người đi xe máy lao xuống ‘hố tử thần’ sâu 10m”. Nội dung như sau:

Ngày 28/5, trao đổi với PV VietNamNet, lãnh đạo Công an xã Kim Lư (huyện Na Rì, tỉnh Bắc Kạn) cho biết, lực lượng chức năng đã xác định được danh tính người điều khiển xe máy lao xuống hố sụt trên Quốc lộ 3B vào tối 26/5.

Nạn nhân được xác định là anh Nguyễn Duy Ph. (sinh năm 1989), trú tại xã Kim Hỷ, huyện Na Rì.

W-bắc ninh_37.JPG.jpgLực lượng chức năng xuyên đêm treo dây tiếp cận hốc sâu tìm nạn nhân.

Nhận được tin báo từ người dân, lực lượng cứu hộ có mặt tại hiện trường để triển khai công tác tìm kiếm tuy nhiên, hiện tại, nạn nhân vẫn chưa được tìm thấy.

Sau khoảng 10 tiếng sử dụng các máy bơm dã chiến và máy bơm công suất lớn, đến 21h, ngày 27/5, nước tại hố sụt lún (nằm giữa dải phân cách thuộc Quốc lộ 3B, đoạn qua xã Kim Lư, huyện Na Rì) – nơi nạn nhân gặp tai nạn, đã rút sâu.

Tranh thủ quãng thời gian này, Phòng Cảnh sát PCCC&CNCH (Công an tỉnh Bắc Kạn) cử cán bộ dày dặn kinh nghiệm tiếp cận vào sâu bên trong “hàm ếch” của hố sụt. Với sự hỗ trợ của đồng đội phía trên, cán bộ thuộc Phòng Cảnh sát PCCC&CNCH ngồi trên phao sử dụng câu liêm, móc sắt dài khoảng 4m tìm kiếm phía dưới nhưng không có kết quả vì chưa chạm đến đáy hố sụt.

W-bắc ninh_32.JPG.jpgCác thiết bị máy bơm dã chiến và chuyên dụng hoạt động suốt đêm ngày.

Đến sáng ngày 28/5, công tác cứu hộ vẫn đang được tiến hành với sự hỗ trợ của nhiều đơn vị chuyên môn. Nhiều thiết bị hiện đại và thủ công như camera chuyên dụng, máy bơm dã chiến, các công cụ cơ khí… đã được huy động để phục vụ việc tìm kiếm trong lòng hố sâu hơn 10m.

Hiện khu vực xảy ra tai nạn vẫn đang được phong tỏa nhằm đảm bảo an toàn cho người dân và tạo điều kiện thuận lợi cho công tác cứu nạn, cứu hộ tiếp tục được triển khai.

Trước đó, như VietNamNet đã đưa tin, khoảng 21h ngày 26/5, một vụ tai nạn nghi do xe máy chạy tốc độ cao đã đâm vào khu vực có hố sụt giữa Quốc lộ 3B, đoạn qua thôn Hiệp Lực. Sáng 27/5, Giám đốc Công an tỉnh Bắc Kạn đã điều động 18 cán bộ, chiến sĩ phối hợp với quân đội và lực lượng tại chỗ để triển khai công tác tìm kiếm tại khu vực được mệnh danh là “hố tử thần”.

VietNamNet sẽ cập nhật tin tức về công tác tìm kiếm, cứu nạn cứu hộ của lực lượng chức năng.

Báo Vietnamnet ngày 27/5 cũng đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Vụ người đi xe máy rơi ‘hố tử thần’: Xuyên đêm treo dây tiếp cận hốc sâu tìm nạn nhân”. Cụ thể như sau:

Vào khoảng 3h ngày 28/5, theo ghi nhận của phóng viên VietNamNet, khu vực xảy ra sụt lún tại thôn Hiệp Lực (xã Kim Lư, huyện Na Rì, tỉnh Bắc Kạn) đã được lực lượng chức năng dựng mái tôn che chắn tạm thời và lắp đặt biển cảnh báo nguy hiểm để ngăn người dân tiếp cận hiện trường, đảm bảo an toàn cho quá trình cứu hộ.

W-bắc ninh_35.JPG.jpgLực lượng chức năng vẫn duy trì kiểm tra thiết bị, vận hành luân phiên máy bơm và giám sát mực nước dưới ‘hố tử thần’.

