“Chồng mỗi tháng kiếm cả 50 triệu, chỉ đưa vợ 100 ngàn mỗi ngày. 5 năm sau anh qua đời, vợ sững sờ thấy…”
Câu chuyện tưởng như bắt đầu bằng một cuộc hôn nhân đầy bất công. Nhưng cuộc đời vốn chẳng trắng đen rõ ràng như người ta tưởng…
Hà luôn tự hỏi vì sao cuộc hôn nhân của mình lại tẻ nhạt đến thế. Chồng cô – Minh – là người trầm lặng, ít nói, đi làm đúng giờ, về nhà đúng giờ, ăn uống đúng bữa, chưa bao giờ nói lời yêu thương ngọt ngào hay dành tặng cô một món quà bất ngờ.
Mỗi sáng, khi Hà dậy sớm nấu ăn, chuẩn bị đồ cho con, Minh đã mặc đồ công sở chỉnh tề, cầm sẵn một tờ 100 ngàn đưa cho cô như một thói quen không thể thay đổi.
“Cho em hôm nay.” – Anh nói.
Chỉ vỏn vẹn 100 ngàn mỗi ngày.
Cô không phải tuýp phụ nữ mê vật chất, nhưng sống giữa phố thị Sài Gòn, 100 ngàn là quá ít. Đó là chưa kể anh làm kỹ sư trưởng ở công ty nước ngoài, lương tháng không dưới 50 triệu.
“Anh chỉ đưa em 3 triệu một tháng, còn lại anh làm gì? Không lẽ nuôi bồ?” – Có lần Hà hỏi trong cơn giận.
Minh im lặng, quay đi, chẳng thanh minh, chẳng tranh cãi.
Và thế là, bao nhiêu năm, Hà sống trong bức bối. Cô tự xoay xở để nuôi con, gói ghém chi tiêu, thỉnh thoảng mẹ chồng cho thêm ít tiền mua sữa, nhưng chẳng bao giờ thấy Minh thiếu tiền. Anh vẫn thay điện thoại mỗi năm, xe bảo dưỡng đều đặn, đi làm không bao giờ chậm trễ, không vướng bận thứ gì.
Càng ngày, Hà càng thấy cuộc hôn nhân của mình giống như một căn phòng khóa kín, không ánh sáng, không tiếng cười, không chia sẻ. Cô từng có ý định ly hôn, nhưng nghĩ đến đứa con gái nhỏ, nghĩ đến ánh mắt âm thầm của mẹ chồng, cô lại chùn bước.
Rồi Minh phát bệnh.
Chẳng ai ngờ người đàn ông cao lớn, vững chãi, lại mang trong mình khối u tuyến tụy đã giai đoạn cuối. Anh giấu vợ, giấu cả gia đình, đến khi đau quá không chịu nổi mới nhập viện.
Khi Hà phát hiện, thì chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa anh trút hơi thở cuối cùng.
Những ngày trong bệnh viện, anh vẫn cười, vẫn lặng lẽ như trước. Vẫn nói những câu ngắn gọn: “Anh không sao”, “Đừng lo”, “Em về lo cho con đi”.
Hà chăm sóc chồng, nước mắt cứ rơi không ngừng. Bao nhiêu uất ức năm xưa tan chảy trong những tiếng máy tim dập dờn, những lần truyền dịch, những đêm thức trắng bên anh.
Rồi anh mất.
Lặng lẽ.
Đúng kiểu của anh.
Không di chúc, không lời nhắn, không trăn trối điều gì.
Ngày làm lễ tang, rất nhiều người đến. Có người từ các tỉnh xa, có cả những người nước ngoài – đồng nghiệp cũ, sếp cũ, bạn bè của anh. Ai cũng lặng lẽ, nghiêm trang. Ai cũng nói một câu mà khiến Hà càng hoang mang:
“Anh Minh sống đẹp lắm. Người đàn ông bản lĩnh, tốt bụng và sâu sắc.”
Hà gượng cười, lòng đau như cắt. Nếu tốt bụng, sao lại để vợ con thiếu thốn như vậy suốt bao năm? Nếu sâu sắc, sao chẳng nói một lời tử tế với vợ?
Nhưng rồi, đến ngày thứ ba sau lễ tang, mẹ chồng gọi Hà vào phòng, đưa cho cô một chiếc hộp gỗ, khóa kín, và một cuốn sổ.
Bà nói:
“Minh dặn mẹ đưa cho con cái này khi nó đi.”
Chiếc hộp gỗ cũ kỹ nằm trong tay Hà như có sức nặng nghìn cân. Đôi mắt cô nhòe nước, tim đập thình thịch. Cô run run mở khóa, chiếc chìa khóa bé xíu được mẹ chồng trao kèm theo cuốn sổ màu nâu nhạt.
