Cô gái trẻ sống đơn thân nuôi con nhỏ suốt 10 năm, ngày nào cũng phải chịu đựng ánh nhìn soi mói và lời xì xào của hàng xóm về đứa trẻ không cha. Nhưng rồi, vào một buổi chiều mùa đông, khu phố nhỏ chật hẹp bỗng náo loạn khi một đoàn xe sang dừng trước cửa căn nhà cũ kỹ kia. Từ trong xe bước ra là người đàn ông khiến cả khu phố phải lặng người, có người thậm chí còn quỳ rạp xuống mặt đường…
Mười năm trước, khi Lệ mới chỉ hai mươi tuổi, cô rời quê lên thành phố với đôi mắt ngời sáng niềm hy vọng. Chưa kịp định hình tương lai, chưa kịp mơ về một mái nhà nhỏ, Lệ đã ngã vào lưới tình của một người đàn ông lạ — vừa lịch lãm, vừa dịu dàng như thể bước ra từ tiểu thuyết. Anh không kể nhiều về bản thân, chỉ nói mình tên Nam, làm trong ngành tài chính. Lệ không hỏi thêm. Trong tình yêu đầu đời, cô không cần nhiều lý do.
Nhưng chỉ vài tháng sau, Nam biến mất. Không một lời từ biệt, không tin nhắn, không số điện thoại. Chỉ còn lại đứa trẻ trong bụng Lệ.
Cái thai là cú sốc đầu tiên. Cái tát từ mẹ khi biết tin là cú sốc thứ hai. Lệ bị đuổi khỏi nhà, lên thành phố trong đêm, tay ôm bụng, tay xách chiếc túi nhỏ duy nhất trong đời.
Căn nhà trọ đầu tiên là một phòng gác mái dột nát. Lệ đi làm từ sáng tới tối, làm đủ nghề: rửa bát thuê, phụ bán cơm, gấp quần áo thuê cho xưởng may. Bụng ngày một lớn, việc ngày một khó kiếm. Sinh con xong, cô lại lao vào làm, bế con đi gửi, rồi lại về trong đêm với những đồng bạc lẻ đủ nuôi hai mẹ con cầm cự.
Cô bé đó tên là Mai. Từ nhỏ, Mai đã hiểu mẹ vất vả. Em ít khi đòi hỏi, ít khi quấy khóc. Nhưng cái mà Mai không tránh khỏi, là ánh mắt kỳ thị từ hàng xóm.
“Không cha mà cũng sinh ra con gái.”
“Chắc là loại gái lẳng lơ nên mới bị bỏ.”
“Đứa nhỏ này lớn lên không biết sẽ thế nào.”
Những lời ấy, Lệ nghe mỗi ngày. Ban đầu, cô còn khóc. Rồi cô quen. Cô học cách im lặng, học cách cúi đầu, học cách giả vờ không nghe thấy. Nhưng Mai thì khác. Đôi mắt bé vẫn ướt khi đi học về bị bạn trêu chọc. “Mẹ mày làm gái hả?”, “Cha mày là ai?”, “Chắc cha mày trong tù” — những câu hỏi độc địa đâm vào tim con trẻ như dao nhọn.
Một ngày nọ, Mai lên sáu tuổi, hỏi mẹ:
— Mẹ ơi, con có ba không?
Lệ im lặng. Câu hỏi ấy như kéo cả bầu trời đè xuống ngực cô.
— Có chứ con. Ai cũng có ba. Nhưng ba con… ở rất xa.
Mai không hỏi nữa. Nhưng từ hôm đó, em không còn hay cười.
Thời gian thấm thoắt trôi. Lệ vẫn làm lụng nuôi con, cố giấu đi nỗi đau và uất ức. Người ta bảo cô lì lợm, mặt dày, nhưng chẳng ai biết mỗi đêm cô ôm con ngủ với đôi mắt vẫn ướt. Cô không cần ai thương hại, chỉ mong con được sống yên bình.
Rồi năm Mai mười tuổi, điều không ai ngờ tới đã xảy ra.
Buổi chiều hôm ấy, khu phố nhỏ như dừng lại trong một khoảnh khắc vô thực. Tiếng động cơ vang lên, rồi dừng lại đồng loạt trước con hẻm. Những chiếc xe sang bóng loáng – Mercedes, Lexus, thậm chí cả Rolls-Royce – nối đuôi nhau đỗ kín mặt đường. Hàng xóm đổ ra xem, tưởng là đám cưới nhà giàu.