Bên trong lòng hố sâu khoảng 10m, lực lượng chức năng vẫn đang nỗ lực túc trực suốt đêm, vận hành liên tục máy bơm công suất lớn nhằm rút nước khỏi hố, tạo điều kiện tiếp cận khu vực nghi có nạn nhân mắc kẹt. Dù điều kiện thời tiết ban đêm khắc nghiệt, nhóm cứu hộ vẫn duy trì kiểm tra thiết bị, vận hành luân phiên máy bơm và giám sát mực nước sát sao.

Anh Dương Quang Thái, nhân viên cơ yếu thuộc Ban Chỉ huy Quân sự huyện Na Rì, cho biết công tác cứu hộ gặp rất nhiều khó khăn do địa hình phức tạp phía dưới.

“Hố sụt rất lớn, bên dưới có nhiều đá và nước, đặc biệt có những khoang rỗng như hàm ếch khiến việc tiếp cận trở nên nguy hiểm. Dù đã dùng máy bơm công suất lớn, nhưng lượng nước vẫn còn sâu, gây trở ngại lớn cho việc hút cạn đáy hố,” anh Thái chia sẻ.

W-bắc ninh_37.JPG.jpgĐến khoảng 1h ngày 28/5, do điều kiện ánh sáng không đảm bảo, công tác tìm kiếm buộc phải tạm dừng để đảm bảo an toàn.

Trong ngày 27/5, lực lượng chức năng đã sử dụng camera dò dưới nước kết hợp với việc bơm nước hạ thấp mực hồ để cải thiện tầm nhìn. Sau khi mực nước rút bớt, đội cứu hộ tiến hành treo dây tiếp cận các hốc sâu nghi là nơi nạn nhân có thể bị kẹt lại, tuy nhiên vẫn chưa thu được kết quả.

Khoảng 1h sáng 28/5, do ánh sáng không đảm bảo, công tác tìm kiếm buộc phải tạm dừng để đảm bảo an toàn. Việc tìm kiếm được tiếp tục vào sáng cùng ngày, với sự tăng cường về phương tiện và nhân lực.

W-bắc ninh_36.JPG.jpgLực lượng chức năng thay nhau canh gác khu vực ‘hố tử thần’.

Ông Trương Quang Trọng, Chủ tịch UBND xã Kim Lư, xác nhận lực lượng cứu hộ đang triển khai phương án tiếp cận sâu hơn để xác định chính xác vị trí nạn nhân. Chính quyền địa phương cũng đã phối hợp với đơn vị quản lý đường bộ thuộc Sở Xây dựng báo cáo UBND tỉnh, đề nghị hỗ trợ thêm trang thiết bị chuyên dụng phục vụ công tác cứu hộ.

“Huyện Na Rì đã chủ động rào chắn khu vực, bố trí lực lượng túc trực 24/24 để bảo vệ hiện trường, đồng thời đẩy nhanh các biện pháp nghiệp vụ nhằm sớm tìm thấy người mất tích,” ông Trọng nhấn mạnh.

Các lực lượng khẳng định sẽ không ngừng nghỉ cho đến khi đạt được kết quả cuối cùng.

W-bắc ninh_32.JPG.jpgMáy bơm liên tục được duy trì.

Trước đó, khoảng 21h ngày 26/5, một vụ tai nạn nghi do xe máy chạy tốc độ cao đã đâm vào khu vực có hố sụt giữa Quốc lộ 3B, đoạn qua thôn Hiệp Lực. Theo người dân địa phương, có khả năng người điều khiển phương tiện đã rơi xuống hố sâu.

Ngay sau đó, UBND huyện Na Rì chỉ đạo huy động lực lượng gồm quân đội, công an và dân quân địa phương tiến hành công tác cứu nạn. Tuy nhiên, quá trình cứu hộ gặp nhiều trở ngại do hố sụt rất sâu và có dấu hiệu tồn tại hang nước ngầm bên dưới.

Sáng 27/5, Giám đốc Công an tỉnh Bắc Kạn đã điều động 18 cán bộ, chiến sĩ phối hợp với quân đội và lực lượng tại chỗ để triển khai công tác tìm kiếm tại khu vực được mệnh danh là “hố tử thần”.

Lực lượng Cảnh sát PCCC & CNCH cũng đã sử dụng thiết bị camera dưới nước để khảo sát địa hình, đồng thời phối hợp quân đội dùng sào ghép có móc kim loại để dò tìm trong hố. Kết quả khảo sát cho thấy hố có kết cấu phức tạp, chứa nhiều bùn đất và các khoang rỗng như tổ mối.