Bên trong hộp, không phải là tiền, cũng chẳng phải vàng bạc, mà là một xấp thư tay được buộc bằng sợi chỉ màu xanh biển nhạt.
Mỗi lá thư ghi rõ ngày tháng. Cô nhận ra — cứ mỗi tháng một lá — đều đặn suốt 5 năm.
Trên lá thư đầu tiên, chỉ viết vỏn vẹn:
“Gửi Hà – người vợ của anh. Nếu em đang đọc lá thư này, có lẽ anh đã không còn…”
Tay Hà run lên. Cô mở thư.
“Hà à,
Ngày em đọc thư này chắc là ngày anh không còn cạnh em nữa.
Anh biết em từng rất giận anh. Về số tiền anh đưa mỗi ngày. Về sự im lặng của anh. Về cuộc sống mà em cho là quá khô cứng và lạnh lẽo.
Nhưng anh xin em, hãy đọc đến cuối.
Anh không hề chi tiêu cho bản thân nhiều như em nghĩ. Anh sống đơn giản. Chiếc điện thoại em tưởng anh thay hàng năm – đều là máy công ty cấp. Chiếc xe anh đi là xe cũ kỹ, chỉ được bảo trì nhờ mối quan hệ với người bạn thân thời đại học.
Mỗi tháng, sau khi trừ các khoản thiết yếu, anh dành toàn bộ số tiền còn lại – hơn 35 triệu – để gửi tiết kiệm đứng tên em và con.
Anh mở một tài khoản tại ngân hàng XYZ – em cầm theo cuốn sổ kia, họ sẽ hướng dẫn em rút tiền.
Trong đó hiện có hơn 2 tỷ.”
“Vì sao anh không nói?
Vì anh biết em sẽ không bao giờ dùng tiền cho bản thân nếu biết đó là tiền tiết kiệm.
Vì anh muốn lỡ một ngày anh không còn, em và con sẽ không bao giờ khổ.
Vì anh biết mình bị bệnh cách đây 5 năm rồi, khi anh đi khám sức khỏe tổng quát.
Anh chọn sống âm thầm, để dành cho em tất cả khi anh đi.”
Hà ngồi sụp xuống, nước mắt tuôn như mưa. Từng câu từng chữ như lưỡi dao cắt vào tim.
Cô đọc tiếp lá thư tháng sau, tháng sau nữa… trong đó, Minh kể lại từng tháng anh theo dõi con lớn lên, anh kể chuyện công ty, chuyện anh gặp khó khăn nhưng không dám về than thở, sợ làm em lo. Có tháng anh chỉ tiết kiệm được 25 triệu, anh xin lỗi. Có tháng anh làm thêm ngoài giờ để bù lại.
Cuối cùng là lá thư ngắn nhất, viết bằng nét chữ yếu ớt, gần như nguệch ngoạc:
“Anh không kịp nói lời tạm biệt.
Anh xin lỗi.
Anh yêu em.
Cảm ơn em đã làm vợ anh.
Nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn mỗi sáng đưa em 100 ngàn — và gom cả thế giới còn lại cho em, lặng lẽ.”
Ngày hôm sau.
Hà đến ngân hàng với cuốn sổ. Nhân viên nhìn sổ tiết kiệm, tra cứu một lúc rồi mời cô vào phòng riêng.
“Chị là người thụ hưởng chính thức. Ngoài tài khoản tiết kiệm hơn 2 tỷ, anh Minh còn lập một hợp đồng bảo hiểm sinh mệnh. Số tiền chị được nhận là 1,5 tỷ.”
Hà gần như không tin vào tai mình.
Người đàn ông mà cô từng nghĩ là khô khan, vô tâm, hóa ra đã yêu cô theo cách của riêng mình — thầm lặng, tính toán, kiên nhẫn, và hy sinh.
Ba tháng sau.
Hà mở một tiệm sách nhỏ – nơi cô và Minh từng mơ ước khi còn yêu nhau. Cô treo một khung ảnh của anh trên kệ đầu tiên, nơi ghi dòng chữ:
“Cảm ơn anh – người đã trao cho em 100 ngàn mỗi ngày, và cả một đời yêu thương.”
Mỗi sáng, cô vẫn thói quen pha sẵn hai ly cà phê. Một cho mình. Một cho anh.
Và mỗi tối, khi đóng cửa tiệm, cô mỉm cười – nhẹ tênh. Vì cuối cùng, cô đã hiểu: không phải ai yêu nhiều cũng nói nhiều, và không phải sự hy sinh nào cũng ồn ào.