Nhưng không ai tin nổi mắt mình khi thấy người đàn ông mặc vest đen bước xuống từ chiếc xe đầu tiên. Anh cao lớn, gương mặt lạnh lùng nhưng quen thuộc đến kỳ lạ. Một vài người nhận ra: “Là ông chủ tập đoàn Vĩnh Phát! Là Nguyễn Trọng Nam!”
Ông ta không để ý tới ánh mắt xung quanh. Ông bước thẳng vào con hẻm cũ kỹ, đến trước căn nhà nhỏ đầy rêu phong — nhà của Lệ. Rồi ông ta gõ cửa.
Lệ mở cửa, và trong một khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại.
— Em còn nhận ra tôi không?
Lệ lùi lại, mắt mở to, khuôn mặt trắng bệch. Cô không nói gì. Người đàn ông đưa tay run rẩy chạm vào vai cô.
— Anh xin lỗi… Anh sai rồi.
Mai từ trong nhà chạy ra, đứng giữa hai người, ngơ ngác.
Và rồi, điều không tưởng nhất đã xảy ra: người đàn ông giàu có quyền lực ấy… quỳ xuống trước mặt cô bé. Giữa con hẻm chật hẹp, giữa hàng chục ánh mắt, ông ta nói:
— Ba xin lỗi vì đến muộn.
Tiếng xì xào im bặt. Người ta chết lặng. Và người phụ nữ chịu khổ suốt mười năm kia… chỉ biết nắm chặt tay con, nước mắt tuôn rơi.
Cả khu phố dường như nín thở chứng kiến cảnh tượng chưa từng có: một người đàn ông mang quyền lực, tài sản và danh tiếng, quỳ rạp dưới đất, nói lời xin lỗi với một cô bé mười tuổi — con gái của người phụ nữ mà ông đã bỏ rơi mười năm về trước.
Lệ không khóc. Cô đứng đó, tay vẫn nắm lấy tay con, nhưng lòng như bị xé toạc ra từng mảnh.
Nguyễn Trọng Nam — người đàn ông từng biến mất không một dấu vết, người đã để mặc cô đơn độc vượt cạn, giờ đây lại xuất hiện giữa cuộc sống bình lặng đầy u uất của cô như một cơn bão.
Sau giây phút ngỡ ngàng, Nam được mời vào nhà. Căn nhà nhỏ, đơn sơ, ngăn nắp đến mức đau lòng. Không như biệt thự mà ông đang sống, nhưng ở đây — mọi thứ có hơi thở của một cuộc sống chân thành.
Nam ngồi đó, tay run lên. Ông nhìn xung quanh, như muốn khắc từng vết nứt trên tường vào trí nhớ. Lệ vẫn im lặng.
— Em… em có quyền không tha thứ cho anh. Nhưng ít nhất, anh mong em nghe anh nói hết.
Lệ gật. Không phải vì cô muốn nghe, mà vì mười năm qua, cô cần câu trả lời.
Nam kể. Ngày ấy, anh không hề rời đi vì chán hay phụ bạc. Mà bởi một tai nạn trên đường công tác — xe anh bị lật, người hôn mê suốt ba tháng trời. Khi tỉnh lại, trí nhớ bị mất tạm thời, không nhớ gì về Lệ, về những ngày bên nhau.
Gia đình Nam — giàu có, quyền thế — vốn dĩ không chấp nhận chuyện anh yêu một cô gái “vô danh tiểu tốt”. Mẹ anh, một người phụ nữ lạnh lùng và toan tính, đã giấu toàn bộ thông tin về Lệ. Bà dọn sạch ảnh, số điện thoại, xóa mọi dấu vết. Bà nói với Nam rằng cô chỉ là một “tai nạn ngắn ngủi”, và anh cần tập trung vào hôn nhân sắp xếp — với con gái một gia tộc lớn.
Nam đã kết hôn. Có một người vợ, một người con trai.
Lệ nghe tới đó, bỗng bật cười. Nụ cười chua chát.
— Vậy anh đến đây vì điều gì? Bù đắp? Lương tâm cắn rứt? Hay con anh thiếu máu, cần ghép tủy?
Nam cúi gằm mặt.
— Không. Là vì anh đã nhớ ra. Tất cả. Từng khoảnh khắc. Từng cái ôm, từng câu nói em thì thầm bên tai. Khi biết sự thật, anh cho người đi tìm em suốt một năm. Không ngờ… chỉ cách trung tâm thành phố có vài chục cây số.
Lệ lặng người.
— Anh biết anh sai. Không phải vì anh quên em, mà vì anh đã để bản thân bị điều khiển. Nhưng Mai… con bé có quyền biết cha nó là ai. Anh không đến để giành con. Anh chỉ muốn được làm cha nó… nếu em cho phép.
Nhưng câu chuyện không kết thúc ở đó. Sự trở lại của Nam mang theo một cái bóng khác — gia đình hiện tại của anh.
Ba ngày sau, khi Nam quay lại đưa Mai đi công viên lần đầu tiên, có một người phụ nữ đứng đợi sẵn trước cửa nhà Lệ. Đẹp, sắc sảo, ánh mắt lạnh như băng.
— Tôi là vợ hợp pháp của anh Nam. Tôi biết chuyện cô, và đứa con ngoài giá thú của chồng tôi.
Lệ bình thản.
— Cô muốn gì?
— Tôi không quan tâm đến quá khứ. Nhưng tôi sẽ không để một đứa trẻ làm rạn nứt gia đình tôi. Cô nên hiểu vị trí của mình.
— Còn anh ta? — Lệ hỏi.
— Anh ấy không còn lựa chọn nào cả. Cha anh ấy đang bệnh nặng. Nếu chuyện này lan ra, không chỉ anh Nam mất chức, mà cả đế chế Vĩnh Phát sẽ rúng động.
Lệ im lặng.
Người phụ nữ cười nhạt.
— Nhận một khoản tiền, rời khỏi đây. Cô xứng đáng được “bù đắp”. Hơn ai hết, cô cần tiền để nuôi con.
Chiếc vali đặt trước mặt cô, mở hé — từng cọc tiền xếp thẳng hàng.
Lệ đóng nó lại, đẩy trả.
— Tôi không cần tiền. Tôi chỉ cần con gái tôi không phải lớn lên trong một lời nói dối.
Đêm đó, Nam đến, một mình. Mắt anh đỏ hoe.
— Anh biết… họ đã đến gặp em.
— Phải. Và em cũng đã biết vị trí thật sự của mình.
— Em không hiểu đâu. Mọi thứ đang rối tung. Anh chỉ… muốn bù đắp.
Lệ đứng dậy, nhìn anh.
— Anh không cần bù đắp. Vì không có gì bù lại được mười năm em và con sống trong bóng tối.
— Anh có thể ly hôn. Anh sẽ đưa hai mẹ con về…
Lệ lắc đầu.
— Không. Em không muốn con mình trở thành cái gai trong mắt người khác. Em muốn con em được sống tự do, trong một mái nhà không ai coi nó là “con rơi”.
Nam quỳ xuống, lần thứ hai.
— Vậy… cho anh được làm cha, từ xa cũng được. Anh muốn con biết rằng nó có một người cha luôn dõi theo.
Lệ gật. Giọng cô nghẹn lại.
— Em không thể ghét anh. Nhưng em cũng không thể tha thứ hoàn toàn. Chúng ta… nên giữ lại điều tốt đẹp cuối cùng: ký ức.
Mai thi đỗ vào một trường chuyên. Mỗi tháng, có một phong thư gửi đến — không có tên người gửi, chỉ là lời nhắn động viên và những cuốn sách quý.
Đêm trước sinh nhật thứ mười một, Lệ bước vào phòng con gái, thấy Mai đang ngồi viết thư.
— Con viết gì đó?
— Con viết thư cho “người cha bí mật”. Dù ba không sống với con, nhưng con biết ba luôn ở đâu đó… lặng lẽ.
Lệ ôm con vào lòng, nước mắt không ngừng rơi.
Có những người bước qua đời ta chỉ để lại vết sẹo. Nhưng cũng có những người — dù đến muộn, vẫn gieo lại chút ánh sáng cho ký ức không còn nguyên vẹn.
Người cha ấy, dù trong bóng tối, vẫn dõi theo từng bước của con gái.
Và người mẹ ấy, suốt mười năm qua, đã làm tròn cả hai vai — bằng một tình yêu lớn đến vô biên.